Chương 94
Tác giả Nhĩ Nguyên
19/05/2021
Thái Tử bị bại trận ở sông Hoài sau khi về không phục, toàn lực thuyết phục Duyên Xương Đế cho đi đánh trận trên phương Bắc.
Trừ phương bắc đại doanh của Nguỵ triều, trong tay Thái Tử còn có nội ứng mà Phó Tranh lúc trước thu phục được. Nhìn tình hình binh mã quả thật khá được.
Duyên Xương Đế bị thuyết phục, ngo ngoe rục rịch.
Trong Kim Loan đại điện, Hạ thái phó cực lực phản đối, lên án mạnh mẽ, nhưng mà bị Duyên Xương Đế bác bỏ một cách không lưu tình chút nào. Việc này không nên chậm trễ, hoàng đế bắt đầu an bài lương thảo, điểm binh điểm tướng.
Nếu trận bắc phạt chiến thắng, đó chính là thiên đại công lao. Cho nên, trừ Thái Tử muốn đích thân xuất chinh, Phó Chiêu cũng muốn đi kiếm một phần công tích. Khoảng thời gian này Thái Tử đã nhìn hắn rất khó chịu. Tính Phó Chiêu bạo dạn
căn bản không giống Thất ca ẩn nhẫn như vậy. Hắn lúc này vọt vào thư phòng, nói với Phó Tranh: “Thất ca! Thất ca! Đệ đã xin phụ hoàng đi lãnh binh.”
Phó Tranh đờ lại, nhíu mày nói: “Việc lớn như thế sao không bàn với ta?”
“Dù sao là chuyện tốt, mọi người đều tranh nhau đi, có gì thương nghị?” Phó Chiêu trả lời, “Nói nữa, năm trước đệ hồi triều, Thái Tử liền trong tối ngoài sáng ngáng chân, hận không thể xử lý cho sảng khoái.” Thấy Phó Tranh có vẻ giận, hắn nói: “Đệ biết Thất ca khuyên đệ chịu đựng, nhưng nghẹn khuất như vậy, đệ không chịu được!”
Phó Tranh nhíu chặt màu. Sau một lúc lâu, hắn than một tiếng, sắc mặt ngưng trọng nói: “Có thể thử một lần, nhưng muốn thắng cũng rất gian nan.”
Phó Chiêu mặc kệ nhiều như vậy, hắn nói: “Thất ca, mặc kệ có khó không, dù sao đến lúc đó huynh làm quân sư cho đệ.”
Phó Tranh bất đắc dĩ cười nói: “Ta có thể rời thành thì đương nhiên sẽ làm quân sư cho đệ.”
Thấy hắn nhẹ nhàng bâng quơ, Phó Chiêu sốt ruột, hắn hỏi: “Thất ca, huynh bây giờ cả ngày ở trong phủ không phải đọc sách, thì là vẽ tranh, rốt cuộc khi nào cùng chu tỷ tỷ đính hôn?”
“Không vội.” Phó Tranh vẫn nói hai chữ này.
“Thất ca không nóng nảy, Chu tỷ tỷ sợ là càng nóng nảy hơn?” Phó Chiêu vô cùng lo lắng.
“Nàng?” Phó Tranh dừng một chút, cười lạnh nói, “Nàng cũng sẽ không sốt ruột.”
Chu Tố Khanh sao lại gấp? Nàng vẫn cứ là tôn nữ của Hạ thái phó. Phó Tranh hiện tại nghèo túng, lại phế bỏ một cánh tay, ném đi hơn nửa tài tử danh hào, đương nhiên muốn hắn dỗ nàng. Phó Tranh không phải thằng ngu, hắn thấu nên cứ như vậy đi.
Phó Chiêu nghe không hiểu, mặt lộ vẻ nghi hoặc gãi gãi đầu.
Phó Tranh chỉ có thể đơn giản nói: “Gần đây phụ hoàng cùng Hạ thái phó bất đồng chính kiến, không cần thiết ở ngay lúc này chọc phụ hoàng, dù sao ta không nóng nảy thành thân.”
Các hoàng tử đến tuổi Phó Tranh, sớm đã thành hôn, con nối dõi đã có vài người, chỉ có hắn không nhanh không chậm, giống như không để ở trong lòng. Phó Tranh không đề cập tới, Duyên Xương Đế cũng lười hỏi. Nhưng thật ra năm trước Lý hoàng hậu ở trước mặt Duyên Xương Đế nhắc đến hôn sự Phó Tranh, Duyên Xương Đế khi đó chỉ để Lý hoàng hậu nhìn giúp, cũng không biết giúp như thế nào.
Phó Tranh cũng không để ý, dừng một chút, hắn hỏi ngược lại: “Tam cô nương gần đây như thế nào rồi?”
Phó Chiêu nói: “Nghe Mai phủ nói là vào Tương tây.” Nhíu nhíu mày, lại lẩm bẩm nói: “Cũng không biết Tuần Tuần khi nào trở về.”
Đúng vậy, cũng không biết khi nào trở về.
Phó Tranh rũ mắt.
Trên bàn hắn là bức Quan Âm chưa vẽ xong, Phó Tranh dùng tay trái vẽ, đặt bút rất mạnh. Hắn lạnh lùng nhìn, vẫn là có chút xúc động.
……
Xuất binh đi Bắc Liêu được định ra, hai tháng, Thái Tử lãnh binh, Phó Chiêu tắc đóng giữ thế cục An Châu.
Phó Chiêu rất không phục, nói rõ Thái Tử khi dễ hắn, không cho hắn cơ hội lập công.
Đối với tâm tính tiểu hài tử, Phó Tranh than một tiếng, khuyên giải an ủi nói: “Trận này không nên đánh, ở thủ An Châu cũng tốt.” Phó Chiêu bĩu môi, có chút khinh thường.
Phó Tranh nhìn ở trong mắt, căn bản không yên lòng, hắn muốn xin Duyên Xương Đế đi.
Lần này không có Thái Tử ngáng chân, Hạ thái phó lại giúp hắn nói nói mấy câu, Phó Tranh mới có thể rời kinh.
Một đường này, chỉ có An Châu tạm được.
Phó Chiêu thấy thế vẫn khinh thường bĩu môi: “Trấn thủ ở cái chỗ này có ích lợi gì?”
Hắn yêu cầu kiến công lớn, nhỡ đâu Tuần Tuần hồi kinh, bị Thái Tử chiếm đi.
Thấy hắn còn hấp tấp, Phó Tranh không thể không nhắc nhở: “Thập Nhất đệ, chớ có mất việc lớn, cẩn thận thì tốt hơn.”
Phó Chiêu p nghe hắn nói, lúc này “Ừ” một tiếng, sau khi đáp lại, xuống tay ở doanh trung chỉnh đốn binh lực.
Phó Tranh không tiện tiếp xúc quân vụ, ăn không ngồi rồi, hai ngày chỉ ở trong thành An Châu đi bộ.
Mấy ngày nay lưu dân từ phương bắc chạy nạn xuống càng ngày càng nhiều, các châu các phủ cũng không dám tùy ý mở cửa thành cho bọn họ đi vào, An Châu tri phủ mềm lòng, mở cửa thành để lưu dân vào. Trong thành người càng ngày càng nhiều, không chỗ ở, cuộn tròn ở ven đường. Có người bố thí cháo, nhưng chỗ nào đủ đâu? Trời giá rét, mỗi ngày đều sẽ chết mấy người. Hơn nữa không có đồ ăn, đi ăn cướp vô số kể, khiến con người hoảng sợ.
Phó Tranh ngồi ở tửu quán, lạnh lùng đánh giá người bên dưới.
Bá tánh luôn khổ, nhưng khổ này khiến hắn bất lực.
Hắn tùy ý thoáng nhìn, liền thấy có một chiếc xe ngựa. Bởi vì trên đường đều là người, kia xe đi chậm, người trong xe lặng lẽ xốc màn xe, dò mặt nhìn xung quanh. Lúc Phó Tranh nhìn, chỉ là sau cổ, người trong xe là cô nương búi tóc, không có gì đặc biệt. Phó Tranh muốn dời mắt, chợt, hắn lại dừng lại.
Cách xa, chỉ tính là cái ót, Phó Tranh cũng nhận ra người này!
Quả nhiên, người nọ nhìn xung quanh, đôi mắt này không phải Mai Như, còn có thể là ai?
Con ngươi đen như mực vững vàng, giống một cái hồ sâu, sau đó chậm rãi đóng chặt lại.
Đúng là vật nhỏ không biết sống chết!
Từ tháng tám năm trước cho tới bây giờ tháng ba năm nay, suốt tám tháng, Phó Tranh cố gắng không đi hỏi thăm tin tức của nàng. Thật Nhất đệ còn có Mai phủ nói Mai Như đi xuống phía nam, đi Giang Nam, lại đi cống bắc, sau đó là Tương tây, hắn vô cùng yên tâm…… A, Phó Tranh lạnh lùng cười, hắn thật thật không nghĩ tới, Mai Như cư nhiên sẽ ở xuất hiện ở đây! Bọn họ đều bị vật nhỏ này lừa!
Nhìn từ xa, người nọ rõ ràng gầy, còn mặt xám mày tro, tràn đầy chật vật.
Phó Tranh mặt trầm xuống, hắn đứng dậy, tùy tay gác xuống một thỏi bạc, sau đó xuống lầu.
Từ tửu quán đi trước, Phó Tranh nhanh chóng đuổi tới xe ngựa, nặng nề gọi một tiếng: “A Như!”
Mai Như đang ngó đông ngó tây, nghe thay hai chữ hoảng sợ, nàng xoay mặt. Phó Tranh vóc dáng cao cao, nàng vừa quay đầu, vừa lúc đối diện với mắt của Phó Tranh, cặp kia mắt đen láy, hiện giờ còn nhìn lại đây nổi lên sát khí.
“Điện hạ?” Mai Như thực không thể tưởng tượng, nàng vội bato ngừng xe ngựa, lại hỏi: “Điện hạ sao lại ở đây đây?”
Cùng lúc đó, Phó Tranh cũng hỏi nàng: “Sao ngươi ở chỗ này?” Nhìn khuôn mặt Mai Như dơ dơ hề hề, giống với cô nương nông gia, Phó Tranh luyến tiếc, không vui nói: “Sao lại chật vậy như thế?”
Lời này nghe giống như ghét bỏ, như kiếp trước hắn ghét bỏ nàng giống nhau như đúc…… Mai Như ngẩn người, rũ mắt mắt.
Cảm giác đột nhiên tương phùng qua đi, giờ chỉ còn xấu hổ.
Phó Tranh ngẩn ra.
“Được đôi.” Trong xe Bình Dương tiên sinh hoà giải: “Đợi chúng ta vào khách điếm, chậm rãi ôn chuyện.”
Phó Tranh gật đầu với Bình Dương tiên sinh, hắn mới vừa gật xong, Mai Như liền không khách khí cho màn xe xuống. Đối mặt với màn xe, Phó Tranh cứng lại.
Chiếc màn xe kia thẳng thừng rũ xuống, đến khi bên trong truyền đến giọng Mai Như phân phó xa phu đánh xe.
Phó Tranh trầm mặc, mở miệng nói: “Khách điếm không an toàn, tiên sinh cùng [email protected], cô nương vẫn nên ở quân danh.”
“Không nhọc phiền điện hạ.” Cách mành xe, Mai Như lạnh lùng cự tuyệt nói, không có chút khách khí.
Phó Tranh trong lòng bỗng dưng hẫng xuống, trả lời: “Hiện tại có Thập Nhất đệ ở, tự nhiên không phải làm phiền bổn vương.” Hắn quay đầu nói với xa phu nói: “Đi đến quân doanh.”
Phó Chiêu lúc ấy đang chỉnh đốn quân vụ, ăn mặc giáp vô cùng uy phong.
Thấy một chiếc xe ngựa ngừng ở ngoài doanh, hắn đầu tiên là sửng sốt, đang muốn mở miệng răn dạy, thấy trong xe ngựa có một cô nương nhảy xuống, mặc áo nâu nhỏ, mặt xám mày tro. Mày Phó Chiêu thêm nhăn lại, đang muốn đuổi người ra ngoài, người nọ quay mặt ra ——
Nhìn đến gương mặt kia, Phó Chiêu vui vẻ.
“Tuần Tuần?!” Hắn quân vụ cũng không rảnh lo, hưng phấn đến đón người.
Đột nhiên gặp nhau, Mai Như cũng cười: “Điện hạ.”
Phía sau, Phó Tranh lạnh lùng nhìn hai người phía trước hoan thiên hỉ địa gặp lại, chua xót không nhìn nũa, chỉ đỡ Bình Dương tiên sinh xuống xe.
Phó Chiêu hành lễ với Bình Dương tiên sinh, nghe Thất ca đơn giản nói lúc gặp mặt, vội vàng làm chủ nói: “Bên ngoài rát loạn, các ngươi ở trong quân đi.” Lại hỏi: “Tuần Tuần, sao ngươi ở chỗ này?”
Lời này lúc trước Phó Tranh cũng hỏi qua, nhưng hắn cùng Mai Như căn bản không nói một câu, lúc này Phó Tranh đi ở phía sau, yên lặng nghe.
Mai Như này lanh lợi, một lát sau kể rõ sự việc. Bọn họ đầu tiên định đi phía nam, sau đi qua bến Hoàng Hà, nhìn thấy tử thương thảm trạng, vì thế thay đổi tuyến đường đi lên phía bắc.
“Sắp đánh giặc rồi, các ngươi đi phía bắc làm cái gì? Quá nguy hiểm.” Phó Chiêu khó hiểu, lại đau lòng.
Mai Như cười, mi mắt cong cong: “Có chút nguy hiểm, bằng không chúng ta cũng sẽ không trang điểm như vậy.”
Phó Tranh ở bên cạnh nhìn, thật muốn gõ đầu nàng, nguy hiểm còn cười được, thật là không muốn sống nữa!
“Vậy các ngươi định đi chỗ nào?” Phó Chiêu lại hỏi.
Mai Như nói: “Hồi kinh.” Đã tháng 3, Mai Như tháng sáu cập kê, nàng không quay về, cha mẹ sẽ sốt ruột.
Phó Chiêu nói: “Vừa lúc, Thất ca ta mấy ngày nữa về kinh, các ngươi tiện đường.”
Nghĩ đến người nọ ghét bỏ nàng, Mai Như vẫn lạnh mặt nói: “Không nhọc phiền điện hạ.”
“Không phiền toái đâu!” Phó Chiêu cười nói, “Thất ca nể mặt mũi ta cũng sẽ đưa ngươi cùng tiên sinh hồi kinh.” Nói, lại nhìn Phó Tranh, dò hỏi: “Đúng không, Thất ca?”
Phó Tranh vẫn luôn đi ở sau, lúc này đôi tay để ở sau người, gật gật đầu, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Mai Như ở An Châu nghỉ ngơi hai ngày, cũng hiểu Phó Chiêu sở dĩ sẽ ở An Châu, toàn bộ là bởi vì đánh giặc. Mà Phó Tranh vì sao ở chỗ này, nàng không có hứng thú biết, nói không chừng là Hạ thái phó tiến cử, cho Chu Tố Khanh thể diện.
Bên kia, Phó Chiêu cũng không ở cạnh Mai Như, lập tức muốn đánh giặc, nơi này căn bản không an toàn, hận không thể chạy nhanh đưa các nàng hồi kinh.
Bởi vì là có Phó Tranh đồng hành, Phó Tranh kiểm kê xong, nghĩ nghĩ, lại đến chỗ Mai Như, hỏi nàng còn thiếu cái gì, mới vừa đi gần lều trại, chợt, nghe bên trong truyền đến giọng Chiêu nhi. Phó Chiêu hỏi: “Tuần Tuần, lần này vội vàng chúng ta cũng chưa nói chuyện được gì, ngươi có hay không muốn nói gì với ta?”
Phó Tranh đứng hình.
Nghe Mai Như trả lời: “Lần này ta cùng tiên sinh ở phương bắc đi một vòng, càng đi lên bắc, thời tiết càng lạnh, còn đóng băng nữa, căn bản không đi được, điện hạ cần phải cẩn thận một chút, hơn nữa lần này giống như Bắc Liêu chỉ có ba bộ tộc nam hạ, Thát Đát còn để lại một tay, điện hạ chớ có khinh địch……”
Những cái đó ôn nhu dặn dò từ lều trại bay ra, từng câu từng chữ truyền đến đầu quả tim Phó Tranh.
Hắn ngơ ngẩn nhìn bên trong, lại ảm đạm rời đi.
……
Phó Tranh cùng Mai Như còn có Bình Dương tiên sinh một đường hồi kinh, bởi vì nơi nơi binh hoang mã loạn, lưu dân tán loạn, hơn nửa tháng mới đến kinh thành.
Dọc theo đường đi Phó Tranh luôn lạnh mặt, không có để ý Mai Như, cần thiết sẽ nói với Bình Dương tiên sinh. Mai Như lại bất đắc dĩ, có việc gấp muốn nói với hắn, nhưng vẫn tìm không thấy cơ hội mở miệng. Đoàn người đi đến Trác châu, ở khách điếm nghỉ ngơi. Mắt thấy kinh thành ở phía trước, Mai Như chỉ có thể căng da đầu đi tìm Phó Tranh.
Phó Tranh lúc ấy ở trong phòng, Thạch Đông ở cửa.
Ý Thiền hành lễ nói: “Thạch đại ca, tiểu thư nhà ta có việc muốn nói với điện hạ.”
Thạch Đông lạnh lùng nói: “Điện hạ nghỉ ngơi.”
Mai Như vừa nghe, da mặt mỏng, chỉ có thể nói: “Chúng ta trở về đi.”
Trong phòng, Phó Tranh hừ lạnh, vật nhỏ này còn có thể cầu hắn cái gì? Đơn giản là muốn tới kinh thành, không muốn hành tung của mình bị bại lộ, cho nên muốn làm phiền hắn thay nàng gạt. Hắn dựa vào cái gì thay nàng gạt? Hắn được cái gì từ nàng? Phó Tranh vẫn hừ lạnh.
Hôm sau, Bình Dương tiên sinh vẫn muốn đi song tháp tòa tiểu am ni cô tế bái —— chính là nơi Mai Như lần đầu tiên gặp được tiên sinh. Phó Tranh kính trọng Bình Dương tiên sinh, đương nhiên muốn cùng nàng đi. Mai Như cũng muốn đi. Sớm có sư thái ở am cửa chờ, nhìn thấy Bình Dương tiên sinh liền quen cửa quen nẻo dẫn vào. Bình Dương tiên sinh không muốn Mai Như hầu hạ, Mai Như được mời đến sương phòng n am ni cô. Phó Tranh là nam khách, được mời đến hoa viên nhỏ.
Mai Như ở trong sương phòng nghỉ chân, sương phòng có cửa sổ, có thể nhìn thấy hoa viên nhỏ phía trước hoa. Vườn này quá nhỏ, cũng không có chỗ ngồi, Phó Tranh lúc này chỉ nhàn nhạt đứng ở bên cạnh núi giả, khuôn mặt thon gầy, lại xụ mặt, âm u.
Nhìn đến núi giả, lại nhìn đến Phó Tranh, Mai Như luôn là nhớ rõ ân tình hắn, lại nghĩ đến mình có yêu cầu nhờ của hắn…… Do dự trong chốc lát, Mai Như ra sương phòng hành lễ: “Điện hạ.”
Phó Tranh lạnh lùng hỏi: “Tam cô nương có chuyện gì?”
Giọng hắn luôn lạnh…… Mai Như nói: “Điện hạ, thần nữ muốn cầu người một việc.”
“Chuyện gì?” Phó Tranh hỏi lại.
Mai Như mặt hơi hồng, nàng nói: “Làm phiền điện hạ sau khi về kinh, đừng nói là ở phía bắc nhìn thấy ta.”l
“Vì sao?” Phó Tranh vẫn nhàn nhạt hỏi.
Mai Như cúi đầu thẹn thùng nói: “Ta cùng trong phủ nói là đi phương nam, nếu bị cha mẹ biết, sợ là……”
“À.” Phó Tranh cười lạnh, “Bổn vương vì sao phải đồng ý với ngươi?”
Nghe hắn trả lời như vậy, Mai Như sửng sốt, sau một lúc lâu nói: “Nếu là điện hạ không muốn, vậy thôi.” Nàng p hành lễ, xoay người đi.
Phó Tranh tay mắt lanh lẹ, lại bắt được cổ tay của nàng!
Mai Như cả kinh, Phó Tranh lạnh lùng nhìn lại đây, giận dữ nhắc nhở nói: “A Như, là ngươi cầu bổn vương, không phải bổn vương cầu ngươi!” Người này có hay không có chút thành ý người đi cầu người khác?
Phó Tranh rõ ràng là mượn cớ khinh bạc nàng…… Mai Như bực mình tự nhiên trừng mắt.
Nàng càng trừng, Phó Tranh càng nắm chặt khiến nàng đau. Ý Thiền thấy thế, đã hoàn toàn bị doạ. Nàng vừa định muốn tiến lên, Phó Tranh trừng lại Ý Thiền vội vàng nói: “Điện hạ, tiểu thư……” Phó Tranh lạnh lùng uy hiếp nói: “Ngươi còn muốn thanh danh tiểu thư nhà ngươi.” Chỉ một câu, Ý Thiền không nói.
Bên kia sương, Mai Như đã bình tĩnh lại, nàng ấn xuống tính tình, mặt vô biểu tình theo Phó Tranh nói nói: “Điện hạ, ta cầu ngươi.” Có lệ muốn mệnh.
Phó Tranh hừ lạnh một tiếng, vẫn nhìn nàng, ánh mắt nhàn nhạt, chợt, đôi môi mê người kia nhẹ nhàng cong lên, rõ ràng chứa ý tứ khác.
Ý tứ là “ Ngươi như vậy mà muốn xin ta”?
Mai Như lại không phải đồ ngốc, mặt nàng đỏ lên, Phó Tranh còn cố ý nói: “A Như, sao mặt ngươi lại đỏ?”
Mai Như khó thở, nhịn không được nói: “Điện hạ, nơi Phật môn thanh tịnh……”
Phó Tranh lúc này cười: “Nơi Phật môn thanh tịnh.” Hắn chậm rãi lặp lại một lần, cười hỏi: “Bổn vương chỗ nào không thanh tịnh?”
Thốt ra lời này, mặt Mai Như càng đỏ bừng, giống như người không thanh tịnh chính là nàng.
Phó Tranh cười, hắn buông cổ tay Mai Như, nhàn nhạt nói: “Đây là ngươi nợ bổn vương, A Như, p ngươi nhớ rõ.”
Vừa dứt lời, sư thái vừa lúc tới mời bọn họ dùng thức ăn chay.
Mặt Mai Như vẫn đỏ bừng, thức ăn chay cũng chưa ăn mấy miếng, lên xe ngựa, Phó Tranh còn cố ý dò hỏi: “Tam cô nương, nơi Phật môn thanh tịnh ngươi muốn bái mấy cái không?” Mai Như bực mình, thật muốn cào mặt hắn.
Phó Tranh cưỡi ngựa đi phía trước, sự lạnh lùng ở trên mặt cũng tan đi chút ít.
Ngày này về kinh, Phó Tranh không cùng đường, chờ Mai Như cùng Bình Dương tiên sinh vào thành, hắn mới hồi kinh, khỏi bị người Mai phủ nhìn đến, nghi ngờ Mai Như.
Phó Tranh thở dài.
Mai Như trở về phủ, mới biết được tháng trước Nhị tỷ và An ca đã đính hôn. Xuân hi đường, Mai Như vội vàng nói chúc mừng, lại nhận ra không chuẩn bị lễ, Mai Thiến thẹn thùng cười nói: “Tam muội muội khách khí.” Mai Như nói: “Nhị tỷ tỷ mới khách khí. Muội là muội muội nhất định sẽ tặng đại lễ.”
Lão thái thái cười ha hả, nhìn trái nhìn phải Mai Như, nghi hoặc nói: “Sao lại gầy như vậy?” Lại nói: “Không phải một đường nhìn sơn nhìn thuỷ, ăn đồ ngon sao?”
Mai Như đã chuẩn bị nên nói qua loa lấy lệ: “Bởi vì vừa đi vừa xem, cũng là dãi nắng dầm mưa, không thể so ở trong phủ.”
Lão thái thái dặn dò Kiều thị nói: “Tuần Tuần cũng thật làm người đau lòng, phấn trân châu đừng đem đi tặng cho người khác.”
Khuê nữ của mình, Kiều thị đương nhiên cũng đau lòng. Chờ Tuần Tuần hồi trong viện, bà vội vàng sai người đi thu dọn đồ vật, qua một canh giờ, dẫn Mai Như vào trong phòng. Nguyệt tỷ nhi hiện giờ hai tuổi, cao lên không ít, lúc này ở bên mành trộm đánh giá Mai Như, ánh mắt kia như là không quen biết.
Mai Như cười nói: “Không quen biết cô cô?
Nàng vừa đi chín tháng, tiểu hài tử thật đúng là không có trí nhớ, nhưng rất nhanh, Nguyệt tỷ nhi lại quen ngay, vây quanh Mai Như gọi cô cô. Mai Như sờ sờ đầu nàng. Lúc trước lên phía Bắc, Mai Như còn gặp được ca ca. Mai Tương lúc ấy lãnh binh trấn thủ An Khang, ở tường thành phòng giữ tuần tra, hắn căn bản không có thời gian. Huynh muội nói nói mấy câu, trò chuyện việc trong phủ sự, còn có Nguyệt tỷ nhi, sau đó lại vội vàng từ biệt.
Tưởng tượng đến ca ca, Mai Như có chút nhớ hắn hắn.
Lần này bắc phạt không dễ đánh, Mai Như cùng Bình Dương tiên sinh ở phương bắc đi một vòng, trong lòng cũng có tính toán. Như nàng nói với Thập Nhất điện hạ, Bắc Liêu nhiều bộ tộc, lần này nam hạ trong đó ba bộ, lớn nhất Thát Đát bộ còn giữ một tay, đối phương kiêu dũng thiện chiến, này đánh như thế nào? Huống chi, từ khi mùa đông bắt đầu, Ngụy triều mấy năm liên tục chinh chiến, không nói bá tánh, đến quốc khố cũng không dư. Mấy năm nay vốn dĩ nên nghỉ ngơi lấy lại sức…… Hiện tại chủ động khơi mào, không khỏi có vẻ quá mức dồn dập.
Tháng tư, hai nước ở Liêu Hà sẽ đánh nhau, Thái Tử lãnh mấy vạn binh, chính diện đón đánh, lại an bài mấy lộ cánh, cùng phía sau phối hợp tác chiến. Bắc Liêu sớm phát hiện, một đường hướng nam, đánh ngã mấy vạn quân Ngụy triều, đánh giết đến An Châu. Phó Chiêu không dự đoán được phía trước quân lính tan rã, làm địch dễ dàng thâm nhập vào, hắn vội vàng chuẩn bị chiến tranh, lại còn bị đánh cái trở tay không kịp……
Chiến báo kịch liệt trở lại kinh, triều dã trên dưới khiếp sợ, Duyên Xương Đế khó khăn thượng triều.
Cùng nhau trở về, còn có Thái Tử thỉnh cầu chi viện cấp báo. Ở cấp báo, trừ bỏ cầu viện, hắn còn lên án nguyên nhân chính thất bại chủ yếu là bị lộ bí mật, thuận tiện tố cáo Phó Tranh, còn kiến nghị nói hẳn là để Phó Tranh thay mình đến dọn các cục diện rối rắm này.
Cục diện gian nan, hiện giờ bị đánh thành như vậy dù là đại thần cũng khó có phương pháp.
Thái Tử chỉ là muốn tìm người chịu tội thay thôi, Phó Tranh biết, nhưng nếu hắn có thể nắm lấy cơ hội, chuyển bại thành thắng, cũng là cơ hội của hắn đã đến.
Phó Tranh bị Duyên Xương Đế triệu tiến cung.
Lần này Duyên Xương Đế không có trách cứ, chỉ than một tiếng, nói: “Thận Trai, đi trợ giúp ca ca một tay, cũng coi như là lập công chuộc tội.”
Việc này còn không có tra định tội luôn cho hắn…… Phó Tranh mặt vô cảm đứng ở chỗ đó, trầm mặc một lát, cũng đề ra yêu cầu.
“Cái gì?” Duyên Xương Đế hỏi.
Phó Tranh bỗng nhiên quỳ xuống, mặt nghiêm nghị cầu: “Phụ hoàng, hài nhi vừa đi, còn xin cho Thập Nhất đệ về kinh.”
Trận này hung hiểm, còn có Thái Tử lòng dạ hẹp hòi như hổ rình mồi, hai huynh đệ không thể cùng nhau liều mạng, cho dù là không cẩn thận chết ở bên ngoài, ở kinh thành tốt xấu còn có người.
Tinh tế đánh giá Phó Tranh, Duyên Xương Đế đồng ý, lại mệnh hắn ngay trong ngày đến đại doanh ở Tây Bắc.
Phó Tranh từ trong cung lãng hổ phù. Hiện giờ là tháng tư đầu mùa xuân, gió ấm ôn ôn nhu nhu thổi qua, như là tay cô nương, còn như là Phật Tổ từ bi. Hắn ngẩng mặt, con ngươi nhìn phía chân trời. Không biết nghĩ đến cái gì, chớp chớp mắt, Phó Tranh đi đến chỗ Bình Dương tiên sinh.
Trừ phương bắc đại doanh của Nguỵ triều, trong tay Thái Tử còn có nội ứng mà Phó Tranh lúc trước thu phục được. Nhìn tình hình binh mã quả thật khá được.
Duyên Xương Đế bị thuyết phục, ngo ngoe rục rịch.
Trong Kim Loan đại điện, Hạ thái phó cực lực phản đối, lên án mạnh mẽ, nhưng mà bị Duyên Xương Đế bác bỏ một cách không lưu tình chút nào. Việc này không nên chậm trễ, hoàng đế bắt đầu an bài lương thảo, điểm binh điểm tướng.
Nếu trận bắc phạt chiến thắng, đó chính là thiên đại công lao. Cho nên, trừ Thái Tử muốn đích thân xuất chinh, Phó Chiêu cũng muốn đi kiếm một phần công tích. Khoảng thời gian này Thái Tử đã nhìn hắn rất khó chịu. Tính Phó Chiêu bạo dạn
căn bản không giống Thất ca ẩn nhẫn như vậy. Hắn lúc này vọt vào thư phòng, nói với Phó Tranh: “Thất ca! Thất ca! Đệ đã xin phụ hoàng đi lãnh binh.”
Phó Tranh đờ lại, nhíu mày nói: “Việc lớn như thế sao không bàn với ta?”
“Dù sao là chuyện tốt, mọi người đều tranh nhau đi, có gì thương nghị?” Phó Chiêu trả lời, “Nói nữa, năm trước đệ hồi triều, Thái Tử liền trong tối ngoài sáng ngáng chân, hận không thể xử lý cho sảng khoái.” Thấy Phó Tranh có vẻ giận, hắn nói: “Đệ biết Thất ca khuyên đệ chịu đựng, nhưng nghẹn khuất như vậy, đệ không chịu được!”
Phó Tranh nhíu chặt màu. Sau một lúc lâu, hắn than một tiếng, sắc mặt ngưng trọng nói: “Có thể thử một lần, nhưng muốn thắng cũng rất gian nan.”
Phó Chiêu mặc kệ nhiều như vậy, hắn nói: “Thất ca, mặc kệ có khó không, dù sao đến lúc đó huynh làm quân sư cho đệ.”
Phó Tranh bất đắc dĩ cười nói: “Ta có thể rời thành thì đương nhiên sẽ làm quân sư cho đệ.”
Thấy hắn nhẹ nhàng bâng quơ, Phó Chiêu sốt ruột, hắn hỏi: “Thất ca, huynh bây giờ cả ngày ở trong phủ không phải đọc sách, thì là vẽ tranh, rốt cuộc khi nào cùng chu tỷ tỷ đính hôn?”
“Không vội.” Phó Tranh vẫn nói hai chữ này.
“Thất ca không nóng nảy, Chu tỷ tỷ sợ là càng nóng nảy hơn?” Phó Chiêu vô cùng lo lắng.
“Nàng?” Phó Tranh dừng một chút, cười lạnh nói, “Nàng cũng sẽ không sốt ruột.”
Chu Tố Khanh sao lại gấp? Nàng vẫn cứ là tôn nữ của Hạ thái phó. Phó Tranh hiện tại nghèo túng, lại phế bỏ một cánh tay, ném đi hơn nửa tài tử danh hào, đương nhiên muốn hắn dỗ nàng. Phó Tranh không phải thằng ngu, hắn thấu nên cứ như vậy đi.
Phó Chiêu nghe không hiểu, mặt lộ vẻ nghi hoặc gãi gãi đầu.
Phó Tranh chỉ có thể đơn giản nói: “Gần đây phụ hoàng cùng Hạ thái phó bất đồng chính kiến, không cần thiết ở ngay lúc này chọc phụ hoàng, dù sao ta không nóng nảy thành thân.”
Các hoàng tử đến tuổi Phó Tranh, sớm đã thành hôn, con nối dõi đã có vài người, chỉ có hắn không nhanh không chậm, giống như không để ở trong lòng. Phó Tranh không đề cập tới, Duyên Xương Đế cũng lười hỏi. Nhưng thật ra năm trước Lý hoàng hậu ở trước mặt Duyên Xương Đế nhắc đến hôn sự Phó Tranh, Duyên Xương Đế khi đó chỉ để Lý hoàng hậu nhìn giúp, cũng không biết giúp như thế nào.
Phó Tranh cũng không để ý, dừng một chút, hắn hỏi ngược lại: “Tam cô nương gần đây như thế nào rồi?”
Phó Chiêu nói: “Nghe Mai phủ nói là vào Tương tây.” Nhíu nhíu mày, lại lẩm bẩm nói: “Cũng không biết Tuần Tuần khi nào trở về.”
Đúng vậy, cũng không biết khi nào trở về.
Phó Tranh rũ mắt.
Trên bàn hắn là bức Quan Âm chưa vẽ xong, Phó Tranh dùng tay trái vẽ, đặt bút rất mạnh. Hắn lạnh lùng nhìn, vẫn là có chút xúc động.
……
Xuất binh đi Bắc Liêu được định ra, hai tháng, Thái Tử lãnh binh, Phó Chiêu tắc đóng giữ thế cục An Châu.
Phó Chiêu rất không phục, nói rõ Thái Tử khi dễ hắn, không cho hắn cơ hội lập công.
Đối với tâm tính tiểu hài tử, Phó Tranh than một tiếng, khuyên giải an ủi nói: “Trận này không nên đánh, ở thủ An Châu cũng tốt.” Phó Chiêu bĩu môi, có chút khinh thường.
Phó Tranh nhìn ở trong mắt, căn bản không yên lòng, hắn muốn xin Duyên Xương Đế đi.
Lần này không có Thái Tử ngáng chân, Hạ thái phó lại giúp hắn nói nói mấy câu, Phó Tranh mới có thể rời kinh.
Một đường này, chỉ có An Châu tạm được.
Phó Chiêu thấy thế vẫn khinh thường bĩu môi: “Trấn thủ ở cái chỗ này có ích lợi gì?”
Hắn yêu cầu kiến công lớn, nhỡ đâu Tuần Tuần hồi kinh, bị Thái Tử chiếm đi.
Thấy hắn còn hấp tấp, Phó Tranh không thể không nhắc nhở: “Thập Nhất đệ, chớ có mất việc lớn, cẩn thận thì tốt hơn.”
Phó Chiêu p nghe hắn nói, lúc này “Ừ” một tiếng, sau khi đáp lại, xuống tay ở doanh trung chỉnh đốn binh lực.
Phó Tranh không tiện tiếp xúc quân vụ, ăn không ngồi rồi, hai ngày chỉ ở trong thành An Châu đi bộ.
Mấy ngày nay lưu dân từ phương bắc chạy nạn xuống càng ngày càng nhiều, các châu các phủ cũng không dám tùy ý mở cửa thành cho bọn họ đi vào, An Châu tri phủ mềm lòng, mở cửa thành để lưu dân vào. Trong thành người càng ngày càng nhiều, không chỗ ở, cuộn tròn ở ven đường. Có người bố thí cháo, nhưng chỗ nào đủ đâu? Trời giá rét, mỗi ngày đều sẽ chết mấy người. Hơn nữa không có đồ ăn, đi ăn cướp vô số kể, khiến con người hoảng sợ.
Phó Tranh ngồi ở tửu quán, lạnh lùng đánh giá người bên dưới.
Bá tánh luôn khổ, nhưng khổ này khiến hắn bất lực.
Hắn tùy ý thoáng nhìn, liền thấy có một chiếc xe ngựa. Bởi vì trên đường đều là người, kia xe đi chậm, người trong xe lặng lẽ xốc màn xe, dò mặt nhìn xung quanh. Lúc Phó Tranh nhìn, chỉ là sau cổ, người trong xe là cô nương búi tóc, không có gì đặc biệt. Phó Tranh muốn dời mắt, chợt, hắn lại dừng lại.
Cách xa, chỉ tính là cái ót, Phó Tranh cũng nhận ra người này!
Quả nhiên, người nọ nhìn xung quanh, đôi mắt này không phải Mai Như, còn có thể là ai?
Con ngươi đen như mực vững vàng, giống một cái hồ sâu, sau đó chậm rãi đóng chặt lại.
Đúng là vật nhỏ không biết sống chết!
Từ tháng tám năm trước cho tới bây giờ tháng ba năm nay, suốt tám tháng, Phó Tranh cố gắng không đi hỏi thăm tin tức của nàng. Thật Nhất đệ còn có Mai phủ nói Mai Như đi xuống phía nam, đi Giang Nam, lại đi cống bắc, sau đó là Tương tây, hắn vô cùng yên tâm…… A, Phó Tranh lạnh lùng cười, hắn thật thật không nghĩ tới, Mai Như cư nhiên sẽ ở xuất hiện ở đây! Bọn họ đều bị vật nhỏ này lừa!
Nhìn từ xa, người nọ rõ ràng gầy, còn mặt xám mày tro, tràn đầy chật vật.
Phó Tranh mặt trầm xuống, hắn đứng dậy, tùy tay gác xuống một thỏi bạc, sau đó xuống lầu.
Từ tửu quán đi trước, Phó Tranh nhanh chóng đuổi tới xe ngựa, nặng nề gọi một tiếng: “A Như!”
Mai Như đang ngó đông ngó tây, nghe thay hai chữ hoảng sợ, nàng xoay mặt. Phó Tranh vóc dáng cao cao, nàng vừa quay đầu, vừa lúc đối diện với mắt của Phó Tranh, cặp kia mắt đen láy, hiện giờ còn nhìn lại đây nổi lên sát khí.
“Điện hạ?” Mai Như thực không thể tưởng tượng, nàng vội bato ngừng xe ngựa, lại hỏi: “Điện hạ sao lại ở đây đây?”
Cùng lúc đó, Phó Tranh cũng hỏi nàng: “Sao ngươi ở chỗ này?” Nhìn khuôn mặt Mai Như dơ dơ hề hề, giống với cô nương nông gia, Phó Tranh luyến tiếc, không vui nói: “Sao lại chật vậy như thế?”
Lời này nghe giống như ghét bỏ, như kiếp trước hắn ghét bỏ nàng giống nhau như đúc…… Mai Như ngẩn người, rũ mắt mắt.
Cảm giác đột nhiên tương phùng qua đi, giờ chỉ còn xấu hổ.
Phó Tranh ngẩn ra.
“Được đôi.” Trong xe Bình Dương tiên sinh hoà giải: “Đợi chúng ta vào khách điếm, chậm rãi ôn chuyện.”
Phó Tranh gật đầu với Bình Dương tiên sinh, hắn mới vừa gật xong, Mai Như liền không khách khí cho màn xe xuống. Đối mặt với màn xe, Phó Tranh cứng lại.
Chiếc màn xe kia thẳng thừng rũ xuống, đến khi bên trong truyền đến giọng Mai Như phân phó xa phu đánh xe.
Phó Tranh trầm mặc, mở miệng nói: “Khách điếm không an toàn, tiên sinh cùng [email protected], cô nương vẫn nên ở quân danh.”
“Không nhọc phiền điện hạ.” Cách mành xe, Mai Như lạnh lùng cự tuyệt nói, không có chút khách khí.
Phó Tranh trong lòng bỗng dưng hẫng xuống, trả lời: “Hiện tại có Thập Nhất đệ ở, tự nhiên không phải làm phiền bổn vương.” Hắn quay đầu nói với xa phu nói: “Đi đến quân doanh.”
Phó Chiêu lúc ấy đang chỉnh đốn quân vụ, ăn mặc giáp vô cùng uy phong.
Thấy một chiếc xe ngựa ngừng ở ngoài doanh, hắn đầu tiên là sửng sốt, đang muốn mở miệng răn dạy, thấy trong xe ngựa có một cô nương nhảy xuống, mặc áo nâu nhỏ, mặt xám mày tro. Mày Phó Chiêu thêm nhăn lại, đang muốn đuổi người ra ngoài, người nọ quay mặt ra ——
Nhìn đến gương mặt kia, Phó Chiêu vui vẻ.
“Tuần Tuần?!” Hắn quân vụ cũng không rảnh lo, hưng phấn đến đón người.
Đột nhiên gặp nhau, Mai Như cũng cười: “Điện hạ.”
Phía sau, Phó Tranh lạnh lùng nhìn hai người phía trước hoan thiên hỉ địa gặp lại, chua xót không nhìn nũa, chỉ đỡ Bình Dương tiên sinh xuống xe.
Phó Chiêu hành lễ với Bình Dương tiên sinh, nghe Thất ca đơn giản nói lúc gặp mặt, vội vàng làm chủ nói: “Bên ngoài rát loạn, các ngươi ở trong quân đi.” Lại hỏi: “Tuần Tuần, sao ngươi ở chỗ này?”
Lời này lúc trước Phó Tranh cũng hỏi qua, nhưng hắn cùng Mai Như căn bản không nói một câu, lúc này Phó Tranh đi ở phía sau, yên lặng nghe.
Mai Như này lanh lợi, một lát sau kể rõ sự việc. Bọn họ đầu tiên định đi phía nam, sau đi qua bến Hoàng Hà, nhìn thấy tử thương thảm trạng, vì thế thay đổi tuyến đường đi lên phía bắc.
“Sắp đánh giặc rồi, các ngươi đi phía bắc làm cái gì? Quá nguy hiểm.” Phó Chiêu khó hiểu, lại đau lòng.
Mai Như cười, mi mắt cong cong: “Có chút nguy hiểm, bằng không chúng ta cũng sẽ không trang điểm như vậy.”
Phó Tranh ở bên cạnh nhìn, thật muốn gõ đầu nàng, nguy hiểm còn cười được, thật là không muốn sống nữa!
“Vậy các ngươi định đi chỗ nào?” Phó Chiêu lại hỏi.
Mai Như nói: “Hồi kinh.” Đã tháng 3, Mai Như tháng sáu cập kê, nàng không quay về, cha mẹ sẽ sốt ruột.
Phó Chiêu nói: “Vừa lúc, Thất ca ta mấy ngày nữa về kinh, các ngươi tiện đường.”
Nghĩ đến người nọ ghét bỏ nàng, Mai Như vẫn lạnh mặt nói: “Không nhọc phiền điện hạ.”
“Không phiền toái đâu!” Phó Chiêu cười nói, “Thất ca nể mặt mũi ta cũng sẽ đưa ngươi cùng tiên sinh hồi kinh.” Nói, lại nhìn Phó Tranh, dò hỏi: “Đúng không, Thất ca?”
Phó Tranh vẫn luôn đi ở sau, lúc này đôi tay để ở sau người, gật gật đầu, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Mai Như ở An Châu nghỉ ngơi hai ngày, cũng hiểu Phó Chiêu sở dĩ sẽ ở An Châu, toàn bộ là bởi vì đánh giặc. Mà Phó Tranh vì sao ở chỗ này, nàng không có hứng thú biết, nói không chừng là Hạ thái phó tiến cử, cho Chu Tố Khanh thể diện.
Bên kia, Phó Chiêu cũng không ở cạnh Mai Như, lập tức muốn đánh giặc, nơi này căn bản không an toàn, hận không thể chạy nhanh đưa các nàng hồi kinh.
Bởi vì là có Phó Tranh đồng hành, Phó Tranh kiểm kê xong, nghĩ nghĩ, lại đến chỗ Mai Như, hỏi nàng còn thiếu cái gì, mới vừa đi gần lều trại, chợt, nghe bên trong truyền đến giọng Chiêu nhi. Phó Chiêu hỏi: “Tuần Tuần, lần này vội vàng chúng ta cũng chưa nói chuyện được gì, ngươi có hay không muốn nói gì với ta?”
Phó Tranh đứng hình.
Nghe Mai Như trả lời: “Lần này ta cùng tiên sinh ở phương bắc đi một vòng, càng đi lên bắc, thời tiết càng lạnh, còn đóng băng nữa, căn bản không đi được, điện hạ cần phải cẩn thận một chút, hơn nữa lần này giống như Bắc Liêu chỉ có ba bộ tộc nam hạ, Thát Đát còn để lại một tay, điện hạ chớ có khinh địch……”
Những cái đó ôn nhu dặn dò từ lều trại bay ra, từng câu từng chữ truyền đến đầu quả tim Phó Tranh.
Hắn ngơ ngẩn nhìn bên trong, lại ảm đạm rời đi.
……
Phó Tranh cùng Mai Như còn có Bình Dương tiên sinh một đường hồi kinh, bởi vì nơi nơi binh hoang mã loạn, lưu dân tán loạn, hơn nửa tháng mới đến kinh thành.
Dọc theo đường đi Phó Tranh luôn lạnh mặt, không có để ý Mai Như, cần thiết sẽ nói với Bình Dương tiên sinh. Mai Như lại bất đắc dĩ, có việc gấp muốn nói với hắn, nhưng vẫn tìm không thấy cơ hội mở miệng. Đoàn người đi đến Trác châu, ở khách điếm nghỉ ngơi. Mắt thấy kinh thành ở phía trước, Mai Như chỉ có thể căng da đầu đi tìm Phó Tranh.
Phó Tranh lúc ấy ở trong phòng, Thạch Đông ở cửa.
Ý Thiền hành lễ nói: “Thạch đại ca, tiểu thư nhà ta có việc muốn nói với điện hạ.”
Thạch Đông lạnh lùng nói: “Điện hạ nghỉ ngơi.”
Mai Như vừa nghe, da mặt mỏng, chỉ có thể nói: “Chúng ta trở về đi.”
Trong phòng, Phó Tranh hừ lạnh, vật nhỏ này còn có thể cầu hắn cái gì? Đơn giản là muốn tới kinh thành, không muốn hành tung của mình bị bại lộ, cho nên muốn làm phiền hắn thay nàng gạt. Hắn dựa vào cái gì thay nàng gạt? Hắn được cái gì từ nàng? Phó Tranh vẫn hừ lạnh.
Hôm sau, Bình Dương tiên sinh vẫn muốn đi song tháp tòa tiểu am ni cô tế bái —— chính là nơi Mai Như lần đầu tiên gặp được tiên sinh. Phó Tranh kính trọng Bình Dương tiên sinh, đương nhiên muốn cùng nàng đi. Mai Như cũng muốn đi. Sớm có sư thái ở am cửa chờ, nhìn thấy Bình Dương tiên sinh liền quen cửa quen nẻo dẫn vào. Bình Dương tiên sinh không muốn Mai Như hầu hạ, Mai Như được mời đến sương phòng n am ni cô. Phó Tranh là nam khách, được mời đến hoa viên nhỏ.
Mai Như ở trong sương phòng nghỉ chân, sương phòng có cửa sổ, có thể nhìn thấy hoa viên nhỏ phía trước hoa. Vườn này quá nhỏ, cũng không có chỗ ngồi, Phó Tranh lúc này chỉ nhàn nhạt đứng ở bên cạnh núi giả, khuôn mặt thon gầy, lại xụ mặt, âm u.
Nhìn đến núi giả, lại nhìn đến Phó Tranh, Mai Như luôn là nhớ rõ ân tình hắn, lại nghĩ đến mình có yêu cầu nhờ của hắn…… Do dự trong chốc lát, Mai Như ra sương phòng hành lễ: “Điện hạ.”
Phó Tranh lạnh lùng hỏi: “Tam cô nương có chuyện gì?”
Giọng hắn luôn lạnh…… Mai Như nói: “Điện hạ, thần nữ muốn cầu người một việc.”
“Chuyện gì?” Phó Tranh hỏi lại.
Mai Như mặt hơi hồng, nàng nói: “Làm phiền điện hạ sau khi về kinh, đừng nói là ở phía bắc nhìn thấy ta.”l
“Vì sao?” Phó Tranh vẫn nhàn nhạt hỏi.
Mai Như cúi đầu thẹn thùng nói: “Ta cùng trong phủ nói là đi phương nam, nếu bị cha mẹ biết, sợ là……”
“À.” Phó Tranh cười lạnh, “Bổn vương vì sao phải đồng ý với ngươi?”
Nghe hắn trả lời như vậy, Mai Như sửng sốt, sau một lúc lâu nói: “Nếu là điện hạ không muốn, vậy thôi.” Nàng p hành lễ, xoay người đi.
Phó Tranh tay mắt lanh lẹ, lại bắt được cổ tay của nàng!
Mai Như cả kinh, Phó Tranh lạnh lùng nhìn lại đây, giận dữ nhắc nhở nói: “A Như, là ngươi cầu bổn vương, không phải bổn vương cầu ngươi!” Người này có hay không có chút thành ý người đi cầu người khác?
Phó Tranh rõ ràng là mượn cớ khinh bạc nàng…… Mai Như bực mình tự nhiên trừng mắt.
Nàng càng trừng, Phó Tranh càng nắm chặt khiến nàng đau. Ý Thiền thấy thế, đã hoàn toàn bị doạ. Nàng vừa định muốn tiến lên, Phó Tranh trừng lại Ý Thiền vội vàng nói: “Điện hạ, tiểu thư……” Phó Tranh lạnh lùng uy hiếp nói: “Ngươi còn muốn thanh danh tiểu thư nhà ngươi.” Chỉ một câu, Ý Thiền không nói.
Bên kia sương, Mai Như đã bình tĩnh lại, nàng ấn xuống tính tình, mặt vô biểu tình theo Phó Tranh nói nói: “Điện hạ, ta cầu ngươi.” Có lệ muốn mệnh.
Phó Tranh hừ lạnh một tiếng, vẫn nhìn nàng, ánh mắt nhàn nhạt, chợt, đôi môi mê người kia nhẹ nhàng cong lên, rõ ràng chứa ý tứ khác.
Ý tứ là “ Ngươi như vậy mà muốn xin ta”?
Mai Như lại không phải đồ ngốc, mặt nàng đỏ lên, Phó Tranh còn cố ý nói: “A Như, sao mặt ngươi lại đỏ?”
Mai Như khó thở, nhịn không được nói: “Điện hạ, nơi Phật môn thanh tịnh……”
Phó Tranh lúc này cười: “Nơi Phật môn thanh tịnh.” Hắn chậm rãi lặp lại một lần, cười hỏi: “Bổn vương chỗ nào không thanh tịnh?”
Thốt ra lời này, mặt Mai Như càng đỏ bừng, giống như người không thanh tịnh chính là nàng.
Phó Tranh cười, hắn buông cổ tay Mai Như, nhàn nhạt nói: “Đây là ngươi nợ bổn vương, A Như, p ngươi nhớ rõ.”
Vừa dứt lời, sư thái vừa lúc tới mời bọn họ dùng thức ăn chay.
Mặt Mai Như vẫn đỏ bừng, thức ăn chay cũng chưa ăn mấy miếng, lên xe ngựa, Phó Tranh còn cố ý dò hỏi: “Tam cô nương, nơi Phật môn thanh tịnh ngươi muốn bái mấy cái không?” Mai Như bực mình, thật muốn cào mặt hắn.
Phó Tranh cưỡi ngựa đi phía trước, sự lạnh lùng ở trên mặt cũng tan đi chút ít.
Ngày này về kinh, Phó Tranh không cùng đường, chờ Mai Như cùng Bình Dương tiên sinh vào thành, hắn mới hồi kinh, khỏi bị người Mai phủ nhìn đến, nghi ngờ Mai Như.
Phó Tranh thở dài.
Mai Như trở về phủ, mới biết được tháng trước Nhị tỷ và An ca đã đính hôn. Xuân hi đường, Mai Như vội vàng nói chúc mừng, lại nhận ra không chuẩn bị lễ, Mai Thiến thẹn thùng cười nói: “Tam muội muội khách khí.” Mai Như nói: “Nhị tỷ tỷ mới khách khí. Muội là muội muội nhất định sẽ tặng đại lễ.”
Lão thái thái cười ha hả, nhìn trái nhìn phải Mai Như, nghi hoặc nói: “Sao lại gầy như vậy?” Lại nói: “Không phải một đường nhìn sơn nhìn thuỷ, ăn đồ ngon sao?”
Mai Như đã chuẩn bị nên nói qua loa lấy lệ: “Bởi vì vừa đi vừa xem, cũng là dãi nắng dầm mưa, không thể so ở trong phủ.”
Lão thái thái dặn dò Kiều thị nói: “Tuần Tuần cũng thật làm người đau lòng, phấn trân châu đừng đem đi tặng cho người khác.”
Khuê nữ của mình, Kiều thị đương nhiên cũng đau lòng. Chờ Tuần Tuần hồi trong viện, bà vội vàng sai người đi thu dọn đồ vật, qua một canh giờ, dẫn Mai Như vào trong phòng. Nguyệt tỷ nhi hiện giờ hai tuổi, cao lên không ít, lúc này ở bên mành trộm đánh giá Mai Như, ánh mắt kia như là không quen biết.
Mai Như cười nói: “Không quen biết cô cô?
Nàng vừa đi chín tháng, tiểu hài tử thật đúng là không có trí nhớ, nhưng rất nhanh, Nguyệt tỷ nhi lại quen ngay, vây quanh Mai Như gọi cô cô. Mai Như sờ sờ đầu nàng. Lúc trước lên phía Bắc, Mai Như còn gặp được ca ca. Mai Tương lúc ấy lãnh binh trấn thủ An Khang, ở tường thành phòng giữ tuần tra, hắn căn bản không có thời gian. Huynh muội nói nói mấy câu, trò chuyện việc trong phủ sự, còn có Nguyệt tỷ nhi, sau đó lại vội vàng từ biệt.
Tưởng tượng đến ca ca, Mai Như có chút nhớ hắn hắn.
Lần này bắc phạt không dễ đánh, Mai Như cùng Bình Dương tiên sinh ở phương bắc đi một vòng, trong lòng cũng có tính toán. Như nàng nói với Thập Nhất điện hạ, Bắc Liêu nhiều bộ tộc, lần này nam hạ trong đó ba bộ, lớn nhất Thát Đát bộ còn giữ một tay, đối phương kiêu dũng thiện chiến, này đánh như thế nào? Huống chi, từ khi mùa đông bắt đầu, Ngụy triều mấy năm liên tục chinh chiến, không nói bá tánh, đến quốc khố cũng không dư. Mấy năm nay vốn dĩ nên nghỉ ngơi lấy lại sức…… Hiện tại chủ động khơi mào, không khỏi có vẻ quá mức dồn dập.
Tháng tư, hai nước ở Liêu Hà sẽ đánh nhau, Thái Tử lãnh mấy vạn binh, chính diện đón đánh, lại an bài mấy lộ cánh, cùng phía sau phối hợp tác chiến. Bắc Liêu sớm phát hiện, một đường hướng nam, đánh ngã mấy vạn quân Ngụy triều, đánh giết đến An Châu. Phó Chiêu không dự đoán được phía trước quân lính tan rã, làm địch dễ dàng thâm nhập vào, hắn vội vàng chuẩn bị chiến tranh, lại còn bị đánh cái trở tay không kịp……
Chiến báo kịch liệt trở lại kinh, triều dã trên dưới khiếp sợ, Duyên Xương Đế khó khăn thượng triều.
Cùng nhau trở về, còn có Thái Tử thỉnh cầu chi viện cấp báo. Ở cấp báo, trừ bỏ cầu viện, hắn còn lên án nguyên nhân chính thất bại chủ yếu là bị lộ bí mật, thuận tiện tố cáo Phó Tranh, còn kiến nghị nói hẳn là để Phó Tranh thay mình đến dọn các cục diện rối rắm này.
Cục diện gian nan, hiện giờ bị đánh thành như vậy dù là đại thần cũng khó có phương pháp.
Thái Tử chỉ là muốn tìm người chịu tội thay thôi, Phó Tranh biết, nhưng nếu hắn có thể nắm lấy cơ hội, chuyển bại thành thắng, cũng là cơ hội của hắn đã đến.
Phó Tranh bị Duyên Xương Đế triệu tiến cung.
Lần này Duyên Xương Đế không có trách cứ, chỉ than một tiếng, nói: “Thận Trai, đi trợ giúp ca ca một tay, cũng coi như là lập công chuộc tội.”
Việc này còn không có tra định tội luôn cho hắn…… Phó Tranh mặt vô cảm đứng ở chỗ đó, trầm mặc một lát, cũng đề ra yêu cầu.
“Cái gì?” Duyên Xương Đế hỏi.
Phó Tranh bỗng nhiên quỳ xuống, mặt nghiêm nghị cầu: “Phụ hoàng, hài nhi vừa đi, còn xin cho Thập Nhất đệ về kinh.”
Trận này hung hiểm, còn có Thái Tử lòng dạ hẹp hòi như hổ rình mồi, hai huynh đệ không thể cùng nhau liều mạng, cho dù là không cẩn thận chết ở bên ngoài, ở kinh thành tốt xấu còn có người.
Tinh tế đánh giá Phó Tranh, Duyên Xương Đế đồng ý, lại mệnh hắn ngay trong ngày đến đại doanh ở Tây Bắc.
Phó Tranh từ trong cung lãng hổ phù. Hiện giờ là tháng tư đầu mùa xuân, gió ấm ôn ôn nhu nhu thổi qua, như là tay cô nương, còn như là Phật Tổ từ bi. Hắn ngẩng mặt, con ngươi nhìn phía chân trời. Không biết nghĩ đến cái gì, chớp chớp mắt, Phó Tranh đi đến chỗ Bình Dương tiên sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.