Thịnh Sủng Chi Hạ

Chương 97

Tác giả Nhĩ Nguyên

19/05/2021

Tin Phó Tranh chết truyền về kinh, còn có tin Liêu Hà đại thắng. Thái Tử cuối cùng thắng trận, lấy đi mạng mấy vạn người.

Phó Chiêu không tin Phó Tranh chết, nhận được tin mắt phải nháy liên tục, chỉ mong có thể lập tức rời thành đi tìm hắn Thất ca. Một người sống sờ sờ giờ nhận tin tử trận, hắn như thế nào chịu được? Phó Chiêu đứng ngồi không yên, giống như có thể bị sét đánh ngay lập tức, trước mắt còn biến thành màu đen, hắn lúc này chỉ muốn tìm người nói chuyện, vì thế tùy tiện tìm cái cớ đến gặp Mai Như.

Nhìn thấy Mai Như Phó Chiêu vội xoay quanh: “Tuần Tuần, Thất ca đã xảy ra chuyện!” Mấy chữ này thốt ra khỏi miệng, mắt Phó Chiêu đỏ lên.

Mai Như an tĩnh ngồi xuống, hơi có chút thất thần, sắc mặt còn hơi trắng, sau một lúc lâu, mới đáp một câu: “Ta biết.”

Chỉ nghe Phó Chiêu ở bên cạnh giận dữ nói: “Tuần Tuần, ta muốn đi đón Thất ca trở về, nếu là…… Thật sự đã chết, ta cũng muốn mang xác huynh ấy về.” Lời nói đến cuối cùng vẫn là không đành lòng.

Hốc mắt Mai Như cũng hơi đỏ, nàng đáp một tiếng “Ừm” rất nhỏ.

Thấy Mai Như là tâm sự nặng nề, Phó Chiêu hỏi: “Tuần Tuần ngươi lo lắng cho đại ca ngươi? Nghe nói Tây Bắc đại doanh có mấy vạn binh đều ở bờ sông Liêu Hà, ta đi chỗ đó sẽ giúp ngươi hỏi thăm, ngươi đừng lo.”

Trong đầu Mai Như hỗ độn, ngơ ngác hồi lâu mới nói cảm ơn.

Phó Chiêu mau chóng rời kinh.

Định Quốc Công phủ, Mai Như nặng nề ở trên giường, nàng mở to mắt, ngơ ngẩn đứng ở cửa sổ không nói chuyện. Thời tiết chói lọi, ngẫu nhiên có hoa chi nghiêng nghiêng lay động. Bóng dáng kia, cực kỳ giống Phó Tranh ngày rời kinh. Nghĩ đến người kia, Mai Như ngưng lại một chút.

Hai ngày nay nàng luôn vô tình nghĩ đến Phó Tranh, nghĩ đến ngày rời kinh hắn đứng ở nàng trước mặt, tuyệt vọng hỏi nàng, muốn nói gì hay không. Hắn luôn muốn nghe, nàng không nói, cũng không biết hắn có an tâm mà đi hay không……

Nghĩ như thế, đôi mắt Mai Như lại, trong lòng nghẹn lại rất khó chịu.

Không ngờ, Phó Tranh sẽ chết như thế?

Mai Như không nghĩ ra, kiếp trước hắn nhiều lần tìm đường sống trong chỗ chết, ngay cả lúc khó khăn nhất vẫn còn cái mạng trở về, vì sao lần này nói chết liền chết?

Mai Như vẫn mờ mịt, huyệt Thái Dương rất đau.

“Cô nương, người đừng khóc.” Tĩnh Cầm ở bên cạnh khuyên, lại nói, “Nếu để lão thái thái cùng lão gia, phu nhân nhìn thấy, nhất định rất đau lòng.”

Đúng vậy, người nọ đã chết, nàng vì sao lại khóc?

Mai Như xoa xoa huyệt Thái Dương, khép mắt. Nhưng con ngươi vẫn không ngăn được, nước mắt từ đuôi mắt trượt xuống.

Nước mắt của nàng từ kiếp trước hay kiếp này, giống như đều vì một người mà rơi xuống.

Đầu tháng sáu Mai Như cập kê.

Bởi vì không nhận được tin Mai Tương báo bình an, Mai phủ lo lắng, cho nên ngày Mai Như cập kê xử lý hơi vội vàng, có chút thất thần. May mắn Mai Như không để ý, nàng không có tâm tình. Lý hoàng hậu lại cho người ban thưởng không ít đồ, so với năm trước còn muốn nhiều hơn.

Mai Như than một tiếng, mặt mày ngưng trọng.

Bởi vì là bà con, Mạnh An cùng Mạnh Uẩn Lan lại chúc mừng. Sau khi hồi kinh đây là lần đầu Mai Như nhìn thấy vị biểu ca chất phác này. Ngày hôn nhân của hắn cùng Mai Thiến đã định, mùa xuân hoa nở năm sau—— lão thái thái luyến tiếc Mai Thiến, tính toán để lâu một chút.

Trong Xuân hi nội, nhìn Mạnh An tiến vào, Mai Như vội đứng dậy, thoải mái hào phóng nói chúc mừng.

Mới gặp đến Mai Như, Mạnh An ngẩn ra. Hơn nửa năm chưa chạm mặt, người trước mắt lại cao hơn. Gương mặt kia như cũ minh diễm, giống hoa nở dưới ánh nắng, chỉ là không biết vì sao mặt nàng có hơi u sầu. Nếu nói Mai Thiến nhu nhược làm người không tự chủ được muốn che chở, Mai Như đó là diễm lệ lại kiêu căng, làm người nhìn thôi đã thấy sợ, bông hoa không dám hái, nhưng hôm nay này đóa hoa kiêu diễm cũng sẽ nhu nhược, cũng rũ xuống…… Mạnh An chớp chớp mắt, vội vàng cúi đầu, đáp lễ: “Như biểu muội khách khí.” Lại chắp tay thi lễ nói: “Đây cũng là lễ của Hạ biểu muội”

Lão tổ tông cười nói: “An ca nhi ngồi đi, còn khách khí như vậy làm cái gì?”



Ý của lời này rất rõ ràng, hắn sẽ cùng Mai Thiến là người một nhà…… Mạnh An lỗ tai đỏ hồng. Mai Thiến ngồi bên cạnh lão tổ tông cũng bồi thẹn thùng cười. Nàng nhìn qua Mạnh An, lại nhìn Mai Như, vẫn là ôn lương cười.

Hôm nay qua đi, trong lòng lão thái thái mang tâm sự, hỏi Kiều thị: “Hôn nhân của Tuần Tuần các ngươi làm phụ mẫu định tính toán như thế nào?”

Nhắc tới vấn đề này, mặt Kiều thị nhăn lên, nàng rối rắm trả lời: “Đang từ từ xem xét ạ.”

Lão thái thái dừng một chút, nói: “Ta coi trong cung nương nương đối Tuần Tuần không tồi, hôm nay lại có ban thưởng……”

Vừa nghe lời này sắc mặt Kiều thị biến đổi, thực mau, nàng sang sảng cười nói: “Nương, tính Tuần Tuần kiêu căng ngài lại không phải không biết, rất nhiều tật xấu. Nàng được phần phú quý này nhưng sao có phúc khí hưởng?” Châm biếm Mai Như một lúc, Kiều thị than một tiếng, phát sầu nói: “Sợ nếu không cẩn thận, Tuần Tuần đắc tội với các quý nhân trong cung, đến lúc đó còn p liên lụy trong phủ chúng ta……”

Không thể nề hà lắc lắc đầu, Kiều thị vẫn oán hận thở dài: “Tuần Tuần không có phúc khí! Nếu có thể gả cho nhà bình thường đã cám ơn trời đất, chỗ nào dám mơ đến nơi khác?” Cuối cùng, Kiều thị lại cười khanh khách hỏi lại: “Nương, ngài cảm thấy thế nào?”

Mấy câu nói đó lưu loát khiến lão thái thái nhận ra, bà chỉ cười nói: “Vậy các ngươi làm cha mẹ chú ý một chút.”

“Tức phụ biết.” Kiều thị gật đầu.

Trong phòng, Mai Như vẫn suy sụp. Bên cạnh là hộp màu cẩm như ý, nàng tầm mắt ngơ ngẩn nhìn chằm chằm, không nhúc nhích. Chợt, Tĩnh Cầm vén rèm nói: “Cô nương, Nhị cô nương tới.” Mai Như vội cất chiếc hộp nhỏ, ngồi dậy.

Lúc Mai Thiến vào thấy Mai Như ăn mặc ngọc sắc sa y, tóc đen kết ở trước ngực, khuôn mặt nhỏ không có huyết sắc, rõ ràng là bộ dáng sau khi khóc, trên mặt còn có thể thấy vệt nước mắt, nhìn thấy mà thương. Mai Thiến giật mình, thầm nghĩ Tam muội muội thật làm cho người ta đau lòng…… Không biết nghĩ đến cái gì, nàng hơi cứng lại, ngồi xuống, đau lòng nói: “Tam muội muội gân đây luôn không khoẻ. An biểu ca hôm nay còn riêng hỏi ta, ta lại đây thăm muội, muội bị làm sao vậy? Còn khóc?”

Mai Như tự nhiên khách khí trả lời: “Để biểu ca cùng Nhị tỷ tỷ lo lắng.”

Mai Thiến thở dài: “Tam muội muội u sầu như vậy, là ở lo lắng đại ca ca sao? Hay là……” Dừng một chút, nàng hỏi: “Hay là Tam muội muội lo lắng cho người khác?”

Nghe nàng nói như vậy, Mai Như có chút không được tự nhiên. Đáy mắt nổi lên một như mảnh khói mù nhàn nhạt nàng trả lời: “Đúng là lo lắng ca ca, không có tin bình an trở về.”

……

Ở cửa khẩu Liêu Hà, dãy núi liên miên, nhiều ngày lạnh thấu xương, gió như dao nhỏ thổi từng đợt, trong không khí mùi máu tươi vẫn kéo dài không tiêu tan, ập vào trước mặt, làm người buồn nôn.

Mai Tương mới vừa nâng mấy thi thể.

Nhìn phía dưới thi thể chồng chất lên nhau như núi, hắn không có cảm xúc gì, chỉ là im lặng. Nơi đó chính là đồng đội của hắn, bọn họ đã từng kề vai chiến đấu, hiện giờ những người đó mắt mở to, chết không nhắm mắt. Bọn họ không thể quay về, không thể báo hiếu cha mẹ, cũng không thể về với nương tử của mình. Mai Tương trầm mặc nhìn, lại dời mắt.

Con mẹ nó nơi này khiến người ta khó chịu!

Hắn không thể quên ngày đó, nhiều quân địch như vậy ập vào, người bên cạnh dần dần chết hết, hắn cũng không biết mình là dựa vào cái gì mới chống được đến khi Thái Tử suất quân lại đây. Lúc được quân y nâng đi, đôi tay không ngừng giết người của Mai Tương liên tục co rút. Hắn cắn chặt răng, mới nhịn lắm mới không chảy nước mắt.

Đau đớn xuyên tim.

Ở nơi xa giống như Thái Tử tìm nhà sư đến siêu độ. Tiếng niệm kinh vọng lại đây, như là chê cười, Mai Tương lạnh lùng cười, trở lại trong doanh.

Trong doanh một người ôm quyền bẩm: “Đô thống, người nhà Hồ tham tướng gửi thư tới.”

Mai Tương ngẩn người, tầm mắt nhìn xuống chiếc gối của Hồ Tam Bưu. Chỗ đó quả nhiên có nhiều tay nải, cùng những cái trước giống nhau. Hắn đã từng điên cuồng ghen ghét, thậm chí mơ ước, nhưng hôm nay chỉ có khổ sở. Bởi vì, đệm chăn luôn lạnh, không có độ ấm. Bên trong trận “Đại thắng”, Hồ Tam Bưu không trở về. Trong doanh này có gần 40 người, hiện giờ chỉ còn năm người sống sót. Những người khác không trở về. Đã qua nhiều ngày, sợ là đã chết hết.

Mai Tương trầm mặc, lạnh mặt phân phó nói: “Để ở chỗ đó. Chúng ta chờ.”

Thốt ra lời này, mấy huynh đệ đỏ mắt.

Mai Tương nặng nề xoay người đi ra ngoài, đối với non núi mênh mang, hắn thật muốn mắng một câu con mẹ nó.



Nhưng bọn họ chung quy không chờ được Hồ Tam Bưu, cũng không có chờ được nhiều huynh đệ khác. Một tháng đi, những người chết bị bỏ tên trong danh sách. Mai Tương cực khó chịu, hắn trở lại doanh, thấy trong trướng trống trơn, giống như mộ. Tay nải vẫn lẻ loi đặt ở chỗ đó, chờ chủ nhân trở về.

Hắn chỉ là nhìn một cái đã chịu không nổi, hốc mắt nóng lên.

Mai Tương ngồi xuống, run rẩy cởi tay nải. Vẫn là vài bộ quần áo mới, giống với quần áo của Hồ Tam Bưu để ở đầu giường, bên trong áo có một lá thư. Lá thư kia hắn nhận ra. Cầm bức thư, Mai Tương một mình ngồi ở chỗ đó, ngồi thật lâu.

Không biết qua bao lâu, Mai Tương mới mở thư ra. Hắn vẫn khó chịu. Thư không dài, chỉ có mấy câu, hắn xem qua, sau đó ngây ngốc ở đàng kia.

Dao Nhi sinh cho Hồ Tam Bưu một tiểu tử béo tròn, nàng còn hỏi, nên đặt cho đứa nhỏ cái tên gì cho hay.

Ngực Mai Tương nặng nề, như là bị cái gì đó đè nặng, hắn nghiêng đầu nhìn đệm chăn trống trơn mà lạnh lẽo, nước mắt không ngừng chảy ra.

Hắn là đại nam nhân thế mà lại khóc.

Nàng mới vừa sinh con, sao có thể chịu được loại đả kích này? Sao lại chịu được a?

Mai Tương ôm đầu, khó chịu khóc to.

Màn đêm nặng nề, chỉ còn bóng một người đàn ông ôm đầu khóc.

……

Phó Chiêu đến cửa khẩu Liên Hà gặp Mai Tương, lại không nhìn thấy thi thể Thất ca. Ở bên ngoài tìm hơn mười ngày, Phó Chiêu không thu hoạch được gì. Hắn còn muốn tiếp tục tìm, không ngờ tới biên quan lại nổi lên chiến trang, Phó Chiêu phải trở về kinh. Lúc này đây, hắn chờ được Thất ca trở về.

Nghĩ như vậy, hắn sụp đổ mất.

Mai Như nhìn thấy Phó Chiêu hốc mắt hắn sâu, đáy mắt đỏ bừng. Cả người mệt mỏi, tràn đầy thống khổ cùng khó chịu.

Không cần hắn nói, Mai Như đã biết kết quả, nàng lại choáng váng.

“Tuần Tuần, ta không tìm được Thất ca. Nhiều ngày như vậy, đại khái thật sự đã chết, Thất ca nhất định chết không nhắm mắt.” Phó Chiêu khóc rống.

Người kia thật sự đã chết.

Mai Như chớp chớp mắt, không hề đoán trước được lại rơi lệ.

……

“A Cha, nơi này có một người nằm”

“A cha, hắn thật đẹp trai, chúng ta cứu hắn đi, nếu cứu sống có thể làm hôn phu.”

Nữ hài cười tủm tỉm hỏi.

“A Cha, người nọ thật sự đã chết, không thấy hơi thở nữa!”

Nữ hài kinh hoảng thất thố.

Có một người đen kịt đang nằm trên đệm, không có tiếng động. Khuôn mặt hắn thon gầy mà tái nhợt. Giống như ở địa ngục rèn luyện, không có chút huyết sắc. Khiến người nhìn cảm thấy tâm sinh sợ hãi. Cả nhà tràn đầy tử khí, gió cũng dừng thổi, chợt, không có dấu hiệu gì, đột nhiên hắn mở bừng mắt.

Cặp mắt kia vừa đen vừa tàn khốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thịnh Sủng Chi Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook