Thịnh Sủng Phu Nhân Của Đại Thần
Chương 24: Thiếu Gia Cao Quý Đế Đô (2)
Nhất Lộ Phiền Hoa
22/07/2021
Sở Tri Hiên không quan tâm tới điều này, anh gọi phục vụ mang tới một tách trà, chậm rãi lấy ly trà từ trong tay người phục vụ, nước trà màu xanh nhạt được rót từ trong bình tử sa, cả một phòng bao chỉ nghe thấy âm thanh rót trà. Bấy giờ mới liếc sang Hà Đình Nghị, “Sẵn sàng quay về chưa?”
Giọng điệu của anh hơi có vẻ chế giễu, đối với những người lòng vòng quanh co, Sở Tri Hiên biểu hiện vẻ anh hoàn toàn không hiểu được.
Hai người đã mấy năm không gặp, tuy gặp mặt có chút lạnh nhạt, nhưng lời nói cũng không có vẻ gì xa lạ.
“Ờm.” Hà Đình Nghị dựa người vào sofa, xoa xoa hai thái dương, nhìn Sở Tri Hiên, anh ấy đã quen với giọng điệu của người này cho nên không để tâm.
“Trở về là tốt rồi, lão gia nhà cậu cũng yên tâm hơn” biểu cảm trên khuôn mặt thanh tao bị ánh đèn che mờ, ánh mắt không thể giải thích được, chỉ nhìn thấy một bên sườn mặt, “Dù sao thì địa vị gia đình cậu vẫn còn ở đây.”
“Chỉ vừa mới quay lại đã khiến cho đám người đó bắt đầu không an phận rồi, thực sự không nghĩ tới bản thân mình chính là bùn nhão không trát được tường à?” Hà Đình Nghị nghĩ tới chuyện xảy ra khi anh ấy vừa quay về quân khu, nheo nheo mắt, đôi môi cong lên lạnh lẽo.
Nếu không phải vì những chuyện này, anh ấy đã có thể trở về sớm hơn một tuần rồi.
Sở Tri Hiên cười nhẹ, “Trong quân khu cũng chỉ có cậu hay ức hiếp bắt nạt, không tìm cậu thì tìm ai.”
“…”
Móa, có thể nói chuyện tử tế chút được không?
Hà Đình Nghị cảm thấy đau buồn cho chính mình, trong nhà có một cô em gái giết người không đền mạng thì thôi đi, ra ngoài thì đụng phải tên không mảy may thương xót người ta này nữa! Rõ ràng hai người này đều có khuôn mặt chính trực và đẹp đẽ, tại sao đều… như vậy…
Mệt mỏi.
Sở Tri Hiên với tay lấy bình tử sa, rót một tách trà khác, ngón tay thon dài mảnh khảnh sạch sẽ cầm tách trà, cúi đầu uống một ngụm. Đôi mắt đen thâm sâu như phát sáng trong phòng bao tối tăm này.
“Có điều, bọn họ cũng quên rằng cậu là người của Hà gia, lão gia của Hà gia các cậu mấy năm gần đây trái lại càng bỏ bê, người bên ngoài đều suy đoán rằng có phải sức khỏe ông ấy không được tốt hay không. Mặc dù thế lực vẫn còn đó, nhưng đối với hậu bối các cậu ngược lại không để vào mắt. Cũng chính cậu năm năm trước đi quá dứt khoát như vậy, hiện tại cậu lại đòi nắm đầu bọn họ, đám người đó làm sao mà cam tâm được?” Sở Tri Hiên hiếm có lần lại nói nhiều lời như vậy.
Hà Đình Nghị cụp mắt xuống, ánh mắt có chút u ám, anh ấy mím chặt môi, vân vê cái ly trong tay, “Lão gia tử nhà tôi… chỉ là lười không muốn quan tâm mà thôi.”
Chẳng mấy khi thấy tâm trạng Hà Đình Nghị xuống dốc như vậy, Sở Tri Hiên nhướn mày, nhưng cũng không hỏi gì nhiều, hai người tùy tiện nói chuyện phiếm.
Hà Đình Nghị vốn dĩ ít nói, bình thường chỉ hay ra mặt giáo huấn người khác, ngồi tán gẫu hay gì đó hoàn toàn không giống anh ấy.
Càng không nói gì tới Sở Tri Hiên, dáng vẻ lười nhác phản ứng lại với người khác, bạn nói tới cả nửa ngày, anh ấy mới nhìn bạn một cái.
Không có gì để nói, Hà Đình Nghị nghĩ tốt nhất nên về nhà nói chuyện với em gái vẫn hơn.
“Có chuyện thì tới tìm tôi, nhưng nếu chuyện về đám thối tha đó thì thôi đi.” Sở Tri Hiên biết Hà Đình Nghị vừa về quân khu, phỏng đoán sẽ có nhiều người tới gây khó dễ cho anh ấy, nên anh chầm chậm nói một câu.
“Tôi biết.”
Hà Đình Nghị đặt ly xuống rồi đứng lên, cảm thấy Sở thiếu gia lâu lắm rồi mới nói được một câu đàng hoàng như vậy, “Vậy đi, tôi đi trước.”
Sở Tri Hiên nhìn bóng dáng cao lớn kiên định của anh ấy, ngón tay thanh mảnh xoa xoa tách trà, đôi mắt đẹp lộ vẻ trầm tư.
Đi vội như vậy sao?
Giọng điệu của anh hơi có vẻ chế giễu, đối với những người lòng vòng quanh co, Sở Tri Hiên biểu hiện vẻ anh hoàn toàn không hiểu được.
Hai người đã mấy năm không gặp, tuy gặp mặt có chút lạnh nhạt, nhưng lời nói cũng không có vẻ gì xa lạ.
“Ờm.” Hà Đình Nghị dựa người vào sofa, xoa xoa hai thái dương, nhìn Sở Tri Hiên, anh ấy đã quen với giọng điệu của người này cho nên không để tâm.
“Trở về là tốt rồi, lão gia nhà cậu cũng yên tâm hơn” biểu cảm trên khuôn mặt thanh tao bị ánh đèn che mờ, ánh mắt không thể giải thích được, chỉ nhìn thấy một bên sườn mặt, “Dù sao thì địa vị gia đình cậu vẫn còn ở đây.”
“Chỉ vừa mới quay lại đã khiến cho đám người đó bắt đầu không an phận rồi, thực sự không nghĩ tới bản thân mình chính là bùn nhão không trát được tường à?” Hà Đình Nghị nghĩ tới chuyện xảy ra khi anh ấy vừa quay về quân khu, nheo nheo mắt, đôi môi cong lên lạnh lẽo.
Nếu không phải vì những chuyện này, anh ấy đã có thể trở về sớm hơn một tuần rồi.
Sở Tri Hiên cười nhẹ, “Trong quân khu cũng chỉ có cậu hay ức hiếp bắt nạt, không tìm cậu thì tìm ai.”
“…”
Móa, có thể nói chuyện tử tế chút được không?
Hà Đình Nghị cảm thấy đau buồn cho chính mình, trong nhà có một cô em gái giết người không đền mạng thì thôi đi, ra ngoài thì đụng phải tên không mảy may thương xót người ta này nữa! Rõ ràng hai người này đều có khuôn mặt chính trực và đẹp đẽ, tại sao đều… như vậy…
Mệt mỏi.
Sở Tri Hiên với tay lấy bình tử sa, rót một tách trà khác, ngón tay thon dài mảnh khảnh sạch sẽ cầm tách trà, cúi đầu uống một ngụm. Đôi mắt đen thâm sâu như phát sáng trong phòng bao tối tăm này.
“Có điều, bọn họ cũng quên rằng cậu là người của Hà gia, lão gia của Hà gia các cậu mấy năm gần đây trái lại càng bỏ bê, người bên ngoài đều suy đoán rằng có phải sức khỏe ông ấy không được tốt hay không. Mặc dù thế lực vẫn còn đó, nhưng đối với hậu bối các cậu ngược lại không để vào mắt. Cũng chính cậu năm năm trước đi quá dứt khoát như vậy, hiện tại cậu lại đòi nắm đầu bọn họ, đám người đó làm sao mà cam tâm được?” Sở Tri Hiên hiếm có lần lại nói nhiều lời như vậy.
Hà Đình Nghị cụp mắt xuống, ánh mắt có chút u ám, anh ấy mím chặt môi, vân vê cái ly trong tay, “Lão gia tử nhà tôi… chỉ là lười không muốn quan tâm mà thôi.”
Chẳng mấy khi thấy tâm trạng Hà Đình Nghị xuống dốc như vậy, Sở Tri Hiên nhướn mày, nhưng cũng không hỏi gì nhiều, hai người tùy tiện nói chuyện phiếm.
Hà Đình Nghị vốn dĩ ít nói, bình thường chỉ hay ra mặt giáo huấn người khác, ngồi tán gẫu hay gì đó hoàn toàn không giống anh ấy.
Càng không nói gì tới Sở Tri Hiên, dáng vẻ lười nhác phản ứng lại với người khác, bạn nói tới cả nửa ngày, anh ấy mới nhìn bạn một cái.
Không có gì để nói, Hà Đình Nghị nghĩ tốt nhất nên về nhà nói chuyện với em gái vẫn hơn.
“Có chuyện thì tới tìm tôi, nhưng nếu chuyện về đám thối tha đó thì thôi đi.” Sở Tri Hiên biết Hà Đình Nghị vừa về quân khu, phỏng đoán sẽ có nhiều người tới gây khó dễ cho anh ấy, nên anh chầm chậm nói một câu.
“Tôi biết.”
Hà Đình Nghị đặt ly xuống rồi đứng lên, cảm thấy Sở thiếu gia lâu lắm rồi mới nói được một câu đàng hoàng như vậy, “Vậy đi, tôi đi trước.”
Sở Tri Hiên nhìn bóng dáng cao lớn kiên định của anh ấy, ngón tay thanh mảnh xoa xoa tách trà, đôi mắt đẹp lộ vẻ trầm tư.
Đi vội như vậy sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.