Chương 111: Đường Anh nữ hiệp
Mạt Trà Khúc Kỳ
04/04/2018
edit: Phương Moe
Bốn người đi ở trên đường, Giang Diệu cùng Tam ca nhà mình tay cầm hoa đăng, mặt nạ, tay thì cầm đồ ăn vặt mua bên đường, đồng thời còn chơi giải đố đèn, đúng là hai người này chơi đến mức tận hứng.
Còn hai vị ngọt ngào chán ngấy phía sau, tự nhiên không cần quản nhiều.
Giữa lúc Giang Diệu cùng Giang Thừa Ngạn vây quanh đoàn người xem xiếc ảo thuật, thì nghe được đằng trước có tiếng âm thanh cãi nhau và thấy có một đám người vây lại.
Giang Thừa Ngạn cùng Giang Diệu đều là người thích tham gia náo nhiệt, hai người đi tới, nhìn thấy cô nương một thân trang phục màu xanh dương, hai người mới vội vã tiến lên. Giang Thừa Ngạn nhanh chóng mở miệng hỏi:
“Huyên biểu muội, xảy ra chuyện gì?”
Vị cô nương đang bối rối sốt ruột này, chính là Lương Thanh Huyên, đêm nay đi cùng với ca ca xem hoa đăng.
Lương Thanh Huyên nhìn thấy Giang Thừa Ngạn, mới cảm thấy như nhìn thấy cứu tinh, nàng vội vàng nắm ống tay áo Giang Thừa Ngạn, sốt ruột nói:
“Tam biểu ca, ngươi mau mau đi cứu vị cô nương kia, nàng bị người… Ca ca muội đã qua đó …”
Nàng lo lắng nói năng lộn xộn, nhanh chóng vươn tay chỉ vào cái hẻm nhỏ tối thui kia.
Giang Thừa Ngạn đại thể nghe hiểu ý của nàng, nghĩ đến có vị tiểu thư mà nàng ấy quen xảy ra chuyện. Đêm nay nhiều người nên bọn bắt cóc người cũng nhiều, tiểu cô nương đi lại quá nguy hiểm.
Giang Thừa Ngạn tính tình xưa nay vốn trẻ con, vào lúc này đúng là nhiều hơn mấy phần khí khái nam tử, nhìn biểu muội trước mặt sốt ruột, hắn nghiêm túc nói:
“Muội đừng có gấp, ta liền tới đó đây.”
Giang Thừa Ngạn đi qua, Giang Diệu mới đến bên cạnh Lương Thanh Huyên động viên. Lại nghe thấy Lương Thanh Huyên lẩm bẩm nói:
“Vị tiểu thư kia là người tốt, nếu như không phải vì giúp tỷ, cũng không biết…”
Nghe Lương Thanh Huyên nói, Giang Diệu mới hiểu rõ đầu đuôi sự tình. Thì ra bọn bắt cóc kia mới đầu nhằm vào Lương Thanh Huyên, thừa dịp Lương Thức đi mua đồ ăn vặt cho muội muội, bọn chúng liền ra tay với Lương Thanh Huyên, không ngờ trên nửa đường lại nhảy ra một tiểu cô nương làm việc nghĩa, đem Lương Thanh Huyên cứu lại, sau đó tự mình lại bị bọn bắt cóc mang đi.
Tuy rằng Giang Diệu không quen biết vị cô nương kia, nhưng nàng xưa nay luôn khâm phục loại chuyện hiệp nghĩa can đảm này. Nàng nói:
“Huyên biểu tỷ yên tâm, vị cô nương kia nhất định sẽ không có chuyện gì.”
Lương Thanh Huyên cũng âm thầm hi vọng vị cô nương kia bình an vô sự, tâm trạng thì vẫn là lo lắng không ngớt.
Chờ qua một lúc, hai người nghe được cô nương kia được Giang Thừa Ngạn cùng Lương Thức cứu về rồi, mà lông tóc không tổn hại chút nào mới thở phào nhẹ nhõm.
Lương Thanh Huyên trước hết chạy tới xem, lôi kéo tay cô nương kia tinh tế đánh giá một phen, mừng đến phát khóc:
“Cô nương không có chuyện gì là tốt rồi.”
Cô nương kia cười cười gãi gãi mặt, nói:
“Không nghĩ tới nơi này ngay dưới chân thiên tử mà lại có hạng người càn rỡ như vậy, có điều ta học nghệ không tinh, đúng là mất mặt …”
Nàng vừa nói vừa hướng về phía sau Lương Thanh Huyên nhìn nhìn, mới nở nụ cười xán lạn kêu:
“Giang muội muội.”
Chờ thấy rõ mặt cô nương hăng hái làm việc nghĩa kia thì Giang Diệu cũng là ngẩn ra.
Nàng đương nhiên sẽ không nghĩ đến người cứu Lương Thanh Huyên là Đường Anh.
(๑>◡◡◡
Bốn người đi ở trên đường, Giang Diệu cùng Tam ca nhà mình tay cầm hoa đăng, mặt nạ, tay thì cầm đồ ăn vặt mua bên đường, đồng thời còn chơi giải đố đèn, đúng là hai người này chơi đến mức tận hứng.
Còn hai vị ngọt ngào chán ngấy phía sau, tự nhiên không cần quản nhiều.
Giữa lúc Giang Diệu cùng Giang Thừa Ngạn vây quanh đoàn người xem xiếc ảo thuật, thì nghe được đằng trước có tiếng âm thanh cãi nhau và thấy có một đám người vây lại.
Giang Thừa Ngạn cùng Giang Diệu đều là người thích tham gia náo nhiệt, hai người đi tới, nhìn thấy cô nương một thân trang phục màu xanh dương, hai người mới vội vã tiến lên. Giang Thừa Ngạn nhanh chóng mở miệng hỏi:
“Huyên biểu muội, xảy ra chuyện gì?”
Vị cô nương đang bối rối sốt ruột này, chính là Lương Thanh Huyên, đêm nay đi cùng với ca ca xem hoa đăng.
Lương Thanh Huyên nhìn thấy Giang Thừa Ngạn, mới cảm thấy như nhìn thấy cứu tinh, nàng vội vàng nắm ống tay áo Giang Thừa Ngạn, sốt ruột nói:
“Tam biểu ca, ngươi mau mau đi cứu vị cô nương kia, nàng bị người… Ca ca muội đã qua đó …”
Nàng lo lắng nói năng lộn xộn, nhanh chóng vươn tay chỉ vào cái hẻm nhỏ tối thui kia.
Giang Thừa Ngạn đại thể nghe hiểu ý của nàng, nghĩ đến có vị tiểu thư mà nàng ấy quen xảy ra chuyện. Đêm nay nhiều người nên bọn bắt cóc người cũng nhiều, tiểu cô nương đi lại quá nguy hiểm.
Giang Thừa Ngạn tính tình xưa nay vốn trẻ con, vào lúc này đúng là nhiều hơn mấy phần khí khái nam tử, nhìn biểu muội trước mặt sốt ruột, hắn nghiêm túc nói:
“Muội đừng có gấp, ta liền tới đó đây.”
Giang Thừa Ngạn đi qua, Giang Diệu mới đến bên cạnh Lương Thanh Huyên động viên. Lại nghe thấy Lương Thanh Huyên lẩm bẩm nói:
“Vị tiểu thư kia là người tốt, nếu như không phải vì giúp tỷ, cũng không biết…”
Nghe Lương Thanh Huyên nói, Giang Diệu mới hiểu rõ đầu đuôi sự tình. Thì ra bọn bắt cóc kia mới đầu nhằm vào Lương Thanh Huyên, thừa dịp Lương Thức đi mua đồ ăn vặt cho muội muội, bọn chúng liền ra tay với Lương Thanh Huyên, không ngờ trên nửa đường lại nhảy ra một tiểu cô nương làm việc nghĩa, đem Lương Thanh Huyên cứu lại, sau đó tự mình lại bị bọn bắt cóc mang đi.
Tuy rằng Giang Diệu không quen biết vị cô nương kia, nhưng nàng xưa nay luôn khâm phục loại chuyện hiệp nghĩa can đảm này. Nàng nói:
“Huyên biểu tỷ yên tâm, vị cô nương kia nhất định sẽ không có chuyện gì.”
Lương Thanh Huyên cũng âm thầm hi vọng vị cô nương kia bình an vô sự, tâm trạng thì vẫn là lo lắng không ngớt.
Chờ qua một lúc, hai người nghe được cô nương kia được Giang Thừa Ngạn cùng Lương Thức cứu về rồi, mà lông tóc không tổn hại chút nào mới thở phào nhẹ nhõm.
Lương Thanh Huyên trước hết chạy tới xem, lôi kéo tay cô nương kia tinh tế đánh giá một phen, mừng đến phát khóc:
“Cô nương không có chuyện gì là tốt rồi.”
Cô nương kia cười cười gãi gãi mặt, nói:
“Không nghĩ tới nơi này ngay dưới chân thiên tử mà lại có hạng người càn rỡ như vậy, có điều ta học nghệ không tinh, đúng là mất mặt …”
Nàng vừa nói vừa hướng về phía sau Lương Thanh Huyên nhìn nhìn, mới nở nụ cười xán lạn kêu:
“Giang muội muội.”
Chờ thấy rõ mặt cô nương hăng hái làm việc nghĩa kia thì Giang Diệu cũng là ngẩn ra.
Nàng đương nhiên sẽ không nghĩ đến người cứu Lương Thanh Huyên là Đường Anh.
(๑>◡◡◡
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.