Chương 113: Gây chuyện
Mạt Trà Khúc Kỳ
04/04/2018
edit: Phương Moe
Trang thái phi đến không lâu thì Thái hậu cùng Hoàng hậu cũng tới.
Thấy Thái hậu, Giang Diệu lùi sang một bên hướng về hai người hành lễ, Trang thái phi cũng cung cung kính kính đứng ở một bên.
Thái hậu là thân biểu muội của tiên đế, thân phận thiên chi kiêu nữ (*) nên tự nhiên so với Trang thái phi thì nhiều hơn mấy phần kiêu ngạo.
——-
(*) Thiên chi kiêu nữ: con cưng của trời.
——-
Trước khi Hoàng hậu Hoắc Tuyền tiến cung thì hậu cung trên danh nghĩa là Thái hậu làm chủ, nhưng mà ai cũng biết Thái hậu chỉ là cái thùng rỗng, người nắm thực quyền thật sự mới là Trang thái phi.
Sau khi Hoắc Tuyền tiến cung, thái độ của Hoắc Tuyền đối với Thái hậu không hề có chút nào coi thường giống như Cảnh Huệ đế, mỗi ngày nàng đều đến chỗ Thái hậu thỉnh an, lễ nghi chu đáo, không hề chậm trễ.
Mới đầu Thái hậu chỉ cảm thấy Hoắc Tuyền làm bộ làm tịch, nhưng sau đó thấy nàng xuất phát từ chân tâm nên Thái hậu liền đối với người con dâu này nhiều hơn mấy phần thân thiết.
Lúc này Hoắc Tuyền mang thai, Thái hậu cũng vì nàng mà cảm thấy cao hứng từ trong lòng. Thái hậu quá là rõ ràng, ở trong hoàng cung này, không có cái gì đảm bảo bằng sinh hạ được một hoàng tử.
Thái hậu nhìn Trang thái phi kia luôn mang bộ dáng dối trá, trả vờ ôn nhu hiền thục, nhìn đã thấy buồn nôn nên nàng cũng không muốn nhìn thêm, chỉ thấy Trưởng công chúa cũng đứng lên bèn nói:
“Minh Hà không cần đa lễ, tiếp tục trang điểm đi, đừng bỏ lỡ giờ lành.”
Trưởng công chúa gật đầu, lại hướng về Hoắc Tuyền bên người Thái hậu cười cười, sau đó tiếp tục ngồi xuống trang điểm.
Hoắc Tuyền cùng Trưởng công chúa nói mấy câu, rồi nàng quay về phía Thái hậu nói:
“Mẫu hậu, nhi thần đi ra ngoài dạo một chút.”
Nàng vừa nói vừa nhìn về phía Giang Diệu:
“Nhiều ngày nay nhi thần không cùng Diệu Diệu nói chuyện, đúng là rất nhớ nàng.”
Lúc này Thái hậu mới chú ý tới tiểu cô nương đang đứng bên cạnh, thấy tiểu cô nương bộ dáng ngoan ngoãn, liền hướng về Hoắc Tuyền thân thiết căn dặn vài câu.
Giang Diệu hiểu ý tiến lên, bồi tiếp Hoắc Tuyền đi ra cửa điện, lúc này mới thở ra một hơi thật dài. Lại nghe Hoắc Tuyền nhẹ nhàng cười, nói:
“Diệu Diệu không cần sợ hãi, kỳ thực Thái hậu không có đáng sợ chút nào…”
Danh tiếng Thái hậu không được tốt đấy nha! So với Trang thái phi dịu dàng hiền
thục, quả thực Thái hậu được cho là người đàn bà chanh chua.
Lúc Thái hậu tuổi còn trẻ thì rất hay ghen tị, lại kiêu căng ương ngạnh, nếu không phải Cảnh Hoài đế ghi nhớ tình nghĩa biểu huynh muội thì làm sao có thể dung túng Thái hậu như thế.
Sau đó Cảnh Hoài đế độc sủng Vinh phi, vị Hoàng hậu này ghen tỵ nên gây khó khăn đủ đường với Vinh phi, rồi càng ngày càng đem Cảnh Hoài đế đẩy ra xa, đến cuối cùng ngay cả con nối dõi cũng không có.
Có điều —— Giang Diệu nghe nói, Thái hậu đối với người con dâu Hoắc Tuyền này ngược lại không tệ.
Giang Diệu nhất thời đối với Hoắc Tuyền liền sinh ra một phần sùng bái, Hoắc Tuyền lại có thể dỗ dành bà mẹ chồng mang tiếng ác này đến là ngoan ngoãn.
Giang Diệu nói:
“Nhìn thấy Tuyền tỷ tỷ cùng Thái hậu nương nương ở chung hòa hợp như vậy, Diệu Diệu cũng yên lòng …”
Từ xưa, chuyện mẹ chồng nàng dâu chính là một vấn đề khó khăn, huống hồ bà mẹ chồng này tính khí táo bạo ghê gớm, còn phu quân lại cũng không phải là người mình yêu thích, Giang Diệu đúng là nhìn Hoắc Tuyền mà cũng thấy toát cả mồ hôi lạnh thay… nhưng bây giờ thì tốt rồi.
Hai người chậm rãi đi ra ngoài, vì Hoắc Tuyền có thai nên Giang Diệu liền ở bên cạnh đỡ tỷ ấy. Dù sao trong bụng của tỷ ấy nếu là tiểu nam hài, vậy thì ngày sau làm Thái tử sẽ rất quý giá nha.
Có lẽ là mang thai nên khuôn mặt Hoắc Tuyền so với thường ngày cũng nhiều hơn mấy phần nhu hòa, nàng nói:
“Thực ra Mẫu hậu là người rất đáng thương, trên mặt nhìn hung hãn vậy thôi. Cùng mẫu hậu ở chung, tỷ vẫn rất là tự tại.”
Tình cảnh bây giờ của Hoắc Tuyền, Giang Diệu đương nhiên yên tâm. So với đời trước thì tốt hơn quá nhiều. Nói tới Thái hậu, Giang Diệu liền nghĩ nếu ngày sau mình gả tới Tuyên Vương phủ thì phía trên không có mẹ chồng.
Mẫu thân Lục Lưu mất sớm, còn kế mẫu tiểu Tống thị, từ ngày phụ thân của Lục Lưu mất thì nghe nói đã bị điên, hiện giờ cũng không biết thu xếp ở nơi nào. Tuy rằng nàng gả đi không có quan hệ mẹ chồng nàng dâu, nhưng nếu mẫu thân của Lục Lưu còn trên đời, chắc chắn bà cũng là người dịu dàng rộng lượng.
Cùng Hoắc Tuyền nói chuyện một lúc, Giang Diệu mới cẩn thận từng li từng tí một, mở miệng hỏi một câu:
“Tuyền tỷ tỷ, Hoàng thượng hắn… Hắn tốt với tỷ có tốt không?”
Hoắc Tuyền cười cười:
“So với dự liệu trước đây của tỷ thì đã tốt hơn rồi.”
Tuy rằng trên mặt Hoắc Tuyền mỉm cười, nhưng Giang Diệu biết, cho dù giờ khắc này Hoắc Tuyền mang thai hài tử của Cảnh Huệ đế thì cùng hắn cũng chỉ là tương kính như tân mà thôi.
Không động tâm cũng tốt, dù sao ân sủng của Hoàng đế không có chuyện sẽ bất biến cả một đời, giờ khắc này tâm thái Hoắc Tuyền giữ vững như vậy mới là chính xác nhất.
Nhưng Giang Diệu lại là tiếc hận, cô nương tốt như vậy, vốn nên được phu quân nuông chiều, yêu thương mới đúng.
(๑>◡◡◡◡
Trang thái phi đến không lâu thì Thái hậu cùng Hoàng hậu cũng tới.
Thấy Thái hậu, Giang Diệu lùi sang một bên hướng về hai người hành lễ, Trang thái phi cũng cung cung kính kính đứng ở một bên.
Thái hậu là thân biểu muội của tiên đế, thân phận thiên chi kiêu nữ (*) nên tự nhiên so với Trang thái phi thì nhiều hơn mấy phần kiêu ngạo.
——-
(*) Thiên chi kiêu nữ: con cưng của trời.
——-
Trước khi Hoàng hậu Hoắc Tuyền tiến cung thì hậu cung trên danh nghĩa là Thái hậu làm chủ, nhưng mà ai cũng biết Thái hậu chỉ là cái thùng rỗng, người nắm thực quyền thật sự mới là Trang thái phi.
Sau khi Hoắc Tuyền tiến cung, thái độ của Hoắc Tuyền đối với Thái hậu không hề có chút nào coi thường giống như Cảnh Huệ đế, mỗi ngày nàng đều đến chỗ Thái hậu thỉnh an, lễ nghi chu đáo, không hề chậm trễ.
Mới đầu Thái hậu chỉ cảm thấy Hoắc Tuyền làm bộ làm tịch, nhưng sau đó thấy nàng xuất phát từ chân tâm nên Thái hậu liền đối với người con dâu này nhiều hơn mấy phần thân thiết.
Lúc này Hoắc Tuyền mang thai, Thái hậu cũng vì nàng mà cảm thấy cao hứng từ trong lòng. Thái hậu quá là rõ ràng, ở trong hoàng cung này, không có cái gì đảm bảo bằng sinh hạ được một hoàng tử.
Thái hậu nhìn Trang thái phi kia luôn mang bộ dáng dối trá, trả vờ ôn nhu hiền thục, nhìn đã thấy buồn nôn nên nàng cũng không muốn nhìn thêm, chỉ thấy Trưởng công chúa cũng đứng lên bèn nói:
“Minh Hà không cần đa lễ, tiếp tục trang điểm đi, đừng bỏ lỡ giờ lành.”
Trưởng công chúa gật đầu, lại hướng về Hoắc Tuyền bên người Thái hậu cười cười, sau đó tiếp tục ngồi xuống trang điểm.
Hoắc Tuyền cùng Trưởng công chúa nói mấy câu, rồi nàng quay về phía Thái hậu nói:
“Mẫu hậu, nhi thần đi ra ngoài dạo một chút.”
Nàng vừa nói vừa nhìn về phía Giang Diệu:
“Nhiều ngày nay nhi thần không cùng Diệu Diệu nói chuyện, đúng là rất nhớ nàng.”
Lúc này Thái hậu mới chú ý tới tiểu cô nương đang đứng bên cạnh, thấy tiểu cô nương bộ dáng ngoan ngoãn, liền hướng về Hoắc Tuyền thân thiết căn dặn vài câu.
Giang Diệu hiểu ý tiến lên, bồi tiếp Hoắc Tuyền đi ra cửa điện, lúc này mới thở ra một hơi thật dài. Lại nghe Hoắc Tuyền nhẹ nhàng cười, nói:
“Diệu Diệu không cần sợ hãi, kỳ thực Thái hậu không có đáng sợ chút nào…”
Danh tiếng Thái hậu không được tốt đấy nha! So với Trang thái phi dịu dàng hiền
thục, quả thực Thái hậu được cho là người đàn bà chanh chua.
Lúc Thái hậu tuổi còn trẻ thì rất hay ghen tị, lại kiêu căng ương ngạnh, nếu không phải Cảnh Hoài đế ghi nhớ tình nghĩa biểu huynh muội thì làm sao có thể dung túng Thái hậu như thế.
Sau đó Cảnh Hoài đế độc sủng Vinh phi, vị Hoàng hậu này ghen tỵ nên gây khó khăn đủ đường với Vinh phi, rồi càng ngày càng đem Cảnh Hoài đế đẩy ra xa, đến cuối cùng ngay cả con nối dõi cũng không có.
Có điều —— Giang Diệu nghe nói, Thái hậu đối với người con dâu Hoắc Tuyền này ngược lại không tệ.
Giang Diệu nhất thời đối với Hoắc Tuyền liền sinh ra một phần sùng bái, Hoắc Tuyền lại có thể dỗ dành bà mẹ chồng mang tiếng ác này đến là ngoan ngoãn.
Giang Diệu nói:
“Nhìn thấy Tuyền tỷ tỷ cùng Thái hậu nương nương ở chung hòa hợp như vậy, Diệu Diệu cũng yên lòng …”
Từ xưa, chuyện mẹ chồng nàng dâu chính là một vấn đề khó khăn, huống hồ bà mẹ chồng này tính khí táo bạo ghê gớm, còn phu quân lại cũng không phải là người mình yêu thích, Giang Diệu đúng là nhìn Hoắc Tuyền mà cũng thấy toát cả mồ hôi lạnh thay… nhưng bây giờ thì tốt rồi.
Hai người chậm rãi đi ra ngoài, vì Hoắc Tuyền có thai nên Giang Diệu liền ở bên cạnh đỡ tỷ ấy. Dù sao trong bụng của tỷ ấy nếu là tiểu nam hài, vậy thì ngày sau làm Thái tử sẽ rất quý giá nha.
Có lẽ là mang thai nên khuôn mặt Hoắc Tuyền so với thường ngày cũng nhiều hơn mấy phần nhu hòa, nàng nói:
“Thực ra Mẫu hậu là người rất đáng thương, trên mặt nhìn hung hãn vậy thôi. Cùng mẫu hậu ở chung, tỷ vẫn rất là tự tại.”
Tình cảnh bây giờ của Hoắc Tuyền, Giang Diệu đương nhiên yên tâm. So với đời trước thì tốt hơn quá nhiều. Nói tới Thái hậu, Giang Diệu liền nghĩ nếu ngày sau mình gả tới Tuyên Vương phủ thì phía trên không có mẹ chồng.
Mẫu thân Lục Lưu mất sớm, còn kế mẫu tiểu Tống thị, từ ngày phụ thân của Lục Lưu mất thì nghe nói đã bị điên, hiện giờ cũng không biết thu xếp ở nơi nào. Tuy rằng nàng gả đi không có quan hệ mẹ chồng nàng dâu, nhưng nếu mẫu thân của Lục Lưu còn trên đời, chắc chắn bà cũng là người dịu dàng rộng lượng.
Cùng Hoắc Tuyền nói chuyện một lúc, Giang Diệu mới cẩn thận từng li từng tí một, mở miệng hỏi một câu:
“Tuyền tỷ tỷ, Hoàng thượng hắn… Hắn tốt với tỷ có tốt không?”
Hoắc Tuyền cười cười:
“So với dự liệu trước đây của tỷ thì đã tốt hơn rồi.”
Tuy rằng trên mặt Hoắc Tuyền mỉm cười, nhưng Giang Diệu biết, cho dù giờ khắc này Hoắc Tuyền mang thai hài tử của Cảnh Huệ đế thì cùng hắn cũng chỉ là tương kính như tân mà thôi.
Không động tâm cũng tốt, dù sao ân sủng của Hoàng đế không có chuyện sẽ bất biến cả một đời, giờ khắc này tâm thái Hoắc Tuyền giữ vững như vậy mới là chính xác nhất.
Nhưng Giang Diệu lại là tiếc hận, cô nương tốt như vậy, vốn nên được phu quân nuông chiều, yêu thương mới đúng.
(๑>◡◡◡◡
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.