Chương 179: Nhận ra
Mạt Trà Khúc Kỳ
04/04/2018
edit: Phương Moe
Mạnh thị sợ Tạ Nhân lại làm mình mất mặt nên liền để Tạ Nhân trở về phòng, mà Mạnh thị cũng nhìn ra hiềm khích giữa Tạ Nhân và Giang Diệu rất khó tiêu tan nên Mạnh thị trực tiếp đứng về phía Giang Diệu để trỉ trích Tạ Nhân:
“Đứa con dâu này của thiếp thân nếu không phải lúc trước dùng thủ đoạn hèn hạ thì thiếp thân làm sao có thể để Chu nhi cưới nàng ta vào cửa…”
Hơn nữa Mạnh thị đối với Tạ Nhân vốn đã có rất nhiều bất mãn nên càng tự cho rằng bây giờ ngồi kể xấu Tạ Nhân là bản thân mình đang đứng cùng chiến tuyến với Giang Diệu, vì thế mà Mạnh thị càng thao thao bất tuyệt để nhằm rút ngắn được mối quan hệ với Giang Diệu.
Giang Diệu đúng là không để vào tai. Nàng chỉ cảm thấy Tạ Nhân đúng là tự mình đi tìm tội, nếu đã thật lòng yêu thích Lục Hành Chu thì sao còn lén lút qua lại với Tam thúc của nàng? Mà gả vào Lục phủ này còn suốt ngày bị khinh bỉ.
Vào lúc này Giang Diệu cảm thấy thật may mắn khi nàng không có một bà mẹ chồng như thế, cho dù có sinh được nhi tử như Tạ Nhân thì ở quý phủ cũng không có địa vị gì.
Cho tới tôn nhi trong ngực Mạnh thị thì giờ đang a a a a trò chuyện cùng nhi tử của nàng, nhóm người lớn ở đây đều nghe không hiểu ngôn ngữ của hai tiểu tử này vậy mà hai tiểu tử có thể tán gẫu đến hăng say.
Mạnh thị rất yêu thích tôn nhi, hiện giờ thấy tôn nhi tuổi còn nhỏ như vậy mà đã biết lấy lòng tiểu Thế tử, trong tâm Mạng thị đúng là cảm thấy được an ủi.
Mạnh thị hướng về phía Giang Diệu nói:
“Dáng dấp tiểu Thế tử thật giống Tuyên Vương. Còn tôn nhi của thiếp thân cũng có đôi mắt to, cái mũi nhỏ giống hệt Chu nhi khi còn bé.”
Dù là Giang Diệu không thích Tạ Nhân nhưng nàng cũng không ấu trĩ đến nỗi không thích luôn cả Tề nhi. Nghe Mạnh thị nói thế Giang Diệu liền ngẩng đầu lên nhìn. Nàng thấy Tề nhi mặt mày thanh tú trắng trẻo, dáng dấp thật sự không tệ.
Nhưng mà… nàng lại cảm thấy mặt mày hai cha con không có nét giống nhau.
Lúc này Lục Linh Lung tiến lại gần nắm lấy cánh tay mập mạp của Tề nhi và nói:
“Nương cứ gặp người là lúc nào cũng nói chất nhi giống ca ca, nhưng sao nữ nhi cảm thấy Tề nhi đâu có giống ca ca ở điểm nào chứ?”
Mạnh thị liếc mắt nhìn nữ nhi: “ngươi còn chưa làm nương thì đương nhiên không thấy được.”
Lục Linh Lung bĩu môi nói:
“Làm gì có chuyện ấy? Nương nhìn tiểu đường đệ và Tam thúc đi, đấy mới là giống hệt nhau nha…”
Nói xong Lục Linh Lung liền quay sang trêu đùa tiểu đường đệ đáng yêu.
Giang Diệu lấy khăn trong tay áo lau nước miếng cho nhi tử thì nghe thấy Mạnh thị nói tiếp:
“Ngươi hỏi Tam thẩm thẩm của ngươi không phải là rõ ràng sao? Hỏi xem có phải Tề nhi giống ca ca của ngươi hay không?”
Lục Linh Lung nháy mắt mấy cái, nhìn Giang Diệu.
Giang Diệu cho dù có ngốc cũng sẽ không giống như Lục Linh Lung thẳng thắn nói Tề nhi không giống Lục Hành Chu.
Nàng giả vờ giả vịt nhìn Tề nhi một chút, chỉ là nàng cảm thấy mặt mày Tề nhi rất quen thuộc.
Sau đó nàng mới gật đầu cười, nói hưu nói vượn một phen:
“Đôi mắt này, hàng lông mày này… đúng là giống.”
Mạnh thị nghe xong lời này thì mới lộ ra nụ cười.
Thấy Mạnh thị vui mừng, Giang Diệu cũng vừa cười tủm tỉm vừa liếc nhìn Tề nhi thêm một chút. Sau đó lông mày nàng liền nhíu lại… quả thực là nàng không nhớ ra được cái cảm giác quen thuộc này là giống ai.
Giang Diệu trí nhớ luôn rất tốt, vậy mà đụng phải loại tình huống nhỏ này mà nhớ không ra làm nàng thấy rất khó chịu, nàng đang chuẩn bị cố gắng nhớ lại lần nữa thì cảm giác được bàn tay đang nâng mông nhi tử mập có chút âm ấm, nàng liền biết tiểu tử này lại tè rồi.
Mạnh thị liền dẫn Giang Diệu đi vào phòng trong để thay tã.
Mạnh thị săn sóc nói:
“Quần tiểu Thế tử có bị ướt không? Tề nhi so với tiểu Thế tử chỉ lớn hơn một tháng, quần mới vẫn còn rất nhiều, thiếp thân sẽ bảo nha hoàn cầm một cái đến cho tiểu Thế tử thay.”
Giang Diệu cảm ơn rồi mỉm cười nói:
“Chỉ ướt tã thôi, không cần phiền phức đại tẩu.”
Mạnh thị gật đầu. Nàng thấy thái độ của Giang Diệu đối với mình cũng không còn xa lạ như ngày trước nên trong lòng rất là cao hứng.
Chờ đến khi Giang Diệu theo Mạnh thị đi ra đến hành lanh thì thấy cách đó không xa ở phía đối diện có một đôi nam nữ đang đi đến.
Nam tử mặc áo bào màu xanh chính là Lục Hành Chu, lần trước trên đường đến Trấn Quốc Công phủ nàng đã thấy qua. Còn nữ tử chải búi tóc phụ nhân đi bên cạnh Lục Hành Chu thì nàng chưa từng thấy bao giờ.
Lục Hành Chu nhìn thấy Giang Diệu thì cũng ngẩn ra, sau đó hắn cực nhanh khôi phục vẻ mặt bình thường và hướng về phía Giang Diệu hành lễ, rồi hắn lại không nhịn được mà liếc mắt nhìn Giang Diệu một chút.
Thiếp thất Mạnh Miểu bên cạnh Lục Hành Chu thấy vị này chính là Tuyên Vương phi thì cũng tiến lên dịu dàng phúc thân.
Sau đó Mạnh thị và Giang Diệu tiếp tục đi về phía đằng trước, lúc này nghe Mạnh Thị giới thiệu thì Giang Diệu mới biết nữ tử yêu kiều kia là biểu muội của Lục Hành Chu và cũng là thiếp thất mới vào cửa không lâu.
Giang Diệu hơi kinh ngạc, không ngờ Lục Hành Chu dĩ nhiên cũng nạp thiếp nhanh như vậy, hơn nữa nhìn thái độ của Mạnh thị thì nàng biết Mạnh thị rất yêu thích vị cháu gái này. Chỉ là đời trước nàng không có ấn tượng gì về chuyện bên người Lục Hành Chu có một vị biểu muội.
Nhưng Mạnh Miểu này có khí chất không giống Tạ Nhân, hơn nữa Mạnh Miểu cũng rất xinh đẹp đáng yêu.
Lục Hành Chu cùng Mạnh Miểu nhìn theo bóng dáng Giang Diệu và Mạnh thị rời đi.
Ánh mắt Mạnh Miểu không tự chủ được mà bị Tuyên Vương phi này hấp dẫn, lại nhìn tiểu Thế tử trong lồng ngực Tuyên Vương phi đúng là ngọc tuyết đáng yêu, nàng không nhịn được mà thốt lên:
“Tiểu Thế tử kia thật đáng yêu, Tuyên Vương phi đúng là có phúc phận.”
Nói xong nàng liền khẽ liếc mắt nhìn Lục Hành Chu, trong ánh mắt tràn đầy vẻ si mê.
Có thể trở thành thiếp thất của biểu ca là chuyện mà nàng luôn mơ ước thiết tha. Nàng vốn tưởng trong lòng biểu ca chỉ có Tạ Nhân, còn việc nạp nàng làm thiếp là theo ý tứ của cô. Nhưng sau khi thành thân thì biểu ca lại đối với nàng rất ôn nhu, ngay cả Tạ Nhân đã sinh được nhi tử cho biểu ca cũng không được sủng ái bằng nàng.
Nghĩ đên lúc trên giường Lục Hành Chu ôn ôn nhu nhu gọi nàng là “Miểu Miểu”, Mạnh Miểu liền cảm thấy mình vì hắn mà làm thiếp thất cũng đáng giá.
Hiện nay nhìn thấy tiểu Thế tử đáng yêu kia làm nàng cũng muốn mình nhanh chóng sinh cho biểu ca một oa nhi mập mạp trắng trẻo. Nhất thời gò má Mạnh Miểu liền ửng đỏ.
Còn Lục Hành Chu chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng.
(๑>◡
Mạnh thị sợ Tạ Nhân lại làm mình mất mặt nên liền để Tạ Nhân trở về phòng, mà Mạnh thị cũng nhìn ra hiềm khích giữa Tạ Nhân và Giang Diệu rất khó tiêu tan nên Mạnh thị trực tiếp đứng về phía Giang Diệu để trỉ trích Tạ Nhân:
“Đứa con dâu này của thiếp thân nếu không phải lúc trước dùng thủ đoạn hèn hạ thì thiếp thân làm sao có thể để Chu nhi cưới nàng ta vào cửa…”
Hơn nữa Mạnh thị đối với Tạ Nhân vốn đã có rất nhiều bất mãn nên càng tự cho rằng bây giờ ngồi kể xấu Tạ Nhân là bản thân mình đang đứng cùng chiến tuyến với Giang Diệu, vì thế mà Mạnh thị càng thao thao bất tuyệt để nhằm rút ngắn được mối quan hệ với Giang Diệu.
Giang Diệu đúng là không để vào tai. Nàng chỉ cảm thấy Tạ Nhân đúng là tự mình đi tìm tội, nếu đã thật lòng yêu thích Lục Hành Chu thì sao còn lén lút qua lại với Tam thúc của nàng? Mà gả vào Lục phủ này còn suốt ngày bị khinh bỉ.
Vào lúc này Giang Diệu cảm thấy thật may mắn khi nàng không có một bà mẹ chồng như thế, cho dù có sinh được nhi tử như Tạ Nhân thì ở quý phủ cũng không có địa vị gì.
Cho tới tôn nhi trong ngực Mạnh thị thì giờ đang a a a a trò chuyện cùng nhi tử của nàng, nhóm người lớn ở đây đều nghe không hiểu ngôn ngữ của hai tiểu tử này vậy mà hai tiểu tử có thể tán gẫu đến hăng say.
Mạnh thị rất yêu thích tôn nhi, hiện giờ thấy tôn nhi tuổi còn nhỏ như vậy mà đã biết lấy lòng tiểu Thế tử, trong tâm Mạng thị đúng là cảm thấy được an ủi.
Mạnh thị hướng về phía Giang Diệu nói:
“Dáng dấp tiểu Thế tử thật giống Tuyên Vương. Còn tôn nhi của thiếp thân cũng có đôi mắt to, cái mũi nhỏ giống hệt Chu nhi khi còn bé.”
Dù là Giang Diệu không thích Tạ Nhân nhưng nàng cũng không ấu trĩ đến nỗi không thích luôn cả Tề nhi. Nghe Mạnh thị nói thế Giang Diệu liền ngẩng đầu lên nhìn. Nàng thấy Tề nhi mặt mày thanh tú trắng trẻo, dáng dấp thật sự không tệ.
Nhưng mà… nàng lại cảm thấy mặt mày hai cha con không có nét giống nhau.
Lúc này Lục Linh Lung tiến lại gần nắm lấy cánh tay mập mạp của Tề nhi và nói:
“Nương cứ gặp người là lúc nào cũng nói chất nhi giống ca ca, nhưng sao nữ nhi cảm thấy Tề nhi đâu có giống ca ca ở điểm nào chứ?”
Mạnh thị liếc mắt nhìn nữ nhi: “ngươi còn chưa làm nương thì đương nhiên không thấy được.”
Lục Linh Lung bĩu môi nói:
“Làm gì có chuyện ấy? Nương nhìn tiểu đường đệ và Tam thúc đi, đấy mới là giống hệt nhau nha…”
Nói xong Lục Linh Lung liền quay sang trêu đùa tiểu đường đệ đáng yêu.
Giang Diệu lấy khăn trong tay áo lau nước miếng cho nhi tử thì nghe thấy Mạnh thị nói tiếp:
“Ngươi hỏi Tam thẩm thẩm của ngươi không phải là rõ ràng sao? Hỏi xem có phải Tề nhi giống ca ca của ngươi hay không?”
Lục Linh Lung nháy mắt mấy cái, nhìn Giang Diệu.
Giang Diệu cho dù có ngốc cũng sẽ không giống như Lục Linh Lung thẳng thắn nói Tề nhi không giống Lục Hành Chu.
Nàng giả vờ giả vịt nhìn Tề nhi một chút, chỉ là nàng cảm thấy mặt mày Tề nhi rất quen thuộc.
Sau đó nàng mới gật đầu cười, nói hưu nói vượn một phen:
“Đôi mắt này, hàng lông mày này… đúng là giống.”
Mạnh thị nghe xong lời này thì mới lộ ra nụ cười.
Thấy Mạnh thị vui mừng, Giang Diệu cũng vừa cười tủm tỉm vừa liếc nhìn Tề nhi thêm một chút. Sau đó lông mày nàng liền nhíu lại… quả thực là nàng không nhớ ra được cái cảm giác quen thuộc này là giống ai.
Giang Diệu trí nhớ luôn rất tốt, vậy mà đụng phải loại tình huống nhỏ này mà nhớ không ra làm nàng thấy rất khó chịu, nàng đang chuẩn bị cố gắng nhớ lại lần nữa thì cảm giác được bàn tay đang nâng mông nhi tử mập có chút âm ấm, nàng liền biết tiểu tử này lại tè rồi.
Mạnh thị liền dẫn Giang Diệu đi vào phòng trong để thay tã.
Mạnh thị săn sóc nói:
“Quần tiểu Thế tử có bị ướt không? Tề nhi so với tiểu Thế tử chỉ lớn hơn một tháng, quần mới vẫn còn rất nhiều, thiếp thân sẽ bảo nha hoàn cầm một cái đến cho tiểu Thế tử thay.”
Giang Diệu cảm ơn rồi mỉm cười nói:
“Chỉ ướt tã thôi, không cần phiền phức đại tẩu.”
Mạnh thị gật đầu. Nàng thấy thái độ của Giang Diệu đối với mình cũng không còn xa lạ như ngày trước nên trong lòng rất là cao hứng.
Chờ đến khi Giang Diệu theo Mạnh thị đi ra đến hành lanh thì thấy cách đó không xa ở phía đối diện có một đôi nam nữ đang đi đến.
Nam tử mặc áo bào màu xanh chính là Lục Hành Chu, lần trước trên đường đến Trấn Quốc Công phủ nàng đã thấy qua. Còn nữ tử chải búi tóc phụ nhân đi bên cạnh Lục Hành Chu thì nàng chưa từng thấy bao giờ.
Lục Hành Chu nhìn thấy Giang Diệu thì cũng ngẩn ra, sau đó hắn cực nhanh khôi phục vẻ mặt bình thường và hướng về phía Giang Diệu hành lễ, rồi hắn lại không nhịn được mà liếc mắt nhìn Giang Diệu một chút.
Thiếp thất Mạnh Miểu bên cạnh Lục Hành Chu thấy vị này chính là Tuyên Vương phi thì cũng tiến lên dịu dàng phúc thân.
Sau đó Mạnh thị và Giang Diệu tiếp tục đi về phía đằng trước, lúc này nghe Mạnh Thị giới thiệu thì Giang Diệu mới biết nữ tử yêu kiều kia là biểu muội của Lục Hành Chu và cũng là thiếp thất mới vào cửa không lâu.
Giang Diệu hơi kinh ngạc, không ngờ Lục Hành Chu dĩ nhiên cũng nạp thiếp nhanh như vậy, hơn nữa nhìn thái độ của Mạnh thị thì nàng biết Mạnh thị rất yêu thích vị cháu gái này. Chỉ là đời trước nàng không có ấn tượng gì về chuyện bên người Lục Hành Chu có một vị biểu muội.
Nhưng Mạnh Miểu này có khí chất không giống Tạ Nhân, hơn nữa Mạnh Miểu cũng rất xinh đẹp đáng yêu.
Lục Hành Chu cùng Mạnh Miểu nhìn theo bóng dáng Giang Diệu và Mạnh thị rời đi.
Ánh mắt Mạnh Miểu không tự chủ được mà bị Tuyên Vương phi này hấp dẫn, lại nhìn tiểu Thế tử trong lồng ngực Tuyên Vương phi đúng là ngọc tuyết đáng yêu, nàng không nhịn được mà thốt lên:
“Tiểu Thế tử kia thật đáng yêu, Tuyên Vương phi đúng là có phúc phận.”
Nói xong nàng liền khẽ liếc mắt nhìn Lục Hành Chu, trong ánh mắt tràn đầy vẻ si mê.
Có thể trở thành thiếp thất của biểu ca là chuyện mà nàng luôn mơ ước thiết tha. Nàng vốn tưởng trong lòng biểu ca chỉ có Tạ Nhân, còn việc nạp nàng làm thiếp là theo ý tứ của cô. Nhưng sau khi thành thân thì biểu ca lại đối với nàng rất ôn nhu, ngay cả Tạ Nhân đã sinh được nhi tử cho biểu ca cũng không được sủng ái bằng nàng.
Nghĩ đên lúc trên giường Lục Hành Chu ôn ôn nhu nhu gọi nàng là “Miểu Miểu”, Mạnh Miểu liền cảm thấy mình vì hắn mà làm thiếp thất cũng đáng giá.
Hiện nay nhìn thấy tiểu Thế tử đáng yêu kia làm nàng cũng muốn mình nhanh chóng sinh cho biểu ca một oa nhi mập mạp trắng trẻo. Nhất thời gò má Mạnh Miểu liền ửng đỏ.
Còn Lục Hành Chu chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng.
(๑>◡
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.