Chương 166: Ở cữ
Mạt Trà Khúc Kỳ
04/04/2018
edit: Phương Moe
Giang Diệu thuận lợi sinh ra tiểu Thế tử thì Lục Lưu ngay lập tức phái người đi tới kinh thành đem tin tức tốt này báo cho Trấn Quốc Công phủ.
Và trong hoàng cung đương nhiên cũng nhận được tin vui này.
Lúc đó Cảnh Huệ đế đang ở trong ngự thư phòng xử lý chính vụ, sau khi biết được việc này liền vui vẻ đến Khôn Cùng cung báo cho Hoàng hậu Hoắc Tuyền biết.
Giờ khắc này Hoắc Tuyền đang chơi đùa cùng tiểu Hoàng tử.
Tiểu Hoàng tử đã được bảy tháng tuổi, bộ dáng trắng trẻo mập mạp, những nét trên khuôn mặt cực kỳ giống với Cảnh Huệ đế. Hơn nữa đây là Hoàng tử đầu tiên của Cảnh Huệ đế và còn do Hoàng hậu sinh ra, thế nên trong hoàng cung này tiểu Hoàng tử chính là bảo bối hạng nhất.
Mà sủng ái của Cảnh Huệ đế đối với tiểu Hoàng tử cũng không hề che dấu chút nào.
Lúc này Cảnh Huệ đế lặng lẽ tiến vào trong, nghe thấy tiếng cười vui vẻ của hai mẹ con thì gương mặt tuấn tú vốn uể oải cũng nhất thời lộ ra nụ cười, hắn chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi đều tiêu tan.
Hoắc Tuyền đang ôm tiểu Hoàng tử, nàng thấy Cảnh Huệ đế tiến vào thì lúc này mới đem tiểu Hoàng tử đưa cho một ma ma bên cạnh rồi hướng về phía Cảnh Huệ đế hành lễ.
Nhưng hai đầu gối nàng mới thoáng trùng xuống thì đã được Cảnh Huệ đế nâng lên.
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, lúc không có người thì không cần giữ lễ tiết…”
Cảnh Huệ đế nhìn khuôn mặt xinh đẹp của thê tử, ánh mắt hắn dừng ở trên mặt cùng phần cổ của nàng ngắm nhìn một phen. Đúng là nữ nhân đã sinh hài tử thì hình dáng nở nang hơn so với lúc trước và cũng nhiều hơn mấy phần quyến rũ.
Thấy mặt nàng không biến sắc đem tay giật trở lại thì đôi mắt Cảnh Huệ đế vốn nhiễm ý cười liền hiện ra mấy phần thất lạc, sau đó hắn lại cực nhanh lấy lại nụ cười và nói:
“Hôm nay trẫm lại đây chính là muốn nói với nàng một tin tức tốt.”
Hoắc Tuyền rất là phối hợp chậm rãi ngước mắt lên nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.
“Phía Dân Châu truyền đến tin tức Tuyên Vương phi sinh được một tiểu Thế tử, hai người mẹ con bình an.”
Vào lúc này Hoắc Tuyền mới chân tâm lộ ra nụ cười, nàng kích động nói:
“Thật sự? Nhưng thiếp thân nhớ là hài tử trong bụng Diệu Diệu còn chưa đủ tháng, làm sao sẽ ——”
Quá mức lưu ý đến đường tẩu nên Hoắc Tuyền nhất thời xưng hô đều gọi sai.
Cảnh Huệ đế cười cười. Hắn cũng không ngốc, lâu như vậy rồi hắn tất nhiên đã phát hiện ra tâm tư của nàng.
Vị trí của hắn trong lòng nàng còn kém xa tít tắp so với người ngoài. Hắn cũng không muốn ăn dấm chua cùng đường tẩu, chỉ là nàng thân là thê tử của hắn mà đối với hắn lại không quan tâm chút nào.
Nàng rất rộng lượng giúp hắn mở rộng hậu cung, đây xác thực là cử chỉ của một hiền thê. Nhưng nàng thông minh như vậy thì sao có thể không biết cái hắn cần không phải là việc rộng lượng này…
Nhưng giờ khắc này nhìn thấy nàng cười thì hắn cũng hài lòng.
Hắn chắc chắn —— sau khi nàng biết chuyện này nhất định sẽ rất cao hứng.
“Xảy ra chút chuyện bất ngờ nên bị sinh non. May mà hữu kinh vô hiểm(*) nên đường tẩu cùng hài tử đều rất khoẻ mạnh.”
———————
(*) Hữu kinh vô hiểm: là có bị kinh ngạc và sợ hãi nhưng không gặp nguy hiểm.
———————
Vậy là tốt rồi.
Hoắc Tuyền nở nụ cười xán lạn, tiểu cô nương ngoan ngoãn thông tuệ này tuy không thể trở thành tẩu tẩu của nàng nhưng hiện tại cũng đã làm mẫu thân rồi.
Hoắc Tuyền từ trong ngực ma ma ôm lấy tiểu Hoàng tử, hôn một cái rồi nói:
“Thần nhi đã có một tiểu đường đệ…”
Tiểu Hoàng Tử chép miệng một cái giống như là nghe hiểu lời mẫu hậu, hắn a a a a kêu lên, bộ dáng nhìn rất vui vẻ.
Ánh mắt Cảnh Huệ đế nhìn thê tử nhiều hơn mấy phần nhu tình.
“Vậy nàng cực khổ chút nữa sinh cho trẫm một tiểu Công chúa đi.”
Hoắc Tuyền nghe vậy thì chỉ thoáng rũ mắt xuống, cũng không có trả lời.
Thái độ như thế nghiễm nhiên là e thẹn nhưng Hoắc Tuyền cúi đầu thì đôi mắt lại trong trẻo sạch sẽ, không có vẻ gì là ngượng ngùng.
Cảnh Huệ đế không nhắc lại vấn đề này, hắn giơ tay bắt lấy tay nhỏ của tiểu Hoàng tử và nói sang một chuyện khác:
“Trẫm muốn lập Thần nhi làm Thái tử…”
Hoắc Tuyền ngẩn người rồi sững sờ nhìn Cảnh Huệ đế.
Mặc dù nàng biết Cảnh Huệ đế yêu thích hài tử này, hơn nữa nàng cũng rõ ràng tâm ý của hắn đối với mình, thế nhưng…
“Thần nhi còn nhỏ, thiếp thân sợ là không thích hợp.”
“Thần nhi là con trưởng đích tôn của trẫm, được lập làm Thái tử là chuyện đương nhiên. A Tuyền, nàng cũng đã biết rõ thời điểm nàng mang thai thì trẫm đã cùng nàng nói gì? Nếu nàng sinh tiểu Hoàng tử thì trẫm liền lập hắn làm Thái tử; nếu là một tiểu Công chúa thì trẫm sẽ coi nàng là hòn ngọc quý trên tay, cho nàng nhận được hết thảy sủng ái.”
Đã từng nói sao? Hoắc Tuyền suy nghĩ một chút nhưng tóm lại là nàng không có ấn tượng.
Nàng nhìn tiểu Hoàng tử béo trắng trong lồng ngực mình, thấy đôi mắt đen lay láy của nhi tử cũng đang nhìn nàng, chiếc miệng nhỏ còn vừa phun mưa vừa cười khanh khách không ngừng… khuôn mặt này cực kỳ giống với phụ hoàng của hắn.
Có lẽ là hắn đã nói. Chỉ là nàng chưa bao giờ đem lời hắn nói để ở trong lòng, dù sao trong tiềm thức của nàng căn bản không còn tin tưởng hắn nữa.
Hoắc Tuyền nhất thời trầm mặc hồi lâu.
Nàng tự nhiên hi vọng nhi tử của mình có thể lên làm Thái tử, sau đó thuận lợi kế thừa ngôi vị hoàng đế, như vậy cũng xứng đáng khi nàng phải hi sinh vì Bình tân Hầu phủ. Chỉ là —— nàng rõ ràng bây giờ không phải lúc.
Hoắc Tuyền chậm rãi nói:
“Thiếp thân thay thế Thần nhi tạ ơn hoàng thượng. Chỉ là… Thần nhi tuổi còn nhỏ, vị trí Thái tử này đối với hắn mà nói cũng không phải chuyện tốt đẹp gì. Nếu Hoàng thượng chân tâm yêu quý Thần nhi thì hãy đợi thêm mấy năm nữa để quan sát bộ dáng Thần nhi lớn lên, khi đó cũng không muộn. Lỡ như Thần nhi ngu dốt…”
Cảnh Huệ đế cười cười, nắm lấy tay thê tử:
“Thần nhi là hài tử của trẫm và nàng, nàng thông tuệ như vậy thì Thần nhi tất nhiên cũng thông minh lanh lợi. Nếu mà ngu dốt… vậy thì hắn giống trẫm rồi. Nhưng nàng nhìn đi, trẫm dù ngu dốt nhưng vẫn làm hoàng đế không phải sao? Mà Thần nhi so với trẫm sẽ càng xuất sắc hơn. Thế nên dù là giống trẫm hay giống nàng thì Thần nhi đều thích hợp làm Thái tử.”
Mấy câu nói này của Cảnh Huệ đế đúng là làm cho Hoắc Tuyền á khẩu không trả lời được.
Hoắc Tuyền đối diện với đôi mắt mỉm cười của nam tử, nhìn hắn ôn ôn nhu nhu. Kể từ sau lần đó hắn đối với nàng vẫn luôn như thế, chưa bao giờ nói một câu nặng lời, chuyện gì cũng cẩn thận từng li từng tí một. Thậm chí có nhiều khi nàng còn không phân biệt được là hắn thật lòng hay đang diễn trò…
Trên môi Hoắc Tuyền nở ra nụ cười, nàng hỏi:
“Việc này Hoàng thượng đã cùng thương lượng với Tuyên Vương chưa?”
Nụ cười trên mặt Cảnh Huệ đế ngừng lại. Hắn từ nhỏ đã có thói quen nếu có chuyện gì không quyết định được thì sẽ đi tìm đường ca thương lượng. Lúc này hắn quả thực cũng hỏi ý kiến đường ca, nhưng kể từ lúc đường ca đi tới Dân Châu thì liền không có bất cứ ý kiến gì với quyết định của hắn. Hơn nữa chuyện lập Thái tử hắn xác thực muốn hỏi ý kiến của đường ca, dù sao… dù sao lúc trước hắn có thể thuận lợi ngồi trên ngôi vị hoàng đế thì không thể thiếu công của đường ca được.
Chỉ là hiện tại thấy thê tử mà hắn luôn nâng ở đầu quả tim lại đối với hắn ngoảnh mặt làm ngơ rồi đè thấp hắn xuống kém xa người bên ngoài.
Nàng có thể chân tâm mong nhớ đường tẩu nhưng lại không chịu chân tâm đối với hắn. Giờ khắc này nàng lại còn bật thốt lên hỏi dò hắn có cùng đường ca thương lượng hay không, chuyện này không khác gì nói hắn ở trong lòng nàng là người không có chủ kiến….
Nam nhân đều cần sĩ diện, đặc biệt là trước mặt nữ nhân mình thích. Trong hai năm qua hắn vẫn luôn nỗ lực biểu hiện để có thể thấy được nụ cười chân tâm của nàng…
Bàn tay Cảnh Huệ nắm chặt lại, gương mặt tuấn tú lập tức khó chịu nói:
“Việc này… Trẫm có thể mình làm chủ.”
Cảnh Huệ đế thấy Hoắc Tuyền còn có lời muốn nói, hắn bèn nhanh chóng nói tiếp:
“Trước đây đường ca xác thực giúp trẫm rất nhiều, nhưng A Tuyền nàng nên nhớ trẫm mới là hoàng đế của Đại Lương, bọn họ là thần tử thì chỉ có thể đề ra kiến nghị, còn người quyết định… là trẫm!”
Hoắc Tuyền là người thông minh cỡ nào, nàng liền lập tức không nói nữa mà cúi đầu phục tùng:
“Thiếp thân hiểu rõ, là do thiếp thân lỡ lời.”
Sắc mặt Cảnh Huệ đế hoà hoãn đi không ít, hắn vỗ về gò má của nàng, ôn nhu nói:
“A Tuyền, trẫm sẽ chứng minh cho nàng xem.”
… Luôn có một ngày, trẫm sẽ nhìn thấy chân tâm thực lòng cùng ái mộ trong mắt nàng.
(๑>◡
Giang Diệu thuận lợi sinh ra tiểu Thế tử thì Lục Lưu ngay lập tức phái người đi tới kinh thành đem tin tức tốt này báo cho Trấn Quốc Công phủ.
Và trong hoàng cung đương nhiên cũng nhận được tin vui này.
Lúc đó Cảnh Huệ đế đang ở trong ngự thư phòng xử lý chính vụ, sau khi biết được việc này liền vui vẻ đến Khôn Cùng cung báo cho Hoàng hậu Hoắc Tuyền biết.
Giờ khắc này Hoắc Tuyền đang chơi đùa cùng tiểu Hoàng tử.
Tiểu Hoàng tử đã được bảy tháng tuổi, bộ dáng trắng trẻo mập mạp, những nét trên khuôn mặt cực kỳ giống với Cảnh Huệ đế. Hơn nữa đây là Hoàng tử đầu tiên của Cảnh Huệ đế và còn do Hoàng hậu sinh ra, thế nên trong hoàng cung này tiểu Hoàng tử chính là bảo bối hạng nhất.
Mà sủng ái của Cảnh Huệ đế đối với tiểu Hoàng tử cũng không hề che dấu chút nào.
Lúc này Cảnh Huệ đế lặng lẽ tiến vào trong, nghe thấy tiếng cười vui vẻ của hai mẹ con thì gương mặt tuấn tú vốn uể oải cũng nhất thời lộ ra nụ cười, hắn chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi đều tiêu tan.
Hoắc Tuyền đang ôm tiểu Hoàng tử, nàng thấy Cảnh Huệ đế tiến vào thì lúc này mới đem tiểu Hoàng tử đưa cho một ma ma bên cạnh rồi hướng về phía Cảnh Huệ đế hành lễ.
Nhưng hai đầu gối nàng mới thoáng trùng xuống thì đã được Cảnh Huệ đế nâng lên.
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, lúc không có người thì không cần giữ lễ tiết…”
Cảnh Huệ đế nhìn khuôn mặt xinh đẹp của thê tử, ánh mắt hắn dừng ở trên mặt cùng phần cổ của nàng ngắm nhìn một phen. Đúng là nữ nhân đã sinh hài tử thì hình dáng nở nang hơn so với lúc trước và cũng nhiều hơn mấy phần quyến rũ.
Thấy mặt nàng không biến sắc đem tay giật trở lại thì đôi mắt Cảnh Huệ đế vốn nhiễm ý cười liền hiện ra mấy phần thất lạc, sau đó hắn lại cực nhanh lấy lại nụ cười và nói:
“Hôm nay trẫm lại đây chính là muốn nói với nàng một tin tức tốt.”
Hoắc Tuyền rất là phối hợp chậm rãi ngước mắt lên nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.
“Phía Dân Châu truyền đến tin tức Tuyên Vương phi sinh được một tiểu Thế tử, hai người mẹ con bình an.”
Vào lúc này Hoắc Tuyền mới chân tâm lộ ra nụ cười, nàng kích động nói:
“Thật sự? Nhưng thiếp thân nhớ là hài tử trong bụng Diệu Diệu còn chưa đủ tháng, làm sao sẽ ——”
Quá mức lưu ý đến đường tẩu nên Hoắc Tuyền nhất thời xưng hô đều gọi sai.
Cảnh Huệ đế cười cười. Hắn cũng không ngốc, lâu như vậy rồi hắn tất nhiên đã phát hiện ra tâm tư của nàng.
Vị trí của hắn trong lòng nàng còn kém xa tít tắp so với người ngoài. Hắn cũng không muốn ăn dấm chua cùng đường tẩu, chỉ là nàng thân là thê tử của hắn mà đối với hắn lại không quan tâm chút nào.
Nàng rất rộng lượng giúp hắn mở rộng hậu cung, đây xác thực là cử chỉ của một hiền thê. Nhưng nàng thông minh như vậy thì sao có thể không biết cái hắn cần không phải là việc rộng lượng này…
Nhưng giờ khắc này nhìn thấy nàng cười thì hắn cũng hài lòng.
Hắn chắc chắn —— sau khi nàng biết chuyện này nhất định sẽ rất cao hứng.
“Xảy ra chút chuyện bất ngờ nên bị sinh non. May mà hữu kinh vô hiểm(*) nên đường tẩu cùng hài tử đều rất khoẻ mạnh.”
———————
(*) Hữu kinh vô hiểm: là có bị kinh ngạc và sợ hãi nhưng không gặp nguy hiểm.
———————
Vậy là tốt rồi.
Hoắc Tuyền nở nụ cười xán lạn, tiểu cô nương ngoan ngoãn thông tuệ này tuy không thể trở thành tẩu tẩu của nàng nhưng hiện tại cũng đã làm mẫu thân rồi.
Hoắc Tuyền từ trong ngực ma ma ôm lấy tiểu Hoàng tử, hôn một cái rồi nói:
“Thần nhi đã có một tiểu đường đệ…”
Tiểu Hoàng Tử chép miệng một cái giống như là nghe hiểu lời mẫu hậu, hắn a a a a kêu lên, bộ dáng nhìn rất vui vẻ.
Ánh mắt Cảnh Huệ đế nhìn thê tử nhiều hơn mấy phần nhu tình.
“Vậy nàng cực khổ chút nữa sinh cho trẫm một tiểu Công chúa đi.”
Hoắc Tuyền nghe vậy thì chỉ thoáng rũ mắt xuống, cũng không có trả lời.
Thái độ như thế nghiễm nhiên là e thẹn nhưng Hoắc Tuyền cúi đầu thì đôi mắt lại trong trẻo sạch sẽ, không có vẻ gì là ngượng ngùng.
Cảnh Huệ đế không nhắc lại vấn đề này, hắn giơ tay bắt lấy tay nhỏ của tiểu Hoàng tử và nói sang một chuyện khác:
“Trẫm muốn lập Thần nhi làm Thái tử…”
Hoắc Tuyền ngẩn người rồi sững sờ nhìn Cảnh Huệ đế.
Mặc dù nàng biết Cảnh Huệ đế yêu thích hài tử này, hơn nữa nàng cũng rõ ràng tâm ý của hắn đối với mình, thế nhưng…
“Thần nhi còn nhỏ, thiếp thân sợ là không thích hợp.”
“Thần nhi là con trưởng đích tôn của trẫm, được lập làm Thái tử là chuyện đương nhiên. A Tuyền, nàng cũng đã biết rõ thời điểm nàng mang thai thì trẫm đã cùng nàng nói gì? Nếu nàng sinh tiểu Hoàng tử thì trẫm liền lập hắn làm Thái tử; nếu là một tiểu Công chúa thì trẫm sẽ coi nàng là hòn ngọc quý trên tay, cho nàng nhận được hết thảy sủng ái.”
Đã từng nói sao? Hoắc Tuyền suy nghĩ một chút nhưng tóm lại là nàng không có ấn tượng.
Nàng nhìn tiểu Hoàng tử béo trắng trong lồng ngực mình, thấy đôi mắt đen lay láy của nhi tử cũng đang nhìn nàng, chiếc miệng nhỏ còn vừa phun mưa vừa cười khanh khách không ngừng… khuôn mặt này cực kỳ giống với phụ hoàng của hắn.
Có lẽ là hắn đã nói. Chỉ là nàng chưa bao giờ đem lời hắn nói để ở trong lòng, dù sao trong tiềm thức của nàng căn bản không còn tin tưởng hắn nữa.
Hoắc Tuyền nhất thời trầm mặc hồi lâu.
Nàng tự nhiên hi vọng nhi tử của mình có thể lên làm Thái tử, sau đó thuận lợi kế thừa ngôi vị hoàng đế, như vậy cũng xứng đáng khi nàng phải hi sinh vì Bình tân Hầu phủ. Chỉ là —— nàng rõ ràng bây giờ không phải lúc.
Hoắc Tuyền chậm rãi nói:
“Thiếp thân thay thế Thần nhi tạ ơn hoàng thượng. Chỉ là… Thần nhi tuổi còn nhỏ, vị trí Thái tử này đối với hắn mà nói cũng không phải chuyện tốt đẹp gì. Nếu Hoàng thượng chân tâm yêu quý Thần nhi thì hãy đợi thêm mấy năm nữa để quan sát bộ dáng Thần nhi lớn lên, khi đó cũng không muộn. Lỡ như Thần nhi ngu dốt…”
Cảnh Huệ đế cười cười, nắm lấy tay thê tử:
“Thần nhi là hài tử của trẫm và nàng, nàng thông tuệ như vậy thì Thần nhi tất nhiên cũng thông minh lanh lợi. Nếu mà ngu dốt… vậy thì hắn giống trẫm rồi. Nhưng nàng nhìn đi, trẫm dù ngu dốt nhưng vẫn làm hoàng đế không phải sao? Mà Thần nhi so với trẫm sẽ càng xuất sắc hơn. Thế nên dù là giống trẫm hay giống nàng thì Thần nhi đều thích hợp làm Thái tử.”
Mấy câu nói này của Cảnh Huệ đế đúng là làm cho Hoắc Tuyền á khẩu không trả lời được.
Hoắc Tuyền đối diện với đôi mắt mỉm cười của nam tử, nhìn hắn ôn ôn nhu nhu. Kể từ sau lần đó hắn đối với nàng vẫn luôn như thế, chưa bao giờ nói một câu nặng lời, chuyện gì cũng cẩn thận từng li từng tí một. Thậm chí có nhiều khi nàng còn không phân biệt được là hắn thật lòng hay đang diễn trò…
Trên môi Hoắc Tuyền nở ra nụ cười, nàng hỏi:
“Việc này Hoàng thượng đã cùng thương lượng với Tuyên Vương chưa?”
Nụ cười trên mặt Cảnh Huệ đế ngừng lại. Hắn từ nhỏ đã có thói quen nếu có chuyện gì không quyết định được thì sẽ đi tìm đường ca thương lượng. Lúc này hắn quả thực cũng hỏi ý kiến đường ca, nhưng kể từ lúc đường ca đi tới Dân Châu thì liền không có bất cứ ý kiến gì với quyết định của hắn. Hơn nữa chuyện lập Thái tử hắn xác thực muốn hỏi ý kiến của đường ca, dù sao… dù sao lúc trước hắn có thể thuận lợi ngồi trên ngôi vị hoàng đế thì không thể thiếu công của đường ca được.
Chỉ là hiện tại thấy thê tử mà hắn luôn nâng ở đầu quả tim lại đối với hắn ngoảnh mặt làm ngơ rồi đè thấp hắn xuống kém xa người bên ngoài.
Nàng có thể chân tâm mong nhớ đường tẩu nhưng lại không chịu chân tâm đối với hắn. Giờ khắc này nàng lại còn bật thốt lên hỏi dò hắn có cùng đường ca thương lượng hay không, chuyện này không khác gì nói hắn ở trong lòng nàng là người không có chủ kiến….
Nam nhân đều cần sĩ diện, đặc biệt là trước mặt nữ nhân mình thích. Trong hai năm qua hắn vẫn luôn nỗ lực biểu hiện để có thể thấy được nụ cười chân tâm của nàng…
Bàn tay Cảnh Huệ nắm chặt lại, gương mặt tuấn tú lập tức khó chịu nói:
“Việc này… Trẫm có thể mình làm chủ.”
Cảnh Huệ đế thấy Hoắc Tuyền còn có lời muốn nói, hắn bèn nhanh chóng nói tiếp:
“Trước đây đường ca xác thực giúp trẫm rất nhiều, nhưng A Tuyền nàng nên nhớ trẫm mới là hoàng đế của Đại Lương, bọn họ là thần tử thì chỉ có thể đề ra kiến nghị, còn người quyết định… là trẫm!”
Hoắc Tuyền là người thông minh cỡ nào, nàng liền lập tức không nói nữa mà cúi đầu phục tùng:
“Thiếp thân hiểu rõ, là do thiếp thân lỡ lời.”
Sắc mặt Cảnh Huệ đế hoà hoãn đi không ít, hắn vỗ về gò má của nàng, ôn nhu nói:
“A Tuyền, trẫm sẽ chứng minh cho nàng xem.”
… Luôn có một ngày, trẫm sẽ nhìn thấy chân tâm thực lòng cùng ái mộ trong mắt nàng.
(๑>◡
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.