Chương 136: Thuốc tránh thai
Mạt Trà Khúc Kỳ
04/04/2018
edit: Phương Moe
Đang lúc Giang Diệu buồn bực không vui thì vừa vặn lại gặp phải người mà nàng không muốn gặp.
Vệ Bảo Linh cũng hơi kinh ngạc, sau đó nàng ưỡn thẳng sống lưng, một tay chống ở sau lưng, một tay nâng cái bụng chậm rì rì đi tới, nói:
“Ai da!!!! Ta còn tưởng là ai, thì là là Tuyên Vương phi nha!”
Hôm nay tham dự yến tiệc sinh nhật Hoàng hậu, Vệ Bảo Linh tự nhiên không thể một mình đến đây, mà bên cạnh còn có phu quân Phùng Ngọc Tuyền đi cùng.
Còn Phùng Ngọc Tuyền nhìn thấy Giang Diệu, đôi mắt hắn liền có chút không biết kiêng dè. Quả thật người đã thành thân nhìn thật khác nhau, rồi hắn lại nghĩ đến thê tử của hắn, mới vừa thành thân đã lớn cái bụng làm hắn không thể đụng chạm dù chỉ một tý, thế nên hắn vẫn phải tìm nữ nhân bên ngoài giống như trước đây…. so với việc chưa thành thân khác ở chỗ nào? Thì chính là có thêm một bà cô nãi nãi để hầu hạ.
Phùng Ngọc Tuyền “đùng” một tiếng thu lại quạt giấy trong tay, động tác như nước chảy mây trôi, thật là tiêu sái. Mà dáng dấp hắn cũng tuấn lãng, đuôi lông mày toát hết lên vẻ phong lưu, hắn còn thật sự nghĩ sẽ có cô nương gia bị tư thái phong lưu của hắn mê hoặc. Nhưng hiển nhiên tư thái này ở trước mặt Giang Diệu là không có tác dụng.
Phùng Ngọc Tuyền lúng túng cười cười, kêu: “Giang muội muội.”
Trong lòng Vệ Bảo Linh là trăm ngàn lần ghét bỏ Phùng Ngọc Tuyền, làm sao có thể muốn gả cho hắn, lại còn mang thai hài tử của hắn? Khối thịt trong bụng nàng này, thời điểm lúc nàng biết mình có thai là quyết tâm muốn phá bỏ, thế nhưng tháng ngày lâu dần cũng khiến nàng sinh ra có tình cảm. Tuy nói nàng không thích người phu quân này, nhưng nàng cũng không thể khoan dung hắn ở ngay trước mặt mình lại đầu mày cuối mắt(*) với nữ nhân khác.
———
(*): Đầu mày cuối mắt: nghĩa là liếc nhìn nhau say đắm.
———
Vệ Bảo Linh xì một tiếng, nói:
“Cái gì mà Giang muội muội, hiện tại người ta đã là Tuyên Vương phi, cẩn thận bị Tuyên Vương nghe được thì sẽ đánh gãy chân chó của ngươi!”
Phùng Ngọc Tuyền run lên một cái, nghĩ đến năm ngoái chính mình không chỉ một lần bị người ta đánh gãy chân chó…. à không đúng, bị người đánh gãy chân nên giờ khắc này nhìn vị tiểu Vương phi yểu điệu này là của Diêm Vương Lục Lưu, hắn chính là có tà tâm cũng không dám tặc đảm nha.(*)
Lúc này Phùng Ngọc Tuyền liền dẫn Vệ Bảo Linh rời đi.
——
Đoạn này nghĩa là cho dù trong lòng có ý nghĩ xấu dâm loạn thì ở bên ngoài cũng không có can đảm đi trộm hương.
——
Giang Diệu thoáng cúi đầu, ánh mắt ảm đạm nhìn mũi giày của chính mình, sau đó mới nói với Bảo Cân:
“Chúng ta đi tìm Vương gia đi.”
Bảo Cân đáp: “Được, vậy để nô tỳ bồi Vương phi đi qua đó.”
Trực tiếp đến tìm Lục Lưu thì không tốt, thế nên Giang Diệu liền để Bảo Cân đi thông báo với Lục Hà một tiếng, còn nàng thì ở trong lương đình cạnh hồ sen chờ hắn.
Trong hồ lá sen mơn mởn như ngọc bích, Giang Diệu lẳng lặng đứng ở đó nhìn, nghĩ vừa nãy gặp phải từng người thì từng người đều đang mang thai. Nói nàng không ước ao thì là lừa người, nhưng chuyện như vậy xác thực không vội vàng được. Huống hồ giờ khắc này bụng của nàng còn đang trướng phình, khó chịu cực kì.
Giang Diệu càng ngày càng ảo não, buồn bực. Nàng chỉ muốn mau chóng nhìn thấy Lục Lưu.
Nghe được có tiếng bước chân, Giang Diệu lập tức xoay người lại nhìn, thấy Lục Lưu một thân cẩm bào sắc xanh ngọc đang vội vã xoải bước mà đến, nàng liền lập tức nhào tới trong lòng hắn.
Lục Lưu mới từ ngự thư phòng đi ra. Mấy năm nay Cảnh Huệ đế luôn ỷ lại hắn, không hề muốn hắn đi Dân Châu, nhưng hắn biết lúc này đã đến thời điểm để hắn buông tay quyền lực. Hơn nữa, bây giờ hắn đã có tiểu thê tử của mình, nên cũng không thừa nhiều tinh lực mà đi xử lý những chuyện khác.
Lục Lưu đem người trong lồng ngực ôm chặt lấy, bàn tay hắn vỗ vỗ gáy nàng, thanh âm ôn hòa hỏi:
“Nàng làm sao?”
Đầu nhỏ của Giang Diệu từ trong ngực hắn ngẩng lên, lúng túng cười cười, con ngươi óng ánh nói:
“Không có chuyện gì, thiếp chỉ muốn nhìn thấy chàng…”
Nàng lại lo lắng hỏi tiếp:
“Không làm lỡ chính sự của chàng chứ?”
Lục Lưu nói không có, liền ôm nàng chặt hơn.
Khoé miệng Giang Diệu cong cong, chỉ cảm thấy hai người như vậy cũng tốt nha.
Mặt mày nàng nhiễm ý cười, khuôn mặt nhỏ đều là cảm giác tân hôn ngọt ngào.
Sau đó Giang Diệu theo bản năng kéo ống tay áo của Lục Lưu, bỗng thấy lanh lảnh “Keng” một tiếng như có thứ đồ vật gì bị rơi ra.
Giang Diệu nhanh chóng chui ra khỏi lồng ngực của Lục Lưu, cúi đầu đi tìm thì liền thấy một bình nhỏ lăn xuống bên cạnh ghế đá, nàng khom lưng nhặt lên, cũng may là không vị vỡ nát.
Giang Diệu thở ra một hơi dài, chuẩn bị trả lại Lục Lưu. Nàng tinh tế nhìn lại cảm thấy có gì đó không đúng, bèn đem bình nhỏ đến trước mặt hắn, ngẩng đầu hỏi:
“Đây là cái gì vậy? Thân thể chàng không thoải mái sao?”
Đời trước bên người Giang Diệu luôn mang theo thuốc nên đối với những loại bình thuốc nhỏ thì nàng tương đối quen thuộc.
Đời này thân thể nàng từ nhỏ đã được điều dưỡng thật tốt, vì thế không còn phải mang theo những bình thuốc nhỏ như thế này.
Nàng lo lắng thân thể Lục Lưu có vấn đề, nhưng hắn rõ ràng cường tráng như vậy, nàng chưa từng nghe qua hắn có bệnh gì trong người.
Nàng nhìn Lục Lưu, thấy hắn mím môi không lên tiếng khiến nàng càng ngày càng lo lắng cuống cả lên rồi, chỉ cảm thấy bản thân mình không xứng đáng là thê tử. Nàng là người đầu ắp tay gối với hắn, vậy mà ngay cả khi phu quân của mình phải uống thuốc mà nàng vẫn hồn nhiên không biết gì.
Lục Lưu thấy tiểu thê tử lo lắng đến khóc cả lên, lúc này mới ôm nàng vào lòng, mở miệng nói:
“Diệu Nhi, qua mấy năm nữa thì chúng ta hãy sinh hài tử, có được hay không?”
Đôi mắt Giang Diệu chứa đầy lệ, chỉ lo Lục Lưu thật sự có bệnh gì trong người. Vào lúc này nghe lời hắn nói ra, Giang Diệu nhất thời sửng sốt, cũng lập tức hiểu thuốc này là loại thuốc gì.
Nàng bị tức đến nỗi ứa nước mắt, nắm bình nhỏ trong tay ném mạnh mẽ xuống đất, lớn tiếng mắng:
“Lục Lưu… chàng là tên hỗn đản!”
(๑>◡◡
Đang lúc Giang Diệu buồn bực không vui thì vừa vặn lại gặp phải người mà nàng không muốn gặp.
Vệ Bảo Linh cũng hơi kinh ngạc, sau đó nàng ưỡn thẳng sống lưng, một tay chống ở sau lưng, một tay nâng cái bụng chậm rì rì đi tới, nói:
“Ai da!!!! Ta còn tưởng là ai, thì là là Tuyên Vương phi nha!”
Hôm nay tham dự yến tiệc sinh nhật Hoàng hậu, Vệ Bảo Linh tự nhiên không thể một mình đến đây, mà bên cạnh còn có phu quân Phùng Ngọc Tuyền đi cùng.
Còn Phùng Ngọc Tuyền nhìn thấy Giang Diệu, đôi mắt hắn liền có chút không biết kiêng dè. Quả thật người đã thành thân nhìn thật khác nhau, rồi hắn lại nghĩ đến thê tử của hắn, mới vừa thành thân đã lớn cái bụng làm hắn không thể đụng chạm dù chỉ một tý, thế nên hắn vẫn phải tìm nữ nhân bên ngoài giống như trước đây…. so với việc chưa thành thân khác ở chỗ nào? Thì chính là có thêm một bà cô nãi nãi để hầu hạ.
Phùng Ngọc Tuyền “đùng” một tiếng thu lại quạt giấy trong tay, động tác như nước chảy mây trôi, thật là tiêu sái. Mà dáng dấp hắn cũng tuấn lãng, đuôi lông mày toát hết lên vẻ phong lưu, hắn còn thật sự nghĩ sẽ có cô nương gia bị tư thái phong lưu của hắn mê hoặc. Nhưng hiển nhiên tư thái này ở trước mặt Giang Diệu là không có tác dụng.
Phùng Ngọc Tuyền lúng túng cười cười, kêu: “Giang muội muội.”
Trong lòng Vệ Bảo Linh là trăm ngàn lần ghét bỏ Phùng Ngọc Tuyền, làm sao có thể muốn gả cho hắn, lại còn mang thai hài tử của hắn? Khối thịt trong bụng nàng này, thời điểm lúc nàng biết mình có thai là quyết tâm muốn phá bỏ, thế nhưng tháng ngày lâu dần cũng khiến nàng sinh ra có tình cảm. Tuy nói nàng không thích người phu quân này, nhưng nàng cũng không thể khoan dung hắn ở ngay trước mặt mình lại đầu mày cuối mắt(*) với nữ nhân khác.
———
(*): Đầu mày cuối mắt: nghĩa là liếc nhìn nhau say đắm.
———
Vệ Bảo Linh xì một tiếng, nói:
“Cái gì mà Giang muội muội, hiện tại người ta đã là Tuyên Vương phi, cẩn thận bị Tuyên Vương nghe được thì sẽ đánh gãy chân chó của ngươi!”
Phùng Ngọc Tuyền run lên một cái, nghĩ đến năm ngoái chính mình không chỉ một lần bị người ta đánh gãy chân chó…. à không đúng, bị người đánh gãy chân nên giờ khắc này nhìn vị tiểu Vương phi yểu điệu này là của Diêm Vương Lục Lưu, hắn chính là có tà tâm cũng không dám tặc đảm nha.(*)
Lúc này Phùng Ngọc Tuyền liền dẫn Vệ Bảo Linh rời đi.
——
Đoạn này nghĩa là cho dù trong lòng có ý nghĩ xấu dâm loạn thì ở bên ngoài cũng không có can đảm đi trộm hương.
——
Giang Diệu thoáng cúi đầu, ánh mắt ảm đạm nhìn mũi giày của chính mình, sau đó mới nói với Bảo Cân:
“Chúng ta đi tìm Vương gia đi.”
Bảo Cân đáp: “Được, vậy để nô tỳ bồi Vương phi đi qua đó.”
Trực tiếp đến tìm Lục Lưu thì không tốt, thế nên Giang Diệu liền để Bảo Cân đi thông báo với Lục Hà một tiếng, còn nàng thì ở trong lương đình cạnh hồ sen chờ hắn.
Trong hồ lá sen mơn mởn như ngọc bích, Giang Diệu lẳng lặng đứng ở đó nhìn, nghĩ vừa nãy gặp phải từng người thì từng người đều đang mang thai. Nói nàng không ước ao thì là lừa người, nhưng chuyện như vậy xác thực không vội vàng được. Huống hồ giờ khắc này bụng của nàng còn đang trướng phình, khó chịu cực kì.
Giang Diệu càng ngày càng ảo não, buồn bực. Nàng chỉ muốn mau chóng nhìn thấy Lục Lưu.
Nghe được có tiếng bước chân, Giang Diệu lập tức xoay người lại nhìn, thấy Lục Lưu một thân cẩm bào sắc xanh ngọc đang vội vã xoải bước mà đến, nàng liền lập tức nhào tới trong lòng hắn.
Lục Lưu mới từ ngự thư phòng đi ra. Mấy năm nay Cảnh Huệ đế luôn ỷ lại hắn, không hề muốn hắn đi Dân Châu, nhưng hắn biết lúc này đã đến thời điểm để hắn buông tay quyền lực. Hơn nữa, bây giờ hắn đã có tiểu thê tử của mình, nên cũng không thừa nhiều tinh lực mà đi xử lý những chuyện khác.
Lục Lưu đem người trong lồng ngực ôm chặt lấy, bàn tay hắn vỗ vỗ gáy nàng, thanh âm ôn hòa hỏi:
“Nàng làm sao?”
Đầu nhỏ của Giang Diệu từ trong ngực hắn ngẩng lên, lúng túng cười cười, con ngươi óng ánh nói:
“Không có chuyện gì, thiếp chỉ muốn nhìn thấy chàng…”
Nàng lại lo lắng hỏi tiếp:
“Không làm lỡ chính sự của chàng chứ?”
Lục Lưu nói không có, liền ôm nàng chặt hơn.
Khoé miệng Giang Diệu cong cong, chỉ cảm thấy hai người như vậy cũng tốt nha.
Mặt mày nàng nhiễm ý cười, khuôn mặt nhỏ đều là cảm giác tân hôn ngọt ngào.
Sau đó Giang Diệu theo bản năng kéo ống tay áo của Lục Lưu, bỗng thấy lanh lảnh “Keng” một tiếng như có thứ đồ vật gì bị rơi ra.
Giang Diệu nhanh chóng chui ra khỏi lồng ngực của Lục Lưu, cúi đầu đi tìm thì liền thấy một bình nhỏ lăn xuống bên cạnh ghế đá, nàng khom lưng nhặt lên, cũng may là không vị vỡ nát.
Giang Diệu thở ra một hơi dài, chuẩn bị trả lại Lục Lưu. Nàng tinh tế nhìn lại cảm thấy có gì đó không đúng, bèn đem bình nhỏ đến trước mặt hắn, ngẩng đầu hỏi:
“Đây là cái gì vậy? Thân thể chàng không thoải mái sao?”
Đời trước bên người Giang Diệu luôn mang theo thuốc nên đối với những loại bình thuốc nhỏ thì nàng tương đối quen thuộc.
Đời này thân thể nàng từ nhỏ đã được điều dưỡng thật tốt, vì thế không còn phải mang theo những bình thuốc nhỏ như thế này.
Nàng lo lắng thân thể Lục Lưu có vấn đề, nhưng hắn rõ ràng cường tráng như vậy, nàng chưa từng nghe qua hắn có bệnh gì trong người.
Nàng nhìn Lục Lưu, thấy hắn mím môi không lên tiếng khiến nàng càng ngày càng lo lắng cuống cả lên rồi, chỉ cảm thấy bản thân mình không xứng đáng là thê tử. Nàng là người đầu ắp tay gối với hắn, vậy mà ngay cả khi phu quân của mình phải uống thuốc mà nàng vẫn hồn nhiên không biết gì.
Lục Lưu thấy tiểu thê tử lo lắng đến khóc cả lên, lúc này mới ôm nàng vào lòng, mở miệng nói:
“Diệu Nhi, qua mấy năm nữa thì chúng ta hãy sinh hài tử, có được hay không?”
Đôi mắt Giang Diệu chứa đầy lệ, chỉ lo Lục Lưu thật sự có bệnh gì trong người. Vào lúc này nghe lời hắn nói ra, Giang Diệu nhất thời sửng sốt, cũng lập tức hiểu thuốc này là loại thuốc gì.
Nàng bị tức đến nỗi ứa nước mắt, nắm bình nhỏ trong tay ném mạnh mẽ xuống đất, lớn tiếng mắng:
“Lục Lưu… chàng là tên hỗn đản!”
(๑>◡◡
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.