Chương 41: Xem chim non
Mạt Trà Khúc Kỳ
18/08/2017
•edit: Phương Moe
Lục Hành Chu bỗng nhiên đứng bật dậy, xiết chặt nắm đấm, vẻ mặt thành thật nói: "Nhi tử muốn đi tìm Diệu Diệu xin lỗi."
Mạnh thị thật muốn bổ đầu nhi tử ra để xem rốt cục bên trong đầu hắn chứa não hay vỏ cây. Mạnh thị tức giận nói:
"Xin lỗi? Ngươi muốn nói cái gì? Muốn nói là: mẫu thân của ngươi muốn hại nàng rơi xuống nước, sau đó để cả Trấn Quốc Công phủ coi chúng ta là địch sao? Chu nhi, ngươi thiện lương là chuyện tốt, nhưng cũng phải phân rõ ràng từng trường hợp. Hơn nữa hôm nay, ngươi cũng nhìn thấy, rơi xuống nước chính là muội muội ngươi, Giang Diệu kia đến nửa cọng tóc tơ cũng không thiếu."
"Nhưng là..."
"Nhưng mà cái gì! Mẫu thân muốn ngươi cố gắng đi lấy lòng Giang Diệu, nhất định phải làm cho nàng cùng ngươi tiếp xúc nhiều hơn."
Hôm nay Mạnh thị nhìn thấy quan hệ của Lục Lưu và Giang Diệu có vẻ thân thiết, lấy tính tình Lục Lưu lạnh nhạt, làm sao có khả năng không lý do mà lại đối tốt với một tiểu Nữ Oa? Mạnh thị suy bụng ta ra bụng người, tự nhiên cũng cho rằng đây là thủ đoạn của Lục Lưu muốn lôi kéo Trấn Quốc Công phủ. Bởi vậy, nàng càng không thể để cho Lục Lưu thực hiện được.
Lục Hành Chu đến cùng chỉ là hài tử mười tuổi, vẫn không thể chấp nhận nổi mẫu thân mình luôn tôn kính lại làm ra loại chuyện hại người, hơn nữa người đó mới chỉ là một tiểu hài tử, viền mắt hắn thoáng đỏ, lập tức xoay người chuẩn bị muốn ra ngoài.
"Chu nhi." Mạnh thị lập tức gọi hắn lại, chỉ lo hắn làm ra chuyện điên rồ.
Lục Hành Chu không quay đầu lại, chỉ dừng lại bước chân, hít sâu một hơi, dựng thẳng sống lưng, nói: "Nương yên tâm, nhi tử sẽ không nói lung tung." Nói xong cũng trực tiếp đi luôn.
Mạnh thị có chút hoang mang, đúng là bắt đầu hoài nghi, chuyện ngày hôm nay chính mình an bài có phải sai rồi hay không. Nhưng là....nàng thực sự không nghĩ ra được biện pháp khác. Mạnh thị cúi đầu, tiếp tục giúp Lục Linh Lung lau tóc.
Có lẽ là lau có chút mạnh tay, Lục Linh Lung khịt khịt mũi, bất mãn nói:
"Nương..."
"Câm miệng!" Mạnh thị quát lên.
Mạnh thị đối với nữ nhi Lục Linh Lung này cũng coi như là thương yêu, từ nhỏ rất ít khi mắng mỏ này nọ, nhưng hôm nay, đây đã là lần thứ hai mắng nàng. Lục Linh Lung giơ tay xoa xoa nước mắt, tiếp tục mím môi thật chặt, bộ dáng oan ức, mà trong đầu, sớm đã đem chuyện hôm nay chính mình bị ủy khuất đổ lên trên người Giang Diệu.
♪───O(≧∇≦)O────♪
Kiều Thị dẫn Giang Diệu đi đến chỗ Lục Lưu, thời điểm đi qua hồ sen, liền nhìn thấy cảnh tượng Lục Hành Chu vội vã đi tới.
Lục Hành Chu xưa nay nhã nhặn ngoan ngoãn, bây giờ tuổi còn nhỏ, nhưng ngờ ngợ có thể nhìn ra ngày sau sẽ sáng bóng như ngọc, quân tử khiêm tốn phong độ.
Nhìn thấy Kiều Thị, Lục Hành Chu vội vã dừng lại hành lễ, chỉ là hốc mắt của hắn có chút hồng hồng, làm trong lòng Kiều Thị nghi ngờ, không khỏi nhìn hắn nhiều thêm mấy lần.
Dung nhan Kiều Thị thanh lệ tuyệt sắc, chỉ hơi mỉm cười đã khiến người ta cảm thấy dịu dàng hiền thục. Khuôn mặt nàng không chút biến sắc, ân cần hỏi han: "Linh Lung sao rồi?" Lần trước nữ nhi bảo bối của nàng bị Lục Linh Lung thương tổn thành như vậy, nên Kiều Thị đối với Lục Linh Lung tự nhiên là không thích, hiện nay cũng chỉ là tùy ý khách sáo một phen thôi.
Lục Hành Chu nói: "Cảm ơn phu nhân quan tâm, Linh Lung đã không có gì đáng ngại." Hắn là hài tử thành thật, không làm nổi chuyện gì mờ ám nên hiện giờ ánh mắt có chút né tránh, không dám nhìn thẳng Kiều Thị, sợ bị nàng nhìn ra đầu mối bên trong. Lục Hành Chu cúi đầu nhìn nắm bột nhỏ bên người Kiều Thị, mỉm cười nói:
"... Diệu Diệu hôm nay không bị dọa sợ chứ?" Nhìn Giang Diệu ngoan ngoãn đáng yêu như thế, mà nương hắn có thể... Lục Hành Chu trong lòng càng thêm khó chịu. Chỉ là, nếu hắn nói ra sự thật thì hắn sẽ hại mẫu thân của chính mình.
Giang Diệu không thích Lục Hành Chu, bên cạnh lại không có người ngoài, cũng không cần diễn trò, chỉ qua loa ừm một tiếng, không muốn phản ứng hắn.
Lục Hành Chu trong lòng tràn đầy hổ thẹn, nên không có suy nghĩ nhiều, chỉ nhìn Giang Diệu thêm một chút. Càng nhìn lại càng tự trách.
Kiều Thị nhìn hắn là lạ, suy nghĩ một chút, mới hỏi: "Hôm nay đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Ta hỏi Diệu Diệu, nhưng Diệu Diệu có chút bị doạ sợ, đứa nhỏ này cứ sợ sệt liền nói năng lộn xộn..."
Lời này ngược lại là hợp tình hợp lý. Tiểu cô nương sáu tuổi bị dọa sợ, nói không được rõ ràng, tất nhiên sẽ không ai hoài nghi, huống hồ là Lục Hành Chu mới chỉ có mười tuổi.
Nhưng Giang Diệu nghe xong lời mẫu thân nhà mình nói, không nhịn được nghiêng đầu dùng ánh mắt khen ngợi—— thật không hổ là mẫu thân nàng nha, đầu óc xoay chuyển thật nhanh, thấy vẻ mặt Lục Hành Chu không đúng, liền liên tưởng đến chuyện vừa rồi. Vậy nàng cũng đỡ phải nghĩ cách nhắc nhở.
Lục Hành Chu không nghĩ tới Kiều Thị sẽ có câu hỏi như thế, ngớ người ra một lúc, lắp bắp nói: "Là... Là Linh Lung cùng Diệu Diệu đồng thời....đồng thời xem thỏ, sau đó Linh Lung... Linh Lung không cẩn thận trượt chân, rơi vào trong hồ..." Hắn cúi đầu, lòng bàn tay đổ mồ hôi, một bộ dạng cực lực duy trì trấn định.
Kiều Thị làm ra một bộ mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ, nói: "Thì ra là như vậy."
Gương mặt Kiều Thị vẫn tươi cười, diễm quang bắn ra bốn phía cùng Lục Hành Chu nói vài câu, sau đó Kiều Thị liền dẫn Giang Diệu tiếp tục đi, nhưng sau khi Lục Hành Chu rời đi thì gương mặt nàng nhất thời trầm xuống, bàn tay đang nắm tay nữ nhi cũng đột nhiên nắm chặt.
Hậu viện của Pháp Hoa tự đủ loại hoa quế được trồng chỉnh tề, dù cách thật xa, vẫn có thể ngửi thấy mùi hoa quế hương nồng nàn. Trong vườn hoa quế có một bộ bàn đá tròn cực đơn giản cùng sáu cái ghế đá xếp xung quanh, hiện nay có một thiếu niên mặc cẩm bào màu tím rượu, ngồi lẳng lặng ở đó thưởng trà, mái tóc của hắn nhè nhẹ tung bay cùng gió, những cánh hoa quế nhẹ nhàng rơi xung quanh hắn như muốn vuốt ve an ủi thiếu niên cô độc, khung cảnh tuyệt mỹ như thế khiến người ta không dám lại gần phá vỡ....
Kiều Thị gặp qua không ít dung mạo nam tử trưởng thành, nhưng phải công nhận dung mạo Lục Lưu đúng là hơn người, nói ngay phu quân Giang Chính Mậu của nàng, lúc đó Kiều Thị thích nhất là thân cận với biểu ca Giang Chính Mậu này, cũng không phải bởi vì Giang Chính Mậu là biểu ca có bộ dáng tuấn tú nhất, mà là Giang Chính Mậu tuy rằng tính tình lạnh, nhưng khi đối với tiểu biểu muội là nàng lại cực kì ôn nhu, nên Kiều Thị sau khi lớn lên, mới cực kỳ tự nhiên đối với Giang Chính Mậu sinh ra tình yêu nam nữ. Mà hiện nay, Kiều Thị đối với Lục Lưu, có điều là trưởng bối thưởng thức đối với vãn bối, chỉ cảm thấy nếu như có thể sinh ra một nhi tử "Trích Tiên" như thế, khi mang ra ngoài rất có mặt mũi.
Lục Lưu nhìn thấy mẹ con hai người, liền đứng dậy đi tới, nói: "Giang phu nhân."
Trải qua vài lần như thế, Kiều Thị cũng có thể nhìn ra tính tình Lục Lưu, nên giọng điệu cũng tự nhiên hiền hoà, nàng nói: "Diệu Diệu nghịch ngợm, làm khó Tuyên Thế tử không chê."
Giang Diệu bĩu môi, ở trong lòng phản đối: Nàng khi nào thì nghịch ngợm? Hai chữ "Nghịch ngợm" này, xưa nay là nhãn mác gắn với Tam ca.
Nghe Kiều Thị nói, Lục Lưu cúi đầu liếc mắt nhìn, thấy tiểu Nữ Oa đôi mắt to tròn long lanh nước vừa đen vừa sáng, quai hàm bạnh ra, cánh môi chu lên, dáng vẻ phản đối lời mẫu thân, nhìn vô cùng khả ái. Hắn mặt mày ôn hòa, nụ cười như gió xuân ấm áp, Kiều Thị càng phát giác thiếu niên trước mặt này là hài tử dễ thân cận, tất nhiên là cực yên tâm đem nữ nhi giao cho hắn.
Giang Diệu bị Lục Lưu nắm tay đi tới bên cạnh bàn đá, sau đó động tác Lục Lưu rất quen thuộc đem nàng ôm vào lòng hắn và ngồi xuống ghế, rồi hắn mới cầm lấy một khối hoa quế cao trong đĩa bắt đầu cho nàng cho ăn.
Nhìn hắn đem nàng đối xử như là động vật nhỏ như thế, Giang Diệu nơi nào còn có khẩu vị? Nàng vội vàng lắc đầu một cái, nói:
"Diệu Diệu không đói bụng."
Nàng đảo mắt cẩn thận từng li từng tí đánh giá một phen, thấy trên mặt Lục Lưu cũng không có bất luận cái vẻ gì không vui, nên biết hắn cũng không tức giận.
Nhưng nàng lại thấy Lục Lưu nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ nhắn của nàng một lúc.
Giang Diệu trừng mắt ngờ vực nhìn hắn, thật sự là giơ tay lên sờ sờ miệng chính mình, phát hiện bên miệng không có cái vật gì bẩn thỉu. Đúng là kỳ quái.
Lục Lưu đem hoa quế cao thả xuống đĩa, nhìn nàng nói: "Muốn nhìn chim nhỏ không?" Ngữ khí dụ dỗ tiểu hài tử.
Chim nhỏ? Giang Diệu nháy mắt mấy cái, đúng là bị hắn làm nổi lên hứng thú, mặt mày tươi cười nói: "Nơi này có sao?"
Lục Lưu gật đầu, đứng dậy đem Giang Diệu ôm lên, ôm nàng đi tới đứng phía dưới một cây hoa quế to lớn.
Chỉ là còn chưa đủ cao nên Giang Diệu chưa thể thấy chim nhỏ.
Lục Lưu hai tay ôm chặt lấy hai chân Giang Diệu, dùng sức nhấc nhấc, đem Giang Diệu ôm cao hơn chút, hắn ngửa đầu hỏi: "Nhìn thấy không?"
Hai chân bị Lục Lưu ôm thật chặt, Giang Diệu vóc dáng vốn thấp bé, giờ lập tức liền cảm nhận được cảm giác ở trên cao nhìn xuống. Đây là cả hai đời gộp lại đều không có lĩnh hội qua cảm thụ này.
Giang Diệu hiếu kỳ nhìn một chút hoa quế trên cành cây, phía dưới tán lá xanh mượt cùng hoa quế màu vàng rực, quả thực có một tổ chim. Lúc trước Tam ca nàng cũng từng bắt qua chim nhỏ cho nàng chơi, khiến nàng rất vui vẻ, nhưng khoảng cách gần như vậy tiếp xúc với tổ chim ở trên cây cũng là lần đầu tiên nha.
Giang Diệu mắt to chớp chớp, hai tay cẩn thận từng li từng tí một đẩy cành cây ra, nhìn tổ chim bên trong, có vỏ trứng vỡ nát, bốn, năm con mới vừa được ấp ra không lâu, chim nhỏ chính là ngoan ngoãn chờ ở bên trong, một bộ dạng gào khóc đòi ăn.
Chim nhỏ vừa ra đời không lâu, lông còn chưa có mọc hết, nhìn toàn là thịt thịt đỏ phừng phừng, chỉ riêng ở đoạn cánh mới mọc ra một chút lông chim. Giang Diệu hưng phấn cực kỳ, không dám hét to, chỉ lo làm mấy tên tiểu tử này hoảng sợ, chỉ dám cúi đầu vui vẻ nhìn Lục Lưu, nói: "Lục ca ca, Diệu Diệu thấy..."
Nàng nghiêng đầu qua chỗ khác, duỗi ngón tay ra đếm đếm.
Một, hai, ba, bốn...
Giang Diệu nở nụ cười xán lạn, con ngươi cong cong như vầng trăng khuyết, âm thanh ngọt ngào nói:
"Lục ca ca.... Có năm con!!"
•
Kiều Thị đứng phía trước cửa sổ trong phòng khách, nhìn tình cảnh này, khóe miệng cũng không nhịn được cười cười.
Hứa ma ma ở bên kinh ngạc nói: "Không nghĩ tới Tuyên Thế tử nhìn lạnh nhạt như thế lại có kiên trì dỗ dành tiểu hài tử đến như thế."
Kiều Thị nguyên bản là vui mừng, nhưng nghe Hứa ma ma nói, trong lòng nàng liền không nhịn được lại đau lòng một phen. Nhìn hài tử kia thiếu thốn tình thương yêu của cha mẹ, nên vẻ mặt lúc nào cũng lạnh nhạt không cảm xúc, nhưng đây mới đúng là kiểu người ngoài lạnh trong nóng.
Kiều Thị nói: "Tháng sau sinh nhật Diệu Diệu, nhớ nhắc nhở ta gửi cho Tuyên Thế tử một cái thiếp mời."
Hài tử khuyết yêu, nên thường xuyên tham gia náo nhiệt, như vậy tính tình cũng sẽ cởi mở lên.
Hứa ma ma gật đầu đáp một tiếng.
Kiều Thị lại nhìn một lúc. Dung nhan Kiều Thị đoan lệ, ánh mắt ngậm ý cười, con ngươi lưu chuyển xinh đẹp, chỉ là mỉm cười này vẫn chưa kéo dài bao lâu, liền nghĩ đến cử chỉ lúc trước của Lục Hành Chu. Ánh mắt Kiều Thị dần dần trở nên lạnh lẽo.
Thầm nghĩ: Món nợ ngày hôm nay với Mạnh thị, nàng khẳng định sẽ đáp trả đầy đủ!
Lục Hành Chu bỗng nhiên đứng bật dậy, xiết chặt nắm đấm, vẻ mặt thành thật nói: "Nhi tử muốn đi tìm Diệu Diệu xin lỗi."
Mạnh thị thật muốn bổ đầu nhi tử ra để xem rốt cục bên trong đầu hắn chứa não hay vỏ cây. Mạnh thị tức giận nói:
"Xin lỗi? Ngươi muốn nói cái gì? Muốn nói là: mẫu thân của ngươi muốn hại nàng rơi xuống nước, sau đó để cả Trấn Quốc Công phủ coi chúng ta là địch sao? Chu nhi, ngươi thiện lương là chuyện tốt, nhưng cũng phải phân rõ ràng từng trường hợp. Hơn nữa hôm nay, ngươi cũng nhìn thấy, rơi xuống nước chính là muội muội ngươi, Giang Diệu kia đến nửa cọng tóc tơ cũng không thiếu."
"Nhưng là..."
"Nhưng mà cái gì! Mẫu thân muốn ngươi cố gắng đi lấy lòng Giang Diệu, nhất định phải làm cho nàng cùng ngươi tiếp xúc nhiều hơn."
Hôm nay Mạnh thị nhìn thấy quan hệ của Lục Lưu và Giang Diệu có vẻ thân thiết, lấy tính tình Lục Lưu lạnh nhạt, làm sao có khả năng không lý do mà lại đối tốt với một tiểu Nữ Oa? Mạnh thị suy bụng ta ra bụng người, tự nhiên cũng cho rằng đây là thủ đoạn của Lục Lưu muốn lôi kéo Trấn Quốc Công phủ. Bởi vậy, nàng càng không thể để cho Lục Lưu thực hiện được.
Lục Hành Chu đến cùng chỉ là hài tử mười tuổi, vẫn không thể chấp nhận nổi mẫu thân mình luôn tôn kính lại làm ra loại chuyện hại người, hơn nữa người đó mới chỉ là một tiểu hài tử, viền mắt hắn thoáng đỏ, lập tức xoay người chuẩn bị muốn ra ngoài.
"Chu nhi." Mạnh thị lập tức gọi hắn lại, chỉ lo hắn làm ra chuyện điên rồ.
Lục Hành Chu không quay đầu lại, chỉ dừng lại bước chân, hít sâu một hơi, dựng thẳng sống lưng, nói: "Nương yên tâm, nhi tử sẽ không nói lung tung." Nói xong cũng trực tiếp đi luôn.
Mạnh thị có chút hoang mang, đúng là bắt đầu hoài nghi, chuyện ngày hôm nay chính mình an bài có phải sai rồi hay không. Nhưng là....nàng thực sự không nghĩ ra được biện pháp khác. Mạnh thị cúi đầu, tiếp tục giúp Lục Linh Lung lau tóc.
Có lẽ là lau có chút mạnh tay, Lục Linh Lung khịt khịt mũi, bất mãn nói:
"Nương..."
"Câm miệng!" Mạnh thị quát lên.
Mạnh thị đối với nữ nhi Lục Linh Lung này cũng coi như là thương yêu, từ nhỏ rất ít khi mắng mỏ này nọ, nhưng hôm nay, đây đã là lần thứ hai mắng nàng. Lục Linh Lung giơ tay xoa xoa nước mắt, tiếp tục mím môi thật chặt, bộ dáng oan ức, mà trong đầu, sớm đã đem chuyện hôm nay chính mình bị ủy khuất đổ lên trên người Giang Diệu.
♪───O(≧∇≦)O────♪
Kiều Thị dẫn Giang Diệu đi đến chỗ Lục Lưu, thời điểm đi qua hồ sen, liền nhìn thấy cảnh tượng Lục Hành Chu vội vã đi tới.
Lục Hành Chu xưa nay nhã nhặn ngoan ngoãn, bây giờ tuổi còn nhỏ, nhưng ngờ ngợ có thể nhìn ra ngày sau sẽ sáng bóng như ngọc, quân tử khiêm tốn phong độ.
Nhìn thấy Kiều Thị, Lục Hành Chu vội vã dừng lại hành lễ, chỉ là hốc mắt của hắn có chút hồng hồng, làm trong lòng Kiều Thị nghi ngờ, không khỏi nhìn hắn nhiều thêm mấy lần.
Dung nhan Kiều Thị thanh lệ tuyệt sắc, chỉ hơi mỉm cười đã khiến người ta cảm thấy dịu dàng hiền thục. Khuôn mặt nàng không chút biến sắc, ân cần hỏi han: "Linh Lung sao rồi?" Lần trước nữ nhi bảo bối của nàng bị Lục Linh Lung thương tổn thành như vậy, nên Kiều Thị đối với Lục Linh Lung tự nhiên là không thích, hiện nay cũng chỉ là tùy ý khách sáo một phen thôi.
Lục Hành Chu nói: "Cảm ơn phu nhân quan tâm, Linh Lung đã không có gì đáng ngại." Hắn là hài tử thành thật, không làm nổi chuyện gì mờ ám nên hiện giờ ánh mắt có chút né tránh, không dám nhìn thẳng Kiều Thị, sợ bị nàng nhìn ra đầu mối bên trong. Lục Hành Chu cúi đầu nhìn nắm bột nhỏ bên người Kiều Thị, mỉm cười nói:
"... Diệu Diệu hôm nay không bị dọa sợ chứ?" Nhìn Giang Diệu ngoan ngoãn đáng yêu như thế, mà nương hắn có thể... Lục Hành Chu trong lòng càng thêm khó chịu. Chỉ là, nếu hắn nói ra sự thật thì hắn sẽ hại mẫu thân của chính mình.
Giang Diệu không thích Lục Hành Chu, bên cạnh lại không có người ngoài, cũng không cần diễn trò, chỉ qua loa ừm một tiếng, không muốn phản ứng hắn.
Lục Hành Chu trong lòng tràn đầy hổ thẹn, nên không có suy nghĩ nhiều, chỉ nhìn Giang Diệu thêm một chút. Càng nhìn lại càng tự trách.
Kiều Thị nhìn hắn là lạ, suy nghĩ một chút, mới hỏi: "Hôm nay đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Ta hỏi Diệu Diệu, nhưng Diệu Diệu có chút bị doạ sợ, đứa nhỏ này cứ sợ sệt liền nói năng lộn xộn..."
Lời này ngược lại là hợp tình hợp lý. Tiểu cô nương sáu tuổi bị dọa sợ, nói không được rõ ràng, tất nhiên sẽ không ai hoài nghi, huống hồ là Lục Hành Chu mới chỉ có mười tuổi.
Nhưng Giang Diệu nghe xong lời mẫu thân nhà mình nói, không nhịn được nghiêng đầu dùng ánh mắt khen ngợi—— thật không hổ là mẫu thân nàng nha, đầu óc xoay chuyển thật nhanh, thấy vẻ mặt Lục Hành Chu không đúng, liền liên tưởng đến chuyện vừa rồi. Vậy nàng cũng đỡ phải nghĩ cách nhắc nhở.
Lục Hành Chu không nghĩ tới Kiều Thị sẽ có câu hỏi như thế, ngớ người ra một lúc, lắp bắp nói: "Là... Là Linh Lung cùng Diệu Diệu đồng thời....đồng thời xem thỏ, sau đó Linh Lung... Linh Lung không cẩn thận trượt chân, rơi vào trong hồ..." Hắn cúi đầu, lòng bàn tay đổ mồ hôi, một bộ dạng cực lực duy trì trấn định.
Kiều Thị làm ra một bộ mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ, nói: "Thì ra là như vậy."
Gương mặt Kiều Thị vẫn tươi cười, diễm quang bắn ra bốn phía cùng Lục Hành Chu nói vài câu, sau đó Kiều Thị liền dẫn Giang Diệu tiếp tục đi, nhưng sau khi Lục Hành Chu rời đi thì gương mặt nàng nhất thời trầm xuống, bàn tay đang nắm tay nữ nhi cũng đột nhiên nắm chặt.
Hậu viện của Pháp Hoa tự đủ loại hoa quế được trồng chỉnh tề, dù cách thật xa, vẫn có thể ngửi thấy mùi hoa quế hương nồng nàn. Trong vườn hoa quế có một bộ bàn đá tròn cực đơn giản cùng sáu cái ghế đá xếp xung quanh, hiện nay có một thiếu niên mặc cẩm bào màu tím rượu, ngồi lẳng lặng ở đó thưởng trà, mái tóc của hắn nhè nhẹ tung bay cùng gió, những cánh hoa quế nhẹ nhàng rơi xung quanh hắn như muốn vuốt ve an ủi thiếu niên cô độc, khung cảnh tuyệt mỹ như thế khiến người ta không dám lại gần phá vỡ....
Kiều Thị gặp qua không ít dung mạo nam tử trưởng thành, nhưng phải công nhận dung mạo Lục Lưu đúng là hơn người, nói ngay phu quân Giang Chính Mậu của nàng, lúc đó Kiều Thị thích nhất là thân cận với biểu ca Giang Chính Mậu này, cũng không phải bởi vì Giang Chính Mậu là biểu ca có bộ dáng tuấn tú nhất, mà là Giang Chính Mậu tuy rằng tính tình lạnh, nhưng khi đối với tiểu biểu muội là nàng lại cực kì ôn nhu, nên Kiều Thị sau khi lớn lên, mới cực kỳ tự nhiên đối với Giang Chính Mậu sinh ra tình yêu nam nữ. Mà hiện nay, Kiều Thị đối với Lục Lưu, có điều là trưởng bối thưởng thức đối với vãn bối, chỉ cảm thấy nếu như có thể sinh ra một nhi tử "Trích Tiên" như thế, khi mang ra ngoài rất có mặt mũi.
Lục Lưu nhìn thấy mẹ con hai người, liền đứng dậy đi tới, nói: "Giang phu nhân."
Trải qua vài lần như thế, Kiều Thị cũng có thể nhìn ra tính tình Lục Lưu, nên giọng điệu cũng tự nhiên hiền hoà, nàng nói: "Diệu Diệu nghịch ngợm, làm khó Tuyên Thế tử không chê."
Giang Diệu bĩu môi, ở trong lòng phản đối: Nàng khi nào thì nghịch ngợm? Hai chữ "Nghịch ngợm" này, xưa nay là nhãn mác gắn với Tam ca.
Nghe Kiều Thị nói, Lục Lưu cúi đầu liếc mắt nhìn, thấy tiểu Nữ Oa đôi mắt to tròn long lanh nước vừa đen vừa sáng, quai hàm bạnh ra, cánh môi chu lên, dáng vẻ phản đối lời mẫu thân, nhìn vô cùng khả ái. Hắn mặt mày ôn hòa, nụ cười như gió xuân ấm áp, Kiều Thị càng phát giác thiếu niên trước mặt này là hài tử dễ thân cận, tất nhiên là cực yên tâm đem nữ nhi giao cho hắn.
Giang Diệu bị Lục Lưu nắm tay đi tới bên cạnh bàn đá, sau đó động tác Lục Lưu rất quen thuộc đem nàng ôm vào lòng hắn và ngồi xuống ghế, rồi hắn mới cầm lấy một khối hoa quế cao trong đĩa bắt đầu cho nàng cho ăn.
Nhìn hắn đem nàng đối xử như là động vật nhỏ như thế, Giang Diệu nơi nào còn có khẩu vị? Nàng vội vàng lắc đầu một cái, nói:
"Diệu Diệu không đói bụng."
Nàng đảo mắt cẩn thận từng li từng tí đánh giá một phen, thấy trên mặt Lục Lưu cũng không có bất luận cái vẻ gì không vui, nên biết hắn cũng không tức giận.
Nhưng nàng lại thấy Lục Lưu nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ nhắn của nàng một lúc.
Giang Diệu trừng mắt ngờ vực nhìn hắn, thật sự là giơ tay lên sờ sờ miệng chính mình, phát hiện bên miệng không có cái vật gì bẩn thỉu. Đúng là kỳ quái.
Lục Lưu đem hoa quế cao thả xuống đĩa, nhìn nàng nói: "Muốn nhìn chim nhỏ không?" Ngữ khí dụ dỗ tiểu hài tử.
Chim nhỏ? Giang Diệu nháy mắt mấy cái, đúng là bị hắn làm nổi lên hứng thú, mặt mày tươi cười nói: "Nơi này có sao?"
Lục Lưu gật đầu, đứng dậy đem Giang Diệu ôm lên, ôm nàng đi tới đứng phía dưới một cây hoa quế to lớn.
Chỉ là còn chưa đủ cao nên Giang Diệu chưa thể thấy chim nhỏ.
Lục Lưu hai tay ôm chặt lấy hai chân Giang Diệu, dùng sức nhấc nhấc, đem Giang Diệu ôm cao hơn chút, hắn ngửa đầu hỏi: "Nhìn thấy không?"
Hai chân bị Lục Lưu ôm thật chặt, Giang Diệu vóc dáng vốn thấp bé, giờ lập tức liền cảm nhận được cảm giác ở trên cao nhìn xuống. Đây là cả hai đời gộp lại đều không có lĩnh hội qua cảm thụ này.
Giang Diệu hiếu kỳ nhìn một chút hoa quế trên cành cây, phía dưới tán lá xanh mượt cùng hoa quế màu vàng rực, quả thực có một tổ chim. Lúc trước Tam ca nàng cũng từng bắt qua chim nhỏ cho nàng chơi, khiến nàng rất vui vẻ, nhưng khoảng cách gần như vậy tiếp xúc với tổ chim ở trên cây cũng là lần đầu tiên nha.
Giang Diệu mắt to chớp chớp, hai tay cẩn thận từng li từng tí một đẩy cành cây ra, nhìn tổ chim bên trong, có vỏ trứng vỡ nát, bốn, năm con mới vừa được ấp ra không lâu, chim nhỏ chính là ngoan ngoãn chờ ở bên trong, một bộ dạng gào khóc đòi ăn.
Chim nhỏ vừa ra đời không lâu, lông còn chưa có mọc hết, nhìn toàn là thịt thịt đỏ phừng phừng, chỉ riêng ở đoạn cánh mới mọc ra một chút lông chim. Giang Diệu hưng phấn cực kỳ, không dám hét to, chỉ lo làm mấy tên tiểu tử này hoảng sợ, chỉ dám cúi đầu vui vẻ nhìn Lục Lưu, nói: "Lục ca ca, Diệu Diệu thấy..."
Nàng nghiêng đầu qua chỗ khác, duỗi ngón tay ra đếm đếm.
Một, hai, ba, bốn...
Giang Diệu nở nụ cười xán lạn, con ngươi cong cong như vầng trăng khuyết, âm thanh ngọt ngào nói:
"Lục ca ca.... Có năm con!!"
•
Kiều Thị đứng phía trước cửa sổ trong phòng khách, nhìn tình cảnh này, khóe miệng cũng không nhịn được cười cười.
Hứa ma ma ở bên kinh ngạc nói: "Không nghĩ tới Tuyên Thế tử nhìn lạnh nhạt như thế lại có kiên trì dỗ dành tiểu hài tử đến như thế."
Kiều Thị nguyên bản là vui mừng, nhưng nghe Hứa ma ma nói, trong lòng nàng liền không nhịn được lại đau lòng một phen. Nhìn hài tử kia thiếu thốn tình thương yêu của cha mẹ, nên vẻ mặt lúc nào cũng lạnh nhạt không cảm xúc, nhưng đây mới đúng là kiểu người ngoài lạnh trong nóng.
Kiều Thị nói: "Tháng sau sinh nhật Diệu Diệu, nhớ nhắc nhở ta gửi cho Tuyên Thế tử một cái thiếp mời."
Hài tử khuyết yêu, nên thường xuyên tham gia náo nhiệt, như vậy tính tình cũng sẽ cởi mở lên.
Hứa ma ma gật đầu đáp một tiếng.
Kiều Thị lại nhìn một lúc. Dung nhan Kiều Thị đoan lệ, ánh mắt ngậm ý cười, con ngươi lưu chuyển xinh đẹp, chỉ là mỉm cười này vẫn chưa kéo dài bao lâu, liền nghĩ đến cử chỉ lúc trước của Lục Hành Chu. Ánh mắt Kiều Thị dần dần trở nên lạnh lẽo.
Thầm nghĩ: Món nợ ngày hôm nay với Mạnh thị, nàng khẳng định sẽ đáp trả đầy đủ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.