Chương 54: Bản đồ bảo tàng, Ngọc di nương qua đời
Ngắm nhìn đôi mắt tang thương
28/04/2015
Bích Tùng uyển từng là sân viện hoa lệ nhất Bắc uyển, so với viện của chủ mẫu còn tinh xảo lộng lẫy hơn, tất cả là vì tam lão gia rất sủng ái Ngọc di nương. Nhưng lúc này, viện lại rất ảm đạm. Phòng ốc tuy vẫn hoa lệ như cũ nhưng lại thiếu sức sống, các cây tùng bách bốn phía vẫn nở rộ, nhưng tựa như thiếu mất linh hồn. Ngay cả hậu viện khi xưa một vươn hoa thơm ngát thì giờ phút này cũng mất đi nhan sắc, phảng phất như xuân đi thu đến, hoa rơi nước chảy, tựa như hồng nhan khi đã già thì không thể quay lại nữa.
Thu Minh Nguyệt nhìn Thu Minh Dung bình tĩnh bên cạnh. Thật khó tưởng tượng được rằng, đây từng là vị đại tiểu thư kiêu ngạo ngày xưa. Hiện tại trong phòng chỉ có thể xưng là tốt hơn nông trại một chút. Xem ra, mình ban đầu hiểu biết về nàng ta còn ít. Nữ tử này cũng giống như Thu Minh Châu vậy, nội tâm rất cứng cỏi. Ngày xưa đeo cái mặt nạ kiêu ngạo ra ngoài, chắc cũng chỉ là bảo vệ mình mà thôi.
Miệng nàng lộ ra ý cười.
Hồng trần bách trượng, mỗi người đều đeo mặt nạ. Đặc biệt, ở Thu phủ này còn nhiều hơn.
Ngoài phòng không có nha hoàn trông coi, toàn bộ sân đều lạnh lẽo. Còn chưa bước vào đại môn, Thu Minh Dung đã gọi hai ma ma tới mang Hàm Đan đi lĩnh phạt. Thu Minh Nguyệt nhìn nàng một cái, cô bé này ở Bắc uyển vẫn có người của mình. Nàng để Hồng Ngạc chờ bên ngoài, chính mình theo Thu Minh Dung đi vào.
Trong phòng thanh thanh lãnh lãnh, bài trí không còn tinh xảo như xưa nữa, hương liệu đốt trong phòng cũng là loại nồng nặc kém chất lượng. Trừ bỏ bàn ghế đơn giản, vài thứ đồ dùng bình thường bài trì trong phòng, ngay cả một món trang sức cũng không có. Trước cửa cũng không có nha hoàn trông coi.
Vách tường lạnh lẽo, tường vây thật sâu, phù hoa qua cũng chỉ là một giấc mộng.
Đi vào buồng trong, nàng nhìn thấy sau bình phong bằng gỗ mun thấp thoáng hai bóng người. Một tiếng ho khan áp lực truyền vào tai.
“Khụ khụ khụ…”
Thu Minh Dung cả kinh, vội vàng kéo mành đi vào. Lụa mỏng kéo ra, một phụ nhân với khuôn mặt tái nhợt xuất hiện, bên môi còn chứa một tia máu, thoạt nhìn vô cùng suy yếu.
“Di nương.”
Cô gái bên giường đang vỗ lưng Ngọc di nương nghe vậy thì động tác dừng lại một chút, quay đầu, dung nhan tỏa sáng nhất thời khiến căn phòng vốn u tối lại thêm tí nhan sắc.
Đây là lần đầu tiên Thu Minh Nguyệt nhìn thấy Thu Minh Vận, vị bát tiểu thư từ nhỏ ốm yếu không ra cửa của Thu phủ. Không nghĩ rằng, nàng ta lại có dung mạo như vậy. Mắt ngọc mày ngài, môi đỏ răng trắng, da trắng như tuyết, cười như hoa lê. Nàng mặc y phục cực giản dị, sợi tốc rối xã tung trên đầu vai, vành tai đeo một chiếc bông tai bằng bạc. Một thân màu trắng, lại khó che giấu sự đoan trang trời sinh.
Nàng ta thấy Thu Minh Dung thì cúi đầu kêu một tiếng.
“Thất tỷ.” Giọng nói của nàng thực dịu dàng, cũng không nũng nịu, khiến lòng người như muốn mềm theo. Nàng kêu xong thì phát hiện Thu Minh Nguyệt đang đứng bên cạnh, đầu tiên là sửng sốt, đôi mắt xẹt qua tia kinh ngạc.
“Đây là…?”
Thu Minh Nguyệt trong lòng thở dài, Thu Minh Vận là vị tiểu thư thuần khiết nhất của Thu Phủ. Ánh mắt trong suốt không chứa chút tạp niệm, tựa như đứa trẻ mới sinh chưa nhiễm bụi trần. Bị nuôi dưỡng trong khuê phòng mười hai năm, nàng ta sợ là ngay cả người trong phủ cũng không biết hết đi.
Nàng đi qua:” Ta là Thu Minh Nguyệt, là ngũ tỷ của muội.”
“Ngũ tỷ?” Thu Minh Vận đều tiên kêu lên, sau đó ánh mắt sáng mời, tựa như một chấm sáng nhỏ trên bầu trời.
“Tỷ là ngũ tỷ ạ?” Nàng rất vui vẻ bắt lấy tay Thu Minh Nguyệt:” Ngũ tỷ đẹp quá, còn đẹp hơn di nương nữa.”
Một tiếng mắng nhỏ từ giường truyền tới:” Minh Vận, không được nói bậy, còn không lấy ghế cho ngũ tỷ của con ngồi. Khụ khụ…”
“Di nương.” Thu Minh Dung sớm thay thế Thu Minh Vận ngồi bên giường vỗ lưng cho bà, lo lắng nhìn bà.
Trong mắt Thu Minh Vận xẹt qua tia kinh hoàng, sau đó liên tục tìm kiếm ghế dư trong phòng cho Thu Minh Nguyệt.
“Khụ khụ khụ… Ta không sao.” Có lẽ vì bệnh lâu ngày, giọng nói của Ngọc di nương có chút khàn khàn. Dù là thế, bà cũng cố gắng cười cười.
“Để ngũ tiểu thư chê cười rồi.”
Thu Minh Nguyệt lúc này mới nhớ ra, từ khi nàng vào phủ còn chưa gặp qua Ngọc di nương. Nay vừa thấy, nàng không thể không sợ hãi than, Ngọc di nương quả thật rất đẹp, trách không được tam lão gia lại sủng ái bà như vậy. Dung nhan của Thu Minh Vận phần lớn là kế thừa từ bà, dù đang bệnh tật nhưng cũng khó dấu đi ánh mắt phong tình. Chính là lời đồn về bà cũng không tốt, chính là được sủng sinh kiêu, ngang ngược này nọ. Nhưng hôm nay nhìn thấy, Thu Minh Nguyệt mới biết, lời đồn đãi, có đôi khi thật khó tin tưởng.
Chỉ bằng cảm giác đầu tiên, nàng biết rằng, Ngọc di nương cũng không phải tệ như lời đồn đãi trong phủ. Nữ tử này thông tuệ, dịu dàng, mĩ lệ. Còn lời đồn thì….
Nàng híp mắt, khóe miệng cười lạnh.
Chỉ sợ là có người cố ý làm đi.
Ài! Thu phủ này đúng là ngọa hổ tàng long. Có người ương ngạnh che dấu nội liễm, có người liều lĩnh che dấu tâm tư. Cũng có người, dùng yếu đuối lừa lấy sự đồng tình của mọi người, đem một lòng đầy mưu mô che dấu trong lòng, bất động thanh sắc loại bỏ đối thủ.
Ha, thật sự là thủ đoạn tốt.
Thì ra, người giỏi che giấu nhất trong Thu phủ không phải là lão thái quân đa mưu túc trí, không phải mình, không phải Thu Minh Châu, không phải Thu Minh Dung, mà là, Tam phu nhân!
Trách không được, tam phu nhân từ trước tới nay yếu đuối tới không chịu nổi một kích lại vây khốn được Thu Minh Dung. Trách không được, tính tình yếu đuối không tranh như bà, cư nhiên có thể giữ ví trí chính thất nhiều năm như vậy, khiến cho tam lão gia háo sắc không dám có động tâm tư lập bình thê.
Thì ra, cao thủ chân chính chính là đây.
Hôm nay, này đúng là thu hoạch không nhỏ đâu.
Nói vậy, lúc trước Hàm Đan nói với mình răng, Thu Minh Dung bị tam phu nhân giam lỏng, chính là một loại ám chỉ đi.
Trên mặt lần nữa lộ ý cười, nàng thong dong ngồi xuống.
“Di nương khí sắc thoạt nhìn không tệ, xem ra thất muội là buồn lo vô cớ rồi.” Nàng tựa như vô ý liếc nhìn Thu Minh Dung.
Sắc mặt Thu Minh Dung tái nhợt:” Ngũ tỷ, muội…”
Thu Minh Nguyệt cũng bắt mạch cho Ngọc di nương, sắc mặt Thu Minh Dung kinh ngạc.
“Ngũ tỷ, tỷ biết y thuật?”
Thu Minh Nguyệt cười nhạt:” Bằng không muội tới tìm ta làm gì?”
Thu Minh Dung lập tức câm miệng, trong lòng không yên. Chiêu này không biết có phải sai lầm hay không?
Thu Minh Nguyệt thu hồi tay, đắp chăn cho bà, thản nhiên nói:” Ngọc di nương hẳn là biết tình trạng của mình chứ?”
Ngọc di nương trên mặt cười nhẹ:” Vâng, thiếp thân biết.” Bà im lặng trong chốc lát, tựa như thở dài, lại tựa như trào phúng.
“Phải làm theo ý của bà ta, ta mới có thể sống yên ổn. Khụ khụ khụ…”
“Di nương.” Thu Minh Dung lại kinh hãi nhìn máu tươi trong khăn tay, khẽ gọi một tiếng. Thu Minh Vận im lặng ngồi một bên, mặt mày lo lắng, cũng không mở miệng. Nói vậy, nàng lúc nào cũng hầu hạ ở bên cạnh, sớm thấy nhưng không thể làm gì đi.
Thu Minh Nguyệt vẫn thực bình tĩnh:” Ngọc di nương cứ nhẫn nại như vậy, hẳn đều có nguyên do.”
“Khụ khụ khụ… Ha ha ha..” Ngọc di nương cười cười:” Ngũ tiểu thư tuệ trí linh lung, thiếp thân sao dám trước mặt người múa rìu qua mắt thợ?”
Thu Minh Nguyệt mặt lạnh nhìn bà:” Ta chỉ muốn biết, ngươi và Lục Diên có quan hệ gì?”
Ngọc di nương ho nhẹ hai tiếng:” Lục Diên là ai? Thiếp thân chưa từng gặp qua.”
Thu Minh Nguyệt cười mỉa mai.
“Chuyện ta biết y thuật, cả di nương ta cũng không biết, người biết chỉ có Hồng Ngạc và Lục Diên. Hồng Ngạc mỗi ngày theo cạnh ta, quả quyết không có cơ hội phản bội, vậy chỉ còn Lục Diên.” Nàng quay đầu nhìn Ngọc di nương, khẽ cúi đầu.
“Lục Diên từ nhỏ theo bên cạnh ta, ta đương nhiên tin tưởng. Nếu ngươi và nàng không có quan hệ đặc thù, nàng tuyệt không nói cho ngươi bí mật này.”
Ngọc di nương ngẩng đầu nhìn nàng, chậm rãi cười.
“Minh Dung, Minh Vận, các con ra ngoài trước đi.” Bà phất tay.
Thu Minh Dung do dự nhìn Thu Minh Nguyệt, rồi cúi đầu đáp, sau đó kéo Thu Minh Vận yên lặng ra ngoài.
Ngọc di nương lúc này mới ngẩng đầu nhìn Thu Minh Nguyệt:” Ngũ tiểu thư đối với người bên cạnh, rất có tự tin.”
Thu Minh Nguyệt ung dung cười:” Ngọc di nương không phải cũng vậy sao?”
“Ta tới lâu như vậy cũng không kinh động tới tam thẩm. Này không phải nhờ công Ngọc di nương an bài thỏa đáng sao?”
Ngọc di nương ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, sau đó đều cười.
“Minh Dung cuối cùng cũng có một lựa chọn chính xác. Đi theo ngũ tiểu thư, ngày sau sẽ không khổ.”
Thu Minh Nguyệt liếc mắt nhìn chậu hoa mẫu đơn đặt trên cửa sổ.
“Ngọc di nương không biết sao? Mẫu đơn đẹp nhất là ở dưới ánh mặt trời. Nếu lâu ngày không có người thưởng thức, nó sẽ ảm đạm héo rũ.”
Đây là lấy hoa chỉ người, Ngọc di nương đương nhiên rõ ràng. Bà chớp mắt, ý cười bên môi không đổi.
“Hồng Ngạc là chất nữ xa của ta.”
Thu Minh Nguyệt quay đầu, ánh mắt đánh giá nhìn bà.
“Hồng Ngạc từ nhỏ đã theo ta, còn ngươi lại ở kinh thành.” Nàng không lập tức phủ nhận, nhưng trong lời nói lại lộ vẻ hoài nghi.
Ngọc di nương cúi đầu ho nhẹ một tiếng:” Hồng Ngạc là người Trầm lão phu nhân an bài bên người Ngũ tiểu thư đúng không?” Những lời này không phải câu nghi vấn, mà là câu khẳng định.
Thần sắc Thu Minh Nguyệt khẽ biến.
“Ý gì?”
Ngọc di nương cười, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lại sáng ngời hữu thần.
“Ngũ tiểu thư có biết, Tiết quốc Hầu phu nhân vì sao không cùng Thu phủ làm đám hỏi trước khi đại tiểu thư xuất giá, mà lại chờ tới ngày hôm nay không?”
Thu Minh Nguyệt nheo mắt:” Ngươi muốn nói gì?”
Ngọc di nương rũ mắt, cười như có như không.
“Thế lực sau lưng đại hoàng tử đã đủ khổng lồ, nhưng từ trước tới nay, lão thái gia không tham dự vào tranh đấu của các hoàng tử. Dù là Tiết quốc Hầu phủ và Thu phủ làm thông gia thì cũng không thay đổi được gì. Huống chi…” Bà im lặng, sắc mặt thêm tái nhợt.
“Nếu thực là thông gia, cần phải để thế tử tự mình đến sao? Từ xưa tới nay, hôn nhân đại sự đều là nghe theo lệnh cha mẹ. Nếu tiết quốc hầu phu nhân quyết tâm để thế tử cưới cô nương của Thu gia, thì khuê tú chưa xuất giá ở Thu phủ có rất nhiều, mặc dù không phải nữ nhi của đại phu nhân thì còn những người khác. Bằng không, ngươi cho là tại sao, việc xảy ra hôm qua, Tiết quốc Hầu phu nhân rõ ràng phát hiện khác thường nhưng không hề có động tác gì chứ?”
Bà nói tới đây thì dừng một chút, lại nói:” Lấy trí tuệ của ngũ tiểu thư, sợ là đã sớm hoài nghi đi.”
Sắc mặt Thu Minh Nguyệt bình tĩnh:” Nếu không có hôm nay, ta thật không bao giờ biết được, thì ra viên ngọc chân chính lại ở tại Bích Tùng uyển. Ngọc di nương, ngươi thực sự làm ta kinh ngạc.”
Ngọc di nương lùi về phía sau, thần sắc mờ nhạt, như có như không.
“Người thông minh như ngũ tiểu thư còn chưa lộ chút nào, thiếp thân sao dám vượt mặt?”
Thu Minh Nguyệt bình tĩnh nhìn bà:” Ngươi biết cái gì?”
Nàng hoài nghi mục đích của Tiết Vũ Hoa. Chỉ bằng việc hắn vô duyên vô cớ thú một thứ nữ như mình đã đủ hoài nghi rồi. Còn Phượng Khuynh Li thường xuyên chạy tới tìm nàng kia, yên tâm là không có mục đích riêng.
Ngọc di nương mím môi, ánh mắt sáng như trăng, nhưng cũng như đang chìm vào màn đêm.
“Ngũ tiểu thư cũng biết truyền thuyết lưu lại sau khi tiền triều diệt vong chứ?”
Thần sắc Thu Minh Nguyệt vẫn đạm mạc như cũ:” Đã là truyền thuyết thì không đáng tin.” Nàng hơi cúi đầu nhìn Ngọc di nương, bên môi khẽ cười.
“Ta nghĩ rằng, Ngọc di nương là người thông suốt, từ khi nào lại tin vào những tin tức đồn thổi kia?”
“Tin đồn vô căn cứ, chưa chắc là không có nguyên nhân.” Ngọc di nương trong mắt vẫn đầy ý cười.
“Huống chi đây không hẳn chỉ là truyền thuyết.”
Thu Minh Nguyệt mím môi nhìn làn khói từ lò bát bảo, đôi mắt nàng cũng tựa như trên mây, mờ mờ ảo ảo.
“Dù sao Duệ Hiền hoàng hậu của tiền triều quả thật cũng từng là thiên hạ thủ phủ. Mà từ ngày bà và thiên thánh đế rời cung, khối tài sản đó cũng mất tích.”
“Sau lại có truyền thuyết như vậy. Duệ Hiền hoàng hậu đem khối tài sản kia giấu ở một nơi bí mật. Để người đời sau không động lòng tham, Duệ Hiền hoàng hậu đem bản đồ bảo tàng chia làm ba, giao cho những người khác nhau, đời đời truyền lại.”
“Vào những năm cuối của triều đại, thái tổ hoàng đế khi đem quân đánh vào hoàng cung, lại phát hiện ở Phượng Tê cung của Mạt Đại hoàng hậu có một phần bản đồ.”
Biểu tình của Thu Minh Nguyệt như cũ, không chút ngạc nhiên:” Không nghĩ rằng một phụ nhân như Ngọc di nương lại biết nhiều bí mật của triều đình như vậy, thật làm ta mở rộng nhãn giới.”
Ngọc di nương cười nhạt:” Sự bình tĩnh của ngũ tiểu thư làm thiếp thân tự ti.”
Thu Minh nguyệt rũ mắt.
“Ta rất ngạc nhiên, Ngọc di nương là nhân tài như vậy, tại sao lại muốn làm thiếp của người ta? Chẳng lẽ ngươi không thấy ủy khuất?”
Ngọc di nương ảm đạm:” Thiếp thân thân phận ti tiện, được như hôm nay đã là vạn phần vinh hạnh. Có gì ủy khuất?”
Đây là thời đại đau khổ của nữ nhân! Vĩnh viễn không thể thoát khỏi trói buộc của lễ giáo, vĩnh viễn chỉ biết vâng theo.
Thu Minh Nguyệt nắm chặt tay:” Ngọc di nương hôm nay cố ý dẫn ta tới đây, sẽ không phải chỉ vì nói chuyện phiếm chứ?”
“Đương nhiên không phải.” Ngọc di nương nở nụ cười, ánh mắt bỗng sáng lên.
“Ngũ tiểu thư có biết, hai phần bản đồ khác ở đâu không?”
Thu Minh Nguyệt đạm mạc nhìn bà, khóe miệng cười nhạt.
“Ngọc di nương chẳng lẽ định nói rằng, Thu phủ có một phần đi?”
Ngọc di nương lại gật đầu:” Ngũ tiểu thư quả nhiên thông minh.”
Sắc mặt Thu Minh Nguyệt rốt cục hơi thay đổi.
“Ngọc di nương ở lâu trong hậu viện, cũng biết cái gì nên nói, cái gì không đi? Vọng ngôn như vậy, Ngọc di nương vẫn nên giữ mồm. Nếu không chọc phải đại họa thì không chỉ ngươi, mà toàn bộ Thu phủ đều phải chôn cùng. Đương nhiên là còn hai nữ nhi của ngươi nữa.”
“Ngũ tiểu thư không cần uy hiếp ta.” Ngọc di nương tái nhợt, miệng cười tùy ý.
“Ta đã là người chết, sớm đã không để ý sinh tử. Về phần Minh Dung và Minh Vận…” Ánh mắt bà như có gì thổi qua, nhẹ nhàng nói;” Bọn nó có số mệnh của mình. Tương lai thế nào đề nằm trong tay chúng. Ta là một nữ nhân trói gà không chặt, có năng lực thay đổi cái gì?”
Lời nói vô tình như vậy lại xuất ra từ miệng một người mẹ?
Thu Minh Nguyệt không khỏi nhìn Ngọc di nương thêm vài lần, mắt hơi tối lại.
“Với lại, có ngũ tiểu thư ở đây, thiếp thân tin rằng, người sẽ bảo hộ bọn chúng.”
Thu Minh Nguyệt cười lạnh:” Sinh tử của chúng thì liên quan gì tới ta? Lời này của Ngọc di nương không khỏi quá mức tự phụ đi.”
Ngọc di nương nghe vậy cũng không tức giận, ngược lại cười khẽ.
“Không phải tự phụ. Mà là ngũ tiểu thư ngươi nếu muốn sinh tồn ở đại viện này thì nhất định phải có giúp đỡ.”
“Giúp đỡ thì cần, nhưng phải tự mình chọn.”
Ngọc di nương nhìn sâu nàng một cái:” Ngũ tiểu thư mệnh cách bất phàm, ngày sau sẽ đại phú đại quý.”
Thu Minh Nguyệt cũng nở nụ cười:” Ngọc di nương đổi nghề thành thầy bói bao giờ thế?”
Ngọc di nương cười khổ một tiếng, ánh mắt Thu Minh Nguyệt thay đổi.
“Ngọc di nương hình như rất muốn chết, không sợ thất muội và bát muội thương tâm sao?”
Ngọc di nương trầm mặc một hồi, ngữ khí nhẹ nhàng.
“Sinh tử có số. Ta đã sống nhiều năm như vậy, đủ rồi.”
Thu Minh Nguyệt nhíu mày, môi đỏ khẽ mở.
“Nếu, ta có thể trị được cho ngươi thì sao?”
Ngọc di nương cười trống rỗng.
“Trị được thân nhưng không trị được tâm, trị hay không cũng thế.” Bà nói xong lại ho khan hai tiếng.
Thu Minh Nguyệt vẫn nhìn, không có động tác gì.
“Ngũ tiểu thư.” Ngọc di nương sắc mặt lại tái nhợt.” Hầu phủ sâu thâm, Thu gia không vào được.”
“Lời này ngươi hẳn là nên nói với tổ phụ.” Thu Minh Nguyệt hờ hững nói.
Ngọc di nương nghiêm mặt lắc đầu, run rẩy bắt lấy tay Thu Minh Nguyệt.
“Ngũ tiểu thư, chỉ có ngươi có thể cứu Thu gia.”
Thu Minh Nguyệt như cũ bất động:” Ngọc di nương quá lời, ta bất quá chỉ là một nữ tử nho nhỏ, sao có thể làm được gì?” Nàng đảo mắt, thành thật cười.
“Huống chi, ta thấy mẫu thân rất coi trọng Hầu phủ. Ta làm nữ nhi, há có thể làm trái?”
Ngọc di nương thảm thiết lắc đầu:” Chuyện Thu phủ giấu bảo đồ có lẽ sớm đã không còn là bí mật. Ta đóan, Tiết quốc Hầu phủ sớm nghe được tiếng gió. Tiết quốc Hầu phu nhân không phải là nữ nhân đơn giản. Nếu đơn thuần chỉ là đám hỏi chính trị thì quý tộc kinh thành nhiều vô số kể, dù là vài vị công hầu phủ cũng so với một Thu gia mạnh hơn nhiều.”
Thu Minh Nguyệt vẫn bình thản:” Đã là bí mật, sao ngươi lại biết?”
Ngọc di nương nghẹn lời, không biết trả lời thế nào. Thần tình ngây ngốc như có gì khó nói.
Thu Minh Nguyệt hiểu ý:” Di nương, ngươi hình như… biết được rất nhiều, cũng quan tâm rất nhiều.”
Thân thể Ngọc di nương cứng đờ, Thu Minh Nguyệt lui về, im lặng cười.
“Tam thẩm giữ ngươi tới bây giờ cũng là vì cái này?”
Ngọc di nương cúi đầu nói:” Không chỉ bà ta biết, ta hoài nghi nhị phu nhân cũng biết. Bằng không, bằng tính tình cao ngạo của nàng ta thì đã sớm đòi ra ở riêng.”
Thu Minh Nguyệt trong mắt xẹt qua khác thường:” Thật không?”
“Ừ” Ngọc di nương gật đầu “Không chỉ vậy, ta còn cảm thấy, nhị phu nhân không tầm thường.”
Thu Minh Nguyệt nở nụ cười:” Không tầm thường thế nào?”
Ánh mắt Ngọc di nương phức tạp:” Ta chỉ là hoài nghi…”
Bà còn chưa nói xong thì đã nghe tiếng bước chân vội vàng tới gần, sắc mặt Thu Minh Dung lo lắng.
“Di nương, mẫu thân trở lại.”
Sắc mặt Ngọc di nương trắng bệch:” Minh Vận đâu?”
“Con kêu nó đi sắc thuốc rồi.”
“Ừ…” Ngọc di nương còn đang muốn nói, gian ngoài đã truyền tới giọng nói của tam phu nhân.
“Bát tiểu thư và cửu tiểu thư đâu?”
“Bát tiểu thư ở trong, cửu tiểu thư đi sắc thuốc.”
Tiếng bước chân dừng một chút, giọng nói mềm mại của tam phu nhân lại truyền tới.
“Thuốc hôm nay không phải đã nấu xong rồi sao?”
“Thuốc bị nha hoàn Hàm Đan bên người bát tiểu thư không cẩn thận làm đổ, bát tiểu thư đã cho nàng đi nhận đại bản rồi.”
“Ồ?” Tam phu nhân cười:” Đứa nhỏ Minh Dung cũng hơi mạnh tay rồi, việc nhỏ thôi mà, cần gì tức giận như vậy?” Lời tuy là thế nhưng ngữ khí không hề có trách phạt hay tức giận, ngược lại còn mang ý cười.
Thu Minh Nguyệt nghe giọng nói kia, chỉ cảm thấy từ đầu tới chân đều lạnh. Chưa bao giờ có cảm giác lạnh như băng như vậy.
Đang nói chuyện, nha hoàn kia đã muốn vén màn lên, tam phu nhân tiến vào. Vẫn là dung nhan đoan trang như cũ, mặt mày lại chứa vài phần mềm mại yếu đuối, môi gợi lên ý cười tự nhiên. Lúc thấy Thu Minh Dung đang ngồi ở đầu giường lau mồ hôi cho Ngọc di nương, ý cười càng thêm rõ.
“Muội muội có khá hơn chút nào không?”
Thu Minh Dung từ khi bà bước vào đã đứng lên, cung kính hành lễ.
“Mẫu thân.”
“Thiếp thân…” Ngọc di nương chống đỡ muốn đứng lên hành lễ với tam phu nhân, nhưng do dùng sức quá lớn, bà lại bắt đầu ho khan.
“Khụ Khụ khụ khụ…”
“Di nương!” Thu Minh Dung hô một tiếng, vội vàng lấy khăn đưa lên miệng bà.
Ngọc di nương lắc đầu, mở khăn tay. Vết máu bên trong chậm rãi lan ra, tựa như một đóa hoa đào.
Trong mắt tam phu nhân hiện lên tia sáng kì dị, mấy bước đi qua.
“Ài, muội muội. Thân mình ngươi không tốt, không cần đứng dậy. Thủy Bích, Thủy Nhu, nhanh giúp đỡ Ngọc di nương.”
“Dạ.”
Thủy Bích và Thủy nhi đi tới giúp Thu Minh Dung đưa Ngọc di nương trở lại giường.
Tam phu nhân ngồi xuống, trong mắt đầy lo lắng.
“Muội muội bị bệnh, thần dung tiều tụy đi nhiều. Cũng biết biết lang băm này chữa trị thế nào, mỗi ngày uống thuốc đều không thấy đỡ. Ài” Bà thở dài một tiếng, lại nói:” Không phải bảo người đi gọi lão gia sao? Vì sao còn chưa tới?”
Thủy Bích cúi đầu:” Vừa rồi đã kêu người đi thỉnh, nhưng lão gia hiện đang ở chỗ của Mã di nương.”
Sắc mặt Ngọc di nương lại tái nhợt. Bà bệnh nặng như vậy mà trượng phu lại đang ở cùng nữ nhân khác phong lưu khoái hoạt. Điều này bà sao có thể chịu nổi?
Tam phu nhân mặt mày tối sầm lại, thở dài một tiếng.
“Tính tình lão gia thật là.” Bà lắc đầu, lại an ủi Ngọc di nương.
“Bất quá, muội muội yên tâm. Lão gia là một người trọng tình trọng nghĩa. Hai ngày nữa, chờ ổng hết hứng với Mã di nương sẽ đi tới thăm ngươi. Chớ nghĩ nhiều, dưỡng bệnh thật tốt đi.”
Trọng tình trọng nghĩa? Hết hứng?
Thu Minh Nguyệt tránh ở sau tủ nghe vậy lạnh lùng cười. Tam phu nhân tuy rằng nhìn như đang an ủi Ngọc di nương, kỳ thật là đang cười nhạo, ám chỉ bà đã thất sủng. Tam lão gia trước đây chẳng qua chỉ thấy bà mới mẻ mà thôi. Có niềm vui mới liền quên người cũ, đây là bệnh chung của nam nhân. Hôm nay Ngọc di nương như thế, ngày sau Mã di nương cũng vậy. Chỉ có tam phu nhân vẫn vĩnh viễn là chính thất. Tam lão gia dù không thích cũng sẽ không đoạt đi vị chính thất của bà ta. Đồng thời cũng nói cho Ngọc di nương rằng, nếu Ngọc di nương có thể ngoan ngoãn nghe lời, bà có lẽ sẽ bố thí vài phần, kêu tam lão gia tới thăm bà.
Ha, nếu không phải tận mắt thấy. Nàng thật đúng là không thể tin được, đây là tam phu nhân ngày thường nhu nhược. Luận về tâm cơ, tam phu nhân chỉ sợ cũng sợ là không kém nhị phu nhân.
Quả nhiên, Thu phủ này thật đúng là địa phương giấu bảo vật tốt. Nữ nhân đều là nhân vật không tầm thường.
Thấy sắc mặt Ngọc di nương thống khổ, đáy mắt tam phu nhân xẹt qua tia đắc ý, nhưng trên mặt vẫn dịu dàng.
“Ta thấy khí sắc của muội muội tốt hơn hôm qua nhiều, xem ra thuốc này cũng không phải không dùng được.”
Ngọc di nương cười nhạt:” Đây là do phu nhân thương tiếc, thiếp thân… vô cùng cảm kích.” Bà nói hai câu lại ho khan.
“Khụ khụ khụ …”
“Di nương!” Thu Minh Dung đã rơi lệ, cuống quít lau đi máu tươi trên miệng bà. Tam phu nhân lại giành khăn của nàng, phân phó nói:” Con đi xem Minh Vận nấu thuốc xong chưa.”
“Nhưng…” Thu Minh Dung muốn nói gì đó, tam phu nhân lại ngẩng đầu nhìn. Thấy ánh mắt sắc bén lạnh lùng kia, nàng lập tức cúi đầu, thưa dạ:” Vâng.” Sau đó chạy ra ngoài.
Nàng vừa đi, tam phu nhân liền đem khăn trong tay quăng đi, vẻ ôn nhu trên mặt cũng thu lại, hiện lên vè lãnh mạc âm trầm bình thường không có.
“Các ngươi lui ra đi.” Âm sắc vẫn mềm mại như trước nhưng pha thêm ba phần lãnh ý.
“Dạ.” Thủy Bích và Thủy Nhu thấy bà biến sắc cực nhanh cũng không kinh ngạc, khom người lui ra ngoài, canh giữ ở cửa.
Tam phu nhân ngồi bên cửa sổ, mắt thấy Ngọc di nương sắc mặt tái nhợt trên giường, trong mắt hiện lên sự khinh miệt.
“Ngọc di nương khi xưa độc lĩnh bắc uyển này, có từng nghĩ sẽ chật vật như hôm nay?”
Ngọc di nương ho khan vài tiếng, trên mặt cười.
“Chúc mừng phu nhân, rốt cục bỏ được mối họa lớn trong lòng.”
Tam phu nhân hừ lạnh, trong mắt lộ ra âm độc, căm hận nói:” Năm đó ngươi ỷ vào mỹ mạo, mê hoặc lão gia vắng vẻ ta, suýt nữa thì hưu ta, khiến ta hàng đêm một mình trong phòng, lại còn đối mặt với hạ nhân cười nhạo. Hiện giờ thống khổ của ta, ngươi rốt cục cũng cảm nhận được.” Bà đắc ý cười.
“Nhìn bộ dạng ngươi hiện giờ xem, người không ra người, quỷ không ra quỷ khó trách lão gia cũng không bằng lòng gặp ngươi. Sợ là liếc nhìn một cái thì tối sẽ gặp ác mộng đi. ha ha…” Bà nhẹ nhàng cười, ánh mắt âm lệ, mặt mày nhăn nhó. Dung nhan nguyên bản thanh tú giờ đây xấu xí vô cùng.
“Nhưng vẫn chưa đủ, ngươi biết không, còn chưa đủ.” Bà cầm lấy tay Ngọc di nương, ánh mắt lạnh như băng.
“Ta sẽ cho ngươi tận mắt thấy chính mình ngày một già, ngày một xấu. Để ngươi xấu tới nỗi không ai muốn gặp.”
“Đủ rồi!” Ngọc di nương tựa như không chịu nổi lời đả kích của bà ta, khẽ quát một tiếng, ngón tay nắm chặt, run rẩy.
Tam phu nhân quả nhiên im miệng, buông tay bà ra. Ngọc di nương từng diễm lệ vô cùng giờ đây lại tái nhợt như tuyết, thần sắc tang thương. Ánh mắt bà chậm rãi nhìn xuống bàn tay bị nắm chặt. Đôi tay kia từng mềm mại tinh tế, trắng như ngọc. Hiện giờ lại gầy yếu, vàng như nến, lắp đầy vết chai. Trong mắt bà đồng thời xuất hiện lãnh ý cùng ý cười.
“Nhiêu đây đã không chịu nổi sao?”
Ngọc di nương ngẩng đầu, thân thể run rẩy nhưng ánh mắt lại quật cường.
“Ngươi mỗi ngày dùng lời kích thích ta, không phải làm muốn ta chết sao? Ha ha… Yên tâm, mong muốn của ngươi rất nhanh sẽ đạt được. Ngươi không cần mỗi ngày đều chạy tới đâu.” Nguồn: Nekofighter.wordpress.com
“Ha ha ha…” Tam phu nhân cười to vài tiếng, lại cúi đầu.
“Chết? Ha, ta sao có thể để ngươi chết?” Thanh âm bà bỗng nhiên ôn nhu lại, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mặt Ngọc di nương.
“Muội muội, chỉ cần ngươi nói cho ta biết bảo tàng ở đâu, ta lập tức thỉnh đại phu tới trị bệnh cho ngươi, cam đoan trong vòng một tháng, ngươi lại là đại mỹ nhân.”
Ngọc di nương nghiêng đầu, cười nói:” Phu nhân thật quan tâm thiếp thân. Thiếp thân nếu biết có bảo tàng gì, sao lại để bản thân ủy khuất như vậy?”
Tam phu nhân bỏ tay xuống, giọng nói lại lạnh lùng.
“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”
Ngọc di nương nằm trên giường, không để ý nói.
“Đúng vậy, rượu phu nhân thưởng quả thực là rượu ngon. Chỉ trách thiếp thân nhất thời say mê, say không dậy nổi.”
Sắc mặt tam phu nhân lại thay đổi.
“Ngươi-”
Ngọc di nương cười khẽ:” Phu nhân chớ tức giận. Lão gia từng nói thích nhất tính tình dịu dàng thiện lương của phu nhân. Nếu phu nhân nổi giận, thiếp hôm nay không chắc sẽ không là phu nhân ngày mai đâu.”
“Tiện nhân!” Tam phu nhân đưa tay tát bà một cái.
“Di nương, thuốc tới đây.”
Giọng nói vội vàng của Thu Minh Vận vang lên khiến động tác của tam phu nhân dừng một chút. Mặt bà biến sắc mấy lần. Lúc Thu Minh Vận và Thu Minh Dung đi tới, bà ta lại hồi phục dáng vẻ nhát gan thường ngày, quay đầu cười khẽ:” Sao lâu thế? Ngọc di nương vừa rồi lại ho ra máu.”
Thu Minh Vận và Thu Minh Dung sợ hãi nhìn về phía Ngọc di nương, quả nhiên thấy sắc mặt bà còn tới nhợt hơn trước.
“Di nương.” Thu Minh Vận bưng thuốc tới, tam phu nhân cầm lấy.
“Nào, đưa thuốc cho ta.”
Thu Minh Vận theo bản năng muốn tránh, tam phu nhân giương mắt.
“Hử?”
Sắc mặt Thu Minh Dung tái nhợt, cứng ngắc nói:” Mẫu thân, ngài mệt mỏi rồi, nơi này để con và bát muội chiếu cố là được. Ngài về nghỉ ngơi đi. Di nương bị bệnh, vạn nhất lây cho ngài thì không tốt.”
Tam phu nhân cười nói:” Không sao.” Bà ôn nhu, lại cưỡng chế đoạt chén thuốc trên tay Thu Minh Vận, dùng thìa quấy vài cái, thổi thổi.
“Hai ngày nữa sẽ đi Bảo Hoa tự cầu phúc. Hai đứa thuận đường thay Ngọc di nương lạy phật, phù hộ bà sớm ngày hồi phục.”
Bà ta đưa muỗng thuốc nhỏ tới bên miệng Ngọc di nương:” Nào, muội muội, uống thuốc đi. Uống thuốc thì mới khỏe được.”
Ngọc di nương ngoan ngoãn uống thuốc, không, không phải thuốc, là độc. Tam phu nhân lúc tiếp nhận chén thuốc thì độc phấn trong móng tay đã rơi vào trong, sau đó bị bà ta quấy đều. Ngọc di nương nhìn thấy, Thu Minh Dung cũng nhìn thấy, cho nên theo bản năng không muốn để Ngọc di nương uống. Ngọc di nương lại quay đầu nhìn nàng một cái:” Đã nhiều ngày các con đều chiếu cố ta, còn không chuẩn bị đi dâng hương gì đó đi.”
Thu Minh Vận muốn nói đã chuẩn bị tốt, nhưng Thu Minh Dung lại gắt gao túm tay tay, cố nén đau lòng cùng hận ý, khó khăn nói:” Vậy con và bát muội trở về chuẩn bị, di nương nghỉ ngơi thật tốt nha, con và bát muội tối nay sẽ trở lại thăm người.”
.
.
.
Thu Minh Dung buổi tối không thể gặp được Ngọc di nương nữa, bởi vì, đêm đó, bà đã bệnh nặng qua đời.
Đêm Ngọc di nương mất, Thu Minh Vận khóc tới hôn mê bất tỉnh. Thu Minh Dung lại rất bình tĩnh, nàng quỳ gối trước giường, không rên một tiếng, yên lặng rơi lệ. Thu Minh Nguyệt thấy trong mắt nàng có cừu hận thấm tới tận xương.
Ngày hôm sau, Ngọc di nương được an táng qua loa, ngay cả mộ bia cũng không có. Ở cổ đại, một cái di nương, nhất là một di nương từ nha hoàn đi lên như Ngọc di nương, cũng chỉ là một tiểu thiếp không danh phận mà thôi. Dựa theo chế độ của cổ đại phong kiến, bà không có tư cách lập bia. Chỉ có thể tùy ý quấn chiếu, tìm chỗ yên tĩnh để mai táng.
Từ ngày Ngọc di nương mất, trong phủ trừ bỏ chị em Thu Minh Dung và Thu Minh Vận, chỉ có lão thái quân nhớ lại chuyện cũ mà thổn thức vài câu. Những người khác chỉ hờ hững không quan tâm.,
Mà tam lão gia cúng chỉ vào ngày hạ táng Ngọc di nương xuất hiện qua một lần. Ông ta chẳng qua là bị lão phu nhân cưỡng bức mang đi từ chỗ Mã di nương. Bụng căng to, thần sắc mệt mỏi, đáy mắt phiếm xanh, vừa thấy chính là túng dục quá độ.
Ngày đó Thu Minh Nguyệt nhìn tam lão gia như vậy, nghĩ rằng Ngọc di nương dưới suối vàng nếu biết được, có thể sẽ cảm thấy thê lương vì trượng phu như vậy hay không?
Sau giờ ngọ, Thu Minh Nguyệt nghiêng người dựa vào nhuyễn tháp, trong tay cầm một hộp nhỏ màu đen. Đây là thứ Ngọc di nương trước khi chết đưa nàng. Đúng, là nàng tận mắt thấy Ngọc di nương tắt thở.
Ngày đó, Ngọc di nương nói với nàng rất nhiều, đứt quãng, mơ hồ, rất nhiều cũng không đủ. Bất quá thời điểm nói đến thân thế của bà, lại trầm mặc, thần sắc thống khổ mang theo bi phẫn.
Thu Minh Nguyệt tổng cảm thấy được, Ngọc di nương tựa hồ biết rất nhiều việc, chỉ là bà không muốn tiết lộ ra.
Bà nói cho nàng rất nhiều chuyện của mỗi người trong Thu phủ, những chuyện dơ bẩn, ti tiện. Bà trước khi chết đã nắm chặt tay Thu Minh Nguyệt, nói:” Cầu ngươi…. cầu người cứu Minh Vận.”
Cho tới lúc này, Thu Minh Nguyệt mới bừng tỉnh đại ngộ.
Ngọc di nương ngày ấy bảo nàng tới không phải là muốn nàng trị bệnh cho bà, hết thảy chỉ là vì nữ nhi hàng năm không thể thấy mặt trời của mình.
Nàng tới giờ vẫn còn nhớ ánh mắt tuyệt vọng của Ngọc di nương:” Nó từ khi chào đời đã bị tam phu nhân hạ dược, dùng mệnh của Minh Vận uy hiếp ta, khiến ta không thể không vì bà ta làm việc.” Bà nói tới đây thì thân thể bắt đầu run rẩy:” Ta làm rất nhiều… rất nhiều viện thương thiên hại lí… Ta cũng giết rất nhiều người. Ngay cả Minh Cẩm cũng là bà ta cố ý xui khiến ta, khiến nó tham luyến sắc đẹp, không có óc tiến thủ…”
Ngọc di nương chảy nước mắt, trong mắt đều chứa đầy hối hận.
“Ta biết bà ta hạ độc ta. Ta chịu đủ rồi, chịu đủ ác mộng hàng đêm, chịu đủ bà ta lăng nhục. Chịu đủ rồi… Thật sự là đủ…”
Khuôn mặt bà đẫm nước, nhìn lên trần nhà, ánh mắt trống rỗng. Hồi lâu cũng không nói lời nào. Thu Minh Nguyệt khi đó cũng lẳng lặng ngồi bên giường, nhìn ánh sáng trong mắt bà từng chút từng chút mất đi. Cuối cùng, nàng vươn tay, giúp bà khép hai mắt lại.
Một đạo ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu đến, Thu Minh Nguyệt theo bản năng nhắm mắt lại. Vì vậy, nàng không nhìn thấy, từ khẽ tay nàng, vài tia sáng mỏng manh trong nháy mắt chợt lóe lên.
Thu Minh Nguyệt nhìn Thu Minh Dung bình tĩnh bên cạnh. Thật khó tưởng tượng được rằng, đây từng là vị đại tiểu thư kiêu ngạo ngày xưa. Hiện tại trong phòng chỉ có thể xưng là tốt hơn nông trại một chút. Xem ra, mình ban đầu hiểu biết về nàng ta còn ít. Nữ tử này cũng giống như Thu Minh Châu vậy, nội tâm rất cứng cỏi. Ngày xưa đeo cái mặt nạ kiêu ngạo ra ngoài, chắc cũng chỉ là bảo vệ mình mà thôi.
Miệng nàng lộ ra ý cười.
Hồng trần bách trượng, mỗi người đều đeo mặt nạ. Đặc biệt, ở Thu phủ này còn nhiều hơn.
Ngoài phòng không có nha hoàn trông coi, toàn bộ sân đều lạnh lẽo. Còn chưa bước vào đại môn, Thu Minh Dung đã gọi hai ma ma tới mang Hàm Đan đi lĩnh phạt. Thu Minh Nguyệt nhìn nàng một cái, cô bé này ở Bắc uyển vẫn có người của mình. Nàng để Hồng Ngạc chờ bên ngoài, chính mình theo Thu Minh Dung đi vào.
Trong phòng thanh thanh lãnh lãnh, bài trí không còn tinh xảo như xưa nữa, hương liệu đốt trong phòng cũng là loại nồng nặc kém chất lượng. Trừ bỏ bàn ghế đơn giản, vài thứ đồ dùng bình thường bài trì trong phòng, ngay cả một món trang sức cũng không có. Trước cửa cũng không có nha hoàn trông coi.
Vách tường lạnh lẽo, tường vây thật sâu, phù hoa qua cũng chỉ là một giấc mộng.
Đi vào buồng trong, nàng nhìn thấy sau bình phong bằng gỗ mun thấp thoáng hai bóng người. Một tiếng ho khan áp lực truyền vào tai.
“Khụ khụ khụ…”
Thu Minh Dung cả kinh, vội vàng kéo mành đi vào. Lụa mỏng kéo ra, một phụ nhân với khuôn mặt tái nhợt xuất hiện, bên môi còn chứa một tia máu, thoạt nhìn vô cùng suy yếu.
“Di nương.”
Cô gái bên giường đang vỗ lưng Ngọc di nương nghe vậy thì động tác dừng lại một chút, quay đầu, dung nhan tỏa sáng nhất thời khiến căn phòng vốn u tối lại thêm tí nhan sắc.
Đây là lần đầu tiên Thu Minh Nguyệt nhìn thấy Thu Minh Vận, vị bát tiểu thư từ nhỏ ốm yếu không ra cửa của Thu phủ. Không nghĩ rằng, nàng ta lại có dung mạo như vậy. Mắt ngọc mày ngài, môi đỏ răng trắng, da trắng như tuyết, cười như hoa lê. Nàng mặc y phục cực giản dị, sợi tốc rối xã tung trên đầu vai, vành tai đeo một chiếc bông tai bằng bạc. Một thân màu trắng, lại khó che giấu sự đoan trang trời sinh.
Nàng ta thấy Thu Minh Dung thì cúi đầu kêu một tiếng.
“Thất tỷ.” Giọng nói của nàng thực dịu dàng, cũng không nũng nịu, khiến lòng người như muốn mềm theo. Nàng kêu xong thì phát hiện Thu Minh Nguyệt đang đứng bên cạnh, đầu tiên là sửng sốt, đôi mắt xẹt qua tia kinh ngạc.
“Đây là…?”
Thu Minh Nguyệt trong lòng thở dài, Thu Minh Vận là vị tiểu thư thuần khiết nhất của Thu Phủ. Ánh mắt trong suốt không chứa chút tạp niệm, tựa như đứa trẻ mới sinh chưa nhiễm bụi trần. Bị nuôi dưỡng trong khuê phòng mười hai năm, nàng ta sợ là ngay cả người trong phủ cũng không biết hết đi.
Nàng đi qua:” Ta là Thu Minh Nguyệt, là ngũ tỷ của muội.”
“Ngũ tỷ?” Thu Minh Vận đều tiên kêu lên, sau đó ánh mắt sáng mời, tựa như một chấm sáng nhỏ trên bầu trời.
“Tỷ là ngũ tỷ ạ?” Nàng rất vui vẻ bắt lấy tay Thu Minh Nguyệt:” Ngũ tỷ đẹp quá, còn đẹp hơn di nương nữa.”
Một tiếng mắng nhỏ từ giường truyền tới:” Minh Vận, không được nói bậy, còn không lấy ghế cho ngũ tỷ của con ngồi. Khụ khụ…”
“Di nương.” Thu Minh Dung sớm thay thế Thu Minh Vận ngồi bên giường vỗ lưng cho bà, lo lắng nhìn bà.
Trong mắt Thu Minh Vận xẹt qua tia kinh hoàng, sau đó liên tục tìm kiếm ghế dư trong phòng cho Thu Minh Nguyệt.
“Khụ khụ khụ… Ta không sao.” Có lẽ vì bệnh lâu ngày, giọng nói của Ngọc di nương có chút khàn khàn. Dù là thế, bà cũng cố gắng cười cười.
“Để ngũ tiểu thư chê cười rồi.”
Thu Minh Nguyệt lúc này mới nhớ ra, từ khi nàng vào phủ còn chưa gặp qua Ngọc di nương. Nay vừa thấy, nàng không thể không sợ hãi than, Ngọc di nương quả thật rất đẹp, trách không được tam lão gia lại sủng ái bà như vậy. Dung nhan của Thu Minh Vận phần lớn là kế thừa từ bà, dù đang bệnh tật nhưng cũng khó dấu đi ánh mắt phong tình. Chính là lời đồn về bà cũng không tốt, chính là được sủng sinh kiêu, ngang ngược này nọ. Nhưng hôm nay nhìn thấy, Thu Minh Nguyệt mới biết, lời đồn đãi, có đôi khi thật khó tin tưởng.
Chỉ bằng cảm giác đầu tiên, nàng biết rằng, Ngọc di nương cũng không phải tệ như lời đồn đãi trong phủ. Nữ tử này thông tuệ, dịu dàng, mĩ lệ. Còn lời đồn thì….
Nàng híp mắt, khóe miệng cười lạnh.
Chỉ sợ là có người cố ý làm đi.
Ài! Thu phủ này đúng là ngọa hổ tàng long. Có người ương ngạnh che dấu nội liễm, có người liều lĩnh che dấu tâm tư. Cũng có người, dùng yếu đuối lừa lấy sự đồng tình của mọi người, đem một lòng đầy mưu mô che dấu trong lòng, bất động thanh sắc loại bỏ đối thủ.
Ha, thật sự là thủ đoạn tốt.
Thì ra, người giỏi che giấu nhất trong Thu phủ không phải là lão thái quân đa mưu túc trí, không phải mình, không phải Thu Minh Châu, không phải Thu Minh Dung, mà là, Tam phu nhân!
Trách không được, tam phu nhân từ trước tới nay yếu đuối tới không chịu nổi một kích lại vây khốn được Thu Minh Dung. Trách không được, tính tình yếu đuối không tranh như bà, cư nhiên có thể giữ ví trí chính thất nhiều năm như vậy, khiến cho tam lão gia háo sắc không dám có động tâm tư lập bình thê.
Thì ra, cao thủ chân chính chính là đây.
Hôm nay, này đúng là thu hoạch không nhỏ đâu.
Nói vậy, lúc trước Hàm Đan nói với mình răng, Thu Minh Dung bị tam phu nhân giam lỏng, chính là một loại ám chỉ đi.
Trên mặt lần nữa lộ ý cười, nàng thong dong ngồi xuống.
“Di nương khí sắc thoạt nhìn không tệ, xem ra thất muội là buồn lo vô cớ rồi.” Nàng tựa như vô ý liếc nhìn Thu Minh Dung.
Sắc mặt Thu Minh Dung tái nhợt:” Ngũ tỷ, muội…”
Thu Minh Nguyệt cũng bắt mạch cho Ngọc di nương, sắc mặt Thu Minh Dung kinh ngạc.
“Ngũ tỷ, tỷ biết y thuật?”
Thu Minh Nguyệt cười nhạt:” Bằng không muội tới tìm ta làm gì?”
Thu Minh Dung lập tức câm miệng, trong lòng không yên. Chiêu này không biết có phải sai lầm hay không?
Thu Minh Nguyệt thu hồi tay, đắp chăn cho bà, thản nhiên nói:” Ngọc di nương hẳn là biết tình trạng của mình chứ?”
Ngọc di nương trên mặt cười nhẹ:” Vâng, thiếp thân biết.” Bà im lặng trong chốc lát, tựa như thở dài, lại tựa như trào phúng.
“Phải làm theo ý của bà ta, ta mới có thể sống yên ổn. Khụ khụ khụ…”
“Di nương.” Thu Minh Dung lại kinh hãi nhìn máu tươi trong khăn tay, khẽ gọi một tiếng. Thu Minh Vận im lặng ngồi một bên, mặt mày lo lắng, cũng không mở miệng. Nói vậy, nàng lúc nào cũng hầu hạ ở bên cạnh, sớm thấy nhưng không thể làm gì đi.
Thu Minh Nguyệt vẫn thực bình tĩnh:” Ngọc di nương cứ nhẫn nại như vậy, hẳn đều có nguyên do.”
“Khụ khụ khụ… Ha ha ha..” Ngọc di nương cười cười:” Ngũ tiểu thư tuệ trí linh lung, thiếp thân sao dám trước mặt người múa rìu qua mắt thợ?”
Thu Minh Nguyệt mặt lạnh nhìn bà:” Ta chỉ muốn biết, ngươi và Lục Diên có quan hệ gì?”
Ngọc di nương ho nhẹ hai tiếng:” Lục Diên là ai? Thiếp thân chưa từng gặp qua.”
Thu Minh Nguyệt cười mỉa mai.
“Chuyện ta biết y thuật, cả di nương ta cũng không biết, người biết chỉ có Hồng Ngạc và Lục Diên. Hồng Ngạc mỗi ngày theo cạnh ta, quả quyết không có cơ hội phản bội, vậy chỉ còn Lục Diên.” Nàng quay đầu nhìn Ngọc di nương, khẽ cúi đầu.
“Lục Diên từ nhỏ theo bên cạnh ta, ta đương nhiên tin tưởng. Nếu ngươi và nàng không có quan hệ đặc thù, nàng tuyệt không nói cho ngươi bí mật này.”
Ngọc di nương ngẩng đầu nhìn nàng, chậm rãi cười.
“Minh Dung, Minh Vận, các con ra ngoài trước đi.” Bà phất tay.
Thu Minh Dung do dự nhìn Thu Minh Nguyệt, rồi cúi đầu đáp, sau đó kéo Thu Minh Vận yên lặng ra ngoài.
Ngọc di nương lúc này mới ngẩng đầu nhìn Thu Minh Nguyệt:” Ngũ tiểu thư đối với người bên cạnh, rất có tự tin.”
Thu Minh Nguyệt ung dung cười:” Ngọc di nương không phải cũng vậy sao?”
“Ta tới lâu như vậy cũng không kinh động tới tam thẩm. Này không phải nhờ công Ngọc di nương an bài thỏa đáng sao?”
Ngọc di nương ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, sau đó đều cười.
“Minh Dung cuối cùng cũng có một lựa chọn chính xác. Đi theo ngũ tiểu thư, ngày sau sẽ không khổ.”
Thu Minh Nguyệt liếc mắt nhìn chậu hoa mẫu đơn đặt trên cửa sổ.
“Ngọc di nương không biết sao? Mẫu đơn đẹp nhất là ở dưới ánh mặt trời. Nếu lâu ngày không có người thưởng thức, nó sẽ ảm đạm héo rũ.”
Đây là lấy hoa chỉ người, Ngọc di nương đương nhiên rõ ràng. Bà chớp mắt, ý cười bên môi không đổi.
“Hồng Ngạc là chất nữ xa của ta.”
Thu Minh Nguyệt quay đầu, ánh mắt đánh giá nhìn bà.
“Hồng Ngạc từ nhỏ đã theo ta, còn ngươi lại ở kinh thành.” Nàng không lập tức phủ nhận, nhưng trong lời nói lại lộ vẻ hoài nghi.
Ngọc di nương cúi đầu ho nhẹ một tiếng:” Hồng Ngạc là người Trầm lão phu nhân an bài bên người Ngũ tiểu thư đúng không?” Những lời này không phải câu nghi vấn, mà là câu khẳng định.
Thần sắc Thu Minh Nguyệt khẽ biến.
“Ý gì?”
Ngọc di nương cười, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lại sáng ngời hữu thần.
“Ngũ tiểu thư có biết, Tiết quốc Hầu phu nhân vì sao không cùng Thu phủ làm đám hỏi trước khi đại tiểu thư xuất giá, mà lại chờ tới ngày hôm nay không?”
Thu Minh Nguyệt nheo mắt:” Ngươi muốn nói gì?”
Ngọc di nương rũ mắt, cười như có như không.
“Thế lực sau lưng đại hoàng tử đã đủ khổng lồ, nhưng từ trước tới nay, lão thái gia không tham dự vào tranh đấu của các hoàng tử. Dù là Tiết quốc Hầu phủ và Thu phủ làm thông gia thì cũng không thay đổi được gì. Huống chi…” Bà im lặng, sắc mặt thêm tái nhợt.
“Nếu thực là thông gia, cần phải để thế tử tự mình đến sao? Từ xưa tới nay, hôn nhân đại sự đều là nghe theo lệnh cha mẹ. Nếu tiết quốc hầu phu nhân quyết tâm để thế tử cưới cô nương của Thu gia, thì khuê tú chưa xuất giá ở Thu phủ có rất nhiều, mặc dù không phải nữ nhi của đại phu nhân thì còn những người khác. Bằng không, ngươi cho là tại sao, việc xảy ra hôm qua, Tiết quốc Hầu phu nhân rõ ràng phát hiện khác thường nhưng không hề có động tác gì chứ?”
Bà nói tới đây thì dừng một chút, lại nói:” Lấy trí tuệ của ngũ tiểu thư, sợ là đã sớm hoài nghi đi.”
Sắc mặt Thu Minh Nguyệt bình tĩnh:” Nếu không có hôm nay, ta thật không bao giờ biết được, thì ra viên ngọc chân chính lại ở tại Bích Tùng uyển. Ngọc di nương, ngươi thực sự làm ta kinh ngạc.”
Ngọc di nương lùi về phía sau, thần sắc mờ nhạt, như có như không.
“Người thông minh như ngũ tiểu thư còn chưa lộ chút nào, thiếp thân sao dám vượt mặt?”
Thu Minh Nguyệt bình tĩnh nhìn bà:” Ngươi biết cái gì?”
Nàng hoài nghi mục đích của Tiết Vũ Hoa. Chỉ bằng việc hắn vô duyên vô cớ thú một thứ nữ như mình đã đủ hoài nghi rồi. Còn Phượng Khuynh Li thường xuyên chạy tới tìm nàng kia, yên tâm là không có mục đích riêng.
Ngọc di nương mím môi, ánh mắt sáng như trăng, nhưng cũng như đang chìm vào màn đêm.
“Ngũ tiểu thư cũng biết truyền thuyết lưu lại sau khi tiền triều diệt vong chứ?”
Thần sắc Thu Minh Nguyệt vẫn đạm mạc như cũ:” Đã là truyền thuyết thì không đáng tin.” Nàng hơi cúi đầu nhìn Ngọc di nương, bên môi khẽ cười.
“Ta nghĩ rằng, Ngọc di nương là người thông suốt, từ khi nào lại tin vào những tin tức đồn thổi kia?”
“Tin đồn vô căn cứ, chưa chắc là không có nguyên nhân.” Ngọc di nương trong mắt vẫn đầy ý cười.
“Huống chi đây không hẳn chỉ là truyền thuyết.”
Thu Minh Nguyệt mím môi nhìn làn khói từ lò bát bảo, đôi mắt nàng cũng tựa như trên mây, mờ mờ ảo ảo.
“Dù sao Duệ Hiền hoàng hậu của tiền triều quả thật cũng từng là thiên hạ thủ phủ. Mà từ ngày bà và thiên thánh đế rời cung, khối tài sản đó cũng mất tích.”
“Sau lại có truyền thuyết như vậy. Duệ Hiền hoàng hậu đem khối tài sản kia giấu ở một nơi bí mật. Để người đời sau không động lòng tham, Duệ Hiền hoàng hậu đem bản đồ bảo tàng chia làm ba, giao cho những người khác nhau, đời đời truyền lại.”
“Vào những năm cuối của triều đại, thái tổ hoàng đế khi đem quân đánh vào hoàng cung, lại phát hiện ở Phượng Tê cung của Mạt Đại hoàng hậu có một phần bản đồ.”
Biểu tình của Thu Minh Nguyệt như cũ, không chút ngạc nhiên:” Không nghĩ rằng một phụ nhân như Ngọc di nương lại biết nhiều bí mật của triều đình như vậy, thật làm ta mở rộng nhãn giới.”
Ngọc di nương cười nhạt:” Sự bình tĩnh của ngũ tiểu thư làm thiếp thân tự ti.”
Thu Minh nguyệt rũ mắt.
“Ta rất ngạc nhiên, Ngọc di nương là nhân tài như vậy, tại sao lại muốn làm thiếp của người ta? Chẳng lẽ ngươi không thấy ủy khuất?”
Ngọc di nương ảm đạm:” Thiếp thân thân phận ti tiện, được như hôm nay đã là vạn phần vinh hạnh. Có gì ủy khuất?”
Đây là thời đại đau khổ của nữ nhân! Vĩnh viễn không thể thoát khỏi trói buộc của lễ giáo, vĩnh viễn chỉ biết vâng theo.
Thu Minh Nguyệt nắm chặt tay:” Ngọc di nương hôm nay cố ý dẫn ta tới đây, sẽ không phải chỉ vì nói chuyện phiếm chứ?”
“Đương nhiên không phải.” Ngọc di nương nở nụ cười, ánh mắt bỗng sáng lên.
“Ngũ tiểu thư có biết, hai phần bản đồ khác ở đâu không?”
Thu Minh Nguyệt đạm mạc nhìn bà, khóe miệng cười nhạt.
“Ngọc di nương chẳng lẽ định nói rằng, Thu phủ có một phần đi?”
Ngọc di nương lại gật đầu:” Ngũ tiểu thư quả nhiên thông minh.”
Sắc mặt Thu Minh Nguyệt rốt cục hơi thay đổi.
“Ngọc di nương ở lâu trong hậu viện, cũng biết cái gì nên nói, cái gì không đi? Vọng ngôn như vậy, Ngọc di nương vẫn nên giữ mồm. Nếu không chọc phải đại họa thì không chỉ ngươi, mà toàn bộ Thu phủ đều phải chôn cùng. Đương nhiên là còn hai nữ nhi của ngươi nữa.”
“Ngũ tiểu thư không cần uy hiếp ta.” Ngọc di nương tái nhợt, miệng cười tùy ý.
“Ta đã là người chết, sớm đã không để ý sinh tử. Về phần Minh Dung và Minh Vận…” Ánh mắt bà như có gì thổi qua, nhẹ nhàng nói;” Bọn nó có số mệnh của mình. Tương lai thế nào đề nằm trong tay chúng. Ta là một nữ nhân trói gà không chặt, có năng lực thay đổi cái gì?”
Lời nói vô tình như vậy lại xuất ra từ miệng một người mẹ?
Thu Minh Nguyệt không khỏi nhìn Ngọc di nương thêm vài lần, mắt hơi tối lại.
“Với lại, có ngũ tiểu thư ở đây, thiếp thân tin rằng, người sẽ bảo hộ bọn chúng.”
Thu Minh Nguyệt cười lạnh:” Sinh tử của chúng thì liên quan gì tới ta? Lời này của Ngọc di nương không khỏi quá mức tự phụ đi.”
Ngọc di nương nghe vậy cũng không tức giận, ngược lại cười khẽ.
“Không phải tự phụ. Mà là ngũ tiểu thư ngươi nếu muốn sinh tồn ở đại viện này thì nhất định phải có giúp đỡ.”
“Giúp đỡ thì cần, nhưng phải tự mình chọn.”
Ngọc di nương nhìn sâu nàng một cái:” Ngũ tiểu thư mệnh cách bất phàm, ngày sau sẽ đại phú đại quý.”
Thu Minh Nguyệt cũng nở nụ cười:” Ngọc di nương đổi nghề thành thầy bói bao giờ thế?”
Ngọc di nương cười khổ một tiếng, ánh mắt Thu Minh Nguyệt thay đổi.
“Ngọc di nương hình như rất muốn chết, không sợ thất muội và bát muội thương tâm sao?”
Ngọc di nương trầm mặc một hồi, ngữ khí nhẹ nhàng.
“Sinh tử có số. Ta đã sống nhiều năm như vậy, đủ rồi.”
Thu Minh Nguyệt nhíu mày, môi đỏ khẽ mở.
“Nếu, ta có thể trị được cho ngươi thì sao?”
Ngọc di nương cười trống rỗng.
“Trị được thân nhưng không trị được tâm, trị hay không cũng thế.” Bà nói xong lại ho khan hai tiếng.
Thu Minh Nguyệt vẫn nhìn, không có động tác gì.
“Ngũ tiểu thư.” Ngọc di nương sắc mặt lại tái nhợt.” Hầu phủ sâu thâm, Thu gia không vào được.”
“Lời này ngươi hẳn là nên nói với tổ phụ.” Thu Minh Nguyệt hờ hững nói.
Ngọc di nương nghiêm mặt lắc đầu, run rẩy bắt lấy tay Thu Minh Nguyệt.
“Ngũ tiểu thư, chỉ có ngươi có thể cứu Thu gia.”
Thu Minh Nguyệt như cũ bất động:” Ngọc di nương quá lời, ta bất quá chỉ là một nữ tử nho nhỏ, sao có thể làm được gì?” Nàng đảo mắt, thành thật cười.
“Huống chi, ta thấy mẫu thân rất coi trọng Hầu phủ. Ta làm nữ nhi, há có thể làm trái?”
Ngọc di nương thảm thiết lắc đầu:” Chuyện Thu phủ giấu bảo đồ có lẽ sớm đã không còn là bí mật. Ta đóan, Tiết quốc Hầu phủ sớm nghe được tiếng gió. Tiết quốc Hầu phu nhân không phải là nữ nhân đơn giản. Nếu đơn thuần chỉ là đám hỏi chính trị thì quý tộc kinh thành nhiều vô số kể, dù là vài vị công hầu phủ cũng so với một Thu gia mạnh hơn nhiều.”
Thu Minh Nguyệt vẫn bình thản:” Đã là bí mật, sao ngươi lại biết?”
Ngọc di nương nghẹn lời, không biết trả lời thế nào. Thần tình ngây ngốc như có gì khó nói.
Thu Minh Nguyệt hiểu ý:” Di nương, ngươi hình như… biết được rất nhiều, cũng quan tâm rất nhiều.”
Thân thể Ngọc di nương cứng đờ, Thu Minh Nguyệt lui về, im lặng cười.
“Tam thẩm giữ ngươi tới bây giờ cũng là vì cái này?”
Ngọc di nương cúi đầu nói:” Không chỉ bà ta biết, ta hoài nghi nhị phu nhân cũng biết. Bằng không, bằng tính tình cao ngạo của nàng ta thì đã sớm đòi ra ở riêng.”
Thu Minh Nguyệt trong mắt xẹt qua khác thường:” Thật không?”
“Ừ” Ngọc di nương gật đầu “Không chỉ vậy, ta còn cảm thấy, nhị phu nhân không tầm thường.”
Thu Minh Nguyệt nở nụ cười:” Không tầm thường thế nào?”
Ánh mắt Ngọc di nương phức tạp:” Ta chỉ là hoài nghi…”
Bà còn chưa nói xong thì đã nghe tiếng bước chân vội vàng tới gần, sắc mặt Thu Minh Dung lo lắng.
“Di nương, mẫu thân trở lại.”
Sắc mặt Ngọc di nương trắng bệch:” Minh Vận đâu?”
“Con kêu nó đi sắc thuốc rồi.”
“Ừ…” Ngọc di nương còn đang muốn nói, gian ngoài đã truyền tới giọng nói của tam phu nhân.
“Bát tiểu thư và cửu tiểu thư đâu?”
“Bát tiểu thư ở trong, cửu tiểu thư đi sắc thuốc.”
Tiếng bước chân dừng một chút, giọng nói mềm mại của tam phu nhân lại truyền tới.
“Thuốc hôm nay không phải đã nấu xong rồi sao?”
“Thuốc bị nha hoàn Hàm Đan bên người bát tiểu thư không cẩn thận làm đổ, bát tiểu thư đã cho nàng đi nhận đại bản rồi.”
“Ồ?” Tam phu nhân cười:” Đứa nhỏ Minh Dung cũng hơi mạnh tay rồi, việc nhỏ thôi mà, cần gì tức giận như vậy?” Lời tuy là thế nhưng ngữ khí không hề có trách phạt hay tức giận, ngược lại còn mang ý cười.
Thu Minh Nguyệt nghe giọng nói kia, chỉ cảm thấy từ đầu tới chân đều lạnh. Chưa bao giờ có cảm giác lạnh như băng như vậy.
Đang nói chuyện, nha hoàn kia đã muốn vén màn lên, tam phu nhân tiến vào. Vẫn là dung nhan đoan trang như cũ, mặt mày lại chứa vài phần mềm mại yếu đuối, môi gợi lên ý cười tự nhiên. Lúc thấy Thu Minh Dung đang ngồi ở đầu giường lau mồ hôi cho Ngọc di nương, ý cười càng thêm rõ.
“Muội muội có khá hơn chút nào không?”
Thu Minh Dung từ khi bà bước vào đã đứng lên, cung kính hành lễ.
“Mẫu thân.”
“Thiếp thân…” Ngọc di nương chống đỡ muốn đứng lên hành lễ với tam phu nhân, nhưng do dùng sức quá lớn, bà lại bắt đầu ho khan.
“Khụ Khụ khụ khụ…”
“Di nương!” Thu Minh Dung hô một tiếng, vội vàng lấy khăn đưa lên miệng bà.
Ngọc di nương lắc đầu, mở khăn tay. Vết máu bên trong chậm rãi lan ra, tựa như một đóa hoa đào.
Trong mắt tam phu nhân hiện lên tia sáng kì dị, mấy bước đi qua.
“Ài, muội muội. Thân mình ngươi không tốt, không cần đứng dậy. Thủy Bích, Thủy Nhu, nhanh giúp đỡ Ngọc di nương.”
“Dạ.”
Thủy Bích và Thủy nhi đi tới giúp Thu Minh Dung đưa Ngọc di nương trở lại giường.
Tam phu nhân ngồi xuống, trong mắt đầy lo lắng.
“Muội muội bị bệnh, thần dung tiều tụy đi nhiều. Cũng biết biết lang băm này chữa trị thế nào, mỗi ngày uống thuốc đều không thấy đỡ. Ài” Bà thở dài một tiếng, lại nói:” Không phải bảo người đi gọi lão gia sao? Vì sao còn chưa tới?”
Thủy Bích cúi đầu:” Vừa rồi đã kêu người đi thỉnh, nhưng lão gia hiện đang ở chỗ của Mã di nương.”
Sắc mặt Ngọc di nương lại tái nhợt. Bà bệnh nặng như vậy mà trượng phu lại đang ở cùng nữ nhân khác phong lưu khoái hoạt. Điều này bà sao có thể chịu nổi?
Tam phu nhân mặt mày tối sầm lại, thở dài một tiếng.
“Tính tình lão gia thật là.” Bà lắc đầu, lại an ủi Ngọc di nương.
“Bất quá, muội muội yên tâm. Lão gia là một người trọng tình trọng nghĩa. Hai ngày nữa, chờ ổng hết hứng với Mã di nương sẽ đi tới thăm ngươi. Chớ nghĩ nhiều, dưỡng bệnh thật tốt đi.”
Trọng tình trọng nghĩa? Hết hứng?
Thu Minh Nguyệt tránh ở sau tủ nghe vậy lạnh lùng cười. Tam phu nhân tuy rằng nhìn như đang an ủi Ngọc di nương, kỳ thật là đang cười nhạo, ám chỉ bà đã thất sủng. Tam lão gia trước đây chẳng qua chỉ thấy bà mới mẻ mà thôi. Có niềm vui mới liền quên người cũ, đây là bệnh chung của nam nhân. Hôm nay Ngọc di nương như thế, ngày sau Mã di nương cũng vậy. Chỉ có tam phu nhân vẫn vĩnh viễn là chính thất. Tam lão gia dù không thích cũng sẽ không đoạt đi vị chính thất của bà ta. Đồng thời cũng nói cho Ngọc di nương rằng, nếu Ngọc di nương có thể ngoan ngoãn nghe lời, bà có lẽ sẽ bố thí vài phần, kêu tam lão gia tới thăm bà.
Ha, nếu không phải tận mắt thấy. Nàng thật đúng là không thể tin được, đây là tam phu nhân ngày thường nhu nhược. Luận về tâm cơ, tam phu nhân chỉ sợ cũng sợ là không kém nhị phu nhân.
Quả nhiên, Thu phủ này thật đúng là địa phương giấu bảo vật tốt. Nữ nhân đều là nhân vật không tầm thường.
Thấy sắc mặt Ngọc di nương thống khổ, đáy mắt tam phu nhân xẹt qua tia đắc ý, nhưng trên mặt vẫn dịu dàng.
“Ta thấy khí sắc của muội muội tốt hơn hôm qua nhiều, xem ra thuốc này cũng không phải không dùng được.”
Ngọc di nương cười nhạt:” Đây là do phu nhân thương tiếc, thiếp thân… vô cùng cảm kích.” Bà nói hai câu lại ho khan.
“Khụ khụ khụ …”
“Di nương!” Thu Minh Dung đã rơi lệ, cuống quít lau đi máu tươi trên miệng bà. Tam phu nhân lại giành khăn của nàng, phân phó nói:” Con đi xem Minh Vận nấu thuốc xong chưa.”
“Nhưng…” Thu Minh Dung muốn nói gì đó, tam phu nhân lại ngẩng đầu nhìn. Thấy ánh mắt sắc bén lạnh lùng kia, nàng lập tức cúi đầu, thưa dạ:” Vâng.” Sau đó chạy ra ngoài.
Nàng vừa đi, tam phu nhân liền đem khăn trong tay quăng đi, vẻ ôn nhu trên mặt cũng thu lại, hiện lên vè lãnh mạc âm trầm bình thường không có.
“Các ngươi lui ra đi.” Âm sắc vẫn mềm mại như trước nhưng pha thêm ba phần lãnh ý.
“Dạ.” Thủy Bích và Thủy Nhu thấy bà biến sắc cực nhanh cũng không kinh ngạc, khom người lui ra ngoài, canh giữ ở cửa.
Tam phu nhân ngồi bên cửa sổ, mắt thấy Ngọc di nương sắc mặt tái nhợt trên giường, trong mắt hiện lên sự khinh miệt.
“Ngọc di nương khi xưa độc lĩnh bắc uyển này, có từng nghĩ sẽ chật vật như hôm nay?”
Ngọc di nương ho khan vài tiếng, trên mặt cười.
“Chúc mừng phu nhân, rốt cục bỏ được mối họa lớn trong lòng.”
Tam phu nhân hừ lạnh, trong mắt lộ ra âm độc, căm hận nói:” Năm đó ngươi ỷ vào mỹ mạo, mê hoặc lão gia vắng vẻ ta, suýt nữa thì hưu ta, khiến ta hàng đêm một mình trong phòng, lại còn đối mặt với hạ nhân cười nhạo. Hiện giờ thống khổ của ta, ngươi rốt cục cũng cảm nhận được.” Bà đắc ý cười.
“Nhìn bộ dạng ngươi hiện giờ xem, người không ra người, quỷ không ra quỷ khó trách lão gia cũng không bằng lòng gặp ngươi. Sợ là liếc nhìn một cái thì tối sẽ gặp ác mộng đi. ha ha…” Bà nhẹ nhàng cười, ánh mắt âm lệ, mặt mày nhăn nhó. Dung nhan nguyên bản thanh tú giờ đây xấu xí vô cùng.
“Nhưng vẫn chưa đủ, ngươi biết không, còn chưa đủ.” Bà cầm lấy tay Ngọc di nương, ánh mắt lạnh như băng.
“Ta sẽ cho ngươi tận mắt thấy chính mình ngày một già, ngày một xấu. Để ngươi xấu tới nỗi không ai muốn gặp.”
“Đủ rồi!” Ngọc di nương tựa như không chịu nổi lời đả kích của bà ta, khẽ quát một tiếng, ngón tay nắm chặt, run rẩy.
Tam phu nhân quả nhiên im miệng, buông tay bà ra. Ngọc di nương từng diễm lệ vô cùng giờ đây lại tái nhợt như tuyết, thần sắc tang thương. Ánh mắt bà chậm rãi nhìn xuống bàn tay bị nắm chặt. Đôi tay kia từng mềm mại tinh tế, trắng như ngọc. Hiện giờ lại gầy yếu, vàng như nến, lắp đầy vết chai. Trong mắt bà đồng thời xuất hiện lãnh ý cùng ý cười.
“Nhiêu đây đã không chịu nổi sao?”
Ngọc di nương ngẩng đầu, thân thể run rẩy nhưng ánh mắt lại quật cường.
“Ngươi mỗi ngày dùng lời kích thích ta, không phải làm muốn ta chết sao? Ha ha… Yên tâm, mong muốn của ngươi rất nhanh sẽ đạt được. Ngươi không cần mỗi ngày đều chạy tới đâu.” Nguồn: Nekofighter.wordpress.com
“Ha ha ha…” Tam phu nhân cười to vài tiếng, lại cúi đầu.
“Chết? Ha, ta sao có thể để ngươi chết?” Thanh âm bà bỗng nhiên ôn nhu lại, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mặt Ngọc di nương.
“Muội muội, chỉ cần ngươi nói cho ta biết bảo tàng ở đâu, ta lập tức thỉnh đại phu tới trị bệnh cho ngươi, cam đoan trong vòng một tháng, ngươi lại là đại mỹ nhân.”
Ngọc di nương nghiêng đầu, cười nói:” Phu nhân thật quan tâm thiếp thân. Thiếp thân nếu biết có bảo tàng gì, sao lại để bản thân ủy khuất như vậy?”
Tam phu nhân bỏ tay xuống, giọng nói lại lạnh lùng.
“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”
Ngọc di nương nằm trên giường, không để ý nói.
“Đúng vậy, rượu phu nhân thưởng quả thực là rượu ngon. Chỉ trách thiếp thân nhất thời say mê, say không dậy nổi.”
Sắc mặt tam phu nhân lại thay đổi.
“Ngươi-”
Ngọc di nương cười khẽ:” Phu nhân chớ tức giận. Lão gia từng nói thích nhất tính tình dịu dàng thiện lương của phu nhân. Nếu phu nhân nổi giận, thiếp hôm nay không chắc sẽ không là phu nhân ngày mai đâu.”
“Tiện nhân!” Tam phu nhân đưa tay tát bà một cái.
“Di nương, thuốc tới đây.”
Giọng nói vội vàng của Thu Minh Vận vang lên khiến động tác của tam phu nhân dừng một chút. Mặt bà biến sắc mấy lần. Lúc Thu Minh Vận và Thu Minh Dung đi tới, bà ta lại hồi phục dáng vẻ nhát gan thường ngày, quay đầu cười khẽ:” Sao lâu thế? Ngọc di nương vừa rồi lại ho ra máu.”
Thu Minh Vận và Thu Minh Dung sợ hãi nhìn về phía Ngọc di nương, quả nhiên thấy sắc mặt bà còn tới nhợt hơn trước.
“Di nương.” Thu Minh Vận bưng thuốc tới, tam phu nhân cầm lấy.
“Nào, đưa thuốc cho ta.”
Thu Minh Vận theo bản năng muốn tránh, tam phu nhân giương mắt.
“Hử?”
Sắc mặt Thu Minh Dung tái nhợt, cứng ngắc nói:” Mẫu thân, ngài mệt mỏi rồi, nơi này để con và bát muội chiếu cố là được. Ngài về nghỉ ngơi đi. Di nương bị bệnh, vạn nhất lây cho ngài thì không tốt.”
Tam phu nhân cười nói:” Không sao.” Bà ôn nhu, lại cưỡng chế đoạt chén thuốc trên tay Thu Minh Vận, dùng thìa quấy vài cái, thổi thổi.
“Hai ngày nữa sẽ đi Bảo Hoa tự cầu phúc. Hai đứa thuận đường thay Ngọc di nương lạy phật, phù hộ bà sớm ngày hồi phục.”
Bà ta đưa muỗng thuốc nhỏ tới bên miệng Ngọc di nương:” Nào, muội muội, uống thuốc đi. Uống thuốc thì mới khỏe được.”
Ngọc di nương ngoan ngoãn uống thuốc, không, không phải thuốc, là độc. Tam phu nhân lúc tiếp nhận chén thuốc thì độc phấn trong móng tay đã rơi vào trong, sau đó bị bà ta quấy đều. Ngọc di nương nhìn thấy, Thu Minh Dung cũng nhìn thấy, cho nên theo bản năng không muốn để Ngọc di nương uống. Ngọc di nương lại quay đầu nhìn nàng một cái:” Đã nhiều ngày các con đều chiếu cố ta, còn không chuẩn bị đi dâng hương gì đó đi.”
Thu Minh Vận muốn nói đã chuẩn bị tốt, nhưng Thu Minh Dung lại gắt gao túm tay tay, cố nén đau lòng cùng hận ý, khó khăn nói:” Vậy con và bát muội trở về chuẩn bị, di nương nghỉ ngơi thật tốt nha, con và bát muội tối nay sẽ trở lại thăm người.”
.
.
.
Thu Minh Dung buổi tối không thể gặp được Ngọc di nương nữa, bởi vì, đêm đó, bà đã bệnh nặng qua đời.
Đêm Ngọc di nương mất, Thu Minh Vận khóc tới hôn mê bất tỉnh. Thu Minh Dung lại rất bình tĩnh, nàng quỳ gối trước giường, không rên một tiếng, yên lặng rơi lệ. Thu Minh Nguyệt thấy trong mắt nàng có cừu hận thấm tới tận xương.
Ngày hôm sau, Ngọc di nương được an táng qua loa, ngay cả mộ bia cũng không có. Ở cổ đại, một cái di nương, nhất là một di nương từ nha hoàn đi lên như Ngọc di nương, cũng chỉ là một tiểu thiếp không danh phận mà thôi. Dựa theo chế độ của cổ đại phong kiến, bà không có tư cách lập bia. Chỉ có thể tùy ý quấn chiếu, tìm chỗ yên tĩnh để mai táng.
Từ ngày Ngọc di nương mất, trong phủ trừ bỏ chị em Thu Minh Dung và Thu Minh Vận, chỉ có lão thái quân nhớ lại chuyện cũ mà thổn thức vài câu. Những người khác chỉ hờ hững không quan tâm.,
Mà tam lão gia cúng chỉ vào ngày hạ táng Ngọc di nương xuất hiện qua một lần. Ông ta chẳng qua là bị lão phu nhân cưỡng bức mang đi từ chỗ Mã di nương. Bụng căng to, thần sắc mệt mỏi, đáy mắt phiếm xanh, vừa thấy chính là túng dục quá độ.
Ngày đó Thu Minh Nguyệt nhìn tam lão gia như vậy, nghĩ rằng Ngọc di nương dưới suối vàng nếu biết được, có thể sẽ cảm thấy thê lương vì trượng phu như vậy hay không?
Sau giờ ngọ, Thu Minh Nguyệt nghiêng người dựa vào nhuyễn tháp, trong tay cầm một hộp nhỏ màu đen. Đây là thứ Ngọc di nương trước khi chết đưa nàng. Đúng, là nàng tận mắt thấy Ngọc di nương tắt thở.
Ngày đó, Ngọc di nương nói với nàng rất nhiều, đứt quãng, mơ hồ, rất nhiều cũng không đủ. Bất quá thời điểm nói đến thân thế của bà, lại trầm mặc, thần sắc thống khổ mang theo bi phẫn.
Thu Minh Nguyệt tổng cảm thấy được, Ngọc di nương tựa hồ biết rất nhiều việc, chỉ là bà không muốn tiết lộ ra.
Bà nói cho nàng rất nhiều chuyện của mỗi người trong Thu phủ, những chuyện dơ bẩn, ti tiện. Bà trước khi chết đã nắm chặt tay Thu Minh Nguyệt, nói:” Cầu ngươi…. cầu người cứu Minh Vận.”
Cho tới lúc này, Thu Minh Nguyệt mới bừng tỉnh đại ngộ.
Ngọc di nương ngày ấy bảo nàng tới không phải là muốn nàng trị bệnh cho bà, hết thảy chỉ là vì nữ nhi hàng năm không thể thấy mặt trời của mình.
Nàng tới giờ vẫn còn nhớ ánh mắt tuyệt vọng của Ngọc di nương:” Nó từ khi chào đời đã bị tam phu nhân hạ dược, dùng mệnh của Minh Vận uy hiếp ta, khiến ta không thể không vì bà ta làm việc.” Bà nói tới đây thì thân thể bắt đầu run rẩy:” Ta làm rất nhiều… rất nhiều viện thương thiên hại lí… Ta cũng giết rất nhiều người. Ngay cả Minh Cẩm cũng là bà ta cố ý xui khiến ta, khiến nó tham luyến sắc đẹp, không có óc tiến thủ…”
Ngọc di nương chảy nước mắt, trong mắt đều chứa đầy hối hận.
“Ta biết bà ta hạ độc ta. Ta chịu đủ rồi, chịu đủ ác mộng hàng đêm, chịu đủ bà ta lăng nhục. Chịu đủ rồi… Thật sự là đủ…”
Khuôn mặt bà đẫm nước, nhìn lên trần nhà, ánh mắt trống rỗng. Hồi lâu cũng không nói lời nào. Thu Minh Nguyệt khi đó cũng lẳng lặng ngồi bên giường, nhìn ánh sáng trong mắt bà từng chút từng chút mất đi. Cuối cùng, nàng vươn tay, giúp bà khép hai mắt lại.
Một đạo ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu đến, Thu Minh Nguyệt theo bản năng nhắm mắt lại. Vì vậy, nàng không nhìn thấy, từ khẽ tay nàng, vài tia sáng mỏng manh trong nháy mắt chợt lóe lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.