Chương 1: Hồi phủ
Ngắm nhìn đôi mắt tang thương
08/09/2014
Một chiếc xe ngựa không hề xa hoa, chỉ sơn màu nhạt. Bệ cửa sổ màu vàng, bức màn màu nâu thỉnh thoảng bay lên vì gió, tỏa ra một mùi hương thơm ngát chứng tỏ bên trong hẳn là một vị mỹ nhân.
“Khụ, khụ, khụ…”
Tiếng ho khan bị kiềm chế của nữ tử thỉnh thoảng truyền đến, nha hoàn bên cạnh lập tức chú ý.
“Mau dừng lại, tiểu thư chắc là say xe rồi.”
Xe ngựa lập tức dừng lại, nha hoàn mặt mũi thanh tú ngồi phía trước vén chiếc rèm xanh biếc đi vào trong. Bên trong xe, một phụ nhân quần áo trang nhã đang thân thiết vỗ vỗ lưng của thiếu nữ áo trắng, mắt phượng như nước tràn đây quan tâm. Đứa bé trai khoảng mười tuổi ngồi kế bên cũng mang vẻ mặt lo lắng nhìn nàng
“Minh Nguyệt, con sao rồi?”
Cô gái bỏ cánh tay đang bịt miệng xuống, khẽ ngẩng đầu lên, lộ ra dung nhan xinh đẹp nhưng tái nhợt, vẻ đẹp nàng như tranh vẻ, thậm chí so sánh với vị phụ nhân kia còn đẹp hơn vài phần. Mặc dù bộ dạng mới mười ba tuổi nhưng đã bắt đầu có dáng vẻ tao nhã khuynh thành.
Nàng yếu ớt cười cười, cầm tay phụ nhân lắc đầu.
“Nương, con không sao, khụ khụ khụ…” Một câu chưa nói xong, lại bịt miệng ho khan.
Lục Diên vừa xốc màn xe lên thấy vậy vội vàng đi vào, lấy từ trong bao quần áo ra một ít ô mai.
“Tiểu thư, ăn một viên ô mai đi.”
“Ừ” Cô gái vươn cánh tay mảnh khảnh ra, bỏ ô mai vào miệng, chậm rãi nuốt.
“Còn bao lâu nữa mới tới kinh thành?”
Lục Diên cau mày nói “Sợ là còn những hai canh giờ. Trời cũng sắp tối, chỉ lo cửa thành sắp đóng rồi.”
Vị phu nhân tao nhã kia sắc mặt khẽ biến, trong mắt có vài phần vội vàng.
“Vậy chẳng lẽ hôm nay chúng ta không thể vào thành?”
Thu Minh Nguyệt nhích về phía sau, đưa cánh tay có chút mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương, nhàn nhạt nói “ Phía trước mười dặm có một ngôi chùa của hoàng gia là Bảo Hoa Tự, tối nay ở lại đó một đêm đi.” Mi mắt nàng hạ xuống, che dấu tia cảm xúc chợt lóe rồi biến mất.
“Này…” Trầm thị có chút do dự. Nhưng nghĩ hồi lâu cũng không có biện pháp gì, trong lòng biết nữ nhi mình xưa này đều có chủ ý riêng, nên cũng chấp nhận.
Lục Diên được lệnh, gật đầu vâng một cái rồi đi ra ngoài.
Thu Minh Thụy lúc này mới tiến lên thân thiết hỏi “Tỷ tỷ, tỷ không thoải mái sao?”
Ánh mắt Thu Minh Nguyệt rơi xuống người đệ đệ có vài phần tương tự mình, đôi mắt lạnh lùng xẹt qua tia mềm mại. Nàng sờ sờ đầu Thu Minh Thụy, nói “Tỷ tỷ không có việc gì, chỉ là ngồi xe ngựa lâu nên hơi mệt một chút.”
Trong lòng nàng thở dài. Ở thế kỷ hai mươi mốt khoa học kỹ thuật phát triển, trong thành phố nơi nơi đều có xe hơi, làm gì có loại phương tiện giao thông chậm chạp này? Xem ra sau này nàng phải học cách cưỡi ngựa thôi.
Thu Minh Thụy nghe vậy nói “Vậy tỷ tỷ trước nghỉ ngơi một chút đi.”
“Ừ.” Thu Minh Nguyệt lần nữa nhắm mắt, trong lòng thở dài.
Một năm trước, nàng xuyên qua đến triều đại cổ này của Trung Quốc, Đại Chiêu quốc. Đây là một quốc gia lễ giáo phong kiến nghiêm ngặt, đối với nữ tử rất hà khắc. Mà thân phận nàng cũng thật đáng xấu hổ. Lại nói tiếp, phụ thân nàng trong triều là Hình bộ thượng thư, mà tổ phụ của nàng là thầy giáo của thánh thượng, hiện giờ là đại học sĩ của Long Uyên các. Nhưng mẫu thân của nàng lại là con gái của tội thần. Theo quy định của Đại Chiêu quốc, quan to trong triều không thể cưới tội thân chi nữ, nhẹ thì bãi miễn chức quan, nặng thì sung quân biên cương. Cho nên, mẫu thân nàng vốn dĩ dung mạo tú lệ, tài đức vẹn toàn nhưng sinh sống lưu lạc bên ngoài, ngay cả một tiểu thiếp cũng không bằng. Ngay cả nàng và đệ đệ cũng vì vậy mà không thể ngẩng đầu với người ngoài.
Một tháng trước, oan ức của ngoại tổ phụ được giải, phụ thân nàng liền sai người đến Dương Châu đón ba mẹ con nàng về kinh.
Kỳ thật Thu Minh Nguyệt không muốn trở về đại gia đình kia. Từ xưa trong đại viện nhà giàu vốn đều chuyện dơ bẩn, tranh đấu vô cùng kịch liệt. Mẫu thân nàng tính tình nhu nhược không tranh giành, ở Thu phủ lang sói vây quanh, làm sao có thể sống yên ổn? Nhưng mà, mẫu thân sống ở thời đại này, lễ giáo phong kiến đã ăn sâu bén rễ. Bà từ nhỏ được giáo dục tam tòng tứ đức, cho nên mặc dù xuất thân là tiểu thư khuê các, không thể không nhân nhượng vì lợi ích của toàn cục, trở thành một trong những thê thiếp của phụ thân.
Mà ở Thu phủ xa lạ kia còn có một đại phu nhân bối cảnh xuất thân rất tốt, Lâm thị.
Không chỉ vậy, toàn bộ Thu phủ từ lão thái gia lão thái quân, đến nha hoàn, gã sai vặt, còn có cả vài vị lão gia thái thái, các vị huynh đệ tỷ muội, tổng cộng vài trăm người. Nhiều người nhiều miệng, quan hệ vô cùng phức tạp. Các nàng sống nhiều năm ở Dương Châu, đối với tình huống trong kinh không biết gì cả, làm sao đối mặt với nguy hiểm?
Thu Minh Nguyệt không phải người hay hối hận, cũng không phải người gặp khó khăn liền bỏ chạy. Nàng chỉ là không muốn làm mình mệt mỏi quá thôi.
Xe ngựa chậm rãi hướng về phía trước, xuyên qua bức màn thỉnh thoảng bị gió thổi là cảnh sắc vô cùng mê hoặc, ánh nắng đỏ tươi. Nàng than nhỏ một tiếng, thôi thì nếu đã không trốn được, vậy dùng tâm lý bình thường mà đối mặt đi.
Sau nửa canh giờ, xe ngựa rốt cuộc dừng lại ở chân núi. Dọc đường xe xóc nảy, Thu Minh Nguyệt vội vã vén màn, không hề có phong cách quý phái gì nhảy xuống, vỗ ngực, thở phào một cái.
Lục Diên đứng trước cửa xe, tay vẫn duy trì tư thế xốc màn, tay còn lại vẫn đang giơ ở không trung như muốn đỡ người nào đó. Bỗng một bóng trắng xẹt qua trước mặt, tay nàng vươn lên nửa chừng, kinh ngạc trợn mắt. Mà bên cạnh một người cũng đang đồng dạng kinh ngạc, đó là Trầm Thị đang chuẩn bị xuống xe.
Gã đánh xe đã sớm trừng lớn hai mắt, sững sờ nhìn Thu Minh Nguyệt vừa nhảy xuống.
Lúc lâu sau, Trầm thị mới hồi phục tinh thần, khẽ trách một tiếng
“Minh Nguyệt, con…”
“Nương, đây là bên ngoài, không cần lấy lễ giáo gì đấy dạy dỗ nữ nhi. Sắp tới đến kinh thành, Thu gia lễ nghi nghiêm cẩn, quy củ lại nhiều, nữ nhi chỉ có lúc này mới được tự do một chút, người ngày cả điều này cũng muốn lấy đi sao?” Thu Minh Nguyệt quay đầu, ánh mắt trách móc nhìn mẫu thân đang không biết làm sao, thản nhiên nói.
Trầm thị nghẹn lại, nghĩ đến nữ nhi theo mình nhiều năm nhận lấy chễ giễu xem thường của người đời, hốc mắt bất giác đỏ lên, liền rơi lệ.
Thu Minh Nguyệt từ khi đến cổ đại liền bị lễ nghi đạo đức gì đó ràng buộc, Thu gia lại là đại gia tộc, quy củ hẳn là rất nhiều. Về sau làm gì còn nửa điểm tự do chứ! Nàng vừa rồi nghĩ muốn làm theo ý mình một lần, cũng không ngờ lại động tới vết sẹo của Trầm thị. Mắt thấy Trầm Thị khóc, nàng vội vàng đi qua.
“Nương, người đừng thương tâm, con về sau sẽ không bao giờ… làm vậy nữa.” Nương liên tục dạy nàng thành tiểu thư khuê các cũng chỉ vì một ngày nào đó trở về Thu phủ sẽ không bị coi thường.
Trầm thì vốn áy náy, ngược lại được nữ nhi an ủi, lại cảm thấy đau lòng.
Bà nắm chặt tay Thu Minh Nguyệt, hốc mắt đỏ ửng.
“Nguyệt nhi, nương để con chịu khổ rồi.”
Thu Minh Nguyệt nghe vậy trong lòng đau xót, an ủi “Nương đừng nói vậy, Nguyệt nhi không khổ.” Lời này là xuất phát từ đáy lòng. Kiếp trước, cha mẹ nàng sớm bỏ rơi nàng. Nàng do ông nội một tay nuôi lớn, cho nàng yêu thương. Xuyên đến cổ đại, Trầm Thị yêu thương nàng khiến nàng nhớ tới ông nội đã qua đời, mắt không khỏi đỏ lên. Sợ Trầm Thị xúc động, nàng vội vàng che dấu.
Thu Minh Thụy còn nhỏ, nhưng trẻ em ở cổ đại đều trưởng thành sớm, và lại một năm nay được Thu Minh Nguyệt dạy dỗ, nó so với vấy đứa nhỏ khác hiểu chuyện hơn nhiều. Thấy mẫu thân và tỷ tỷ bộ dạng buồn rầu, trong lòng nó cũng khó chịu, buồn bực không nói tiếng nào.
Thu Minh Nguyệt xoay người nhìn thấy một đại điện giác ngung ẩn hiện giữa cây cối um tùm.
Bảo Hoa tự, ngôi chùa hoàng gia vẫn đứng vững từ tiền triều khai quốc tới nay, đã trải qua mưa gió mấy trăm năm. Lịch sử chìm nổi, triều đại cũng lần lượt thay đổi, chỉ có ngôi chùa này vẫn như cũ sừng sững không ngã. Dù tới hiện tại nhưng nơi này vẫn là chùa hoàng gia như cũ.
Thu Minh Nguyệt quay đầu thấy mặt mày mẫu thân bị mây khói che phủ, vẻ u sần lan rộng, trong lòng liền biết chính mình vừa nãy vô tâm nói ra những điều khiến mẫu thân nhớ lại chuyện cũ, liền lôi kéo bà nói “ Nương, trời đã tối, chúng ta nhanh chóng lên núi đi.”
Trầm thị đương nhiên biết nữ nhi không đành lòng thấy mình đau buồn, mới có ý chuyển đề tài, vì thế gật đầu
“Ừ”
Trên đỉnh núi Bảo Hoa tự, một nam tử ngồi trên xe lăn, ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt tuấn tú của hắn, càng giống như một bức tranh mộng ảo. Ánh mắt hắn thản nhiên nhìn về phía chân núi, nhìn cô gái không chút nào… có khuê phạm nhảy xuống xe ngựa, nghe giọng nói tự nhiên mà bình thản của nàng. Dưới ánh nắng chiều tà, dung nhan nàng như một bức tranh mỹ lệ, ánh mắt của nàng như hai chấm sáng nhỏ, mỗi khi chớp đều tỏa ra hào quang.
Phía sau hắn là một nam tử lạnh lùng ôm kiếm, thấy thần sắc hắn chuyên chú, không khỏi có chút kinh ngạc.
“Công tử?”
Nam tử kia thu mắt “Trở về thôi.”
“Vâng” Nam tử lạnh lùng giúp đẩy xe lăn, chậm rãi rời đi.
Bảo Hoa Tự là ngôi chùa hoàng gia nổi tiếng, thái hậu hằng năm cũng đến đây vài lần. Ngày thường Bảo Hoa tự cũng rất ít có khách hành hương tới tá túc. Thứ nhất là thế tục lễ giáo nghiêm cẩn, thứ hai là sợ đắc tội với người hoàng gia. Thu Minh Nguyệt gặp một tiểu hòa thượng nói rõ ý đồ tới đây, tiểu hòa thượng nghe xong hơi do dự, tựa hồ có điều khó nói. Cũng may phương trượng tấm lòng rộng lượng, đồng ý cho bọn họ tá túc một đêm. Nhưng mà Bảo Hoa tự hiện đang có khách quý, bảo bọn họ buổi tối ngàn vạn lần không thể tự ý đi lại.
Khách quý? Thu Minh Nguyệt nhướng nhướng mày, trong đầu xẹt qua một tin tức trọng yếu. Hôm nay là hai mươi tháng ba, hơn mười năm trước…
……………………
Ban đêm, dưới ánh trăng mông lung, mọi vật đều như ẩn như hiện, cảnh vật tựa như ảm đạm, mơ hồ đi rất nhiều. Đất đai, sông núi, cao lầu, bình cốc đều tựa như phủ lên một màn lụa mỏng, ngủ say dưới sự bao bọc của ánh trăng.
Thu Minh Nguyệt không ngủ được, tùy tiện khoát lên người một chiếc áo choàng gấm, một mình tới trúc ốc. Đường đá quanh co thông đến khe suối trong rừng cây rậm rạp. Màu hồng của hoa đào, màu đỏ của hoa hạnh, màu trắng của hoa lê trải dài khắp núi. Con sông nhỏ sớm đã rã đông chảy xuôi, rung động cao vút. Bước lên cây cầu nhỏ làm bằng trúc, vòng qua dòng suối nhỏ tràn đầy hơi nước, đắm chìm trong giấc mộng cổ xưa.
Nhìn trăng xa xa, từ đầu tới cuối đều là ánh sáng nhàn nhạt lạnh thấu xương. Đây quả thật là trăng tròn, mặc dù hiện tại không phải tiết trung thu, ánh sáng như hàn vạn đèn dầu. Dưới phông nền là màn đêm dày đặc, còn có một ít vật trang trí là những ngôi sao lấp lánh, tỏa sáng yên lặng trong đêm. Dù ít nhưng chúng lại đặc biệt lộng lẫy.
Nhìn ánh trăng như vậy, nhìn cảnh sắc như vậy, trong lòng Thu Minh Nguyệt không khỏi hiện lên cảm giác u buồn và nhớ nhung. Xuyên tới đây đã một năm, nàng luôn khắc chế mình không suy nghĩ tới mọi chuyện ở thế giới kia nữa, cũng cố gắng khiến mình hòa nhập với nơi đây.
Đêm đầu xuân có chút lạnh, nàng không khỏi nắm chặt áo khoác. Vừa nãy nàng tùy tiện đi, nhưng lại bất giác đi xa phòng quá. Nhìn sắc trời, nàng hẳn là nên trở về, bằng không nương sẽ lo lắng.
Nàng cất bước định đi về phía trước, bỗng nhiên nghe tiếng rên rĩ trầm thấp, giống như chịu đau khổ rất lớn. Cước bộ nàng chậm lại, có chút ngạc nhiên tìm đến nơi thanh âm phát ra.
Xuyên qua những cây to, nàng nhìn thấy một tiểu viện trang nhã, tiếng kêu kia hình như cũng từ đây phát ra. Lòng hiếu kỳ khiến nàng tiếp tục tiến về phía trước. Không nghĩ rằng, cùng lúc đó, một cây đao lóe hào quang chắn trước mặt nàng.
“Khụ, khụ, khụ…”
Tiếng ho khan bị kiềm chế của nữ tử thỉnh thoảng truyền đến, nha hoàn bên cạnh lập tức chú ý.
“Mau dừng lại, tiểu thư chắc là say xe rồi.”
Xe ngựa lập tức dừng lại, nha hoàn mặt mũi thanh tú ngồi phía trước vén chiếc rèm xanh biếc đi vào trong. Bên trong xe, một phụ nhân quần áo trang nhã đang thân thiết vỗ vỗ lưng của thiếu nữ áo trắng, mắt phượng như nước tràn đây quan tâm. Đứa bé trai khoảng mười tuổi ngồi kế bên cũng mang vẻ mặt lo lắng nhìn nàng
“Minh Nguyệt, con sao rồi?”
Cô gái bỏ cánh tay đang bịt miệng xuống, khẽ ngẩng đầu lên, lộ ra dung nhan xinh đẹp nhưng tái nhợt, vẻ đẹp nàng như tranh vẻ, thậm chí so sánh với vị phụ nhân kia còn đẹp hơn vài phần. Mặc dù bộ dạng mới mười ba tuổi nhưng đã bắt đầu có dáng vẻ tao nhã khuynh thành.
Nàng yếu ớt cười cười, cầm tay phụ nhân lắc đầu.
“Nương, con không sao, khụ khụ khụ…” Một câu chưa nói xong, lại bịt miệng ho khan.
Lục Diên vừa xốc màn xe lên thấy vậy vội vàng đi vào, lấy từ trong bao quần áo ra một ít ô mai.
“Tiểu thư, ăn một viên ô mai đi.”
“Ừ” Cô gái vươn cánh tay mảnh khảnh ra, bỏ ô mai vào miệng, chậm rãi nuốt.
“Còn bao lâu nữa mới tới kinh thành?”
Lục Diên cau mày nói “Sợ là còn những hai canh giờ. Trời cũng sắp tối, chỉ lo cửa thành sắp đóng rồi.”
Vị phu nhân tao nhã kia sắc mặt khẽ biến, trong mắt có vài phần vội vàng.
“Vậy chẳng lẽ hôm nay chúng ta không thể vào thành?”
Thu Minh Nguyệt nhích về phía sau, đưa cánh tay có chút mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương, nhàn nhạt nói “ Phía trước mười dặm có một ngôi chùa của hoàng gia là Bảo Hoa Tự, tối nay ở lại đó một đêm đi.” Mi mắt nàng hạ xuống, che dấu tia cảm xúc chợt lóe rồi biến mất.
“Này…” Trầm thị có chút do dự. Nhưng nghĩ hồi lâu cũng không có biện pháp gì, trong lòng biết nữ nhi mình xưa này đều có chủ ý riêng, nên cũng chấp nhận.
Lục Diên được lệnh, gật đầu vâng một cái rồi đi ra ngoài.
Thu Minh Thụy lúc này mới tiến lên thân thiết hỏi “Tỷ tỷ, tỷ không thoải mái sao?”
Ánh mắt Thu Minh Nguyệt rơi xuống người đệ đệ có vài phần tương tự mình, đôi mắt lạnh lùng xẹt qua tia mềm mại. Nàng sờ sờ đầu Thu Minh Thụy, nói “Tỷ tỷ không có việc gì, chỉ là ngồi xe ngựa lâu nên hơi mệt một chút.”
Trong lòng nàng thở dài. Ở thế kỷ hai mươi mốt khoa học kỹ thuật phát triển, trong thành phố nơi nơi đều có xe hơi, làm gì có loại phương tiện giao thông chậm chạp này? Xem ra sau này nàng phải học cách cưỡi ngựa thôi.
Thu Minh Thụy nghe vậy nói “Vậy tỷ tỷ trước nghỉ ngơi một chút đi.”
“Ừ.” Thu Minh Nguyệt lần nữa nhắm mắt, trong lòng thở dài.
Một năm trước, nàng xuyên qua đến triều đại cổ này của Trung Quốc, Đại Chiêu quốc. Đây là một quốc gia lễ giáo phong kiến nghiêm ngặt, đối với nữ tử rất hà khắc. Mà thân phận nàng cũng thật đáng xấu hổ. Lại nói tiếp, phụ thân nàng trong triều là Hình bộ thượng thư, mà tổ phụ của nàng là thầy giáo của thánh thượng, hiện giờ là đại học sĩ của Long Uyên các. Nhưng mẫu thân của nàng lại là con gái của tội thần. Theo quy định của Đại Chiêu quốc, quan to trong triều không thể cưới tội thân chi nữ, nhẹ thì bãi miễn chức quan, nặng thì sung quân biên cương. Cho nên, mẫu thân nàng vốn dĩ dung mạo tú lệ, tài đức vẹn toàn nhưng sinh sống lưu lạc bên ngoài, ngay cả một tiểu thiếp cũng không bằng. Ngay cả nàng và đệ đệ cũng vì vậy mà không thể ngẩng đầu với người ngoài.
Một tháng trước, oan ức của ngoại tổ phụ được giải, phụ thân nàng liền sai người đến Dương Châu đón ba mẹ con nàng về kinh.
Kỳ thật Thu Minh Nguyệt không muốn trở về đại gia đình kia. Từ xưa trong đại viện nhà giàu vốn đều chuyện dơ bẩn, tranh đấu vô cùng kịch liệt. Mẫu thân nàng tính tình nhu nhược không tranh giành, ở Thu phủ lang sói vây quanh, làm sao có thể sống yên ổn? Nhưng mà, mẫu thân sống ở thời đại này, lễ giáo phong kiến đã ăn sâu bén rễ. Bà từ nhỏ được giáo dục tam tòng tứ đức, cho nên mặc dù xuất thân là tiểu thư khuê các, không thể không nhân nhượng vì lợi ích của toàn cục, trở thành một trong những thê thiếp của phụ thân.
Mà ở Thu phủ xa lạ kia còn có một đại phu nhân bối cảnh xuất thân rất tốt, Lâm thị.
Không chỉ vậy, toàn bộ Thu phủ từ lão thái gia lão thái quân, đến nha hoàn, gã sai vặt, còn có cả vài vị lão gia thái thái, các vị huynh đệ tỷ muội, tổng cộng vài trăm người. Nhiều người nhiều miệng, quan hệ vô cùng phức tạp. Các nàng sống nhiều năm ở Dương Châu, đối với tình huống trong kinh không biết gì cả, làm sao đối mặt với nguy hiểm?
Thu Minh Nguyệt không phải người hay hối hận, cũng không phải người gặp khó khăn liền bỏ chạy. Nàng chỉ là không muốn làm mình mệt mỏi quá thôi.
Xe ngựa chậm rãi hướng về phía trước, xuyên qua bức màn thỉnh thoảng bị gió thổi là cảnh sắc vô cùng mê hoặc, ánh nắng đỏ tươi. Nàng than nhỏ một tiếng, thôi thì nếu đã không trốn được, vậy dùng tâm lý bình thường mà đối mặt đi.
Sau nửa canh giờ, xe ngựa rốt cuộc dừng lại ở chân núi. Dọc đường xe xóc nảy, Thu Minh Nguyệt vội vã vén màn, không hề có phong cách quý phái gì nhảy xuống, vỗ ngực, thở phào một cái.
Lục Diên đứng trước cửa xe, tay vẫn duy trì tư thế xốc màn, tay còn lại vẫn đang giơ ở không trung như muốn đỡ người nào đó. Bỗng một bóng trắng xẹt qua trước mặt, tay nàng vươn lên nửa chừng, kinh ngạc trợn mắt. Mà bên cạnh một người cũng đang đồng dạng kinh ngạc, đó là Trầm Thị đang chuẩn bị xuống xe.
Gã đánh xe đã sớm trừng lớn hai mắt, sững sờ nhìn Thu Minh Nguyệt vừa nhảy xuống.
Lúc lâu sau, Trầm thị mới hồi phục tinh thần, khẽ trách một tiếng
“Minh Nguyệt, con…”
“Nương, đây là bên ngoài, không cần lấy lễ giáo gì đấy dạy dỗ nữ nhi. Sắp tới đến kinh thành, Thu gia lễ nghi nghiêm cẩn, quy củ lại nhiều, nữ nhi chỉ có lúc này mới được tự do một chút, người ngày cả điều này cũng muốn lấy đi sao?” Thu Minh Nguyệt quay đầu, ánh mắt trách móc nhìn mẫu thân đang không biết làm sao, thản nhiên nói.
Trầm thị nghẹn lại, nghĩ đến nữ nhi theo mình nhiều năm nhận lấy chễ giễu xem thường của người đời, hốc mắt bất giác đỏ lên, liền rơi lệ.
Thu Minh Nguyệt từ khi đến cổ đại liền bị lễ nghi đạo đức gì đó ràng buộc, Thu gia lại là đại gia tộc, quy củ hẳn là rất nhiều. Về sau làm gì còn nửa điểm tự do chứ! Nàng vừa rồi nghĩ muốn làm theo ý mình một lần, cũng không ngờ lại động tới vết sẹo của Trầm thị. Mắt thấy Trầm Thị khóc, nàng vội vàng đi qua.
“Nương, người đừng thương tâm, con về sau sẽ không bao giờ… làm vậy nữa.” Nương liên tục dạy nàng thành tiểu thư khuê các cũng chỉ vì một ngày nào đó trở về Thu phủ sẽ không bị coi thường.
Trầm thì vốn áy náy, ngược lại được nữ nhi an ủi, lại cảm thấy đau lòng.
Bà nắm chặt tay Thu Minh Nguyệt, hốc mắt đỏ ửng.
“Nguyệt nhi, nương để con chịu khổ rồi.”
Thu Minh Nguyệt nghe vậy trong lòng đau xót, an ủi “Nương đừng nói vậy, Nguyệt nhi không khổ.” Lời này là xuất phát từ đáy lòng. Kiếp trước, cha mẹ nàng sớm bỏ rơi nàng. Nàng do ông nội một tay nuôi lớn, cho nàng yêu thương. Xuyên đến cổ đại, Trầm Thị yêu thương nàng khiến nàng nhớ tới ông nội đã qua đời, mắt không khỏi đỏ lên. Sợ Trầm Thị xúc động, nàng vội vàng che dấu.
Thu Minh Thụy còn nhỏ, nhưng trẻ em ở cổ đại đều trưởng thành sớm, và lại một năm nay được Thu Minh Nguyệt dạy dỗ, nó so với vấy đứa nhỏ khác hiểu chuyện hơn nhiều. Thấy mẫu thân và tỷ tỷ bộ dạng buồn rầu, trong lòng nó cũng khó chịu, buồn bực không nói tiếng nào.
Thu Minh Nguyệt xoay người nhìn thấy một đại điện giác ngung ẩn hiện giữa cây cối um tùm.
Bảo Hoa tự, ngôi chùa hoàng gia vẫn đứng vững từ tiền triều khai quốc tới nay, đã trải qua mưa gió mấy trăm năm. Lịch sử chìm nổi, triều đại cũng lần lượt thay đổi, chỉ có ngôi chùa này vẫn như cũ sừng sững không ngã. Dù tới hiện tại nhưng nơi này vẫn là chùa hoàng gia như cũ.
Thu Minh Nguyệt quay đầu thấy mặt mày mẫu thân bị mây khói che phủ, vẻ u sần lan rộng, trong lòng liền biết chính mình vừa nãy vô tâm nói ra những điều khiến mẫu thân nhớ lại chuyện cũ, liền lôi kéo bà nói “ Nương, trời đã tối, chúng ta nhanh chóng lên núi đi.”
Trầm thị đương nhiên biết nữ nhi không đành lòng thấy mình đau buồn, mới có ý chuyển đề tài, vì thế gật đầu
“Ừ”
Trên đỉnh núi Bảo Hoa tự, một nam tử ngồi trên xe lăn, ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt tuấn tú của hắn, càng giống như một bức tranh mộng ảo. Ánh mắt hắn thản nhiên nhìn về phía chân núi, nhìn cô gái không chút nào… có khuê phạm nhảy xuống xe ngựa, nghe giọng nói tự nhiên mà bình thản của nàng. Dưới ánh nắng chiều tà, dung nhan nàng như một bức tranh mỹ lệ, ánh mắt của nàng như hai chấm sáng nhỏ, mỗi khi chớp đều tỏa ra hào quang.
Phía sau hắn là một nam tử lạnh lùng ôm kiếm, thấy thần sắc hắn chuyên chú, không khỏi có chút kinh ngạc.
“Công tử?”
Nam tử kia thu mắt “Trở về thôi.”
“Vâng” Nam tử lạnh lùng giúp đẩy xe lăn, chậm rãi rời đi.
Bảo Hoa Tự là ngôi chùa hoàng gia nổi tiếng, thái hậu hằng năm cũng đến đây vài lần. Ngày thường Bảo Hoa tự cũng rất ít có khách hành hương tới tá túc. Thứ nhất là thế tục lễ giáo nghiêm cẩn, thứ hai là sợ đắc tội với người hoàng gia. Thu Minh Nguyệt gặp một tiểu hòa thượng nói rõ ý đồ tới đây, tiểu hòa thượng nghe xong hơi do dự, tựa hồ có điều khó nói. Cũng may phương trượng tấm lòng rộng lượng, đồng ý cho bọn họ tá túc một đêm. Nhưng mà Bảo Hoa tự hiện đang có khách quý, bảo bọn họ buổi tối ngàn vạn lần không thể tự ý đi lại.
Khách quý? Thu Minh Nguyệt nhướng nhướng mày, trong đầu xẹt qua một tin tức trọng yếu. Hôm nay là hai mươi tháng ba, hơn mười năm trước…
……………………
Ban đêm, dưới ánh trăng mông lung, mọi vật đều như ẩn như hiện, cảnh vật tựa như ảm đạm, mơ hồ đi rất nhiều. Đất đai, sông núi, cao lầu, bình cốc đều tựa như phủ lên một màn lụa mỏng, ngủ say dưới sự bao bọc của ánh trăng.
Thu Minh Nguyệt không ngủ được, tùy tiện khoát lên người một chiếc áo choàng gấm, một mình tới trúc ốc. Đường đá quanh co thông đến khe suối trong rừng cây rậm rạp. Màu hồng của hoa đào, màu đỏ của hoa hạnh, màu trắng của hoa lê trải dài khắp núi. Con sông nhỏ sớm đã rã đông chảy xuôi, rung động cao vút. Bước lên cây cầu nhỏ làm bằng trúc, vòng qua dòng suối nhỏ tràn đầy hơi nước, đắm chìm trong giấc mộng cổ xưa.
Nhìn trăng xa xa, từ đầu tới cuối đều là ánh sáng nhàn nhạt lạnh thấu xương. Đây quả thật là trăng tròn, mặc dù hiện tại không phải tiết trung thu, ánh sáng như hàn vạn đèn dầu. Dưới phông nền là màn đêm dày đặc, còn có một ít vật trang trí là những ngôi sao lấp lánh, tỏa sáng yên lặng trong đêm. Dù ít nhưng chúng lại đặc biệt lộng lẫy.
Nhìn ánh trăng như vậy, nhìn cảnh sắc như vậy, trong lòng Thu Minh Nguyệt không khỏi hiện lên cảm giác u buồn và nhớ nhung. Xuyên tới đây đã một năm, nàng luôn khắc chế mình không suy nghĩ tới mọi chuyện ở thế giới kia nữa, cũng cố gắng khiến mình hòa nhập với nơi đây.
Đêm đầu xuân có chút lạnh, nàng không khỏi nắm chặt áo khoác. Vừa nãy nàng tùy tiện đi, nhưng lại bất giác đi xa phòng quá. Nhìn sắc trời, nàng hẳn là nên trở về, bằng không nương sẽ lo lắng.
Nàng cất bước định đi về phía trước, bỗng nhiên nghe tiếng rên rĩ trầm thấp, giống như chịu đau khổ rất lớn. Cước bộ nàng chậm lại, có chút ngạc nhiên tìm đến nơi thanh âm phát ra.
Xuyên qua những cây to, nàng nhìn thấy một tiểu viện trang nhã, tiếng kêu kia hình như cũng từ đây phát ra. Lòng hiếu kỳ khiến nàng tiếp tục tiến về phía trước. Không nghĩ rằng, cùng lúc đó, một cây đao lóe hào quang chắn trước mặt nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.