Chương 102
Thập Nguyệt Vi Vi Lương
31/10/2023
Ở đây đều là người thông minh, lời này của A Cẩn rõ ràng có ý gì đó. Mọi người không nói gì nhiều, mỉm cười nói sang chuyện khác.
Minh Y cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, nhẹ nhàng nói chuyện với nữ tử ở bên cạnh, nhưng nếu nhìn kỹ có thể nhìn ra được, hai tay nàng ta đang siết chặt, hận không thể giết chết Thôi Mẫn.
A Cẩn không ưa phủ của bọn họ, việc nàng nhắm vào bọn họ là điều dễ hiểu. Nhưng vì sao Thôi Mẫn lại như vậy, rõ ràng hai người chưa từng tiếp xúc nhưng lại ném đá giấu tay như thế, có kiểu vở kịch như vậy hay không thì không biết, cố tình lôi ra nói ngay lúc này, đúng là một tiện nhân.
Con người Minh Y chính là như vậy, người khác đối xử với nàng ta tốt, nàng ta không hề nhớ, nhưng nếu như có ai đối xử không tốt với nàng ta thì nàng ta nhớ kỹ trong lòng, hận không thể cắn mấy người đó một cái để báo thù.
Chỉ là suy cho cùng Thôi Mẫn và A Cẩn mỉa mai ném đá giấu tay, Minh Y không dám hành động hấp tấp, hôn lễ ngày hôm nay cứ thế bình yên trôi qua. Chỉ là người khác không biết rằng trong lòng Minh Y dặn vặt ra sao, nàng ta nghĩ rất nhiều, cuối cùng vẫn không hành động.
So với việc khiến cho Hứa U U sinh non, danh tiếng của mình vẫn quan trọng hơn, hơn nữa, ngày sau làm chuyện này vẫn không thể để Minh Ngọc chịu tội được, nếu không mọi người có thể sẽ nghĩ nhiều về hướng này hơn. Trừ phi… Minh Y hơi nhìn xuống, trừ phi Minh Ngọc bị mọi người bắt quả tang, mà với trí thông minh của nàng ta, cũng không thể lập luận rõ ràng, chỉ có như vậy mới có thể thành công.
Minh Y không nói nhiều, vẫn cười ấm áp như cũ, dáng vẻ vô cùng dịu dàng, nàng ta không hề uống rượu, ngoan ngoãn ngồi ở đó, A Cẩn nhìn nàng ta cũng mỉm cười.
Nhưng nhóm trưởng bối lại hơi tò mò, mấy nam tử trong Kinh thành này, thế mà lại không ép rượu, khiến người ta rất lấy làm lạ, mà các bàn trưởng bối cũng cân nhắc đến thân phận, đều cẩn thận không làm quá mức, nhất thời khiến mọi người tò mò, chưa từng thấy hôn lễ nào kỳ lạ như thế này. Chỉ là… sao mấy tiểu tử trong Kinh này lại không ép rượu nhỉ?
Thời Hàn cúi đầu mỉm cười, bưng ly rượu lên “Cẩn Ngôn huynh. Đời người có ba việc vui lớn, gặp người quen ở đất khách, lúc đề tên trên bảng vàng và đêm động phòng hoa chúc. Hai cái trước huynh không gặp được rồi, đoán chừng cuộc đời này của huynh cũng chỉ có một chuyện vui lớn như thế này, chúc mừng.”
Triệu Cẩn Ngôn bưng chén rượu: “Cảm ơn.”
Hai người một hơi uống hết, Cẩn Ngôn đang muốn mời người khác, lại bị Thời Hàn ngăn lại.
Thời Hàn nhìn ly rượu của hắn, mỉm cười trực tiếp từ trong lòng lấy ra một bình rượu, vừa mở nút ra mùi rượu bay khắp nơi, tất cả mọi người đều nhìn sang, hắn nhướng mày: “Ta thấy mọi người dường như đều nhẹ nhàng với huynh, chúng ta cũng coi như bên nhau từ nhỏ đến lớn, ta không thể dễ dàng bỏ qua cho huynh được, đến đây!”
Mọi người đều nhìn sang, Thời Hàn rót đầy ly rượu, giơ ly rượu lên: “Mối quan hệ của chúng ta, cho dù ra sao, chí ít cũng nên uống mấy chén.”
Cảnh Diễn cùng một bàn với bọn họ, hắn lười biếng nhìn Thời Hàn và Cẩn Ngôn, cười như không cười nói: “Hai người không phải muốn ăn gian đấy chứ? Ta không tin đệ dám đắc tội Cẩn Ngôn, phải biết là, đệ còn muốn… khụ khụ, haha mọi người đều hiểu mà? Đệ sẽ làm chuyện đắc tội hắn như vậy à?”
Mọi người vội vàng gật đầu, đúng vậy, Phó Thời Hàn mời rượu, chuyện này dù sao vẫn vô cùng kỳ lạ, rượu đó tuy rằng hương thơm bay khắp nơi, nhưng là thật à? Vẻ mặt nghi ngờ!
Thời Hàn cười rất dịu dàng: “Hay là… Các ngươi cử một người qua đây thử đi? Nếu như không phải, ta chịu phạt một trăm chén.”
Cẩn Ngôn: “Huynh… thật tốt!”
Thời Hàn: “Không cần cảm ơn ta.”
Cảnh Diễn nhận lấy chén rượu, đến bên cạnh Nhị Vương gia: “Hay là mời Nhị Vương gia bình phẩm rượu này giúp chúng ta nhỉ?”
Tất nhiên là Nhị Vương gia vui vẻ tham gia với bọn họ, mỉm cười uống, thở dài nói: “Quả nhiên là rượu ngon. Nhưng Thời Hàn à, con lấy rượu ngon từ chỗ ta đi để dùng ở đây, còn bị người khác nghi ngờ, thật sự không lỗ chứ?”
Thời Hàn rót đầy rượu: “Đương nhiên không lỗ.”
Ai biết hắn nghĩ cái gì? Người khác không biết, nhưng những người vừa rồi ở phòng tân hôn vây xem lại hiểu một chút, đây là nói, Phó Thời Hàn muốn bọn họ chứng kiến hiệu quả à?
Có Nhị Vương gia đảm bảo, tất nhiên mọi người tin rồi, không chỉ tin, mà còn vô cùng tin tưởng.
Bên này chè chén say sưa, bên kia Minh Y cười nói: “Chẳng phải Phó công tử có quan hệ rất tốt với Gia Hoà tỷ tỷ à? Sao có thể nhắm vào Cẩn Ngôn ca ca vậy. Đúng là không tử tế gì cả!
A Cẩn thấy nàng ta châm ngòi ly gián như vậy, không thèm quan tâm: “Ta lại cảm thấy như vậy rất tốt. Nếu đã là thành thân thì phải ầm ĩ, lại nói, Thời Hàn ca ca quan hệ tốt với ta, quan hệ với ca ca ta còn tốt hơn, để mọi người vui một chút thì có làm sao? Cách nghĩ của Minh Y muội muội thật kỳ lạ. Sao lại nói nhắm vào với không nhắm vào ở đây? Đương nhiên càng không thể nói là tử tế hay không tử tế gì đó, ta cảm thấy Thời Hàn ca ca như vậy rất tốt.”
Bên đó tập trung một vòng lại một vòng, cũng không thấy Cẩn Ngôn có gì không ổn. Mọi người đều đồng loạt giơ ngón cái.
Cuối cùng ầm ĩ đến nửa đêm, mọi người đều tản ra. Tân lang cũng đưa vào động phòng. Mọi người nối đuôi rời đi.
Thôi Mẫn đứng ở hành lang, Thời Hàn đi qua bên cạnh nàng ta: “Rất tốt.”
Thôi Mẫn mỉm cười: “Trên tay của Triệu Minh Y có thuốc độc. Nhưng nàng ta lại không hề dùng.”
Thời Hàn không hề lại gần phía nữ tử bên đó, cũng không biết mấy điều này, hắn khẽ gật đầu: “Quay về nghỉ ngơi cho tốt. Ta nghĩ, Triệu Minh Y sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.”
Thôi Mẫn cười càng thêm xinh đẹp: “Ta có thể sợ rất nhiều người, nhưng lại không hề sợ nàng ta. Hơn nữa… chẳng phải đến bản thân mà nàng ta cũng khó bảo vệ nổi sao? Ta nghĩ, đoạn thời gian này nàng ta sẽ cố làm ra vẻ, giả vờ giả vịt hơn. Tạm thời nàng ta sẽ chẳng còn sức lực mà đi đối phó ta.”
Thời Hàn: “Bảo trọng. Ta sẽ không để người dưới quyền của ta bị giết chết.”
Thôi Mẫn: “Ta không sợ chết. Chỉ cần có thể chăm sóc cả gia đình nhà ta là được rồi, ta không quan tâm bản thân.”
Nói rồi, Thôi Mẫn không có nhiều biểu cảm dư thừa gì, lập tức rời đi.
Đợi đến khi Thôi Mẫn rời đi, Thời Hàn đứng ở bên đó không động đậy, lúc sau nói: “Đừng trốn nữa, nhóc con mau ra đi.”
Vừa nói dứt lời, A Cẩn từ phía sau bụi cây đi ra, nàng trừng mắt nhìn Thời Hàn, đánh đòn phủ đầu trước: “Huynh lợi dụng Thôi Mẫn.”
Thời Hàn mỉm cười: “Như thế thì làm sao? Hơn nữa, cái này không tính là lợi dụng. Chuẩn xác mà nói là hợp tác. Nàng ta muốn hợp tác, ta phụ trách bảo vệ gia đình của nàng ta, không phải rất tốt à?”
A Cẩn bĩu môi: “Muội nói vì sao vừa rồi nàng ta lại nói giúp muội như vậy, hoá ra là do huynh mớm lời. Phó Thời Hàn, sao huynh nói được nàng ta vậy. Thật sự quá giỏi. Hay là…” A Cẩn do dự nhìn Thời Hàn “Nàng ta… Nàng ta nói cái gì đó với huynh rồi?”
Thời Hàn nhìn trời: “Cũng không nói cái gì cả. Nàng ta chỉ muốn hỏi, chuyện nàng ta chết rồi sống lại này, có phải ta cũng biết không? Biết thì lại làm sao? Chuyện này không tạo thành ảnh hưởng gì nhiều đối với ta. Ta chỉ nhìn trúng con người đã trải qua huấn luyện của Thôi Mẫn mà thôi. Cũng không phải muốn biết trước tương lai gì cả. Mấy cái này, căn bản không chuẩn xác.”
A Cẩn tức giận nói: “Không ngờ đến cái này nàng ta cũng nói với huynh, muội biết nàng ta sợ huynh. Nhưng lại không nghĩ đến nàng ta sẽ nói mấy chuyện này với huynh. Hu hu đáng ghét!”
Thời Hàn nhìn khuôn mặt nàng phồng lên, không nhịn được nhéo một cái, A Cẩn bị hắn nhéo, lắc đầu tức giận: “Huynh lại dám nhéo mặt ta, gan to lắm rồi. Ta sẽ không khách sáo với huynh nữa.”
Thời Hàn cười nói: “Muội đang… ghen à?”
A Cẩn lập tức phản bác: “Vì sao muội phải ghen, huynh nói linh tinh, huynh là Thời Hàn ca ca của muội, nếu đã là ca ca, sao có thể ghen mấy loại chuyện này chứ? Chẳng lẽ muội thấy Cẩn Ngôn ca ca cưới Tố Vấn tỷ tỷ cũng phải ghen à? Rõ ràng không có nha. Nếu đã không có, chứng tỏ muội không ghen, huynh đừng suy nghĩ linh tinh.”
Thời Hàn lại chọc vào mặt nàng một cái, A Cẩn nhe răng.
Thời Hàn thở dài một hơi nói: “Chẳng lẽ muội không cảm thấy, muội phản bác quá nhanh à?”
A Cẩn cũng hiểu, nhưng nàng vẫn tỏ vẻ bình tĩnh cười nói: “Vì sao muội phải phản bác, muội chỉ cảm thấy huynh nói vớ vẩn quá.”
Thời Hàn cười lạnh: “Triệu Tiểu Cẩn, đây là ngày đầu tiên ta quen biết muội à? Muội gấp gáp cái gì, hoảng loạn ra sao, lại lanh lợi như thế nào ta còn không hiểu rõ à? Thừa nhận bản thân ghen cũng đâu phải việc khó gì?”
A Cẩn khịt mũi, tránh người bước đi.
Nàng đi như bay, rõ ràng là không thể nói lại nổi Thời Hàn. Thời Hàn ở đằng sau nàng cười ha ha, A Cẩn đi càng nhanh hơn.
Nếu như mũi có thể xì ra lửa, nàng chắc chắn muốn phun ra lửa!
A Cẩn cảm thấy, Thời Hàn ca ca là người bắt nạt người khác nhất, nói cái gì mà nàng ghen, sao nàng phải ghen, rõ ràng là nàng rất có thiện cảm với Thôi Mẫn mà. Nếu như thật sự ghen tuông thì phải ghét Thôi Mẫn chứ, nàng căn bản không hề làm thế, hơn nữa, thật sự nàng cảm thấy chuyện Thời Hàn ca ca lén lút móc nối với Thôi Mẫn như thế rất đáng ghét, không vì điều gì cả. Đúng là chỉ có như vậy thôi.
A Cẩn tự mình lầm bầm quay về phòng, lẩm bẩm: “Ta muốn đi tắm rửa trước, còn lâu ta mới để ý tên xấu xa đó.”
Còn Thời Hàn, vào lúc A Cẩn quay người đi về phòng mình thì hắn cũng quay người rời đi.
Xem ra hôm nay vẫn đáng để ăn mừng, hay là… đi tìm Cảnh Diễn uống một chén. Haizzz, đúng rồi, Cảnh Diễn đâu? Lúc này Thời Hàn mới phát hiện, hắn đã vứt bỏ biểu ca của mình.
Tên Cảnh Diễn này đi đâu rồi?
Mà Cảnh Diễn lúc này đang ngồi xổm giữa những bông hoa trong hoa viên, không ngừng dỗ dành tiểu cô nương trước mắt: “Này này, muội đừng khóc, ta sai rồi còn không được à? Ta cũng không cố ý. Muội đừng khóc như vậy được không. Nếu, nếu như để người khác nhìn thấy, còn cho rằng ta làm gì đó với muội. Ta bị oan mà!”
Oánh Nguyệt tức giận ngẩng đầu gầm lên: “Huynh làm hỏng quẻ bói của ta, còn nói một cách dễ dàng như thế à? Huhu! Ta không muốn trông thấy huynh nữa, huynh đền cho ta, huynh đền cho ta!”
Rõ ràng là đại cô nương mười bảy mười tám tuổi, nhưng lại cứ giống như một bé gái bảy, tám tuổi vậy. Trước giờ Cảnh Diễn hiếm khi gặp con gái như thế này, muội muội nhà hắn lúc tầm tuổi này cũng không hề khóc lóc như thế, hơn nữa chỉ là một cái quẻ bói mà thôi. Tuy rằng biết cả ngày muội ấy chỉ bói toán, nhưng không đến mức như vậy chứ?
“Ta cũng đâu cố ý, muội không thể rộng lượng một chút à?
Oánh Nguyệt chừng mắt nhìn hắn: “Vì sao muội phải rộng lượng? Muội là con gái, A Cẩn từng nói, con gái không cần rộng lượng. Nhỏ nhen mới là bình thường.”
Đùa! Cảnh Diễn cảm thấy, phong cách của Lục Vương phủ quả nhiên kỳ lạ, làm gì có tỷ tỷ nào lại nghe muội muội như vậy.
“Được rồi được rồi, nhỏ nhen mới là bình thường, nhưng muội phải tin ta, ta thật sự không cố ý, ta tặng muội cái tốt hơn còn không được à?” Cảnh Diễn hỏi.
Oánh Nguyệt: “Nhưng cái đó là sư thái tặng cho ta, là cái hiếm có trên đời… Huynh, huynh muốn tặng ta cái như thế nào?”
Minh Y cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, nhẹ nhàng nói chuyện với nữ tử ở bên cạnh, nhưng nếu nhìn kỹ có thể nhìn ra được, hai tay nàng ta đang siết chặt, hận không thể giết chết Thôi Mẫn.
A Cẩn không ưa phủ của bọn họ, việc nàng nhắm vào bọn họ là điều dễ hiểu. Nhưng vì sao Thôi Mẫn lại như vậy, rõ ràng hai người chưa từng tiếp xúc nhưng lại ném đá giấu tay như thế, có kiểu vở kịch như vậy hay không thì không biết, cố tình lôi ra nói ngay lúc này, đúng là một tiện nhân.
Con người Minh Y chính là như vậy, người khác đối xử với nàng ta tốt, nàng ta không hề nhớ, nhưng nếu như có ai đối xử không tốt với nàng ta thì nàng ta nhớ kỹ trong lòng, hận không thể cắn mấy người đó một cái để báo thù.
Chỉ là suy cho cùng Thôi Mẫn và A Cẩn mỉa mai ném đá giấu tay, Minh Y không dám hành động hấp tấp, hôn lễ ngày hôm nay cứ thế bình yên trôi qua. Chỉ là người khác không biết rằng trong lòng Minh Y dặn vặt ra sao, nàng ta nghĩ rất nhiều, cuối cùng vẫn không hành động.
So với việc khiến cho Hứa U U sinh non, danh tiếng của mình vẫn quan trọng hơn, hơn nữa, ngày sau làm chuyện này vẫn không thể để Minh Ngọc chịu tội được, nếu không mọi người có thể sẽ nghĩ nhiều về hướng này hơn. Trừ phi… Minh Y hơi nhìn xuống, trừ phi Minh Ngọc bị mọi người bắt quả tang, mà với trí thông minh của nàng ta, cũng không thể lập luận rõ ràng, chỉ có như vậy mới có thể thành công.
Minh Y không nói nhiều, vẫn cười ấm áp như cũ, dáng vẻ vô cùng dịu dàng, nàng ta không hề uống rượu, ngoan ngoãn ngồi ở đó, A Cẩn nhìn nàng ta cũng mỉm cười.
Nhưng nhóm trưởng bối lại hơi tò mò, mấy nam tử trong Kinh thành này, thế mà lại không ép rượu, khiến người ta rất lấy làm lạ, mà các bàn trưởng bối cũng cân nhắc đến thân phận, đều cẩn thận không làm quá mức, nhất thời khiến mọi người tò mò, chưa từng thấy hôn lễ nào kỳ lạ như thế này. Chỉ là… sao mấy tiểu tử trong Kinh này lại không ép rượu nhỉ?
Thời Hàn cúi đầu mỉm cười, bưng ly rượu lên “Cẩn Ngôn huynh. Đời người có ba việc vui lớn, gặp người quen ở đất khách, lúc đề tên trên bảng vàng và đêm động phòng hoa chúc. Hai cái trước huynh không gặp được rồi, đoán chừng cuộc đời này của huynh cũng chỉ có một chuyện vui lớn như thế này, chúc mừng.”
Triệu Cẩn Ngôn bưng chén rượu: “Cảm ơn.”
Hai người một hơi uống hết, Cẩn Ngôn đang muốn mời người khác, lại bị Thời Hàn ngăn lại.
Thời Hàn nhìn ly rượu của hắn, mỉm cười trực tiếp từ trong lòng lấy ra một bình rượu, vừa mở nút ra mùi rượu bay khắp nơi, tất cả mọi người đều nhìn sang, hắn nhướng mày: “Ta thấy mọi người dường như đều nhẹ nhàng với huynh, chúng ta cũng coi như bên nhau từ nhỏ đến lớn, ta không thể dễ dàng bỏ qua cho huynh được, đến đây!”
Mọi người đều nhìn sang, Thời Hàn rót đầy ly rượu, giơ ly rượu lên: “Mối quan hệ của chúng ta, cho dù ra sao, chí ít cũng nên uống mấy chén.”
Cảnh Diễn cùng một bàn với bọn họ, hắn lười biếng nhìn Thời Hàn và Cẩn Ngôn, cười như không cười nói: “Hai người không phải muốn ăn gian đấy chứ? Ta không tin đệ dám đắc tội Cẩn Ngôn, phải biết là, đệ còn muốn… khụ khụ, haha mọi người đều hiểu mà? Đệ sẽ làm chuyện đắc tội hắn như vậy à?”
Mọi người vội vàng gật đầu, đúng vậy, Phó Thời Hàn mời rượu, chuyện này dù sao vẫn vô cùng kỳ lạ, rượu đó tuy rằng hương thơm bay khắp nơi, nhưng là thật à? Vẻ mặt nghi ngờ!
Thời Hàn cười rất dịu dàng: “Hay là… Các ngươi cử một người qua đây thử đi? Nếu như không phải, ta chịu phạt một trăm chén.”
Cẩn Ngôn: “Huynh… thật tốt!”
Thời Hàn: “Không cần cảm ơn ta.”
Cảnh Diễn nhận lấy chén rượu, đến bên cạnh Nhị Vương gia: “Hay là mời Nhị Vương gia bình phẩm rượu này giúp chúng ta nhỉ?”
Tất nhiên là Nhị Vương gia vui vẻ tham gia với bọn họ, mỉm cười uống, thở dài nói: “Quả nhiên là rượu ngon. Nhưng Thời Hàn à, con lấy rượu ngon từ chỗ ta đi để dùng ở đây, còn bị người khác nghi ngờ, thật sự không lỗ chứ?”
Thời Hàn rót đầy rượu: “Đương nhiên không lỗ.”
Ai biết hắn nghĩ cái gì? Người khác không biết, nhưng những người vừa rồi ở phòng tân hôn vây xem lại hiểu một chút, đây là nói, Phó Thời Hàn muốn bọn họ chứng kiến hiệu quả à?
Có Nhị Vương gia đảm bảo, tất nhiên mọi người tin rồi, không chỉ tin, mà còn vô cùng tin tưởng.
Bên này chè chén say sưa, bên kia Minh Y cười nói: “Chẳng phải Phó công tử có quan hệ rất tốt với Gia Hoà tỷ tỷ à? Sao có thể nhắm vào Cẩn Ngôn ca ca vậy. Đúng là không tử tế gì cả!
A Cẩn thấy nàng ta châm ngòi ly gián như vậy, không thèm quan tâm: “Ta lại cảm thấy như vậy rất tốt. Nếu đã là thành thân thì phải ầm ĩ, lại nói, Thời Hàn ca ca quan hệ tốt với ta, quan hệ với ca ca ta còn tốt hơn, để mọi người vui một chút thì có làm sao? Cách nghĩ của Minh Y muội muội thật kỳ lạ. Sao lại nói nhắm vào với không nhắm vào ở đây? Đương nhiên càng không thể nói là tử tế hay không tử tế gì đó, ta cảm thấy Thời Hàn ca ca như vậy rất tốt.”
Bên đó tập trung một vòng lại một vòng, cũng không thấy Cẩn Ngôn có gì không ổn. Mọi người đều đồng loạt giơ ngón cái.
Cuối cùng ầm ĩ đến nửa đêm, mọi người đều tản ra. Tân lang cũng đưa vào động phòng. Mọi người nối đuôi rời đi.
Thôi Mẫn đứng ở hành lang, Thời Hàn đi qua bên cạnh nàng ta: “Rất tốt.”
Thôi Mẫn mỉm cười: “Trên tay của Triệu Minh Y có thuốc độc. Nhưng nàng ta lại không hề dùng.”
Thời Hàn không hề lại gần phía nữ tử bên đó, cũng không biết mấy điều này, hắn khẽ gật đầu: “Quay về nghỉ ngơi cho tốt. Ta nghĩ, Triệu Minh Y sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.”
Thôi Mẫn cười càng thêm xinh đẹp: “Ta có thể sợ rất nhiều người, nhưng lại không hề sợ nàng ta. Hơn nữa… chẳng phải đến bản thân mà nàng ta cũng khó bảo vệ nổi sao? Ta nghĩ, đoạn thời gian này nàng ta sẽ cố làm ra vẻ, giả vờ giả vịt hơn. Tạm thời nàng ta sẽ chẳng còn sức lực mà đi đối phó ta.”
Thời Hàn: “Bảo trọng. Ta sẽ không để người dưới quyền của ta bị giết chết.”
Thôi Mẫn: “Ta không sợ chết. Chỉ cần có thể chăm sóc cả gia đình nhà ta là được rồi, ta không quan tâm bản thân.”
Nói rồi, Thôi Mẫn không có nhiều biểu cảm dư thừa gì, lập tức rời đi.
Đợi đến khi Thôi Mẫn rời đi, Thời Hàn đứng ở bên đó không động đậy, lúc sau nói: “Đừng trốn nữa, nhóc con mau ra đi.”
Vừa nói dứt lời, A Cẩn từ phía sau bụi cây đi ra, nàng trừng mắt nhìn Thời Hàn, đánh đòn phủ đầu trước: “Huynh lợi dụng Thôi Mẫn.”
Thời Hàn mỉm cười: “Như thế thì làm sao? Hơn nữa, cái này không tính là lợi dụng. Chuẩn xác mà nói là hợp tác. Nàng ta muốn hợp tác, ta phụ trách bảo vệ gia đình của nàng ta, không phải rất tốt à?”
A Cẩn bĩu môi: “Muội nói vì sao vừa rồi nàng ta lại nói giúp muội như vậy, hoá ra là do huynh mớm lời. Phó Thời Hàn, sao huynh nói được nàng ta vậy. Thật sự quá giỏi. Hay là…” A Cẩn do dự nhìn Thời Hàn “Nàng ta… Nàng ta nói cái gì đó với huynh rồi?”
Thời Hàn nhìn trời: “Cũng không nói cái gì cả. Nàng ta chỉ muốn hỏi, chuyện nàng ta chết rồi sống lại này, có phải ta cũng biết không? Biết thì lại làm sao? Chuyện này không tạo thành ảnh hưởng gì nhiều đối với ta. Ta chỉ nhìn trúng con người đã trải qua huấn luyện của Thôi Mẫn mà thôi. Cũng không phải muốn biết trước tương lai gì cả. Mấy cái này, căn bản không chuẩn xác.”
A Cẩn tức giận nói: “Không ngờ đến cái này nàng ta cũng nói với huynh, muội biết nàng ta sợ huynh. Nhưng lại không nghĩ đến nàng ta sẽ nói mấy chuyện này với huynh. Hu hu đáng ghét!”
Thời Hàn nhìn khuôn mặt nàng phồng lên, không nhịn được nhéo một cái, A Cẩn bị hắn nhéo, lắc đầu tức giận: “Huynh lại dám nhéo mặt ta, gan to lắm rồi. Ta sẽ không khách sáo với huynh nữa.”
Thời Hàn cười nói: “Muội đang… ghen à?”
A Cẩn lập tức phản bác: “Vì sao muội phải ghen, huynh nói linh tinh, huynh là Thời Hàn ca ca của muội, nếu đã là ca ca, sao có thể ghen mấy loại chuyện này chứ? Chẳng lẽ muội thấy Cẩn Ngôn ca ca cưới Tố Vấn tỷ tỷ cũng phải ghen à? Rõ ràng không có nha. Nếu đã không có, chứng tỏ muội không ghen, huynh đừng suy nghĩ linh tinh.”
Thời Hàn lại chọc vào mặt nàng một cái, A Cẩn nhe răng.
Thời Hàn thở dài một hơi nói: “Chẳng lẽ muội không cảm thấy, muội phản bác quá nhanh à?”
A Cẩn cũng hiểu, nhưng nàng vẫn tỏ vẻ bình tĩnh cười nói: “Vì sao muội phải phản bác, muội chỉ cảm thấy huynh nói vớ vẩn quá.”
Thời Hàn cười lạnh: “Triệu Tiểu Cẩn, đây là ngày đầu tiên ta quen biết muội à? Muội gấp gáp cái gì, hoảng loạn ra sao, lại lanh lợi như thế nào ta còn không hiểu rõ à? Thừa nhận bản thân ghen cũng đâu phải việc khó gì?”
A Cẩn khịt mũi, tránh người bước đi.
Nàng đi như bay, rõ ràng là không thể nói lại nổi Thời Hàn. Thời Hàn ở đằng sau nàng cười ha ha, A Cẩn đi càng nhanh hơn.
Nếu như mũi có thể xì ra lửa, nàng chắc chắn muốn phun ra lửa!
A Cẩn cảm thấy, Thời Hàn ca ca là người bắt nạt người khác nhất, nói cái gì mà nàng ghen, sao nàng phải ghen, rõ ràng là nàng rất có thiện cảm với Thôi Mẫn mà. Nếu như thật sự ghen tuông thì phải ghét Thôi Mẫn chứ, nàng căn bản không hề làm thế, hơn nữa, thật sự nàng cảm thấy chuyện Thời Hàn ca ca lén lút móc nối với Thôi Mẫn như thế rất đáng ghét, không vì điều gì cả. Đúng là chỉ có như vậy thôi.
A Cẩn tự mình lầm bầm quay về phòng, lẩm bẩm: “Ta muốn đi tắm rửa trước, còn lâu ta mới để ý tên xấu xa đó.”
Còn Thời Hàn, vào lúc A Cẩn quay người đi về phòng mình thì hắn cũng quay người rời đi.
Xem ra hôm nay vẫn đáng để ăn mừng, hay là… đi tìm Cảnh Diễn uống một chén. Haizzz, đúng rồi, Cảnh Diễn đâu? Lúc này Thời Hàn mới phát hiện, hắn đã vứt bỏ biểu ca của mình.
Tên Cảnh Diễn này đi đâu rồi?
Mà Cảnh Diễn lúc này đang ngồi xổm giữa những bông hoa trong hoa viên, không ngừng dỗ dành tiểu cô nương trước mắt: “Này này, muội đừng khóc, ta sai rồi còn không được à? Ta cũng không cố ý. Muội đừng khóc như vậy được không. Nếu, nếu như để người khác nhìn thấy, còn cho rằng ta làm gì đó với muội. Ta bị oan mà!”
Oánh Nguyệt tức giận ngẩng đầu gầm lên: “Huynh làm hỏng quẻ bói của ta, còn nói một cách dễ dàng như thế à? Huhu! Ta không muốn trông thấy huynh nữa, huynh đền cho ta, huynh đền cho ta!”
Rõ ràng là đại cô nương mười bảy mười tám tuổi, nhưng lại cứ giống như một bé gái bảy, tám tuổi vậy. Trước giờ Cảnh Diễn hiếm khi gặp con gái như thế này, muội muội nhà hắn lúc tầm tuổi này cũng không hề khóc lóc như thế, hơn nữa chỉ là một cái quẻ bói mà thôi. Tuy rằng biết cả ngày muội ấy chỉ bói toán, nhưng không đến mức như vậy chứ?
“Ta cũng đâu cố ý, muội không thể rộng lượng một chút à?
Oánh Nguyệt chừng mắt nhìn hắn: “Vì sao muội phải rộng lượng? Muội là con gái, A Cẩn từng nói, con gái không cần rộng lượng. Nhỏ nhen mới là bình thường.”
Đùa! Cảnh Diễn cảm thấy, phong cách của Lục Vương phủ quả nhiên kỳ lạ, làm gì có tỷ tỷ nào lại nghe muội muội như vậy.
“Được rồi được rồi, nhỏ nhen mới là bình thường, nhưng muội phải tin ta, ta thật sự không cố ý, ta tặng muội cái tốt hơn còn không được à?” Cảnh Diễn hỏi.
Oánh Nguyệt: “Nhưng cái đó là sư thái tặng cho ta, là cái hiếm có trên đời… Huynh, huynh muốn tặng ta cái như thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.