Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 113

Thập Nguyệt Vi Vi Lương

01/12/2023

Ngu Kính Chi vốn đang thoải mái ăn cơm tối, đột nhiên hắt hơi không ngừng, hắn nhíu mày nói: “Chẳng lẽ có ai đó nhắc đến mình à?”

Ngu lão gia tử bật cười: “Ai mà nhắc đến con chứ, con nghĩ quá nhiều rồi!” Nói rồi lại tiếp tục: “Lát nữa con đến thư phòng, ta có lời muốn nói với con.”

Ngu Kính Chi gật đầu: “Con biết rồi.”

Không chỉ A Cẩn bọn họ hoài nghi người thích hợp đó là Ngu Kính Chi, Ngu gia cũng suy nghĩ như vậy. Bây giờ Phó Tướng quân sắp phải nghỉ tang rồi, dù sao người lựa chọn phù hợp cũng không có nhiều. Thích hợp nhất lúc này chính là Ngu Kính Chi.

Nhiều năm như vậy, Ngu Kính Chi trước kia vốn là quan văn, nay đã trở thành võ tướng. Đây cũng là suy tính của Ngu lão gia, ông thấy may mắn vì hiện tại đây là bước đi đúng đắn. Nếu không phải như thế, Ngu gia cũng không thể hoàn toàn thay đổi, Ngu Kính Chi cũng sẽ không có cơ hội như vậy.

Mà bản thân Ngu Kính Chi cũng hiểu rõ điều này, lúc đó Ngu lão gia tử đã nói, trong triều quan văn giỏi rất nhiều, cùng đám Phó Thời Hàn và Cảnh Diễn lớn lên bên nhau, thật ra Ngu Kính Chi cũng có thể thấy tương lai không mấy sáng sủa. Phải biết là, ngoại tổ mẫu của Phó Thời Hàn cũng là con gái Ngu gia, cũng coi như có mối quan hệ họ hàng với Ngu gia. Mà Hoàng Thượng đối với Phó Thời Hàn mang theo cảm giác áy náy và yêu thương  khiến cho hắn đứng ở vị trí vô cùng cao và xa.

Phó Thời Hàn hận Phó gia, khả năng tiếp nhận vị trí của Phó Tướng quân là rất nhỏ, vì vậy nhìn vào tình hình này mà nói, quan võ ngược lại không đủ. Ngu Kính Chi người này tuy rằng trầm tĩnh, nhưng nếu như làm quan văn, dù sao vẫn kém một chút dày dặn, nhưng làm quan võ thì phù hợp, nếu bồi dưỡng về lâu về dài sẽ rất có tiền đồ, chính vì nguyên nhân này, hắn bắt đầu dần dần thay đổi, bây giờ xem ra, bước đi này rất đúng.

Mẹ của Phó Tướng quân qua đời, chuyện này khiến cho Kinh thành xôn xao, lại không biết vì sao, dần dần có mấy lời đồn, nói Phó lão phu nhân bị Phó Thời Hàn làm cho tức chết. Chuyện này đồn càng lúc càng nhiều, vô cùng kỳ lạ. Thậm chí còn liên tưởng đến lúc Phó Thời Hàn đi đến Phó gia, nói rằng có thể lúc ấy Phó Thời Hàn đã bỏ thuốc gì đó. Đồn đến ồn ào huyên náo, Phó Thời Hàn lại chẳng hề bận tâm. Nhưng A Cẩn thì không vui khi nghe được mấy lời này.

Oánh Nguyệt cùng đi ra ngoài với A Cẩn, gặp vài vị phu nhân đang nói về mấy chuyện này, lời nói tỏ vẻ “tôi biết rõ nội tình” quả thật khiến cho A Cẩn vô cùng tức giận, có thể là biểu cảm của A Cẩn quá mức lạnh lùng, cuối cùng cũng có người nhìn qua. A Cẩn nhìn sang, chẳng biết ai với ai, tuy rằng A Cẩn không biết họ, nhưng họ lại biết A Cẩn.

Gia Hoà Quận chúa à? Trong Kinh thành ai mà không biết! Nghĩ đến mối quan hệ cực kỳ tốt của Gia Hoà Quận Chúa và Phó Thời Hàn ở trong lời đồn, mọi người đều có chút xấu hổ.

A Cẩn vẻ mặt nghiêm nghị nói với chưởng quỹ: “Chỗ này của ngươi rõ ràng là cửa hàng hương liệu, vì sao lại hôi không ngửi được như thế?”

Chưởng quỹ không ngừng lau mồ hôi, khép nép cười: “Quận chúa không ngại thì vào bên trong xem? Bên trong còn có các hương liệu khác, đoán chừng là ngài sẽ thích.”

A Cẩn còn lâu mới vào, nàng trừng mắt nhìn mấy nữ tử đang bàn tán đó, lạnh mặt nói: “Chỉ dựa vào đồn đại vô căn cứ mà nói ra được mấy lời đầu đuôi chắc chắn như vậy. Ta không rõ là do các ngươi bịa chuyện hay là do mối quan hệ của các ngươi với Phó Tướng quân rất tốt nên biết được tường tận chuyện nhà ông ta? Không biết, còn cho rằng các ngươi nằm dưới giường nhà người ta đó!”

A Cẩn nói lời độc ác như vậy, đến cả Oánh Nguyệt cũng cảm thấy xấu hổ chứ đừng nói đến mấy nữ tử đang trò chuyện bên kia, tuy rằng trong lòng bọn họ vô cùng tức giận, nhưng dù sao cũng không dám tranh chấp với Gia Hoà Quận chúa.

Tranh chấp thế nào đây? Chẳng lẽ nói… Là do bọn họ nói hươu nói vượn à? Hay là nói, lời bọn họ nói không phải bịa chuyện? Không bịa cũng không được, người ta đã chặn cứng họng rồi. Không phải bịa chuyện, vậy thì tại sao ngươi lại biết, Phó Tướng quân là người góa vợ, lời này vốn không thể nói tiếp được! Thế nên, lời này của Gia Hoà Quận chúa vô cùng thâm độc!

A Cẩn nhìn bọn họ, nghiêng đầu nói với Oánh Nguyệt: “Tỷ tỷ, cả ngày chúng ta đều không ra ngoài, đúng thật là không có kiến thức. Lại không biết hoá ra Phó Tướng quân được săn đón như vậy.”

“Các ngươi không thể vô cớ chửi bới người khác như vậy được.” Chu phu nhân nói, giọng điệu có chút không phục.

A Cẩn cười lạnh: “Đúng vậy, chúng ta không thể vô cớ mà chửi bới người khác, nhưng sao ta lại được tính là vô cớ chửi bới người khác? Chỉ phỏng đoán bình thường thôi. Nếu như thật sự là vô cớ chửi người, lời vừa nãy các ngươi nói về Phó Thời Hàn đó, lấy chứng cứ ở đâu? Các ngươi chẳng qua chỉ là tự suy đoán mà thôi. Các ngươi bảo không phải là Phó Tướng quân nói với các ngươi, thế thì là ai nói với các ngươi? Tự các ngươi nghĩ ra à? Tự mình nghĩ, chẳng lẽ không phải là vô cớ đặt điều người khác à?”

A Cẩn một hơi nói xong, đã thấy sắc mặt mọi người trắng bệch, tiếp tục nói: “Chẳng lẽ các ngươi cảm thấy, lời mình nói là vô cùng chính xác, còn lời người khác nói là hoàn toàn sai? Làm gì có đạo lý nào như vậy. Thiên hạ này, vẫn là của họ Triệu nhỉ? Hơn thế nữa, cho dù là người nhà ta, cũng sẽ không vô cớ sinh sự như vậy.”

“A Cẩn, bỏ đi.” Oánh Nguyệt vô cùng tốt bụng nói: “Hà tất gì muội phải quan tâm nhiều như vậy!”

A Cẩn hiểu ra: “Cũng đúng, muội quản nhiều như thế làm gì. Muội nên trực tiếp nói với Phó Thời Hàn, muội nghĩ, nhất định huynh ấy sẽ báo đáp bọn họ thật tốt!” A Cẩn nói câu cuối cùng kèm theo nụ cười, nhưng điệu cười đối với bọn họ lại vô cùng lạnh lẽo.

Trong lúc mấy người đang nói thì nghe thấy tiếng cười của một nam tử vang lên, A Cẩn nhìn sang, thấy nam tử đang đứng ở cửa chính là Ngu Kính Chi. Nàng không hề cảm thấy có chút xấu hổ nào, càng không hề cảm thấy khó xử khi dáng vẻ ngang ngược độc đoán của mình bị người khác nhìn thấy, ngược lại nở nụ cười thoải mái: “Kính Chi ca ca, huynh quay về Kinh thành rồi à?”

Ngu Kính Chi vốn đến tìm hương, lại không ngờ rằng gặp con mèo nhỏ nhe răng trợn mắt giả bộ làm con hổ, lập tức cảm thấy vô cùng thú vị.

“Đúng vậy, hôm qua mới về. Đã lâu không gặp, Gia Hòa Quận chúa đã trở thành đại cô nương rồi.” Ngu Kính Chi mỉm cười nói: “Vẫn hung hãn như vậy.”

A Cẩn tươi cười nói: “Nếu như người khác đặt điều nói Kính Chi ca ca như vậy, muội cũng sẽ tức giận. Làm gì có chuyện như thế, bản thân cứ nghĩ là chuyện đương nhiên rồi thích gì nói đấy, không hề suy nghĩ đến cảm nhận của người khác sao?”

Ngu Kính Chi thấy A Cẩn nghiêm túc như vậy, cười nói: “Thế thì Kính Chi ca ca phải ở chỗ này cảm ơn muội trước.”

Hai người bắt đầu nói chuyện, những người khác thấy vậy không ở lại lâu, lập tức nhân lúc này nhanh chóng ra khỏi cửa hàng, A Cẩn liếc thấy, nhưng không nói gì cả. Ngu Kính Chi mỉm cười: “Hôm nay bọn họ có thể nói Phó Thời Hàn, ngày mai có khả năng sẽ nói muội, muội không sợ danh tiếng không tốt à?”

A Cẩn cảm thấy lời này của Ngu Kính Chi vô cùng kỳ lạ, sao lại phải sợ mấy thứ đó, nàng nghiêng đầu: “Danh tiếng, có thể ăn được à?”

Ngu Kính Chi lập tức bật cười, hắn làm ra vẻ ngẫm nghĩ rồi nói: “Chắc không có khả năng.”

A Cẩn: “Đúng vậy, nếu đã không thể ăn, không thể uống, vì sao muội phải lo lắng? Huynh không biết tính của muội, con người của muội, chẳng bao giờ sợ danh tiếng không tốt. Danh tiếng tốt chẳng đáng giá bao tiền, cũng chẳng có tác dụng gì, muội tội gì phải vì mấy cái thứ không thấy, không sờ được mà khiến mình không vui vẻ chứ.”

Ngu Kính Chi nhìn nàng thoải mái như vậy, lại nghĩ đến hành vi của Lục Vương gia, chẳng phải cũng như thế này, ai ai cũng nói Lục Vương gia mờ nhạt xấu tính, Gia Hoà Quận chúa độc đoán, nhưng lại chưa từng nghĩ đến, có một vài chuyện không hề đơn giản như mình nhìn, nếu như có thể sống vui vẻ như muội ấy, thế thì Ngu Kính Chi cảm thấy, mình cũng muốn được sống một cuộc sống như thế. Để ý đến danh tiếng quá nhiều, suy cho cùng cũng vô dụng!

“Thật đáng buồn thay khi Kính Chi ca ca từng tuổi này rồi mà lại không nghĩ thoáng được như muội.” Tuy rằng nói như vậy nhưng khuôn mặt của Ngu Kính Chi vẫn tươi cười.

A Cẩn bĩu môi: “Huynh không cần nịnh hót muội, có nịnh muội thì muội cũng sẽ không trả tiền cho huynh. Gia phong nhà muội là giữ tiền.”

Ngu Kính Chi sững sờ, ngay sau đó bị nàng làm cho bật cười: “Gia phong là giữ tiền? Ta thấy gia phong này của nhà muội rất hay, xin hỏi Gia Hòa tiểu Quận chúa nén tiết kiệm được bao nhiêu tiền rồi?”

A Cẩn rầu rĩ nhìn trời: “Huynh hỏi vấn đề như vậy đối với một cô nương, hình như không được lịch sự cho lắm nhỉ.”

Ngu Kính Chi cười thản nhiên: “Gia Hòa Quận chúa rõ ràng chỉ là một cô bé, sao lại trở thành một cô nương rồi!”

A Cẩn: “Vừa nãy huynh còn nói muội là đại cô nương mà, bây giờ lại nói muội là đứa trẻ, nói đi nói lại, huynh đúng là người không đáng tin!”

Thực ra A Cẩn và Ngu Kính Chi không tiếp xúc nhiều, đặc biệt là sau khi Ngu phu nhân chết, Ngu Kính Chi gần như trong nháy mắt trở nên bận rộn hơn, tuy rằng thường trú ở Kinh thành, nhưng thực sự lại chạy đông chạy tây khắp nơi. Nếu như không dựa vào thành tích nhiều năm qua của huynh ấy, A Cẩn cũng không đoán người tiếp theo cho vị trí Tướng quân là Ngu Kính Chi.

Nếu như quan văn thì có rất nhiều người nổi bật, nhưng nếu là quan võ, còn cần gia thế tốt, cái này lại rất khó.

A Cẩn cảm thấy, mình và Ngu Kính Chi cũng không tính là thân, nhưng đối với Ngu Kính Chi mà nói, hai người vẫn coi như quen thuộc, suy cho cùng, Ngu Kính Chi không tiếp xúc với nhiều người.

Ở một vài phương diện nào đó hắn giống với Phó Thời Hàn, không hề kết thân với người khác, bạn tốt thân thiết ở bên cạnh gần như không có mấy. A Cẩn thực ra cũng có thể hiểu được, thiếu niên hăng hái, một mình đi xông pha quan trường, mà sau đó lại gặp phải cảnh vợ bị đổi trắng thay đen, bất ngờ bị đội nón xanh lên đầu, tất cả những thay đổi của huynh ấy đều có thể hiểu được.

Chỉ là, tuy rằng huynh ấy không thường ở Kinh thành, nhưng bởi vì có mối quan hệ họ hàng vòng vo với Phó Thời Hàn, hai người cũng tính là có qua lại nhiều, A Cẩn cũng gặp mặt hắn khá nhiều lần. Tuy nhiên con số “khá nhiều” này cũng tuỳ mỗi người mà thôi.



“Gia Hòa Quận chúa thật sự nhanh mồm nhanh miệng, ta lại già rồi! Đã không quen được với mấy người trẻ tuổi các muội.” Ngu Kính Chi mỉm cười, có thể bởi vì nhiều năm bận rộn như vậy, cũng có thể bị chuyện của người vợ trước kích thích, đích thực là hắn đã trưởng thành hơn thấy rõ.

So với dáng vẻ công tử thoải mái của đám Phó Thời Hàn, Cảnh Diễn và những người khác, Ngu Kính Chi rõ ràng là già hơn một chút, nếu như nói hắn hơn ba mươi tuổi thì cũng có người tin. Nhưng tuổi của hắn chẳng qua mới hai mươi sáu, hai mươi bảy mà thôi.

“Kính Chi ca ca, nếu đã gọi là ca ca mà không phải là đại thúc, thế thì vẫn còn trẻ.” A Cẩn cười híp mắt tiếp tục nói: “Không biết Kính Chi ca ca đến tìm cái gì thế?”

Ngu Kính Chi nhìn chưởng quỹ nói: “Hương liệu ta muốn đã chuẩn bị xong chưa?”

Chưởng quỹ lập tức đáp: “Đã chuẩn bị xong rồi, phiền Ngu đại nhân đợi một lát, tiểu nhân sai người vào phòng lấy.”

Ngu Kính Chi nói với A Cẩn: “Mẹ của ta gần đây ngủ không ngon, ta tìm cho bà ấy ít hương an thần, như thế ngủ sẽ thoải mái hơn.”

A Cẩn gật đầu: “Hoá ra là vậy, nhưng muội lại khác với mọi người, muội cảm thấy, có mùi hương lạ thì không ngủ được, cho dù nó có thơm hay là không.”

Ngu Kính Chi nhớ đến chuyện lúc nhỏ, cười nói: “Muội thích mùi cỏ, lúc nhỏ muội từng nói, mùi cỏ sau cơn mưa.” Hắn nhìn sang Oánh Nguyệt: “Oánh Nguyệt Quận chúa thích mùi hương thanh mát, cũng không thích mộc hương âm u đúng không?”

Oánh Nguyệt vẫn luôn giống như cây nấm mọc bên cạnh không hề mở miệng, nghe thấy Ngu Kính Chi nhắc đến mình, nàng mỉm cười nói: “Đúng vậy, huynh định tặng ta à?”

Ngu Kính Chi: “...”

A Cẩn bật cười, Oánh Nguyệt cũng cười theo: “Ta đùa thôi, huynh không cần nghĩ nhiều.”

Ngu Kính Chi thở dài: “Tiểu cô nương lớn rồi, không còn giống như lúc nhỏ nữa, quả nhiên là ta già rồi.”

Nói giống như bản thân bảy, tám mươi tuổi vậy.

“Chỉ là ta lại không hiểu rõ, nếu như các muội đã không thích thì vì sao lại đến đây?” Hắn chắp hai tay sau lưng, dáng vẻ  mang đến cho người ta cảm giác áp bức.

A Cẩn cẩn thận suy nghĩ, hình như trước đây không có cảm giác như thế, nhưng bây giờ lại có rồi, có thể thấy, sự từng trải của con người sẽ mang đến cho người ta cảm giác khác nhau. Ngu Kính Chi trước kia là công tử thoải mái, mà bây giờ lại rất có khí chất Tướng quân mạnh mẽ.

A Cẩn ngẩng đầu: “Bản thân muội không dùng nhưng không có nghĩa muội không thích! Huynh thật là chẳng hiểu phụ nữ.”

“Phụt!” Ngu Kính Chi trực tiếp phụt cười, lời này thật sự là kỳ lạ. Hắn mỉm cười hỏi: “Thế muội có thể nói cho ta không?”

A Cẩn nghiêm túc nói: “Đàn ông mua đồ chỉ có một nguyên nhân, đó chính là, ta cần phải mua. Nhưng phụ nữ không như thế!” Dừng lại một lát, A Cẩn giải thích: “Có rất nhiều nguyên nhân khiến bọn muội mua đồ. Ví dụ: Hôm nay tâm trạng không tốt, muốn mua gì đó, mua! A Hoa nhà bên cạnh có đồ này, ta chưa có, mua! Ta chưa có váy xanh, mua! Ta không có áo choàng đỏ, mua! Trâm hoa của nàng ta đẹp hơn ta, mua! Dù cho là bất kỳ nguyên nhân gì đều có thể tạo thành kết quả mua, mua, mua!”

Ngu Kính Chi bị lời nói của A Cẩn làm cho sốc đến không còn gì để nói. Hắn cũng không biết lại có nhiều nguyên nhân như vậy, mấy nguyên nhân này đối với hắn mà nói là rất buồn cười.

“Thế mua nhưng căn bản không dùng thì sao?” Ngu Kính Chi thảo luận với A Cẩn.

A Cẩn nghiêm túc: “Không dùng thì để trong tủ, cũng chẳng hỏng được.”

Vẻ mặt của nàng tựa như “Huynh hỏi câu gì lạ vậy?” Ngu Kính Chi thấy vậy, không nhịn được bật cười càng lớn, chân thành nói: “Hôm nay gặp được muội thật thú vị.”

A Cẩn: Hả?

“Không gặp muội, ta cũng không biết mấy người đó trong nhà ta vì sao lại mua không ngừng như thế. Nhưng cứ mua mua mua như vậy, thật sự vui vẻ à?”

A Cẩn gật đầu: “Đương nhiên là vui vẻ rồi, vì sao không vui vẻ chứ?”

Ngu Kính Chi gật đầu: “Thế ta phải mua cho mẹ ta mấy lễ vật rồi, nói không chừng, bà ấy càng thêm vui vẻ.”

A Cẩn: “Huynh nên dẫn bà ấy ra ngoài mua, đồ tự mình mua mới có thể hưởng thụ được nhiều niềm vui. Hơn nữa, mẹ của huynh đang không vui à?”

Ngu Kính Chi: “Tuổi tác lớn rồi, suy cho cùng cũng không có nhiều chuyện vui nữa.” Tất nhiên là hắn biết, mẹ đau lòng vì chuyện hôn sự của hắn. Tuy biết là như thế nhưng hắn lại không thể nào vượt qua được khúc mắc trong lòng, nếu như lại kết hôn một lần nữa, hắn thật sự không làm được.

Một lần bị rắn cắn, ba năm sợ dây thừng, chính là nói kiểu người như hắn.

A Cẩn nghiêm túc kiến nghị: “Thực ra huynh có thể rủ bà ấy chơi mạt chược.”

Hả? Ngu Kính Chi cho rằng mình nghe nhầm. A Cẩn nghiêm túc nói: “Muội nói là đánh mạt chược! Làm con cũng đừng nên xót tiền, mất một chút tiền, đảm bảo mấy ngày đều vô lo vô nghĩ.”

A Cẩn ngẫu nhiên đề xuất, Ngu Kính Chi nhìn nàng nghi ngờ, A Cẩn lập tức nói: “Tin muội, không sai được.”

“Thế ta phải cẩn thận thử một chút, nếu như có hiệu quả, nhất định sẽ tạ ơn Gia Hòa Quận chúa.” Ngu Kính Chi mỉm cười cúi đầu, nhận lấy đồ chưởng quỹ đã chuẩn bị tốt, sau đó rời đi trước.

Đợi đến khi Ngu Kính Chi rời đi, Oánh Nguyệt nhìn A Cẩn, tỏ vẻ cạn lời: “Sao ai muội cũng lừa gạt vậy? Ngu đại nhân người ta coi là thật thì phải làm sao?”

A Cẩn: “Muội nói đúng mà, thực ra tuổi lớn thì suy nghĩ nhiều, rất thích hợp tìm một lý do để giải trí cho thoải mái. Đánh mạt chược là vũ khí không thế thiếu khi du lịch tại nhà.”

Oánh Nguyệt bó tay: “Muội cứ vờ vịt đi.”

A Cẩn nghẹn ngào không nói lên lời, nàng thật sự không hề vờ vịt, thật sự không nói lung tung, nàng nói đều là sự thật mà, vì sao bọn họ không tin nàng, thật là muốn khóc mà.

Đợi đến khi quay về nhà, Oánh Nguyệt lập tức mách lẻo chuyện này với Lục Vương phi, Lục Vương phi cũng không hiểu, vì sao chơi mạt chược lại vui vẻ hơn, thực ra ở Kinh thành cũng có người chơi trò này, nhưng lại không nhiều. Chủ yếu là mọi người cảm thấy trò này quá tục tĩu, hạ thấp phẩm cách. Ít chơi, tất nhiên là không mê mẩn.

A Cẩn hoàn toàn không biết, một lời nói đơn giản của mình lại tạo thành một trào lưu mới ở Kinh thành, không lâu sau, các bà các mẹ của những gia đình giàu có trong kinh thành đều rất thích đánh mạt chược, đương nhiên, đó là chuyện của sau này.

Mà bây giờ, nàng đang suy nghĩ đến chuyện quan trọng hơn, suy nghĩ một lúc, A Cẩn cảm thấy mình đã có một vài đầu mối, lập tức sai người đi mời Phó Thời Hàn. Nam nữ chưa kết hôn có thể làm đến mức như hai người cũng thật sự quá tự mãn rồi, nhưng A Cẩn lại hoàn toàn không quan tâm đến mấy cái đó, mà Phó Thời Hàn cũng chẳng thèm để ý đến việc người khác nghĩ gì.

Đợi đến buổi tối, Thời Hàn vội vàng đến Lục Vương phủ, lúc này hắn đã biết tất cả những việc mà A Cẩn làm bên ngoài hôm nay. Ngươi thấy đó, lời đồn đãi chính là nhanh như vậy, nhưng trong lời đồn này có thêm một vài việc khác, ví dụ như Gia Hòa Quận chúa bóc ra việc mấy phụ nhân bịa chuyện kia với Phó Tướng quân có… gian díu. Cái này, cái này… cái này lại khơi lên một đợt phỏng đoán mới. Hình như, Gia Hòa Quận chúa người ta nói cũng không phải không có lý! Đích thực là như thế, nếu không, ngươi nói xem chuyện của bọn họ, các ngươi từ đâu nghe được? Nếu như nói không ra, đó chính là bịa đặt lung tung, còn nếu là có căn cứ, vậy thì vì sao Phó Tướng quân lại nói mấy lời này?

Nghe thấy tin đồn này, Thời Hàn chỉ cảm thấy trong lòng ngọt ngào, quả nhiên A Cẩn giúp đỡ hắn.

Đợi đến khi Phó Thời Hàn đến sân của A Cẩn thì thấy Cẩn Ngôn cũng ở đó, Cẩn Ngôn nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của hắn, chỉ cảm thấy người này đến là cướp muội muội của mình, cái này không thể nhẫn nhịn được!



Kết quả của việc không thể nhẫn nhịn được là trực tiếp lườm Phó Thời Hàn một cái, Phó Thời Hàn đã quen với hành vi như vậy của Cẩn Ngôn, haha, nhìn như vậy chắc là hắn đã có ý định khác. Ví dụ như tìm người khác để gia tăng giá trị thù hận! Haha!

“Thời Hàn ca ca qua đây ngồi.” A Cẩn vẫy tay, vô cùng thân thiết.

Phó Thời Hàn cố nén ý cười, dáng vẻ nghiêm túc đi qua, hắn nhìn A Cẩn hỏi: “Sao thế? Đột nhiên vội vàng gọi ta đến, là có chuyện gì à?”

A Cẩn gật đầu: “Có chuyện! Còn là chuyện lớn! Hôm nay muội nghĩ cả buổi chiều, đột nhiên phát hiện ra một vấn đề.”

Thời Hàn: “Muội nói xem!”

A Cẩn: “Huynh nói xem mấy ngày trước lúc huynh đi gặp Phó lão phu nhân, tin đồn Phó lão phu nhân mắc bệnh nặng cũng xuất hiện rồi. Lúc đó tuy rằng cũng có vài kẻ sủa ăng ẳng nhưng cũng không nhiều nhỉ? Nhưng muội thấy bây giờ ngày càng có nhiều người bàn tán. Huynh có cảm thấy, trong chuyện này, có gì đó có vấn đề không?”

Cẩn Ngôn mở miệng: “Bây giờ Phó lão phu nhân đã chết rồi, tất nhiên có nhiều người nói.”

A Cẩn lắc đầu: “Muội cảm thấy không phải!” Nàng nghiêm túc: “Các huynh nghĩ đi, muội chỉ đơn giản nói một chút đã có thể bác bỏ lời bàn tán của mấy người đó, như thế thì việc này có gì đáng giá để đồn đãi. Muội cảm thấy, hẳn là trong đó có người đổ thêm dầu vào lửa.”

“Đổ thêm dầu vào lửa?”

A Cẩn gật đầu: “Muội nghĩ như thế. Có người muốn đạt được điều gì đó nên làm những việc này, huynh cảm thấy có khả năng không?”

Thời Hàn mỉm cười: “Tất nhiên là có khả năng, nếu như không có khả năng thì sao bây giờ lời đồn này lại đồn ầm ĩ đến như vậy. Ta không nghĩ đến điểm này, tiểu A Cẩn lại có thể nghĩ ra, thật sự khiến ta mở to mắt mà nhìn.”

Cẩn Ngôn: Đây có gì mà phải vui vẻ? Phó Thời Hàn, biểu cảm đó của huynh là gì? Còn có A cẩn, vẻ mặt đắc chí đó của muội là gì? Thật sự cảm thấy mệt mỏi không chịu được!

“Tất nhiên muội có thể nghĩ đến, nhưng muội đang nghĩ là ai muốn làm như vậy, làm như vậy thì có chỗ tốt gì, có mục đích gì, dù sao không có chuyện không đạt được cái gì mà lại làm như thế cả? Làm hại người khác mà không mang lại lợi ích gì cho mình chẳng phải là kẻ ngu à?” A Cẩn nhíu mày nói.

“Ta luôn thích đắc tội người khác, có người muốn nhân cơ hội này mà bôi nhọ ta cũng là chuyện bình thường.” Phó Thời Hàn lại cảm thấy, tình huống như thế này cũng là điều bình thường mà thôi, nếu như mọi người đều thích hắn, đó mới là điều không bình thường!

A Cẩn đảo mắt: “Đương nhiên là muội biết cái tính không được dễ mến đó của huynh, nhưng huynh là Thời Hàn ca ca của muội mà! Muội có thể nói huynh xấu xa, còn người khác thì không được. Nếu như huynh thật sự làm việc đó, nói thì cứ nói thôi, nhưng nếu như không làm, bọn họ dựa vào cái gì mà bắt huynh phải cõng cái nồi đấy? Chẳng lẽ huynh lại còn muốn tỏ ra loại khí thế cái nồi này ta cõng à? Đó chẳng phải điên rồi sao?”

Thời Hàn: “Cái gì gọi là… Muội có thể nói ta xấu xa? Ở sau lưng nói người khác xấu xa không được tốt lắm nhỉ?” Hắn liếc A Cẩn.

A Cẩn lẩm bẩm: “Muội ví dụ thế thôi. Huynh lại còn xoắn xít làm gì.”

Mấy người đang nói thì thấy tiểu nha hoàn chạy tới, hoá ra là Lý Tố Vấn không được khoẻ, sai nha hoàn qua tìm Cẩn Ngôn, Cẩn Ngôn nghe thấy lập tức rời đi, nhưng còn chưa đi xa đã quay đầu nói: “Phó Thời Hàn, huynh không thể bắt nạt muội muội của ta, có biết không?”

Phó Thời Hàn giơ hai tay: “Ta thề, thật sự chỉ có muội muội của huynh bắt nạt ta, ta có khả năng bắt nạt muội muội của huynh à. Từ nhỏ đến lớn, có lúc nào ta không nhường muội ấy.” Phó Thời Hàn cảm thấy, bản thân thực sự vô cùng oan uổng, trước giờ hắn đối với A Cẩn chỉ có một chữ “tốt” hai chữ “rất tốt”, ba chữ “vô cùng tốt”, sao Triệu Cẩn Ngôn lại không tin tưởng hắn chứ?

Triệu Cẩn Ngôn hừm một tiếng, phẩy tay áo, rời đi.

A Cẩn hoang mang: “Ca ca đây là có ý gì? Cái này là hội chứng sau hôn nhân à?”

A Bích không nhịn được trực tiếp phì cười.

“Ca ca của muội cảm thấy ta là tên xấu xa cướp muội đi. Nhưng ông trời có thể đảm bảo, ta vốn không cần cướp nha!”

A Cẩn gật đầu: “Đúng vậy, muội không thầy mà giỏi, muội… Ấy, đợi chút, Phó Thời Hàn, có ai lại nói như huynh không? Suýt chút nữa là huynh cho ta vào tròng rồi, huynh thật xấu xa.”

Thật là, không để ý một chút, nói vài lời là bị cho vào tròng luôn.

Thời Hàn mỉm cười: “Ta chọc muội thôi, muội đừng nghĩ nhiều, thật đó, đừng suy nghĩ nhiều.”

A Cẩn: “Muội có thể không nghĩ à? Huynh bắt nạt người ta.” Nàng gãi đầu, Thời Hàn thấy nàng như vậy, không hiểu sao lại nghĩ đến một con mèo nhỏ kéo cuộn chỉ, kéo thế nào cũng không hiểu nổi. Càng nghĩ càng cảm thấy đáng yêu, con mèo nhỏ đó lại hoá thành khuôn mặt xinh đẹp của A Cẩn, Thời Hàn không nhịn được vươn tay chọc vào mặt của A Cẩn. Cho dù lớn thế nào, khuôn mặt và tay của A Cẩn vẫn đầy thịt, khiến cho người ta có cảm giác giống như đứa trẻ.

A Cẩn tức giận: “Chọc chọc chọc. Huynh chọc mặt ta đến mức ra nước miếng rồi, Phó Thời Hàn, chẳng lẽ huynh định chọc ra má lúm đồng tiền cho ta à?”

Thời Hàn mỉm cười lắc đầu: “Ta lại cảm thấy, má lúm đồng tiền không đẹp, má lúm hạt gạo mới là đẹp nhất, giống như A Cẩn vậy, khẽ cười là loáng thoáng thấy được lúm hạt gạo nhỏ, rất xinh đẹp. Lúm đồng tiền không được như thế, tuổi càng lớn, sẽ trở thành hố…”

A Cẩn cảm thấy đỉnh đầu có đàn quạ bay qua…thành hố! Sao lại nói lời dọa người như vậy chứ!

“Thế huynh làm gì mà cứ thích chọc chọc ta, thật là đáng ghét, huynh nói chuyện nghiêm chỉnh đi. Huynh đã bao lớn rồi, sao còn không đứng đắn vậy!”

Thời Hàn thấy A Cẩn nghiêm túc như thế, cuối cùng cũng không trêu đùa nữa, hắn mỉm cười nói: “Thực ra người có khả năng làm chuyện này, chẳng phải chỉ có mấy người đó mà thôi sao. Một là Tứ Vương gia, ta là người kiên định theo đảng của Nhị Vương gia, lợi dụng chuyện như vậy để chỉnh ta là chuyện rất bình thường. Hai là Ngũ Vương gia, dùng chuyện này của ta để trấn áp dư luận về cái chết bất thường của Ngũ Vương phi. Người thứ ba là Phó gia, dùng dư luận để ép ta thân thiện với bọn họ. Nếu như ta đối xử thân thiện với bọn họ, bọn họ có thể hợp tình hợp lý ra ngoài làm rõ, bàn tính này, khả năng vô cùng lớn.”

A Cẩn: “Chẳng phải huynh nói người ghét huynh rất nhiều à?”

Thời Hàn: “Nhiều nhưng họ cũng phải có bản lĩnh đối phó với ta, càng phải có năng lực đối phó với ta, một khi không đối phó được ta còn để cho ta biết được, thế thì kết quả sẽ như thế nào? Ai cũng sẽ phải suy nghĩ kỹ về chuyện đó.”

A Cẩn: “...”

Thời Hàn tiếp tục: “Thật ra muội không cần lo lắng, muội xem ta hoàn toàn không để ý đến mấy chuyện đó, đồn đãi thì đã sao, không có ai lại bởi vì chuyện như vậy mà làm gì được ta cả. Phải biết là, quan điểm của Hoàng Thượng mới là chuẩn. Nếu như ta thật sự độc chết Phó lão phu nhân. Sợ Hoàng Thượng là người vui nhất ấy chứ?”

A Cẩn ngu ngơ hỏi: “Vì sao chứ?” Nàng thực sự không hiểu.

Thời Hàn vò tóc nàng, cười nói: “Mẹ của ta cũng vì cứu vua mà chết, Hoàng Thượng vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn với mẹ của ta, vì thế muội cảm thấy việc xấu mà Phó lão phu nhân đối xử với mẹ ta, Hoàng Thượng sẽ thích à?”

Nói như vậy, A Cẩn hiểu rồi, nàng cảm thán nói: “Thực ra Hoàng gia gia của muội là người trọng tình trọng nghĩa.”

Thời Hàn gật đầu, không nói gì nữa.

A Cẩn cười ha ha kéo tay Thời Hàn: “Thời Hàn ca ca, thực ra huynh không cần để ý đến chuyện này đúng không?”

Thời Hàn gật đầu, mỉm cười: “Vì sao ta cần phải để ý đến chuyện đó? Ta thích cái ánh mắt bọn họ nhìn ta căm ghét nhưng lại không thể loại bỏ được ta.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook