Chương 12
Thập Nguyệt Vi Vi Lương
13/08/2023
Sáng hôm nay, A Cẩn lại bị trang điểm thành em bé vui vẻ. A Cẩn hết sức phấn khởi, cho rằng mình lại có cơ hội ra ngoài chơi, ê a vỗ vỗ tay. Chuyện thế này có nhiều hơn nữa cũng không chê. Chỉ là thấy A Bích giúp nàng mặc xong cũng không có ý ra ngoài, lúc này A Cẩn mới nghĩ ra bây giờ không phải ra cửa, mà là sắp tiếp đón khách. Khách nhân chính là Nhị Vương phi.
Tuy không ra cửa, nhưng có khách đến nhà cũng tốt rồi! Dù sao có thể thu thập thêm chút tình báo cũng là tăng thêm kĩ năng. Nghe người ta tán gẫu tám chuyện gì đó, nàng cũng sẽ được khai sáng!
Oánh Nguyệt vừa bước vào cửa là nhìn thấy cảnh tượng này, nàng phất phất tay, đuổi A Bích ra ngoài. A Bích chần chừ, Oánh Nguyệt trừng mắt: "Chẳng lẽ ta lại đi hại muội muội sao?"
A Bích không có cách nào, đành phải đi ra ngoài. Thấy A Cẩn đang cười khanh khách nhìn mình, Oánh Nguyệt hơi ưu sầu, kéo em bé vui vẻ vào trong ngực mình: "Hâm mộ muội thật đó! Nhỏ như vậy, không biết gì cả." Hai đầu lông mày tiểu cô nương còn hơi buồn rầu!
A Cẩn: Khốn nạn, ai dám bắt nạt tỷ tỷ của ta, đến chiến đi! Cắn ngươi lun!
"Ta nghe nói Thời Hàn công tử cũng đến đó. Thật đáng sợ. Muội muội à, đừng trách tỷ tỷ không để ý đến tình thân nha, đến lúc đó tỷ bái kiến xong là né tránh, muội cũng phải sáng mắt chút, đừng có tiến đến bên cạnh hắn. Có một số người tuy dáng dấp đẹp mắt, nhưng không phải dễ chọc. Bi/ến thái lúc nào cũng là sự tồn tại đáng sợ nhất." Oánh Nguyệt chống cằm, chọc chọc thịt của A Cẩn.
Mặt A Cẩn đầy nghi ngờ, không trách nàng được, lần trước lúc nhắc tới Thời Hàn công tử, tiểu tỷ tỷ cũng kì quái như vậy. Nhưng khi đó rõ ràng Thời Hàn công tử là một người giống như trích tiên nha! Chẳng lẽ hắn lại bắt nạt tỷ tỷ? Nếu vậy thì nàng không thể nhịn! Phun đầy người hắn không phải giải thích! A Cẩn giương nắm tay nhỏ tức giận.
Có lẽ là do động tác của A Cẩn lấy lòng Oánh Nguyệt, nàng tiếp tục nghĩ linh tinh: "Tỷ biết muội đứng về phía tỷ, chỉ là lâu lâu bị sắc đẹp mê hoặc. Nhưng muội phải biết rằng những người đẹp mắt kia đều là hồ ly tinh. Đừng tưởng rằng nam nhân thì không phải hồ ly tinh, hồ ly tinh hoàn toàn không phân biệt nam nữ."
A Cẩn đen mặt: "A a, y a ê a!" Rốt cuộc tỷ có tính nói lý do không, A Cẩn tò mò đến khó chịu, sao tiểu tỷ tỷ cứ nhất quyết không nói đến trọng điểm thế. Ai quan tâm hồ ly tinh là nam hay nữ. Ta muốn biết vì sao Thời Hàn công tử lại khiến tỷ sợ hãi như thế. Nói đi nói đi mà! Nếu như hắn thật sự bắt nạt tỷ, ta sẽ giúp tỷ báo thù! Thật đó!
"Không được, tỷ vẫn nên về phòng bốc một quẻ tốt, nếu như không tốt lắm thì tỷ không ra. Thế này mới an toàn." Nói rồi, Oánh Nguyệt gọi người: "A Bích, chăm sóc A Cẩn cho tốt, ta về phòng trước." Thấy A Bích xuất hiện, nàng ấy rời đi nhanh như chớp. A Bích mỉm cười lắc đầu: "Quận chúa thật hoạt bát!"
A Cẩn nhìn tỷ tỷ nhà mình vung ống tay áo không mang một đám mây, yên lặng phiền muộn nhìn lên trời!
Đương nhiên, đứa bé thì làm gì có chuyện phiền lòng. Chưa được bao lâu, A Cẩn đã tiếp tục bò. Đây là vận động mà nàng thích làm mỗi ngày nhất! Vui vẻ bò bò bò! Tranh thủ không có Lục Vương phi, cắn bàn chân nhỏ một phát nào! Cơ hội này mất rồi là không còn cơ hội nào nữa. A Cẩn cũng biết bây giờ mình không phải đứa bé, nhưng mà không có cách nào cả, bản năng trẻ em đều tồn tại nha. Chứ không thì một đại cô nương như nàng chắc chắn có thể tránh khỏi những thứ này. Nhìn đi, thì ra những người xuyên thành bào thai quả thật là mạng nữ chính! Nàng lại là đảng xì dầu!
"Ui da, tiểu tổ tông của ta, đợi đã nào, ngoan một chút. Vương phi và nhóm Nhị Vương phi sắp tới cửa rồi." Lâm ma ma vừa vào cửa thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tranh thủ cứu bàn chân nhỏ ra, sửa sang quần áo lại cho nàng.
A Cẩn nghe người ta sắp đến, ra dáng ra vẻ ngồi trên giường, cười "vô sỉ"! Nàng phải giữ gìn hình tượng tốt, ôm chặt tất cả đùi. Theo hàm ý sâu xa của mẫu thân, rõ ràng Nhị Hoàng tử là người có khả năng tiếp nhận hoàng vị nhất, tạo mối quan hệ tốt với Hoàng Hậu tương lai cũng coi như là lo trước khỏi họa. Ai có thể nghĩ được một đứa bé như nàng đã biết ôm đùi rồi nha! Hưm… nghĩ lại thì bản thân đúng là người thắng nhân sinh, không phải nữ chính cũng không sao. Đầu năm nay, nữ chính tiểu thuyết BE cũng đâu ít, nàng làm một nữ phụ qua đường là được rồi.
Suy nghĩ lung tung một hồi thì thông, nghe có tiếng nói từ xa đến, đợi khi Tiểu Bình vén rèm lên, tâm trạng A Cẩn lập tức trở nên tốt đẹp, ánh sáng này chói mắt quá nha! Tướng mạo của nhà Nhị Hoàng tử quả thật có thể so với đại minh tinh. Sặc sỡ lóa mắt ghê! Không nói đến mỹ nhân như Vương phi, Thời Hàn công tử… hu hu, hắn là nhi tử Nhị Hoàng tử à? Nhìn kĩ dáng vẻ lại càng đẹp hơn! Lãng dật phi phàm, lại không phải nam có tướng nữ. Cảm giác như vậy, thật là… nước miếng chảy dài ba ngàn thước...
Đứa bé không kìm lòng được dang tay với đại soái ca: "Ôm một cái!" Biểu hiện rõ ràng ý nghĩ của mình như thế quả thật là lần đầu tiên.
Lục Vương phi khiển trách nàng: "Tiểu nha đầu con, ngoan ngoãn đợi đi." Nói rồi, bà cười xấu hổ với Nhị Vương phi: "Nhóc tỳ này khá là thiên vị sắc đẹp."
Nhị Vương phi lại không để ý, ngồi xuống bên cạnh A Cẩn, vươn tay nói với thiếu niên cách nàng không xa: "Thời Hàn đến đây, con nhìn muội muội thích con kìa!"
A Cẩn cười "khanh khách" vỗ tay, mặc kệ thời đại nào, nhan sắc tốt đều cực kì quan trọng. Nhưng mà xem ra cái người tên Thời Hàn này là đường ca của mình á! Ưm… nàng thật sự không lo lắng cho mình chút nào, từ trên xuống dưới hoàng thất này không có ai không dễ coi nha! Quả nhiên Hoàng Đế đều phải cưới tức phụ xinh đẹp trẻ trung, ngươi xem, trung hòa một chút, sinh hài tử sẽ dễ coi. Trải qua nhiều đời như vậy, hoàng thất sẽ trở thành trại tập trung của tuấn nam mỹ nữ. Thật quá tốt! Nhất định mình cũng là một trong những tiểu mỹ nhân!
Càng nghĩ càng đắc ý, A Cẩn dang tay: "Ôm!"
Nhị Vương phi nhìn thiếu niên sau lưng: "Muội muội thích con như thế, con không thích nàng sao?"
Thiếu niên vẫn luôn im lặng mỉm cười cuối cùng cũng tiến lên, trông hắn không lớn, nhưng lại có thể bế A Cẩn lên. A Cẩn đắc ý ôm cổ của thiếu niên tuấn mỹ, y a y a! Trên người thiếu niên còn mang theo một mùi hương cỏ xanh nhàn nhạt.
Nhị Vương phi cười: "Xem ra A Cẩn rất thích Thời Hàn ca ca của con, hay là lớn lên con làm tức phụ cho Thời Hàn ca ca đi?" Bà trêu ghẹo.
A Cẩn lập tức ngây dại, nàng kinh hãi nhìn Nhị Vương phi, có phần không hiểu ý trong câu nói của bà.
Nàng… gả cho Thời Hàn? Má ơi, nghe nói cổ đại lưu hành họ hàng gần kết hôn với nhau? Chuyện này không khoa học nha! Chỉ nghe nói biểu huynh muội có thể kết hôn chứ chưa từng nghe đường huynh muội cũng có thể! A a a!
Thời Hàn vốn cũng không muốn ôm nhóc tỳ, nhưng thấy nàng thích mình như vậy, đôi mắt lóe sáng lấp lánh nên nghe lời ôm nàng. Nhưng bây giờ, nhóc tỳ này lại cứng ngắc ngơ ngác nằm trong ngực hắn, hắn lại cảm thấy có chút thú vị.
Nụ cười sâu hơn vài phần, Thời Hàn nói khẽ bên tai A Cẩn: "A Cẩn có thể nghe hiểu à?"
Tuy không ra cửa, nhưng có khách đến nhà cũng tốt rồi! Dù sao có thể thu thập thêm chút tình báo cũng là tăng thêm kĩ năng. Nghe người ta tán gẫu tám chuyện gì đó, nàng cũng sẽ được khai sáng!
Oánh Nguyệt vừa bước vào cửa là nhìn thấy cảnh tượng này, nàng phất phất tay, đuổi A Bích ra ngoài. A Bích chần chừ, Oánh Nguyệt trừng mắt: "Chẳng lẽ ta lại đi hại muội muội sao?"
A Bích không có cách nào, đành phải đi ra ngoài. Thấy A Cẩn đang cười khanh khách nhìn mình, Oánh Nguyệt hơi ưu sầu, kéo em bé vui vẻ vào trong ngực mình: "Hâm mộ muội thật đó! Nhỏ như vậy, không biết gì cả." Hai đầu lông mày tiểu cô nương còn hơi buồn rầu!
A Cẩn: Khốn nạn, ai dám bắt nạt tỷ tỷ của ta, đến chiến đi! Cắn ngươi lun!
"Ta nghe nói Thời Hàn công tử cũng đến đó. Thật đáng sợ. Muội muội à, đừng trách tỷ tỷ không để ý đến tình thân nha, đến lúc đó tỷ bái kiến xong là né tránh, muội cũng phải sáng mắt chút, đừng có tiến đến bên cạnh hắn. Có một số người tuy dáng dấp đẹp mắt, nhưng không phải dễ chọc. Bi/ến thái lúc nào cũng là sự tồn tại đáng sợ nhất." Oánh Nguyệt chống cằm, chọc chọc thịt của A Cẩn.
Mặt A Cẩn đầy nghi ngờ, không trách nàng được, lần trước lúc nhắc tới Thời Hàn công tử, tiểu tỷ tỷ cũng kì quái như vậy. Nhưng khi đó rõ ràng Thời Hàn công tử là một người giống như trích tiên nha! Chẳng lẽ hắn lại bắt nạt tỷ tỷ? Nếu vậy thì nàng không thể nhịn! Phun đầy người hắn không phải giải thích! A Cẩn giương nắm tay nhỏ tức giận.
Có lẽ là do động tác của A Cẩn lấy lòng Oánh Nguyệt, nàng tiếp tục nghĩ linh tinh: "Tỷ biết muội đứng về phía tỷ, chỉ là lâu lâu bị sắc đẹp mê hoặc. Nhưng muội phải biết rằng những người đẹp mắt kia đều là hồ ly tinh. Đừng tưởng rằng nam nhân thì không phải hồ ly tinh, hồ ly tinh hoàn toàn không phân biệt nam nữ."
A Cẩn đen mặt: "A a, y a ê a!" Rốt cuộc tỷ có tính nói lý do không, A Cẩn tò mò đến khó chịu, sao tiểu tỷ tỷ cứ nhất quyết không nói đến trọng điểm thế. Ai quan tâm hồ ly tinh là nam hay nữ. Ta muốn biết vì sao Thời Hàn công tử lại khiến tỷ sợ hãi như thế. Nói đi nói đi mà! Nếu như hắn thật sự bắt nạt tỷ, ta sẽ giúp tỷ báo thù! Thật đó!
"Không được, tỷ vẫn nên về phòng bốc một quẻ tốt, nếu như không tốt lắm thì tỷ không ra. Thế này mới an toàn." Nói rồi, Oánh Nguyệt gọi người: "A Bích, chăm sóc A Cẩn cho tốt, ta về phòng trước." Thấy A Bích xuất hiện, nàng ấy rời đi nhanh như chớp. A Bích mỉm cười lắc đầu: "Quận chúa thật hoạt bát!"
A Cẩn nhìn tỷ tỷ nhà mình vung ống tay áo không mang một đám mây, yên lặng phiền muộn nhìn lên trời!
Đương nhiên, đứa bé thì làm gì có chuyện phiền lòng. Chưa được bao lâu, A Cẩn đã tiếp tục bò. Đây là vận động mà nàng thích làm mỗi ngày nhất! Vui vẻ bò bò bò! Tranh thủ không có Lục Vương phi, cắn bàn chân nhỏ một phát nào! Cơ hội này mất rồi là không còn cơ hội nào nữa. A Cẩn cũng biết bây giờ mình không phải đứa bé, nhưng mà không có cách nào cả, bản năng trẻ em đều tồn tại nha. Chứ không thì một đại cô nương như nàng chắc chắn có thể tránh khỏi những thứ này. Nhìn đi, thì ra những người xuyên thành bào thai quả thật là mạng nữ chính! Nàng lại là đảng xì dầu!
"Ui da, tiểu tổ tông của ta, đợi đã nào, ngoan một chút. Vương phi và nhóm Nhị Vương phi sắp tới cửa rồi." Lâm ma ma vừa vào cửa thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tranh thủ cứu bàn chân nhỏ ra, sửa sang quần áo lại cho nàng.
A Cẩn nghe người ta sắp đến, ra dáng ra vẻ ngồi trên giường, cười "vô sỉ"! Nàng phải giữ gìn hình tượng tốt, ôm chặt tất cả đùi. Theo hàm ý sâu xa của mẫu thân, rõ ràng Nhị Hoàng tử là người có khả năng tiếp nhận hoàng vị nhất, tạo mối quan hệ tốt với Hoàng Hậu tương lai cũng coi như là lo trước khỏi họa. Ai có thể nghĩ được một đứa bé như nàng đã biết ôm đùi rồi nha! Hưm… nghĩ lại thì bản thân đúng là người thắng nhân sinh, không phải nữ chính cũng không sao. Đầu năm nay, nữ chính tiểu thuyết BE cũng đâu ít, nàng làm một nữ phụ qua đường là được rồi.
Suy nghĩ lung tung một hồi thì thông, nghe có tiếng nói từ xa đến, đợi khi Tiểu Bình vén rèm lên, tâm trạng A Cẩn lập tức trở nên tốt đẹp, ánh sáng này chói mắt quá nha! Tướng mạo của nhà Nhị Hoàng tử quả thật có thể so với đại minh tinh. Sặc sỡ lóa mắt ghê! Không nói đến mỹ nhân như Vương phi, Thời Hàn công tử… hu hu, hắn là nhi tử Nhị Hoàng tử à? Nhìn kĩ dáng vẻ lại càng đẹp hơn! Lãng dật phi phàm, lại không phải nam có tướng nữ. Cảm giác như vậy, thật là… nước miếng chảy dài ba ngàn thước...
Đứa bé không kìm lòng được dang tay với đại soái ca: "Ôm một cái!" Biểu hiện rõ ràng ý nghĩ của mình như thế quả thật là lần đầu tiên.
Lục Vương phi khiển trách nàng: "Tiểu nha đầu con, ngoan ngoãn đợi đi." Nói rồi, bà cười xấu hổ với Nhị Vương phi: "Nhóc tỳ này khá là thiên vị sắc đẹp."
Nhị Vương phi lại không để ý, ngồi xuống bên cạnh A Cẩn, vươn tay nói với thiếu niên cách nàng không xa: "Thời Hàn đến đây, con nhìn muội muội thích con kìa!"
A Cẩn cười "khanh khách" vỗ tay, mặc kệ thời đại nào, nhan sắc tốt đều cực kì quan trọng. Nhưng mà xem ra cái người tên Thời Hàn này là đường ca của mình á! Ưm… nàng thật sự không lo lắng cho mình chút nào, từ trên xuống dưới hoàng thất này không có ai không dễ coi nha! Quả nhiên Hoàng Đế đều phải cưới tức phụ xinh đẹp trẻ trung, ngươi xem, trung hòa một chút, sinh hài tử sẽ dễ coi. Trải qua nhiều đời như vậy, hoàng thất sẽ trở thành trại tập trung của tuấn nam mỹ nữ. Thật quá tốt! Nhất định mình cũng là một trong những tiểu mỹ nhân!
Càng nghĩ càng đắc ý, A Cẩn dang tay: "Ôm!"
Nhị Vương phi nhìn thiếu niên sau lưng: "Muội muội thích con như thế, con không thích nàng sao?"
Thiếu niên vẫn luôn im lặng mỉm cười cuối cùng cũng tiến lên, trông hắn không lớn, nhưng lại có thể bế A Cẩn lên. A Cẩn đắc ý ôm cổ của thiếu niên tuấn mỹ, y a y a! Trên người thiếu niên còn mang theo một mùi hương cỏ xanh nhàn nhạt.
Nhị Vương phi cười: "Xem ra A Cẩn rất thích Thời Hàn ca ca của con, hay là lớn lên con làm tức phụ cho Thời Hàn ca ca đi?" Bà trêu ghẹo.
A Cẩn lập tức ngây dại, nàng kinh hãi nhìn Nhị Vương phi, có phần không hiểu ý trong câu nói của bà.
Nàng… gả cho Thời Hàn? Má ơi, nghe nói cổ đại lưu hành họ hàng gần kết hôn với nhau? Chuyện này không khoa học nha! Chỉ nghe nói biểu huynh muội có thể kết hôn chứ chưa từng nghe đường huynh muội cũng có thể! A a a!
Thời Hàn vốn cũng không muốn ôm nhóc tỳ, nhưng thấy nàng thích mình như vậy, đôi mắt lóe sáng lấp lánh nên nghe lời ôm nàng. Nhưng bây giờ, nhóc tỳ này lại cứng ngắc ngơ ngác nằm trong ngực hắn, hắn lại cảm thấy có chút thú vị.
Nụ cười sâu hơn vài phần, Thời Hàn nói khẽ bên tai A Cẩn: "A Cẩn có thể nghe hiểu à?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.