Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 133

Thập Nguyệt Vi Vi Lương

09/01/2024

Phó Thời Hàn rời khỏi Kinh thành, nhưng trước khi rời khỏi Kinh thành, hắn còn nghiêm túc nói chuyện với Cảnh Diễn, Cảnh Diễn nghe nói Oánh Nguyệt hơi có ý với Phương Chí Uẩn, mắt lập tức trợn tròn to như chuông đồng, hắn không thể nào hiểu nổi, bản thân ngọc thụ lâm phong như vậy, nam tử phong lưu phóng khoáng như thế, sao có thể không sánh được với Phương Chí Uẩn.

Đại khái là Cảnh Diễn không tin tưởng lắm, Thời Hàn th cảm thấy rất thú vị, hắn vỗ vỗ bả vai Cảnh Diễn: “Con đường của huynh, vẫn còn rất gian khổ!”

Cảnh Diễn nhìn biểu cảm vui vẻ của biểu đệ tốt nhà mình, lập tức cảm thấy giữa huynh đệ thực sự chẳng có tình cảm gì. Đối với Phó Thời Hàn mà nói, thủ túc tình thân đều là rắm, một chút cũng không kém, đều là rắm!

Hắn nheo mắt nhìn Phó Thời Hàn hỏi: “Đệ còn là biểu đệ của ta không?”

Thời Hàn nhướng mày vô tội nói: “Tất nhiên là đệ có rồi, thực sự không ngờ huynh đã già đến mức chuyện như thế này cũng nghi ngờ.”

“Nếu đã là biểu đệ của ta, sao lại không biết giúp ta một chút? Đến cả tin tức quan trọng như vậy, giờ cũng mới nói ta, đệ làm lỡ mất bao nhiêu chuyện của ta rồi đệ có biết không? Uổng cho ta còn khắp nơi nghĩ cho đệ, góp một phần công sức trên con đường đệ quyến rũ Gia Hòa Quận chúa, nhưng còn đệ thì sao, đệ báo đáp một tấm chân tình của ta như vậy sao? Sao đệ có thể đối với ta như vậy?” Cảnh Diễn thực sự đau lòng nói: “Đệ không giúp ta thì thôi, mật báo tin tức còn chậm trễ.”

Phó Thời Hàn “Ồ” một tiếng thật dài nói: “Cho dù là sớm hay muộn thì cũng đâu thể thay đổi được! Hơn nữa, đệ với A Cẩn ra sao cũng đâu liên quan gì đến huynh nhỉ?”

Cảnh Diễn bại trận: “Đệ chả có chút tình nghĩa huynh đệ gì cả. Đệ đệ đệ!”

Thời Hàn mỉm cười: “Thực ra, Phương Chí Uẩn không đáng để huynh phải lo lắng. Triệu Oánh Nguyệt chỉ cảm thấy bọn họ có thể có duyên, không hề nhận định là thích hắn ta, chỉ cần biểu hiện kịp thời. Nói không chừng huynh có thể nắm bắt được.”

Cảnh Diễn thở dài: “Sao huynh có thể thuận lợi giống như đệ được chứ.”

Thời Hàn lại không cảm thấy bản thân thuận lợi, hắn làm rất nhiều chuyện đấy. Không nhắc đến những nỗ lực trước đây, chỉ nhìn bây giờ, Triệu Cẩn Ngôn còn đang nhìn chằm chằm hắn kìa!

“Nói mấy cái đó không có tác dụng, bản thân huynh tự biểu hiện đi.”

“Biểu hiện có tác dụng sao?” Cảnh Diễn đảo mắt. Nhìn hắn như vậy, Thời Hàn cảm thấy bản thân không giúp người biểu ca này một chút dường như thật sự có chút nói không được, hắn không nhịn được bật cười: “Huynh nói xem, chẳng phải cữu cữu và cữu mẫu đang gấp gáp về chuyện hôn sự của huynh à?”

Lời này chẳng phải vô nghĩa sao?

Cảnh Diễn tiếp tục đảo trắng mắt, cả ngày nay hắn gần như không có chuyện gì ngoài việc đảo mắt qua lại.

Thời Hàn cảm thấy, có lúc con người ta trở nên ngu ngốc, thật sự không có thuốc chữa. Hắn thở dài một hơi, bình tĩnh nói: “Huynh vội vàng, người bên cạnh huynh còn vội vàng hơn, trưởng bối nhà huynh càng vội vàng hơn nữa.”

Nói rồi, Thời Hàn rời đi.

Cảnh Diễn không hiểu lắm, hắn lớn tuổi hơn so với Thời Hàn, phụ mẫu càng lo lắng hơn không phải rất bình thường sao? Cho rằng mọi người đều giống như đệ ấy, không có ràng buộc, tự mình làm chủ à? Mấy năm nay, cha và mẹ của hắn gần như muốn mắng chết hắn rồi đó! Nhắc đến hai người họ làm cái gì? Hắn khó khăn lắm mới thích được một người, kết quả gặp phải chuyện như vậy, thử nói xem… Này này, đợi chút! Hình như không đúng lắm nha!

Ý trong lời nói của Thời Hàn là…

Cảnh Diễn nhảy bật lên, trực tiếp đuổi theo, đợi khi đến cổng lớn, cuối cùng cũng đuổi kịp Thời Hàn. Phó Thời Hàn nhìn hắn vội vàng kéo mình, vô tội.

“Rốt cuộc huynh muốn làm cái gì?”

“Đệ nói, ý của đệ là để cha và mẹ của ta giúp ta đi cầu thân, ý của đệ là như vậy đúng không?” Cảnh Diễn mong đợi hỏi, nhưng hỏi xong rồi lại tự mình nói: “Không được, không được, không thể như vậy được, huynh muốn cưới một người, tất nhiên phải quang minh chính đại, sao có thể lợi dụng phụ mẫu làm việc ép người khác như thế này được, như vậy không được.”

Phó Thời Hàn thấy hắn lải nhải cũng không nói gì nhiều, chỉ bình tĩnh nói từng chữ: “Tùy huynh!”

“Đệ đừng có tùy ta nữa, đệ nói, đệ nói đi, đệ…” Cảnh Diễn nói hơi mất trật tự, Thời Hàn nhìn dáng vẻ như kẻ ngốc đó của hắn, cảm thấy bản thân không hiểu lắm, chàng không hiểu, sao đột nhiên Cảnh Diễn lại thích Triệu Oánh Nguyệt, càng không hiểu, sao Cảnh Diễn vì thích một người mà trí thông minh lại trở nên thấp như vậy.

“Cho dù như thế nào, tình cảm có thể từ từ bồi đắp, nhưng người… Chung quy vẫn phải kéo về bên mình trước. Nếu như huynh không biết làm như thế nào, có thể nhìn đệ.”

Nhiều năm như vậy, chàng vẫn luôn kiên trì, chẳng phải chính vì một điều này sao?

Lời nói của Thời Hàn thật sự đã kích thích Cảnh Diễn, thấy hắn lại lần nữa rơi vào trạng thái ngu ngốc, Thời Hàn rút tay áo của mình ra tự mình rời đi.

Lúc này Cảnh Diễn cũng coi như hiểu rõ ý trong lời nói của Thời Hàn. Hắn cẩn thận suy nghĩ, có chút bối rối.

Nếu như đi nói với cha và mẹ của hắn, bọn họ nhất định sẽ vui vẻ như điên đi cầu thân, cái này là tất nhiên. Nhưng như thế chung quy vẫn khiến người ta cảm thấy kỳ lạ, người ta cũng không nói muốn gả cho hắn, như vậy chẳng phải khiến người ta cảm giác như cưỡng hôn sao?

Nếu như không nói, hình như cũng không tốt. Nếu như Oánh Nguyệt thực sự thích người khác, lúc đó, chẳng phải hắn mất nhiều hơn được sao, phải biết là A Cẩn lúc mới đầu không thích Thời Hàn nha. Cô nàng mạnh mẽ thường sợ nam tử quấy rầy. Nhưng có thể sau khi gả nàng ấy sẽ nhanh chóng thích mình, còn tốt hơn bản thân ngày ngày ở trong nhà nhớ nhung, đến đi ra ngoài cũng không dám.

Cảnh Diễn vô cùng xoắn xít, đợi hắn cuối cùng cũng nghĩ ra một kế hoạch thì Thời Hàn đã rời khỏi Kinh thành rồi. Hắn cảm thán, bây giờ muốn tìm người để tâm sự cũng không thể rồi! Đệ ấy rất nhiều mưu kế nha! ~~~~(>_<)~~~~

Cảnh Diễn vô cùng không thoải mái, nhưng điều khiến hắn không thoải mái hơn nữa chính là, chết tiệt, ai có thể nghĩ đến, Phương Chí Uẩn đến Kinh thành rồi, không chỉ đến Kinh thành, còn đi Lục Vương phủ, hắn gần như nhảy dựng, thế này thì làm sao mới tốt đây? Phương Chí Uẩn này thực sự muốn cướp vợ của hắn sao? Không thể để yên cho hắn ta, hắn không thể ngồi yên đợi như vậy được.

Mà Phương Chí Uẩn người ta làm gì có ý như vậy. Lần này hắn vào Kinh báo cáo, suy đi tính lại, vẫn quyết định đến bái kiến Lục Vương phủ một chuyến, suy cho cùng, Lục Vương gia và Thế tử gia cùng tiểu Quận chúa còn từng đến Kỳ huyện của hắn. Nghĩ lại… Mấy người này đều dễ chung sống, hắn cũng coi như lịch sự chu đáo.

Chỉ là Phương Chí Uẩn không có nhiều tiền bạc, chỉ mang theo mấy đặc sản của Kỳ huyện, Lục Vương gia nghe thấy Phương Chí Uẩn đến bái phỏng, lập tức kích động nói với Lục Vương phi: “Bà xem, ta đã nói hắn yêu thích ta mà, thế mà mọi người còn giữ thái độ hoài nghi, nếu như không phải như thế, sao hắn phải trực tiếp qua đây.”

Lục Vương phi không quan tâm Lục Vương gia lên cơn điên, lập tực phái người đón Phương Chí Uẩn vào. Phương Chí Uẩn lần đầu tiên đến Vương phủ, thấy xung quanh bài trí trang nhã, hoàn toàn khác với phong cách của Lục Vương gia, phỏng đoán chắc là phần lớn là do Lục Vương phi dịu dàng này.

Đợi đến khi bước vào chính phòng, thấy Vương gia, Lục Vương phi cùng Thế tử Cẩn Ngôn đợi ở đó, hắn lập tức thỉnh an.

Lục Vương phi thấy hắn là thiếu niên anh tuấn lịch sự, cảm thán không thôi, nếu như thật sự để A Điệp gả cho hắn, đúng là thiệt thòi cho người ta.

Cẩn Ngôn để Phương Chí Uẩn ngồi xuống, Phương Chí Uẩn lấy lễ vật ra, vô cùng tự nhiên: “Cái này là một ít thành ý, đều là đặc sản của Kỳ huyện, lần trước mọi người đi vội vàng quá, chưa được nếm thử. Nghĩ mọi người sẽ thích.”

Lời hắn nói quen có đầu đuôi như vậy. Nếu như là bình thường, Cẩn Ngôn không thích người như thế, nhưng trải qua chuyện nhỏ lần trước, càng khiến hắn hiểu rõ, sự tự tin của Phương Chí Uẩn nằm ở chính tự tin của bản thân, cũng là sự tự tin đối với mấy món đồ này. Nếu như không phải, hắn chắc chắn sẽ không dùng giọng điệu kiểu đấy.

“Thế thì ta phải cẩn thận nếm thử. Cảm ơn Phương đại nhân, làm khó ngươi, Vương gia ở Kỳ huyện bên kia làm loạn mà ngươi vẫn nhớ đến ông ấy.”

Lục Vương gia lại không quan tâm lời nói của Lục Vương phi, bởi vì trong lòng ông ta đều đang nghĩ là bản thân phải làm sao để nhanh chóng rời đi đây? Tuy rằng ông ta không nghĩ làm hại Phương Chí Uẩn, nhưng liên quan đến lời đồn về thích nam tử của ông ta, đó chắc chắn là giả, cho dù là lúc nào, ông ta vẫn luôn thích nữ tử, điều này chắc chắn không có gì phải nghi ngờ cả.

Phương đại nhân nhìn dáng vẻ mất hồn thấp thỏm của Lục Vương gia thì tò mò vì sao ông ta lại như vậy, nhưng hắn vẫn cười nói: “Vương phi nói đùa, làm gì có chuyện làm loạn, nói ra Vân Khai cũng có chút sai.”



Tuy rằng lời nói là như vậy, nhưng lại không định nói tiếp gì nữa, mọi người đều đồng loạt cười.

Cũng chính lúc này, cuối cùng Lục Vương gia cũng nghĩ ra được lý do, ông ta đứng lên, Lục Vương phi nhìn ông ta đột nhiên đứng lên, nghi ngờ đánh giá ông ta: “Sao thế?”

Lục Vương gia vô cùng nghiêm túc: “Ta đi gọi đám A Cẩn đến, tính ra bọn nó cũng coi như là có quen. Phương đại nhân đến, A Cẩn cũng nên đi ra chào hỏi nha!” Ha ha, tốt nhất để A Cẩn giữ Phương Chí Uẩn lại, làm đầu bếp thì không có khả năng, nhưng làm cho bọn họ thêm một bữa cơm nữa chắc được nhỉ? Hơn nữa, mấy món đặc sản đó hắn sẽ biết làm nha! Còn là Phương Chí Uẩn mang đến. Nhưng… Người trong phòng này, ai đưa ra đề nghị Phương Chí Uẩn đi làm bữa cơm cũng đều không ổn, duy chỉ có A Cẩn là có thể, tiểu cô nương mà! Không hiểu chuyện cũng có thể lý giải được, ha ha ha, bản thân thật thông minh.

Không hổ là phu thê nhiều năm, Lục Vương phi cảm thấy, Lục Vương gia vừa cong mông là bà biết ông già này định đánh rắm gì. Mà Lục Vương gia dường như cũng không tránh né bà, ông nhìn vào mắt bà, chớp chớp mắt một cái, âm thầm ra ám hiệu.

Lục Vương phi không chút do dự thở dài: “Được rồi!”

Lục Vương gia vô cùng vui sướng xông ra ngoài, Phương Chí Uẩn thấy vậy, khóe miệng hơi giật giật, không phải hắn không hiểu, mà Lục Vương phủ này thực sự quá kỳ lạ. Thậm chí đến cách sống của Lục Vương gia hoàn toàn khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.

A Cẩn vốn dĩ đang luyện chữ ở trong phòng, nhìn thấy Lục Vương gia xông vào, sau đó lại giải thích, tuy rằng ông nói hơi vội vàng, nhưng A Cẩn vẫn hiểu ý của ông muốn là gì.

Đơn giản chính là, cha của nàng hy vọng có thể giữ Phương Chí Uẩn lại làm bữa cơm. Nếu như có thể ở lại mấy ngày làm cơm thế thì thật sự rất tốt, đây chính là ý của cha nàng. A Cẩn cảm thấy, thực sự mất mặt cũng không thể mất mặt giống như thế này.

Nhưng, A Cẩn vẫn cười đồng ý, ai bảo đây là cha của nàng chứ!

Lục Vương gia thấy A Cẩn đồng ý, ông ta xoa xoa tay nói: “Nếu đã như vậy, con đi đi, ta không đi. Tránh để Phương Chí Uẩn nảy sinh nhiều suy nghĩ với ta. Nếu như đã không cho hắn hy vọng thì cũng đừng gieo lưu luyến. Ta không phải kẻ tiểu nhân đó, ta là người vô cùng ngay thẳng! Nếu như hắn hỏi, con nói có người đột nhiên tìm ta. Nói thế nào nhỉ, hắn nhất định sẽ hỏi cha, suy cho cùng, lần này hắn đến bái phỏng cũng là vì gặp ta.”

A Cẩn: “...”

A Bích, A Bình: “...” Đầu óc này, thực sự không cần gọi thái y đến khám sao? Thực sự không cần sao?

A Cẩn gian nan nói: “Được! Nếu như hắn hỏi, con sẽ nói như vậy.”

Người ta nhất định sẽ hỏi, nhưng là xuất phát từ phép lịch sự đó biết chưa hả? Sao cha có thể tưởng tượng nhiều như vậy chứ. A Cẩn ngoan ngoãn đi đến phòng khách, Phương Chí Uẩn thấy Gia Hòa Quận chúa đến, lập tức đứng dậy: “Hạ quan bái kiến Quận chúa.”

Thực ra lần này Luc Vương gia làm không hợp lễ, làm gì có chuyện để một tiểu Quận chúa đi ra tiếp huyện lệnh nhỏ nhoi, nhưng Lục Vương gia đã mở miệng, hắn có nói gì cũng không hay.

Có thể là gió bụi dặm đường, quần áo Phương Chí Uẩn cũng không được sạch sẽ lắm, điều này khá khác biệt với Phó Thời Hàn, công tử trong Kinh thành chú ý đến sĩ diện chắc chắn sẽ không giống như Phương Chí Uẩn này, nghĩ đến đây, nàng bật cười: “Phương huyện lệnh, mau ngồi xuống đi. Chắc Phương đại nhân một đường vội vã, gió bụi dặm đường nhỉ?”

A Cẩn vốn cũng không có ý gì nhưng Phương Chí Uẩn lập tực hiểu rõ, hắn cúi xuống nhìn quần áo của mình, có hơi cười ngại ngùng: “Vân Khai thất lễ rồi.”

Tuy rằng lớn hơn Gia Hòa Quận chúa mấy tuổi, nhưng Phương Chí Uẩn cảm thấy Gia Hòa Quận chúa trước mặt này. hắn vẫn có một loại cảm giác bản thân nhỏ tuổi hơn.

“Sau khi ta báo cáo xong thì thu dọn đồ đạc đến bên này luôn, quên mất thay quần áo, mạo phạm mọi người.” Tuy Phương Chí Uẩn hơi ngại ngùng, nhưng lại không hề lo sợ xấu hổ.

Lục Vương phi trừng A Cẩn một cái, nói: “Phương huyện lệnh đừng để trong lòng, A Cẩn cũng không có ý gì đâu.”

A Cẩn trực tiếp cười nói: “Danh tiếng của con chẳng phải toàn là ngang ngược, ỷ thế hiếp người sao? Nếu đã như vậy, vì sao con có thể không cố ý được! Phương huyện lệnh, ngươi nói có đúng không? Lần trước ta đến Kỳ huyện, chính là muốn đến gây khó dễ cho huyện lệnh ngươi. Nếu như không phải cha của ta nhiều lần can ngăn, ta đã trực tiếp đổ một chậu máu chó đen lên cổng huyện nha rồi. Phải biết, mấy cái này đều là những cái ta có thể làm ra nha.”

Tuy rằng nàng nói mấy lời này, nhưng Phương Chí Uẩn lại không hề cảm thấy nàng có chút ngang ngược nào. Bên ngoài còn đồn Lục Vương gia không phải người tốt lành gì, nhưng theo như tận mắt hắn trông thấy, Lục Vương gia tuy là có chút khác thường nhưng dù sao vẫn không phải người xấu. Này, đúng rồi, Lục Vương gia đâu? Hắn cười ôn hòa: “Quận chúa nói đùa. Phương mỗ tuy rằng không tính là tiếp xúc nhiều với Quận chúa, nhưng cũng biết, Quận chúa chắc chắn không giống như lời đồn đó. Hơn nữa, cho dù giống như trong lời đồn đó thì đã sao nào? Chuyện Quận chúa làm tất nhiên là có cái lý của bản thân.”

Lời này đúng thật là nói không chê vào đâu được.

Dừng lại một chút, Phương Chí Uẩn nói: “Không biết Lục Vương gia…?”

A Cẩn buông tay: “Cha ta gặp ngươi thì xấu hổ!”

“Hử?” Nghe thấy lời này, không chỉ Phương Chí Uẩn, đến cả Lục Vương phi và Cẩn Ngôn đều có chút sững sờ, A Cẩn tiếp tục nói: “Cha của ta để ta ra gặp chẳng phải là vì ta là một cô nương sao? Lời nói của nữ tử cho dù không phù hợp cũng sẽ không mất mặt gì.” Nàng cười cười: “Cha của ta hy vọng ta có thể khuyên ngài ở lại mấy hôm? Tất nhiên tốt nhất là… Ngài có thể ôm luôn công việc làm đồ ăn của nhà ta.”

Lời này để A Cẩn nói ra thẳng thắn vô tư như vậy, Lục Vương phi cảm thấy, da mặt của hai cha con nhà này thực sự quá dày, người bình thường chắc đều không thể nói ra lời đó. Để một huyện lệnh làm cơm, thật là xấu hổ!

“Cha của ta nói lúc ông ấy ở mà ta nói ra chuyện này thì rất mất mặt, thế nên ông ấy trốn rồi.” A Cẩn nghiêm túc cười, trông rất ngọt ngào.

Phương Chí Uẩn thấy nàng đột nhiên nở nụ cười thì lập tức ngẩn người, hắn cứ ngẩn ngơ nhìn Gia Hòa Quận chúa, lúc sau mới phản ứng lại thì càng thêm xấu hổ, nhưng hắn vẫn cố gắng bình ổn lại tâm trạng của bản thân: “Ta ở lại, dù sao cũng không được ổn thoả cho lắm. Nếu như Vương gia cảm thấy ta làm món ăn ngon, có thể thỉnh thoảng đến Kỳ huyện chơi.”

Nói rồi, hắn ngẩng mặt lên nghiêm túc: “Quận chúa cũng cùng đi.”

A Cẩn không nghĩ đến hắn sẽ nói như vậy, nàng cười: “Ngươi yên tâm, cha của ta sẽ không giữ ngươi lại không chịu thả người đâu. Có thể ăn mấy ngày, ông ấy sẽ ngán.”

Phương Chí Uẩn kiên quyết lắc đầu: “Nếu như Vân Khai thật sự ở lại mấy ngày, cho dù làm gì cũng đều không thỏa đáng. Cảm ơn sự cất nhắc của Vương gia và Quận chúa.”

A Cẩn vốn không định để Phương Chí Uẩn ở lại, hắn cũng không muốn. A Cẩn nhướng mày, nàng khoác tay Lục Vương phi, cười híp mắt nói: “Mẫu thân, người phải làm chứng cho con, con đã nhiệt tình mời, còn mời đi mời lại Phương huyện lệnh, nên không thể để cha nói là con không giúp cha được.”

Lục Vương phi vỗ tay nàng: “Con đó.”

A Cẩn cười híp mắt: “Đợi mùa hè thời tiết tốt, chúng ta đi Kỳ huyện, Phương huyện lệnh đừng chê chúng ta phiền phức đó.”

Phương Chí Uẩn nhìn vào mắt của A Cẩn nói: “Tất nhiên là sẽ không. Vân Khai cung nghênh mấy vị hạ giá quang lâm.”

“Khụ khụ!” Cẩn Ngôn đột nhiên ho lên, cũng không biết là như thế nào, A Cẩn nhìn mặt hắn ho đến đỏ ửng, vội vàng xoay người chạy đến bên cạnh ca ca nhà mình: “Ca ca, sao thế? Huynh không thoải mái sao?”

Cẩn Ngôn lắc đầu, sắc mặt có mấy phần trắng bệch: “Không có chuyện gì, A Cẩn không phải lo.”

A Cẩn nhìn sắc mặt hắn thay đổi, nghiêm túc: “Không được, muội đi gọi thái y, huynh không thể vô tâm với cơ thể mình như vậy được.”

Cẩn Ngôn kéo A Cẩn nói: “Thực ra cũng không có gì. Muội quên y thuật của tẩu tử nhà muội rất giỏi à, bọn họ có giỏi cũng không thể nào giỏi bằng tẩu tử nhà muội được, thật sự không có việc gì.”

A Cẩn vẫn vô cùng lo lắng. Phương Chí Uẩn thấy Triệu Cẩn Ngôn dường như không được khỏe, cũng không ở lại lâu, lập tức cáo từ. Cẩn Ngôn không thoải mái, Lục Vương phi cũng không có tâm trạng tiếp đãi người khác, thế là phái người đi tiễn Phương Chí Uẩn.

Phương Chí Uẩn rời khỏi Vương phủ, quay người nhìn lại, thấy ba chữ lớn “Lục Vương phủ”, không biết vì sao, trong đầu hắn lại nhớ đến dáng vẻ vừa rồi của Gia Hòa Quận chúa, nàng xinh đẹp với khuôn mặt rạng rỡ, nói một câu “Ta ngang ngược” lại có thể lý lẽ hùng hồn như thế, từ xưa đến nay chắc không có ai đâu nhỉ?

Lại nhớ đến lần đầu gặp, nàng mặc một bộ đồ đỏ tươi, cổ lông cáo màu trắng, có thể là vì đi đường vội vã nên có cảm giác cả người mệt mỏi, nhưng dù là vậy hai mắt vẫn sáng long lanh.



Nàng, dù ngang ngược nhưng lại chính trực.

Không biết vì sao, đột nhiên Phương Chí Uẩn cảm thấy, trong đầu mình toàn là nàng. Tuy rằng không gặp nhiều, nhưng tất cả lại đều là hình ảnh của nàng, là nụ cười, vẻ hờn dỗi, vẻ xinh đẹp, không thể tưởng tượng được, thoải mái ngay thẳng, tất cả đều là nàng…

Phương Chí Uẩn cứ đứng ở cửa lớn của Lục Vương phủ ngơ ngẩn như vậy, lại không biết đã có hai nhóm người đang để mắt đến hắn.

Lục Vương gia trốn ở chỗ tối, thấy vẻ mặt dịu dàng của hắn, dường như đang nghĩ đến thứ điều gì đó tốt đẹp, khóe miệng mang theo ý cười, cả người vô cùng dịu dàng, lập tức cảm thấy, người này chắc chắn là vì trông thấy ông nên mới như vậy, hắn đang thèm muốn ông, đang thèm muốn ông.

Trời ạ, cảm giác được một thiếu niên yêu thầm thật chua xót! Thiếu niên, sự say mê của ngươi đặt nhầm chỗ rồi!

Mà một bên khác, người của phủ Thừa tướng, Cảnh Diễn sắp xếp người đến canh ở chỗ này, mà Phương Chí Uẩn như thế, rõ ràng có gì đó không thích hợp. Cảm giác rung… động như vậy, quả thật không thể rõ ràng hơn. Nghĩ đến điều này, bọn họ càng cảm thấy, chắc chắn thiếu gia sẽ không vui rồi!

Phương Chí Uẩn ngàn vạn lần không ngờ đến, phản ứng của hắn đã bị hai nhóm người hiểu nhầm, cứ nhìn chằm chằm Lục Vương phủ như vậy, cuối cùng hắn cũng nhấc chân rời đi.

Phương Chí Uẩn, Gia Hòa Quận chúa là người ngươi có thể thèm muốn sao? Hắn cười khổ, có lúc con người chính là như thế, rõ ràng biết là không có khả năng nhưng vẫn không nhịn được mà nghĩ đến, nghĩ càng nhiều, bản thân lại càng đau khổ.

Thấy Phương Chí Uẩn mang theo vẻ buồn bã rời đi, Lục Vương gia càng kiên định với suy nghĩ của bản thân, chắc chắn là muốn mà không được, nhưng cái này sao có thể có khả năng được? Không nhắc đến Vương phi đối với ông ta tình sâu nghĩa đậm, nhìn Ngọc Chân đối với ông ta cũng vô cùng tốt rồi, mấy năm nay, ông ta càng ngày càng cảm thấy buồn chán với cuộc sống, có các nàng ấy bầu bạn bên cạnh mình cũng là điều cực kỳ tốt. Phương Chí Uẩn à, sau này, ngươi vẫn nên cách xa ta ra một chút đi!

Nhóm của Lục Vương gia là như vậy, còn nhóm kia thì tiểu đồng vội vàng quay về báo cáo mọi chuyện ở đây, Cảnh Diễn vừa nghe thấy thế thì tức giận, cũng không quan tâm sự thực ra sao, trực tiếp chạy đến chỗ Cảnh phu nhân mẫu thân của hắn.

Mấy năm nay, Cảnh Diễn vẫn luôn một mình, nói thế nào cũng không thành thân, thật sự khiến Cảnh phu nhân buồn rầu, lúc trước bà cũng lười để ý đến nhi tử này, bây giờ thấy nó hung hăng xông vào thư phòng, mặt lạnh nói: “Quy củ của con đâu?”

Cảnh gia này cũng kỳ lạ, không nói đến Cảnh Thừa tướng, đến cả Cảnh phu nhân cũng có thư phòng riêng, Cảnh phu nhân kinh doanh, ai ai cũng biết.

Tuy rằng sĩ nông công thương, thương nhân địa vị khá thấp, nhưng ở triều đại này ranh giới không rõ ràng lắm. Không ít gia đình giàu có đều làm ăn riêng, đặc biệt là Cảnh Phu nhân ngàn vàng bay mất còn quay về tay được, thực sự là người bình thường không cách nào so sánh.

“Hình như ta đã từng nói, không có chuyện gì thì con ít xuất hiện trước mặt ta thôi, ta trông thấy con đã thấy mệt rồi.”

Cảnh phu nhân thật sự là bị Cảnh Diễn làm cho tức giận vô cùng, không chút nể mặt hắn. Cảnh Diễn cũng không để bụng, trước kia hắn sẽ cười đùa cợt nhả, lần này lại không như vậy, hắn quỳ phịch xuống đất, cái quỳ này ngược lại dọa Cảnh phủ nhân nhảy dựng.

“Con đang làm cái gì thế?”

“Mẹ, người giúp con có được không? Người đi cầu thân giúp con đi?” Cảnh Diễn cười ha ha ôm đùi Cảnh phu nhân, Cảnh phu nhân giãy hai cái nhưng giãy không ra.

Tuy rằng trong lòng vô cùng kinh ngạc và vui vẻ, nhưng ngoài mặt vẫn không lộ rõ, bà tiếp tục lạnh lùng nói: “Con đang làm cái gì thế? Cầu thân? Con nói chuyện cười à? Chẳng phải con nói không thành thân sao?”

Cảnh Diễn: “Mẹ quên mấy lời khốn nạn đó của con đi. Con không phải thế, sao con biết được con sẽ nhanh chóng thích một cô nương như thế chứ, mẹ, người giúp con đi, người giúp con đi cầu thân đi được không? Người là mẹ ruột của con mà! Chuyện này nếu như người không giúp con thì còn ai có thể giúp được con đây?”

Cảnh Phu nhân nghi ngờ đánh giá Cảnh Diễn từ trên xuống dưới, cố gắng để bản thân bình tĩnh, lúc này bà không thể để thằng nhóc này chạy được, hơn nữa, nó chạy đến như vậy, chẳng lẽ là cô nương không đứng đắn? Nghĩ đến chỗ này, Cảnh phu nhân càng nghiêm khắc: “Con nói đi, là người nào? Giúp con cầu thân cũng phải xem người nào, năm đó ta cũng nói với con rồi, ta không để ý đến dòng dõi của cô nương, trong Kinh thành này mà điều kiện tốt hơn so với nhà của chúng ta thì hiếm tựa lông phượng sừng lân, tóm lại cô nương nhà bình thường cũng không thể tốt bằng nhà ta được, nhưng con không thể lấy mấy cô nương không đứng đắn vào cửa. Nếu như con dám làm như thế, ta nhất định sẽ chặt chân chó của con.”

Cảnh Diễn vẫn luôn cảm thấy, đây không phải mẹ ruột của hắn, sao chân của hắn lại là chân chó được, tình thân đây sao?

Phó Thời Hàn không có tình thân, mẹ hắn cũng không có, hắn sống rất mệt hu hu!

“Mẹ à, con là người không hiểu chuyện như vậy sao? Người tin tưởng con, người con lấy không phải là cô nương xấu đâu. Thực ra, con muốn lấy là lông phượng trong số lông phượng sừng lân đó…” Cảnh Diễn vẻ mặt buồn bã: “Nếu như có thể lấy được, con còn phải chạy đến tìm người sao?”

Cảnh phu nhân kinh ngạc, bà ngạc nhiên hỏi: “Con muốn lấy ai?”

Tuổi của Hoàng Thượng đã không có Công chúa đợi gả rồi, chỉ có mấy tiểu Quận chúa trong Vương phủ, bà cẩn thận nghĩ lại, có tiểu thư con vợ cả ngoại trừ Tam Vương phủ, Tứ Vương phủ thì còn có Lục Vương phủ nữa.

Cảnh phu nhân cảm thấy, chắc sẽ không là Tứ Vương phủ chứ, Tứ Vương phủ và Lục Vương phủ không qua lại với nhau, nó cũng ít khi lăn lộn trong đó và cũng có thành kiến sâu sắc với Tứ Vương phủ, chắc không phải người của Tứ Vương phủ. Còn về Lục Vương phủ, người có mắt đều biết Gia Hòa Quận chúa và Phó Thời Hàn tâm đầu ý hợp, cũng chắc cũng không phải Lục Vương phủ, thế là…Tam Vương phủ?

“Người con thích là vị Quận chúa nào của Tam Vương phủ?” Cảnh phu nhân hỏi.

Cảnh Diễn kinh ngạc ngẩng đầu, hắn lắc đầu như trống bỏi “Con thích bọn họ làm gì, con còn chẳng nhớ được hình dáng của bọn họ như thế nào! Con thích là thích Oánh Nguyệt!”

Cảnh phu nhân nghe thấy, tưởng mình nghe nhầm “Con nói ai?”

“Oánh Nguyệt, Quận chúa Oánh Nguyệt của Lục Vương phủ, Triệu Oánh Nguyệt.” Cảnh Diễn cảm thấy, đôi tai của mẹ hắn cũng không được tốt cho lắm nha!

Cảnh phu nhân lập tức nghĩ đến, đúng vậy, Lục Vương phủ không chỉ có một tiểu Quận chúa, chỉ là Gia Hòa Quận được nhiều chú ý quá khiến người ta quên mất Oánh Nguyệt, ngược lại không nghĩ đến, người nhi tử nhà bà thích lại là Oánh Nguyệt.

Bình tĩnh một lát, bà hỏi: “Con nói với nàng ấy chưa?”

Cảnh Diễn buồn bực lắc đầu: “Con đâu phải như Phó Thời Hàn, sao có thể da mặt dày như vậy.”

Cảnh phu nhân cảm thấy, ta tức chính là vì con không có da mặt dày như Phó Thời Hàn đó, thằng nhóc ấy tuy rằng nhìn lạnh lùng nhưng rất tình cảm, từ lúc nhỏ đã biết tìm nàng dâu tốt rồi, còn nó thì sao? Bây giờ còn phải nhờ mẹ ruột của nó đến cửa.

“Con đúng là heo.” Cảnh phu nhân quở trách, quở trách đủ rồi thì bật cười: “Nhưng… Ánh mắt vẫn tốt.”

Cảnh Diễn: “Mẹ, người mau đi cầu thân cho con đi. Nếu không Lục Vương phủ gả nàng ra ngoài mất thì phải làm sao?”

Cảnh phu nhân cảm thấy bà sắp thở không ra hơi: “Lúc này con mới biết gấp, sao trước giờ con làm cái gì mà không đi. Con yên tâm, con không vội thì còn có ta vội, ta sẽ tự mình đi Lục Vương phủ thăm dò một chút. Tốt nhất là để Hoàng Thượng chỉ hôn, như vậy mới là tốt.”

Cảnh Diễn: “Còn có thể như vậy à?”

Cảnh phu nhân khí khái: “Tất cả đều giao cho ta. Con không cần lo, yên tâm, ta nhất định giúp con lấy được vợ về.”

Cảnh Diễn cảm động: “Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên con cảm thấy, người đúng là mẹ ruột của con!”

Cảnh phu nhân liếc hắn một cái, không tiếp tục tính toán với hắn nữa.

Mà lúc này, Lục Vương phủ, A Cẩn nhìn chằm chằm ca ca Cẩn Ngôn, hỏi: “Ca ca nói đi, vì sao lại giả bộ bệnh?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook