Chương 154
Thập Nguyệt Vi Vi Lương
27/02/2024
Thời Hàn và A Cẩn vẫn còn dư thời gian một ngày, nhưng chỉ với thời gian một ngày thực ra cũng không thể làm được cái gì. Thời Hàn dẫn theo A
Cẩn, rõ ràng đi chậm hơn vài phần. Hai người thích ý đi ven đường nhìn
ngắm một chút. A Cẩn cũng không quen thuộc với nơi đây nhưng bất ngờ là
Thời Hàn lại biết rất rõ. Thấy hắn tỉ mỉ làm hướng dẫn viên du lịch cho
mình, A Cẩn cảm thấy Thời Hàn này lúc đối tốt với người khác thì có thể
tốt được lên đến tận trời, nhưng nếu như muốn làm người khác tức giận
thì cũng có thể khiến cho người ta tức thành chó. Đúng là hoàn toàn
không thể giải thích được.
Chưa đến mấy ngày, Thời Hàn và A Cẩn đã hội họp được với đội ngũ. Có thư từ của Lý Tố Vấn nên đương nhiên cái gì cần làm bọn họ đều làm tốt. A Bích nhìn thấy A Cẩn thì lập tức đỏ cả hốc mắt. Từ nhỏ đến lớn tiểu Quận chúa chưa từng rời xa nàng ấy quá lâu như vậy, ngay cả ngày xưa tiến cung thì nàng ấy cũng được đi theo. Dường như là sợ A Cẩn phải chịu sự ức hiếp gì, A Bích kiểm tra từ trên xuống dưới. Thời Hàn nhìn mà lặng lẽ giật giật khóe miệng, nha hoàn của Lục Vương phủ thực ra cũng không bình thường.
A Cẩn cười híp mắt nói: “Ngươi không cần lo lắng cho ta, ta có mười tám tầng võ nghệ, chẳng lẽ còn lo bị tiểu tặc Phó Thời Hàn này bắt nạt? Điều này căn bản không thể nào!”
A Bích lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã lăn ra. Thực sự nàng ấy đã nghĩ nhiều quá rồi! Tiểu Quận chúa nhà bọn họ…Ặc, ha ha ha!
Bên này thực sự mọi thứ đều thuận lợi nhưng Kinh thành thì không như vậy.
Nhóm người A Cẩn chậm chạp mãi không về, ngay cả Hoàng Thượng cũng hỏi nhiều lần. Nhưng ngẫm nghĩ lại thì nam nữ trẻ tuổi, hai bên lại có cảm tình với nhau, hai người đi ra ngoài đương nhiên phải du ngoạn thêm mấy ngày.
Nhưng mà du ngoạn thì du ngoạn, không danh không phận thật đúng là không phù hợp.
Đến khi ngọ thiện, Hoàng Đế nói với Ngu Quý phi: “Nàng cảm thấy, hai đứa A Cẩn và Thời Hàn là như thế nào?”
Ngu Quý phi nở nụ cười. Hai người này đương nhiên là vô cùng tốt, nếu không cũng sẽ không đi được đến ngày hôm nay, giữa bọn họ không chỉ có tình cảm mà còn có tình nghĩa từ nhỏ tới lớn, người khác sao có thể so sánh được!
Nghĩ như vậy, Ngu Quý phi nghiêm túc nói: “Vô cùng tốt, thật sự là vô cùng tốt, chỉ không biết Thời Hàn có vận may cưới được A Cẩn hay không?”
Lời này nói ra vô cùng hợp tâm ý Hoàng Thượng, ông ta lập tức cảm thấy hợp lý. Hài tử nhà mình dù không tốt cũng là người nhà mình, huống hồ A Cẩn lại rất tốt. Cho nên Hoàng Thượng càng vui vẻ: “Nếu nàng cảm thấy tốt, vậy trẫm muốn cho bọn nó một cái danh phận, nàng xem thế nào?”
Ngu Quý phi đã hiểu hàm nghĩa trong lời nói của Hoàng Thượng, bà ấy như mở cờ trong bụng, lập tức chúc mừng: “Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Hoàng Thượng. Sau này ngài lại có thêm một cháu rể tốt.”
Thời Hàn là nhi tử của cháu ngoại gái của bà, đương nhiên là thân thích với bà. Nhưng tính từ bên này, A Cẩn cũng là cháu gái nhỏ của bà ấy, cho dù có huyết thống hay không thì ít nhất trên danh phận đúng là như vậy. Cứ nhìn như thế, hỉ sự này không phải là thân càng thêm thân sao. Phó Thời Hàn kết duyên với A Cẩn, đúng là mối hôn nhân tốt đẹp.
Hoàng Thượng cũng vui mừng: “Trong đám nhỏ, trẫm thích nhất là A Cẩn. Đứa nhỏ này lanh lợi, tiêu sái, lại còn phóng khoáng. Còn thằng bé Thời Hàn này lại là người trẫm nhìn lớn lên, còn là người ở bên cạnh trẫm lâu nay. Không nói tới cái khác, chỉ cần nhìn vào sự thông minh lanh lợi của mẫu thân nó là đã biết nó cũng rất tốt. Nếu hai đứa nhỏ có thể đến được với nhau, trẫm vui mừng nhất.”
Ngu Quý phi ngậm ý cười: “Như vậy đúng là tốt!”
Nhưng vừa chuyển đề tài, vẻ mặt của Hoàng Thượng lại ảm đạm vài phần, Ngu Quý phi không hiểu ý, hỏi: “Hoàng Thượng, có gì không ổn sao?”
Hoàng Thượng trầm ngâm một hồi, nói nhỏ: “Có chút chuyện, có lẽ trẫm nên giữ trong lòng cả đời không thể nói ra. Nhưng đến giờ này, đột nhiên trẫm lại sợ, sợ chẳng may chuyện này có người biết được. Như vậy, mọi chuyện tốt đẹp sợ là sẽ nổi lên sóng lớn. Trẫm đã đến tuổi này cũng tự nhận là đã nhìn quen nhiều cảnh tượng lớn lao nhưng nhìn quen thì thế nào, có rất nhiều chuyện chung quy vẫn khó nói.”
Ngu Quý phi không biết sao đột nhiên Hoàng Thượng lại nói đến những chuyện này. Bà ấy khó hiểu nhìn Hoàng Thượng, đột nhiên nghĩ tới một vài lời đồn về Hoàng Thượng trước kia, tâm lý bỗng nhiên nổi lên một tia gợn sóng.
“Có phải... Có phải có liên quan đến Cảnh Lê Tịch?” Ngu Quý phi cẩn thận hỏi, nhiều năm như vậy, tuổi tác của bà cũng đã cao, có rất nhiều chuyện đều thấy phai nhạt đi rất nhiều rồi.
Ngu Quý phi có thể đoán ra được, Hoàng Thượng cũng không bất ngờ. Thực ra nghĩ lại cũng đúng, bọn họ đã nâng đỡ nhau trong hoạn nạn nhiều năm như vậy, nhìn hành vi của nhau thì có gì mà không đoán ra được đây!
Thở dài một tiếng, Hoàng Thượng nói: “Thực ra mọi người đều cho rằng trẫm có tư tình với Cảnh Lê Tịch, ngay cả nàng cũng nghĩ như vậy, đúng không?”
Ngu Quý phi vội vàng lắc đầu.
Hoàng Thượng nhìn bà, Ngu Quý phi dịu dàng nói: “Chính xác là ta thật sự không nghĩ như vậy, người khác không hiểu về ngài nhưng sao ta có thể không hiểu ngài được. Có lẽ ta sẽ cảm thấy rất nhiều chuyện có bàn tay của ngài nhúng vào nhưng chuyện nam nữ, từ trước tới giờ ta đều không phỏng đoán bừa về ngài. Bởi vì ta biết, ngài không phải là loại người như vậy. Thân phận của ngài như vậy, muốn người như thế nào mà không có? Không cần thiết phải giấu giếm, thật ra nạp thê tử của thần tử cũng không phải là chuyện chưa từng xảy ra, cũng như Sở Phi của tiên đế không phải cũng là thê tử của thần tử sao? Hòa li tái giá, tiền triều đã có, ai lại dám nói gì?”
Hoàng Thượng nắm chặt tay Ngu Quý phi, than thở: “Vẫn chỉ có nàng hiểu ta.”
Ngu Quý phi nở nụ cười.
“Đúng là năm xưa trẫm vô cùng yêu thích nữ tử Cảnh Lê Tịch này nhưng cũng chỉ dừng lại ở yêu thích mà thôi. Trẫm có thể yêu thích rất nhiều người nhưng người có thể thật sự đi tới cuối cùng giúp đỡ nhau trong hoạn nạn lại không có nhiều. Vào lúc đó, Cảnh Lê Tịch thông minh xinh đẹp, mày liễu không kém mày râu. Nữ tử như vậy có ai mà không thích? Nhưng nàng ấy đã lập gia đình thì chính là lập gia đình, trẫm sẽ không mơ ước nàng ấy, ngay cả khi nàng ấy có trải qua nhiều việc khúc chiết thì trẫm vẫn chưa từng có suy nghĩ sẽ nạp nàng ấy vào trong cung.” Dường như Hoàng Đế đang rơi vào trong hồi ức, ông thấp giọng nói.
“Thần thiếp biết cách làm người của Hoàng Thượng.”
“Đúng, nàng biết con người của ta, vậy nàng biết con người của Cảnh Lê Tịch không? Tính ra thì Cảnh Lê Tịch cũng là cháu gái ngoại của nàng.”
Ngu Quý phi nghiêm túc gật đầu: “Thần thiếp biết, thần thiếp tin tưởng Hoàng Thượng, cũng càng tin tưởng thần thiếp. Cho nên mặc kệ người khác nói gì ta đều không dễ dàng tha thứ cho những người miệng lưỡi đó. Điều bọn họ nói xấu là về hai người thân của ta.”
Hoàng Thượng vui mừng: “Trước giờ trẫm đều không nhìn lầm nàng.” Ông ta cảm thán, dừng lại một hồi, tiếp tục: “Vậy nàng có biết tại sao trẫm lại đối xử tốt với Thời Hàn như vậy không? Luôn luôn bảo vệ Thời Hàn, ngay cả khi Thời Hàn còn nhỏ, thời niên thiếu hắn cực kỳ khó chịu và lạnh nhạt, ta vẫn đối xử tốt với hắn. Nàng biết tại sao không?”
Ngu Quý phi nghĩ một hồi, nói: “Bởi vì Cảnh Lê Tịch cứu ngài mà mất mạng.”
Hoàng thượng gật đầu, sau khi gật đầu lại cười khổ nói: “Cái mọi người nhìn thấy là cơ thể của nàng ấy đã trúng kịch độc rồi cứu ta mà mất đi tính mạng. Nhưng thực tế lúc đó căn bản Cảnh Lê Tịch không trúng độc, nàng ấy thật sự vì trẫm mà chết.”
Ngu Quý phi lập tức ngẩn người, bà chưa từng nghĩ tới còn có chuyện này.
Hoàng Thượng nắm chặt tay Ngu Quý phi: “Mẫu thân Phó Thời Hàn không phải là trúng độc rồi cứu giá mà chết. Thời Hàn quá yêu mẫu thân của hắn, nàng cảm thấy hắn sẽ như thế nào? Trẫm không mong sau khi hắn biết được sự thật thì có thể tha thứ cho ta, ta chỉ hi vọng là hắn và A Cẩn thân mật sống cuộc sống hạnh phúc cả đời.”
Ngu Quý phi còn đang khiếp sợ không thể tự thoát ra được, bà ấy thật sự không thể ngờ được rằng mọi chuyện lại là như thế. Mà Hoàng Thượng lại giấu bí mật này nhiều năm như vậy.
“Nhưng lúc rời khỏi Phó gia, không phải nàng ấy đã trúng độc rồi sao? Là do tiểu thiếp kia làm, sao lại giả được?”
Ngu Quý phi vẫn không hiểu.
Hoàng Thượng biết tường tận tình hình lúc đó, ông nói: “Lúc đó, tiện thiếp kia đúng là đã hạ độc, nhưng có lẽ là trời cao linh thiêng, hoặc có lẽ do tiểu muội còn chưa sinh ra của Phó Thời Hàn có linh, lúc đó đứa bé ở trong thân thể của mẫu thân, cả hai đều trúng độc, nhưng đến khi đứa bé được sinh ra, độc trên người Cảnh Lê Tịch đã được giải. Trước đó Thái y đã xem bệnh cho nàng ấy, bởi vậy mà nàng ấy đều không giấu ta những điều này. Sở dĩ lúc đó nói bản thân trúng kịch độc không còn sống được bao lâu là vì không muốn sự tình trở nên càng gay gắt, có thể dẫn Phó Thời Hàn ra khỏi Phó gia. Bằng không, Phó Thời Hàn giết tiểu thiếp của Phó gia chỉ là việc nhỏ nhưng hắn lại còn muốn ám sát Phó lão phu nhân. Điều Cảnh Lê Tịch muốn là con của nàng ấy, sau này hắn có thể có cơ hội sống thật tốt. Nàng ấy nói dối trúng độc không chỉ vì Thời Hàn, mà còn là vì có thể rời khỏi Phó gia, khi đó Phó gia đã tổn thương nàng ấy đến thấu tận tâm can rồi.”
Ngu Quý phi lắc đầu: “Nha đầu này, nàng ấy tội gì phải làm thế, vì nàng ấy quá quật cường, quá mạnh mẽ, nàng ấy quá giống mẫu thân của mình. Nhưng tỷ tỷ của ta có thể tìm được người tốt như Cảnh Thừa tướng, còn nàng ấy lại gặp người chẳng ra sao.”
Ngu Quý phi lau sạch nước mắt của mình.
“Hôm nay trẫm nói hết những điều này cho nàng chính là hi vọng, hi vọng có một ngày chuyện này lộ ra, Phó Thời Hàn không thể hiểu được thì nàng có thể giúp đỡ hỗ trợ khuyên bảo một phen, trẫm như thế nào không quan trọng, trẫm chỉ hi vọng hắn có thể hạnh phúc. Đứa nhỏ Phó Thời Hàn này, cho dù hắn được sống cuộc sống ăn ngon mặc đẹp nhưng bên trong tâm hồn lại giống như nhà sư khổ hạnh vậy, nếu như nàng tinh tế quan sát thì sẽ phát hiện hắn thật sự rất khổ.”
Hoàng Thượng thở dài một tiếng, tiếp tục: “Trẫm đã nói với rất nhiều người rằng phải đối xử tốt với hắn. Mọi người đều cho rằng trẫm ái mộ Cảnh Lê Tịch, thực ra không phải. Đôi khi rất nhiều chuyện đều có nguyên nhân càng sâu xa hơn, chỉ là mọi người chưa từng nghĩ tới mà thôi. Chỉ cần bình tĩnh xem xét, nếu vào thời khắc nguy hiểm, cho dù là nhi tử ruột của trẫm, liệu được mấy người có thể phấn đấu quên mình che chở phía trước cho trẫm? Không phải là diễn, nếu thật sự có thể sẽ mất mạng thì sẽ có mấy người đây? Tuy trẫm và Cảnh Lê Tịch không phải tình nhân nhưng đúng là tri kỷ. Nàng biết chuyện gì xảy ra trước khi Cảnh Lê Tịch chết không? Kẻ sĩ vì tri kỷ mà chết, bình thường chỉ nghe qua câu nói này thôi, nhưng bây giờ nàng ấy thật sự làm được.” Hoàng Thượng than thở.
Ngu Quý phi nghe ra sự khổ sở trong lời nói, nhưng trong sự khổ sở lại có thứ tình cảm và tán thưởng khó diễn tả bằng lời. Bà nghĩ, Hoàng Thượng vẫn là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường. Nguyên nhân Lê Tịch nói như vậy, bà chỉ ngẫm qua thôi đã sáng tỏ. Một cô nương quật cường như vậy, mạnh mẽ như thế, thông tuệ như vậy, nàng ấy không biết phải làm như thế nào là tốt nhất sao?
Câu kẻ sĩ vì tri kỷ mà chết e là sẽ làm cho cả đời này Hoàng Thượng cũng không thể quên được. Từ nay về sau, nàng ấy vĩnh viễn là ánh trăng sáng trong lòng Hoàng Thượng, không liên quan tới chuyện gió trăng, chỉ là vì rung động!
Cả đời này không thể nào quên được chỉ có thể là giai nhân đã qua đời. Hoàng Thượng sẽ đối xử với Phó gia thế nào, sẽ đối xử với Thời Hàn ra sao, đó là điều có thể dự kiến dược.
“Đã như vậy thì phải đối xử tốt với Thời Hàn. Ta nghĩ, đây cũng là vướng bận và nguyện vọng lớn nhất của Lê Tịch lúc lâm thời, không có ai cam nguyện bỏ rơi nhi tử của mình khi mới chỉ vài tuổi trong khi nó lại không có phụ thân.”
Ngu Quý phi thành khẩn nói, nếu như đây là điều Lê Tịch cần, vậy thì bà cũng không ngại thêm củi vào.
“Đương nhiên là ta biết. Cho nên ta cố gắng hết khả năng đối xử tốt với Thời Hàn, thậm chí dự định gả cháu gái nhỏ mà mình yêu thương nhất cho hắn. Nhưng trẫm cũng lo lắng, thật sự lo lắng sẽ có một ngày chuyện này bị phơi bày ra ánh sáng. Lúc đó thực ra hắn không thể làm gì với trẫm hoặc lúc đó trẫm đã không còn trên nhân thế, trẫm chỉ hi vọng sẽ không làm cho quan hệ của hắn và A Cẩn bất hòa. Trẫm hi vọng hai đứa nhỏ hạnh phúc. Nàng trẻ hơn trẫm rất nhiều, trẫm không còn nữa, nàng phải giúp đỡ bọn họ nhiều một chút, không chỉ có nàng, bên phía lão Nhị trẫm cũng đã từng căn dặn. Xưa nay Thời Hàn đều không phải là nhi tử của trẫm, sẽ không có năng lực tranh đoạt cùng bọn họ, cho nên tất cả mọi người, trẫm đều hi vọng bọn họ có thể đối xử tử tế với Thời Hàn.”
"Còn có ai biết chuyện này?" Ngu Quý phi hỏi.
Hoàng Thượng nhướng mày nhìn bà. Ngu Quý phi quyết tâm, nói: “Nếu Hoàng Thượng đã lo lắng như vậy, ai biết được thì cứ cát bụi trở về với cát bụi đi! Chỉ có người chết mới không tiết lộ bí mật ra ngoài.”
Hoàng Thượng cứ như thế nhìn Ngu Quý phi, hồi lâu mới nở nụ cười: “Ta cứ tưởng rằng nàng sẽ không đưa ra chủ ý như vậy, cho dù trẫm có nói ra thì nàng cũng thiện tâm mà ngăn lại. Nhưng không nghĩ là hoàn toàn ngược lại...”
Ngu Quý phi vén sợi tóc của mình ra sau tai, bà nhìn Hoàng Thượng, nghiêm túc: “Thật ra từ ngày thần thiếp tiến vào hậu cung, thần thiếp đã không còn thiện tâm. Nếu thật sự thiện tâm, thần thiếp đã chết vô số lần trong hậu cung từ lâu rồi. Còn bây giờ, thần thiếp chỉ quan tâm tới bản thân mình và người mình nên quan tâm. Thần thiếp hi vọng có vài người biết nội tình nên chết đi, chết rồi thì Hoàng Thượng sẽ không cần lo lắng như vậy nữa, chết rồi sẽ không tạo thành quấy nhiễu cho tương lai của Thời Hàn và A Cẩn. Hoàng Thượng, bây giờ thần thiếp có thể làm được, chỉ là giúp người mình nên giúp.”
Hoàng Thượng gật đầu, ông ta như suy tư.
“Ngài suy nghĩ kỹ lời thần thiếp nói.” Giọng nói của Ngu Quý phi vẫn dịu dàng như cũ, nhưng lời nói ra lại làm cho người ta khiếp sợ không thôi. Dù là ai cũng không ngờ bà lại có thể vô tình như vậy.
Trong lúc nhất thời, hai người yên tĩnh lại, cũng không biết trải qua bao lâu, đột nhiên Hoàng Thượng nói: “Thực ra có chuyện trẫm cũng nên làm.”
Ngu Quý phi không hiểu nhìn ông ta.
Hoàng thượng mỉm cười vỗ tay Ngu Quý phi: “Thật ra, nàng nên là Hoàng hậu của trẫm.”
Ngu Quý phi vừa nghe lập tức quỳ xuống: “Thần thiếp sợ hãi.”
“Không phải trẫm thăm dò nàng.”
Ngu Quý phi ngẩng đầu: “Đương nhiên thần thiếp biết Hoàng Thượng không thăm dò thần thiếp, nhưng thần thiếp vẫn sợ hãi. Vị trí Quý phi này làm đã lâu, đối với địa vị Hoàng hậu đã không còn nhiều chấp niệm như trước. Cho dù là Quý phi hay là Hoàng hậu thì cũng vẫn làm những việc như vậy, cũng có ý nghĩa gì đâu! Thà rằng cứ như thế này sẽ không liên quan tới lợi ích khắp nơi. Ngài cũng biết bây giờ chính là thời điểm các Hoàng tử tranh đoạt ngôi vị Hoàng Đế...” Ngu Quý phi dừng lại một hồi: “Ngài đừng không vui, thật sự đây là thời kỳ then chốt cho bọn họ tranh đoạt ngôi vị Hoàng Đế, vào lúc này ngài lập ta thành Hoàng hậu thì có rất nhiều người sẽ ngo ngoe rục rịch. Bây giờ Kính Chi đã là Đại Tướng quân, ta không mong Ngu gia cường thịnh thêm nữa.”
Hoàng Thượng nhướng mày, kỳ quái: “Vì sao nàng không hi vọng Ngu gia cường thịnh thêm nữa?”
“Muốn bước đi ổn định, đi quá nhanh không tốt. Nếu người trong nhà chúng ta đã không có dã tâm gì lớn, chi bằng cứ như vậy mới là tốt nhất. Nếu như thật sự muốn phong thưởng, ta cảm thấy thật ra ngài cứ phong thưởng một chút cho Thời Hàn đi.” Ngu Quý phi nở nụ cười.
Hoàng Thượng: “Nàng đúng là suy nghĩ cho hắn.”
Ngu Quý phi: “Hắn là nhi tử của cháu gái ngoại ta, là người thân của ta, nếu không có thân phận tốt hơn, hắn đấu với Phó gia như thế nào được? Hắn nghe theo lời của mẫu thân hắn không nhằm vào Phó gia, nhưng vẫn muốn đổi cách xử lý người khác, vậy thì càng cần phải có thân phận tốt.”
Hoàng Thượng lập tức nở nụ cười: “Đã thế thì theo ý của nàng.”
"Đa tạ Hoàng Thượng!"
Hắt xì! Hắt xì hắt xì! Phó Thời Hàn liên tục hắt hơi ba cái, hắn xoa mũi của mình, cảm thán: “Ai nhắc tới ta mãi vậy?”
A Cẩn cười tủm tỉm: “Một cái hắt xì là có người nhớ huynh, hai cái là có người mắng huynh, ba cái thì rõ ràng là huynh bị cảm lạnh rồi! Vừa rồi rõ ràng là ba cái, cho nên có thể nói, không ai nhắc tới huynh, có phải huynh sắp bị ốm không?”
Thời Hàn: “Muội cứ mong ta không được tốt như vậy!”
A Cẩn: "Ha ha!"
Chưa đến mấy ngày, Thời Hàn và A Cẩn đã hội họp được với đội ngũ. Có thư từ của Lý Tố Vấn nên đương nhiên cái gì cần làm bọn họ đều làm tốt. A Bích nhìn thấy A Cẩn thì lập tức đỏ cả hốc mắt. Từ nhỏ đến lớn tiểu Quận chúa chưa từng rời xa nàng ấy quá lâu như vậy, ngay cả ngày xưa tiến cung thì nàng ấy cũng được đi theo. Dường như là sợ A Cẩn phải chịu sự ức hiếp gì, A Bích kiểm tra từ trên xuống dưới. Thời Hàn nhìn mà lặng lẽ giật giật khóe miệng, nha hoàn của Lục Vương phủ thực ra cũng không bình thường.
A Cẩn cười híp mắt nói: “Ngươi không cần lo lắng cho ta, ta có mười tám tầng võ nghệ, chẳng lẽ còn lo bị tiểu tặc Phó Thời Hàn này bắt nạt? Điều này căn bản không thể nào!”
A Bích lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã lăn ra. Thực sự nàng ấy đã nghĩ nhiều quá rồi! Tiểu Quận chúa nhà bọn họ…Ặc, ha ha ha!
Bên này thực sự mọi thứ đều thuận lợi nhưng Kinh thành thì không như vậy.
Nhóm người A Cẩn chậm chạp mãi không về, ngay cả Hoàng Thượng cũng hỏi nhiều lần. Nhưng ngẫm nghĩ lại thì nam nữ trẻ tuổi, hai bên lại có cảm tình với nhau, hai người đi ra ngoài đương nhiên phải du ngoạn thêm mấy ngày.
Nhưng mà du ngoạn thì du ngoạn, không danh không phận thật đúng là không phù hợp.
Đến khi ngọ thiện, Hoàng Đế nói với Ngu Quý phi: “Nàng cảm thấy, hai đứa A Cẩn và Thời Hàn là như thế nào?”
Ngu Quý phi nở nụ cười. Hai người này đương nhiên là vô cùng tốt, nếu không cũng sẽ không đi được đến ngày hôm nay, giữa bọn họ không chỉ có tình cảm mà còn có tình nghĩa từ nhỏ tới lớn, người khác sao có thể so sánh được!
Nghĩ như vậy, Ngu Quý phi nghiêm túc nói: “Vô cùng tốt, thật sự là vô cùng tốt, chỉ không biết Thời Hàn có vận may cưới được A Cẩn hay không?”
Lời này nói ra vô cùng hợp tâm ý Hoàng Thượng, ông ta lập tức cảm thấy hợp lý. Hài tử nhà mình dù không tốt cũng là người nhà mình, huống hồ A Cẩn lại rất tốt. Cho nên Hoàng Thượng càng vui vẻ: “Nếu nàng cảm thấy tốt, vậy trẫm muốn cho bọn nó một cái danh phận, nàng xem thế nào?”
Ngu Quý phi đã hiểu hàm nghĩa trong lời nói của Hoàng Thượng, bà ấy như mở cờ trong bụng, lập tức chúc mừng: “Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Hoàng Thượng. Sau này ngài lại có thêm một cháu rể tốt.”
Thời Hàn là nhi tử của cháu ngoại gái của bà, đương nhiên là thân thích với bà. Nhưng tính từ bên này, A Cẩn cũng là cháu gái nhỏ của bà ấy, cho dù có huyết thống hay không thì ít nhất trên danh phận đúng là như vậy. Cứ nhìn như thế, hỉ sự này không phải là thân càng thêm thân sao. Phó Thời Hàn kết duyên với A Cẩn, đúng là mối hôn nhân tốt đẹp.
Hoàng Thượng cũng vui mừng: “Trong đám nhỏ, trẫm thích nhất là A Cẩn. Đứa nhỏ này lanh lợi, tiêu sái, lại còn phóng khoáng. Còn thằng bé Thời Hàn này lại là người trẫm nhìn lớn lên, còn là người ở bên cạnh trẫm lâu nay. Không nói tới cái khác, chỉ cần nhìn vào sự thông minh lanh lợi của mẫu thân nó là đã biết nó cũng rất tốt. Nếu hai đứa nhỏ có thể đến được với nhau, trẫm vui mừng nhất.”
Ngu Quý phi ngậm ý cười: “Như vậy đúng là tốt!”
Nhưng vừa chuyển đề tài, vẻ mặt của Hoàng Thượng lại ảm đạm vài phần, Ngu Quý phi không hiểu ý, hỏi: “Hoàng Thượng, có gì không ổn sao?”
Hoàng Thượng trầm ngâm một hồi, nói nhỏ: “Có chút chuyện, có lẽ trẫm nên giữ trong lòng cả đời không thể nói ra. Nhưng đến giờ này, đột nhiên trẫm lại sợ, sợ chẳng may chuyện này có người biết được. Như vậy, mọi chuyện tốt đẹp sợ là sẽ nổi lên sóng lớn. Trẫm đã đến tuổi này cũng tự nhận là đã nhìn quen nhiều cảnh tượng lớn lao nhưng nhìn quen thì thế nào, có rất nhiều chuyện chung quy vẫn khó nói.”
Ngu Quý phi không biết sao đột nhiên Hoàng Thượng lại nói đến những chuyện này. Bà ấy khó hiểu nhìn Hoàng Thượng, đột nhiên nghĩ tới một vài lời đồn về Hoàng Thượng trước kia, tâm lý bỗng nhiên nổi lên một tia gợn sóng.
“Có phải... Có phải có liên quan đến Cảnh Lê Tịch?” Ngu Quý phi cẩn thận hỏi, nhiều năm như vậy, tuổi tác của bà cũng đã cao, có rất nhiều chuyện đều thấy phai nhạt đi rất nhiều rồi.
Ngu Quý phi có thể đoán ra được, Hoàng Thượng cũng không bất ngờ. Thực ra nghĩ lại cũng đúng, bọn họ đã nâng đỡ nhau trong hoạn nạn nhiều năm như vậy, nhìn hành vi của nhau thì có gì mà không đoán ra được đây!
Thở dài một tiếng, Hoàng Thượng nói: “Thực ra mọi người đều cho rằng trẫm có tư tình với Cảnh Lê Tịch, ngay cả nàng cũng nghĩ như vậy, đúng không?”
Ngu Quý phi vội vàng lắc đầu.
Hoàng Thượng nhìn bà, Ngu Quý phi dịu dàng nói: “Chính xác là ta thật sự không nghĩ như vậy, người khác không hiểu về ngài nhưng sao ta có thể không hiểu ngài được. Có lẽ ta sẽ cảm thấy rất nhiều chuyện có bàn tay của ngài nhúng vào nhưng chuyện nam nữ, từ trước tới giờ ta đều không phỏng đoán bừa về ngài. Bởi vì ta biết, ngài không phải là loại người như vậy. Thân phận của ngài như vậy, muốn người như thế nào mà không có? Không cần thiết phải giấu giếm, thật ra nạp thê tử của thần tử cũng không phải là chuyện chưa từng xảy ra, cũng như Sở Phi của tiên đế không phải cũng là thê tử của thần tử sao? Hòa li tái giá, tiền triều đã có, ai lại dám nói gì?”
Hoàng Thượng nắm chặt tay Ngu Quý phi, than thở: “Vẫn chỉ có nàng hiểu ta.”
Ngu Quý phi nở nụ cười.
“Đúng là năm xưa trẫm vô cùng yêu thích nữ tử Cảnh Lê Tịch này nhưng cũng chỉ dừng lại ở yêu thích mà thôi. Trẫm có thể yêu thích rất nhiều người nhưng người có thể thật sự đi tới cuối cùng giúp đỡ nhau trong hoạn nạn lại không có nhiều. Vào lúc đó, Cảnh Lê Tịch thông minh xinh đẹp, mày liễu không kém mày râu. Nữ tử như vậy có ai mà không thích? Nhưng nàng ấy đã lập gia đình thì chính là lập gia đình, trẫm sẽ không mơ ước nàng ấy, ngay cả khi nàng ấy có trải qua nhiều việc khúc chiết thì trẫm vẫn chưa từng có suy nghĩ sẽ nạp nàng ấy vào trong cung.” Dường như Hoàng Đế đang rơi vào trong hồi ức, ông thấp giọng nói.
“Thần thiếp biết cách làm người của Hoàng Thượng.”
“Đúng, nàng biết con người của ta, vậy nàng biết con người của Cảnh Lê Tịch không? Tính ra thì Cảnh Lê Tịch cũng là cháu gái ngoại của nàng.”
Ngu Quý phi nghiêm túc gật đầu: “Thần thiếp biết, thần thiếp tin tưởng Hoàng Thượng, cũng càng tin tưởng thần thiếp. Cho nên mặc kệ người khác nói gì ta đều không dễ dàng tha thứ cho những người miệng lưỡi đó. Điều bọn họ nói xấu là về hai người thân của ta.”
Hoàng Thượng vui mừng: “Trước giờ trẫm đều không nhìn lầm nàng.” Ông ta cảm thán, dừng lại một hồi, tiếp tục: “Vậy nàng có biết tại sao trẫm lại đối xử tốt với Thời Hàn như vậy không? Luôn luôn bảo vệ Thời Hàn, ngay cả khi Thời Hàn còn nhỏ, thời niên thiếu hắn cực kỳ khó chịu và lạnh nhạt, ta vẫn đối xử tốt với hắn. Nàng biết tại sao không?”
Ngu Quý phi nghĩ một hồi, nói: “Bởi vì Cảnh Lê Tịch cứu ngài mà mất mạng.”
Hoàng thượng gật đầu, sau khi gật đầu lại cười khổ nói: “Cái mọi người nhìn thấy là cơ thể của nàng ấy đã trúng kịch độc rồi cứu ta mà mất đi tính mạng. Nhưng thực tế lúc đó căn bản Cảnh Lê Tịch không trúng độc, nàng ấy thật sự vì trẫm mà chết.”
Ngu Quý phi lập tức ngẩn người, bà chưa từng nghĩ tới còn có chuyện này.
Hoàng Thượng nắm chặt tay Ngu Quý phi: “Mẫu thân Phó Thời Hàn không phải là trúng độc rồi cứu giá mà chết. Thời Hàn quá yêu mẫu thân của hắn, nàng cảm thấy hắn sẽ như thế nào? Trẫm không mong sau khi hắn biết được sự thật thì có thể tha thứ cho ta, ta chỉ hi vọng là hắn và A Cẩn thân mật sống cuộc sống hạnh phúc cả đời.”
Ngu Quý phi còn đang khiếp sợ không thể tự thoát ra được, bà ấy thật sự không thể ngờ được rằng mọi chuyện lại là như thế. Mà Hoàng Thượng lại giấu bí mật này nhiều năm như vậy.
“Nhưng lúc rời khỏi Phó gia, không phải nàng ấy đã trúng độc rồi sao? Là do tiểu thiếp kia làm, sao lại giả được?”
Ngu Quý phi vẫn không hiểu.
Hoàng Thượng biết tường tận tình hình lúc đó, ông nói: “Lúc đó, tiện thiếp kia đúng là đã hạ độc, nhưng có lẽ là trời cao linh thiêng, hoặc có lẽ do tiểu muội còn chưa sinh ra của Phó Thời Hàn có linh, lúc đó đứa bé ở trong thân thể của mẫu thân, cả hai đều trúng độc, nhưng đến khi đứa bé được sinh ra, độc trên người Cảnh Lê Tịch đã được giải. Trước đó Thái y đã xem bệnh cho nàng ấy, bởi vậy mà nàng ấy đều không giấu ta những điều này. Sở dĩ lúc đó nói bản thân trúng kịch độc không còn sống được bao lâu là vì không muốn sự tình trở nên càng gay gắt, có thể dẫn Phó Thời Hàn ra khỏi Phó gia. Bằng không, Phó Thời Hàn giết tiểu thiếp của Phó gia chỉ là việc nhỏ nhưng hắn lại còn muốn ám sát Phó lão phu nhân. Điều Cảnh Lê Tịch muốn là con của nàng ấy, sau này hắn có thể có cơ hội sống thật tốt. Nàng ấy nói dối trúng độc không chỉ vì Thời Hàn, mà còn là vì có thể rời khỏi Phó gia, khi đó Phó gia đã tổn thương nàng ấy đến thấu tận tâm can rồi.”
Ngu Quý phi lắc đầu: “Nha đầu này, nàng ấy tội gì phải làm thế, vì nàng ấy quá quật cường, quá mạnh mẽ, nàng ấy quá giống mẫu thân của mình. Nhưng tỷ tỷ của ta có thể tìm được người tốt như Cảnh Thừa tướng, còn nàng ấy lại gặp người chẳng ra sao.”
Ngu Quý phi lau sạch nước mắt của mình.
“Hôm nay trẫm nói hết những điều này cho nàng chính là hi vọng, hi vọng có một ngày chuyện này lộ ra, Phó Thời Hàn không thể hiểu được thì nàng có thể giúp đỡ hỗ trợ khuyên bảo một phen, trẫm như thế nào không quan trọng, trẫm chỉ hi vọng hắn có thể hạnh phúc. Đứa nhỏ Phó Thời Hàn này, cho dù hắn được sống cuộc sống ăn ngon mặc đẹp nhưng bên trong tâm hồn lại giống như nhà sư khổ hạnh vậy, nếu như nàng tinh tế quan sát thì sẽ phát hiện hắn thật sự rất khổ.”
Hoàng Thượng thở dài một tiếng, tiếp tục: “Trẫm đã nói với rất nhiều người rằng phải đối xử tốt với hắn. Mọi người đều cho rằng trẫm ái mộ Cảnh Lê Tịch, thực ra không phải. Đôi khi rất nhiều chuyện đều có nguyên nhân càng sâu xa hơn, chỉ là mọi người chưa từng nghĩ tới mà thôi. Chỉ cần bình tĩnh xem xét, nếu vào thời khắc nguy hiểm, cho dù là nhi tử ruột của trẫm, liệu được mấy người có thể phấn đấu quên mình che chở phía trước cho trẫm? Không phải là diễn, nếu thật sự có thể sẽ mất mạng thì sẽ có mấy người đây? Tuy trẫm và Cảnh Lê Tịch không phải tình nhân nhưng đúng là tri kỷ. Nàng biết chuyện gì xảy ra trước khi Cảnh Lê Tịch chết không? Kẻ sĩ vì tri kỷ mà chết, bình thường chỉ nghe qua câu nói này thôi, nhưng bây giờ nàng ấy thật sự làm được.” Hoàng Thượng than thở.
Ngu Quý phi nghe ra sự khổ sở trong lời nói, nhưng trong sự khổ sở lại có thứ tình cảm và tán thưởng khó diễn tả bằng lời. Bà nghĩ, Hoàng Thượng vẫn là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường. Nguyên nhân Lê Tịch nói như vậy, bà chỉ ngẫm qua thôi đã sáng tỏ. Một cô nương quật cường như vậy, mạnh mẽ như thế, thông tuệ như vậy, nàng ấy không biết phải làm như thế nào là tốt nhất sao?
Câu kẻ sĩ vì tri kỷ mà chết e là sẽ làm cho cả đời này Hoàng Thượng cũng không thể quên được. Từ nay về sau, nàng ấy vĩnh viễn là ánh trăng sáng trong lòng Hoàng Thượng, không liên quan tới chuyện gió trăng, chỉ là vì rung động!
Cả đời này không thể nào quên được chỉ có thể là giai nhân đã qua đời. Hoàng Thượng sẽ đối xử với Phó gia thế nào, sẽ đối xử với Thời Hàn ra sao, đó là điều có thể dự kiến dược.
“Đã như vậy thì phải đối xử tốt với Thời Hàn. Ta nghĩ, đây cũng là vướng bận và nguyện vọng lớn nhất của Lê Tịch lúc lâm thời, không có ai cam nguyện bỏ rơi nhi tử của mình khi mới chỉ vài tuổi trong khi nó lại không có phụ thân.”
Ngu Quý phi thành khẩn nói, nếu như đây là điều Lê Tịch cần, vậy thì bà cũng không ngại thêm củi vào.
“Đương nhiên là ta biết. Cho nên ta cố gắng hết khả năng đối xử tốt với Thời Hàn, thậm chí dự định gả cháu gái nhỏ mà mình yêu thương nhất cho hắn. Nhưng trẫm cũng lo lắng, thật sự lo lắng sẽ có một ngày chuyện này bị phơi bày ra ánh sáng. Lúc đó thực ra hắn không thể làm gì với trẫm hoặc lúc đó trẫm đã không còn trên nhân thế, trẫm chỉ hi vọng sẽ không làm cho quan hệ của hắn và A Cẩn bất hòa. Trẫm hi vọng hai đứa nhỏ hạnh phúc. Nàng trẻ hơn trẫm rất nhiều, trẫm không còn nữa, nàng phải giúp đỡ bọn họ nhiều một chút, không chỉ có nàng, bên phía lão Nhị trẫm cũng đã từng căn dặn. Xưa nay Thời Hàn đều không phải là nhi tử của trẫm, sẽ không có năng lực tranh đoạt cùng bọn họ, cho nên tất cả mọi người, trẫm đều hi vọng bọn họ có thể đối xử tử tế với Thời Hàn.”
"Còn có ai biết chuyện này?" Ngu Quý phi hỏi.
Hoàng Thượng nhướng mày nhìn bà. Ngu Quý phi quyết tâm, nói: “Nếu Hoàng Thượng đã lo lắng như vậy, ai biết được thì cứ cát bụi trở về với cát bụi đi! Chỉ có người chết mới không tiết lộ bí mật ra ngoài.”
Hoàng Thượng cứ như thế nhìn Ngu Quý phi, hồi lâu mới nở nụ cười: “Ta cứ tưởng rằng nàng sẽ không đưa ra chủ ý như vậy, cho dù trẫm có nói ra thì nàng cũng thiện tâm mà ngăn lại. Nhưng không nghĩ là hoàn toàn ngược lại...”
Ngu Quý phi vén sợi tóc của mình ra sau tai, bà nhìn Hoàng Thượng, nghiêm túc: “Thật ra từ ngày thần thiếp tiến vào hậu cung, thần thiếp đã không còn thiện tâm. Nếu thật sự thiện tâm, thần thiếp đã chết vô số lần trong hậu cung từ lâu rồi. Còn bây giờ, thần thiếp chỉ quan tâm tới bản thân mình và người mình nên quan tâm. Thần thiếp hi vọng có vài người biết nội tình nên chết đi, chết rồi thì Hoàng Thượng sẽ không cần lo lắng như vậy nữa, chết rồi sẽ không tạo thành quấy nhiễu cho tương lai của Thời Hàn và A Cẩn. Hoàng Thượng, bây giờ thần thiếp có thể làm được, chỉ là giúp người mình nên giúp.”
Hoàng Thượng gật đầu, ông ta như suy tư.
“Ngài suy nghĩ kỹ lời thần thiếp nói.” Giọng nói của Ngu Quý phi vẫn dịu dàng như cũ, nhưng lời nói ra lại làm cho người ta khiếp sợ không thôi. Dù là ai cũng không ngờ bà lại có thể vô tình như vậy.
Trong lúc nhất thời, hai người yên tĩnh lại, cũng không biết trải qua bao lâu, đột nhiên Hoàng Thượng nói: “Thực ra có chuyện trẫm cũng nên làm.”
Ngu Quý phi không hiểu nhìn ông ta.
Hoàng thượng mỉm cười vỗ tay Ngu Quý phi: “Thật ra, nàng nên là Hoàng hậu của trẫm.”
Ngu Quý phi vừa nghe lập tức quỳ xuống: “Thần thiếp sợ hãi.”
“Không phải trẫm thăm dò nàng.”
Ngu Quý phi ngẩng đầu: “Đương nhiên thần thiếp biết Hoàng Thượng không thăm dò thần thiếp, nhưng thần thiếp vẫn sợ hãi. Vị trí Quý phi này làm đã lâu, đối với địa vị Hoàng hậu đã không còn nhiều chấp niệm như trước. Cho dù là Quý phi hay là Hoàng hậu thì cũng vẫn làm những việc như vậy, cũng có ý nghĩa gì đâu! Thà rằng cứ như thế này sẽ không liên quan tới lợi ích khắp nơi. Ngài cũng biết bây giờ chính là thời điểm các Hoàng tử tranh đoạt ngôi vị Hoàng Đế...” Ngu Quý phi dừng lại một hồi: “Ngài đừng không vui, thật sự đây là thời kỳ then chốt cho bọn họ tranh đoạt ngôi vị Hoàng Đế, vào lúc này ngài lập ta thành Hoàng hậu thì có rất nhiều người sẽ ngo ngoe rục rịch. Bây giờ Kính Chi đã là Đại Tướng quân, ta không mong Ngu gia cường thịnh thêm nữa.”
Hoàng Thượng nhướng mày, kỳ quái: “Vì sao nàng không hi vọng Ngu gia cường thịnh thêm nữa?”
“Muốn bước đi ổn định, đi quá nhanh không tốt. Nếu người trong nhà chúng ta đã không có dã tâm gì lớn, chi bằng cứ như vậy mới là tốt nhất. Nếu như thật sự muốn phong thưởng, ta cảm thấy thật ra ngài cứ phong thưởng một chút cho Thời Hàn đi.” Ngu Quý phi nở nụ cười.
Hoàng Thượng: “Nàng đúng là suy nghĩ cho hắn.”
Ngu Quý phi: “Hắn là nhi tử của cháu gái ngoại ta, là người thân của ta, nếu không có thân phận tốt hơn, hắn đấu với Phó gia như thế nào được? Hắn nghe theo lời của mẫu thân hắn không nhằm vào Phó gia, nhưng vẫn muốn đổi cách xử lý người khác, vậy thì càng cần phải có thân phận tốt.”
Hoàng Thượng lập tức nở nụ cười: “Đã thế thì theo ý của nàng.”
"Đa tạ Hoàng Thượng!"
Hắt xì! Hắt xì hắt xì! Phó Thời Hàn liên tục hắt hơi ba cái, hắn xoa mũi của mình, cảm thán: “Ai nhắc tới ta mãi vậy?”
A Cẩn cười tủm tỉm: “Một cái hắt xì là có người nhớ huynh, hai cái là có người mắng huynh, ba cái thì rõ ràng là huynh bị cảm lạnh rồi! Vừa rồi rõ ràng là ba cái, cho nên có thể nói, không ai nhắc tới huynh, có phải huynh sắp bị ốm không?”
Thời Hàn: “Muội cứ mong ta không được tốt như vậy!”
A Cẩn: "Ha ha!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.