Chương 182
Thập Nguyệt Vi Vi Lương
01/05/2024
Thời Hàn không ngờ A Cẩn và Triệu Mộc lại có thể ngồi cùng một chỗ mà trò chuyện. Hai người uống trà ở trà lâu, chuyện trò vui vẻ. Thời Hàn có một loại cảm giác có lẽ Triệu Mộc sắp bị A Cẩn gài bẫy.
Ừm, đương nhiên nói gài bẫy cũng không đúng lắm, A Cẩn không phải nhóc con hư hỏng như vậy. Nhưng âm thầm tác động khiến người khác thay đổi thì A Cẩn luôn làm rất quen tay.
A Cẩn cảm nhận được mùi hương của Phó Thời Hàn thì lập tức quay lại. Thời Hàn mỉm cười bước đến.
Triệu Mộc nhìn hai người, nói: “Các con ăn ý quá nhỉ!”
A Cẩn lắc đầu: “Không, không phải ăn ý mà là con cảm nhận được khí lạnh. Phó Thời Hàn vừa bước vào, hơi thở lạnh lẽo kia lập tức phả vào con.”
Thời Hàn cũng không giận, mỉm cười ngồi bên cạnh A Cẩn, nói: “Trong ngày hè thì người như ta được chào đón nhất, ai bảo ta tự mang theo hơi lạnh chứ!”
Hắn dịu dàng ấm áp như vậy đúng là khiến cho Tề Vương gia Triệu Mộc nhìn mà than thở. Nghĩ đến việc bình thường Phó Thời Hàn chẳng thèm phản ứng lại bọn họ, nói mười câu chỉ trả lời mười câu, bây giờ lại như gió xuân thế kia.
Đây chính là khác biệt.
“Thời Hàn ca ca, sao huynh lại ở đây?” A Cẩn biết mấy ngày nay Phó Thời Hàn thật sự bận như chó, Hoàng Thượng không khách sáo chút nào, liên tục sai bảo hắn.
Thời Hàn mím môi, nói: “Hoàng Thượng hạ lệnh tra kĩ Tứ Vương phủ để tiếp tục tìm Vạn Tam. Vừa rồi quả nhiên Ngự lâm quân tìm được Vạn Tam ở Tứ Vương phủ, chỉ là Vạn Tam ra sức chống cự, đồng thời bắt cóc Minh Y Quận chúa. Hai bên giằng co, Hoàng Thượng bảo ta đến xem tình hình.”
A Cẩn “xùy” một tiếng, nhìn Thời Hàn: “Huynh đi có tác dụng gì chứ, huynh cũng đâu phải vạn năng.”
Thời Hàn gật đầu: “Quả thật là thế. Chỉ là, trước khi ta đến thì Vạn Tam đã chạy mất, Quận chúa Minh Y được cứu.”
A Cẩn “à” một tiếng thật dài, nàng cũng không hỏi rốt cuộc Minh Y thế nào rồi. Nếu quan hệ đã không tốt thì không đáng để giả vờ quen nhau.
Thời Hàn nhìn A Cẩn, nói: “Chỉ là một chuyện lớn đã xảy ra ở hiện trường.” Hắn cười cười, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve chén trà. A Cẩn thấy thế thì lập tức chân chó rót trà cho hắn: “Phó đại nhân, mời ngài dùng.”
Khóe môi Thời Hàn khẽ cong lên.
Triệu Mộc thấy biểu hiện của hai người thì không hiểu sao lại nghĩ đến từ “ấm áp”.
“Minh Y động thai.” Thời Hàn nói hời hợt, nhưng bất kể là Triệu Mộc hay là A Cẩn đều lập tức sợ ngây người.
“Động động động… động gì cơ?” A Cẩn thành cà lăm. Tuy biết không ít về quan hệ của Vạn Tam và Minh Y, nhưng nàng không hề nghĩ đến chuyện này nha!
Thời Hàn nghiêm túc nói: “Lúc ta đến chuyện đã xảy ra, nói chung chính là Vạn Tam bắt cóc Minh Y làm lợi thế để lợi dụng chạy trốn. Đương nhiên Ngự lâm quân không dám làm loạn. Chẳng qua hiện trường quá hỗn loạn, Minh Y té ngã, nàng ta té cũng không nặng, chỉ là… chảy máu. Đại phu Tứ Vương phủ khám qua thì nói là… động thai. Nhưng không bị sảy thai, hiện trường hoàn toàn rối loạn!”
Biểu cảm trên mặt A Cẩn rất rối rắm, nàng nhìn Thời Hàn, nói: “Nói như vậy…”
A Cẩn còn chưa nói xong đã nghe có người xông tới bàn kế bên, giọng người đó khá lớn: “Ngươi nghe nói gì chưa, hình như Minh Y Quận chúa sảy thai đó…”
“Không phải nàng ta chưa kết hôn sao?”
Thời Hàn nhíu mày, nói: “Muội xem, hiện trường nhiều người như vậy, ngày hè lại mặc ít, máu của Minh Y Quận chúa chảy dọc theo chân ra dâyd đất. Phàm là người có đầu óc đều biết chuyện gì xảy ra.”
Lúc này Triệu Mộc mới phản ứng lại: “Nó, nó có với ai chứ?” Hỏi xong lại cảm thấy mình không nên hỏi như vậy.
Thời Hàn cười lạnh: “Ngươi vẫn chưa thấy rõ sao? Vậy ngươi nói xem, vì sao nàng ta lại phải che giấu Vạn Tam chứ? Ngự lâm quân đã nói lần trước kiểm tra, vì đột nhiên Minh Y Quận chúa té xỉu nên chỉ có phòng nàng ta là chưa kiểm tra được.”
Sắc mặt Triệu Mộc trắng xanh, đột nhiên hắn ta cảm thấy không thoải mái. Hắn ta xoa mi tâm, nói: “Chuyện này… Chuyện này là thế nào đây?”
Thời Hàn nhíu mày, trong lòng thầm nói một người lén lút với chị dâu mình như ngươi có tư cách nói người khác sao? Nhưng hắn cũng không nói ra.
Nghĩ đến đây, thật ra hai phụ tử bọn họ rất giống nhau. Một người lén lút với em dâu của mình, một người lén lút với chị dâu của mình, đúng là… Ha ha! Di truyền cũng không chuẩn xác như vậy!
Trong lúc nhất thời, ba người yên lặng.
A Cẩn ho khan một tiếng, nói: “Cái đó, Hoàng thúc. Ta… Ta bị sốc bởi tin tức này, muốn trở về nghỉ ngơi một chút…”
Triệu Mộc gật đầu, hắn ta nói với Thời Hàn: “Ngươi đưa A Cẩn về đi, ta cũng trở về phủ.”
Thời Hàn đưa A Cẩn về phủ, hắn hỏi: “Sao muội lại ở cùng Triệu Mộc?”
A Cẩn: “Ngẫu nhiên gặp mà thôi, ta nghĩ, nếu quả thật hắn ta là nhi tử của Hoàng gia, nếu hắn ta đã là thúc thúc ruột của ta, vậy ta cũng không nên làm mình làm mẩy. Nhắc đến đây, lần này hắn ta bị xúc động cũng rất lớn. Nếu như hắn ta thật sự nghe thấm lời của ta cũng là một chuyện tốt. Mặc dù ta rất thích nhìn cuộc chiến đấu đá nhau, nhưng đều là người thân của ta, có thể tốt đẹp đương nhiên càng tốt hơn. Tất nhiên, cái thứ đồ thất đức đã từng tính kế mẫu thân ta không ở trong phạm vi được ta tha thứ. Hoàng gia gia đã lớn tuổi, bất kể ông ấy đã từng làm chuyện gì thì ông ấy đều là Hoàng gia gia đã đối xử với ta rất rất tốt. Ta không hi vọng ông ấy lớn tuổi như vậy còn phải nhọc lòng quá mức vì con cái.”
Thời Hàn xoa đầu A Cẩn: “A Cẩn là một tiểu cô nương mạnh miệng mềm lòng.”
A Cẩn cắn môi: “Ta hi vọng một nhà hòa thuận vui vẻ. Cho dù không được hòa thuận vui vẻ, cũng không cần gây sự quá khó coi.”
Thời Hàn ừ một tiếng, đồng ý.
A Cẩn hỏi tiếp: “Vậy Vạn Tam vẫn chạy thoát rồi à?” Nàng cũng không quên vụ này.
Thời Hàn gật đầu: “Chạy rồi, Minh Y bị thương, tất cả mọi người đều chăm sóc nàng ta. Vạn Tam bèn tranh thủ chạy thoát rồi, có điều ta cảm thấy lần này không dễ để bắt hắn ta nữa.”
A Cẩn suy nghĩ một chút rồi nói: “Hắn ta sẽ không yên lòng về Minh Y, các huynh cứ bày binh bố trận mà chờ, hắn ta sẽ trở lại thôi.”
Thời Hàn nói: “Chuyện Minh Y mang thai không thể giấu được người khác, bây giờ bên ngoài đã một đồn mười, mười đồn trăm, đợi đưa muội về xong thì ta sẽ tiến cung. Mấy hôm tới ta nghĩ sẽ không thể tùy tiện đến thăm muội. Tuy Vạn Tam không làm gì Lục Vương phủ của muội, nhưng các muội vẫn nên tăng cường cảnh giác, chuyện đến bước này đều không dễ đoán. Mặt khác, phiền muội giúp đỡ ta trông nom bên phủ đệ.”
A Cẩn gật đầu: “Được, ta biết rồi.”
Giống như Phó Thời Hàn nói vậy, chuyện Triệu Minh Y mang thai lập tức được loan truyền mạnh mẽ. Quận chúa chưa thành thân đã mang thai là chuyện lớn thế nào, sao có thể không truyền đi được. Không chỉ như thế, lập tức đã có người nghi ngờ gian phu đó là ai.
Truyền đến truyền đi, đúng là Vạn Tam bị truy nã kia có khả năng nhất. Phải biết rằng, Minh Y vốn rất ít ra ngoài, nếu đã rất ít khi ra ngoài, vậy gian phu kia không thể là người ngoài. Mà người khả nghi nhất trong Tứ Vương phủ chính là Vạn Tam, chính biểu hiện của Minh Y cũng đã nói rõ điểm này.
Tuy bây giờ nàng ta còn hôn mê chưa tỉnh, nhưng trong Kinh đã vô cùng ồn ào.
Hoàng Thượng còn đập nát một nghiên mực ở Ngự thư phòng. Nếu như không phải Thẩm Nghị ngăn cản, ông ấy đã muốn lôi Tứ Vương gia và nguyên Tứ Vương phi Chu thị vừa được áp giải đi Trường Sơn Phong về đánh cho một trận.
Hoàng Thượng đã tức hổn hển, thế nhưng tin tức do Thái y bên phủ truyền đến lại càng khiến ông giận dữ hơn.
Sức khỏe Minh Y không tốt, thân thể cũng không tốt, không thể tùy tiện khiến nàng sảy thai. Nếu như bỏ hài tử thì rất có thể sẽ khiến Minh Y một xác hai mạng. Tình hình như vậy càng khiến Hoàng Thượng trở tay không kịp. Thật ra cách tốt nhất trước mắt là khiến nàng ta không còn hài tử này, nhưng bây giờ tình hình thế này lại rất khó xử.
Nghĩ đến đây, sao Hoàng Thượng có thể không tức giận.
Nghe nói Hoàng Thượng nổi trận lôi đình trong Ngự thư phòng, Ngu Quý phi ngồi trong cung mình, khóe môi khẽ cong lên.
Mà cùng lúc đó, Tứ Vương phủ cũng đèn đuốc sáng trưng. Tuy đã là ban đêm, nhưng mỗi người ở đây đều không thể ngủ.
Tứ Vương phi Hứa U U nhìn Minh Y, mặt không cảm xúc.
Minh Y từ từ tỉnh lại, cảm nhận được ánh sáng chói mắt, nàng ta đưa tay che một chút thì nghe được giọng nói của Hứa U U: “Cuối cùng Quận chúa cũng tỉnh rồi.”
Lúc này Minh Y mới nhớ lại mọi chuyện xảy ra lúc sáng, lập tức mặt nàng ta tái nhợt, thật sự làm sao cũng không ngờ kết quả sẽ là thế này: “Ngươi…”
Hứa U U nhìn nàng ta, cười mỉa mai: “Quận chúa cần phải chăm sóc thân thể mình cho thật tốt, ngươi còn có thai đấy!”
Minh Y gần như muốn té xỉu lần nữa, nàng ta nhìn Hứa U U, không tin nổi chỉ về phía Hứa U U: “Ngươi, ngươi ngươi nói cái gì? Ngươi nói bậy bạ gì đó! Tiện nhân nhà ngươi, ngươi chớ có nói bậy!”
Tóc tai nàng ta bù xù, cả người muốn nổi điện.
Hứa U U lui về sau một bước, bình tĩnh nói: “Quận chúa có thai, đây là sự thật chính xác trăm phần trăm, không chỉ đại phu trong phủ chẩn đoán mà ngay cả Thái y cũng tới. Hơn nữa…” Tứ Vương phi nói: “Thân thể Quận chúa không tốt, không thể bỏ hài tử, nếu không sẽ dễ xảy ra chuyện một xác hai mạng. Bây giờ không chỉ bên ngoài đã biết chuyện Quận chúa có tin vui, việc khiến Hoàng Thượng và Quý phi khó xử hơn là hài tử của ngươi còn không dễ bỏ được.”
Bây giờ sắc mặt Minh Y đã không thể dùng chữ tái nhợt, mà phải là u ám. Nàng ta nhìn chòng chọc vào Hứa U U: “Ngươi nói bậy, ngươi nói bậy!”
Hứa U U cười lạnh: “Ta có nói bậy hay không, Hoàng Thượng biết. Hơn nữa, ta cũng không cần thiết phải nói bậy nhỉ? Quận chúa cần phải bảo trọng thật tốt, người đâu, tiến cung bẩm báo Quận chúa tỉnh rồi.”
Nói rồi, Hứa U U gọi hai ma ma tiến vào: “Trông coi Quận chúa, tránh để Quận chúa làm mình bị thương.”
Hứa U U cũng không muốn ở lại đây nghe Minh Y chửi rủa kêu gào. Hứa U U rời đi, chỉ cần nàng ta không chết, vậy chuyện không liên quan đến mình. Hơn nữa, cho dù chết, mình cũng không có trách nhiệm. Bây giờ trong phủ nàng ta nhiều Ngự lâm quân như vậy, người ta còn không trông coi được Quận chúa, một nữ tử yếu đuối như nàng ta thì làm được gì!
Hứa U U rời đi thì nghe Minh Y ở trong phòng thét lên.
Bản thân Minh Y làm sao cũng không ngờ lại thành thế này, sao nàng ta có thể có hài tử được? Sao lại thế? Rõ ràng nàng ta rất cẩn thận! Nghĩ đến đây, nàng ta hận không thể ngàn đao bầm thây Vạn Tam. Trước đó nói muốn sinh con cho hắn ta hoàn toàn là lừa gạt, không nghĩ tới hiện thực lại như thế.
Minh Y cảm thấy mình sắp điên mất, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ đây? Hứa U U nói hài tử của nàng ta không thể dễ dàng bỏ được, sao lại không thể? Vì sao lại không thể chứ?
Một xác hai mạng?
Không không, nàng ta không thể chết! Nhưng mà, nàng ta cũng không cần hài tử này, nàng ta không muốn!
Nghĩ đến đây, Minh Y cắn môi, đúng là không biết nên làm thế nào.
“Khốn khiếp! Tên khốn đáng chết! Ta nên làm gì đây, ta nên giết ngươi, ta không nên chứa chấp ngươi!” Minh Y phẫn nộ la to. Nghĩ đến nha hoàn, nàng ta lại hét lên…
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lão ma ma nói: “Quận chúa vẫn nên giữ chút sức đi, nha hoàn bên cạnh ngài đều đã bị đánh trượng chết cả rồi.”
Minh Y khẽ giật mình, lập tức căm hận mà nói: “Chết tốt lắm, nhất định là ả ta bán đứng ta.”
Thấy nàng ta như vậy, lão ma ma khẽ giật mình. Bà ấy đã thấy qua rất nhiều chủ tử, nhưng cực đoan như vậy thì đúng là chưa từng!
Minh Y vẫn còn căm giận chửi mắng, mấy lão ma ma đều đứng ở cửa. Các bà chỉ cần trông coi không cho nàng ta chết là được rồi, những chuyện khác các bà không cần quản nhiều. Chỉ là, Minh Y Quận chúa ngày thường nhìn dịu dàng nhát gan và hiền lành lại có bộ dạng thế này, thật sự là vượt ngoài sức tưởng tượng của các bà. Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Nghĩ tới hai tỷ muội phủ này, các bà cảm thấy đều không phải người tốt. Ngày xưa các bà còn cảm thấy Minh Ngọc Quận chúa rất ác độc, chỉ biết bắt nạt muội muội của mình, nhưng bây giờ xem ra Minh Y Quận chúa này rõ ràng cũng không phải người tốt lành gì.
Chẳng qua, xem ra Tứ Vương phủ này sắp xuống dốc rồi. Cũng may là lúc trước các bà kiên quyết đứng về phía Vương phi, không ở thời điểm nàng ta thất thế mà xa lánh.
Người ấy mà, việc đứng đúng chiến tuyến rất quan trọng.
…
Hoàng cung.
Hoàng Thượng xoa giữa hai đầu mày. Chuyện này xem như là chuyện nhà của ông, nhưng mà lại rõ ràng là một mối tệ hại. Nàng ta phóng túng như vậy cũng ảnh hưởng đến các Quận chúa khác. Lúc này Hoàng Thượng lại cảm thấy may mắn là các Quận chúa khác đều không thân thiết với Minh Y. Nếu không thì đúng là ảnh hưởng lớn, riêng chuyện này đã là một vấn đề rất lớn.
“Các ngươi cảm thấy nên xử lý Minh Y thế nào?”
Thẩm Nghị lập tức đáp: “Đây là chuyện nhà của Hoàng Thượng. Hơn nữa tình hình như vậy, chúng thần tham dự vào thì không tốt lắm.”
Lúc này Hoàng Thượng cũng không còn tâm trạng mà tức giận, chỉ là nói: “Trẫm thật sự đau đầu.”
Thời Hàn nói tiếp: “Nếu đã là chuyện trong nhà của nữ tử thì giao cho Quý phi nương nương xử lý sẽ tốt hơn.”
Nam nhân xử lý chuyện của nữ nhân, nhìn ra gì?
Nói như vậy, Hoàng Thượng cau mày: “Đúng, giao cho Quý phi, trẫm đúng là tức giận quá rồi.”
“Được rồi, tất cả lui xuống đi. Thời Hàn, con tiếp nhận chuyện Vạn Tam. Người này nhất định phải chết!”
Thời Hàn vâng.
Đợi ra khỏi Hoàng cung, Thời Hàn nói với Thẩm Nghị: “Cữu cữu, ta đi trước.”
Thẩm Nghị ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Ngài cũng không khách sáo chút nào, hình như ta vẫn chưa phải là cữu cữu của ngài nhỉ?”
Thời Hàn nghiêm túc: “Đương nhiên là phải rồi.”
Thẩm Nghị nhíu mày: “Vậy sau đó thì sao, sau khi gọi ta là cữu cữu, ngài lại muốn nói gì đây?”
Thời Hàn: “Tứ Vương gia đi Trường Sơn Phong. Nơi đó thế núi hiểm trở, rất dễ bị trượt chân.”
Thẩm Nghị lắc đầu: “Không cần.” Ông dừng lại một chút rồi nói: “Có vài người sống còn đau khổ hơn cả chết. Nếu như sống sẽ đau khổ hơn, vậy làm kẻ thù của ông ta, sao lại muốn ông ta chết được. Vẫn là còn sống thì tốt hơn.”
Thời Hàn hiểu rõ: “Đều nghe theo cữu cữu.”
Sau khi Thời Hàn cáo biệt Thẩm Nghị thì về Nhị Vương phủ, nhắc đến, đã vài ngày rồi hắn chưa trở về. Nhị Vương gia nghe nói Thời Hàn về thì kêu hắn đến thư phòng, cho dù đã không được ngủ ngon mấy ngày, Thời Hàn vẫn rất có tinh thần.
Thấy hắn như vậy, Nhị Vương gia nói: “Dù sao cũng là tuổi trẻ.”
Cẩn Thư gõ cửa, Nhị Vương gia gọi hắn vào.
Ba người ngồi xuống, im lặng một lúc, Nhị Vương gia nói: “Cũng không ngờ chuyện lại phát triển đến tận đây. Thời Hàn, tuy không biết con đã làm gì trong đó nhưng… cảm ơn con!”
Thời Hàn mỉm cười lắc đầu: “Con chẳng hề làm gì, là Hoàng Thượng đã nghĩ kỹ.” Kể lại những lời Hoàng Thượng nói với hắn cho Nhị Vương gia nghe, Nhị Vương gia hơi xúc động.
“Ta vốn cho rằng phụ hoàng có dao động, không ngờ, thì ra không phải như thế. Ngược lại là do lòng ta nhỏ mọn.”
Thời Hàn: “Hiện tại Hoàng Thượng đã quá mệt mỏi, di phụ chỉ cần phụ tá tốt cho Hoàng Thượng là được, không còn gì có thể hữu dụng hơn. Mấy lời kia, hiện tại đều không có ý nghĩa gì.”
Nhị Vương gia mỉm cười: “Con nói đúng.”
“Đợi lát nữa con đi thăm A Cẩn một chút.”
Cẩn Thư mỉm cười: “Một ngày không gặp như cách ba thu sao?”
Thời Hàn nhíu mày: “Ta đây là nắm lấy thời gian có hạn. Có trời mới biết khi bận rộn thì bao lâu sẽ không được gặp muội ấy, mọi người cũng biết gần đây chuyện trong Kinh thành khá nhiều.”
Cẩn Thư gật đầu tán thành.
Thời Hàn cũng không chậm trễ ở Vương phủ, dặn dò một chút rồi chạy đến Lục Vương phủ. Gần đây Lục Vương phủ đang mừng thầm không thôi, ai bảo Tứ Vương phủ xui xẻo cơ chứ!
Tính toán cả một đời đều không thành công, bây giờ Tứ Vương gia gặp xui xẻo, Lục Vương phi tỏ vẻ tâm trạng đang rất vui!
Cho dù thấy Lục Vương gia gây chuyện thì vẫn thấy hết sức thuận mắt!
Đợi Thời Hàn đến, nụ cười trên mặt Lục Vương phi càng chân thành hơn. A Cẩn phàn nàn với Oánh Nguyệt: “Tỷ tỷ, còn chưa đến một tháng nữa tỷ sẽ thành hôn. Tỷ nhìn mẫu thân đi, không hề quan tâm tỷ chút nào cả.”
Lục Vương phi rất muốn quỳ gối trước công lực châm ngòi ly gián của tiểu cô nương nhà mình.
“Con không thể đàng hoàng một chút à, muốn bị đánh đúng không?”
A Cẩn co rúm trốn sau lưng Oánh Nguyệt: “Tỷ tỷ bảo vệ ta.”
Oánh Nguyệt nở nụ cười. Thời Hàn thấy nàng như thế thì nói: “Tâm trạng A Cẩn đúng là vui vẻ.”
A Cẩn gật đầu thừa nhận: “Người huynh thấy ngứa mắt sống không tốt, huynh còn không vui thì chẳng phải rất kỳ lạ sao!”
Mọi người đều hiểu ý, bật cười.
…
Hôm sau.
Tô Nhu dẫn theo nha hoàn ra ngoài, đương nhiên nàng ta muốn đi bái thần thật. Nếu như không đi thì sợ là sẽ bị người khác nghi ngờ, hơn nữa, nàng ta cảm giác được có người đi theo nàng ta. Nghĩ cũng đúng, nếu như nàng ta là Tề Vương gia thì cũng sẽ không để cho một người biết nhiều nội tình như nàng ta tùy tiện tản bộ trên đường, đương nhiên phải sai người theo dõi cho sát. Sau khi hao tốn tâm cơ cắt đuôi người theo dõi, Tô Nhu cải trang sơ qua, giả vờ đi ra phía sau núi.
Nàng ta nhất định phải nhìn thấy Ngũ Vương gia. Nghe tỷ tỷ nói mỗi lần đến mùng một và mười lăm, Ngũ Vương gia đều sẽ đến ăn chay niệm Phật, đó là vì thê tử chưa vào cửa trước kia của ông ta.
Chỉ cần thuận lợi đến được chỗ chùa chiền của Ngũ Vương gia thì mọi chuyện của nàng ta xem như thuận lợi. Vốn dĩ nàng ta dự định chọn cùng một chùa chiền, nhưng lại lo Tề Vương gia sẽ nghĩ nhiều, bởi vậy mới cố ý chọn miếu thờ không xa này. Vừa không rõ ràng lại vừa có thể nhìn thấy Ngũ Vương gia nhanh nhất.
Tô Nhu bước nhanh xuyên qua sau núi, trốn tránh một chút cuối cùng cũng đến được chỗ chùa miếu của Ngũ Vương gia. Nàng ta lau mồ hôi trên mặt, mệt mỏi không thôi.
“Tô Nhu, đi mau, không được nghỉ ngơi. Chỉ cần gặp được Ngũ Vương gia thì tất cả sẽ an toàn.” Nàng ta động viên bản thân, vì tránh cho có người đuổi theo, nàng ta đều đi đường nhỏ trong núi. Một nữ tử sống an nhàn sung sướng như nàng ta đương nhiên không thể thích ứng, chưa đợi đến đỉnh núi thì nàng ta đã mệt mỏi đến mồ hôi nhễ nhại.
Bởi vì đây là đường nhỏ, người lên xuống núi đều cực ít. Tô Nhu không ngừng tiến lên, thấy miếu thờ đã gần ngay trước mặt, Tô Nhu đắc ý, nàng ta chạy nhanh vài bước. Ngay lúc nàng ta muốn tiến lên thì đột nhiên hai mắt mở to.
Tô Nhu chậm rãi cúi đầu nhìn về phía ngực, một thanh kiếm đã đâm từ sau tới. Nàng ta không tin nổi quay đầu, nhìn thấy người đó, thậm chí nàng ta còn không biết người này là ai đã ngã xuống: “Ngươi…”
Thị vệ đại nội lạnh lùng nói: “Hoàng Thượng có chỉ. Tô Nhu, giết không tha!”
Một kiếm rút ra rồi lại một kiếm, ba kiếm liên tiếp, kiếm nào cũng chí mạng!
Tiểu thiếp của Tề Vương phủ lên núi cầu phúc lại bị Vạn Tam đang chạy trốn giết chết. Trong lúc nhất thời, mọi người đều sợ bóng sợ gió.
Tất cả mọi người đều tin điều này, trừ Tề Vương gia. Hắn ngẫm nghĩ rồi nói: “Xin chỉ tiến cung…”
Bước vào Ngự thư phòng lần nữa, Triệu Mộc đúng là không biết nên làm thế nào cho phải. Hoàng Thượng ngồi ở trên cao. Hắn nhìn cánh tay băng vải của Hoàng Thượng, lập tức quỳ xuống: “Thần có tội.”
Hoàng Thượng nhíu mày: “Mộc nhi nói gì vậy?”
Triệu Mộc nói với khuôn mặt không cảm xúc: “Vi thần kéo bè kết cánh, lúc nhỏ vi thần đã ái mộ Tô Thanh Mi, vì nàng ấy nên mới giận chó đánh mèo Ngũ Vương gia. Từ đó kéo bè kết cánh, ý đồ soán vị. Vi thần…”
Chưa đợi Triệu Mộc nói xong đã bị Hoàng Thượng ngăn lại: “Tất cả mọi chuyện đều không cần nói nữa.”
Hắn không hiểu nhìn Hoàng Thượng: “Vì sao Hoàng Thượng…” Hắn không hiểu, vì sao Hoàng Thượng lại có thể tha thứ cho hắn đến tận đây.
“Trẫm đã nói mặc kệ con làm cái gì, trẫm đều sẽ tha thứ cho con. Mộc nhi, quên mọi chuyện đi, sống thật tốt, sống một lần nữa. Nếu con đã chủ động nói tới những chuyện này, trẫm cũng muốn nói cho con biết, trẫm lấy Hoàng vị của mình thề, Tô Thanh Mi thật sự là tự sát!”
Triệu Mộc không tin nổi nhìn về phía Hoàng Thượng.
Hoàng Đế nói: “Nàng ta thật sự tự sát. Có lẽ, đó phản ứng kịch liệt khi niềm tin từ trước đến nay của nàng ta sụp đổ.”
Hoàng Thượng đã lấy đến Hoàng vị để đảm bảo, sao hắn có thể không tin chứ!
Hắn vốn dĩ vì hận thù mà có ý đồ tranh đoạt Hoàng vị. Mà bây giờ, tất cả những thứ đó đều không còn tồn tại…
“Vì sao? Vì sao lại như thế?”
“Mộc nhi, quên tất cả đi…”
Triệu Mộc thậm chí không biết mình làm sao ra khỏi Hoàng cung, làm sao về đến Vương phủ. Thì ra, từ đầu đến cuối Hoàng Thượng đều biết mọi chuyện hắn làm, nhưng Hoàng Thượng lại che giấu cho hắn. Ông ấy không nói chỉ vì ông ấy là Hoàng bá phụ của hắn. Mà phụ thân hắn chỉ có một nhi tử, nghĩ đến đây, Triệu Mộc lập tức không biết mình có thể tiếp tục làm cái gì.
“Tô Nhu có ý đồ muốn nói quan hệ của con và Tô Thanh Mi cho lão Ngũ, trẫm không thể để cho ả ta sống.”
Nghĩ đến lời nói của Hoàng Thượng, Triệu Mộc lặng lẽ ra ngoài. Hắn đi dạo trong Kinh thành, không biết đi lòng vòng bao lâu, cuối cùng lại đi đến thư xã.
Hắn nhìn bảng hiệu thư xã, nghĩ đến lúc mình gặp A Cẩn, lại cảm thấy có lẽ mình còn không thông suốt bằng một nữ hài tử.
Có lẽ đây là thời điểm để quên đi tất cả…
“Tề Vương gia.” Một giọng nam vang lên.
Tề Vương gia quay đầu, thấy một nam tử. Hắn suy nghĩ một chút rồi nhớ ra người này là Phương Chí Uẩn.
Phương Chí Uẩn cũng được xem là một kỳ nhân.
“Thì ra là Phương đại nhân.”
Phương Chí Uẩn mỉm cười: “Ngài đi vào hay là đi ra đây?”
Tề Vương gia nhìn hắn cười nhã nhặn, đột nhiên hỏi: “Ngươi có thích ai không?”
Phương Chí Uẩn khẽ giật mình, lập tức nói: “Đương nhiên là có.”
“Vậy, các ngươi có ở bên nhau không? Không, ngươi chưa kết hôn.”
Phương Chí Uẩn vẫn cười cười, hắn lắc đầu: “Không có, chúng ta không có khả năng ở bên nhau. Nàng ấy không thích ta, cũng không biết ta thích nàng ấy.”
Đột nhiên Tề Vương gia nói: “Triệu Cẩn.”
Sắc mặt Phương Chí Uẩn thay đổi một chút, cũng không phản bác lại, nhưng cũng không thừa nhận. Hắn chỉ mỉm cười nói: “Sợ là Vương gia nhìn nhầm rồi, Quận chúa không có ở đây đâu!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Thật ra cũng có thể nhìn ra được, ngươi chỉ qua lại thân thiết với Lục Vương phủ.” Tề Vương gia nói.
Phương Chí Uẩn cười: “Vương gia nói đùa.”
“Ngươi chưa từng nghĩ đến nói cho con bé sao?”
“Nếu như ta thích một người, mà nàng ấy đã có kết thúc tốt đẹp, ta sẽ không quấy rầy người đó. Con người không phải động vật, hẳn là có năng lực tự kiềm chế mình. Người tốt ai cũng thích, nào chỉ có mình ta chứ! Ngoại trừ việc mình không đủ tốt thì cũng có nghĩa là hai người không có duyên phận. Nếu là thế, ta sẽ không cưỡng cầu.” Phương Chí Uẩn cực kì bình thản.
Đột nhiên Tề Vương gia cảm thấy gần đây mình bị chấn động quá nhiều. Rất nhiều người, Hoàng Thượng, Lục Vương gia, A Cẩn, thậm chí là Phương Chí Uẩn trước mắt này… bọn họ đều khiến hắn có suy nghĩ khác.
“Có lẽ là ta sai rồi.”
Phương Chí Uẩn nhìn hắn, không hiểu: “Vương gia?”
Tề Vương gia lướt qua Phương Chí Uẩn, rời đi, để lại một mình Phương Chí Uẩn đứng đó. Hắn tự lẩm bẩm: “Biểu hiện của ta, rõ ràng đến vậy sao?”
Ngày hôm sau lúc lên triều, Hoàng Thượng nhận được bản tấu chương của hai người. Một người là Tề Vương gia, Tề Vương gia thỉnh cầu muốn ra biển, hắn muốn rời khỏi Kinh thành, đi cảm nhận những phong cảnh khác nhau. Tuy hai năm nay Tề Vương gia ít ra ngoài, nhưng lúc trước hắn thường xuyên du lịch khắp nơi, thế nên nhắc đến cũng không đột nhiên.
Một người khác là Phương Chí Uẩn. Đột nhiên Phương Chí Uẩn thỉnh cầu muốn từ quan, hắn nói là cảm thấy đọc hàng ngàn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, muốn đi ra ngoài mở mang tầm mắt chứ không phải ở lại trong Kinh, ngoan cố bám theo những khuôn mẫu cũ.
Hành động này của hắn khiến mọi người nghĩ thế nào cũng không ra.
Người khác không rõ, đột nhiên Triệu Mộc lại hiểu. Là vì chính mình, là bởi vì mình nói có thể nhìn ra Phương Chí Uẩn thích Triệu Cẩn, cho nên hắn ta mới muốn rời đi.
Có thể từ bỏ mọi thứ vì một người mà vốn không hề biết ngươi thích nàng, Triệu Mộc không khỏi cảm thấy đây mới là thích thật sự. Đây mới chính là thích. Bọn họ luôn miệng nói mình từ bỏ mọi thứ, nhưng mà bọn họ vốn không từ bỏ được nhiều như Phương Chí Uẩn.
Phương Chí Uẩn là con cháu nhà nông, hắn ta từ bỏ thế này chính là buông tay tất cả.
“Nếu bản vương có ý này, Phương đại nhân cũng có ý này, không bằng chúng ta kết bạn đồng hành? Không biết Phương đại nhân có hứng thú ra biển không?”
Phương Chí Uẩn cười nhạt: “Hạ quan càng thích đi một mình hơn.” Thế này là từ chối.
Tề Vương gia lại rất kiên trì: “Không nhìn thử thì sao biết mình không thích chứ? Có lẽ biển cả rộng lớn mới có thể khiến tâm trạng ngài hoàn toàn thả lỏng.”
Thấy hai người không coi ai ra gì mà thảo luận, Hoàng Thượng ngồi trên ngai vàng, sắc mặt khó coi: “Hai người các ngươi đừng hòng đi đâu. Trẫm không duyệt!”
Nói rồi ông ném bản tấu, rời đi.
Phó Thời Hàn đi đến bên cạnh Tề Vương gia, cười cười hỏi: “Một màn này của Hoàng thúc đúng là khiến Hoàng Thượng trở tay không kịp.”
Tề Vương gia mỉm cười: “Tính cách của bản vương vốn không phù hợp để ở lại trong Kinh. Bây giờ nhớ lại đúng là khoảng thời gian phiêu bạt khắp nơi sung sướng hơn. Hay là Phó đại nhân tới khuyên Phương đại nhân giúp ta một chút đi? Như vậy bản vương cũng có người làm bạn.”
Phương Chí Uẩn tiếp tục từ chối: “Vậy Vương gia nên tìm mỹ nhân làm bạn thì tốt hơn, cũng xem như có người bầu bạn.”
Có người không biết chuyện, nhớ lại lúc trước Tề Vương gia vì nạp Tô Nhu làm thiếp mà gần như đối đầu với Gia Hòa Quận chúa thì cảm thấy hắn ta vì cái chết của Tô Nhu nên mới nản lòng thoái chí, muốn rời đi.
Không chỉ bọn họ, ngay cả Ngũ Vương gia cũng nghĩ như vậy. Ông đi đến bên cạnh Tề Vương gia, vỗ vỗ vai hắn: “Ngươi si tình quá rồi.”
Tề Vương gia nhìn tay Ngũ Vương gia, lắc đầu nói: “Không phải si tình, mà là buông xuống. Ta đã buông hết mọi chuyện, Ngũ ca, ngươi cũng mau chóng quên tất cả đi. Cũng không thể… Cũng không thể vì người chết mà làm khó bản thân.” Nói rồi, hắn cười to hơn: “Dường như ta nghe được biển cả đang kêu gọi ta… Đi, đi uống rượu!”
Hoàng Thượng cũng không muốn để Tề Vương gia đi, tương tự, cũng không hi vọng Phương Chí Uẩn đi, chỉ là hai người này đều cực kì kiên quyết, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tề Vương gia thì ông có thể hiểu, nhưng Phương Chí Uẩn thì đúng là thật sự không hiểu nổi.
Nhưng hắn đã kiên trì, Hoàng Thượng cũng không nói nhiều, đành phải nhả ra. Thế nhưng ông lại yêu cầu hai người cùng nhau ra biển. Có lẽ là vì rời đi, cuối cùng Phương Chí Uẩn cũng đồng ý.
Chuyện xảy ra quá nhanh, mọi người còn chưa hiểu gì thì tin tức Tề Vương gia và Phương Chí Uẩn cùng ra biển đã truyền đi.
Chuyện này vốn cũng không có gì, nhưng mà, Lục Vương gia lại đứng trước cổng Tề Vương phủ mắng tròn hai ngày. Tề Vương gia bất đắc dĩ, ai bảo hắn đào mất người mà Lục Vương gia xem trọng chứ!
Lục Vương gia kiên trì cho rằng Tề Vương gia đào mất đầu bếp của ông đi. Ông thấy Tề Vương gia đúng là quá xảo trá, nhất định là bởi vì biết Phương Chí Uẩn làm đồ ăn ngon nên hắn ta mới đưa ra chiêu tổn hại này. Đúng là cái đồ vừa thất đức vừa xui xẻo.
Lục Vương gia phẫn nộ thế này đúng là vượt sức tưởng tượng của người khác. Không biết chuyện thế nào, nhưng Hoàng Thượng lại còn cảm thấy rất hả giận. Tên Triệu Mộc này cứ nhất quyết phải đi, ông cũng rất lo lắng. Cũng nên có người mắng thằng nhóc đó cho nó biết không thể làm như thế!
Dưới sự dung túng của Hoàng Thượng, Lục Vương gia lại được quậy một trận. Nhưng Triệu Mộc cũng không đi ngay, chẳng mấy chốc Oánh Nguyệt và Cảnh Diễn sẽ thành thân, đương nhiên bọn họ muốn ở lại, đợi sau khi hai người kết hôn rồi mới có thể rời đi.
Mà lúc này A Cẩn đang ngồi trong nhà, tiêu hóa hết những tin tức nóng đua nhau bùng lên gần đây nhất!
Nàng hỏi Lục Vương phi: “Mẫu thân, người nói xem gần đây toàn chuyện gì xảy ra thế nhỉ? Sao có vẻ như con không hiểu gì cả!”
Lục Vương phi thở dài nói: “Đừng nói đến con, ngay cả ta lớn tuổi như thế cũng xem không hiểu. Nhưng mà chúng ta cũng không cần xem hiểu, ai đi ai ở lại thì thời gian đều sẽ trôi qua. Các con đều ổn là ta an tâm rồi.”
A Cẩn cười tủm tỉm dựa vào vai Lục Vương phi: “Cũng đúng, mặc kệ là Minh Y mang thai hay là Vạn Tam chạy trốn, hoặc là Hoàng thúc ra biển, Phương Chí Uẩn từ quan đều không có liên quan gì đến chúng ta. So với việc quan tâm bọn họ, còn không bằng suy nghĩ hôn sự của tỷ tỷ, tỷ tỷ sắp thành thân rồi! Hu hu!”
Oánh Nguyệt ngồi một bên loay hoay bói quẻ, loay hoay đủ rồi thì nghiêm túc nói: “Liễu rậm hoa tươi lại có làng*. Quẻ tượng rất tốt.”
*Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn: ý chỉ khi thấy tình huống không còn đường nữa thì đột nhiên lại xuất hiện chuyển biến và hi vọng.
A Cẩn: “Sao cơ?”
Oánh Nguyệt nói: “Ta cảm thấy gần đây chuyện xảy ra ở Kinh thành hơi nhiều, nên bói một quẻ. Quẻ tượng cho thấy liễu rậm hoa tươi lại có làng. Có phải là rất tốt không?”
A Cẩn cười: “Đương nhiên là tốt.”
Nói xong những lời này, Oánh Nguyệt lại cầm lấy quẻ: “Hay là ta bói cho Minh Y một quẻ nha?”
A Cẩn lập tức nói: “Không muốn.”
Oánh Nguyệt không hiểu.
A Cẩn: “Không muốn bói. Có đôi khi quẻ tượng có tốt hay không không chỉ vỏn vẹn dựa vào quẻ này, mà là vì chính hành vi của nàng ta, chính là vì nàng ta vẫn luôn làm thế. Hiện tại chẳng qua là kết quả của việc nàng ta làm mà thôi. Sao lại đổ cái danh dơ bẩn này cho quẻ tượng chứ!”
Oánh Nguyệt cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, nhưng vẫn cảm thấy rất có lý. Nàng gật đầu: “Muội nói đúng.”
A Cẩn mỉm cười.
“Chỉ là không biết nàng ta thế nào rồi nhỉ? Hài tử của nàng ta, thật sự phải sinh ra sao?” Oánh Nguyệt hỏi.
A Cẩn nói: “Hình như là vậy, ý của Ngu Quý phi và Hoàng gia gia là sinh ra. Nếu không thì làm sao bây giờ? Cũng không thể vì hài tử mà muốn mạng của Minh Y mà?”
Tuy A Cẩn cảm thấy như thế còn tàn khốc hơn, nhưng Ngu Quý phi bọn họ quyết định như vậy cũng không sai. Điều kiện chữa bệnh ở cổ đại không tốt, dù thế nào Minh Y cũng là một Quận chúa, không thể vì chuyện này mà muốn mạng của nàng ta được.
“Sinh ra càng gian nan, đi theo một mẫu thân thế này, hài tử cũng sẽ không tốt hơn.” Lục Vương phi nói.
A Cẩn nhíu mày: “Ai cũng biết vậy, nhưng con nghĩ Quý phi nương nương bọn họ đã có cân nhắc của mình.”
Lục Vương phi gật đầu: “Chỉ mong Thời Hàn có thể nhanh chóng bắt được Vạn Tam.”
A Cẩn cũng gật đầu theo.
Mà lúc này, Vạn Tam đang nhìn chằm chằm thủ vệ của Tứ Vương phủ, nghĩ làm sao để lén đi vào. Hắn ta đã biết chuyện Minh Y mang thai, nàng ấy thật sự có thai, thật sự có hài tử của hắn ta. Nha đầu này, khi đó nàng ấy nói muốn sinh một hài tử cho mình, hắn ta còn khuyên nàng đừng làm vậy, không ngờ nàng ấy lại thật sự muốn làm thế.
Nhưng mà, hài tử tới không đúng thời điểm. Bây giờ chuyện đã ồn ào huyên náo, mà nàng ấy lại bị ngàn người chỉ trỏ. Vạn Tam gần như không dám tưởng tượng tình cảnh của Minh Y.
Hắn nhất định phải vào thăm nàng ấy, nhất định, cho dù là núi đao biển lửa, hắn ta cũng muốn đi, cho dù… Cho dù chết cũng không sao. Nàng ấy sẽ sinh một hài tử cho hắn ta, sẽ chăm sóc tốt hài tử của bọn họ…
Đêm khuya.
Vạn Tam lặng lẽ lẻn vào Tứ Vương phủ, hắn ta né trái né phải, sợ gặp phải thị vệ. Tuy thị vệ ở đây rất nhiều, nhưng cũng không quen cửa quen nẻo như hắn ta. Nếu không thì lần trước cũng không để hắn ta chạy thoát.
Cuối cùng Vạn Tam cũng lẻn đến sân viện của Minh Y. Hắn ta quan sát trong viện lại có thêm sáu thị vệ, có thể thấy quả nhiên Minh Y bị trông giữ nghiêm ngặt. Hắn ta đang nghĩ làm thế nào mới có thể nhìn thấy Minh Y thì cảm giác được một luồng kiếm khí.
“Vạn Tam ở đây!” Một tiếng hét lớn vang lên, lập tức có người xông đến. Minh Y ở trong phòng nghe thấy âm thanh thì muốn xông ra ngoài, mấy ma ma lập tức giữ nàng ta lại. Minh Y đầu tóc bù xù, lớn tiếng trách cứ: “Ta muốn gặp hắn ta một chút, ta muốn gặp mặt tên khốn kia!”
Hai ngày nay nàng ta chửi mắng không ngừng, mấy ma ma đã tập thành thói quen. Hai ma ma mỗi người đỡ một bên, đỡ Minh Y đi đến cửa.
Cửa bị mở ra, Vạn Tam nhìn sang, chỉ thấy mới mấy ngày mà Minh Y đã gầy rộc đi. Ánh mắt nàng ta như chứa đầy kịch độc, căm hận nhìn chằm chằm Vạn Tam.
Vạn Tam mệt mỏi ứng phó vẫn hét to: “Minh Y, nàng chăm sóc bản thân cho tốt!”
“Vạn Tam, ngươi đi chết đi! Ngươi đi chết đi chết đi chết đi!” Minh Y vừa phẫn nộ vừa căm hận nhìn Vạn Tam, hận không thể chém hắn ta thành tám phần. Chỉ có như vậy mới có thể xả mối hận trong lòng nàng ta.
“Ai muốn sinh hài tử cho ngươi, cái đồ môi cá nhám nhà ngươi, chẳng qua là ta lợi dụng ngươi, ta hận không thể để cho ngươi chết không có chỗ chôn. Ngươi chết đi, ngươi chết rồi, ta cũng không cần hài tử này nữa, ta sẽ lập tức để cho nó xuống dưới với ngươi. Đồ ngu nhà ngươi, ngươi chết đi!”
Vạn Tam khẽ giật mình, bị thị vệ bắt lấy cơ hội, lập tức đâm vào lồng ngực hắn ta…
Ừm, đương nhiên nói gài bẫy cũng không đúng lắm, A Cẩn không phải nhóc con hư hỏng như vậy. Nhưng âm thầm tác động khiến người khác thay đổi thì A Cẩn luôn làm rất quen tay.
A Cẩn cảm nhận được mùi hương của Phó Thời Hàn thì lập tức quay lại. Thời Hàn mỉm cười bước đến.
Triệu Mộc nhìn hai người, nói: “Các con ăn ý quá nhỉ!”
A Cẩn lắc đầu: “Không, không phải ăn ý mà là con cảm nhận được khí lạnh. Phó Thời Hàn vừa bước vào, hơi thở lạnh lẽo kia lập tức phả vào con.”
Thời Hàn cũng không giận, mỉm cười ngồi bên cạnh A Cẩn, nói: “Trong ngày hè thì người như ta được chào đón nhất, ai bảo ta tự mang theo hơi lạnh chứ!”
Hắn dịu dàng ấm áp như vậy đúng là khiến cho Tề Vương gia Triệu Mộc nhìn mà than thở. Nghĩ đến việc bình thường Phó Thời Hàn chẳng thèm phản ứng lại bọn họ, nói mười câu chỉ trả lời mười câu, bây giờ lại như gió xuân thế kia.
Đây chính là khác biệt.
“Thời Hàn ca ca, sao huynh lại ở đây?” A Cẩn biết mấy ngày nay Phó Thời Hàn thật sự bận như chó, Hoàng Thượng không khách sáo chút nào, liên tục sai bảo hắn.
Thời Hàn mím môi, nói: “Hoàng Thượng hạ lệnh tra kĩ Tứ Vương phủ để tiếp tục tìm Vạn Tam. Vừa rồi quả nhiên Ngự lâm quân tìm được Vạn Tam ở Tứ Vương phủ, chỉ là Vạn Tam ra sức chống cự, đồng thời bắt cóc Minh Y Quận chúa. Hai bên giằng co, Hoàng Thượng bảo ta đến xem tình hình.”
A Cẩn “xùy” một tiếng, nhìn Thời Hàn: “Huynh đi có tác dụng gì chứ, huynh cũng đâu phải vạn năng.”
Thời Hàn gật đầu: “Quả thật là thế. Chỉ là, trước khi ta đến thì Vạn Tam đã chạy mất, Quận chúa Minh Y được cứu.”
A Cẩn “à” một tiếng thật dài, nàng cũng không hỏi rốt cuộc Minh Y thế nào rồi. Nếu quan hệ đã không tốt thì không đáng để giả vờ quen nhau.
Thời Hàn nhìn A Cẩn, nói: “Chỉ là một chuyện lớn đã xảy ra ở hiện trường.” Hắn cười cười, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve chén trà. A Cẩn thấy thế thì lập tức chân chó rót trà cho hắn: “Phó đại nhân, mời ngài dùng.”
Khóe môi Thời Hàn khẽ cong lên.
Triệu Mộc thấy biểu hiện của hai người thì không hiểu sao lại nghĩ đến từ “ấm áp”.
“Minh Y động thai.” Thời Hàn nói hời hợt, nhưng bất kể là Triệu Mộc hay là A Cẩn đều lập tức sợ ngây người.
“Động động động… động gì cơ?” A Cẩn thành cà lăm. Tuy biết không ít về quan hệ của Vạn Tam và Minh Y, nhưng nàng không hề nghĩ đến chuyện này nha!
Thời Hàn nghiêm túc nói: “Lúc ta đến chuyện đã xảy ra, nói chung chính là Vạn Tam bắt cóc Minh Y làm lợi thế để lợi dụng chạy trốn. Đương nhiên Ngự lâm quân không dám làm loạn. Chẳng qua hiện trường quá hỗn loạn, Minh Y té ngã, nàng ta té cũng không nặng, chỉ là… chảy máu. Đại phu Tứ Vương phủ khám qua thì nói là… động thai. Nhưng không bị sảy thai, hiện trường hoàn toàn rối loạn!”
Biểu cảm trên mặt A Cẩn rất rối rắm, nàng nhìn Thời Hàn, nói: “Nói như vậy…”
A Cẩn còn chưa nói xong đã nghe có người xông tới bàn kế bên, giọng người đó khá lớn: “Ngươi nghe nói gì chưa, hình như Minh Y Quận chúa sảy thai đó…”
“Không phải nàng ta chưa kết hôn sao?”
Thời Hàn nhíu mày, nói: “Muội xem, hiện trường nhiều người như vậy, ngày hè lại mặc ít, máu của Minh Y Quận chúa chảy dọc theo chân ra dâyd đất. Phàm là người có đầu óc đều biết chuyện gì xảy ra.”
Lúc này Triệu Mộc mới phản ứng lại: “Nó, nó có với ai chứ?” Hỏi xong lại cảm thấy mình không nên hỏi như vậy.
Thời Hàn cười lạnh: “Ngươi vẫn chưa thấy rõ sao? Vậy ngươi nói xem, vì sao nàng ta lại phải che giấu Vạn Tam chứ? Ngự lâm quân đã nói lần trước kiểm tra, vì đột nhiên Minh Y Quận chúa té xỉu nên chỉ có phòng nàng ta là chưa kiểm tra được.”
Sắc mặt Triệu Mộc trắng xanh, đột nhiên hắn ta cảm thấy không thoải mái. Hắn ta xoa mi tâm, nói: “Chuyện này… Chuyện này là thế nào đây?”
Thời Hàn nhíu mày, trong lòng thầm nói một người lén lút với chị dâu mình như ngươi có tư cách nói người khác sao? Nhưng hắn cũng không nói ra.
Nghĩ đến đây, thật ra hai phụ tử bọn họ rất giống nhau. Một người lén lút với em dâu của mình, một người lén lút với chị dâu của mình, đúng là… Ha ha! Di truyền cũng không chuẩn xác như vậy!
Trong lúc nhất thời, ba người yên lặng.
A Cẩn ho khan một tiếng, nói: “Cái đó, Hoàng thúc. Ta… Ta bị sốc bởi tin tức này, muốn trở về nghỉ ngơi một chút…”
Triệu Mộc gật đầu, hắn ta nói với Thời Hàn: “Ngươi đưa A Cẩn về đi, ta cũng trở về phủ.”
Thời Hàn đưa A Cẩn về phủ, hắn hỏi: “Sao muội lại ở cùng Triệu Mộc?”
A Cẩn: “Ngẫu nhiên gặp mà thôi, ta nghĩ, nếu quả thật hắn ta là nhi tử của Hoàng gia, nếu hắn ta đã là thúc thúc ruột của ta, vậy ta cũng không nên làm mình làm mẩy. Nhắc đến đây, lần này hắn ta bị xúc động cũng rất lớn. Nếu như hắn ta thật sự nghe thấm lời của ta cũng là một chuyện tốt. Mặc dù ta rất thích nhìn cuộc chiến đấu đá nhau, nhưng đều là người thân của ta, có thể tốt đẹp đương nhiên càng tốt hơn. Tất nhiên, cái thứ đồ thất đức đã từng tính kế mẫu thân ta không ở trong phạm vi được ta tha thứ. Hoàng gia gia đã lớn tuổi, bất kể ông ấy đã từng làm chuyện gì thì ông ấy đều là Hoàng gia gia đã đối xử với ta rất rất tốt. Ta không hi vọng ông ấy lớn tuổi như vậy còn phải nhọc lòng quá mức vì con cái.”
Thời Hàn xoa đầu A Cẩn: “A Cẩn là một tiểu cô nương mạnh miệng mềm lòng.”
A Cẩn cắn môi: “Ta hi vọng một nhà hòa thuận vui vẻ. Cho dù không được hòa thuận vui vẻ, cũng không cần gây sự quá khó coi.”
Thời Hàn ừ một tiếng, đồng ý.
A Cẩn hỏi tiếp: “Vậy Vạn Tam vẫn chạy thoát rồi à?” Nàng cũng không quên vụ này.
Thời Hàn gật đầu: “Chạy rồi, Minh Y bị thương, tất cả mọi người đều chăm sóc nàng ta. Vạn Tam bèn tranh thủ chạy thoát rồi, có điều ta cảm thấy lần này không dễ để bắt hắn ta nữa.”
A Cẩn suy nghĩ một chút rồi nói: “Hắn ta sẽ không yên lòng về Minh Y, các huynh cứ bày binh bố trận mà chờ, hắn ta sẽ trở lại thôi.”
Thời Hàn nói: “Chuyện Minh Y mang thai không thể giấu được người khác, bây giờ bên ngoài đã một đồn mười, mười đồn trăm, đợi đưa muội về xong thì ta sẽ tiến cung. Mấy hôm tới ta nghĩ sẽ không thể tùy tiện đến thăm muội. Tuy Vạn Tam không làm gì Lục Vương phủ của muội, nhưng các muội vẫn nên tăng cường cảnh giác, chuyện đến bước này đều không dễ đoán. Mặt khác, phiền muội giúp đỡ ta trông nom bên phủ đệ.”
A Cẩn gật đầu: “Được, ta biết rồi.”
Giống như Phó Thời Hàn nói vậy, chuyện Triệu Minh Y mang thai lập tức được loan truyền mạnh mẽ. Quận chúa chưa thành thân đã mang thai là chuyện lớn thế nào, sao có thể không truyền đi được. Không chỉ như thế, lập tức đã có người nghi ngờ gian phu đó là ai.
Truyền đến truyền đi, đúng là Vạn Tam bị truy nã kia có khả năng nhất. Phải biết rằng, Minh Y vốn rất ít ra ngoài, nếu đã rất ít khi ra ngoài, vậy gian phu kia không thể là người ngoài. Mà người khả nghi nhất trong Tứ Vương phủ chính là Vạn Tam, chính biểu hiện của Minh Y cũng đã nói rõ điểm này.
Tuy bây giờ nàng ta còn hôn mê chưa tỉnh, nhưng trong Kinh đã vô cùng ồn ào.
Hoàng Thượng còn đập nát một nghiên mực ở Ngự thư phòng. Nếu như không phải Thẩm Nghị ngăn cản, ông ấy đã muốn lôi Tứ Vương gia và nguyên Tứ Vương phi Chu thị vừa được áp giải đi Trường Sơn Phong về đánh cho một trận.
Hoàng Thượng đã tức hổn hển, thế nhưng tin tức do Thái y bên phủ truyền đến lại càng khiến ông giận dữ hơn.
Sức khỏe Minh Y không tốt, thân thể cũng không tốt, không thể tùy tiện khiến nàng sảy thai. Nếu như bỏ hài tử thì rất có thể sẽ khiến Minh Y một xác hai mạng. Tình hình như vậy càng khiến Hoàng Thượng trở tay không kịp. Thật ra cách tốt nhất trước mắt là khiến nàng ta không còn hài tử này, nhưng bây giờ tình hình thế này lại rất khó xử.
Nghĩ đến đây, sao Hoàng Thượng có thể không tức giận.
Nghe nói Hoàng Thượng nổi trận lôi đình trong Ngự thư phòng, Ngu Quý phi ngồi trong cung mình, khóe môi khẽ cong lên.
Mà cùng lúc đó, Tứ Vương phủ cũng đèn đuốc sáng trưng. Tuy đã là ban đêm, nhưng mỗi người ở đây đều không thể ngủ.
Tứ Vương phi Hứa U U nhìn Minh Y, mặt không cảm xúc.
Minh Y từ từ tỉnh lại, cảm nhận được ánh sáng chói mắt, nàng ta đưa tay che một chút thì nghe được giọng nói của Hứa U U: “Cuối cùng Quận chúa cũng tỉnh rồi.”
Lúc này Minh Y mới nhớ lại mọi chuyện xảy ra lúc sáng, lập tức mặt nàng ta tái nhợt, thật sự làm sao cũng không ngờ kết quả sẽ là thế này: “Ngươi…”
Hứa U U nhìn nàng ta, cười mỉa mai: “Quận chúa cần phải chăm sóc thân thể mình cho thật tốt, ngươi còn có thai đấy!”
Minh Y gần như muốn té xỉu lần nữa, nàng ta nhìn Hứa U U, không tin nổi chỉ về phía Hứa U U: “Ngươi, ngươi ngươi nói cái gì? Ngươi nói bậy bạ gì đó! Tiện nhân nhà ngươi, ngươi chớ có nói bậy!”
Tóc tai nàng ta bù xù, cả người muốn nổi điện.
Hứa U U lui về sau một bước, bình tĩnh nói: “Quận chúa có thai, đây là sự thật chính xác trăm phần trăm, không chỉ đại phu trong phủ chẩn đoán mà ngay cả Thái y cũng tới. Hơn nữa…” Tứ Vương phi nói: “Thân thể Quận chúa không tốt, không thể bỏ hài tử, nếu không sẽ dễ xảy ra chuyện một xác hai mạng. Bây giờ không chỉ bên ngoài đã biết chuyện Quận chúa có tin vui, việc khiến Hoàng Thượng và Quý phi khó xử hơn là hài tử của ngươi còn không dễ bỏ được.”
Bây giờ sắc mặt Minh Y đã không thể dùng chữ tái nhợt, mà phải là u ám. Nàng ta nhìn chòng chọc vào Hứa U U: “Ngươi nói bậy, ngươi nói bậy!”
Hứa U U cười lạnh: “Ta có nói bậy hay không, Hoàng Thượng biết. Hơn nữa, ta cũng không cần thiết phải nói bậy nhỉ? Quận chúa cần phải bảo trọng thật tốt, người đâu, tiến cung bẩm báo Quận chúa tỉnh rồi.”
Nói rồi, Hứa U U gọi hai ma ma tiến vào: “Trông coi Quận chúa, tránh để Quận chúa làm mình bị thương.”
Hứa U U cũng không muốn ở lại đây nghe Minh Y chửi rủa kêu gào. Hứa U U rời đi, chỉ cần nàng ta không chết, vậy chuyện không liên quan đến mình. Hơn nữa, cho dù chết, mình cũng không có trách nhiệm. Bây giờ trong phủ nàng ta nhiều Ngự lâm quân như vậy, người ta còn không trông coi được Quận chúa, một nữ tử yếu đuối như nàng ta thì làm được gì!
Hứa U U rời đi thì nghe Minh Y ở trong phòng thét lên.
Bản thân Minh Y làm sao cũng không ngờ lại thành thế này, sao nàng ta có thể có hài tử được? Sao lại thế? Rõ ràng nàng ta rất cẩn thận! Nghĩ đến đây, nàng ta hận không thể ngàn đao bầm thây Vạn Tam. Trước đó nói muốn sinh con cho hắn ta hoàn toàn là lừa gạt, không nghĩ tới hiện thực lại như thế.
Minh Y cảm thấy mình sắp điên mất, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ đây? Hứa U U nói hài tử của nàng ta không thể dễ dàng bỏ được, sao lại không thể? Vì sao lại không thể chứ?
Một xác hai mạng?
Không không, nàng ta không thể chết! Nhưng mà, nàng ta cũng không cần hài tử này, nàng ta không muốn!
Nghĩ đến đây, Minh Y cắn môi, đúng là không biết nên làm thế nào.
“Khốn khiếp! Tên khốn đáng chết! Ta nên làm gì đây, ta nên giết ngươi, ta không nên chứa chấp ngươi!” Minh Y phẫn nộ la to. Nghĩ đến nha hoàn, nàng ta lại hét lên…
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lão ma ma nói: “Quận chúa vẫn nên giữ chút sức đi, nha hoàn bên cạnh ngài đều đã bị đánh trượng chết cả rồi.”
Minh Y khẽ giật mình, lập tức căm hận mà nói: “Chết tốt lắm, nhất định là ả ta bán đứng ta.”
Thấy nàng ta như vậy, lão ma ma khẽ giật mình. Bà ấy đã thấy qua rất nhiều chủ tử, nhưng cực đoan như vậy thì đúng là chưa từng!
Minh Y vẫn còn căm giận chửi mắng, mấy lão ma ma đều đứng ở cửa. Các bà chỉ cần trông coi không cho nàng ta chết là được rồi, những chuyện khác các bà không cần quản nhiều. Chỉ là, Minh Y Quận chúa ngày thường nhìn dịu dàng nhát gan và hiền lành lại có bộ dạng thế này, thật sự là vượt ngoài sức tưởng tượng của các bà. Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Nghĩ tới hai tỷ muội phủ này, các bà cảm thấy đều không phải người tốt. Ngày xưa các bà còn cảm thấy Minh Ngọc Quận chúa rất ác độc, chỉ biết bắt nạt muội muội của mình, nhưng bây giờ xem ra Minh Y Quận chúa này rõ ràng cũng không phải người tốt lành gì.
Chẳng qua, xem ra Tứ Vương phủ này sắp xuống dốc rồi. Cũng may là lúc trước các bà kiên quyết đứng về phía Vương phi, không ở thời điểm nàng ta thất thế mà xa lánh.
Người ấy mà, việc đứng đúng chiến tuyến rất quan trọng.
…
Hoàng cung.
Hoàng Thượng xoa giữa hai đầu mày. Chuyện này xem như là chuyện nhà của ông, nhưng mà lại rõ ràng là một mối tệ hại. Nàng ta phóng túng như vậy cũng ảnh hưởng đến các Quận chúa khác. Lúc này Hoàng Thượng lại cảm thấy may mắn là các Quận chúa khác đều không thân thiết với Minh Y. Nếu không thì đúng là ảnh hưởng lớn, riêng chuyện này đã là một vấn đề rất lớn.
“Các ngươi cảm thấy nên xử lý Minh Y thế nào?”
Thẩm Nghị lập tức đáp: “Đây là chuyện nhà của Hoàng Thượng. Hơn nữa tình hình như vậy, chúng thần tham dự vào thì không tốt lắm.”
Lúc này Hoàng Thượng cũng không còn tâm trạng mà tức giận, chỉ là nói: “Trẫm thật sự đau đầu.”
Thời Hàn nói tiếp: “Nếu đã là chuyện trong nhà của nữ tử thì giao cho Quý phi nương nương xử lý sẽ tốt hơn.”
Nam nhân xử lý chuyện của nữ nhân, nhìn ra gì?
Nói như vậy, Hoàng Thượng cau mày: “Đúng, giao cho Quý phi, trẫm đúng là tức giận quá rồi.”
“Được rồi, tất cả lui xuống đi. Thời Hàn, con tiếp nhận chuyện Vạn Tam. Người này nhất định phải chết!”
Thời Hàn vâng.
Đợi ra khỏi Hoàng cung, Thời Hàn nói với Thẩm Nghị: “Cữu cữu, ta đi trước.”
Thẩm Nghị ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Ngài cũng không khách sáo chút nào, hình như ta vẫn chưa phải là cữu cữu của ngài nhỉ?”
Thời Hàn nghiêm túc: “Đương nhiên là phải rồi.”
Thẩm Nghị nhíu mày: “Vậy sau đó thì sao, sau khi gọi ta là cữu cữu, ngài lại muốn nói gì đây?”
Thời Hàn: “Tứ Vương gia đi Trường Sơn Phong. Nơi đó thế núi hiểm trở, rất dễ bị trượt chân.”
Thẩm Nghị lắc đầu: “Không cần.” Ông dừng lại một chút rồi nói: “Có vài người sống còn đau khổ hơn cả chết. Nếu như sống sẽ đau khổ hơn, vậy làm kẻ thù của ông ta, sao lại muốn ông ta chết được. Vẫn là còn sống thì tốt hơn.”
Thời Hàn hiểu rõ: “Đều nghe theo cữu cữu.”
Sau khi Thời Hàn cáo biệt Thẩm Nghị thì về Nhị Vương phủ, nhắc đến, đã vài ngày rồi hắn chưa trở về. Nhị Vương gia nghe nói Thời Hàn về thì kêu hắn đến thư phòng, cho dù đã không được ngủ ngon mấy ngày, Thời Hàn vẫn rất có tinh thần.
Thấy hắn như vậy, Nhị Vương gia nói: “Dù sao cũng là tuổi trẻ.”
Cẩn Thư gõ cửa, Nhị Vương gia gọi hắn vào.
Ba người ngồi xuống, im lặng một lúc, Nhị Vương gia nói: “Cũng không ngờ chuyện lại phát triển đến tận đây. Thời Hàn, tuy không biết con đã làm gì trong đó nhưng… cảm ơn con!”
Thời Hàn mỉm cười lắc đầu: “Con chẳng hề làm gì, là Hoàng Thượng đã nghĩ kỹ.” Kể lại những lời Hoàng Thượng nói với hắn cho Nhị Vương gia nghe, Nhị Vương gia hơi xúc động.
“Ta vốn cho rằng phụ hoàng có dao động, không ngờ, thì ra không phải như thế. Ngược lại là do lòng ta nhỏ mọn.”
Thời Hàn: “Hiện tại Hoàng Thượng đã quá mệt mỏi, di phụ chỉ cần phụ tá tốt cho Hoàng Thượng là được, không còn gì có thể hữu dụng hơn. Mấy lời kia, hiện tại đều không có ý nghĩa gì.”
Nhị Vương gia mỉm cười: “Con nói đúng.”
“Đợi lát nữa con đi thăm A Cẩn một chút.”
Cẩn Thư mỉm cười: “Một ngày không gặp như cách ba thu sao?”
Thời Hàn nhíu mày: “Ta đây là nắm lấy thời gian có hạn. Có trời mới biết khi bận rộn thì bao lâu sẽ không được gặp muội ấy, mọi người cũng biết gần đây chuyện trong Kinh thành khá nhiều.”
Cẩn Thư gật đầu tán thành.
Thời Hàn cũng không chậm trễ ở Vương phủ, dặn dò một chút rồi chạy đến Lục Vương phủ. Gần đây Lục Vương phủ đang mừng thầm không thôi, ai bảo Tứ Vương phủ xui xẻo cơ chứ!
Tính toán cả một đời đều không thành công, bây giờ Tứ Vương gia gặp xui xẻo, Lục Vương phi tỏ vẻ tâm trạng đang rất vui!
Cho dù thấy Lục Vương gia gây chuyện thì vẫn thấy hết sức thuận mắt!
Đợi Thời Hàn đến, nụ cười trên mặt Lục Vương phi càng chân thành hơn. A Cẩn phàn nàn với Oánh Nguyệt: “Tỷ tỷ, còn chưa đến một tháng nữa tỷ sẽ thành hôn. Tỷ nhìn mẫu thân đi, không hề quan tâm tỷ chút nào cả.”
Lục Vương phi rất muốn quỳ gối trước công lực châm ngòi ly gián của tiểu cô nương nhà mình.
“Con không thể đàng hoàng một chút à, muốn bị đánh đúng không?”
A Cẩn co rúm trốn sau lưng Oánh Nguyệt: “Tỷ tỷ bảo vệ ta.”
Oánh Nguyệt nở nụ cười. Thời Hàn thấy nàng như thế thì nói: “Tâm trạng A Cẩn đúng là vui vẻ.”
A Cẩn gật đầu thừa nhận: “Người huynh thấy ngứa mắt sống không tốt, huynh còn không vui thì chẳng phải rất kỳ lạ sao!”
Mọi người đều hiểu ý, bật cười.
…
Hôm sau.
Tô Nhu dẫn theo nha hoàn ra ngoài, đương nhiên nàng ta muốn đi bái thần thật. Nếu như không đi thì sợ là sẽ bị người khác nghi ngờ, hơn nữa, nàng ta cảm giác được có người đi theo nàng ta. Nghĩ cũng đúng, nếu như nàng ta là Tề Vương gia thì cũng sẽ không để cho một người biết nhiều nội tình như nàng ta tùy tiện tản bộ trên đường, đương nhiên phải sai người theo dõi cho sát. Sau khi hao tốn tâm cơ cắt đuôi người theo dõi, Tô Nhu cải trang sơ qua, giả vờ đi ra phía sau núi.
Nàng ta nhất định phải nhìn thấy Ngũ Vương gia. Nghe tỷ tỷ nói mỗi lần đến mùng một và mười lăm, Ngũ Vương gia đều sẽ đến ăn chay niệm Phật, đó là vì thê tử chưa vào cửa trước kia của ông ta.
Chỉ cần thuận lợi đến được chỗ chùa chiền của Ngũ Vương gia thì mọi chuyện của nàng ta xem như thuận lợi. Vốn dĩ nàng ta dự định chọn cùng một chùa chiền, nhưng lại lo Tề Vương gia sẽ nghĩ nhiều, bởi vậy mới cố ý chọn miếu thờ không xa này. Vừa không rõ ràng lại vừa có thể nhìn thấy Ngũ Vương gia nhanh nhất.
Tô Nhu bước nhanh xuyên qua sau núi, trốn tránh một chút cuối cùng cũng đến được chỗ chùa miếu của Ngũ Vương gia. Nàng ta lau mồ hôi trên mặt, mệt mỏi không thôi.
“Tô Nhu, đi mau, không được nghỉ ngơi. Chỉ cần gặp được Ngũ Vương gia thì tất cả sẽ an toàn.” Nàng ta động viên bản thân, vì tránh cho có người đuổi theo, nàng ta đều đi đường nhỏ trong núi. Một nữ tử sống an nhàn sung sướng như nàng ta đương nhiên không thể thích ứng, chưa đợi đến đỉnh núi thì nàng ta đã mệt mỏi đến mồ hôi nhễ nhại.
Bởi vì đây là đường nhỏ, người lên xuống núi đều cực ít. Tô Nhu không ngừng tiến lên, thấy miếu thờ đã gần ngay trước mặt, Tô Nhu đắc ý, nàng ta chạy nhanh vài bước. Ngay lúc nàng ta muốn tiến lên thì đột nhiên hai mắt mở to.
Tô Nhu chậm rãi cúi đầu nhìn về phía ngực, một thanh kiếm đã đâm từ sau tới. Nàng ta không tin nổi quay đầu, nhìn thấy người đó, thậm chí nàng ta còn không biết người này là ai đã ngã xuống: “Ngươi…”
Thị vệ đại nội lạnh lùng nói: “Hoàng Thượng có chỉ. Tô Nhu, giết không tha!”
Một kiếm rút ra rồi lại một kiếm, ba kiếm liên tiếp, kiếm nào cũng chí mạng!
Tiểu thiếp của Tề Vương phủ lên núi cầu phúc lại bị Vạn Tam đang chạy trốn giết chết. Trong lúc nhất thời, mọi người đều sợ bóng sợ gió.
Tất cả mọi người đều tin điều này, trừ Tề Vương gia. Hắn ngẫm nghĩ rồi nói: “Xin chỉ tiến cung…”
Bước vào Ngự thư phòng lần nữa, Triệu Mộc đúng là không biết nên làm thế nào cho phải. Hoàng Thượng ngồi ở trên cao. Hắn nhìn cánh tay băng vải của Hoàng Thượng, lập tức quỳ xuống: “Thần có tội.”
Hoàng Thượng nhíu mày: “Mộc nhi nói gì vậy?”
Triệu Mộc nói với khuôn mặt không cảm xúc: “Vi thần kéo bè kết cánh, lúc nhỏ vi thần đã ái mộ Tô Thanh Mi, vì nàng ấy nên mới giận chó đánh mèo Ngũ Vương gia. Từ đó kéo bè kết cánh, ý đồ soán vị. Vi thần…”
Chưa đợi Triệu Mộc nói xong đã bị Hoàng Thượng ngăn lại: “Tất cả mọi chuyện đều không cần nói nữa.”
Hắn không hiểu nhìn Hoàng Thượng: “Vì sao Hoàng Thượng…” Hắn không hiểu, vì sao Hoàng Thượng lại có thể tha thứ cho hắn đến tận đây.
“Trẫm đã nói mặc kệ con làm cái gì, trẫm đều sẽ tha thứ cho con. Mộc nhi, quên mọi chuyện đi, sống thật tốt, sống một lần nữa. Nếu con đã chủ động nói tới những chuyện này, trẫm cũng muốn nói cho con biết, trẫm lấy Hoàng vị của mình thề, Tô Thanh Mi thật sự là tự sát!”
Triệu Mộc không tin nổi nhìn về phía Hoàng Thượng.
Hoàng Đế nói: “Nàng ta thật sự tự sát. Có lẽ, đó phản ứng kịch liệt khi niềm tin từ trước đến nay của nàng ta sụp đổ.”
Hoàng Thượng đã lấy đến Hoàng vị để đảm bảo, sao hắn có thể không tin chứ!
Hắn vốn dĩ vì hận thù mà có ý đồ tranh đoạt Hoàng vị. Mà bây giờ, tất cả những thứ đó đều không còn tồn tại…
“Vì sao? Vì sao lại như thế?”
“Mộc nhi, quên tất cả đi…”
Triệu Mộc thậm chí không biết mình làm sao ra khỏi Hoàng cung, làm sao về đến Vương phủ. Thì ra, từ đầu đến cuối Hoàng Thượng đều biết mọi chuyện hắn làm, nhưng Hoàng Thượng lại che giấu cho hắn. Ông ấy không nói chỉ vì ông ấy là Hoàng bá phụ của hắn. Mà phụ thân hắn chỉ có một nhi tử, nghĩ đến đây, Triệu Mộc lập tức không biết mình có thể tiếp tục làm cái gì.
“Tô Nhu có ý đồ muốn nói quan hệ của con và Tô Thanh Mi cho lão Ngũ, trẫm không thể để cho ả ta sống.”
Nghĩ đến lời nói của Hoàng Thượng, Triệu Mộc lặng lẽ ra ngoài. Hắn đi dạo trong Kinh thành, không biết đi lòng vòng bao lâu, cuối cùng lại đi đến thư xã.
Hắn nhìn bảng hiệu thư xã, nghĩ đến lúc mình gặp A Cẩn, lại cảm thấy có lẽ mình còn không thông suốt bằng một nữ hài tử.
Có lẽ đây là thời điểm để quên đi tất cả…
“Tề Vương gia.” Một giọng nam vang lên.
Tề Vương gia quay đầu, thấy một nam tử. Hắn suy nghĩ một chút rồi nhớ ra người này là Phương Chí Uẩn.
Phương Chí Uẩn cũng được xem là một kỳ nhân.
“Thì ra là Phương đại nhân.”
Phương Chí Uẩn mỉm cười: “Ngài đi vào hay là đi ra đây?”
Tề Vương gia nhìn hắn cười nhã nhặn, đột nhiên hỏi: “Ngươi có thích ai không?”
Phương Chí Uẩn khẽ giật mình, lập tức nói: “Đương nhiên là có.”
“Vậy, các ngươi có ở bên nhau không? Không, ngươi chưa kết hôn.”
Phương Chí Uẩn vẫn cười cười, hắn lắc đầu: “Không có, chúng ta không có khả năng ở bên nhau. Nàng ấy không thích ta, cũng không biết ta thích nàng ấy.”
Đột nhiên Tề Vương gia nói: “Triệu Cẩn.”
Sắc mặt Phương Chí Uẩn thay đổi một chút, cũng không phản bác lại, nhưng cũng không thừa nhận. Hắn chỉ mỉm cười nói: “Sợ là Vương gia nhìn nhầm rồi, Quận chúa không có ở đây đâu!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Thật ra cũng có thể nhìn ra được, ngươi chỉ qua lại thân thiết với Lục Vương phủ.” Tề Vương gia nói.
Phương Chí Uẩn cười: “Vương gia nói đùa.”
“Ngươi chưa từng nghĩ đến nói cho con bé sao?”
“Nếu như ta thích một người, mà nàng ấy đã có kết thúc tốt đẹp, ta sẽ không quấy rầy người đó. Con người không phải động vật, hẳn là có năng lực tự kiềm chế mình. Người tốt ai cũng thích, nào chỉ có mình ta chứ! Ngoại trừ việc mình không đủ tốt thì cũng có nghĩa là hai người không có duyên phận. Nếu là thế, ta sẽ không cưỡng cầu.” Phương Chí Uẩn cực kì bình thản.
Đột nhiên Tề Vương gia cảm thấy gần đây mình bị chấn động quá nhiều. Rất nhiều người, Hoàng Thượng, Lục Vương gia, A Cẩn, thậm chí là Phương Chí Uẩn trước mắt này… bọn họ đều khiến hắn có suy nghĩ khác.
“Có lẽ là ta sai rồi.”
Phương Chí Uẩn nhìn hắn, không hiểu: “Vương gia?”
Tề Vương gia lướt qua Phương Chí Uẩn, rời đi, để lại một mình Phương Chí Uẩn đứng đó. Hắn tự lẩm bẩm: “Biểu hiện của ta, rõ ràng đến vậy sao?”
Ngày hôm sau lúc lên triều, Hoàng Thượng nhận được bản tấu chương của hai người. Một người là Tề Vương gia, Tề Vương gia thỉnh cầu muốn ra biển, hắn muốn rời khỏi Kinh thành, đi cảm nhận những phong cảnh khác nhau. Tuy hai năm nay Tề Vương gia ít ra ngoài, nhưng lúc trước hắn thường xuyên du lịch khắp nơi, thế nên nhắc đến cũng không đột nhiên.
Một người khác là Phương Chí Uẩn. Đột nhiên Phương Chí Uẩn thỉnh cầu muốn từ quan, hắn nói là cảm thấy đọc hàng ngàn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, muốn đi ra ngoài mở mang tầm mắt chứ không phải ở lại trong Kinh, ngoan cố bám theo những khuôn mẫu cũ.
Hành động này của hắn khiến mọi người nghĩ thế nào cũng không ra.
Người khác không rõ, đột nhiên Triệu Mộc lại hiểu. Là vì chính mình, là bởi vì mình nói có thể nhìn ra Phương Chí Uẩn thích Triệu Cẩn, cho nên hắn ta mới muốn rời đi.
Có thể từ bỏ mọi thứ vì một người mà vốn không hề biết ngươi thích nàng, Triệu Mộc không khỏi cảm thấy đây mới là thích thật sự. Đây mới chính là thích. Bọn họ luôn miệng nói mình từ bỏ mọi thứ, nhưng mà bọn họ vốn không từ bỏ được nhiều như Phương Chí Uẩn.
Phương Chí Uẩn là con cháu nhà nông, hắn ta từ bỏ thế này chính là buông tay tất cả.
“Nếu bản vương có ý này, Phương đại nhân cũng có ý này, không bằng chúng ta kết bạn đồng hành? Không biết Phương đại nhân có hứng thú ra biển không?”
Phương Chí Uẩn cười nhạt: “Hạ quan càng thích đi một mình hơn.” Thế này là từ chối.
Tề Vương gia lại rất kiên trì: “Không nhìn thử thì sao biết mình không thích chứ? Có lẽ biển cả rộng lớn mới có thể khiến tâm trạng ngài hoàn toàn thả lỏng.”
Thấy hai người không coi ai ra gì mà thảo luận, Hoàng Thượng ngồi trên ngai vàng, sắc mặt khó coi: “Hai người các ngươi đừng hòng đi đâu. Trẫm không duyệt!”
Nói rồi ông ném bản tấu, rời đi.
Phó Thời Hàn đi đến bên cạnh Tề Vương gia, cười cười hỏi: “Một màn này của Hoàng thúc đúng là khiến Hoàng Thượng trở tay không kịp.”
Tề Vương gia mỉm cười: “Tính cách của bản vương vốn không phù hợp để ở lại trong Kinh. Bây giờ nhớ lại đúng là khoảng thời gian phiêu bạt khắp nơi sung sướng hơn. Hay là Phó đại nhân tới khuyên Phương đại nhân giúp ta một chút đi? Như vậy bản vương cũng có người làm bạn.”
Phương Chí Uẩn tiếp tục từ chối: “Vậy Vương gia nên tìm mỹ nhân làm bạn thì tốt hơn, cũng xem như có người bầu bạn.”
Có người không biết chuyện, nhớ lại lúc trước Tề Vương gia vì nạp Tô Nhu làm thiếp mà gần như đối đầu với Gia Hòa Quận chúa thì cảm thấy hắn ta vì cái chết của Tô Nhu nên mới nản lòng thoái chí, muốn rời đi.
Không chỉ bọn họ, ngay cả Ngũ Vương gia cũng nghĩ như vậy. Ông đi đến bên cạnh Tề Vương gia, vỗ vỗ vai hắn: “Ngươi si tình quá rồi.”
Tề Vương gia nhìn tay Ngũ Vương gia, lắc đầu nói: “Không phải si tình, mà là buông xuống. Ta đã buông hết mọi chuyện, Ngũ ca, ngươi cũng mau chóng quên tất cả đi. Cũng không thể… Cũng không thể vì người chết mà làm khó bản thân.” Nói rồi, hắn cười to hơn: “Dường như ta nghe được biển cả đang kêu gọi ta… Đi, đi uống rượu!”
Hoàng Thượng cũng không muốn để Tề Vương gia đi, tương tự, cũng không hi vọng Phương Chí Uẩn đi, chỉ là hai người này đều cực kì kiên quyết, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tề Vương gia thì ông có thể hiểu, nhưng Phương Chí Uẩn thì đúng là thật sự không hiểu nổi.
Nhưng hắn đã kiên trì, Hoàng Thượng cũng không nói nhiều, đành phải nhả ra. Thế nhưng ông lại yêu cầu hai người cùng nhau ra biển. Có lẽ là vì rời đi, cuối cùng Phương Chí Uẩn cũng đồng ý.
Chuyện xảy ra quá nhanh, mọi người còn chưa hiểu gì thì tin tức Tề Vương gia và Phương Chí Uẩn cùng ra biển đã truyền đi.
Chuyện này vốn cũng không có gì, nhưng mà, Lục Vương gia lại đứng trước cổng Tề Vương phủ mắng tròn hai ngày. Tề Vương gia bất đắc dĩ, ai bảo hắn đào mất người mà Lục Vương gia xem trọng chứ!
Lục Vương gia kiên trì cho rằng Tề Vương gia đào mất đầu bếp của ông đi. Ông thấy Tề Vương gia đúng là quá xảo trá, nhất định là bởi vì biết Phương Chí Uẩn làm đồ ăn ngon nên hắn ta mới đưa ra chiêu tổn hại này. Đúng là cái đồ vừa thất đức vừa xui xẻo.
Lục Vương gia phẫn nộ thế này đúng là vượt sức tưởng tượng của người khác. Không biết chuyện thế nào, nhưng Hoàng Thượng lại còn cảm thấy rất hả giận. Tên Triệu Mộc này cứ nhất quyết phải đi, ông cũng rất lo lắng. Cũng nên có người mắng thằng nhóc đó cho nó biết không thể làm như thế!
Dưới sự dung túng của Hoàng Thượng, Lục Vương gia lại được quậy một trận. Nhưng Triệu Mộc cũng không đi ngay, chẳng mấy chốc Oánh Nguyệt và Cảnh Diễn sẽ thành thân, đương nhiên bọn họ muốn ở lại, đợi sau khi hai người kết hôn rồi mới có thể rời đi.
Mà lúc này A Cẩn đang ngồi trong nhà, tiêu hóa hết những tin tức nóng đua nhau bùng lên gần đây nhất!
Nàng hỏi Lục Vương phi: “Mẫu thân, người nói xem gần đây toàn chuyện gì xảy ra thế nhỉ? Sao có vẻ như con không hiểu gì cả!”
Lục Vương phi thở dài nói: “Đừng nói đến con, ngay cả ta lớn tuổi như thế cũng xem không hiểu. Nhưng mà chúng ta cũng không cần xem hiểu, ai đi ai ở lại thì thời gian đều sẽ trôi qua. Các con đều ổn là ta an tâm rồi.”
A Cẩn cười tủm tỉm dựa vào vai Lục Vương phi: “Cũng đúng, mặc kệ là Minh Y mang thai hay là Vạn Tam chạy trốn, hoặc là Hoàng thúc ra biển, Phương Chí Uẩn từ quan đều không có liên quan gì đến chúng ta. So với việc quan tâm bọn họ, còn không bằng suy nghĩ hôn sự của tỷ tỷ, tỷ tỷ sắp thành thân rồi! Hu hu!”
Oánh Nguyệt ngồi một bên loay hoay bói quẻ, loay hoay đủ rồi thì nghiêm túc nói: “Liễu rậm hoa tươi lại có làng*. Quẻ tượng rất tốt.”
*Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn: ý chỉ khi thấy tình huống không còn đường nữa thì đột nhiên lại xuất hiện chuyển biến và hi vọng.
A Cẩn: “Sao cơ?”
Oánh Nguyệt nói: “Ta cảm thấy gần đây chuyện xảy ra ở Kinh thành hơi nhiều, nên bói một quẻ. Quẻ tượng cho thấy liễu rậm hoa tươi lại có làng. Có phải là rất tốt không?”
A Cẩn cười: “Đương nhiên là tốt.”
Nói xong những lời này, Oánh Nguyệt lại cầm lấy quẻ: “Hay là ta bói cho Minh Y một quẻ nha?”
A Cẩn lập tức nói: “Không muốn.”
Oánh Nguyệt không hiểu.
A Cẩn: “Không muốn bói. Có đôi khi quẻ tượng có tốt hay không không chỉ vỏn vẹn dựa vào quẻ này, mà là vì chính hành vi của nàng ta, chính là vì nàng ta vẫn luôn làm thế. Hiện tại chẳng qua là kết quả của việc nàng ta làm mà thôi. Sao lại đổ cái danh dơ bẩn này cho quẻ tượng chứ!”
Oánh Nguyệt cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, nhưng vẫn cảm thấy rất có lý. Nàng gật đầu: “Muội nói đúng.”
A Cẩn mỉm cười.
“Chỉ là không biết nàng ta thế nào rồi nhỉ? Hài tử của nàng ta, thật sự phải sinh ra sao?” Oánh Nguyệt hỏi.
A Cẩn nói: “Hình như là vậy, ý của Ngu Quý phi và Hoàng gia gia là sinh ra. Nếu không thì làm sao bây giờ? Cũng không thể vì hài tử mà muốn mạng của Minh Y mà?”
Tuy A Cẩn cảm thấy như thế còn tàn khốc hơn, nhưng Ngu Quý phi bọn họ quyết định như vậy cũng không sai. Điều kiện chữa bệnh ở cổ đại không tốt, dù thế nào Minh Y cũng là một Quận chúa, không thể vì chuyện này mà muốn mạng của nàng ta được.
“Sinh ra càng gian nan, đi theo một mẫu thân thế này, hài tử cũng sẽ không tốt hơn.” Lục Vương phi nói.
A Cẩn nhíu mày: “Ai cũng biết vậy, nhưng con nghĩ Quý phi nương nương bọn họ đã có cân nhắc của mình.”
Lục Vương phi gật đầu: “Chỉ mong Thời Hàn có thể nhanh chóng bắt được Vạn Tam.”
A Cẩn cũng gật đầu theo.
Mà lúc này, Vạn Tam đang nhìn chằm chằm thủ vệ của Tứ Vương phủ, nghĩ làm sao để lén đi vào. Hắn ta đã biết chuyện Minh Y mang thai, nàng ấy thật sự có thai, thật sự có hài tử của hắn ta. Nha đầu này, khi đó nàng ấy nói muốn sinh một hài tử cho mình, hắn ta còn khuyên nàng đừng làm vậy, không ngờ nàng ấy lại thật sự muốn làm thế.
Nhưng mà, hài tử tới không đúng thời điểm. Bây giờ chuyện đã ồn ào huyên náo, mà nàng ấy lại bị ngàn người chỉ trỏ. Vạn Tam gần như không dám tưởng tượng tình cảnh của Minh Y.
Hắn nhất định phải vào thăm nàng ấy, nhất định, cho dù là núi đao biển lửa, hắn ta cũng muốn đi, cho dù… Cho dù chết cũng không sao. Nàng ấy sẽ sinh một hài tử cho hắn ta, sẽ chăm sóc tốt hài tử của bọn họ…
Đêm khuya.
Vạn Tam lặng lẽ lẻn vào Tứ Vương phủ, hắn ta né trái né phải, sợ gặp phải thị vệ. Tuy thị vệ ở đây rất nhiều, nhưng cũng không quen cửa quen nẻo như hắn ta. Nếu không thì lần trước cũng không để hắn ta chạy thoát.
Cuối cùng Vạn Tam cũng lẻn đến sân viện của Minh Y. Hắn ta quan sát trong viện lại có thêm sáu thị vệ, có thể thấy quả nhiên Minh Y bị trông giữ nghiêm ngặt. Hắn ta đang nghĩ làm thế nào mới có thể nhìn thấy Minh Y thì cảm giác được một luồng kiếm khí.
“Vạn Tam ở đây!” Một tiếng hét lớn vang lên, lập tức có người xông đến. Minh Y ở trong phòng nghe thấy âm thanh thì muốn xông ra ngoài, mấy ma ma lập tức giữ nàng ta lại. Minh Y đầu tóc bù xù, lớn tiếng trách cứ: “Ta muốn gặp hắn ta một chút, ta muốn gặp mặt tên khốn kia!”
Hai ngày nay nàng ta chửi mắng không ngừng, mấy ma ma đã tập thành thói quen. Hai ma ma mỗi người đỡ một bên, đỡ Minh Y đi đến cửa.
Cửa bị mở ra, Vạn Tam nhìn sang, chỉ thấy mới mấy ngày mà Minh Y đã gầy rộc đi. Ánh mắt nàng ta như chứa đầy kịch độc, căm hận nhìn chằm chằm Vạn Tam.
Vạn Tam mệt mỏi ứng phó vẫn hét to: “Minh Y, nàng chăm sóc bản thân cho tốt!”
“Vạn Tam, ngươi đi chết đi! Ngươi đi chết đi chết đi chết đi!” Minh Y vừa phẫn nộ vừa căm hận nhìn Vạn Tam, hận không thể chém hắn ta thành tám phần. Chỉ có như vậy mới có thể xả mối hận trong lòng nàng ta.
“Ai muốn sinh hài tử cho ngươi, cái đồ môi cá nhám nhà ngươi, chẳng qua là ta lợi dụng ngươi, ta hận không thể để cho ngươi chết không có chỗ chôn. Ngươi chết đi, ngươi chết rồi, ta cũng không cần hài tử này nữa, ta sẽ lập tức để cho nó xuống dưới với ngươi. Đồ ngu nhà ngươi, ngươi chết đi!”
Vạn Tam khẽ giật mình, bị thị vệ bắt lấy cơ hội, lập tức đâm vào lồng ngực hắn ta…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.