Chương 19
Thập Nguyệt Vi Vi Lương
13/08/2023
"A..." Tiếng thét vang lên, A Bích hơi co người lại, vội vàng bịt kín lỗ tai tiểu Quận chúa. A Cẩn chôn đầu vào ngực A Bích, cảm thấy màng nhĩ của mình sắp bị rung đến điếc. Tiểu tỷ tỷ nhà nàng hét giỏi thật đấy, hơn nữa chuyện gì đã xảy ra thế?
Oánh Nguyệt nức nở: "Trên người ta có nhện hạnh phúc hả? A a a, mau giúp ta ném nó ra đi!"
A Bích ngơ ngác một lát rồi hiểu ngay, nàng lập tức nói: "Quận chúa đừng lo, không có con nhện nào cả."
"Sao lại không có nhện được, vừa rồi rõ ràng tiểu A Cẩn đã nhắc nhở ta, nói trên người của ta có nhện hạnh phúc mà." Nàng không dám cử động đâu!
A Bích dở khóc dở cười: "Ta nghĩ ý của tiểu Quận chúa là Thời Hàn thiếu gia rất thích ngài ấy." Ở chung với A Cẩn lâu rồi, đương nhiên nàng ấy có thể đoán được ý của tiểu Quận chúa chính xác hơn người khác.
Nghe câu này, Oánh Nguyệt khịt mũi coi thường: "Quả nhiên là nhóc tỳ, đơn thuần như vậy, mới ăn ngon chút xíu đã bị lão sói xám dụ dỗ. Cũng không biết nghĩ một chút bề ngoài đẹp mắt thì có thể làm được cái gì? Chẳng lẽ phụ thân chúng ta xấu à? Nhưng còn không phải là thiếu gia ăn chơi sao. Bề ngoài tốt thường khiến cho người khác cảm thấy không đáng tin."
Nhìn đi, đây là lời một tiểu nha đầu sáu tuổi nói ra được sao. Hơn nữa, A Cẩn thầm khinh bỉ, lão sói xám á? Ta còn là Cừu Vui Vẻ và Sói Xám đây! Còn nữa, xuyên đến đây, ngay cả Cừu Vui Vẻ cũng không có mà coi, thật là bực mình. Dù gì cũng là năm dê mà! Hơi chua xót! Lòng xót xa, kéo quần áo!
A Cẩn lặng lẽ cảm thán xong mới muộn màng nghĩ đến, tiểu tỷ tỷ nói vậy là đang chửi xéo phụ thân hả? Xem ra quả là thế! Thật là, một phụ thân không đáng tin cậy sẽ tạo ảnh hưởng xấu cho nữ nhi mình thế nào, A Cẩn tiếp tục vò quần áo, tức quá!
Oánh Nguyệt thấy A Cẩn vò tới vò lui, cuối cùng cũng không nhịn được: "Muội đang làm gì thế? Còn nhỏ như vậy đã có biểu hiện của bệnh điên cuồng à?" Nàng nghi ngờ quan sát tiểu muội muội nhà mình từ trên xuống dưới, cảm thấy có hơi lo lắng. A Cẩn nghẹn một hơi ngay cổ họng, suýt chút nữa đã thở không nổi. Có ai nói muội muội nhà mình thế không? Giận ghê!
A Cẩn lại giận dỗi, nàng ê a một tiếng, dựa vào vai A Bích, tỏ vẻ không muốn quan tâm tỷ tỷ mình. Đưa cái mông nhỏ ra đối diện ngươi! Oánh Nguyệt lại lấy một chiếc trống bỏi từ trong ngực ra giống như đang làm ảo thuật, bộp bộp bộp, A Cẩn gần như không thể điều khiển cơ thể mình, bản năng khiến nàng lắc lư theo tiếng trống, vươn tay muốn nắm!
Người ta muốn chơi!
Oánh Nguyệt đưa trống bỏi cho A Cẩn cầm, lẩm bẩm: "Muội còn nhỏ mà đã biết nghe lời như vậy. Đến đây nào, tặng nó cho muội đấy, không cho muội ghét bỏ tỷ."
A Cẩn: "Ê a, được!" Nàng vui vẻ nhận trống bỏi, tự mình lắc qua lắc lại, cười "khanh khách", chơi vui quá đi! Quả nhiên đứa bé có kí ức là tuyệt vời nhất. Nàng cũng không biết lúc nhỏ mình có từng được chơi qua thứ gì vui như thế này không.
Thấy A Cẩn vui sướng, Oánh Nguyệt cũng vui vẻ theo. Nàng khẽ ngâm nga, dẫn A Cẩn đến An Thiện Các. An Thiện Các là nơi tiểu Thế tử Triệu Cẩn Ngôn của Lục Vương phủ ở. Nơi đây là chỗ được canh gác nghiêm ngặt nhất, Lục Vương phi nhất quyết không cho người ngoài đi vào, người phục vụ cũng được chọn hết lần này đến lần khác. Ngoại trừ mấy huynh muội bọn họ, người ngoài không có chỉ thị của Lục Vương phi, thì cho dù có Vương gia làm chủ cũng không được vào. Ban đầu A Cẩn không hiểu, nhưng trải qua thời gian dài như vậy, nàng cũng hiểu rõ quan hệ lợi hại trong đó. Nghe nói khi mẫu thân nàng mang thai thì gặp chút sự cố ngoài ý muốn, thế nên mới khiến cơ thể ca ca nàng suy yếu như vậy. Mà hắn sinh ra chưa được bao lâu lại gặp vài lần ám toán, nói chung cứ như thế, Lục Vương phi dần dần trở thành như ngày hôm nay. Thật ra nghĩ lại cũng đúng, có nữ tử nào lúc thành hôn mà không muốn giúp chồng dạy con, vui vẻ hạnh phúc đến già đâu! Chẳng qua có một số chuyện lại không thể được như mong muốn.
Còn về việc nói rằng Lục Vương phi có ích hơn Lục Vương gia, thật ra là liên quan đến thiên gia, nói cách khác, hoàng gia gia của nàng nhìn Lục Vương gia không vừa mắt. Nghĩ đến đây, A Cẩn khó tránh mà cảm thán một tiếng, quả nhiên là một lão gia gia tốt! Ừm, là một hoàng gia gia tốt!
Cẩn Ngôn thích yên tĩnh, thế nên An Thiện Các rất im ắng, hạ nhân cũng không nói nhiều. Thấy hai vị tiểu Quận chúa đến, gã sai vặt giữ cửa vội vàng vào phòng bẩm báo, nhưng chưa đợi gã nói xong thì đã nhìn thấy mấy người Oánh Nguyệt Quận chúa bước vào.
A Cẩn vừa vào cửa đã cảm nhận được một luồng hơi nóng, thời tiết bây giờ mà không mở cửa sổ thì hơi khó chịu. Nàng ê a một tiếng rồi muốn xông tới chỗ thiếu niên trên giường. A Bích vội ôm chặt lấy nàng: "Tiểu Quận chúa kiềm chế chút, ngài làm thế này rất dễ làm mình bị thương."
A Cẩn mếu máo: "Ca… Tiểu… ca… ca!" Nàng gọi rất to, Cẩn Ngôn - thiếu niên áo trắng yếu đuối lập tức sợ ngây người. Hắn nhìn A Cẩn một lúc lâu mà vẫn không có phản ứng, A Cẩn tiếp tục cố gắng, nhìn đi, ca ca nàng vui đến ngơ ngác rồi kìa. Vặn âm lượng xuống, A Cẩn nói lớn: "Tiểu ca ca!" Lần này kêu to liền mạch, kêu xong, nàng đắc ý ngửa cổ, tự vỗ tay cho bản thân!
Cẩn Ngôn im lặng đỏ vành mắt, A Cẩn vốn đang đắc ý, nhưng thấy hắn như thế lại không biết làm sao.
Thiếu niên cúi đầu, lúc ngẩng đầu lên thì hốc mắt đỏ hồng đã bán đứng hắn. Hắn mỉm cười dang tay: "Đến đây nào, A Cẩn tới chỗ ca ca này."
A Bích vội vàng đặt tiểu Quận chúa xuống bên cạnh tiểu Thế tử, Oánh Nguyệt cũng đi đến. Nàng hơi ghen tị chọc chọc cánh tay nhỏ mập mạp của A Cẩn: "Muội muội chưa gọi tỷ là tỷ tỷ, A Cẩn bất công quá."
Cẩn Ngôn nghe vậy, mỗi tay ôm chặt một muội muội, mỉm cười nói: "Hai muội đều là muội muội ngoan của ca."
Oánh Nguyệt dựa đầu vào bả vai Cẩn Ngôn, lầm bầm: "Ca ca cũng bất công, có A Cẩn là không chơi với muội nữa." Nàng hơi chu môi, giọng nói có một chút mất mát. A Cẩn nghe câu này thì mếu máo, đừng tưởng nàng không thấy, có một tia ranh ma lóe qua trong mắt tiểu tỷ tỷ nàng kìa. Nhớ lại trước đó tỷ ấy cũng đóng vai mất mát trước mặt mẫu thân nhà mình, sau đó cướp mình đi, A Cẩn đã chuẩn bị sẵn sàng. Tiểu tỷ tỷ nhà mình thuộc phái diễn xuất, làm sao mới phá vỡ loại cảm xúc này được đây!
Cẩn Ngôn bóp bóp mặt Oánh Nguyệt: "Vậy chúng ta không cần A Cẩn, ca ca chỉ chơi với Oánh Nguyệt thôi, có được không?"
Oánh Nguyệt vui vẻ ngẩng đầu lên: "Thật không?"
Cẩn Ngôn gật đầu: "Thật mà."
Oánh Nguyệt vui mừng hớn hở: "Ui da A Cẩn, muội nhìn đi, ca ca không cần muội nữa đâu. Nếu như muội gọi tỷ là tiểu tỷ tỷ, tỷ sẽ dẫn muội đi chơi. Chúng ta vứt ca ca sang một bên, ai muốn ở cùng loại ca ca như hũ nút này chứ."
A Cẩn đâm đầu vào cánh tay Cẩn Ngôn, nàng biết ngay, tiểu tỷ tỷ nhà nàng là một đóa hoa lạ lùng!
Cẩn Ngôn thấy hai người vui vẻ như thế, khóe miệng cũng nhếch lên: "Oánh Nguyệt và A Cẩn đều còn nhỏ, đơn thuần như vậy, sao ca có thể không trở nên mạnh mẽ hơn được?" Hắn tự lẩm bẩm.
Khi họ đang nói chuyện thì nghe gã sai vặt đứng ngoài cửa bẩm báo: "Khởi bẩm thiếu gia, vừa rồi A Bình trong phòng Vương phi đến dặn dò, nói là ngày mai sẽ thăm hỏi Tứ Vương phủ, mời ngài đi cùng."
Mấy huynh muội đều sửng sốt, Tứ Vương phủ?
Oánh Nguyệt nức nở: "Trên người ta có nhện hạnh phúc hả? A a a, mau giúp ta ném nó ra đi!"
A Bích ngơ ngác một lát rồi hiểu ngay, nàng lập tức nói: "Quận chúa đừng lo, không có con nhện nào cả."
"Sao lại không có nhện được, vừa rồi rõ ràng tiểu A Cẩn đã nhắc nhở ta, nói trên người của ta có nhện hạnh phúc mà." Nàng không dám cử động đâu!
A Bích dở khóc dở cười: "Ta nghĩ ý của tiểu Quận chúa là Thời Hàn thiếu gia rất thích ngài ấy." Ở chung với A Cẩn lâu rồi, đương nhiên nàng ấy có thể đoán được ý của tiểu Quận chúa chính xác hơn người khác.
Nghe câu này, Oánh Nguyệt khịt mũi coi thường: "Quả nhiên là nhóc tỳ, đơn thuần như vậy, mới ăn ngon chút xíu đã bị lão sói xám dụ dỗ. Cũng không biết nghĩ một chút bề ngoài đẹp mắt thì có thể làm được cái gì? Chẳng lẽ phụ thân chúng ta xấu à? Nhưng còn không phải là thiếu gia ăn chơi sao. Bề ngoài tốt thường khiến cho người khác cảm thấy không đáng tin."
Nhìn đi, đây là lời một tiểu nha đầu sáu tuổi nói ra được sao. Hơn nữa, A Cẩn thầm khinh bỉ, lão sói xám á? Ta còn là Cừu Vui Vẻ và Sói Xám đây! Còn nữa, xuyên đến đây, ngay cả Cừu Vui Vẻ cũng không có mà coi, thật là bực mình. Dù gì cũng là năm dê mà! Hơi chua xót! Lòng xót xa, kéo quần áo!
A Cẩn lặng lẽ cảm thán xong mới muộn màng nghĩ đến, tiểu tỷ tỷ nói vậy là đang chửi xéo phụ thân hả? Xem ra quả là thế! Thật là, một phụ thân không đáng tin cậy sẽ tạo ảnh hưởng xấu cho nữ nhi mình thế nào, A Cẩn tiếp tục vò quần áo, tức quá!
Oánh Nguyệt thấy A Cẩn vò tới vò lui, cuối cùng cũng không nhịn được: "Muội đang làm gì thế? Còn nhỏ như vậy đã có biểu hiện của bệnh điên cuồng à?" Nàng nghi ngờ quan sát tiểu muội muội nhà mình từ trên xuống dưới, cảm thấy có hơi lo lắng. A Cẩn nghẹn một hơi ngay cổ họng, suýt chút nữa đã thở không nổi. Có ai nói muội muội nhà mình thế không? Giận ghê!
A Cẩn lại giận dỗi, nàng ê a một tiếng, dựa vào vai A Bích, tỏ vẻ không muốn quan tâm tỷ tỷ mình. Đưa cái mông nhỏ ra đối diện ngươi! Oánh Nguyệt lại lấy một chiếc trống bỏi từ trong ngực ra giống như đang làm ảo thuật, bộp bộp bộp, A Cẩn gần như không thể điều khiển cơ thể mình, bản năng khiến nàng lắc lư theo tiếng trống, vươn tay muốn nắm!
Người ta muốn chơi!
Oánh Nguyệt đưa trống bỏi cho A Cẩn cầm, lẩm bẩm: "Muội còn nhỏ mà đã biết nghe lời như vậy. Đến đây nào, tặng nó cho muội đấy, không cho muội ghét bỏ tỷ."
A Cẩn: "Ê a, được!" Nàng vui vẻ nhận trống bỏi, tự mình lắc qua lắc lại, cười "khanh khách", chơi vui quá đi! Quả nhiên đứa bé có kí ức là tuyệt vời nhất. Nàng cũng không biết lúc nhỏ mình có từng được chơi qua thứ gì vui như thế này không.
Thấy A Cẩn vui sướng, Oánh Nguyệt cũng vui vẻ theo. Nàng khẽ ngâm nga, dẫn A Cẩn đến An Thiện Các. An Thiện Các là nơi tiểu Thế tử Triệu Cẩn Ngôn của Lục Vương phủ ở. Nơi đây là chỗ được canh gác nghiêm ngặt nhất, Lục Vương phi nhất quyết không cho người ngoài đi vào, người phục vụ cũng được chọn hết lần này đến lần khác. Ngoại trừ mấy huynh muội bọn họ, người ngoài không có chỉ thị của Lục Vương phi, thì cho dù có Vương gia làm chủ cũng không được vào. Ban đầu A Cẩn không hiểu, nhưng trải qua thời gian dài như vậy, nàng cũng hiểu rõ quan hệ lợi hại trong đó. Nghe nói khi mẫu thân nàng mang thai thì gặp chút sự cố ngoài ý muốn, thế nên mới khiến cơ thể ca ca nàng suy yếu như vậy. Mà hắn sinh ra chưa được bao lâu lại gặp vài lần ám toán, nói chung cứ như thế, Lục Vương phi dần dần trở thành như ngày hôm nay. Thật ra nghĩ lại cũng đúng, có nữ tử nào lúc thành hôn mà không muốn giúp chồng dạy con, vui vẻ hạnh phúc đến già đâu! Chẳng qua có một số chuyện lại không thể được như mong muốn.
Còn về việc nói rằng Lục Vương phi có ích hơn Lục Vương gia, thật ra là liên quan đến thiên gia, nói cách khác, hoàng gia gia của nàng nhìn Lục Vương gia không vừa mắt. Nghĩ đến đây, A Cẩn khó tránh mà cảm thán một tiếng, quả nhiên là một lão gia gia tốt! Ừm, là một hoàng gia gia tốt!
Cẩn Ngôn thích yên tĩnh, thế nên An Thiện Các rất im ắng, hạ nhân cũng không nói nhiều. Thấy hai vị tiểu Quận chúa đến, gã sai vặt giữ cửa vội vàng vào phòng bẩm báo, nhưng chưa đợi gã nói xong thì đã nhìn thấy mấy người Oánh Nguyệt Quận chúa bước vào.
A Cẩn vừa vào cửa đã cảm nhận được một luồng hơi nóng, thời tiết bây giờ mà không mở cửa sổ thì hơi khó chịu. Nàng ê a một tiếng rồi muốn xông tới chỗ thiếu niên trên giường. A Bích vội ôm chặt lấy nàng: "Tiểu Quận chúa kiềm chế chút, ngài làm thế này rất dễ làm mình bị thương."
A Cẩn mếu máo: "Ca… Tiểu… ca… ca!" Nàng gọi rất to, Cẩn Ngôn - thiếu niên áo trắng yếu đuối lập tức sợ ngây người. Hắn nhìn A Cẩn một lúc lâu mà vẫn không có phản ứng, A Cẩn tiếp tục cố gắng, nhìn đi, ca ca nàng vui đến ngơ ngác rồi kìa. Vặn âm lượng xuống, A Cẩn nói lớn: "Tiểu ca ca!" Lần này kêu to liền mạch, kêu xong, nàng đắc ý ngửa cổ, tự vỗ tay cho bản thân!
Cẩn Ngôn im lặng đỏ vành mắt, A Cẩn vốn đang đắc ý, nhưng thấy hắn như thế lại không biết làm sao.
Thiếu niên cúi đầu, lúc ngẩng đầu lên thì hốc mắt đỏ hồng đã bán đứng hắn. Hắn mỉm cười dang tay: "Đến đây nào, A Cẩn tới chỗ ca ca này."
A Bích vội vàng đặt tiểu Quận chúa xuống bên cạnh tiểu Thế tử, Oánh Nguyệt cũng đi đến. Nàng hơi ghen tị chọc chọc cánh tay nhỏ mập mạp của A Cẩn: "Muội muội chưa gọi tỷ là tỷ tỷ, A Cẩn bất công quá."
Cẩn Ngôn nghe vậy, mỗi tay ôm chặt một muội muội, mỉm cười nói: "Hai muội đều là muội muội ngoan của ca."
Oánh Nguyệt dựa đầu vào bả vai Cẩn Ngôn, lầm bầm: "Ca ca cũng bất công, có A Cẩn là không chơi với muội nữa." Nàng hơi chu môi, giọng nói có một chút mất mát. A Cẩn nghe câu này thì mếu máo, đừng tưởng nàng không thấy, có một tia ranh ma lóe qua trong mắt tiểu tỷ tỷ nàng kìa. Nhớ lại trước đó tỷ ấy cũng đóng vai mất mát trước mặt mẫu thân nhà mình, sau đó cướp mình đi, A Cẩn đã chuẩn bị sẵn sàng. Tiểu tỷ tỷ nhà mình thuộc phái diễn xuất, làm sao mới phá vỡ loại cảm xúc này được đây!
Cẩn Ngôn bóp bóp mặt Oánh Nguyệt: "Vậy chúng ta không cần A Cẩn, ca ca chỉ chơi với Oánh Nguyệt thôi, có được không?"
Oánh Nguyệt vui vẻ ngẩng đầu lên: "Thật không?"
Cẩn Ngôn gật đầu: "Thật mà."
Oánh Nguyệt vui mừng hớn hở: "Ui da A Cẩn, muội nhìn đi, ca ca không cần muội nữa đâu. Nếu như muội gọi tỷ là tiểu tỷ tỷ, tỷ sẽ dẫn muội đi chơi. Chúng ta vứt ca ca sang một bên, ai muốn ở cùng loại ca ca như hũ nút này chứ."
A Cẩn đâm đầu vào cánh tay Cẩn Ngôn, nàng biết ngay, tiểu tỷ tỷ nhà nàng là một đóa hoa lạ lùng!
Cẩn Ngôn thấy hai người vui vẻ như thế, khóe miệng cũng nhếch lên: "Oánh Nguyệt và A Cẩn đều còn nhỏ, đơn thuần như vậy, sao ca có thể không trở nên mạnh mẽ hơn được?" Hắn tự lẩm bẩm.
Khi họ đang nói chuyện thì nghe gã sai vặt đứng ngoài cửa bẩm báo: "Khởi bẩm thiếu gia, vừa rồi A Bình trong phòng Vương phi đến dặn dò, nói là ngày mai sẽ thăm hỏi Tứ Vương phủ, mời ngài đi cùng."
Mấy huynh muội đều sửng sốt, Tứ Vương phủ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.