Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 74

Thập Nguyệt Vi Vi Lương

01/10/2023

Mấy năm nay Mộc Nghiên vẫn thường gửi tin tức đến, Lục Vương phi nhìn thì lỗ mãng, nhưng trong thô lỗ có tinh tế, cũng không phải là nữ tử tầm thường. Bà vốn là người cẩn thận, sau khi được Thẩm Nghị chỉ điểm nên hành động còn chu đáo hơn. Bây giờ bên phía Mộc Nghiên đã nhận được sự tín nhiệm của Tứ Vương gia, tuy không được tính là trăm phần trăm, nhưng cũng là tri tâm.

Thẩm Nghị nói quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Chúng ta cứ từ từ làm, dù sao vẫn sẽ khiến bọn họ bị báo ứng nên có, chúng ta lại không thể vì báo thù mà dính cả mình vào. Muội xem, không phải tiện nhân kia đã chết như thế sao! Người bọn họ nhắc đến là ái thiếp của cha bà, nữ tử hiện tại đã bị Lục Vương phi dùng độc dược mạn tính độc chết.

Lục Vương phi rất tán thành lời này, lại càng dặn dò Mộc Nghiên cẩn thận, có thể nào cũng không thể can thiệp vào, an toàn trên hết. Mộc Nghiên vốn là một cô nương lanh lợi, được Lục Vương phi chỉ thị đương nhiên càng làm tốt hơn.

Nhiều năm như vậy, Lục Vương phi đã nắm giữ không ít bí mật của Tứ Vương phủ, chỉ là bà không lấy ra cái nào. Phải biết rằng, nếu như không thể một đòn tất trúng thì không bằng tích lũy những thứ đó lại, đợi đến thời điểm thích hợp thì lập tức tung ra. Chỉ khi nào nắm chắc trăm phần trăm thì mới có thể trực tiếp ra tay.

“Mộc Nghiên lại truyền tin gì đến?” Lục Vương phi hỏi.

Lâm ma ma nhỏ giọng: “Mộc Nghiên nói phát hiện Tứ Vương gia có một tòa nhà bên ngoài. Nói cũng lạ, xưa nay Tứ Vương gia chưa từng nhắc đến một câu, nhưng mà có chút chi phí ngay cả Hứa Trắc phi cũng không biết.”

Lục Vương phi khó hiểu: “Ông ta không thể nào nuôi người ở bên ngoài được. Nếu như thích thì có thể tự mang về trong phủ.”

Lâm ma ma gật đầu: “Ý của Mộc Nghiên cô nương cũng là như thế. Không chỉ vậy, còn một vấn đề nữa. Mộc Nghiên cô nương nhắc đến tối hôm qua dường như Tứ Vương gia nhận được bẩm báo, xảy ra vấn đề gì đó, ông ta mới vội vàng rời đi. Có lẽ là do ông ta vội vàng quá mức, Mộc Nghiên mới có thể phát hiện sơ hở.”

Lục Vương phi lập tức hỏi: “Tối hôm qua?”

“Đúng vậy!”

Lục Vương phi trầm ngâm một lát, tuy không biết trong đó có liên quan gì, nhưng bà vẫn muốn nhắc nhở Thời Hàn một phen.

“Ngươi đi nói với Cẩn Ngôn, bảo thằng bé mời Phó Thời Hàn đến nhà, ta phải gặp nó ngay lập tức.” Lục Vương phi nói, Lâm ma ma lập tức nhận lệnh.

Chẳng mấy chốc đã thấy Thời Hàn đến nhà, hắn vẫn mang dáng vẻ công tử nhẹ nhàng, Cẩn Ngôn cũng không chậm trễ, lập tức dẫn Thời Hàn đến gặp mẫu thân. A Cẩn vốn ở trong phòng chuẩn bị tắm rửa, nghe nói Phó Thời Hàn đến nhà thì lập tức muốn ra ngoài. A Bích lặng lẽ đen mặt: “Tiểu Quận chúa, đã trễ thế này, có lẽ là Phó công tử có chuyện gì đó. Ngài nghỉ ngơi cho tốt đi!”

A Cẩn không vui: “Còn lâu, ngươi cũng nói có lẽ là huynh ấy có chuyện gì đó. Nếu đã có chuyện, đương nhiên ta phải đi xem một chút.” Nàng khoác áo choàng nhỏ lên rồi muốn ra ngoài, A Bích thấy không ngăn được nàng thì cũng đi theo.

Lúc này, Thời Hàn đang nói chuyện với Lục Vương phi: “Ta nghe nói con muốn điều tra một chút chuyện của nữ tử cùng Vương gia?”

Thời Hàn mỉm cười: “Lục thẩm đây là muốn cung cấp manh mối tốt gì đó cho con sao?”

Lục Vương phi hơi khựng lại, nói: “Đứa nhỏ con vẫn thông minh như thế.”

Thời Hàn: “Con biết ngay là Lục thẩm đau lòng chúng con mà.” Thời Hàn nhanh chóng pha trà cho Lục Vương phi, giống như đang ở nhà mình. Sau khi trà được ngâm một lát, hắn lập tức rót cho Lục Vương phi một ly: “Trà xuân Long Tỉnh, đúng là hương thơm khắp nơi.”

Lục Vương phi đón lấy ly trà trong tay hắn, ngửi ngửi, nếm một chút rồi nói: “Quả nhiên không tệ! Ta đã nói trong triều này không có ai pha trà tốt hơn Thời Hàn, chắc chắn không có!”

Cẩn Ngôn nhìn Lục Vương phi và Phó Thời Hàn thân như mẹ con, mỉm cười nói: “Ai không biết còn tưởng rằng huynh ấy mới là nhi tử của ngài.”

Thời Hàn nhíu mày: “Đệ ăn giấm chua cũng không có lợi ích gì đâu. Đương nhiên Lục thẩm thương ta rồi!”

Môi Cẩn Ngôn khẽ giật, nhưng không nói thêm cái gì, chỉ là nở nụ cười. Thời Hàn đọc được rõ ràng khẩu hình của hắn, hắn muốn nói là, mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng hài lòng!

“Được, thương huynh. Nhưng mà ta nghĩ chuyện này có liên quan mật thiết đến việc huynh càng ngày càng ra sức hơn. Nghe nói bây giờ lão nhân gia ngài đã đứng về phe cha ta rồi?” Cẩn Ngôn trêu chọc hỏi.

Thời Hàn lại rót trà cho Cẩn Ngôn: “Làm gì mà đứng về phe, nhờ có Lục Vương gia hỏa nhãn kim tinh, nhận biết được hồ ly tinh.”

“Số 32 hẻm Đồng Phúc.” Đột nhiên Lục Vương phi nói.

Thời Hàn nhìn bà, Lục Vương phi mỉm cười: “Có lẽ nơi đó sẽ có người nuôi hồ ly tinh. Là thật hay giả thì nên do chính con tìm tòi nghiên cứu.”

Thời Hàn: “Có lẽ… người nuôi hồ ly này họ Tứ?”

“Cái gì họ Tứ?” A Cẩn vừa bước vào, thiếu nữ nho nhỏ trông điềm tĩnh an nhàn, cực kỳ ngoan ngoãn.

Thời Hàn vẫy tay với A Cẩn, A Cẩn ngoan ngoãn đứng bên cạnh hắn.

Cẩn Ngôn yên lặng nhìn Thời Hàn, rồi lại nhìn A Cẩn, nói: “A Cẩn, đến chỗ ca ca này.” Tuy Phó Thời Hàn thường xuyên nói chuyện giúp hắn, nhưng không ai nói làm anh vợ thì không thể làm khó dễ em rể. Hơn nữa làm gì có loại chuyện ngay trước mặt người nhà người ta mà cứ trắng trợn như vậy, hắn cảm thấy Phó Thời Hàn có chút kiêu ngạo.

A Cẩn vội vàng đi đến bên cạnh Cẩn Ngôn: “Ca ca tìm ta có chuyện gì thế?” Đôi mắt mở to hỏi nghiêm túc.

Cẩn Ngôn cảm giác một ngụm máu nghẹn ngay cổ họng, hắn nhìn A Cẩn, thấy dáng vẻ cực kỳ ngây thơ của nàng thì không nhịn được mà hỏi: “Lúc Thời Hàn bảo muội đến, sao muội không hỏi huynh ấy có chuyện gì?”

Không sai, khiến cho ca ca ghen ghét!!!

“Nhưng mà Thời Hàn ca ca gọi ta thì chắc chắn là không có chuyện gì mà!” A Cẩn cảm thấy vấn đề này có hơi kỳ lạ nha! Nàng cười tủm tỉm: “Ca ca, vừa rồi mọi người đang nói gì thế, cái gì mà họ Tứ?”

Lục Vương phi liếc nàng một cái: “Ở đâu cũng có chuyện của con, con ngoan ngoãn ở yên cho ta, đừng có chạy nhảy khắp nơi, không nên nghe ngóng, cũng không được hỏi thăm. Sao ta lại sinh ra hai đứa quỷ đòi nợ các con, tỷ tỷ con cả ngày chỉ biết xem bói, con thì hay rồi, cả ngày đều muốn lo chuyện bao đồng. Con gái con đứa, ở trong phòng đọc sách đánh đàn vẽ tranh, thêu thùa vẽ chân mày ngắm hoa không phải rất tốt à? Chỉ muốn chạy ra ngoài, tính cách cũng hoang dã!”

A Cẩn thấy mình bị chửi một hồi, nhưng mà cảm giác này… tốt quá nha!

Nàng đã từng vượt qua thời kỳ tuổi thơ không có mẫu thân. Lúc đó, nàng cực kỳ hâm mộ người khác có mẹ, người khác có mẹ thương, có mẹ mắng, bất kể thế nào thì đều tốt. Nhưng nàng không có mẹ, nàng chỉ có một chú Ba không đứng đắn y như nàng.

Mà bây giờ, nàng có mẫu thân. Cho dù bị mắng nhưng cũng rất vui, cực kỳ vui sướng, cực kỳ vui sướng!

Cẩn Ngôn nhìn A Cẩn bị mắng mà còn cười hì hì, không nhịn được thở dài. Sao cô muội muội này lại ngốc nghếch đáng yêu như thế! Bị mắng còn cười vui vẻ như vậy!

Còn Thời Hàn thì bày ra gương mặt cưng chiều. Ngươi xem, tiểu cô nương nhà hắn được nuôi tốt bao nhiêu, đúng là dáng vẻ hồn nhiên ngây thơ.

Làm sao A Cẩn biết được, chẳng qua là mình sống hai đời, cuối cùng hiểu được một số chuyện khó khăn, lại bị người ta liên tưởng ra nhiều thứ.

“Mẫu thân, con ngoan như vậy, sao mà người nỡ mắng con chứ? Hơn nữa, tính con hoang dã không phải đều do Thời Hàn ca ca sao, là huynh ấy dạy hư con.” Ngón tay ngọc nhỏ dài của A Cẩn chỉ về phía Thời Hàn.

Nhắc đến cũng lạ, A Cẩn trưởng thành thành một tiểu thiếu nữ, dáng vẻ tư thế không có cái nào là không xuất sắc trong đám người. Nhưng chỉ có mỗi bàn tay là vẫn nhỏ, còn hơi mũm mĩm, cho người ta cảm giác mềm mại.

Thời Hàn: “Đều tại ta. Ha ha, trèo cây trách ta, mò cá trách ta, đánh nhau trách ta, tất cả đều là tại ta.”

Đầu A Cẩn tiu nghỉu cúi xuống, nàng ấm ức: “Ta cũng đâu có cố ý, hơn nữa, rõ ràng là Thời Hàn ca ca nói ta làm thế nào cũng được! Là Thời Hàn ca ca cưng chiều ta tận trời mà!”



Biểu cảm này, giọng điệu này, giống như bụp một cái ấn mở cái chốt nào đó. Phó Thời Hàn lập tức: “A Cẩn sao thế? Tất cả đều là do Thời Hàn ca ca dạy muội, đương nhiên đều là ta không tốt! A Cẩn cứ tiếp tục gây rắc rối, không sao cả, có Thời Hàn ca ca mà!”

A Cẩn: “Thời Hàn ca ca đối tốt với ta nhất.”

Thời Hàn nở nụ cười, khẽ gật đầu với A Cẩn: “Tất cả đều không sao hết.”

Cẩn Ngôn cảm thán, tên Phó Thời Hàn này cười lên đúng là rồng đến nhà tôm. Sợ là ngay cả thần tiên chân chính nhìn thấy cũng cảm thấy không bằng. Chỉ là… cái người nhìn thông minh này lại bị thủ đoạn nhỏ của muội muội hắn lừa dối. Có đôi khi thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nước chát tạo khối đậu hũ!

“Ái chà chà, Thời Hàn đã đến rồi sao?” Từ xa đã nghe được giọng của Lục Vương gia vang lên trong viện, A Cẩn cảm giác đúng là ma âm xuyên lỗ tai. Sự nhiệt tình mà cha nàng thể hiện ra cũng quá mức, khiến người ta không chịu được.

Thời Hàn nhìn mọi người trong phòng, nói: “Sắc trời cũng không còn sớm, ta không làm chậm trễ mọi người nghỉ ngơi nữa!” Nói rồi hắn đứng dậy, Lục Vương phi lập tức: “Thời Hàn có rảnh thì đến thường xuyên.”

Thời Hàn cười: “Con coi ở đây là nhà mình.”

Cẩn Ngôn cười ha hả, Thời Hàn nói tiếp: “Con nghĩ Vương gia sẽ không đến gây sự với Lý cô nương nữa.”

Cẩn Ngôn: “... Cha ta thế mà lại nghe huynh.”

Thời Hàn mỉm cười: “Phân tích tình huống cẩn thận với ông ấy, đương nhiên sẽ không có vấn đề.”

Nói rồi, hắn đi đến cửa: “Lục thúc, con đang muốn đến Thư phòng tìm thúc đây.”

Lục Vương gia: “Thật à? Quả nhiên chúng ta thần giao cách cảm, nào nào nào!”

A Cẩn thấy hai người kề vai sát cánh rời đi, nói: “Huynh nói xem… đừng nói cha vừa ý Phó Thời Hàn nha?” Loại suy nghĩ này quỷ dị lắm đó! Ngay cả nàng cũng cảm giác người hơi co lại.

Lục Vương phi lập tức cốc nàng một cái: “Cái con bé chết dẫm này, nói bậy gì đó? Còn để ta nghe con nói mấy lời không đàng hoàng này thì sẽ bắt con nhốt vào trong Phật đường.”

A Cẩn lẩm bẩm: “Chỗ đó không phải chỗ Liên di nương thích nhất sao? À đúng rồi, mẹ, con quên mất. Không phải Liên di nương để cho cha xử lý sao?”

Lục Vương phi: “Ta đâu rảnh quan tâm chuyện của ông ấy, để hôm khác bảo quản gia báo với Vương gia một tiếng. Ông ấy muốn quản thì quản, mặc kệ thì cứ nhốt trong phòng. Dù sao ta cũng không muốn quan tâm gì đến ả ta.”

A Cẩn: “Tuân lệnh!”

Cẩn Ngôn thấy nàng hoạt bát thì cười: “Con nhóc muội, càng ngày càng nghịch ngợm. Ta vốn nghĩ có lẽ là do Hoàng gia gia quá dung túng muội, bây giờ xem ra ngoại trừ Hoàng gia gia, rõ ràng còn tồn tại một tên muốn dạy hư con nít hơn!”

A Cẩn: “Ca ca bắt nạt người ta, làm sao ta lại bị dạy hư được! Ta biết điều, đáng yêu hiểu chuyện như vậy, làm sao huynh có thể nói ta như vậy. Hu hu, mẫu thân, người nhìn ca ca đi, huynh ấy bắt nạt người ta!” A Cẩn lập tức ôm eo Lục Vương phi.

Cẩn Ngôn thấy A Cẩn làm nũng thì không nhịn được cười: “Được rồi, con nhóc con, mau về phòng nghỉ ngơi đi. Trông mong tới thế này cũng không biết là vì cái gì.”

Lục Vương phi vỗ vỗ tay A Cẩn: “Về nghỉ ngơi đi, ta có mấy câu muốn nói với ca ca con.”

A Cẩn nhìn mẫu thân và huynh trưởng đầy mong đợi, nhưng mà hai người họ không có ý định để cho một tiểu cô nương như nàng xen vào việc của người khác, xua tay bảo nàng rời đi.

Trên đường về, A Cẩn ngẩng đầu nhìn trăng, hỏi A Bích bên cạnh: “Ngươi nói xem… bọn họ đều đang suy nghĩ cái gì?”

A Bích: “Nô tỳ ngu dốt, đương nhiên là không đoán được.”

A Cẩn cười tủm tỉm: “Ta thấy là không biết Thời Hàn ca ca lại khuyến khích cha ta làm cái gì đây! Mà mẹ và ca ca ta rất có thể là đồng lõa!”

Đồng lõa? Cái cách dùng từ này!

“Có lẽ tiểu Quận chúa nghĩ nhiều rồi.” Tuy nói như vậy, nhưng ngay cả trong lòng A Bích cũng không thể nào tin.

“Hà hà, bất kể có phải là nghĩ nhiều hay không, bây giờ chúng ta đều đi ngủ. Ừm… ta cảm thấy đêm nay vẫn nên ngủ cùng tỷ tỷ thì ngon hơn!” Nghĩ như vậy, A Cẩn lập tức quẹo vào lối rẽ: “Một lát ngươi về phòng mang quần áo của ta đến.” Cứ quyết định vui sướng như vậy đi!

Lúc này, Oánh Nguyệt đang đầu tóc bù xù nằm trên giường xem Bát Quái phong thủy!

A Cẩn vừa bước vào đã bắt đầu cởi quần áo, Oánh Nguyệt nhìn nàng: “Tiểu tổ tông, sao muội lại đến đây rồi?”

A Cẩn cười tủm tỉm: “Đợi sau này tỷ tỷ xuất giá rồi, ta sẽ không thể ngủ chung, cùng trao đổi bí mật nhỏ với tỷ tỷ nữa. Cho nên bây giờ phải tranh thủ nắm chắc cơ hội hơn nha!”

Oánh Nguyệt: “Vậy muội tắm trước rồi đến.”

A Cẩn: “Tắm ở đây cũng vậy.”

Chẳng bao lâu sau, A Cẩn tắm xong thơm ngào ngạt chui vào ổ chăn với Oánh Nguyệt, hai người cùng nhau nghiên cứu quyển Bát Quái phong thủy kia. A Cẩn chậc lưỡi, nói: “Ta thấy sách này của tỷ rất bình thường.”

Oánh Nguyệt: “Nói bậy, đây là do ta dùng hết tiền riêng để mua, muội dám nói? Muội có hàng tốt thì muội lấy ra, lấy ra đây!!!” Còn dám nói sách của nàng không tốt, hừ hừ!

A Cẩn xòe tay: “Ta chưa từng thấy hàng tốt, nhưng tỷ nhìn quyển sách này của tỷ đi, có rất nhiều thứ trong đó là nghịch lý. Đừng tưởng rằng ta nhỏ hơn tỷ thì không hiểu, phải biết rằng, ta cũng là người trải qua hun đúc có được không?” Khoan nói đến những thứ nàng chơi kiếp trước, chỉ nhìn kiếp này, cả ngày nàng đi dạo trong Hoàng cung, sách trong Tàng Thư Các đều bị nàng đọc qua rồi đấy biết chưa? Cho dù là một số ghi chép tuổi đời hơi lâu, nàng cũng đọc say sưa ngon lành.

Oánh Nguyệt ngồi dậy: “Vậy muội nói cho ta sách gì tốt? Muội cũng biết đó, cái loại ta thích.”

A Cẩn nghiêng đầu: “Ầy… hình như trong cung không có thứ tính quẻ này nha!” Bất kể trong lòng Hoàng gia gia có tin hay không, nhưng ngoài mặt ông ấy không tin nha!

“Vậy muội nói có cái gì để ta học được một ít cũng không tệ rồi. Nửa bình nước cũng được nha!” Oánh Nguyệt cảm thấy dạo này muốn học một nghề cho chín đúng là quá khó rồi.

A Cẩn nghiêng đầu suy nghĩ, một lúc lâu sau mới nói: “Tỷ tỷ, ta nghĩ đến một người rất tốt, nhất định huynh ấy biết rất nhiều. Cho dù không biết thì cũng có thể tìm được.”

“Hả?” Đôi mắt Oánh Nguyệt sáng lên.

“Chính là biểu ca của Thời Hàn ca ca - Cảnh Diễn ca ca đó. Ta cảm thấy nhất định huynh ấy có thể tìm được sách hay. Nhà Cảnh Diễn ca ca bọn họ buôn bán lớn, có không ít hiệu cầm đồ gì đó, những thứ đồ kỳ kỳ quái quái kia luôn rất dễ lưu lạc đến những chỗ như thế. Hơn nữa, Cảnh Diễn ca ca thường xuyên ra ngoài bàn chuyện làm ăn, tỷ biết mà, vào Nam ra Bắc, cố gắng thì sẽ tìm được sách hay. À đúng rồi, còn Hoàng thúc nữa, Hoàng thúc cũng thế, thúc ấy du lịch khắp nơi, chúng ta nói với thúc ấy, để thúc ấy lưu ý những thứ này, nói không chừng sẽ tìm được đó!” A Cẩn lập tức nghĩ được tới mấy người nha!

Oánh Nguyệt: “A Cẩn đúng là muội muội tốt. Được, chờ ngày mai ta sẽ đi tìm bọn họ. Hà hà!” Oánh Nguyệt cảm thấy muội muội nàng lúc then chốt vẫn rất hữu dụng.

A Cẩn đắc ý: “Ta là muội muội tốt nhỉ? Nhưng mà, ta cảm thấy tỷ vẫn không nên đi nói thẳng thì hay hơn.”

Oánh Nguyệt buồn bực: “Vì sao?”



A Cẩn: “Để ca ca đi nói, hà hà! Chúng ta là người có ca ca mà!” A Cẩn chọc bụng mình. Oánh Nguyệt yên lặng nhìn động tác của nàng: “Muội đâu còn là trẻ con nữa? Sao cái thói quen này không sửa được chứ?”

A Cẩn cười hì hì: “Lại không sao cả.”

“Muội cũng là một đại cô nương rồi.” Oánh Nguyệt cảm thấy người làm tỷ tỷ nên dạy muội muội.

A Cẩn: “Vậy thì sao chứ, bất kể lớn thế nào thì đều có thể có một ít thói quen nhỏ.” Nàng cười tủm tỉm.

Oánh Nguyệt bó tay rồi…

“Còn nữa, muội đó, đừng có lúc nào cũng thông đồng với Phó Thời Hàn, cấu kết với nhau làm chuyện xấu, hắn không phải người tốt đâu! Ặc… tuy từ nhỏ đã đối với muội rất tốt, nhưng mà…” Oánh Nguyệt còn chưa dông dài xong thì đã thấy A Cẩn phát ra âm thanh “hừ hừ” rất nhỏ. Tiểu cô nương này thế mà lại… ngủ!

Oánh Nguyệt thở dài: “Muội muội của ta ngốc như vậy phải làm sao bây giờ?” Tiểu thiếu nữ cảm thấy phiền muộn.

Oánh Nguyệt nghĩ rất nhiều, A Cẩn lại liên tục làm mộng đẹp. Trong mộng, A Cẩn phách lối giẫm lên người Thời Hàn, hắn quỳ trên mặt đất, dáng vẻ đáng thương. A Cẩn chống nạnh nghiêm nghị: “Quỳ hát chinh phục cho chị đây…”

233333… cười lăn lộn nha!

Oánh Nguyệt bị đạp tỉnh, nhìn tướng ngủ kỳ ba của A Cẩn, âm thầm thề không ngủ với nàng nữa.

Sáng sớm hôm sau.

Oánh Nguyệt dùng cặp mắt thâm đen nhìn A Cẩn vẻ mặt tươi tỉnh, yếu ớt nói: “Sau này muội tuyệt đối đừng đến chỗ ta nữa!”

A Cẩn khó hiểu: “Vì sao? Tình yêu giữa tỷ muội đâu?”

Oánh Nguyệt: “Ha hả!”

A Cẩn: “Ai da, tỷ tỷ, thật ra trông tỷ rất giống gấu trúc đó!”

Một ngụm máu trong họng Oánh Nguyệt suýt chút phun ra ngoài, con nhóc quậy phá này!

Thật ra Oánh Nguyệt cũng không quan tâm mắt có quầng thâm hay không, nhưng vấn đề là hôm nay các nàng phải ra ngoài, thế này dù sao cũng không dễ coi. Hôm nay chính là ngày cữu mẫu của các nàng mời các vị tiểu thư đến nhà làm khách.

Thật ra đây là một chuyện khá hài hước. Vốn bọn họ nhận được tin Cẩn Ngôn sắp trở về, Lục Vương phi nghĩ tuổi của Cẩn Ngôn không còn nhỏ, muốn tìm một mối nhân duyên tốt cho hắn. Nhưng nếu như Lục Vương phi tự mình tổ chức yến hội thì có hơi rõ ràng quá, thế nên mới nhờ chị dâu Ngu Uyển Tâm tổ chức một yến hội như thế. Bà cũng không muốn để chuyện này quá dễ thấy, cho nên gửi thiệp mời từ sớm, có ai ngờ, Cẩn Ngôn thế mà lại mang theo Lý Tố Vấn về cùng. Bây giờ ngược lại có hơi xấu hổ, nhưng cũng may mà lúc trước không tuyên dương chuyện này, nên giờ có thể làm thành yến hội bình thường.

Đợi sắp xếp xong xuôi, Lục Vương phi nhìn lớp phấn dày trên mặt Oánh Nguyệt, nhíu mày: “Một giai nhân thanh lệ lại thoa phấn dày như vậy, rửa bớt cho ta.”

Oánh Nguyệt chu môi: “Mắt có quầng thâm.”

Lục Vương phi nghĩ đến cái tướng ngủ đó của tiểu nữ nhi nhà mình, không nhịn được mà bật cười: “Con cũng bị vạ lây.”

Lục Vương phi cười đủ rồi mới nói: “Có lẽ Lý cô nương cũng sửa soạn xong xuôi rồi, A Phúc, ngươi đi xem một chút.”

Lần này ra ngoài, Lục Vương phi càng nghĩ thì càng quyết định mang theo Lý tiểu thư. Nếu Cẩn Ngôn đã nhận định Lý tiểu thư thì bọn họ có nói thêm cái gì cũng vô dụng. Hơn nữa, Lục Vương phi cảm thấy có một cô con dâu ngây thơ không rành thế sự cũng tốt, không có những chuyện loanh co lòng vòng kia, có cái gì thì nói cái đó, không khiến người ta nhọc lòng. Không chỉ thế, tuy Cẩn Ngôn đã nói cơ thể mình tốt rồi, nhưng dù sao bà cũng có chút không yên lòng. Bệnh từ nhỏ đến lớn lâu như vậy, thật sự nói tốt là tốt sao? Có một cô vợ trẻ làm đại phu dù sao cũng khiến người ta yên tâm.

Nghĩ như vậy, Lục Vương phi đã cảm thấy chọn Lý tiểu thư làm con dâu cũng không tệ. Lần này chính là biến tướng từ xem mắt thành giới thiệu Lý tiểu thư cho mọi người.

Sáng sớm Lý Tố Vấn đã bị gọi dậy sửa soạn, hai ngày trước nàng đã biết hôm nay phải ra ngoài. Xưa giờ đã quen mộc mạc, bây giờ lụa là gấm vóc ra ngoài thế này, nàng có hơi mất tự nhiên. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác của Cẩn Ngôn, nàng bật cười: “Đẹp không?”

Cẩn Ngôn lập tức đáp: “Đương nhiên là giai nhân khuynh thành.”

Lục Vương phi thấy hai người rất ngọt ngào thì vui mừng gật đầu.

Tiền đồ Thẩm Nghị không thể đo đếm, Ngu Uyển Tâm lại là tiểu nữ nhi được yêu thương nhất nhà họ Ngu, yến hội do nàng tổ chức đương nhiên là đông như trẩy hội. Hơn nữa mọi người cũng hiểu hành động lần này của Ngu Uyển Tâm có lẽ là vì chọn người cho hôn sự của Cẩn Ngôn. Nhưng đương nhiên Ngu Uyển Tâm xử lý cực kỳ ổn thỏa, không chỉ mời tiểu thư các nhà mà công tử danh môn được mời cũng không ít. Xem quy mô đúng là tương đối long trọng.

Đợi đến khi Lục Vương phi dẫn mọi người đến Thẩm phủ, gã sai vặt bèn vội vã dẫn người vào: “Mời Lục Vương phi vào, vừa rồi phu nhân nhà ta còn sai Bích Dao cô nương đến cổng xem thử đấy!”

Lục Vương phi và Thẩm phu nhân là người một nhà, đương nhiên cũng đến rất sớm.

Mọi người đi vào phòng khách, Ngu Uyển Tâm vội vàng buông đứa trẻ trong lòng xuống, mỉm cười nói: “Vương phi đến rồi, mới nãy ta còn nhắc người đấy!” Ngu Uyển Tâm thành thân lâu rồi mới có thai, bây giờ Tiêu nhi - con của nàng mới một tuổi.

A Cẩn vội vàng bước đến bên cạnh Ngu Uyển Tâm, ôm biểu đệ nhà cậu vào trong lòng: “Tiêu nhi, đệ có nhớ biểu tỷ không?”

Thẩm Tiêu mới hơn một tuổi ê a ê a vỗ tay, cực kỳ vui vẻ.

A Cẩn đắc ý: “Mọi người xem, Tiêu nhi rất ưa thích con. Chắc chắn là đệ ấy biết biểu tỷ của mình là một người đẹp!”

Cẩn Ngôn cười: “Có lẽ là đệ ấy biết da mặt của biểu tỷ mình dày nhất.” Bây giờ không có người ngoài, Cẩn Ngôn cũng chọc ghẹo. Lý Tố Vấn đi bên cạnh hắn, tò mò nhìn Tiêu nhi, hỏi Cẩn Ngôn: “Con của chúng ta cũng sẽ thế này sao?”

Câu này chọc Ngu Uyển Tâm bật cười: “Đương nhiên là sẽ đáng yêu vậy rồi.”

Lục Vương phi giới thiệu cho bọn họ: “Tố Vấn, vị này là cữu mẫu của Cẩn Ngôn, bây giờ con cứ gọi bá mẫu là được. Tẩu tử, đây chính là Lý cô nương.”

Ngu Uyển Tâm quan sát Lý Tố Vấn, thấy nàng cũng đang nghiêm túc nhìn mình thì nở nụ cười.

Tố Vấn: “Chào bá mẫu.” Trông rất nghe lời.

“Quả nhiên Lý cô nương quốc sắc thiên hương. Khó trách Cẩn Ngôn ngưỡng mộ như vậy.” Ngu Uyển Tâm mỉm cười nói.

Nghe câu này, Tố Vấn nghiêm túc giải thích: “Hắn thích ta là vì ta giỏi hơn hắn.”

Ngu Uyển Tâm sửng sốt một chút, lập tức cười lớn hơn: “Quả nhiên là tính cách Cẩn Ngôn chúng ta sẽ thích.”

A Cẩn tỏ vẻ không hiểu thì hỏi: “Cữu mẫu, làm sao người biết ca ca thích tính cách thế này?”

Ngu Uyển Tâm nói nghiêm túc: ‘Đương nhiên là thích cô nương ngây thơ động lòng người thế này rồi. Ai bảo muội muội của nó tinh ranh quá như thế, mưu kế quá nhiều, đương nhiên là hắn kính sợ tránh xa, bị dọa nha!”

A Cẩn: “Mợ bắt nạt người ta…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook