Chương 94: CHƯƠNG 94
Cống Trà
02/06/2016
Phương ngự y
không chút nghĩ ngợi, một tay giữ cổ tay Lữ Bát Nương, đem nàng nhấn
xuống, để nàng phải ngồi xuống đáy thù́ng nước tắm, chính mình lại ngồi
trên đầu gối Lữ Bát Nương, Lữ Bát Nương mắc kẹt trong thùng tắm không
thể nhúc nhích, nhất thời Phương ngự y giành thanh chủy thủ từ tay Lữ
Bát Nương, cầm lên đặt giữa cổ họng Lữ Bát Nương, thấp giọng nói: "Nói,
ngươi do ai phái tới?"
Thùng nước tắm cao cỡ nửa người, trong thùng vốn đã đầy nước, Lữ Bát Nương vóc dáng vừa phải, cũng không tính là cao, ngồi ở trong thùng, nước ngập vừa đúng đến lỗ mũi nàng, bởi vậy nàng phải ngửng cao mặt mới hô hấp được, khi bị Phương ngự y dùng chủy thủ uy hiếp, càng không dám nhúc nhích, cũng không dám trả lời, chỉ có thể giương mắt nhìn, vừa - xấu hổ vừa tức giận, tâm tình vô cùng phức tạp.
Phương ngự y ngồi trên gối Bát Nương, hắn cao hơn Lữ Bát Nương nửa cái đầu, nước chỉ ngập đến trên cổ, vả lại giữ được chủy thủ trong tay, cũng cường thế hơn rất nhiều. Lại hỏi tiếp : "Ngươi có nói hay không?" Cừ thật, nhà ai có thể phái sát thủ xinh đẹp như vậy ra ngoài?
Lữ Bát Nương ngẩng đầu lên, mặc dù mũi cách mặt nước một khoảng, nhưng trong miệng vẫn bị uống đầy một miệng nước, lúc này quả thật không thể mở miệng nói chuyện.
Phương ngự y mặc dù đang ngâm mình ở trong nước, nhưng lại là cùng một mỹ nhân ở một chỗ, toàn thân là lửa nóng, lúc này không cần thầy dạy cũng biết, một tay cầm chủy thủ, một tay đã nâng cằm Lữ Bát Nương lên, để nàng ngửa mặt lên, lúc này mới hỏi: "Là thái tử điện hạ phái ngươi tới? Nếu như vậy, ngươi cũng không cần động, nếu mà không phải là, ừ, cũng không cần động."
Hai, nhất định là thái tử phái nàng tới, cần gì nhiều lời vô ích? Hiện giờ làm gì với nàng đây?
Tay Phương ngự y nâng Lữ Bát Nương buông lỏng ra, từ trên búi lấy xuống một viên thuốc, giữ chặt chủy thủ, chờ Lữ Bát Nương há mồm thì đem viên thuốc nhét vào miệng Lữ Bát Nương, lại bóp mũi của nàng một cái, nghe được tiếng nàng nuốt viên thuốc, biết nàng đã thực sự nuốt viên thuốc vào, mới nói: "Đây là ** hoàn, sau khi ăn vào, tay ngươi chân như nhũn ra, ngươi sẽ không thể chạy."
Quả nhiên rất nhanh Lữ Bát Nương đã mềm nhũn cả người, hoàn toàn dụa vào người Phương ngự y, lẩm bẩm hỏi "Ngươi định làm gì?"
"Đương nhiên là gọi người tới, giao ngươi cho Vương Gia xử lý." Phương ngự y cầm chủy thủ đứng lên, thấy Lữ Bát Nương cả người mất chỗ dựa, tuột xuống đáy thù́ng, liền tới nâng cánh tay nàng đặt lên miệng thùng tắm, không biết có phải do chủy thủ quá mức sắc bén hay không mà khi chủy thủ chạm vào cánh tay Lữ Bát Nương, xiêm áo nàng bị rạch ra, lộ sạch cả cánh tay.
** hoàn, vốn do Phương ngự y trong lúc vô tình mà chế ra, tên cũng chính là ý nghĩa của thuốc, thuốc này cũng là cũng một loại xuân hoàn.
Thân thể đã Lữ Bát Nương mềm nhũn, lỗ tai nhanh chóng nóng lên, rất khó chịu, không khỏi khẽ ngâm một tiếng.
Phương ngự y nghe được âm thanh này gọi, không khỏi..., chủy thủ vẽ thêm một đường, cổ áo Lữ Bát Nương mở rộng, lộ ra nơi đẫy đà .
"Cứu mạng. . . . . ." Lữ Bát Nương kêu hai tiếng, âm thanh chuyển thành tiếng ngâm.
Tay trái Phương ngự y xách Lữ Bát Nương lên, tay phải lại vẽ thêm một đường nữa, vì vậy, xiêm áo Lữ Bát Nương đều bị mở ra, mà nàng cũng không có lực phản kháng.
Phương ngự y ném cây chủy thủ ra bên ngoài, xách Lữ Bát Nương lên, nghiêm túc hỏi "Ngươi nguyện ý gả cho ta không? Nếu nguyện ý, sẽ không cần phải chết. Nếu không nguyện ý, ta sẽ gọi người tới, giao ngươi cho Vương Gia, ngươi nhất định sẽ chết."
Lữ Bát Nương dùng chút hơi sức còn lại gật đầu một cái. Sư phụ đã nói rằng chỉ khi còn sống mới có thể làm được mọi chuyện, chết rồi tất cả đều là cái rắm.
Phương ngự y thở ra một hơi, nguyện ý gả cho ta là được, nếu không, xuống tay như vậy, thật đúng là mất hết cả khí tiết.
Sau đó, Phương ngự y liền đặt Lữ Bát Nương lên cạnh thùng, "Bành bạch" , vừa giải thích: "Đây là giúp nàng giải ** hoàn , nàng đừng sợ."
Một đêm này, một nữ sát thủ, cứ như vậy bị Phương ngự y thu phục.
Ngày dần đến thì Phương ngự y mở cửa phòng, gọi một ma ma nói: "Ma ma, tìm cho ta một bộ xiêm áo của nữ tử, đối chiếu với vóc người Quận chúa mà chọn cho ta một bộ."
Ma ma vừa từ trong phòng đi ra,còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, nghe Phương ngự y nói vậy, bật thốt lên: "Phương ngự y, ngươi phải giả gái sao?"
"Không phải, xiêm áo là để cho nương tử của ta mặc." Phương ngự y ưỡn thẳng ngực, từ đó về sau, ta cũng có nương tử giống người khác.
Ma ma ngạc nhiên, nhất thời lại không dám hỏi nữa, vội đi xuống, tự đi tìm quản sự nương tử muốn xiêm áo.
Quản sự nương tử trong phủ nghe được là Phương ngự y yêu cầu, không nói hai lời, lập tức tìm ra một bộ xiêm áo giao cho ma ma, lại dặn: "Vương gia bị bệnh toàn dựa vào Phương ngự y chữa trị, các ngươi hầu hạ người cho tốt, chớ có biếng nhác."
Ma ma đáp, cầm xiêm áo trở về, gõ cửa, đợi Phương ngự y ra mở cửa, liền đem xiêm áo giao cho hắn.
Phương ngự y nhận xiêm áo, xoay người vào phòng, đóng cửa cẩn thận, rồi đi tới bên giường, dịu dàng nói: "Nương tử, xiêm áo đây rồi, nàng mặc vào, đợi rửa mặt, chỉnh trang xong, thì cùng ta đi gặp Vương Gia và vương phi."
Lữ Bát Nương vô cùng thẹn thùng, chỉ đành co lại ở trong chăn, bất động.
Suốt cả một đêm, Phương ngự y đều ở đây giải độc cho nàng, quá trình giải độc rất **. Sau, Phương ngự y còn hỏi lai lịch của nàng, nghe nàng nói ở thâm sơn học nghệ, học thành, liền ra ngoài tìm minh chủ làm nơi nương tựa, nghĩ muốn đền đáp triều đình.
Phương ngự y vừa giải độc vừa phân tích cho nàng, nói hiện giờ minh chủ là Tề vương Trầm Tử Trai. Nghĩ đền đáp triều đình, thì nàng nên gả cho hắn sau, cùng nhau đi theo Tề vương, chính là đền đáp triều đình rồi.
Lữ Bát Nương lúc ấy rời núi thì sư phụ cũng có nói qua, nếu có hảo nam tử chịu cưới nàng, liền nhanh chóng gả cho hắn, phu quân nói đền đáp người nào, liền đền đáp người ấy, không cần suy nghĩ quá nhiều. Hiện nay, tất cả nàng sẽ nghe phu quân.
Phương ngự y thấy Lữ Bát Nương bất động, liền đến lật chăn ra, giúp Lữ Bát Nương mặc xiêm áo, nhất thời thấy trên người Lữ Bát Nương điểm hồng nhỏ nhỏ, chính là vết hôn hôm qua, hơi đau lòng, nói: "Ta lần sau sẽ nhẹ một chút, cái này là dạng khẩu vị nặng rồi."
Lữ Bát Nương bật thốt lên: "Chúng ta là người học võ, một chút xíu thương tổn ta cũng không thèm để ý."
"Không, nàng đãđi theo ta thì tận lực không để bị thương." Phương ngự y nghiêm túc nói: "Nếu bị thương, ta sẽ đau lòng."
Lữ Bát Nương trong lòng không hiểu sao thấy ngọt ngào, quả nhiên tìm được nam nhân tốt rồi, hắn hiểu được cần phải yêu thương nàng! Sư phụ nói rồi, nam nhân biết yêu thương , đau lòng cho nữ nhân, vô cùng hiếm hoi, tìm được, cũng không cần bỏ qua.
Sau đó, Phương ngự y lại cho người bưng nước rửa mặtvào, hắn hầu hạ Lữ Bát Nương rửa mặt, cực kỳ dịu dàng, tỉ mỉ.
Lữ Bát Nương càng cảm động, hạ quyết tâm, phải giúp Phương ngự y cùng nhau đền đáp Tề vương, đền đáp triều đình. Bởi vậy nàng nói: "Phương lang quân, ngươi cho ta ăn một viên Độc Hoàn! Nếu không, người của vương phủ chưa chắc tin tưởng lời của ta."
Lúc này Trầm Tử Trai đang nghe Vi Thiên Trạch bẩm báo, nói là tối hôm qua có một người áo đen lẻn vào Vương phủ , nhưng lục soát một đêm, cũng không tìm ra người áo đen, hắn hoài nghi trong phủ có nội gián, muốn lục soát lại cả phủ một lần.
Đang nói, thì có người vào báo Phương ngự y cầu kiến, Trầm Tử Trai cho người mời Phương ngự y vào.
Phương ngự y dắt tay Lữ Bát Nương vào phòng của Trầm Tử Trai.
Trầm Tử Trai thấy Phương ngự y dắt tay một cô nương xinh đẹp đi vào, không khỏi kinh ngạc, trong phủ sao lại có cô nương này?
Phương ngự y chào Trầm Tử Trai xong lại bảo Lữ Bát Nương bái kiến hắn.
Lữ Bát Nương liền phúc thân nói: "Lã thị Bát Nương bái kiến Vương Gia!"
"Miễn!" Trầm Tử Trai nhìn Phương ngự y nói: "Đây là?”
Phương ngự y liền giải thích mọi chuyện, lại nói: "Bát Nương đã quyết định gả cho ta, sau này sẽ là người mình." Vừa nói vừa bổ sung:"Bát Nương đã để ta chế riêng một viên độc hoàn, nàng đã ăn nó, nên sau này nhất định sẽ trung thành với vương phủ."
Độc hoàn mà Phương ngự y nói đến, chính là một loại thuốc độc, trong vòng ba tháng, mỗi tháng kẻ trúng độc sẽ phải lấy thuốc giải từ chỗ Phương ngự y một lần nếu không độc phát sẽ phải bỏ mình.
Như vậy cũng được? Trầm Tử Trai và Vi Thiên Trạch nhìn nhau.
Đúng lúc này Hạ Trọng Phương cũng tới, nghe Phương ngự y nói vậy, cũng ngạc nhiên không dứt, một hồi lâu sau lại thấy may mắn, sát thủ thái tử phái tới lại thành người của Phương ngự y, đây là chuyện tốt mà! Nàng vội gọi người tới, phân phó chế tạo đồ trang sức, may xiêm y cho Lữ Bát Nương. Lại nói: "Phương ngự y, thân phận Bát Nương như thế, không tiện để nói cho người ngoài, nên ta sẽ nhờ mẫu thân nhận nàng làm nghĩa nữ, trước cứ ở lại vương phủ, ngươi về bẩm báo rõ với phụ mẫu, lại theo phụ mẫu đến Vương gia cầu hôn, như vậy được không?"
Phương ngự y vội cám ơn Hạ Trọng Phương.
Trầm Tử Trai liền phân phó nói: "Bát Nương không trở về, tất nhiên thái tử sẽ điều tra, lúc này ngươi không nên lộ diện, ở trong nhà là thỏa đáng nhất."
Bên phủ thái tử, quả nhiên đã có người phát hiện Lữ Bát Nương mất , nhanh chóng bẩm báo cho thái tử biết.
Thái tử cho người đi truy xét, truy ra tối hôm qua Lữ Bát Nương đi ra ngoài, hình như đến vương phủ dò xét địa hình, nhưng một đi không trở lại.
Sắc mặt Thái tử khẽ biến, chẳng lẽ Lữ Bát Nương đã chết trong tay Tề vương?
Trong Tề Vương phủ, Hạ Trọng Phương đang nói chuyện với Trầm Tử Trai: "Một bên là Quận chúa, một bên là Thiên Trạch thành thân, Tề Vương phủ nhận được tài lực Phương gia, lại có binh lực của Vi gia, phị mẫu ta lại đồng ý giúp đỡ, giờ lại có Lữ Bát Nương là người làm chứng, đến lúc lật đổ thái tử, chúng ta lại có thêm một phần thắng."
Vừa nói chuyện, lại có người vào báo Vi Thanh Mi tới, Hạ Trọng Phương vội ra đón, mời Vi Thanh Mi vào phòng trong, sai a hoàn, tỉ mỉ nói lại chuyện của Lữ Bát Nương.
Vi Thanh Mi vừa nghe, cũng kinh ngạc:"Phương ngự y cứ vậy mà nhận một nữ sát thủ?"
Hạ Trọng Phương che miệng cười nói: "Phương ngự y am hiểu dùng thuốc." Câu nói kế tiếp, tự nhiên không cần nói rõ.
Vi Thanh Mi cười ra tiếng, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Nếu muốn nhận Lữ Bát Nương làm nghĩa nữ, cần phải có một khuê danh khác."
Hạ Trọng Phương nói: "Cái đó cũng không phải là điều trọng yếu, quan trọng là con muốn để nàng có một thân phận mới có thể xứng với thân phận của Phương ngự y. Hiện nay phụ thân là tâm phúc trong lòng hoàng thượng, nghĩa nữ của phụ thân và mẫu thân đương nhiên sẽ xứng với Phương ngự y."
Vi Thanh Mi nhất thời cười nói: "Phương nương, bây giờ khi nói chuyện, con càng ngày càng có phong phạm của vương phi."
Mẹ con hai người cùng nhau thương nghị, sau lại gọi Lữ Bát Nương đến gặp .
Vi Thanh Mi thấy tướng mạo Lữ Bát Nương xuất sắc, tâm tư đơn thuần, cũng rất thích, cười nói: "Ta có phúc khí rồi, lại có thêm một nữ nhi xinh đẹp như vậy, trước gọi một tiếng mẫu thân!"
Lữ Bát Nương vốn đang ngượng ngùng, nhưng thấy Vi Thanh Mi thân thiết như vậy, cũng dần dần buông lỏng, gọi: "Mẫu thân!"
Vi Thanh Mi mỉm cười, kéo Lữ Bát Nương ngồi xuống,hỏi "Phương ngự y có khi dễ con không?"
Lữ Bát Nương nhíu mày nói: "Con chỉ cần dùng một tay là có thể đem hắnvật ngã, hắn dám khi dễ con sao?"
Một câu nói này đã đủ chọc cười Vi Thanh Mi và Hạ Trọng Phương.
Hạ Trọng Phương liền hỏi Lữ Bát Nương: "Bát Nương vẫn luôn đi theo sư phụ học võ, năm nay mới xuống núi sao?"
Lữ Bát Nương nói: "Đúng vậy. Sư phụ nói, năm đó nàng nhặt được ta ở ven đường, liền mang về nuôi dậy. Năm nay, nói nhìn ta cũng lớn như vậy, không nên ở lại trong núi nữa, nên xuống núi đền đáp triều đình. Ta liền thu dọn đồ đạc ra đi."
Cả ngày hôm nay, Phương ngự y đều cười khúc khích. Đến buổi chiều, đang muốnnghỉ ngơi, thì thấy Lữ Bát Nương ôm gối đầu tiến vào, vừa vui mừng, vừa ngạc nhiên, đây là?
Lữ Bát Nương thoải mái ngồi vào giường nói: "Tề Vương phủ không an toàn, ta quyết định buổi tối cũng sẽ tới để bảo vệ ngươi."
Thùng nước tắm cao cỡ nửa người, trong thùng vốn đã đầy nước, Lữ Bát Nương vóc dáng vừa phải, cũng không tính là cao, ngồi ở trong thùng, nước ngập vừa đúng đến lỗ mũi nàng, bởi vậy nàng phải ngửng cao mặt mới hô hấp được, khi bị Phương ngự y dùng chủy thủ uy hiếp, càng không dám nhúc nhích, cũng không dám trả lời, chỉ có thể giương mắt nhìn, vừa - xấu hổ vừa tức giận, tâm tình vô cùng phức tạp.
Phương ngự y ngồi trên gối Bát Nương, hắn cao hơn Lữ Bát Nương nửa cái đầu, nước chỉ ngập đến trên cổ, vả lại giữ được chủy thủ trong tay, cũng cường thế hơn rất nhiều. Lại hỏi tiếp : "Ngươi có nói hay không?" Cừ thật, nhà ai có thể phái sát thủ xinh đẹp như vậy ra ngoài?
Lữ Bát Nương ngẩng đầu lên, mặc dù mũi cách mặt nước một khoảng, nhưng trong miệng vẫn bị uống đầy một miệng nước, lúc này quả thật không thể mở miệng nói chuyện.
Phương ngự y mặc dù đang ngâm mình ở trong nước, nhưng lại là cùng một mỹ nhân ở một chỗ, toàn thân là lửa nóng, lúc này không cần thầy dạy cũng biết, một tay cầm chủy thủ, một tay đã nâng cằm Lữ Bát Nương lên, để nàng ngửa mặt lên, lúc này mới hỏi: "Là thái tử điện hạ phái ngươi tới? Nếu như vậy, ngươi cũng không cần động, nếu mà không phải là, ừ, cũng không cần động."
Hai, nhất định là thái tử phái nàng tới, cần gì nhiều lời vô ích? Hiện giờ làm gì với nàng đây?
Tay Phương ngự y nâng Lữ Bát Nương buông lỏng ra, từ trên búi lấy xuống một viên thuốc, giữ chặt chủy thủ, chờ Lữ Bát Nương há mồm thì đem viên thuốc nhét vào miệng Lữ Bát Nương, lại bóp mũi của nàng một cái, nghe được tiếng nàng nuốt viên thuốc, biết nàng đã thực sự nuốt viên thuốc vào, mới nói: "Đây là ** hoàn, sau khi ăn vào, tay ngươi chân như nhũn ra, ngươi sẽ không thể chạy."
Quả nhiên rất nhanh Lữ Bát Nương đã mềm nhũn cả người, hoàn toàn dụa vào người Phương ngự y, lẩm bẩm hỏi "Ngươi định làm gì?"
"Đương nhiên là gọi người tới, giao ngươi cho Vương Gia xử lý." Phương ngự y cầm chủy thủ đứng lên, thấy Lữ Bát Nương cả người mất chỗ dựa, tuột xuống đáy thù́ng, liền tới nâng cánh tay nàng đặt lên miệng thùng tắm, không biết có phải do chủy thủ quá mức sắc bén hay không mà khi chủy thủ chạm vào cánh tay Lữ Bát Nương, xiêm áo nàng bị rạch ra, lộ sạch cả cánh tay.
** hoàn, vốn do Phương ngự y trong lúc vô tình mà chế ra, tên cũng chính là ý nghĩa của thuốc, thuốc này cũng là cũng một loại xuân hoàn.
Thân thể đã Lữ Bát Nương mềm nhũn, lỗ tai nhanh chóng nóng lên, rất khó chịu, không khỏi khẽ ngâm một tiếng.
Phương ngự y nghe được âm thanh này gọi, không khỏi..., chủy thủ vẽ thêm một đường, cổ áo Lữ Bát Nương mở rộng, lộ ra nơi đẫy đà .
"Cứu mạng. . . . . ." Lữ Bát Nương kêu hai tiếng, âm thanh chuyển thành tiếng ngâm.
Tay trái Phương ngự y xách Lữ Bát Nương lên, tay phải lại vẽ thêm một đường nữa, vì vậy, xiêm áo Lữ Bát Nương đều bị mở ra, mà nàng cũng không có lực phản kháng.
Phương ngự y ném cây chủy thủ ra bên ngoài, xách Lữ Bát Nương lên, nghiêm túc hỏi "Ngươi nguyện ý gả cho ta không? Nếu nguyện ý, sẽ không cần phải chết. Nếu không nguyện ý, ta sẽ gọi người tới, giao ngươi cho Vương Gia, ngươi nhất định sẽ chết."
Lữ Bát Nương dùng chút hơi sức còn lại gật đầu một cái. Sư phụ đã nói rằng chỉ khi còn sống mới có thể làm được mọi chuyện, chết rồi tất cả đều là cái rắm.
Phương ngự y thở ra một hơi, nguyện ý gả cho ta là được, nếu không, xuống tay như vậy, thật đúng là mất hết cả khí tiết.
Sau đó, Phương ngự y liền đặt Lữ Bát Nương lên cạnh thùng, "Bành bạch" , vừa giải thích: "Đây là giúp nàng giải ** hoàn , nàng đừng sợ."
Một đêm này, một nữ sát thủ, cứ như vậy bị Phương ngự y thu phục.
Ngày dần đến thì Phương ngự y mở cửa phòng, gọi một ma ma nói: "Ma ma, tìm cho ta một bộ xiêm áo của nữ tử, đối chiếu với vóc người Quận chúa mà chọn cho ta một bộ."
Ma ma vừa từ trong phòng đi ra,còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, nghe Phương ngự y nói vậy, bật thốt lên: "Phương ngự y, ngươi phải giả gái sao?"
"Không phải, xiêm áo là để cho nương tử của ta mặc." Phương ngự y ưỡn thẳng ngực, từ đó về sau, ta cũng có nương tử giống người khác.
Ma ma ngạc nhiên, nhất thời lại không dám hỏi nữa, vội đi xuống, tự đi tìm quản sự nương tử muốn xiêm áo.
Quản sự nương tử trong phủ nghe được là Phương ngự y yêu cầu, không nói hai lời, lập tức tìm ra một bộ xiêm áo giao cho ma ma, lại dặn: "Vương gia bị bệnh toàn dựa vào Phương ngự y chữa trị, các ngươi hầu hạ người cho tốt, chớ có biếng nhác."
Ma ma đáp, cầm xiêm áo trở về, gõ cửa, đợi Phương ngự y ra mở cửa, liền đem xiêm áo giao cho hắn.
Phương ngự y nhận xiêm áo, xoay người vào phòng, đóng cửa cẩn thận, rồi đi tới bên giường, dịu dàng nói: "Nương tử, xiêm áo đây rồi, nàng mặc vào, đợi rửa mặt, chỉnh trang xong, thì cùng ta đi gặp Vương Gia và vương phi."
Lữ Bát Nương vô cùng thẹn thùng, chỉ đành co lại ở trong chăn, bất động.
Suốt cả một đêm, Phương ngự y đều ở đây giải độc cho nàng, quá trình giải độc rất **. Sau, Phương ngự y còn hỏi lai lịch của nàng, nghe nàng nói ở thâm sơn học nghệ, học thành, liền ra ngoài tìm minh chủ làm nơi nương tựa, nghĩ muốn đền đáp triều đình.
Phương ngự y vừa giải độc vừa phân tích cho nàng, nói hiện giờ minh chủ là Tề vương Trầm Tử Trai. Nghĩ đền đáp triều đình, thì nàng nên gả cho hắn sau, cùng nhau đi theo Tề vương, chính là đền đáp triều đình rồi.
Lữ Bát Nương lúc ấy rời núi thì sư phụ cũng có nói qua, nếu có hảo nam tử chịu cưới nàng, liền nhanh chóng gả cho hắn, phu quân nói đền đáp người nào, liền đền đáp người ấy, không cần suy nghĩ quá nhiều. Hiện nay, tất cả nàng sẽ nghe phu quân.
Phương ngự y thấy Lữ Bát Nương bất động, liền đến lật chăn ra, giúp Lữ Bát Nương mặc xiêm áo, nhất thời thấy trên người Lữ Bát Nương điểm hồng nhỏ nhỏ, chính là vết hôn hôm qua, hơi đau lòng, nói: "Ta lần sau sẽ nhẹ một chút, cái này là dạng khẩu vị nặng rồi."
Lữ Bát Nương bật thốt lên: "Chúng ta là người học võ, một chút xíu thương tổn ta cũng không thèm để ý."
"Không, nàng đãđi theo ta thì tận lực không để bị thương." Phương ngự y nghiêm túc nói: "Nếu bị thương, ta sẽ đau lòng."
Lữ Bát Nương trong lòng không hiểu sao thấy ngọt ngào, quả nhiên tìm được nam nhân tốt rồi, hắn hiểu được cần phải yêu thương nàng! Sư phụ nói rồi, nam nhân biết yêu thương , đau lòng cho nữ nhân, vô cùng hiếm hoi, tìm được, cũng không cần bỏ qua.
Sau đó, Phương ngự y lại cho người bưng nước rửa mặtvào, hắn hầu hạ Lữ Bát Nương rửa mặt, cực kỳ dịu dàng, tỉ mỉ.
Lữ Bát Nương càng cảm động, hạ quyết tâm, phải giúp Phương ngự y cùng nhau đền đáp Tề vương, đền đáp triều đình. Bởi vậy nàng nói: "Phương lang quân, ngươi cho ta ăn một viên Độc Hoàn! Nếu không, người của vương phủ chưa chắc tin tưởng lời của ta."
Lúc này Trầm Tử Trai đang nghe Vi Thiên Trạch bẩm báo, nói là tối hôm qua có một người áo đen lẻn vào Vương phủ , nhưng lục soát một đêm, cũng không tìm ra người áo đen, hắn hoài nghi trong phủ có nội gián, muốn lục soát lại cả phủ một lần.
Đang nói, thì có người vào báo Phương ngự y cầu kiến, Trầm Tử Trai cho người mời Phương ngự y vào.
Phương ngự y dắt tay Lữ Bát Nương vào phòng của Trầm Tử Trai.
Trầm Tử Trai thấy Phương ngự y dắt tay một cô nương xinh đẹp đi vào, không khỏi kinh ngạc, trong phủ sao lại có cô nương này?
Phương ngự y chào Trầm Tử Trai xong lại bảo Lữ Bát Nương bái kiến hắn.
Lữ Bát Nương liền phúc thân nói: "Lã thị Bát Nương bái kiến Vương Gia!"
"Miễn!" Trầm Tử Trai nhìn Phương ngự y nói: "Đây là?”
Phương ngự y liền giải thích mọi chuyện, lại nói: "Bát Nương đã quyết định gả cho ta, sau này sẽ là người mình." Vừa nói vừa bổ sung:"Bát Nương đã để ta chế riêng một viên độc hoàn, nàng đã ăn nó, nên sau này nhất định sẽ trung thành với vương phủ."
Độc hoàn mà Phương ngự y nói đến, chính là một loại thuốc độc, trong vòng ba tháng, mỗi tháng kẻ trúng độc sẽ phải lấy thuốc giải từ chỗ Phương ngự y một lần nếu không độc phát sẽ phải bỏ mình.
Như vậy cũng được? Trầm Tử Trai và Vi Thiên Trạch nhìn nhau.
Đúng lúc này Hạ Trọng Phương cũng tới, nghe Phương ngự y nói vậy, cũng ngạc nhiên không dứt, một hồi lâu sau lại thấy may mắn, sát thủ thái tử phái tới lại thành người của Phương ngự y, đây là chuyện tốt mà! Nàng vội gọi người tới, phân phó chế tạo đồ trang sức, may xiêm y cho Lữ Bát Nương. Lại nói: "Phương ngự y, thân phận Bát Nương như thế, không tiện để nói cho người ngoài, nên ta sẽ nhờ mẫu thân nhận nàng làm nghĩa nữ, trước cứ ở lại vương phủ, ngươi về bẩm báo rõ với phụ mẫu, lại theo phụ mẫu đến Vương gia cầu hôn, như vậy được không?"
Phương ngự y vội cám ơn Hạ Trọng Phương.
Trầm Tử Trai liền phân phó nói: "Bát Nương không trở về, tất nhiên thái tử sẽ điều tra, lúc này ngươi không nên lộ diện, ở trong nhà là thỏa đáng nhất."
Bên phủ thái tử, quả nhiên đã có người phát hiện Lữ Bát Nương mất , nhanh chóng bẩm báo cho thái tử biết.
Thái tử cho người đi truy xét, truy ra tối hôm qua Lữ Bát Nương đi ra ngoài, hình như đến vương phủ dò xét địa hình, nhưng một đi không trở lại.
Sắc mặt Thái tử khẽ biến, chẳng lẽ Lữ Bát Nương đã chết trong tay Tề vương?
Trong Tề Vương phủ, Hạ Trọng Phương đang nói chuyện với Trầm Tử Trai: "Một bên là Quận chúa, một bên là Thiên Trạch thành thân, Tề Vương phủ nhận được tài lực Phương gia, lại có binh lực của Vi gia, phị mẫu ta lại đồng ý giúp đỡ, giờ lại có Lữ Bát Nương là người làm chứng, đến lúc lật đổ thái tử, chúng ta lại có thêm một phần thắng."
Vừa nói chuyện, lại có người vào báo Vi Thanh Mi tới, Hạ Trọng Phương vội ra đón, mời Vi Thanh Mi vào phòng trong, sai a hoàn, tỉ mỉ nói lại chuyện của Lữ Bát Nương.
Vi Thanh Mi vừa nghe, cũng kinh ngạc:"Phương ngự y cứ vậy mà nhận một nữ sát thủ?"
Hạ Trọng Phương che miệng cười nói: "Phương ngự y am hiểu dùng thuốc." Câu nói kế tiếp, tự nhiên không cần nói rõ.
Vi Thanh Mi cười ra tiếng, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Nếu muốn nhận Lữ Bát Nương làm nghĩa nữ, cần phải có một khuê danh khác."
Hạ Trọng Phương nói: "Cái đó cũng không phải là điều trọng yếu, quan trọng là con muốn để nàng có một thân phận mới có thể xứng với thân phận của Phương ngự y. Hiện nay phụ thân là tâm phúc trong lòng hoàng thượng, nghĩa nữ của phụ thân và mẫu thân đương nhiên sẽ xứng với Phương ngự y."
Vi Thanh Mi nhất thời cười nói: "Phương nương, bây giờ khi nói chuyện, con càng ngày càng có phong phạm của vương phi."
Mẹ con hai người cùng nhau thương nghị, sau lại gọi Lữ Bát Nương đến gặp .
Vi Thanh Mi thấy tướng mạo Lữ Bát Nương xuất sắc, tâm tư đơn thuần, cũng rất thích, cười nói: "Ta có phúc khí rồi, lại có thêm một nữ nhi xinh đẹp như vậy, trước gọi một tiếng mẫu thân!"
Lữ Bát Nương vốn đang ngượng ngùng, nhưng thấy Vi Thanh Mi thân thiết như vậy, cũng dần dần buông lỏng, gọi: "Mẫu thân!"
Vi Thanh Mi mỉm cười, kéo Lữ Bát Nương ngồi xuống,hỏi "Phương ngự y có khi dễ con không?"
Lữ Bát Nương nhíu mày nói: "Con chỉ cần dùng một tay là có thể đem hắnvật ngã, hắn dám khi dễ con sao?"
Một câu nói này đã đủ chọc cười Vi Thanh Mi và Hạ Trọng Phương.
Hạ Trọng Phương liền hỏi Lữ Bát Nương: "Bát Nương vẫn luôn đi theo sư phụ học võ, năm nay mới xuống núi sao?"
Lữ Bát Nương nói: "Đúng vậy. Sư phụ nói, năm đó nàng nhặt được ta ở ven đường, liền mang về nuôi dậy. Năm nay, nói nhìn ta cũng lớn như vậy, không nên ở lại trong núi nữa, nên xuống núi đền đáp triều đình. Ta liền thu dọn đồ đạc ra đi."
Cả ngày hôm nay, Phương ngự y đều cười khúc khích. Đến buổi chiều, đang muốnnghỉ ngơi, thì thấy Lữ Bát Nương ôm gối đầu tiến vào, vừa vui mừng, vừa ngạc nhiên, đây là?
Lữ Bát Nương thoải mái ngồi vào giường nói: "Tề Vương phủ không an toàn, ta quyết định buổi tối cũng sẽ tới để bảo vệ ngươi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.