Chương 97
Cống Trà
15/06/2016
Trong hoàng cung, đêm nay, Cảnh Tông Hoàng đế lại không ngủ, quả thật hắn
không quá yêu thương thái tử, nhưng đó cũng là con trai lớn nhất của
hắn, là hắn thái tử nuôi dưỡng mấy chục năm. Tuổi già lại mất một đứa
con trai, là chuyện đau lòng bực nào?
Tô Thục phi bồi bên cạnh Cảnh Tông Hoàng đế, lúc này cũng chỉ yên lặng không tiện nói gì.
Trời sắp sáng thì Cảnh Tông Hoàng đế truyền chỉ, hắn sẽ nghỉ ngơi miễn thượng triều ba ngày, lại cho người công bố thái tử đột nhiên chết bệnh, và lại vẫn theo phân vị thái tử như cũ mà hậu táng.
Bởi vì Trầm Tử Trai giả chết, kích động Hoàng đế tức giận, khiến thái tử lộ bộ mặt thật, Tô Thục phi sợ Cảnh Tông Hoàng đế sẽ nghi kỵ Trầm Tử Trai, lúc này thấy Cảnh Tông Hoàng đế cũng không có ý xử phạt Trầm Tử Trai nên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thần Long năm thứ chín tháng mười một, trong cung truyền ra tin tức thái tử chết bệnh, đợi xong tang lễ của thái tử, mọi người trong phủ thái tử liền đóng cửa không ra ngoài, chỉ ở nhà để tang. Trầm Tử An phải tuân thủ hiếu đạo ba năm, mặc dù còn chưa giải hôn ước với Vương Du, nhưng hôn sự này cũng chỉ là thùng rỗng kêu to.
Vương Du lại bị bệnh lần nữa nhưng ở trên giường bệnh vẫn nghiến răng cho rằng kể từ Hạ Trọng Phương xuất hiện, nàng ta đã đoạt hết tất cả của mình.
Giản thái phó nguyên là Thái Phó của thái tử, thái tử vừa chết, hắn cũng bị giáng chức, bởi vậy cũng đóng cửa ru rú ở trong nhà.
Trầm Tử Trai cũng chờ đợi cơ hội này mang Hạ Trọng Phương và Hiền ca nhi đi thăm Giản thái phó và Thái Phó phu nhân.
Trầm Tử Trai và Giản thái phó trong thư phòng mật đàm.
Trầm Tử Trai nói: "Thái tử đã đổ, Thái Phó đại nhân có tính toán gì không?"
Giản thái phó lúc này chỉ là bị giáng chức, cũng không bị bãi quan, cũng biết là Cảnh Tông Hoàng đế muốn giữ lại hắn ở kinh thành, nên hắn cũng tự an phận ở nhà, không diễn trò cáo lão hồi hương.
Lúc này, nghe được Trầm Tử Trai hỏi thăm, hắn cũng biết được ý của Trầm Tử Trai. Bây giờ, hoàng thượng chỉ có hai lựa chọn, không phải lập Vương Gia làm thái tử, thì chính là phong Trầm Tử Trai làm Hoàng thái tôn, mà hắn, Thái Phó của thái tử cũ, chi bằng thuần phục một trong hai người này.
Trầm Tử Trai thấy Giản thái phó không nói lời nào, liền nói: "Lấy quan hệ của Giản gia và Vương gia, hơn nữa là mối liên hệ của Phương nương và Giản gia lúc trước, Thái Phó đại nhân có lý do gì để không chọn Tề Vương phủ?"
Giản thái phó cười khổ nói: "Thái tử mới ngã, ta liền hướng về Tề Vương phủ, hoàng thượng thấy thì sẽ nghĩ ta là người như thế nào?"
Trầm Tử Trai nói: "Bổn vương cũng không nói ngay bây giờ Thái Phó phải đi lại với Tề Vương phủ, chỉ cần tâm Thái Phó hướng về Tề Vương phủ là được."
Giản thái phó nghĩ Giản gia là gia tộc lớn, có nhiều mối kết thân cùng các gia tộc khác ở kinh thành, coi như hắn muốn từ quan thì cũng không thể đem những mối quan hệ này phủi sạch, vả lại một khi có chuyện, mình không quyền thế, con cháu mình chỉ đành phải để cho người ta tùy ý bày bố, lúc này quả thật nên tỏ rõ thái độ. Bởi vậy nói: "Vương Gia yên tâm, ta luôn luôn coi Phương nương như chất nữ, coi Vương Gia như tôn nữ tế, không hướng về Tề Vương phủ thì hướng tới người nào?"
Trầm Tử Trai nghe vậy thì rất mừng rỡ, chỉ cần Giản thái phó tỏ rõ thái độ, chuyện mình được phong hoàng thái tôn lại nắm chắc thêm một phần.
Lúc này, Hạ Trọng Phương đang ôm Hiền ca nhi tán gẫu với Thái Phó phu nhân.
Thái Phó phu nhân biết được Vương Du lại bị bệnh, cũng thở dài nói: "Du nương mệnh khổ, hai lần được nạp làm trắc phi đều không thành, hôn sự này cũng phải thôi, tương lai không biết sẽ như thế nào!"
Hạ Trọng Phương nghĩ tới Vi Thanh Mi ngày nào cũng rầu rĩ vì hôn sự của Vương Du, cũng thở dài một tiếng.
Thái Phó phu nhân suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: "Phương nương, Du nương lúc đầu tuy có lỗi với con, nhưng nàng cũng là dưỡng nữ của mẫu thân con, lại là chất nữ của giản phủ con không cần cùng nàng so đo."
Hạ Trọng Phương nhỏ giọng nói: "Ta sớm đã không so đo cùng nàng, chỉ có chính nàng không được tự nhiên mà thôi."
Thái Phó phu nhân nói: "Nàng ở tuổi này mà hôn sự vẫn trì hoãn, tính tình khó tránh khỏi có chút kỳ cục."
"Dạ, mẫu thân cũng vì nàng mà rầu rĩ suốt, chỉ là bây giờ cũng không có biện pháp nào." Nói đến Vi Thanh Mi, Hạ Trọng Phương nói: "Mẫu thân buồn nên tóc cũng bạc đi rất nhiều."
Vi Thanh Mi rầu rĩ về hôn sự của Vương Du, nhưng bởi vì nhận Lữ Bát Nương làm nghĩa nữ, trong phủ có thêm một người nên cũng náo nhiệt hơn, cũng có chút vui mừng.
Phương ngự y chờ đợi mãi nên đã sớm nhờ phụ mẫu Phương gia đến Vương gia cầu hôn, chuẩn bị cưới Lữ Bát Nương.
Vi Thanh Mi cũng trịnh trọng thương nghị chuyện cưới hỏi với với Phương gia, chuẩn bị đồ cưới cho Lữ Bát Nương, hôn kỳ định vào tháng ba.
Vi Thanh Mi đang chuẩn bị hôn sự cho Lữ Bát Nương thì thái tử phi dâng tấu vào cung nói mình bệnh nặng, thỉnh cầu hoàng thượng cho mình ra khỏi kinh thành dưỡng bệnh, còn Trầm Tử An phải tuân thủ hiếu đạo, không muốn trì hoãn hôn sự của Vương Du, thỉnh cầu thánh thượng rút lại hôn sự này.
Cảnh Tông Hoàng đế cũng nhanh chóng chuẩn tấu.
Vương gia nhận được thánh chỉ rút lại hôn sự thì vừa mừng vừa lo.Vui là vì Vương Du sẽ không phải lấy Trầm Tử An lo là Vương Du như vậy càng không dễ chọn được một hiền tế.
Vương Du nghe được tin tức thì chỉ ở trong phòng, cầm kéo hung hăng cắt bỏ mấy cái hà bao mới thêu, lẩm bẩm nói: "Rất tốt, rất tốt! Lại hủy hôn rồi. Thánh chỉ chính là một. . . . . ." Cuối cùng nàng cũng không nói ra chữ quá bất nhã phía sau.
Chung bà vú bê thuốc vào phòng, thấy Vương Du cắt bỏ hà bao, không khỏi đau lòng, nói: "Du nương, đây là hà bao ngươi thức đêm thêu, sao có thể cắt bỏ như vậy?"
Vương Du quay đầu lại, hung ác nói: "Đây vốn là hà bao thêu cho Trầm Tử An, hôn sự không còn thì giữ hà bao làm gì?"
Chung bà vú chỉ đành im lặng.
Qua năm, tới tháng ba, xuân ấm, thái tử phi liền dẫn theo nhi tử và con dâu ra khỏi kinh thành, đến Giang Nam dưỡng bệnh. Một nhà Thái tử coi như đã cáo biệt vũ đài Kinh Thành này rồi.
Bên kia, Phương ngự y đang chuẩn bị hôn lễ cùng Lữ Bát Nương.
Lữ Bát Nương không khỏi có chút lo lắng, nói với Hạ Trọng Phương : "Vương phi tỷ tỷ, ta luôn trong núi sâu học nghệ, không hiểu như thế nào là hầu hạ cha mẹ chồng, nếu ta vào Phương gia, họ ghét bỏ ta thì làm thế nào?"
Hạ Trọng Phương cười nói: "Sẽ không, người nhà Phương gia cực kỳ phúc hậu, sẽ thông cảm cho muội thôi."
Lữ Bát Nương suy nghĩ một chút nói: "Thôi, ta nhanh chóng có đứa bé, bọn họ đương nhiên sẽ coi ta là bảo bối."
Hạ Trọng Phương giật mình nói: "Muội cũng đừng có em bé trước khi thnhf thân, sẽ trở thành chuyện tiếu lâm mất."
Lữ Bát Nương kinh ngạc nói: "Nhưng ta nghe người làm trong phủ nói vương phi mang thai trước rồi mới gả vào vương phủ, thành thân hơn bảy tháng liền sinh ra đứa bé mà?"
"Ai nói? Ta lập tức đuổi ra khỏi phủ." Hạ Trọng Phương tức giận.
Lữ Bát Nương liền ghé tai Hạ Trọng Phương nói: "Là Tất Nguyệt Nhan và Mai Đồng nói, họ thảo luận cho là người khác không nghe được, nhưng ta thính tai, nghe được họ nói những gì."
Hạ Trọng Phương cắn răng, Tất Nguyệt Nhan và Mai Đồng này nàng còn phải tìm nơi để đuổi các nàng đi.
Mặc kệ Lữ Bát Nương lo lắng như thế nào, cuối tháng ba, nàng vẫn phải gả đến Phương gia.
Đảo mắt, đến tháng Tư, Phương ngự y cũng mang theo Lữ Bát Nương đến ở trong vương phủ. Phương ngự y mỗi ngày đều phải điều dưỡng thân thể cho Trầm Tử Trai và Trầm Ngọc Tiên, lại không để được Lữ Bát Nương một mình ở Phương gia liền dẫn nàng cùng tới đây.
Trong cung, gần đây luôn thảo luận về chuyện muốn nghênh Tứ Vương Gia vào kinh lập hắn làm thái tử, hay là lập Hoàng thái tôn.
Mọi người muốn phỏng đoán ý định của Cảnh Tông hoàng đế nhưng đoán không ra.
Cảnh Tông Hoàng đế mặc dù sủng ái Trầm Tử Trai, nhưng nghĩ tới Trầm Tử Trai hai lần bị trúng độc, thân thể vẫn còn phải điều dưỡng, ngộ nhỡ khi kế vị, quốc sự bận rộn, thân thể hắn có thể chịu đựng được sao? Lập Tứ nhi làm thái tử là chuyện hợp tình hợp lý, đại thần không cần tranh cãi, vả lại con thứ tư cùng Trầm Tử Trai luôn luôn hòa thuận, cũng không phân tranh, tự nhiên có thể dung hạ Trầm Tử Trai. Nhưng là. . . . . . .
Trầm Tử Trai tất nhiên rất sốt ruột, có trăm mưu đồ lại không nghĩ ra biện pháp thỏa đáng để Hoàng đế hạ quyết tâm lập mình là Hoàng thái tôn.
Về phía Tô Thục phi, bởi vì Tô Ngọc Diệp đã gả cho Vi Thiên Trạch, coi như Tô gia và Tề Vương phủ đã trói chung một chỗ, nên cũng tìm mưu, thử dò xét ý định củaCảnh Tông hoàng đế để giúp đỡ Trầm Tử Trai một phần.
Tới tháng năm, Tô Thục phi thiết hoa yến, mời tất cả phu nhân các phủ vào cung ngắm hoa, Hạ Trọng Phương liền ôm Hiền ca nhi vào cung.
Cảnh Tông Hoàng đế biết được Hiền ca nhi cũng tới, vội cho người đi mời Hạ Trọng Phương để nàng ôm Hiền ca nhi tới Dưỡng Tâm điện một chuyến.
Hiền ca nhi đã mười tháng tuổi, mặc dù còn chưa biết nói chuyện, nhưng lại rất thích đùa giỡn, hoạt bát thông minh. Thấy Hạ Trọng Phương tiến lên hành lễ với Cảnh Tông Hoàng đế, bà vú liền đặt Hiền ca nhi xuốn mặt đất, để hắn bày tư thế quỳ, Hạ Trọng Phương cười nói: "Hiền ca nhi, mau bái kiến Thái Tổ phụ!"
Hiền ca nhi liền học theo bộ dạng Hạ Trọng Phương, hơi quỳ xuống hô: "Ai ai ai!"
Cảnh Tông Hoàng đế bị chọc cho cười, vội xuống ngự tọa, đến ôm lấy Hiền ca nhi, hỏi Hạ Trọng Phương nói: "Ở trong phủ cũng phô trương như vậy sao?"
Hạ Trọng Phương cười nói: "Hắn rất thích đùa, lúc nào cũng chọc cho nha đầu và ma matrong phủ cười ha ha."
Hiền ca nhi bị Cảnh Tông Hoàng đế ôm, mắt không chớp nhìn hắn, nhìn hồi lâu, phát hiện một chút thức ăn cũng không có, nhất thời bất mãn, kêu lên ah nha nha, lại chỉ chỉ miệng mình.
"Đây là?" Cảnh Tông Hoàng đế ngạc nhiên, "Chẳng lẽ hắn đòi ăn?"
"Sáng nay nghe nói phải vào cung, có a hoàn nói với hắn trong cung có nhiều đò ăn tinh xảo, hắn vừa nghe vậy mắt liền sáng long lanh ." Hạ Trọng Phương cười.
Cảnh Tông Hoàng đế cũng cười ha ha cho người ta làm mấy đĩa điểm tâm thích hợp cho tiểu oa nhi ăn tới đây, lại nói: "Hiền ca nhi cường tráng hoạt bát, không giống Tử Trai, nhìn cũng thấy khả quan."
Hạ Trọng Phương vội vì Trầm Tử Trai mà biện giải: "Vương Gia mỗi ngày đều ở trong phòng luyện võ, thân thể đã tốt hơn nhiều. Phương ngự y nói, điều dưỡng một chút nữa thì cũng không sai biệt lắm."
Cảnh Tông Hoàng đế nghe, gật đầu một cái, lại gọi nội thị đi vào, muốn ban thưởng thức ăn và đồ chơi cho Hiền ca nhi.
Tô Thục phi biết Cảnh Tông Hoàng đế thích Hiền ca nhi, nói vớiHạ Trọng Phương : "Rảnh rỗi thì ôm Hiền ca nhi vào cung đi!"
Hạ Trọng Phương hiểu ý, Hiền ca nhi có thể khiến cho Hoàng đế thích, tất nhiên cũng là tốt cho Tề Vương phủ.
Tháng này, lại có Việt Quốc Sứ giả tới thăm, bởi vậy Việt quốc mong muốn có người từ Cảnh quốc sang thăm đáp lễ, tăng cường quan hệ hai nước.
Giản thái phó liền bí mật gặpTrầm Tử Trai, nói: "Vương Gia, Việt Quốc đang dần dần cường đại, Vương Gia nếu có thể trở thành sứ giả đi thăm đáp lễ Việt Quốc, đượcViệt Quốc ủng hộ, thì đối với chuyện phong Hoàng thái tôn sẽ có lợi ích rất lớn."
Trầm Tử Traicũng hiểu được chuyện này, nhất thời gật đầu nói: "Thái Phó đại nhân nói rất có lý, Bổn vương sáng mai liền dâng tấu vào cung, xin đi Việt Quốc."
Giản thái phó lại nói: "Việt Quốc lão hoàng đế đã băng hà, Tân Đế đăng vị, Vũ Văn Tiên đã phong thái tử, Vương Gia hãy lung lạc, lôi kéo Vũ Văn Tiên."
Trầm Tử Trai gật đầu, ngàyhôm sau, hắn liền vào cung thỉnh cầu được đi Việt Quốc.
Cảnh Tông Hoàng đế bởi vì đang do dự giữa chuyện phong thái tử hay phong thái tôn, cũng muốn xem biểu hiện của Trầm Tử Trai một chút, tất nhiên là đáp ứng để hắn đi thăm đáp lễ Việt Quốc.
Trầm Tử Trai chuẩn bị đi Việt Quốc thì Quý Minh Xuân và Trần Hiên cũng đang bàn mưu tính kế nghĩ thừa dịp Trầm Tử Trai không có ở trong nước thì giúp Tứ Vương Gia có cơ hội vào kinh.
Tứ Vương Gia không thể vào kinh, nhưng nhi tử của hắn Trầm Tử Hữu cũng đã mượn cơ hội mà ở lại kinh thành.
Khi Trầm Tử Trai lên đường đến Việt Quốc thì Trầm Tử Hữu đã đến Kinh Thành.
Tô Thục phi bồi bên cạnh Cảnh Tông Hoàng đế, lúc này cũng chỉ yên lặng không tiện nói gì.
Trời sắp sáng thì Cảnh Tông Hoàng đế truyền chỉ, hắn sẽ nghỉ ngơi miễn thượng triều ba ngày, lại cho người công bố thái tử đột nhiên chết bệnh, và lại vẫn theo phân vị thái tử như cũ mà hậu táng.
Bởi vì Trầm Tử Trai giả chết, kích động Hoàng đế tức giận, khiến thái tử lộ bộ mặt thật, Tô Thục phi sợ Cảnh Tông Hoàng đế sẽ nghi kỵ Trầm Tử Trai, lúc này thấy Cảnh Tông Hoàng đế cũng không có ý xử phạt Trầm Tử Trai nên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thần Long năm thứ chín tháng mười một, trong cung truyền ra tin tức thái tử chết bệnh, đợi xong tang lễ của thái tử, mọi người trong phủ thái tử liền đóng cửa không ra ngoài, chỉ ở nhà để tang. Trầm Tử An phải tuân thủ hiếu đạo ba năm, mặc dù còn chưa giải hôn ước với Vương Du, nhưng hôn sự này cũng chỉ là thùng rỗng kêu to.
Vương Du lại bị bệnh lần nữa nhưng ở trên giường bệnh vẫn nghiến răng cho rằng kể từ Hạ Trọng Phương xuất hiện, nàng ta đã đoạt hết tất cả của mình.
Giản thái phó nguyên là Thái Phó của thái tử, thái tử vừa chết, hắn cũng bị giáng chức, bởi vậy cũng đóng cửa ru rú ở trong nhà.
Trầm Tử Trai cũng chờ đợi cơ hội này mang Hạ Trọng Phương và Hiền ca nhi đi thăm Giản thái phó và Thái Phó phu nhân.
Trầm Tử Trai và Giản thái phó trong thư phòng mật đàm.
Trầm Tử Trai nói: "Thái tử đã đổ, Thái Phó đại nhân có tính toán gì không?"
Giản thái phó lúc này chỉ là bị giáng chức, cũng không bị bãi quan, cũng biết là Cảnh Tông Hoàng đế muốn giữ lại hắn ở kinh thành, nên hắn cũng tự an phận ở nhà, không diễn trò cáo lão hồi hương.
Lúc này, nghe được Trầm Tử Trai hỏi thăm, hắn cũng biết được ý của Trầm Tử Trai. Bây giờ, hoàng thượng chỉ có hai lựa chọn, không phải lập Vương Gia làm thái tử, thì chính là phong Trầm Tử Trai làm Hoàng thái tôn, mà hắn, Thái Phó của thái tử cũ, chi bằng thuần phục một trong hai người này.
Trầm Tử Trai thấy Giản thái phó không nói lời nào, liền nói: "Lấy quan hệ của Giản gia và Vương gia, hơn nữa là mối liên hệ của Phương nương và Giản gia lúc trước, Thái Phó đại nhân có lý do gì để không chọn Tề Vương phủ?"
Giản thái phó cười khổ nói: "Thái tử mới ngã, ta liền hướng về Tề Vương phủ, hoàng thượng thấy thì sẽ nghĩ ta là người như thế nào?"
Trầm Tử Trai nói: "Bổn vương cũng không nói ngay bây giờ Thái Phó phải đi lại với Tề Vương phủ, chỉ cần tâm Thái Phó hướng về Tề Vương phủ là được."
Giản thái phó nghĩ Giản gia là gia tộc lớn, có nhiều mối kết thân cùng các gia tộc khác ở kinh thành, coi như hắn muốn từ quan thì cũng không thể đem những mối quan hệ này phủi sạch, vả lại một khi có chuyện, mình không quyền thế, con cháu mình chỉ đành phải để cho người ta tùy ý bày bố, lúc này quả thật nên tỏ rõ thái độ. Bởi vậy nói: "Vương Gia yên tâm, ta luôn luôn coi Phương nương như chất nữ, coi Vương Gia như tôn nữ tế, không hướng về Tề Vương phủ thì hướng tới người nào?"
Trầm Tử Trai nghe vậy thì rất mừng rỡ, chỉ cần Giản thái phó tỏ rõ thái độ, chuyện mình được phong hoàng thái tôn lại nắm chắc thêm một phần.
Lúc này, Hạ Trọng Phương đang ôm Hiền ca nhi tán gẫu với Thái Phó phu nhân.
Thái Phó phu nhân biết được Vương Du lại bị bệnh, cũng thở dài nói: "Du nương mệnh khổ, hai lần được nạp làm trắc phi đều không thành, hôn sự này cũng phải thôi, tương lai không biết sẽ như thế nào!"
Hạ Trọng Phương nghĩ tới Vi Thanh Mi ngày nào cũng rầu rĩ vì hôn sự của Vương Du, cũng thở dài một tiếng.
Thái Phó phu nhân suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: "Phương nương, Du nương lúc đầu tuy có lỗi với con, nhưng nàng cũng là dưỡng nữ của mẫu thân con, lại là chất nữ của giản phủ con không cần cùng nàng so đo."
Hạ Trọng Phương nhỏ giọng nói: "Ta sớm đã không so đo cùng nàng, chỉ có chính nàng không được tự nhiên mà thôi."
Thái Phó phu nhân nói: "Nàng ở tuổi này mà hôn sự vẫn trì hoãn, tính tình khó tránh khỏi có chút kỳ cục."
"Dạ, mẫu thân cũng vì nàng mà rầu rĩ suốt, chỉ là bây giờ cũng không có biện pháp nào." Nói đến Vi Thanh Mi, Hạ Trọng Phương nói: "Mẫu thân buồn nên tóc cũng bạc đi rất nhiều."
Vi Thanh Mi rầu rĩ về hôn sự của Vương Du, nhưng bởi vì nhận Lữ Bát Nương làm nghĩa nữ, trong phủ có thêm một người nên cũng náo nhiệt hơn, cũng có chút vui mừng.
Phương ngự y chờ đợi mãi nên đã sớm nhờ phụ mẫu Phương gia đến Vương gia cầu hôn, chuẩn bị cưới Lữ Bát Nương.
Vi Thanh Mi cũng trịnh trọng thương nghị chuyện cưới hỏi với với Phương gia, chuẩn bị đồ cưới cho Lữ Bát Nương, hôn kỳ định vào tháng ba.
Vi Thanh Mi đang chuẩn bị hôn sự cho Lữ Bát Nương thì thái tử phi dâng tấu vào cung nói mình bệnh nặng, thỉnh cầu hoàng thượng cho mình ra khỏi kinh thành dưỡng bệnh, còn Trầm Tử An phải tuân thủ hiếu đạo, không muốn trì hoãn hôn sự của Vương Du, thỉnh cầu thánh thượng rút lại hôn sự này.
Cảnh Tông Hoàng đế cũng nhanh chóng chuẩn tấu.
Vương gia nhận được thánh chỉ rút lại hôn sự thì vừa mừng vừa lo.Vui là vì Vương Du sẽ không phải lấy Trầm Tử An lo là Vương Du như vậy càng không dễ chọn được một hiền tế.
Vương Du nghe được tin tức thì chỉ ở trong phòng, cầm kéo hung hăng cắt bỏ mấy cái hà bao mới thêu, lẩm bẩm nói: "Rất tốt, rất tốt! Lại hủy hôn rồi. Thánh chỉ chính là một. . . . . ." Cuối cùng nàng cũng không nói ra chữ quá bất nhã phía sau.
Chung bà vú bê thuốc vào phòng, thấy Vương Du cắt bỏ hà bao, không khỏi đau lòng, nói: "Du nương, đây là hà bao ngươi thức đêm thêu, sao có thể cắt bỏ như vậy?"
Vương Du quay đầu lại, hung ác nói: "Đây vốn là hà bao thêu cho Trầm Tử An, hôn sự không còn thì giữ hà bao làm gì?"
Chung bà vú chỉ đành im lặng.
Qua năm, tới tháng ba, xuân ấm, thái tử phi liền dẫn theo nhi tử và con dâu ra khỏi kinh thành, đến Giang Nam dưỡng bệnh. Một nhà Thái tử coi như đã cáo biệt vũ đài Kinh Thành này rồi.
Bên kia, Phương ngự y đang chuẩn bị hôn lễ cùng Lữ Bát Nương.
Lữ Bát Nương không khỏi có chút lo lắng, nói với Hạ Trọng Phương : "Vương phi tỷ tỷ, ta luôn trong núi sâu học nghệ, không hiểu như thế nào là hầu hạ cha mẹ chồng, nếu ta vào Phương gia, họ ghét bỏ ta thì làm thế nào?"
Hạ Trọng Phương cười nói: "Sẽ không, người nhà Phương gia cực kỳ phúc hậu, sẽ thông cảm cho muội thôi."
Lữ Bát Nương suy nghĩ một chút nói: "Thôi, ta nhanh chóng có đứa bé, bọn họ đương nhiên sẽ coi ta là bảo bối."
Hạ Trọng Phương giật mình nói: "Muội cũng đừng có em bé trước khi thnhf thân, sẽ trở thành chuyện tiếu lâm mất."
Lữ Bát Nương kinh ngạc nói: "Nhưng ta nghe người làm trong phủ nói vương phi mang thai trước rồi mới gả vào vương phủ, thành thân hơn bảy tháng liền sinh ra đứa bé mà?"
"Ai nói? Ta lập tức đuổi ra khỏi phủ." Hạ Trọng Phương tức giận.
Lữ Bát Nương liền ghé tai Hạ Trọng Phương nói: "Là Tất Nguyệt Nhan và Mai Đồng nói, họ thảo luận cho là người khác không nghe được, nhưng ta thính tai, nghe được họ nói những gì."
Hạ Trọng Phương cắn răng, Tất Nguyệt Nhan và Mai Đồng này nàng còn phải tìm nơi để đuổi các nàng đi.
Mặc kệ Lữ Bát Nương lo lắng như thế nào, cuối tháng ba, nàng vẫn phải gả đến Phương gia.
Đảo mắt, đến tháng Tư, Phương ngự y cũng mang theo Lữ Bát Nương đến ở trong vương phủ. Phương ngự y mỗi ngày đều phải điều dưỡng thân thể cho Trầm Tử Trai và Trầm Ngọc Tiên, lại không để được Lữ Bát Nương một mình ở Phương gia liền dẫn nàng cùng tới đây.
Trong cung, gần đây luôn thảo luận về chuyện muốn nghênh Tứ Vương Gia vào kinh lập hắn làm thái tử, hay là lập Hoàng thái tôn.
Mọi người muốn phỏng đoán ý định của Cảnh Tông hoàng đế nhưng đoán không ra.
Cảnh Tông Hoàng đế mặc dù sủng ái Trầm Tử Trai, nhưng nghĩ tới Trầm Tử Trai hai lần bị trúng độc, thân thể vẫn còn phải điều dưỡng, ngộ nhỡ khi kế vị, quốc sự bận rộn, thân thể hắn có thể chịu đựng được sao? Lập Tứ nhi làm thái tử là chuyện hợp tình hợp lý, đại thần không cần tranh cãi, vả lại con thứ tư cùng Trầm Tử Trai luôn luôn hòa thuận, cũng không phân tranh, tự nhiên có thể dung hạ Trầm Tử Trai. Nhưng là. . . . . . .
Trầm Tử Trai tất nhiên rất sốt ruột, có trăm mưu đồ lại không nghĩ ra biện pháp thỏa đáng để Hoàng đế hạ quyết tâm lập mình là Hoàng thái tôn.
Về phía Tô Thục phi, bởi vì Tô Ngọc Diệp đã gả cho Vi Thiên Trạch, coi như Tô gia và Tề Vương phủ đã trói chung một chỗ, nên cũng tìm mưu, thử dò xét ý định củaCảnh Tông hoàng đế để giúp đỡ Trầm Tử Trai một phần.
Tới tháng năm, Tô Thục phi thiết hoa yến, mời tất cả phu nhân các phủ vào cung ngắm hoa, Hạ Trọng Phương liền ôm Hiền ca nhi vào cung.
Cảnh Tông Hoàng đế biết được Hiền ca nhi cũng tới, vội cho người đi mời Hạ Trọng Phương để nàng ôm Hiền ca nhi tới Dưỡng Tâm điện một chuyến.
Hiền ca nhi đã mười tháng tuổi, mặc dù còn chưa biết nói chuyện, nhưng lại rất thích đùa giỡn, hoạt bát thông minh. Thấy Hạ Trọng Phương tiến lên hành lễ với Cảnh Tông Hoàng đế, bà vú liền đặt Hiền ca nhi xuốn mặt đất, để hắn bày tư thế quỳ, Hạ Trọng Phương cười nói: "Hiền ca nhi, mau bái kiến Thái Tổ phụ!"
Hiền ca nhi liền học theo bộ dạng Hạ Trọng Phương, hơi quỳ xuống hô: "Ai ai ai!"
Cảnh Tông Hoàng đế bị chọc cho cười, vội xuống ngự tọa, đến ôm lấy Hiền ca nhi, hỏi Hạ Trọng Phương nói: "Ở trong phủ cũng phô trương như vậy sao?"
Hạ Trọng Phương cười nói: "Hắn rất thích đùa, lúc nào cũng chọc cho nha đầu và ma matrong phủ cười ha ha."
Hiền ca nhi bị Cảnh Tông Hoàng đế ôm, mắt không chớp nhìn hắn, nhìn hồi lâu, phát hiện một chút thức ăn cũng không có, nhất thời bất mãn, kêu lên ah nha nha, lại chỉ chỉ miệng mình.
"Đây là?" Cảnh Tông Hoàng đế ngạc nhiên, "Chẳng lẽ hắn đòi ăn?"
"Sáng nay nghe nói phải vào cung, có a hoàn nói với hắn trong cung có nhiều đò ăn tinh xảo, hắn vừa nghe vậy mắt liền sáng long lanh ." Hạ Trọng Phương cười.
Cảnh Tông Hoàng đế cũng cười ha ha cho người ta làm mấy đĩa điểm tâm thích hợp cho tiểu oa nhi ăn tới đây, lại nói: "Hiền ca nhi cường tráng hoạt bát, không giống Tử Trai, nhìn cũng thấy khả quan."
Hạ Trọng Phương vội vì Trầm Tử Trai mà biện giải: "Vương Gia mỗi ngày đều ở trong phòng luyện võ, thân thể đã tốt hơn nhiều. Phương ngự y nói, điều dưỡng một chút nữa thì cũng không sai biệt lắm."
Cảnh Tông Hoàng đế nghe, gật đầu một cái, lại gọi nội thị đi vào, muốn ban thưởng thức ăn và đồ chơi cho Hiền ca nhi.
Tô Thục phi biết Cảnh Tông Hoàng đế thích Hiền ca nhi, nói vớiHạ Trọng Phương : "Rảnh rỗi thì ôm Hiền ca nhi vào cung đi!"
Hạ Trọng Phương hiểu ý, Hiền ca nhi có thể khiến cho Hoàng đế thích, tất nhiên cũng là tốt cho Tề Vương phủ.
Tháng này, lại có Việt Quốc Sứ giả tới thăm, bởi vậy Việt quốc mong muốn có người từ Cảnh quốc sang thăm đáp lễ, tăng cường quan hệ hai nước.
Giản thái phó liền bí mật gặpTrầm Tử Trai, nói: "Vương Gia, Việt Quốc đang dần dần cường đại, Vương Gia nếu có thể trở thành sứ giả đi thăm đáp lễ Việt Quốc, đượcViệt Quốc ủng hộ, thì đối với chuyện phong Hoàng thái tôn sẽ có lợi ích rất lớn."
Trầm Tử Traicũng hiểu được chuyện này, nhất thời gật đầu nói: "Thái Phó đại nhân nói rất có lý, Bổn vương sáng mai liền dâng tấu vào cung, xin đi Việt Quốc."
Giản thái phó lại nói: "Việt Quốc lão hoàng đế đã băng hà, Tân Đế đăng vị, Vũ Văn Tiên đã phong thái tử, Vương Gia hãy lung lạc, lôi kéo Vũ Văn Tiên."
Trầm Tử Trai gật đầu, ngàyhôm sau, hắn liền vào cung thỉnh cầu được đi Việt Quốc.
Cảnh Tông Hoàng đế bởi vì đang do dự giữa chuyện phong thái tử hay phong thái tôn, cũng muốn xem biểu hiện của Trầm Tử Trai một chút, tất nhiên là đáp ứng để hắn đi thăm đáp lễ Việt Quốc.
Trầm Tử Trai chuẩn bị đi Việt Quốc thì Quý Minh Xuân và Trần Hiên cũng đang bàn mưu tính kế nghĩ thừa dịp Trầm Tử Trai không có ở trong nước thì giúp Tứ Vương Gia có cơ hội vào kinh.
Tứ Vương Gia không thể vào kinh, nhưng nhi tử của hắn Trầm Tử Hữu cũng đã mượn cơ hội mà ở lại kinh thành.
Khi Trầm Tử Trai lên đường đến Việt Quốc thì Trầm Tử Hữu đã đến Kinh Thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.