Thịnh Sủng

Chương 132: Ngoại truyện 3.2: Ngậm châu

Cống Trà

18/11/2017

Gần đây Thẩm Minh Tuệ tương đối sầu não, cuối năm trước, ca ca Thẩm Minh Triết thành thân, cuối năm ngoái, đệ đệ Thẩm Minh Hòa cũng đính hôn, hiện giờ thì?

Chính nàng cũng không gấp, nhưng không chịu nổi người xung quanh gấp gáp thay nàng. Vân nhi cung nữ cận thân vẫn nhắc tới, một đám thiếu niên lang vừa tới mười lăm, đã bị người định, ví dụ như Thái tử Điện hạ, như nhị Điện hạ. Nếu không nắm chặt, sẽ không chọn được phò mã tốt, v.v...

Cuối cùng, ngay cả ngoại bà Vi Thanh Mi cũng tới hỏi thăm, hỏi nàng rốt cuộc định chọn thiếu niên lang nào? Kêu nàng trả lời như thế nào cho phải đây?

Nàng là công chúa nha, còn lo xuất giá sao? Những người này thật sự lo lắng vớ vẩn!

Vân nhi ngược lại bẻ ngón tay đếm tới đếm lui, nói: “Thiếu niên tài mạo song toàn trong Kinh thành, vả lại có thể xứng đôi với Công chúa, không cao hơn năm đầu ngón tay. Công chúa không chọn, chỉ sợ năm người này bị người định đi rồi.”

Thẩm Minh Tuệ buồn cười, cố ý hỏi: “Là năm người nào vậy?”

Vân nhi liền nghiêm túc đếm cho nàng nghe, nói: “Thứ nhất, là Vi Kỳ Vi gia, tuổi tác và diện mạo của hắn tương đương Công chúa, gia thế cũng xứng đôi, là thí sinh tốt nhất. Thứ hai, Phương Thế Sơ phủ Quận chúa, hắn là biểu ca ruột thịt của Công chúa, nếu có thể thành thân với Công chúa, chính là thân càng thêm thân. Người thứ ba, là Giản công tử Giản phủ. Thứ tư là Sài công tử tiến sĩ khoa này. Còn có một nữa, là công tử Tô gia.”

Thẩm Minh Tuệ vừa nghe Vân nhi nói có tiến có lui, có ý tứ thật sự có chuyện như vậy, đang định khiển trách, chỉ thấy cung nữ bên cạnh Hạ Trọng Phương vội vã tới, nàng ngẩn ra, chẳng lẽ a nương có chuyện gì?

Cung nữ phúc thân nói: “Bái kiến Công chúa điện hạ!”

“Miễn lễ, có chuyện gì sao?” Thẩm Minh Tuệ thấy cung nữ kia có sắc mặt vui mừng, lại hơi thẹn thùng, cảm giác kỳ quái, hỏi, “Là a nương bên kia kêu ngươi tới đây?” [email protected]

Cung nữ gật đầu cười nói: “Chúc mừng Công chúa điện hạ trước rồi!”

Thẩm Minh Tuệ cả kinh, mình chính là từng nói với a cha a nương, muốn tự mình chọn phò mã, nghe giọng cung nữ này, giống như mình bị hứa cho người, chuyện gì xảy ra?

Vân nhi nghe được lời này, cũng mừng rỡ, há mồm liền định chúc mừng Thẩm Minh Tuệ, nhưng thấy vẻ mặt Thẩm Minh Tuệ không đúng, lúc này mới nhịn không mở miệng.

Cung nữ phát hiện sắc mặt Thẩm Minh Tuệ kỳ quái, bởi vì phản ứng kịp, vội vàng bẩm báo: “Là Hoàng hậu nương nương có tin vui, sắp sửa cho Công chúa thêm một đệ đệ hoặc muội muội.”

“Hả?” Thẩm Minh Tuệ há to mồm, cũng không rõ tâm tình của mình nữa rồi.

Năm nay a nương đã bốn mươi tuổi rồi, lại một lần nữa có tin mừng?

Ca ca năm trước đón dâu, tẩu tử đã nhanh chóng mang bầu, thu năm rồi sinh một tiểu chất nhi trắng trẻo mập mạp, lúc đó, a nương đã thăng cấp làm tổ mẫu rồi.

Hiện giờ bản thân a nương có thai, nếu như sinh hạ oa nhi, chẳng phải tuổi còn nhỏ hơn chất nhi sao. Không trách được vừa rồi khi cung nữ tới bẩm báo, có vẻ thẹn thùng.

Thẩm Minh Tuệ chỉ trố mắt, sau đó lập tức phục hồi tinh thần lại, cho dù như thế nào, a nương có tin mừng, đây là chuyện vui! Trên mặt nàng từ từ hiện lên ý cười, sau một lúc cười lớn nói: “A nương còn tốt chứ, bốn mươi tuổi có thể mang thai, điều này chứng minh, a cha cưng chiều a nương như xưa kia!” Nói xong đứng lên, kêu cung nữ, “Mau thay quần áo cho bổn Công chúa, bổn Công chúa phải đi đến chúc mừng a nương!”

Ở bên kia, Hạ Trọng Phương thẹn thùng ngồi, vẻ mặt đỏ bừng.

Thẩm Tử Trai cũng nắm chặt tày nàng, liên tục an ủi, nhỏ giọng dỗ dành: “Đây là việc vui, thẹn thùng cái gì?”

Hạ Trọng Phương lẩm bẩm: “Thiếp đã là tổ mẫu rồi, hiện giờ có thai, thật sự...”

Thẩm Tử Trai cúi xuống bên lỗ tai: “Điều này chứng minh chúng ta ân ái, cũng chứng minh thể lực của trẫm tốt, càng chứng minh Phương nương lợi hại!” di@en*dyan(lee^qu.donnn)



Hạ Trọng Phương bật cười, xong lại lo lắng: “Cũng không biết ca nhi và tỷ nhi sẽ nghĩ như thế nào? Đặc biệt là Triết ca nhi, hắn đã làm phụ thân, đột nhiên nhiều thêm một đệ đệ hoặc muội muội, chỉ sợ sẽ lấy làm lạ.”

Thẩm Tử Trai vỗ tay nàng: “Đừng lo lắng, bọn chúng nghe nhiều thêm một vị muội muội hoặc đệ đệ, tất nhiên vui mừng.”

Vừa nói chuyện, người báo Thẩm Minh Triết và Thẩm Minh Hòa tới.

Hạ Trọng Phương không tự chủ được định lùi vào trong giường, bị Thẩm Tử Trai ôm, để cho nàng ngồi ở mép giường, lại cười nói: “Bọn chúng tới chúc mừng, nàng rúc vào trong, bọn chúng sẽ lo lắng.”

Hạ Trọng Phương chỉ đành phải ngồi đoan đoan chính chính.

Thẩm Minh Triết và Thẩm Minh Hòa vừa tiến đến, quả nhiên tỏ vẻ vui mừng, cười nói: “Chúc mừng a nương, lần này, lại sinh thêm cho chúng con một muội muội. Đạt thành hai nam hai nữ, viên mãn rồi!”

Hạ Trọng Phương thấy hai đứa vui mừng, không có vẻ kinh ngạc, lúc này mới nhẹ một hơi, cười nói: “Các con thích muội muội?”

Thẩm Minh Triết và Thẩm Minh Hòa cùng gật đầu nói: “Muội muội khéo léo, trắng nõn nà, đáng yêu nhất rồi.”

Rất nhanh, Thẩm Minh Tuệ cũng đến, vừa vào cửa đã tươi cười, đi lên chúc mừng Hạ Trọng Phương, lại đưa gối đầu cho a nương tựa vào, săn sóc nói: “A nương có tin vui, cũng không thể ngồi thẳng được, nên tựa vào.”

Hạ Trọng Phương thấy nhi tử và nữ nhi đều vui mừng thay mình, lúc này mới chân chính yên lòng.

Tin tức Hạ Trọng Phương lần nữa mang thai truyền ra ngoài cung thì tất cả phu nhân các phủ đều ngạc nhiên, Hoàng hậu nương nương đã bốn mươi tuổi rồi, lại còn có thể mang thai, thật mạnh!

Thái phó phu nhân và Vi Thanh Mi nghe được tin tức, trước tiên chạy vào cung thăm, cũng cười nói: “Hoàng hậu nương nương đây là trai già ngậm châu rồi! Vị này sinh ra, chính là cục cưng bảo bối.”

Hạ Trọng Phương ở trước mặt Thái phó phu nhân và Vi Thanh Mi, cũng không có vẻ ngượng ngùng như ở trước mặt nhi nữ, mặt mày tươi cười nói: “Hoàng thượng vui đến quên hết tất cả, chỉ ngóng trông có thể sinh thêm một công chúa nữa!”

Vi Thanh Mi vỗ vỗ tay Hạ Trọng Phương nói: “Phương nương, con đây là vận may về già. Trời cao biết ca nhi và tỷ nhi của con đã lớn, muốn thành thân rồi, muốn rời khỏi ngực con, lai chuẩn bị đưa thêm một oa nhi tới đây. Đến lúc đó oa nhi này, chẳng phải là áo bông thân thiết của con sao?”

Rất nhanh, mấy người Thẩm Ngọc Tiên và Tô Ngọc Diệp cũng vào cung chúc mừng, chính là mấy vị phu nhân cáo mệnh các phủ, cũng thừa dịp vào cung tới chúc mừng Hạ Trọng Phương. die ennd kdan/le eequhyd onnn

Thẩm Tử Trai sợ Hạ Trọng Phương mệt nhọc, chỉ để cho nàng thoáng gặp người, rồi đưa các phu nhân ra khỏi cung rồi.

Mặc dù Hạ Trọng Phương nuôi thai, ngược lại vẫn quan tâm hôn sự của Thẩm Minh Tuệ, liên tục bàn luận với Thẩm Tử Trai, chỉ nói chọn một phò mã tốt cho Thẩm Minh Tuệ.

Ngay tức khắc, Vi Kỳ nghe Thẩm Minh Tuệ muốn chọn phò mã, tự nhiên gấp như kiến bò trên chảo nóng, rất sợ Thẩm Minh Tuệ chọn người khác.

Vẫn là Tô Ngọc Diệp phát giác ra Vi Kỳ khác thường, gọi hắn đến hỏi.

Lúc này Vi Kỳ mới nói thẳng ra: “Con thích Minh Tuệ, muốn cưới nàng!”

Tô Ngọc Diệp vốn nghi ngờ vài phần, nghe được lời này, ngược lại không kỳ quái, chỉ nói: “Phò mã không dễ làm.”

Vi Kỳ nói: “Con biết rõ, nhưng cho tới nay, chính là không bỏ được Minh Tuệ, vừa nghĩ tới sẽ kết hôn với người khác, trong lòng liền khó chịu.”

Tô Ngọc Diệp thở dài một tiếng, không phải mình không muốn thành toàn cho nhi tử, nhưng làm phò mã, hạn chế tất cả, lại không thể nắm chức vị quan trọng trong triều, càng không thể nắm binh, khiến mình sao cam lòng để nhi tử đi làm phò mã?



Vi Kỳ cũng hiểu suy nghĩ của Tô Ngọc Diệp, nói: “A nương, Vi gia chúng ta những năm này quá thịnh vượng, tổ phụ và a cha lần lượt nắm trọng binh trong tay, nếu con muốn nắm trọng binh, luôn hơi phạm húy. Làm phó mã, ngược lại mới có lợi cho gia tộc chúng ta. Vả lại đệ đệ vươn lên, tương lai cũng có thể làm phó tướng, cũng có thể làm vinh dự cho gia tộc.”

Tô Ngọc Diệp suy nghĩ trước sau, liền đi tìm Vi Thiên Trạch bàn luận.

Vi Thiên Trạch nghe được lời kia của Vi Kỳ, cũng cảm thấy có lý, nhất thời nói: “Nếu nó một lòng thích Minh Tuệ, nàng vào cung hỏi Hoàng hậu nương nương một chút, thăm dò chiều hướng. Nếu Hoàng hậu nương nương gật đầu, hôn sự này, cũng có thể nắm chắc.”

Tô Ngọc Diệp gật đầu, qua ngày hôm qua, liền vào cung cầu kiến Hạ Trọng Phương.

Hạ Trọng Phương nghe được Vi Kỳ muốn Thẩm Minh Tuệ, không khỏi cười, Vi Kỳ hài tử này, nàng cũng thấy rất tốt. Nếu Minh Tuệ bằng lòng, chiêu Vi Kỳ làm phò má quả thật không tệ.

Tới khuya, Hạ Trọng Phương liền nói chuyện này với Thẩm Tử Tra.

Đợt này Thẩm Tử Trai đang mọi cách lấy lòng Hạ Trọng Phương, nghe giọng điệu của nàng, cũng định chọn Vi Kỳ làm phò mã, vả lại Vi Kỳ quả thật là nhân tài, có thể xứng với Minh Tuệ, đương nhiên không phản đối, chỉ cười nói: “Minh Tuệ bằng lòng, thì không thành vấn đề.”

Thẩm Minh Tuệ cuối cùng mới biết Vi Kỳ có ý với mình, chỉ có điều nàng không lập tức gật đầu, cũng nói: “A nương còn mang thai, con muốn chăm sóc a nương, lúc này không nên bàn chuyện hôn sự, đợi a nương sinh xong lại nói!” dfienddn lieqiudoon

Vi Kỳ nghe được Thẩm Minh Tuệ không từ chối, mà nói muốn chờ Hạ Trọng Phương sinh xong rồi bàn lại, ngược lại thở phào một hơi, chừng này cũng chỉ một năm, cũng không có vấn đề gì. Mà trong một năm này, vừa đúng để cho nàng nhìn rõ ràng tim mình.

Hạ Trọng Phương cũng nghĩ, đợi mình sinh xong, đến lúc đó có thể rảnh tay làm hôn sự cho Thẩm Minh Tuệ, không đến nỗi quá gấp rút. Bởi vậy không nói thêm gì, chỉ chuyên tâm dưỡng thai.

Tới mùa thu, Hạ Trọng Phương sắp sinh, không chỉ Thẩm Tử Trai khẩn trương, chính là đám người Thẩm Minh Triết và Thẩm Minh Tuệ, cũng cực kỳ khẩn trương, dù sao có tuổi sinh con, nguy hiểm quá lớn.

Bản thân Hạ Trọng Phương cũng chắc chắn, sợ cái gì đây? Bản thân mình vài năm này không ngồi yên, mỗi ngày luyện Ngũ cầm hí *, xương cốt cường tráng, đoán chừng có thể thoải mái nhẹ nhàng giống như lúc sinh Minh Tuệ.

(*) Ngũ cầm hí: Là một phương pháp tập thể dục truyền thống của Trung Quốc, lấy động tác bắt chước năm loại động vật tạo thành. Nghe nói từ thời Hoa Đà Đông Hán lập ra. (Baike)

Đêm ngày mười chín tháng mười, Hạ Trọng Phương bắt đầu, chuẩn bị sinh.

Sáng sớm ngày hôm sau Vi Thanh Mi mới nghe được tin tức, bà vội vàng vào cung. Mới vào cung, đến phòng sinh, chỉ thấy tiếng người hỗn loạn vây quanh, Thẩm Tử Trai tự mình canh giữ ngoài phòng sinh, đám người Thẩm Minh Triết hỏi thăm hỗn loạn, quan tâm mọi cách.

Bà còn chưa lên tiếng, chỉ nghe thấy bên trong một tiếng hài tử khóc, tiếp theo là giọng vui sướng của bà đỡ vang lên: “Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng hậu nương nương, là một tiểu công chúa, mẫu nữ bình an!”

Nghe được câu mẫu nữ bình an, tim treo hồi lâu của Thẩm Tử Trai mới thả về chỗ, chỉ chực vọt vào nhìn mẫu nữ các nàng.

Sớm có ma ma ngăn Thẩm Tử Trai lại, cười nói: “Hoàng thượng chờ một chút, lúc này tiểu oa nhi mới ra đời, cũng không thể bị hù dọa, đợi oa nhi uống một ngụm sữa, Hoàng thượng lại vào!”

Đám người bà mụ đã sớm rửa sạch cho tiểu oa nhi, bọc xiêm áo, ôm đến trước mặt Hạ Trọng Phương, để cho nàng nhìn trước.

Hạ Trọng Phương cũng không để ý hậu sản mệt nhọc, sờ sờ tay nhỏ chân nhỏ của tiểu oa nhi, thấy tất cả khỏe mạnh, lúc này mới ý bảo bà vú ôm đi bú sữa.

Cách một lúc, Thẩm Tử Trai tiến vào phòng sinh, lại chịu đựng không đi nhìn tiểu oa nhi, nhìn Hạ Trọng Phương trước, cười nói: “Phương nương cực khổ!”

Hạ Trọng Phương cười nói: “Muốn nhìn nữ nhi thì đi thăm!” Nói xong cũng mệt mỏi , để ma ma đỡ nàng nằm xuống, rất nhanh ngủ thiếp đi.

Thẩm Tử Trai thấy Hạ Trọng Phương ngủ, lúc này mới đi xem tiểu oa nhi, khen: “Tỷ nhi chính là nhìn tốt hơn ca nhi, nhìn lông mày này, mắt này, hiển nhiên là một Phương nương khác!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thịnh Sủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook