Thịnh Thế Đế Sủng: Đích Nữ Hoàng Hậu
Chương 51: Ngọc Linh Lung
Thiên Mai
28/10/2017
Tất cả thế lực đã đến đông đủ, ngày khai lễ cũng cách càng ngày càng
gần, Độc Cô Thịnh quyết định địa điểm tại trường luyện võ của phủ Thành
Chủ, ở giữa dựng đài cao, mà bốn phía cũng dựng lên tạm thời mấy nhà
trúc ba tầng bao quanh, không xa hoa nhưng lại cực kỳ tao nhã lịch sự,
ngược lại càng khiến người khác nhìn vô cùng thoải mái!
Ngồi trên tầng ba chính là hoàng thất các nước và mấy thế lực lớn, lầu hai là các thế gia lớn trên giang hồ và một vài vị tiền bối có địa vị trong võ lâm, tầng một chỉ trừ chỗ của một vài bang phái bậc trung, còn lại đều là ghế ngồi lộ thiên, dù như vậy, nhưng cũng không còn chỗ ngồi, liếc mắt nhìn một chút, người tới tấp nập, thật ra rất hùng tráng!
Ngọc Linh Lung được đưa ra vào buổi tối, hiện tại sắc trời sáng trưng, trái lại vẫn còn một khoảng thời gian thật dài, nhưng phần lớn mọi người đều đã tụ tập ở đây, bởi vì rất nhiều bang phái đã mang vài thứ đến, được Nguyệt gia là thương gia đệ nhất thiên hạ hỗ trợ bán đấu giá; thứ có thể được lấy ra bán đấu giá trong tình cảnh như vậy hiển nhiên không phải là vật bình thường, nói không chừng còn có thể kiếm được thứ gì đó quý giá!
Mà lúc này, mỗi thế lực lớn đều bày ra một vài thứ hiếm lạ, mặt ngoài nói là đến góp vui, thực ra là âm thầm ganh đua so sánh!
Trái lại, Mộ Hoàng Tịch không có hứng thú với mấy thứ hiếm lạ này, chỉ là hướng tầm mắt vào tầng hai của căn nhà đối diện, nơi đó, có một thiếu nữ y phục màu xanh xinh đẹp, sắc mặt khó coi tức giận nhìn những người của gia tộc Nguyệt thị đang đi tới đi lui ở dưới này, nếu Mộ Hoàng Tịch không đoán nhầm, đó hẳn là đại tiểu thư của Bắc Đường gia, gia tộc đệ nhất Tây Việt, cũng là muội muội của Bắc Đường Ngọc, Bắc Đường Thanh Thanh!
So sánh giữa Thế gia đệ nhất Tây Việt và Thế gia đệ nhất thiên hạ, cũng không phải chỉ chênh lệch một điểm nửa điểm! Rõ ràng đều là thương hội, nhưng sự kiện như vậy lại do Nguyệt gia đảm nhận, Bắc Đường Thanh Thanh nhìn khó chịu như vậy cũng là bình thường!
"Oa!"
"Đó là thứ gì vậy?"
"Đẹp quá!"
Một loạt giọng nói hoặc mang vẻ kinh ngạc hoặc tán thưởng kéo suy nghĩ của Mộ Hoàng Tịch lại, quay đầu nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy một vật tỏa ánh vàng rực rỡ được đặt ở giữa đài triển lãm, dù khoảng cách rất xa, nhưng đa phần mọi người ở đây đều có võ công, chút khoảng cách ấy vẫn có thể thấy rõ ràng; đóa hoa bằng vàng đẹp đẽ rực rỡ, đóa hoa cực lớn, sáng rọi bốn phía, dường như là một cây hoa mẫu đơn vàng, sáng chói đến nỗi như muốn làm mù mắt mọi người!
Đồ điêu khắc bằng vàng trong giới quý tộc cũng không hiếm thấy, nhưng phải biết rằng hình mẫu đơn cực kỳ phức tạp, chế tạo nó lại càng phải cẩn thận tỉ mỉ hơn, mà chạm khắc ra được những đường nét lẫn vẻ sáng loáng lộng lẫy kia, trừ khi là bậc thầy điêu khắc tay nghề giỏi nhất, nếu không thì không thể làm được; mà khối vàng điêu khắc trước mắt này, ước chừng cao một mét, làm từ vàng nguyên chất, đường nét cánh hoa thân hoa rõ ràng, mà hoa mẫu đơn kia, ước chừng có 99 đóa; một tác phẩm to lớn hoa lệ như vậy, chẳng trách khiến người khác phải thán phục.
Cũng không biết là danh tác của thế lực nào?
Nhìn ánh mắt thán phục của mọi người, người chủ trì biết đã đạt được hiệu quả mong đợi, khiêm tốn cười: "Đây là vật triển lãm của thương hội Nguyệt thị chúng ta, do ba thợ thủ công tay nghề cao nhất, tốn 20 vạn lượng hoàng kim, mất thời gian ba năm chế tạo ra!"
"Oa! 20 vạn lượng? Lại còn là hoàng kim? Đây chẳng phải là đang đốt tiền sao?"
"Ngươi quên đó là ai rồi hả? Là Nguyệt gia vô cùng có tiền trong thiên hạ, chút tiền ấy tính là gì chứ?"
"Cũng phải!"
"Thứ kia trị giá bao nhiêu?"
"Chắc cũng xấp xỉ một tòa núi vàng!"
"Đúng vậy, đúng vậy!"
Lúc này khắp nơi đều vang lên tiếng thảo luận không ngừng, xem ra đã có ý định thu hút sự chú ý* của mọi người từ trước! Mà tiếng người chủ trì tiếp tục nói: "Đây là vật triển lãm của Nguyệt gia chúng ta, nhưng cũng không phải dùng để bán đấu giá, đây là lễ vật mà gia tộc Nguyệt gia chúng ta mang đến cho thành Bán Nguyệt, hôm nay lấy ra đây chỉ là để mời mọi người giám định và thưởng thức một chút!" Vừa dứt lời lập tức có người kéo màn sân khấu, nhất thời kéo đến một hồi thở than.
(*Nguyên văn: 哗众取宠: là một câu thành ngữ tiếng Trung, nghĩa là lấy lòng mọi người hoặc lòe thiên hạ)
Mộ Hoàng Tịch xem xong, cuối cùng chỉ khinh thường nói một tiếng: "Nhàm chán!"Ngọc Phi Tình cũng không tỏ ra hứng thú gì, dù điêu khắc rất đẹp, cũng chỉ được làm từ hoàng kim mà thôi, nơi này thật đúng là không có mấy người thiếu tiền; mà cầm một vật như vậy về, chỉ sợ mở ra lại sáng chói đến mù mắt! Mà Nguyệt gia lấy lòng Bán Nguyệt thành trắng trợn như vậy, lại càng làm cho người ta khinh thường, không biết gia chủ Nguyệt gia này có phải bị đần độn rồi không?
Chuyện này đến đây coi như kết thúc, sắc trời dần tối, buổi bán đấu giá cũng kết thúc.
"Ha ha ha!" Một chuỗi tiếng cười vang vọng khắp không gian như tiếng chuông vang lên, lập tức có người kêu lên: "Là thành chủ đại nhân đến đây!"
Dứt lời, một người trung niên hơn bốn mươi tuổi hạ xuống trên đài cao, ông ta có gương mặt chữ Quốc tiêu chuẩn, vẻ mặt chính trực, cơ thể cao thẳng rắn rỏi, bước chân vững vàng, khách khí chắp tay với bốn phía: "Tại hạ Độc Cô Thịnh, rất vui rằng các vị có thể chấp nhận lời mời tới thành Bán Nguyệt làm khách! Nếu không có đủ chỗ ở, vẫn mong các vị khách quý thông cảm!”
Dứt lời, Độc Cô Thịnh cũng không để người ta trả lời, thu tay lại: "Cách đây không lâu tại hạ nhận được một viên ngọc, sau khi được nhiều người xem xét, thực sự chính là ngọc tỷ của Long Viêm hoàng đế bốn trăm năm trước, Ngọc Linh Lung! Tại hạ biết vật này trân quý, cũng hi vọng mọi người có thể cùng đến quan sát Ngọc Linh Lung này một chút, cho nên liền mời các vị!"
"Nói không thì có tác dụng gì? Thành chủ vẫn nên mang Ngọc Linh Lung lên trước đi! Để bọn ta nhìn trước một chút!"
"Được!" Độc Cô Thịnh cũng không tức giận vì bị người khác ngắt lời, lập tức phất tay cho người cầm Ngọc Linh Lung lên.
Thật ra ông ta cũng không lo sợ sẽ có người đoạt mất, người ra tay vào lúc này, chắc chắn là kẻ ngốc! Độc Cô Thịnh bước lên phía trước, mọi người lập tức nín thở, nhìn chằm chằm cái khay kia không chớp mắt; mãi đến khi bàn tay to vung lên, chiếc khăn màu đỏ được lấy xuống, một viên ngọc chỉ lớn bằng hai lòng bàn tay liền hiện ra.
Đó là ngọc tỷ được làm ra từ ngọc Hòa Điền, phía dưới là một cái bệ hình vuông, chạm trổ mặt trên là hoa văn rồng cuộn chín tầng mây, đúng là ngọc tỷ! Vì muốn mọi người nhìn thấy rõ ràng, Độc Cô Thịnh cố ý lật ngọc tỷ lại, mặt ngọc tỷ, bốn chữ to nhảy ra trước mắt: Long Viêm Đại Đế!
Quả đúng là ngọc tỷ của Long Viêm đế!
Đặt ngọc tỷ xuống, lúc này Độc Cô Thịnh mới nói: "Sử ký ghi lại, Long Viêm đế chinh chiến Cửu châu, thống nhất thiên hạ, đạt được vô số vàng bạc châu báu, trong đó lại có một vài thứ là tuyệt thế trân bảo, nhưng những kho báu đó lại được chôn theo Long Viêm đế, về sau không thể tìm ra; mà thuộc hạ trung thành của Long Viêm đế vì muốn sau khi chết, Long Viêm đế không bị quấy rầy, nên đã che giấu mộ của Long Viêm đế, lại để bản đồ khu mộ vào trong Ngọc Linh Lung! Cho nên chỉ cần mở được Ngọc Linh Lung, có thể đạt được kho báu khổng lồ kia!"
"Vậy sao còn không mở nó ra nhanh đi?"
"Chẳng lẽ thành chủ đã mở rồi?"
"Vậy nhanh công bố bản đồ ra đi!"
"Hay là, không lẽ Độc Cô thành chủ muốn độc chiếm kho báu?"
Người nọ vừa dứt lời, đáp lại hắn là một chưởng mãnh liệt, một ông già lớn tuổi đi trên đài cao, giọng nói hùng hồn thâm trầm: "Các vị đều là người có hiểu biết, xin hãy suy nghĩ một chút trước khi mở miệng, lời nào nên nói lời nào không, nếu thành chủ có lòng muốn độc chiếm kho báu, còn cần mời các vị tới làm gì? Chẳng lẽ để nói rõ với các vị là hắn muốn độc chiếm kho báu sao?"
Đối với một màn này, Độc Cô Thịnh xem như không thấy, tiếp tục nói: "Tại hạ bất tài, chưa hề mở Ngọc Linh Lung ra, nhưng tại hạ biết cách mở viên ngọc này, mà tại hạ cũng sẽ không giữ bản đồ cho riêng mình, chỉ cần các vị có bản lĩnh, đều có thể nhanh chóng đi vào thăm dò khu mộ, bảo vật lấy được đều là của các vị; nhưng tại hạ đã nói trước, địa hình trong khu mộ hung hiểm, sống chết là số trời, cho nên các vị cũng chớ nên nói là lỗi của Độc Cô ta!”
"Độc Cô thành chủ thật là ngay thẳng, sinh tử có mệnh, chúng ta không trách thành chủ!"
"Đúng vậy! Độc Cô thành chủ cũng nhanh mở ra đi!"
"Vậy được!" Độc Cô Thịnh gật đầu, lập tức lấy ra một sợi tơ rất nhỏ từ trong khay kia, chắp tay với những người ở trên tầng: "Độc Cô biết các vị đến đây hôm nay đều là những người có võ công cao cường, cho nên Độc Cô muốn mời các vị đồng đạo võ lâm hỗ trợ; muốn mở Ngọc Linh Lung cần chín vị cao thủ võ lâm tu luyện chín loại võ công khác nhau tập trung nội lực cùng lúc, đến lúc đó xin các vị tập trung nội lực vào sợi tơ trong tay Độc Cô!"
"Vậy thành chủ còn không nhanh lên chút đi!"
"Nhanh lên!" Thỉnh thoảng lại có vài người muốn ăn đòn như vậy!
Ngồi trên tầng ba chính là hoàng thất các nước và mấy thế lực lớn, lầu hai là các thế gia lớn trên giang hồ và một vài vị tiền bối có địa vị trong võ lâm, tầng một chỉ trừ chỗ của một vài bang phái bậc trung, còn lại đều là ghế ngồi lộ thiên, dù như vậy, nhưng cũng không còn chỗ ngồi, liếc mắt nhìn một chút, người tới tấp nập, thật ra rất hùng tráng!
Ngọc Linh Lung được đưa ra vào buổi tối, hiện tại sắc trời sáng trưng, trái lại vẫn còn một khoảng thời gian thật dài, nhưng phần lớn mọi người đều đã tụ tập ở đây, bởi vì rất nhiều bang phái đã mang vài thứ đến, được Nguyệt gia là thương gia đệ nhất thiên hạ hỗ trợ bán đấu giá; thứ có thể được lấy ra bán đấu giá trong tình cảnh như vậy hiển nhiên không phải là vật bình thường, nói không chừng còn có thể kiếm được thứ gì đó quý giá!
Mà lúc này, mỗi thế lực lớn đều bày ra một vài thứ hiếm lạ, mặt ngoài nói là đến góp vui, thực ra là âm thầm ganh đua so sánh!
Trái lại, Mộ Hoàng Tịch không có hứng thú với mấy thứ hiếm lạ này, chỉ là hướng tầm mắt vào tầng hai của căn nhà đối diện, nơi đó, có một thiếu nữ y phục màu xanh xinh đẹp, sắc mặt khó coi tức giận nhìn những người của gia tộc Nguyệt thị đang đi tới đi lui ở dưới này, nếu Mộ Hoàng Tịch không đoán nhầm, đó hẳn là đại tiểu thư của Bắc Đường gia, gia tộc đệ nhất Tây Việt, cũng là muội muội của Bắc Đường Ngọc, Bắc Đường Thanh Thanh!
So sánh giữa Thế gia đệ nhất Tây Việt và Thế gia đệ nhất thiên hạ, cũng không phải chỉ chênh lệch một điểm nửa điểm! Rõ ràng đều là thương hội, nhưng sự kiện như vậy lại do Nguyệt gia đảm nhận, Bắc Đường Thanh Thanh nhìn khó chịu như vậy cũng là bình thường!
"Oa!"
"Đó là thứ gì vậy?"
"Đẹp quá!"
Một loạt giọng nói hoặc mang vẻ kinh ngạc hoặc tán thưởng kéo suy nghĩ của Mộ Hoàng Tịch lại, quay đầu nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy một vật tỏa ánh vàng rực rỡ được đặt ở giữa đài triển lãm, dù khoảng cách rất xa, nhưng đa phần mọi người ở đây đều có võ công, chút khoảng cách ấy vẫn có thể thấy rõ ràng; đóa hoa bằng vàng đẹp đẽ rực rỡ, đóa hoa cực lớn, sáng rọi bốn phía, dường như là một cây hoa mẫu đơn vàng, sáng chói đến nỗi như muốn làm mù mắt mọi người!
Đồ điêu khắc bằng vàng trong giới quý tộc cũng không hiếm thấy, nhưng phải biết rằng hình mẫu đơn cực kỳ phức tạp, chế tạo nó lại càng phải cẩn thận tỉ mỉ hơn, mà chạm khắc ra được những đường nét lẫn vẻ sáng loáng lộng lẫy kia, trừ khi là bậc thầy điêu khắc tay nghề giỏi nhất, nếu không thì không thể làm được; mà khối vàng điêu khắc trước mắt này, ước chừng cao một mét, làm từ vàng nguyên chất, đường nét cánh hoa thân hoa rõ ràng, mà hoa mẫu đơn kia, ước chừng có 99 đóa; một tác phẩm to lớn hoa lệ như vậy, chẳng trách khiến người khác phải thán phục.
Cũng không biết là danh tác của thế lực nào?
Nhìn ánh mắt thán phục của mọi người, người chủ trì biết đã đạt được hiệu quả mong đợi, khiêm tốn cười: "Đây là vật triển lãm của thương hội Nguyệt thị chúng ta, do ba thợ thủ công tay nghề cao nhất, tốn 20 vạn lượng hoàng kim, mất thời gian ba năm chế tạo ra!"
"Oa! 20 vạn lượng? Lại còn là hoàng kim? Đây chẳng phải là đang đốt tiền sao?"
"Ngươi quên đó là ai rồi hả? Là Nguyệt gia vô cùng có tiền trong thiên hạ, chút tiền ấy tính là gì chứ?"
"Cũng phải!"
"Thứ kia trị giá bao nhiêu?"
"Chắc cũng xấp xỉ một tòa núi vàng!"
"Đúng vậy, đúng vậy!"
Lúc này khắp nơi đều vang lên tiếng thảo luận không ngừng, xem ra đã có ý định thu hút sự chú ý* của mọi người từ trước! Mà tiếng người chủ trì tiếp tục nói: "Đây là vật triển lãm của Nguyệt gia chúng ta, nhưng cũng không phải dùng để bán đấu giá, đây là lễ vật mà gia tộc Nguyệt gia chúng ta mang đến cho thành Bán Nguyệt, hôm nay lấy ra đây chỉ là để mời mọi người giám định và thưởng thức một chút!" Vừa dứt lời lập tức có người kéo màn sân khấu, nhất thời kéo đến một hồi thở than.
(*Nguyên văn: 哗众取宠: là một câu thành ngữ tiếng Trung, nghĩa là lấy lòng mọi người hoặc lòe thiên hạ)
Mộ Hoàng Tịch xem xong, cuối cùng chỉ khinh thường nói một tiếng: "Nhàm chán!"Ngọc Phi Tình cũng không tỏ ra hứng thú gì, dù điêu khắc rất đẹp, cũng chỉ được làm từ hoàng kim mà thôi, nơi này thật đúng là không có mấy người thiếu tiền; mà cầm một vật như vậy về, chỉ sợ mở ra lại sáng chói đến mù mắt! Mà Nguyệt gia lấy lòng Bán Nguyệt thành trắng trợn như vậy, lại càng làm cho người ta khinh thường, không biết gia chủ Nguyệt gia này có phải bị đần độn rồi không?
Chuyện này đến đây coi như kết thúc, sắc trời dần tối, buổi bán đấu giá cũng kết thúc.
"Ha ha ha!" Một chuỗi tiếng cười vang vọng khắp không gian như tiếng chuông vang lên, lập tức có người kêu lên: "Là thành chủ đại nhân đến đây!"
Dứt lời, một người trung niên hơn bốn mươi tuổi hạ xuống trên đài cao, ông ta có gương mặt chữ Quốc tiêu chuẩn, vẻ mặt chính trực, cơ thể cao thẳng rắn rỏi, bước chân vững vàng, khách khí chắp tay với bốn phía: "Tại hạ Độc Cô Thịnh, rất vui rằng các vị có thể chấp nhận lời mời tới thành Bán Nguyệt làm khách! Nếu không có đủ chỗ ở, vẫn mong các vị khách quý thông cảm!”
Dứt lời, Độc Cô Thịnh cũng không để người ta trả lời, thu tay lại: "Cách đây không lâu tại hạ nhận được một viên ngọc, sau khi được nhiều người xem xét, thực sự chính là ngọc tỷ của Long Viêm hoàng đế bốn trăm năm trước, Ngọc Linh Lung! Tại hạ biết vật này trân quý, cũng hi vọng mọi người có thể cùng đến quan sát Ngọc Linh Lung này một chút, cho nên liền mời các vị!"
"Nói không thì có tác dụng gì? Thành chủ vẫn nên mang Ngọc Linh Lung lên trước đi! Để bọn ta nhìn trước một chút!"
"Được!" Độc Cô Thịnh cũng không tức giận vì bị người khác ngắt lời, lập tức phất tay cho người cầm Ngọc Linh Lung lên.
Thật ra ông ta cũng không lo sợ sẽ có người đoạt mất, người ra tay vào lúc này, chắc chắn là kẻ ngốc! Độc Cô Thịnh bước lên phía trước, mọi người lập tức nín thở, nhìn chằm chằm cái khay kia không chớp mắt; mãi đến khi bàn tay to vung lên, chiếc khăn màu đỏ được lấy xuống, một viên ngọc chỉ lớn bằng hai lòng bàn tay liền hiện ra.
Đó là ngọc tỷ được làm ra từ ngọc Hòa Điền, phía dưới là một cái bệ hình vuông, chạm trổ mặt trên là hoa văn rồng cuộn chín tầng mây, đúng là ngọc tỷ! Vì muốn mọi người nhìn thấy rõ ràng, Độc Cô Thịnh cố ý lật ngọc tỷ lại, mặt ngọc tỷ, bốn chữ to nhảy ra trước mắt: Long Viêm Đại Đế!
Quả đúng là ngọc tỷ của Long Viêm đế!
Đặt ngọc tỷ xuống, lúc này Độc Cô Thịnh mới nói: "Sử ký ghi lại, Long Viêm đế chinh chiến Cửu châu, thống nhất thiên hạ, đạt được vô số vàng bạc châu báu, trong đó lại có một vài thứ là tuyệt thế trân bảo, nhưng những kho báu đó lại được chôn theo Long Viêm đế, về sau không thể tìm ra; mà thuộc hạ trung thành của Long Viêm đế vì muốn sau khi chết, Long Viêm đế không bị quấy rầy, nên đã che giấu mộ của Long Viêm đế, lại để bản đồ khu mộ vào trong Ngọc Linh Lung! Cho nên chỉ cần mở được Ngọc Linh Lung, có thể đạt được kho báu khổng lồ kia!"
"Vậy sao còn không mở nó ra nhanh đi?"
"Chẳng lẽ thành chủ đã mở rồi?"
"Vậy nhanh công bố bản đồ ra đi!"
"Hay là, không lẽ Độc Cô thành chủ muốn độc chiếm kho báu?"
Người nọ vừa dứt lời, đáp lại hắn là một chưởng mãnh liệt, một ông già lớn tuổi đi trên đài cao, giọng nói hùng hồn thâm trầm: "Các vị đều là người có hiểu biết, xin hãy suy nghĩ một chút trước khi mở miệng, lời nào nên nói lời nào không, nếu thành chủ có lòng muốn độc chiếm kho báu, còn cần mời các vị tới làm gì? Chẳng lẽ để nói rõ với các vị là hắn muốn độc chiếm kho báu sao?"
Đối với một màn này, Độc Cô Thịnh xem như không thấy, tiếp tục nói: "Tại hạ bất tài, chưa hề mở Ngọc Linh Lung ra, nhưng tại hạ biết cách mở viên ngọc này, mà tại hạ cũng sẽ không giữ bản đồ cho riêng mình, chỉ cần các vị có bản lĩnh, đều có thể nhanh chóng đi vào thăm dò khu mộ, bảo vật lấy được đều là của các vị; nhưng tại hạ đã nói trước, địa hình trong khu mộ hung hiểm, sống chết là số trời, cho nên các vị cũng chớ nên nói là lỗi của Độc Cô ta!”
"Độc Cô thành chủ thật là ngay thẳng, sinh tử có mệnh, chúng ta không trách thành chủ!"
"Đúng vậy! Độc Cô thành chủ cũng nhanh mở ra đi!"
"Vậy được!" Độc Cô Thịnh gật đầu, lập tức lấy ra một sợi tơ rất nhỏ từ trong khay kia, chắp tay với những người ở trên tầng: "Độc Cô biết các vị đến đây hôm nay đều là những người có võ công cao cường, cho nên Độc Cô muốn mời các vị đồng đạo võ lâm hỗ trợ; muốn mở Ngọc Linh Lung cần chín vị cao thủ võ lâm tu luyện chín loại võ công khác nhau tập trung nội lực cùng lúc, đến lúc đó xin các vị tập trung nội lực vào sợi tơ trong tay Độc Cô!"
"Vậy thành chủ còn không nhanh lên chút đi!"
"Nhanh lên!" Thỉnh thoảng lại có vài người muốn ăn đòn như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.