Thịnh Thế Đế Sủng: Đích Nữ Hoàng Hậu
Chương 8: Người trong Mộ phủ
Thiên Mai
11/08/2017
Edit: Ciao
Mấy người Màn Tâm Vi vừa đi thì có nha đầu tới cửa, là một nha đầu mặc trang phục màu trắng xanh, gật đầu với Mộ Hoàng Tịch: “Nô tỳ Nguyệt Nhi bái kiến đại tiểu thư, phu nhân mời người đến nhà trước!”
Mộ Hoàng Tịch nhìn Nguyệt Nhi này, nàng ta nhìn rất thanh tú, cũng coi như là một cô con gái được cưng chiều, hôm qua nàng đã nhìn thấy nàng ta bên người đại phu nhân, hơn nữa ăn mặc khác người, hiển nhiên có địa vị bất đồng trong lòng đại phu nhân, bây giờ nàng ta cung kính nhưng vẻ mặt lại không giống vậy. Mộ Hoàng Tịch cũng không để ý, bởi vì nàng hiểu được, tại Mộ phủ này thì nàng còn kém một đứa nha hoàn!
Mộ Hoàng Tịch để quyển sách xuống: “Phu nhân gọi ta tới có chuyện gì gấp?”
“Phu nhân triệu tập các di nương, thiếu gia và tiểu thư, mọi người đều đợi ở tiền thính, để gặp được Đại tiểu thư!”
Gặp nàng ấy hả? Mộ Hoàng Tịch cụp mắt: “Biết rồi, ta chuẩn bị chút rồi sẽ qua!”
“Vậy nô tỳ đi trước để bẩm báo phu nhân!” Nguyệt Nhi muốn gật đầu với Mộ Hoàng Tịch, nhưng sau đó lại xoay người đi.
“Xì, bỏ đi….” Nguyệt Nhi vừa đi, Ngọc Nô lập tức khinh thường: “Không phải chỉ là một nha đầu thôi sao? Cứ như mình là chủ tử vậy, ngoài mình thì cung kính nhưng vẻ mặt thì như con khổng tước, người nào không biết còn tưởng nàng ta mới là Mộ gia đại tiểu thư đấy!”
“Tiểu thư!” Dù Vân Nương không trải qua truyện đại trạch, nhưng ít nhiều cũng được nghe người ta nói, dù hôm nay tiểu thư có được thân phận tôn quý, nhưng sợ rằng cuộc sống sẽ không dễ chịu.
Mộ Hoàng Tịch nhếch môi cười, nói với Ngọc Nô: “Ở nhà quan lớn thế gia, nha đầu được sủng ái, có thể ngang với nửa chủ tử, nàng ta là nha đầu bên cạnh đại phu nhân, đương nhiên có tư cách kiêu ngạo, ai bảo tiểu thư nhà em không được sủng ái chứ?”
Nghe vậy, Ngọc Nô bất mãn: “Tiểu thư nói gì thế? Tiểu thư chính là tiểu thư, nô tài chính là nô tài, người không được sủng ái đi nữa thì cũng là đại tiểu thư danh chính ngôn thuận!”
“Còn dạy ta nữa, vậy ai mới không biết lớn nhỏ đây hả!” Mộ Hoàng Tịch cốc đầu Ngọc Nô, phủi tay nói: “Đi thôi! Đi qua xem!”
“Ai da!” Ngọc Nô che đầu trừng mắt tố cáo tiểu thư nhà mình, nhưng ngại vì uy quyền, nàng không dám nói.
“Tiểu thư, người đến đó, bọn họ sẽ gây bất lợi cho người sao?” Vân Nương lo lắng hỏi.
Mộ Hoàng Tịch nhíu mày: “Chẳng lẽ vì thế mà ta không đi? Nếu nó tới thì trốn cũng không tránh được, cứ đi xem thế nào.”
Đi thẳng đến tiền thính, trên đường nha hoàn sai vặt nhìn thấy cũng xì xào bàn tán, cũng chẳng có chút nào gọi là cung kính với đại tiểu thư, Mộ Hoàng Tịch nhìn không chớp mắt, cứ đi thẳng về phía tiền thính. Đến khi nàng bước vào thì thấy bên trong đã ngồi đầy cả phòng, người ngồi cao nhất đương nhiên là đại phu nhân, phía bên phải bà ta là bốn nữ nhân, nhìn trang phục thì chắc đây là bốn tiểu thiếp của Mộ Trình rồi, mà Màn Tâm Vi và Màn Tương Vũ ngồi phía bên trái, dưới bọn họ là một thiếu niên mười sáu tuổi, một nam hài mười tuổi và một tiểu cô nương tám tuổi. Ngoại trừ Thất thiếu gia vừa sinh ra thì tất cả những người khác đều đến.
Mộ Hoàng Tịch vừa xuất hiện, ánh mắt mọi người đều nhìn nàng, có dò xét, nhìn ngó, tò mò, nghi ngờ, bất mãn, đương nhiên có ánh mắt phẫn nộ của Mộ Tâm Vi, đại phu nhân nâng chung trà lên nhấp một ngụm, từ từ đặt chén trà xuống, nói nhẹ nhàng: “Sao Hoàng Tịch không vào đi? Mau vào gặp di nương và các đệ đệ muội muội!”
Mộ Hoàng Tịch đi vào, hai tay đặt bên hông, hơi nhún người: “Hoàng Tịch gặp Đại phu nhân!”
Đại phu nhân? Nghe được xưng hô thế này, có người lộ vẻ mặt hay ho, trong gia tộc, bất kế là dòng chính nữ hay thứ nữ đều xưng chính thê là nương, mà những người khác là di nương, gọi ‘Đại phu nhân’, rõ ràng là cho thấy ý bất kính.
“Ha ha! Đại tiểu thư ở trong miếu tự trên núi hoang lâu qua nên quên quy củ trong nhà chúng ta sao?” Một vị di nương mặc quần áo màu đỏ tím, trang điểm đậm cười nói, nhìn gương mặt nàng ta cũng biết là hay gây chuyện, nhất là giọng nói kia, âm dương quái hí.
“Bát di nương, đại tiểu thư không ở nhà nhiều năm như vậy, có điểm sai lầm cũng là dễ hiểu!” Một di nương nhìn có vẻ hiền lành nói.
“Ta nói nàng không đúng à?” Bát di nương lập tức cãi lại, bất mãn nhìn người nói hộ Mộ Hoàng Tịch: “Không phải ta chỉ nói một câu à? Ngươi có ý gì? Không biết còn tưởng rằng ta bất kính với Đích đại tiểu thư đấy!” Bát di nương nhấn mạnh hai chữ ‘dòng chính nữ’, rõ ràng là nàng ta đang muốn châm chọc.
Màn Tâm Vi vui vẻ uống trà, Bát di nương này thường xuyên gây chuyện, Mộ Hoàng Tịch sao mà chịu được!
Hai di nương càng nói thì càng hăng, mà ngay cả hai di nương bên cạnh khuyên bảo cũng không được, cuối cùng vẫn là Đại phu nhân nói ‘được rồi’ mới ngăn được mấy người, sau đó bà ta quay đầu dịu dàng nhìn Mộ Hoàng Tịch: “Hoàng Tịch! Ngồi đi!”
Lời nói nhã nhặn của Đại phu nhân vừa dứt, mọi người lập tức hóng kịch vui, bởi vì tất cả vị trí trong phòng này đã bày xong, tất cả mọi người đều ngồi xuống, chỗ duy nhất trống là bên dưới Lục tiểu thư Mộ Vãn Tình, đường đường là đích nữ mà lại ngồi sau cùng, dưới cả thứ nữ, trong lòng Mộ Hoàng Tịch hiểu ra, đây là kế thứ hai sau ngày hôm qua, ra oai phủ đầu, Đại phu nhân đang thử dò xét, để nàng hiểu được vị trí của mình.
“Ha ha!” Mộ Tâm Vi cười phì ra tiếng, dáng vẻ xem kịch vui: “Không phải mẫu thân cho ngươi ngồi sao? Còn đứng làm gì? Chẳng lẽ không nghe cả lời của mẫu thân hả!”
Mộ Hoàng Tịch không hề động đậy, nhìn đại phu nhân nói: “Hoàng Tịch tạ ơn phu nhân ban thưởng ngồi, nhưng Hoàng Tịch đứng là tốt rồi, phu nhân có lời gì cứ nói Hoàng Tịch nghe!”
“Ơ, còn bướng bỉnh nữa kìa!” Bát di nương cười nhạo: “Đại phu nhân tốt bụng nhưng người ta lại không nhận rồi!”
Đại phu nhân lạnh lùng trừng mắt nhìn, lập tức khiến nàng ta ngậm miệng lại, nhưng trong mắt không dấu được vẻ nhỏ nhen tức giận.
“Hoàng Tịch đang giận nương sao?” Đại phu nhân nói chuyện vẫn dịu dàng như trước, nhưng trong mắt đã lạnh hơn vài phần.
“Hoàng Tịch không dám!” Mộ Hoàng Tịch biết rõ bây giờ còn chưa phải lúc đối đầu với người đàn bà này, chỉ đành cúi đầu: “Hoàng Tịch rời Mộ gia mấy năm, nếu Hoàng Tịch có làm gì không đúng, kính xin phu nhân bao dung, tha thứ!”
Gặp nhau một lúc rồi chấm dứt vì Cửu di nương phải về chăm sóc Thất thiếu gia, mà Mộ Hoàng Tịch vẫn đứng nói chuyện, mặc cho đại phu nhân nói gì, các nàng làm sao, cũng không nhắc tới chỗ ngồi, mặc dù đứng cũng là chịu nhục nhưng so với ngồi ở vị trí kia thì nàng tình nguyện đứng.
Mãi mới đi ra khỏi sảnh, Mộ Hoàng Tịch lại phát hiện, không thấy Ngọc Nô đâu….
Mấy người Màn Tâm Vi vừa đi thì có nha đầu tới cửa, là một nha đầu mặc trang phục màu trắng xanh, gật đầu với Mộ Hoàng Tịch: “Nô tỳ Nguyệt Nhi bái kiến đại tiểu thư, phu nhân mời người đến nhà trước!”
Mộ Hoàng Tịch nhìn Nguyệt Nhi này, nàng ta nhìn rất thanh tú, cũng coi như là một cô con gái được cưng chiều, hôm qua nàng đã nhìn thấy nàng ta bên người đại phu nhân, hơn nữa ăn mặc khác người, hiển nhiên có địa vị bất đồng trong lòng đại phu nhân, bây giờ nàng ta cung kính nhưng vẻ mặt lại không giống vậy. Mộ Hoàng Tịch cũng không để ý, bởi vì nàng hiểu được, tại Mộ phủ này thì nàng còn kém một đứa nha hoàn!
Mộ Hoàng Tịch để quyển sách xuống: “Phu nhân gọi ta tới có chuyện gì gấp?”
“Phu nhân triệu tập các di nương, thiếu gia và tiểu thư, mọi người đều đợi ở tiền thính, để gặp được Đại tiểu thư!”
Gặp nàng ấy hả? Mộ Hoàng Tịch cụp mắt: “Biết rồi, ta chuẩn bị chút rồi sẽ qua!”
“Vậy nô tỳ đi trước để bẩm báo phu nhân!” Nguyệt Nhi muốn gật đầu với Mộ Hoàng Tịch, nhưng sau đó lại xoay người đi.
“Xì, bỏ đi….” Nguyệt Nhi vừa đi, Ngọc Nô lập tức khinh thường: “Không phải chỉ là một nha đầu thôi sao? Cứ như mình là chủ tử vậy, ngoài mình thì cung kính nhưng vẻ mặt thì như con khổng tước, người nào không biết còn tưởng nàng ta mới là Mộ gia đại tiểu thư đấy!”
“Tiểu thư!” Dù Vân Nương không trải qua truyện đại trạch, nhưng ít nhiều cũng được nghe người ta nói, dù hôm nay tiểu thư có được thân phận tôn quý, nhưng sợ rằng cuộc sống sẽ không dễ chịu.
Mộ Hoàng Tịch nhếch môi cười, nói với Ngọc Nô: “Ở nhà quan lớn thế gia, nha đầu được sủng ái, có thể ngang với nửa chủ tử, nàng ta là nha đầu bên cạnh đại phu nhân, đương nhiên có tư cách kiêu ngạo, ai bảo tiểu thư nhà em không được sủng ái chứ?”
Nghe vậy, Ngọc Nô bất mãn: “Tiểu thư nói gì thế? Tiểu thư chính là tiểu thư, nô tài chính là nô tài, người không được sủng ái đi nữa thì cũng là đại tiểu thư danh chính ngôn thuận!”
“Còn dạy ta nữa, vậy ai mới không biết lớn nhỏ đây hả!” Mộ Hoàng Tịch cốc đầu Ngọc Nô, phủi tay nói: “Đi thôi! Đi qua xem!”
“Ai da!” Ngọc Nô che đầu trừng mắt tố cáo tiểu thư nhà mình, nhưng ngại vì uy quyền, nàng không dám nói.
“Tiểu thư, người đến đó, bọn họ sẽ gây bất lợi cho người sao?” Vân Nương lo lắng hỏi.
Mộ Hoàng Tịch nhíu mày: “Chẳng lẽ vì thế mà ta không đi? Nếu nó tới thì trốn cũng không tránh được, cứ đi xem thế nào.”
Đi thẳng đến tiền thính, trên đường nha hoàn sai vặt nhìn thấy cũng xì xào bàn tán, cũng chẳng có chút nào gọi là cung kính với đại tiểu thư, Mộ Hoàng Tịch nhìn không chớp mắt, cứ đi thẳng về phía tiền thính. Đến khi nàng bước vào thì thấy bên trong đã ngồi đầy cả phòng, người ngồi cao nhất đương nhiên là đại phu nhân, phía bên phải bà ta là bốn nữ nhân, nhìn trang phục thì chắc đây là bốn tiểu thiếp của Mộ Trình rồi, mà Màn Tâm Vi và Màn Tương Vũ ngồi phía bên trái, dưới bọn họ là một thiếu niên mười sáu tuổi, một nam hài mười tuổi và một tiểu cô nương tám tuổi. Ngoại trừ Thất thiếu gia vừa sinh ra thì tất cả những người khác đều đến.
Mộ Hoàng Tịch vừa xuất hiện, ánh mắt mọi người đều nhìn nàng, có dò xét, nhìn ngó, tò mò, nghi ngờ, bất mãn, đương nhiên có ánh mắt phẫn nộ của Mộ Tâm Vi, đại phu nhân nâng chung trà lên nhấp một ngụm, từ từ đặt chén trà xuống, nói nhẹ nhàng: “Sao Hoàng Tịch không vào đi? Mau vào gặp di nương và các đệ đệ muội muội!”
Mộ Hoàng Tịch đi vào, hai tay đặt bên hông, hơi nhún người: “Hoàng Tịch gặp Đại phu nhân!”
Đại phu nhân? Nghe được xưng hô thế này, có người lộ vẻ mặt hay ho, trong gia tộc, bất kế là dòng chính nữ hay thứ nữ đều xưng chính thê là nương, mà những người khác là di nương, gọi ‘Đại phu nhân’, rõ ràng là cho thấy ý bất kính.
“Ha ha! Đại tiểu thư ở trong miếu tự trên núi hoang lâu qua nên quên quy củ trong nhà chúng ta sao?” Một vị di nương mặc quần áo màu đỏ tím, trang điểm đậm cười nói, nhìn gương mặt nàng ta cũng biết là hay gây chuyện, nhất là giọng nói kia, âm dương quái hí.
“Bát di nương, đại tiểu thư không ở nhà nhiều năm như vậy, có điểm sai lầm cũng là dễ hiểu!” Một di nương nhìn có vẻ hiền lành nói.
“Ta nói nàng không đúng à?” Bát di nương lập tức cãi lại, bất mãn nhìn người nói hộ Mộ Hoàng Tịch: “Không phải ta chỉ nói một câu à? Ngươi có ý gì? Không biết còn tưởng rằng ta bất kính với Đích đại tiểu thư đấy!” Bát di nương nhấn mạnh hai chữ ‘dòng chính nữ’, rõ ràng là nàng ta đang muốn châm chọc.
Màn Tâm Vi vui vẻ uống trà, Bát di nương này thường xuyên gây chuyện, Mộ Hoàng Tịch sao mà chịu được!
Hai di nương càng nói thì càng hăng, mà ngay cả hai di nương bên cạnh khuyên bảo cũng không được, cuối cùng vẫn là Đại phu nhân nói ‘được rồi’ mới ngăn được mấy người, sau đó bà ta quay đầu dịu dàng nhìn Mộ Hoàng Tịch: “Hoàng Tịch! Ngồi đi!”
Lời nói nhã nhặn của Đại phu nhân vừa dứt, mọi người lập tức hóng kịch vui, bởi vì tất cả vị trí trong phòng này đã bày xong, tất cả mọi người đều ngồi xuống, chỗ duy nhất trống là bên dưới Lục tiểu thư Mộ Vãn Tình, đường đường là đích nữ mà lại ngồi sau cùng, dưới cả thứ nữ, trong lòng Mộ Hoàng Tịch hiểu ra, đây là kế thứ hai sau ngày hôm qua, ra oai phủ đầu, Đại phu nhân đang thử dò xét, để nàng hiểu được vị trí của mình.
“Ha ha!” Mộ Tâm Vi cười phì ra tiếng, dáng vẻ xem kịch vui: “Không phải mẫu thân cho ngươi ngồi sao? Còn đứng làm gì? Chẳng lẽ không nghe cả lời của mẫu thân hả!”
Mộ Hoàng Tịch không hề động đậy, nhìn đại phu nhân nói: “Hoàng Tịch tạ ơn phu nhân ban thưởng ngồi, nhưng Hoàng Tịch đứng là tốt rồi, phu nhân có lời gì cứ nói Hoàng Tịch nghe!”
“Ơ, còn bướng bỉnh nữa kìa!” Bát di nương cười nhạo: “Đại phu nhân tốt bụng nhưng người ta lại không nhận rồi!”
Đại phu nhân lạnh lùng trừng mắt nhìn, lập tức khiến nàng ta ngậm miệng lại, nhưng trong mắt không dấu được vẻ nhỏ nhen tức giận.
“Hoàng Tịch đang giận nương sao?” Đại phu nhân nói chuyện vẫn dịu dàng như trước, nhưng trong mắt đã lạnh hơn vài phần.
“Hoàng Tịch không dám!” Mộ Hoàng Tịch biết rõ bây giờ còn chưa phải lúc đối đầu với người đàn bà này, chỉ đành cúi đầu: “Hoàng Tịch rời Mộ gia mấy năm, nếu Hoàng Tịch có làm gì không đúng, kính xin phu nhân bao dung, tha thứ!”
Gặp nhau một lúc rồi chấm dứt vì Cửu di nương phải về chăm sóc Thất thiếu gia, mà Mộ Hoàng Tịch vẫn đứng nói chuyện, mặc cho đại phu nhân nói gì, các nàng làm sao, cũng không nhắc tới chỗ ngồi, mặc dù đứng cũng là chịu nhục nhưng so với ngồi ở vị trí kia thì nàng tình nguyện đứng.
Mãi mới đi ra khỏi sảnh, Mộ Hoàng Tịch lại phát hiện, không thấy Ngọc Nô đâu….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.