Quyển 1 - Chương 20: Bách Hoa Thịnh Hội (1)
Phượng Khinh
11/09/2014
Editor: Tuyết Y
Beta: Tiểu Ly
Định Quốc Vương phủ.
“Ta biết rồi, đi xuống đi.”
Bên trong Thủy Các thanh tịnh lộ ra chút trống trải, một nam tử mặc đồ đen đang ngồi nhìn ra hồ nước ngoài cửa sổ, lạnh nhạt nói.
Trên khuôn mặt nghiêm túc có chút khắt khe của Tôn ma ma chợt xẹt qua một tia bất đắc dĩ, nhìn thân ảnh cô đơn của người trước mặt, bà muốn nói nhưng lại thôi. Cuối cùng cũng không nói gì chỉ đành ảm đạm lui ra ngoài.
“Xem ra Tôn ma ma cũng có ấn tượng không tệ với vị Diệp Tam tiểu thư kia, phải nói là có thể khiến cho Tôn ma ma nói chuyện thay nàng cũng không phải là chuyện dễ dàng gì đâu.” Bên kia, Phượng Chi Dao vẫn mặc một thân quần áo hoa lệ rực rỡ, lười biếng cười nói với người bạn thân trước mắt. Mặc Tu Nghiêu quay đầu qua nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh mà ôn hòa: “Thì thế nào?”
“Thì thế nào? !” Phượng Chi Dao ngồi dậy trừng mắt nhìn hắn, đến ngay cả giọng nói luôn luôn thong dong cũng đã cao lên không ít: “A Nghiêu, Diệp Tam tiểu thư là thê tử tương lai của ngươi, là người đi cả đời với ngươi đấy. Ngươi thật sự không đi nhìn xem sao?”
“Nếu như nàng thật sự tốt như ngươi nói vậy, ngươi cảm thấy. . . sẽ để cho ta thuận lợi lấy được nàng sao? Ngươi đừng quên phía sau nàng còn có một Từ gia.” Mặc Tu Nghiêu bình tĩnh không hề xúc động mà nói.
“Ngươi có ý gì?” Phượng Chi Dao nhíu mày. Chẳng lẽ hắn lại còn có thể làm trò quỷ quái gì sao?
Mặc Tu Nghiêu rũ mắt xuống, yên tĩnh nhìn cánh tay đặt trên tay vịn xe lăn: “Ngày Lê Vương phủ đến hạ sính lễ, Hiền Chiêu thái phi cố ý triệu kiến Diệp Ly.”
Phượng Chi Dao khinh thường bĩu môi: “Mặc Cảnh Lê không phải lại hối hận chứ? Cho dù hắn thật sự hối hận thì đã sao? Hắn cho rằng Định Quốc Vương phủ và Từ gia thật sự là món đồ chơi để mặc cho hắn tùy ý nhào nặn ư?”
Ánh mắt thâm thúy mà ôn hòa của Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt chảy qua những tia lạnh lẽo: “Chuyện từ hôn vốn là do Mặc Cảnh Lê tiền trảm hậu tấu (*). Trước đây. . . Tiên hoàng chỉ hôn Diệp Ly cho Mặc Cảnh Lê thực sự không phải là không có nguyên do đâu.” Lúc Diệp Ly sinh ra, Diệp Văn Hoa cũng chỉ là một người mới Tam phẩm, Tiên hoàng làm sao có thể chọn một Đích Phi có gia thế hàn vi như thế cho hoàng tử mà mình sủng ái chứ. Tất nhiên là vì ngoại tổ Từ gia của Diệp Ly. Đáng tiếc những năm này Từ gia đã dần dần rút khỏi triều đình, cũng khiến cho đa số người trong cung ngoài cung quên đi Từ gia rốt cuộc có bao nhiêu lực ảnh hưởng.
(*) tiền trảm hậu tấu : làm trước báo sau
“Đã như thế, Hoàng Thượng sao lại chỉ hôn Diệp Tam tiểu thư cho ngươi?”
“Nếu như Diệp Tam tiểu thư thật sự là nữ tử không tài không mạo không đức, hơn nữa lại đã từng bị người ta bị từ hôn. Thì sao Hoàng Thượng lại không chỉ hôn nàng cho ta?” Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt hỏi lại.
Phượng Chi Dao không sao cả nhún vai, dù sao đầu óc của người trong hoàng gia ai cũng đều không bình thường cho lắm: “Vậy rốt cuộc ngươi có muốn đi tham gia vườn Mẫu Đơn không? Có muốn đi gặp vị hôn thê của ngươi không?”
Mặc Tu Nghiêu quay đầu lại nhìn qua mặt hồ rồi lại im lặng không nói gì, Phượng Chi Dao nhìn thấy thế thì trong lòng cũng hiểu, âm thầm gật đầu. Từ lúc xảy ra chuyện kia, A Nghiêu cũng càng ngày càng khó tính rồi.
Diệp Ly có chút đau đầu nhìn cái bàn đầy ắp đồ trước mặt. Cả một cái bàn diện tích không nhỏ đã bị chia làm hai bên, mỗi bên bày một bộ quần áo và đồ trang sức tương ứng. Bên trái là một bộ quần áo màu trắng hoa văn xanh, những chú hồ điệp màu xanh nhạt nhẹ nhàng nhảy múa trên quần áo trắng như tuyết, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu lên trên quần áo lại càng khiến cho người ta ngẩn ngơ khi nhìn thấy hồ điệp giống như đang vỗ cánh muốn bay đi. Tĩnh Nhi và Điềm Nhi cẩn thận từng li từng tí nâng lấy quần áo, Điềm Nhi nhỏ tuổi nhất ngạc nhiên đến nỗi phải nói: “Những con bướm này cũng không phải thêu lên nữa, thật là xinh đẹp nha.”
Thanh Hà cười nói: “Đây là lụa tơ tằm, vô cùng quý báu đấy. Bình thường lụa tơ tằm đều có hình vẽ cực kỳ hoa lệ, mà thanh lịch như bộ này của tiểu thư thực ra lại càng thêm hiếm thấy. Hơn nữa sợi tơ này dường như cũng rất không tầm thường.” Bộ quần áo này cầm trong tay nhẹ như không có gì, nhưng nhìn lên lại không thấy mỏng manh chút nào, rõ ràng không phải là vật liệu bình thường. Thanh Sương hiếu kỳ hết nhìn sang trái rồi lại nhìn sang phải, sau đó quay đầu nhìn Diệp Ly: “Đồ của cữu phu nhân và Vương gia đưa tới đều nhìn rất đẹp đấy ạ, tiểu thư người muốn mặc bộ nào?”
Diệp Ly nhìn bộ quần áo lụa tơ tằm tuyết trắng điệp xanh, ánh mắt lại rơi xuống trên hộp gấm bên phải. Trong hộp là gấm Thủy Vân màu xanh nhạt thêu hoa văn cây thược dược màu bạc rũ xuống mà tinh xảo ở bên trên. Chỗ ống tay áo và vạt áo phác họa hoa văn tường vân nhàn nhạt ưu nhã, đơn giản mà nhẹ nhàng, thế nhưng mới chỉ liếc mắt đã có thể khiến cho người ta cảm giác được sự ưu nhã và thoải mái không gì sánh được.
“Chọn cái này đi. Bộ cữu mẫu tặng thì thay ta cất giữ cho kỹ, đến lúc sinh thần cữu cữu vào tháng sau thì sẽ mặc bộ đó.” Diệp Ly rất nhanh đã đưa ra quyết định, phí chút tâm tư vào chuyện ăn mặc là cần thiết, nhưng lãng phí quá nhiều thời gian thì thực sự là không cần thiết.
Bọn nha đầu vội vàng cẩn thận mang bộ quần áo màu trắng bướm xanh cất kỹ, nâng bộ quần áo Định Quốc Vương phủ đưa tới ra hầu hạ Diệp Ly thay đồ.
Một lát sau, Diệp Ly đi ra từ mặt sau tấm bình phong trong tiếng thán phục của bọn nha đầu, màu xanh nhẹ nhàng đúng là thích hợp với khí chất trầm tĩnh u nhã của Diệp Ly, mà hoa văn tơ bạc tinh xảo lại khiến cho bộ quần áo hình thức đơn giản này không hề đơn điệu. Một loại xa hoa khiêm tốn, trong lòng Diệp Ly nhẹ nhàng khen ngợi nói. Định Quốc Vương phủ cho dù đã không còn vẻ vang như trước, thế nhưng lễ vật tặng người cũng không hề tầm thường một chút nào: “Đây là gấm Thủy Vân?!” Tĩnh Văn vẫn luôn đứng ở một bên có chút không tin nổi mà đột nhiên kêu lên.
Vẻ mặt Thanh Hà cũng đã mang chút kinh hãi. Gấm Uyên Ương, gấm Thủy Vân, sa Phù Dung được xem là ba vật quý của Nam Chiếu, là một trong các sản phẩm đặc biệt quý giá nhất của nước Nam Chiếu. Hơn nữa đều là vật phẩm không được thông thương giữa hai nước, chỉ được xem như lễ vật biếu tặng hằng năm giữa hai nước. Mà gấm Thủy Vân với tư cách là thứ đứng đầu trong ba bảo vật thì cho dù trong cung hàng năm cũng sẽ không có nhiều hơn mười cuộn.
Diệp Ly mỉm cười nhìn Tĩnh Văn một cái: “Ánh mắt của ngươi ngược lại cũng rất tốt.”
Vẻ mặt Tĩnh Văn hơi biến đổi, miễn cưỡng cười nói: “Nô tỳ cũng đã được nhìn thấy một lần ở chỗ của Tứ tiểu thư. Là Chiêu Nghi nương nương ban cho Tứ tiểu thư đấy.” Thực sự là thứ mà nàng từng thấy ở chỗ của Tứ tiểu thư, cũng không phải là một bộ quần áo mà chỉ là một mảnh tơ lụa mà thôi. Gấm Thủy Vân dù gọi là gấm, nhưng lại khác với các loại tơ lụa lộng lẫy nặng nề khác, ngược lại nó nhu hòa thanh lịch, nếu không phải đứng gần mới thấy được hoa văn chìm hoa lệ, thì nàng căn bản là không nhìn ra được đây là gấm Thủy Vân. Năm ngoái Tứ tiểu thư được Diệp Chiêu nghi ban thưởng một mảnh gấm Thủy Vân, nhưng mà thực ra không đủ để dùng làm quần áo, Diệp Oánh cũng không nỡ nên chỉ cho người cất vào cẩn thận. Kể từ ngày Tĩnh Văn tự chủ trương chưa thông báo mà đã khơi gợi ra chuyện cũ ra ở Thanh Dật Hiên, mặc dù Diệp Ly cũng không nói gì thêm, nhưng Tĩnh Văn vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí sợ bị Tam tiểu thư tìm được cớ trách phạt. Lại không ngờ chỉ vì chút kinh ngạc lúc nhất thời này mà khiến cho nàng bị Diệp Ly chú ý đến.
Diệp Ly gật gật đầu không hề để ý tới Tĩnh Văn đã có chút thấp thỏm không yên nữa, quay người ngồi xuống trước gương đồng. Thanh Hà và Thanh Sương nâng đồ trang sức Định Quốc Vương phủ đưa tới ra, chọn món phù hợp cài lên cho nàng.
Tĩnh Văn yên lặng đứng ở một góc, nhìn bọn nha đầu bận bịu gọn gàng ngăn nắp thì có chút gượng gạo lại không cam lòng. Ánh mắt rơi trên cái bàn tùy ý bày đầy hộp đựng đồ trang sức rồi vội vàng cúi đầu xuống không dám nhìn nữa, lại không biết Diệp Ly ngồi trước gương đồng đúng lúc đã nhìn thấy rõ vẻ mặt chưa kịp che giấu của nàng.
Bàn tay trắng nõn khéo léo của Thanh Sương cài một cây trâm ngọc cuối cùng vào búi tóc, thoả mãn cười nói: “Hôm nay tiểu thư nhất định sẽ khiến cho tất cả các nhóm khuê tú kinh thành ảm đạm thất sắc đấy ạ.”
“Nói bậy bạ gì đó, lời này để cho người khác nghe được thì sẽ bị cười chết đấy.” Diệp Ly liếc Thanh Sương đang tràn đầy tin tưởng, nàng nhẹ giọng trách mắng.
Thanh Sương hoạt bát chớp chớp mắt cười nói: “Ở trong mắt Thanh Sương tiểu thư chính là nữ tử xinh đẹp nhất trên đời này nha.”
“Có đẹp hay không cũng không quan trọng, nhìn qua là được rồi.” Đợi đến lúc thu dọn sẵn sàng rồi, Diệp Ly đứng lên nói: “Đi thôi, đừng tới trễ.”
Thanh Sương và Thanh Hà vội vàng đi theo sau lưng Diệp Ly, Thanh Sương vẫn không quên thấp giọng lầu bầu: “Không biết Định Vương có tới tham gia Bách hoa thịnh hội hay không?”
Thanh Hà nhìn thoáng qua Diệp Ly đi ở phía trước, thấp giọng nói: “Bách hoa thịnh hội là tụ hội của các tiểu thư khuê tú kinh thành, mặc dù hàng năm đều mời một ít người có danh vọng làm người chứng kiến, nhưng mà dường như Định Vương chưa từng đến tham gia.”
Beta: Tiểu Ly
Định Quốc Vương phủ.
“Ta biết rồi, đi xuống đi.”
Bên trong Thủy Các thanh tịnh lộ ra chút trống trải, một nam tử mặc đồ đen đang ngồi nhìn ra hồ nước ngoài cửa sổ, lạnh nhạt nói.
Trên khuôn mặt nghiêm túc có chút khắt khe của Tôn ma ma chợt xẹt qua một tia bất đắc dĩ, nhìn thân ảnh cô đơn của người trước mặt, bà muốn nói nhưng lại thôi. Cuối cùng cũng không nói gì chỉ đành ảm đạm lui ra ngoài.
“Xem ra Tôn ma ma cũng có ấn tượng không tệ với vị Diệp Tam tiểu thư kia, phải nói là có thể khiến cho Tôn ma ma nói chuyện thay nàng cũng không phải là chuyện dễ dàng gì đâu.” Bên kia, Phượng Chi Dao vẫn mặc một thân quần áo hoa lệ rực rỡ, lười biếng cười nói với người bạn thân trước mắt. Mặc Tu Nghiêu quay đầu qua nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh mà ôn hòa: “Thì thế nào?”
“Thì thế nào? !” Phượng Chi Dao ngồi dậy trừng mắt nhìn hắn, đến ngay cả giọng nói luôn luôn thong dong cũng đã cao lên không ít: “A Nghiêu, Diệp Tam tiểu thư là thê tử tương lai của ngươi, là người đi cả đời với ngươi đấy. Ngươi thật sự không đi nhìn xem sao?”
“Nếu như nàng thật sự tốt như ngươi nói vậy, ngươi cảm thấy. . . sẽ để cho ta thuận lợi lấy được nàng sao? Ngươi đừng quên phía sau nàng còn có một Từ gia.” Mặc Tu Nghiêu bình tĩnh không hề xúc động mà nói.
“Ngươi có ý gì?” Phượng Chi Dao nhíu mày. Chẳng lẽ hắn lại còn có thể làm trò quỷ quái gì sao?
Mặc Tu Nghiêu rũ mắt xuống, yên tĩnh nhìn cánh tay đặt trên tay vịn xe lăn: “Ngày Lê Vương phủ đến hạ sính lễ, Hiền Chiêu thái phi cố ý triệu kiến Diệp Ly.”
Phượng Chi Dao khinh thường bĩu môi: “Mặc Cảnh Lê không phải lại hối hận chứ? Cho dù hắn thật sự hối hận thì đã sao? Hắn cho rằng Định Quốc Vương phủ và Từ gia thật sự là món đồ chơi để mặc cho hắn tùy ý nhào nặn ư?”
Ánh mắt thâm thúy mà ôn hòa của Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt chảy qua những tia lạnh lẽo: “Chuyện từ hôn vốn là do Mặc Cảnh Lê tiền trảm hậu tấu (*). Trước đây. . . Tiên hoàng chỉ hôn Diệp Ly cho Mặc Cảnh Lê thực sự không phải là không có nguyên do đâu.” Lúc Diệp Ly sinh ra, Diệp Văn Hoa cũng chỉ là một người mới Tam phẩm, Tiên hoàng làm sao có thể chọn một Đích Phi có gia thế hàn vi như thế cho hoàng tử mà mình sủng ái chứ. Tất nhiên là vì ngoại tổ Từ gia của Diệp Ly. Đáng tiếc những năm này Từ gia đã dần dần rút khỏi triều đình, cũng khiến cho đa số người trong cung ngoài cung quên đi Từ gia rốt cuộc có bao nhiêu lực ảnh hưởng.
(*) tiền trảm hậu tấu : làm trước báo sau
“Đã như thế, Hoàng Thượng sao lại chỉ hôn Diệp Tam tiểu thư cho ngươi?”
“Nếu như Diệp Tam tiểu thư thật sự là nữ tử không tài không mạo không đức, hơn nữa lại đã từng bị người ta bị từ hôn. Thì sao Hoàng Thượng lại không chỉ hôn nàng cho ta?” Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt hỏi lại.
Phượng Chi Dao không sao cả nhún vai, dù sao đầu óc của người trong hoàng gia ai cũng đều không bình thường cho lắm: “Vậy rốt cuộc ngươi có muốn đi tham gia vườn Mẫu Đơn không? Có muốn đi gặp vị hôn thê của ngươi không?”
Mặc Tu Nghiêu quay đầu lại nhìn qua mặt hồ rồi lại im lặng không nói gì, Phượng Chi Dao nhìn thấy thế thì trong lòng cũng hiểu, âm thầm gật đầu. Từ lúc xảy ra chuyện kia, A Nghiêu cũng càng ngày càng khó tính rồi.
Diệp Ly có chút đau đầu nhìn cái bàn đầy ắp đồ trước mặt. Cả một cái bàn diện tích không nhỏ đã bị chia làm hai bên, mỗi bên bày một bộ quần áo và đồ trang sức tương ứng. Bên trái là một bộ quần áo màu trắng hoa văn xanh, những chú hồ điệp màu xanh nhạt nhẹ nhàng nhảy múa trên quần áo trắng như tuyết, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu lên trên quần áo lại càng khiến cho người ta ngẩn ngơ khi nhìn thấy hồ điệp giống như đang vỗ cánh muốn bay đi. Tĩnh Nhi và Điềm Nhi cẩn thận từng li từng tí nâng lấy quần áo, Điềm Nhi nhỏ tuổi nhất ngạc nhiên đến nỗi phải nói: “Những con bướm này cũng không phải thêu lên nữa, thật là xinh đẹp nha.”
Thanh Hà cười nói: “Đây là lụa tơ tằm, vô cùng quý báu đấy. Bình thường lụa tơ tằm đều có hình vẽ cực kỳ hoa lệ, mà thanh lịch như bộ này của tiểu thư thực ra lại càng thêm hiếm thấy. Hơn nữa sợi tơ này dường như cũng rất không tầm thường.” Bộ quần áo này cầm trong tay nhẹ như không có gì, nhưng nhìn lên lại không thấy mỏng manh chút nào, rõ ràng không phải là vật liệu bình thường. Thanh Sương hiếu kỳ hết nhìn sang trái rồi lại nhìn sang phải, sau đó quay đầu nhìn Diệp Ly: “Đồ của cữu phu nhân và Vương gia đưa tới đều nhìn rất đẹp đấy ạ, tiểu thư người muốn mặc bộ nào?”
Diệp Ly nhìn bộ quần áo lụa tơ tằm tuyết trắng điệp xanh, ánh mắt lại rơi xuống trên hộp gấm bên phải. Trong hộp là gấm Thủy Vân màu xanh nhạt thêu hoa văn cây thược dược màu bạc rũ xuống mà tinh xảo ở bên trên. Chỗ ống tay áo và vạt áo phác họa hoa văn tường vân nhàn nhạt ưu nhã, đơn giản mà nhẹ nhàng, thế nhưng mới chỉ liếc mắt đã có thể khiến cho người ta cảm giác được sự ưu nhã và thoải mái không gì sánh được.
“Chọn cái này đi. Bộ cữu mẫu tặng thì thay ta cất giữ cho kỹ, đến lúc sinh thần cữu cữu vào tháng sau thì sẽ mặc bộ đó.” Diệp Ly rất nhanh đã đưa ra quyết định, phí chút tâm tư vào chuyện ăn mặc là cần thiết, nhưng lãng phí quá nhiều thời gian thì thực sự là không cần thiết.
Bọn nha đầu vội vàng cẩn thận mang bộ quần áo màu trắng bướm xanh cất kỹ, nâng bộ quần áo Định Quốc Vương phủ đưa tới ra hầu hạ Diệp Ly thay đồ.
Một lát sau, Diệp Ly đi ra từ mặt sau tấm bình phong trong tiếng thán phục của bọn nha đầu, màu xanh nhẹ nhàng đúng là thích hợp với khí chất trầm tĩnh u nhã của Diệp Ly, mà hoa văn tơ bạc tinh xảo lại khiến cho bộ quần áo hình thức đơn giản này không hề đơn điệu. Một loại xa hoa khiêm tốn, trong lòng Diệp Ly nhẹ nhàng khen ngợi nói. Định Quốc Vương phủ cho dù đã không còn vẻ vang như trước, thế nhưng lễ vật tặng người cũng không hề tầm thường một chút nào: “Đây là gấm Thủy Vân?!” Tĩnh Văn vẫn luôn đứng ở một bên có chút không tin nổi mà đột nhiên kêu lên.
Vẻ mặt Thanh Hà cũng đã mang chút kinh hãi. Gấm Uyên Ương, gấm Thủy Vân, sa Phù Dung được xem là ba vật quý của Nam Chiếu, là một trong các sản phẩm đặc biệt quý giá nhất của nước Nam Chiếu. Hơn nữa đều là vật phẩm không được thông thương giữa hai nước, chỉ được xem như lễ vật biếu tặng hằng năm giữa hai nước. Mà gấm Thủy Vân với tư cách là thứ đứng đầu trong ba bảo vật thì cho dù trong cung hàng năm cũng sẽ không có nhiều hơn mười cuộn.
Diệp Ly mỉm cười nhìn Tĩnh Văn một cái: “Ánh mắt của ngươi ngược lại cũng rất tốt.”
Vẻ mặt Tĩnh Văn hơi biến đổi, miễn cưỡng cười nói: “Nô tỳ cũng đã được nhìn thấy một lần ở chỗ của Tứ tiểu thư. Là Chiêu Nghi nương nương ban cho Tứ tiểu thư đấy.” Thực sự là thứ mà nàng từng thấy ở chỗ của Tứ tiểu thư, cũng không phải là một bộ quần áo mà chỉ là một mảnh tơ lụa mà thôi. Gấm Thủy Vân dù gọi là gấm, nhưng lại khác với các loại tơ lụa lộng lẫy nặng nề khác, ngược lại nó nhu hòa thanh lịch, nếu không phải đứng gần mới thấy được hoa văn chìm hoa lệ, thì nàng căn bản là không nhìn ra được đây là gấm Thủy Vân. Năm ngoái Tứ tiểu thư được Diệp Chiêu nghi ban thưởng một mảnh gấm Thủy Vân, nhưng mà thực ra không đủ để dùng làm quần áo, Diệp Oánh cũng không nỡ nên chỉ cho người cất vào cẩn thận. Kể từ ngày Tĩnh Văn tự chủ trương chưa thông báo mà đã khơi gợi ra chuyện cũ ra ở Thanh Dật Hiên, mặc dù Diệp Ly cũng không nói gì thêm, nhưng Tĩnh Văn vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí sợ bị Tam tiểu thư tìm được cớ trách phạt. Lại không ngờ chỉ vì chút kinh ngạc lúc nhất thời này mà khiến cho nàng bị Diệp Ly chú ý đến.
Diệp Ly gật gật đầu không hề để ý tới Tĩnh Văn đã có chút thấp thỏm không yên nữa, quay người ngồi xuống trước gương đồng. Thanh Hà và Thanh Sương nâng đồ trang sức Định Quốc Vương phủ đưa tới ra, chọn món phù hợp cài lên cho nàng.
Tĩnh Văn yên lặng đứng ở một góc, nhìn bọn nha đầu bận bịu gọn gàng ngăn nắp thì có chút gượng gạo lại không cam lòng. Ánh mắt rơi trên cái bàn tùy ý bày đầy hộp đựng đồ trang sức rồi vội vàng cúi đầu xuống không dám nhìn nữa, lại không biết Diệp Ly ngồi trước gương đồng đúng lúc đã nhìn thấy rõ vẻ mặt chưa kịp che giấu của nàng.
Bàn tay trắng nõn khéo léo của Thanh Sương cài một cây trâm ngọc cuối cùng vào búi tóc, thoả mãn cười nói: “Hôm nay tiểu thư nhất định sẽ khiến cho tất cả các nhóm khuê tú kinh thành ảm đạm thất sắc đấy ạ.”
“Nói bậy bạ gì đó, lời này để cho người khác nghe được thì sẽ bị cười chết đấy.” Diệp Ly liếc Thanh Sương đang tràn đầy tin tưởng, nàng nhẹ giọng trách mắng.
Thanh Sương hoạt bát chớp chớp mắt cười nói: “Ở trong mắt Thanh Sương tiểu thư chính là nữ tử xinh đẹp nhất trên đời này nha.”
“Có đẹp hay không cũng không quan trọng, nhìn qua là được rồi.” Đợi đến lúc thu dọn sẵn sàng rồi, Diệp Ly đứng lên nói: “Đi thôi, đừng tới trễ.”
Thanh Sương và Thanh Hà vội vàng đi theo sau lưng Diệp Ly, Thanh Sương vẫn không quên thấp giọng lầu bầu: “Không biết Định Vương có tới tham gia Bách hoa thịnh hội hay không?”
Thanh Hà nhìn thoáng qua Diệp Ly đi ở phía trước, thấp giọng nói: “Bách hoa thịnh hội là tụ hội của các tiểu thư khuê tú kinh thành, mặc dù hàng năm đều mời một ít người có danh vọng làm người chứng kiến, nhưng mà dường như Định Vương chưa từng đến tham gia.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.