Quyển 1 - Chương 126: Cao thủ đệ nhất Đại Sở
Phượng Khinh
02/06/2015
“Mộc Kình Thương!” Phượng Chi Dao nhảy vào trong viện, cau mày nhìn nam nhân áo đen trước mắt.
Nghe vậy, Diệp Ly hứng thú nhíu mày, khẽ cười nói: ” Cao thủ đệ nhất Đại Sở. . . Mộc Kình Thương? Khiến cho cao thủ tuyệt đỉnh phải xuất động, cái mạng của Bản phi cũng được coi trọng thật đấy.” Thần sắc Mộc Kình Thương lạnh lùng, thản nhiên nói: “Tại hạ không rõ Vương phi có ý gì, Dạ Sát nhận tiền làm việc thì nói gì đến coi trọng hay không?” Diệp Ly hơi giương đôi mi thanh tú, ánh mắt tự tiếu phi tiếu nhìn hắn, không biết tại sao Mộc Kình Thương phảng phất như chịu không được ánh mắt đó của nàng, có chút chật vật quay đầu đi chỗ khác. Diệp Ly quay đầu đánh giá hắn mấy lần, cười nhạt nói: ” Cao thủ đệ nhất Đại Sở sao? Bản phi cảm thấy xem ra là có mấy phần nói quá sự thật đấy?”
“Ngươi dựa vào đâu mà nói như vậy? !” Trong mắt Mộc Kình Thương xẹt qua một tia sát khí, lần nữa trợn mắt nhìn Diệp Ly. Định Vương phi có thể vũ nhục hành vi của hắn thậm chí là phẩm hạnh của hắn, nhưng tuyệt đối không thể vũ nhục tôn nghiêm của cao thủ đệ nhất Đại Sở. Nhìn lướt qua những người xung quanh, cười lạnh một tiếng nói: “Chỉ bằng mấy tên tiểu bối này. . . . . .” Nói được một nửa, nhìn ánh mắt giễu cợt của Diệp Ly, sắc mặt hắn đành khó coi nuốt nửa lời còn lại trở về. Bất kể mấy người này bắt được hắn như thế nào, gần như bọn họ không có tổn thất gì mà bắt được cao thủ đệ nhất Đại Sở, đây mới là sự thật. Từ xưa văn không có đệ nhất võ không có đệ nhị, ngay cả ngươi có bản lĩnh thông thiên đi nữa, thì thua vẫn chính là thua.
Diệp Ly gật đầu mỉm cười nói: “Bọn họ hôm nay thắng được ngươi quả thật có chút may mắn, nhưng ngươi tốt nhất nên biết rằng, đừng nói là một Mộc Kình Thương, mà đấu lại mấy Mộc Kình Thương, Bản Vương phi cũng vẫn cứ bắt như vậy.” Mộc Kình Thương hắc hắc cười lạnh, hiển nhiên là không tin. Diệp Ly cũng không tức giận, tiếp tục nói: “Bản phi nói ngươi là cao thủ đệ nhất Đại Sở quá khoa trương, cũng không phải vì ngươi bại bởi bọn họ. Mà là. . . Ngươi đã già.” Trong lòng Mộc Kình Thương giằng co một trận, khuôn mặt từ vặn vẹo dần dần trở nên xanh mét. Hắn mới không tới bốn mươi tuổi, với người tập võ mà nói cũng không tính là già. Nhưng hắn quả thật đã già. Thiên hạ tứ đại cao thủ, lớn tuổi nhất Trấn Nam Vương Tây Lăng, mặc dù ngày xưa cùng Mặc Lưu Danh tỷ thí mất đi một cánh tay nhưng quả thật vẫn quyền khuynh Tây Lăng, uy danh hiển hách. Tiếp theo Diêm vương Các chủ Lăng Thiết Hàn mặc dù đều là người trong giang hồ giống hắn, nhưng là Diêm vương các danh chấn giang hồ cho dù bốn nước hùng mạnh nhất cũng dễ dàng không dám đắc tội. Nhỏ tuổi nhất là Định Vương Đại Sở Mặc Tu Nghiêu dù thời thiếu niên trọng thương tàn phế, nhưng cũng là thời thiếu niên danh chấn thiên hạ, còn có danh xưng Chiến thần thiếu niên. Mà hắn. . . Hắn còn lớn hơn Lăng Thiết Hàn mấy tuổi, mặc dù có danh xưng cao thủ đệ nhất Đại Sở, lại chỉ trở thành thủ lĩnh Dạ Sát dần dần già đi. Cũng không thể chinh chiến nơi sa trường, chẳng thể tiêu dao cho giang hồ. Thậm chí mọi người khi nói đến danh tiếng cao thủ đệ nhất Đại Sở còn thường tiếc hận thán thêm một câu: nếu không phải Định Vương tuổi trẻ bất hạnh, chỉ sợ cao thủ đệ nhất Đại Sở đã sớm đổi người . . . . . .
Diệp Ly có chút tiếc hận nhìn sắc mặt nam nhân trung niên chán nản, trong lòng ngầm thở dài. Mộc Kình Thương với năng lực chí hướng đó vốn nên kiêu hùng một phương, đáng tiếc chỉ có thể bị quản chế. Danh tiếng cao thủ đệ nhất Đại Sở cũng không dễ làm như vậy .
“Nếu đã bại vào tay ngươi, muốn chém muốn giết thì tùy.” Mộc Kình Thương lạnh lùng nói, ánh mắt ảm đạm mang theo vài phần nản lòng thoái chí.
Diệp Ly vung tay, lạnh nhạt nói: “Dẫn đi. Mộc tiên sinh, Diệp Ly ngưỡng mộ ngươi là nhất phương cao thủ, ngươi tốt nhất không nên làm ra hành động thiếu suy nghĩ như tự sát hay chạy trốn … đó là hành động ngu xuẩn.”
Mộc Kình Thương hừ nhẹ một tiếng, tùy ý để thị vệ bên cạnh áp mình đi.
Phượng Chi Dao lúc này mới phục hồi tinh thần, vỗ vỗ bui bặm không tồn tại trên người, xoa trán đi tới nói: “Người nọ. . . Người nọ thế nào lại là Mộc Kình Thương? !”
Diệp Ly cười nói: “Làm sao lại không thể là Mộc Kình Thương?” Phượng Chi Dao ai thán nói: “Hắn là Mộc Kình Thương đấy, là cao thủ đệ nhất Đại Sở, nhân cách tốt không màng quyền thế vậy mà cũng thay đổi. Năm đó hoàng thượng lấy tướng quân vị chiêu hắn làm quan, cũng bị hắn lấy cớ không có ý với quan trường một lòng nghiên cứu võ đạo nên cự tuyệt đấy. Hắn nghiên cứu nhiều năm như vậy chính là nghiên cứu làm sát thủ như thế nào à?” Mặc dù Dạ Sát quả thật không tệ, nhưng còn kém xa tổ chức sát thủ như Diêm Vương các, đúng không? Diệp Ly rủ mắt, môi hồng khẽ nhếch lên, “Nắm trong tay cả thiên hạ, say nằm trên đầu gối mỹ nhân. Nam nhân trong thiên hạ theo đuổi cũng không ngoài hai thứ này, Mộc Kình Thương không yêu quyền thế cũng không thích mỹ nhân, ngươi cảm thấy hắn là như thế nào?”
“Hắn yêu võ đạo a.”
“Ngươi nhìn xem võ công của hắn cao hơn ba vị cao thủ khác bao nhiêu?” Diệp Ly liếc mắt hỏi.
Phượng Chi Dao sờ sờ lỗ mũi giữ im lặng. Võ công của Mộc Kình Thương đúng là rất cao, nhưng để làm cao thủ đệ nhất Đại Sở, Phượng Chi Dao rõ ràng cảm thấy có chút thất vọng, bởi vì hắn cũng không hơn ba vị cao thủ kia cái gì, thậm chí ở phương diện khác còn mơ hồ có chút không bằng. Mà đổi lại ba vị kia cũng là bận rộn quấn thân, nếu thẳng thắn so ra thì càng thấy Mộc Kình Thương có chút. . . Nghe danh không bằng gặp mặt rồi, “Vương phi định xử lý Mộc Kình Thương thế nào, hắn là người Mộc gia đấy.”
“Người Mộc gia thì đã sao?” Diệp Ly cười hỏi.
Phượng Chi Dao nhíu mày nói: “Cho dù chúng ta không sợ Mộc gia nhưng thêm kẻ thù luôn có chút phiền phức . Mộc gia xưa nay luôn trung lập, nếu vì hắn mà. . . . . .” Diệp Ly lắc đầu nói: “Phượng Tam, Mộc Kình Thương xuất hiện ở nơi này mà ngươi vẫn không nghĩ đến điều gì? Mộc Kình Thương, người như vậy, ngươi cảm thấy hắn sẽ vì tiền mà đối nghịch với Định Quốc Vương phủ?”
Phượng Chi Dao ngẩn ra, sắc mặt khẽ trầm xuống. Hắn không phải không nghĩ tới mà là không muốn nghĩ. Cho dù hắn không có quan hệ huyết thống cùng Định Quốc Vương phủ nhưng nói cùng Mặc Tu Nghiêu lớn lên cũng không sai biệt lắm, Định Quốc Vương phủ đã trả giá bao nhiêu vì Đại Sở, hắn nhất thanh nhị sở đều rõ ràng, thậm chí chính hắn cũng cùng nỗ lực đấy. Cho nên khi thấy những kẻ ngày trước từng có quan hệ tốt nay lại không cố kỵ chút nào xuất thủ với Định Quốc Vương phủ, hắn không chỉ thất vọng cùng với tức giận, còn có trái tim cũng lạnh giá.
Diệp Ly thản nhiên nói: “Ăn lộc vua thì phải trung quân thôi.”
Phượng Chi Dao lắc đầu, bỏ qua không vui trong lòng nhướn mày cười nói: “Vương phi có tính toán gì không?”
Diệp Ly cười nói: “Có thể có tính toán gì được? Nếu Mộc gia ra giá tốt thì ta trả Mộc Kình Thương lại cho bọn họ, tránh làm ảnh hưởng tới hòa khí hai nhà. Nếu không ra đủ giá . . . Ta cũng không cần thiết phải lưu lại một địch nhân có võ công cao cường trên đời, đúng không?”
Phía ngoài, lúc tiếng chém giết hoàn toàn biến mất cũng gần đến canh năm, xa xa nơi chân trời, mơ hồ hiện ra một tia ánh sáng bạc. Diệp Ly mang người đi ra chủ viện, mùi huyết tinh nồng đậm lan tràn trong không khí. Đứng trước nguyệt môn ngoài chủ viện, dõi mắt nhìn lại là toàn cảnh máu chảy thành sông thây ngang la liệt. Thanh Loan, Thanh Ngọc đi theo sau Diệp Ly nhìn tình cảnh trước mắt không nhịn được vọt tới cúi người nôn mửa. Diệp Ly nhắm lại mắt, lúc mở ra con ngươi chỉ còn lại ánh sáng trong trẻo lạnh lùng khẽ lưu động.
“Tham kiến Vương phi!” Khắp nơi trong viện, mọi người trong tay đao kiếm mà đứng, nhất tề nhìn về phía nữ tử áo trắng đang đứng trước cửa cao giọng hô lên.
Diệp Ly nghiêm nghị, khẽ gật đầu nói: “Tối nay cực khổ các vị rồi.”
Cả người Trương Khởi Lan đẫm máu, nghiêm mặt nói: “Thủ hộ Định Quốc Vương phủ là trách nhiệm cùng với vinh dự của Mặc gia quân, Vương phi đã nói quá lời.”
“Khởi bẩm Vương phi, Hoàng thượng tới.” Phía ngoài ngoại môn, quản sự vội vã đi đến, mặc dù gấp gáp nhưng không mất đi trầm ổn.
Diệp Ly có chút bất ngờ, nhướn mày hỏi: “Hoàng thượng tới?”
Quản sự gật đầu nói: “Đúng vậy, thánh giá chỉ còn cách hai dặm. Chúng ta có nên ra cửa nghênh đón hay không?”
Diệp Ly mỉm cười nói: “Nếu Hoàng thượng đêm khuya còn xuất cung tới Định Quốc Vương phủ, chúng ta làm thần tử sao có thể không nghênh đón? Mặc tổng quản, ngươi trước hết dẫn người ra cửa nghênh đón thánh giá.” Mặc tổng quản lên tiếng xác nhận, vung tay mang người đi ra ngoài. Diệp Ly nhìn mọi người trong viện, mím môi mỉm cười nói: “Mọi người cũng đi ra ngoài nghênh đón Hoàng thượng thôi.”
Ngoài cửa lớn Định Quốc vương, trên đường phố vốn là thi thể la liệt đã bị người nhanh chóng dọn đi, nhưng mặt đường nhuộm đỏ máu cũng không dễ dàng dọn sạch ngay được như vậy. Vết máu đỏ sậm dưới ánh đèn dầu rọi xuống càng lộ ra vẻ quỷ dị lạnh lẽo. Long liễn được nhóm lớn Ngự Lâm quân hộ vệ phía sau chậm rãi tiến đến gần, phía ngoài thái giám hầu hạ vén màn xe lên, Mặc Cảnh Kỳ một thân mũ miện đế vương cúi đầu bước ra từ bên trong. Hơi cúi người thấy khắp mặt đất một màu đỏ sậm không khỏi sắc mặt thay đổi, hướng về phía Mặc tổng quản cung nghênh đứng bên cạnh cau mày nói: “Định Quốc Vương phi đâu rồi?”
Mặc tổng quản trầm giọng nói: “Vương phi vừa bị kinh hách nên không khỏi dáng vẻ không chỉnh tề, tiếp giá tới chậm kính xin hoàng thượng tha lỗi.”
Mặc Cảnh Kỳ ngẩn ra, lập tức cười nói: “Định Quốc Vương phi bình an vô sự là tốt rồi. Định Vương không có ở kinh thành, nếu Vương phi xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì Trẫm cũng không có cách nào ăn nói với Định Vương.”
Nhìn Mặc Cảnh Kỳ vịn thái giám bước xuống long liễn, Mặc tổng quản lui về phía sau một bước cúi đầu nói: “Cảm tạ Hoàng thượng quan tâm, mời Hoàng thượng vào trong.”
Cùng theo Mặc Cảnh Kỳ tới không chỉ có một người, đi theo sau long liễn còn có đám quan lớn quyền quý trong kinh thành. Lúc này vô luận trong lòng nghĩ thế nào , ngoài mặt cũng lộ ra một bộ lo lắng sợ hãi sau lại tràn đầy vui mừng, Mặc tổng quản chỉ nhìn một hai lần đã nhìn thấu thế sự, trong mắt cũng không có chút ấm áp nào. Mặc Cảnh Kỳ quay đầu nói với chúng thần: “Đã như vậy, các vị đại thần cùng trẫm vào thăm Định Quốc Vương phi.” Trương Khởi Lan bước tới, cau mày khó xử nói: “Hoàng thượng, lúc này Vương gia không có ở kinh thành, nhiều vị đại nhân cùng tiến vào Định Quốc Vương phủ như vậy có chút không ổn.”
Ánh mắt Mặc Cảnh Kỳ lóe lên, liếc Trương Khởi Lan nói: “Trương tướng quân? Trẫm nhớ ngươi chấp chưởng mấy vạn đại quân phụ cận kinh thành, tại sao lại xuất hiện ở nơi này?”
Trương Khởi Lan cũng không né tránh, nghiêm mặt nói: “Vương gia trước khi rời đi đã không yên tâm về an nguy của Định Quốc Vương phủ. Ngày gần đây, Định Quốc Vương phủ hết sức không yên ổn, Mạt tướng liền dẫn người hồi kinh đóng ở Định Quốc Vương phủ. Chuyện này. . . Mạt tướng đã trình sổ con lên Hoàng thượng, chỉ là mãi không thấy ý chỉ Hoàng thượng, nhưng an nguy của Định Quốc Vương phủ quan trọng hơn nên mạt tướng chỉ đành phải hồi kinh trước, xin hoàng thượng trách phạt.”
Mặc Cảnh Kỳ chỉ cảm thấy một ngụm máu nóng dâng lên trong lòng, sổ con của Trương Khởi Lan ước chừng đã bị lẫn trong đám sổ con giải trình chuyện của Định Quốc Vương phủ đưa lên mấy ngày gần đây. Sổ con như vậy hắn nhìn cũng lười nhìn trực tiếp ném qua một bên. Nhưng hiện tại hắn lại không thể trước mặt mọi người mà trừng phạt Trương Khởi Lan, bởi vì Trương Khởi Lan trước đó đã dâng lên sổ con, nếu hắn không đồng ý chính là muốn đẩy Định Quốc Vương phủ vào tử địa. Cho dù đây chính là tính toán chân thật trong lòng hắn thì cũng không thể để cho người khác biết.
Miễn cưỡng cười cười, Mặc Cảnh Kỳ nói: “Trương tướng quân nói quá lời, Trương tướng quân một lòng vì nước thật là tấm gương võ tướng của Đại Sở. Hôm nay có công hộ vệ Định Quốc Vương phủ, ngày sau trẫm tất ban trọng thưởng.”
Trương Khởi Lan còn chưa kịp tạ ơn, từ trong cửa đã truyền tới một giọng nữ thanh nhã, “Hoàng thượng anh minh, vậy Diệp Ly thay Trương tướng quân tạ ơn Hoàng thượng.”
Nghe vậy, Diệp Ly hứng thú nhíu mày, khẽ cười nói: ” Cao thủ đệ nhất Đại Sở. . . Mộc Kình Thương? Khiến cho cao thủ tuyệt đỉnh phải xuất động, cái mạng của Bản phi cũng được coi trọng thật đấy.” Thần sắc Mộc Kình Thương lạnh lùng, thản nhiên nói: “Tại hạ không rõ Vương phi có ý gì, Dạ Sát nhận tiền làm việc thì nói gì đến coi trọng hay không?” Diệp Ly hơi giương đôi mi thanh tú, ánh mắt tự tiếu phi tiếu nhìn hắn, không biết tại sao Mộc Kình Thương phảng phất như chịu không được ánh mắt đó của nàng, có chút chật vật quay đầu đi chỗ khác. Diệp Ly quay đầu đánh giá hắn mấy lần, cười nhạt nói: ” Cao thủ đệ nhất Đại Sở sao? Bản phi cảm thấy xem ra là có mấy phần nói quá sự thật đấy?”
“Ngươi dựa vào đâu mà nói như vậy? !” Trong mắt Mộc Kình Thương xẹt qua một tia sát khí, lần nữa trợn mắt nhìn Diệp Ly. Định Vương phi có thể vũ nhục hành vi của hắn thậm chí là phẩm hạnh của hắn, nhưng tuyệt đối không thể vũ nhục tôn nghiêm của cao thủ đệ nhất Đại Sở. Nhìn lướt qua những người xung quanh, cười lạnh một tiếng nói: “Chỉ bằng mấy tên tiểu bối này. . . . . .” Nói được một nửa, nhìn ánh mắt giễu cợt của Diệp Ly, sắc mặt hắn đành khó coi nuốt nửa lời còn lại trở về. Bất kể mấy người này bắt được hắn như thế nào, gần như bọn họ không có tổn thất gì mà bắt được cao thủ đệ nhất Đại Sở, đây mới là sự thật. Từ xưa văn không có đệ nhất võ không có đệ nhị, ngay cả ngươi có bản lĩnh thông thiên đi nữa, thì thua vẫn chính là thua.
Diệp Ly gật đầu mỉm cười nói: “Bọn họ hôm nay thắng được ngươi quả thật có chút may mắn, nhưng ngươi tốt nhất nên biết rằng, đừng nói là một Mộc Kình Thương, mà đấu lại mấy Mộc Kình Thương, Bản Vương phi cũng vẫn cứ bắt như vậy.” Mộc Kình Thương hắc hắc cười lạnh, hiển nhiên là không tin. Diệp Ly cũng không tức giận, tiếp tục nói: “Bản phi nói ngươi là cao thủ đệ nhất Đại Sở quá khoa trương, cũng không phải vì ngươi bại bởi bọn họ. Mà là. . . Ngươi đã già.” Trong lòng Mộc Kình Thương giằng co một trận, khuôn mặt từ vặn vẹo dần dần trở nên xanh mét. Hắn mới không tới bốn mươi tuổi, với người tập võ mà nói cũng không tính là già. Nhưng hắn quả thật đã già. Thiên hạ tứ đại cao thủ, lớn tuổi nhất Trấn Nam Vương Tây Lăng, mặc dù ngày xưa cùng Mặc Lưu Danh tỷ thí mất đi một cánh tay nhưng quả thật vẫn quyền khuynh Tây Lăng, uy danh hiển hách. Tiếp theo Diêm vương Các chủ Lăng Thiết Hàn mặc dù đều là người trong giang hồ giống hắn, nhưng là Diêm vương các danh chấn giang hồ cho dù bốn nước hùng mạnh nhất cũng dễ dàng không dám đắc tội. Nhỏ tuổi nhất là Định Vương Đại Sở Mặc Tu Nghiêu dù thời thiếu niên trọng thương tàn phế, nhưng cũng là thời thiếu niên danh chấn thiên hạ, còn có danh xưng Chiến thần thiếu niên. Mà hắn. . . Hắn còn lớn hơn Lăng Thiết Hàn mấy tuổi, mặc dù có danh xưng cao thủ đệ nhất Đại Sở, lại chỉ trở thành thủ lĩnh Dạ Sát dần dần già đi. Cũng không thể chinh chiến nơi sa trường, chẳng thể tiêu dao cho giang hồ. Thậm chí mọi người khi nói đến danh tiếng cao thủ đệ nhất Đại Sở còn thường tiếc hận thán thêm một câu: nếu không phải Định Vương tuổi trẻ bất hạnh, chỉ sợ cao thủ đệ nhất Đại Sở đã sớm đổi người . . . . . .
Diệp Ly có chút tiếc hận nhìn sắc mặt nam nhân trung niên chán nản, trong lòng ngầm thở dài. Mộc Kình Thương với năng lực chí hướng đó vốn nên kiêu hùng một phương, đáng tiếc chỉ có thể bị quản chế. Danh tiếng cao thủ đệ nhất Đại Sở cũng không dễ làm như vậy .
“Nếu đã bại vào tay ngươi, muốn chém muốn giết thì tùy.” Mộc Kình Thương lạnh lùng nói, ánh mắt ảm đạm mang theo vài phần nản lòng thoái chí.
Diệp Ly vung tay, lạnh nhạt nói: “Dẫn đi. Mộc tiên sinh, Diệp Ly ngưỡng mộ ngươi là nhất phương cao thủ, ngươi tốt nhất không nên làm ra hành động thiếu suy nghĩ như tự sát hay chạy trốn … đó là hành động ngu xuẩn.”
Mộc Kình Thương hừ nhẹ một tiếng, tùy ý để thị vệ bên cạnh áp mình đi.
Phượng Chi Dao lúc này mới phục hồi tinh thần, vỗ vỗ bui bặm không tồn tại trên người, xoa trán đi tới nói: “Người nọ. . . Người nọ thế nào lại là Mộc Kình Thương? !”
Diệp Ly cười nói: “Làm sao lại không thể là Mộc Kình Thương?” Phượng Chi Dao ai thán nói: “Hắn là Mộc Kình Thương đấy, là cao thủ đệ nhất Đại Sở, nhân cách tốt không màng quyền thế vậy mà cũng thay đổi. Năm đó hoàng thượng lấy tướng quân vị chiêu hắn làm quan, cũng bị hắn lấy cớ không có ý với quan trường một lòng nghiên cứu võ đạo nên cự tuyệt đấy. Hắn nghiên cứu nhiều năm như vậy chính là nghiên cứu làm sát thủ như thế nào à?” Mặc dù Dạ Sát quả thật không tệ, nhưng còn kém xa tổ chức sát thủ như Diêm Vương các, đúng không? Diệp Ly rủ mắt, môi hồng khẽ nhếch lên, “Nắm trong tay cả thiên hạ, say nằm trên đầu gối mỹ nhân. Nam nhân trong thiên hạ theo đuổi cũng không ngoài hai thứ này, Mộc Kình Thương không yêu quyền thế cũng không thích mỹ nhân, ngươi cảm thấy hắn là như thế nào?”
“Hắn yêu võ đạo a.”
“Ngươi nhìn xem võ công của hắn cao hơn ba vị cao thủ khác bao nhiêu?” Diệp Ly liếc mắt hỏi.
Phượng Chi Dao sờ sờ lỗ mũi giữ im lặng. Võ công của Mộc Kình Thương đúng là rất cao, nhưng để làm cao thủ đệ nhất Đại Sở, Phượng Chi Dao rõ ràng cảm thấy có chút thất vọng, bởi vì hắn cũng không hơn ba vị cao thủ kia cái gì, thậm chí ở phương diện khác còn mơ hồ có chút không bằng. Mà đổi lại ba vị kia cũng là bận rộn quấn thân, nếu thẳng thắn so ra thì càng thấy Mộc Kình Thương có chút. . . Nghe danh không bằng gặp mặt rồi, “Vương phi định xử lý Mộc Kình Thương thế nào, hắn là người Mộc gia đấy.”
“Người Mộc gia thì đã sao?” Diệp Ly cười hỏi.
Phượng Chi Dao nhíu mày nói: “Cho dù chúng ta không sợ Mộc gia nhưng thêm kẻ thù luôn có chút phiền phức . Mộc gia xưa nay luôn trung lập, nếu vì hắn mà. . . . . .” Diệp Ly lắc đầu nói: “Phượng Tam, Mộc Kình Thương xuất hiện ở nơi này mà ngươi vẫn không nghĩ đến điều gì? Mộc Kình Thương, người như vậy, ngươi cảm thấy hắn sẽ vì tiền mà đối nghịch với Định Quốc Vương phủ?”
Phượng Chi Dao ngẩn ra, sắc mặt khẽ trầm xuống. Hắn không phải không nghĩ tới mà là không muốn nghĩ. Cho dù hắn không có quan hệ huyết thống cùng Định Quốc Vương phủ nhưng nói cùng Mặc Tu Nghiêu lớn lên cũng không sai biệt lắm, Định Quốc Vương phủ đã trả giá bao nhiêu vì Đại Sở, hắn nhất thanh nhị sở đều rõ ràng, thậm chí chính hắn cũng cùng nỗ lực đấy. Cho nên khi thấy những kẻ ngày trước từng có quan hệ tốt nay lại không cố kỵ chút nào xuất thủ với Định Quốc Vương phủ, hắn không chỉ thất vọng cùng với tức giận, còn có trái tim cũng lạnh giá.
Diệp Ly thản nhiên nói: “Ăn lộc vua thì phải trung quân thôi.”
Phượng Chi Dao lắc đầu, bỏ qua không vui trong lòng nhướn mày cười nói: “Vương phi có tính toán gì không?”
Diệp Ly cười nói: “Có thể có tính toán gì được? Nếu Mộc gia ra giá tốt thì ta trả Mộc Kình Thương lại cho bọn họ, tránh làm ảnh hưởng tới hòa khí hai nhà. Nếu không ra đủ giá . . . Ta cũng không cần thiết phải lưu lại một địch nhân có võ công cao cường trên đời, đúng không?”
Phía ngoài, lúc tiếng chém giết hoàn toàn biến mất cũng gần đến canh năm, xa xa nơi chân trời, mơ hồ hiện ra một tia ánh sáng bạc. Diệp Ly mang người đi ra chủ viện, mùi huyết tinh nồng đậm lan tràn trong không khí. Đứng trước nguyệt môn ngoài chủ viện, dõi mắt nhìn lại là toàn cảnh máu chảy thành sông thây ngang la liệt. Thanh Loan, Thanh Ngọc đi theo sau Diệp Ly nhìn tình cảnh trước mắt không nhịn được vọt tới cúi người nôn mửa. Diệp Ly nhắm lại mắt, lúc mở ra con ngươi chỉ còn lại ánh sáng trong trẻo lạnh lùng khẽ lưu động.
“Tham kiến Vương phi!” Khắp nơi trong viện, mọi người trong tay đao kiếm mà đứng, nhất tề nhìn về phía nữ tử áo trắng đang đứng trước cửa cao giọng hô lên.
Diệp Ly nghiêm nghị, khẽ gật đầu nói: “Tối nay cực khổ các vị rồi.”
Cả người Trương Khởi Lan đẫm máu, nghiêm mặt nói: “Thủ hộ Định Quốc Vương phủ là trách nhiệm cùng với vinh dự của Mặc gia quân, Vương phi đã nói quá lời.”
“Khởi bẩm Vương phi, Hoàng thượng tới.” Phía ngoài ngoại môn, quản sự vội vã đi đến, mặc dù gấp gáp nhưng không mất đi trầm ổn.
Diệp Ly có chút bất ngờ, nhướn mày hỏi: “Hoàng thượng tới?”
Quản sự gật đầu nói: “Đúng vậy, thánh giá chỉ còn cách hai dặm. Chúng ta có nên ra cửa nghênh đón hay không?”
Diệp Ly mỉm cười nói: “Nếu Hoàng thượng đêm khuya còn xuất cung tới Định Quốc Vương phủ, chúng ta làm thần tử sao có thể không nghênh đón? Mặc tổng quản, ngươi trước hết dẫn người ra cửa nghênh đón thánh giá.” Mặc tổng quản lên tiếng xác nhận, vung tay mang người đi ra ngoài. Diệp Ly nhìn mọi người trong viện, mím môi mỉm cười nói: “Mọi người cũng đi ra ngoài nghênh đón Hoàng thượng thôi.”
Ngoài cửa lớn Định Quốc vương, trên đường phố vốn là thi thể la liệt đã bị người nhanh chóng dọn đi, nhưng mặt đường nhuộm đỏ máu cũng không dễ dàng dọn sạch ngay được như vậy. Vết máu đỏ sậm dưới ánh đèn dầu rọi xuống càng lộ ra vẻ quỷ dị lạnh lẽo. Long liễn được nhóm lớn Ngự Lâm quân hộ vệ phía sau chậm rãi tiến đến gần, phía ngoài thái giám hầu hạ vén màn xe lên, Mặc Cảnh Kỳ một thân mũ miện đế vương cúi đầu bước ra từ bên trong. Hơi cúi người thấy khắp mặt đất một màu đỏ sậm không khỏi sắc mặt thay đổi, hướng về phía Mặc tổng quản cung nghênh đứng bên cạnh cau mày nói: “Định Quốc Vương phi đâu rồi?”
Mặc tổng quản trầm giọng nói: “Vương phi vừa bị kinh hách nên không khỏi dáng vẻ không chỉnh tề, tiếp giá tới chậm kính xin hoàng thượng tha lỗi.”
Mặc Cảnh Kỳ ngẩn ra, lập tức cười nói: “Định Quốc Vương phi bình an vô sự là tốt rồi. Định Vương không có ở kinh thành, nếu Vương phi xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì Trẫm cũng không có cách nào ăn nói với Định Vương.”
Nhìn Mặc Cảnh Kỳ vịn thái giám bước xuống long liễn, Mặc tổng quản lui về phía sau một bước cúi đầu nói: “Cảm tạ Hoàng thượng quan tâm, mời Hoàng thượng vào trong.”
Cùng theo Mặc Cảnh Kỳ tới không chỉ có một người, đi theo sau long liễn còn có đám quan lớn quyền quý trong kinh thành. Lúc này vô luận trong lòng nghĩ thế nào , ngoài mặt cũng lộ ra một bộ lo lắng sợ hãi sau lại tràn đầy vui mừng, Mặc tổng quản chỉ nhìn một hai lần đã nhìn thấu thế sự, trong mắt cũng không có chút ấm áp nào. Mặc Cảnh Kỳ quay đầu nói với chúng thần: “Đã như vậy, các vị đại thần cùng trẫm vào thăm Định Quốc Vương phi.” Trương Khởi Lan bước tới, cau mày khó xử nói: “Hoàng thượng, lúc này Vương gia không có ở kinh thành, nhiều vị đại nhân cùng tiến vào Định Quốc Vương phủ như vậy có chút không ổn.”
Ánh mắt Mặc Cảnh Kỳ lóe lên, liếc Trương Khởi Lan nói: “Trương tướng quân? Trẫm nhớ ngươi chấp chưởng mấy vạn đại quân phụ cận kinh thành, tại sao lại xuất hiện ở nơi này?”
Trương Khởi Lan cũng không né tránh, nghiêm mặt nói: “Vương gia trước khi rời đi đã không yên tâm về an nguy của Định Quốc Vương phủ. Ngày gần đây, Định Quốc Vương phủ hết sức không yên ổn, Mạt tướng liền dẫn người hồi kinh đóng ở Định Quốc Vương phủ. Chuyện này. . . Mạt tướng đã trình sổ con lên Hoàng thượng, chỉ là mãi không thấy ý chỉ Hoàng thượng, nhưng an nguy của Định Quốc Vương phủ quan trọng hơn nên mạt tướng chỉ đành phải hồi kinh trước, xin hoàng thượng trách phạt.”
Mặc Cảnh Kỳ chỉ cảm thấy một ngụm máu nóng dâng lên trong lòng, sổ con của Trương Khởi Lan ước chừng đã bị lẫn trong đám sổ con giải trình chuyện của Định Quốc Vương phủ đưa lên mấy ngày gần đây. Sổ con như vậy hắn nhìn cũng lười nhìn trực tiếp ném qua một bên. Nhưng hiện tại hắn lại không thể trước mặt mọi người mà trừng phạt Trương Khởi Lan, bởi vì Trương Khởi Lan trước đó đã dâng lên sổ con, nếu hắn không đồng ý chính là muốn đẩy Định Quốc Vương phủ vào tử địa. Cho dù đây chính là tính toán chân thật trong lòng hắn thì cũng không thể để cho người khác biết.
Miễn cưỡng cười cười, Mặc Cảnh Kỳ nói: “Trương tướng quân nói quá lời, Trương tướng quân một lòng vì nước thật là tấm gương võ tướng của Đại Sở. Hôm nay có công hộ vệ Định Quốc Vương phủ, ngày sau trẫm tất ban trọng thưởng.”
Trương Khởi Lan còn chưa kịp tạ ơn, từ trong cửa đã truyền tới một giọng nữ thanh nhã, “Hoàng thượng anh minh, vậy Diệp Ly thay Trương tướng quân tạ ơn Hoàng thượng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.