Quyển 1 - Chương 72: Cung Dao Hoa bị cháy
Phượng Khinh
01/07/2015
Edit+Beta: Sakura
Đứng trước cung điện nguy nga to lớn, trong lòng Diệp Ly than nhẹ, đây là lần thứ ba nàng tiến cung. Xét thấy hai lần trước đã có kinh nghiệm không vui rồi, lúc này đây bị hoàng đế tuyên triệu tiến cung càng làm cho lòng nàng có thêm vài phần cảnh giác và coi chừng. Nàng Định Quốc Vương phi này cũng chỉ là nữ quyến, dưới tình huống bình thường cho dù Hoàng đế muốn gặp nàng thì cũng nên dùng danh nghĩa Hoàng hậu hoặc là Diệp Chiêu nghi tuyên triệu mới đúng.
“Định Vương phi, Hoàng Thượng đang ở bên trong. Mời ngài vào đi thôi.” Thái giám dẫn đường hơi nịnh nọt thấp giọng nói ra. Diệp Ly ở bên cạch nhìn hắn một cái, còn có chút hơi ấn tượng vì lúc trước người đến Diệp phủ truyền chiếu thư tứ hôn chính là thái giám kia.
Diệp Ly gật gật đầu, Thanh Loan, Thanh Ngọc đều bị lưu tại bên ngoài, {ám vệ} trong hoàng cung cũng không có khả năng hành động tự nhiên được, Diệp Ly chỉ có thể lẻ loi một mình đi vào cung điện vàng son lộng lẫy tượng trưng cho quyền lực cùng với phú quý này.
“Định Quốc Vương phi Diệp thị bái kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn an.” Trong cung điện rộng rãi bởi vì thiếu hơi người mà lộ ra vẻ lạnh như băng và trống trải, Mặc Cảnh Kỳ cao quý ngồi ở trên điện cúi đầu nhìn bao quát lấy nữ tử đang quỳ gối hành lễ ở trong điện. Thật lâu mới nói: “Định Quốc Vương phi, hãy bình thân.” Diệp Ly đứng lên nói: “Đa tạ Hoàng Thượng.”
Mặc Cảnh Kỳ chỉ chỉ một bên cái ghế ra hiệu Diệp Ly ngồi xuống, cười hỏi: “Từ khi bắt đầu mùa đông về sau thân thể Định Vương luôn không được khỏe, không biết bây giờ đã đỡ hơn chưa?”
Diệp Ly rủ mắt xuống nói khẽ: “Làm phiền Hoàng Thượng quan tâm, ngày hôm nay thời tiết ấm dần, tuy thân thể Vương gia vẫn không ổn như trước, nhưng so với ngày đông giá rét thì tốt hơn nhiều.” Mặc Cảnh Kỳ nhắm mắt lại, đánh giá cẩn thận thần thái của nữ tử ở dưới điện. Bình tĩnh an bình phảng phất chính là một thiếu phụ bình thường trong khuê phòng, nhưng loại an bình và bình tĩnh này xuất hiện tại trước mặt vua của một nước vậy thì sẽ có vẻ không bình thường rồi. Huống chi, theo tin tức mà hắn biết thì hình như Định Vương có để ý tới vị Vương phi này đấy. Người không có một chút năng lực nào mà có thể làm cho Định Vương để ý sao? Xem ra. . . Lúc trước quả nhiên xem nhìn lầm rồi. Mà ngay cả Vương đệ mắt cao hơn đầu đã ở trong tay nàng ăn rất nhiều lần thiệt thòi, nhớ tới mỗi lần tại trước mặt Mặc Cảnh Lê nhắc tới Diệp Ly thì mặt hắn đen lại không khác gì nước mực, Mặc Cảnh Kỳ chính thức bắt đầu hoài nghi gả một nữ tử như vậy cho Mặc Tu Nghiêu rốt cuộc là đang vũ nhục đối phương hay là cho đối phương thêm một trợ lực rồi. Nhưng không sao. . . Rất nhanh hắn sẽ giải quyết hết những vấn đề này.
“Đã phải quản lý Định Quốc Vương phủ, lại muốn chiếu cố Định Vương. Vương phi thật sự rất khổ cực.” Mặc Cảnh Kỳ cười nói.
“Hoàng Thượng khen trật rồi, những việc này là những việc Diệp Ly phải làm.” Diệp Ly nhàn nhạt đáp.
Hai người ngươi tới ta đi hàn huyên cả buổi, Mặc Cảnh Kỳ nhìn xem nữ tử thong dong bình tĩnh ở phía dưới thì trong lòng càng bực bội thêm. Hình như từ khi tứ hôn cho Định Vương thì mọi chuyện đều không thuận. Vốn dĩ chỉ là vụng trộm làm chút ít mờ ám thế mà động tác của Mặc Cảnh Lê và Thái Hậu càng lúc càng lớn, chút nữa thì công khai chống lại mình rồi. Bởi vì nguyên nhân Thái Hậu và Lê Vương, trên triều đình cũng ẩn ẩn có chút lòng người bàng hoàng. Trước kia không hiểu sao tâm phúc Quan Đĩnh của hắn đóng ở Toái Tuyết quan lại bị ngựa đá gãy chân làm cho Toái Tuyết quan phải thay đổi, thay thế thủ tướng. Hắn phái tâm phúc của mình đến Toái Tuyết quan một mặt là vì phòng bị Mặc Cảnh Lê một phương diện khác cũng là vì phòng bị Nam Chiếu. Hiện tại thay đổi người, tuy Mộ Dung Thận có kinh nghiệm sa trường nhưng hắn không tín nhiệm ông ta bằng Quan Đĩnh. Toái Tuyết quan là một nơi quan trong như vậy lại giao vào tay một người không phải tâm phúc của mình, điều này làm cho Mặc Cảnh Kỳ vô cùng bất an. Nhưng là. . . Quay đầu nhìn lại một lần, Mặc Cảnh Kỳ phải thừa nhận bên trong tâm phúc của mình, người có bản lĩnh cũng không nhiều lắm. Ít nhất hắn thật sự không tìm ra được một người có thể đủ để làm cho mọi người tin phục chọn lựa thay thế Mộ Dung Thận.
Nghĩ đến tin tức vừa mới lấy được, Mặc Cảnh Lê cũng dám âm thầm cấu kết với Thánh nữ Nam Cương càng làm cho lửa giận trong lồng ngực Mặc Cảnh Kỳ bốc lên ngàn trượng. Nhưng hắn chỉ có thể nhịn, Mặc Cảnh Lê là anh em ruột của hắn, hơn nữa hắn căn bản không có chứng cớ chứng minh Mặc Cảnh Lê có quan hệ với thánh nữ Nam Cương. Vô luận là Thái hậu hay là đại thần trên triều đình có quan hệ với Mặc Cảnh Lê cũng sẽ không đồng ý hắn xử trí Lê Vương. Hắn là hoàng đế, nhưng nhiều khi hắn phát hiện mình cũng không có duy ngã độc tôn như mình đã tưởng tượng, thậm chí nhiều khi ra quyết định đơn giản đều cũng bị cản tay khắp nơi.
“Định Vương phi, lúc trước trẫm tứ hôn ngươi cho Định Vương, trong lòng ngươi còn có oán?” Đã trầm mặc một lát, Mặc Cảnh Kỳ chằm chằm vào Diệp Ly có chút đột ngột mà hỏi.
Diệp Ly sững sờ, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ xem rốt cuộc Mặc Cảnh Kỳ có ý gì, nhưng trên mặt lại bình tĩnh mà nói: “Hoàng Thượng tứ hôn là ân điển với Diệp Ly, sao Diệp Ly lại oán?”
“Ah?” Mặc Cảnh Kỳ hơi cúi đầu bao quát lấy nàng, cười nói: “Ngươi vốn là tiên hoàng tự mình tứ hôn Lê Vương phi, Vương đệ của trẫm tuấn tú lịch sự văn võ song toàn, có thể nói nhân tài kiệt xuất trong tuấn kiệt kinh thành. Mà ngươi lại bởi vì một tờ chiếu thư liền từ Lê Vương phi biến thành Định Vương phi bị mỗi người thương hại, trong lòng ngươi thật không có chút oán hận nào sao?” Diệp Ly chớp chớp mắt, cười nhạt nói: “Lê Vương từ hôn phía trước, Hoàng Thượng chỉ hôn tại sau. Hoàng thượng chỉ hôn vừa vặn giải quyết tình cảnh túng quẫn của Diệp Ly. Sao Diệp Ly lại sinh oán hận chứ?”
“Không oán trẫm. . . Như vậy, là oán hận Lê Vương rồi hả? Cũng thế, theo trẫm biết Vương đệ của trẫm không chỉ một lần chịu thiệt, tổn hại, bất lợitại trong tay Định Vương phi.”
Trong lòng Diệp Ly nhảy dựng, cười nhạt nói: “Hoàng Thượng nói đùa. Diệp Ly hà đức hà năng dám để cho Lê Vương có hại chịu thiệt. Không biết. . . Hoàng Thượng hôm nay cố ý triệu kiến Diệp Ly có gì phân phó.” Cứ tiếp tục lôi lôi kéo kéo, thì đến giữa trưa nàng còn chưa ra khỏi hoàng cung được. Trong tình huống một mệnh phụ không có cung phi làm bạn mà ở cùng với hoàng đế quá lâu cũng không phải là chuyện gì tốt.
Mặc Cảnh Kỳ nhìn xem nàng cười nói: “Rất tốt, trẫm thích người thông minh. Đã như vậy trẫm cũng không cùng Vương phi vòng vo nữa. Định Vương phi, Định Vương cũng biết chuyện Mặc Cảnh Lê cấu kết với thánh nữ Nam Cương?” Diệp Ly rủ mắt xuống, giọng nói cung kính: “Bẩm hoàng thượng, Diệp Ly ngu dốt. . . Diệp Ly cũng không biết rõ chuyện Lê Vương có cái gì với thánh nữ Nam Cương “
“Không rõ?” Mặc Cảnh Kỳ khiêu mi, giống như cười mà không phải cười nhìn xem Diệp Ly nói: “Định Vương rất tín nhiệm Vương phi. Theo trẫm biết Định Vương bị bệnh nặng trong lúc Định Quốc Vương phủ rất nhiều sự vụ đều là Vương phi tự mình xử lý đấy. Hiện tại Vương phi nói không biết với trẫm? Vương phi cũng biết. . . Khi quân là tội gì?” Trong mắt Diệp Ly xẹt qua một tia hàn mang, cúi đầu nhìn chăm chú xuống mặt đất nói: “Khi quân tử tội. Chỉ là. . . nếu Hoàng Thượng khẳng định Định Quốc Vương phủ biết rõ chuyện của Lê Vương sao không trực tiếp hỏi Vương gia? Diệp Ly chỉ là một kẻ nữ lưu, cho dù chưởng quản Định Quốc Vương phủ cũng là sẽ không hỏi đến những chuyện trên triều đình.”
“Làm càn!” Mặc Cảnh Kỳ nổi giận quát, chằm chằm vào Diệp Ly, trong mắt tán ra một tia âm tàn cùng sát khí. Nếu là mệnh phụ tầm thường thì có lẽ sẽ bị cái sát khí này hù đến. Nhưng đối với Diệp Ly mà nói điểm uy hiếp ấy và đe dọa còn lâu mới đủ.
Đứng dậy nhàn nhạt khẽ chào, “Diệp Ly làm càn, xin hoàng thượng thứ tội.”
Mặc Cảnh Kỳ hừ nhẹ một tiếng, chằm chằm vào Diệp Ly nói: “Định Quốc Vương phủ tin tức linh thông trẫm rõ ràng hơn ngươi. Diệp Ly, Mặc Tu Nghiêu không bảo vệ ngươi được cả đời, có lẽ ngươi không hiểu tính tình Cảnh Lê lắm nhưng Mặc Tu Nghiêu nhất định hiểu rõ. Ngươi không ngại đi về hỏi hắn vấn đề trẫm đang suy nghĩ.” Trong lòng Diệp Ly mỉm cười, đây là hoàng đế đang uy hiếp chính mình sao?
“Đa tạ Hoàng Thượng đề điểm. Diệp Ly sẽ suy nghĩ thật kỹ.” Diệp Ly nói.
Thấy Diệp Ly không thức thời, tức giận trong mắt Mặc Cảnh Kỳ càng sâu. Nhưng hắn cũng biết, hắn không có khả năng làm gì Định Vương phiở trong hoàng cung . Chỉ nhìn chằm chằm vào Diệp Ly nhìn hồi lâu mới hừ một tiếng rồi để cho người dẫn Diệp Ly đi ra ngoài.
“Hoàng Thượng.” Nhìn thấy Diệp Ly rời đi, trong mắt Mặc Cảnh Kỳ lập loè biến hóa thất thường. Một nam tử thanh niên có dung mạo thường thường không chút nào thu hút từ sau điện đi ra, cung kính nhìn Mặc Cảnh Kỳ. Mặc Cảnh Kỳ dẹp tức giạn thoáng phát ra trong lồng ngực nhìn nam tử nói: “Lúc trước đem Diệp Ly chỉ hôn cho Mặc Tu Nghiêu xem ra thật sự là một bước đi nhầm. Diệp Văn Hoa là như thế nào như vậy? Diệp Ly này còn khó đối phó hơn bốn đứa con gái của hắn cộng lại ! Từ gia khó bảo toàn sẽ không ủng hộ Mặc Tu Nghiêu.” Nam tử thanh niên thấp giọng nói: “Từ gia cũng không có liên hệ nhiều với Định Quốc Vương phủ . Huống chi, hiện tại thật sự không nên lại chọc giận Từ gia.” Người thanh niên thở dài trong lòng, Hoàng Thượng cái gì cũng tốt, nhưng thực sự quá đa nghi rồi. Mà ở thời điểm bọn hắn âm thầm đối chọi với Lê Vương và thái hậu thật sự không nên gây thêm thù hằn. Nếu bởi vì đế vương nghi kỵ mà khiến Từ gia đổ lên Lê Vương hoặc là Định Vương bên kia, đó mới là được không bù mất.
Thanh niên khuyên can làm sao Mặc Cảnh Kỳ không biết, chỉ là không thể toàn quyền khống chế thế cục lại để cho hắn cảm thấy vô cùng lo lắng. Phất phất tay, Mặc Cảnh Kỳ nhíu mày hỏi: “Thời điểm tảo triều Hoa quốc công khải tấu Đại Sở hiệp trợ Nam Chiếu vương thất bình loạn, ngươi thấy thế nào?”
Thanh niên trầm tư một lát, gật đầu nói: “Hoa quốc công một lòng vì nước, đề nghị của ông ta xác thực là hữu ích vô hại với chúng ta Chỉ là chúng ta cũng không cần vội vã thay bọn hắn bình định phản loạn, hãy để cho Nam Chiếu Vương và thánh nữ Nam Cương tự giết lẫn nhau là được. Chỉ cần tại thời điểm cần thiết chúng ta ra trợ lực là được, như thế Nam Chiếu Vương sẽ ghi nhớ ân đức của hoàng thượng.” Mặc Cảnh Kỳ cau mày suy nghĩ một chút nói: “Ngươi nói có lý, ngược lại trẫm muốn nhìn đệ đệ tốt của trẫm muốn làm gì. Không phải hắn muốn giúp thánh nữ Nam Cương sao, trẫm càng muốn giúp đỡ Nam Chiếu vương thất. Trẫm muốn nhìn người thắng cuối cùng là ai!” Thanh niên nhíu nhíu mày, nhìn xem dung nhan Mặc Cảnh Kỳ cười lạnh, đè xuống lo lắng trong lòng. Hi vọng Hoàng Thượng đừng ném quá nhiều tinh lực tại Nam Cương mới tốt.
“Bái kiến Định Vương phi, Diệp Chiêu nghi cho mời.”
Mới từ trong điện đi ra, đụng phải thái giám chưởng quản trong nội cung Diệp Nguyệt sớm đã chờ ở một bên. Diệp Ly khẽ nhíu mày, tháng mười Diệp Nguyệt bình an sinh ra một hoàng tử, đây là hoàng tử thứ sáu của hoàng đế rồi. Nhưng địa vị Diệp Nguyệt trong cung cũng không có thăng cấp như dự đoán, vẫn là Chiêu Nghi. Đồng thời, nàng ta cũng trở thành người duy nhất trong tất cả hậu phi có hoàng tử không phải là phi vị. Làm cho địa vị Diệp Nguyệt như mặt trời ban trưa hơn nửa năm có chút xấu hổ. Dù cho có hai muội muội ruột là đích vương phi, trong cung cũng không đủ địa vị thân phận làm cho Diệp Nguyệt có chút gian nan. Trong lòng Diệp Ly cũng hiểu rõ, cái này chỉ sợ là Mặc Cảnh Kỳ cảnh cáo Diệp gia.
Nghĩ nghĩ, Diệp Ly nói: “Bản phi không khỏe lắm, muốn hồi phủ nghỉ ngơi, kính xin Diệp Chiêu nghi thứ lỗi.”
“Vương phi. . .” Hiển nhiên thái giám chưởng quản cũng không nghĩ tới Diệp Ly sẽ dứt khoát cự tuyệt như thế, có chút kinh hoàng vô thố mà nói: “Vương phi, Diệp Chiêu nghi thỉnh cầu Vương phi xem tại tình tỷ muội phân thượng, đi gặp nàng một lần.” Diệp Ly nhíu mày, Mặc Cảnh Kỳ đã theo dõi nàng, chắc hẳn thái hậu bên kia cũng sẽ không quá xa rồi. Hiện tại đi gặp Diệp Nguyệt vô luận đối với nàng hay là đối với Diệp Nguyệt bản thân cũng không có có chỗ tốt gì. Năm trước nàng đã từng nói qua, Diệp Nguyệt là muốn tại trong thâm cung bình an sống sót tốt nhất đừng lẫn vào những chuyện kia. Hiện tại xem ra, Diệp Nguyệt vẫn lẫn vào tiến vào. Cũng thế, Diệp gia cũng đã tiến vào cái vũng nước đục này, dù cho Diệp Nguyệt đang ở thâm cung chỉ sợ cũng không tránh khỏi đấy, “Mà thôi, dẫn đường đi.”
“Đa tạ Vương phi.” Thấy nàng ấy đáp ứng, thái giám chưởng quản vui mừng nói cám ơn, vội vàng ở phía trước dẫn đường hướng cung Dao Hoa của Diệp Nguyệt mà đi.
So về Diệp Ly lần thứ nhất đến cung Dao Hoa chứng kiến Diệp Nguyệt tuy đang mang mang thai nhưng dung quang toả sáng, hiển nhiên hiện tại Diệp Nguyệt ảm đạm thất sắc rất nhiều. Ôm tiểu hoàng tử vẫn còn ở trong tã lót ngồi ở trên giường êm, trên dung nhan xinh đẹp tràn ngập ưu sầu và ảm đạm. Khi thấy Diệp Ly tiến đến vội vàng muốn đứng dậy, Diệp Ly lắc lắc đầu nói: “Nhị tỷ tỷ không cần phải khách khí.”
Diệp Nguyệt cho người lui ra ngoài, nhìn xem Diệp Ly, tuy bộ dáng tuy lạnh nhạt nhưng so mấy tháng trước càng thêm u nhã ung dung, có chút đắng chát cười nói: “Ta cho rằng Tam muội sẽ không tới gặp ta rồi.” Diệp Ly rủ mắt xuống nói khẽ: “Nhị tỷ tỷ nên biết, hiện tại gặp mặt đối với tỷ và tiểu hoàng tử cũng không có có chỗ gì tốt.” Diệp Nguyệt khẽ giật mình, cúi đầu nhìn hài tử chưa hiểu biết gì ở trong ngực mình, cười khổ nói: “Sao ta lại không biết chứ, chỉ là. . . Tam muội cũng nhìn thấy tình cảnh hiện tại của ta. Tam muội cảm thấy ta còn có thể làm gì sao?” Diệp Ly cau mày nói: “Hiện nay Nhị tỷ đã có tiểu hoàng tử hãy an tâm chiếu cố hài tử. Hoàng Thượng có nhẫn tâm thì cũng sẽ không làm gì với thân cốt nhục chính mình. Mấy chuyện kia của phụ thân… . Nhị tỷ cũng đừng có lẫn vào.” Những chuyện khác, cho dù Diệp Nguyệt cố tình cũng không có cái năng lực kia. Hoàng đế cùng Lê Vương thái hậu ở giữa đánh cờ nàng không thể giúp bất luận cái gì. Ngược lại sẽ bởi vì Diệp Thượng thư chân đạp hai thuyền mà bị liên lụy. Nếu cuối cùng Mặc Cảnh Kỳ thắng, nàng có một hoàng tử hộ thân tổng không đến mức có họa sát thân. Nếu Mặc Cảnh Lê thắng, nàng một kẻ nữ lưu cũng không có sức mạnh lớn lao.
Diệp Nguyệt ôm hài tử, kinh ngạc nhìn qua Diệp Ly sau nửa ngày mới buồn bã nói: “Tổ mẫu sai rồi, phụ thân cũng sai rồi. ta biết rõ tính tình Oánh nhi , thành sự không có bại sự có thừa. Vô luận Lê Vương thắng hay thua, Tứ muội sẽ không mang đến bất luận huy hoàng gì cho Diệp gia. Mà Hoàng Thượng. . . Đợi đến lúc Hoàng Thượng có thể càn cương độc đoán một ngày, hành vi hôm nay của phụ thân chỉ sợ sẽ rước lấy tai hoạ ngập đầu cho Diệp gia.”
“Hoàng Thượng quả nhiên là bởi vì chuyện của cha, mới không chịu tấn chức vị phần cho Nhị tỷ sao?” Diệp Ly nói.
“Bằng không thì còn có thể là vì cái gì?” Diệp Nguyệt cười nói, trong tươi cười ẩn chứa điểm một chút bi ai. Thời điểm mới vào cung nàng đã từng khí phách hăng hái, chí cao ngất. Nhưng thời gian dần trôi qua cho tới bây giờ nàng mới phát hiện trong hoàng cung không tốt đẹp như trong tưởng tượng của mình. Hoàng Thượng sủng ái nhất chính là Liễu Quý Phi có dung mạo tuyệt đại tài nghệ vô song, Hoàng Thượng kính trọng nhất chính là hoàng hậu xuất thân danh môn ung dung đại khí. Chính mình tự xưng là tài mạo xuất chúng, đến cái nơi mỹ nhân tụ tập trong hoàng cung thì cái gì cũng không phải. Mà ngay cả sủng ái lúc ban đầu cũng chỉ vì trung tâm của phụ thân mà thôi. Một khi phát hiện phụ thân không trung tâm như hắn nghĩ, đế vương nhẫn tâm đến mức ngay cả nửa điểm mặt mũi cũng lười lưu lại cho nàng.
Đế vương vô tình, mặc kệ Diệp Nguyệt là mình nguyện ý vẫn bị bức bách đi đường này, Diệp Ly đều không thể cho nàng quá nhiều đồng tình, “Nhị tỷ để cho người tới tìm ta, có chuyện gì muốn nói?”
Diệp Nguyệt nhìn xem thần sắc nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng bình thản, vẫn còn lắc đầu, nói: “Là ta si tâm vọng tưởng rồi. Cho dù ta hiện tại cầu Tam muội giúp mẫu tử chúng ta thì Tam muội cũng sẽ không đáp ứng.” Diệp Ly nói: “Ta không giúp được Nhị tỷ, hiện tại. . . Chỉ sợ ai cũng không giúp được ai. Nhị tỷ đã biết rõ chuyện của Hoàng Thượng cùng Lê Vương, nên cũng biết tình cảnh của Định vương phủ. Cũng không tốt hơn Nhị tỷ hiện tại là bao?”
Diệp Nguyệt thở dài, nói: “Lúc trước ta tự xưng là thông minh, hiện tại mới biết được kỳ thật Tam muội mới là người thông minh trong số tỷ muội chúng ta.”
Diệp Ly khẽ nhíu mày, nói: ” Nhị tỷ không có việc gì, thì ta đi về trước.”
Diệp Nguyệt yên tĩnh ôm hài tử ngồi ở trên giường êm, nhìn Diệp Ly với ánh mắt mang theo nhàn nhạt áy náy, Diệp Ly đột nhiên sinh lòng cảnh giác mạnh mẽ đứng dậy, lại chỉ cảm thấy một hồi đầu váng mắt hoa, trước mắt tối sầm bịch một tiếng ngã trên mặt đất. Diệp Nguyệt yên lặng nhìn Diệp Ly ngã nhào trên đất bên trên, nói khẽ: “Thật có lỗi Tam muội, ta là mẫu thân của một hài tử. Ta cũng vì con ta mà thôi.”
Đại Sở bình đế mười hai năm xuân, cung Dao Hoa cháy. Chiêu Nghi Diệp thị và Lục hoàng tử bị chết trong biển lửa, lúc ấy tại cung Dao Hoa của Diệp Chiêu nghi, Định Quốc Vương phi Diệp Ly mất tích.
“Vương gia. . . Vương gia! Không tốt rồi. . .” trong phủ Định Quốc Vương, gần đây Mặc tổng quản vốn bình tĩnh ổn trọng trứ danh lại dùng bước chân mất trật tự chạy về phía thư phòng thiết trí tại Thiên điện.
Vẻ mặt Phượng Chi Dao xem kịch vui ngồi trên ghế ở trong thư phòng, lười biếng mà cười nói: “A Nghiêu, có thể làm cho Mặc tổng quản dọa thành như vậy, xem ra là thật sự không tốt. . .” Hắn còn chưa nói xong, thì Mặc tổng quản đã đến cửa thư phòng, sắc mặt trắng bệch nói với Mặc Tu Nghiêu: “Vương gia, Vương phi. . . Vương phi mất tích ở trong cung!” Phượng Chi Dao sững sờ, lập tức nhảy dựng lên kêu lên: “Điều này sao có thể? Êm đẹp như thế sao lại trong cung mất tích?” Hai người đồng thời hướng quay đầu nhìn về phía Mặc Tu Nghiêu ngồi ở một bên, dường như Mặc Tu Nghiêu đang ngẩn người, đợi đến lúc hai người nhìn sang mới dần thả sách trong tay cuốn lại trên bàn, trầm giọng hỏi: “Chuyện gì xảy ra?” Mặc tổng quản rung giọng nói: “Vương phi yết kiến qua Hoàng Thượng sau đó Diệp Chiêu nghi cung Dao Hoa liền phái người thỉnh Vương phi đi qua, nói là có chuyện muốn nhờ. Đợi đến lúc ám vệ trong cung đuổi tới thì toàn bộ cung Dao Hoa đã bị cháy. Diệp Chiêu nghi và Lục hoàng tử bị chết trong biển lửa, Vương phi. . . Vương phi mất tích.”
Mặc Tu Nghiêu tựa ở xe lăn, nhắm lại mắt trầm giọng hỏi: “Thanh Loan và Thanh Ngọc đi đâu vậy?”
“Thanh Loan và Thanh Ngọc cũng không biết tung tích.” Mặc tổng quản trầm giọng nói, “Thanh Loan và Thanh Ngọc không theo Vương phi tiến cung Dao Hoa, nhưng . . ám vệ trong nội cung không tìm thấy các nàng.”
“Rất tốt.” Giọng nói của Mặc Tu Nghiêu trầm thấp tựa hồ cũng không mang theo nộ khí, lại làm cho người cảm thấy như hàn băng lạnh thấu xương. Toàn bộ thư phòng phảng phất trong nháy mắt bị đông cứng lên một tầng sương lạnh bình thường âm lãnh thấu xương, “Vương phi mất tích, hai nha đầu không thấy bóng dáng. Ám vệ trong nội cung lại hoàn toàn không biết gì cả. Rất tốt. . . Bổn vương nên tán thưởng những năm này ám vệ tận trung với cương vị công tác sao?”
“Vương gia, xin bớt giận.” Sắc mặt Phượng Chi Dao và Mặc tổng quản đều biến đổi, song song quỳ xuống đất thỉnh tội.
Mặc Tu Nghiêu cũng không nhìn hai người, nhàn nhạt khua tay nói: “Đi chuẩn bị một chút, Bổn vương muốn lập tức tiến cung. Phượng Chi Dao, âm thầm phong tỏa tất cả đường ra kinh, bổn vương không muốn thấy bất kỳ một người nào khả nghi ly khai kinh thành.” Phượng Chi Dao đứng lên nói: “Thuộc hạ tuân mệnh.” Mặc tổng quản do dự một chút, nói: “Vương gia, thân thể của ngài hiện tại chỉ sợ không nên. . .” Lời còn chưa dứt, Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt liếc tới, cái ánh mắt kia lợi hại như đao phong lại để cho trong lòng Mặc tổng quản run lên, những lời còn lại liền nghẹn ở trong cổ họng. Phượng Chi Dao tay mắt lanh lẹ lôi kéo Mặc tổng quản đi ra ngoài, Mặc tổng quản sầu lo nhíu mày nói: ” Thân thể Vương gia hiện tại căn bản không chịu nổi được giày vò. . . Cái này. . .” Vương phi mất tích, hắn cũng sốt ruột, nhưng nếu như Vương gia cũng ngã xuống thì Định Quốc Vương phủ cũng không cần người khác lại đến tính toán, lập tức xong rồi. Phượng Chi Dao lắc đầu nói: “Tính tình Vương gia thì ngươi biết rõ, hiện tại nói cái gì đều vô dụng. Nhanh đi thỉnh Trầm tiên sinh tới, tốt nhất để cho Trầm tiên sinh cùng tiến cung.”
Mặc tổng quản cũng thấy Phượng Chi Dao nói có lý, chỉ phải thở dài một tiếng bước nhanh chóng đi tới viện cho khách ở tạm tìm Trầm Dương. Phượng Chi Dao quay đầu lại lo lắng nhìn thoáng qua thư phòng yên tĩnh im ắng, cũng đành phải thở dài trong lòng, hi vọng Diệp Ly bình an vô sự.
Trong thư phòng, Mặc Tu Nghiêu trầm mặc cúi đầu nhìn chằm chằm vào hai tay đặt ở trên lan can. Bởi vì thời gian dài ốm đau mà trên mu bàn tay tái nhợt chẳng biết lúc nào đã kết lên một tầng sương lạnh đơn bạc. Mặc Tu Nghiêu mặt không biểu tình nhìn xem phảng phất không chút nào phát giác được hai tay của chính mình có dị thường. Thời gian dần qua, sương lạnh bắt đầu hóa thành bọt nước tinh tế, cuối cùng hóa thành hơi nước nhàn nhạt bốc hơi biến mất ở trong thư phòng. Một tia đỏ sậm huyết sắc theo bên môi Mặc Tu Nghiêu chậm rãi chảy xuống, Mặc Tu Nghiêu cúi đầu nhìn thoáng qua vết máu nhỏ tại quần áo màu xanh nhạt, chậm rãi từ trong tay áo lấy ra khăn màu trắng tuyết chậm rãi xóa đi vết máu bên môi, “Mặc Cảnh Kỳ. . . Ngươi… phải…. chết!”
Trong hoàng cung lúc này sớm đã loạn thành một đoàn, sắc mặt Mặc Cảnh Kỳ âm trầm, nhìn chằm chằm vào mỗi người ở đây, trong mắt điên cuồng lóe ra hoài nghi cùng với vẻ dữ tợn. Diệp Nguyệt và tiểu hoàng tử vừa sinh ra không bao lâu bị chết cháy, hắn có thể không để ý, nhưng nếu như trong đó còn có một Định Quốc Vương phi thì hắn không thể không để ý rồi. Mặc Cảnh Kỳ cũng không nghĩ tới, tại trong hoàng cung của chính mình lại bị người khác chui chỗ trống. Đúng vậy, sự tình phát sinh trước tiên Mặc Cảnh Kỳ đảm cảm thấy đây không phải là vụ cháy bình thường ngoài ý muốn mà là muốn nhằm vào âm mưu của mình. Định Quốc Vương phi bị chết ở tại trong nội cung, hơn nữa còn là do mình tuyên triệu vào. . . Mặc Cảnh Kỳ quả thực không dám tưởng, nếu như Mặc gia quân và Hắc Vân kỵ bởi vì chuyện này náo lên, sẽ nhấc lên bao nhiêu gợn sóng. Tuy nhiên khi sự tình phát sinh, trước tiên hắn đã phái thân tín của mình cảnh giới thủ vệ kinh thành, nhưng trong lòng vẫn lo sợ không cách nào yên ổn.
Ánh mắt rơi xuống trên người thái hậu ngồi ở một bên, ánh mắt Mặc Cảnh Kỳ càng thêm phức tạp khó phân biệt. Nếu như muốn hỏi Mặc Cảnh Kỳ hoài nghi ai, người thứ nhất lại để cho hắn hoài nghi chính là vị mẫu hậu này của mình. Từ nhỏ lớn lên tại bên người thái hậu, hắn rất hiểu rõ tính cách vị mẫu hậu của mình vì đạt được mục đích sẽ không từ thủ đoạn. Mà theo thời điểm sùng bái kính nể đến bây giờ khó có thể phai nhạt, Mặc Cảnh Kỳ không muốn thừa nhận hắn luôn có chút sợ hãi thái hậu đấy.
Nhìn nhìn Mặc Cảnh Lê lại ngồi ở một bên coi việc không liên quan đến mình, thấy phẫn nộ trong mắt của Mặc Cảnh Kỳ qua thời gian dần thối lui. Hiện tại hắn không thể để chính mình rối loạn một chút nào, đằng sau còn có càng người khó ứng phó. Mà hắn. . . Là hoàng đế, hắn không thể lùi bước.
“Định Vương đến!”
Mọi người ở đây, lần gần đây nhất nhìn thấy Mặc Tu Nghiêu cũng là từ tháng sáu năm trước rồi. Lúc ấy xem Mặc Tu Nghiêu ngoại trừ đi lại không tốt thì không khác gì người bình thường, khiến lo lắng trong lòng không ít người giảm đi hoặc nhiều hoặc ít.. Nhưng không có qua mấy tháng lại truyền tới tin tức Định Vương bệnh nặng, Định Quốc Vương phủ cũng giống như mấy năm trước đóng cửa từ chối tiếp khách. Điều này lại để cho rất nhiều người tâm treo lên lại từ từ để xuống. Bây giờ đang là đầu mùa xuân, khí hậu Sở kinh vẫn mang theo một ít lạnh lẽo. Mặc Tu Nghiêu ngồi ở xe lăn được A Cẩn phụ giúp tiến đến, trên người khoác lên một kiện áo choàng màu xanh nhạt hoa văn hình mây làm từ tơ bạc, bên trong cổ áo lộ ra triều phục thân vương màu trắng thêu Ngân Long. Dù có chiếc mặt nạ có che dấu dung nhan, nhưng vẫn nhìn ra được sắc mặt Mặc Tu Nghiêu cũng không tốt. Có chút khác hẳn với màu da tái nhợt của người thường, cho thấy hắn vẫn còn bị bệnh.
“Thần Định Vương Mặc Tu Nghiêu bái kiến Hoàng Thượng, Hoàng hậu. Bái kiến Thái hậu.” Mặc Tu Nghiêu ngồi ở xe lăn thản nhiên nói.
Trong đại điện một mảnh nghiêm nghị, Mặc Cảnh Kỳ thu liễm tâm thần, cất cao giọng nói: “Định Vương miễn lễ.”
Mặc Tu Nghiêu nói: “Đa tạ Hoàng Thượng. Thứ cho thần vô lễ, xin hỏi Hoàng Thượng, chuyết kinh ở đâu?”
Trong đại điện mọi người hai mặt nhìn nhau, Mặc Cảnh Kỳ nhìn lướt qua Thái hậu cùng Mặc Cảnh Lê hoàn toàn thờ ơ thì ánh mắt trầm xuống, nhìn về phía hoàng hậu ở bên cạnh mình. Hoàng hậu nhàn nhạt liếc nhìn Mặc Cảnh Kỳ, trong lòng than nhẹ một tiếng, mở miệng nói: “Định Vương, lúc ấy định Vương phi đã ở trong cung Dao Hoa. Chỉ sợ là đã. . . Kính xin Định Vương nén bi thương.”
“Nén bi thương?” Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt đảo qua mọi người trong điện, trầm giọng hỏi: ” Vương phi của Bổn vương theo chiếu chỉ vào cung yết kiến, hiện tại người không thấy các ngươi nói bổn vương nén bi thương?”
” Cung Dao Hoa cháy, Diệp Chiêu nghi và Lục hoàng tử cùng với cung nhân cung Dao Hoa cũng đã tìm thấy. Duy chỉ có thiếu Định Quốc Vương phi. Định Vương nói rất đúng, có lẽ Định Quốc Vương phi may mắn thoát khỏi đó cũng chưa biết chừng.” Thái hậu ngồi dậy, nghiêm mặt nói, “Chỉ là hiện tại. . . Định Quốc Vương phi sống không thấy người, chết không thấy xác. Cái cung Dao Hoa này cháy lớn như vậy, thật sự là rất cổ quái.”
Diệp Oánh ngồi ở Mặc Cảnh Lê bên cạnh, đã sớm khóc đỏ mắt. Nàng quả thật có chút ghen ghét Diệp Nguyệt, cũng quả thật rất ghét Diệp Ly, nhưng lại không nghĩ rằng bỗng nhiên cùng một lúc hai vị tỷ tỷ lại không còn. Hơn nữa thời điểm Diệp Nguyệt vẫn còn ở nhà mẹ đẻ thì đối xử rất tốt với nàng, trong nửa năm quan hệ giữa nàng và Diệp Ly cũng hòa hoãn không ít. Làm Vương phi của Lê Vương phủ lại để cho nàng hiểu được rất nhiều điều Vương thị chưa dậy nàng. Cho nên trong lòng nàng hiểu được chuyện Diệp Nguyệt và Diệp Ly qua đời tuyệt đối không có lợi cho nàng, “Thái hậu, Hoàng Thượng, sao cung Dao Hoa của Nhị tỷ ta lại đột nhiên cháy, Tam tỷ cũng ở bên trong, tại sao lại có chuyện trùng hợp như vậy? Cầu thái hậu cùng Hoàng Thượng làm chủ cho hai vị tỷ tỷ.”
Mặc Cảnh Lê lườm Diệp Oánh, hừ nhẹ một tiếng nói: “Muốn trách thì trách số mệnh Diệp Ly không tốt, êm đẹp không tại vương phủ lại chạy loạn khắp nơi, làm sao có thể vừa vặn cùng Diệp Chiêu nghi và Lục hoàng tử chôn cùng?”
Liễu Quý Phi ngồi ở bên người Mặc Cảnh Kỳ, nghe xong Mặc Cảnh Lê mà nói mới ngẩng đầu lên lạnh giọng hỏi: ” Ý tứ của Lê Vương là có người muốn hại Diệp Chiêu nghi cùng Lục hoàng tử, Định Vương phi chỉ là ngoài ý muốn bị liên quan đến hay sao?” Mặc Cảnh Lê cười lạnh nói: “Đây không phải rất tự nhiên sao? Ai có lá gan lớn như vậy lại có năng lực trong hoàng cung phóng hỏa giết người? Nhưng lại vừa vặn chết cháy Diệp Chiêu nghi và Lục hoàng tử hả? Ai biết Diệp Ly có phải nhìn thấy cái gì không nên nhìn nên mới bị diệt khẩu? Cho dù không bị chết cháy có lẽ người vẫn còn ở trong hoàng cung.”
Mặc Cảnh Kỳ hí mắt, nhìn chằm chằm vào Mặc Cảnh Lê nói: “Lê Vương có ý kiến gì?”
Mặc Cảnh Lê cười nói: “Thần đệ không có ý kiến gì, chỉ là đã Định Vương phi hiện tại sống không thấy người chết không thấy xác, chúng ta cũng nên cho triều thần và các dân chúng một công đạo. Cũng không thể nói Định Vương phi cứ như vậy mất tích ở trong cung. Cứ như thế này, về sau mệnh phụ triều đình bọn họ còn có ai dám tiến cung?” Hoàng hậu cau mày nói: “Ý tứ của Lê Vương là”
“Bẩm Hoàng tẩu, ý tứ của thần đệ là tốt nhất lục soát trong cung. Nếu như Định Vương phi thật sự còn sống thì chắc chắn vẫn còn ở trong cung, nói không chừng cũng có thể tìm ra người phóng hỏa. Chúng ta nhiều người như vậy ngồi không ở chỗ này thì hung thủ kia cũng sẽ không chạy đến trước mặt chúng ta đâu? Chắc hẳn Định Vương cũng cùng một ý tứ với bổn vương. Mặc Tu Nghiêu ngươi nói có đúng hay không?”
Mặc Cảnh Kỳ đương nhiên không muốn lục soát hậu cung của mình, nhưng khi đối mặt với vẻ mặt chính trực của Lê Vương khi đề nghị cùng thần sắc đạm mạc Định Vương phụ họa thì hắn không thể không đồng ý. Cơ hồ có thể không cần chờ đến ngày mai chuyện này sẽ trở thành chuyện cười truyền lưu đến từng cái nơi hẻo lánh Đại Sở. Mặc Cảnh Kỳ thầm hận trong lòng, Vương đệ từ nhỏ được sủng ái của hắn bây giờ không buông tha mỗi một cái cơ hội bôi đen vào mặt của hắn.
Mặc Tu Nghiêu không đi tham dự điều tra quy mô lớn kia, mà là dùng lý do thân thể không khỏe lưu tại thiên điện nghỉ ngơi. Trong lòng của hắn tinh tường, cái Mặc Cảnh Lê gọi là điều tra căn bản không có khả năng tìm ra manh mối hữu dụng gì. Ngược lại là rất có thể tìm ra một đống chuyện loạn thất bát tao trong hậu cung của Mặc Cảnh Kỳ. Nếu bình thường hắn sẽ không để ý, đi theo xem, nhưng hiện tại tâm tình của hắn vô cùng không tốt, cố nén tâm bình khí hòa ở trên đại điện cùng những người kia nói mấy câu đã là cực hạn rôồi.
“Vương gia, thân thể của ngươi. . .” Trầm Dương cùng Mặc tổng quản một trái một phải đứng tại sau lưng Mặc Tu Nghiêu, lo lắng hỏi.
Mặc Tu Nghiêu đưa tay ngăn trở hắn, lắc đầu nói: “Bổn vương không có việc gì. Nói cho Phượng Chi Dao buông tha cho hoàng cung, A Ly không có ở trong cung.”
Trầm Dương khiêu mi hỏi: “Sao Vương gia có thể khẳng định Vương phi còn sống?”
“A Ly đã đi gặp Diệp Chiêu nghi đấy, lúc ấy ở cùng với Diệp Chiêu nghi. Mà ngay cả thi cốt Lục hoàng tử cũng đã tìm được, nhưng lại không thấy A Ly . Lấy thân thủ của A Ly thì tuyệt không đến mức không thoát khỏi cung Dao Hoa, như vậy. . .” Mặc Tu Nghiêu nhíu mày suy tư về, cung Dao Hoa sau một hồi bị đốt cháy sạch sẽ, hiện tại muốn tìm đầu mối gì cũng không có khả năng rồi. Lúc xảy ra hoả hoạn, ám vệ ở bên ngoài cung Dao Hoa không thấy A Ly đi ra. Hơn nữa, cung Dao Hoa cháy quá nhanh.
“Người tới.”
“Vương gia.” Ở một chỗ không ngờ cửa hông của Thiên điện xuất hiện một lão thái giám, bề ngoài bình thường không có gì lạ cung kính chờ Mặc Tu Nghiêu phân phó.
Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt nói: “Đi xem, trong cung Dao Hoa có mật đạo hoặc là cơ quan mật thất gì không. Còn có, khi còn sống Diệp Chiêu nghi thường xuyên tiếp xúc người nào. Cuối cùng. . . Phái mấy người hiểu y thuật đi xem thi thể Diệp Chiêu nghi và Lục hoàng tử.”
Lão thái giám không chút nào kỳ quái chuyện Mặc Tu Nghiêu phân phó, vẻ mặt già nua tràn đầy nếp nhăn vẫn bình tĩnh, cung kính mà nói: “Thuộc hạ tuân mệnh, nhất định không phụ mệnh lệnh của Vương gia.”
Mặc Tu Nghiêu hừ nhẹ một tiếng, thản nhiên nói: “Chuyện lần này bổn vương không truy cứu, nếu như chuyện này mà làm không xong. Các ngươi đều không cần lại đến gặp bổn vương.”
“Đa tạ vương gia, thuộc hạ cáo lui.”
A Ly, bổn vương biết rõ nàng không sao đấy. . . Nhất định sẽ không!
Đứng trước cung điện nguy nga to lớn, trong lòng Diệp Ly than nhẹ, đây là lần thứ ba nàng tiến cung. Xét thấy hai lần trước đã có kinh nghiệm không vui rồi, lúc này đây bị hoàng đế tuyên triệu tiến cung càng làm cho lòng nàng có thêm vài phần cảnh giác và coi chừng. Nàng Định Quốc Vương phi này cũng chỉ là nữ quyến, dưới tình huống bình thường cho dù Hoàng đế muốn gặp nàng thì cũng nên dùng danh nghĩa Hoàng hậu hoặc là Diệp Chiêu nghi tuyên triệu mới đúng.
“Định Vương phi, Hoàng Thượng đang ở bên trong. Mời ngài vào đi thôi.” Thái giám dẫn đường hơi nịnh nọt thấp giọng nói ra. Diệp Ly ở bên cạch nhìn hắn một cái, còn có chút hơi ấn tượng vì lúc trước người đến Diệp phủ truyền chiếu thư tứ hôn chính là thái giám kia.
Diệp Ly gật gật đầu, Thanh Loan, Thanh Ngọc đều bị lưu tại bên ngoài, {ám vệ} trong hoàng cung cũng không có khả năng hành động tự nhiên được, Diệp Ly chỉ có thể lẻ loi một mình đi vào cung điện vàng son lộng lẫy tượng trưng cho quyền lực cùng với phú quý này.
“Định Quốc Vương phi Diệp thị bái kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn an.” Trong cung điện rộng rãi bởi vì thiếu hơi người mà lộ ra vẻ lạnh như băng và trống trải, Mặc Cảnh Kỳ cao quý ngồi ở trên điện cúi đầu nhìn bao quát lấy nữ tử đang quỳ gối hành lễ ở trong điện. Thật lâu mới nói: “Định Quốc Vương phi, hãy bình thân.” Diệp Ly đứng lên nói: “Đa tạ Hoàng Thượng.”
Mặc Cảnh Kỳ chỉ chỉ một bên cái ghế ra hiệu Diệp Ly ngồi xuống, cười hỏi: “Từ khi bắt đầu mùa đông về sau thân thể Định Vương luôn không được khỏe, không biết bây giờ đã đỡ hơn chưa?”
Diệp Ly rủ mắt xuống nói khẽ: “Làm phiền Hoàng Thượng quan tâm, ngày hôm nay thời tiết ấm dần, tuy thân thể Vương gia vẫn không ổn như trước, nhưng so với ngày đông giá rét thì tốt hơn nhiều.” Mặc Cảnh Kỳ nhắm mắt lại, đánh giá cẩn thận thần thái của nữ tử ở dưới điện. Bình tĩnh an bình phảng phất chính là một thiếu phụ bình thường trong khuê phòng, nhưng loại an bình và bình tĩnh này xuất hiện tại trước mặt vua của một nước vậy thì sẽ có vẻ không bình thường rồi. Huống chi, theo tin tức mà hắn biết thì hình như Định Vương có để ý tới vị Vương phi này đấy. Người không có một chút năng lực nào mà có thể làm cho Định Vương để ý sao? Xem ra. . . Lúc trước quả nhiên xem nhìn lầm rồi. Mà ngay cả Vương đệ mắt cao hơn đầu đã ở trong tay nàng ăn rất nhiều lần thiệt thòi, nhớ tới mỗi lần tại trước mặt Mặc Cảnh Lê nhắc tới Diệp Ly thì mặt hắn đen lại không khác gì nước mực, Mặc Cảnh Kỳ chính thức bắt đầu hoài nghi gả một nữ tử như vậy cho Mặc Tu Nghiêu rốt cuộc là đang vũ nhục đối phương hay là cho đối phương thêm một trợ lực rồi. Nhưng không sao. . . Rất nhanh hắn sẽ giải quyết hết những vấn đề này.
“Đã phải quản lý Định Quốc Vương phủ, lại muốn chiếu cố Định Vương. Vương phi thật sự rất khổ cực.” Mặc Cảnh Kỳ cười nói.
“Hoàng Thượng khen trật rồi, những việc này là những việc Diệp Ly phải làm.” Diệp Ly nhàn nhạt đáp.
Hai người ngươi tới ta đi hàn huyên cả buổi, Mặc Cảnh Kỳ nhìn xem nữ tử thong dong bình tĩnh ở phía dưới thì trong lòng càng bực bội thêm. Hình như từ khi tứ hôn cho Định Vương thì mọi chuyện đều không thuận. Vốn dĩ chỉ là vụng trộm làm chút ít mờ ám thế mà động tác của Mặc Cảnh Lê và Thái Hậu càng lúc càng lớn, chút nữa thì công khai chống lại mình rồi. Bởi vì nguyên nhân Thái Hậu và Lê Vương, trên triều đình cũng ẩn ẩn có chút lòng người bàng hoàng. Trước kia không hiểu sao tâm phúc Quan Đĩnh của hắn đóng ở Toái Tuyết quan lại bị ngựa đá gãy chân làm cho Toái Tuyết quan phải thay đổi, thay thế thủ tướng. Hắn phái tâm phúc của mình đến Toái Tuyết quan một mặt là vì phòng bị Mặc Cảnh Lê một phương diện khác cũng là vì phòng bị Nam Chiếu. Hiện tại thay đổi người, tuy Mộ Dung Thận có kinh nghiệm sa trường nhưng hắn không tín nhiệm ông ta bằng Quan Đĩnh. Toái Tuyết quan là một nơi quan trong như vậy lại giao vào tay một người không phải tâm phúc của mình, điều này làm cho Mặc Cảnh Kỳ vô cùng bất an. Nhưng là. . . Quay đầu nhìn lại một lần, Mặc Cảnh Kỳ phải thừa nhận bên trong tâm phúc của mình, người có bản lĩnh cũng không nhiều lắm. Ít nhất hắn thật sự không tìm ra được một người có thể đủ để làm cho mọi người tin phục chọn lựa thay thế Mộ Dung Thận.
Nghĩ đến tin tức vừa mới lấy được, Mặc Cảnh Lê cũng dám âm thầm cấu kết với Thánh nữ Nam Cương càng làm cho lửa giận trong lồng ngực Mặc Cảnh Kỳ bốc lên ngàn trượng. Nhưng hắn chỉ có thể nhịn, Mặc Cảnh Lê là anh em ruột của hắn, hơn nữa hắn căn bản không có chứng cớ chứng minh Mặc Cảnh Lê có quan hệ với thánh nữ Nam Cương. Vô luận là Thái hậu hay là đại thần trên triều đình có quan hệ với Mặc Cảnh Lê cũng sẽ không đồng ý hắn xử trí Lê Vương. Hắn là hoàng đế, nhưng nhiều khi hắn phát hiện mình cũng không có duy ngã độc tôn như mình đã tưởng tượng, thậm chí nhiều khi ra quyết định đơn giản đều cũng bị cản tay khắp nơi.
“Định Vương phi, lúc trước trẫm tứ hôn ngươi cho Định Vương, trong lòng ngươi còn có oán?” Đã trầm mặc một lát, Mặc Cảnh Kỳ chằm chằm vào Diệp Ly có chút đột ngột mà hỏi.
Diệp Ly sững sờ, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ xem rốt cuộc Mặc Cảnh Kỳ có ý gì, nhưng trên mặt lại bình tĩnh mà nói: “Hoàng Thượng tứ hôn là ân điển với Diệp Ly, sao Diệp Ly lại oán?”
“Ah?” Mặc Cảnh Kỳ hơi cúi đầu bao quát lấy nàng, cười nói: “Ngươi vốn là tiên hoàng tự mình tứ hôn Lê Vương phi, Vương đệ của trẫm tuấn tú lịch sự văn võ song toàn, có thể nói nhân tài kiệt xuất trong tuấn kiệt kinh thành. Mà ngươi lại bởi vì một tờ chiếu thư liền từ Lê Vương phi biến thành Định Vương phi bị mỗi người thương hại, trong lòng ngươi thật không có chút oán hận nào sao?” Diệp Ly chớp chớp mắt, cười nhạt nói: “Lê Vương từ hôn phía trước, Hoàng Thượng chỉ hôn tại sau. Hoàng thượng chỉ hôn vừa vặn giải quyết tình cảnh túng quẫn của Diệp Ly. Sao Diệp Ly lại sinh oán hận chứ?”
“Không oán trẫm. . . Như vậy, là oán hận Lê Vương rồi hả? Cũng thế, theo trẫm biết Vương đệ của trẫm không chỉ một lần chịu thiệt, tổn hại, bất lợitại trong tay Định Vương phi.”
Trong lòng Diệp Ly nhảy dựng, cười nhạt nói: “Hoàng Thượng nói đùa. Diệp Ly hà đức hà năng dám để cho Lê Vương có hại chịu thiệt. Không biết. . . Hoàng Thượng hôm nay cố ý triệu kiến Diệp Ly có gì phân phó.” Cứ tiếp tục lôi lôi kéo kéo, thì đến giữa trưa nàng còn chưa ra khỏi hoàng cung được. Trong tình huống một mệnh phụ không có cung phi làm bạn mà ở cùng với hoàng đế quá lâu cũng không phải là chuyện gì tốt.
Mặc Cảnh Kỳ nhìn xem nàng cười nói: “Rất tốt, trẫm thích người thông minh. Đã như vậy trẫm cũng không cùng Vương phi vòng vo nữa. Định Vương phi, Định Vương cũng biết chuyện Mặc Cảnh Lê cấu kết với thánh nữ Nam Cương?” Diệp Ly rủ mắt xuống, giọng nói cung kính: “Bẩm hoàng thượng, Diệp Ly ngu dốt. . . Diệp Ly cũng không biết rõ chuyện Lê Vương có cái gì với thánh nữ Nam Cương “
“Không rõ?” Mặc Cảnh Kỳ khiêu mi, giống như cười mà không phải cười nhìn xem Diệp Ly nói: “Định Vương rất tín nhiệm Vương phi. Theo trẫm biết Định Vương bị bệnh nặng trong lúc Định Quốc Vương phủ rất nhiều sự vụ đều là Vương phi tự mình xử lý đấy. Hiện tại Vương phi nói không biết với trẫm? Vương phi cũng biết. . . Khi quân là tội gì?” Trong mắt Diệp Ly xẹt qua một tia hàn mang, cúi đầu nhìn chăm chú xuống mặt đất nói: “Khi quân tử tội. Chỉ là. . . nếu Hoàng Thượng khẳng định Định Quốc Vương phủ biết rõ chuyện của Lê Vương sao không trực tiếp hỏi Vương gia? Diệp Ly chỉ là một kẻ nữ lưu, cho dù chưởng quản Định Quốc Vương phủ cũng là sẽ không hỏi đến những chuyện trên triều đình.”
“Làm càn!” Mặc Cảnh Kỳ nổi giận quát, chằm chằm vào Diệp Ly, trong mắt tán ra một tia âm tàn cùng sát khí. Nếu là mệnh phụ tầm thường thì có lẽ sẽ bị cái sát khí này hù đến. Nhưng đối với Diệp Ly mà nói điểm uy hiếp ấy và đe dọa còn lâu mới đủ.
Đứng dậy nhàn nhạt khẽ chào, “Diệp Ly làm càn, xin hoàng thượng thứ tội.”
Mặc Cảnh Kỳ hừ nhẹ một tiếng, chằm chằm vào Diệp Ly nói: “Định Quốc Vương phủ tin tức linh thông trẫm rõ ràng hơn ngươi. Diệp Ly, Mặc Tu Nghiêu không bảo vệ ngươi được cả đời, có lẽ ngươi không hiểu tính tình Cảnh Lê lắm nhưng Mặc Tu Nghiêu nhất định hiểu rõ. Ngươi không ngại đi về hỏi hắn vấn đề trẫm đang suy nghĩ.” Trong lòng Diệp Ly mỉm cười, đây là hoàng đế đang uy hiếp chính mình sao?
“Đa tạ Hoàng Thượng đề điểm. Diệp Ly sẽ suy nghĩ thật kỹ.” Diệp Ly nói.
Thấy Diệp Ly không thức thời, tức giận trong mắt Mặc Cảnh Kỳ càng sâu. Nhưng hắn cũng biết, hắn không có khả năng làm gì Định Vương phiở trong hoàng cung . Chỉ nhìn chằm chằm vào Diệp Ly nhìn hồi lâu mới hừ một tiếng rồi để cho người dẫn Diệp Ly đi ra ngoài.
“Hoàng Thượng.” Nhìn thấy Diệp Ly rời đi, trong mắt Mặc Cảnh Kỳ lập loè biến hóa thất thường. Một nam tử thanh niên có dung mạo thường thường không chút nào thu hút từ sau điện đi ra, cung kính nhìn Mặc Cảnh Kỳ. Mặc Cảnh Kỳ dẹp tức giạn thoáng phát ra trong lồng ngực nhìn nam tử nói: “Lúc trước đem Diệp Ly chỉ hôn cho Mặc Tu Nghiêu xem ra thật sự là một bước đi nhầm. Diệp Văn Hoa là như thế nào như vậy? Diệp Ly này còn khó đối phó hơn bốn đứa con gái của hắn cộng lại ! Từ gia khó bảo toàn sẽ không ủng hộ Mặc Tu Nghiêu.” Nam tử thanh niên thấp giọng nói: “Từ gia cũng không có liên hệ nhiều với Định Quốc Vương phủ . Huống chi, hiện tại thật sự không nên lại chọc giận Từ gia.” Người thanh niên thở dài trong lòng, Hoàng Thượng cái gì cũng tốt, nhưng thực sự quá đa nghi rồi. Mà ở thời điểm bọn hắn âm thầm đối chọi với Lê Vương và thái hậu thật sự không nên gây thêm thù hằn. Nếu bởi vì đế vương nghi kỵ mà khiến Từ gia đổ lên Lê Vương hoặc là Định Vương bên kia, đó mới là được không bù mất.
Thanh niên khuyên can làm sao Mặc Cảnh Kỳ không biết, chỉ là không thể toàn quyền khống chế thế cục lại để cho hắn cảm thấy vô cùng lo lắng. Phất phất tay, Mặc Cảnh Kỳ nhíu mày hỏi: “Thời điểm tảo triều Hoa quốc công khải tấu Đại Sở hiệp trợ Nam Chiếu vương thất bình loạn, ngươi thấy thế nào?”
Thanh niên trầm tư một lát, gật đầu nói: “Hoa quốc công một lòng vì nước, đề nghị của ông ta xác thực là hữu ích vô hại với chúng ta Chỉ là chúng ta cũng không cần vội vã thay bọn hắn bình định phản loạn, hãy để cho Nam Chiếu Vương và thánh nữ Nam Cương tự giết lẫn nhau là được. Chỉ cần tại thời điểm cần thiết chúng ta ra trợ lực là được, như thế Nam Chiếu Vương sẽ ghi nhớ ân đức của hoàng thượng.” Mặc Cảnh Kỳ cau mày suy nghĩ một chút nói: “Ngươi nói có lý, ngược lại trẫm muốn nhìn đệ đệ tốt của trẫm muốn làm gì. Không phải hắn muốn giúp thánh nữ Nam Cương sao, trẫm càng muốn giúp đỡ Nam Chiếu vương thất. Trẫm muốn nhìn người thắng cuối cùng là ai!” Thanh niên nhíu nhíu mày, nhìn xem dung nhan Mặc Cảnh Kỳ cười lạnh, đè xuống lo lắng trong lòng. Hi vọng Hoàng Thượng đừng ném quá nhiều tinh lực tại Nam Cương mới tốt.
“Bái kiến Định Vương phi, Diệp Chiêu nghi cho mời.”
Mới từ trong điện đi ra, đụng phải thái giám chưởng quản trong nội cung Diệp Nguyệt sớm đã chờ ở một bên. Diệp Ly khẽ nhíu mày, tháng mười Diệp Nguyệt bình an sinh ra một hoàng tử, đây là hoàng tử thứ sáu của hoàng đế rồi. Nhưng địa vị Diệp Nguyệt trong cung cũng không có thăng cấp như dự đoán, vẫn là Chiêu Nghi. Đồng thời, nàng ta cũng trở thành người duy nhất trong tất cả hậu phi có hoàng tử không phải là phi vị. Làm cho địa vị Diệp Nguyệt như mặt trời ban trưa hơn nửa năm có chút xấu hổ. Dù cho có hai muội muội ruột là đích vương phi, trong cung cũng không đủ địa vị thân phận làm cho Diệp Nguyệt có chút gian nan. Trong lòng Diệp Ly cũng hiểu rõ, cái này chỉ sợ là Mặc Cảnh Kỳ cảnh cáo Diệp gia.
Nghĩ nghĩ, Diệp Ly nói: “Bản phi không khỏe lắm, muốn hồi phủ nghỉ ngơi, kính xin Diệp Chiêu nghi thứ lỗi.”
“Vương phi. . .” Hiển nhiên thái giám chưởng quản cũng không nghĩ tới Diệp Ly sẽ dứt khoát cự tuyệt như thế, có chút kinh hoàng vô thố mà nói: “Vương phi, Diệp Chiêu nghi thỉnh cầu Vương phi xem tại tình tỷ muội phân thượng, đi gặp nàng một lần.” Diệp Ly nhíu mày, Mặc Cảnh Kỳ đã theo dõi nàng, chắc hẳn thái hậu bên kia cũng sẽ không quá xa rồi. Hiện tại đi gặp Diệp Nguyệt vô luận đối với nàng hay là đối với Diệp Nguyệt bản thân cũng không có có chỗ tốt gì. Năm trước nàng đã từng nói qua, Diệp Nguyệt là muốn tại trong thâm cung bình an sống sót tốt nhất đừng lẫn vào những chuyện kia. Hiện tại xem ra, Diệp Nguyệt vẫn lẫn vào tiến vào. Cũng thế, Diệp gia cũng đã tiến vào cái vũng nước đục này, dù cho Diệp Nguyệt đang ở thâm cung chỉ sợ cũng không tránh khỏi đấy, “Mà thôi, dẫn đường đi.”
“Đa tạ Vương phi.” Thấy nàng ấy đáp ứng, thái giám chưởng quản vui mừng nói cám ơn, vội vàng ở phía trước dẫn đường hướng cung Dao Hoa của Diệp Nguyệt mà đi.
So về Diệp Ly lần thứ nhất đến cung Dao Hoa chứng kiến Diệp Nguyệt tuy đang mang mang thai nhưng dung quang toả sáng, hiển nhiên hiện tại Diệp Nguyệt ảm đạm thất sắc rất nhiều. Ôm tiểu hoàng tử vẫn còn ở trong tã lót ngồi ở trên giường êm, trên dung nhan xinh đẹp tràn ngập ưu sầu và ảm đạm. Khi thấy Diệp Ly tiến đến vội vàng muốn đứng dậy, Diệp Ly lắc lắc đầu nói: “Nhị tỷ tỷ không cần phải khách khí.”
Diệp Nguyệt cho người lui ra ngoài, nhìn xem Diệp Ly, tuy bộ dáng tuy lạnh nhạt nhưng so mấy tháng trước càng thêm u nhã ung dung, có chút đắng chát cười nói: “Ta cho rằng Tam muội sẽ không tới gặp ta rồi.” Diệp Ly rủ mắt xuống nói khẽ: “Nhị tỷ tỷ nên biết, hiện tại gặp mặt đối với tỷ và tiểu hoàng tử cũng không có có chỗ gì tốt.” Diệp Nguyệt khẽ giật mình, cúi đầu nhìn hài tử chưa hiểu biết gì ở trong ngực mình, cười khổ nói: “Sao ta lại không biết chứ, chỉ là. . . Tam muội cũng nhìn thấy tình cảnh hiện tại của ta. Tam muội cảm thấy ta còn có thể làm gì sao?” Diệp Ly cau mày nói: “Hiện nay Nhị tỷ đã có tiểu hoàng tử hãy an tâm chiếu cố hài tử. Hoàng Thượng có nhẫn tâm thì cũng sẽ không làm gì với thân cốt nhục chính mình. Mấy chuyện kia của phụ thân… . Nhị tỷ cũng đừng có lẫn vào.” Những chuyện khác, cho dù Diệp Nguyệt cố tình cũng không có cái năng lực kia. Hoàng đế cùng Lê Vương thái hậu ở giữa đánh cờ nàng không thể giúp bất luận cái gì. Ngược lại sẽ bởi vì Diệp Thượng thư chân đạp hai thuyền mà bị liên lụy. Nếu cuối cùng Mặc Cảnh Kỳ thắng, nàng có một hoàng tử hộ thân tổng không đến mức có họa sát thân. Nếu Mặc Cảnh Lê thắng, nàng một kẻ nữ lưu cũng không có sức mạnh lớn lao.
Diệp Nguyệt ôm hài tử, kinh ngạc nhìn qua Diệp Ly sau nửa ngày mới buồn bã nói: “Tổ mẫu sai rồi, phụ thân cũng sai rồi. ta biết rõ tính tình Oánh nhi , thành sự không có bại sự có thừa. Vô luận Lê Vương thắng hay thua, Tứ muội sẽ không mang đến bất luận huy hoàng gì cho Diệp gia. Mà Hoàng Thượng. . . Đợi đến lúc Hoàng Thượng có thể càn cương độc đoán một ngày, hành vi hôm nay của phụ thân chỉ sợ sẽ rước lấy tai hoạ ngập đầu cho Diệp gia.”
“Hoàng Thượng quả nhiên là bởi vì chuyện của cha, mới không chịu tấn chức vị phần cho Nhị tỷ sao?” Diệp Ly nói.
“Bằng không thì còn có thể là vì cái gì?” Diệp Nguyệt cười nói, trong tươi cười ẩn chứa điểm một chút bi ai. Thời điểm mới vào cung nàng đã từng khí phách hăng hái, chí cao ngất. Nhưng thời gian dần trôi qua cho tới bây giờ nàng mới phát hiện trong hoàng cung không tốt đẹp như trong tưởng tượng của mình. Hoàng Thượng sủng ái nhất chính là Liễu Quý Phi có dung mạo tuyệt đại tài nghệ vô song, Hoàng Thượng kính trọng nhất chính là hoàng hậu xuất thân danh môn ung dung đại khí. Chính mình tự xưng là tài mạo xuất chúng, đến cái nơi mỹ nhân tụ tập trong hoàng cung thì cái gì cũng không phải. Mà ngay cả sủng ái lúc ban đầu cũng chỉ vì trung tâm của phụ thân mà thôi. Một khi phát hiện phụ thân không trung tâm như hắn nghĩ, đế vương nhẫn tâm đến mức ngay cả nửa điểm mặt mũi cũng lười lưu lại cho nàng.
Đế vương vô tình, mặc kệ Diệp Nguyệt là mình nguyện ý vẫn bị bức bách đi đường này, Diệp Ly đều không thể cho nàng quá nhiều đồng tình, “Nhị tỷ để cho người tới tìm ta, có chuyện gì muốn nói?”
Diệp Nguyệt nhìn xem thần sắc nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng bình thản, vẫn còn lắc đầu, nói: “Là ta si tâm vọng tưởng rồi. Cho dù ta hiện tại cầu Tam muội giúp mẫu tử chúng ta thì Tam muội cũng sẽ không đáp ứng.” Diệp Ly nói: “Ta không giúp được Nhị tỷ, hiện tại. . . Chỉ sợ ai cũng không giúp được ai. Nhị tỷ đã biết rõ chuyện của Hoàng Thượng cùng Lê Vương, nên cũng biết tình cảnh của Định vương phủ. Cũng không tốt hơn Nhị tỷ hiện tại là bao?”
Diệp Nguyệt thở dài, nói: “Lúc trước ta tự xưng là thông minh, hiện tại mới biết được kỳ thật Tam muội mới là người thông minh trong số tỷ muội chúng ta.”
Diệp Ly khẽ nhíu mày, nói: ” Nhị tỷ không có việc gì, thì ta đi về trước.”
Diệp Nguyệt yên tĩnh ôm hài tử ngồi ở trên giường êm, nhìn Diệp Ly với ánh mắt mang theo nhàn nhạt áy náy, Diệp Ly đột nhiên sinh lòng cảnh giác mạnh mẽ đứng dậy, lại chỉ cảm thấy một hồi đầu váng mắt hoa, trước mắt tối sầm bịch một tiếng ngã trên mặt đất. Diệp Nguyệt yên lặng nhìn Diệp Ly ngã nhào trên đất bên trên, nói khẽ: “Thật có lỗi Tam muội, ta là mẫu thân của một hài tử. Ta cũng vì con ta mà thôi.”
Đại Sở bình đế mười hai năm xuân, cung Dao Hoa cháy. Chiêu Nghi Diệp thị và Lục hoàng tử bị chết trong biển lửa, lúc ấy tại cung Dao Hoa của Diệp Chiêu nghi, Định Quốc Vương phi Diệp Ly mất tích.
“Vương gia. . . Vương gia! Không tốt rồi. . .” trong phủ Định Quốc Vương, gần đây Mặc tổng quản vốn bình tĩnh ổn trọng trứ danh lại dùng bước chân mất trật tự chạy về phía thư phòng thiết trí tại Thiên điện.
Vẻ mặt Phượng Chi Dao xem kịch vui ngồi trên ghế ở trong thư phòng, lười biếng mà cười nói: “A Nghiêu, có thể làm cho Mặc tổng quản dọa thành như vậy, xem ra là thật sự không tốt. . .” Hắn còn chưa nói xong, thì Mặc tổng quản đã đến cửa thư phòng, sắc mặt trắng bệch nói với Mặc Tu Nghiêu: “Vương gia, Vương phi. . . Vương phi mất tích ở trong cung!” Phượng Chi Dao sững sờ, lập tức nhảy dựng lên kêu lên: “Điều này sao có thể? Êm đẹp như thế sao lại trong cung mất tích?” Hai người đồng thời hướng quay đầu nhìn về phía Mặc Tu Nghiêu ngồi ở một bên, dường như Mặc Tu Nghiêu đang ngẩn người, đợi đến lúc hai người nhìn sang mới dần thả sách trong tay cuốn lại trên bàn, trầm giọng hỏi: “Chuyện gì xảy ra?” Mặc tổng quản rung giọng nói: “Vương phi yết kiến qua Hoàng Thượng sau đó Diệp Chiêu nghi cung Dao Hoa liền phái người thỉnh Vương phi đi qua, nói là có chuyện muốn nhờ. Đợi đến lúc ám vệ trong cung đuổi tới thì toàn bộ cung Dao Hoa đã bị cháy. Diệp Chiêu nghi và Lục hoàng tử bị chết trong biển lửa, Vương phi. . . Vương phi mất tích.”
Mặc Tu Nghiêu tựa ở xe lăn, nhắm lại mắt trầm giọng hỏi: “Thanh Loan và Thanh Ngọc đi đâu vậy?”
“Thanh Loan và Thanh Ngọc cũng không biết tung tích.” Mặc tổng quản trầm giọng nói, “Thanh Loan và Thanh Ngọc không theo Vương phi tiến cung Dao Hoa, nhưng . . ám vệ trong nội cung không tìm thấy các nàng.”
“Rất tốt.” Giọng nói của Mặc Tu Nghiêu trầm thấp tựa hồ cũng không mang theo nộ khí, lại làm cho người cảm thấy như hàn băng lạnh thấu xương. Toàn bộ thư phòng phảng phất trong nháy mắt bị đông cứng lên một tầng sương lạnh bình thường âm lãnh thấu xương, “Vương phi mất tích, hai nha đầu không thấy bóng dáng. Ám vệ trong nội cung lại hoàn toàn không biết gì cả. Rất tốt. . . Bổn vương nên tán thưởng những năm này ám vệ tận trung với cương vị công tác sao?”
“Vương gia, xin bớt giận.” Sắc mặt Phượng Chi Dao và Mặc tổng quản đều biến đổi, song song quỳ xuống đất thỉnh tội.
Mặc Tu Nghiêu cũng không nhìn hai người, nhàn nhạt khua tay nói: “Đi chuẩn bị một chút, Bổn vương muốn lập tức tiến cung. Phượng Chi Dao, âm thầm phong tỏa tất cả đường ra kinh, bổn vương không muốn thấy bất kỳ một người nào khả nghi ly khai kinh thành.” Phượng Chi Dao đứng lên nói: “Thuộc hạ tuân mệnh.” Mặc tổng quản do dự một chút, nói: “Vương gia, thân thể của ngài hiện tại chỉ sợ không nên. . .” Lời còn chưa dứt, Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt liếc tới, cái ánh mắt kia lợi hại như đao phong lại để cho trong lòng Mặc tổng quản run lên, những lời còn lại liền nghẹn ở trong cổ họng. Phượng Chi Dao tay mắt lanh lẹ lôi kéo Mặc tổng quản đi ra ngoài, Mặc tổng quản sầu lo nhíu mày nói: ” Thân thể Vương gia hiện tại căn bản không chịu nổi được giày vò. . . Cái này. . .” Vương phi mất tích, hắn cũng sốt ruột, nhưng nếu như Vương gia cũng ngã xuống thì Định Quốc Vương phủ cũng không cần người khác lại đến tính toán, lập tức xong rồi. Phượng Chi Dao lắc đầu nói: “Tính tình Vương gia thì ngươi biết rõ, hiện tại nói cái gì đều vô dụng. Nhanh đi thỉnh Trầm tiên sinh tới, tốt nhất để cho Trầm tiên sinh cùng tiến cung.”
Mặc tổng quản cũng thấy Phượng Chi Dao nói có lý, chỉ phải thở dài một tiếng bước nhanh chóng đi tới viện cho khách ở tạm tìm Trầm Dương. Phượng Chi Dao quay đầu lại lo lắng nhìn thoáng qua thư phòng yên tĩnh im ắng, cũng đành phải thở dài trong lòng, hi vọng Diệp Ly bình an vô sự.
Trong thư phòng, Mặc Tu Nghiêu trầm mặc cúi đầu nhìn chằm chằm vào hai tay đặt ở trên lan can. Bởi vì thời gian dài ốm đau mà trên mu bàn tay tái nhợt chẳng biết lúc nào đã kết lên một tầng sương lạnh đơn bạc. Mặc Tu Nghiêu mặt không biểu tình nhìn xem phảng phất không chút nào phát giác được hai tay của chính mình có dị thường. Thời gian dần qua, sương lạnh bắt đầu hóa thành bọt nước tinh tế, cuối cùng hóa thành hơi nước nhàn nhạt bốc hơi biến mất ở trong thư phòng. Một tia đỏ sậm huyết sắc theo bên môi Mặc Tu Nghiêu chậm rãi chảy xuống, Mặc Tu Nghiêu cúi đầu nhìn thoáng qua vết máu nhỏ tại quần áo màu xanh nhạt, chậm rãi từ trong tay áo lấy ra khăn màu trắng tuyết chậm rãi xóa đi vết máu bên môi, “Mặc Cảnh Kỳ. . . Ngươi… phải…. chết!”
Trong hoàng cung lúc này sớm đã loạn thành một đoàn, sắc mặt Mặc Cảnh Kỳ âm trầm, nhìn chằm chằm vào mỗi người ở đây, trong mắt điên cuồng lóe ra hoài nghi cùng với vẻ dữ tợn. Diệp Nguyệt và tiểu hoàng tử vừa sinh ra không bao lâu bị chết cháy, hắn có thể không để ý, nhưng nếu như trong đó còn có một Định Quốc Vương phi thì hắn không thể không để ý rồi. Mặc Cảnh Kỳ cũng không nghĩ tới, tại trong hoàng cung của chính mình lại bị người khác chui chỗ trống. Đúng vậy, sự tình phát sinh trước tiên Mặc Cảnh Kỳ đảm cảm thấy đây không phải là vụ cháy bình thường ngoài ý muốn mà là muốn nhằm vào âm mưu của mình. Định Quốc Vương phi bị chết ở tại trong nội cung, hơn nữa còn là do mình tuyên triệu vào. . . Mặc Cảnh Kỳ quả thực không dám tưởng, nếu như Mặc gia quân và Hắc Vân kỵ bởi vì chuyện này náo lên, sẽ nhấc lên bao nhiêu gợn sóng. Tuy nhiên khi sự tình phát sinh, trước tiên hắn đã phái thân tín của mình cảnh giới thủ vệ kinh thành, nhưng trong lòng vẫn lo sợ không cách nào yên ổn.
Ánh mắt rơi xuống trên người thái hậu ngồi ở một bên, ánh mắt Mặc Cảnh Kỳ càng thêm phức tạp khó phân biệt. Nếu như muốn hỏi Mặc Cảnh Kỳ hoài nghi ai, người thứ nhất lại để cho hắn hoài nghi chính là vị mẫu hậu này của mình. Từ nhỏ lớn lên tại bên người thái hậu, hắn rất hiểu rõ tính cách vị mẫu hậu của mình vì đạt được mục đích sẽ không từ thủ đoạn. Mà theo thời điểm sùng bái kính nể đến bây giờ khó có thể phai nhạt, Mặc Cảnh Kỳ không muốn thừa nhận hắn luôn có chút sợ hãi thái hậu đấy.
Nhìn nhìn Mặc Cảnh Lê lại ngồi ở một bên coi việc không liên quan đến mình, thấy phẫn nộ trong mắt của Mặc Cảnh Kỳ qua thời gian dần thối lui. Hiện tại hắn không thể để chính mình rối loạn một chút nào, đằng sau còn có càng người khó ứng phó. Mà hắn. . . Là hoàng đế, hắn không thể lùi bước.
“Định Vương đến!”
Mọi người ở đây, lần gần đây nhất nhìn thấy Mặc Tu Nghiêu cũng là từ tháng sáu năm trước rồi. Lúc ấy xem Mặc Tu Nghiêu ngoại trừ đi lại không tốt thì không khác gì người bình thường, khiến lo lắng trong lòng không ít người giảm đi hoặc nhiều hoặc ít.. Nhưng không có qua mấy tháng lại truyền tới tin tức Định Vương bệnh nặng, Định Quốc Vương phủ cũng giống như mấy năm trước đóng cửa từ chối tiếp khách. Điều này lại để cho rất nhiều người tâm treo lên lại từ từ để xuống. Bây giờ đang là đầu mùa xuân, khí hậu Sở kinh vẫn mang theo một ít lạnh lẽo. Mặc Tu Nghiêu ngồi ở xe lăn được A Cẩn phụ giúp tiến đến, trên người khoác lên một kiện áo choàng màu xanh nhạt hoa văn hình mây làm từ tơ bạc, bên trong cổ áo lộ ra triều phục thân vương màu trắng thêu Ngân Long. Dù có chiếc mặt nạ có che dấu dung nhan, nhưng vẫn nhìn ra được sắc mặt Mặc Tu Nghiêu cũng không tốt. Có chút khác hẳn với màu da tái nhợt của người thường, cho thấy hắn vẫn còn bị bệnh.
“Thần Định Vương Mặc Tu Nghiêu bái kiến Hoàng Thượng, Hoàng hậu. Bái kiến Thái hậu.” Mặc Tu Nghiêu ngồi ở xe lăn thản nhiên nói.
Trong đại điện một mảnh nghiêm nghị, Mặc Cảnh Kỳ thu liễm tâm thần, cất cao giọng nói: “Định Vương miễn lễ.”
Mặc Tu Nghiêu nói: “Đa tạ Hoàng Thượng. Thứ cho thần vô lễ, xin hỏi Hoàng Thượng, chuyết kinh ở đâu?”
Trong đại điện mọi người hai mặt nhìn nhau, Mặc Cảnh Kỳ nhìn lướt qua Thái hậu cùng Mặc Cảnh Lê hoàn toàn thờ ơ thì ánh mắt trầm xuống, nhìn về phía hoàng hậu ở bên cạnh mình. Hoàng hậu nhàn nhạt liếc nhìn Mặc Cảnh Kỳ, trong lòng than nhẹ một tiếng, mở miệng nói: “Định Vương, lúc ấy định Vương phi đã ở trong cung Dao Hoa. Chỉ sợ là đã. . . Kính xin Định Vương nén bi thương.”
“Nén bi thương?” Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt đảo qua mọi người trong điện, trầm giọng hỏi: ” Vương phi của Bổn vương theo chiếu chỉ vào cung yết kiến, hiện tại người không thấy các ngươi nói bổn vương nén bi thương?”
” Cung Dao Hoa cháy, Diệp Chiêu nghi và Lục hoàng tử cùng với cung nhân cung Dao Hoa cũng đã tìm thấy. Duy chỉ có thiếu Định Quốc Vương phi. Định Vương nói rất đúng, có lẽ Định Quốc Vương phi may mắn thoát khỏi đó cũng chưa biết chừng.” Thái hậu ngồi dậy, nghiêm mặt nói, “Chỉ là hiện tại. . . Định Quốc Vương phi sống không thấy người, chết không thấy xác. Cái cung Dao Hoa này cháy lớn như vậy, thật sự là rất cổ quái.”
Diệp Oánh ngồi ở Mặc Cảnh Lê bên cạnh, đã sớm khóc đỏ mắt. Nàng quả thật có chút ghen ghét Diệp Nguyệt, cũng quả thật rất ghét Diệp Ly, nhưng lại không nghĩ rằng bỗng nhiên cùng một lúc hai vị tỷ tỷ lại không còn. Hơn nữa thời điểm Diệp Nguyệt vẫn còn ở nhà mẹ đẻ thì đối xử rất tốt với nàng, trong nửa năm quan hệ giữa nàng và Diệp Ly cũng hòa hoãn không ít. Làm Vương phi của Lê Vương phủ lại để cho nàng hiểu được rất nhiều điều Vương thị chưa dậy nàng. Cho nên trong lòng nàng hiểu được chuyện Diệp Nguyệt và Diệp Ly qua đời tuyệt đối không có lợi cho nàng, “Thái hậu, Hoàng Thượng, sao cung Dao Hoa của Nhị tỷ ta lại đột nhiên cháy, Tam tỷ cũng ở bên trong, tại sao lại có chuyện trùng hợp như vậy? Cầu thái hậu cùng Hoàng Thượng làm chủ cho hai vị tỷ tỷ.”
Mặc Cảnh Lê lườm Diệp Oánh, hừ nhẹ một tiếng nói: “Muốn trách thì trách số mệnh Diệp Ly không tốt, êm đẹp không tại vương phủ lại chạy loạn khắp nơi, làm sao có thể vừa vặn cùng Diệp Chiêu nghi và Lục hoàng tử chôn cùng?”
Liễu Quý Phi ngồi ở bên người Mặc Cảnh Kỳ, nghe xong Mặc Cảnh Lê mà nói mới ngẩng đầu lên lạnh giọng hỏi: ” Ý tứ của Lê Vương là có người muốn hại Diệp Chiêu nghi cùng Lục hoàng tử, Định Vương phi chỉ là ngoài ý muốn bị liên quan đến hay sao?” Mặc Cảnh Lê cười lạnh nói: “Đây không phải rất tự nhiên sao? Ai có lá gan lớn như vậy lại có năng lực trong hoàng cung phóng hỏa giết người? Nhưng lại vừa vặn chết cháy Diệp Chiêu nghi và Lục hoàng tử hả? Ai biết Diệp Ly có phải nhìn thấy cái gì không nên nhìn nên mới bị diệt khẩu? Cho dù không bị chết cháy có lẽ người vẫn còn ở trong hoàng cung.”
Mặc Cảnh Kỳ hí mắt, nhìn chằm chằm vào Mặc Cảnh Lê nói: “Lê Vương có ý kiến gì?”
Mặc Cảnh Lê cười nói: “Thần đệ không có ý kiến gì, chỉ là đã Định Vương phi hiện tại sống không thấy người chết không thấy xác, chúng ta cũng nên cho triều thần và các dân chúng một công đạo. Cũng không thể nói Định Vương phi cứ như vậy mất tích ở trong cung. Cứ như thế này, về sau mệnh phụ triều đình bọn họ còn có ai dám tiến cung?” Hoàng hậu cau mày nói: “Ý tứ của Lê Vương là”
“Bẩm Hoàng tẩu, ý tứ của thần đệ là tốt nhất lục soát trong cung. Nếu như Định Vương phi thật sự còn sống thì chắc chắn vẫn còn ở trong cung, nói không chừng cũng có thể tìm ra người phóng hỏa. Chúng ta nhiều người như vậy ngồi không ở chỗ này thì hung thủ kia cũng sẽ không chạy đến trước mặt chúng ta đâu? Chắc hẳn Định Vương cũng cùng một ý tứ với bổn vương. Mặc Tu Nghiêu ngươi nói có đúng hay không?”
Mặc Cảnh Kỳ đương nhiên không muốn lục soát hậu cung của mình, nhưng khi đối mặt với vẻ mặt chính trực của Lê Vương khi đề nghị cùng thần sắc đạm mạc Định Vương phụ họa thì hắn không thể không đồng ý. Cơ hồ có thể không cần chờ đến ngày mai chuyện này sẽ trở thành chuyện cười truyền lưu đến từng cái nơi hẻo lánh Đại Sở. Mặc Cảnh Kỳ thầm hận trong lòng, Vương đệ từ nhỏ được sủng ái của hắn bây giờ không buông tha mỗi một cái cơ hội bôi đen vào mặt của hắn.
Mặc Tu Nghiêu không đi tham dự điều tra quy mô lớn kia, mà là dùng lý do thân thể không khỏe lưu tại thiên điện nghỉ ngơi. Trong lòng của hắn tinh tường, cái Mặc Cảnh Lê gọi là điều tra căn bản không có khả năng tìm ra manh mối hữu dụng gì. Ngược lại là rất có thể tìm ra một đống chuyện loạn thất bát tao trong hậu cung của Mặc Cảnh Kỳ. Nếu bình thường hắn sẽ không để ý, đi theo xem, nhưng hiện tại tâm tình của hắn vô cùng không tốt, cố nén tâm bình khí hòa ở trên đại điện cùng những người kia nói mấy câu đã là cực hạn rôồi.
“Vương gia, thân thể của ngươi. . .” Trầm Dương cùng Mặc tổng quản một trái một phải đứng tại sau lưng Mặc Tu Nghiêu, lo lắng hỏi.
Mặc Tu Nghiêu đưa tay ngăn trở hắn, lắc đầu nói: “Bổn vương không có việc gì. Nói cho Phượng Chi Dao buông tha cho hoàng cung, A Ly không có ở trong cung.”
Trầm Dương khiêu mi hỏi: “Sao Vương gia có thể khẳng định Vương phi còn sống?”
“A Ly đã đi gặp Diệp Chiêu nghi đấy, lúc ấy ở cùng với Diệp Chiêu nghi. Mà ngay cả thi cốt Lục hoàng tử cũng đã tìm được, nhưng lại không thấy A Ly . Lấy thân thủ của A Ly thì tuyệt không đến mức không thoát khỏi cung Dao Hoa, như vậy. . .” Mặc Tu Nghiêu nhíu mày suy tư về, cung Dao Hoa sau một hồi bị đốt cháy sạch sẽ, hiện tại muốn tìm đầu mối gì cũng không có khả năng rồi. Lúc xảy ra hoả hoạn, ám vệ ở bên ngoài cung Dao Hoa không thấy A Ly đi ra. Hơn nữa, cung Dao Hoa cháy quá nhanh.
“Người tới.”
“Vương gia.” Ở một chỗ không ngờ cửa hông của Thiên điện xuất hiện một lão thái giám, bề ngoài bình thường không có gì lạ cung kính chờ Mặc Tu Nghiêu phân phó.
Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt nói: “Đi xem, trong cung Dao Hoa có mật đạo hoặc là cơ quan mật thất gì không. Còn có, khi còn sống Diệp Chiêu nghi thường xuyên tiếp xúc người nào. Cuối cùng. . . Phái mấy người hiểu y thuật đi xem thi thể Diệp Chiêu nghi và Lục hoàng tử.”
Lão thái giám không chút nào kỳ quái chuyện Mặc Tu Nghiêu phân phó, vẻ mặt già nua tràn đầy nếp nhăn vẫn bình tĩnh, cung kính mà nói: “Thuộc hạ tuân mệnh, nhất định không phụ mệnh lệnh của Vương gia.”
Mặc Tu Nghiêu hừ nhẹ một tiếng, thản nhiên nói: “Chuyện lần này bổn vương không truy cứu, nếu như chuyện này mà làm không xong. Các ngươi đều không cần lại đến gặp bổn vương.”
“Đa tạ vương gia, thuộc hạ cáo lui.”
A Ly, bổn vương biết rõ nàng không sao đấy. . . Nhất định sẽ không!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.