Thịnh Thế Đích Phi

Quyển 1 - Chương 81: Cứu người thoát khỏi vòng vây

Phượng Khinh

26/02/2015

Edit: Mặc Mặc Beta: Sakura Thời gian chưa đầy một lát, tiếng bước chân của Lặc Khương lại vang lên lần nữa. Sắc mặt Lặc Khương âm trầm một lần nữa trở về phòng vứt cho Lương lão gia một chiếc hộp gỗ xinh xắn nói: “Ta đã phân phó người đi xử lý bốn người kia rồi, đồ thì ngươi lấy được rồi, chờ một lát nữa ta phái người đưa ngươi đến đô thành Nam Chiếu.” Lương lão gia mở chiếc hộp ra nhìn nhìn, rồi thoả mãn gật đầu nói: “Rất tốt, đã như vậy chúng ta cũng không trì hoãn thời gian nữa. Quản gia và hộ vệ của ta đâu?” Lặc Khương khinh thường hừ nhẹ một tiếng nói: “Cái tên quản gia kia của ông bây giờ chân còn đang mềm nhũn không đi đường nổi kìa. Về phần tên hộ vệ lại càng vô dụng, lúc đi xuống đã rớt xuống đáy vực rồi. Người Trung Nguyên đúng là đồ vô tích sự!”

“Ngươi!” Lương lão gia nhịn cơn tức xuống, nói: “Ta biết rồi, mau đưa ta đi Nam Chiếu đi.”

“Rất tốt.” Lặc Khương thoả mãn gật đầu nói: “Ngươi nghỉ ngơi trước đi, sẽ lập tức lên đường.”

Ngoài điện, Diệp Ly nhìn sang Hàn Minh Tích một cái. Hàn Minh Tích im lặng lắc đầu, dưới đáy vực quả thực có không ít thi thể, nhưng đều là xương trắng bị gió thổi mưa dầm một thời gian dài, cũng không có thi thể của Trịnh Khuê. Chỉ sợ Trịnh Khuê không phải là trượt chân rớt xuống vực, mà bị những người Nam Cương kia xử lý rồi.

Bệnh thư sinh cũng không vội vã làm gì Lương lão gia, bởi vì hai người Nam Cương bị Bệnh thư sinh hạ độc chết lúc trước đã bị người khác phát hiện. Địa cung (*) vốn yên tĩnh lập tức trở nên ồn ào. Lương lão gia dưới sự bảo vệ của tầng tầng lớp lớp hộ vệ đã rời đi, bốn người Diệp Ly cũng chỉ có thể phân tán ra tránh né kiểm tra của thị vệ mà chuẩn bị ra ngoài. Ám Tam đương nhiên đi cùng Diệp Ly, Hàn Minh Tích đành phải yên lặng không tình nguyện mà đi theo Bệnh thư sinh.

(*) địa cung: cung điện dưới mặt đất

“Công tử, chúng ta. . .”

Diệp Ly lắc lắc đầu nói: “Trước tiên chúng ta không đi, vào xem đã.” Không còn hai kẻ vướng chân vướng tay Bệnh thư sinh và Hàn Minh Tích, đương nhiên hai người làm việc càng thêm dễ dàng, cẩn thận lẻn vào chỗ sâu của địa cung. Địa cung này cũng không quá lớn, chỉ được chia thành bảy tám gian phòng. Hai người lục soát hết mấy gian phòng một lần, cũng không phát hiện thứ gì hữu dụng, cuối cùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào một gian phòng ở chỗ sâu nhất. Khác với những gian phòng kia, cửa lớn gian phòng này bị đóng chặt, mà ở cửa ra vào còn có hai người thủ vệ Nam Cương cầm binh khí trong tay. Diệp Ly nhìn Ám Tam một cái, thuần thục vẽ ra một động tác tay: ngươi trái, ta phải!

Ám Tam gật đầu, hai người nhẹ nhàng linh hoạt tiếp cận cửa ra vào, sau đó đồng thời ra tay một trái một phải chế trụ hai gã thủ vệ. Ám Tam không tiếng động vặn gãy cổ đối phương, Diệp Ly nhìn người ngất đi trong tay, nhíu nhíu mày kéo người đặt vào một chỗ khuất ở một bên. Nhìn ổ khóa trên cửa lớn, Diệp Ly nhíu mày lật tay rút ra một chiếc trâm cài tóc bằng vàng từ trong tay áo, nhẹ nhàng vặn một cái rồi rút ra cây kim vàng sắc bén nhọn hoắc trong trâm vàng và xoay vài cái ở trong ổ khóa, một tiếng răng rắc vang lên từ ổ khóa lớn. Diệp Ly nhẹ gật đầu với Ám Tam đang đứng ở chỗ tối, đẩy cửa ra rồi lách mình đi vào cửa lớn. Ám Tam cảnh giác ngồi xổm xuống, từ một nơi bí mật gần đó nhìn chằm chằm động tĩnh xung quanh, qua một lúc lâu Diệp Ly lại vọt ra từ bên trong, rồi khóa cửa lại lần nữa.

Đại khái bởi vì lúc trước một tổ kia của Hàn Minh Tích và Bệnh thư sinh hấp dẫn quá nhiều binh lực, nên Diệp Ly và Ám Tam rõ ràng cảm giác được người tìm kiếm ít hơn rất nhiều so với lúc nãy. Trên đường đi tìm kiếm dọc theo dấu hiệu Hàn Minh Tích âm thầm để lại, chưa đến nửa khắc đồng hồ hai người đã thấy ánh sáng phía trước cửa động. Nhưng mà khi còn cách một đoạn sẽ rời khỏi cửa động thì nghe thấy mùi hương hoa nguy hiểm từ bên ngoài bay vào, giống hệt như hương hoa trên núi. Ám Tam lấy ra mấy viên đan dược ở trong lồng ngực đưa cho Diệp Ly, Diệp Ly nghiền nát rồi đặt dưới mũi hít vào, thấp giọng cười nói: “Lấy từ chỗ Bệnh thư sinh sao?” Không có người ngoài ở đây, nét mặt của Ám Tam sinh động hơn rất nhiều, hơi cười đắc ý nói: “Đúng vậy, trên người hắn mang độc dược nhiều lắm, thuộc hạ sợ làm sai nên cũng không dám lấy thêm. Đây là loại dược hắn cho chúng ta lúc trước. Đại khái có thể bảo đảm được nửa canh giờ.”

“Quá tốt.” Hai người mỗi người dùng một viên đan dược, Ám Tam nhất mã đương tiên (*) đi đến cửa động dò xét, sau đó mới quay đầu vẫy vẫy tay với Diệp Ly. Hai người cẩn thận vọt ra cửa động nhưng lại bị cảnh tượng trước mắt làm giật mình, một mảnh đỏ tươi ùn ùn kéo đến trước mắt. Cửa động ở cách đáy vách núi chưa đến hai mét, dưới đáy cốc toàn bộ nở đầy đều là những đóa hoa đẹp đẽ màu đỏ chót, hơn nữa gần như dưới gốc mỗi một cây hoa đều có một con rắn màu đỏ đen quấn lấy, thậm chí còn có một vài con trườn lên trên cành hoa mà lắc lư. Diệp Ly cuối cùng cũng có thể hiểu được tâm tình của Hàn Minh Tích sau khi xuống đây không nhịn được phải chửi ầm lên trước kia. Cái nơi quái quỷ này khiến cho người ta nhìn mà không nhịn được phát lạnh. Có điều, mở lối ra ở nơi nguy hiểm thế này, người Nam Cương không dùng thị vệ quan sát canh gác ngược lại cũng không tính là tự đại.

(*) nhất mã đương tiên: xung trận ngựa lên trước – ý chỉ xung phong lên trước

“Có thể đi qua không?” Diệp Ly chỉ chỉ vách núi đối diện hỏi.

Ám Tam nhìn nhìn, gật đầu nói: “Có lẽ không có vấn đề gì.”

“Cẩn thận một chút, té xuống thì không ai cứu sống nổi đâu.” Chỉ cần vừa rơi vào trong biển hoa thì chỉ sợ lập tức có thể bị những thứ hoa và rắn này nuốt lấy đến hài cốt cũng không còn nữa. Ám Tam nhíu nhíu mày nói: “Công tử đi qua đó được không?” Hắn có thể dùng khinh công bay qua, nhưng mang theo người chắc chắn là không qua nổi, nhưng khinh công của công tử chỉ sợ cũng không đủ tự mình bay qua. Mà địa thế ở đây quá thấp, dây thừng chắc cũng không dùng được. Không cẩn thận thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị những con rắn kia luồn lên cắn. Diệp Ly bất đắc dĩ giận dữ nói: “Cái nơi rách nát này thật khiến cho người ta đau đầu, chỉ là nếu như có thể đi ra ngoài, thì lần mạo hiểm này cũng coi như đáng giá rồi. Ngươi hãy đi trước đi, ta đi đường khác.”

Ám Tam bất động, mặc dù biết Vương phi rất lợi hại, nhưng hắn thật sự không nhìn ra là còn có đường khác để đi. Cứ ngẩn người ở đây cũng không an toàn, tuy hiện tại nơi này không có người, nhưng không có nghĩa là luôn luôn không có người.

Nhìn bộ dáng quật cường của Ám Tam, Diệp Ly bất đắc dĩ lắc lắc tay nói: “Được rồi. Ta đi qua trước, ngươi ở đây nhìn đi, chờ sau khi ta qua rồi thì ngươi qua. Thật không biết các ngươi cố chấp như vậy làm gì.” Ám Tam trầm giọng nói: “Chúng thuộc hạ là ám vệ của công tử, ám vệ đương nhiên phải lấy công tử làm đầu.” Diệp Ly nhìn trời trợn trắng mắt, “Cám ơn, nếu như ngươi có thể tin tưởng ta thêm một chút nữa thì tốt hơn đấy.”

Mãi cho đến khi trời dần tối lại, Diệp Ly mới leo ra cửa động mượn dao găm trong tay bò lên phía trên vách núi. Chưa bò được một đoạn, lại cúi đầu nhìn Ám Tam trèo theo sau hỏi: “Ngươi đang làm gì vậy?” Ám Tam trầm giọng nói: “Thuộc hạ cũng đi với công tử.”

“Ngươi cho rằng ta muốn như vậy à? Nếu như ta có khinh công như ngươi thì đã lập tức đi qua rồi.” Tức giận nhìn Ám Tam một cái, Diệp Ly ngẩng đầu tiếp tục trèo lên bên trên. Ám Tam đã đến bên cạnh Diệp Ly, nói: “Cái vực này chí ít cũng cao hơn một trăm trượng, công tử muốn trực tiếp leo lên chỉ sợ có chút khó khăn.” Diệp Ly thấp giọng cười nói: “Ai nói ta muốn trược tiếp leo đi lên, leo lên một chút là được rồi. Ở đây có một tảng đá lồi ra, thì là nơi đó.” Ám Tam nhìn nhìn một tảng đá không nhỏ lồi ra ở bên trên cách đó không xa, gật đầu nói: “Thuộc hạ hiểu rồi, công tử, thuộc hạ qua trước đây.”

“Cẩn thận một chút.” Diệp Ly dặn dò.

Ám Tam gật gật đầu, chân trái đạp trên vách đá dựng đứng một cái, cả người lập tức bắn ra ngoài, chỉ là nguyên nhân có thể vì tư thế leo lên vách núi trước đó nên khi phi lên giữa không trung thì có chút cảm giác như kiệt lực. Tuy là có thể mượn lực từ những đoá hoa dưới mặt đất, nhưng ngộ nhỡ sẽ bị rắn cắn phải, mà hiện tại bọn họ lại không tìm ra thuốc giải. Diệp Ly thấp giọng nguyền rủa một tiếng, dao găm ở tay trái bắn về phía dưới chân Ám Tam. Ám Tam dẫm một cái vào dao găm nhảy lên, lên xuống vài cái rồi rơi xuống trên sườn núi đối diện. Đã mất đi một con dao găm, Diệp Ly lại phải phí thêm chút sức lực mới bò được lên tảng đá nhô ra khỏi vách núi. Tảng đá cũng không lớn, cho dù Diệp Ly có áp sát vào vách đá cũng phải khó khăn lắm mới đứng được. Đây là một khối đá to nhô ra từ trong lòng núi. Khi đứng vững trên tảng đá, Diệp Ly thở dốc một hơi mới lấy dây thừng trong bao quần áo ra, cầm dây cột một đầu cố định vào ám tiễn rồi phóng về phía đối diện.

Ám Tam ở đối diện tiếp được một đầu dây thừng, tìm chỗ cố định xong, giật giật dây thừng báo cho Diệp Ly đã chuẩn bị xong. Diệp Ly cũng tìm chỗ cố định chặt đầu bên này, dùng sức kéo kéo mới cầm chặt dây thừng xuôi theo hướng các đóa hoa đi xuống.

“Công tử!” Thấy Diệp Ly an ổn đáp xuống đất, Ám Tam âm thầm thở dài một hơi. Diệp Ly vỗ vỗ quần áo trên người nói: “Đi thôi, nơi đây hẳn là sau núi chỗ có sơn trại mà chúng ta từng ở trước kia, từ bên này mới có thể tìm được đường ra ngoài.” Ám Tam gật đầu, đi theo sau Diệp Ly rồi lại nói: “Công tử, thuộc hạ nghĩ ra đây là chỗ nào rồi. Nơi này là xà cốc.”

“Xà cốc?”

Ám Tam gật đầu nói: “Có vài tiền bối trong ám vệ từng theo Vương gia xuất chinh qua Nam Cương, nghe nói Nam Cương có một xà cốc, bên trong nở đầy hoa độc xà màu đỏ. Chỉ là thuộc hạ nghe nói trước đây Vương gia dùng một mồi lửa đốt sạch xà cốc rồi, không ngờ chưa đến mười năm đã khôi phục lại. Nhưng. . . vị trí hình như không đúng lắm, xà cốc đáng lẽ phải ở vùng Tây Nam bộ Nam Cương mới đúng, sao lại gần Toái Tuyết quan như vậy?” Diệp Ly lắc đầu nói: “Chỗ này hẳn là có người đặc biệt tạo ra. Ngươi không để ý thấy hoa xà độc đều xếp thành từng hàng từng hàng à, mà ngay cả khoảng cách của mỗi một đóa cũng không kém bao nhiêu, tuyệt đối không phải là tự nhiên mà mọc lên. Và cả những con rắn kia nữa, coi như là hoa xà độc tro tàn lại cháy (*) thì ở đây cũng không thể có nhiều rắn xích luyện như vậy được. Bất kể là hoa hay là rắn có lẽ đều do con người gieo trồng nuôi thả ra.”

(*) tro tàn lại cháy: sự việc đã lụn bại, nay sống lại, thường chỉ nghĩa xấu

Nhớ tới sự thanh tịnh trong biển hoa kia, Ám Tam nhịn không được thấp giọng rủa: “Người Nam Cương đều là kẻ điên sao, thứ nguy hiểm như vậy. . .”



“Người Nam Cương cũng không sợ rắn.” Diệp Ly cười nói, “Chắc hẳn người Nam Cương bố trí một loại xà cốc thế này ở đây khiến người người đều phải do dự chính là vì che dấu đồ vật ở trong lòng ngọn núi này rồi.”

“Xưởng chế tạo binh khí?” Ám Tam nghi ngờ nói.

Diệp Ly cười nói: “Không, còn có đồ vật càng thú vị hơn nữa. Chúng ta rời khỏi đây trước, có thấy dấu hiệu của Hàn Minh Tích hay không?”

Ám Tam đang ngồi xổm trên mặt đất, nhìn đồ trên mặt đất nói: “Bọn hắn đại khái là đã xảy ra chuyện gì rồi. Dấu hiệu này… để lại vô cùng mất trật tự.” Hiện tại trời đã tối, căn bản là không nhìn thấy thứ gì như là dấu chân, Ám Tam cũng đã phải tìm hơn nửa ngày mới tìm được cái dấu hiệu Hàn Minh Tích lưu lại này. Diệp Ly nhíu mày, ngồi xổm xuống nhìn rồi thấp giọng suy nghĩ, “Từ khi chúng ta tách ra với bọn hắn đến giờ đã hai canh giờ rồi, đi bộ một canh giờ mới có thể đi được khoảng hai mươi dặm, hai người bọn họ đều khinh công. . . có điều là khinh công không phải dùng để đi đường, tạm thời tính là khoảng ba mươi dặm. Nếu như là dưới tình huống bình thường thì hiện tại bọn hắn đang ở chỗ ngoài sáu mươi dặm. Như vậy. . . Hàn Minh Tích bị ám toán? Hay là hai người bọn họ cùng bị bắt”

“Bệnh thư sinh chắc có lẽ sẽ không ám toán Hàn Minh Tích. Thiên Nhất các có rất nhiều tai mắt, trong thành Vĩnh Lâm chắc chắn có người nhìn thấy Bệnh thư sinh đi cùng Hàn Minh Tích. Nếu như Hàn Minh Tích xảy ra chuyện gì thì Bệnh thư sinh không có cách nào bàn giao với Các chủ Thiên Nhất các.” Ám Tam nói. Diệp Ly cau mày nói: ” Vậy thì… bọn hắn có thể đã bị bắt? Ám Tam, chúng ta tách nhau ra tìm, tìm xem Hàn Minh Tích có để lại dấu hiệu khác hay không.” Nếu như Hàn Minh Tích đã xảy ra chuyện gì, không chỉ bọn người Bệnh thư sinh không tiện bàn giao với Hàn Minh Nguyệt. Dù sao cũng là do nàng đi tìm Hàn Minh Tích trước, nên Hàn Minh Tích mới cùng chạy đến Nam Cương. Nếu như bọn hắn thật sự đã bị bắt thì hiện tại cũng chỉ có thể cầu nguyện Hàn Minh Tích còn chưa bị người ta làm thịt thôi.

Tại một chỗ bí mật nào đó trong trại ở Nam Cương, Hàn Minh Tích mềm nhũn nằm ngã xuống đất, thân thể bị dây thừng trói chặt không thể động đậy. Bên cạnh cách đó không xa Bệnh thư sinh còn thảm hại hơn, bị xích sắt trói thân không nói, còn bị hành hạ, vết thương chồng chất, lúc này đang không ngừng ho khan, xem ra giống như chỉ còn lại nửa cái mạng vậy. Hàn Minh Tích cũng mặc kệ bộ dáng chật vật lúc này của mình mà cười hì hì nhìn Bệnh thư sinh cười nói: “Ngươi ra sao rồi? Còn chống đỡ được hay không vậy?”

“Ngươi khẳng định bọn hắn sẽ tới cứu chúng ta như vậy à?” Bệnh thư sinh ho nhẹ một tiếng, ngẩng đầu lên hỏi.

Hàn Minh Tích cười hì hì nói: “Ta tin Quân Duy sẽ không bỏ mặc không quan tâm đến ta đâu.”

Bệnh thư sinh hừ nhẹ một tiếng nói: “Ta càng tin rằng hắn vì nhìn mặt mũi Thiên Nhất các mới tới cứu ngươi đấy.”

Hàn Minh Tích cũng không tức giận, cười nói: “Vậy thì sao? Dù sao hắn sẽ không nể mặt ngươi là Tam đương gia Diêm Vương các mà đặc biệt tới cứu ngươi đâu. Hiện tại có vẻ như chúng ta chỉ có thể đợi Quân Duy tới cứu chúng ta thôi, không phải sao? Ngược lại là Tam công tử ngươi, lúc này ngươi tìm được người đến cứu chúng ta à?” Nghiêng mắt nhìn Bệnh thư sinh đang bị treo lên từ trên xuống dưới, oán khí trong lòng Hàn Minh Tích lại thiêu đốt cả người. Nếu không phải tên này uy hiếp ép buộc bọn họ đến tìm Bích Lạc Hoa gì đó, thì sao hắn lại xui xẻo rơi vào tay những người này chứ? Hiện tại hắn còn chưa thấy Bích Lạc Hoa nhưng có khả năng bọn hắn phải lập tức phải xuống hoàng tuyền. Vậy thì sẽ thực sự ứng nghiệm câu thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền (*) trên kia của Quân Duy rồi.

(*) thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền: đuổi đến tận cùng

Bệnh thư sinh mãnh liệt ho khan vài tiếng, nói: “Nếu ngươi đã có lòng tin vào Sở Quân Duy thì cần gì phải ở đây nói mãi thế?” Hàn Minh Tích nghẹn họng, thấp giọng nói: “Ngươi không nhìn thấy chỗ chúng ta đi ra kia sao? Quân Duy khác ngươi, trên người không có dược khắc chế rắn độc, ai biết bọn họ có thể ra hay không. Nói không chừng vừa ra cửa động đã bị những bông hoa. Còn có. . . Những con… rắn độc kia. . .” Bệnh thư sinh đã trầm mặc một lát, thản nhiên nói: “Từ lúc xuống núi Trác Tĩnh đã lấy đi một ít dược từ trên người ta.” Thấy Hàn Minh Tích nhìn mình lom lom, Bệnh thư sinh mân môi nói: “Không cần nhìn ta như vậy, sau khi chia tay với bọn họ ta mới biết được đấy. Hắn cầm đi thuốc giải của thuốc mê và Nhuyễn gân tán từ trên người ta, chính là loại ta đưa cho ngươi dưới chân núi.”

Hàn Minh Tích liếc mắt, “Cho nên sau đó ngươi cũng chỉ có thể cho ta một loại dược, thật là thối!”

“Ngươi yên tâm, bọn hắn không có việc gì.” Bệnh thư sinh nhịn xuống ho khan, trầm giọng nói.

Hàn Minh Tích liếc qua hắn, “Làm sao ngươi biết?”

“Cái tên họ Lương kia hận không thể lập tức giết chúng ta. Nhưng Lặc Khương trước sau vẫn không động thủ nhất định là vì chờ bọn hắn đến.”

“Bọn hắn muốn một mẻ hốt gọn?” Hàn Minh Tích cau mày nói. Bệnh thư sinh nói: “Ngươi đừng quên Sở Quân Duy đi ngay sau chúng ta, hơn nữa lúc chúng ta vượt ra ngoài, bọn họ căn bản không theo tới. Sau khi chúng ta đi, bọn họ chắc chắn lại làm chuyện gì ở phía sau. Cho nên những người này nhất định phải bắt lấy bọn hắn. Ngươi cho rằng bọn hắn không phát hiện ra dấu hiệu vừa rồi ngươi lưu lại trên đường đi sao?” Hàn Minh Tích cả giận nói: “Ngươi biết rõ bọn hắn cố ý dùng chúng ta dẫn Quân Duy cắn câu, vì sao không nhắc nhở ta?” Bệnh thư sinh khinh thường cười lạnh, ” Tại sao ta phải nhắc nhở ngươi? Hiện tại ít nhất Sở Quân Duy còn có cơ hội cứu chúng ta ra, nếu như hắn không đến, ta và ngươi nhất định phải chết.”

“Hắn đến có thể sẽ cùng chết với chúng ta!”

“Vậy thì sao?”

Phốc phốc. . .

Bên ngoài song cửa sổ phát ra hai tiếng tiếng nổ, hai người đồng thời dừng lại nhìn về phía cửa sổ. Một bóng ảnh linh hoạt nhanh chóng tiến vào từ lỗ hổng trên cửa sổ quay đầu cười với bọn hắn nói: “Hàn huynh, ngươi cứ yên tâm. Ta tuyệt đối sẽ không cùng chết với các ngươi đâu.”

“Quân Duy!” Hàn Minh Tích mừng rỡ kêu lên.

“Xuỵt. . .” Diệp Ly duỗi ra một ngón tay che lại môi trừng mắt với hắn. Hàn Minh Tích vội vàng hạ thấp giọng nói: “Ngươi vào bằng cách nào? Cái trại này hiện tại đầy mai phục.” Diệp Ly cười nói: “Trên đời này không có thủ vệ an toàn trăm phần trăm, chỉ xem ngươi có thể tìm được nơi đột phá hay không. Đây nè. . . Hàn huynh, còn có Tam đương gia, các ngươi đều thiếu nợ ta một cái mạng nha.” Bệnh thư sinh hừ nhẹ một tiếng nói: “Chuyện đó còn phải chờ chúng ta đều thoát hiểm được mới tính.” Vừa rồi hắn và Hàn Minh Tích đối thoại Sở Quân Duy chắc chắn đã nghe được, nhưng nhìn bộ dáng thiếu niên trước mắt cười đến nguyệt lãng phong thanh*(trăng sáng gió mát), Bệnh thư sinh nhất thời không thể xác định hắn rốt cuộc có ghi hận hay không.

“Được rồi, ngươi đúng.” Diệp Ly bất đắc dĩ nói. Rút…ra dao găm nhanh chóng cắt đứt dây trói trên người Hàn Minh Tích, tiện tay ném cho hắn một thanh kiếm nói: “Nam Cương khó tìm binh khí tiện tay, chấp nhận dùng đi.” Hàn Minh Tích tiếp kiếm, cười nói: “Đa tạ Quân Duy.” Dây trói trên người Hàn Minh Tích dễ giải quyết, khóa sắt trên người Bệnh thư sinh tất nhiên không dễ làm. Diệp Ly mất chút công sức trong chốc lát mới cởi bỏ khóa sắt, Bệnh thư sinh hoạt động nhúc nhích gân cốt rồi mới hỏi: “Tên thị vệ kia của ngươi đâu?” Diệp Ly cười nói: “Hắn đang chuẩn bị tặng đại lễ cho bộ tộc Lạc Y.” Đi đến cửa sổ, Diệp Ly bắt chước vài tiếng chim hót dài ngắn không đồng nhất. Chỉ chốc lát sau một chỗ trong trại đột nhiên bắt đầu huyên náo mà…, sau đó là càng nhiều chỗ khác nữa, chỉ trong một lát dường như toàn bộ trại đều náo nhiệt lên. Diệp Ly thoả mãn cười nói: “Tốt rồi, chúng ta đi!”

Bệnh thư sinh vừa đẩy cửa ra, mấy mũi tên lông vũ đã nhanh chóng bắn đến, sau lưng Hàn Minh Tích vội vàng kéo hắn về, Diệp Ly một cước đạp cửa đóng lại. Mấy mũi tên sau đều từ từ trúng lên cửa gỗ. Bệnh thư sinh tức giận trừng Diệp Ly, Diệp Ly mỉm cười hòa ái với hắn, “Đây là tạ lễ cho lời mời ta cùng chết vừa rồi của Tam đương gia.”

Bệnh thư sinh tự biết đuối lý, hừ một tiếng không nói gì.

Cung Tiễn Thủ bên ngoài đang cảnh giác chằm chằm vào cửa ra vào, bịch một tiếng cửa gỗ lúc này bị mở ra một bóng đen bổ nhào ra. Vụt vụt. . . Có một đám mũi tên lông vũ mạnh mẽ bắn ra.



Bang bang! Bên trên hai cửa sổ lầu nhỏ đều có một người trải giường chiếu ra. Sưu sưu vài tiếng, vài tên Cung Tiễn Thủ chỉ cảm thấy trên người một hồi đau đớn như kim châm, nhao nhao té xuống đều rơi vào bẫy của kẻ giết chóc. Diệp Ly đi ra từ cửa ra vào, nhìn thoáng qua bao vải trên mặt đất bị loạn tiễn bắn như gai nhím, còn có thi thể nằm đầy đất, ánh mắt hơi tối, “Chúng ta đi nhanh đi. Lâu hơn thì Trác Tĩnh bên kia không chốngđỡ được rồi.” Lúc này toàn bộ trại đều hỗn loạn, nhiều nơi có ánh lửa bốc lên. Xem ra Trác Tĩnh thả không ít mồi lửa, hơn nữa còn đốt toàn chỗ quan trọng. Cách đó không xa nghe thấy vài tiếng chim hót kỳ dị, Diệp Ly mang theo hai người Hàn Minh Tích, không chút do dự chạy về hướng đó.

Khi đi ngang qua một con suối, Bệnh thư sinh cười lạnh, lấy ra một tiếng từ trong lòng một thứ ném vào. Hàn Minh Tích nhìn thấy, con mắt chợt lóe lên cũng không nói thêm gì, bước nhanh đuổi theo Diệp Ly phía trước. Chờ tới lúc bọn họ đuổi tới, Ám Tam đã bị người bao vây rồi, hiển nhiên đang đau khổ chống đỡ. Diệp Ly phóng mắt nhìn lại, nhân vật chủ chốt trong trại đều ở đây, khó trách bọn hắn chỉ sai mười mấy người gác bên kia. Diệp Ly nhớ tới một thứ đồ mình lấy đi từ trong cung điện dưới lòng đất, hiển nhiên trong mắt Lặc Khương thứ đồ đó so với sinh mệnh Hàn Minh Tích và Bệnh thư quan trọng hơn nhiều.

“Cứu ra hai người, bồi vào một người, chuyện này thực sự là không có lợi nhất.” Diệp Ly bất đắc dĩ nhíu mày, “Hàn huynh, bắt lấy lão đầu kia, có thể không?” Chỉ chỉ Lương lão gia đứng bên trong sự bảo hộ trùng trùng điệp điệp, Diệp Ly nhẹ giọng hỏi. Hàn Minh Tích cau mày nói: ” Người bên cạnh hắn nhiều lắm. Còn có. . . Lão nhân kia quá mập.” Bệnh thư sinh thò tay đưa qua hai thứ, “Đem cái này tung vào không trung đi, còn có cái này trực tiếp cho vào trong miệng cái tên họ Lương kia đi.”

“Vậy thì còn được.” Hàn Minh Tích nhận vào trong tay ước lượng gật đầu nói.

Thần sắc Ám Tam đạm mạc nhìn những người mặc quần áo và trang sức Nam Cương bao vây mình trùng trùng điệp điệp trước mắt, không lưu tình chút nào vung vẩy binh khí trong tay.

“Trác Tĩnh, nín thở!” Giọng nói của Hàn Minh Tích bỗng vang lên, một bóng ảnh màu đen xẹt qua không trung phóng tới giữa đám người. Ám Tam lập tức ngừng hô hấp, Nam Cương và Tây Lăng thì khác, cũng không có nhiều người hiểu được ngôn ngữ Trung Nguyên. Cho nên Hàn Minh Tích vừa hạ xuống đất, trên mặt đất đã bịch bịch đổ xuống một đống người. Ám Tam cũng thừa cơ thoát khỏi vây công, nhảy lên nóc phòng ở một bên. Hàn Minh Tích thuận lợi rơi xuống bên người Lương lão gia, cũng không để ý bộ dáng co quắp trên mặt đất rên hừ hừ của hắn, bóp mở miệng của hắn trực tiếp đem dược vào, vẻ mặt tươi cười vỗ vỗ mặt của hắn nói: “Lão tiểu tử, ngươi đã xong.”

Lặc Khương là số ít Người Nam Cương không ngã xuống ở đây, thấy người nằm đầy đất sắc mặt cực kỳ khó coi. Nhìn Lương lão gia ở một bên buồn bã cầu cứu hắn càng giống như nhìn một cừu nhân cùng tai họa, “Người Trung Nguyên đáng giận! Ngươi làm cái gì? !” Lúc này tâm tình Hàn Minh Tích thật tốt, phiền muộn cả ngày hôm nay lập tức tiêu tán hơn phân nửa, nhấc Lương lão gia lên quăng về hướng Bệnh thư sinh, vừa cười nói: “Tộc trưởng Lạc Y, ngươi còn không biết xấu hổ hỏi chúng ta làm gì? Chẳng lẽ ngươi cũng không suy nghĩ một chút xem mình rốt cuộc đã làm gì sao?” Lặc Khương hừ một tiếng, khinh thường nói: “Ngươi cho rằng chỉ chút độc này là có thể làm khó được người bộ tộc Lạc Y chúng ta sao?”

Hàn Minh Tích không sao cả buông tay cười nói: “Độc lại không phải của ta, có thể hay không liên quan gì đến ta? Nhưng thật ra ngươi để người của ngươi dừng lại đi.”

Bệnh thư sinh mang theo Lương lão gia to mập đi ra, sắc mặt Lương lão gia lúc này đã trở nên đen kịt như mực, cả người thoạt nhìn như đang hấp hối. Nhìn là biết nhất định đã trúng kịch độc. Trong lòng Lặc Khương hoảng hốt, tuy hắn am hiểu dùng độc đuổi rắn, nhưng trong một lúc cũng không nhìn ra rốt cuộc Lương lão gia trúng độc gì, mà phú thương Trung Nguyên khiến hắn chán ghét này bây giờ lại tuyệt đối không thể chết được, “Các ngươi muốn thế nào?”

Bệnh thư sinh thản nhiên nói: “Thả chúng ta đi, không được cho người đuổi theo. Bằng không. . . Ta sẽ giết hắn.”

Lặc Khương trầm tư một lát, gật đầu nói: “Có thể. Nhưng. . . Các ngươi phải trả lại đồ vật đã lấy đi từ trong địa cung cho ta!” Chỉ vào Diệp Ly và Ám Tam trong ánh mắt mang theo một ít sát khí. Diệp Ly mở to hai mắt, vô tội cười nói: “Cũng không phải vật gì tốt. Trả lại cho ngươi là được, ai biết đồ vật xiêu xiêu vẹo vẹo kia của ngươi viết cái gì?” Lặc Khương hoài nghi theo dõi nàng, “Nhìn không hiểu sao ngươi lại lấy đi?” Diệp Ly cười nói: “Nếu là đồ vật quan trọng, ta đề nghị ngươi về sau đừng trang trí hoa lệ như vậy, đây không phải là nói rõ để người đi cầm sao? Bổn công tử bình sinh thích nhất là những…đồ chơi nhỏ hoa lệ kia. Ừ, cái thứ đồ hỏng vô dụng này trả lại cho ngươi.” Nói xong, Diệp Ly móc ra một vật ném tới. Lặc Khương tiếp tới tay, là một cái hộp gỗ tối màu, trên nắp hộp lại khắc mấy thứ vặn vẹo không biết là chữ hay là tranh đồ vật. Có thể nhìn ra được trên hộp có lẽ vốn trang trí gì đó, nhưng hiện tại bên trên cái kia tất cả đều là hố nhỏ gồ ghề. Đồ trang trí bên trên hiển nhiên đã bị người móc ra.

Lặc Khương kiểm tra một chút cơ quan khóa bên trên cái hộp cũng không có dấu vết bị mở ra, trong lòng nặng nề thở dài một hơi. Thần sắc trên mặt cũng tốt hơn nhiều. Nhìn Diệp Ly hung hăng càn quấy nắm lấy một vật kim quang lóng lánh trong tay vuốt vuốt, còn vừa cười nói: “Mặt khác, còn có vài đồ vật đều là ta cầm từ trên bàn. Ta tin tưởng tộc trưởng Lặc Khương sẽ không nhỏ mọn như vậy, ngay cả lưu lại một vật kỷ niệm cho ta cũng không chịu a?”

Lặc Khương hừ một tiếng nói: “Các ngươi có thể đi.” Ở bên trong cung điện dưới mặt đất còn thiếu vài kiện đồ vật nào hắn đương nhiên biết rõ, cũng không phải đồ quan trọng gì, hiện tại cũng lười truy cứu bọn họ. Bệnh thư sinh kéo Lương lão gia, cảnh cáo lần cuối: “Đừng có giở trò bịp bợm, bằng không ta cam đoan sẽ để hắn chết đến cặn bã cũng không thừa.”

Diệp Ly và Ám Tam trước đó đã chuẩn bị xong ngựa, ra khỏi trại, bốn người liền lên ngựa chạy như điên về hướng Tây Bắc. Cho đến khi trời dần dần sáng, rốt cục mới thấy đường lớn, đều thở dài một hơi. Hàn Minh Tích cười nói: “Ngày hôm qua trôi qua thực đặc sắc, thật là may mắn khi có Quân Duy. Chúng ta nghỉ ngơi ở chỗ này trong chốc lát đi. Thành trấn kế tiếp cách nơi này chỉ có hơn mười dặm, hiện tại có thể nghỉ ngơi ở đó một ngày. Nếu như trên đường thuận lợi tối đa qua bảy tám ngày chúng ta có thể đến đô thành Nam Chiếu rồi.”

Bệnh thư sinh bác bỏ nói: “Chúng ta vượt qua thị trấn, trực tiếp chạy đến đô thành Nam Chiếu đi.”

“Ngươi không phiền nhưng chúng ta mệt mỏi.” Hàn Minh Tích bất mãn nói.

Bệnh thư sinh lạnh nhạt nói: “Chúng ta mang theo hắn ngươi cảm thấy có thể đi ở trọ? Còn có, ngươi cho rằng Lặc Khương thật sự sẽ không phái người đuổi theo chúng ta.”

Hàn Minh Tích khịt mũi, “Ai là chúng ta với ngươi, người ngươi muốn tìm đã tìm được, chính ngươi đến hỏi hắn đồ kia ở đâu a. Chúng ta mỗi người đi một ngả. Ngày hôm qua chúng ta bị ngươi làm hại còn chưa đủ thảm sao? Quân Duy, có phải không?” Diệp Ly vuốt vuốt vật phẩm trang sức bảo thạch tinh xảo trong tay cười yếu ớt nói: “Cũng được. Nhưng. . . Nếu như chúng ta tách ra đi, Tam đương gia sẽ trả thù lao đã đáp ứng cho ta sao?” Ánh mắt bệnh thư sinh lóe lên, “Cho nên tốt nhất vẫn là đi cùng một đường không phải sao? Bằng không thì Sở công tử cũng lo lắng.” Diệp Ly cười nói: “Dù sao đều trải qua nhiều chuyện như vậy, trở lại một chút cũng không có gì. Bỏ dở nửa chừng thì chẳng phải thể hiện ngày hôm qua ta đã làm chuyện vô ích rồi hả?”

Thấy Diệp Ly nói như thế, Hàn Minh Tích chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu, “Hi vọng bổn công tử sẽ không bị ngươi hại chết.”

Diệp Ly cười nói: “Kỳ thật Hàn huynh hoàn toàn có thể sớm ngày trở về Trung Nguyên, dù sao Hàn huynh cũng không có hứng thú đối với đồ vật Tam đương gia muốn tìm không phải sao.” Hàn Minh Tích quay đầu quả quyết cự tuyệt, “Bổn công tử cảm thấy đi theo Quân Duy thú vị, Quân Duy đến chỗ nào bổn công tử đi chỗ đó. Cùng đi thì cùng đi! Bổn công tử ta đã sợ ai bao giờ?”

Bốn người quyết định nghỉ ngơi một chút, Bệnh thư sinh một lát cũng lười phải đợi, bình thường dắt lấy Lương lão gia đi qua một bên nghiêm hình tra tấn. Hàn Minh Tích cũng ghen ghét Lương lão gia, đi theo qua vây xem. Diệp Ly biểu lộ không có hứng thú, mặc dù Ám Tam có hứng thú nhưng hắn tuyệt đối sẽ không biểu hiện ra trước mặt người ngoài. Cũng ở lại bên người Diệp Ly bảo vệ an toàn. Diệp Ly đi đến dưới đại thụ ngồi xuống, nhìn thoáng qua Hàn Minh Tích và Bệnh thư sinh xa xa mới lấy ra một ít đồ vụn vặt từ trong tay áo. Trong đó có hai tờ giấy trắng, Diệp Ly thoả mãn lấy ra một bút than chì đã vót nhọn từ trong bao quần áo, ghi ghi vẽ tranh lên trên giấy.

Ám Tam canh giữ ở một bên, nhìn những hình vẽ vặn vẹo cổ quái trên giấy ngạc nhiên nói: “Công tử không phải nói đã không biết những…văn tự này sao? Công tử lừa gạt bọn hắn?”

Diệp Ly lắc đầu cười nói: “Ta không biết, nhưng người khác biết . Chỉ là nhớ lại đồ không biết cũng có chút khó khăn, vốn nên ghi lại từ hôm qua, chỉ là lo ngộ ngỡ bị phát hiện thì có thể phiền toái. Hiện tại. . . Có lẽ không nhớ lầm.” Nói xong, Diệp Ly cúi đầu xuống tiếp tục ghi ghi vẽ vẽ những đường cong queo vặn vẹo trên giấy. Vừa nói với Ám Tam: “Kỳ thật ta cũng không biết rõ đây là cái gì, nhưng cái hộp kia ta lại nhận ra, đồ trang trí bên trên bị ta lấy xuống hình như là ấn ký của thánh nữ Nam Cương, cho nên đồ vật này có lẽ rất quan trọng.” Kỳ thật nàng đã thấy một ít đồ vật càng thú vị, chỉ có điều những vật kia nàng xem hiểu, hiển nhiên cũng đã nhớ kỹ. Đại khái nhìn một chút rồi ném trở lại chỗ cũ, hiện tại đương nhiên cũng không cần vội vã viết ra.

Ám Tam gật đầu, trong lòng lặng lẽ tiếc hận cho tộc trưởng tộc Lạc Y vẫn cho rằng bảo vật không tổn hao gì kia. Hắn tuyệt đối không biết công tử ở cửa sơn động Xà cốc chờ sau khi trời tối đã lấy đồ vật bên trong ra nghiên cứu hơn nửa canh giờ mới thả về. Ám Tam vụng trộm bội phục tài mở khóa của chủ tử nhà mình, trong lòng suy nghĩ lúc nào thỉnh giáo công tử một phen.

Không lâu sau, Diệp Ly mới chậm rãi đưa ra một trang giấy. Thoả mãn đối với trí nhớ của mình, lại kiểm tra hai lần mới đưa cho Ám Tam nói: “Mau chóng cho người đưa cái này về nhà đi, nhìn xem đây là cái gì.”

Ám Tam gật gật đầu, nghĩ nghĩ nhìn Diệp Ly muốn nói lại thôi. Diệp Ly có chút buồn cười nhìn hắn nói: “Có lời gì nói thẳng là được.” Ám Tam nhìn tờ giấy viết thư trong tay nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta ra ngoài đã lâu. Công tử đã truyền tin về nhà, vậy có muốn viết một phong thư nhà hay không, cũng tiện để trong nhà biết công tử bình an.”

Thư nhà? Diệp Ly sững sờ. Từ khi ra đi, vì không muốn người khác phát hiện hành tung, nàng vẫn không truyền bất cứ tin tức gì cho Mặc Tu Nghiêu. Mà ngay cả ám vệ phân bố các nơi cũng chưa từng liên lạc. Nhớ tới lời dặn dò của Mặc Tu Nghiêu, Diệp Ly không khỏi có chút chột dạ. Nhìn nhiều giấy viết thư còn thừa trong tay, nếu đã còn thừa, vậy thì viết một phong thư đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thịnh Thế Đích Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook