Quyển 1 - Chương 332: Khách quý đều tới, Thất hoàng tử phi
Phượng Khinh
04/01/2016
Hiếm khi Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu tranh thủ lúc rảnh rỗi tán gẫu trong thư phòng được một lát, thì Mặc tổng quản liền chạy vội vàng vào cửa bẩm báo, “Vương gia, Vương phi, Lê Vương đánh nhau với người ta ở Tiền viện.” Nghe vậy, trong mắt Mặc Tu Nghiêu hiện lên một tia phiền chán, cau mày nói: “Thị vệ của Định Vương phủ đều ăn cơm trắng sao? Cứ ném ra ngoài cho Bản vương, không cần nể tình!”
Mặc tổng quản do dự một chút, vẫn nói ra: “Nhưng. . . Người đánh nhau với Lê Vương là Vương phu Nam Chiếu.”
Diệp Ly đứng dậy cười nói với Mặc Tu Nghiêu: “Sao hai người kia lại đánh nhau được, người tới là khách, chúng ta nên đi xem sao đi.” Diệp Ly đã nói như vậy rồi, thì Mặc Tu Nghiêu có không vui cũng đành phải trầm mặt đi cùng với Diệp Ly đến Tiền viện.
Nơi đánh nhau nằm ngay trong sân rộng khi vừa bước vào cửa lớn của Định Vương phủ. Tiền viện của Định Vương phủ trang hoàng cực kỳ hào phóng và đơn giản, một bên là một bức tường xây làm bình phong rất lớn có hình một con rồng chín đầu đang bay lên lên không trung ngăn cách sân rộng sau cửa lớn với phía sau. Lại khiến cho người ta vừa vào cửa liền nhìn thấy một con rồng chín đầu đang bay đầy sống động, mang theo khí thế phi phàm làm cho người ta không khỏi sợ hãi. Nằm đối diện phía sau bức tường xây làm bình phong chính là đại sảnh của Định Vương Phủ. Ngoài Đại sảnh, hai bóng dáng nam tử đang đánh nhau thành một đoàn. Điểm chết người nhất chính là, bọn họ cũng không phải đang luận bàn võ công, mà đang ngươi một quyền ta một cước như những dân chúng bình thường. Không thể nhìn ra được một người là Nhiếp Chính Vương gia của Đại Sở, một người lại là Vương phu của Nam Chiếu một chút nào.
Gần đó, Công chúa An Khê, công chúa Tê Hà và Diệp Oánh đều đứng ở một bên nhìn xem. Hai thị vệ áo đen đang chắn trước mặt Công chúa An Khê, để tránh cho hai người kia không cẩn thận đánh tới trước mặt bọn họ làm bị thương Công chúa An Khê đang mang thai. Khác với vẻ mặt tràn đầy lo lắng của Diệp Oánh và công chúa Tê Hà, thần sắc của Công chúa An Khê lại vô cùng bình tĩnh, giống như không chút lo lắng chồng của mình sẽ đánh thua hay bị thương. Ngược lại là công chúa Tê Hà đứng bên cạnh, nhìn thấy Phổ A không chút lưu tình nào đánh một quyền vào mặt Mặc Cảnh Lê, liền đau lòng đến nước mắt đều chảy ra, cầm lấy ống tay áo của Công chúa An Khê, nói: “Hoàng tỷ, tỷ mau kêu hắn ta dừng tay đi! Hắn ta đánh Vương gia bị thương rồi!”
Công chúa An Khê quét mắt nhìn lướt qua em gái, vươn tay nhẹ nhàng kéo cánh tay đang lôi kéo ống tay áo của nàng ra, cau mày nói: “Nam tử hán bị chút vết thương thì tính là gì? Ngược lại là Tê Hà ngươi, qua nhiều năm như vậy, vốn ta tưởng rằng có lẽ ngươi đã học được không ít quy củ của Đại Sở, nhưng hôm nay xem ra lại còn không bằng lúc ở Nam Chiếu.”
Tê Hà công chúa nói một cách lo lắng: “Nhưng. . . Nhưng Hoàng tỷ…”
Công chúa An Khê nổi giận, nói: “Ngươi đã bị hoàng thất Nam Chiếu xoá tên rồi, ta không phải Hoàng tỷ của ngươi.” Với Mặc Cảnh Lê, trình độ chán ghét của Công chúa An Khê tuyệt đối không ít hơn bất luận bất luận kẻ nào. Trước kia, Mặc Cảnh Lê và Thư Mạn Lâm thông đồng cùng nhau gây cho nàng biết bao rắc rối, ngay cả em gái ruột của mình cũng hùa theo bọn họ đối nghịch với mình. Tình cảnh lúc đó gian khó nguy hiểm đến nỗi cả đời này Công chúa An Khê cũng sẽ không quên. Nếu không có Từ Thanh Trần âm thầm giúp đỡ, thì chỉ sợ chính mình đã bị những người này hại chết từ lâu rồi. Lúc này lại thấy công chúa Tê Hà lôi kéo mình vì Mặc Cảnh Lê, thì sắc mặt Công chúa An Khê lại càng khó coi hơn, sự chán ghét và căm hận Mặc Cảnh Lê trong lòng cũng càng nhiều hơn.
“Hoàng tỷ, sao tỷ có thể như vậy?” Đôi mắt công chúa Tê Hà đỏ lên tức giận trừng Công chúa An Khê, nói: “Vương vị đã là của tỷ rồi, tỷ còn có cái gì mà chưa hài lòng chứ? Vì sao tỷ cứ nhất định phải gây rắc rối cho Vương gia và muội?”
“Gây rắc rối cho ngươi?” Công chúa An Khê khinh thường cười lạnh một tiếng, “Bản vương cần gây chuyện với ngươi sao?” Cái gì gọi là Vương vị đã là của nàng rồi, từ nhỏ nàng đã được phong làm Vương Thái Nữ, cũng đã gánh vác trách nhiệm của Vương Thái Nữ. Khi Tê Hà còn đang vui chơi, thì nàng lại đang cầm kế sách trị quốc cố gắng nghiên cứu; khi Tê Hà đang muốn chết muốn sống vì Mặc Cảnh Lê, thì nàng lại đang thức trắng đêm để xử lý chính sự của Nam Chiếu. Chẳng lẽ Vương vị Nam Chiếu bây giờ là Tê Hà tặng cho nàng sao?
Thị vệ Định Vương phủ đang đứng bên cạnh bảo hộ Công chúa An Khê không nhìn được nữa, liền mở miệng nói: “Vị cô nương này, là Lê Vương gây sự với Vương phu Nam Chiếu trước đấy.”
Công chúa Tê Hà liền nghẹn lời, đồng thời cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu vì cách xưng hô của thị vệ. Nàng không có thân phận danh chính ngôn thuận, người khác nể mặt Mặc Cảnh Lê gọi nàng một tiếng công chúa. Nhưng người Định Vương phủ lại không cho nàng mặt mũi, chỉ gọi một tiếng cô nương. Nhưng dù cho công chúa Tê Hà có xinh đẹp động lòng người đến cỡ nào, thì cũng không thay đổi được sự thật là nàng đã 25 – 26 tuổi. Tuổi này mà vẫn còn bị người ta gọi là cô nương thì cũng không phải là khen ngợi gì.
“Cho dù là như thế, thì hắn ta cũng không nên đánh Vương gia!” Công chúa Tê Hà cắn răng nói.
Hai cái thị vệ lần lượt im lặng nhìn lên trời, cái gì gọi là đánh Vương gia, hai người kia rõ ràng là đang đánh nhau được chứ, đừng nói như chỉ có mỗi mình Lê Vương bị ngược đãi vậy.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Bên này đang đánh đến ồn ào, khiến cho những người đang đứng xem xung quanh chỉ cảm thấy tiếng nói đột ngột vang lên của công tử Thanh Trần tựa như tiếng nhạc của thần tiên nhạc vào mùa đông. Quay đầu lại, liền nhìn thấy công tử Thanh Trần mặc một bộ áo trắng đang bước từ từ đến. Dù cho đã qua tuổi 30, nhìn nhìn bề ngoài, công tử Thanh Trần vẫn như bảy tám năm về trước, dù cho bị công văn làm vất vả trong mấy năm nay nhưng cũng chưa từng làm cho hắn mất đi nửa điểm phong hoa. Trên dung nhan tuấn mỹ xuất trần đang mang theo nụ cười mỉm thắc mắc, khiến cho ba cô gái ở đây nhìn thấy trong lòng đều nhảy dựng lên.
Công chúa Tê Hà hơi xấu hổ ngậm miệng, dù thích Mặc Cảnh Lê, nhưng chỉ cần là nữ nhân thì tuyệt đối sẽ không nguyện ý thất lễ trước mặt một nam tử phong hoa tuyệt đại như vậy.
Trong mắt Công chúa An Khê thoáng hiện lên một tia hoảng hốt và hoài niệm, nhưng rất nhanh liền quay về bình tĩnh. Mỉm cười hơi gật đầu rồi cười nói với Từ Thanh Trần: “Thanh Trần, đã lâu không gặp.”
Từ Thanh Trần nhìn Công chúa An Khê, ánh mắt rơi xuống phần bụng hơi nhô lên của nàng ấy, trong mắt hiện lên một tia vui mừng, cười nói: “Đã lâu không gặp, xem ra Công chúa sống rất hạnh phúc, chúc mừng.” Mấy ngày nay Từ Thanh Trần cũng bận rộn sự vụ, tuy hôm qua Công chúa An Khê đã đến nhưng cũng không có thời gian gặp mặt một lần. Lại không nghĩ tới vừa mới hồi phủ thì đã nhìn thấy một màn như vậy. Nghi hoặc nhướng đôi mày tuấn tú, Từ Thanh Trần nhìn qua hai người đang đánh nhau đến không còn phong độ gì ở trước mắt.
Công chúa An Khê hơi ngượng ngùng cười cười, kể đơn giản lại chuyện đã xảy ra cho Từ Thanh Trần. Hóa ra, sau khi Công chúa An Khê ra khỏi phủ thì mới phát hiện cái túi thơm luôn mang trên người đã rơi mất trong Định Vương phủ. Vốn chuyện này cũng không phải là chuyện quan trọng gì, nhưng trong cái túi thơm kia lại có tín vật của Nam Chiếu Vương. Vì vậy mới cùng Vương phu trở lại Định Vương phủ để tìm. Nhưng vừa đi vào sân lại đụng phải Mặc Cảnh Lê đang nổi giận đùng đùng xông ra ngoài. Mặc Cảnh Lê chỉ lo đi về trước, nên suýt chút nữa đã đụng trúng Công chúa An Khê đang mang thai. Vốn chuyện như vậy thì chỉ cần Mặc Cảnh Lê nói lời xin lỗi là xong rồi, nhưng ai biết tâm tình Mặc Cảnh Lê đang cực kém, không xin lỗi thì cũng thôi đi, lại còn mở miệng chửi mắng, châm chọc Công chúa An Khê đã lớn bụng mà còn không biết an phận lại chạy khắp nơi. Sao Công chúa An Khê lại có thể là đối tượng mặc cho người ức hiếp được, cũng châm chọc lại rằng tuổi đã hơn nữa đời người rồi mà dưới gối vẫn không con còn ghen ghét người khác có con không chút lưu tình nào. Ai ngờ lần này lại trùng hợp đâm trúng chỗ đau của Mặc Cảnh Lê, sắc mặt Mặc Cảnh Lê trầm xuống muốn đánh Công chúa An Khê. Thân là chồng, đương nhiên Phổ A sẽ không cho phép có người ức hiếp vợ của mình, vì vậy hai người liền đánh nhau ngay tại Định Vương phủ.
Đánh một trận như vậy, cơn giận của Công chúa An Khê cũng đã dần dần tiêu tan. Dùng ngôn ngữ của Nam Chiếu ra hiệu cho Phổ A đừng đánh nữa, Phổ A nghe thấy lời nói của Công chúa An Khê, ngay lập tức liền ngừng tay tránh qua một bên. Thấy hắn ta dừng tay, Mặc Cảnh Lê cũng không dây dưa nữa mà đứng dậy dùng tay lau vết máu bên môi.
Đợi đến khi Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu chạy tới, thì chỉ nhìn thấy hai người đã tự dừng tay, chỉ là lẫn nhau đều không chịu thua mà đang trừng đối phương. Trên mặt hai người đều để lại không ít vết thương. Trên mặt Phổ A sưng lên một khối lớn; trên môi của Mặc Cảnh Lê thì bị rách chảy máu, mắt cũng bầm một con. Mọi người ở đây nhìn thấy vậy thì đều im lặng. Diệp Ly đứng ở bên người Mặc Tu Nghiêu, trong lòng thầm bật cười. Qua nhiều năm như vậy, cũng đã quen với việc văn nhân hào hoa phong nhã, quân tử chỉ động khẩu không động thủ; còn quân nhân thì đương nhiên mới dùng võ công để phân định thắng bại. Cho dù binh lính trong quân doanh thì bình thường cũng sẽ không nghĩ đến cách đánh nhau như dân chúng bình thường nơi thôn dã như vậy. Đột nhiên lúc này lại tận mắt nhìn thấy tạo hình của Mặc Cảnh Lê thì thật sự là trong lòng có chút không nhịn được mà vui vẻ.
“Định Vương, Vương phi, thật có lỗi.” Phổ A đi đến, dùng ngôn ngữ Đại Sở không được lưu loát xin lỗi Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly.
Mặc Tu Nghiêu cười khẽ một tiếng, nói: “Không sao, Vương phu Nam Chiếu không bị thương chứ?” Phổ A lắc đầu, đứng ở bên người Công chúa An Khê. Công chúa An Khê thấy gò má nửa bên mặt của hắn bị sưng lên, thì liền lấy khăn tay ra lau sạch vết bụi dơ dính trên mặt của hắn, nói với Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu: “Là chúng ta thất lễ, mong Định Vương và Vương phi thứ lỗi.”
Trên đường đi đến đây, Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu cũng đã nghe Mặc tổng quản kể lại mọi chuyện đã xảy ra, nên tất nhiên sẽ không trách lên đầu Phổ A, mỉm cười nói: “Ngay tại trong Định Vương phủ mà suýt nữa lại để cho Nữ Vương bị thương, là lỗi của chúng ta mới đúng.”
Ở bên kia, công chúa Tê Hà và Diệp Oánh cũng vây quanh Mặc Cảnh Lê, lau mặt cho hắn, hỏi han ân cần. Mặc Cảnh Lê nhìn lướt qua bên phía Công chúa An Khê đang vui vẻ hòa thuận, có chút không kiên nhẫn đẩy công chúa Tê Hà và Diệp Oánh đang lau mặt cho hắn ra, xoay người phẩy tay áo bỏ đi. Công chúa Tê Hà sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn Công chúa An Khê giậm chân thật mạnh rồi vội vàng đuổi theo. Chỉ còn lại có mỗi Diệp Oánh hơi thất thần nhìn qua bóng lưng đã đi xa của Mặc Cảnh Lê, bên môi hiện lên một nụ cười khổ, hơi gật đầu với đám người Diệp Ly rồi mới xoay người rời đi.
Nhìn Mặc Cảnh Lê rời đi, Công chúa An Khê mới hỏi: “Ai chọc hắn ta vậy?”
Diệp Ly lại cười nói: “Người như Lê Vương, không có ai chọc đến hắn ta thì chính hắn ta cũng có thể nổi giận một cách không hiểu nổi. Tỷ không sao chứ, có muốn kêu đại phu xem không?” Công chúa An Khê lắc lắc đầu nói: “Không sao, chỉ bị hắn ta đẩy một cái mà thôi, không có bị thương.” Lúc này, Diệp Ly mới yên tâm, gật đầu cười nói: “Không có việc gì là tốt rồi.”
Công chúa An Khê nhìn cửa lớn như có điều suy nghĩ. Nghĩ nghĩ một lát vẫn nói với Diệp Ly: “Mọi người vẫn nên coi chừng một chút, tỷ thấy với tính tình của Lê Vương không chừng sẽ gây ra chuyện gì đó.”
Với sự nhắc nhở của Công chúa An Khê, tất nhiên Diệp Ly sẽ nhận một cách thoải mái, cám ơn một lần nữa. Lại mời vợ chồng Công chúa An Khê ở lại Vương phủ dùng bữa trưa xong rồi về.
Trong Dịch quán của Đại Sở ở Ly thành, Diệp Oánh đi vào đại sảnh liền nhìn thấy Mặc Cảnh Lê đang ngồi trong đại sảnh uống trà. Chỉ nhìn sắc mặt của hắn ta thì đã biết rõ lúc này tâm tình của hắn ta tệ vô cùng, mấy năm nay, Diệp Oánh cũng không còn là thiếu nữ luôn ôm mộng đẹp không hiểu biết gì nữa, nên tất nhiên không muốn lại gần hắn ta vào lúc này. Kinh nghiệm trong quá khứ nói cho nàng biết lúc này mà đụng vào thì sẽ chỉ trở thành nơi trút giận của Mặc Cảnh Lê mà thôi. Bước chân ngừng lại một chút, Diệp Oánh liền muốn xoay người rời đi.
“Ngươi đi đâu vậy?” Sau lưng, giọng nói lạnh lùng của Mặc Cảnh Lê vang lên.
Diệp Oánh khẽ giật mình, phục hồi tinh thần lại nhìn hắn ta, nói: “Ta về phòng nghỉ ngơi.”
“Vì sao bây giờ mới về?” Mặc Cảnh Lê hỏi. Diệp Oánh không khỏi cười khổ. Lúc nãy, Mặc Cảnh Lê nổi giận đùng đùng đi mất, công chúa Tê Hà cũng nhanh chóng đuổi theo trước nàng. Đợi đến khi nàng ra đến cửa chậm hơn một bước thì tất cả tùy tùng của Lê Vương phủ cũng đã đi theo mất. Cuối cùng, nàng chỉ đàng phải tự đi bộ từ từ về. Đường đường là Lê Vương phi lại bị không để ý đến nước này, cũng được xem là hiếm thấy.
“Ta ở bên ngoài tản bộ, nên mới về trễ một chút.” Diệp Oánh nói một cách thản nhiên.
Kỳ thật ngay lúc Mặc Cảnh Lê hỏi ra khỏi miệng thì cũng đã nghĩ tới chuyện lúc nãy. Chỉ là, nhìn Diệp Oánh điềm đạm đáng yêu trước mắt lại giống như từng giây từng phút đều đang nhắc nhở hắn đã từng mất đi cái gì. Đặc biệt là dưới tình huống hắn vừa mới gặp Diệp Ly, còn bị nàng ta châm chọc một trận không chút lưu tình nào. Đã từng có vô số lần, Mặc Cảnh Lê luôn nghĩ tới: Nếu ngày trước không có ở cùng với Diệp Oánh, nếu lúc trước hắn cưới vào cửa là Diệp Ly, thì có phải tất cả mọi chuyện sẽ không giống như bây giờ không? Không biết bắt đầu từ lúc nào, mỗi lần nhìn thấy Diệp Ly mỉm cười xinh đẹp đứng cùng Mặc Tu Nghiêu, thì Mặc Cảnh Lê đều cảm thấy trong lòng như đang có một con rắn độc cắn xé hành hạ vậy.
Trầm mặc một lúc, Mặc Cảnh Lê mới hỏi Diệp Oánh: “Mấy hôm trước, Diệp Ly kéo ngươi đi ra ngoài nói chuyện riêng, các ngươi đã hàn huyên những gì?”
Trong lòng Diệp Oánh lạnh lẽo, cúi đầu xuống nói một cách thản nhiên: “Cũng không có gì. Định Vương phi nói, bây giờ, bà nội và cha đều đang ở Ly thành, kêu ta có rảnh thì đến thăm họ.”
“Chỉ có như vậy?” Mặc Cảnh Lê bất mãn nhíu mày, Diệp Oánh gật đầu, “Chỉ có như vậy, quan hệ giữa ta và Định Vương phi cũng không tốt, nên cũng không có chuyện gì để nói.”
“Thật sao?” Mặc Cảnh Lê trầm tư một lát, rồi nói: “Nếu đã như vậy, thì ngươi liền sắp xếp thời gian đi thăm đi.” Diệp Oánh trầm mặc gật đầu, nói: “Ta đã biết, ta về phòng nghỉ ngơi trước.”
Đợi đến khi Diệp Oánh đi khỏi, công chúa Tê Hà mới đi ra từ bên trong, đi đến ngồi xuống bên người Mặc Cảnh Lê, hỏi: “Vương gia, chàng thật sự tin lời nàng ta nói sao?” Mặc Cảnh Lê nghiêng đầu nhìn nàng ta, hỏi một cách thản nhiên: “Nàng có ý gì?”
Trong lòng công chúa Tê Hà cả kinh, vội vàng cười nói: “Gì mà có ý gì, ta chỉ cảm thấy hôm đó nàng ta và Định Vương phi hàn huyên với nhau rất lâu, sao chỉ có thể nói mỗi chuyện Diệp gia mà thôi.” Mặc Cảnh Lê “Hừ” khẽ một tiếng, nói: “Vô luận nàng ta đã nói gì với Diệp Ly, thì cũng đều không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của Bản vương.” Diệp Oánh có bản lãnh bao nhiêu, Mặc Cảnh Lê biết rất rõ, hắn chưa từng cho rằng Diệp Oánh có năng lực gì có thể tạo thành uy hiếp cho chính mình. Lạnh nhạt liếc công chúa Tê Hà, Mặc Cảnh Lê nói: “Nàng cũng an phận một chút đi, ít đi trêu chọc nàng ta. Đến cùng thì nàng ta vẫn là Đích phi của Lê Vương phủ, hơn nữa còn là em gái của Diệp Ly. Đằng nào thì Bản vương cũng phải cho Diệp Ly mấy phần mặt mũi.”
Nụ cười trên mặt công chúa Tê Hà cứng đờ, đè nén hận ý dành cho Diệp Ly ở trong lòng xuống, nũng nịu cười nói: “Ta đã biết, người ta đã đi theo chàng không danh không phận nhiều năm như vậy, đã từng nói gì sao?” Mặc Cảnh Lê thoả mãn gật đầu, nói: “Vậy là tốt rồi, nàng yên tâm. Sau này, chắc chắn Bản vương sẽ không bạc đãi nàng.” Tê Hà công chúa cố nặn ra một nụ cười, nói: “Ta biết Vương gia đối xử với ta tốt nhất.”
Ngoan ngoãn dựa vào lòng Mặc Cảnh Lê, trên dung nhan xinh đẹp của công chúa Tê Hà đã bắt đầu trở nên vặn vẹo. Trong đôi mắt xinh đẹp cũng tràn đầy hận ý. Nàng vì Mặc Cảnh Lê mà đánh mất thân phận Công chúa cao quý, không danh không phận ở bên cạnh hắn ta mười năm, nếu nói nàng chưa từng hối hận thì đó là tuyệt đối không thể, từ lâu nàng đã không còn là công chúa Nam Chiếu vì Mặc Cảnh Lê mà không quan tâm gì cả đuổi theo đến tận Đại Sở vào năm đó nữa. Nhưng có hối hận thì lại có tác dụng gì? Nàng đã bị hoàng thất Nam Chiếu xoá tên, cho dù có trở về Nam Chiếu thì cũng sẽ chỉ bị các thần dân phỉ nhổ và khinh thường thôi, nàng chỉ có thể đi theo bên người Mặc Cảnh Lê. Nhưng Mặc Cảnh Lê lại vì một Diệp Ly, mà dùng đủ hết các loại lý do kéo dài không chịu phế bỏ ngôi vị Vương phi của Diệp Oánh. Cảnh Lê ca ca, sao chàng lại có thể đối xử với ta như thế?
Cũng ôm công chúa Tê Hà, Mặc Cảnh Lê vẫn không yên lòng, vừa không để ý vuốt ve mái tóc của công chúa Tê Hà, vừa trầm tư, hắn nhớ. . . Hắn còn một quân cờ vẫn chưa sử dụng tới.
Vô luận mọi người trong Dịch quán có những tính toán và tâm tư gì, thì toàn bộ Ly thành vẫn là một mảnh ca múa mừng cảnh thái bình. Sáng sớm hôm sau, vị khách quý của quốc gia cuối cùng đến tham dự tiệc mừng thọ cũng đã đến cửa Định Vương phủ. Vẫn là do đích thân Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu đi ra ngoài đón tiếp, nhìn một nhóm người mặc trang phục Bắc Nhung và Trung Nguyên khác nhau đang đứng trước cửa lớn, bên môi Mặc Tu Nghiêu câu lên một nụ cười cực lạnh.
“Định Vương, Định Vương phi, nhiều năm không gặp, thật sự là hạnh ngộ!” Thái tử Bắc Nhung Gia Luật Hoằng dẫn đầu tiến lên chắp tay cười vang nói. Ngược lại Gia Luật Dã đang đứng bên cạnh vẫn mang theo sắc mặt lạnh lẽo, cũng càng nhiều thêm mấy phần thách thức và địch ý. Bây giờ, đại quân Bắc Nhung còn đang giằng co với Mặc gia quân ở phương Bắc, mà Gia Luật Dã lại là Thống soái của đại quân Bắc Nhung, nên tất nhiên sẽ không cho Mặc Tu Nghiêu sắc mặt tốt gì.
Mặc Tu Nghiêu cười khẽ một tiếng nói: “Thái tử khách khí, nhiều năm không gặp, uy nghiêm của Thái tử điện hạ càng lớn.” Ngược lại, Gia Luật Hoằng lại nhìn Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly đầy hâm mộ, thở dài: “Không bằng Vương gia và Vương phi vẫn trẻ mãi không già.” Dân tộc ở tái ngoại như Bắc Nhung luôn rất dễ trông có vẻ già, lúc gặp nhau vào mấy năm trước thì nhìn như tuổi tác của mọi người cũng không khác biệt quá lớn, nhưng bây giờ, nhoáng một cái đã qua sáu bảy năm, lúc này gặp lại thì Thái tử Bắc Nhung đã có râu ngắn, hơn nữa, thân hình cũng đã không còn thon dài cao ngất như lúc trước nữa. Nhưng Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly lại vẫn như mới hơn hai mươi, phiêu dật xuất trần. Hai người đứng cùng nhau lại càng như thần tiên quyến lữ, sao có thể không làm cho người ta sinh lòng hâm mộ?
“Thái tử quá khen.” Diệp Ly mỉm cười nói, nhìn thấy Từ Hồng Ngạn cùng về với bọn họ trên mặt cũng hiện lên thêm mấy phần vui vẻ chân thật, “Cậu hai cũng xem như đã về rồi, đi đường vất vả, trên đường có thuận lợi không ạ?”
So vói Trung Nguyên, ngược lại Bắc Nhung lại gian khổ hơn, dù Từ Hồng Ngạn chỉ đi mấy tháng nhưng rõ ràng cũng gầy không ít. Từ Hồng Ngạn nhìn Diệp Ly cười nói: “Mọi chuyện đều tốt, Ly nhi sinh con, cậu cũng không về kịp. Hai cháu đều khỏe chứ?” Diệp Ly cười nói: “Lại khiến cho cậu quan tâm rồi, bọn chúng đều rất tốt.”
Mặc Tu Nghiêu nắm tay Diệp Ly cười nói: “A Ly, vẫn nên mời Thái tử và Thất hoàng tử Bắc Nhung vào phủ uống tách trà rồi trò chuyện tiếp đi. Cậu đi đường cũng mệt mỏi rồi, vẫn nên vào phủ nghỉ ngơi cho khỏe trước rồi nói sau.” Diệp Ly áy náy, gật đầu nói: “Gia Luật Thái tử, Thất hoàng tử, mời vào trong.” Gia Luật Hoằng mỉm cười gật đầu, ngược lại, lúc Gia Luật Dã đi ngang qua bên người Diệp Ly lại liếc nhìn xuống nàng, giống như chán ghét Diệp Ly vô cùng. Thần sắc như thế thật ra khiến cho Diệp Ly hơi tò mò nhíu mày, tuy cho tới bây giờ quan hệ giữa nàng và Gia Luật Dã đều không thể nói là tốt, nhưng Gia Luật Dã cũng chưa từng để lộ ra sự chán ghét dành cho nàng rõ ràng như thế. Nói chính xác hơn là, chưa từng có ai biểu lộ ra sự chán ghét rõ ràng như thế ở trước mặt Diệp Ly, điều này lại làm cho nàng không thể không hiếu kỳ nhiều thêm mấy phần.
Vừa vào Vương phủ, Từ Hồng Ngạn liền trực tiếp tự đi rửa mặt nghỉ ngơi. Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly dẫn khách vào đại sảnh ngồi uống trà. Diệp Ly dùng ánh mắt dò xét nhìn cô gái áo trắng đang mang khăn che mặt ngồi bên người Gia Luật Dã, ngược lại không để ý đến công chúa Dung Hoa thân là Thái tử phi Bắc Nhung. Dường như phát hiện ánh mắt dò xét Diệp Ly, Gia Luật Dã hung hăng trừng mắt liếc nhìn Diệp Ly, sắc mặt hơi bất thiện. Gia Luật Hoằng ngồi ở đối diện hắn ta khẽ nhíu mày, hình như hơi bất mãn với hành vi của em trai.
Mặc Tu Nghiêu dựa vào ghế, một tay không chút để ý nào vòng qua eo Diệp Ly, thần sắc lạnh nhạt nhìn mấy người trước mắt.
Diệp Ly đặt chén trà xuống, gật nhẹ đầu với công chúa Dung Hoa, ngậm cười hỏi: “Từ khi từ biết ở Sở kinh vào năm đó, vậy mà đã qua gần mười năm. Công chúa ở Bắc Nhung vẫn mạnh khỏe chứ?”
Công chúa Dung Hoa tươi cười đúng mực, so với lúc ở Sở kinh năm xưa lại càng nhiều thêm mấy phần đại khí thuộc về tái ngoại rồi lại không mất tôn quý của hoàng tộc Trung Nguyên, “Cám ơn Vương phi quan tâm, Bản cung ở Bắc Nhung đều rất tốt. Điện hạ cũng đối xử với ta vô cùng tốt.” Nói xong, liền ngẩng đầu cười khẽ với Gia Luật Hoằng một tiếng, Gia Luật Hoằng cũng cười lại một tiếng, thoạt nhìn quan hệ vợ chồng cũng không bởi vì Bắc Nhung xuất binh đánh Đại Sở mà đã bị ảnh hưởng quá nhiều.
“Vậy là tốt rồi.” Diệp Ly cười nói, nghiêng đầu nhìn qua cô gái che mặt bên người Gia Luật Dã, nhướng mày nói: “Thất hoàng tử, vị này chính là Thất hoàng phi sao?”
Gia Luật Dã gật đầu nói: “Đúng vậy, đây chính là ái phi của Bản vương, Thanh Y Na.”
Diệp Ly mỉm cười nói: “Bản phi nhớ không lầm, thì Thanh Y Na trong ngôn ngữ của Bắc Nhung có nghĩa là cô gái xinh đẹp nhất. Chắc Kỳ Vương phi là một giai lệ tuyệt sắc.” Gia Luật Dã cũng không phủ nhận, gật đầu nói: “Đúng vậy, ái phi của Bản vương đúng là giai nhân tuyệt sắc thế gian khó gặp.” Nghiêng người nắm tay của Thất Vương phi, trong mắt cũng mang theo dịu dàng và sủng nịch nhàn nhạt, giống như đang muốn so ân ái với đôi vợ chồng Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu vậy. Có điều, xưa nay Gia Luật Dã tự cho mình rất cao, nên cô gái có thể làm cho hắn ta cảm phục như thế, thì chắc hẳn dung nhan tuyệt đối sẽ không xấu chỗ nào.
Diệp Ly cũng không để ý lời nói mang theo mấy phần khiêu khích rõ ràng của Gia Luật Dã, lại cười nói: “Không thể nhìn thấy dung nhan tuyệt sắc của Thất Vương phi, ngược lại Bản phi vẫn thấy hơi tiếc nuối.”
Công chúa Dung Hoa ngồi bên cạnh cười khẽ một tiếng, nói: “Vương phi cũng không cần tiếc nuối, Thất Vương phi đúng là tuyệt sắc, nhưng xưa nay Đại Sở không thiếu nhất chính là tuyệt sắc. Năm đó khi Vương phi vẫn còn Sở kinh, không phải cũng đã gặp không ít tuyệt sắc sao?” Đôi mắt Diệp Ly chớp một cái, ánh mắt lại thoáng lướt qua người cô gái áo trắng, cười nói: “Công chúa nói rất đúng, những cái khác không nói, chính là tuyệt sắc Sở kinh dưới ngòi bút của công tử Minh Nguyệt năm xưa, vô luận lấy một người nào trong số đó ra cũng đủ để khuynh quốc khuynh thành, chỉ đáng tiếc… Mà thôi, đại hôn của Thất hoàng tử, Bản phi và Vương gia lại không được biết, có thời gian lại không thiếu được phải tìm Thất Vương tử đòi một ly rượu mừng mới được.”
Gia Luật Hoằng cười nói: “Vương phi không cần phải lo lắng, rượu mừng còn chưa muộn, đợi đến khi Thất đệ và đệ muội đại hôn, Vương phi lại đòi cũng không muộn.” Ngụ ý chính là, Gia Luật Dã và cô gái này căn bản còn chưa đại hôn. Cô gái này cũng không được xem là Thất hoàng phi danh chính ngôn thuận.
Sớm đến như vậy, trong lòng Diệp Ly cũng đánh giá thấp thân phận của cô gái trước mắt. Mỉm cười nói theo: “Như vậy, đến lúc đó cũng phải chúc mừng Thất hoàng tử rồi. Mong rằng đến lúc đó Thất hoàng tử vui lòng thưởng cho một ly rượu mừng.”
Gia Luật Dã bình tĩnh đánh giá Diệp Ly, sau một lúc lâu, mới mở miệng nói: “Đến lúc đó chắc chắn mời Định Vương và Vương phi đại giá quang lâm. Mong rằng hai vị đừng ghét bỏ.”
Diệp Ly quay đầu mím môi cười cười với Mặc Tu Nghiêu, “Vương gia, Thất hoàng tử mời chúng ta tham gia hôn lễ của ngài ấy, Vương gia nói có đi hay không đây?”
Mặc Tu Nghiêu cúi đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn qua Diệp Ly, ôn nhu nói: “A Ly nói đi thì đi, nói không đi thì không đi.”
Diệp Ly thoả mãn cười, ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra người lụa trắng thoáng hiện lên một tia oán hận.
Mặc tổng quản do dự một chút, vẫn nói ra: “Nhưng. . . Người đánh nhau với Lê Vương là Vương phu Nam Chiếu.”
Diệp Ly đứng dậy cười nói với Mặc Tu Nghiêu: “Sao hai người kia lại đánh nhau được, người tới là khách, chúng ta nên đi xem sao đi.” Diệp Ly đã nói như vậy rồi, thì Mặc Tu Nghiêu có không vui cũng đành phải trầm mặt đi cùng với Diệp Ly đến Tiền viện.
Nơi đánh nhau nằm ngay trong sân rộng khi vừa bước vào cửa lớn của Định Vương phủ. Tiền viện của Định Vương phủ trang hoàng cực kỳ hào phóng và đơn giản, một bên là một bức tường xây làm bình phong rất lớn có hình một con rồng chín đầu đang bay lên lên không trung ngăn cách sân rộng sau cửa lớn với phía sau. Lại khiến cho người ta vừa vào cửa liền nhìn thấy một con rồng chín đầu đang bay đầy sống động, mang theo khí thế phi phàm làm cho người ta không khỏi sợ hãi. Nằm đối diện phía sau bức tường xây làm bình phong chính là đại sảnh của Định Vương Phủ. Ngoài Đại sảnh, hai bóng dáng nam tử đang đánh nhau thành một đoàn. Điểm chết người nhất chính là, bọn họ cũng không phải đang luận bàn võ công, mà đang ngươi một quyền ta một cước như những dân chúng bình thường. Không thể nhìn ra được một người là Nhiếp Chính Vương gia của Đại Sở, một người lại là Vương phu của Nam Chiếu một chút nào.
Gần đó, Công chúa An Khê, công chúa Tê Hà và Diệp Oánh đều đứng ở một bên nhìn xem. Hai thị vệ áo đen đang chắn trước mặt Công chúa An Khê, để tránh cho hai người kia không cẩn thận đánh tới trước mặt bọn họ làm bị thương Công chúa An Khê đang mang thai. Khác với vẻ mặt tràn đầy lo lắng của Diệp Oánh và công chúa Tê Hà, thần sắc của Công chúa An Khê lại vô cùng bình tĩnh, giống như không chút lo lắng chồng của mình sẽ đánh thua hay bị thương. Ngược lại là công chúa Tê Hà đứng bên cạnh, nhìn thấy Phổ A không chút lưu tình nào đánh một quyền vào mặt Mặc Cảnh Lê, liền đau lòng đến nước mắt đều chảy ra, cầm lấy ống tay áo của Công chúa An Khê, nói: “Hoàng tỷ, tỷ mau kêu hắn ta dừng tay đi! Hắn ta đánh Vương gia bị thương rồi!”
Công chúa An Khê quét mắt nhìn lướt qua em gái, vươn tay nhẹ nhàng kéo cánh tay đang lôi kéo ống tay áo của nàng ra, cau mày nói: “Nam tử hán bị chút vết thương thì tính là gì? Ngược lại là Tê Hà ngươi, qua nhiều năm như vậy, vốn ta tưởng rằng có lẽ ngươi đã học được không ít quy củ của Đại Sở, nhưng hôm nay xem ra lại còn không bằng lúc ở Nam Chiếu.”
Tê Hà công chúa nói một cách lo lắng: “Nhưng. . . Nhưng Hoàng tỷ…”
Công chúa An Khê nổi giận, nói: “Ngươi đã bị hoàng thất Nam Chiếu xoá tên rồi, ta không phải Hoàng tỷ của ngươi.” Với Mặc Cảnh Lê, trình độ chán ghét của Công chúa An Khê tuyệt đối không ít hơn bất luận bất luận kẻ nào. Trước kia, Mặc Cảnh Lê và Thư Mạn Lâm thông đồng cùng nhau gây cho nàng biết bao rắc rối, ngay cả em gái ruột của mình cũng hùa theo bọn họ đối nghịch với mình. Tình cảnh lúc đó gian khó nguy hiểm đến nỗi cả đời này Công chúa An Khê cũng sẽ không quên. Nếu không có Từ Thanh Trần âm thầm giúp đỡ, thì chỉ sợ chính mình đã bị những người này hại chết từ lâu rồi. Lúc này lại thấy công chúa Tê Hà lôi kéo mình vì Mặc Cảnh Lê, thì sắc mặt Công chúa An Khê lại càng khó coi hơn, sự chán ghét và căm hận Mặc Cảnh Lê trong lòng cũng càng nhiều hơn.
“Hoàng tỷ, sao tỷ có thể như vậy?” Đôi mắt công chúa Tê Hà đỏ lên tức giận trừng Công chúa An Khê, nói: “Vương vị đã là của tỷ rồi, tỷ còn có cái gì mà chưa hài lòng chứ? Vì sao tỷ cứ nhất định phải gây rắc rối cho Vương gia và muội?”
“Gây rắc rối cho ngươi?” Công chúa An Khê khinh thường cười lạnh một tiếng, “Bản vương cần gây chuyện với ngươi sao?” Cái gì gọi là Vương vị đã là của nàng rồi, từ nhỏ nàng đã được phong làm Vương Thái Nữ, cũng đã gánh vác trách nhiệm của Vương Thái Nữ. Khi Tê Hà còn đang vui chơi, thì nàng lại đang cầm kế sách trị quốc cố gắng nghiên cứu; khi Tê Hà đang muốn chết muốn sống vì Mặc Cảnh Lê, thì nàng lại đang thức trắng đêm để xử lý chính sự của Nam Chiếu. Chẳng lẽ Vương vị Nam Chiếu bây giờ là Tê Hà tặng cho nàng sao?
Thị vệ Định Vương phủ đang đứng bên cạnh bảo hộ Công chúa An Khê không nhìn được nữa, liền mở miệng nói: “Vị cô nương này, là Lê Vương gây sự với Vương phu Nam Chiếu trước đấy.”
Công chúa Tê Hà liền nghẹn lời, đồng thời cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu vì cách xưng hô của thị vệ. Nàng không có thân phận danh chính ngôn thuận, người khác nể mặt Mặc Cảnh Lê gọi nàng một tiếng công chúa. Nhưng người Định Vương phủ lại không cho nàng mặt mũi, chỉ gọi một tiếng cô nương. Nhưng dù cho công chúa Tê Hà có xinh đẹp động lòng người đến cỡ nào, thì cũng không thay đổi được sự thật là nàng đã 25 – 26 tuổi. Tuổi này mà vẫn còn bị người ta gọi là cô nương thì cũng không phải là khen ngợi gì.
“Cho dù là như thế, thì hắn ta cũng không nên đánh Vương gia!” Công chúa Tê Hà cắn răng nói.
Hai cái thị vệ lần lượt im lặng nhìn lên trời, cái gì gọi là đánh Vương gia, hai người kia rõ ràng là đang đánh nhau được chứ, đừng nói như chỉ có mỗi mình Lê Vương bị ngược đãi vậy.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Bên này đang đánh đến ồn ào, khiến cho những người đang đứng xem xung quanh chỉ cảm thấy tiếng nói đột ngột vang lên của công tử Thanh Trần tựa như tiếng nhạc của thần tiên nhạc vào mùa đông. Quay đầu lại, liền nhìn thấy công tử Thanh Trần mặc một bộ áo trắng đang bước từ từ đến. Dù cho đã qua tuổi 30, nhìn nhìn bề ngoài, công tử Thanh Trần vẫn như bảy tám năm về trước, dù cho bị công văn làm vất vả trong mấy năm nay nhưng cũng chưa từng làm cho hắn mất đi nửa điểm phong hoa. Trên dung nhan tuấn mỹ xuất trần đang mang theo nụ cười mỉm thắc mắc, khiến cho ba cô gái ở đây nhìn thấy trong lòng đều nhảy dựng lên.
Công chúa Tê Hà hơi xấu hổ ngậm miệng, dù thích Mặc Cảnh Lê, nhưng chỉ cần là nữ nhân thì tuyệt đối sẽ không nguyện ý thất lễ trước mặt một nam tử phong hoa tuyệt đại như vậy.
Trong mắt Công chúa An Khê thoáng hiện lên một tia hoảng hốt và hoài niệm, nhưng rất nhanh liền quay về bình tĩnh. Mỉm cười hơi gật đầu rồi cười nói với Từ Thanh Trần: “Thanh Trần, đã lâu không gặp.”
Từ Thanh Trần nhìn Công chúa An Khê, ánh mắt rơi xuống phần bụng hơi nhô lên của nàng ấy, trong mắt hiện lên một tia vui mừng, cười nói: “Đã lâu không gặp, xem ra Công chúa sống rất hạnh phúc, chúc mừng.” Mấy ngày nay Từ Thanh Trần cũng bận rộn sự vụ, tuy hôm qua Công chúa An Khê đã đến nhưng cũng không có thời gian gặp mặt một lần. Lại không nghĩ tới vừa mới hồi phủ thì đã nhìn thấy một màn như vậy. Nghi hoặc nhướng đôi mày tuấn tú, Từ Thanh Trần nhìn qua hai người đang đánh nhau đến không còn phong độ gì ở trước mắt.
Công chúa An Khê hơi ngượng ngùng cười cười, kể đơn giản lại chuyện đã xảy ra cho Từ Thanh Trần. Hóa ra, sau khi Công chúa An Khê ra khỏi phủ thì mới phát hiện cái túi thơm luôn mang trên người đã rơi mất trong Định Vương phủ. Vốn chuyện này cũng không phải là chuyện quan trọng gì, nhưng trong cái túi thơm kia lại có tín vật của Nam Chiếu Vương. Vì vậy mới cùng Vương phu trở lại Định Vương phủ để tìm. Nhưng vừa đi vào sân lại đụng phải Mặc Cảnh Lê đang nổi giận đùng đùng xông ra ngoài. Mặc Cảnh Lê chỉ lo đi về trước, nên suýt chút nữa đã đụng trúng Công chúa An Khê đang mang thai. Vốn chuyện như vậy thì chỉ cần Mặc Cảnh Lê nói lời xin lỗi là xong rồi, nhưng ai biết tâm tình Mặc Cảnh Lê đang cực kém, không xin lỗi thì cũng thôi đi, lại còn mở miệng chửi mắng, châm chọc Công chúa An Khê đã lớn bụng mà còn không biết an phận lại chạy khắp nơi. Sao Công chúa An Khê lại có thể là đối tượng mặc cho người ức hiếp được, cũng châm chọc lại rằng tuổi đã hơn nữa đời người rồi mà dưới gối vẫn không con còn ghen ghét người khác có con không chút lưu tình nào. Ai ngờ lần này lại trùng hợp đâm trúng chỗ đau của Mặc Cảnh Lê, sắc mặt Mặc Cảnh Lê trầm xuống muốn đánh Công chúa An Khê. Thân là chồng, đương nhiên Phổ A sẽ không cho phép có người ức hiếp vợ của mình, vì vậy hai người liền đánh nhau ngay tại Định Vương phủ.
Đánh một trận như vậy, cơn giận của Công chúa An Khê cũng đã dần dần tiêu tan. Dùng ngôn ngữ của Nam Chiếu ra hiệu cho Phổ A đừng đánh nữa, Phổ A nghe thấy lời nói của Công chúa An Khê, ngay lập tức liền ngừng tay tránh qua một bên. Thấy hắn ta dừng tay, Mặc Cảnh Lê cũng không dây dưa nữa mà đứng dậy dùng tay lau vết máu bên môi.
Đợi đến khi Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu chạy tới, thì chỉ nhìn thấy hai người đã tự dừng tay, chỉ là lẫn nhau đều không chịu thua mà đang trừng đối phương. Trên mặt hai người đều để lại không ít vết thương. Trên mặt Phổ A sưng lên một khối lớn; trên môi của Mặc Cảnh Lê thì bị rách chảy máu, mắt cũng bầm một con. Mọi người ở đây nhìn thấy vậy thì đều im lặng. Diệp Ly đứng ở bên người Mặc Tu Nghiêu, trong lòng thầm bật cười. Qua nhiều năm như vậy, cũng đã quen với việc văn nhân hào hoa phong nhã, quân tử chỉ động khẩu không động thủ; còn quân nhân thì đương nhiên mới dùng võ công để phân định thắng bại. Cho dù binh lính trong quân doanh thì bình thường cũng sẽ không nghĩ đến cách đánh nhau như dân chúng bình thường nơi thôn dã như vậy. Đột nhiên lúc này lại tận mắt nhìn thấy tạo hình của Mặc Cảnh Lê thì thật sự là trong lòng có chút không nhịn được mà vui vẻ.
“Định Vương, Vương phi, thật có lỗi.” Phổ A đi đến, dùng ngôn ngữ Đại Sở không được lưu loát xin lỗi Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly.
Mặc Tu Nghiêu cười khẽ một tiếng, nói: “Không sao, Vương phu Nam Chiếu không bị thương chứ?” Phổ A lắc đầu, đứng ở bên người Công chúa An Khê. Công chúa An Khê thấy gò má nửa bên mặt của hắn bị sưng lên, thì liền lấy khăn tay ra lau sạch vết bụi dơ dính trên mặt của hắn, nói với Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu: “Là chúng ta thất lễ, mong Định Vương và Vương phi thứ lỗi.”
Trên đường đi đến đây, Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu cũng đã nghe Mặc tổng quản kể lại mọi chuyện đã xảy ra, nên tất nhiên sẽ không trách lên đầu Phổ A, mỉm cười nói: “Ngay tại trong Định Vương phủ mà suýt nữa lại để cho Nữ Vương bị thương, là lỗi của chúng ta mới đúng.”
Ở bên kia, công chúa Tê Hà và Diệp Oánh cũng vây quanh Mặc Cảnh Lê, lau mặt cho hắn, hỏi han ân cần. Mặc Cảnh Lê nhìn lướt qua bên phía Công chúa An Khê đang vui vẻ hòa thuận, có chút không kiên nhẫn đẩy công chúa Tê Hà và Diệp Oánh đang lau mặt cho hắn ra, xoay người phẩy tay áo bỏ đi. Công chúa Tê Hà sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn Công chúa An Khê giậm chân thật mạnh rồi vội vàng đuổi theo. Chỉ còn lại có mỗi Diệp Oánh hơi thất thần nhìn qua bóng lưng đã đi xa của Mặc Cảnh Lê, bên môi hiện lên một nụ cười khổ, hơi gật đầu với đám người Diệp Ly rồi mới xoay người rời đi.
Nhìn Mặc Cảnh Lê rời đi, Công chúa An Khê mới hỏi: “Ai chọc hắn ta vậy?”
Diệp Ly lại cười nói: “Người như Lê Vương, không có ai chọc đến hắn ta thì chính hắn ta cũng có thể nổi giận một cách không hiểu nổi. Tỷ không sao chứ, có muốn kêu đại phu xem không?” Công chúa An Khê lắc lắc đầu nói: “Không sao, chỉ bị hắn ta đẩy một cái mà thôi, không có bị thương.” Lúc này, Diệp Ly mới yên tâm, gật đầu cười nói: “Không có việc gì là tốt rồi.”
Công chúa An Khê nhìn cửa lớn như có điều suy nghĩ. Nghĩ nghĩ một lát vẫn nói với Diệp Ly: “Mọi người vẫn nên coi chừng một chút, tỷ thấy với tính tình của Lê Vương không chừng sẽ gây ra chuyện gì đó.”
Với sự nhắc nhở của Công chúa An Khê, tất nhiên Diệp Ly sẽ nhận một cách thoải mái, cám ơn một lần nữa. Lại mời vợ chồng Công chúa An Khê ở lại Vương phủ dùng bữa trưa xong rồi về.
Trong Dịch quán của Đại Sở ở Ly thành, Diệp Oánh đi vào đại sảnh liền nhìn thấy Mặc Cảnh Lê đang ngồi trong đại sảnh uống trà. Chỉ nhìn sắc mặt của hắn ta thì đã biết rõ lúc này tâm tình của hắn ta tệ vô cùng, mấy năm nay, Diệp Oánh cũng không còn là thiếu nữ luôn ôm mộng đẹp không hiểu biết gì nữa, nên tất nhiên không muốn lại gần hắn ta vào lúc này. Kinh nghiệm trong quá khứ nói cho nàng biết lúc này mà đụng vào thì sẽ chỉ trở thành nơi trút giận của Mặc Cảnh Lê mà thôi. Bước chân ngừng lại một chút, Diệp Oánh liền muốn xoay người rời đi.
“Ngươi đi đâu vậy?” Sau lưng, giọng nói lạnh lùng của Mặc Cảnh Lê vang lên.
Diệp Oánh khẽ giật mình, phục hồi tinh thần lại nhìn hắn ta, nói: “Ta về phòng nghỉ ngơi.”
“Vì sao bây giờ mới về?” Mặc Cảnh Lê hỏi. Diệp Oánh không khỏi cười khổ. Lúc nãy, Mặc Cảnh Lê nổi giận đùng đùng đi mất, công chúa Tê Hà cũng nhanh chóng đuổi theo trước nàng. Đợi đến khi nàng ra đến cửa chậm hơn một bước thì tất cả tùy tùng của Lê Vương phủ cũng đã đi theo mất. Cuối cùng, nàng chỉ đàng phải tự đi bộ từ từ về. Đường đường là Lê Vương phi lại bị không để ý đến nước này, cũng được xem là hiếm thấy.
“Ta ở bên ngoài tản bộ, nên mới về trễ một chút.” Diệp Oánh nói một cách thản nhiên.
Kỳ thật ngay lúc Mặc Cảnh Lê hỏi ra khỏi miệng thì cũng đã nghĩ tới chuyện lúc nãy. Chỉ là, nhìn Diệp Oánh điềm đạm đáng yêu trước mắt lại giống như từng giây từng phút đều đang nhắc nhở hắn đã từng mất đi cái gì. Đặc biệt là dưới tình huống hắn vừa mới gặp Diệp Ly, còn bị nàng ta châm chọc một trận không chút lưu tình nào. Đã từng có vô số lần, Mặc Cảnh Lê luôn nghĩ tới: Nếu ngày trước không có ở cùng với Diệp Oánh, nếu lúc trước hắn cưới vào cửa là Diệp Ly, thì có phải tất cả mọi chuyện sẽ không giống như bây giờ không? Không biết bắt đầu từ lúc nào, mỗi lần nhìn thấy Diệp Ly mỉm cười xinh đẹp đứng cùng Mặc Tu Nghiêu, thì Mặc Cảnh Lê đều cảm thấy trong lòng như đang có một con rắn độc cắn xé hành hạ vậy.
Trầm mặc một lúc, Mặc Cảnh Lê mới hỏi Diệp Oánh: “Mấy hôm trước, Diệp Ly kéo ngươi đi ra ngoài nói chuyện riêng, các ngươi đã hàn huyên những gì?”
Trong lòng Diệp Oánh lạnh lẽo, cúi đầu xuống nói một cách thản nhiên: “Cũng không có gì. Định Vương phi nói, bây giờ, bà nội và cha đều đang ở Ly thành, kêu ta có rảnh thì đến thăm họ.”
“Chỉ có như vậy?” Mặc Cảnh Lê bất mãn nhíu mày, Diệp Oánh gật đầu, “Chỉ có như vậy, quan hệ giữa ta và Định Vương phi cũng không tốt, nên cũng không có chuyện gì để nói.”
“Thật sao?” Mặc Cảnh Lê trầm tư một lát, rồi nói: “Nếu đã như vậy, thì ngươi liền sắp xếp thời gian đi thăm đi.” Diệp Oánh trầm mặc gật đầu, nói: “Ta đã biết, ta về phòng nghỉ ngơi trước.”
Đợi đến khi Diệp Oánh đi khỏi, công chúa Tê Hà mới đi ra từ bên trong, đi đến ngồi xuống bên người Mặc Cảnh Lê, hỏi: “Vương gia, chàng thật sự tin lời nàng ta nói sao?” Mặc Cảnh Lê nghiêng đầu nhìn nàng ta, hỏi một cách thản nhiên: “Nàng có ý gì?”
Trong lòng công chúa Tê Hà cả kinh, vội vàng cười nói: “Gì mà có ý gì, ta chỉ cảm thấy hôm đó nàng ta và Định Vương phi hàn huyên với nhau rất lâu, sao chỉ có thể nói mỗi chuyện Diệp gia mà thôi.” Mặc Cảnh Lê “Hừ” khẽ một tiếng, nói: “Vô luận nàng ta đã nói gì với Diệp Ly, thì cũng đều không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của Bản vương.” Diệp Oánh có bản lãnh bao nhiêu, Mặc Cảnh Lê biết rất rõ, hắn chưa từng cho rằng Diệp Oánh có năng lực gì có thể tạo thành uy hiếp cho chính mình. Lạnh nhạt liếc công chúa Tê Hà, Mặc Cảnh Lê nói: “Nàng cũng an phận một chút đi, ít đi trêu chọc nàng ta. Đến cùng thì nàng ta vẫn là Đích phi của Lê Vương phủ, hơn nữa còn là em gái của Diệp Ly. Đằng nào thì Bản vương cũng phải cho Diệp Ly mấy phần mặt mũi.”
Nụ cười trên mặt công chúa Tê Hà cứng đờ, đè nén hận ý dành cho Diệp Ly ở trong lòng xuống, nũng nịu cười nói: “Ta đã biết, người ta đã đi theo chàng không danh không phận nhiều năm như vậy, đã từng nói gì sao?” Mặc Cảnh Lê thoả mãn gật đầu, nói: “Vậy là tốt rồi, nàng yên tâm. Sau này, chắc chắn Bản vương sẽ không bạc đãi nàng.” Tê Hà công chúa cố nặn ra một nụ cười, nói: “Ta biết Vương gia đối xử với ta tốt nhất.”
Ngoan ngoãn dựa vào lòng Mặc Cảnh Lê, trên dung nhan xinh đẹp của công chúa Tê Hà đã bắt đầu trở nên vặn vẹo. Trong đôi mắt xinh đẹp cũng tràn đầy hận ý. Nàng vì Mặc Cảnh Lê mà đánh mất thân phận Công chúa cao quý, không danh không phận ở bên cạnh hắn ta mười năm, nếu nói nàng chưa từng hối hận thì đó là tuyệt đối không thể, từ lâu nàng đã không còn là công chúa Nam Chiếu vì Mặc Cảnh Lê mà không quan tâm gì cả đuổi theo đến tận Đại Sở vào năm đó nữa. Nhưng có hối hận thì lại có tác dụng gì? Nàng đã bị hoàng thất Nam Chiếu xoá tên, cho dù có trở về Nam Chiếu thì cũng sẽ chỉ bị các thần dân phỉ nhổ và khinh thường thôi, nàng chỉ có thể đi theo bên người Mặc Cảnh Lê. Nhưng Mặc Cảnh Lê lại vì một Diệp Ly, mà dùng đủ hết các loại lý do kéo dài không chịu phế bỏ ngôi vị Vương phi của Diệp Oánh. Cảnh Lê ca ca, sao chàng lại có thể đối xử với ta như thế?
Cũng ôm công chúa Tê Hà, Mặc Cảnh Lê vẫn không yên lòng, vừa không để ý vuốt ve mái tóc của công chúa Tê Hà, vừa trầm tư, hắn nhớ. . . Hắn còn một quân cờ vẫn chưa sử dụng tới.
Vô luận mọi người trong Dịch quán có những tính toán và tâm tư gì, thì toàn bộ Ly thành vẫn là một mảnh ca múa mừng cảnh thái bình. Sáng sớm hôm sau, vị khách quý của quốc gia cuối cùng đến tham dự tiệc mừng thọ cũng đã đến cửa Định Vương phủ. Vẫn là do đích thân Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu đi ra ngoài đón tiếp, nhìn một nhóm người mặc trang phục Bắc Nhung và Trung Nguyên khác nhau đang đứng trước cửa lớn, bên môi Mặc Tu Nghiêu câu lên một nụ cười cực lạnh.
“Định Vương, Định Vương phi, nhiều năm không gặp, thật sự là hạnh ngộ!” Thái tử Bắc Nhung Gia Luật Hoằng dẫn đầu tiến lên chắp tay cười vang nói. Ngược lại Gia Luật Dã đang đứng bên cạnh vẫn mang theo sắc mặt lạnh lẽo, cũng càng nhiều thêm mấy phần thách thức và địch ý. Bây giờ, đại quân Bắc Nhung còn đang giằng co với Mặc gia quân ở phương Bắc, mà Gia Luật Dã lại là Thống soái của đại quân Bắc Nhung, nên tất nhiên sẽ không cho Mặc Tu Nghiêu sắc mặt tốt gì.
Mặc Tu Nghiêu cười khẽ một tiếng nói: “Thái tử khách khí, nhiều năm không gặp, uy nghiêm của Thái tử điện hạ càng lớn.” Ngược lại, Gia Luật Hoằng lại nhìn Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly đầy hâm mộ, thở dài: “Không bằng Vương gia và Vương phi vẫn trẻ mãi không già.” Dân tộc ở tái ngoại như Bắc Nhung luôn rất dễ trông có vẻ già, lúc gặp nhau vào mấy năm trước thì nhìn như tuổi tác của mọi người cũng không khác biệt quá lớn, nhưng bây giờ, nhoáng một cái đã qua sáu bảy năm, lúc này gặp lại thì Thái tử Bắc Nhung đã có râu ngắn, hơn nữa, thân hình cũng đã không còn thon dài cao ngất như lúc trước nữa. Nhưng Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly lại vẫn như mới hơn hai mươi, phiêu dật xuất trần. Hai người đứng cùng nhau lại càng như thần tiên quyến lữ, sao có thể không làm cho người ta sinh lòng hâm mộ?
“Thái tử quá khen.” Diệp Ly mỉm cười nói, nhìn thấy Từ Hồng Ngạn cùng về với bọn họ trên mặt cũng hiện lên thêm mấy phần vui vẻ chân thật, “Cậu hai cũng xem như đã về rồi, đi đường vất vả, trên đường có thuận lợi không ạ?”
So vói Trung Nguyên, ngược lại Bắc Nhung lại gian khổ hơn, dù Từ Hồng Ngạn chỉ đi mấy tháng nhưng rõ ràng cũng gầy không ít. Từ Hồng Ngạn nhìn Diệp Ly cười nói: “Mọi chuyện đều tốt, Ly nhi sinh con, cậu cũng không về kịp. Hai cháu đều khỏe chứ?” Diệp Ly cười nói: “Lại khiến cho cậu quan tâm rồi, bọn chúng đều rất tốt.”
Mặc Tu Nghiêu nắm tay Diệp Ly cười nói: “A Ly, vẫn nên mời Thái tử và Thất hoàng tử Bắc Nhung vào phủ uống tách trà rồi trò chuyện tiếp đi. Cậu đi đường cũng mệt mỏi rồi, vẫn nên vào phủ nghỉ ngơi cho khỏe trước rồi nói sau.” Diệp Ly áy náy, gật đầu nói: “Gia Luật Thái tử, Thất hoàng tử, mời vào trong.” Gia Luật Hoằng mỉm cười gật đầu, ngược lại, lúc Gia Luật Dã đi ngang qua bên người Diệp Ly lại liếc nhìn xuống nàng, giống như chán ghét Diệp Ly vô cùng. Thần sắc như thế thật ra khiến cho Diệp Ly hơi tò mò nhíu mày, tuy cho tới bây giờ quan hệ giữa nàng và Gia Luật Dã đều không thể nói là tốt, nhưng Gia Luật Dã cũng chưa từng để lộ ra sự chán ghét dành cho nàng rõ ràng như thế. Nói chính xác hơn là, chưa từng có ai biểu lộ ra sự chán ghét rõ ràng như thế ở trước mặt Diệp Ly, điều này lại làm cho nàng không thể không hiếu kỳ nhiều thêm mấy phần.
Vừa vào Vương phủ, Từ Hồng Ngạn liền trực tiếp tự đi rửa mặt nghỉ ngơi. Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly dẫn khách vào đại sảnh ngồi uống trà. Diệp Ly dùng ánh mắt dò xét nhìn cô gái áo trắng đang mang khăn che mặt ngồi bên người Gia Luật Dã, ngược lại không để ý đến công chúa Dung Hoa thân là Thái tử phi Bắc Nhung. Dường như phát hiện ánh mắt dò xét Diệp Ly, Gia Luật Dã hung hăng trừng mắt liếc nhìn Diệp Ly, sắc mặt hơi bất thiện. Gia Luật Hoằng ngồi ở đối diện hắn ta khẽ nhíu mày, hình như hơi bất mãn với hành vi của em trai.
Mặc Tu Nghiêu dựa vào ghế, một tay không chút để ý nào vòng qua eo Diệp Ly, thần sắc lạnh nhạt nhìn mấy người trước mắt.
Diệp Ly đặt chén trà xuống, gật nhẹ đầu với công chúa Dung Hoa, ngậm cười hỏi: “Từ khi từ biết ở Sở kinh vào năm đó, vậy mà đã qua gần mười năm. Công chúa ở Bắc Nhung vẫn mạnh khỏe chứ?”
Công chúa Dung Hoa tươi cười đúng mực, so với lúc ở Sở kinh năm xưa lại càng nhiều thêm mấy phần đại khí thuộc về tái ngoại rồi lại không mất tôn quý của hoàng tộc Trung Nguyên, “Cám ơn Vương phi quan tâm, Bản cung ở Bắc Nhung đều rất tốt. Điện hạ cũng đối xử với ta vô cùng tốt.” Nói xong, liền ngẩng đầu cười khẽ với Gia Luật Hoằng một tiếng, Gia Luật Hoằng cũng cười lại một tiếng, thoạt nhìn quan hệ vợ chồng cũng không bởi vì Bắc Nhung xuất binh đánh Đại Sở mà đã bị ảnh hưởng quá nhiều.
“Vậy là tốt rồi.” Diệp Ly cười nói, nghiêng đầu nhìn qua cô gái che mặt bên người Gia Luật Dã, nhướng mày nói: “Thất hoàng tử, vị này chính là Thất hoàng phi sao?”
Gia Luật Dã gật đầu nói: “Đúng vậy, đây chính là ái phi của Bản vương, Thanh Y Na.”
Diệp Ly mỉm cười nói: “Bản phi nhớ không lầm, thì Thanh Y Na trong ngôn ngữ của Bắc Nhung có nghĩa là cô gái xinh đẹp nhất. Chắc Kỳ Vương phi là một giai lệ tuyệt sắc.” Gia Luật Dã cũng không phủ nhận, gật đầu nói: “Đúng vậy, ái phi của Bản vương đúng là giai nhân tuyệt sắc thế gian khó gặp.” Nghiêng người nắm tay của Thất Vương phi, trong mắt cũng mang theo dịu dàng và sủng nịch nhàn nhạt, giống như đang muốn so ân ái với đôi vợ chồng Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu vậy. Có điều, xưa nay Gia Luật Dã tự cho mình rất cao, nên cô gái có thể làm cho hắn ta cảm phục như thế, thì chắc hẳn dung nhan tuyệt đối sẽ không xấu chỗ nào.
Diệp Ly cũng không để ý lời nói mang theo mấy phần khiêu khích rõ ràng của Gia Luật Dã, lại cười nói: “Không thể nhìn thấy dung nhan tuyệt sắc của Thất Vương phi, ngược lại Bản phi vẫn thấy hơi tiếc nuối.”
Công chúa Dung Hoa ngồi bên cạnh cười khẽ một tiếng, nói: “Vương phi cũng không cần tiếc nuối, Thất Vương phi đúng là tuyệt sắc, nhưng xưa nay Đại Sở không thiếu nhất chính là tuyệt sắc. Năm đó khi Vương phi vẫn còn Sở kinh, không phải cũng đã gặp không ít tuyệt sắc sao?” Đôi mắt Diệp Ly chớp một cái, ánh mắt lại thoáng lướt qua người cô gái áo trắng, cười nói: “Công chúa nói rất đúng, những cái khác không nói, chính là tuyệt sắc Sở kinh dưới ngòi bút của công tử Minh Nguyệt năm xưa, vô luận lấy một người nào trong số đó ra cũng đủ để khuynh quốc khuynh thành, chỉ đáng tiếc… Mà thôi, đại hôn của Thất hoàng tử, Bản phi và Vương gia lại không được biết, có thời gian lại không thiếu được phải tìm Thất Vương tử đòi một ly rượu mừng mới được.”
Gia Luật Hoằng cười nói: “Vương phi không cần phải lo lắng, rượu mừng còn chưa muộn, đợi đến khi Thất đệ và đệ muội đại hôn, Vương phi lại đòi cũng không muộn.” Ngụ ý chính là, Gia Luật Dã và cô gái này căn bản còn chưa đại hôn. Cô gái này cũng không được xem là Thất hoàng phi danh chính ngôn thuận.
Sớm đến như vậy, trong lòng Diệp Ly cũng đánh giá thấp thân phận của cô gái trước mắt. Mỉm cười nói theo: “Như vậy, đến lúc đó cũng phải chúc mừng Thất hoàng tử rồi. Mong rằng đến lúc đó Thất hoàng tử vui lòng thưởng cho một ly rượu mừng.”
Gia Luật Dã bình tĩnh đánh giá Diệp Ly, sau một lúc lâu, mới mở miệng nói: “Đến lúc đó chắc chắn mời Định Vương và Vương phi đại giá quang lâm. Mong rằng hai vị đừng ghét bỏ.”
Diệp Ly quay đầu mím môi cười cười với Mặc Tu Nghiêu, “Vương gia, Thất hoàng tử mời chúng ta tham gia hôn lễ của ngài ấy, Vương gia nói có đi hay không đây?”
Mặc Tu Nghiêu cúi đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn qua Diệp Ly, ôn nhu nói: “A Ly nói đi thì đi, nói không đi thì không đi.”
Diệp Ly thoả mãn cười, ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra người lụa trắng thoáng hiện lên một tia oán hận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.