Quyển 1 - Chương 406: Kinh nghi khó an
Phượng Khinh
10/05/2016
Edit: Ca Tang
Beta: Sakura
Ngày hôm nay, hoàng đế Đại Sở ở tạm trong phủ Thái Thú thành Lật Dương xảy ra chuyện lớn kinh thiên động địa. Nhưng mà những người biết chuyện tuyệt đối sẽ không nói ra, bởi vì một phần trong đó đã bị Mặc Cảnh Lê diệt khẩu, còn những người không bị diệt khẩu tất thì đều là tâm phúc của Mặc Cảnh Lê cộng thêm việc không có lá gan đó. Tất cả danh môn hiển quý cho tới dân chúng bình thường trong thành Lật Dương đều không biết chuyện gì xảy ra. Cũng chỉ biết rằng tối qua quân lương của Sở quân bị Mặc gia quân đốt mà thôi.
Trong phòng Mặc Cảnh Lê, mấy thái y quỳ trên mặt đấy, thân thể run rẩy, không dám nhúc nhích. Mặc Cảnh Lê ngồi trên giường vẻ mặt âm lãnh nhìn chằm chằm đám người phía dưới, khuôn mặt như sắp nổi bão, vặn vẹo mà dữ tợn.
“Nói cho trẫm. . . có thể chữa khỏi hay không? ” hồi lâu sau, Mặc Cảnh Lê mới lạnh giọng hỏi.
Trong phòng trầm mặc hồi lâu mới có một thái y nơm nớp lo sợ nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng. . . Chuyện này, thích khách. . . Thích khách hạ thủ quá nặng. Hơn nữa. . . Còn hạ độc, chúng thần vô năng, thật sự không cách nào xoay chuyển…”
Trên mặt Mặc Cảnh Lê thoáng qua một tia sát khí, cười lạnh nói: “Kéo ra ngoài, chém ! Nếu vô năng thì ngươi còn sống làm gì? ” Hai thị vệ đi vào, đem thái y mới vừa nói chuyện kéo ra ngoài. Thái y hoảng sợ kêu lên: “Hoàng thượng tha mạng ! Hoàng thượng. . . Hoàng thượng tha mạng ! ” đáng tiếc Mặc Cảnh Lê không chút để ý tới hắn, ngược lại nhìn chằm chằm đám thái y vẫn đang quỳ bên giường, hỏi: “Các ngươi thì sao?”
Mấy thái y đã sớm bị thủ đoạn lãnh khốc thiết huyết của Mặc Cảnh Lê dọa đến hồn vía lên mây, vội vàng nói: “Chúng thần nhất định. . . Chúng thần nhất định làm hết sức. . . Hoàng thượng tha mạng a…”
“Làm hết sức? ” Mặc Cảnh Lê rất không hài lòng,nhóm thái y vội vàng sửa lời : “Chúng thần nhất định sẽ chế ra giải dược, nhất định sẽ chữa khỏi cho hoàng thượng. . . Nhất định… ” hiện tại ai còn quản tội khi quân là cái gì? Khi quân thì tối nay chết, không khi quân liền lập tức chết. Nhóm thái y vội vàng bảo đảm liên mồm, giống như người nào đó không phải là bị người ta cắt địa phương không nên cắt mà đơn thuần chỉ là không cẩn thận cắt vào tay vậy.
Mặc Cảnh Lê híp mắt, lạnh lùng nói: “Trẫm cho các ngươi ba ngày.”
“Vâng ! Chúng thần tuân lệnh ! ” nhóm thái y rối rít thở phào nhẹ nhỏm, vội vàng đáp ứng.
Nhìn đám thái y bị dọa sợ mất mật, Mặc Cảnh Lê hừ lạnh một tiếng nói: “Cút ra ngoài ! ” nhóm thái y liền lăn một vòng cút ra ngoài đi nghiên cứu phương thuốc. Mặc dù trong lòng bọn họ đều rõ, người đâm bị thương Mặc Cảnh Lê hiển nhiên là muốn chặt đứt gốc rễ của hắn, đừng nói bọn họ có thể nghiên cứu ra giải dược hay không mà cho dù là Trầm Dương, người được xưng là thần y đương thời có mang theo hoa Bích Lạc tới cũng vô dụng. Dù sao. . . Người cũng không phải là cọng hoa củ tỏi, bấm rớt rồi còn có thể mọc ra lần nữa. Nhưng mà không ai trong bọn họ dám nói ra sự thật, dù sao, vết xe đổ đã bày ngay trước mặt bọn họ. Giờ khắc này, mấy thái y thậm chí không nhịn được thầm mong ngóng trong lòng Mặc gia quân nhanh chóng công phá Lật Dương để bọn họ có cơ hội chạy trối chết.
Trong phòng, Mặc Cảnh Lê tựa vào đầu giường nhìn chằm chằm tờ giấy không biết đã xem qua bao nhiêu lần trong tay, ánh mắt biến đổi không ngừng.
“Cựu thần Khâu Ngọc Nam cầu kiến Hoàng thượng. ” ngoài cửa, một giọng nói có chút già nua vang lên. Mặc Cảnh Lê trầm giọng nói: “Vào đi.”
Một lão nhân trên dưới sáu mươi mặc trang phục văn nhân đi vào, nhìn người trên giường một chút, cẩn thận cúi đầu hành lễ, “Không biết Hoàng thượng triệu kiến là có gì phân phó? ” Mặc Cảnh Lê nhìn ông ta hồi lâu, mới hỏi: “Khâu đại nhân, ông cũng được xem là nguyên lão tứ triều phải không?”
Khâu đại nhân vội vàng nói: “Bẩm hoàng thượng, cựu thần quả thực là nhập sĩ vào thời Thái thượng tiên hoàng. ” chỉ tiếc số mệnh ông ta không tốt, năng lực bình thường, diện mạo bình thường, gia thế cũng binhg thường, cho dù đã qua bốn triều đại thì vẫn như cũ không có tiếng tăm gì. Nhưng mà nhìn chung cũng coi như biết cách làm người, những năm này đều an an ổn ổn sống. Tới bây giờ, người có năng lực trong triều kẻ chết người đi, hiện tại mới miễn cưỡng đến phiên ông ta ra mặt. Chỉ là Mặc Cảnh Lê vẫn không coi trọng ông ta, nhưng không còn người nào dùng được nên mới bất đắc dĩ đề bạt ông ta mà thôi.
Mặc Cảnh Lê giơ tay đem tờ giấy đến trước mặt ông ta nói: “Vậy ông xem thử xem có nhận ra chữ này của ai không?”
Khâu đại nhân cẩn thận nhận lấy tờ giấy vừa nhìn đã bị nội dung trong đó làm cho ngẩn người nhưng rất nhanh liền nhận ra ánh mắt âm lãnh của Mặc Cảnh Lê vội vàng tập trung sự chú ý vào chữ viết. Nhíu mày một cái, hồi lâu mới lắc đầu nói: “Bẩm Hoàng thượng, cựu thần. . . không nhận ra chữ viết này.”
Mặc Cảnh Lê cười lạnh một tiếng nói: “Thật sao? Như vậy tức là nhìn không chút quen mắt hả?”
Nhìn quen mắt? Khâu đại nhân không hiểu đưa mắt nhìn tờ giấy lần nữa. Lần này ngược lại quả thật nhìn ra một điểm, do dự một chút mới nói: “Chuyện này. . . Hoàng thượng, chữ viết này hình như là của Sư Tòng. . . Sư Tòng…”
“Sư Tòng Tô Triết, có phải không? ” Mặc Cảnh Lê lạnh giọng hỏi. Năm đó Tô Triết không chỉ là đại nho xếp sau Thanh Vân tiên sinh mà còn là một nhà thư pháp nổi tiếng. Người muốn bái ông ta làm thấy nhiều vô số kể nhưng có cơ hội được Tô Triết dạy dỗ từ thủa vỡ lòng thì chỉ có hai người.
Khâu đại nhân gật đầu nói: “Không sai, chỉ là. . . Chữ viết của người khác xa so với chữ của Tô Triết khi còn sống , chữ Tô Triết tuyển tú, có sự thanh cao cùng cứng cỏi của văn nhân mà chữ viết của người này lại nhiều hơn mấy phần tiêu sái cùng khí phách. Lúc trước có nhìn cũng không nghĩ ra, nhưng nếu như. . . nhìn kỹ thì đúng là có mấy phần bóng dáng Tô Triết, cho nên người này hẳn là từ nhỏ đã theo sư tòng Tô Triết học tập. ” chỉ có bắt đầu học tập lúc còn nhỏ thì thói quen mới khắc vào trong xương. Cho dù về sau tự thành nhất thể thì vẫn có thể lần theo dấu vết.
Mặc Cảnh Lê lại vung ra một quyển sổ con, hỏi: “Hai bút tích này có phải của cùng một người không?”
Khâu đại nhân mở ra, vừa nhìn, liền thiếu chút nữa sợ nhũn người ngã nhào trên mặt đất. Quyển sổ con này là chính là bút tích của Định Vương, mặc dù Mặc Tu Nghiêu không phải là nhà thư pháp nổi tiếng nhưng bởi địa vị và danh tiếng của hắn quá lớn cho nên bút tích của hắn ngẫu nhiên cũng có lưu lạc bên ngoài, thậm chí so với nhiều nhà thư pháp nổi tiếng thì càng đắt giá hơn. Khâu đại nhân làm quan trong triều đã ba bốn mươi năm, đương nhiên cũng đã gặp. Nhưng mà. . . Định Vương không phải đã chết rồi sao?
Khâu đại nhân hoảng sợ nhìn Mặc Cảnh Lê, thậm chí quên mất lễ nghi nên có. Trong lòng âm thầm suy đoán liệu có phải vì chuyện này mà tối qua Hoàng thượng đã giận điên lên không. Nhìn dáng vẻ khiếp sợ của Khâu đại nhân, sắc mặt Mặc Cảnh Lê càng thêm khó chịu. Chẳng lẽ hắn thích bị người ta tưởng mình là kẻ điên chắc? Hắn cầm lá thư này đối chiếu hồi lâu, nhưng mà người để lại thư giống như cố ý, chữ viết trong thư có bảy phần giống với Mặc Tu Nghiêu, nhưng cũng có ba phần không quá giống. Giống như là cố ý viết giống thật mà là giả. Nếu nói Mặc Tu Nghiêu không chết thì hắn cũng đâu cần sửa lại bút tích của mình chẳng thà không để lại thư còn hơn hoặc là tùy tiện tìm cách nào đó che dấu bút tích của mình. Nhưng bây giờ ngược lại Mặc Cảnh Lê không thể không hoài nghi Mặc Tu Nghiêu liệu đã thật sự chết rồi hay chưa. Ngộ nhỡ đây là do Mặc gia quân cố ý làm ra vẻ huyền bí thì chẳng phải hắn ta sẽ mất mặt trước toàn bộ người trong thiên hạ lần nữa sao. Đến lúc đó tất cả mọi người đều sẽ biết, Mặc Cảnh Lê hắn sợ Mặc Tu Nghiêu, ngay cả khi Mặc Tu Nghiêu chết rồi thì vẫn sợ như chim sợ ná.
“Rốt cuộc là có phải không hả?! ” Mặc Cảnh Lê lạnh giọng hỏi.
Khâu đại nhân vẻ mặt đau khổ, nói: “Hoàng thượng. . . Mặc dù hai bút tích này có chút giống, nhưng chỉ sợ là. . . không xuất phát từ tay một người. Hơn nữa. . . Định Vương đã chết rồi.”
“Đi ra ngoài. ” Mặc Cảnh Lê tức giận.
“Vâng, cựu thần cáo lui. ” Khâu đại nhân như được đại xá, vội vội vàng vàng lui ra ngoài.
“Mặc Tu Nghiêu. . . Mặc Tu Nghiêu ! Nhất định là ngươi ! ” Mặc Cảnh Lê cắn răng nghiến lợi kêu lên, vừa đứng dậy liền không cẩn thận động đến vết thương, sắc mặt trắng nhợt suýt nữa hôn mê bất tỉnh. Cũng không biết Mặc Tu Nghiêu dùng thuốc gì, mà lúc đầu hắn không cảm giác được đau đớn. Nhưng sau khi hắn tỉnh lại không lâu thì bắt đầu có cảm giác, sau đó càng ngày càng đau. Mặc Cảnh Lê hung hăng nắm chặt phong thư trong tay, “Mặc Tu Nghiêu ! Trẫm nhất định phải giết ngươi ! Trẫm nhất định phải giết ngươi !”
Mặc Cảnh Lê rất muốn phái người đi tìm kiếm tung tích Mặc Tu Nghiêu sau đó bất kể hắn ta chết thật hay giả chết cũng sẽ giết hắn lần nữa. Nhưng mà những người khác đều không nghĩ vậy, bao gồm cả đám tâm phúc của Mặc Cảnh Lê. Khắp thiên hạ đều biết Định Vương đã chết, hơn nữa còn do Hoàng thượng và Trấn Nam Vương tự mình xác nhận, làm sao có thể chết rồi sống lại? Về phần đêm khuya xông vào phủ Thái Thú mà không bị bất luận kẻ nào phát hiện, nếu Kỳ Lân có thể lặng yên không tiếng động đốt sạch quân lương Sở quân thì đương nhiên cũng có thể lẻn vào phủ Thái Thú. Đại đa số mọi người đều cho rằng đây là hành động khiêu khích cùng cảnh cáo Sở quân của Mặc gia quân, về chuyện Mặc Cảnh Lê cho rằng Mặc Tu Nghiêu còn sống. . . Nhất định là do Hoàng thượng quá lo lắng ! Mặc Cảnh Lê mặc dù rất muốn chứng minh mình đúng, nhưng hắn cũng biết ngày đó Lôi Chấn Đình đã tận mắt nhìn thấy thi thể Mặc Tu Nghiêu. Về chuyện này thì Lôi Chấn Đình tuyệt đối không cần phải lừa hắn. Hơn nữa. . . Hắn cũng không có mặt mũi nào mà đem tờ giấy thích khách lưu lại ra cho mọi người tham khảo. Như thế chẳng phải khiến cho người trong thiên hạ biết được thương thế của hắn sao?
“Nếu như là Định Vương thì hoàn toàn không cần phải che giấu thân phận hay thay đổi bút tích. Mà nếu là thay đổi bút tích mà nói…, thì cần gì phải viết giống Định Vương bảy phần? Rõ ràng là Mặc gia quân cố ý bố trí nghi trận. ” nếu quả thật không muốn người khác nhận ra mà nói thì chẳng cần tìm người viết giùm mà chỉ cần dùng tay trái viết thì người khác sẽ không thể nào nhận ra. Cuối cùng đám thuộc hạ rốt cục thuyết phục Mặc Cảnh Lê thành công, hoặc có thể nói là Mặc Cảnh Lê thuyết phục mình trong lòng. Chỉ đành phái người tăng cường cảnh vệ lần nữa, Mặc Cảnh Lê hết sức u ám giấu mình dưỡng thương trong phủ Thái Thú.
Mặc Tu Nghiêu vẫn dùng một dáng vẻ bình thường xen lẫn trong Mặc gia quân, trên dưới Mặc gia quân ngoại trừ đám người Lãnh Hoài thì không ai biết Định Vương vốn đã qua đời lại đang ngồi uống trà trong đại doanh của bọn họ. Mặc dù Mặc Tu Nghiêu đã dịch dung, nhưng người trong đại trướng vẫn có thể cảm giác được tâm trạng Vương gia rất tốt, vô cùng tốt. Hoàn toàn trái ngược với khi tới đại doanh tối qua, hiển nhiên tối hôm qua Vương gia vào thành đi làm chuyện gì đó khiến tâm trạng hắn cực kỳ vui vẻ.
“Vương gia. . . Có chuyện gì vui vậy? ” Lữ Cận Hiền tò mò hỏi. Những người khác mặc dù đều mang dáng vẻ bận rộn làm chuyện trong tay nhưng lỗ tai đều đã dựng hết cả lên.
Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nói: “Sáu đại thế gia Vân Châu đều đồng ý quy thuận Định Vương phủ, có tính là chuyện vui hay không?”
Mọi người xem thường ra mặt, đây mà là chuyện vui gì. Bọn họ ai không biết mấy gia chủ thế gia đại tộc này hễ gặp chuyện bất đắc dĩ liền sẵn sàng đầu nhập về phía Mặc Cảnh Lê. Giữa Mặc Cảnh Lê và Định vương thì rõ ràng Định Vương phủ có ưu thế hơn nhiều. Nếu như là Mặc Cảnh Kỳ thì còn có thể nói là danh chính ngôn thuận vì đại nghĩa nhưng đổi lại là Mặc Cảnh Lê kẻ soán vị giết huynh giết cháu này thì, ngay cả chút thân phận cuối cùng cũng không giữ được.
Mặc Tu Nghiêu cười híp mắt nói: “Cái khác. . . Phật viết: không thể nói… ” chỉ cần nghĩ tới dáng vẻ hiện giờ của Mặc Cảnh, Mặc Tu Nghiêu liền cảm thấy nỗi buồn bực mấy ngày nay hóa thành hư không. Tối hôm qua nhịn xuống ý định hạ sát thủ, bỏ qua cho Mặc Cảnh Lê một mạng quả thật là quá chính xác. Suy nghĩ một chút, Mặc Tu Nghiêu nhướng mày nói: “Lữ tướng quân, trong vòng ba ngày có thể đánh hạ Lật Dương không? ” Lữ Cận Hiền cười nói: “Vương gia yên tâm, tuyệt đối không thành vấn đề. Đội ngũ lương thảo của Sở quân đã tới rồi, muộn nhất là tối nay sẽ đến. Đến lúc đó chúng ta có thể động thủ.”
Mặc Tu Nghiêu nhướng mày nói: “Ông định thừa dịp đội vận lương Đại Sở tới thì giết vào sao?”
Lữ Cận Hiền gật đầu, quả thật ông có chủ ý này. Huống hồ, lúc Vương phi rời đi đã thông báo. Trong số phú thương Giang Nam cung cấp lương thảo cho Sở quân thì có một nửa là người Định vương phủ những lương thảo kia căn bản chính là giao cho Mặc gia quân, đương nhiên không thể để Mặc Cảnh Lê lấy được. Mặc Tu Nghiêu trầm ngâm chốc lát, lắc lắc đầu nói: “Không, thả ho bọn chúng vào. ” Lữ Cận Hiền không hiểu nhìn về phía Mặc Tu Nghiêu, “Vương gia có ý gì? ” Mặc Tu Nghiêu nói: “Phái người giúp bọn chúng chuyển lương thảo vào. Sau đó… ” lấy ra một bình nhỏ tinh sảo bỏ lên trên bàn, Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt nói: “Biết nên làm thế nào rồi chứ?”
“Vương gia nói là hạ độc? Cách này chỉ sợ không quá an toàn. ” Lãnh Hoài có chút lo lắng nói. Dù sao cũng là vài chục vạn binh mã, chung quy không thể nào toàn bộ đều trúng độc. Chỉ cần bị phát hiện thì rất có thể thất bại trong gang tấc.
Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt nói: “Không cần lo lắng, đây là thuốc Bản vương lấy từ chỗ Trầm Dương. Sau khi dùng một canh giờ mới phát tác. Mặt khác. . . Vật này không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ khiến bọn chúng tạm thời không có khí lực đánh giặc mà thôi. Bản vương cũng không muốn giết quá nhiều người. Từ Thanh Phong.”
“Có thuộc hạ ! ” Từ Thanh Phong đứng dậy lên tiếng.
Mặc Tu Nghiêu vung ra một tờ giấy, nhàn nhạt nói: “Ba canh giờ sau khi lương thảo được chuyển vào thành, Bản vương muốn nhìn thấy đầu những người này.”
Từ Thanh Phong mở tờ giấy trong tay, nhìn lướt qua thầm ghi nhớ trong lòng. Gật đầu nói: “Thuộc hạ tuân lệnh, thuộc hạ lập tức đi an bài.”
Mặc Tu Nghiêu gật đầu một cái dặn dò: “ Lần trước các ngươi vào thành, đã kinh động Sở quân. Nói vậy thủ vệ sẽ càng thêm sâm nghiêm, cẩn thận một chút.”
“Vâng, Vương gia. ” Từ Thanh Phong gật đầu, xoay người đi ra ngoài. Trong trướng, Hà Túc nói: “Vương gia định giết tướng lĩnh Sở quân trước sao? ” chỉ cần tướng lĩnh dẫn binh chết, thì binh mã có nhiều hơn nữa cũng chỉ là một đám ruồi không đầu. Hơn nữa phần lớn binh lính mất đi lực chiến đấu mà nói…thì Mặc gia quân có thể không đánh mà thắng, chiếm lại thành Lật Dương. Lãnh Hoài nhíu mày, do dự một chút mới nói: “Vương gia định hợp nhất tám mươi vạn Sở quân sao?”
Nghe vậy, mọi người đều cả kinh. Lại thấy Mặc Tu Nghiêu hài lòng gật đầu cười nói: “Lãnh tướng quân nói đúng. Lôi Chấn Đình nhất định không ngờ tới. . . đồng minh lão ta bố trí lại đột nhiên quay đầu đánh chính lão.”
“Kế sách của Vương gia quả thật rất hay ! ” Lữ Cận Hiền cũng khen, nếu như thành công mà nói… thì chuyện này nhất định là một kích trí mạng đối với Lôi Chấn Đình. Nhưng mà kế hoạch như vậy, ngoại trừ Mặc Tu Nghiêu ra thì không ai có thể thực hiện. Cho dù đám người Lữ Cận Hiền có thể không đánh mà thắng chiếm lại Lật Dương nhưng uy vọng của ông ta và Lãnh Hoài không đủ để thu phục hơn tám mươi vạn binh mã. Cho nên, đến giờ bọn họ vẫn chưa từng nghĩ tới biện pháp này, cũng không dám nghĩ tới.
Khi bóng đêm lần nữa buông xuống, binh mã Sở quân áp tải lương thảo phía sau quả nhiên đã đến trước thành Lật Dương. Chuyện này đối với Sở quân mới vừa mất đi gần như toàn bộ lương thảo mà nói dĩ nhiên là một tin tốt. Sau khi trải qua một đợt kiểm tra, đại quân vận chuyển lương thảo thuận lợi tiến vào thành Lật Dương. Mặc Cảnh Lê đang nằm ở trên giường uể oải không phấn chấn hiển nhiên không có tâm tư để ý tới mấy chuyện vặt này, chỉ vung tay lên giao cho người phía dưới đi làm. Nhưng hắn không biết rằng, lúc này Trương Bách Vạn người đại diện cho các phú thương Giang Nam chuẩn bị cho đợt lương thảo này hiện đang làm khách trong đại doanh Mặc gia quân.
“Tham kiến Lữ tướng quân, Lãnh tướng quân. ” Trương Bách Vạn nhìn Lữ Cận Hiền và Lãnh Hoài ngồi trên ghế trên, rụt cổ một cái chắp tay nói. Ông ta mặc dù yêu tiền muốn chết nhưng vẫn là lần đầu tiên đối mặt với đám quân nhân một thân sát phạt như Lữ Cận Hiền. So sánh với đám người Lữ Cận Hiền thì mấy tướng quân đã từng gặp ở Nam Kinh kia hiển nhiên không đáng nhắc tới.
Lữ Cận Hiền cười nói: “Trương lão gia không cần đa lễ, chuyện lần này làm phiền Trương lão gia rồi.”
Trương Bách Vạn liên tục xua tay nói: “Không dám, không dám, Đại tướng quân gọi tiểu nhân là Trương Bách Vạn được rồi. Nếu Định Vương phi đã phân phó, bọn ta nào dám không tuân theo? Đại tướng quân yên tâm, sau ngày hôm nay, tiểu nhân bảo đảm Mặc Cảnh Lê sẽ không cách nào lấy từ Giang Nam thêm nửa hạt lương thảo.”
Lữ Cận Hiền hài lòng gật đầu, nhìn dáng vẻ có chút thấp thỏm của Trương Bách Vạn, mỉm cười an ủi: “Trương lão gia cứ yên tâm, Vương phi sớm đã có an bài. Bản tướng quân bảo đảm, cho dù tin tức các ngươi đầu nhập vào Định Vương phủ có truyền tới Giang Nam thì người nhà của các ngươi cũng sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào.”
Ánh mắt Trương Bách Vạn sáng lên, bọn họ làm những chuyện này lo nhất chính là bị Mặc Cảnh Lê phát hiện, dù sao căn cơ của bọn họ vốn ở Giang Nam, mà Giang Nam, vẫn do Mặc Cảnh Lê định đoạt.
“Trương lão gia, có việc cần ông trở về Giang Nam một chuyến, không biết có được không? ” vốn ngồi một bên không nói gì Mặc Tu Nghiêu đột nhiên mở miệng. Vì che giấu hành tung mà Mặc Tu Nghiêu vẫn luôn dịch dung trong quân. Không có một đầu tóc trắng, hơn nữa dung mạo chỉ ở mức bình thường nên cho dù hắn khí thế kinh người thì vẫn rất khó khiến người ta liên hệ hắn với Định vương đã qua đời là một.
Trương Bách Vạn chần chờ một chút, nhìn về phía Lữ Cận Hiền bên trên nói: “Vị này là…”
Lữ Cận Hiền nói: “Vị này là Diệp công tử.”
Mặc dù Trương Bách Vạn không biết vị Diệp công tử này là ai nhưng ít nhất vẫn còn nhớ Định Vương phi là họ Diệp. Hiện nay Định Vương không còn, Định Vương phủ còn không phải do Định Vương phi định đoạt sao? Hơn nữa nhìn thái độ của Lữ Cận Hiền liền biết người nọ là không có thể đắc tội. Vội vàng cung kính nói: “Xin công tử cứ phân phó. ” Mặc Tu Nghiêu lấy ra một phong thư đưa cho Trương Bách Vạn, nói: “Đem phong thư này đưa đến tay người ghi trên đó.”
Trương Bách Vạn sửng sốt, có chút hoài nghi nói: “Chỉ như vậy? ” Hắn vốn tưởng chuyện gì quan trọng, không ngờ chỉ là đơn thuần đưa một phong thư mà thôi. Chuyện này tùy tiện sai bảo người nào cũng được, vị Diệp công tử này lại chỉ đích danh muốn ông ta đưa tin, việc này không thể không khiến ông ta hoài nghi.
Mặc Tu Nghiêu cười nhạt nói: “Trương lão gia không cần do dự, quả thật chỉ là một phong thư mà thôi. Vốn là người nào đưa tin cũng không trọng, nhưng mà. . . Người Định vương phủ tiến vào Giang Nam rất dễ đưa tới sự chú ý của người khác, cho nên mới làm phiền các hạ một chuyến.”
Đây vốn không phải chuyện gì to tát, Trương Bách Vạn đương nhiên sẽ không cự tuyệt. Nhận lấy phong thư gật đầu nói: “Xin công tử yên tâm, tại hạ nhất định sẽ đưa thư đến tận nơi. ” Mặc Tu Nghiêu hài lòng gật đầu cười nói: ” Chỉ cần Trương lão gia có thể đưa thư đến nơi. Tại hạ liền thay Vương phi bảo đảm. . . Tương lai tuyệt đối sẽ không bạc đãi Trương gia.”
Trong lòng Trương Bách Vạn vui mừng, nhìn lại vẻ mặt bình tĩnh của đám người Lữ Cận Hiền, xem ra vị Diệp công tử này quả thật có thể thay Định Vương phi ra quyết định. Nụ cười trên mặt nhất thời càng sâu, gật đầu liên tục nói: “Công tử cứ việc yên tâm.”
Tiễn Trương Bách Vạn rời đi, Lãnh Hoài nhíu mày một cái nói: “Vương gia, Trương Bách Vạn này quá tham tiền, chỉ sợ không tin được.”
Mặc Tu Nghiêu thiêu mi cười một tiếng nói: “A ly chọn hợp tác với ông ta mà không phải người khác thì hiển nhiên là vì ông ta đáng giá.. Hơn nữa. . . Tham tiền cũng không phải là xấu. Người vì tiền mà chết chim vì thức ăn mà bỏ mạng, nếu như ông ta có bản lĩnh thật, Bản vương sẽ không để ý việc ông ta kiếm trác một chút. ” chỉ là nếu như quá đáng quá mà nói… thì hắn cũng không bảo đảm sẽ không bắt ông ta ngay cả căn nguyên gia tộc hắn cũng phải phun ra.
“Nhưng mà. . . Chúng ta nhận được tin tức, quan hệ giữa người này với bên Tây Lăng có chút không rõ ràng. ” Lãnh Hoài cau mày nói. Ban đầu khi Định Vương phi rời đi có lưu lại một phong thư, bên trong nói, người này không thể tin hoàn toàn.
Mặc Tu Nghiêu chẳng nề nà, lại cười nói: “Ông ta là thương nhân, đương nhiên sẽ không đem trứng đặt trong cùng một giỏ.”
“Bức thư Vương gia đưa ông ta viết những gì? ” Vân Đình tò mò hỏi.
Mặc Tu Nghiêu nói: “Viết là. . . Định Vương vẫn chưa chết, hiện tại bị trọng thương sắp chết. Muốn ám vệ Định Vương phủ đang ẩn mình ở Giang Nam đến Nam Chiếu mượn binh, hóa giải tình cảnh Định Vương phi bị vây ở Hồng Nhạn Quan.”
Mọi người nghe mà không hiểu ra sao, đến Nam Chiếu mượn binh? Tình huống của bọn họ còn chưa bết bát đến mức đó đi? Huống hồ. . . Nam Chiếu chấm dứt nội loạn chưa tới mấy năm, lại dây dưa với Tây Lăng một thời gian, cho dù có điều động cả nước thì có thể điều ra được bao nhiêu binh mã chứ?
Suy nghĩ chốc lát, Hà Túc nói: “Vương gia hoài nghi Trương Bách Vạn là người của Lôi Chấn Đình? ” nếu như Trương Bách Vạn thật sự là người của Lôi Chấn Đình mà nói… thì lấy được phong thư này rồi ông ta tuyệt đối sẽ không trở về Giang Nam nữa mà trực tiếp đưa đến tay Lôi Chấn Đình. Mặc Tu Nghiêu lắc đầu nói: “Hiện tại khẳng định ông ta không phải là người của Lôi Chấn Đình nhưng mà sau khi ông ta đọc phong thư này rồi thì không nhất định.”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, lúc này mới sáng tỏ, đây căn bản là một khảo nghiệm của Vương gia dành cho người cầm đầu phú thương Giang Nam Trương Bách Vạn. Nếu như chọn sai mà nói…
Vân Đình cau mày nói: “Như vậy có quá lắm không. . . Dù sao thì hiện tại Trương Bách Vạn cũng không có ý định này. ” cố ý dẫn dắt người khác nổi lên dị tâm, mặc dù phần lớn là do những người này tâm trí không kiên định nhưng mà con người trên cõi đời này chỉ cần là người bình thường thì đều sẽ như vậy . Chỉ cần không cho bọn họ cơ hội thì có lẽ bọn họ vĩnh viễn sẽ không phản bội.
Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt nói: “Giang Nam rất nhanh sẽ cải thiên hoán nhật, đến lúc đó. . . Những người này sẽ trở nên vô cùng quan trọng. Thay vì để những kẻ nay qua trái mai qua phải này phá hỏng chuyện của Bản vương, Bản vương tình nguyện dọn dẹp toàn bộ đổi lại thành người không có dị tâm. ” Có thể cách làm này có chút vô tình, nhưng mà chuyện Mặc Tu Nghiêu cần suy tính quá nhiều. Hắn gánh trên vai hưng suy của toàn bộ Định Vương phủ cùng Mặc gia quân, không có thời gian đâu mà để ý tới từng người có vô tội hay không. Huống hồ, không phải hắn vẫn cho bọn họ cơ hội sao?
Liếc mắt nhìn ánh mắt lạnh lùng của Mặc Tu Nghiêu, Vân Đình thầm than một tiếng trong lòng nhưng cũng không nói nữa. Hắn hiểu ý của Định Vương, so với những lão nhân Mặc gia quân đã trải qua nhiều chuyện này thì hiển nhiên hắn vẫn còn quá mềm lòng, ngây thơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.