Thịnh Thế Đích Phi

Quyển 1 - Chương 193: Kinh thành lai xử

Phượng Khinh

08/07/2015

Phượng Chi Dao đứng ở cửa tự mình bổ não đủ thứ mà quên không nhìn thần sắc Mặc Tu Nghiêu xám xịt đi ra, Diệp Ly nhìn Mặc Tu Nghiêu vẫn ngó chừng Phượng Chi Dao bằng ánh mắt lạnh như dao, bất đắc dĩ kéo ống tay áo hắn lắc lắc. Mặc dù tình cảnh này có bao nhiêu ngại ngùng, nhưng Diệp Ly cũng không phải là nữ tử lớn lên trong thời đại này, kiếp trước còn có chuyện tình gì nàng chưa từng thấy? Cùng lắm bị bắt gặp đúng lúc đang hôn mà thôi, bọn họ là vợ chồng danh chính ngôn thuận đấy. Cho nên Diệp Ly cũng chỉ hơi không được tự nhiên, ngược lại Phượng Chi Dao còn đứng ở cửa, vừa nhìn cái vẻ mặt quái dị quấn quýt kia cũng biết hắn đang tự bổ não quá mức...

Ho nhẹ một tiếng, Diệp Ly nhẹ giọng nhắc nhở: "Phượng Tam, đi vào nói chuyện."

Phượng Chi Dao lập tức phục hồi tinh thần, lại thấy Mặc Tu Nghiêu dùng ánh mắt nguy hiểm mà tối tăm nhìn mình, nhất thời hận không được cho mình một đấm. Phá vỡ chuyện tốt của Vương gia còn không mau chuồn lại ở chỗ này ngẩn người, Phượng Chi Dao hắn quả thật là càng sống càng thụt lùi rồi. Vẻ mặt đưa đám đáng thương nhìn Mặc Tu Nghiêu, Mặc Tu Nghiêu hừ lạnh một tiếng coi như là đồng ý. Phượng Chi Dao lúc này mới vui mừng nói tiếng tạ ơn với Diệp Ly rồi đi đến, nhưng vẫn cẩn thận lựa chọn dựa vào vị trí gần cửa nhất để nếu vạn nhất có xảy ra vấn đề gì cũng dễ dàng chạy trốn.

Diễn xuất của hắn bị hai người Mặc Tu Nghiêu nhìn vào trong mắt, Diệp Ly che miệng cười trộm, Mặc Tu Nghiêu lựa chọn nhíu mi tỏ vẻ không rảnh quan tâm tới hắn, "Kinh thành có chuyện gì?"

Nói đến chính sự, Phượng Chi Dao lập tức khôi phục lại bình thường, cung kính cất giọng nói: "Kinh thành truyền đến tin tức, Mặc Cảnh Kỳ phái hai vị Vương gia, Tô các lão cùng mấy vị trọng thần trong triều đi Tây Bắc. Chỉ sợ ít ngày nữa sẽ đến." Mặc Tu Nghiêu nhướng mày, "Phái trọng thần tới Tây Bắc? Làm cái gì?" Phượng Chi Dao xoa xoa cằm cười nói: "Còn có thể làm cái gì? Đoán chừng là tới thuyết phục Vương gia chứ sao. Hai mươi mấy vạn quân Đại Sở đóng quân Hồng Nhạn quan, lại bị chúng ta không tốn sức chút nào đuổi chạy về quan nội rồi. Lúc ấy Mặc Cảnh Kỳ giận điên lên, liên tiếp hạ mấy đạo ý chỉ trách mắng Vương gia. Lâu như vậy cũng nên phục hồi tinh thần lại rồi." Mặc Cảnh Kỳ cũng không phải thật sự ngu ngốc, chỉ cần Định Vương phủ không thực sự thể hiện ý định, đương nhiên hắn cũng sẽ không cùng Định Vương Phủ xung đột vũ trang vào thời điểm này. Tây Lăng và Bắc Nhung bên kia hắn còn chưa xử lý tốt đâu, nếu hiện giờ Định Vương phủ tiếp tục gây rối, triều đình của hắn liền nguy hiểm rồi. Hắn cũng nhìn ra được Mặc Tu Nghiêu sẽ không dễ dàng trở mặt với triều đình, cho nên mới nhớ tới làm vậy còn có thể khiến cho người trong thiên hạ cảm thấy hắn khoan hậu. Hắn cũng không hiểu, không phải chỉ có hắn cần thời gian, mà hiện tại Tây Bắc Mặc gia quân cũng cần thời gian đấy.

"Có những người nào?" Mặc Tu Nghiêu hỏi.

Phượng Chi Dao nói: "Là Đức Vương Mặc Hà Phi còn có Du Vương Mặc Cảnh Du, còn có lão đại nhân Tô Triết cùng với Lại Bộ Thị Lang Mạc Tiệm."

Mặc Tu Nghiêu gật đầu, Tô Triết và Mạc Tiệm thì không nói, Đức Vương Mặc Hà Phi là nhị ca của tiên đế, Mặc Cảnh Kỳ cũng phải gọi một tiếng Hoàng bá phụ. Du Vương Mặc Cảnh Du, là huynh đệ khác mẹ của Mặc Cảnh Kỳ, bình sinh làm người khiêm tốn không để ý tới thế sự, nhưng không hiểu sao Mặc Cảnh Kỳ lại phái hắn đi. Hai Vương gia hai trọng thần, Mặc Cảnh Kỳ phái sứ giả lần này tới cũng là thành ý mười phần, đáng tiếc Mặc Tu Nghiêu lại không có ý nể mặt hắn. Diệp Ly khẽ chau đôi mi thanh tú, nói: "Một đường từ Tây Bắc đến kinh thành núi cao đường xa, sao Mặc Cảnh Kỳ lại phái cả Tô các lão tới?" Tô Triết đã hơn bảy mươi tuổi rồi, mấy năm này thân thể lại càng không tốt . Theo lý mà nói cho dù có thế nào cũng không ai tính đến chuyện sẽ phái một vị cựu thần già cả như vậy mới đúng. Vạn nhất trên đường đi xảy ra điều gì ngoài ý muốn ngược lại không hay. Phượng Chi Dao suy tư chốc lát nói: "Có khi nào Mặc Cảnh Kỳ biết Tô Túy Điệp còn sống hay không, cho nên mới phái Tô đại nhân tới?"

Mặc Tu Nghiêu nói: "Đã hơn nửa năm rồi, Mặc Cảnh Kỳ quả thật cũng nên biết tin tức này, cho dù lúc trước không biết hiện tại cũng biết. Tô Túy Điệp. . . . . ." Nếu như Tô Túy Điệp có thể khiến cho Mặc Cảnh Kỳ chú ý như vậy. . . . . . sắc mặt Mặc Tu Nghiêu trầm xuống, lạnh lẽo trong mắt càng thêm dọa người.

"Vương gia có tính toán gì không?" Phượng Chi Dao hỏi, hai Vương gia kia hắn không có cảm giác gì, nhưng Tô Triết và Mạc Tiệm đều là đại thần chính trực khó gặp trong triều đấy. Huống chi, Tô Triết cũng được coi là một nửa lão sư của Mặc Tu Nghiêu, cho tới nay Mặc Tu Nghiêu đều tôn trọng ông.

Mặc Tu Nghiêu phất tay một cái nói: "Không cần để ý, Bản vương nghĩ muốnTây Bắc các nơi bổ nhiệm quan viên, ngươi nghĩ có được không?"

Phượng Chi Dao lấy ra một quyển sổ con đưa tới, Mặc Tu Nghiêu tùy ý lật giở rồi đưa cho Diệp Ly bên cạnh, vừa nói: "Cứ làm như vậy đi, tin tức. . . thì sau khi đám người của Mặc Cảnh Kỳ đến rồi hãy thông báo. Lúc trước ngươi nói dân chúng trong thành muốn tổ chức hội đèn lồng để cầu phúc cho Vương phi và Thế tử, cũng định ở cùng một ngày đi. Đến lúc đó trong thành quan viên và dân chúng cùng vui mừng, coi như là nghênh đón sứ giả trong triều. Còn nữa, phủ đệ mới xây thế nào rồi? Chúng ta cứ chiếm phủ Thái Thú mãi cũng không phải chuyện hay. Đợi đến khi tân Thái Thú đắc nhiệm cũng không thể để cho văn phòng người ta làm việc ở chỗ dân cư được?"

Phượng Chi Dao nhất nhất đồng ý, cử động lần này của Mặc Tu Nghiêu rõ ràng là khiêu khích đám sứ giả Mặc Cảnh Kỳ phái tới, có điều hắn thích. Một bên cười nói: "Phủ đệ đã sớm chuẩn bị thỏa đáng. Vốn là phủ đệ của thủ phủ thành Nhữ Dương, người nọ đi theo đóng quân chạy trốn tới quan nội, thuộc hạ sai người đem phủ đệ hai nơi gần nhau cải biến một phen. Mặc dù không bằng được với Vương phủ rộng lớn ở kinh thành, nhưng cũng miễn cưỡng ở được. Phủ đệ kia hiện tại ở phía Đông Nam thành, nhưng dựa theo kế hoạch cải tổ thành Nhữ Dương phía dưới mới trình lên, tương lai sau khi cải biến, phủ đệ này vừa lúc ở vị trí trung tâm thành Nhữ Dương." Những việc vặt này lúc trước tự nhiên sớm đã có người làm qua rồi, chẳng qua lúc trước tâm tình Vương gia không tốt cũng không chú ý đến chuyện dọn nhà..., mà người phía dưới cũng không ai dám nói. Mới đưa đến tình hình hôm nay, tạm thời sự vụ trong thành quan viên vẫn làm việc ở nha môn trước phủ Thái Thú, nhưng sau khi xong việc lại cầm lấy tất cả hồ sơ sổ con đi đường vòng trở về chỗ ở tạm của mình, bình thường thì không sao, nhưng nếu mùa đông hoặc trời mưa, chạy tới chạy lui quả thật rất phiền toái.

"Rất tốt." Mặc Tu Nghiêu vừa lòng gật đầu nói: "Để cho người chọn thời gian thu thập để chuyển ra ngoài."

Phượng Chi Dao cười nói: "Đã sớm chuẩn bị thỏa đáng, Vương gia và Vương phi tùy thời có thể dời qua. Có điều tấm biển của phủ đệ mới phải nhờ Vương gia viết lưu niệm." Chuyện này vốn không cần làm quá, nhưng tước vị hiện giờ của Mặc Tu Nghiêu đã bị Mặc Cảnh Kỳ bác bỏ, trong lúc nhất thời ai cũng không biết nên thay chữ gì cho phủ đệ mới. Cho nên dứt khoát xin Vương gia tự mình đề là được rồi. Mặc Tu Nghiêu cũng không thèm để ý, lạnh nhạt nói: "Cứ đề Định Vương phủ."

Phượng Chi Dao ngẩn người, không phải là tấm biển "Sắc tạo Định Quốc Vương phủ*(nhà vua ra sắc lệnh tạo biển Định Quốc Vương phủ)", mà là ba chữ Định Vương phủ đơn giản. Nhìn bộ dáng không thèm để ý của Mặc Tu Nghiêu, hiển nhiên là căn bản không có đem chuyện Mặc Cảnh Kỳ chiếm lấy tước vị của hắn để trong lòng, không khỏi cười một tiếng nói: "Thuộc hạ tuân lệnh."

Bởi vì Diệp Ly trở về, mặc dù thành Nhữ Dương cũng không có động tĩnh gì lớn, nhưng tất cả mọi người đều có thể cảm giác được sự khác thường. Bách tính trong thành bận rộn cuộc sống của mình, hình như các tướng sĩ đóng quân cũng giống như chủ nhân của bọn họ, thoát khỏi ủ dột lúc trước, lộ ra tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, trong thành vui sướng phồn vinh. Trong viện Diệp Ly vẫn yên lặng thư thái như trước, Từ Thanh Trạch trở về thành ngày thứ hai đã bị Phượng Chi Dao chộp tới đi làm việc rồi, Từ Thanh Phong và Từ Thanh Viêm cũng không có việc gì, mỗi ngày Từ Thanh Viêm liền lôi kéo Từ Thanh Phong đến trong viện Diệp Ly, nếu không nói chuyện phiếm thì đánh cờ, cuộc sống trôi qua nhàn nhã tự tại. Mỗi lần Mặc Tu Nghiêu nhìn thấy đều hận không thể ném bọn họ ra khỏi thành Nhữ Dương. Nhưng hôm đó Diệp Ly chính miệng nói lời yêu, hiển nhiên làm cho tâm tình Mặc Tu Nghiêu tốt lên rất nhiều, nhưng mỗi lần thấy Từ Thanh Viêm vẫn không nhịn được mà cau mày.



Trên bàn cờ, hai quân đen trắng chém giết kịch liệt. Nơi nào đó ngoại viện cũng thường thường vang lên tiếng chém giết không ngừng. Từ Thanh Viêm nắm con cờ trong tay nhíu mày nói: "Ly tỷ tỷ, trong phủ này thật không thích hợp dưỡng thai đâu? Cứ cách mấy ngày lại một hồi như vậy. . . . . ." Lúc này mới ở được mấy ngày, Từ Thanh Viêm cũng đã quen với chuyện thỉnh thoảng xuất hiện thích khách xông vào phủ hành thích. Cho dù là ai thì ngày ngày nhìn thấy cũng sẽ nhìn quen, đối với chuyện này Từ Thanh Viêm quả thật không thể không bội phục tính nhẫn nại của những người này, liên tiếp nhiều lần, lặp đi lặp lại như thế. Đúng là hơi đáng ghét.

Diệp Ly thản nhiên nhận lấy chén canh ngân nhĩ từ nha đầu bên cạnh đưa lên uống một hớp, cười nhẹ: "Cũng không có cách nào, trong phủ này không thú vị lắm, thỉnh thoảng náo nhiệt một chút cũng tốt."

Từ Thanh Viêm cũng đã sớm chấp nhận chuyện này, Mặc Tu Nghiêu sợ người khác quấy rầy Diệp Ly dưỡng thân, trừ mấy người Tần Phong, Trác Tĩnh cùng Trầm Dương Lâm đại phu xem bệnh cho Diệp Ly thì người khác trong phủ đều không được phép đến gần viện của Vương phi. Trong phủ có chuyện gì đều trực tiếp đi bẩm báo Mặc Tu Nghiêu xử lý, ai cũng không dám đem những việc vặt này tới làm phiền Diệp Ly. Chuyện này vốn có ý tốt, nhưng cứ như vậy, Diệp Ly rảnh rỗi quá liền có chút nhàm chán. Khẽ hừ một tiếng nói: "Định Vương đúng là nhỏ nhen, Ly tỷ tỷ ra ngoài một chút thì có làm sao? Sợ người khác nhìn nhiều một cái à, Ly tỷ tỷ xuất sắc như vậy, phải để cho mọi người trong thiên hạ đều ngưỡng mộ ." Nói đến việc này, Từ Thanh Viêm không khỏi đắc ý rồi, thiên hạ mỹ nữ tài nữ nhiều như vậy, nhưng có ai có thể cầm mấy vạn binh lực để chống lại cường địch như tỷ tỷ chứ? Chỉ có tỷ tỷ của Từ Thanh Viêm hắn. Tương lai hắn nhất định cũng sẽ cưới một nữ tử lợi hại như Ly tỷ tỷ.

Diệp Ly giơ tay gõ ót Từ Thanh Viêm, nghiêng về phía hắn rồi nói: "Gọi tỷ phu, đệ ngại Tu Nghiêu hành hạ đệ chưa đủ hả?"

Từ Thanh Viêm nhất thời buồn bực, kinh nghiệm mấy ngày qua đấu pháp với Mặc Tu Nghiêu nói cho hắn biết. Hắn tạm thời không đấu lại Mặc Tu Nghiêu gian trá tiểu nhân kia, mặc dù ở trước mặt Ly tỷ tỷ, Mặc Tu Nghiêu cũng sẽ nhường cho hắn, nhưng sau lưng sẽ lại tìm ám chiêu ngáng chân hắn đấy. Ngày hôm qua lại còn mách Ly tỷ tỷ nói hắn coi trọng cô nương xinh đẹp trong thành, muốn Ly tỷ tỷ viết thư cho cha mẹ hắn để hắn đính hôn. Tin đồn này nếu thật sự truyền tới tai phụ thân, hắn còn không bị lột một lớp da sao? Phía trên mấy ca ca cũng còn chưa có thành hôn đâu. Hắn nhỏ nhất trong nhà mà cũng biết coi trọng cô nương nhà người ta rồi, thì tội danh yêu thích mỹ sắc này chính là của hắn đấy!

"Ly tỷ tỷ cũng biết a." Từ Thanh Viêm ủ rũ, bị Ly tỷ tỷ biết bản thân không đấu lại Mặc Tu Nghiêu làm cho hắn cảm thấy thật mất mặt. Từ Thanh Phong ngồi bên cạnh đang xem cuộc chiến cười một tiếng, giơ tay lên gõ một cái lên đầu hắn rồi cười nói: "Nhị ca, Tam ca đã sớm nói với đệ rồi, chớ có trêu chọc Vương gia, đệ hết lần này tới lần khác đều không nghe."

Từ Thanh Viêm trợn mắt, "Rõ ràng là hắn nhắm vào ta!" Từ Thanh Phong nhướng mày, "Vậy vì sao Vương gia lại không nhắm vào Nhị ca với ta vậy?" Cho nên, còn không phải đệ tự tìm ngược sao? Từ Thanh Viêm gục xuống bàn ai thán."Tam ca, đệ là thân đệ đệ của huynh đấy." Hắn nhớ Tứ ca, nếu như Tứ ca ở đây nhất định sẽ giúp đỡ hắn đối kháng Mặc Tu Nghiêu !

Nghe Từ Thanh Viêm làu bàu, Diệp Ly mỉm cười, hỏi: "Đúng rồi, mấy ngày nay Tam ca ở trong phủ chắc buồn lắm?" Từ Thanh Viêm vẫn còn con nít, ở chỗ mình cũng có thể tìm được việc vui. Từ Thanh Phong một đại nam nhân ở trong phủ cũng không đi, đúng là có chút làm khó hắn rồi. Từ Thanh Phong cười nói: "So với lúc ở trong quân đúng là có chút không thú vị, nhưng cũng không còn cách nào khác. Chờ muội sinh con xong ta sẽ trở về kinh thành. Tam ca và Nhị ca muội đều không ở kinh thành, chắc cha mẹ sẽ lo lắng ."

Nhắc tới cái này, Diệp Ly cau mày nói: "Lại nói, hiện giờ Nhị ca ở Tây Bắc, trong kinh thành hoàng đế có thể làm khó cậu hai hay không? Còn có Tranh Nhi, hôn sự của nàng và Nhị ca vốn định vào năm ngoái, hiện giờ cũng là. . . . . ."

Từ Thanh Phong an ủi: "Không có chuyện gì, Hoàng thượng muốn làm khó Từ gia chúng ta thì cần gì lý do? Sẽ không vì chuyện này mà làm khó cha, hơn nữa phụ thân cũng đã nói. . . Không hy vọng nhị ca trở về lúc này. Cũng không biết kinh thành bây giờ là cái cục diện gì, Nhị ca cũng không phải người mạnh vì gạo, bạo vì tiền như Tứ đệ , lẫn vào trong đó tương lai ngược lại khó mà bứt ra được. Về phần Tần gia tiểu thư. . ."

Từ Thanh Phong có chút bất đắc dĩ gãi gãi đầu, hiện tại hắn cũng chỉ có thể cảm thấy may mắn bản thân còn chưa kịp đính hôn. Nếu không chẳng phải hôm nay sẽ làm trễ nải con gái người ta sao? Tương lai nếu có gì ngoài ý muốn, chỉ sợ còn muốn dính líu đến gia tộc nhà vợ, "Hiện giờ Từ gia chúng ta cũng không tốt đẹp gì, Tần gia tiểu thư còn chưa xuất giá thật ra thì cũng coi như là chuyện tốt. Nghe nói Nhị ca đã cho người ta nói cha mẹ trả lại tín vật, nếu có người trong sạch, liền xin Tần gia tiểu thư tự hành hôn phối."

Diệp Ly cau mày, quan hệ giữa nàng và Tần Tranh vô cùng tốt, làm sao lại nhìn không ra Tần Tranh có tình cảm sâu đậm với Nhị ca nhà mình? Huống chi hai người đính hôn từ nhỏ, mười mấy năm tâm tư Tần Tranh cũng chỉ có thể giắt trên người Nhị ca, hôm nay lại để cho nàng tự hành hôn phối thật sự có chút. . . . . . Mặc dù biết Nhị ca là vì muốn tốt cho Tần Tranh, nhưng vẫn có cảm giác rất cần ăn đòn. Mặt khác, Diệp Ly cũng có mấy phần áy náy với Tần Tranh,. Nói cho cùng ban đầu Nhị ca theo quân tới Tây Bắc, hôm nay dừng tại Tây Bắc không về còn không phải bởi vì nàng sao? Từ Thanh Viêm nhìn Diệp Ly, cười hì hì nói: "Ly tỷ tỷ, điều này cũng không trách tỷ được. Tình cảnh nhà chúng ta, có thể dính líu ít đi một người thì tốt thêm một người. Không chừng ngày nào đó người trong cung kia sẽ tới nhà ta tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội đấy, đến lúc đó chẳng những Tần gia tỷ tỷ, mà ngay cả Tần gia cũng bị liên lụy rồi."

Từ Thanh Phong nhíu nhíu mày, chụp mạnh vào vai Từ Thanh Viêm, "Ngươi tiểu tử này thật là mồm miệng không biết kiêng kỵ!"

Từ Thanh Viêm làm mặt quỷ, chỗ tốt duy nhất ở Tây Bắc đặc biệt là trong phủ này chính là có thể yên tâm nói chuyện, không cần lo lắng tai vách mạch rừng.

Diệp Ly cúi đầu nhìn người mình ngày một nặng nề, thở dài nói: "Hiện tại cũng không thể nói trước được gì. Quay đầu nhờ Tam ca viết thư cho mợ hỏi thăm tin tức Tần gia đi. Tam ca nếu cảm thấy không thú vị, mấy ngày này không ngại đi ở quân doanh ngoài thành một thời gian."

Ánh mắt Từ Thanh Phong nhất thời sáng ngời, ngay cả trên mặt Từ Thanh Viêm cũng nhiều thêm mấy phần hưng phấn cùng tò mò. Mặc gia quân là sư đoàn tinh nhuệ nhất Đại Sở, đương nhiên Từ Thanh Phong ngưỡng mộ đã lâu. Chỉ bởi vì thân phận đặc thù cũng không định hướng đến trong quân doanh, để tránh ngoại nhân nói Diệp Ly không phải. Có chút do dự hỏi: "Chuyện này có hợp quy củ không?" Diệp Ly cười nhạt nói: "Có cái gì hợp với không hợp quy củ, cũng không phải để cho Tam ca đi lãnh binh đánh giặc." Từ Thanh Phong gật đầu cười nói: "Ly nhi nói rất đúng, nếu có thể đi Mặc gia quân, cho dù làm một tên tiểu tốt cũng không sao. Vẫn là không để cho người khác biết thân phận của ta đi."

Vừa chạm mặt mà đến, Tần Phong nghe thấy lời này, nhìn qua Từ Thanh Phong rồi cười nói: "Từ Tam công tử nếu không ngại khổ, không ngại đi tới chỗ tại hạ." Đại doanh Mặc gia quân dù sao bí mật nếu nhiều người biết cũng khó giữ, mà Kỳ Lân lại hoàn toàn trực thuộc Vương phi sẽ dễ dàng hơn. Từ Thanh Viêm nháy mắt, "Tần đại ca, ta cũng có thể đi sao?" Tần Phong nhìn hắn một chút lắc đầu nói: "Ngũ công tử chỉ sợ một ngày cũng không kiên trì được." Từ Thanh Viêm không phục, trừng mắt nói: "Tại sao Tam ca có thể mà ta lại không thể kiên trì được? Ngươi coi thường Bản công tử tuổi còn nhỏ à, Bản công tử càng muốn làm cho ngươi xem!" Tần Phong lắc đầu cười nói: "Tại hạ cũng không phải vì Ngũ công tử còn nhỏ tuổi, lúc này ở chỗ ta còn có hai người còn nhỏ tuổi hơn Ngũ công tử đấy. Có điều Ngũ công tử từ nhỏ quen sống an nhàn sung sướng lại không tập võ nghệ, cho nên ta mới nói Ngũ công tử sẽ không chịu được."

Diệp Ly cười nhìn Tần Phong nói: "Tam ca đi chỗ ngươi cũng được sao?" Tần Phong nói: "Chỉ cần Vương phi nói một câu, Tam công tử tùy thời đều có thể đi."



Diệp Ly khoát tay một cái nói: "Ta và Vương gia đã giao Kỳ Lân cho ngươi, ngươi nói được là được." Mặc dù trên mặt Tần Phong không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng đã vô cùng cảm kích sự tín nhiệm của Diệp Ly. Nhìn Từ Thanh Phong nói: "Đã như vậy, sáng mai Tam công tử đến ngoài thành trình diện đi. Nhưng tại hạ đã nói trước rồi, đến lúc đó sẽ không hạ thủ lưu tình, nếu Tam công tử không chịu nổi thì tại hạ cũng chỉ có thể trả ngươi về." Từ Thanh Phong cũng đã được nghe nói Kỳ Lân thần bí và uy danh, cũng nóng lòng muốn thử, cười vang nói: "Đã như vậy, Tần thống lĩnh cũng không cần gọi ta là Tam công tử gì kia, gọi tên ta là được."

Nói xong những thứ này, Diệp Ly mới hỏi nói: "Lúc này tới đây, là có chuyện gì?"

Tần Phong gật đầu, đưa lên một phần hồ sơ phong kín nói: "Mặc dù Vương gia không cho quấy rầy Vương phi tu dưỡng, nhưng là thuộc hạ vẫn muốn mời Vương phi xem một chút. Đây là kế hoạch huấn luyện tháng sau, muốn mời Vương Phi chỉ điểm một hai." Mấy tháng này đều do một mình Tần Phong chịu trách nhiệm huấn luyện người mới của Kỳ Lân, thỉnh thoảng cùng Trác Tĩnh, Lâm Hàn thương lượng một chút. Điểm xuất phát của Kỳ Lân quá cao, vì vậy trong lòng Tần Phong luôn luôn có mấy phần thấp thỏm. Bây giờ Diệp Ly trở lại tự nhiên không nhịn được muốn để Diệp Ly xem một chút, không nói khen ngợi hay không, ít nhất có thể cho hắn biết huấn luyện của hắn rốt cuộc có vấn đề không. Diệp Ly để hồ sơ qua một bên rồi cười nói: "Lát nữa ta sẽ nhìn, dựa theo ý nghĩ của một mình ngươi mà làm là được. Có thể dạy ngươi phần lớn ta cũng giáo cho ngươi rồi, qua ba tháng nữa. . .ước chừng có thể hành động rồi. Thủ hạ của ngươi cũng nên huấn luyện xong. Đến lúc đó ta sẽ tự mình đi gặp."

Tần Phong mừng rỡ, cười nói: "Tạ ơn Vương phi, thuộc hạ hiểu ." Lập tức liền quyết định đến lúc đó đến xin Vương phi tự mình thiết kế khảo hạch cuối cùng cho đám tiểu tử kia. Năm ngoái khảo hạch cuối cùng của nhóm đầu tiên bởi vì có chuyện xảy ra nên không thể tiến hành, vẫn để cho Tần Phong tiếc nuối mãi, lần này bọn họ đã chuẩn bị tốt lắm.

"Đúng rồi Vương phi, lúc thuộc hạ mới tới thấy ám vệ đang bắt mấy thích khách." Tần Phong nhớ tới tình hình mới vừa rồi sang đây nhìn thấy liền thuận miệng nói.

Diệp Ly mỉm cười nói: "Mấy ngày nay ám vệ bên kia cũng sắp bận rộn chết đi?" Ngày ngày bắt thích khách, hơn nữa toàn bộ đều muốn bắt sống, cũng không biết Mặc Tu Nghiêu tính toán giữ lại những người này làm gì. Tần Phong cười nói: "Còn không phải vậy sao, sáng nay thấy sắc mặt Mặc Hoa rất khó coi . Còn nói muốn mượn phòng giam của chúng ta nữa." Diệp Ly suy nghĩ một chút, nói: "Vô luận như thế nào, đừng để những thích khách kia giam cùng một chỗ với Tô Túy Điệp. Nói một tiếng với Mặc Hoa, nếu không phải người trọng yếu cũng không cần giữ lại làm gì."

Tần Phong gật đầu nói: "Thuộc hạ cũng nói như vậy. Nhưng Vương gia không cho giết, nói là còn có tác dụng." Diệp Ly gật đầu, "Vương gia nói như thế nào thì làm thế đó."

"Bản vương làm gì?" Mặc Tu Nghiêu một thân thanh sam, tóc trắng như tuyết, đứng dưới nguyệt môn mỉm cười nhìn mọi người hỏi.

Thân thể Diệp Ly không tiện, cũng lười đứng dậy cười hỏi: "Tại sao đã trở về rồi, cẩn thận một lát Phượng Tam lại tới đây kêu khổ." Mọi người đứng dậy làm lễ ra mắt, Mặc Tu Nghiêu tùy ý phất tay một cái, đi tới ngồi xuống cạnh Diệp Ly, có chút không vui nói: "Người của Mặc Cảnh Kỳ đến, bọn họ đang chuẩn bị đi nghênh đón. Nếu không sao Bản vương có thể nhàn rỗi trở lại?" Diệp Ly ngồi thẳng dậy, "Đám người Đức vương đến? Vương gia không đi nghênh đón?" Mặc Tu Nghiêu bĩu môi, "Bản vương nào có thời gian kia? Phượng Tam đi." Diệp Ly không nhịn được nhếch miệng, để cho Phượng Tam đi còn không bằng tùy tiện tìm một tướng quân trong quân đi đấy. Mặc dù nói Phượng Chi Dao là thân tín nhất đẳng bên cạnh Mặc Tu Nghiêu, nhưng Phượng Chi Dao cũng không biết là do tính tình cổ quái hay còn có nguyên nhân gì, không chịu tiếp nhận phong thưởng của triều đình. Cho nên cho tới bây giờ Phượng Chi Dao cũng vẫn là một bạch đinh (dân thường) đấy. Hơn nữa chuyện tình hắn quản cũng nhiều, mọi người gọi hắn thế nào cũng là tùy ý. Lên chiến trường gọi hắn là Phượng tướng quân, quan viên lớn nhỏ trong thành Nhữ Dương đều gọi hắn là Phượng đại nhân, thân tín bên cạnh Mặc Tu Nghiêu thì gọi hắn là Phượng Tam công tử. Thật ra thì bản thân Phượng Chi Dao ngay cả quan hàm một phẩm cũng không có. Nghe nói Đức vương người này cực kỳ coi trọng thể diện và mặt mũi, phái Phượng Chi Dao đi còn không phải muốn làm lão ta tức giận.

"Là tự Phượng Tam muốn đi ." Mặc Tu Nghiêu nói, hắn cũng không định phái người đến cửa thành nghênh đón bọn họ, có thể cho bọn họ vào thành cũng đã không tệ rồi.

Diệp Ly im lặng rồi, cho nên Phượng Chi Dao sợ ngươi trực tiếp đem người tức chết, cho nên quyết định tự mình đi làm cho người ta tức gần chết?

Mặc Tu Nghiêu lười biếng ngồi xuống dựa vào Diệp Ly, cười nói: "A Ly không cần quan tâm những chuyện nhỏ nhặt này, đám người Đức vương muốn nói cái gì thì Bản vương còn không biết sao? Lười để ý tới bọn họ."

Diệp Ly bất đắc dĩ ngồi thẳng lên, nói: "Tối nay tiệc tẩy trần còn muốn làm không? Nếu Vương gia nói với ta đến cả cái này cũng lược bớt. Truyền ra ngoài người ta còn tưởng rằng chúng ta không hiểu được đạo đãi khách đấy." Mặc Tu Nghiêu cau mày, thở dài nói: "Mặc thúc không có ở đây thật đúng có không ít phiền toái." Nếu là ngày thường những chuyện nhỏ nhặt này Mặc thúc trực tiếp sẽ làm tốt lắm, chỉ cần bẩm báo bọn họ một tiếng là được. Nhưng hôm nay hơn phân nửa thế lực trong Định Vương Phủ đều chuyển dời đến Tây Bắc, Mặc thúc thì không thể lập tức tới, nếu không chuyện tình quan nội không người nào chủ trì cũng phiền phức, "Đáng tiếc Phượng Tam không chịu đảm đương vị trí tổng quản."

Diệp Ly liếc hắn một cái, để cho Phượng Chi Dao làm tổng quản, thật không hổ là chủ ý Định Vương nghĩ ra.

Lắc đầu, Diệp Ly nói: "Để xem, một lát ta để cho Vệ Lận, Lâm Hàn đi làm." Đường đường Định Vương phủ lại không tìm được một người có thể làm tổng quản, nói ra không phải để cho người ta chê cười sao? Mặc Tu Nghiêu mãn ý gật đầu cười nói: "Bên cạnh A Ly mấy người Trác Tĩnh cũng có khả năng. Hoàn toàn có thể phân một người ra đảm đương vị trí của Mặc thúc cũng được chứ sao."

Diệp Ly suy nghĩ một chút, tưởng tượng bộ dáng mấy người Trác Tĩnh trở nên lão luyện ngày ngày trông coi các loại sự vật trong Vương Phủ, không khỏi rùng mình một cái. Ba người đó đi theo nàng không ít thời gian, nàng làm chủ tử cũng không thể quá không có nghĩa khí như vậy, "Mấy người bọn họ quá trẻ tuổi, hay là để từ phía dưới tìm một quản sự tin được đưa lên đi."

Mặc Tu Nghiêu không khỏi tiếc nuối nhún vai tỏ vẻ đồng ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thịnh Thế Đích Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook