Thịnh Thế Đích Phi

Quyển 1 - Chương 395: Mật tín bất ngờ

Phượng Khinh

28/04/2016

Nhìn bộ dáng lão Mộc Dương Hầu cả người lặng đi, Tần Phong rủ mắt nói: “Tại hạ mang Mộc Dương đi, có lẽ Mộc hầu còn có chút thời gian, có thể ngẫm lại.” Nói xong, Tần Phong phủi tay, hai thị vệ ngoài cửa tiến lên nâng thi thể Mộc dương rời đi.

“Đợi một chút!” Mộc Dương Hầu lo lắng kêu lên: “Các ngươi muốn đem Dương nhi đi đâu?”

Tần Phong có chút nhíu mày nói: “Vương phi hạ lệnh, đem Mộc Dương an táng.” Vốn mệnh lệnh của Vương gia không phải vậy, cùng lắm đại sự đều xong xuôi rồi, có chút cải biến chắc hẳn Vương gia sẽ không chú ý đấy.

Mộc Dương Hầu không có phản ứng gì, Tần Phong cũng quay người rời đi.

“Vì cái gì…Các ngươi rốt cục là làm sao?” Sau lưng truyền đến tiếng gào thét già nua vô lực của Mộc Dương Hầu, “Mật thám phủ Mộc Dương Hầu …Rốt cục là ai?” Tần Phong có chút kinh ngạc quay đầu lại, không nghĩ tới hiện tại lão Mộc Dương Hầu còn chưa có tâm tư chú ý vấn đề này.

“Dao Cơ.” Tần Phong thản nhiên nói.

Mộc Dương Hầu sững sờ, lão xác thực hoài nghi tới Dao Cơ, nhưng cuối cùng vẫn bỏ đi ý nghĩ này. Căn bản nhất là vì Mộc Liệt, một nữ nhân cho dù hận một nam nhân, cũng không có khả năng mang theo con của mình trở lại hại cha ruột con mình.

Hình như hiểu nghi hoặc của lão Mộc Dương Hầu, Tần Phong nói: “Mộc Liệt không phải nhi tử Mộc Dương.”

“Cái gì?” Mộc Dương Hầu lần nữa sửng sốt, “Nữ nhân kia…Nhi tử của nữ nhân kia…Thì ra là thế, thì ra là thế…” Biết rõ lão đã hiểu lầm, Tần Phong cũng không nguyện vì lão mà giải thích. Nhìn Mộc Dương Hầu, quay người đi ra ngoài. Lập tức đóng cửa lại, bên trong truyền đến một tràng cười điên cuồng, nhưng tiếng cười kia vào trong tai Tần Phong lại càng giống như tiếng khóc.

Khe khẽ thờ dài, Tần Phong lắc đầu đi ra ngoài.

Ở ngoài ngàn dặm, trong đại trướng thần sắc Mặc Tu Nghiêu có chút tối tăm phiền muộn đang ngồi sau án thư xuất thần. Phượng Chi Dao tiến đến chứng kiến bộ dáng hắn, nhíu mày nói: “Làm sao vậy? Vẫn chưa đến một tháng mà bắt đầu nhớ Vương phi rồi hả?” Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt liếc hắn nói: “Người cô đơn, sao hiểu được người có vợ?”.

Phượng Chi Dao tức giận liếc mắt, hắn là người cô đơn do ai hại? Mấy năm này chưa từng có một khắc yên tĩnh. Cầm mật tín trong tay, tiện tay ném tới, nói: “Tần Phong đưa tin. Thoạt nhìn Vương phi cũng không có nhớ ngươi, rõ ràng một tin hỏi thăm cũng không mang cho ngươi.”

Mặc Tu Nghiêu đưa tay lấy mật tín, nhàn nhạt nhổ ra một chữ , “Cút.”

Mở phong thư ra, nội dung trong thư lại để cho buồn rầu nơi hai đầu lông mày Mặc Tu Nghiêu tiêu tán rất nhiều. Rồi tiện tay nhào giấy viết thư hóa thành bột phấn vung ra. Tương giao với Mặc Tu Nghiêu nhiều năm, Phượng Chi Dao hiểu rõ vẻ mặt này của hắn, có chút tò mò hỏi: “Có chuyện tốt gì làm ngươi cao hứng như vậy?” Tâm tình Mặc Tu Ngiêu lúc này rõ ràng tốt hơn lúc hắn mới tiến vào, hiển nhiên mật tín của Tần Phong báo cáo chuyện gì tốt rồi.

“Vương phi và Lữ tướng quân đã đánh bại quân Mặc Cảnh Lê, chuẩn bị trở về rồi? Không có khả năng …” Mặc Cảnh Lê chỉ cần không phải não heo, cũng không có khả năng nhanh thất bại như vậy đấy.

Mặc Tu Nghiêu nói: “Mộc Dương chết rồi.”

“Cái này tính là chuyện tốt?” Phượng Chi Dao mắt trợn trắng. Có lẽ Mộc Dương xem như tướng lãnh nhân tài Đại Sở mới xuất hiện, nhưng chỉ sợ không có tư cách để cho thân là Định Vương Mặc Tu Nghiêu như thế coi trọng. Mộc Dương chết rồi, đáng giá cho Mặc Tu Nghiêu cao hứng như thế sao? Cảm giác có chút không đúng, Phượng Chi Dao trầm ngâm một lát mới kịp phản ứng, có chút biến sắc nói: “Phủ Mộc Dương Hầu đã xong?”

Rất ít người biết rõ Mặc Tu Nghiêu rất hận Mộc Dương Hầu, nhưng Phượng Chi Dao xem như là trong ít người đó. Những năm này, Mặc Cảnh Kỳ chết, Nhậm Kỳ Ninh cũng chết, Hách Liên Chân cũng đã chết, cũng nên đến phiên Mộc Dương Hầu rồi. Chỉ có điều Mộc Dương chết lại có chút oan uổng, năm đó thời điểm còn ở kinh thành Phượng Chi Dao và Mộc Dương coi như có vài phần giao tình. Chỉ trong lòng âm thầm tiếc thay hắn.

Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt gật đầu, Phượng Chi Dao nghĩ nghĩ, nói: “Lão Mộc Dương Hầu là một trong những thủ hạ của Mặc Cảnh Lê có đầu óc, Mộc Dương Hầu đã xong, chỉ sợ Mặc Cảnh Lê chống không được bao lâu. Như thế, Vương phi bên kia xong việc về sau dễ dàng xua binh về phía Tây, cùng chúng ta vây kín đại quân Tây Lăng.” Cúi đầu tính toán, Phượng Chia Dao hơi cao hứng lên. Như vậy tính ra, có lẽ chiến sự năm nay có thể đánh xong cũng không chừng.

Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt nói: “Chưa hẳn, binh mã thủ hạ Mặc Cảnh Lê nhiều hơn Lữ Cận Hiền. Huống chi, còn có Lôi Đằng Phong…Lôi Đằng Phong đã ly khai khỏi Sở quân trở lại Ngọc Danh quan rồi. Đợi đến lúc A Ly giải quyết Mặc Cảnh Lê, chỉ sợ Ngọc Danh quan đã bị Lôi Đằng Phong vây chặt rồi.

Phượng Chi Dao không khỏi nhíu mày, nghi ngờ nói: “Ngươi không phải phái Hà Túc mang binh đi Ngọc Danh quan rồi hả?”

Mặc Tu Nghiêu hướng phía hắn cười cười, “Ai nói cho ngươi biết Hà Túc dẫn người đi Ngọc Danh quan?”

“Cái kia xin hỏi Vương gia!” Phượng Chi Dao cắn răng nói: “Hà Túc mang hai mươi vạn đại quân đến cùng đi nơi nào rồi hả?!” Khó trách Phượng Chi Dao nổi giận, vốn binh lực Mặc gia quân tại Tây Lăng ít đi, bọn hắn đang cùng Lôi Chấn Đình đánh kịch liệt, Mặc Tu Nghiêu rõ ràng điều đi hai mươi vạn binh mã. Nếu quả thật muốn bọc đường vòng cánh sườn Lôi Chấn Đình mà nói,…vậy thì thôi. Nhưng hiện tại Mặc Tu Nghiêu rõ ràng nói cho hắn biết người căn bản không có đi! Định Vương điện hạ cho rằng chiến tranh là trò chơi sao? Có phải bọn hắn là những tướng lãnh đều quá ngu ngốc, không có cách nào lĩnh hội cách nghĩ cao thâm của Định Vương.

Nhìn bộ dáng hổn hển của Phượng Chi Dao, tâm tình Mặc Tu Nghiêu rất tốt, “Ngọc Danh quan cách chúng ta hơn một ngàn dặm, hơn nữa đường đi khó. Khoảng cách Lôi Đằng Phong từ Hàn Cốc quan cũng chỉ không đến ba trăm dặm, hơn nữa đều là đường bằng phẳng. Cho dù Hà Túc xuất phát trước Lôi Đằng Phong, Phượng Tam… Ngươi muốn Hà Túc như thế nào đuổi tới Ngọc Danh quan trước Lôi Đằng Phong đây? Ngươi cảm thấy, dùng tài trí Lôi Đằng Phong, sẽ để lại lỗ thủng cho chúng ta sao? Từ vừa bắt đầu hắn ta phái Lôi Đằng Phong đến chỗ Mặc Cảnh Lê chính là vì phòng bị cái này.”

Phượng Chi Dao sững sờ, cố gắng để cho mình bình tĩnh trở lại, hỏi: “Nói cách khác, Vương gia ngươi lại từ đầu không có ý định đoạt Ngọc Danh quan?”



Mặc Tu Nghiêu nhún nhún vai, cười nói: “Biết rõ không thể cần gì miễn cưỡng?”

“Hà Túc đang ở đâu?” Phượng Chi Dao chỉ cảm thấy gân xanh trên trán trực nhảy.

Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Không tại Ngọc Danh quan, đương nhiên là ở địa phương khác rồi.”

Phương Chi Dao nghi hoặc nhìn địa đồ trên trên vách, do dự một chút mới hỏi nói: “Hàn Cốc quan?” Mặc Tu Nghiêu mỉm cười không nói. Phượng Chi Dao chỉ im lặng nhìn lên trời, nhìn Mặc Tu Nghiêu im lặng nửa ngày, muốn đem mấy lời mắng chửi nuốt trở về. Thở dài nói: “Có Vương phi và Lữ tướng quân kiềm chế, Lôi Đằng Phong chưa hẳn có thể nhanh như vậy chạy về Ngọc Danh quan.”

Mặc Tu Nghiêu nói: “ Cho dù như thế, hai quân đại khái cũng không sai biệt về thời gian. Hơn nữa…Đến lúc đó chỉ sợ đại quân của Vân Đình bị diệt rồi. Lữ Cận Hiền và A Ly cũng không thể bị Mặc Cảnh Lê bao vây.”

Phượng Chi Dao gật gật đầu, xem như đã tiếp nhận giả thuyết của Mặc Tu Nghiêu. Dù sao tính toán không bỏ sót, mười người cũng không phải đối thủ Mặc Tu Nghiêu, “Nói cách khác, chúng tay muốn cùng Lôi Chấn Đình liều mạng?”

Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Như vậy mới thú vị không phải sao? Sau Lôi Chấn Đình …Bản vương khó có địch thủ hơn vậy. Hơn nữa, Phượng Tam, ngươi không biết hai năm qua chúng ta đều quá thuận lợi rồi hả?” Phượng Chi Dao im lặng, hai năm qua liên tiếp mấy trận chiến, Mặc gia quân có thể nói như hữu thần trợ, xác thực quá mức thuận lợi. Thuận lợi lại để cho hắn suýt nữa đã quên trên chiến trường làm gì có vĩnh viễn thuận buồm xuôi gió. Lôi Chấn Đình càng là binh pháp kỳ tài khó gặp đương thời, muốn cùng lão giống như trước tốc chiến tốc thắng, căn bản chính là chuyện không thể nào.

Mặc Tu Nghiêu đưa tay vỗ vỗ vai hắn, cười nói: “Không cần phải gấp, chúng ta sẽ thắng đấy. Không sớm gì muộn.”

Phượng Chi Dao gật đầu,bật cười lớn nói: “Đây là tự nhiên.Nếu không thắng được Lôi Chấn Đình, ngươi sẽ bị người chê cười đấy.” Vừa vặn phía sau còn ngồi cạnh một cái đôi mắt nhỏ bé – trông mong muốn chê cười mỗ nào đó.

Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt liếc hắn. “Chuyện cười Bản Vương không phải người nào đều có thể xem đấy.”

Trên chiến trường Hàn Cốc quan, vốn thế cục đang nghiêng về Sở quân ưu thế áp đảo. Mặc gia quân lại dũng mãnh, mặt đối mặt đối kháng mấy lần nhưng binh lực thực sự vẫn khó có thể thay đổi Càn Khôn. Đáng tiếc Mặc Cảnh Lê còn chưa kịp đắc ý thì một đạo quân màu đen dũng mãnh quỷ dị xuất hiện trên chiến trường, lại một lần nữa như con sóng màu đen dâng lên. Tướng sĩ Mặc gia quân đã đang mệt mỏi không chịu nổi thấy viện binh, lập tức phấn chấn tinh thần phản công trở lại. Vỗn dĩ Sở quân áp đảo dần qua bị đè ép lại, hai quân bắt đầu dây dưa chém giết kịch liệt.

Đứng trên Hàn Cốc quan, nhìn tình hình trước mắt sắc mặt Mặc Cảnh Lê đã đen kịt lại. Tướng lãnh đứng bên cạnh hắn vừa rồi còn chỉ điểm giang sơn hào khí, giờ giữ im lặng không dám chọc giận tới hắn.

“Đó là ai?” Mặc Cảnh Lê nhìn chằm chằm tướng lãnh áo đen tung hoành trên chiến trường, dũng mãnh ác liệt trầm giọng hỏi.

Bên cạnh tướng lãnh nhìn kỹ một chút, trầm ngâm một chút mới bẩm: “Bẩm Hoàng thượng, hắn là tân tướng lãnh Mặc gia quân, Hà Túc.”

“Hà Túc?” Mặc Cảnh Lê nhíu mày, suy tư về cái tên có chút lạ lẫm.

“Hà Túc vốn là thủ hạ của Mộ Dung Thận, hắn là một binh sĩ bình thường, chỉ dùng không đến tám năm liền từ quân tốt bình thường được phong làm Tổng binh một phương. Bắc Nhung và Bắc Cảnh xâm lược, hắn cũng không có nghe lệnh dời nam, ngược lại tụ tập gần hơn hai mươi vạn binh sĩ vây quanh cánh sườn Trường Hưng chặn không ít đại quân Bắc Cảnh. Về sau liền đầu nhập vào Định Vương phủ, có phần được Định Vương phi tín nhiệm. Nhưng mà…Có tin tức nói, Hà Túc vốn là người của Định Vương phi.” Người bên cạnh vội bẩm báo những gì mình biết, “Hà Túc đầu nhập trong quân Mộ Dung Thận chính vào thời gian năm đó Định Vương phi tại Toái Tuyết quan không lâu. Mặt khác, nghe nói Định Vương phi có bốn người tùy thân là ám vệ Định Vương phủ. Về sau Định Vương phi bỏ chức ám vệ, nhưng thế nhân điều biết đến cũng chỉ có ba người Trác Tĩnh, Hàn Lâm,Vệ Lận.Cho nên…”

“Cho nên, Hà Túc là một quân cờ Diệp Ly để ở Đại Sở mười mấy năm trước!” Mặc Cảnh Lê trầm giọng nói.

“…” Mặc Cảnh Lê đang nổi cơn thịnh nộ, tướng lãnh bên cạnh không dám nhiều lời nữa.

Mặc Cảnh Lê nhìn lướt qua bên dưới, đột nhiên hai mươi vạn quân đầy đủ sức lực gia nhập, Mặc gia quân đúng là càng đánh càng hăng, ngược lại Sở quân đã đại chiến một hồi dần dần hiện ra xu hướng suy tàn. Hừ lạnh một tiếng, Mặc Cảnh lê quay người phẩy tay áo bỏ đi, lưu lại các tướng lãnh hai mặt nhìn nhau.

“Lý tướng quân, cái này…” Mặc Cảnh Lê mặc kệ vứt bỏ, nhưng lại khó xử cho nhiều người ở chỗ này. Cũng không biết rốt cục ý tứ này của Hoàng Thượng là tiếp tục đánh hay là thu binh.

“A,thu binh” Quân hàm cao nhất Lý tướng quân bất đắc dĩ thở dài, trận này bọn họ không chiếm được tiện nghi gì rồi. Không thu binh có thể như thế nào?

Ngoài Hàn Cốc quan, nhìn Sở quân dần dần lui nhập quan ở trong, vốn còn anh dũng giết địch thân thể Vân Đình mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất. Cũng vô tình trực tiếp nằm trên rất nhiều thi thể. Giuơng mắt chứng kiến Hà Túc tới, Vân Đình có chút gian nan kéo ra mỉm cười nói: “Huynh đệ, đa tạ ngươi rồi. Ta đã cho ta đã xong đời này rồi.” Nói xong, mí mắt cũng có chút bắt đầu đánh nhau.

Hai ngày nay, Vân Đình rất mệt mỏi. Đây là lần đầu tiên hắn chính thức trên ý nghĩa một mình lãnh binh, bản thân lại áp lực lớn. Hết lần này đến lần khác Mặc Cảnh Lê không biết uống nhầm thuốc gì rồi, hoàn toàn không để ý phía sau chính mình trống rỗng, liều mạng triệu tập quân đóng phụ cận vây công. Mấy ngày nay, trong trí nhớ Vân Đình, không sai biệt lắm trừ ăn hai bữa cơm nguyên lành ra, còn lại toàn chiến tranh rồi. Nếu Hà Túc đến chậm nửa canh giờ, Vân Đình thực sự không dám khẳng định mình có thể chịu đựng được.

Hà Túc cũng mặc kệ dơ dáy bẩn thỉu, tùy ý ngồi xuống hỏi: “Vương phi phân phó ngươi phải chết thủ tại đây?”

Vân Đình mơ mơ màng màng lắc đầu. Hà Túc khiêu mi nói: “Vậy ngươi cố chết làm cái gì? Nếu như ta không tới, Vương phi và Lữ tướng quân lại chưa kịp đến, ngươi chết nhất định là cái chết đần.” Nơi này cũng không phải cái quân sự cứ điểm gì, cứ điểm Mặc Cảnh Lê bên kia. Đánh không thắng lui về sau hai ba mươi dặm cũng không có gì sai biệt.



“Ta…Ta lần đầu lãnh binh…Sao có thể bại? Chết cũng không lùi…” Trong miệng lầu bầu, Vân Đình nghiêng đầu một cái, rốt cục đã ngủ.

Một bên binh sĩ tới quét dọn chiến trường, nhìn Vân Đình nằm trên mặt đất có chút khó xử nhìn Hà Túc, “Tướng quân…” Hà Túc đứng dậy phủi bụi trên người, khoát tay cười nói: “Không có gì, Vân tướng quân quá mệt mỏi. Đem hắn về nghỉ ngơi đi.”

“Vâng.” Hai binh sĩ khiêng thân thể Vân Đình trở lại đại doanh. Trong lúc đó, Vân Đình nhếch miệng ngủ tràn đầy hương vị ngọt ngào.

Cách Hàn Cốc quan không xa Lữ Cận Hiền trong quân cũng mới vừa trải qua một hồi đại chiến. So với Lữ Cận Hiền và Diệp Ly, Vân Đình còn thong thả tự tại hơn nhiều. Nhìn mật tín từ Hàn Cốc quan đưa tới, Lữ Cận Hiền không khỏi cười ha ha, “Khó trách Vương phi không nóng nảy, sớm đã biết rõ Vương gia phái viện binh rồi. Tiểu tử Vân Đình này quả nhiêu là cần giáo huấn tốt một chút.”

Diệp Ly cười nhạt nói: “Vừa mới một mình lãnh binh, khó tránh khỏi có chút khẩn trương. Tướng quân không cần trách hắn quá mức nặng nề, cũng khó cho hắn có thể chống nhiều ngày như vậy.” Lữ Cận Hiền gật gật đầu, kỳ thật hắn hết sức hài lòng đệ tử mới thu này đấy, sở dĩ muốn giáo huấn kỳ thật hơn phân nửa là nói cho Diệp Ly nghe được. Nghe thấy giọng điệu Diệp Ly cũng không muốn phạt Vân Đình, Lữ Cận Hiền cũng yên tâm.

Bỏ chuyện Vân Đình qua một bên, Lữ Cận Hiền trầm giọng nói: “Chỉ cần thêm một trận chiến, Triệu Liêm không chịu được rồi. Đến lúc đó chúng ta có thể thẳng đến Hàn Cốc quan, cùng Vân Đình và Hà Túc tiền hậu giáp kích Sở quân.”

Diệp Ly gật đầu nói: “Đại tướng quân nói rất đúng. Nhưng ngay cả như vậy, binh mã Mặc Cảnh Lê cũng còn có năm mươi vạn tả hữu, còn không kể sau đó có thể bổ sung thêm. Nhất thời nửa khắc chỉ sợ rằng muốn dọn dẹp hắn cũng không dễ dàng.”

Lữ Cận Hiền cười nói: “Vương phi không cần để ý, chỉ cần chúng ta có thể nắm giữ toàn cục, binh mã Mặc Cảnh Lê còn có bao nhiêu đều không cần để ý. Trước khi đến cho hắn nắm tiên cơ, hiện tại chúng ta đã đoạt lại chủ động, hắn còn có thêm trăm vạn đại quân thì chúng ta cũng không cần sợ hắn.” Huống chi, đợi đến lúc bọn họ cùng Vân Đình hợp lại, tổng binh lực cũng có năm mươi vạn. Căn bản không cần lo lắng Mặc Cảnh Lê.

Diệp Ly áy náy cười nói: “Là ta quá nóng lòng.” Nàng kỳ thật cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm chính thức trên chiến trường, chỉ vỏn vẹn có mấy lần cũng đều là tốc chiến tốc thắng. Lữ Cận Hiền hiện tại ý định muốn cùng Mặc Cảnh Lê chậm rãi mà đánh, cái này lại để cho Diệp Ly hơi không quen. Nhưng nàng lại hiểu được vấn đề của mình, cũng hết sức điều chỉnh.

Lữ Cận Hiền cười nói: “Vương phi nói quá lời, nếu toàn lực hết sức cũng không phải không thể được. Nhưng muốn như chiến tích ở Hồi Phong cốc toàn diệt lại có chút khó khăn. Nếu để cho Sở quân tàn binh chạy thoát ra ngoài, chỉ sợ không được bao lâu, bọn hắn lại ngóc đầu trở lại.” Cùng hắn như thế, không bằng cứ từ từ. Đánh tới Mặc Cảnh Lê bất động mới thôi.

Diệp Ly gật đầu nói: “Ta hiểu được, đa ta Đại tướng quân nhắc nhở.”

Lữ Cận Hiền vội nói không dám, Diêp Ly mỉm cười nhưng trong lòng yên lặng lại bắt đầu suy tư bố trí ở Nam Kinh ban đầu đã đến thời điểm vận dụng. Lữ Cận Hiền nói không sai, chỉ vì cái trước mắt để Mặc Cảnh Lê có cơ hội ngóc đầu trở lại, không bằng dứt khoát một lần cho xong.

Trong đại trướng Sở quân, đang phê sổ con tự dưng Mặc Cảnh Lê rùng mình một cái, có chút âm thầm trên mặt hiện lên tia nghi hoặc, thuận tay lôi kéo áo choàng trên người mình.

Hai ngày sau, Mặc gia quân và Sở quân cánh tây lại một lần nữa quyết liệt, Sở quân rốt cục cũng không chống được thế công Mặc gia quân, xu thế tan tác một phát không thể vãn hồi. Chủ soái quân cánh tây Triệu Liêm cuối cùng trọng thương bị bắt.

Cùng Sở quân giao thủ không giống như với Tây Lăng và Bắc Nhung. Nói cho cùng, ngoại trừ những người cầm quyền ở giữa giao phong bên ngoài, bình thường chiến sĩ Sở quân và tướng sĩ Mặc gia quân, còn có dân chúng Đại Sở cùng dân chúng Tây Bắc cũng không có gì khác biệt. Bọn hắn cũng chưa từng có cho rằng Mặc gia quân và Đại Sở quyết liệt về sau bọn hắn sẽ là địch nhân không chết không ngớt. Cho nên lúc ban đầu nhiều dân chúng Đại Sở chạy nạn đến Tây Bắc, dân chúng Tây Bắc mới có thể không có khúc mắc tiếp nạp bọn hắn, bởi vì bọn họ đều là người một nhà. Dân chúng Tây Bắc chưa từng cho rằng Định Vương phủ từ nay về sau liền chỉ biết căn nhà nhỏ bé tại Tây Bắc nho nhỏ này. Dân chúng Đại Sở cũng chưa từng cho rằng Định Vương phủ và Mặc gia quân vứt bỏ bọn hắn.

Cho nên, kỳ thật trận chiến đánh xong, song phương cũng còn lưu lại một chút lực đấy. Tự giết lẫn nhau dù sao không phải ai cũng cảm thấy vui sướng gì, vô luận Mặc gia quân hay Sở quân, bình thường cũng sẽ không giết chết tù binh hay tướng sĩ địch nhân bị trọng thương. Mà khi Sở quân không thể chiến thắng Mặc gia quân, các tướng sĩ bỏ vũ khí xuống đầu hàng trong lòng liền không có chướng ngại rồi.

Triệu Liêm thất bại lại để cho Mặc Cảnh Lê vạn phần nóng nảy, đối mặt với Lữ Cận Hiền và Diệp Ly lĩnh suất Mặc gia quân từng bước ép sát, Mặc Cảnh Lê vô cùng “quyết đoán” ném binh mã đóng ở Hàn Cốc quan, chính mình đuổi tới trước khi bọn người Diệp Ly biến mất. Cái này lại để cho Mặc gia quân vạn phần im lặng, đầu óc Vân Đình vẫn kiên định, chết cũng không chịu lui nửa bước mà Mặc Cảnh Lê lại lui quá nhanh. Hàn Cốc quan là nơi hiểm yếu, nếu chỉ huy thỏa đáng mà nói…, ít nhất thủ được hai ba tháng cũng không thành vấn đề. Đến lúc đó viện quân Sở quân cũng đến nơi rồi.

Tuy Mặc Cảnh Lê vứt bỏ quan đã đả kích sĩ khí Sở quân rất nặng, nhưng lại mang không ít phiền toái cho bọn người Diệp Ly. Nếu Mặc Cảnh Lê chạy về Giang Nam coi như tốt, nhưng lấy tính tình Mặc Cảnh Lê, nhất định trốn đi chờ viện quân đến sẽ trở lại quấy rối rồi. Cái này vô hình lại kéo dài thời gian giao chiến với Sở quân.

Qủa nhiên, không đến nữa tháng, viện quân Sở quân đến gần phương bắc thì Mặc Cảnh Lê lại xuất hiện. Lúc này so về trước cùng Tây Lăng liên minh đánh Mặc gia quân, lúc này Mặc Cảnh Lê trực tiếp dùng thân phận Hoàng đế Đại Sở phát ra dụ cáo. Chiêu cáo thiên hạ Định Vương phủ phản bội Đại Sở, Mặc Tu Nghiêu ý đồ tiêu diệt Đại Sở đăng cơ làm đế…Còn liệt kê bốn mươi chín tội trạng cho Mặc Tu Nghiêu, Đại Sở thảo phạt Định Vương phủ là quang minh chính nghĩa, thuận theo thiên mệnh tiến hành.

Loại chuyện này đương nhiên không ảnh hưởng đến Mặc gia quân, bố cáo đưa đến tay bên trong Mặc gia quân, Diệp Ly cũng chỉlà tùy ý quét mắt qua, liền giao cho Vân Đình. Vân Đình xem xong rồi khinh thường khẽ hừ một tiếng, trực tiếp cầm lấy đi kê chân bàn. Nếu Vương gia có hứng thú với ngôi vị hoàng đế mà nói…,đã sớm đăng cơ làm đế rồi. còn cần đợi đến lúc Mặc Cảnh Lê phát cái chiếu thư chinh phạt sao? Huống chi, Mặc Cảnh Lê cho rằng người trong thiên hạ đều là không có mắt sao? Mặc gia quân chưa từng lấy một tấc đất của Đại Sở. Tại thời điểm Mặc gia quân và Đại Sở đoạn tuyệt quan hệ, vô luận theo phương diện nào nói Định Vương phủ đều tuyệt đối đứng thẳng đấy.

Nói đến đây, Vân Đình không thể không cảm thán Vương gia mưu tính sâu sa. Muốn biết Trung Nguyên ngoài trừ ngoại bang man di, tự xưng là lễ nghi chi bang vô luận triều đình kẻ sĩ hay là dân chúng, đều cực xem trọng lễ phép.Nếu lúc trước Định Vương phủ trực tiếp xuất binh đối với Đại Sở mà nói…,cho dù cuối cùng Mặc gia quân thống nhất thiên hạ, cùng Đại Sở có quan hệ, tương lai sử sách Định Vương cũng khó tránh khỏi bị người lên án.

“Khởi phẩm Vương phi, có mật tín của Phượng Tam công tử!” Mọi người đang trào phúng khinh thường đối với hành động của Mặc Cảnh Lê, ngoài lều thị vệ bẩm báo.

Diệp Ly có chút nhíu mày nói: “Phương Tam? Đem vào.” Phương Chi Dao là theo chân Mặc Tu Nghiêu cùng một chỗ, dưới tình huống bình thường Phượng Chi Dao sẽ không một mình viết thư cho nàng.Trừ phi…Xảy ra chuyện gì dùng năng lực Phượng Chi Dao hoặc nói là quyền lực không đủ khống chế sự tình.Trong lòng Diệp Ly có chút trầm xuống, đưa tay tiếp nhận tin của thị vệ trình lên.

Ổn định lại tinh thần, Diệp Ly mở phong thư nhìn lướt qua, tay cầm thư khẽ run lên, thư trong tay rơi xuống đất. Cả người Diệp Ly mềm nhũn ngã ngồi trên ghế. Ngồi ở một bên bọn Vân Đình lại càng hoảng sợ, liền bước lên phía trước, “Vương phi?!”

Trên nền trắng của tờ giấy, chữ viết Phương Chi Dao hiện ra một chút mất trật tự mà lo lắng. Chỉ có rải rác mấy chữ: Vương gia trọng thương, mau trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thịnh Thế Đích Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook