Quyển 1 - Chương 380: Mưu kế của Phụ vương
Phượng Khinh
13/04/2016
Edit:Theressa Thai
Beta: Sakura
Trong đại doanh Mặc gia quân, Mặc Tiểu Bảo vừa nhu thuận ngồi trong một góc lều lớn viết chữ to, lỗ tai vừa lại không quên dựng thẳng lên nghe lén Mặc Tu Nghiêu, Diệp Ly và các tướng lĩnh nói chuyện ở trong lều. Mặc Tu Nghiêu phái hết những tướng lãnh có thể tự mình đảm đương một phía như Lữ Cận Hiền đi Nam tuyến, nên vì vậy ở chiến trường phía Bắc mà Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly làm thủ lĩnh lại chỉ còn lại có các tướng lãnh trẻ như Vân Đình, Trần Vân,… Có điều, người xưa thường nói: Nghé con mới sinh không sợ hổ, lần đầu tiên các tướng lãnh trẻ này được giao trọng trách, nên tất nhiên đều có lòng tin tưởng và tràn đầy hùng tâm nhiệt huyết. Trải qua mấy lần thắng trận, lại càng ném luôn tất cả những lo lắng trước đó sang một bên, mỗi ngày, nguyên một đám đều sĩ khí dâng cao.
Thần sắc Mặc Tu Nghiêu bình thản nhìn qua các tướng lĩnh trẻ phía dưới, mỉm cười nói: “Trải qua mấy ngày nay, các vị đều có cảm giác gì? Không bằng nói cho Bản vương nghe xem?” Các tướng lĩnh nghi hoặc nhìn nhau, lại nhìn thoáng qua Định Vương phi đang ngồi bên cạnh chỉ mỉm cười không nói, Vân Đình nói: “Mấy ngày nay chúng ta đều chiến thắng liên tiếp, Vương gia cảm thấy… Có gì lạ sao?” Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Không có gì lạ cả, Bản vương chỉ muốn hỏi xem các ngươi có ý kiến gì không thôi?”
Mọi người trầm mặc một hồi, rồi Trần Vân mới nói: “Mấy ngày nay, mặc dù chúng ta chiến thắng liên tiếp, nhưng hơn phân nửa đều là bởi vì người Bắc Nhung không thiện thủ thành, nếu như người Bắc Nhung vứt bỏ thủ thành mà đổi thành giao phong chính diện với quân ta, thì chỉ sợ… Chúng ta sẽ không thắng dễ dàng như vậy.”
Trần Vân nói xong, mọi người đều không khỏi trầm mặc. Đúng vậy, lúc trước bọn họ cũng không phải chưa từng giao thủ với người Bắc Nhung. Nếu quả thật có thể thắng được dễ dàng như vậy thì bọn họ cũng đã không cần đánh lâu như thế. Người Bắc Nhung bưu hãn thiện chiến cũng không phải đụng vào liền vỡ như trong suy nghĩ của bọn họ. Chỉ có điều, mấy ngày nay chiến thắng liên tiếp, nên trong lúc vô tình đã cho bọn họ một loại cảm giác người Bắc Nhung cũng không có gì hơn cái này. Không e ngại kẻ địch là chuyện tốt, nhưng khinh thường kẻ địch của mình quá mức thì lại không phải chuyện tốt gì. Cho nên, đối mặt với ánh mắt cầu trợ của mọi người, thái độ của Diệp Ly cũng không khác bình thường mấy. Kỳ thật, những tướng lãnh như Trần Vân, Vân Đình này cũng đã trải qua rất nhiều năm học tập và rèn luyện, trên phương diện hành quân chiến tranh, bọn họ hiểu biết cũng không thua gì các lão tướng. Điểm khiếm khuyết của bọn họ chỉ là thiếu hụt kinh nghiệm và tâm tính thờ ơ với thắng thua mà thôi. Nhưng tâm tính này lại phải trải qua vô số lần thắng bại thì mới có thể luyện ra được. Điều này cũng đưa đến một kết quả, khi đánh thắng trận, bọn họ sẽ càng dễ đắc ý quên hình hơn các lão tướng, nhưng ngược lại khi thua trận cũng càng dễ suy sụp thất vọng hơn các lão tướng.
Trong đại trướng đã trầm mặc một lúc lâu, Mặc Tu Nghiêu mới gật đầu nói: “Có thể suy nghĩ cẩn thận là tốt rồi.” Chính là bởi vì mấy ngày nay đắc ý quên hình mà sinh lòng xấu hổ nên lúc này mọi người thấy Vương gia cũng không có tức giận, mới rối rít nhẹ nhàng thở ra. Vân Đình do dự một chút, rồi hỏi: “Chẳng lẽ Vương gia có ý là, Bắc Nhung rất nhanh sẽ thay đổi chiến thuật sao?”
Mặc Tu Nghiêu nói: “Liên chiến liên bại còn không sẽ thay đổi chiến thuật, thì người Bắc Nhung đã thật sự ngu xuẩ đến hết thuốc chữa rồi. Các ngươi, biết rõ nên làm gì rồi chứ?” Mọi người cùng đáp: “Thuộc hạ đã rõ!”
Mặc Tu Nghiêu gật gật đầu, cũng không hỏi rốt cuộc bọn họ đã hiểu rõ được gì, mà chỉ nói: “Đã rõ thì liền lui xuống chuẩn bị đi.”
Mọi người cáo lui, lui ra khỏi lều lớn. Mặc Tu Nghiêu nghiêng đầu liền nhìn thấy Mặc Tiểu Bảo đang nằm dài trên bàn, gương mặt như đang rất hứng thú nghe mọi người nói chuyện, thấy các tướng lĩnh đi ra ngoài, trên mặt còn hiện lên một tia tiếc nuối không kịp thu hồi. Mặc Tu Nghiêu hơi híp mắt liếc nó, cái đầu nhỏ của Mặc Tiểu Bảo liền co rụt lại vội cúi đầu làm như đang chăm chú viết chữ. Mặc Tu Nghiêu nhìn con trai, chậm rãi hỏi: “Buổi nói chuyện lúc nãy, con nghe rõ hết rồi chứ?” Mặc Tiểu Bảo ngẩng đầu lên, đôi mắt to cơ linh mắt liếc nhìn hai bên vài lần, phát hiện Mặc Tu Nghiêu không phải đang nói chuyện với người khác, lúc này mới vội vàng bày ra một nụ cười lấy lòng, “Thưa Phụ vương, đã nghe rõ ạ.” Mặc Tu Nghiêu hỏi: “Nghe rõ cái gì?”
Mặc Tiểu Bảo ngoan ngoãn đáp: “Phụ vương nhắc nhở những tướng lãnh kia không thể bởi vì thắng lợi nhất thời mà liền đắc ý quên hình, khinh thường địch thủ của mình. Mấy ngày nay sở dĩ quân ta có thể thắng dễ dàng như vậy, đều là vì quân đội của Bắc Nhung không thiện thủ thành, quân ta lấy sở trường của ta đánh vào sở đoản của địch. Nếu người Bắc Nhung thay đổi chiến thuật, thì quân ta rất có thể bởi vì chủ quan mà luống cuống tay chân.” Mặc Tu Nghiêu khẽ gật đầu, xem như miễn cưỡng chấp nhận câu trả lời của Mặc Tiểu Bảo, nhướng mày nhìn nó, nói: “Như vậy, con nói xem, nếu đại quân Bắc Nhung giao phong chính diện với chúng ta thì chúng ta phải làm gì?”
“Ách… Cái này…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Tiểu Bảo nhíu lại suy tư một lúc lâu, rồi đôi mắt liền sáng ngời, vẻ mặt chờ mong nhìn qua Mặc Tu Nghiêu nói: “Kỵ binh của Bắc Nhung am giao chiến trên vùng hoang vu rộng lớn, tốc độ cực nhanh, chúng ta có thể đẫn bọn chúng vào trong núi, người Bắc Nhung người quen thuộc địa hình, kỵ binh lại không am hiểu giao chiến trong núi, nên vì vậy chúng ta có thể đánh thắng!” Nói xong, Mặc Tiểu Bảo đắc ý nháy mắt, trong mắt to tràn ngập: Khen con đi, khen con đi.
Mặc Tu Nghiêu cười khẽ một tiếng, khoát tay bắn lên đầu nó một cái, mỉm cười nói: “Lấy tuổi của con, mà có thể nghĩ được như vậy thì cũng xem như rất tốt rồi.”
Mặc Tiểu Bảo khẽ giật mình, bất mãn trừng Phụ vương nhà mình: Đây là khen ngợi sao? Cậu cả và Thái công chưa bao giờ khen ngợi như vậy. Thái công đều nói: Thần nhi thật thông minh!
Cảm giác sâu sắc bị Phụ vương nhà mình xem thường, Mặc Tiểu Bảo kiêu ngạo nhào vào lòng Diệp Ly, “Mẹ, Phụ vương bắt nạt con!” Diệp Ly buồn cười vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nó, lại cười nói: “Phụ vương của con rõ ràng là đang khen con, sao lại thành bắt nặt con rồi?” Cái miệng nhỏ nhắn của Mặc Tiểu Bảo vểnh lên, nói: “Tiểu Bảo mới không phải còn nhỏ đã nghĩ được như vậy là rất tốt rồi. Chủ ý của Tiểu Bảo rõ ràng chính là tốt nhất. Thái công và cậu cả đều khen Tiểu Bảo thật thông minh.”
Diệp Ly bất đắc dĩ thở dài, cười nhìn Mặc Tiểu Bảo nói: “Nhưng những chủ ý này của con, mọi người cũng đều có thể nghĩ ra được, đó cũng không có gì đặc biệt lọi lại cả. Không tin thì… con cứ đi hỏi đám Trần Vân xem xem có phải bọn họ cũng có thể nghĩ ra không?” Kỳ thật người lớn khen ngợi trẻ nhỏ thông minh là một chuyện rất bình thường, hơn nữa Mặc Tiểu Bảo cũng thật sự cũng hoàn toàn xứng đáng nhận được một câu khen ngợi thông minh từ người khác. Nhưng bất đắc dĩ là, người khen nó cũng không phải là người bình thường, vì vậy, Mặc Tiểu Bảo khó tránh khỏi liền có cảm giác từng chút một tự cho mình là thông minh nhất thiên hạ. Lúc này mới bị Mặc Tu Nghiêu đả kích nho nhỏ một chút, thì cũng đã có chút không vui rồi.
“A……” Dựa vào trên đầu gối của Diệp Ly, Mặc Tiểu Bảo nhìn qua Diệp Ly một cách đầy đáng thương.
Diệp Ly mỉm cười sờ sờ cái đầu nhỏ của con trai, nói: “Hơn nữa Phụ vương của con cũng nói rất đúng, con còn nhỏ, lượng kiến thức tích lũy được trong khi đọc sách cũng không có nhiều như người lớn, nên tất nhiên sẽ có rất nhiều chuyện không thể nghĩ ra được. Nhưng điều này cũng không có nghĩ là Tiểu Bảo của chúng ta không thông minh nha.” Ngồi bên cạnh Mặc Tu Nghiêu nhíu mày, rút từ bên cạnh ra hai quyển sách đưa tới trước mặt Mặc Tiểu Bảo, nói: “Đọc hết hai quyển sách này, sau đó viết ra tất cả những phương pháp mà con cảm thấy thích hợp với trận chiến này cho cha xem xem. Nếu viết tốt, Bản vương sẽ thừa nhận con rất thông minh.”
Đôi mắt Mặc Tiểu Bảo sáng ngời, đạt được sự nhận định và khen ngọi của cha, đầy đều là chuyện mà bất cứ đứa trẻ nào cũng cực kỳ khát vọng. Nhưng cách chung sống của Mặc Tiểu Bảo và Mặc Tu Nghiêu lại được sinh ra từ người này đả kích người kia. Tuy bình thường Mặc Tiểu Bảo cũng luôn chán ghét Phụ vương, nhưng lại thật sự càng chấp nhất với chuyện nhận được lời khen ngợi của Mặc Tu Nghiêu hơn. Quả nhiên, Mặc Tu Nghiêu vừa nói xong, Mặc Tiểu Bảo liền vươn một tay đoạt lấy sách ôm vào lòng, nói: “Một lời đã định! Nếu con nghĩ ra được cách hay, thì Phụ vương phải dùng cách của con để đối địch!”
Mặc Tu Nghiêu không chút do dự gật đầu cười nói: “Không có vấn đề. Mấy ngày nay con cứ ở lại trong lều nghiên cứu hai quyển sách này đi. Phụ vương cũng sẽ phái người đưa tới cho con một ít tài liệu của Bắc Nhung để con tham khảo. Chỉ cần biện pháp mà con nói ra có thể qua được cân nhắc và khảo nghiệm, chẳng những Bản vương có thể dùng biện pháp của con, mà còn có thể tuyên cáo cho cả khắp thiên hạ: Trận này là do Mặc Tiểu Bảo con đánh.”
“Là Mặc Ngự Thần!” Mặc Tiểu Bảo bất mãn lại kiêu ngạo nói. Tiểu Bảo cái gì thật sự là quá không hoa lệ rồi, bé cũng không dám tưởng tượng nếu sau khi bé làm ra được chuyện nào đó danh dương thiên hạ, nghe được mọi người thảo luận ” Mặc Tiểu Bảo Định Vương phủ thực xxx…” thì đó sẽ là loại cảm giác gì?
“Được.” Mặc Tu Nghiêu gật đầu nói: “Chỉ cần con làm được, thì từ nay về sau, Bản vương sẽ không bao giờ gọi con là Mặc Tiểu Bảo nữa. Nhưng trái lại… Con phải đứng trước tất cả mọi người trong quân doanh hô to ba tiếng, Bản Thế tử tên là Mặc Tiểu Bảo.”
“Được, một lời đã định, quân tử nhất ngôn…”
Mặc Tu Nghiêu ghét bỏ nhìn thoáng qua năm ngón tay đang giơ ra của Mặc Tiểu Bảo, lười biếng bồi thêm một câu, “Khoái mã nhất tiên.”
Vì vậy, đột nhiên đã có mục tiêu, Mặc Tiểu Bảo ôm lấy hai quyển sách thật dày nhanh chóng chạy ra khỏi lều, một bên còn quay đầu lại khua tay với Diệp Ly, nói: “Mẹ, chờ con làm cho người tự hào.” Diệp Ly bất đắc dĩ đưa tay che mặt buồn cười. Con trai, tuy mẹ cũng quen gọi con là Mặc Tiểu Bảo, nhưng mẹ cũng vẫn không hy vọng người trong khắp thiên hạ cũng đều biết con tên là Tiểu Bảo ah.
“Vương gia, tính kế một đứa bé mấy tuổi, thực sự rảnh rỗi ah…” Diệp Ly cười mà như không phải cười nhìn Mặc Tu Nghiêu nói một cách thản nhiên.
Mặc Tu Nghiêu nhướng mày cười nói: “Bản vương rõ ràng quang minh chính đại thỏa thuận với nó, sao lại bị gọi thành tính kế rồi?” Diệp Ly nói: “Thật sao? Đợi Tiểu Bảo xem xong hai quyển sách mà chàng đưa, cộng thêm những tài liệu mà chàng phái người đưa tới, lại còn phải nghĩ ra biện pháp nữa, chỉ sợ cũng đã qua một hai tháng rồi đi?” Đến lúc đó đừng nói là chuyện làm thế nào để đối phó với kỵ binh Bắc Nhung, chỉ sợ đại cục của chiến sự giữa Mặc gia quân và Bắc Nhung cũng đã định luôn rồi. Dù cho Mặc Tiểu Bảo có thông minh thế nào đi nữa thì cũng chỉ là một đứa bé, ở gia đình bình thường, một đứa bé bảy tám tuổi thì cũng chỉ vừa mới học vỡ lòng mà thôi. Hai quyển sách mà Mặc Tu Nghiêu đưa kia không chỉ dày, mà hơn nữa còn cực kỳ tối nghĩa khó hiểu, ngay cả Vân Đình lúc trước xem quyển sách này cũng phải suy nghĩ hai ba tháng mới xong, lại càng không cần phải nói tới một đứa bé còn chưa biết hết toàn bộ chữ viết như Mặc Tiểu Bảo.
Cho nên, trận đánh cược này, ngay từ đầu đã là cái bẫy được Mặc Tu Nghiêu thiết kế để đả kích Mặc Tiểu Bảo rồi.
“A Ly đã biết rõ, vậy tại sao không nói phá đây?” Mặc Tu Nghiêu lại cười nói: “Có thể thấy được A Ly cũng nghĩ rằng Bản vương làm đúng, đúng không?”
Diệp Ly không nói gì, Mặc Tiểu Bảo đúng là hơi tự kiêu rồi. Bằng không thì cũng sẽ không vì một câu xem như cũng là khen ngợi bản thân của Mặc Tu Nghiêu mà đã có phản ứng lớn như vậy. Bị đả kích nho nhỏ một chút cũng không có gì không tốt, dù sao còn có rất nhiều người thỏa mãn lòng tự tin của nó.
Diệp Ly hơi bất đắc dĩ nhìn xem gương mặt tuấn tú đang cười đến có chút nguy hiểm của Mặc Tu Nghiêu, nói: “Coi chừng quay đầu lại nó làm ầm ĩ với chàng.” Mặc Tu Nghiêu thấp giọng cười nói: “Tiểu tử kia am hiểu nhất chính là xu cát tị hung (thích điều may mắn tránh điềm xấu), gió chiều nào ngã theo chiều đó, nó chỉ làm ầm ĩ với nàng thôi.” Từ rất lâu trước kia, Mặc Tiểu Bảo đã lĩnh ngộ được ý chí sắt đá của Phụ vương của nó, cho nên bình thường cũng sẽ không vô cớ gây ầm ĩ với Mặc Tu Nghiêu. Hơn nữa, mục tiêu của nó là trở nên siêu việt hơn Mặc Tu Nghiêu, sau đó mạnh mẽ giẫm lên đầu Phụ vương của nó. Nếu hiện tại đùa giỡn gây sự lười biếng với Phụ vương, thì đợi đến lúc sau khi nó thắng được Phụ vương lại bị Phụ vương truyền bá chuyện này ra, vậy chẳng phải đã khiến cho uy nghiêm của Thế tử Định Vương của nó không còn sót lại chút gì sao?
Nghe vậy, Diệp Ly không nhịn được vẻ mặt hắc tuyến.
Quả nhiên như Mặc Tu Nghiêu đã dự đoán, ngày hôm sau, đại quân Bắc Nhung đã thay đổi chiến thuật. Không ngồi yên chờ Mặc gia quân đến công thành như mọi bữa nữa, mà là đoạt trước một bước suất lĩnh kỵ binh lao ra khỏi thành, trực tiếp quyết chiến với Mặc gia quân trên khu đất nằm cách mấy dặm bên ngoài thành. Tuy Mặc gia quân đã có chuẩn bị trước, nhưng lại vẫn bị thiết kỵ mạnh mẽ đâm tới của Bắc Nhung gây ra không ít phiền toái. Không chỉ nhân số thương vong tang lên, mà hơn nữa, đừng nói công được thành, ngay cả bên cạnh tường thành cũng đều không có sờ đến. Tuy Bắc Nhung cũng có tổn thương, nhưng tối đa cũng chỉ có thể coi là tám lạng nửa cân, hai bên đều có tổn thương. So với thắng lợi đạt được dễ dàng trước đó kém xa không biết bao nhiêu.
Vừa về tới trong doanh, các tướng lĩnh liền tập trung lại rối rít mở miệng thảo luận làm cách nào để đối phó với kỵ binh của Bắc Nhung. Kỳ thật kinh nghiệm đối phó với kỵ binh của Bắc Nhung thì Mặc gia quân cũng đã có thể được coi là tương đương phong phú rồi, dù sao số lần Mặc gia quân và Bắc Nhung giao chiến cũng không ít. Hắc Vân Kỵ của Mặc gia quân có năng lực cường đại như vậy cũng là bởi vì kỵ binh Bắc Nhung mới có. Nhưng giao chiến trên quy mô lớn như thế, trong lịch sử của hai nước cũng không được thấy nhiều. Dù cho năm đó Mặc gia quân tổn thất thảm thiết đi nữa, thì cũng là bởi vì các tướng sĩ đó đều uổng mạng mà không phải là chết trận, nếu như nói là chết trận, thì chỉ sợ còn không nhiều bằng lần này. Bởi vậy, lúc này lại dùng kỵ binh đấu kỵ binh đã có chút không thích hợp rồi. Hắc Vân Kỵ phát triển trong mấy năm nay, nhưng nhân số cũng chỉ khoảng mười lăm vạn, ngược lại Bắc Nhung lại trên cơ bản tất cả đều là kỵ binh.
“Sao? Mọi người có ý kiến gì hay?” Trần Vân hỏi.
Bên cạnh, Tôn Diệu Võ cười hắc hắc nói: “Ngựa của Bắc Nhung đúng là rất lợi hại, nhưng nếu như ngựa của bọn chúng đều không chạy nổi thì…” Tôn Diệu Võ cũng xem như võ tướng xuất thân nơi hoang dã, nên xưa nay cách đánh trận đều hơi hèn hạ. Vân Đình hơi khó hiểu, cau mày nói: “Hạ độc chiến mã của bọn chúng ư? Nhưng chiến mã là căn bản của đại quân Bắc Nhung, chắc chắn bọn chúng sẽ phái người trông coi nghiêm ngặt, muốn hạ độc… Coi như là có Kỳ Lân hỗ trợ thì chỉ sợ là rất khó.” Huống chi, nhiều chiến mã như vậy phải cần bao nhiêu thuốc mới có thể hạ độc hết được toàn bộ? Hơn nữa, còn phải đồng thời tiến hành mới có thể thành công, nhưng hơn mười vạn chiến mã… Cái này cần bao nhiêu người đi hạ độc?
Tôn Diệu Võ tức giận trắng mặt liếc hắn ta nói: “Đương nhiên không phải phái người đi hạ độc, chỉ sợ phái người đi ám sát Gia Luật Dã còn có xác suất cao hơn hạ độc chiến mã.” Mọi người sống chung lâu, nên cũng đều hiểu rõ tính tình của từng người, vì thế Vân Đình nghe vậy cũng không tức giận, mà chỉ nhìn Tôn Diệu Võ nói: “Vậy ngươi có ý kiến gì không? Cũng không thể chỉ nói một câu vô ích như vậy ah?”
Tôn Diệu Võ cười nói: “Sao Bản tướng quân lại có thể nói nhảm được chứ? Chúng ta có thể làm như vậy…” Cúi người xuống, Tôn Diệu Võ nói khẽ vài câu vào bên tai Vân Đình. Nghe vậy, con mắt Vân Đình sáng lên, ghé vào bên tai Trần Vân nói nhỏ một hồi. Mọi người vây quanh đống lửa, bầu không khí lập tức náo nhiệt lên, dường như biện pháp của Tôn Diệu Võ như đã khai mở suy nghĩ của bọn họ, mọi người ngươi một lời ta một câu nói đến khí thế ngất trời.
“Ta cảm thấy có thể như vậy…” Vân Đình nói.
“Ta cảm thấy như vậy rất tốt…” Chu Mẫn đắc ý nói.
“Kỳ thật ta cảm thấy như vậy lại càng hay…” Trần Vân bổ sung nói.
ở một nơi kín đáo gần đó, Diệp Ly đứng bên người Mặc Tu Nghiêu mỉm cười nhìn đám tướng lãnh đang vây quanh một đống lửa thảo luận kịch liệt giữa doanh trại, cười nói: “Xem ra lời nhắc nhở trước kia vẫn có tác dụng, trận hôm nay ngược lại hoàn toàn không làm suy giảm tinh thần của bọn họ, mà trái lại càng có ý chí chiến đấu hơn.” Mặc Tu Nghiêu gật đầu nói: “Nếu như ngay cả chút khó khăn không được tính là phiền toái ấy đều không vượt qua được, thì bọn họ cũng không có tư cách đứng trong Mặc gia quân nữa.”
“Tu Nghiêu cảm thấy biện pháp của bọn họ có tác dụng không?”
“Có tác dụng hay không thì ngày mai cứ nhìn xem sẽ biết.”
Ngày hôm sau trên chiến trường, vừa mới khai chiến, đủ các loại biện pháp kỳ quái của Mặc gia quân đều xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Trên lưng ngựa của Mặc gia quân có treo một bao cỏ khô vào một bao thức ăn yêu thích của ngựa. Miệng túi được mở ra vừa đủ để cho thức ăn rơi vãi xuống đất, vào tháng này, lương thảo của Bắc Nhung đã trở nên khan hiếm từ lâu rồi, nên ngựa ngửi thấy mùi cỏ khô thì nơi nào còn quan tâm đến chiến đấu, vừa ra trận liền cúi đầu ăn cỏ, vì thế liền bị tướng sĩ Mặc gia quân xông lên chém giết, mà cho dù không bị chém giết thì cũng chỉ trong chốc lát đã bị thuốc hạ trong cỏ khô đánh gục.
Còn có các loại bẫy rập, dây thừng, trường thương, trường nỏ,… kỳ lạ quý hiếm cổ quái nữa, đủ loại biện pháp chỉ có không làm ra được chứ không có không nghĩ ra được. Hiển nhiên, những thứ này vừa mới được gấp gáp chế tạo ngay trong đêm, tuy không thuận tay gì nhưng thật sự vẫn tạo thành đau đớn không nhỏ cho đại quân Bắc Nhung. Ngày hôm nay, lại lần nữa, lấy sự bại lui trở về thành bên phía Bắc Nhung để chấm dứt.
Trong đại doanh Bắc Nhung, Gia Luật Dã lại nổi giận lôi đình một lần nữa. Kỳ thật hắn cũng biết trận chiến hôm nay thất bại thật sự là không trách được Hách Liên Bằng, nhưng cứ tiếp tục liên chiến liên bại thất bại như vậy, không mắng Hách Liên Bằng một trận thì hắn thật sự không biết phải làm sao để phát tiết lửa giận trong lòng.
Hách Liên Bằng cũng không giải thích, mà chỉ quỳ gối trong đại trướng chờ Gia Luật Dã phát hỏa xong.
Phát hỏa xong, nhìn Hách Liên Bằng vẫn còn quỳ gối trong đại trướng, Gia Luật Dã cũng thấy hơi áy náy, nhíu nhíu mày khua tay nói: “Hách Liên tướng quân đứng dậy đi.” Hách Liên Bằng trầm giọng nói: “Đều do mạt tướng lãnh binh bất lợi, xin Thất điện hạ giáng tội.” Gia Luật Dã thở dài nói: “Chuyện này cũng không trách ngươi được, xưa nay người của Định Vương phủ đều quỷ kế đa đoan. Bọn chúng nghĩ ra chủ ý nham hiểm như vậy cũng chẳng có gì lại cả.” Mà Mặc gia quân nghĩ ra được chủ ý như vậy, thì chỉ sợ cũng đã biết rõ nhược điểm lương thảo của Bắc Nhung khan hiếm này.
Hách Liên Bằng nói: “Điện hạ không cần lo lắng, biện pháp như hôm nay chỉ có thể thành một lần này thôi. Qua hôm nay chúng ta đã có phòng bị thì chắc chắn sẽ không còn tác dụng nữa. Có điều, chỉ sợ bọn chúng sẽ lại nghĩ ra biện pháp khác nữa.”
Gia Luật Dã cau mày nói: “Hách Liên tướng quân có biện pháp nào không?”
Hách Liên Bằng nói: “Chủ ý lúc trước của chúng ta cũng khá tốt, kỵ binh Bắc Nhung đúng là đã gây ra không ít rắc rối cho Mặc gia quân, bằng không thì bọn chúng cũng sẽ không dùng phương thức tình nguyện tiêu hao lương thảo của chính mình như vậy để đối phó với kỵ binh của chúng ta. Mạt tướng có ý là, chúng ta phải tăng tốc, càng công kích mãnh liệt Mặc gia quân hơn nữa, khiến cho bọn chúng không kịp ứng phó.”
Gia Luật Dã trầm ngâm một lát rồi nói: “Cũng được, cứ làm như ngươi nói đi.”
“Khởi bẩm điện hạ, có sứ giả Vương đình cầu kiến.” Ngoài lều, thị vệ bẩm báo. Gia Luật Dã và Hách Liên Bằng liếc nhau, Gia Luật Dã cau mày nói: “Sứ giả Vương đình, đúng lúc này… Sap Phụ vương lại phái người đến…”
Hách Liên Bằng trầm giọng nói: “Điện hạ, đúng lúc này mà Vương thượng lại phái sứ giả đến đây, nếu không phải muốn khen thưởng điện hạ, thì như vậy chỉ sợ… Đại sự không ổn.” Nhưng mà ai cũng hiểu rõ hiện nay chiến sự của Bắc Nhung đang bất lợi, đại quân Bắc Nhung liên chiến liên bại, muốn nói là khen thưởng thì thật sự là rất khó để cho người ta tin tưởng. Trong lòng Gia Luật Dã cũng biết, nên chỉ khẽ gật đầu ra lênh: “Đi mời cậu tới.” Hách Liên Bằng trầm giọng đáp: “Vâng.”
Chỉ chốc lát sau, Hách Liên Chân và Hách Liên Bằng cùng tiến vào lều lớn, sứ giả Vương đình cũng vừa vào tới. Chỉ thấy, người này cung kính đứng tại trong đại trướng nhìn Gia Luật Dã, nhưng trong lòng Hách Liên Chân và Hách Liên Bằng lại cùng trầm xuống. Người này là người của Gia Luật Hoằng, sứ giả mà Bắc Nhung Vương phái đến vào đúng lúc này lại là người của phe Thái tử, điều này nói rõ cái gì thì không cần nói cũng biết.
Sứ giả nghiêng đầu liếc nhìn Hách Liên Chân và Hách Liên Bằng, cười nói: “Thất điện hạ, hiện tại vi thần đã có thể tuyên đọc chiếu thư của Vương thượng được chưa ạ?”
Gia Luật Dã trầm mặt gật đầu nói: “Mời sứ giả.”
Sứ giả cũng không để ý sự lãnh đạm của hắn ta, cầm một cuộn vải màu minh hoàng mở ra, cất cao giọng đọc: “Đại Vương chiếu dụ: Thất hoàng tử vừa mới lãnh binh, luân phiên thất bại, tổn binh hao tướng…” Sứ giả dõng dạc rõ ràng đọc hết chiếu thư thật dài, kỳ thật cũng chỉ tổng hợp lại thành một câu mà thôi: Trách cứ Gia Luật Dã lãnh binh thất bại làm cho Bắc Nhung tổn binh hao tướng, khiến cho Bắc Nhung nguyên khí đại thương. Thậm chí còn vội vàng dâng thư thỉnh cầu phái binh. Bắc Nhung Vương lệnh cho Gia Luật Dã phải đánh bại Mặc Tu Nghiêu và Mặc gia quân trong vòng hai tháng. Nếu không phải giao binh quyền cho người khác. Mặc dù không nói rõ người khác kia là chỉ ai, nhưng Gia Luật Dã cũng đoán được, nếu mình thất bại, thì cuối cùng người được lợi đương nhiên sẽ là Thái tử Gia Luật Hoằng.
“Thất điện hạ, không biết ý của Vương thượng, điện hạ đã nghe rõ chưa?” Đọc xong chiếu thư, sứ giả mỉm cười hỏi, “Vương thượng lo lắng cho chiến sự ở Đại Sở, trong lòng nóng như lửa đốt, nên mong rằng Thất điện hạ thông cảm.”
Gia Luật Dã khẽ hừ một tiếng, lãnh đạm nói: “Đa tạ sứ giả đã nhắc nhở, Bản vương đương nhiên hiểu rõ.”
Sứ giả cười nói: “Hiểu rõ là tốt rồi, nếu đã vậy, trong mấy ngày này hạ quan liền ở lại trong quân với điện hạ. Đến lúc đó cũng tiện thể bẩm báo tin chiến thắng cho Vương thượng nhanh hơn.”
Đây là muốn giám quân rồi!
Gia Luật Dã híp mắt, Bắc Nhung vẫn chưa từng có tiền lệ giám quân. Ai lãnh binh thì liền nghe người đó, nhưng sữ giả này lại phụng mệnh của Bắc Nhung Vương đến đây, nên tất nhiên có quyền lợi chỉ huy toàn bộ đại quân Bắc Nhung. Như thế, cũng nói rõ, từ nay hoàng tử kiêm chủ soái Gia Luật Dã này ngược lại liền bị quản chế khắp nơi, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng sẽ bị người khác bẩm báo từng chi tiết đến trước mặt Bắc Nhung Vương. Gia Luật Dã biết rõ tình huống trước mắt cực kỳ bất lợi với mình, bên phía Vương đình chỉ sợ Phụ vương cũng đã rất bất mãn với mình rồi. Lựa chọn tốt nhất tất nhiên là giao binh quyền cho Hách Liên Chân lập tức chạy về Vương đình xin lỗi Phụ vương, dù sao bản thân là hoàng tử, không có gì quan trọng hơn sự tín nhiệm của Bắc Nhung Vương. Nhưng Gia Luật Dã cũng hiểu rõ, một khi chính mình đi rồi, thì Hách Liên Chân hơn mười năm chưa từng lĩnh binh chưa chắc đã nắm giữ được hơn mười vạn binh mã này, đến lúc đó binh mã sẽ rơi vào trong tay Gia Luật Hoằng, còn chính mình thì thật sự sẽ không còn gì nữa.
Thần sắc Gia Luật Dã hờ hững nhìn qua sứ giả phía dưới, trong đôi mắt lóe lên một tia sát ý âm lãnh, thờ ơ gật đầu nói: “Đã như vậy… Làm phiền đại nhân rồi.”
Nếu lui một bước, thì chỉ sợ bên phía Vương đình Thái tử cũng đã chuẩn bị xong trước rồi. Đã như vậy… Hắn cần gì phải lui nữa? Sự tín nhiệm của Phụ vương và binh quyền, trong tay hắn đều muốn nắm hết.
Sứ giả như không nghe được sát ý âm lãnh trong lời nói của hắn ta, gật đầu cười nói: “Đa tạ điện hạ.”
Beta: Sakura
Trong đại doanh Mặc gia quân, Mặc Tiểu Bảo vừa nhu thuận ngồi trong một góc lều lớn viết chữ to, lỗ tai vừa lại không quên dựng thẳng lên nghe lén Mặc Tu Nghiêu, Diệp Ly và các tướng lĩnh nói chuyện ở trong lều. Mặc Tu Nghiêu phái hết những tướng lãnh có thể tự mình đảm đương một phía như Lữ Cận Hiền đi Nam tuyến, nên vì vậy ở chiến trường phía Bắc mà Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly làm thủ lĩnh lại chỉ còn lại có các tướng lãnh trẻ như Vân Đình, Trần Vân,… Có điều, người xưa thường nói: Nghé con mới sinh không sợ hổ, lần đầu tiên các tướng lãnh trẻ này được giao trọng trách, nên tất nhiên đều có lòng tin tưởng và tràn đầy hùng tâm nhiệt huyết. Trải qua mấy lần thắng trận, lại càng ném luôn tất cả những lo lắng trước đó sang một bên, mỗi ngày, nguyên một đám đều sĩ khí dâng cao.
Thần sắc Mặc Tu Nghiêu bình thản nhìn qua các tướng lĩnh trẻ phía dưới, mỉm cười nói: “Trải qua mấy ngày nay, các vị đều có cảm giác gì? Không bằng nói cho Bản vương nghe xem?” Các tướng lĩnh nghi hoặc nhìn nhau, lại nhìn thoáng qua Định Vương phi đang ngồi bên cạnh chỉ mỉm cười không nói, Vân Đình nói: “Mấy ngày nay chúng ta đều chiến thắng liên tiếp, Vương gia cảm thấy… Có gì lạ sao?” Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Không có gì lạ cả, Bản vương chỉ muốn hỏi xem các ngươi có ý kiến gì không thôi?”
Mọi người trầm mặc một hồi, rồi Trần Vân mới nói: “Mấy ngày nay, mặc dù chúng ta chiến thắng liên tiếp, nhưng hơn phân nửa đều là bởi vì người Bắc Nhung không thiện thủ thành, nếu như người Bắc Nhung vứt bỏ thủ thành mà đổi thành giao phong chính diện với quân ta, thì chỉ sợ… Chúng ta sẽ không thắng dễ dàng như vậy.”
Trần Vân nói xong, mọi người đều không khỏi trầm mặc. Đúng vậy, lúc trước bọn họ cũng không phải chưa từng giao thủ với người Bắc Nhung. Nếu quả thật có thể thắng được dễ dàng như vậy thì bọn họ cũng đã không cần đánh lâu như thế. Người Bắc Nhung bưu hãn thiện chiến cũng không phải đụng vào liền vỡ như trong suy nghĩ của bọn họ. Chỉ có điều, mấy ngày nay chiến thắng liên tiếp, nên trong lúc vô tình đã cho bọn họ một loại cảm giác người Bắc Nhung cũng không có gì hơn cái này. Không e ngại kẻ địch là chuyện tốt, nhưng khinh thường kẻ địch của mình quá mức thì lại không phải chuyện tốt gì. Cho nên, đối mặt với ánh mắt cầu trợ của mọi người, thái độ của Diệp Ly cũng không khác bình thường mấy. Kỳ thật, những tướng lãnh như Trần Vân, Vân Đình này cũng đã trải qua rất nhiều năm học tập và rèn luyện, trên phương diện hành quân chiến tranh, bọn họ hiểu biết cũng không thua gì các lão tướng. Điểm khiếm khuyết của bọn họ chỉ là thiếu hụt kinh nghiệm và tâm tính thờ ơ với thắng thua mà thôi. Nhưng tâm tính này lại phải trải qua vô số lần thắng bại thì mới có thể luyện ra được. Điều này cũng đưa đến một kết quả, khi đánh thắng trận, bọn họ sẽ càng dễ đắc ý quên hình hơn các lão tướng, nhưng ngược lại khi thua trận cũng càng dễ suy sụp thất vọng hơn các lão tướng.
Trong đại trướng đã trầm mặc một lúc lâu, Mặc Tu Nghiêu mới gật đầu nói: “Có thể suy nghĩ cẩn thận là tốt rồi.” Chính là bởi vì mấy ngày nay đắc ý quên hình mà sinh lòng xấu hổ nên lúc này mọi người thấy Vương gia cũng không có tức giận, mới rối rít nhẹ nhàng thở ra. Vân Đình do dự một chút, rồi hỏi: “Chẳng lẽ Vương gia có ý là, Bắc Nhung rất nhanh sẽ thay đổi chiến thuật sao?”
Mặc Tu Nghiêu nói: “Liên chiến liên bại còn không sẽ thay đổi chiến thuật, thì người Bắc Nhung đã thật sự ngu xuẩ đến hết thuốc chữa rồi. Các ngươi, biết rõ nên làm gì rồi chứ?” Mọi người cùng đáp: “Thuộc hạ đã rõ!”
Mặc Tu Nghiêu gật gật đầu, cũng không hỏi rốt cuộc bọn họ đã hiểu rõ được gì, mà chỉ nói: “Đã rõ thì liền lui xuống chuẩn bị đi.”
Mọi người cáo lui, lui ra khỏi lều lớn. Mặc Tu Nghiêu nghiêng đầu liền nhìn thấy Mặc Tiểu Bảo đang nằm dài trên bàn, gương mặt như đang rất hứng thú nghe mọi người nói chuyện, thấy các tướng lĩnh đi ra ngoài, trên mặt còn hiện lên một tia tiếc nuối không kịp thu hồi. Mặc Tu Nghiêu hơi híp mắt liếc nó, cái đầu nhỏ của Mặc Tiểu Bảo liền co rụt lại vội cúi đầu làm như đang chăm chú viết chữ. Mặc Tu Nghiêu nhìn con trai, chậm rãi hỏi: “Buổi nói chuyện lúc nãy, con nghe rõ hết rồi chứ?” Mặc Tiểu Bảo ngẩng đầu lên, đôi mắt to cơ linh mắt liếc nhìn hai bên vài lần, phát hiện Mặc Tu Nghiêu không phải đang nói chuyện với người khác, lúc này mới vội vàng bày ra một nụ cười lấy lòng, “Thưa Phụ vương, đã nghe rõ ạ.” Mặc Tu Nghiêu hỏi: “Nghe rõ cái gì?”
Mặc Tiểu Bảo ngoan ngoãn đáp: “Phụ vương nhắc nhở những tướng lãnh kia không thể bởi vì thắng lợi nhất thời mà liền đắc ý quên hình, khinh thường địch thủ của mình. Mấy ngày nay sở dĩ quân ta có thể thắng dễ dàng như vậy, đều là vì quân đội của Bắc Nhung không thiện thủ thành, quân ta lấy sở trường của ta đánh vào sở đoản của địch. Nếu người Bắc Nhung thay đổi chiến thuật, thì quân ta rất có thể bởi vì chủ quan mà luống cuống tay chân.” Mặc Tu Nghiêu khẽ gật đầu, xem như miễn cưỡng chấp nhận câu trả lời của Mặc Tiểu Bảo, nhướng mày nhìn nó, nói: “Như vậy, con nói xem, nếu đại quân Bắc Nhung giao phong chính diện với chúng ta thì chúng ta phải làm gì?”
“Ách… Cái này…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Tiểu Bảo nhíu lại suy tư một lúc lâu, rồi đôi mắt liền sáng ngời, vẻ mặt chờ mong nhìn qua Mặc Tu Nghiêu nói: “Kỵ binh của Bắc Nhung am giao chiến trên vùng hoang vu rộng lớn, tốc độ cực nhanh, chúng ta có thể đẫn bọn chúng vào trong núi, người Bắc Nhung người quen thuộc địa hình, kỵ binh lại không am hiểu giao chiến trong núi, nên vì vậy chúng ta có thể đánh thắng!” Nói xong, Mặc Tiểu Bảo đắc ý nháy mắt, trong mắt to tràn ngập: Khen con đi, khen con đi.
Mặc Tu Nghiêu cười khẽ một tiếng, khoát tay bắn lên đầu nó một cái, mỉm cười nói: “Lấy tuổi của con, mà có thể nghĩ được như vậy thì cũng xem như rất tốt rồi.”
Mặc Tiểu Bảo khẽ giật mình, bất mãn trừng Phụ vương nhà mình: Đây là khen ngợi sao? Cậu cả và Thái công chưa bao giờ khen ngợi như vậy. Thái công đều nói: Thần nhi thật thông minh!
Cảm giác sâu sắc bị Phụ vương nhà mình xem thường, Mặc Tiểu Bảo kiêu ngạo nhào vào lòng Diệp Ly, “Mẹ, Phụ vương bắt nạt con!” Diệp Ly buồn cười vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nó, lại cười nói: “Phụ vương của con rõ ràng là đang khen con, sao lại thành bắt nặt con rồi?” Cái miệng nhỏ nhắn của Mặc Tiểu Bảo vểnh lên, nói: “Tiểu Bảo mới không phải còn nhỏ đã nghĩ được như vậy là rất tốt rồi. Chủ ý của Tiểu Bảo rõ ràng chính là tốt nhất. Thái công và cậu cả đều khen Tiểu Bảo thật thông minh.”
Diệp Ly bất đắc dĩ thở dài, cười nhìn Mặc Tiểu Bảo nói: “Nhưng những chủ ý này của con, mọi người cũng đều có thể nghĩ ra được, đó cũng không có gì đặc biệt lọi lại cả. Không tin thì… con cứ đi hỏi đám Trần Vân xem xem có phải bọn họ cũng có thể nghĩ ra không?” Kỳ thật người lớn khen ngợi trẻ nhỏ thông minh là một chuyện rất bình thường, hơn nữa Mặc Tiểu Bảo cũng thật sự cũng hoàn toàn xứng đáng nhận được một câu khen ngợi thông minh từ người khác. Nhưng bất đắc dĩ là, người khen nó cũng không phải là người bình thường, vì vậy, Mặc Tiểu Bảo khó tránh khỏi liền có cảm giác từng chút một tự cho mình là thông minh nhất thiên hạ. Lúc này mới bị Mặc Tu Nghiêu đả kích nho nhỏ một chút, thì cũng đã có chút không vui rồi.
“A……” Dựa vào trên đầu gối của Diệp Ly, Mặc Tiểu Bảo nhìn qua Diệp Ly một cách đầy đáng thương.
Diệp Ly mỉm cười sờ sờ cái đầu nhỏ của con trai, nói: “Hơn nữa Phụ vương của con cũng nói rất đúng, con còn nhỏ, lượng kiến thức tích lũy được trong khi đọc sách cũng không có nhiều như người lớn, nên tất nhiên sẽ có rất nhiều chuyện không thể nghĩ ra được. Nhưng điều này cũng không có nghĩ là Tiểu Bảo của chúng ta không thông minh nha.” Ngồi bên cạnh Mặc Tu Nghiêu nhíu mày, rút từ bên cạnh ra hai quyển sách đưa tới trước mặt Mặc Tiểu Bảo, nói: “Đọc hết hai quyển sách này, sau đó viết ra tất cả những phương pháp mà con cảm thấy thích hợp với trận chiến này cho cha xem xem. Nếu viết tốt, Bản vương sẽ thừa nhận con rất thông minh.”
Đôi mắt Mặc Tiểu Bảo sáng ngời, đạt được sự nhận định và khen ngọi của cha, đầy đều là chuyện mà bất cứ đứa trẻ nào cũng cực kỳ khát vọng. Nhưng cách chung sống của Mặc Tiểu Bảo và Mặc Tu Nghiêu lại được sinh ra từ người này đả kích người kia. Tuy bình thường Mặc Tiểu Bảo cũng luôn chán ghét Phụ vương, nhưng lại thật sự càng chấp nhất với chuyện nhận được lời khen ngợi của Mặc Tu Nghiêu hơn. Quả nhiên, Mặc Tu Nghiêu vừa nói xong, Mặc Tiểu Bảo liền vươn một tay đoạt lấy sách ôm vào lòng, nói: “Một lời đã định! Nếu con nghĩ ra được cách hay, thì Phụ vương phải dùng cách của con để đối địch!”
Mặc Tu Nghiêu không chút do dự gật đầu cười nói: “Không có vấn đề. Mấy ngày nay con cứ ở lại trong lều nghiên cứu hai quyển sách này đi. Phụ vương cũng sẽ phái người đưa tới cho con một ít tài liệu của Bắc Nhung để con tham khảo. Chỉ cần biện pháp mà con nói ra có thể qua được cân nhắc và khảo nghiệm, chẳng những Bản vương có thể dùng biện pháp của con, mà còn có thể tuyên cáo cho cả khắp thiên hạ: Trận này là do Mặc Tiểu Bảo con đánh.”
“Là Mặc Ngự Thần!” Mặc Tiểu Bảo bất mãn lại kiêu ngạo nói. Tiểu Bảo cái gì thật sự là quá không hoa lệ rồi, bé cũng không dám tưởng tượng nếu sau khi bé làm ra được chuyện nào đó danh dương thiên hạ, nghe được mọi người thảo luận ” Mặc Tiểu Bảo Định Vương phủ thực xxx…” thì đó sẽ là loại cảm giác gì?
“Được.” Mặc Tu Nghiêu gật đầu nói: “Chỉ cần con làm được, thì từ nay về sau, Bản vương sẽ không bao giờ gọi con là Mặc Tiểu Bảo nữa. Nhưng trái lại… Con phải đứng trước tất cả mọi người trong quân doanh hô to ba tiếng, Bản Thế tử tên là Mặc Tiểu Bảo.”
“Được, một lời đã định, quân tử nhất ngôn…”
Mặc Tu Nghiêu ghét bỏ nhìn thoáng qua năm ngón tay đang giơ ra của Mặc Tiểu Bảo, lười biếng bồi thêm một câu, “Khoái mã nhất tiên.”
Vì vậy, đột nhiên đã có mục tiêu, Mặc Tiểu Bảo ôm lấy hai quyển sách thật dày nhanh chóng chạy ra khỏi lều, một bên còn quay đầu lại khua tay với Diệp Ly, nói: “Mẹ, chờ con làm cho người tự hào.” Diệp Ly bất đắc dĩ đưa tay che mặt buồn cười. Con trai, tuy mẹ cũng quen gọi con là Mặc Tiểu Bảo, nhưng mẹ cũng vẫn không hy vọng người trong khắp thiên hạ cũng đều biết con tên là Tiểu Bảo ah.
“Vương gia, tính kế một đứa bé mấy tuổi, thực sự rảnh rỗi ah…” Diệp Ly cười mà như không phải cười nhìn Mặc Tu Nghiêu nói một cách thản nhiên.
Mặc Tu Nghiêu nhướng mày cười nói: “Bản vương rõ ràng quang minh chính đại thỏa thuận với nó, sao lại bị gọi thành tính kế rồi?” Diệp Ly nói: “Thật sao? Đợi Tiểu Bảo xem xong hai quyển sách mà chàng đưa, cộng thêm những tài liệu mà chàng phái người đưa tới, lại còn phải nghĩ ra biện pháp nữa, chỉ sợ cũng đã qua một hai tháng rồi đi?” Đến lúc đó đừng nói là chuyện làm thế nào để đối phó với kỵ binh Bắc Nhung, chỉ sợ đại cục của chiến sự giữa Mặc gia quân và Bắc Nhung cũng đã định luôn rồi. Dù cho Mặc Tiểu Bảo có thông minh thế nào đi nữa thì cũng chỉ là một đứa bé, ở gia đình bình thường, một đứa bé bảy tám tuổi thì cũng chỉ vừa mới học vỡ lòng mà thôi. Hai quyển sách mà Mặc Tu Nghiêu đưa kia không chỉ dày, mà hơn nữa còn cực kỳ tối nghĩa khó hiểu, ngay cả Vân Đình lúc trước xem quyển sách này cũng phải suy nghĩ hai ba tháng mới xong, lại càng không cần phải nói tới một đứa bé còn chưa biết hết toàn bộ chữ viết như Mặc Tiểu Bảo.
Cho nên, trận đánh cược này, ngay từ đầu đã là cái bẫy được Mặc Tu Nghiêu thiết kế để đả kích Mặc Tiểu Bảo rồi.
“A Ly đã biết rõ, vậy tại sao không nói phá đây?” Mặc Tu Nghiêu lại cười nói: “Có thể thấy được A Ly cũng nghĩ rằng Bản vương làm đúng, đúng không?”
Diệp Ly không nói gì, Mặc Tiểu Bảo đúng là hơi tự kiêu rồi. Bằng không thì cũng sẽ không vì một câu xem như cũng là khen ngợi bản thân của Mặc Tu Nghiêu mà đã có phản ứng lớn như vậy. Bị đả kích nho nhỏ một chút cũng không có gì không tốt, dù sao còn có rất nhiều người thỏa mãn lòng tự tin của nó.
Diệp Ly hơi bất đắc dĩ nhìn xem gương mặt tuấn tú đang cười đến có chút nguy hiểm của Mặc Tu Nghiêu, nói: “Coi chừng quay đầu lại nó làm ầm ĩ với chàng.” Mặc Tu Nghiêu thấp giọng cười nói: “Tiểu tử kia am hiểu nhất chính là xu cát tị hung (thích điều may mắn tránh điềm xấu), gió chiều nào ngã theo chiều đó, nó chỉ làm ầm ĩ với nàng thôi.” Từ rất lâu trước kia, Mặc Tiểu Bảo đã lĩnh ngộ được ý chí sắt đá của Phụ vương của nó, cho nên bình thường cũng sẽ không vô cớ gây ầm ĩ với Mặc Tu Nghiêu. Hơn nữa, mục tiêu của nó là trở nên siêu việt hơn Mặc Tu Nghiêu, sau đó mạnh mẽ giẫm lên đầu Phụ vương của nó. Nếu hiện tại đùa giỡn gây sự lười biếng với Phụ vương, thì đợi đến lúc sau khi nó thắng được Phụ vương lại bị Phụ vương truyền bá chuyện này ra, vậy chẳng phải đã khiến cho uy nghiêm của Thế tử Định Vương của nó không còn sót lại chút gì sao?
Nghe vậy, Diệp Ly không nhịn được vẻ mặt hắc tuyến.
Quả nhiên như Mặc Tu Nghiêu đã dự đoán, ngày hôm sau, đại quân Bắc Nhung đã thay đổi chiến thuật. Không ngồi yên chờ Mặc gia quân đến công thành như mọi bữa nữa, mà là đoạt trước một bước suất lĩnh kỵ binh lao ra khỏi thành, trực tiếp quyết chiến với Mặc gia quân trên khu đất nằm cách mấy dặm bên ngoài thành. Tuy Mặc gia quân đã có chuẩn bị trước, nhưng lại vẫn bị thiết kỵ mạnh mẽ đâm tới của Bắc Nhung gây ra không ít phiền toái. Không chỉ nhân số thương vong tang lên, mà hơn nữa, đừng nói công được thành, ngay cả bên cạnh tường thành cũng đều không có sờ đến. Tuy Bắc Nhung cũng có tổn thương, nhưng tối đa cũng chỉ có thể coi là tám lạng nửa cân, hai bên đều có tổn thương. So với thắng lợi đạt được dễ dàng trước đó kém xa không biết bao nhiêu.
Vừa về tới trong doanh, các tướng lĩnh liền tập trung lại rối rít mở miệng thảo luận làm cách nào để đối phó với kỵ binh của Bắc Nhung. Kỳ thật kinh nghiệm đối phó với kỵ binh của Bắc Nhung thì Mặc gia quân cũng đã có thể được coi là tương đương phong phú rồi, dù sao số lần Mặc gia quân và Bắc Nhung giao chiến cũng không ít. Hắc Vân Kỵ của Mặc gia quân có năng lực cường đại như vậy cũng là bởi vì kỵ binh Bắc Nhung mới có. Nhưng giao chiến trên quy mô lớn như thế, trong lịch sử của hai nước cũng không được thấy nhiều. Dù cho năm đó Mặc gia quân tổn thất thảm thiết đi nữa, thì cũng là bởi vì các tướng sĩ đó đều uổng mạng mà không phải là chết trận, nếu như nói là chết trận, thì chỉ sợ còn không nhiều bằng lần này. Bởi vậy, lúc này lại dùng kỵ binh đấu kỵ binh đã có chút không thích hợp rồi. Hắc Vân Kỵ phát triển trong mấy năm nay, nhưng nhân số cũng chỉ khoảng mười lăm vạn, ngược lại Bắc Nhung lại trên cơ bản tất cả đều là kỵ binh.
“Sao? Mọi người có ý kiến gì hay?” Trần Vân hỏi.
Bên cạnh, Tôn Diệu Võ cười hắc hắc nói: “Ngựa của Bắc Nhung đúng là rất lợi hại, nhưng nếu như ngựa của bọn chúng đều không chạy nổi thì…” Tôn Diệu Võ cũng xem như võ tướng xuất thân nơi hoang dã, nên xưa nay cách đánh trận đều hơi hèn hạ. Vân Đình hơi khó hiểu, cau mày nói: “Hạ độc chiến mã của bọn chúng ư? Nhưng chiến mã là căn bản của đại quân Bắc Nhung, chắc chắn bọn chúng sẽ phái người trông coi nghiêm ngặt, muốn hạ độc… Coi như là có Kỳ Lân hỗ trợ thì chỉ sợ là rất khó.” Huống chi, nhiều chiến mã như vậy phải cần bao nhiêu thuốc mới có thể hạ độc hết được toàn bộ? Hơn nữa, còn phải đồng thời tiến hành mới có thể thành công, nhưng hơn mười vạn chiến mã… Cái này cần bao nhiêu người đi hạ độc?
Tôn Diệu Võ tức giận trắng mặt liếc hắn ta nói: “Đương nhiên không phải phái người đi hạ độc, chỉ sợ phái người đi ám sát Gia Luật Dã còn có xác suất cao hơn hạ độc chiến mã.” Mọi người sống chung lâu, nên cũng đều hiểu rõ tính tình của từng người, vì thế Vân Đình nghe vậy cũng không tức giận, mà chỉ nhìn Tôn Diệu Võ nói: “Vậy ngươi có ý kiến gì không? Cũng không thể chỉ nói một câu vô ích như vậy ah?”
Tôn Diệu Võ cười nói: “Sao Bản tướng quân lại có thể nói nhảm được chứ? Chúng ta có thể làm như vậy…” Cúi người xuống, Tôn Diệu Võ nói khẽ vài câu vào bên tai Vân Đình. Nghe vậy, con mắt Vân Đình sáng lên, ghé vào bên tai Trần Vân nói nhỏ một hồi. Mọi người vây quanh đống lửa, bầu không khí lập tức náo nhiệt lên, dường như biện pháp của Tôn Diệu Võ như đã khai mở suy nghĩ của bọn họ, mọi người ngươi một lời ta một câu nói đến khí thế ngất trời.
“Ta cảm thấy có thể như vậy…” Vân Đình nói.
“Ta cảm thấy như vậy rất tốt…” Chu Mẫn đắc ý nói.
“Kỳ thật ta cảm thấy như vậy lại càng hay…” Trần Vân bổ sung nói.
ở một nơi kín đáo gần đó, Diệp Ly đứng bên người Mặc Tu Nghiêu mỉm cười nhìn đám tướng lãnh đang vây quanh một đống lửa thảo luận kịch liệt giữa doanh trại, cười nói: “Xem ra lời nhắc nhở trước kia vẫn có tác dụng, trận hôm nay ngược lại hoàn toàn không làm suy giảm tinh thần của bọn họ, mà trái lại càng có ý chí chiến đấu hơn.” Mặc Tu Nghiêu gật đầu nói: “Nếu như ngay cả chút khó khăn không được tính là phiền toái ấy đều không vượt qua được, thì bọn họ cũng không có tư cách đứng trong Mặc gia quân nữa.”
“Tu Nghiêu cảm thấy biện pháp của bọn họ có tác dụng không?”
“Có tác dụng hay không thì ngày mai cứ nhìn xem sẽ biết.”
Ngày hôm sau trên chiến trường, vừa mới khai chiến, đủ các loại biện pháp kỳ quái của Mặc gia quân đều xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Trên lưng ngựa của Mặc gia quân có treo một bao cỏ khô vào một bao thức ăn yêu thích của ngựa. Miệng túi được mở ra vừa đủ để cho thức ăn rơi vãi xuống đất, vào tháng này, lương thảo của Bắc Nhung đã trở nên khan hiếm từ lâu rồi, nên ngựa ngửi thấy mùi cỏ khô thì nơi nào còn quan tâm đến chiến đấu, vừa ra trận liền cúi đầu ăn cỏ, vì thế liền bị tướng sĩ Mặc gia quân xông lên chém giết, mà cho dù không bị chém giết thì cũng chỉ trong chốc lát đã bị thuốc hạ trong cỏ khô đánh gục.
Còn có các loại bẫy rập, dây thừng, trường thương, trường nỏ,… kỳ lạ quý hiếm cổ quái nữa, đủ loại biện pháp chỉ có không làm ra được chứ không có không nghĩ ra được. Hiển nhiên, những thứ này vừa mới được gấp gáp chế tạo ngay trong đêm, tuy không thuận tay gì nhưng thật sự vẫn tạo thành đau đớn không nhỏ cho đại quân Bắc Nhung. Ngày hôm nay, lại lần nữa, lấy sự bại lui trở về thành bên phía Bắc Nhung để chấm dứt.
Trong đại doanh Bắc Nhung, Gia Luật Dã lại nổi giận lôi đình một lần nữa. Kỳ thật hắn cũng biết trận chiến hôm nay thất bại thật sự là không trách được Hách Liên Bằng, nhưng cứ tiếp tục liên chiến liên bại thất bại như vậy, không mắng Hách Liên Bằng một trận thì hắn thật sự không biết phải làm sao để phát tiết lửa giận trong lòng.
Hách Liên Bằng cũng không giải thích, mà chỉ quỳ gối trong đại trướng chờ Gia Luật Dã phát hỏa xong.
Phát hỏa xong, nhìn Hách Liên Bằng vẫn còn quỳ gối trong đại trướng, Gia Luật Dã cũng thấy hơi áy náy, nhíu nhíu mày khua tay nói: “Hách Liên tướng quân đứng dậy đi.” Hách Liên Bằng trầm giọng nói: “Đều do mạt tướng lãnh binh bất lợi, xin Thất điện hạ giáng tội.” Gia Luật Dã thở dài nói: “Chuyện này cũng không trách ngươi được, xưa nay người của Định Vương phủ đều quỷ kế đa đoan. Bọn chúng nghĩ ra chủ ý nham hiểm như vậy cũng chẳng có gì lại cả.” Mà Mặc gia quân nghĩ ra được chủ ý như vậy, thì chỉ sợ cũng đã biết rõ nhược điểm lương thảo của Bắc Nhung khan hiếm này.
Hách Liên Bằng nói: “Điện hạ không cần lo lắng, biện pháp như hôm nay chỉ có thể thành một lần này thôi. Qua hôm nay chúng ta đã có phòng bị thì chắc chắn sẽ không còn tác dụng nữa. Có điều, chỉ sợ bọn chúng sẽ lại nghĩ ra biện pháp khác nữa.”
Gia Luật Dã cau mày nói: “Hách Liên tướng quân có biện pháp nào không?”
Hách Liên Bằng nói: “Chủ ý lúc trước của chúng ta cũng khá tốt, kỵ binh Bắc Nhung đúng là đã gây ra không ít rắc rối cho Mặc gia quân, bằng không thì bọn chúng cũng sẽ không dùng phương thức tình nguyện tiêu hao lương thảo của chính mình như vậy để đối phó với kỵ binh của chúng ta. Mạt tướng có ý là, chúng ta phải tăng tốc, càng công kích mãnh liệt Mặc gia quân hơn nữa, khiến cho bọn chúng không kịp ứng phó.”
Gia Luật Dã trầm ngâm một lát rồi nói: “Cũng được, cứ làm như ngươi nói đi.”
“Khởi bẩm điện hạ, có sứ giả Vương đình cầu kiến.” Ngoài lều, thị vệ bẩm báo. Gia Luật Dã và Hách Liên Bằng liếc nhau, Gia Luật Dã cau mày nói: “Sứ giả Vương đình, đúng lúc này… Sap Phụ vương lại phái người đến…”
Hách Liên Bằng trầm giọng nói: “Điện hạ, đúng lúc này mà Vương thượng lại phái sứ giả đến đây, nếu không phải muốn khen thưởng điện hạ, thì như vậy chỉ sợ… Đại sự không ổn.” Nhưng mà ai cũng hiểu rõ hiện nay chiến sự của Bắc Nhung đang bất lợi, đại quân Bắc Nhung liên chiến liên bại, muốn nói là khen thưởng thì thật sự là rất khó để cho người ta tin tưởng. Trong lòng Gia Luật Dã cũng biết, nên chỉ khẽ gật đầu ra lênh: “Đi mời cậu tới.” Hách Liên Bằng trầm giọng đáp: “Vâng.”
Chỉ chốc lát sau, Hách Liên Chân và Hách Liên Bằng cùng tiến vào lều lớn, sứ giả Vương đình cũng vừa vào tới. Chỉ thấy, người này cung kính đứng tại trong đại trướng nhìn Gia Luật Dã, nhưng trong lòng Hách Liên Chân và Hách Liên Bằng lại cùng trầm xuống. Người này là người của Gia Luật Hoằng, sứ giả mà Bắc Nhung Vương phái đến vào đúng lúc này lại là người của phe Thái tử, điều này nói rõ cái gì thì không cần nói cũng biết.
Sứ giả nghiêng đầu liếc nhìn Hách Liên Chân và Hách Liên Bằng, cười nói: “Thất điện hạ, hiện tại vi thần đã có thể tuyên đọc chiếu thư của Vương thượng được chưa ạ?”
Gia Luật Dã trầm mặt gật đầu nói: “Mời sứ giả.”
Sứ giả cũng không để ý sự lãnh đạm của hắn ta, cầm một cuộn vải màu minh hoàng mở ra, cất cao giọng đọc: “Đại Vương chiếu dụ: Thất hoàng tử vừa mới lãnh binh, luân phiên thất bại, tổn binh hao tướng…” Sứ giả dõng dạc rõ ràng đọc hết chiếu thư thật dài, kỳ thật cũng chỉ tổng hợp lại thành một câu mà thôi: Trách cứ Gia Luật Dã lãnh binh thất bại làm cho Bắc Nhung tổn binh hao tướng, khiến cho Bắc Nhung nguyên khí đại thương. Thậm chí còn vội vàng dâng thư thỉnh cầu phái binh. Bắc Nhung Vương lệnh cho Gia Luật Dã phải đánh bại Mặc Tu Nghiêu và Mặc gia quân trong vòng hai tháng. Nếu không phải giao binh quyền cho người khác. Mặc dù không nói rõ người khác kia là chỉ ai, nhưng Gia Luật Dã cũng đoán được, nếu mình thất bại, thì cuối cùng người được lợi đương nhiên sẽ là Thái tử Gia Luật Hoằng.
“Thất điện hạ, không biết ý của Vương thượng, điện hạ đã nghe rõ chưa?” Đọc xong chiếu thư, sứ giả mỉm cười hỏi, “Vương thượng lo lắng cho chiến sự ở Đại Sở, trong lòng nóng như lửa đốt, nên mong rằng Thất điện hạ thông cảm.”
Gia Luật Dã khẽ hừ một tiếng, lãnh đạm nói: “Đa tạ sứ giả đã nhắc nhở, Bản vương đương nhiên hiểu rõ.”
Sứ giả cười nói: “Hiểu rõ là tốt rồi, nếu đã vậy, trong mấy ngày này hạ quan liền ở lại trong quân với điện hạ. Đến lúc đó cũng tiện thể bẩm báo tin chiến thắng cho Vương thượng nhanh hơn.”
Đây là muốn giám quân rồi!
Gia Luật Dã híp mắt, Bắc Nhung vẫn chưa từng có tiền lệ giám quân. Ai lãnh binh thì liền nghe người đó, nhưng sữ giả này lại phụng mệnh của Bắc Nhung Vương đến đây, nên tất nhiên có quyền lợi chỉ huy toàn bộ đại quân Bắc Nhung. Như thế, cũng nói rõ, từ nay hoàng tử kiêm chủ soái Gia Luật Dã này ngược lại liền bị quản chế khắp nơi, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng sẽ bị người khác bẩm báo từng chi tiết đến trước mặt Bắc Nhung Vương. Gia Luật Dã biết rõ tình huống trước mắt cực kỳ bất lợi với mình, bên phía Vương đình chỉ sợ Phụ vương cũng đã rất bất mãn với mình rồi. Lựa chọn tốt nhất tất nhiên là giao binh quyền cho Hách Liên Chân lập tức chạy về Vương đình xin lỗi Phụ vương, dù sao bản thân là hoàng tử, không có gì quan trọng hơn sự tín nhiệm của Bắc Nhung Vương. Nhưng Gia Luật Dã cũng hiểu rõ, một khi chính mình đi rồi, thì Hách Liên Chân hơn mười năm chưa từng lĩnh binh chưa chắc đã nắm giữ được hơn mười vạn binh mã này, đến lúc đó binh mã sẽ rơi vào trong tay Gia Luật Hoằng, còn chính mình thì thật sự sẽ không còn gì nữa.
Thần sắc Gia Luật Dã hờ hững nhìn qua sứ giả phía dưới, trong đôi mắt lóe lên một tia sát ý âm lãnh, thờ ơ gật đầu nói: “Đã như vậy… Làm phiền đại nhân rồi.”
Nếu lui một bước, thì chỉ sợ bên phía Vương đình Thái tử cũng đã chuẩn bị xong trước rồi. Đã như vậy… Hắn cần gì phải lui nữa? Sự tín nhiệm của Phụ vương và binh quyền, trong tay hắn đều muốn nắm hết.
Sứ giả như không nghe được sát ý âm lãnh trong lời nói của hắn ta, gật đầu cười nói: “Đa tạ điện hạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.