Thịnh Thế Đích Phi

Quyển 1 - Chương 445: Phiên ngoại 21: Nhật ký hãm hại người của Tiểu Bảo (5)

Phượng Khinh

03/11/2016

Đã nói đến nước này, nếu Mặc Tùy Vân còn không nghe ra hàm ý của Mặc Tiểu Bảo nữa, vậy thì hắn đã có thể lập tức thoái vị nhượng hiền đi là vừa. Bởi vì bản thân cũng chưa từng ôm hy vọng quá lớn với hiệu quả của mỹ nhân kế, cho nên mặc dù Mặc Tùy Vân có hơi không vui nhưng cũng không cảm thấy tức giận, vì vậy rất nhanh liền bình tĩnh lại, lạnh nhạt gật đầu nói: “Thì ra là như vậy, trẫm thật sự cực kỳ hâm mộ sự tùy tính của Định Vương.”

Lời này tuyệt đối là chân tâm thật ý, con người trên đời này, ít có ai có thể không bị bất kỳ chuyện gì trói buộc. Cho dù là những Vương giả nắm quyền các quốc gia như bọn họ thì khi làm việc vẫn luôn bị trói buộc bởi thế cục và thực lực. Muốn làm gì thì làm thì chỉ có thể là hôn quân. Nhưng Mặc Tiểu Bảo thì lại không giống như vậy, hắn ta có thiên hạ mà Mặc Tu Nghiêu để lại, có điều kiện được trời ưu đãi, mặc dù tuổi còn nhỏ chưa chắc có thể chân chính phục chúng, nhưng hắn ta lại có đầu óc thông minh mà đại đa số mọi người trên đời này đều thua kém và sự phụ tá toàn lực của Từ gia. Cho nên, hắn ta có thể tùy hứng làm bậy.

Đối mặt với Mặc Tùy Vân hơi ghen tỵ than thở, Mặc Tiểu Bảo chỉ là sờ sờ lỗ mũi cười nói: “Bản vương cũng hâm mộ Tùy Vân huynh nhanh như vậy đã tìm được Hoàng hậu vừa lòng đẹp ý ah. Bản vương chúc Tùy Vân huynh và Tiền tiểu thư bạc đầu giai lão, bất ly bất khí.”

Mặc Tùy Vân im lặng, không biết tại sao lời chúc của Mặc Tiểu Bảo nghe vào trong lỗ tai của hắn lại càng giống như đang nguyền rủa.

Rất nhanh, Mặc Tùy Vân liền dẫn công chúa Lâm An rời đi, thân là Hoàng đế, hơn nữa còn là một Hoàng đế sắp đại hôn, đương nhiên hắn không có mệnh tốt được đi dạo khắp nơi như Mặc Tiểu Bảo.

Tần Liệt ôm Mặc Ngự Phong ngồi ở một bên, mặt không biểu tình nói với Mặc Tiểu Bảo: “Cho nên, mới sáng sớm ngươi chạy đến Hoa Nguyệt lâu này, chính là vì nhổ nhãn tuyến nằm vùng ở đây của Mặc Tùy Vân, thuận tiện chế giễu người ta mấy câu?”

Mặc Tiểu Bảo nằm trên ghế, lười biếng nói: “Sao Bản vương sẽ nhàm chán như vậy chứ? Bản vương thật sự là tới uống trà ah, còn Tập Nhân gì gì đó, công chúa Lâm An gì gì đó, còn có Mặc Tùy Vân gì gì đó đều là thuận tiện mà thôi.”

Ta tin ngươi mới có quỷ!

“Mặc Tùy Vân muốn gả công chúa Lâm An cho ngươi?” Tần Liệt hơi ngạc nhiên hỏi. Thật ra thì bao gồm cả Lãnh Quân Hàm và Từ Tri Duệ, bọn họ vẫn đều cảm thấy đầu óc của những người dùng hết đủ mọi cách liên tục không ngừng muốn đưa mỹ nữ đến trước mặt Mặc Tiểu Bảo kia đều có vấn đề hết cả. Nữ nhân có xinh đẹp hơn nữa mà đưa đến trước mặt Mặc Tiểu Bảo thì đều chỉ có kết cục bị hắn ta hành hạ đến chết mà thôi, những mật thám mỹ nữ tuyệt sắc được các quốc gia cực khổ bồi dưỡng ra kia, nếu dùng ở chỗ khác thì ít nhiều cũng có thể có chút tác dụng, nhưng đưa đến trước mặt Mặc Tiểu Bảo, thì ngoại trừ bị hắn ta dùng hết đủ mọi cách giết chết ra, căn bản không có bất cứ tác dụng gì.

“A, Tùy Vân huynh cũng chỉ là quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của Bản vương thôi. Có điều Bản vương không thể tiếp nhận ý tốt của hắn ta, thật sự có lỗi vô cùng.” Hiển nhiên Tần Liệt đã rất quen cách nói chuyện của người nào đó, hỏi: “Vậy ngươi định làm thế nào?”

Mặc Tiểu Bảo nghiêng nghiêng đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tùy Vân huynh đã quan tâm Bản vương như vậy, thì Bản vương cũng phải quan tâm hắn ta một chút, đúng không?”

Chắc chắn hắn ta không hy vọng ngươi quan tâm hắn ta đâu.

“Ngươi định đưa mỹ nữ cho hắn ta?” Tần liệt hỏi. Mặc Tiểu Bảo vui vẻ gật đầu, “Ngay cả đối tượng, Bản vương cũng đã chọn xong rồi.”

“Hiệu suất của Định Vương thật nhanh, ngươi chọn ai?” Tần Liệt ngạc nhiên nói.

“Công chúa Lâm An.”

“……” Mặc Tiểu Bảo, ngươi còn có thể biến thái hơn một chút không? Vừa mới đào lão bà của người ta, lại tính kế anh em họ người ta, Mặc Tùy Vân, rốt cuộc đời trước ngươi đã thiếu nợ Mặc Tiểu Bảo bao nhiêu mà chưa trả vậy?

Mấy ngày sau, thái độ của Mặc Tiểu Bảo phá lệ yên tĩnh xuống. Mỗi ngày chỉ là mang theo đệ đệ đi dạo khắp nơi trong thành Nam Kinh, ngay cả thị vệ đại nội vẫn luôn khẩn trương theo dõi hắn ta lúc trước cũng không khỏi dần dần buông lỏng cảnh giác.

Trong khách sạn, Mặc Tiểu Bảo nhàn nhã ung dung đút đệ đệ ăn điểm tâm, Từ Tri Duệ đi ra ngoài bái phỏng Danh Nho Giang Nam không về, Tần Liệt vẫn đảm đương chức vị thị vệ như thường ngày. Người duy nhất không quá tốt chính là sắc mặt Lãnh Quân Hàm càng ngày càng tệ hơn.

“A a a! Mặc Tiểu Bảo, đệ gặp rắc rối rồi!” Ngày hôm đó, rốt cuộc Lãnh Quân Hàm không nhịn được vọt vào phòng Mặc Tiểu Bảo, nắm cổ áo của người nào đó đang thong thả đọc sách dùng sức lắc mạnh.

“Chuyện gì?” Mặc Tiểu Bảo ưu nhã giơ tay lên đẩy móng vuốt trắng bệch của Lãnh Quân Hàm ra, thong thả hỏi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn mỹ vẫn còn mấy phần ngây thơ của Lãnh Tiểu công tử trắng bệch, nhìn Mặc Tiểu Bảo hơi ấm ức nói: “Vị Tiền tiểu thư kia… Muốn đệ dẫn nàng ấy bỏ trốn.”



Phụt!

Ngồi ở bên cạnh, Tần Liệt trực tiếp phun hết một miệng trà ra ngoài, tiếp theo liền vừa ho khan kinh thiên động địa, vừa chỉ vào Lãnh Quân Hàm nói không ra lời. Bộ dạng trắng trắng mềm mềm này của Lãnh Quân Hàm lại hấp dẫn cô nương hơn Mặc Tùy Vân có khí chất sao? Chẳng lẽ vị Tiền tiểu thư kia thật sự là tình thương của mẹ bao la nên mới mấy ngày ngắn ngủi đã muốn theo người bỏ trốn?

Nhưng dường như Mặc Tiểu Bảo lại không cảm thấy ngoài ý muốn, cười tủm tỉm nói: “Như vậy xem ra, Hoàng hậu tương lai này của Nam Sở cũng không phải cực kỳ kiên trinh ah. Ánh mắt Mặc Tùy Vân thật sự không tốt.”

Lãnh Quân Hàm không nhịn được giậm chân, “Đệ phải làm sao đây?” Vừa nói, vừa vươn hai tay về phía Mặc Tiểu Bảo, một bộ dáng huynh dám nói “Không biết!” đệ liền bóp chết huynh. Mặc Tiểu Bảo nghiêng đầu suy nghĩ một chút, rồi nói: “Đệ đi nói cho nàng ấy biết, đệ không thể bỏ trốn với nàng ấy.”

“Vì sao?” Lãnh Quân Hàm hỏi, hắn vẫn cho rằng Mặc Tiểu Bảo là muốn làm cho Mặc Tùy Vân bị mất mặt trong hôn lễ bởi vì không có tân nương.

Mặc Tiểu Bảo kinh ngạc nhìn đệ ấy, “Chẳng lẽ đệ thật sự muốn cưới nàng ấy sao? Nếu là như vậy, cũng không phải là không thể……”

“Đệ mới không cần!” Lãnh Quân Hàm lập tức lớn tiếng kêu lên. Hắn mới không muốn cưới bất kỳ nữ nhân nào ngoại trừ Tâm nhi đâu!

“Vậy không phải xong rồi sao?” Mặc Tiểu Bảo hài lòng nói: “Đệ đi nói cho nàng ấy biết, trong thiên hạ nơi nào mà không phải Vương thổ, nếu đệ dẫn nàng ấy chạy trốn thì sẽ liên lụy đến Tiền gia và người nhà của đệ. Cứ nói chúng ta hữu duyên vô phận, kiếp này không gặp lại nữa.”

Vốn Lãnh Quân Hàm còn cảm thấy chủ ý của Mặc Tiểu Bảo vừa thất đức lại hạ lưu, nhưng lúc nghe thấy “Kiếp này không gặp lại nữa.” thì ánh mắt lập tức sáng lên, nghiêm túc gật đầu nói: “Đệ biết rồi, ta sẽ diễn trò thật tốt!” Có thể kiếp này không gặp lại nữa thì thật sự là quá tốt, hắn tuyệt đối không muốn gặp lại Đại tiểu thư ngốc vừa lừa liền gục ngã kia của Tiền gia đâu.

Nhìn thần sắc hưng phấn của Lãnh Quân Hàm, Mặc Tiểu Bảo thầm cười “Ha ha”: Thật là ngu ngốc dễ lừa gạt, đệ cho rằng Bản vương kêu đệ đi câu dẫn Tiền tiểu thư là vì thú vị sao? Sao mà có thể vĩnh viễn không gặp lại được chứ?

Cho nên, trên con đường âm hiểm ác độc, vô lương xảo trá, vô sỉ, bạn học Mặc Tiểu Bảo càng chạy càng xa. Bạn học Mặc Tiểu Bảo, ngươi thật sự chưa từng nghe nói: Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, không phải là không báo mà chỉ là chưa tới lúc thôi sao?

“Vương gia, Trấn Nam Vương Tây Lăng tới.” Ngoài cửa, ám vệ cung kính bẩm báo.

“Trấn Nam Vương Tây Lăng?” Mặc Tiểu Bảo nháy mắt, Tần Liệt thản nhiên nói: “Trấn Nam Vương Tây Lăng Lôi Đằng Phong, năm nay bốn mươi, là Nhiếp Chính Vương Tây Lăng, cùng với Vương gia ngài… Có thù giết cha. Đừng nói là ngươi đã quên rồi đó?”

Mặc Tiểu Bảo làm bộ hoảng sợ, “Sao Bản vương lại có thù giết cha với Trấn Nam Vương Tây Lăng chứ?”

Tần Liệt lạnh nhạt nói: “Năm năm trước, Tiền Định Vương, cũng chính là lệnh tôn, đã giết cha của Lôi Đằng Phong. Có câu… Nợ, cha, con, trả!” Mặc Tiểu Bảo bật cười, hắn tuyệt đối sẽ không nói cho Tần Liệt biết, hắn thật sự đã quên mất chuyện này. Thù giết cha gì gì đó… Hình như rất nhàm chán, chẳng lẽ mọi người không thể chung sống hòa bình sao?

Mặc Tiểu Bảo, lấy tính cách của ngươi, đừng nói có thù giết cha, cho dù là người có ân cứu mạng thì cuối cùng cũng sẽ muốn giết chết ngươi.

“Vương gia, Trấn Nam Vương Tây Lăng tới cửa bái phỏng.” Ngoài cửa, thị vệ đợi đã lâu nhưng không nghe thấy Mặc Tiểu Bảo trả lời, nên chỉ đành phải bẩm báo một lần nữa. Mặc Tiểu Bảo hơi bất đắc dĩ thở dài, nói: “Mời Trấn Nam Vương vào đi.”

Lôi Đằng Phong đi vào phòng liền thấy một thiếu niên có dụng mạo tuấn mỹ như ngọc, mặc một bộ cẩm y màu đen đang lười biếng nằm trên giường êm. Trên người thiếu niên còn có một bé trai phấn điêu ngọc mài khoảng năm sáu tuổi mặc cẩm y màu trắng đang nằm sấp. Chỉ nhìn một cái, Lôi Đằng Phong liền nhận ra đây chính là người nắm quyền chân chính của Định Vương phủ hiện nay – Mặc Ngự Thần – và con trai út vừa mới năm sáu tuổi của Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly – Mặc Ngự Phong.

Việc Mặc Tu Nghiêu đột nhiên bỏ lại ngôi vị Định Vương âm thầm dẫn Vương phi đi mất, người bị kinh sợ trong thiên hạ này tuyệt đối không nằm ở con số ít. Mà hiển nhiên Lôi Đằng Phong là nằm trong số những người bị kinh sợ này. Sau khi khiếp sợ, thì lại càng có nhiều hơn vài phần bội phục không có cách nào nói rõ và sự tuyệt vọng tựa như vĩnh viễn cũng không có cách nào chiến thắng, cũng như sự hoang mang không biết làm gì nữa. Mặc Tu Nghiêu, nam nhân này đã từng cao cao tại thượng tùy ý phi dương, cũng đã từng rơi xuống như bụi trần; rồi lại lấy tốc độ kinh người mà quật khởi, uy chấn thiên hạ; sau đó lại ngay tại lúc thanh danh hiển hách nhất bất ngờ ẩn lui một lần nữa. Cuộc sống tùy ý và không bị trói buộc như một cơn gió như vậy, càng làm nổi bật sự vô năng và thấp kém của những người đang giãy giụa giữa dòng thế tục như bọn họ.

Trấn Nam Vương phủ và Định Vương phủ có thù giết cha. Trước đây, Lôi Đằng Phong cũng đã từng nghĩ chăm lo việc nước, nằm gai nếm mật, cuối cùng sẽ có một ngày báo thù cho cha, gây dựng lại Tây Lăng. Nhưng lúc này nhìn thiếu niên tuấn mỹ cao quý không gì sánh được đang nằm lười biếng ở trước mắt, Lôi Đằng Phong lại chỉ cảm thấy một trận hoang đường và buồn cười. Một nam nhân đã hơn bốn mươi tuổi như hắn lại đi tìm một thiếu niên mười lăm tuổi để báo thù giết cha ư?

Không chỉ buồn cười, mà Lôi Đằng Phong còn cảm thấy một trận vô lực, giống như nhận ra tất cả những công sức đã bỏ ra bao năm qua đều là một vở hài kịch dở tệ vậy.



Mặc Tiểu Bảo nhìn chằm chằm đánh giá Lôi Đằng Phong một hồi lâu, đôi mắt xoay một vòng, rồi ngồi dậy cười tủm tỉm nói: “Trấn Nam Vương Tây Lăng, Bản vương hữu lễ.”

Trong lòng Lôi Đằng Phong chấn động, rất nhanh liền thu liễm tâm tư. Sao hắn lại thất thần ở trước mặt thiếu niên này?

Rõ ràng lúc trước chỉ muốn đến xem rốt cuộc người thừa kế của Mặc Tu Nghiêu có năng lực cỡ nào mà thôi.

“Định Vương hữu lễ, Bản vương làm phiền.”

Mặc Tiểu Bảo ôm Mặc Ngự Phong ngồi lên đầu gối mình, cười nói: “Trấn Nam Vương nói quá lời, Bản vương đang nhàm chán đây. Trấn Nam Vương vừa tới Nam Kinh liền tới thăm Bản vương, Bản vương thật sự cảm động hết sức.”

Đôi mắt Lôi Đằng Phong liền trầm xuống, lơ đễnh cười nói: “Nghe nói Định Vương đã tới được mấy ngày rồi, Bản vương cũng mới tới thành Nam Kinh lần đầu tiên, đang muốn hỏi thăm Định Vương xem có chỗ nào có thể đi dạo một chút đây.” Một mình gánh vác đại cục Tây Lăng mấy năm, Lôi Đằng Phong cũng càng có nhiều thêm mấy phần uy nghi và trầm ổn của một thượng vị giả hơn lúc Lôi Chấn Đình còn sống.

Mặc Tiểu Bảo vỗ tay vui vẻ cười nói: “Vậy thì thật quá tốt, Bản vương cũng đang muốn tìm thêm mấy người cùng đi tham quan vùng đất Giang Nam dục tú này đây.”

Trấn Nam Vương Tây Lăng vừa mới tới Nam Kinh ngày đầu tiên đã đi bái phỏng Định Vương Mặc Ngự Thần, cũng đóng cửa phòng mật đàm suốt nửa canh giờ. Đương nhiên chuyện này đã được truyền vào trong tai Mặc Tùy Vân đang ở trong cung trước tiên.

Nghe tin tức như thế, trên gương mặt tuấn tú trầm ổn của Mặc Tùy Vân cũng xuất hiện nhiều thêm mấy phần âm trầm, trầm giọng vẫy lui thị vệ đến đây bẩm báo, cúi đầu trong lòng bắt đầu âm thầm tính toán.

Trong khách sạn, bốn người tự đi làm chuyện riêng của mình mấy ngày nay hiếm khi tập trung lại với nhau. Từ Tri Duệ khẽ cau mày nói: “Rốt cuộc huynh đã nói chuyện gì với Trấn Nam Vương Tây Lăng vậy?” Ngồi ở bên cạnh, khóe miệng Tần Liệt khẽ co rút nhưng cũng không nói chuyện. Bạn nhỏ Mặc Ngự Phong hưng phấn giơ lên tay nhỏ bé lên nói: “Đệ biết! Ca ca nói bánh bao và đậu hủ trong thành Nam Kinh rất ngon! Thúc thúc kia nói hôm nào cùng đi ăn… Ca ca nói cô nương Hoa Nguyệt lâu thật xinh đẹp, thúc thúc kia nói trong phủ thúc ấy có mấy người càng xinh đẹp hơn, có thể tặng cho ca ca. Ca ca nói……”

Trí nhớ của bạn nhỏ Mặc Ngự Phong cực kỳ tốt, thậm chí ngay cả suy nghĩ cũng đều không cần liền bùm bùm phun ra mười mấy câu “Ca ca nói…”. Hiển nhiên, từ đầu tới cuối buổi mật đàm của Định Vương điện hạ và Trấn Nam Vương Tây Lăng đều không có thảo luận chính sự gì cả, tất cả đều vài lời tán gẫu thôi.

Từ Tri Duệ hơi nhức đầu vuốt vuốt mi tâm, nói: “Huynh muốn làm cho Mặc Tùy Vân hiểu lầm sao? Làm như vậy thì có ý nghĩa gì chứ?” Nếu nói cho người khác Mặc Tiểu Bảo và Lôi Đằng Phong đã thảo luận những chuyện này, thì chỉ sợ ai cũng sẽ không tin tưởng.

Mặc Tiểu Bảo nhìn Từ Tri Duệ một cách đầy vô tội, “Tri Duệ đệ đệ, không phải nói hay làm chuyện gì cũng phải có ý nghĩa mới làm ah. Thú vị cũng có thể làm mà, Bản vương thấy Lôi Đằng Phong thuận mắt nên mới hàn huyên mấy câu thôi.”

Từ Tri Duệ căn bản không mắc mưu, cười lạnh một tiếng nói: “Lần này Lôi Đằng Phong chịu tự mình đến đây, hơn phân nửa là tính âm thầm kết minh với Mặc Tùy Vân. Nếu huynh làm vậy là muốn ngăn cản bọn họ, thì chỉ sợ căn bản là không có tác dụng gì.” Mặc Tùy Vân cũng không ngu ngốc như Mặc Cảnh Lê và Mặc Cảnh Kỳ vào mấy năm trước, hắn ta biết rõ Tây Lăng và Định Vương phủ căn bản không thể nào kết minh được. Không nói tới huyết hải thâm cừu của Lôi Đằng Phong và Định Vương phủ, mà chỉ cần Định Vương phủ có một chút tâm tư thống nhất thiên hạ, thì Tây Lăng sẽ là kẻ địch đầu tiên của bọn họ, bởi vì địa hình, nên ngược lại Nam Sở có sông Vân Lan ngăn cản sẽ đứng ở phía sau. Hiện nay Định Vương phủ như mặt trời ban trưa, nếu Lôi Đằng Phong muốn đối kháng với Định Vương phủ, thì chỉ có thể lựa chọn kết minh với Mặc Tùy Vân.

Mặc Tiểu Bảo nháy mắt, “Huynh biết chứ, huynh chính là nhìn Mặc Tùy Vân thấy chướng mắt, nên định làm cho hắn ta khó chịu một lát không được sao? Dù sao cũng rảnh rỗi nhàm chán, nói chuyện với Lôi Đằng Phong một chút cũng không mất gì ah. Hơn nữa còn là chính Lôi Đằng Phong tự tìm tới tận cửa nữa mà?” Hắn cũng không thể ngăn người ở ngoài cửa đi?

Từ Tri Duệ sờ sờ lỗ mũi, trầm tư một lát rồi gật đầu nói: “Hiểu, Lôi Đằng Phong muốn chế tạo ra cảnh tượng giả là Tây Lăng và Định Vương phủ thân cận, lấy cái này để tạo áp lực cho Mặc Tùy Vân, thuận tiện còn có thể nâng giá của mình lên.”

Nếu Tây Lăng bị Định Vương phủ lôi kéo, thì như vậy Nam Sở sẽ thật sự là một cây khó chống. Mặc dù bọn họ đều biết, Định Vương phủ căn bản không lôi kéo được Tây Lăng. Mặc Tiểu Bảo gật đầu nói: “Đúng vậy, Lôi Đằng Phong muốn tính kế Mặc Tùy Vân, huynh lại đang rất buồn chán, nên liền tiện tay giúp ah.”

“Nếu Tây Lăng và Nam Sở kết minh thành công, thì liên minh của bọn họ sẽ càng được củng cố, cũng không có ích lợi gì với chúng ta.” Tần Liệt trầm giọng nói.

Mặc Tiểu Bảo thở dài nói: “Ai bảo lão cha đắc tội quá nhiều người đây, nhân duyên của Định Vương phủ chúng ta không tốt, Tây Lăng và Nam Sở chắc chắn sẽ kết minh, Mặc Tùy Vân và Lôi Đằng Phong đều không phải ngu ngốc.”

Chính bởi vì hai người này đều không phải ngu ngốc, nên mức độ khó khăn khi muốn chân chính ngăn cản bọn họ kết minh cũng không thua gì việc nghĩ cách giết hai người kia. Có điều, cũng không sao cả, trên đời này… Phải có khiêu chiến thì mới có thể càng trở nên thú vị hơn, không phải sao? Thiên hạ này… Một ngày nào đó sẽ bị hắn nắm trong tay!

Mặc Tiểu Bảo nhìn bầu trời bao la ngoài cửa sổ, trong mắt mang theo tự tin tuyệt đối và hùng tâm bệ nghễ thiên hạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thịnh Thế Đích Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook