Quyển 1 - Chương 168: Quyết chiến
Phượng Khinh
02/07/2015
Ngoài thành Hồng Châu vẫn là tiếng chém giết rung trời. Nhưng người bên trong thành đã không có ai sẽ vì điều này mà cảm thấy sợ hãi. Hiếm khi Diệp Ly được nhàn nhã ung dung ngồi uống trà trong một trà lâu đã trống rỗng, đẩy cửa sổ ra vừa lúc có thể thấy được tình hình binh sĩ ra sức thủ thành trên cổng thành cách đó không xa. Đám người Trác Tĩnh, Lâm Hàn trầm mặc đứng ở bên người nàng nhìn thành lâu phía xa, Tần Phong thường ngày theo bên người một tấc cũng không rời cũng đã không thấy bóng dáng. Chịu trách nhiệm bảo vệ an nguy của Diệp Ly, Mặc Hoa hơi quấn quýt nhìn người trước mắt trầm mặc không nói.
“Vương phi, chỉ sợ thành Bắc bên kia sẽ không trụ được.” Vệ Lận vội vã đến, cung kính nói. Diệp Ly cúi đầu suy tư chốc lát hỏi: “Đều đã chuẩn bị xong rồi sao?” Lâm Hàn gật đầu nói: “Xin Vương phi yên tâm, tất cả đều đã được chuẩn bị thỏa đáng. Xin Vương phi nhanh chóng đứng dậy rời khỏi Hồng Châu.” Diệp Ly thản nhiên nói: “Nếu như đã sắp xếp xong xuôi, vậy thì cần gì phải gấp gáp. Trác Tĩnh, kết quả của ngươi?” Trác Tĩnh trầm giọng nói: “Mặc dù thời gian quá ngắn, nhưng ở lại trong thành cũng là tinh anh của Mặc gia quân, rất có hiệu quả, xin Vương phi yên tâm.” Hai chữ tinh anh lại làm cho sắc mặt Diệp Ly biến hóa, một lúc lâu mới thở dài nói: “Đúng vậy a… Đều là tinh anh của Mặc gia quân……” Lâm Hàn nhìn nàng một chút, rồi nói: “Nếu để cho đại quân Tây Lăng bước qua thành Hồng Châu, thì toàn bộ Mặc gia quân ở lại trấn giữ Tây Bắc cũng chỉ có thể tự vẫn để tạ tội. Cho nên… Vương phi không cần đau lòng.” Diệp Ly kéo kéo khóe môi, nở nụ cười khổ. Cho dù lý do đường hoàng thế nào, thì cũng không che giấu được nàng là một Thống soái chưa đủ năng lực. Nếu tướng lãnh có lực lượng ngang hàng với Trấn Nam Vương hoặc chính Trấn Nam Vương đổi lại vị trí của nàng, thì tuyệt đối sẽ không dùng phương pháp đánh như hiện tại của nàng—— giết địch một ngàn tự tổn tám trăm. Chuyện này cũng là nhược điểm và thiếu sót của Mặc gia quân. Trong quân chưa chắc không có người thống lĩnh Mặc gia quân thích hợp hơn nàng, nhưng… Tướng lãnh phía dưới chưa hẳn có thể phục tùng những người này. Truyền thống chỉ thần phục một mình Định Vương đã tạo ra hiện trạng hôm nay của Mặc gia quân, có thể có nhiều tướng lãnh thiện chiến, nhưng chân chính có thể trở thành Thống soái một quân lại khó tìm. Điều này cũng là nguyên nhân tại sao hoàng gia lại kiêng kỵ Mặc gia quân như vậy. Một quốc gia, quân đội dũng mãnh thiện chiến nhất lại không phải của triều đình mà lại là quân đội tư nhân……
Uống hết ngụm nước cuối cùng trong chén, Diệp Ly đứng dậy nhìn thoáng qua cờ xí Mặc gia quân tung bay trên cổng thành cao cao lần cuối cùng, rồi nói: “Đi thôi.”
Buổi trưa ngày 16 tháng 10, trải qua liên tục hai ngày hai đêm cường công không chút nào gián đoạn, thành Hồng Châu bị công phá.
Lần này, sau khi công phá thành Hồng Châu, đại quân Tây Lăng lại không chen chúc mà vào như lần trước ở Tín Dương. Mà là phái một ít binh sĩ đi vào thành điều tra trước, rất hiển nhiên là sợ Đại Sở lập lại chiêu cũ một lần nữa. Một trận chiến dịch Tín Dương, binh sĩ chết trận lại không nhiều bằng binh sĩ bị chết cháy và chết một cách im lặng ở trong trận đại hỏa kia. Đi dò đường trước là từng đội từng đội binh lính đi qua trên mỗi một con đường trong thành, rất nhanh phát hiện toàn bộ đường phố trong thành trống rỗng, đừng nói Mặc gia quân, ngay cả dân chúng bình thường cũng không có. Sau khi đã kiểm tra thật kỹ lưỡng hết bên trong thành một lần, phát hiện quả thật không có vấn đề gì, mới phái người ra khỏi thành bẩm báo.
Ngoài thành, Trấn Nam Vương nghe binh lính bẩm báo xong, nhíu mày, “Trong thành, một người cũng không có sao?”
Binh sĩ trở lại báo cáo đáp: “Hồi Vương gia, đúng là không có ai. Hơn nữa phần lớn kiến trúc thành Hồng Châu được làm bằng đá, chỉ sợ rất khó bốc cháy. Người Đông Sở không có khả năng lập lại chiêu cũ.” Chân mày Trấn Nam Vương vẫn nhíu chặt lại như cũ, công phá được thành Hồng Châu, dĩ nhiên ông ta rất cao hứng, nhưng tình huống trước mắt rõ ràng là không bình thường. Thành trì sau khi bị công phá, cho dù là quân đội vội vã rút lui, cũng vẫn sẽ có mấy tàn binh bại tướng không kịp rút lui. Nhưng tình huống trước mắt lại nói rõ một chuyện, căn bản đối phương đã có ý rút lui từ lâu, so với mấy ngày nay chống cự kịch liệt giống như không chết không thôi kia, chỗ thành trì trống rỗng trước mắt này lại càng phát ra quỷ dị. Diệp Ly… rốt cuộc ngươi đang đánh chủ ý gì?
“Vương gia, có phải chúng ta nên vào thành trước rồi hãy nói sau hay không?” Tướng lãnh bên cạnh hỏi. Thật vất vả mới công phá thành Hồng Châu, Vương gia vẫn đứng ở trước cửa thành ngẩn người, điều này làm cho chúng tướng sĩ khó hiểu vô cùng.
Trầm mặc chốc lát, Trấn Nam Vương mới trầm giọng nói: “Lập tức đi qua Hồng Châu, truy kích tàn quân Mặc gia quân, không được dừng lại tại thành Hồng Châu!”
“Chuyện này… Vương gia, ít nhất mười ngày nữa đại quân tăng viện và lương thảo mới có thể đến. Một khi nhập quan, vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn….” Tướng lãnh trước mặt cẩn thận khuyên nhủ. Đại quân xuất chinh, lương thảo đi trước. Hắn không nói hiện tại bọn họ chỉ có mười vạn binh mã, vào quan nội cho quân trấn giữ của Đại Sở nhét kẽ răng còn đủ, mà tối đa lương thảo của bọn họ cũng chỉ có thể chống đỡ được nửa tháng. Nếu quân đội và lương thảo cách quá xa, vạn nhất lương thảo không thể kịp thời đưa đến…… thì mười vạn đại quân cũng không cần địch nhân, mà chính bọn hắn đã có thể chết đói.
Trấn Nam Vương nhíu nhíu mày, trầm giọng nói: “Vào thành!”
Rất nhanh, đại quân tràn vào từ cửa thành liên tục không ngừng. Trấn Nam Vương ở ngoài thành, nhìn chằm chằm thành lâu nguy nga trước mắt, vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Tướng sĩ bên cạnh thấy tâm tình Vương gia không tốt cũng không dám nói nhiều cái gì. Mắt thấy quân đội đã tiến vào hơn phân nửa, đột nhiên trong thành lại truyền ra tiếng ồn ào. Trong lòng Trấn Nam Vương trầm xuống, lạnh lùng nói: “Không đúng! Lập tức lui ra khỏi Hồng Châu!”
Nhưng mà… Rõ ràng đã không kịp. Sau mấy tiếng nổ kinh thiên, cửa thành bụi mù cuồn cuộn. Đợi đến khi có thể thấy rõ ràng, thì chỉ thấy vốn cửa thành đang mở rộng, đã biến mất không còn, trước mắt nhìn qua là đá vụn và bùn đất từ từ ngăn chặn cửa thành. Cả hai cửa thành cao chỉ còn lại có một lỗ hổng cao không tới nửa người. Nhìn nhìn lại hơn nửa bên thành lâu, nóc ở trên đã sụp xuống, hiển nhiên có người đã động tay động chân trên cổng thành từ trước.
“Vương gia?” Gương mặt tướng lãnh theo bên người đã không còn chút máu, đã có gần bảy vạn binh sĩ vào thành, hiện tại giữ ở bên người còn chưa đầy ba vạn người. Tất cả trước mắt… Rốt cuộc đã phát sinh như thế nào? Giống như xác minh câu này, phúc vô song chí họa vô đơn chí (phúc đến thì ít họa đến dồn dập), lúc đang suy đoán, ở trong thành truyền tới tiếng chém giết rung trời, mấy cơn gió lốc màu đen giết ra từ hai phía Tây Nam, Tây Bắc, cuồn cuộn mà chạy đến phía binh lính Tây Lăng đang loạn ở cửa thành phía trước.
Lúc này trong thành, cũng đã là máu chảy thành sông. Kiến trúc cả Hồng Châu cũng là bằng đá chồng chất lên nhau, tạo thành một con đường hầm dài hẹp thật sâu. Làm cho đội ngũ trên đường phố vốn đã đột nhiên bị mấy đạo quân tướng Mặc gia quân giết ra đảo loạn, thì đột nhiên trên nóc nhà hai bên đường phố lại xuất hiện vô số binh lính áo đen cầm cung tên trong tay. Không có ai không nhận ra, những người kia cũng là Hắc Vân Kỵ tinh nhuệ nhất của Mặc gia quân. Theo truyền thuyết, từng binh lính Hắc Vân Kỵ cũng là thần tiễn thủ trong trăm có một. Mưa tên không chút lưu tình trút xuống tướng sĩ Tây Lăng trên đường phố, đây không phải là chiến đấu, đây cơ hồ có thể coi như là một bên tru diệt. Hắc Vân Kỵ trên cao nhìn xuống, tiên phát chế nhân, hiển nhiên tài bắn cung của bọn họ cũng đều ở phía trên binh lính Tây Lăng. Binh lính Tây Lăng căn bản không có cơ hội hoàn thủ, rối rít bị buộc vào những hẻm nhỏ hẹp sâu thẳm kia. Song, đợi chờ bọn họ cũng không phải là vận mệnh tốt đẹp gì, nếu không phải bị tên trên nóc nhà đột ngột bắn thủng lồng ngực, thì chính là bị người không biết xuất hiện từ chỗ nào cắt đứt cổ họng. Vốn thành Hồng Châu trống rỗng, trong nháy mắt đã biến thành luyện ngục nhân gian.
Ngoài thành, sắc mặt Trấn Nam Vương lúc trắng lúc xanh. Việc đã đến nước này… mấy ngày nay ông đã suy nghĩ cẩn thận mà vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng không biết rốt cuộc là ở chỗ nào. Bọn họ cho là đuổi theo Mặc gia quân lui giữ Hồng Châu, nhưng mà ai có thể nói cho ông biết, một đội kỵ binh xuất hiện ở phía sau bọn họ này là tới từ nơi nào không? Diệp Ly lại thần không biết quỷ không hay giấu một đội gần ba vạn kỵ binh ở sau lưng của bọn họ. Mà mấy ngày nay bị thắng lợi làm cho váng đầu, căn bản mọi người chưa từng nghĩ đến, rốt cuộc thực lực của Mặc gia quân từng được xưng tụng là đứng đầu các nước là bao nhiêu?
Vô số cơn lốc màu đen mà đến, đi đầu là một bóng ảnh màu đỏ đặc biệt nổi bật. Phượng Chi Dao ngồi ở trên tuấn mã, giống như một cơn gió lốc màu đỏ càn quét mà qua, đến mức tướng sĩ Tây Lăng không khỏi phải tránh đi mũi nhọn. Tuấn mi trên dung nhan tràn ngập tùy ý ấm áp mà dễ chịu, nhịn nhiều ngày như vậy, rốt cục có thể thống thống khoái khoái đánh một trận. Bàn về hành quân bày trận, hắn không bằng Trấn Nam Vương, bàn về kinh nghiệm binh pháp, hắn cũng không bằng Trấn Nam Vương, nhưng như vậy thì thế nào? Ba vạn kỵ binh đối chiến với ba vạn bộ binh, ở nơi vùng đất bằng phẳng này, không cần binh pháp, không cần mưu kế, hoàn toàn không gây trở ngại để hắn đè ép người Tây Lăng mà hung hăng đánh. Hình như bởi vì tâm tình vui vẻ, một thương xẹt qua cổ họng mấy binh lính Tây Lăng, Phượng Chi Dao phóng ngựa xẹt qua trước quân của Trấn Nam Vương, xa xa cười nói: “Trấn Nam Vương điện hạ, Vương phi chúng ta muốn tại hạ thay mặt hỏi thăm sức khỏe của Trấn Nam Vương.”
Lúc này mà thăm hỏi, tuyệt đối là một loại giễu cợt. Sắc mặt Trấn Nam Vương xanh mét, cười lạnh nói: “Định Vương phi thật giỏi tính toán. Chỉ là… Bản vương cũng muốn biết, Định Vương phi đã đốt Tín Dương, bây giờ lại đánh sập thành lâu của Hồng Châu, đợi đến khi viện quân của Bản vương chạy tới, nàng ấy phải dựa vào cái gì để bảo vệ Hồng Châu đây?” Phượng Chi Dao cười vang nói: “Làm phiền Vương gia phải lo lắng, nhưng mà Vương phi chúng ta cũng nói, phàm là binh lính Tây Lăng vào Tây Bắc, phải chém tận giết tuyệt, một tên cũng không lưu!” Trấn Nam Vương hừ nhẹ một tiếng, “Khẩu khí thật lớn, chỉ hai mươi vạn đại quân của Bản vương đã ứng phó mệt mỏi, lại còn dám nói khoác như thế. Bản vương hao binh tổn tướng, thì Mặc gia quân cũng không tốt lắm.” Phượng Chi Dao nhướng mày cười nói: “Vương gia cho là Mặc gia quân sợ người Tây Lăng ngươi sao? Người mà Vương phi lo lắng chỉ là Trấn Nam Vương điện hạ mà thôi. Ba mươi vạn viện quân kia cũng không có Trấn Nam Vương trấn giữ. Có tới được Hồng Châu hay không, thì còn phải xem lại rồi.”
Sắc mặt Trấn Nam Vương biến hóa, trên mặt lại vẫn cố giữ vững bình tĩnh. Chỉ là đáy lòng đã kinh đào hãi lãng rồi, trận này ông đã thua. Cho dù còn chưa thấy kết quả cuối cùng, nhưng Trấn Nam Vương vẫn hiểu, vinh mã nửa đời, nửa đời trước ông bị bại bởi Mặc Lưu Danh, lại không nghĩ rằng nửa đời sau lại bị bại bởi một nữ nhân! Cho dù đã thấy kết cục trước mắt nhưng ông vẫn không có cách nào tâm phục khẩu phục. Mấy lần giao phong, ông đã nắm chắc tâm lý, Diệp Ly cũng không phải là tướng tài kinh hãi thế tục gì. Chính bởi vì như vậy, nên hắn mới không có cách nào hiểu được, rốt cuộc vì sao lại tạo thành kết quả trước mắt.
“Truyền lệnh cho Kim Y vệ, bất kể trả giá đại giới nào, cũng phải bắt được Diệp Ly!” Hồi lâu, nhìn bóng ảnh áo đỏ cười dài mà đi kia, thần sắc Trấn Nam Vương dữ tợn nói.
“Vương gia, hiện tại nơi này……”
“Giết!”
“Sở dĩ Trấn Nam Vương lại thất bại, là bởi vì ông ta quá xem nhẹ Bản phi.” Trong một thung lũng bên ngoài một ngọn núi nhỏ gần quan nội cách thành Hồng Châu hơn mười dặm, Diệp Ly lắng tai nghe tiếng chém giết vẫn chưa dừng lại từ hướng Hồng Châu, nhàn nhạt nói với đám người Trác Tĩnh đang mang vẻ mặt nghi ngờ ở bên cạnh: “Nếu như đối trận với ông ta chính là Tu Nghiêu thì hắn tuyệt đối sẽ không bị mắc mưu như vậy.” Trác Tĩnh nói: “Vương phi nói là.. Nếu như Vương gia làm như thế thì Trấn Nam Vương sẽ cho là có bẫy, mà đổi lại là Vương phi thì sẽ không?” Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Vô luận Trấn Nam Vương có cho mình đã cẩn thận như thế nào, thì… Từ trong bản tính, tuyệt đối không ít nam nhân vẫn xem thường nữ nhân. Tối đa ông ta cũng chỉ ít hơn người khác một chút thôi.” Vệ Lận cười nói: “Chắc chắn sau lần này, Trấn Nam Vương tuyệt đối sẽ không dám xem thường Vương phi nữa.”
“Vương phi… Sau khi chiến sự ngoài thành chấm dứt, có vào thành trợ giúp huynh đệ bên trong thành hay không?” Lâm Hàn hỏi.
Diệp Ly trầm mặc hồi lâu, rốt cục mở miệng nói: “Không, bọn họ lập tức phải đi trợ giúp Nam Hầu.” Mọi người trầm mặc không nói, bên trong thành có bảy vạn đại quân Tây Lăng, lại chỉ để lại hơn một vạn Mặc gia quân. Cuối cùng có thể đi ra mấy người thì ai cũng không thể nói được chính xác. Mà ba vạn Hắc Vân Kỵ núp ngoài thành thì phải ngựa không ngừng vó chạy đến biên quan trợ giúp Nam Hầu sau khi tiêu diệt ba vạn binh lính Tây Lăng ở phía sau. Nam Hầu, thế tử Nam Hầu và mấy tiểu tướng Vân Đình chỉ mang ba vạn nhân mã để chặn ba mươi vạn đại quân tăng viện của Tây Lăng lại, có thể trở về được bao nhiêu cũng không ai có thể nói chính xác được. Cũng không phải lòng dạ Vương phi ác độc, mà tất cả mọi người đều hiểu, bọn họ không có nhiều binh lực như vậy, Vương phi đã an bài tốt nhất rồi.
“Vương phi, nên lên đường. Nhanh một chút thì khuya hôm nay có thể tới một thành nhỏ nghỉ ngơi.” Diệp Ly quay đầu lại nhìn thoáng qua thành trì nơi xa, trầm mặc gật đầu.
“Khởi bẩm Vương phi, phía trước có một nhóm lớn binh mã đang đi về hướng Hồng Châu.” Ám vệ dò đường ở phía trước vội vã trở lại bẩm báo.
Diệp Ly ngẩn ra, khẽ nhăn lại đôi mi thanh tú hỏi: “Là ai?”
Ám vệ nói: “Là quân đóng ở lân cận Hồng Châu.”
“Làm sao hiện tại bọn họ lại tới?” Tin tức tướng lãnh đóng quân ở mấy chỗ lân cận dâng tấu lên Hoàng đế muốn trợ giúp Hồng Châu, thì nàng cũng biết. Nhưng rốt cuộc những tướng quân này cũng trung thành với Mặc Cảnh Kỳ, nàng đã từng phái người đi thỉnh cầu mượn binh trợ giúp, nhưng không có ý chỉ của Mặc Cảnh Kỳ, thì những tướng lãnh này lại không cho hoặc là nói không dám cho nàng mượn binh. Chỉ hứa hẹn sẽ dâng sổ con lên kinh thành thỉnh cầu xuất binh. Với tâm tính của Mặc Cảnh Kỳ, Diệp Ly cũng hiểu được mấy phần, tất nhiên cũng không ôm hy vọng gì với hứa hẹn này.
“Có phải là binh mã tới trợ giúp Hồng Châu hay không?” Lâm Hàn hỏi.
Trác Tĩnh lạnh lùng nói: “Thời gian chạy tới được cũng quá đúng lúc đi. Vương phi, thuộc hạ đi xem một chút.” Diệp Ly nhíu mày, nói: “Đi đi, cẩn thận một chút.”
Trác Tĩnh là được chính Diệp Ly huấn luyện ra, làm việc cũng gọn gàng. Chưa tới một canh giờ đã trở lại rồi, nhưng sắc mặt lại hết sức khó coi. Nhìn Diệp Ly một chút, Trác Tĩnh nói: “Vương phi, bọn họ không phải tới hỗ trợ.” Mọi người sửng sốt, Mặc Hoa lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ bọn họ lại tới giúp người Tây Lăng?” Trác Tĩnh lắc đầu, nói: “Bọn họ đóng doanh cách đây hơn mười dặm, ta đi tới nghe lén được bọn hắn nói chuyện. Tính toán của bọn hắn là, khoanh tay đứng nhìn, nếu chúng ta thắng, bọn họ liền thừa dịp chúng ta đi không kịp nghỉ ngơi mà hoàng tước ở phía sau (hưởng lợi). Nếu Tây Lăng thắng, liền hành sự tùy theo hoàn cảnh, lui về chỗ ở. Nếu như lưỡng bại câu thương thì tất nhiên tốt hơn, vừa lúc để cho bọn họ nhặt được tiện nghi.”
“Rốt cuộc vị trong cung kia đang suy nghĩ cái gì? Chẳng lẽ hắn không muốn Hồng Châu nữa?” Lâm Hàn kinh ngạc nói.
Diệp Ly cười lạnh một tiếng, nói: “Vốn hắn cũng đã đưa ba châu của Tây Bắc cho Tây Lăng. Trận chiến này thua hay thắng, Tây Bắc cũng không phải là của hắn, tất nhiên không có gì phải tiếc nuối.”
“Thật là một kẻ điên!” Một lúc lâu, Vệ Lận mới phun ra một câu. Rốt cuộc Tây Bắc quan trọng với Đại Sở như thế nào, ngay cả hắn, tuy không có chút hứng thú nào về quân sự như mọi người mà cũng biết. Mặc Cảnh Kỳ vì đối phó với Định Quốc Vương phủ mà thậm chí ngay cả Tây Bắc cũng không muốn……
“Còn có……” Trác Tĩnh trầm mặt nói: “Quân đóng ở các nơi phụ cận đều nhận được mật chỉ của Hoàng đế, nhân cơ hội tiêu diệt tất cả Mặc gia quân ở Tây Bắc. Quan trọng nhất là… Bắt được Vương phi, chết hay sống cũng được!”
“Vương phi, chỉ sợ thành Bắc bên kia sẽ không trụ được.” Vệ Lận vội vã đến, cung kính nói. Diệp Ly cúi đầu suy tư chốc lát hỏi: “Đều đã chuẩn bị xong rồi sao?” Lâm Hàn gật đầu nói: “Xin Vương phi yên tâm, tất cả đều đã được chuẩn bị thỏa đáng. Xin Vương phi nhanh chóng đứng dậy rời khỏi Hồng Châu.” Diệp Ly thản nhiên nói: “Nếu như đã sắp xếp xong xuôi, vậy thì cần gì phải gấp gáp. Trác Tĩnh, kết quả của ngươi?” Trác Tĩnh trầm giọng nói: “Mặc dù thời gian quá ngắn, nhưng ở lại trong thành cũng là tinh anh của Mặc gia quân, rất có hiệu quả, xin Vương phi yên tâm.” Hai chữ tinh anh lại làm cho sắc mặt Diệp Ly biến hóa, một lúc lâu mới thở dài nói: “Đúng vậy a… Đều là tinh anh của Mặc gia quân……” Lâm Hàn nhìn nàng một chút, rồi nói: “Nếu để cho đại quân Tây Lăng bước qua thành Hồng Châu, thì toàn bộ Mặc gia quân ở lại trấn giữ Tây Bắc cũng chỉ có thể tự vẫn để tạ tội. Cho nên… Vương phi không cần đau lòng.” Diệp Ly kéo kéo khóe môi, nở nụ cười khổ. Cho dù lý do đường hoàng thế nào, thì cũng không che giấu được nàng là một Thống soái chưa đủ năng lực. Nếu tướng lãnh có lực lượng ngang hàng với Trấn Nam Vương hoặc chính Trấn Nam Vương đổi lại vị trí của nàng, thì tuyệt đối sẽ không dùng phương pháp đánh như hiện tại của nàng—— giết địch một ngàn tự tổn tám trăm. Chuyện này cũng là nhược điểm và thiếu sót của Mặc gia quân. Trong quân chưa chắc không có người thống lĩnh Mặc gia quân thích hợp hơn nàng, nhưng… Tướng lãnh phía dưới chưa hẳn có thể phục tùng những người này. Truyền thống chỉ thần phục một mình Định Vương đã tạo ra hiện trạng hôm nay của Mặc gia quân, có thể có nhiều tướng lãnh thiện chiến, nhưng chân chính có thể trở thành Thống soái một quân lại khó tìm. Điều này cũng là nguyên nhân tại sao hoàng gia lại kiêng kỵ Mặc gia quân như vậy. Một quốc gia, quân đội dũng mãnh thiện chiến nhất lại không phải của triều đình mà lại là quân đội tư nhân……
Uống hết ngụm nước cuối cùng trong chén, Diệp Ly đứng dậy nhìn thoáng qua cờ xí Mặc gia quân tung bay trên cổng thành cao cao lần cuối cùng, rồi nói: “Đi thôi.”
Buổi trưa ngày 16 tháng 10, trải qua liên tục hai ngày hai đêm cường công không chút nào gián đoạn, thành Hồng Châu bị công phá.
Lần này, sau khi công phá thành Hồng Châu, đại quân Tây Lăng lại không chen chúc mà vào như lần trước ở Tín Dương. Mà là phái một ít binh sĩ đi vào thành điều tra trước, rất hiển nhiên là sợ Đại Sở lập lại chiêu cũ một lần nữa. Một trận chiến dịch Tín Dương, binh sĩ chết trận lại không nhiều bằng binh sĩ bị chết cháy và chết một cách im lặng ở trong trận đại hỏa kia. Đi dò đường trước là từng đội từng đội binh lính đi qua trên mỗi một con đường trong thành, rất nhanh phát hiện toàn bộ đường phố trong thành trống rỗng, đừng nói Mặc gia quân, ngay cả dân chúng bình thường cũng không có. Sau khi đã kiểm tra thật kỹ lưỡng hết bên trong thành một lần, phát hiện quả thật không có vấn đề gì, mới phái người ra khỏi thành bẩm báo.
Ngoài thành, Trấn Nam Vương nghe binh lính bẩm báo xong, nhíu mày, “Trong thành, một người cũng không có sao?”
Binh sĩ trở lại báo cáo đáp: “Hồi Vương gia, đúng là không có ai. Hơn nữa phần lớn kiến trúc thành Hồng Châu được làm bằng đá, chỉ sợ rất khó bốc cháy. Người Đông Sở không có khả năng lập lại chiêu cũ.” Chân mày Trấn Nam Vương vẫn nhíu chặt lại như cũ, công phá được thành Hồng Châu, dĩ nhiên ông ta rất cao hứng, nhưng tình huống trước mắt rõ ràng là không bình thường. Thành trì sau khi bị công phá, cho dù là quân đội vội vã rút lui, cũng vẫn sẽ có mấy tàn binh bại tướng không kịp rút lui. Nhưng tình huống trước mắt lại nói rõ một chuyện, căn bản đối phương đã có ý rút lui từ lâu, so với mấy ngày nay chống cự kịch liệt giống như không chết không thôi kia, chỗ thành trì trống rỗng trước mắt này lại càng phát ra quỷ dị. Diệp Ly… rốt cuộc ngươi đang đánh chủ ý gì?
“Vương gia, có phải chúng ta nên vào thành trước rồi hãy nói sau hay không?” Tướng lãnh bên cạnh hỏi. Thật vất vả mới công phá thành Hồng Châu, Vương gia vẫn đứng ở trước cửa thành ngẩn người, điều này làm cho chúng tướng sĩ khó hiểu vô cùng.
Trầm mặc chốc lát, Trấn Nam Vương mới trầm giọng nói: “Lập tức đi qua Hồng Châu, truy kích tàn quân Mặc gia quân, không được dừng lại tại thành Hồng Châu!”
“Chuyện này… Vương gia, ít nhất mười ngày nữa đại quân tăng viện và lương thảo mới có thể đến. Một khi nhập quan, vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn….” Tướng lãnh trước mặt cẩn thận khuyên nhủ. Đại quân xuất chinh, lương thảo đi trước. Hắn không nói hiện tại bọn họ chỉ có mười vạn binh mã, vào quan nội cho quân trấn giữ của Đại Sở nhét kẽ răng còn đủ, mà tối đa lương thảo của bọn họ cũng chỉ có thể chống đỡ được nửa tháng. Nếu quân đội và lương thảo cách quá xa, vạn nhất lương thảo không thể kịp thời đưa đến…… thì mười vạn đại quân cũng không cần địch nhân, mà chính bọn hắn đã có thể chết đói.
Trấn Nam Vương nhíu nhíu mày, trầm giọng nói: “Vào thành!”
Rất nhanh, đại quân tràn vào từ cửa thành liên tục không ngừng. Trấn Nam Vương ở ngoài thành, nhìn chằm chằm thành lâu nguy nga trước mắt, vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Tướng sĩ bên cạnh thấy tâm tình Vương gia không tốt cũng không dám nói nhiều cái gì. Mắt thấy quân đội đã tiến vào hơn phân nửa, đột nhiên trong thành lại truyền ra tiếng ồn ào. Trong lòng Trấn Nam Vương trầm xuống, lạnh lùng nói: “Không đúng! Lập tức lui ra khỏi Hồng Châu!”
Nhưng mà… Rõ ràng đã không kịp. Sau mấy tiếng nổ kinh thiên, cửa thành bụi mù cuồn cuộn. Đợi đến khi có thể thấy rõ ràng, thì chỉ thấy vốn cửa thành đang mở rộng, đã biến mất không còn, trước mắt nhìn qua là đá vụn và bùn đất từ từ ngăn chặn cửa thành. Cả hai cửa thành cao chỉ còn lại có một lỗ hổng cao không tới nửa người. Nhìn nhìn lại hơn nửa bên thành lâu, nóc ở trên đã sụp xuống, hiển nhiên có người đã động tay động chân trên cổng thành từ trước.
“Vương gia?” Gương mặt tướng lãnh theo bên người đã không còn chút máu, đã có gần bảy vạn binh sĩ vào thành, hiện tại giữ ở bên người còn chưa đầy ba vạn người. Tất cả trước mắt… Rốt cuộc đã phát sinh như thế nào? Giống như xác minh câu này, phúc vô song chí họa vô đơn chí (phúc đến thì ít họa đến dồn dập), lúc đang suy đoán, ở trong thành truyền tới tiếng chém giết rung trời, mấy cơn gió lốc màu đen giết ra từ hai phía Tây Nam, Tây Bắc, cuồn cuộn mà chạy đến phía binh lính Tây Lăng đang loạn ở cửa thành phía trước.
Lúc này trong thành, cũng đã là máu chảy thành sông. Kiến trúc cả Hồng Châu cũng là bằng đá chồng chất lên nhau, tạo thành một con đường hầm dài hẹp thật sâu. Làm cho đội ngũ trên đường phố vốn đã đột nhiên bị mấy đạo quân tướng Mặc gia quân giết ra đảo loạn, thì đột nhiên trên nóc nhà hai bên đường phố lại xuất hiện vô số binh lính áo đen cầm cung tên trong tay. Không có ai không nhận ra, những người kia cũng là Hắc Vân Kỵ tinh nhuệ nhất của Mặc gia quân. Theo truyền thuyết, từng binh lính Hắc Vân Kỵ cũng là thần tiễn thủ trong trăm có một. Mưa tên không chút lưu tình trút xuống tướng sĩ Tây Lăng trên đường phố, đây không phải là chiến đấu, đây cơ hồ có thể coi như là một bên tru diệt. Hắc Vân Kỵ trên cao nhìn xuống, tiên phát chế nhân, hiển nhiên tài bắn cung của bọn họ cũng đều ở phía trên binh lính Tây Lăng. Binh lính Tây Lăng căn bản không có cơ hội hoàn thủ, rối rít bị buộc vào những hẻm nhỏ hẹp sâu thẳm kia. Song, đợi chờ bọn họ cũng không phải là vận mệnh tốt đẹp gì, nếu không phải bị tên trên nóc nhà đột ngột bắn thủng lồng ngực, thì chính là bị người không biết xuất hiện từ chỗ nào cắt đứt cổ họng. Vốn thành Hồng Châu trống rỗng, trong nháy mắt đã biến thành luyện ngục nhân gian.
Ngoài thành, sắc mặt Trấn Nam Vương lúc trắng lúc xanh. Việc đã đến nước này… mấy ngày nay ông đã suy nghĩ cẩn thận mà vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng không biết rốt cuộc là ở chỗ nào. Bọn họ cho là đuổi theo Mặc gia quân lui giữ Hồng Châu, nhưng mà ai có thể nói cho ông biết, một đội kỵ binh xuất hiện ở phía sau bọn họ này là tới từ nơi nào không? Diệp Ly lại thần không biết quỷ không hay giấu một đội gần ba vạn kỵ binh ở sau lưng của bọn họ. Mà mấy ngày nay bị thắng lợi làm cho váng đầu, căn bản mọi người chưa từng nghĩ đến, rốt cuộc thực lực của Mặc gia quân từng được xưng tụng là đứng đầu các nước là bao nhiêu?
Vô số cơn lốc màu đen mà đến, đi đầu là một bóng ảnh màu đỏ đặc biệt nổi bật. Phượng Chi Dao ngồi ở trên tuấn mã, giống như một cơn gió lốc màu đỏ càn quét mà qua, đến mức tướng sĩ Tây Lăng không khỏi phải tránh đi mũi nhọn. Tuấn mi trên dung nhan tràn ngập tùy ý ấm áp mà dễ chịu, nhịn nhiều ngày như vậy, rốt cục có thể thống thống khoái khoái đánh một trận. Bàn về hành quân bày trận, hắn không bằng Trấn Nam Vương, bàn về kinh nghiệm binh pháp, hắn cũng không bằng Trấn Nam Vương, nhưng như vậy thì thế nào? Ba vạn kỵ binh đối chiến với ba vạn bộ binh, ở nơi vùng đất bằng phẳng này, không cần binh pháp, không cần mưu kế, hoàn toàn không gây trở ngại để hắn đè ép người Tây Lăng mà hung hăng đánh. Hình như bởi vì tâm tình vui vẻ, một thương xẹt qua cổ họng mấy binh lính Tây Lăng, Phượng Chi Dao phóng ngựa xẹt qua trước quân của Trấn Nam Vương, xa xa cười nói: “Trấn Nam Vương điện hạ, Vương phi chúng ta muốn tại hạ thay mặt hỏi thăm sức khỏe của Trấn Nam Vương.”
Lúc này mà thăm hỏi, tuyệt đối là một loại giễu cợt. Sắc mặt Trấn Nam Vương xanh mét, cười lạnh nói: “Định Vương phi thật giỏi tính toán. Chỉ là… Bản vương cũng muốn biết, Định Vương phi đã đốt Tín Dương, bây giờ lại đánh sập thành lâu của Hồng Châu, đợi đến khi viện quân của Bản vương chạy tới, nàng ấy phải dựa vào cái gì để bảo vệ Hồng Châu đây?” Phượng Chi Dao cười vang nói: “Làm phiền Vương gia phải lo lắng, nhưng mà Vương phi chúng ta cũng nói, phàm là binh lính Tây Lăng vào Tây Bắc, phải chém tận giết tuyệt, một tên cũng không lưu!” Trấn Nam Vương hừ nhẹ một tiếng, “Khẩu khí thật lớn, chỉ hai mươi vạn đại quân của Bản vương đã ứng phó mệt mỏi, lại còn dám nói khoác như thế. Bản vương hao binh tổn tướng, thì Mặc gia quân cũng không tốt lắm.” Phượng Chi Dao nhướng mày cười nói: “Vương gia cho là Mặc gia quân sợ người Tây Lăng ngươi sao? Người mà Vương phi lo lắng chỉ là Trấn Nam Vương điện hạ mà thôi. Ba mươi vạn viện quân kia cũng không có Trấn Nam Vương trấn giữ. Có tới được Hồng Châu hay không, thì còn phải xem lại rồi.”
Sắc mặt Trấn Nam Vương biến hóa, trên mặt lại vẫn cố giữ vững bình tĩnh. Chỉ là đáy lòng đã kinh đào hãi lãng rồi, trận này ông đã thua. Cho dù còn chưa thấy kết quả cuối cùng, nhưng Trấn Nam Vương vẫn hiểu, vinh mã nửa đời, nửa đời trước ông bị bại bởi Mặc Lưu Danh, lại không nghĩ rằng nửa đời sau lại bị bại bởi một nữ nhân! Cho dù đã thấy kết cục trước mắt nhưng ông vẫn không có cách nào tâm phục khẩu phục. Mấy lần giao phong, ông đã nắm chắc tâm lý, Diệp Ly cũng không phải là tướng tài kinh hãi thế tục gì. Chính bởi vì như vậy, nên hắn mới không có cách nào hiểu được, rốt cuộc vì sao lại tạo thành kết quả trước mắt.
“Truyền lệnh cho Kim Y vệ, bất kể trả giá đại giới nào, cũng phải bắt được Diệp Ly!” Hồi lâu, nhìn bóng ảnh áo đỏ cười dài mà đi kia, thần sắc Trấn Nam Vương dữ tợn nói.
“Vương gia, hiện tại nơi này……”
“Giết!”
“Sở dĩ Trấn Nam Vương lại thất bại, là bởi vì ông ta quá xem nhẹ Bản phi.” Trong một thung lũng bên ngoài một ngọn núi nhỏ gần quan nội cách thành Hồng Châu hơn mười dặm, Diệp Ly lắng tai nghe tiếng chém giết vẫn chưa dừng lại từ hướng Hồng Châu, nhàn nhạt nói với đám người Trác Tĩnh đang mang vẻ mặt nghi ngờ ở bên cạnh: “Nếu như đối trận với ông ta chính là Tu Nghiêu thì hắn tuyệt đối sẽ không bị mắc mưu như vậy.” Trác Tĩnh nói: “Vương phi nói là.. Nếu như Vương gia làm như thế thì Trấn Nam Vương sẽ cho là có bẫy, mà đổi lại là Vương phi thì sẽ không?” Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Vô luận Trấn Nam Vương có cho mình đã cẩn thận như thế nào, thì… Từ trong bản tính, tuyệt đối không ít nam nhân vẫn xem thường nữ nhân. Tối đa ông ta cũng chỉ ít hơn người khác một chút thôi.” Vệ Lận cười nói: “Chắc chắn sau lần này, Trấn Nam Vương tuyệt đối sẽ không dám xem thường Vương phi nữa.”
“Vương phi… Sau khi chiến sự ngoài thành chấm dứt, có vào thành trợ giúp huynh đệ bên trong thành hay không?” Lâm Hàn hỏi.
Diệp Ly trầm mặc hồi lâu, rốt cục mở miệng nói: “Không, bọn họ lập tức phải đi trợ giúp Nam Hầu.” Mọi người trầm mặc không nói, bên trong thành có bảy vạn đại quân Tây Lăng, lại chỉ để lại hơn một vạn Mặc gia quân. Cuối cùng có thể đi ra mấy người thì ai cũng không thể nói được chính xác. Mà ba vạn Hắc Vân Kỵ núp ngoài thành thì phải ngựa không ngừng vó chạy đến biên quan trợ giúp Nam Hầu sau khi tiêu diệt ba vạn binh lính Tây Lăng ở phía sau. Nam Hầu, thế tử Nam Hầu và mấy tiểu tướng Vân Đình chỉ mang ba vạn nhân mã để chặn ba mươi vạn đại quân tăng viện của Tây Lăng lại, có thể trở về được bao nhiêu cũng không ai có thể nói chính xác được. Cũng không phải lòng dạ Vương phi ác độc, mà tất cả mọi người đều hiểu, bọn họ không có nhiều binh lực như vậy, Vương phi đã an bài tốt nhất rồi.
“Vương phi, nên lên đường. Nhanh một chút thì khuya hôm nay có thể tới một thành nhỏ nghỉ ngơi.” Diệp Ly quay đầu lại nhìn thoáng qua thành trì nơi xa, trầm mặc gật đầu.
“Khởi bẩm Vương phi, phía trước có một nhóm lớn binh mã đang đi về hướng Hồng Châu.” Ám vệ dò đường ở phía trước vội vã trở lại bẩm báo.
Diệp Ly ngẩn ra, khẽ nhăn lại đôi mi thanh tú hỏi: “Là ai?”
Ám vệ nói: “Là quân đóng ở lân cận Hồng Châu.”
“Làm sao hiện tại bọn họ lại tới?” Tin tức tướng lãnh đóng quân ở mấy chỗ lân cận dâng tấu lên Hoàng đế muốn trợ giúp Hồng Châu, thì nàng cũng biết. Nhưng rốt cuộc những tướng quân này cũng trung thành với Mặc Cảnh Kỳ, nàng đã từng phái người đi thỉnh cầu mượn binh trợ giúp, nhưng không có ý chỉ của Mặc Cảnh Kỳ, thì những tướng lãnh này lại không cho hoặc là nói không dám cho nàng mượn binh. Chỉ hứa hẹn sẽ dâng sổ con lên kinh thành thỉnh cầu xuất binh. Với tâm tính của Mặc Cảnh Kỳ, Diệp Ly cũng hiểu được mấy phần, tất nhiên cũng không ôm hy vọng gì với hứa hẹn này.
“Có phải là binh mã tới trợ giúp Hồng Châu hay không?” Lâm Hàn hỏi.
Trác Tĩnh lạnh lùng nói: “Thời gian chạy tới được cũng quá đúng lúc đi. Vương phi, thuộc hạ đi xem một chút.” Diệp Ly nhíu mày, nói: “Đi đi, cẩn thận một chút.”
Trác Tĩnh là được chính Diệp Ly huấn luyện ra, làm việc cũng gọn gàng. Chưa tới một canh giờ đã trở lại rồi, nhưng sắc mặt lại hết sức khó coi. Nhìn Diệp Ly một chút, Trác Tĩnh nói: “Vương phi, bọn họ không phải tới hỗ trợ.” Mọi người sửng sốt, Mặc Hoa lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ bọn họ lại tới giúp người Tây Lăng?” Trác Tĩnh lắc đầu, nói: “Bọn họ đóng doanh cách đây hơn mười dặm, ta đi tới nghe lén được bọn hắn nói chuyện. Tính toán của bọn hắn là, khoanh tay đứng nhìn, nếu chúng ta thắng, bọn họ liền thừa dịp chúng ta đi không kịp nghỉ ngơi mà hoàng tước ở phía sau (hưởng lợi). Nếu Tây Lăng thắng, liền hành sự tùy theo hoàn cảnh, lui về chỗ ở. Nếu như lưỡng bại câu thương thì tất nhiên tốt hơn, vừa lúc để cho bọn họ nhặt được tiện nghi.”
“Rốt cuộc vị trong cung kia đang suy nghĩ cái gì? Chẳng lẽ hắn không muốn Hồng Châu nữa?” Lâm Hàn kinh ngạc nói.
Diệp Ly cười lạnh một tiếng, nói: “Vốn hắn cũng đã đưa ba châu của Tây Bắc cho Tây Lăng. Trận chiến này thua hay thắng, Tây Bắc cũng không phải là của hắn, tất nhiên không có gì phải tiếc nuối.”
“Thật là một kẻ điên!” Một lúc lâu, Vệ Lận mới phun ra một câu. Rốt cuộc Tây Bắc quan trọng với Đại Sở như thế nào, ngay cả hắn, tuy không có chút hứng thú nào về quân sự như mọi người mà cũng biết. Mặc Cảnh Kỳ vì đối phó với Định Quốc Vương phủ mà thậm chí ngay cả Tây Bắc cũng không muốn……
“Còn có……” Trác Tĩnh trầm mặt nói: “Quân đóng ở các nơi phụ cận đều nhận được mật chỉ của Hoàng đế, nhân cơ hội tiêu diệt tất cả Mặc gia quân ở Tây Bắc. Quan trọng nhất là… Bắt được Vương phi, chết hay sống cũng được!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.