Thịnh Thế Đích Phi

Quyển 1 - Chương 140: Sứ giả Tây Lăng đến

Phượng Khinh

16/06/2015

Edit: Theresa thai Beta: Sakura Trên đài, thân thủ hai người thoăn thoắt khó phân thắng bại. Thanh kiếm ba thước trong tay Diệp Ly giống như rắn độc, mỗi lần tấn công đều hướng đến nơi yếu hại của Trần Vân, Trần Vân cũng không cam chịu yếu thế, một thanh trường thương múa đến giọt nước không lọt, trong khoảng thời gian ngắn hai người đã giằng co không ngừng. Diệp Ly nhìn tiểu tướng mang theo thần sắc tao nhã đối diện, cười nhạt, trường kiếm trong tay thuận tiện hóa thành cầu vồng lạnh lẽo chạy thẳng tới mặt Trần Vân. Trần Vân vội vàng quơ thương ngăn chặn, lại thấy, trường kiếm vốn chạy thẳng tới mình, thì trên đường lại chuyển dán theo thân trường thương mà tiến lên. Chỉ hơi sững sờ một chút, Trần Vân lại chỉ cảm thấy trên cổ mình chợt lạnh, mũi kiếm của Diệp Ly đã đặt trên cổ của hắn, một cái tay khác lại vững vàng giữ chặt trường thương của hắn.

Diệp Ly nhướng nhướng mày, mỉm cười nói: “Trần Giáo úy?”

Trần Vân đặt thương xuống, trầm giọng bái phục nói: “Kiếm pháp của Vương phi cao thâm, thuộc hạ chịu thua.” Diệp Ly cũng không muốn làm khó hắn, cũng thu hồi trường kiếm theo, tiện tay ném cho Trác Tĩnh đứng ở bên đài, quay đầu cười nói với chư vị tướng lĩnh dưới đài: “Còn có vị tướng quân nào không phục không? Không ngại lên thử một lần?” Các tướng lĩnh nhìn lẫn nhau mấy lần, một nam tử trung niên khôi ngô cầm song giản (*) trong tay nhảy lên đài, vừa chắp tay nói: “Thuộc hạ Lục Phong phó tướng của Mặc gia quân Trì Châu xin mạn phép lãnh giáo cao chiêu của Vương phi.”

(*)Giản: http://vocotruyenvn.net/index.php?option=com_content&view=article&id=64…

Diệp Ly nhẹ nhàng gật gật đầu, lui ra sau hai bước. Vị Lục tướng quân này khác với thân hình thon dài thân thủ thoăn thoắt của Trần Vân, vừa nhìn cũng biết tuyệt đối là một đối thủ thiên về sức mạnh. Chỉ nhìn một đôi song giản ít nhất cũng có mấy chục cân kia, thì cũng biết bị loại binh khí này đánh lên sẽ gặp phải cái gì. Diệp Ly không phải là người thích cậy mạnh, cho nên nàng trực tiếp lấy ra chủy thủ thuận tay nhất mình hay dùng. Lục Phong hơi ngoài ý muốn nhìn chủy thủ hàn quang lóe lên trong tay Diệp Ly rồi nói: “Đây chính là binh khí của Vương phi?” Diệp Ly gật đầu nói: “Lục tướng quân, mời.”

“Vậy mạt tướng đắc tội, Vương phi cẩn thận.” Lục Phong nói xong, một cái giản chen lẫn tư thế sấm sét quét tới Diệp Ly, Diệp Ly tránh thật nhanh, chủy thủ trong tay chớp động lên hàn quang lạnh như băng dưới ánh nắng ban mai.

Người ở dưới đài đều rõ ràng phát hiện, lúc chủy thủ xuất hiện trong tay Diệp Ly thì rõ ràng càng thêm nguy hiểm hơn lúc nàng cầm trường kiếm trong tay. Có nhiều lần, chủy thủ của Diệp Ly đều hiểm hiểm lướt qua nơi yếu hại của Lục Phong, nếu không phải Lục Phong có khí lực vô cùng lớn, mỗi một chiêu một thức đều hàm chứa lực đạo làm cho người ta khó mà ngăn cản làm cho nàng phải tránh đi mũi nhọn, thì chỉ sợ Lục Phong đã sớm bị đả thương dưới một thanh chủy thủ nhỏ sắc sảo này. Hiển nhiên Diệp Ly rất rõ ràng ưu thế và khuyết điểm của Lục Phong, cho nên nàng cũng không mặt đối mặt liều mạng với Lục Phong, mà là lợi dụng ưu thế thân hình của mình không ngừng mà tiêu hao thể lực của Lục Phong, đồng thời vừa liên tục tìm kiếm cơ hội xuất thủ, mặc dù không thể thành công gây thương tổn được Lục Phong, nhưng vẫn thành công để cho hắn nhận lấy kinh sợ không nhỏ. Lúc Lục phong lại giơ song giản lên nhất tề đánh tới Diệp Ly một lần nữa, Diệp Ly tránh qua bên cạnh, sau đó, một cước bay lên không, tay trái vỗ trên mặt đất, chủy thủ trong tay phải bay thẳng đến xương sườn dưới vai trái của Lục phong. Lục Phong thấy thế, vội vàng giơ giản bên tay phải lên hạ xuống, Diệp Ly cũng đã lộn người đến phía sau hắn ở trong nháy mắt, “Lục tướng quân. . . . . .”

Thân thể Lục Phong cứng đờ, chủy thủ lạnh như băng đang đặt ở xương sống sau lưng hắn. Chinh chiến nhiều năm, Lục Phong cũng đã gặp đủ loại vết thương, cũng rõ ràng, nếu một đao kia của Diệp Ly đâm vào, thì mình sẽ không còn đường khác để đi, ngoại trừ bị tê liệt cả người. Đặt song giản xuống, Lục Phong xoay người chắp tay với Diệp Ly nói: “Đa tạ Vương phi hạ thủ lưu tình, mạt tướng phục .”

Diệp Ly mỉm cười nói: “Lục Tướng quân lực địch thiên quân, thân thủ bất phàm. Bản phi cũng rất bội phục.”

Dưới đài yên lặng chốc lát, đột nhiên tuôn ra một tiếng ủng hộ, tướng sĩ ở tại chỗ rối rít kêu lên hay. Thắng liên tiếp hai trận, các tướng lĩnh đã có thể nói là tâm phục khẩu phục với thân thủ của Diệp Ly, đương nhiên cũng không tiếp tục khiêu chiến nữa. Diệp Ly đã đánh hai trận liền, khiêu chiến tiếp thì có thắng cũng không hay, không duyên cớ lưu lại danh tiếng, một đám nam tử hán thay phiên nhau đánh với một nữ tử.

Thấy Diệp Ly đi xuống đài, mọi người vội vàng đi tới, Lữ Cận Hiền chắp tay cười nói: “Hôm nay Vương phi thi triển ra thân thủ, thật sự đã làm cho bọn thuộc hạ bội phục sát đất. Những người thô kệch chúng ta không hiểu quy củ mạo phạm Vương phi, mong rằng Vương phi đừng trách tội.” Diệp Ly cười nói: “Lữ tướng quân nói quá lời, chút chuyện nhỏ không cần để ở trong lòng. Bản phi còn có chút chuyện phải xử lý trong thành, trong quân doanh thì vẫn làm phiền Lữ tướng quân hao tâm tổn trí.” Lữ Cận Hiền vội vàng đáp: “Vương phi cứ việc yên tâm là được.” Diệp Ly gật đầu, mỉm cười nhìn Vân Đình một cái nói: “Vân Giáo úy. . . . .”



Vân Đình sờ sờ đầu, vẻ mặt đau khổ nói: “Vương phi, thuộc hạ biết sai.” Diệp Ly hài lòng gật đầu cười nói: “Biết sai có thể sửa, điều này mới tốt. Gần đây có đọc sách không?”

Nhớ tới đoạn cuộc sống cứng rắn bị Vương phi đưa vào Mặc gia quân kia, còn có đống sách cao như núi, còn cao hơn người trong phòng mình kia, nụ cười trên mặt của Vân Đình còn khổ hơn, “Đọc, mới vừa đọc được《 Binh lược》.” Diệp Ly lại cười càng hòa ái dễ gần hơn, “Tiến độ khá tốt, vừa lúc Bản phi cần mấy quyển 《 Binh lược》làm tài liệu dạy binh lính. Làm phiền Vân Giáo úy sao chép mười bản đưa tới đây, ba ngày sau đưa cho ta, được không?”

“Dạ, Vương phi.” Hai mắt Vân Đình đăm đăm, thân thể cứng ngắc, thần sắc dại ra nhìn Diệp Ly xoay người rời đi.

“Huynh đệ, sao vậy?” Trần Vân ở một bên nhìn bộ dáng như cha mẹ chết của hắn, vỗ vỗ bờ vai của hắn, mà hỏi.

Vân Đình yên lặng nhìn hắn một cái, xoay người bỏ đi. Gia lại cùng ngươi đánh nhau nữa thì chính là heo.

Trần Vân nghi hoặc nhìn bóng lưng thất hồn lạc phách của hắn, mờ mịt nhìn tay của mình một chút. Chỉ là đánh một trận mà thôi, không cần hẹp hòi như vậy chứ? Phượng Chi Dao đi lên phía trước, cây quạt trong tay gõ bờ vai của hắn cười nói: “Ngươi không cần để ý, tiểu tử kia đang rất phiền muộn làm sao để chép sách thôi. Nếu Trần Giáo úy nhàn rỗi không có chuyện gì, thì có thể viết mấy tờ giúp hắn, bảo đảm từ đó hắn sẽ xem ngươi làm huynh đệ suốt đời.”

“Chép sách?” Sắc mặt Trần Vân nhăn nhó, nhớ tới tình cảnh khi còn bé bị cha và tiên sinh của mình đuổi theo bắt chép sách, vội vàng lắc đầu, “Hay là thôi đi. Ta đi xem có cái gì ăn không, chờ Vân Giáo úy sao chép mệt mỏi thì đưa cho hắn bồi bổ.” Về phần chép sách thì miễn đi, một nét chữ của hắn thôi thì cũng căn bản không thể gặp người.

Ra khỏi thành thì vội vội vàng vàng, trở về thì lại không gấp như vậy. Đoàn người Diệp Ly bước chậm mà đi, cũng thuận đường xem tình huống quan khẩu và dân chúng các nơi. Mặc dù hiện tại sắp tới đại chiến, nhưng hình như dân chúng Giang Hạ lại vẫn hết sức an tâm, vẫn sống cuộc sống như mọi ngày của mình. Cho dù ngày hôm qua mới vừa đã trải qua một cuộc huyết chiến, thậm chí là suýt chút nữa là thất thủ, nhưng sáng sớm, dân chúng vẫn ra cửa, mở cửa tiệm, trong mắt hoàn toàn không nhìn thấy sợ hãi và bất an vừa trải qua chiến tranh.

Phượng Chi Dao đi ở bên cạnh Diệp Ly, vừa phe phẩy quạt xếp vừa giải thích cho Diệp Ly: “Trong lòng những dân chúng này đều hoàn toàn tín nhiệm Mặc gia quân, bọn họ cho là, chỉ cần có Mặc gia quân ở đây, thì thành trì tuyệt đối sẽ không thất thủ, nhà của bọn hắn cũng tuyệt đối sẽ không bị địch nhân xâm chiếm.”

Diệp Ly than nhẹ một tiếng, không biết nên than thở hay nên lo lắng. Có thể để cho dân chúng tin tưởng bọn họ như vậy, đã đủ để Mặc gia quân tự hào và kiêu ngạo. Nhưng mà. . . khi tất cả mọi người đều phó thác hết tất cả tín nhiệm, trách nhiệm cho Mặc gia quân, lệ thuộc vào bọn họ, thì đây cũng là một loại áp lực nặng nề. Khó trách từ đầu đến cuối lịch đại chủ nhân của Định Quốc Vương phủ không cách nào để xuống hết thảy công trạng để lui thân thành công, bởi vì Định Quốc Vương phủ và Mặc gia quân đã sớm trở thành cột trụ tinh thần và thực tế của Đại Sở. Một khi một ngày kia Mặc gia quân không còn là Mặc gia quân nữa, thì Đại Sở còn có thể là Đại Sở kia sao?

“Khởi bẩm Vương phi, sứ giả Tây Lăng cầu kiến.” Mới vừa đi tới cửa phủ, tướng quân Nguyên Bùi đã chờ ở cửa. Nhìn thấy đám người Diệp Ly trở lại, liền vội vàng nghênh đón, bẩm báo. Diệp Ly khẽ nhíu mày nói: “Sứ giả Tây Lăng?”

Nguyên Bùi nghiêm nghị gật đầu nói: “Mới vừa rồi sứ giả Tây Lăng cầu kiến ở ngoài thành, thuộc hạ tự chủ trương đưa bọn họ vào, hiện tại đang chờ Vương phi triệu kiến ở ngoại viện.” Diệp Ly gật đầu nói: “Nguyên tướng quân làm rất tốt. Chúng ta đi gặp sứ giả Tây Lăng này đi, hiện tại lúc này mà còn có lá gan vào Giang Hạ, thì nói vậy không phải là nhân vật bình thường. Mời bọn họ đến thư phòng.”



“Dạ”

Diệp Ly thay một bộ quần áo, trở lại thư phòng. Chỉ chốc lát sau, tướng quân Nguyên Bùi liền dẫn sứ giả Tây Lăng đến. Đi đầu chính là một nam tử trung niên có mặt mũi bình thường, đi theo phía sau là một võ tướng và ba tùy tùng. Một nhóm năm người đều là một thân quần áo bình thường, cũng không mang đao kiếm, thoạt nhìn hình như có lòng tin mười phần, không sợ hãi, cho dù đang đặt chân trên tòa thành trì được Mặc gia quân nắm trong tay này.

Nam tử trung niên nhìn Diệp Ly một chút, tiến lên chắp tay, nói: “Tại hạ là sứ giả của Trấn Nam Vương Tây Lăng, Mạc Phi bái kiến Định Quốc Vương phi Đông Sở.”

“Mời Mạc tiên sinh đứng lên.” Diệp Ly nhẹ nhàng nâng tay, lại cười nói: “Lần này Mạc tiên sinh tới là có chuyện gì?”

Mạc Phi nhìn mọi người ngồi trong thư phòng một chút, cười nói: “Đúng là Trấn Nam Vương có chút chuyện nhỏ muốn thỉnh giáo Vương phi. Chỉ là. . . Không biết có thể nói chuyện riêng với Vương phi một chút hay không?”

Diệp Ly cười nói: “Cũng không phải là không thể, mà là không cần. Bản phi thân là Thống soái tạm thời của Mặc gia quân, nói chuyện riêng với sứ giả của quân địch thì về tình về lý đều không thích hợp, huống chi, không có gì không thể nói với người khác, nếu Mạc tiên sinh có chuyện vẫn là nói thẳng trước mặt đi.”

Trác Tĩnh ở một bên cười lạnh một tiếng, nói: “Nói riêng? Ai biết có phải các người muốn ám sát Vương phi chúng ta hay không?”

Phượng Chi Dao lười biếng cười nói: “Ám sát Vương phi thì chỉ sợ còn không có bản lãnh này, nhưng cũng nên có tâm phòng bị người khác.”

Sắc mặt Mạc Phi hơi khó coi, muốn phát tác, nhưng rất nhanh lại nhịn xuống, ngẩng đầu nói với Diệp Ly: “Nếu Vương phi đã nói như thế thì tại hạ cũng không cưỡng cầu, nói vậy mọi người ở nơi này đều là thân tín của Vương phi và Định Quốc Vương phủ đi?” Diệp Ly không sao cả gật đầu, Mạc Phi nói: “Vương gia chúng ta có một phong thư muốn gửi cho Vương phi, mời Vương phi xem qua.”

Nói xong lấy một phong thơ từ trong tay áo ra trình lên. Trác Tĩnh tiến lên, nhận lấy thư, mở ra, kiểm tra một phen, xác định không có vấn đề mới xoay người giao cho Diệp Ly. Diệp Ly mở giấy viết thư ra nhìn mấy lần, ngẩng đầu nhìn bộ dáng thong dong tự nhiên đứng ở phía dưới của Mạc Phi, cười nhạt, cúi đầu tiếp tục xem. Một lúc lâu mới ngẩng đầu lên từ từ cất giấy viết thư vào trong phong thư, bình tĩnh đánh giá Mạc Phi. Mạc Phi lại cười nói: “Vương phi, không biết Vương phi có suy nghĩ như thế nào về lời nói của Vương gia?”

“Ý nghĩ như thế nào?” Diệp Ly cười nói, chậm rãi nhìn hắn, lạnh nhạt nói: “Người đâu, lôi người này ra chém cho Bản phi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thịnh Thế Đích Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook