Thịnh Thế Đích Phi

Quyển 1 - Chương 147: Tô Túy Điệp

Phượng Khinh

22/06/2015

Trong thành Tín Dương

Diệp Ly nhàn nhã ngồi bên cạnh Mặc Tu Nghiêu, nhìn phong mật hàm vừa nhận được trong tay thú vị nhướng chân mày. Mặc Tu Nghiêu ngẩng đầu nhìn lên vừa hay thấy bộ dáng có chút hăng hái của nàng, không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Lại có tin tức thú vị gì sao??” Diệp Ly đưa mật hàm trong tay qua cho hắn rồi nói: “Có một vị quý nhân đi ra từ hoàng cung Tây Lăng, hai ngày này hẳn đã đến đại doanh Tây Lăng rồi đấy.”

Mặc Tu Nghiêu khẽ cau mày, “Quý nhân từ trong cung?” Ở Tây Lăng, người trong cung ra khỏi đất Tây Lăng mà vẫn có thể được xưng tụng là quý nhân cũng chỉ có hậu phi và công chúa. Suy tư trong chốc lát, Mặc Tu Nghiêu nghi hoặc: “Bạch Lung?”

“Vương gia anh minh.” Diệp Ly hào phóng khen.

Mặc Tu Nghiêu cúi đầu nhìn phong thư đang cầm trong tay một cái, lại ngẩng đầu nhìn Diệp Ly: “Ta cũng không biết tại Tây Lăng mà A Ly cũng có nhân tài như vậy đấy. Hiện giờ thăm dò tin tức Tây Lăng cũng không dễ dàng.” Sau khi Hàn Minh Nguyệt đi Tây Lăng, Định Vương phủ rõ ràng đã cảm thấy hành động của ám vệ ở Tây Lăng khắp nơi bị quản chế. Dù sao sở trường của Hàn Minh Nghuyệt chính là tình báo, mà cũng hiểu rõ Định Quốc Vương phủ. “Hiện giờ Ám Nhị đang ở Tây Lăng sao?”

Diệp Ly gật đầu nói: “Trong mấy người bọn Trác Tĩnh, Ám Nhị là người thích hợp nhất trong chuyến đi này. Tô Túy. . . Bạch Lung tới Đại Sở là tin tức cực kỳ bí ẩn, hắn có thể kịp thời thăm dò ra, như vậy khẳng định mạng lưới tình báo ở Tây Lăng bên kia cũng đã có chút thu hoạch. Nhưng mà. . . . . .” Nghĩ đến chuyện nào đó, Diệp Ly không khỏi nhăn đôi mày thanh tú. Ban đầu nàng lệnh Ám Nhị đi Tây Lăng cũng không phải muốn thành lâp mạng lưới tình báo ở Tây Lăng, mà là vì hoa Bích Lạc và Liệt Hỏa Liên. Đáng tiếc hoa Bích Lạc cho tới bây giờ cũng không có tin tức, mà Liệt Hỏa Liên. . . Có lẽ phải chờ tới tháng sáu tháng bảy sang năm.

Mặc Tu Nghiêu chỉ cần nghĩ một chút, đã hiểu dụng ý của Diệp Ly khi phái Ám Nhị tới Tây Lăng. An ủi vỗ bàn tay Diệp Ly nhẹ giọng nói: “Không cần lo lắng, ta không có việc gì .”

Diệp Ly mỉm cười gật đầu, nhất thời không có cách giải quyết vấn đề thì buồn rầu cũng vô dụng, Diệp Ly nhếch miệng nở nụ cười ranh mãnh, “Vương gia, chàng nghĩ lần này chúng ta có thể nhìn thấy phong thái của mỹ nhân đệ nhất hay không?”

Mặc Tu Nghiêu có chút bất đắc dĩ cười, nhướng mày hỏi: “Nhìn thấy thì thế nào? Không thấy thì lại thế nào?”

Diệp Ly cười nói: ” Chẳng lẽ Vương gia không thương hương tiếc ngọc sao?”

Mặc Tu Nghiêu mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt chan chứa vô tận ôn nhu và trìu mến, “Trong mắt vi phu, cõi đời này chỉ có nương tử mới là hương thơm ngọc sáng.”

Diệp Ly không nhịn được nhếch khóe miệng, vứt lời ngon tiếng ngọt qua một bên.

Bởi vì đã có được tin tức từ trước, nhưng đợi đến thời điểm gặp mặt thật sự lại không xuất hiện những tình cảnh trong tưởng tượng, như kích động mừng rỡ hay là tức giận … Tâm tình mãnh liệt chấn động. Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu bình tĩnh ngồi trong khách sảnh nhìn nữ tử tuyệt sắc vừa được dẫn vào. Không thể không nói, bức họa và người thật rõ ràng vẫn có chênh lệch nhất định. Cho dù ban đầu Diệp Ly cảm thấy bức họa kia giống như đã rất mĩ lệ rồi, nhưng cô gái trước mắt so với cô gái thanh lệ thoát tục trong bức họa kia lại nhiều thêm mấy phần quyến rũ động lòng người. Khóe môi khẽ cong lên, Diệp Ly nghiêng đầu nhìn Mặc Tu Nghiêu đang ngồi bên cạnh. Tựa hồ là tâm linh tương thông, Mặc Tu Nghiêu cũng đúng lúc nghiêng đầu nhìn về phía nàng cười nhạt. Diệp Ly quệt quệt khóe môi quay đầu đi.

Dưới đường, Tô Túy Điệp nhìn hai kẻ đang ngồi trong mắt không có ai khác, trong lòng vô cùng tức giận. Gặp lại Mặc Tu Nghiêu, nàng đã tưởng tượng ra rất nhiều tình huống. Có thể là mừng rỡ, cũng có thể là tức giận giễu cợt, nhưng cho tới bây giờ nàng vẫn không muốn Mặc Tu Nghiêu sẽ làm như không thấy nàng. Chuyện này đối với một mỹ nữ tuyệt sắc mà nói tuyệt đối là một loại sỉ nhục.

“Tu Nghiêu. . .” Đè nén phẫn nộ trong lòng, Tô Túy Điệp dịu dàng lên tiếng. Tròng mắt thu thủy như ngập nước, điềm đạm đáng yêu nhìn hai người, trong ánh mắt còn mang theo vài phần u oán như có như không, như thế nước mắt bất cứ lúc nào cũng có thể rớt xuống.



Cho dù là Diệp Ly, cũng không khỏi ở trong lòng thầm khen một tiếng diễn xuất tốt. Chẳng qua Tô Túy Điệp này dẫu sao cũng là người từ nhỏ quen biết với Mặc Tu Nghiêu, chẳng lẽ nàng ta không hiểu rõ Định Quốc Vương phủ. Lại cho rằng gặp mặt Mặc Tu Nghiêu như vậy có thể gây nên sóng gió gì sao? Cho nên mới có thể có cục diện như bây giờ, mỹ nhân tuyệt sắc thế gian khó gặp mang bộ dạng ai oán thống khổ đứng ở dưới sảnh, như thể nhìn nam tử thay lòng đổi dạ đang nhàn nhã thưởng thức trà- Định Quốc Vương gia. Hơn nữa còn có Diệp Ly ngồi xem trò vui, nếu có người ngoài đi vào hẳn cũng sẽ lầm tưởng đây là tiết mục bội tình bạc nghĩa, nam tử bạc tình ở bên ngoài thông đồng cùng với mỹ nữ bị tìm tới cửa đấy. Nghĩ đến đây, Diệp Ly không nhịn được bật cười . Mặc Tu Nghiêu và Tô Túy Điệp đồng thời đưa mắt nhìn sang, Diệp Ly ho nhẹ một tiếng, ngồi thẳng người tận lực làm ra vẻ nhiệt tình hiếu khách, “Chuyện này. . . Bạch Quý phi, ở xa tới đều là khách, mời ngồi.”

Một tiếng Bạch Quý phi kia khiến cho Tô Túy Điệp khẽ biến sắc, thu ánh mắt vốn dừng trên người Mặc Tu Nghiêu, nhìn về phía Diệp Ly, nhẹ giọng nói: “Vị này chính là Định Quốc Vương phi sao?”

Diệp Ly không nhịn được vuốt vuốt cánh tay đang nổi da gà, cái ánh mắt thật xin lỗi kia nhìn nàng là có ý gì?

Không đợi Diệp Ly nói chuyện, Tô Túy Điệp đã tiến lên khẽ quỳ gối hướng Diệp Ly vái nhẹ một cái, “Vương phi cực khổ chiếu cố Tu Nghiêu, Túy Điệp xin bái tạ.”

Lần này Diệp Ly rốt cục cũng hoàn toàn không bình tĩnh nổi. Nàng cho rằng Tô Túy Điệp này dù sao cũng là một giai nhân nghiêng nước nghiêng thành, mặc dù đáy lòng tin tưởng vào tâm ý của Mặc Tu Nghiêu với mình, nhưng ít nhiều cũng có chút lo lắng đấy. Nhưng bây giờ đang xảy ra chuyện gì vậy? Tô Túy Điệp này thật sự là đầu óc có vấn đề sao? Đã gọi nàng là Định Quốc Vương phi rồi, chuyện nàng chiếu cố Mặc Tu Nghiêu còn cần người ngoài như nàng ta tới tạ ơn sao? Mất hứng liếc Mặc Tu Nghiêu một cái: vị hôn thê trước kia của chàng bị sao vậy? Đầu óc có vấn đề à? Mặc Tu Nghiêu không bận tâm cười nhìn nàng: Bản vương cũng không biết, đã nhiều năm không gặp, trước kia cũng không như vậy. Thật đấy, ánh mắt của phụ vương không có kém như vậy đâu!

Ho nhẹ một tiếng, Diệp Ly cúi đầu nhấp một ngụm trà, khéo léo sửa lại thần sắc trên mặt ôn hòa cười nói với Tô Túy Điệp: “Bạch Quý phi nói quá lời. Bản phi và Vương gia là phu thê đồng lòng, chiếu cố chàng là bổn phận của Bản phi. Huống chi, Bản phi tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, xưa nay đều là Vương gia chiếu cố Bản phi đấy. Chuyện này. . . Không cần phải cám ơn Bạch Quý phi chứ?”

Nụ cười trên mặt Tô Túy Điệp cứng đờ, ngẩng đầu nhìn Diệp Ly tự tiếu phi tiếu đột nhiên nhớ tới cảnh báo lúc trước của Trấn Nam Vương, “Định Quốc Vương phi không phải là kẻ dễ chơi, khinh thị nàng ta chỉ có khiến ngươi gặp phiền phức lớn thôi.” Định Vương phi trước mắt vô luận dung mạo khí chất hay tài hoa đều không bằng mình, lại có thể nhận được lời khen như thế của Trấn Nam Vương, khiến cho trong lòng Tô Túy Điệp vô thức dâng lên không phục cùng với địch ý. Cho nên ngay khi vừa bắt đầu nàng đã cố ý bỏ qua Diệp Ly, khi phát hiện Mặc Tu Nghiêu căn bản không để ý tới mình mới đưa mũi dùi chuyển hướng về phía Diệp Ly. Nhưng mà qua hai câu noí giao phong, lại có thể làm cho nàng ta á khẩu không trả lời được.

“Tu Nghiêu. . . Những năm này chàng vẫn khỏe chứ?” Phát hiện thấy Định Quốc Vương phi cũng không dễ đối phó như mình nghĩ, Tô Túy Điệp lần nữa đưa mắt nhìn sang Mặc Tu Nghiêu.

Mặc Tu Nghiêu khẽ cau mày, lạnh nhạt uống trà: “Cũng không tệ lắm. Sao ngươi lại xuất hiện ở đây?”

Tô Túy Điệp khẽ cắn môi anh đào, đôi mắt ửng đỏ ủy khuất nhìn hắn, “Chàng . . . Chàng vẫn còn hận ta sao? Ta biết chàng trách ta. . . Nhiều lần ta cũng muốn trở về gặp chàng, xin chàng tha thứ. Nhưng mà. . . Nhưng mà ta không dám. . . Ô ô. . . . . .” Nói còn chưa dứt lời, từng giọt nước mắt to như hạt châu đã hoa hoa lệ lệ rơi xuống, thật khéo cho một bộ dáng lê hoa đái vũ, hình ảnh thê lương làm cho người ta nhìn thấy không nhịn được mà động lòng.

Đáng tiếc hai người kia cũng không phải là người bình thường, Diệp Ly nhẫn nhịn cảm giác ngứa trong cổ họng một chút rồi mở miệng nói: “Bạch Quý phi, Vương gia chúng ta đang hỏi ngươi, vì sao lại xuất hiện ở nơi này.”

“Ta. . . Ta lén tới đây.” Tô Túy Điệp nhìn lướt qua Mặc Tu Nghiêu, dung nhan khuynh thành hiện lên một tầng mây ửng đỏ “Ta biết Tây Lăng và Đại Sở giao chiến, cũng biết Tu Nghiêu chàng nhất định sẽ xuất hiện ở nơi này . Bất kể nói thế nào. . . Ta là người Đại Sở, ta không thể trở về nữa. Nếu như ta bị bắt trở về, Hoàng thượng và Trấn Nam Vương nhất định sẽ không bỏ qua cho ta. . . Tu Nghiêu. . . Cầu xin chàng đừng đuổi ta đi. . .”

Diệp Ly yên lặng nhìn trời. À há, Tô Túy Điệp này là muốn coi các nàng như kẻ ngu mà đùa bỡn sao.

Diệp Ly nhàn nhạt nhướng mày, nếu Tô Túy Điệp muốn đùa thì nàng cũng sẽ theo nàng ta chơi đùa , “Bạch Quý phi, công tử Minh Nguyệt hiện giờ đang ở Tây Lăng?”

Tô Túy Điệp nhìn nàng một cái, vốn không muốn trả lời. Lại thấy Mặc Tu Nghiêu cũng nhìn về mình, đành phải nhẹ giọng nói: “Ta cũng đã thật lâu chưa thấy Hàn công tử.”

Diệp Ly nói: “Lại nói. . . Hàn Minh Nguyệt phản quốc theo địch, tội thật đáng chết. Nhưng người này quá mức giảo hoạt, tạm thời Bản phi và Vương gia tìm khắp nơi mà không thấy hắn. Không biết Bạch Quý phi có thể bảo hắn hồi Đại Sở một chuyến không ”



Tô Túy Điệp có chút không vui nhìn Diệp Ly, cau mày nói: “Ta không biết hắn ở đâu, ta đã thật lâu không gặp hắn. Thật, Tu Nghiêu, ta sẽ không lừa chàng.”

Lần này Mặc Tu Nghiêu không có phản ứng gì, Diệp Ly cười híp mắt nói: “Không biết không sao, chỉ cần Bạch Quý phi ở chỗ này thì cũng không sợ công tử Minh Nguyệt không tìm tới cửa. Vương gia, ngài nói có đúng không?”

Mặc Tu Nghiêu gật đầu, “A Ly nói rất đúng. Vừa lúc Bản vương có món nợ muốn tìm Hàn Minh Nguyệt tính toán. Cứ giao Bạch Quý phi cho A Ly.”

Nghe vậy, hiển nhiên Tô Túy Điệp bị đả kích nặng nề, ôm ngực ai oán nhìn Mặc Tu Nghiêu, “Tu Nghiêu. . . quả nhiên chàng vẫn hận ta. Chàng muốn lợi dụng ta để bắt Hàn công tử?”

Diệp Ly nhàn nhã nhìn ngón tay nhỏ nhắn của mình, lại hướng Tô Túy Điệp mỉm cười nói: “Lần này Bạch Quý phi tới không phải là muốn cầu Vương gia chúng ta tha thứ hay sao?”

Tô Túy Điệp chần chờ một chút, vẫn gật đầu. Diệp Ly hoan khoái vỗ tay: “Vậy thì thật tốt quá, chỉ cần Bạch Quý phi giúp chúng ta bắt được công tử Minh Nguyệt, Vương gia chúng ta nhất định sẽ tin tưởng thành tâm của Bạch Quý phi. Vương gia, ngài nói có đúng không?”

Mặc Tu Nghiêu dịu dàng nhìn Diệp Ly, nhẹ giọng nói: “A Ly nói rất đúng.” Hiển nhiên, một Mặc Tu Nghiêu dịu dàng như thế càng khiến cho Tô Túy Điệp khó mà tiếp nhận, có chút dại ra nhìn hai người trước mắt, trong lúc nhất thời nói không ra lời.

Diệp Ly cũng không cho nàng ta cơ hội cự tuyệt, cười nói: “Nói như vậy Bạch Quý phi đã đáp ứng, thật sự quá tốt. Đã vậy, Bạch Quý phi cứ an tâm ở lại thành Tín Dương, Bản phi bảo đảm vô luận là Tây Lăng Hoàng (vua) hay là Trấn Nam Vương cũng không gặp được quý phi .” Dĩ nhiên, muốn truyền đi tin tức thì càng không cần hy vọng xa vời.

Tô Túy Điệp chỉ run sợ trong nháy mắt mà thôi, tiếng cười này của Diệp Ly làm cho nàng ta hoàn toàn không cách nào phản bác.

Đạt được mục đích, tâm tình Diệp Ly rất tốt gọi người tới đưa Tô Túy Điệp xuống nghỉ ngơi, hơn nữa phân phó mọi người bảo đảm an toàn của Bạch Quý phi.

Nhìn Túy Điệp không cam lòng rời đi, nụ cười trên mặt Diệp Ly dần dần phai nhạt, cau mày nói: “Trấn Nam Vương rốt cuộc là có ý gì?” Có lẽ Tô Túy Điệp rất biết diễn trò, nhưng tuyệt đối không lừa gạt được Mặc Tu Nghiêu đã biết lai lịch của nàng. Nếu muốn lẻn vào Tín Dương thành làm mật thám…, hiển nhiên Tô Túy Điệp là không thích hợp. Diệp Ly tuyệt đối có trên trăm loại biện pháp làm cho nàng ta ngay cả nửa chữ cũng đừng mong truyền ra cho bất luận kẻ nào.

Mặc Tu Nghiêu trầm mặt xuống, “Tây Lăng Trấn Nam Vương tuyệt đối sẽ không dùng loại biện pháp đã biết rõ là sẽ vô dụng này. A Ly, sai người chú ý động tĩnh trong đại doanh Tây Lăng.”

Diệp Ly gật đầu, “Chàng muốn nói Tô Túy Điệp chỉ là con cờ phân tán sự chú ý của chúng ta, Trấn Nam Vương có mưu đồ khác sao?”

Mặc Tu Nghiêu gật đầu, muốn mật thám, Trấn Nam Vương sẽ không chọn Tô Túy Điệp, nàng ta quá dễ bị lộ. Nếu muốn lợi dụng Tô Túy Điệp dùng mỹ nhân kế, không khỏi quá mức ấu trĩ.

“Ta biết rồi, ta sẽ phái người chú ý động tĩnh của đại doanh Tây Lăng và Trấn Nam Vương.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thịnh Thế Đích Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook