Thịnh Thế Độc Sủng: Cô Vợ Nhỏ Của Diêm Vương Sống
Chương 74: Bọn Chúng Thông Đồng
Nam Tinh Tử
10/08/2022
Sau khi lấy lại thăng bằng, cô ta thầm nghĩ mình không phải quốc sắc thiên hương thì cũng là ngọc bích trong nhà, vậy mà lại bị ghét bỏ như thế.
Lệ Thù nhàn nhạt nói: “Cô muốn gì thì nói đi, đừng làm mấy hành động ghê tởm!”
“Anh.” Tần Tử Liên thẹn quá hóa giận, cô ta ấn lên điều khiển từ xa, từng dòng điện yếu ớt lập tức chạy dọc cơ thể Tần Hải Đường, cô không ngừng rên rỉ đau đớn, ý thức cũng trở nên tỉnh táo.
Con ngươi màu đỏ tươi của Lệ Thù lộ ra sát khí nồng đậm, hai tay siết chặt, giây phút này anh thật sự rất muốn không màng tất cả, liều chết đến cứu cô.
“Ha ha ha ha, thế nào, tức không? Nhớ cho kỹ, đây chính là kết cục cho kẻ dám chọc giận tôi!”
Tiếng “kẽo kẹt” vang lên, cửa lớn được mở từ bên ngoài.
Hai người đàn ông đi vào cùng lúc: “Được rồi, đừng đùa với bọ cạp!”
Bọ cạp? Người phụ nữ này là một thành viên của đoàn lính đánh thuê ư, bọ cạp - kẻ đứng thứ chín trong bảng xếp hạng sát thủ thế giới - chính là cô ta!
“Cậu ba, cậu vẫn khỏe chứ?” Giọng đàn ông quen thuộc vang lên.
Người đàn ông theo sau cũng lên tiếng: “Lệ Thù, đã lâu không gặp!”
Anh đưa mắt nhìn người đang đến gần, là bọn họ… Bả Tử Lý và cậu cả nhà họ Lệ - Lệ Thừa!
Có vẻ như bọn họ đã thông đồng với nhau, anh mở miệng nói: “Nói điều kiện của các người, thả cô ấy ra!”
Lệ Thừa chớp được cơ hội, lập tức há miệng như sư tử.
“Quả nhiên là người đứng đầu nhà họ Lệ, thật quyết đoán! Điều kiện của tôi rất đơn giản, tôi muốn toàn bộ Lệ gia!”
Hình như đã đoán trước được điều này, Lệ Thù nhìn về phía Bả Tử Lý: “Đến lượt anh!”
Bả Tử Lý nhanh chóng trả lời: “Yêu cầu của tôi cũng rất đơn giản, tôi muốn quyền kinh doanh sản nghiệp ở bến tàu mà cậu đang nắm giữ! Còn nữa, lần trước cậu đánh gãy cằm của tôi, lần này tôi muốn một chân của cậu, không quá đáng đâu nhỉ?”
Tần Tử Liên giả vờ tiếc nuối chép miệng: “Chậc chậc chậc, nhìn đôi chân thon dài này đi, anh nói xem, nếu anh là người tàn tật thì cô ta còn thích anh không?”
Khóe môi của Lệ Thù cong lên thành một nụ cười châm chọc, mấy người này cái gì cũng dám nói!
“Lệ Thừa, về phần Lệ gia, tôi muốn cho anh cũng không được, quan trọng là ông nội đồng ý hay không, chỉ cần ông đồng ý thì tôi không có vấn đề gì!”
Tiếp theo anh nói với Bả Tử Lý: “Còn anh, đừng có mơ mộng hão huyền nữa!”
Lệ Thù nhàn nhạt nói: “Cô muốn gì thì nói đi, đừng làm mấy hành động ghê tởm!”
“Anh.” Tần Tử Liên thẹn quá hóa giận, cô ta ấn lên điều khiển từ xa, từng dòng điện yếu ớt lập tức chạy dọc cơ thể Tần Hải Đường, cô không ngừng rên rỉ đau đớn, ý thức cũng trở nên tỉnh táo.
Con ngươi màu đỏ tươi của Lệ Thù lộ ra sát khí nồng đậm, hai tay siết chặt, giây phút này anh thật sự rất muốn không màng tất cả, liều chết đến cứu cô.
“Ha ha ha ha, thế nào, tức không? Nhớ cho kỹ, đây chính là kết cục cho kẻ dám chọc giận tôi!”
Tiếng “kẽo kẹt” vang lên, cửa lớn được mở từ bên ngoài.
Hai người đàn ông đi vào cùng lúc: “Được rồi, đừng đùa với bọ cạp!”
Bọ cạp? Người phụ nữ này là một thành viên của đoàn lính đánh thuê ư, bọ cạp - kẻ đứng thứ chín trong bảng xếp hạng sát thủ thế giới - chính là cô ta!
“Cậu ba, cậu vẫn khỏe chứ?” Giọng đàn ông quen thuộc vang lên.
Người đàn ông theo sau cũng lên tiếng: “Lệ Thù, đã lâu không gặp!”
Anh đưa mắt nhìn người đang đến gần, là bọn họ… Bả Tử Lý và cậu cả nhà họ Lệ - Lệ Thừa!
Có vẻ như bọn họ đã thông đồng với nhau, anh mở miệng nói: “Nói điều kiện của các người, thả cô ấy ra!”
Lệ Thừa chớp được cơ hội, lập tức há miệng như sư tử.
“Quả nhiên là người đứng đầu nhà họ Lệ, thật quyết đoán! Điều kiện của tôi rất đơn giản, tôi muốn toàn bộ Lệ gia!”
Hình như đã đoán trước được điều này, Lệ Thù nhìn về phía Bả Tử Lý: “Đến lượt anh!”
Bả Tử Lý nhanh chóng trả lời: “Yêu cầu của tôi cũng rất đơn giản, tôi muốn quyền kinh doanh sản nghiệp ở bến tàu mà cậu đang nắm giữ! Còn nữa, lần trước cậu đánh gãy cằm của tôi, lần này tôi muốn một chân của cậu, không quá đáng đâu nhỉ?”
Tần Tử Liên giả vờ tiếc nuối chép miệng: “Chậc chậc chậc, nhìn đôi chân thon dài này đi, anh nói xem, nếu anh là người tàn tật thì cô ta còn thích anh không?”
Khóe môi của Lệ Thù cong lên thành một nụ cười châm chọc, mấy người này cái gì cũng dám nói!
“Lệ Thừa, về phần Lệ gia, tôi muốn cho anh cũng không được, quan trọng là ông nội đồng ý hay không, chỉ cần ông đồng ý thì tôi không có vấn đề gì!”
Tiếp theo anh nói với Bả Tử Lý: “Còn anh, đừng có mơ mộng hão huyền nữa!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.