Thịnh Thế Độc Sủng: Cô Vợ Nhỏ Của Diêm Vương Sống
Chương 42: Cái Bẫy
Nam Tinh Tử
31/07/2022
Từ những ô cửa kính vỡ, có thể dễ dàng nhận ra rằng đây là một khách sạn đã bị bỏ hoang từ lâu. Nhìn thấy trong nhà không có ai, Lệ Thù liền dắt theo Tần Hải Đường tiến bước vào bên trong.
"Này! Đợi tôi một chút với chứ!"
Đạt Đáp lặng lẽ bước theo phía sau hai người.
Vừa bước vào bên trong, một mùi máu tanh nồng nặc lập tức xộc vào mũi của mọi người.
"Cạch!"
Tần Hải Đường quay đầu lại, phát hiện cửa đã bị khóa.
Lệ Thù thầm nghĩ chắc chắn có gì đó không ổn, có lẽ đây là một cái bẫy của kẻ thù.
Quả nhiên, Tần Tử Liên đem theo vài người đàn ông thong thả bước ra từ căn phòng tối.
Tần Hải Đường lập tức hiểu ra rằng tất cả những chuyện này đều là do một tay cô ta bày ra.
"Tần Hải Đường, không nghĩ tới đúng không? Chẳng ngờ sẽ có một ngày mày lại rơi vào tay tao!"
"Lần trước mày tặng tao một cái bạt tai, lần này tao nhất định phải trả lại mày mười cái!"
Lệ Thù lạnh lùng nói: "Muốn trả thì cũng phải có mạng mới trả được."
"Ha ha!"
Đạt Đáp bật cười một cách giễu cợt.
"Bà cô ơi, cô tưởng cô là Hàng Long giáng thế hay sao vậy, cái gì mà mười bạt tai! Tôi thấy cô đang tự biến mình thành trò cười thì đúng hơn đấy."
Khuôn mặt lạnh lùng vạn năm không đổi của Lệ Thù bắt đầu trở nên ấm áp hơn.
"Sắp chết đến nơi rồi mà vẫn còn ngoan cố như vậy! Nể tình anh nhìn trông cũng không đến nỗi, hay là làm sủng vật của tôi đi, tôi sẽ để lại cho anh một con đường sống, anh thấy như thế nào?”
Nói xong, Tần Tử Liên còn cố ý tán tỉnh, mê hoặc anh bằng cách vuốt vuốt mái tóc của mình.
Đầu của Đạt Đáp rung lên như trống lắc, anh ta vội vàng xua tay.
"Được rồi, hay là cô cứ giết tôi đi!"
Tần Hải Đường cố nhịn để bản thân không phát ra tiếng động, theo lẽ thường, con người ai ai cũng muốn giữ mạng, đây là lần đầu tiên có người chê mạng mình quá dài!
Tần Tử Liên cười lạnh một tiếng:
"Bắt hết bọn chúng lại cho tôi!"
"Vâng!"
Mấy tên đàn ông mặc đồ đen bắt đầu di chuyển nhanh chóng, chẳng bao lâu đã vây quanh bọn họ.
"Này! Đợi tôi một chút với chứ!"
Đạt Đáp lặng lẽ bước theo phía sau hai người.
Vừa bước vào bên trong, một mùi máu tanh nồng nặc lập tức xộc vào mũi của mọi người.
"Cạch!"
Tần Hải Đường quay đầu lại, phát hiện cửa đã bị khóa.
Lệ Thù thầm nghĩ chắc chắn có gì đó không ổn, có lẽ đây là một cái bẫy của kẻ thù.
Quả nhiên, Tần Tử Liên đem theo vài người đàn ông thong thả bước ra từ căn phòng tối.
Tần Hải Đường lập tức hiểu ra rằng tất cả những chuyện này đều là do một tay cô ta bày ra.
"Tần Hải Đường, không nghĩ tới đúng không? Chẳng ngờ sẽ có một ngày mày lại rơi vào tay tao!"
"Lần trước mày tặng tao một cái bạt tai, lần này tao nhất định phải trả lại mày mười cái!"
Lệ Thù lạnh lùng nói: "Muốn trả thì cũng phải có mạng mới trả được."
"Ha ha!"
Đạt Đáp bật cười một cách giễu cợt.
"Bà cô ơi, cô tưởng cô là Hàng Long giáng thế hay sao vậy, cái gì mà mười bạt tai! Tôi thấy cô đang tự biến mình thành trò cười thì đúng hơn đấy."
Khuôn mặt lạnh lùng vạn năm không đổi của Lệ Thù bắt đầu trở nên ấm áp hơn.
"Sắp chết đến nơi rồi mà vẫn còn ngoan cố như vậy! Nể tình anh nhìn trông cũng không đến nỗi, hay là làm sủng vật của tôi đi, tôi sẽ để lại cho anh một con đường sống, anh thấy như thế nào?”
Nói xong, Tần Tử Liên còn cố ý tán tỉnh, mê hoặc anh bằng cách vuốt vuốt mái tóc của mình.
Đầu của Đạt Đáp rung lên như trống lắc, anh ta vội vàng xua tay.
"Được rồi, hay là cô cứ giết tôi đi!"
Tần Hải Đường cố nhịn để bản thân không phát ra tiếng động, theo lẽ thường, con người ai ai cũng muốn giữ mạng, đây là lần đầu tiên có người chê mạng mình quá dài!
Tần Tử Liên cười lạnh một tiếng:
"Bắt hết bọn chúng lại cho tôi!"
"Vâng!"
Mấy tên đàn ông mặc đồ đen bắt đầu di chuyển nhanh chóng, chẳng bao lâu đã vây quanh bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.