Thịnh Thế Độc Sủng: Cô Vợ Nhỏ Của Diêm Vương Sống
Chương 57: Cậu Không Có Não
Nam Tinh Tử
04/08/2022
Chu Điển chậm rãi nói: "Trên mạng nói chỉ cần tôi tìm được một cơ thể phù hợp thì có thể mượn xác hoàn hồn."
Quả nhiên, sau khi nghe xong, Tần Hải Đường thậm chí còn không muốn nhìn cậu ta.
Cô thông cảm vỗ vai Chu Điển:
"Chàng trai à, não là một thứ đồ tốt, nhưng thật tiếc là cậu lại không có! Cậu đã bao giờ thấy thịt lợn đông lạnh biến thành thịt sống chưa?"
Tân Tô Diệp nghĩ thầm trong lòng: Tôi là lợn ư? Cô nói như thế mà không cảm thấy bất lịch sự à?
Trang Nhất và Tạ Bách Thế ở bên cạnh muốn cười nhưng không dám cười, cả hai nhịn đến nỗi mặt đỏ bừng, không ngờ cô lại có thể nói ra những lời tổn thương như vậy.
Chu Điển phản bác nói: "Cô không biết những năm qua cô ấy đã sống rất vất vả như thế nào đâu, tại sao cô có thể nói Tô Diệp như vậy?"
Tân Tô Diệp phối hợp cầm chiếc khăn lụa trên tay nhẹ nhàng lau nước mắt.
Cô ta từ từ quỳ xuống trước mặt Tần Hải Đường tựa như Lâm Đại Ngọc vậy:
"Đại sư, là lỗi của tôi, tôi không nên trêu chọc Chu Điển, tôi nguyện ý để cô thu phục."
Chu Điển đau lòng không thôi, cậu ta nhẹ nhàng ôm Tân Tô Diệp vào lòng an ủi.
"Cô gái này thật là đáng thương, chị hai, chị hãy bỏ qua cho cô ấy đi."
Cả Tạ Bách Thế và Trang Nhất đều không nhịn được mà cầu xin cho cô gái mệnh khổ này.
Tần Hải Đường nhìn về phía Lệ Thù, cô nhướng mày, dùng ánh mắt trao đổi: "Anh thấy sao?"
Lệ Thù khẽ lắc đầu, không có chút đồng cảm nào với cô ta.
Tần Hải Đường thở phào nhẹ nhõm, có vẻ như đàn ông trên thế giới này không phải ai cũng ngu ngốc như Tạ Bách Thế. Ít nhất thì vẫn có người nhìn ra diễn xuất vụng về của Tân Tô Diệp.
Tần Hải Đường nhìn thẳng vào mắt cô ta và nói:
"Đừng có mà giả vờ nữa! Đàn ông dễ bị cô lừa nhưng tôi thì không, chỉ là một con hồ ly ngàn năm mà cũng muốn giở trò với tôi?"
Tân Tô Diệp đảo mắt liên tục, cô ta không ngờ rằng mình lại chẳng thể lừa được Tần Hải Đường.
Cô ta làm bộ nước mắt lưng tròng nhìn Chu Điển:
"Chu công tử, công tử cũng nghĩ như vậy sao? Tôi biết địa vị của tôi thấp kém, không xứng được công tử yêu mến, bây giờ tôi sẽ lập tức rời khỏi đây!"
Tim Chu Điển giống như bị ai đó khoét một nhát, cậu ta ra sức kéo Tân Tô Diệp lại:
"Tô Diệp, anh thật sự rất thích em, em đừng đi có được không? Nếu em không thể ở lại bên anh, anh sẽ tự mình kết liễu để được xuống địa ngục cùng với em! Cầu xin em đừng bỏ đi!"
Quả nhiên, sau khi nghe xong, Tần Hải Đường thậm chí còn không muốn nhìn cậu ta.
Cô thông cảm vỗ vai Chu Điển:
"Chàng trai à, não là một thứ đồ tốt, nhưng thật tiếc là cậu lại không có! Cậu đã bao giờ thấy thịt lợn đông lạnh biến thành thịt sống chưa?"
Tân Tô Diệp nghĩ thầm trong lòng: Tôi là lợn ư? Cô nói như thế mà không cảm thấy bất lịch sự à?
Trang Nhất và Tạ Bách Thế ở bên cạnh muốn cười nhưng không dám cười, cả hai nhịn đến nỗi mặt đỏ bừng, không ngờ cô lại có thể nói ra những lời tổn thương như vậy.
Chu Điển phản bác nói: "Cô không biết những năm qua cô ấy đã sống rất vất vả như thế nào đâu, tại sao cô có thể nói Tô Diệp như vậy?"
Tân Tô Diệp phối hợp cầm chiếc khăn lụa trên tay nhẹ nhàng lau nước mắt.
Cô ta từ từ quỳ xuống trước mặt Tần Hải Đường tựa như Lâm Đại Ngọc vậy:
"Đại sư, là lỗi của tôi, tôi không nên trêu chọc Chu Điển, tôi nguyện ý để cô thu phục."
Chu Điển đau lòng không thôi, cậu ta nhẹ nhàng ôm Tân Tô Diệp vào lòng an ủi.
"Cô gái này thật là đáng thương, chị hai, chị hãy bỏ qua cho cô ấy đi."
Cả Tạ Bách Thế và Trang Nhất đều không nhịn được mà cầu xin cho cô gái mệnh khổ này.
Tần Hải Đường nhìn về phía Lệ Thù, cô nhướng mày, dùng ánh mắt trao đổi: "Anh thấy sao?"
Lệ Thù khẽ lắc đầu, không có chút đồng cảm nào với cô ta.
Tần Hải Đường thở phào nhẹ nhõm, có vẻ như đàn ông trên thế giới này không phải ai cũng ngu ngốc như Tạ Bách Thế. Ít nhất thì vẫn có người nhìn ra diễn xuất vụng về của Tân Tô Diệp.
Tần Hải Đường nhìn thẳng vào mắt cô ta và nói:
"Đừng có mà giả vờ nữa! Đàn ông dễ bị cô lừa nhưng tôi thì không, chỉ là một con hồ ly ngàn năm mà cũng muốn giở trò với tôi?"
Tân Tô Diệp đảo mắt liên tục, cô ta không ngờ rằng mình lại chẳng thể lừa được Tần Hải Đường.
Cô ta làm bộ nước mắt lưng tròng nhìn Chu Điển:
"Chu công tử, công tử cũng nghĩ như vậy sao? Tôi biết địa vị của tôi thấp kém, không xứng được công tử yêu mến, bây giờ tôi sẽ lập tức rời khỏi đây!"
Tim Chu Điển giống như bị ai đó khoét một nhát, cậu ta ra sức kéo Tân Tô Diệp lại:
"Tô Diệp, anh thật sự rất thích em, em đừng đi có được không? Nếu em không thể ở lại bên anh, anh sẽ tự mình kết liễu để được xuống địa ngục cùng với em! Cầu xin em đừng bỏ đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.