Thịnh Thế Độc Sủng: Cô Vợ Nhỏ Của Diêm Vương Sống
Chương 35: Chúng Ta Sống Chết Có Nhau
Nam Tinh Tử
28/07/2022
Dường như là được khơi gợi từ sự việc này, Lệ Thù đột nhiên nắm lấy tay Tần Hải Đường, nhìn cô bằng một vẻ nghiêm túc:
"Anh muốn sau khi em mất có thể chôn trong phần mộ nhà anh!"
Đồng Khả Nhạc cùng Đạt Ý sững sờ một giây rồi cười thật to:
"Ha ha ha ha ha!"
Hai người họ cười đến mức không thể thẳng lưng nổi.
Tần Hải Đường trợn to hai mắt, thật lâu sau mới hoàn hồn lại. Cô không thể tin được những lời này lại được thốt ra từ miệng của một tổng tài sát phạt quyết đoán.
Nhìn bọn họ cười đến run rẩy cả người, Lệ Thù quyết định sau khi trở về nhất định phải đưa Trang Nhất đến Châu Phi để cải tạo cho tốt.
Ai bảo anh ta thề thốt với anh rằng đây là lời tỏ tình bá đạo mà tất cả các cô gái đều thích nghe cơ chứ.
Cảm nhận được lòng bàn tay anh đang ướt đẫm mồ hôi vì căng thẳng, Tần Hải Đường nói bằng giọng nhẹ nhàng hiếm có:
"Vì sao? Lẽ nào phong thủy nhà anh rất tốt?"
Ánh mắt Lệ Thù rất cứng cỏi, anh nói một cách kiên định:
"Chúng ta sống chết có nhau!"
Có lẽ không một cô gái nào có thể từ chối lời tỏ tình trịnh trọng như vậy, trong lòng Tần Hải Đường cũng chấn động một chút.
Cô không nhịn được mà trêu anh:
"Vậy anh đang tỏ tình với tôi đấy à?"
Không ngờ anh trả lời chắc như đinh đóng cột.
"Đúng, bởi vì anh không muốn bỏ lỡ em một giây phút nào nữa, em thấy sao?"
Tần Hải Đường nhìn vào đôi mắt đầy hi vọng của anh.
Cô gật gật đầu, sau đó kiễng chân lên trao cho anh một nụ hôn hẹn ước.
Lệ Thù hạnh phúc ôm cô vào lòng xoay vòng vòng, điều ước ấp ủ bấy lâu nay của anh cuối cùng đã thành hiện thực.
Mọi người thường nói tình yêu đến một cách vô thức và ngày càng sâu đậm, nhưng anh lại biết từ lâu.
Bởi vì Lệ Thù đã thích cô suốt 10 năm, có thể cô đã quên mất rồi, nhưng hình bóng cô vẫn luôn in đậm trong trái tim anh.
Đồng Khả Nhạc kéo lấy Đạt Ý, bọn họ nhìn về phía Tần Hải Đường, sau đó cả hai nở nụ cười đầy yêu thương.
Đột nhiên, một thứ gì đó từ trên trời rơi xuống đập vào đầu Tần Hải Đường.
"Trời ơi, ai đập vào đầu tôi đó, đau muốn chết!"
Tần Hải Đường nhìn kỹ lại, thấy đây là một khối ngọc, chính là khối ngọc mà cô đã đánh mất.
Lệ Thù nghi hoặc sờ vào ngọc bội.
"Đây không phải ngọc của anh hay sao?"
Tần Hải Đường xoay ngọc lại, chữ Tần lập tức xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
"Đây là ngọc của em, nếu đoán không nhầm, hai khối ngọc của chúng ta là một cặp."
Lệ Thù vội vàng lấy cái mà mình đang đeo xuống, quả nhiên hai khối ngọc có thể hợp lại với nhau, nhưng ở chính giữa vẫn còn thiếu một thứ gì đó hình tròn.
"Anh muốn sau khi em mất có thể chôn trong phần mộ nhà anh!"
Đồng Khả Nhạc cùng Đạt Ý sững sờ một giây rồi cười thật to:
"Ha ha ha ha ha!"
Hai người họ cười đến mức không thể thẳng lưng nổi.
Tần Hải Đường trợn to hai mắt, thật lâu sau mới hoàn hồn lại. Cô không thể tin được những lời này lại được thốt ra từ miệng của một tổng tài sát phạt quyết đoán.
Nhìn bọn họ cười đến run rẩy cả người, Lệ Thù quyết định sau khi trở về nhất định phải đưa Trang Nhất đến Châu Phi để cải tạo cho tốt.
Ai bảo anh ta thề thốt với anh rằng đây là lời tỏ tình bá đạo mà tất cả các cô gái đều thích nghe cơ chứ.
Cảm nhận được lòng bàn tay anh đang ướt đẫm mồ hôi vì căng thẳng, Tần Hải Đường nói bằng giọng nhẹ nhàng hiếm có:
"Vì sao? Lẽ nào phong thủy nhà anh rất tốt?"
Ánh mắt Lệ Thù rất cứng cỏi, anh nói một cách kiên định:
"Chúng ta sống chết có nhau!"
Có lẽ không một cô gái nào có thể từ chối lời tỏ tình trịnh trọng như vậy, trong lòng Tần Hải Đường cũng chấn động một chút.
Cô không nhịn được mà trêu anh:
"Vậy anh đang tỏ tình với tôi đấy à?"
Không ngờ anh trả lời chắc như đinh đóng cột.
"Đúng, bởi vì anh không muốn bỏ lỡ em một giây phút nào nữa, em thấy sao?"
Tần Hải Đường nhìn vào đôi mắt đầy hi vọng của anh.
Cô gật gật đầu, sau đó kiễng chân lên trao cho anh một nụ hôn hẹn ước.
Lệ Thù hạnh phúc ôm cô vào lòng xoay vòng vòng, điều ước ấp ủ bấy lâu nay của anh cuối cùng đã thành hiện thực.
Mọi người thường nói tình yêu đến một cách vô thức và ngày càng sâu đậm, nhưng anh lại biết từ lâu.
Bởi vì Lệ Thù đã thích cô suốt 10 năm, có thể cô đã quên mất rồi, nhưng hình bóng cô vẫn luôn in đậm trong trái tim anh.
Đồng Khả Nhạc kéo lấy Đạt Ý, bọn họ nhìn về phía Tần Hải Đường, sau đó cả hai nở nụ cười đầy yêu thương.
Đột nhiên, một thứ gì đó từ trên trời rơi xuống đập vào đầu Tần Hải Đường.
"Trời ơi, ai đập vào đầu tôi đó, đau muốn chết!"
Tần Hải Đường nhìn kỹ lại, thấy đây là một khối ngọc, chính là khối ngọc mà cô đã đánh mất.
Lệ Thù nghi hoặc sờ vào ngọc bội.
"Đây không phải ngọc của anh hay sao?"
Tần Hải Đường xoay ngọc lại, chữ Tần lập tức xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
"Đây là ngọc của em, nếu đoán không nhầm, hai khối ngọc của chúng ta là một cặp."
Lệ Thù vội vàng lấy cái mà mình đang đeo xuống, quả nhiên hai khối ngọc có thể hợp lại với nhau, nhưng ở chính giữa vẫn còn thiếu một thứ gì đó hình tròn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.