Chương 148: Công thành chiến chấm dứt
Dạ Hoang
11/03/2016
Tắt thông tấn khí, Hỉ Ca rất nhanh liền quăng chuyện vừa rồi ra sau đầu. Chuyện không quan trọng thì không cần lãng phí thời gian tự vấn làm gì. Thất Tử dường như cũng đoán ra người vừa gọi đến là ai, nhưng hắn không mở miệng hỏi.
Ngay lúc này, tin tức quái vật công thành xuất hiện. Thất Tử và Hỉ Ca nhanh chóng tiến vào trạng thái chiến đấu. Mặc dù rất không tình nguyện, Thất Tử vẫn phải tách khỏi Hỉ Ca, đi về đội ngũ của Sở Nhị. Còn Hỉ Ca thì tiến vào đội của Thanh Lam. Tất cả người chơi đang ở trong thành đều thu được tin tức từ hệ thống
>> Hệ thống: công thành chiến bắt đầu, kéo dài 12 giờ, thỉnh người chơi chuẩn bị.
Thừa dịp quái vật còn chưa tiến vào tầm nhìn, Hỉ Ca quay đầu quan sát bốn phía. Trên tường thành rậm rạp người là người. Ngoài thành cũng đông nghìn nghịt. Những người đứng trên tường thành đều là viễn công. Người chơi cận chiến thì đang ở ngoài thành. Một lát nữa lúc phải chạm trán với quái vật… thiệt cầu chúc cho bọn họ gặp nhiều may mắn. Thương Lan công hội đúng là đại tài chủ. Không ngờ vừa xây thành xong đã có thể trang bị súng bắn tên trên tường thành rồi. Đây là loại máy tự động công kích, một phát bắn ra trăm mũi tên. Hỉ Ca bây giờ mới biết thế nào là đại gia chân chính. Một cây súng bắn tên này trị giá 3 ngàn kim tệ, một mũi tên trị giá 50 ngân tệ. Sử dụng trong 12 giờ, chỉ sợ phải tiêu tốn gần 100 vạn kim tệ không biết chừng.
Hỉ Ca không có thời gian cảm thán lâu, bởi vì từ xa đã vọng lại từng trận tê rống. Theo bản năng, hành động đầu tiên của Hỉ Ca là xoay người muốn chạy. Do dự nửa ngày, vẫn là cất bước trở về. Haiz… ai mà chẳng bị giết chứ, hơn nữa, cho dù muốn chạy cũng không thể nào chạy xa cho được. Cũng may, không ai phát hiện ý đồ lâm trận bỏ trốn của cô.
Nhóm quái công thành đầu tiên là Băng Nguyên Thử (chuột), cấp bậc không cao, chỉ có 43 cấp. Hỉ Ca đứng ở trên nhìn xuống, nhịn không được thở dài. Kia mà là chuột hả? Chúng to bằng con bò có được không?! Bọn quái còn chưa tiến vào phạm vi công kích, một đám người chơi đã sớm lao ra chém giết, hưng phấn giống như mọi người vừa uống thuốc kích thích vậy. Thật ra chuyện này là bình thường. Trong trò chơi, khi mọi người cùng nhau chiến đấu, tâm tình thường kích động hẳn lên. Đừng nói là những người bên dưới, Hỉ Ca đứng ở trên tường thành cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Thanh Lam xem như bình thường. Dù sao hắn cũng là chủ đội, phải có phong phạm của cao thủ. Hiện tại công thành chiến chỉ mới bắt đầu, Thanh Lam đứng trên cao chỉ huy chứ chưa tham gia. Hỉ Ca thì lâu lâu nhàm chán lại phóng vài cái quần công.
Trong 6 tiếng đầu, quái vật công thành không vượt quá cấp 53, cho nên Thanh Lam vẫn đứng yên một chỗ, chưa từng thay đổi vị trí. Một vài cao thủ trong đội của Hỉ Ca đến lúc này đã nhịn không nổi nữa, lén lút leo xuống dưới, lao vào trận chiến bắt đầu phóng kỹ năng loạn cả lên.
Súng bắn tên hoạt động không ngừng nghỉ. Các loại tiễn lần lượt thay đổi, có tiễn tấn công bình thường, có tiễn phóng kèm kỹ năng. Trên mặt đất, lớp lớp thi thể quái vật nằm la liệt. Vừa ghê tởm vừa đẹp đẽ, một loại máu me làm cho tinh thần người ta thêm hưng phấn bừng bừng. Loại quái vật công thành này có thể tính là tiểu boss, cho nên chúng bạo ra rất nhiều tiền. Sắc bạc sắc vàng, ngân tệ kim tệ, rải đầy mặt đất. Hỉ Ca nhảy khỏi tường thành, giết không ít quái… ừm… thật ra là cô đi xuống để lụm tiền.
Bắt đầu vào khung giờ thứ 8, quái vật công thành đã lên cấp 70. Này đã muốn vượt qua cấp bậc của đại bộ phận bang chúng Thương Lan công hội. Hơn nữa lần này không phải chỉ có một loại quái, mà là sáu loại quái khác nhau. Trong lúc nhất thời, mọi người đều lúng túng tay chân. Cũng may Thanh Lam không bị rối loạn. Hắn nhanh chóng ổn định cục diện. Toàn bộ viễn trình chức nghiệp tập trung tấn công quái vật bay trên không. Một ít kiếm khách, giống như Thanh Lam, đứng trên tường thành cũng lao vào tấn công những con quái bị người khác đánh cho gãy cánh. Hỉ Ca cấp cho mình một cái băng thuẫn, lúc này phát hiện dược sư của đội ngũ còn đang kẹt ở bên dưới, chưa kịp đi lên, không nghĩ gì nhiều, thuận tay quăng qua cho Thanh Lam một cái huyết tế, giúp hắn hồi máu, sau đó mở miệng hỏi.
“Không kêu bọn họ lên hả?” – Hỉ Ca nhìn 3 dược sư đang vui vẻ đi lụm tiền ở bên dưới, đối với ánh mắt thấy tiền liền sáng như sao của họ, Hỉ Ca chỉ có thể hừ hừ khinh bỉ.
“Thời gian còn sớm. Đến lúc, bọn họ sẽ tự biết đi lên.”
“Lần công thành chiến này ngươi nghiên cứu rất kỹ rồi a!” – Hỉ Ca thời beta từng tham gia thủ thành. Nhưng sau khi trò chơi nâng cấp, nhiều vấn đề không còn đơn giản như trước nữa.
Vừa rồi, sở dĩ Thanh Lam có thể nhanh chóng khống chế cục diện, trừ bỏ ý thức của các thành viên rất cao, còn bởi vì lực chỉ huy của Thanh Lam rất tốt. Mặc dù lúc Vực Sâu kiến thành, Hỉ Ca không tham gia. Nhưng cô biết, nếu bọn họ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ sợ đã không thể giải quyết dễ dàng như ở đây. Bang chúng Vực Sâu không có ý thức cao như bang chúng Thương Lan. Về điểm này, Hỉ Ca không thể không thừa nhận, đại bang hội đứng đầu Thịnh Thế, thật sự có chút tài năng.
“Này phải cảm ơn Vực Sâu. Kỳ thật, lần đó khi ta trở về, ngày hôm sau bọn ta đã đánh ra kiến thành lệnh.” – Thanh Lam không có ý định giấu diếm với Hỉ Ca.
Vực Sâu là bang hội đầu tiên đánh ra kiến thành lệnh, chuyện này đúng là một ưu thế. Nhưng bang hội đầu tiên kiến thành không phải là chuyện dễ dàng như trong tưởng tượng. Phần thưởng giành cho bang hội đầu tiên xây thành đúng là lấp lánh đến mức khiến người ta đỏ mắt. Đồng dạng, thất bại sẽ mang đến trừng phạt cực kỳ khủng khiếp. Dù sao, phải có người đi tiên phong, trở thành vật thí nghiệm. Thương Lan công hội mặc dù tiền nhiều, lực mạnh, nhưng không nhất định muốn tranh chức tiên phong này.
Thịnh Thế có nhiều công hội như vậy, vì sao không ai vội vàng tìm kiến thành lệnh? Được đến kiến thành lệnh rồi, vì sao không nhanh chóng xây thành? Toàn bộ đều có nguyên do cả.
Thật ra, nếu lúc trước không phải trong bang xảy ra chút chuyện lộn xộn khiến cô mang bất mãn trong lòng, Hỉ Ca tuyệt đối sẽ ngăn cản Phần Thiên đi xây thành. Bởi vì bọn họ vừa tiêu hao rất nhiều tiền tài lực lượng vào chuyện đánh kiến thành lệnh, lại không có nhiều kinh nghiệm, vội vàng xây thành là hành động điên rồ. Không ngờ, ngoài ý muốn, bọn họ lại thành công. Có điều, miếng bánh ngon này có quá nhiều người tranh ăn. Nói không chừng, tình trạng hiện giờ của Phần Thiên đã không còn tốt.
“Hỉ Ca, ta nói thật, ngươi rời khỏi Vực Sâu đi, đến Thương Lan nè, ta bảo kê cho.”
Thanh Lam không quên đào gốc tường nhà người khác. Hỉ Ca đối với hành động này của hắn chỉ có thể bất đắc dĩ trợn mắt, câm nín không biết nói gì.
Cực Bắc Băng Nguyên, Thương Lan công hội hỏa diễm ngập trời.
Tây Vực Sa Hải, Kinh Lôi Hội và Nam Uyên Biển Sâu, Khổ Độ cũng đồng thời tiến vào giai đoạn xây thành, chuẩn bị công thành chiến. Nhìn tin tức hệ thống từng cái từng cái hiện mới, phải nói cả thế giới đều náo nhiệt hẳn lên. Vậy là, tứ đại lục, các thế lực chủ chốt đều xuất đầu lộ diện. Tuy Vực Sâu là bang hội đầu tiên xây thành, nhưng điểm ưu thế này lại không biểu hiện triệt để, hiện giờ hào quang kia đã bị người khác che lấp.
Phát triển một thành thị không phải chỉ cần dùng miệng lưỡi múa mép là được. Điểm mấu chốt là nhân khí đầu vào. Mà nhân khí đầu vào của Vực Sâu có đến 4 bang hội. Gánh nặng chia đều, đúng, nhưng khối bánh ngọt cũng phải chia làm bốn. Hỉ Ca được chia 3%. Đoạn Lang có 7%. Phần Thiên giữ 50%. Còn lại 40% chia đều cho Linh Độ Hỏa và Liệp Sát Bang.
Về cái giao dịch Lam Sắc từng nói, cái gì mà 40% lợi nhuận chia cho 2 bang phái kia chỉ là lời hứa ngoài miệng. Sau khi kiến thành, nó chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Phần Thiên ảo não nhưng lời đã nói ra, làm sao rút lại được. Lam Sắc cũng làm mặt giận, bảo bọn kia lật lọng gì đó. Chính là, mấy lời này có tác dụng sao?!
Hiện tại, chuyện khiến Phần Thiên buồn phiền không phải là vụ kiến thành của ba thế lực lớn. Dù sao, thành chiến vẫn chưa mở ra, cô không cần lo lắng ngôi thành mình khổ cực xây xong sẽ bị người khác đánh chiếm. Chuyện kiến Phần Thiên buồn phiền là việc Liệp Sát Bang. Bọn hắn đụng ai không đụng, cố tình lại đụng Hỉ Ca. Muốn đòi người trở về giải thích sao? Đừng nói Hỉ Ca mới giết có vài tên tép riu của Liệp Sát, cho dù Hỉ Ca xuống tay với Lam Sắc đi nữa, Phần Thiên cũng không thể nói cái gì. Tính cách của Hỉ Ca ra sao, Phần Thiên là người rõ nhất. Chỉ cần không chọc tới Hỉ Ca, cô tuyệt đối sẽ không tùy tiện đi tìm phiền toái, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ giết người. Chẳng phải Hỉ Ca là người hảo tâm gì, bất quá là một người ngại phiền toái mà thôi.
Từ lúc bắt đầu, Phần Thiên đã nhìn ra Phù Đồ có ý đồ không tốt với Hỉ Ca. Bất quá Phù Đồ là người dưới trướng của mình, Phần Thiên cho rằng tên kia sẽ không dám làm gì quá đáng. Ai biết tên kia lại dám sai người đi ám sát Hỉ Ca. Vốn đây cũng chưa phải chuyện lớn, chơi trò chơi ai chưa từng bị giết đâu. Hơn nữa, cho dù Linh Độ Hỏa và Liệp Sát Bang có không ít người chơi gia nhập Vực Sâu, nhưng 80% bang chúng vẫn là thành viên kỳ cựu của Vực Sâu. Bọn kia muốn nháo cũng không thể nháo sự được.
Mấu chốt là, thành viên từng theo chân Hỉ Ca, hiện tại đã rời đi. Thành viên hiện giờ phần lớn là người của Lam Sắc và Phần Thiên. Lại nói, Lam Sắc bỏ mặc sự tình. Ban đầu chỉ có vài người xì xào bàn tán thôi, về sau, toàn bộ công hội đều lao vào bàn luận tranh cãi ngập trời. Một chuyện nhỏ xíu, bàn qua bàn lại liền vượt khỏi tầm tay. Không ai còn muốn truy cứu nguyên nhân sự việc nữa. Hiện giờ, mọi người chỉ biết, Hỉ Ca vô duyên vô cớ giết người. Phù Đồ còn ám chỉ, Hỉ Ca đây là bất mãn với vị trí của mình trong bang phái cho nên mới giết người trút giận.
Nói thật, chỉ cần là người có đầu óc một chút sẽ không thể nào tin vào mấy điều bịa đặt nhảm nhí này. Nhưng lúc này lại có người vô tình nhắc tới chuyện Hỉ Ca không tham gia kiến thành, hơn nữa những người theo chân Hỉ Ca, đại bộ phận đều rời bang. Đây rõ ràng chính là không xem trọng Vực Sâu. Thảo luận tới lui, rốt cuộc Hỉ Ca trong nháy mắt trở thành tội đồ. Sau đó mọi người yêu cầu Phần Thiên phải mở một phiên tòa thẩm vấn, buộc Hỉ Ca giải thích hành vi. Chính vì vậy mà Phần Thiên mới vội vã đi tìm Hỉ Ca. Bởi vì Phù Đồ đã bị triệu về, Phần Thiên hy vọng mọi người có thể cùng nhau ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng. Có mặt Phần Thiên ở đây, Phù Đồ chắc chắn nể mặt mũi. Không ngờ, Hỉ Ca lại không chịu về. Chờ nửa ngày, không thấy người đâu, Phù Đồ mang bản mặt cực kỳ khó coi, quẩy đích bỏ đi.
Ngồi giữa đại sảnh trống không của bang phái, Phần Thiên nhịn không được thở dài một hơi. Chẳng lẽ, cô thực sự không thích hợp làm lão đại? Kỳ thật, cô tùy ý Lam Sắc làm khó dễ Hỉ Ca là vì nhiều lần cô ngẫu nhiên nghe thành viên trong bang nói rằng, Hỉ Ca mới thích hợp với chức vụ bang chủ. Không riêng gì bang chúng bình thường, ngay cả đường chủ cũng có người nói như vậy. Kỳ thật, nếu là trước kia, Phần Thiên căn bản sẽ không để ý. Nhưng thế lực của Vực Sâu càng ngày càng lớn mạnh, không rõ từ lúc nào, Phần Thiên bắt đầu quan tâm đến địa vị. Người ta nói, công cao che chủ. Cho dù Hỉ Ca không có ý xóa ngôi, nhưng Phần Thiên tựu trung vẫn sinh ra vài phần kiêng kị. Phần Thiên lợi dụng bàn tay của Lam Sắc, đuổi hết những người chướng mắt. Hiện tại, nguyên lão của bang phái chắc chỉ còn lại một mình Lam Sắc. Phi Khuynh Thành không lâu trước đây đã lui bang. Phần Thiên muốn dùng phần trăm lợi nhuận của thành thị để giữ chân Phi Khuynh Thành nhưng không được. Từng người từng người bỏ đi. Đến lúc này, Phần Thiên muốn hối hận, sợ là đã muộn.
Canh giờ cuối cùng của công thành chiến, hai cổng thành xuất hiện 2 thống lĩnh boss. Một cái là Băng Tuyết Cự Hùng (gấu). Một cái là Hàn Lân Yến Hoàng (phượng hoàng). May mắn, đội của Hỉ Ca đối phó với Cự Hùng. So với chuyện đối phó với con chim kia, đích thực áp lực của họ nhỏ hơn rất nhiều.
Tất cả mọi người đều lao ra chiến trường. Đáng giận là đoàn quân quái vật tấn công tường thành không những không giảm xuống, ngược lại còn có xu thế tăng lên. Viễn trình đứng trên tường thành có nhiệm vụ rửa sạch hiện trường để bọn Thanh Lam tập trung giải quyết 2 đại boss. Hỉ Ca đi phía sau Thanh Lam, tận lực giúp hắn mở đường. Thật ra cũng không cần cô lao lực, bởi vì thống lĩnh boss đúng là thống lĩnh boss, một bàn tay đập xuống liền tạo thành một mảng lớn đất hoang không người.
Khó khăn lắm mới dẫn dụ Băng Tuyết Cự Hùng tách khỏi đàn quái. Hỉ Ca bắt đầu phóng băng tiễn, một bên không quên thêm huyết cho Thanh Lam. Mặc dù dược sư của đội ngũ rất lợi hại, nhưng chỉ có một người thêm huyết thì hơi chật vật. Có sự giúp đỡ của Hỉ Ca, nhiệm vụ của dược sư liền nhẹ hẳn. Đến lúc này, mọi người trong đội ngũ mới hiểu vì sao phía bên kia có tới 2 dược sư, mà bọn hắn chỉ có một dược sư. Hỉ Ca quả nhiên là toàn năng, khó trách Thanh Lam mặc kệ ánh mắt giết người của Thất Tử lẫn Sở Nhị, quyết chí đem người chôm qua đây.
Dù sao, tổ đội 5 người bọn họ đánh cách nào cũng không thể mài chết boss. Hiện giờ, chỉ cần giữ vững cừu hận là ổn. Sau khi quen thuộc tần số công kích của boss, Thanh Lam bắt đầu thay đổi cước bộ. Rất nhanh, Hỉ Ca phát hiện huyết lượng của hắn không còn rớt nhiều như trước nữa. Hỉ Ca nhịn không được tán thưởng trong lòng. Hèn gì Thanh Lam được xưng tụng là đệ nhất kiếm khách. Nhìn ý thức chiến đấu của hắn này, không phải người bình thường nào cũng có thể luyện được. Thấy bộ vị của Thanh Lam càng ngày càng lả lướt, Hỉ Ca mím môi, cô cũng muốn lả lướt một phen a… Thôi quên đi, hiện giờ công kích của cô đã rất cao, nếu bước đi không cẩn thận, hấp dẫn mất boss, Thanh Lam không cạo đầu cô mới là lạ.
Đánh hơn 2 giờ, gần một vạn người chơi rốt cuộc dọn sạch chiến trường. Nếu không phải Thương Lan công hội có nhiều thành viên, cấp bậc lại cao, sắp xếp không ổn dám chừng đã không thủ nổi ngôi thành này.
Sau khi chiến trường không còn bóng dáng của quái vật quần công nữa, Thanh Lam mới chậm rãi đưa boss kéo trở về. Thế là mấy ngàn người chơi nhào vào đánh hội đồng con Cự Hùng 80 cấp. Cho dù là đại boss máu trâu, tổng có thời điểm bị người giết chết. Khi Băng Tuyết Cự Hùng ngã xuống, trên mặt đất rơi ra hai kiện trang bị. Hỉ Ca thầm than trong lòng, Cực Bắc Băng Nguyên quả nhiên giàu tài nguyên, vậy mà bạo ra một kiện trang bị cấp sử thi. Boss bên này vừa ngã xuống, bên kia cũng vang lên tiếng hoan hô. Phỏng chừng Hàn Lân Yến Hoàng đã tiêu diệt xong. Mơ hồ, Hỉ Ca nghe thấy có người la lên trang bị sử thi cái gì đó.
Quái vật công thành không giống với quái vật bình thường. Thời gian xoát tân của quái vật công thành là một giờ, cho nên kim tệ bạo rớt cũng có một giờ mới biến mất. Hoan hô xong, mọi người nhất trí cúi đầu đi lụm tiền. Hỉ Ca đang định quay đầu hỏi Thanh Lam xem đại boss bạo ra cái gì. Ai biết, không thấy hắn đâu, ngẩng lên thì thấy Thanh Lam đang vọt vào thành… đi lụm tiền. Sửng sốt nửa ngày, Hỉ Ca do dự, cuối cùng vẫn vọt theo. Tiền đó… ai lại không cần chứ.
Thủ thành tiêu hao rất lớn, nhưng thu về cũng rất nhiều. Hỉ Ca mới lụm chừng 5 phút đồng hồ thôi, thế mà gom hơn 100 kim. Bên dưới tường thành, đám người chơi liên tục soát quái kia, chỉ sợ lần này trở về mỗi người sẽ có ít nhất 2-3 ngàn kim. Vốn tưởng mọi người lụm tiền là sẽ bỏ túi riêng, không ngờ có người chạy tới hỏi Thanh Lam, làm thế nào mới có thể quyên góp vào chuyện xây thành. Thành viên bang hội có lòng như thế này, cho dù gặp khó khăn cũng nhất định tìm được biện pháp để vượt qua. Có lẽ đây chính là nguyên nhân mà chưa bang phái nào vượt qua mặt Thương Lan công hội được.
“Quyên góp là chuyện dĩ nhiên rồi. Có điều ngôi thành không có chân, sẽ không bỏ chạy. Thừa dịp bang chủ không ở, mọi người trộm bỏ túi một ít đi.” – Thanh Lam nói xong, cả đám người ôm nhau cười rầm rầm.
“Phó bang chủ, mọi người chỉ dám ăn tép ăn tôm thôi (ý nói có chôm tiền cũng chỉ chôm tiền lẻ), hay là hôm nay phó bang chủ đãi khách đi!!!!” – không biết là ai nói, kết quả dẫn tới một trận cười nghiêng ngã nữa.
“Ài… bánh mỳ một đồng một ổ, muốn ăn bao nhiêu thì ăn, các ngươi không cần khách khí.”
Hỉ Ca đứng bên ngoài, nhìn thấy Thanh Lam được một đám thành viên vây xung quanh, bỗng nhiên cảm thấy thật hâm mộ hắn. Người với người đúng là có chênh lệch. Cô không có thực lực giống như Thanh Lam, cũng không một lòng vì bang hội mà dốc sức, lại không gặp được một lão đại như Sở Nhị, không thể nào bồi dưỡng nổi một nhóm người chơi nhiệt huyết. Lại nói, cho dù cô có thực lực, nhưng một người thì có thể làm được gì? Hỉ Ca có chút mơ màng. Cô không muốn tranh bá. Chính là bước đi trên con đường này rồi, một lúc nào đó sẽ muốn đứng ở vị trí cao nhất.
Ngay lúc này, tin tức quái vật công thành xuất hiện. Thất Tử và Hỉ Ca nhanh chóng tiến vào trạng thái chiến đấu. Mặc dù rất không tình nguyện, Thất Tử vẫn phải tách khỏi Hỉ Ca, đi về đội ngũ của Sở Nhị. Còn Hỉ Ca thì tiến vào đội của Thanh Lam. Tất cả người chơi đang ở trong thành đều thu được tin tức từ hệ thống
>> Hệ thống: công thành chiến bắt đầu, kéo dài 12 giờ, thỉnh người chơi chuẩn bị.
Thừa dịp quái vật còn chưa tiến vào tầm nhìn, Hỉ Ca quay đầu quan sát bốn phía. Trên tường thành rậm rạp người là người. Ngoài thành cũng đông nghìn nghịt. Những người đứng trên tường thành đều là viễn công. Người chơi cận chiến thì đang ở ngoài thành. Một lát nữa lúc phải chạm trán với quái vật… thiệt cầu chúc cho bọn họ gặp nhiều may mắn. Thương Lan công hội đúng là đại tài chủ. Không ngờ vừa xây thành xong đã có thể trang bị súng bắn tên trên tường thành rồi. Đây là loại máy tự động công kích, một phát bắn ra trăm mũi tên. Hỉ Ca bây giờ mới biết thế nào là đại gia chân chính. Một cây súng bắn tên này trị giá 3 ngàn kim tệ, một mũi tên trị giá 50 ngân tệ. Sử dụng trong 12 giờ, chỉ sợ phải tiêu tốn gần 100 vạn kim tệ không biết chừng.
Hỉ Ca không có thời gian cảm thán lâu, bởi vì từ xa đã vọng lại từng trận tê rống. Theo bản năng, hành động đầu tiên của Hỉ Ca là xoay người muốn chạy. Do dự nửa ngày, vẫn là cất bước trở về. Haiz… ai mà chẳng bị giết chứ, hơn nữa, cho dù muốn chạy cũng không thể nào chạy xa cho được. Cũng may, không ai phát hiện ý đồ lâm trận bỏ trốn của cô.
Nhóm quái công thành đầu tiên là Băng Nguyên Thử (chuột), cấp bậc không cao, chỉ có 43 cấp. Hỉ Ca đứng ở trên nhìn xuống, nhịn không được thở dài. Kia mà là chuột hả? Chúng to bằng con bò có được không?! Bọn quái còn chưa tiến vào phạm vi công kích, một đám người chơi đã sớm lao ra chém giết, hưng phấn giống như mọi người vừa uống thuốc kích thích vậy. Thật ra chuyện này là bình thường. Trong trò chơi, khi mọi người cùng nhau chiến đấu, tâm tình thường kích động hẳn lên. Đừng nói là những người bên dưới, Hỉ Ca đứng ở trên tường thành cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Thanh Lam xem như bình thường. Dù sao hắn cũng là chủ đội, phải có phong phạm của cao thủ. Hiện tại công thành chiến chỉ mới bắt đầu, Thanh Lam đứng trên cao chỉ huy chứ chưa tham gia. Hỉ Ca thì lâu lâu nhàm chán lại phóng vài cái quần công.
Trong 6 tiếng đầu, quái vật công thành không vượt quá cấp 53, cho nên Thanh Lam vẫn đứng yên một chỗ, chưa từng thay đổi vị trí. Một vài cao thủ trong đội của Hỉ Ca đến lúc này đã nhịn không nổi nữa, lén lút leo xuống dưới, lao vào trận chiến bắt đầu phóng kỹ năng loạn cả lên.
Súng bắn tên hoạt động không ngừng nghỉ. Các loại tiễn lần lượt thay đổi, có tiễn tấn công bình thường, có tiễn phóng kèm kỹ năng. Trên mặt đất, lớp lớp thi thể quái vật nằm la liệt. Vừa ghê tởm vừa đẹp đẽ, một loại máu me làm cho tinh thần người ta thêm hưng phấn bừng bừng. Loại quái vật công thành này có thể tính là tiểu boss, cho nên chúng bạo ra rất nhiều tiền. Sắc bạc sắc vàng, ngân tệ kim tệ, rải đầy mặt đất. Hỉ Ca nhảy khỏi tường thành, giết không ít quái… ừm… thật ra là cô đi xuống để lụm tiền.
Bắt đầu vào khung giờ thứ 8, quái vật công thành đã lên cấp 70. Này đã muốn vượt qua cấp bậc của đại bộ phận bang chúng Thương Lan công hội. Hơn nữa lần này không phải chỉ có một loại quái, mà là sáu loại quái khác nhau. Trong lúc nhất thời, mọi người đều lúng túng tay chân. Cũng may Thanh Lam không bị rối loạn. Hắn nhanh chóng ổn định cục diện. Toàn bộ viễn trình chức nghiệp tập trung tấn công quái vật bay trên không. Một ít kiếm khách, giống như Thanh Lam, đứng trên tường thành cũng lao vào tấn công những con quái bị người khác đánh cho gãy cánh. Hỉ Ca cấp cho mình một cái băng thuẫn, lúc này phát hiện dược sư của đội ngũ còn đang kẹt ở bên dưới, chưa kịp đi lên, không nghĩ gì nhiều, thuận tay quăng qua cho Thanh Lam một cái huyết tế, giúp hắn hồi máu, sau đó mở miệng hỏi.
“Không kêu bọn họ lên hả?” – Hỉ Ca nhìn 3 dược sư đang vui vẻ đi lụm tiền ở bên dưới, đối với ánh mắt thấy tiền liền sáng như sao của họ, Hỉ Ca chỉ có thể hừ hừ khinh bỉ.
“Thời gian còn sớm. Đến lúc, bọn họ sẽ tự biết đi lên.”
“Lần công thành chiến này ngươi nghiên cứu rất kỹ rồi a!” – Hỉ Ca thời beta từng tham gia thủ thành. Nhưng sau khi trò chơi nâng cấp, nhiều vấn đề không còn đơn giản như trước nữa.
Vừa rồi, sở dĩ Thanh Lam có thể nhanh chóng khống chế cục diện, trừ bỏ ý thức của các thành viên rất cao, còn bởi vì lực chỉ huy của Thanh Lam rất tốt. Mặc dù lúc Vực Sâu kiến thành, Hỉ Ca không tham gia. Nhưng cô biết, nếu bọn họ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ sợ đã không thể giải quyết dễ dàng như ở đây. Bang chúng Vực Sâu không có ý thức cao như bang chúng Thương Lan. Về điểm này, Hỉ Ca không thể không thừa nhận, đại bang hội đứng đầu Thịnh Thế, thật sự có chút tài năng.
“Này phải cảm ơn Vực Sâu. Kỳ thật, lần đó khi ta trở về, ngày hôm sau bọn ta đã đánh ra kiến thành lệnh.” – Thanh Lam không có ý định giấu diếm với Hỉ Ca.
Vực Sâu là bang hội đầu tiên đánh ra kiến thành lệnh, chuyện này đúng là một ưu thế. Nhưng bang hội đầu tiên kiến thành không phải là chuyện dễ dàng như trong tưởng tượng. Phần thưởng giành cho bang hội đầu tiên xây thành đúng là lấp lánh đến mức khiến người ta đỏ mắt. Đồng dạng, thất bại sẽ mang đến trừng phạt cực kỳ khủng khiếp. Dù sao, phải có người đi tiên phong, trở thành vật thí nghiệm. Thương Lan công hội mặc dù tiền nhiều, lực mạnh, nhưng không nhất định muốn tranh chức tiên phong này.
Thịnh Thế có nhiều công hội như vậy, vì sao không ai vội vàng tìm kiến thành lệnh? Được đến kiến thành lệnh rồi, vì sao không nhanh chóng xây thành? Toàn bộ đều có nguyên do cả.
Thật ra, nếu lúc trước không phải trong bang xảy ra chút chuyện lộn xộn khiến cô mang bất mãn trong lòng, Hỉ Ca tuyệt đối sẽ ngăn cản Phần Thiên đi xây thành. Bởi vì bọn họ vừa tiêu hao rất nhiều tiền tài lực lượng vào chuyện đánh kiến thành lệnh, lại không có nhiều kinh nghiệm, vội vàng xây thành là hành động điên rồ. Không ngờ, ngoài ý muốn, bọn họ lại thành công. Có điều, miếng bánh ngon này có quá nhiều người tranh ăn. Nói không chừng, tình trạng hiện giờ của Phần Thiên đã không còn tốt.
“Hỉ Ca, ta nói thật, ngươi rời khỏi Vực Sâu đi, đến Thương Lan nè, ta bảo kê cho.”
Thanh Lam không quên đào gốc tường nhà người khác. Hỉ Ca đối với hành động này của hắn chỉ có thể bất đắc dĩ trợn mắt, câm nín không biết nói gì.
Cực Bắc Băng Nguyên, Thương Lan công hội hỏa diễm ngập trời.
Tây Vực Sa Hải, Kinh Lôi Hội và Nam Uyên Biển Sâu, Khổ Độ cũng đồng thời tiến vào giai đoạn xây thành, chuẩn bị công thành chiến. Nhìn tin tức hệ thống từng cái từng cái hiện mới, phải nói cả thế giới đều náo nhiệt hẳn lên. Vậy là, tứ đại lục, các thế lực chủ chốt đều xuất đầu lộ diện. Tuy Vực Sâu là bang hội đầu tiên xây thành, nhưng điểm ưu thế này lại không biểu hiện triệt để, hiện giờ hào quang kia đã bị người khác che lấp.
Phát triển một thành thị không phải chỉ cần dùng miệng lưỡi múa mép là được. Điểm mấu chốt là nhân khí đầu vào. Mà nhân khí đầu vào của Vực Sâu có đến 4 bang hội. Gánh nặng chia đều, đúng, nhưng khối bánh ngọt cũng phải chia làm bốn. Hỉ Ca được chia 3%. Đoạn Lang có 7%. Phần Thiên giữ 50%. Còn lại 40% chia đều cho Linh Độ Hỏa và Liệp Sát Bang.
Về cái giao dịch Lam Sắc từng nói, cái gì mà 40% lợi nhuận chia cho 2 bang phái kia chỉ là lời hứa ngoài miệng. Sau khi kiến thành, nó chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Phần Thiên ảo não nhưng lời đã nói ra, làm sao rút lại được. Lam Sắc cũng làm mặt giận, bảo bọn kia lật lọng gì đó. Chính là, mấy lời này có tác dụng sao?!
Hiện tại, chuyện khiến Phần Thiên buồn phiền không phải là vụ kiến thành của ba thế lực lớn. Dù sao, thành chiến vẫn chưa mở ra, cô không cần lo lắng ngôi thành mình khổ cực xây xong sẽ bị người khác đánh chiếm. Chuyện kiến Phần Thiên buồn phiền là việc Liệp Sát Bang. Bọn hắn đụng ai không đụng, cố tình lại đụng Hỉ Ca. Muốn đòi người trở về giải thích sao? Đừng nói Hỉ Ca mới giết có vài tên tép riu của Liệp Sát, cho dù Hỉ Ca xuống tay với Lam Sắc đi nữa, Phần Thiên cũng không thể nói cái gì. Tính cách của Hỉ Ca ra sao, Phần Thiên là người rõ nhất. Chỉ cần không chọc tới Hỉ Ca, cô tuyệt đối sẽ không tùy tiện đi tìm phiền toái, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ giết người. Chẳng phải Hỉ Ca là người hảo tâm gì, bất quá là một người ngại phiền toái mà thôi.
Từ lúc bắt đầu, Phần Thiên đã nhìn ra Phù Đồ có ý đồ không tốt với Hỉ Ca. Bất quá Phù Đồ là người dưới trướng của mình, Phần Thiên cho rằng tên kia sẽ không dám làm gì quá đáng. Ai biết tên kia lại dám sai người đi ám sát Hỉ Ca. Vốn đây cũng chưa phải chuyện lớn, chơi trò chơi ai chưa từng bị giết đâu. Hơn nữa, cho dù Linh Độ Hỏa và Liệp Sát Bang có không ít người chơi gia nhập Vực Sâu, nhưng 80% bang chúng vẫn là thành viên kỳ cựu của Vực Sâu. Bọn kia muốn nháo cũng không thể nháo sự được.
Mấu chốt là, thành viên từng theo chân Hỉ Ca, hiện tại đã rời đi. Thành viên hiện giờ phần lớn là người của Lam Sắc và Phần Thiên. Lại nói, Lam Sắc bỏ mặc sự tình. Ban đầu chỉ có vài người xì xào bàn tán thôi, về sau, toàn bộ công hội đều lao vào bàn luận tranh cãi ngập trời. Một chuyện nhỏ xíu, bàn qua bàn lại liền vượt khỏi tầm tay. Không ai còn muốn truy cứu nguyên nhân sự việc nữa. Hiện giờ, mọi người chỉ biết, Hỉ Ca vô duyên vô cớ giết người. Phù Đồ còn ám chỉ, Hỉ Ca đây là bất mãn với vị trí của mình trong bang phái cho nên mới giết người trút giận.
Nói thật, chỉ cần là người có đầu óc một chút sẽ không thể nào tin vào mấy điều bịa đặt nhảm nhí này. Nhưng lúc này lại có người vô tình nhắc tới chuyện Hỉ Ca không tham gia kiến thành, hơn nữa những người theo chân Hỉ Ca, đại bộ phận đều rời bang. Đây rõ ràng chính là không xem trọng Vực Sâu. Thảo luận tới lui, rốt cuộc Hỉ Ca trong nháy mắt trở thành tội đồ. Sau đó mọi người yêu cầu Phần Thiên phải mở một phiên tòa thẩm vấn, buộc Hỉ Ca giải thích hành vi. Chính vì vậy mà Phần Thiên mới vội vã đi tìm Hỉ Ca. Bởi vì Phù Đồ đã bị triệu về, Phần Thiên hy vọng mọi người có thể cùng nhau ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng. Có mặt Phần Thiên ở đây, Phù Đồ chắc chắn nể mặt mũi. Không ngờ, Hỉ Ca lại không chịu về. Chờ nửa ngày, không thấy người đâu, Phù Đồ mang bản mặt cực kỳ khó coi, quẩy đích bỏ đi.
Ngồi giữa đại sảnh trống không của bang phái, Phần Thiên nhịn không được thở dài một hơi. Chẳng lẽ, cô thực sự không thích hợp làm lão đại? Kỳ thật, cô tùy ý Lam Sắc làm khó dễ Hỉ Ca là vì nhiều lần cô ngẫu nhiên nghe thành viên trong bang nói rằng, Hỉ Ca mới thích hợp với chức vụ bang chủ. Không riêng gì bang chúng bình thường, ngay cả đường chủ cũng có người nói như vậy. Kỳ thật, nếu là trước kia, Phần Thiên căn bản sẽ không để ý. Nhưng thế lực của Vực Sâu càng ngày càng lớn mạnh, không rõ từ lúc nào, Phần Thiên bắt đầu quan tâm đến địa vị. Người ta nói, công cao che chủ. Cho dù Hỉ Ca không có ý xóa ngôi, nhưng Phần Thiên tựu trung vẫn sinh ra vài phần kiêng kị. Phần Thiên lợi dụng bàn tay của Lam Sắc, đuổi hết những người chướng mắt. Hiện tại, nguyên lão của bang phái chắc chỉ còn lại một mình Lam Sắc. Phi Khuynh Thành không lâu trước đây đã lui bang. Phần Thiên muốn dùng phần trăm lợi nhuận của thành thị để giữ chân Phi Khuynh Thành nhưng không được. Từng người từng người bỏ đi. Đến lúc này, Phần Thiên muốn hối hận, sợ là đã muộn.
Canh giờ cuối cùng của công thành chiến, hai cổng thành xuất hiện 2 thống lĩnh boss. Một cái là Băng Tuyết Cự Hùng (gấu). Một cái là Hàn Lân Yến Hoàng (phượng hoàng). May mắn, đội của Hỉ Ca đối phó với Cự Hùng. So với chuyện đối phó với con chim kia, đích thực áp lực của họ nhỏ hơn rất nhiều.
Tất cả mọi người đều lao ra chiến trường. Đáng giận là đoàn quân quái vật tấn công tường thành không những không giảm xuống, ngược lại còn có xu thế tăng lên. Viễn trình đứng trên tường thành có nhiệm vụ rửa sạch hiện trường để bọn Thanh Lam tập trung giải quyết 2 đại boss. Hỉ Ca đi phía sau Thanh Lam, tận lực giúp hắn mở đường. Thật ra cũng không cần cô lao lực, bởi vì thống lĩnh boss đúng là thống lĩnh boss, một bàn tay đập xuống liền tạo thành một mảng lớn đất hoang không người.
Khó khăn lắm mới dẫn dụ Băng Tuyết Cự Hùng tách khỏi đàn quái. Hỉ Ca bắt đầu phóng băng tiễn, một bên không quên thêm huyết cho Thanh Lam. Mặc dù dược sư của đội ngũ rất lợi hại, nhưng chỉ có một người thêm huyết thì hơi chật vật. Có sự giúp đỡ của Hỉ Ca, nhiệm vụ của dược sư liền nhẹ hẳn. Đến lúc này, mọi người trong đội ngũ mới hiểu vì sao phía bên kia có tới 2 dược sư, mà bọn hắn chỉ có một dược sư. Hỉ Ca quả nhiên là toàn năng, khó trách Thanh Lam mặc kệ ánh mắt giết người của Thất Tử lẫn Sở Nhị, quyết chí đem người chôm qua đây.
Dù sao, tổ đội 5 người bọn họ đánh cách nào cũng không thể mài chết boss. Hiện giờ, chỉ cần giữ vững cừu hận là ổn. Sau khi quen thuộc tần số công kích của boss, Thanh Lam bắt đầu thay đổi cước bộ. Rất nhanh, Hỉ Ca phát hiện huyết lượng của hắn không còn rớt nhiều như trước nữa. Hỉ Ca nhịn không được tán thưởng trong lòng. Hèn gì Thanh Lam được xưng tụng là đệ nhất kiếm khách. Nhìn ý thức chiến đấu của hắn này, không phải người bình thường nào cũng có thể luyện được. Thấy bộ vị của Thanh Lam càng ngày càng lả lướt, Hỉ Ca mím môi, cô cũng muốn lả lướt một phen a… Thôi quên đi, hiện giờ công kích của cô đã rất cao, nếu bước đi không cẩn thận, hấp dẫn mất boss, Thanh Lam không cạo đầu cô mới là lạ.
Đánh hơn 2 giờ, gần một vạn người chơi rốt cuộc dọn sạch chiến trường. Nếu không phải Thương Lan công hội có nhiều thành viên, cấp bậc lại cao, sắp xếp không ổn dám chừng đã không thủ nổi ngôi thành này.
Sau khi chiến trường không còn bóng dáng của quái vật quần công nữa, Thanh Lam mới chậm rãi đưa boss kéo trở về. Thế là mấy ngàn người chơi nhào vào đánh hội đồng con Cự Hùng 80 cấp. Cho dù là đại boss máu trâu, tổng có thời điểm bị người giết chết. Khi Băng Tuyết Cự Hùng ngã xuống, trên mặt đất rơi ra hai kiện trang bị. Hỉ Ca thầm than trong lòng, Cực Bắc Băng Nguyên quả nhiên giàu tài nguyên, vậy mà bạo ra một kiện trang bị cấp sử thi. Boss bên này vừa ngã xuống, bên kia cũng vang lên tiếng hoan hô. Phỏng chừng Hàn Lân Yến Hoàng đã tiêu diệt xong. Mơ hồ, Hỉ Ca nghe thấy có người la lên trang bị sử thi cái gì đó.
Quái vật công thành không giống với quái vật bình thường. Thời gian xoát tân của quái vật công thành là một giờ, cho nên kim tệ bạo rớt cũng có một giờ mới biến mất. Hoan hô xong, mọi người nhất trí cúi đầu đi lụm tiền. Hỉ Ca đang định quay đầu hỏi Thanh Lam xem đại boss bạo ra cái gì. Ai biết, không thấy hắn đâu, ngẩng lên thì thấy Thanh Lam đang vọt vào thành… đi lụm tiền. Sửng sốt nửa ngày, Hỉ Ca do dự, cuối cùng vẫn vọt theo. Tiền đó… ai lại không cần chứ.
Thủ thành tiêu hao rất lớn, nhưng thu về cũng rất nhiều. Hỉ Ca mới lụm chừng 5 phút đồng hồ thôi, thế mà gom hơn 100 kim. Bên dưới tường thành, đám người chơi liên tục soát quái kia, chỉ sợ lần này trở về mỗi người sẽ có ít nhất 2-3 ngàn kim. Vốn tưởng mọi người lụm tiền là sẽ bỏ túi riêng, không ngờ có người chạy tới hỏi Thanh Lam, làm thế nào mới có thể quyên góp vào chuyện xây thành. Thành viên bang hội có lòng như thế này, cho dù gặp khó khăn cũng nhất định tìm được biện pháp để vượt qua. Có lẽ đây chính là nguyên nhân mà chưa bang phái nào vượt qua mặt Thương Lan công hội được.
“Quyên góp là chuyện dĩ nhiên rồi. Có điều ngôi thành không có chân, sẽ không bỏ chạy. Thừa dịp bang chủ không ở, mọi người trộm bỏ túi một ít đi.” – Thanh Lam nói xong, cả đám người ôm nhau cười rầm rầm.
“Phó bang chủ, mọi người chỉ dám ăn tép ăn tôm thôi (ý nói có chôm tiền cũng chỉ chôm tiền lẻ), hay là hôm nay phó bang chủ đãi khách đi!!!!” – không biết là ai nói, kết quả dẫn tới một trận cười nghiêng ngã nữa.
“Ài… bánh mỳ một đồng một ổ, muốn ăn bao nhiêu thì ăn, các ngươi không cần khách khí.”
Hỉ Ca đứng bên ngoài, nhìn thấy Thanh Lam được một đám thành viên vây xung quanh, bỗng nhiên cảm thấy thật hâm mộ hắn. Người với người đúng là có chênh lệch. Cô không có thực lực giống như Thanh Lam, cũng không một lòng vì bang hội mà dốc sức, lại không gặp được một lão đại như Sở Nhị, không thể nào bồi dưỡng nổi một nhóm người chơi nhiệt huyết. Lại nói, cho dù cô có thực lực, nhưng một người thì có thể làm được gì? Hỉ Ca có chút mơ màng. Cô không muốn tranh bá. Chính là bước đi trên con đường này rồi, một lúc nào đó sẽ muốn đứng ở vị trí cao nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.