Chương 166: Muốn gặp con rể
Dạ Hoang
11/03/2016
Lúc bọn Hỉ Ca đến bệnh viện, bà nội đã được đưa ra phòng dưỡng. Sở ông nội đang ngồi cạnh giường. Sở bà nội thoạt nhìn không đến nỗi nguy kịch lắm. Nửa ngày sau, Sở ông nội và Sở lão cha mới từ trong phòng đi ra.
“Ông nội, papa…”
“Ừ, Hỉ Ca, cháu đi với ông ra đây.” – Sở ông nội hướng Hỉ Ca ngoắc ngoắc. Hỉ Ca có chút nghi hoặc, liếc mắt nhìn lão cha, sau đó đi qua.
Cùng ông nội tản bộ trong công viên của bệnh viện, đi qua đi lại mấy vòng, dẫm muốn nát bãi cỏ của người ta, rốt cuộc ông nội mới chịu mở miệng.
“Ông nghe nói Thất thiếu gia đã trở lại rồi?”
Lời nói của ông nội khiến trong lòng Hỉ Ca có chút căng thẳng. Ông nội nói như vậy, nghĩa là đã biết tin tức cụ thể. Hỉ Ca vẫn chưa quên chuyện lúc trước ông nội có nói qua, cô chỉ không muốn bàn đến vấn đề đó vào lúc này mà thôi.
“Ông nội, vì sao lại hỏi chuyện này?”
Sở ông nội cười cười, không trả lời, bước đi, sau đó chậm rãi mở miệng.
“Cái thằng nhỏ Niếp Lãng… là hảo hài tử. Ông nhớ rõ trước đây quan hệ giữa hai đứa tốt lắm, làm sao gần đây lại không thấy nó tới chơi nữa?”
Chuyện ngày đó, Hỉ Ca chưa nói với ông nội. Chính xác là cô không có hứng thú tám chuyện bát quái này nọ. Xem ra, Niếp Lãng vẫn cùng ông nội lui tới thường xuyên.
“Ông nội, bọn con không hợp nhau.”
Niếp Lãng, nói thế nào nhỉ, là loại người “kính nhi viễn chi” (chỉ thích hợp đứng ngắm đằng xa), ở chung lâu như vậy, Hỉ Ca còn không nhìn thấu được anh ta. Đồng dạng, Hỉ Ca không thể nhìn thấu A Thất. Bởi vì thái độ của A Thất đối với cô và đối với người khác là hoàn toàn bất đồng. Chính là, A Thất làm cho tâm tình cô cảm thấy an ổn, Niếp Lãng thì không.
“Khụ khụ… vẫn thích hợp hơn Thất thiếu gia. Hỉ Ca, cháu có biết Thất thiếu gia làm nghề gì không?”
… nếu ông nội đã hỏi ra miệng, Hỉ Ca không tính lừa gạt nữa.
“Dạ biết!”
Hỉ Ca đối với chuyện của A Thất không biết nhiều lắm, cũng không hỏi kỹ. Nhưng thật ra, rất nhiều chuyện, A Thất không có ý giấu diếm, muốn điều tra thật dễ dàng. Giống như thông tin liên lạc trên internet giữa A Thất và bọn Cát Tường, Hỉ Ca muốn xâm nhập liền xâm nhập.
“Cháu cảm thấy, người như hắn, có thể có tình cảm giành cho cháu hay sao?” – Sở ông nội thật sự không hiểu, vì cái gì con gái Sở gia đều yêu thích cái loại nam nhân máu lạnh kia chứ? Mấy tên kia có chỗ nào tốt? Một tên Sở Diễn còn chưa đủ, giờ lại đến một tên A Thất!! Sở ông nội nghĩ, về sau tên tiểu tử Sở Tiếu Ca nếu sinh con gái, để phòng ngừa mình lại bị tức chết thêm lần nữa, không bằng đem con gái của nó đá ra khỏi gia tộc trước?!
“Ông nội cảm thấy loại người như Niếp Lãng thì sẽ có tình cảm giành cho cháu hay sao?”
“Hỉ Ca, đừng nói lãng sang chuyện khác.” – Sở ông nội quay đầu trừng mắt liếc một cái.
Hỉ Ca thở dài: – “Ông nội, tự cháu biết cảm thụ. Cháu biết người nào đối tốt với cháu, người nào không. Có thể, A Thất không phải là nam nhân tốt nhất. Nhưng hắn là người tốt nhất đối với cháu.”
“Nếu… cùng hắn một chỗ, cháu phải rời khỏi Sở gia thì sao?”
Hỉ Ca cười cười, giọng điệu bình tĩnh: – “Cháu nếu đã lựa chọn như vậy thì đã sẵn sàng để đối mặt với cục diện.” Chính xác mà nói, là cô tin tưởng trái tim của mình.
“Cho dù hôm nay hắn thích cháu, ai biết ngày mai hắn có thể thích người khác hay không? Lỡ như cháu sai lầm thì sao? Không chừa cho mình một đường lui luôn à?” – Sở ông nội quay lưng, hai tay bắt chéo, Hỉ Ca nhìn không tới biểu tình của ông nội, chỉ thấy những sợi tóc bạc đang bay bay.
“Ông nội, người đánh bạc giỏi là người dốc hết tất cả, tuyệt không chừa đường lui cho chính mình. Cháu tin tưởng, cuối cùng cháu sẽ chiến thắng.”
Sở ông nội nhìn phía xa, thấy một đôi nam nữ đang nói chuyện phiếm rất vui vẻ, lòng chùn xuống, chẳng lẽ ông bồi dưỡng cháu gái tốt quá hay sao? Khiến cho đứa nhỏ này tự tin quá đáng?
“Ông cho cháu hai năm thời gian. Hai năm sau, nếu cháu vẫn cố chấp muốn ở cùng hắn một chỗ, vậy phải rời khỏi Sở gia.”
Vốn đã chuẩn bị tâm lý bị đuổi khỏi nhà ngay lập tức, lời nói của ông nội làm cho Hỉ Ca nhếch miệng cười lên. Hai năm thì hai năm. Ít nhất cô còn có thể ở trong nhà giả ngây giả dại thêm một đoạn thời gian nữa. Vì tình yêu buông tha cho tình thân sao? Hỉ Ca không biết tình cảm của cô và A Thất có thể so sánh với tình cảm dành cho gia đình hay không. Chính là, cô tin tưởng, hoàn cảnh của cô và cô cô khác nhau. Nếu có thể kéo dài thêm 2 năm, liền còn hy vọng để cứu vãn.
Sở ông nội trở lại phòng bệnh liền đuổi Hỉ Ca và Tiểu Cửu về nhà. Ông nội đang giận dỗi, Sở lão cha trong lòng rõ ràng, đành lái xe chở Hỉ Ca và Tiểu Cửu trở về.
“Papa, bà nội vì sao lại bị thương?” – Nghe bác sĩ nói là bị bệnh tim. Nhưng bình thường chưa bao giờ thấy bà nội uống thuốc. Cho dù là phát bệnh, cũng không đến đột nhiên như vậy đi.
“Còn không phải vì Danh lão gia sao. Không biết hắn nói cái gì với bà nội con, kết quả bà nội con nghẹn khí ngất đi.” – Sở lão cha thở dài. Chuyện của người lớn, ngay cả ông cũng không dám mở miệng hỏi.
“Người của Danh gia vẫn còn tìm ông nội???” – Hỉ Ca nhíu mày. Xem ra lời đe dọa của Sở Nhị lần trước không có tác dụng quá lớn nào. Danh gia thật đúng là không chịu từ bỏ ý định, chỉ vì một cái bình hoa bị bể??
“Là Danh lão bản, đích thân đến tìm ông nội con. Trong tháng này, cửa lớn nhà tổ đã phải thay mới 5 lần rồi.”
“Rốt cuộc là vì chuyện gì? Papa không hỏi ông nội sao?”
“Papa không biết. Bất quá, tiểu tử Danh gia kia hình như biết…” – Sở lão cha nắm vô lăng, hướng Hỉ Ca hất cằm, đưa tay chỉnh lại cái nút cà vạt. Sở lão cha tiếp tục – “Ta đi tìm tiểu tử đó, hắn nói hắn không có hứng thú nói chuyện với ta.”
Liếc nhìn con gái, vẻ mặt cô lạnh băng, Sở lão cha đưa tay xoa đầu nàng: – “Con gái a~ như thế nào lại biết tên tiểu tử kia?”
Tiểu tử kia chỉ muốn cùng con gái ông nói chuyện. Có phải con gái người ta sau khi lớn lên đều có rất nhiều bí mật hay không? Con gái cùng Danh Hoàng nói chuyện yêu đương lúc nào sao người làm cha như ông hoàn toàn không biết gì hết a?
“… hắn muốn nói chuyện với con?” – Hỉ Ca không có hứng thú giải thích với lão cha. Cô sợ rằng, Danh Hoàng tìm cô không phải vì việc này. Cũng không phải là việc gì tốt. Cô không nghĩ Danh Hoàng sẽ vì một hồi tình cảm đùa giỡn trong trò chơi mà đến nay còn tưởng niệm không quên. Danh Hoàng không phải là nam nhân lụy tình. Mà cô, tự nhận bản thân không có cái sức quyến rũ kia.
“Haiz… nếu có thời gian thì con đi gặp thử xem. Nếu không thích thì đừng đi, không sao cả.”
“Con hiểu rồi.”
“À, bạn trai của con… nghe nói đang ở sát vách?” – Tuy còn chưa gặp qua A Thất, nhưng Sở lão cha rất tò mò về A Thất. Thật không biết là người thế nào, có thể làm cho con gái ông vừa mắt.
“Papa muốn gặp sao?”
“Hắc hắc… muốn a~”
“Ông nội, papa…”
“Ừ, Hỉ Ca, cháu đi với ông ra đây.” – Sở ông nội hướng Hỉ Ca ngoắc ngoắc. Hỉ Ca có chút nghi hoặc, liếc mắt nhìn lão cha, sau đó đi qua.
Cùng ông nội tản bộ trong công viên của bệnh viện, đi qua đi lại mấy vòng, dẫm muốn nát bãi cỏ của người ta, rốt cuộc ông nội mới chịu mở miệng.
“Ông nghe nói Thất thiếu gia đã trở lại rồi?”
Lời nói của ông nội khiến trong lòng Hỉ Ca có chút căng thẳng. Ông nội nói như vậy, nghĩa là đã biết tin tức cụ thể. Hỉ Ca vẫn chưa quên chuyện lúc trước ông nội có nói qua, cô chỉ không muốn bàn đến vấn đề đó vào lúc này mà thôi.
“Ông nội, vì sao lại hỏi chuyện này?”
Sở ông nội cười cười, không trả lời, bước đi, sau đó chậm rãi mở miệng.
“Cái thằng nhỏ Niếp Lãng… là hảo hài tử. Ông nhớ rõ trước đây quan hệ giữa hai đứa tốt lắm, làm sao gần đây lại không thấy nó tới chơi nữa?”
Chuyện ngày đó, Hỉ Ca chưa nói với ông nội. Chính xác là cô không có hứng thú tám chuyện bát quái này nọ. Xem ra, Niếp Lãng vẫn cùng ông nội lui tới thường xuyên.
“Ông nội, bọn con không hợp nhau.”
Niếp Lãng, nói thế nào nhỉ, là loại người “kính nhi viễn chi” (chỉ thích hợp đứng ngắm đằng xa), ở chung lâu như vậy, Hỉ Ca còn không nhìn thấu được anh ta. Đồng dạng, Hỉ Ca không thể nhìn thấu A Thất. Bởi vì thái độ của A Thất đối với cô và đối với người khác là hoàn toàn bất đồng. Chính là, A Thất làm cho tâm tình cô cảm thấy an ổn, Niếp Lãng thì không.
“Khụ khụ… vẫn thích hợp hơn Thất thiếu gia. Hỉ Ca, cháu có biết Thất thiếu gia làm nghề gì không?”
… nếu ông nội đã hỏi ra miệng, Hỉ Ca không tính lừa gạt nữa.
“Dạ biết!”
Hỉ Ca đối với chuyện của A Thất không biết nhiều lắm, cũng không hỏi kỹ. Nhưng thật ra, rất nhiều chuyện, A Thất không có ý giấu diếm, muốn điều tra thật dễ dàng. Giống như thông tin liên lạc trên internet giữa A Thất và bọn Cát Tường, Hỉ Ca muốn xâm nhập liền xâm nhập.
“Cháu cảm thấy, người như hắn, có thể có tình cảm giành cho cháu hay sao?” – Sở ông nội thật sự không hiểu, vì cái gì con gái Sở gia đều yêu thích cái loại nam nhân máu lạnh kia chứ? Mấy tên kia có chỗ nào tốt? Một tên Sở Diễn còn chưa đủ, giờ lại đến một tên A Thất!! Sở ông nội nghĩ, về sau tên tiểu tử Sở Tiếu Ca nếu sinh con gái, để phòng ngừa mình lại bị tức chết thêm lần nữa, không bằng đem con gái của nó đá ra khỏi gia tộc trước?!
“Ông nội cảm thấy loại người như Niếp Lãng thì sẽ có tình cảm giành cho cháu hay sao?”
“Hỉ Ca, đừng nói lãng sang chuyện khác.” – Sở ông nội quay đầu trừng mắt liếc một cái.
Hỉ Ca thở dài: – “Ông nội, tự cháu biết cảm thụ. Cháu biết người nào đối tốt với cháu, người nào không. Có thể, A Thất không phải là nam nhân tốt nhất. Nhưng hắn là người tốt nhất đối với cháu.”
“Nếu… cùng hắn một chỗ, cháu phải rời khỏi Sở gia thì sao?”
Hỉ Ca cười cười, giọng điệu bình tĩnh: – “Cháu nếu đã lựa chọn như vậy thì đã sẵn sàng để đối mặt với cục diện.” Chính xác mà nói, là cô tin tưởng trái tim của mình.
“Cho dù hôm nay hắn thích cháu, ai biết ngày mai hắn có thể thích người khác hay không? Lỡ như cháu sai lầm thì sao? Không chừa cho mình một đường lui luôn à?” – Sở ông nội quay lưng, hai tay bắt chéo, Hỉ Ca nhìn không tới biểu tình của ông nội, chỉ thấy những sợi tóc bạc đang bay bay.
“Ông nội, người đánh bạc giỏi là người dốc hết tất cả, tuyệt không chừa đường lui cho chính mình. Cháu tin tưởng, cuối cùng cháu sẽ chiến thắng.”
Sở ông nội nhìn phía xa, thấy một đôi nam nữ đang nói chuyện phiếm rất vui vẻ, lòng chùn xuống, chẳng lẽ ông bồi dưỡng cháu gái tốt quá hay sao? Khiến cho đứa nhỏ này tự tin quá đáng?
“Ông cho cháu hai năm thời gian. Hai năm sau, nếu cháu vẫn cố chấp muốn ở cùng hắn một chỗ, vậy phải rời khỏi Sở gia.”
Vốn đã chuẩn bị tâm lý bị đuổi khỏi nhà ngay lập tức, lời nói của ông nội làm cho Hỉ Ca nhếch miệng cười lên. Hai năm thì hai năm. Ít nhất cô còn có thể ở trong nhà giả ngây giả dại thêm một đoạn thời gian nữa. Vì tình yêu buông tha cho tình thân sao? Hỉ Ca không biết tình cảm của cô và A Thất có thể so sánh với tình cảm dành cho gia đình hay không. Chính là, cô tin tưởng, hoàn cảnh của cô và cô cô khác nhau. Nếu có thể kéo dài thêm 2 năm, liền còn hy vọng để cứu vãn.
Sở ông nội trở lại phòng bệnh liền đuổi Hỉ Ca và Tiểu Cửu về nhà. Ông nội đang giận dỗi, Sở lão cha trong lòng rõ ràng, đành lái xe chở Hỉ Ca và Tiểu Cửu trở về.
“Papa, bà nội vì sao lại bị thương?” – Nghe bác sĩ nói là bị bệnh tim. Nhưng bình thường chưa bao giờ thấy bà nội uống thuốc. Cho dù là phát bệnh, cũng không đến đột nhiên như vậy đi.
“Còn không phải vì Danh lão gia sao. Không biết hắn nói cái gì với bà nội con, kết quả bà nội con nghẹn khí ngất đi.” – Sở lão cha thở dài. Chuyện của người lớn, ngay cả ông cũng không dám mở miệng hỏi.
“Người của Danh gia vẫn còn tìm ông nội???” – Hỉ Ca nhíu mày. Xem ra lời đe dọa của Sở Nhị lần trước không có tác dụng quá lớn nào. Danh gia thật đúng là không chịu từ bỏ ý định, chỉ vì một cái bình hoa bị bể??
“Là Danh lão bản, đích thân đến tìm ông nội con. Trong tháng này, cửa lớn nhà tổ đã phải thay mới 5 lần rồi.”
“Rốt cuộc là vì chuyện gì? Papa không hỏi ông nội sao?”
“Papa không biết. Bất quá, tiểu tử Danh gia kia hình như biết…” – Sở lão cha nắm vô lăng, hướng Hỉ Ca hất cằm, đưa tay chỉnh lại cái nút cà vạt. Sở lão cha tiếp tục – “Ta đi tìm tiểu tử đó, hắn nói hắn không có hứng thú nói chuyện với ta.”
Liếc nhìn con gái, vẻ mặt cô lạnh băng, Sở lão cha đưa tay xoa đầu nàng: – “Con gái a~ như thế nào lại biết tên tiểu tử kia?”
Tiểu tử kia chỉ muốn cùng con gái ông nói chuyện. Có phải con gái người ta sau khi lớn lên đều có rất nhiều bí mật hay không? Con gái cùng Danh Hoàng nói chuyện yêu đương lúc nào sao người làm cha như ông hoàn toàn không biết gì hết a?
“… hắn muốn nói chuyện với con?” – Hỉ Ca không có hứng thú giải thích với lão cha. Cô sợ rằng, Danh Hoàng tìm cô không phải vì việc này. Cũng không phải là việc gì tốt. Cô không nghĩ Danh Hoàng sẽ vì một hồi tình cảm đùa giỡn trong trò chơi mà đến nay còn tưởng niệm không quên. Danh Hoàng không phải là nam nhân lụy tình. Mà cô, tự nhận bản thân không có cái sức quyến rũ kia.
“Haiz… nếu có thời gian thì con đi gặp thử xem. Nếu không thích thì đừng đi, không sao cả.”
“Con hiểu rồi.”
“À, bạn trai của con… nghe nói đang ở sát vách?” – Tuy còn chưa gặp qua A Thất, nhưng Sở lão cha rất tò mò về A Thất. Thật không biết là người thế nào, có thể làm cho con gái ông vừa mắt.
“Papa muốn gặp sao?”
“Hắc hắc… muốn a~”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.