Chương 100: Phấn khích
Dạ Hoang
11/03/2016
Cô Tửu khẳng định đã gặp chuyện gì đó rất đả kích. Bất quá, Hỉ Ca hỏi thế nào hắn cũng không chịu nói, đành quên đi. Dù sao tình hình là cô đang chiếm tiện nghi. Mỗi tháng, cô đưa cho Cô Tửu 2000 kim, đổi lại, hắn sẽ cung cấp toàn bộ dược phẩm mà cô cần, đương nhiên, nguyên liệu là cô bỏ tiền mua. Cho dù vậy, đây vẫn là một mối làm ăn lời.
Trong khoảng thời gian này, Niếp Lãng không liên hệ với Hỉ Ca. Đại khái, anh ta đã biết quan hệ giữa cô và Minh Độ Thiên, còn có quan hệ giữa cô và Thất Tử. Chuyện này… khiến họ trở nên lúng túng xấu hổ. Nhưng trước khi rời đi, Hỉ Ca nghĩ cô nên báo cho Niếp Lãng biết một tiếng, dù sao hai người là bằng hữu. Niếp Lãng đã chiếu cố cô không ít.
Vốn chỉ cần gửi qua một cái tin nhắn là được, ai ngờ vừa nghe Hỉ Ca muốn đi, Niếp Lãng lại nằng nặc muốn gặp mặt một lần. Hắn đang ở Bàn Tu Sơn đánh boss vực sâu Bàn Tu Long Đế. Nhất thời không thể chạy về thành. Hết cách, Hỉ Ca đành phải đến cửa hàng của hắn ngồi chờ.
Ở Xích Hỏa Thành, Niếp Lãng kinh doanh cửa hàng chứ không mở tửu lâu. Đại bộ phận cửa hàng lấy chức nghiệp cuộc sống làm nền tảng. Hỉ Ca chính là đang chờ ở dược phô ( tiệm thuốc).
Chưởng quầy không phải NPC mà là một ngoạn gia. Người này tuổi không lớn lắm, khoảng đâu 30 tuổi. Trừ bỏ khuôn mặt cứ đơ đơ chẳng biểu tình gì, các mặt khác đều bình thường. Thấy Hỉ Ca và Cô Tửu đi vào, hắn chỉ gật đầu chào rồi kêu người mang ra 2 cái ghế dựa.
Hỉ Ca đối với dược điếm không mấy hứng thú. Cô ngồi trên ghế, nhàm chán chơi với ngón tay. Cô Tửu thì ngược lại, hưng trí bừng bừng nhìn tới nhìn lui, còn cùng chưởng quầy tán ngẫu vài câu. Thật không nghĩ tới, chưởng quầy cũng là chế dược sư. Cho nên có người nhắc tới luyện chế dược thì mặt mày của hắn liền khởi sắc, giống y chang Cô Tửu.
Ngồi nghe 2 người nói nhảm gần 2 giờ, Hỉ Ca bắt đầu mất kiên nhẫn, lúc này bên ngoài lại đi vào mấy người.
Đi đầu là một kiếm khách, bộ dáng thực đáng yêu. Hỉ Ca nhận ra người này, là Sánh Cùng Phong Nguyệt. Hiện tại, Sánh Cùng Phong Nguyệt nằm trong top 10 bảng tổng hợp thực lực của Đông Châu, thật nhìn không ra sự tương hợp nào giữa thực lực và dáng vẻ bên ngoài a~
Sánh Cùng Phong Nguyệt nhìn thấy Hỉ Ca thì lộ vẻ kinh ngạc. Bất quá hai người chẳng có giao tình gì cho nên cô ta chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi đi thẳng đến chỗ của chưởng quầy.
“Nhị đương gia, muốn tìm gì sao?” – chưởng quầy tươi cười, giọng điệu có vài phần ý tứ trêu ghẹo. Những người khác thì chẳng tỏ vẻ gì. Địa vị của Sánh Cùng Phong Nguyệt chỉ dưới Niếp Lãng, cho nên gọi cô là nhị đương gia không hề quá đáng. Hơn nữa, trong giọng nói của chưởng quầy còn ẩn chứa một phần ý tứ. Trong mắt người ngoài thì quan hệ giữa Sánh Cùng Phong Nguyệt và Niếp Lãng rất ám muội. Chẳng qua Niếp Lãng vốn lạnh nhạt, chưa từng tuyên bố gì, nhưng anh ta rõ ràng chiếu cố Sánh Cùng Phong Nguyệt đặc biệt hơn người khác.
Lại nói, sở dĩ Sánh Cùng Phong Nguyệt không thích Hỉ Ca, đó là vì Hỉ Ca cũng là nữ nhân, lai lịch không rõ, và được Niếp Lãng quan tâm hơn mức bình thường. Mặc kệ Sánh Cùng Phong Nguyệt có thích Niếp Lãng hay không, sự xuất hiện của Hỉ Ca vẫn làm cô ta khó chịu. Cho dù Hỉ Ca chưa làm cái gì nhưng cô ta cứ có tâm ý đối địch vậy đó.
“10 tổ Kim Sang Dược, còn có Cố Thể Đan, 20 khỏa.” – Sánh Cùng Phong Nguyệt nói ra thực nhẹ nhàng.
Hỉ Ca chưa từng uống qua Kim Sang Dược nhưng Sở Tiếu Ca nhà cô mỗi lần đi ra ngoài đều sẽ dắt sẵn trong lưng một đống Kim Sang Dược, giá cả tuyệt đối trên trời. Còn Cố Thể Đan, đề cao phòng ngự, liên tục 15 phút, là thuốc của kiếm khách. Trong đống dược phẩm Cô Tửu quăng cho cô cũng có một ít Cố Thể Đan. Hỉ Ca không biết giá cả chính thức của nó nhưng nhìn vẻ mặt như ăn phải ruồi của chưởng quầy, cô liền biết nó không hề rẻ.
“Nhị đương gia, ngươi giết ta đi. Ta tốn hết 2 ngày cuối tuần mới có thể luyện ra vài khỏa Cố Thể Đan. Ngươi mở miệng liền muốn 20 khỏa, không bằng ngươi cứ giết ta đi.” – Chưởng quầy vẻ mặt đau khổ nói.
“Không nhiều lời. Ít nhất là 20 khỏa, thiếu một khỏa cũng không được. Nếu không ta nói với lão đại ngươi ăn bớt tiền công.”
“Ta không có nhiều như vậy a. Ngươi xem, trên quầy chỉ còn 10 khỏa, trong tay ta có 5 thôi. Hết rồi.” – Chưởng quầy xòe tay ra. Hắn bất quá mới luyện tới cao cấp chế dược sư, xác suất chế dược thành công vẫn còn thấp có được hay không a~ Hơn nữa, hiện tại phí tổn để luyện dược rất cao. Giai đoạn này, ngoạn gia bình thường căn bản gánh không nổi phí tổn để học chế dược a!
Trò chơi này chắc chỉ có một người điên là Cô Tửu mà thôi. Tùy tiện vung tay liền tiêu tốn mấy trăm kim hoặc một ngàn kim để luyện dược. Người bình thường là không có khả năng đó!!
“Vậy làm sao bây giờ, đó đã là nhu cầu thấp nhất rồi.” – Sánh Cùng Phong Nguyệt nhíu mày.
“Đúng rồi, người anh em, ngươi có loại đan dược này không? Nếu có, giá bao nhiêu ta cũng mua a!” – Chưởng quầy đột nhiên quay qua Cô Tửu, vẻ mặt mong đợi. Vừa rồi hắn nói chuyện phiếm với Cô Tửu về luyện chế dược, hình như có nghe qua Cô Tửu đã luyện qua Cố Thể Đan.
Cô Tửu gật đầu: – “Ta có mấy bình. Đều tặng ngươi.” – Cô Tửu đã tặng Hỉ Ca 5 bình, một bình 10 khỏa.
“Tặng ta?” – chưởng quầy vừa nghe xong thì có chút run rẩy. Một khỏa Cố Thể Đan trị giá 30 kim. Nói tặng liền tặng? Này cũng quá đại gia đi!!
Kỳ thật chế dược sư mỗi lần luyện thành công sẽ có ít nhất 6 khỏa, xác suất cao còn có thể làm đến 10 khỏa một lần. Chỉ 300 kim mà thôi, đối với loại đại gia như Cô Tửu mà nói chẳng tính là gì. Nhưng với người khác, đây là chuyện khác à ~
“Vị huynh đài này, không biết ngươi còn đan dược khác không? Chúng ta đang rất cần.” – Sánh Cùng Phong Nguyệt vừa nghe sự tình có chuyển biến, trong mắt ánh lên.
Cô Tửu nhún vai, chỉ vào Hỉ Ca: – “Ngươi đi mà hỏi cô ấy. Bất quá ta nhắc nhở ngươi. Nữ nhân này rất tham tiền, thấy tiền là mắt sáng rỡ.”
Hỉ Ca trừng mắt nhìn Cô Tửu một cái. Nói xấu người khác mà còn lớn tiếng như vậy!!! Không phải lúc trước cô chỉ khi dễ hắn dốt toán một chút xíu, lừa hắn có vài ngàn kim mà thôi, có cần ghi hận đến giờ không?!
“A?” – Sánh Cùng Phong Nguyệt sửng sốt một chút, không nghĩ tới Cô Tửu sẽ đưa cho Hỉ Ca. Vốn không có thiện cảm với Hỉ Ca, biểu hiện rõ ràng ngoài mặt như vậy, hiện giờ lại phải đi đến hỏi mua dược, thiệt ngại ngùng. Hơn nữa, cho dù muốn mua, Hỉ Ca bán hay không lại là 2 chuyện khác nha.
Hỉ Ca thật ra không muốn xích mích với cô ta, mặc dù chẳng biết vì sao cô ta lại ghét mình. Hỉ Ca là bạn của Niếp Lãng, cho anh ấy mặt mũi vậy. Quan trọng là… đan dược này không phải tiền của cô bỏ ra! Mà cô cũng chẳng bao giờ dùng đến Cố Thể Đan. Tùy tiện đưa tặng 2 bình cũng chẳng mất miếng thịt nào.
Hỉ Ca đặt 2 bình dược lên quầy: – “30 kim một khỏa, 2 bình.”
Cho dù không phải tiền mình bỏ ra nhưng có cơ hội kiếm tiền thì vẫn không nên bỏ qua à~~
“Cảm ơn.” – Sánh Cùng Phong Nguyệt có chút xấu hổ, không nghĩ tới Hỉ Ca lại phóng khoáng như vậy.
“Khách khí.”
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, ít nhất có hơn 10 người tiến vào.
Niếp Lãng vừa vào thì thấy Hỉ Ca cùng Sánh Cùng Phong Nguyệt đang đứng ở quầy thuốc, hơi nhíu mi. Sánh Cùng Phong Nguyệt thực lực rất mạnh nhưng tuổi còn nhỏ nên tính tình hơi trẻ con. Cô ta tỏ vẻ đối địch với Hỉ Ca, hắn biết, chính là hắn không tiện can thiệp mà thôi. Hiện tại, thấy 2 người đứng nói chuyện bình thường, hắn có chút kinh ngạc.
“Lão đại về rồi!” – Sánh Cùng Phong Nguyệt hướng Niếp Lãng làm cái mặt quỷ, sau đó tươi cười chào hỏi.
“Ừ.” – Niếp Lãng nhẹ nhàng xoa đầu cô, đột nhiên nhớ tới Hỉ Ca đang đứng bên cạnh, liền xấu hổ rụt tay về.
Hỉ Ca nhìn, chỉ cười chứ không nói gì. Niếp Lãng không phải Thất Tử. Nếu đổi lại là Thất Tử làm ra hành động vừa rồi, chỉ sợ Hỉ Ca đã cười không nổi. Hỉ Ca thở dài trong lòng, thì ra cô vẫn chưa buông bỏ Thất Tử được.
“Em thật muốn đi?” – Niếp Lãng hướng Hỉ Ca hỏi.
“Phải. Em đã hẹn với bạn ở Tây Vực Sa Hải rồi.” – Hỉ Ca cười.
“Như vậy… cũng tốt.” – Niếp Lãng thoáng thất vọng. Vốn hắn định dùng mấy ngày thời gian này để ở bên cạnh Hỉ Ca, cho thêm thân thuộc. Không ngờ Hỉ Ca vừa đặt chân tới Đông Châu liền gặp một đống phiền toái, chẳng có thời gian để bồi dưỡng tình cảm, ngược lại dưỡng ra cừu hận. Niếp Lãng có dò hỏi chuyện của Hỉ Ca và Minh Độ Thiên ngày xưa, không ngờ hai người lại có quan hệ sâu xa như vậy. Hắn chỉ có thể tiếc hận vì sao lúc trò chơi mở beta hắn lại không tham gia.
“Đừng nói anh bảo em chờ 2 tiếng đồng hồ chỉ để nói một câu tái kiến đi?” – Hỉ Ca trêu.
“Đương nhiên không phải.” – Niếp Lãng thở dài. Hắn lấy trong balô ra một vài thứ. “Mấy cái này chắc là của em. Nếu không phải Đoạn Lang đột nhiên phát lệnh truy nã, anh cũng không nghĩ đến.”
Là 4 khỏa hỏa thạch. Không phải do hắn đánh ra, vậy khẳng định là đồ Hỉ Ca bị bạo rớt.
“Không phải chuyện lớn gì, chỉ là bảo thạch mà thôi, anh giữ lại dùng đi.” – Hỉ Ca không còn bị bảo thạch hấp dẫn nữa. Cô không biết Niếp Lãng làm thế nào lấy được chúng? Dù sao cô không tính lấy lại. Cô không thích nợ tình cảm của ai. Lòng tốt không bao giờ tự nhiên mà có. Không ai tự nhiên chạy đi giúp đỡ người khác cả.
“Nhưng…”
Niếp Lãng còn tính nói tiếp, bất quá bị một câu của Cô Tửu chặn họng.
“Đừng cù cưa. Thật khó khăn mới thấy nữ nhân này hào phóng một lần. Ngươi vẫn nên giữ lại đi.”
Hỉ Ca trợn trắng mắt nhìn Cô Tửu. Cô trong mắt hắn chính là một người mê tiền như vậy sao?
“Bảo thạch này đối với anh rất có ích. Em giữ lại cũng vô dụng. Mà anh giữ mấy viên bảo thạch này, sẽ không xảy ra chuyện gì với Đoạn Lang Minh chứ?” – Hỉ Ca không sợ Đoạn Lang Minh, cô chỉ có một người, cùng lắm là chuyển chỗ ở mà thôi. Nhưng Niếp Lãng thì phải cùng Đoạn Lang ở chung a~
“Có chuyện gì chứ! Đoạn Lang cơ bản là muốn tìm chết!” – Sánh Cùng Phong Nguyệt nghiến răng. Niếp Lãng quay đầu trừng một cái, cô ta liền im miệng.
“Nếu đã không còn chuyện gì, em đi trước đây.”
“Có cần gấp gáp như vậy không!?” – Niếp Lãng cười dài. Hắn cảm thấy không thể đoán nổi tâm tư của Hỉ Ca. Thoạt nhìn cô tính tình tốt lắm. Nhưng lần trước lúc giết tên thích khách, cô tuyệt đối không nương tay. Phải nói, cô đúng là song diện nhân (người 2 mặt) tiêu chuẩn. Trở thành bằng hữu của cô thực dễ dàng nhưng để có thể đi vào tâm của cô liền khó khăn vạn phần. Nghĩ đến đây, Niếp Lãng nhịn không được có chút ghen tị với Minh Độ Thiên.
“Lão đại, Đoạn Lang đang đến.” – ngoài cửa một trận xôn xao.
Hỉ Ca mĩm cười, cuối cùng cũng tới rồi.
Tâm tình Đoạn Lang không tốt, phải nói là hắn không thể nào nhịn nổi nữa. Hôm nay, hắn tới là muốn tìm Hỉ Ca, không nghĩ tới Niếp Lãng cũng có mặt. Lúc anh hùng hùng hổ hổ vọt vào dược điếm, nhìn thấy một đống người đang có mặt, hắn sững sốt.
“Đoạn Lang, có việc gì sao?” – Niếp Lãng bước lên vài bước, không biết vô tình hay cố ý, vừa vặn ngăn trở tầm mắt của Đoạn Lang nhìn Hỉ Ca.
“Lang ca, hôm nay em đến tìm cô ta.”
Đoạn Lang nhìn Niếp Lãng, giờ phút này không có gì dập tắt được lửa hận trong lòng hắn. Mối giao hảo giữa hắn và Niếp Lãng chỉ là chuyện trước kia, bởi vì thông qua chuyện 4 khối bảo thạch, hắn đã hoàn toàn lĩnh giáo được thực lực của Niếp Lãng. Còn nói cái gì đại bang đứng đầu Đông Châu, sự thật thì Niếp Lãng chẳng xem hắn vào mắt.
“Hỉ Ca là bằng hữu của anh.” – Niếp Lãng cười.
“Em biết… nhưng là…” – chuyện bị bạo mất kỹ năng thư chưa có ai biết. Nếu việc này truyền ra ngoài, Đoạn Lang hắn còn mặt mũi nào chứ. Nhưng nếu bây giờ không nói, chỉ sợ sẽ không còn cơ hội nữa.
“Lang ca, em cũng không muốn tìm bằng hữu của anh gây phiền toái. Chỉ cần anh nói cô ta trả kỹ năng thư lại cho em. Em nguyện ý tìm 4 khỏa bảo thạch đền bù, cũng xóa bỏ truy nã lệnh.” – Đoạn Lang không muốn đắc tội Niếp Lãng nhưng cũng không muốn buông tha cho bản kỹ năng thư.
“Kỹ năng thư gì?” – Niếp Lãng kinh ngạc.
“Bảo hộ giả chi thuẫn…” – Hỉ Ca tiếp lời bởi vì Đoạn Lang không có dũng khí để nói. Trên mặt cô còn có nhàn nhạt ý cười châm chọc. – “Đoạn Lang, người của ngươi lúc giết ta chắc cũng không nghĩ tới ta có cái gan đi giết ngươi đoạn bảo à ~ Nếu ta nhớ không lầm, bằng hữu của ta vì ngăn trở đám người Đoạn Lang Minh được phái đi hạ sát ta mà giết không dưới 30 mạng. Ngươi cho rằng, dưới tình hình này, ta sẽ trả lại đồ vật sao?”
Đoạn Lang nhất thời ngậm miệng không nói được gì. Quả thật, bọn hắn sai trước. Đầu tiên là giết người ta, cướp vật, sau đó còn cho người đuổi giết, chính là…
“Ta lúc ấy cũng không biết sự tình. Hơn nữa, Thiên Lang không phải cố ý muốn tìm phiền toái…” – Đoạn Lang còn chưa kịp nói hết đã bị tiếng cười của Hỉ Ca chặn họng.
“Hắn không cố ý? Đoạn Lang, chẳng lẽ ngươi chuẩn bị nói cho ta biết, bằng hữu của ta giết người đến nổi tên chuyển thành màu đen mà ngươi cũng không biết đi? Ngươi nghĩ giết bao nhiêu ngươi mới có thể biến đen? Hoặc là ngươi có dám thề hay không… ngươi không biết bằng hữu của ta đang mặc một bộ ám kim sáo trang?”
Ám kim sáo trang! Đây đại biểu cho cái gì chứ! Hiện tại, trên thị trường căn bản không tìm thấy một mảnh ám kim trang bị chứ đừng nói là một bộ sáo trang. Kể cả các công hội lớn cũng chỉ mới làm ra đến vài món ám kim mà thôi. Cho nên, một người khoác lên thân một bộ ám kim sáo trang, như thế nào không gây chú ý? Không thể phủ nhận, lúc Đoạn Lang điên cuồng truy đuổi Hỉ Ca đã từng gặp qua Thất Tử, hắn vẫn thèm khát bộ sáo trang kia. Đáng tiếc, hắn xem nhẹ thực lực của Thất Tử.
Hỉ Ca nói ra, Niếp Lãng hơi nhíu mày. Hắn hoàn toàn không biết Thất Tử mặc một bộ ám kim sáo trang. Nếu lần trước hai người nhào vào đánh nhau, chỉ sợ hắn đã bị giây sát cũng nên. Lần đầu tiên bị Thất Tử sát hại, mặc dù có chút xuất kỳ bất ý (đột ngột), nhưng Niếp Lãng vẫn phải công nhận thực lực của Thất Tử cao hơn hắn. Vốn tưởng thời gian qua, thực lực của hắn nâng cao, cho dù cản không nổi thì cũng không kém quá xa. Không ngờ hắn vẫn bị Thất Tử bỏ lại phía sau…
“Ta…” – Đoạn Lang nhất thời bị Hỉ Ca hỏi làm cho không nói được gì. Nữ nhân này thoạt nhìn ôn nhu, lời nói lại sắc bén như vậy.
“Kỹ năng thư ta sẽ không trả. Lệnh truy nã ngươi nếu thích thì cứ tiếp tục, ta tùy thời hoan nghênh. Dù sao người muốn ta chết đầy ra đó, ta không ngại nhiều thêm một người.” – Hỉ Ca không sợ phiền toái. Có loại người, sinh ra đã là đối thủ của bạn, không cần phải cố gắng thay đổi làm gì.
Trò chơi mà thôi, chơi là phải chơi cho thống khoái. Nếu cô đã muốn tiến vào vòng xoáy của thời cuộc, mới không sợ làm cho lốc xoáy mạnh hơn một chút. Chưa từng giết người, chưa từng bị người giết, vậy chơi trò chơi làm gì chứ…
Hỉ Ca nói xong, những người bên cạnh nhìn cô có chút quái dị, đại bộ phận nghĩ rằng cô bị điên. Chỉ riêng Cô Tửu là không. Hắn biết Hỉ Ca của ngày xưa. Nữ nhân này, thực làm cho người ta cảm thấy phấn khích.
Trừ bỏ “phấn khích”, Cô Tửu nghĩ không ra từ thích hợp nào khác để hình dung về Hỉ Ca. Nữ nhân này, cho dù đi đến điểm tận cùng, vẫn một đời kiêu ngạo. Mặc dù hiện tại cô không có được vị trí như ngày xưa, nhưng có những loại người, đi đến đâu cũng không quên mang theo ngạo khí.
Trong khoảng thời gian này, Niếp Lãng không liên hệ với Hỉ Ca. Đại khái, anh ta đã biết quan hệ giữa cô và Minh Độ Thiên, còn có quan hệ giữa cô và Thất Tử. Chuyện này… khiến họ trở nên lúng túng xấu hổ. Nhưng trước khi rời đi, Hỉ Ca nghĩ cô nên báo cho Niếp Lãng biết một tiếng, dù sao hai người là bằng hữu. Niếp Lãng đã chiếu cố cô không ít.
Vốn chỉ cần gửi qua một cái tin nhắn là được, ai ngờ vừa nghe Hỉ Ca muốn đi, Niếp Lãng lại nằng nặc muốn gặp mặt một lần. Hắn đang ở Bàn Tu Sơn đánh boss vực sâu Bàn Tu Long Đế. Nhất thời không thể chạy về thành. Hết cách, Hỉ Ca đành phải đến cửa hàng của hắn ngồi chờ.
Ở Xích Hỏa Thành, Niếp Lãng kinh doanh cửa hàng chứ không mở tửu lâu. Đại bộ phận cửa hàng lấy chức nghiệp cuộc sống làm nền tảng. Hỉ Ca chính là đang chờ ở dược phô ( tiệm thuốc).
Chưởng quầy không phải NPC mà là một ngoạn gia. Người này tuổi không lớn lắm, khoảng đâu 30 tuổi. Trừ bỏ khuôn mặt cứ đơ đơ chẳng biểu tình gì, các mặt khác đều bình thường. Thấy Hỉ Ca và Cô Tửu đi vào, hắn chỉ gật đầu chào rồi kêu người mang ra 2 cái ghế dựa.
Hỉ Ca đối với dược điếm không mấy hứng thú. Cô ngồi trên ghế, nhàm chán chơi với ngón tay. Cô Tửu thì ngược lại, hưng trí bừng bừng nhìn tới nhìn lui, còn cùng chưởng quầy tán ngẫu vài câu. Thật không nghĩ tới, chưởng quầy cũng là chế dược sư. Cho nên có người nhắc tới luyện chế dược thì mặt mày của hắn liền khởi sắc, giống y chang Cô Tửu.
Ngồi nghe 2 người nói nhảm gần 2 giờ, Hỉ Ca bắt đầu mất kiên nhẫn, lúc này bên ngoài lại đi vào mấy người.
Đi đầu là một kiếm khách, bộ dáng thực đáng yêu. Hỉ Ca nhận ra người này, là Sánh Cùng Phong Nguyệt. Hiện tại, Sánh Cùng Phong Nguyệt nằm trong top 10 bảng tổng hợp thực lực của Đông Châu, thật nhìn không ra sự tương hợp nào giữa thực lực và dáng vẻ bên ngoài a~
Sánh Cùng Phong Nguyệt nhìn thấy Hỉ Ca thì lộ vẻ kinh ngạc. Bất quá hai người chẳng có giao tình gì cho nên cô ta chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi đi thẳng đến chỗ của chưởng quầy.
“Nhị đương gia, muốn tìm gì sao?” – chưởng quầy tươi cười, giọng điệu có vài phần ý tứ trêu ghẹo. Những người khác thì chẳng tỏ vẻ gì. Địa vị của Sánh Cùng Phong Nguyệt chỉ dưới Niếp Lãng, cho nên gọi cô là nhị đương gia không hề quá đáng. Hơn nữa, trong giọng nói của chưởng quầy còn ẩn chứa một phần ý tứ. Trong mắt người ngoài thì quan hệ giữa Sánh Cùng Phong Nguyệt và Niếp Lãng rất ám muội. Chẳng qua Niếp Lãng vốn lạnh nhạt, chưa từng tuyên bố gì, nhưng anh ta rõ ràng chiếu cố Sánh Cùng Phong Nguyệt đặc biệt hơn người khác.
Lại nói, sở dĩ Sánh Cùng Phong Nguyệt không thích Hỉ Ca, đó là vì Hỉ Ca cũng là nữ nhân, lai lịch không rõ, và được Niếp Lãng quan tâm hơn mức bình thường. Mặc kệ Sánh Cùng Phong Nguyệt có thích Niếp Lãng hay không, sự xuất hiện của Hỉ Ca vẫn làm cô ta khó chịu. Cho dù Hỉ Ca chưa làm cái gì nhưng cô ta cứ có tâm ý đối địch vậy đó.
“10 tổ Kim Sang Dược, còn có Cố Thể Đan, 20 khỏa.” – Sánh Cùng Phong Nguyệt nói ra thực nhẹ nhàng.
Hỉ Ca chưa từng uống qua Kim Sang Dược nhưng Sở Tiếu Ca nhà cô mỗi lần đi ra ngoài đều sẽ dắt sẵn trong lưng một đống Kim Sang Dược, giá cả tuyệt đối trên trời. Còn Cố Thể Đan, đề cao phòng ngự, liên tục 15 phút, là thuốc của kiếm khách. Trong đống dược phẩm Cô Tửu quăng cho cô cũng có một ít Cố Thể Đan. Hỉ Ca không biết giá cả chính thức của nó nhưng nhìn vẻ mặt như ăn phải ruồi của chưởng quầy, cô liền biết nó không hề rẻ.
“Nhị đương gia, ngươi giết ta đi. Ta tốn hết 2 ngày cuối tuần mới có thể luyện ra vài khỏa Cố Thể Đan. Ngươi mở miệng liền muốn 20 khỏa, không bằng ngươi cứ giết ta đi.” – Chưởng quầy vẻ mặt đau khổ nói.
“Không nhiều lời. Ít nhất là 20 khỏa, thiếu một khỏa cũng không được. Nếu không ta nói với lão đại ngươi ăn bớt tiền công.”
“Ta không có nhiều như vậy a. Ngươi xem, trên quầy chỉ còn 10 khỏa, trong tay ta có 5 thôi. Hết rồi.” – Chưởng quầy xòe tay ra. Hắn bất quá mới luyện tới cao cấp chế dược sư, xác suất chế dược thành công vẫn còn thấp có được hay không a~ Hơn nữa, hiện tại phí tổn để luyện dược rất cao. Giai đoạn này, ngoạn gia bình thường căn bản gánh không nổi phí tổn để học chế dược a!
Trò chơi này chắc chỉ có một người điên là Cô Tửu mà thôi. Tùy tiện vung tay liền tiêu tốn mấy trăm kim hoặc một ngàn kim để luyện dược. Người bình thường là không có khả năng đó!!
“Vậy làm sao bây giờ, đó đã là nhu cầu thấp nhất rồi.” – Sánh Cùng Phong Nguyệt nhíu mày.
“Đúng rồi, người anh em, ngươi có loại đan dược này không? Nếu có, giá bao nhiêu ta cũng mua a!” – Chưởng quầy đột nhiên quay qua Cô Tửu, vẻ mặt mong đợi. Vừa rồi hắn nói chuyện phiếm với Cô Tửu về luyện chế dược, hình như có nghe qua Cô Tửu đã luyện qua Cố Thể Đan.
Cô Tửu gật đầu: – “Ta có mấy bình. Đều tặng ngươi.” – Cô Tửu đã tặng Hỉ Ca 5 bình, một bình 10 khỏa.
“Tặng ta?” – chưởng quầy vừa nghe xong thì có chút run rẩy. Một khỏa Cố Thể Đan trị giá 30 kim. Nói tặng liền tặng? Này cũng quá đại gia đi!!
Kỳ thật chế dược sư mỗi lần luyện thành công sẽ có ít nhất 6 khỏa, xác suất cao còn có thể làm đến 10 khỏa một lần. Chỉ 300 kim mà thôi, đối với loại đại gia như Cô Tửu mà nói chẳng tính là gì. Nhưng với người khác, đây là chuyện khác à ~
“Vị huynh đài này, không biết ngươi còn đan dược khác không? Chúng ta đang rất cần.” – Sánh Cùng Phong Nguyệt vừa nghe sự tình có chuyển biến, trong mắt ánh lên.
Cô Tửu nhún vai, chỉ vào Hỉ Ca: – “Ngươi đi mà hỏi cô ấy. Bất quá ta nhắc nhở ngươi. Nữ nhân này rất tham tiền, thấy tiền là mắt sáng rỡ.”
Hỉ Ca trừng mắt nhìn Cô Tửu một cái. Nói xấu người khác mà còn lớn tiếng như vậy!!! Không phải lúc trước cô chỉ khi dễ hắn dốt toán một chút xíu, lừa hắn có vài ngàn kim mà thôi, có cần ghi hận đến giờ không?!
“A?” – Sánh Cùng Phong Nguyệt sửng sốt một chút, không nghĩ tới Cô Tửu sẽ đưa cho Hỉ Ca. Vốn không có thiện cảm với Hỉ Ca, biểu hiện rõ ràng ngoài mặt như vậy, hiện giờ lại phải đi đến hỏi mua dược, thiệt ngại ngùng. Hơn nữa, cho dù muốn mua, Hỉ Ca bán hay không lại là 2 chuyện khác nha.
Hỉ Ca thật ra không muốn xích mích với cô ta, mặc dù chẳng biết vì sao cô ta lại ghét mình. Hỉ Ca là bạn của Niếp Lãng, cho anh ấy mặt mũi vậy. Quan trọng là… đan dược này không phải tiền của cô bỏ ra! Mà cô cũng chẳng bao giờ dùng đến Cố Thể Đan. Tùy tiện đưa tặng 2 bình cũng chẳng mất miếng thịt nào.
Hỉ Ca đặt 2 bình dược lên quầy: – “30 kim một khỏa, 2 bình.”
Cho dù không phải tiền mình bỏ ra nhưng có cơ hội kiếm tiền thì vẫn không nên bỏ qua à~~
“Cảm ơn.” – Sánh Cùng Phong Nguyệt có chút xấu hổ, không nghĩ tới Hỉ Ca lại phóng khoáng như vậy.
“Khách khí.”
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, ít nhất có hơn 10 người tiến vào.
Niếp Lãng vừa vào thì thấy Hỉ Ca cùng Sánh Cùng Phong Nguyệt đang đứng ở quầy thuốc, hơi nhíu mi. Sánh Cùng Phong Nguyệt thực lực rất mạnh nhưng tuổi còn nhỏ nên tính tình hơi trẻ con. Cô ta tỏ vẻ đối địch với Hỉ Ca, hắn biết, chính là hắn không tiện can thiệp mà thôi. Hiện tại, thấy 2 người đứng nói chuyện bình thường, hắn có chút kinh ngạc.
“Lão đại về rồi!” – Sánh Cùng Phong Nguyệt hướng Niếp Lãng làm cái mặt quỷ, sau đó tươi cười chào hỏi.
“Ừ.” – Niếp Lãng nhẹ nhàng xoa đầu cô, đột nhiên nhớ tới Hỉ Ca đang đứng bên cạnh, liền xấu hổ rụt tay về.
Hỉ Ca nhìn, chỉ cười chứ không nói gì. Niếp Lãng không phải Thất Tử. Nếu đổi lại là Thất Tử làm ra hành động vừa rồi, chỉ sợ Hỉ Ca đã cười không nổi. Hỉ Ca thở dài trong lòng, thì ra cô vẫn chưa buông bỏ Thất Tử được.
“Em thật muốn đi?” – Niếp Lãng hướng Hỉ Ca hỏi.
“Phải. Em đã hẹn với bạn ở Tây Vực Sa Hải rồi.” – Hỉ Ca cười.
“Như vậy… cũng tốt.” – Niếp Lãng thoáng thất vọng. Vốn hắn định dùng mấy ngày thời gian này để ở bên cạnh Hỉ Ca, cho thêm thân thuộc. Không ngờ Hỉ Ca vừa đặt chân tới Đông Châu liền gặp một đống phiền toái, chẳng có thời gian để bồi dưỡng tình cảm, ngược lại dưỡng ra cừu hận. Niếp Lãng có dò hỏi chuyện của Hỉ Ca và Minh Độ Thiên ngày xưa, không ngờ hai người lại có quan hệ sâu xa như vậy. Hắn chỉ có thể tiếc hận vì sao lúc trò chơi mở beta hắn lại không tham gia.
“Đừng nói anh bảo em chờ 2 tiếng đồng hồ chỉ để nói một câu tái kiến đi?” – Hỉ Ca trêu.
“Đương nhiên không phải.” – Niếp Lãng thở dài. Hắn lấy trong balô ra một vài thứ. “Mấy cái này chắc là của em. Nếu không phải Đoạn Lang đột nhiên phát lệnh truy nã, anh cũng không nghĩ đến.”
Là 4 khỏa hỏa thạch. Không phải do hắn đánh ra, vậy khẳng định là đồ Hỉ Ca bị bạo rớt.
“Không phải chuyện lớn gì, chỉ là bảo thạch mà thôi, anh giữ lại dùng đi.” – Hỉ Ca không còn bị bảo thạch hấp dẫn nữa. Cô không biết Niếp Lãng làm thế nào lấy được chúng? Dù sao cô không tính lấy lại. Cô không thích nợ tình cảm của ai. Lòng tốt không bao giờ tự nhiên mà có. Không ai tự nhiên chạy đi giúp đỡ người khác cả.
“Nhưng…”
Niếp Lãng còn tính nói tiếp, bất quá bị một câu của Cô Tửu chặn họng.
“Đừng cù cưa. Thật khó khăn mới thấy nữ nhân này hào phóng một lần. Ngươi vẫn nên giữ lại đi.”
Hỉ Ca trợn trắng mắt nhìn Cô Tửu. Cô trong mắt hắn chính là một người mê tiền như vậy sao?
“Bảo thạch này đối với anh rất có ích. Em giữ lại cũng vô dụng. Mà anh giữ mấy viên bảo thạch này, sẽ không xảy ra chuyện gì với Đoạn Lang Minh chứ?” – Hỉ Ca không sợ Đoạn Lang Minh, cô chỉ có một người, cùng lắm là chuyển chỗ ở mà thôi. Nhưng Niếp Lãng thì phải cùng Đoạn Lang ở chung a~
“Có chuyện gì chứ! Đoạn Lang cơ bản là muốn tìm chết!” – Sánh Cùng Phong Nguyệt nghiến răng. Niếp Lãng quay đầu trừng một cái, cô ta liền im miệng.
“Nếu đã không còn chuyện gì, em đi trước đây.”
“Có cần gấp gáp như vậy không!?” – Niếp Lãng cười dài. Hắn cảm thấy không thể đoán nổi tâm tư của Hỉ Ca. Thoạt nhìn cô tính tình tốt lắm. Nhưng lần trước lúc giết tên thích khách, cô tuyệt đối không nương tay. Phải nói, cô đúng là song diện nhân (người 2 mặt) tiêu chuẩn. Trở thành bằng hữu của cô thực dễ dàng nhưng để có thể đi vào tâm của cô liền khó khăn vạn phần. Nghĩ đến đây, Niếp Lãng nhịn không được có chút ghen tị với Minh Độ Thiên.
“Lão đại, Đoạn Lang đang đến.” – ngoài cửa một trận xôn xao.
Hỉ Ca mĩm cười, cuối cùng cũng tới rồi.
Tâm tình Đoạn Lang không tốt, phải nói là hắn không thể nào nhịn nổi nữa. Hôm nay, hắn tới là muốn tìm Hỉ Ca, không nghĩ tới Niếp Lãng cũng có mặt. Lúc anh hùng hùng hổ hổ vọt vào dược điếm, nhìn thấy một đống người đang có mặt, hắn sững sốt.
“Đoạn Lang, có việc gì sao?” – Niếp Lãng bước lên vài bước, không biết vô tình hay cố ý, vừa vặn ngăn trở tầm mắt của Đoạn Lang nhìn Hỉ Ca.
“Lang ca, hôm nay em đến tìm cô ta.”
Đoạn Lang nhìn Niếp Lãng, giờ phút này không có gì dập tắt được lửa hận trong lòng hắn. Mối giao hảo giữa hắn và Niếp Lãng chỉ là chuyện trước kia, bởi vì thông qua chuyện 4 khối bảo thạch, hắn đã hoàn toàn lĩnh giáo được thực lực của Niếp Lãng. Còn nói cái gì đại bang đứng đầu Đông Châu, sự thật thì Niếp Lãng chẳng xem hắn vào mắt.
“Hỉ Ca là bằng hữu của anh.” – Niếp Lãng cười.
“Em biết… nhưng là…” – chuyện bị bạo mất kỹ năng thư chưa có ai biết. Nếu việc này truyền ra ngoài, Đoạn Lang hắn còn mặt mũi nào chứ. Nhưng nếu bây giờ không nói, chỉ sợ sẽ không còn cơ hội nữa.
“Lang ca, em cũng không muốn tìm bằng hữu của anh gây phiền toái. Chỉ cần anh nói cô ta trả kỹ năng thư lại cho em. Em nguyện ý tìm 4 khỏa bảo thạch đền bù, cũng xóa bỏ truy nã lệnh.” – Đoạn Lang không muốn đắc tội Niếp Lãng nhưng cũng không muốn buông tha cho bản kỹ năng thư.
“Kỹ năng thư gì?” – Niếp Lãng kinh ngạc.
“Bảo hộ giả chi thuẫn…” – Hỉ Ca tiếp lời bởi vì Đoạn Lang không có dũng khí để nói. Trên mặt cô còn có nhàn nhạt ý cười châm chọc. – “Đoạn Lang, người của ngươi lúc giết ta chắc cũng không nghĩ tới ta có cái gan đi giết ngươi đoạn bảo à ~ Nếu ta nhớ không lầm, bằng hữu của ta vì ngăn trở đám người Đoạn Lang Minh được phái đi hạ sát ta mà giết không dưới 30 mạng. Ngươi cho rằng, dưới tình hình này, ta sẽ trả lại đồ vật sao?”
Đoạn Lang nhất thời ngậm miệng không nói được gì. Quả thật, bọn hắn sai trước. Đầu tiên là giết người ta, cướp vật, sau đó còn cho người đuổi giết, chính là…
“Ta lúc ấy cũng không biết sự tình. Hơn nữa, Thiên Lang không phải cố ý muốn tìm phiền toái…” – Đoạn Lang còn chưa kịp nói hết đã bị tiếng cười của Hỉ Ca chặn họng.
“Hắn không cố ý? Đoạn Lang, chẳng lẽ ngươi chuẩn bị nói cho ta biết, bằng hữu của ta giết người đến nổi tên chuyển thành màu đen mà ngươi cũng không biết đi? Ngươi nghĩ giết bao nhiêu ngươi mới có thể biến đen? Hoặc là ngươi có dám thề hay không… ngươi không biết bằng hữu của ta đang mặc một bộ ám kim sáo trang?”
Ám kim sáo trang! Đây đại biểu cho cái gì chứ! Hiện tại, trên thị trường căn bản không tìm thấy một mảnh ám kim trang bị chứ đừng nói là một bộ sáo trang. Kể cả các công hội lớn cũng chỉ mới làm ra đến vài món ám kim mà thôi. Cho nên, một người khoác lên thân một bộ ám kim sáo trang, như thế nào không gây chú ý? Không thể phủ nhận, lúc Đoạn Lang điên cuồng truy đuổi Hỉ Ca đã từng gặp qua Thất Tử, hắn vẫn thèm khát bộ sáo trang kia. Đáng tiếc, hắn xem nhẹ thực lực của Thất Tử.
Hỉ Ca nói ra, Niếp Lãng hơi nhíu mày. Hắn hoàn toàn không biết Thất Tử mặc một bộ ám kim sáo trang. Nếu lần trước hai người nhào vào đánh nhau, chỉ sợ hắn đã bị giây sát cũng nên. Lần đầu tiên bị Thất Tử sát hại, mặc dù có chút xuất kỳ bất ý (đột ngột), nhưng Niếp Lãng vẫn phải công nhận thực lực của Thất Tử cao hơn hắn. Vốn tưởng thời gian qua, thực lực của hắn nâng cao, cho dù cản không nổi thì cũng không kém quá xa. Không ngờ hắn vẫn bị Thất Tử bỏ lại phía sau…
“Ta…” – Đoạn Lang nhất thời bị Hỉ Ca hỏi làm cho không nói được gì. Nữ nhân này thoạt nhìn ôn nhu, lời nói lại sắc bén như vậy.
“Kỹ năng thư ta sẽ không trả. Lệnh truy nã ngươi nếu thích thì cứ tiếp tục, ta tùy thời hoan nghênh. Dù sao người muốn ta chết đầy ra đó, ta không ngại nhiều thêm một người.” – Hỉ Ca không sợ phiền toái. Có loại người, sinh ra đã là đối thủ của bạn, không cần phải cố gắng thay đổi làm gì.
Trò chơi mà thôi, chơi là phải chơi cho thống khoái. Nếu cô đã muốn tiến vào vòng xoáy của thời cuộc, mới không sợ làm cho lốc xoáy mạnh hơn một chút. Chưa từng giết người, chưa từng bị người giết, vậy chơi trò chơi làm gì chứ…
Hỉ Ca nói xong, những người bên cạnh nhìn cô có chút quái dị, đại bộ phận nghĩ rằng cô bị điên. Chỉ riêng Cô Tửu là không. Hắn biết Hỉ Ca của ngày xưa. Nữ nhân này, thực làm cho người ta cảm thấy phấn khích.
Trừ bỏ “phấn khích”, Cô Tửu nghĩ không ra từ thích hợp nào khác để hình dung về Hỉ Ca. Nữ nhân này, cho dù đi đến điểm tận cùng, vẫn một đời kiêu ngạo. Mặc dù hiện tại cô không có được vị trí như ngày xưa, nhưng có những loại người, đi đến đâu cũng không quên mang theo ngạo khí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.