Chương 45: Tự sát
Dạ Hoang
11/03/2016
“A, thật trùng hợp.” – Tư Văn nhìn mấy người đi đến. Mặc dù bọn họ là kẻ thù không đội trời chung, nhưng bọn họ không phải loại người nhìn thấy nhau thì sẽ lao vào liều mạng. Ít nhất, Tư Văn tuyệt đối không động thủ trước.
“Tư Văn, đã lâu không gặp.” – Minh Độ Thiên biểu tình kinh ngạc. Bất quá Hỉ Ca tổng cảm giác đó là giả dối. Dù sao cô ở cùng Minh Độ Thiên lâu như vậy, nếu tùy tiện chuyện gì cũng có thể khiến anh ta lộ ra thần sắc như vậy, ah ta đã không phải là Minh Độ Thiên và Khổ Độ cũng liền không có tư cách được xưng là Đại Bang Hội đứng đầu Thịnh Thế.
Hỉ Ca trong lòng cười lạnh, đầu óc xoay chuyển, nghĩ xem ai có thể là nội gián.
“Đúng vậy đã lâu không thấy. Không biết Minh lão đại có cái gì chỉ giáo?” – Tư Văn vẻ phớt lờ hỏi Minh Độ Thiên.
“Nghe nói ngươi vừa đánh ra Kiến Hội Lệnh. Ta đặc biệt đến chúc mừng.” – Minh Độ Thiên nhướng mày, trong mắt lộ ra hung quang. Nếu là đồ vật gì đó, quả quyết không thể làm cho anh lộ ra dáng vẻ “giết người cướp của”, bất quá đây là Kiến Hội Lệnh, này liền bất đồng.
Thứ là kẻ địch của anh. Nếu thật sự khiến cho Bất Bại Bang (tên đoán bậy) kiến thành trước, kia mặt mũi của anh biết để vào đâu. Cũng không phải anh không có thực lực để đánh ra Kiến Hội Lệnh nhưng hiện tại thông đạo đại lục còn chưa mở, nếu đợi đến lúc anh tìm được Kiến Hội Lệnh, bang hội của Long Chiến hẳn đã kiến xong thành chủ.
“Chúc mừng ta làm gì. Đồ vật đó cũng là của Long Chiến. Chúng ta chẳng qua là người làm công mà thôi.” – Tư Văn tươi cười thật hòa khí, rất khó tưởng tượng hắn đang nói chuyện với địch nhân.
“Vậy sao, ta lại nghe nói Kiến Hội Lệnh còn trong tay ngươi đâu?” – Minh Độ Thiên thản nhiên mĩm cười, biểu tình có vẻ nhu hòa đi một chút nhưng ánh mắt vẫn cực kỳ lãnh khốc. Rất khó tưởng tượng, loại nữ nhân nào mới có thể hòa tan băng hàn trong mắt anh.
“Ồ, tin tức của Minh lão đại cũng thật nhanh.” – Tư Văn thần sắc như thường, đối với chuyện Minh Độ Thiên một câu liền đem mưu kế của hắn đánh tan không có gì ảo não. Vốn hắn định làm cho Minh Độ Thiên hiểu lầm Kiến Hội Lệnh nằm trong tay Long Chiến. Bất quá lần này xem ra gian tế của Minh Độ Thiên thực sự có chút tài lẻ.
“Long Chiến ra giá 50 vạn mua Kiến Hội Lệnh, ta cũng có thể ra 50 vạn.”
Nghe lời nói của Minh Độ Thiên, tươi cười trên mặt Tư Văn liền thu liễm: “Thật xin lỗi. Thứ không bao giờ làm chuyện hai mặt. Bất quá nếu ngươi có thể làm cho Long Chiến hồi tâm chuyển ý, có lẽ chúng ta thật sẽ đem Kiến Hội Lệnh bán cho ngươi.”
“Vậy thì đáng tiếc rồi. Hy vọng lát nữa ngươi ngàn vạn lần đừng đem Kiến Hội Lệnh bạo đi ra. Ta nghe nói, càng là đồ trân quý, xác suất bạo dẫn càng cao.” – Minh Độ Thiên nhìn lướt qua Hỉ Ca – “Khuynh Thành, vị tiểu thư này giao cho ngươi.”
“Đã biết.” – Sở Tiếu Ca đưa tay sờ sờ mũi, cúi đầu che giấu ánh mắt khủng hoảng của mình. Cậu có thể tưởng tượng khung cảnh sau khi hạ trò chơi chị hai sẽ dùng chiêu thức gì đem cậu đá bay. Thậm chí tương lai vài tháng tới, có lẽ cậu sẽ phải trải qua trong bệnh viện.
“Thật là… công bằng.” – Hỉ Ca cười khẽ, gửi đi một cái thư tín. Sau đó nhìn nhìn Tư Văn, nói lời cầu chúc hắn tai qua nạn khỏi. Hy vọng vận khí của hắn không quá kém, đừng đem đồ vật này nọ bạo đi ra, nếu không hắn sẽ bị bọn Cát Tường tra tấn cho đến chết.
Minh Độ Thiên hiển nhiên không có ý tứ chơi trò xáp lá cà. Hắn để cho Chư Cát Hầu đối phó Tư Văn, Sở Tiếu Ca đối phó Hỉ Ca. Đây là dự mưu từ sớm. Cho dù Tư Văn lợi hại thì cũng chỉ là dược sư. Dược sư chỉ có thể thêm huyết, kỹ năng công kích của dược sư phải đến 45 cấp mới học được. Hiện tại bắt Tư Văn đấu với Chư Cát Hầu, thuần túy là hành vi tự sát.
Về phần Hỉ Ca, Minh Độ Thiên không đánh giá cao cô. Hỉ Ca không có ý tứ muốn phản bác. Cho dù cô đánh thắng Sở Tiếu Ca cũng không có nghĩa cô có thể an toàn rời đi, ngược lại, không chừng sẽ có kết cục thảm hại hơn. Vào lúc cần chết, liều mạng sống sót là hành vi ngu xuẩn.
Phía bên kia, người khống chế toàn cục là Chư Cát Hầu. Nhưng bên này, người khống chế là Hỉ Ca. Mặc dù tốc độ của thích khách rất nhanh, loại ốc sên (ý nói chạy chậm) như cô là không thể chạy trốn nổi, nhưng băng đống thuật cũng xem như có chút tác dụng. Sở Tiếu Ca còn chưa chạy đến bên người Hỉ Ca, cô đã thối lui hướng vào đám quái đằng sau lưng.
Đứng ở một bên, Minh Độ Thiên thật ra không chú ý vào trận đấu của Tư Văn, ngược lại hưng trí bừng bừng nhìn chằm chằm Hỉ Ca. Nữ dược sư bên cạnh hắn mở miệng hói: – “Minh, anh nghĩ Khuynh Thành có thể giết được cô ta sao?”
“Được. Có thể làm cho người của Thứ chấp nhận, xem ra trước giờ ta đã xem nhẹ cô ta rồi.” – Minh Độ Thiên thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng. Nhìn tình hình thì là Sở Tiếu Ca đang áp chế nhưng hình như công kích cũng không mấy thuận lợi. Anh tựa hồ nhìn ra được Hỉ Ca là đang mưu tính chuyện gì đó, chẳng qua anh đoán không ra ý tứ của cô.
“Cô ấy cùng Hỉ Ca rất giống.” – Nữ dược sư trong giọng nói vừa có tư vị hoài niệm vừa có tư vị nén giận.
“Giống sao? Hỉ Ca xinh đẹp hơn, so với cô ta càng táo bạo hơn nhiều.” – Hình như nhớ tới chuyện gì, trong mắt Minh Độ Thiên toát ra một vẻ ôn nhu khó thấy được.
Nữ dược sư ngẩng đầu nhìn Minh Độ Thiên rồi mới cúi đầu không nói nữa. Ánh mắt quan sát của nam nhân và nữ nhân vốn không giống nhau. Người mang tên Hỉ Ca ở trước mặt này, nhìn thì có vẻ thật trầm tính nhưng ai có thể nói người mang tên Hỉ Ca lúc trước lại thực sự có tính cách hoạt náo đâu.
Hai người ở đây nói chuyện, hai cuộc chiến bên kia cũng đã kết thúc. Thắng cả hai, chẳng qua hai kẻ thắng cuộc đều có sắc mặt cực kỳ kém.
“Ám kim hộ thủ, không có ra Kiến Hội Lệnh.” – Chư Cát Hầu nhặt chiến lợi phẩm lên. Ám kim trang bị mặc dù giá trị cao, nhưng làm sao so được với Kiến Hội Lệnh
Về phần Sở Tiếu Ca, hắn xoa xoa tay, vẻ mặt cực kỳ vô tội: “Em mới cấp cho cô ta 3 đao. Kết quả quái bên cạnh vừa khều nhẹ một cái cô ta liền chết.”
Nghe lời giải thích của Sở Tiếu Ca, Minh Độ Thiên cũng sửng sốt. Hiện tại, thuật sĩ bình thường đã có khoảng 7-8 ngàn huyết lượng. Nếu dựa theo lời Sở Tiếu Ca thì Hỉ Ca chỉ có chưa tới 4 ngàn huyết.
“Hóa ra ta vẫn xem nhẹ bọn hắn. Vậy mà bạo ra ám kim hộ thủ.” – Minh Độ Thiên nhíu mày. Kiến Hội Lệnh có xác suất bạo dẫn là 50%. Ám kim hộ thủ có xác suất bạo dẫn là 30%. Không nghĩ tới vận khí của anh gần đây lại kém đến như vậy.
Sự thật thì… vận khí của Minh Độ Thiên tốt lắm. Ngược lại vận khí của Tư Văn mới là kém cỏi. Bởi vì trên người của Tư Văn, vật phẩm có giá trị nhất chính là ám kim hộ thủ. Còn Kiến Hội Lệnh… thì đang nằm an toàn trong balô của Hỉ Ca.
Vừa đến điện diêm vương, Hỉ Ca đã nghe tiếng hệ thống thông báo tin tức hạ tuyến. Cô còn chưa kịp hồi sinh đã bị hệ thống mạnh mẽ đá bay. Cởi ra mũ giáp, Hỉ Ca trên mặt tràn ra tươi cười xán lạn, ngay cả Sở Tiếu Ca đang cầm một cây đại bản (gậy to) đứng ở bên cạnh với ý đồ thỉnh tội, cô cũng không giận dữ đá bay nó.
“Đọc cho chị nghe gia huấn (quy củ, luật lệ của gia đình).” – Hỉ Ca quăng mũ giáp qua một bên, ngồi dựa vào thành giường, mĩm cười nhìn em trai.
“Ở trong nhà, chị hai chính là thượng đế. Bất cứ ai có vọng tưởng muốn thương tổn đến chị hai, đều là tội không thể tha… Chị hai a~~~~~~~~ em thật sự không phải cố ý… chị đừng đi tìm ông nội cáo trạng a~~~~~” – Mới nói xong hai câu, Sở Tiếu Ca trực tiếp bổ nhào tới, ôm lấy đùi cô khóc lóc om sòm.
Cái gia huấn mà Sở Tiếu Ca vừa đọc là Sở ông nội đặc biệt đặt ra vì cháu gái cưng. Ngay cả Sở lão cha cũng không dám động thủ với Hỉ Ca, sợ đắc tội với Sở ông nội thì chính mình cũng ăn đại bản.
Sự thật thì cái gia huấn bất bình đẳng này là Hỉ Ca thắng cuộc mà có được. Lần đó cô cùng Sở ông nội đánh đổ (cá độ), ông nội thua trong tay cô nên phải ký cái hiệp ước kể trên. Không thể không nói quá trình đánh đổ lần đó, cô đã dùng bao nhiêu chiêu lừa mưu gạt mới thắng nổi. Quá trình tuy vất vả nhưng kết quả lại hời to.
Ít nhất có “gia huấn”, Hỉ Ca muốn làm gì thì làm, Sở lão cha cũng không thể ngăn trở. Có thể nói, trong Sở gia hiện giờ, trừ bỏ ông nội, địa vị của Hỉ Ca chính là dưới một người trên vạn người.
“Hứ… đừng giả bộ đáng thương. Moi ra mấy vạn kim tệ xem như tiền đền bù tổn thất tinh thần cho chị đây.” – Hỉ Ca trong lúc đàn áp em trai tuyệt đối sẽ không nương tay. Ai biểu tiểu tử này kiếm tiền giỏi hơn cô chứ.
Luận về cơ bắp, Hỉ Ca kế thừa toàn bộ ưu điểm của Sở gia. Nhưng luận về trí tuệ, tiểu tử kia tiếp thu toàn bộ. Mới 15 tuổi, tài khoản của em trai đã lên đến 8 con số (trăm ngàn). Lúc đó, ngân hàng của Hỉ Ca có được vài ngàn RMB mà thôi. Đây gọi là làm người thì có chênh lệch.
“Mấy vạn? Chị hai, không bằng đến một đao giết em còn thống khoái hơn. Em trên người cũng chỉ có mấy ngàn kim tệ mà thôi. Huống chi em đều dựa theo chỉ thị của chị. Không phải Minh Độ Thiên cũng không được lợi gì hay sao?” – Sở Tiếu Ca vừa nghe Hỉ Ca nói đã vội vàng lui người. Cậu không phải máy in tiền a. Sở đại tiểu thư chẳng lẽ không biết kim tệ của Thịnh Thế hiện giờ rất quý sao, ngay cả đô la cũng không cao giá bằng.
“Đây là phí miễn trừ tội danh gián tiếp giết chết chị đây. 10 vạn kim tệ. Vào trò chơi liền lập tức gửi qua. Nếu em dám không cho, chị liền gọi 3 người bạn gái của em đến nhà ăn cơm, để họ nhận thức nhau một chút.” – Vỗ vỗ khuôn mặt trắng trẻo của em trai, Hỉ Ca nhếch mép hừ một tiếng.
Tiểu tử này hành vi vẫn còn rất thành thật, cùng tiểu cô nương nhà người ta chỉ là ôm một cái, nắm tay một cái vậy thôi. Bất quá cả 3 cô bé kia đều đội lên danh hiệu “bạn gái” của nó. Chẳng lẽ nó nghĩ nó che giấu kỹ lắm hay sao, cũng không xem bản lĩnh của chị hai nó học từ ai a.
“Chị… giỏi, vào trò chơi sẽ gửi cho chị…” – Sở Tiếu Ca ủ rũ cuối đầu xoay người đi ra khỏi phòng, lòng âm thầm quyết định, từ hôm nay trở đi, phải bảo trì khoảng cách với tất cả nữ nhân.
“Yên tâm, chờ chị buôn bán có lời sẽ trả tiền lại.” – Hỉ Ca khoát tay, biểu tình không có một chút áy náy.
“Hy vọng em có thể sống đến ngày đó.”
“Tư Văn, đã lâu không gặp.” – Minh Độ Thiên biểu tình kinh ngạc. Bất quá Hỉ Ca tổng cảm giác đó là giả dối. Dù sao cô ở cùng Minh Độ Thiên lâu như vậy, nếu tùy tiện chuyện gì cũng có thể khiến anh ta lộ ra thần sắc như vậy, ah ta đã không phải là Minh Độ Thiên và Khổ Độ cũng liền không có tư cách được xưng là Đại Bang Hội đứng đầu Thịnh Thế.
Hỉ Ca trong lòng cười lạnh, đầu óc xoay chuyển, nghĩ xem ai có thể là nội gián.
“Đúng vậy đã lâu không thấy. Không biết Minh lão đại có cái gì chỉ giáo?” – Tư Văn vẻ phớt lờ hỏi Minh Độ Thiên.
“Nghe nói ngươi vừa đánh ra Kiến Hội Lệnh. Ta đặc biệt đến chúc mừng.” – Minh Độ Thiên nhướng mày, trong mắt lộ ra hung quang. Nếu là đồ vật gì đó, quả quyết không thể làm cho anh lộ ra dáng vẻ “giết người cướp của”, bất quá đây là Kiến Hội Lệnh, này liền bất đồng.
Thứ là kẻ địch của anh. Nếu thật sự khiến cho Bất Bại Bang (tên đoán bậy) kiến thành trước, kia mặt mũi của anh biết để vào đâu. Cũng không phải anh không có thực lực để đánh ra Kiến Hội Lệnh nhưng hiện tại thông đạo đại lục còn chưa mở, nếu đợi đến lúc anh tìm được Kiến Hội Lệnh, bang hội của Long Chiến hẳn đã kiến xong thành chủ.
“Chúc mừng ta làm gì. Đồ vật đó cũng là của Long Chiến. Chúng ta chẳng qua là người làm công mà thôi.” – Tư Văn tươi cười thật hòa khí, rất khó tưởng tượng hắn đang nói chuyện với địch nhân.
“Vậy sao, ta lại nghe nói Kiến Hội Lệnh còn trong tay ngươi đâu?” – Minh Độ Thiên thản nhiên mĩm cười, biểu tình có vẻ nhu hòa đi một chút nhưng ánh mắt vẫn cực kỳ lãnh khốc. Rất khó tưởng tượng, loại nữ nhân nào mới có thể hòa tan băng hàn trong mắt anh.
“Ồ, tin tức của Minh lão đại cũng thật nhanh.” – Tư Văn thần sắc như thường, đối với chuyện Minh Độ Thiên một câu liền đem mưu kế của hắn đánh tan không có gì ảo não. Vốn hắn định làm cho Minh Độ Thiên hiểu lầm Kiến Hội Lệnh nằm trong tay Long Chiến. Bất quá lần này xem ra gian tế của Minh Độ Thiên thực sự có chút tài lẻ.
“Long Chiến ra giá 50 vạn mua Kiến Hội Lệnh, ta cũng có thể ra 50 vạn.”
Nghe lời nói của Minh Độ Thiên, tươi cười trên mặt Tư Văn liền thu liễm: “Thật xin lỗi. Thứ không bao giờ làm chuyện hai mặt. Bất quá nếu ngươi có thể làm cho Long Chiến hồi tâm chuyển ý, có lẽ chúng ta thật sẽ đem Kiến Hội Lệnh bán cho ngươi.”
“Vậy thì đáng tiếc rồi. Hy vọng lát nữa ngươi ngàn vạn lần đừng đem Kiến Hội Lệnh bạo đi ra. Ta nghe nói, càng là đồ trân quý, xác suất bạo dẫn càng cao.” – Minh Độ Thiên nhìn lướt qua Hỉ Ca – “Khuynh Thành, vị tiểu thư này giao cho ngươi.”
“Đã biết.” – Sở Tiếu Ca đưa tay sờ sờ mũi, cúi đầu che giấu ánh mắt khủng hoảng của mình. Cậu có thể tưởng tượng khung cảnh sau khi hạ trò chơi chị hai sẽ dùng chiêu thức gì đem cậu đá bay. Thậm chí tương lai vài tháng tới, có lẽ cậu sẽ phải trải qua trong bệnh viện.
“Thật là… công bằng.” – Hỉ Ca cười khẽ, gửi đi một cái thư tín. Sau đó nhìn nhìn Tư Văn, nói lời cầu chúc hắn tai qua nạn khỏi. Hy vọng vận khí của hắn không quá kém, đừng đem đồ vật này nọ bạo đi ra, nếu không hắn sẽ bị bọn Cát Tường tra tấn cho đến chết.
Minh Độ Thiên hiển nhiên không có ý tứ chơi trò xáp lá cà. Hắn để cho Chư Cát Hầu đối phó Tư Văn, Sở Tiếu Ca đối phó Hỉ Ca. Đây là dự mưu từ sớm. Cho dù Tư Văn lợi hại thì cũng chỉ là dược sư. Dược sư chỉ có thể thêm huyết, kỹ năng công kích của dược sư phải đến 45 cấp mới học được. Hiện tại bắt Tư Văn đấu với Chư Cát Hầu, thuần túy là hành vi tự sát.
Về phần Hỉ Ca, Minh Độ Thiên không đánh giá cao cô. Hỉ Ca không có ý tứ muốn phản bác. Cho dù cô đánh thắng Sở Tiếu Ca cũng không có nghĩa cô có thể an toàn rời đi, ngược lại, không chừng sẽ có kết cục thảm hại hơn. Vào lúc cần chết, liều mạng sống sót là hành vi ngu xuẩn.
Phía bên kia, người khống chế toàn cục là Chư Cát Hầu. Nhưng bên này, người khống chế là Hỉ Ca. Mặc dù tốc độ của thích khách rất nhanh, loại ốc sên (ý nói chạy chậm) như cô là không thể chạy trốn nổi, nhưng băng đống thuật cũng xem như có chút tác dụng. Sở Tiếu Ca còn chưa chạy đến bên người Hỉ Ca, cô đã thối lui hướng vào đám quái đằng sau lưng.
Đứng ở một bên, Minh Độ Thiên thật ra không chú ý vào trận đấu của Tư Văn, ngược lại hưng trí bừng bừng nhìn chằm chằm Hỉ Ca. Nữ dược sư bên cạnh hắn mở miệng hói: – “Minh, anh nghĩ Khuynh Thành có thể giết được cô ta sao?”
“Được. Có thể làm cho người của Thứ chấp nhận, xem ra trước giờ ta đã xem nhẹ cô ta rồi.” – Minh Độ Thiên thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng. Nhìn tình hình thì là Sở Tiếu Ca đang áp chế nhưng hình như công kích cũng không mấy thuận lợi. Anh tựa hồ nhìn ra được Hỉ Ca là đang mưu tính chuyện gì đó, chẳng qua anh đoán không ra ý tứ của cô.
“Cô ấy cùng Hỉ Ca rất giống.” – Nữ dược sư trong giọng nói vừa có tư vị hoài niệm vừa có tư vị nén giận.
“Giống sao? Hỉ Ca xinh đẹp hơn, so với cô ta càng táo bạo hơn nhiều.” – Hình như nhớ tới chuyện gì, trong mắt Minh Độ Thiên toát ra một vẻ ôn nhu khó thấy được.
Nữ dược sư ngẩng đầu nhìn Minh Độ Thiên rồi mới cúi đầu không nói nữa. Ánh mắt quan sát của nam nhân và nữ nhân vốn không giống nhau. Người mang tên Hỉ Ca ở trước mặt này, nhìn thì có vẻ thật trầm tính nhưng ai có thể nói người mang tên Hỉ Ca lúc trước lại thực sự có tính cách hoạt náo đâu.
Hai người ở đây nói chuyện, hai cuộc chiến bên kia cũng đã kết thúc. Thắng cả hai, chẳng qua hai kẻ thắng cuộc đều có sắc mặt cực kỳ kém.
“Ám kim hộ thủ, không có ra Kiến Hội Lệnh.” – Chư Cát Hầu nhặt chiến lợi phẩm lên. Ám kim trang bị mặc dù giá trị cao, nhưng làm sao so được với Kiến Hội Lệnh
Về phần Sở Tiếu Ca, hắn xoa xoa tay, vẻ mặt cực kỳ vô tội: “Em mới cấp cho cô ta 3 đao. Kết quả quái bên cạnh vừa khều nhẹ một cái cô ta liền chết.”
Nghe lời giải thích của Sở Tiếu Ca, Minh Độ Thiên cũng sửng sốt. Hiện tại, thuật sĩ bình thường đã có khoảng 7-8 ngàn huyết lượng. Nếu dựa theo lời Sở Tiếu Ca thì Hỉ Ca chỉ có chưa tới 4 ngàn huyết.
“Hóa ra ta vẫn xem nhẹ bọn hắn. Vậy mà bạo ra ám kim hộ thủ.” – Minh Độ Thiên nhíu mày. Kiến Hội Lệnh có xác suất bạo dẫn là 50%. Ám kim hộ thủ có xác suất bạo dẫn là 30%. Không nghĩ tới vận khí của anh gần đây lại kém đến như vậy.
Sự thật thì… vận khí của Minh Độ Thiên tốt lắm. Ngược lại vận khí của Tư Văn mới là kém cỏi. Bởi vì trên người của Tư Văn, vật phẩm có giá trị nhất chính là ám kim hộ thủ. Còn Kiến Hội Lệnh… thì đang nằm an toàn trong balô của Hỉ Ca.
Vừa đến điện diêm vương, Hỉ Ca đã nghe tiếng hệ thống thông báo tin tức hạ tuyến. Cô còn chưa kịp hồi sinh đã bị hệ thống mạnh mẽ đá bay. Cởi ra mũ giáp, Hỉ Ca trên mặt tràn ra tươi cười xán lạn, ngay cả Sở Tiếu Ca đang cầm một cây đại bản (gậy to) đứng ở bên cạnh với ý đồ thỉnh tội, cô cũng không giận dữ đá bay nó.
“Đọc cho chị nghe gia huấn (quy củ, luật lệ của gia đình).” – Hỉ Ca quăng mũ giáp qua một bên, ngồi dựa vào thành giường, mĩm cười nhìn em trai.
“Ở trong nhà, chị hai chính là thượng đế. Bất cứ ai có vọng tưởng muốn thương tổn đến chị hai, đều là tội không thể tha… Chị hai a~~~~~~~~ em thật sự không phải cố ý… chị đừng đi tìm ông nội cáo trạng a~~~~~” – Mới nói xong hai câu, Sở Tiếu Ca trực tiếp bổ nhào tới, ôm lấy đùi cô khóc lóc om sòm.
Cái gia huấn mà Sở Tiếu Ca vừa đọc là Sở ông nội đặc biệt đặt ra vì cháu gái cưng. Ngay cả Sở lão cha cũng không dám động thủ với Hỉ Ca, sợ đắc tội với Sở ông nội thì chính mình cũng ăn đại bản.
Sự thật thì cái gia huấn bất bình đẳng này là Hỉ Ca thắng cuộc mà có được. Lần đó cô cùng Sở ông nội đánh đổ (cá độ), ông nội thua trong tay cô nên phải ký cái hiệp ước kể trên. Không thể không nói quá trình đánh đổ lần đó, cô đã dùng bao nhiêu chiêu lừa mưu gạt mới thắng nổi. Quá trình tuy vất vả nhưng kết quả lại hời to.
Ít nhất có “gia huấn”, Hỉ Ca muốn làm gì thì làm, Sở lão cha cũng không thể ngăn trở. Có thể nói, trong Sở gia hiện giờ, trừ bỏ ông nội, địa vị của Hỉ Ca chính là dưới một người trên vạn người.
“Hứ… đừng giả bộ đáng thương. Moi ra mấy vạn kim tệ xem như tiền đền bù tổn thất tinh thần cho chị đây.” – Hỉ Ca trong lúc đàn áp em trai tuyệt đối sẽ không nương tay. Ai biểu tiểu tử này kiếm tiền giỏi hơn cô chứ.
Luận về cơ bắp, Hỉ Ca kế thừa toàn bộ ưu điểm của Sở gia. Nhưng luận về trí tuệ, tiểu tử kia tiếp thu toàn bộ. Mới 15 tuổi, tài khoản của em trai đã lên đến 8 con số (trăm ngàn). Lúc đó, ngân hàng của Hỉ Ca có được vài ngàn RMB mà thôi. Đây gọi là làm người thì có chênh lệch.
“Mấy vạn? Chị hai, không bằng đến một đao giết em còn thống khoái hơn. Em trên người cũng chỉ có mấy ngàn kim tệ mà thôi. Huống chi em đều dựa theo chỉ thị của chị. Không phải Minh Độ Thiên cũng không được lợi gì hay sao?” – Sở Tiếu Ca vừa nghe Hỉ Ca nói đã vội vàng lui người. Cậu không phải máy in tiền a. Sở đại tiểu thư chẳng lẽ không biết kim tệ của Thịnh Thế hiện giờ rất quý sao, ngay cả đô la cũng không cao giá bằng.
“Đây là phí miễn trừ tội danh gián tiếp giết chết chị đây. 10 vạn kim tệ. Vào trò chơi liền lập tức gửi qua. Nếu em dám không cho, chị liền gọi 3 người bạn gái của em đến nhà ăn cơm, để họ nhận thức nhau một chút.” – Vỗ vỗ khuôn mặt trắng trẻo của em trai, Hỉ Ca nhếch mép hừ một tiếng.
Tiểu tử này hành vi vẫn còn rất thành thật, cùng tiểu cô nương nhà người ta chỉ là ôm một cái, nắm tay một cái vậy thôi. Bất quá cả 3 cô bé kia đều đội lên danh hiệu “bạn gái” của nó. Chẳng lẽ nó nghĩ nó che giấu kỹ lắm hay sao, cũng không xem bản lĩnh của chị hai nó học từ ai a.
“Chị… giỏi, vào trò chơi sẽ gửi cho chị…” – Sở Tiếu Ca ủ rũ cuối đầu xoay người đi ra khỏi phòng, lòng âm thầm quyết định, từ hôm nay trở đi, phải bảo trì khoảng cách với tất cả nữ nhân.
“Yên tâm, chờ chị buôn bán có lời sẽ trả tiền lại.” – Hỉ Ca khoát tay, biểu tình không có một chút áy náy.
“Hy vọng em có thể sống đến ngày đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.