Thịnh Thế Mưu Thần

Quyển 2 - Chương 71: Điên cuồng, quỷ ám lòng sinh nghi ngờ

Phượng Khinh

07/02/2019

Trong nhã gian nhất thời yên tĩnh không tiếng động, một lúc lâu, giọng nói của Phúc Vương phi mới lần nữa vang lên: "Chu tiểu thư, nhanh chóng trở về đi. Đừng làm cho Bình Nam vương phi lo lắng."

"Câm miệng! Không cần ngươi quan tâm!" Chu Minh Yên đột nhiên giận dữ hét, ánh mắt như độc tiễn bắn về phía Lý Tri Nghi, thét to: "Đều là lỗi của ngươi, đều tại ngươi! Cũng bởi vì ngươi nên vương gia mới không cần ta, ta muốn giết tiện nhân như ngươi kia!" Vừa nói xong nàng ta đẩy hai nha đầu của Trì Vương phủ ra nhào tới Lý Tri Nghi.

"A nha!" Tại chỗ chúng nữ quyến không khỏi hoảng sợ la lên. Mọi người ở đây vô luận là Phúc Vương phi, Trì vương phi hay người Lý gia tất cả đều là thư hương môn đệ, còn Chu Minh Yên cho dù kiều sanh quán dưỡng nhưng cũng là gia tộc tướng môn, trong lúc nhất thời nàng ta đâm mọi người trong phòng đến thất điên bát đảo. Vốn dĩ Phúc Vương có chút phúc hậu trực tiếp bị đụng ngã lăn nằm trên người Trì vương phi có chút gầy yếu. Nữ quyến Lý gia cũng lẫn tránh sợ hãi kêu loạn thành một đoàn quả thật không có ai kịp đi quan tâm Lý Tri Nghi. Ước chừng ai cũng không ngờ tới Chu Minh Yên lại đột nhiên nổi điên, cho nên cứ như vậy để cho nàng đẩy ngã Lý Tri Nghi, sau đó hung hăng bóp cổ Lý Tri Nghi: "Ngươi đi chết đi! Đi tìm chết đi!"

Một màn hỗn loạn điên cuồng như thế, nhất thời khiến cho tất cả mọi người ngây dại, thậm chí quên tiến lên giải cứu Lý Tri Nghi.

Trì vương phi và Phúc Vương phi rốt cục được hai nha đầu nâng đở đứng lên, vừa nhìn tình hình này cũng sợ hết hồn, Trì vương phi sốt ruột mắng: "Tất cả đều chết hết rồi sao, còn không mau kéo ra? ! Mau tách bọn họ ra!"

Hai nha đầu vội vàng đi lên, một trái một phải bắt được cánh tay Chu Minh Yên muốn kéo người ra. Nhưng không biết tại sao khí lực của Chu Minh Yên lại đặc biệt lớn, dù cho hai nha đầu lôi lôi kéo kéo cũng bóp chặt cổ Lý Tri Nghi không chịu buông tay: "Tiện nhân! Ta giết ngươi!"

Lý Tri Nghi cũng không nghĩ tới hôm nay lại có tai họa bất ngờ như vậy. Nàng bị bóp cổ đến sắc mặt tái xanh, thống khổ đưa tay liều mạng muốn kéo tay của Chu Minh Yên ra nhưng luôn không có sức, mắt thấy phải nguy kịch.

Có lẽ do ý chí cầu sinh quá kiên định, cũng có lẽ do hai nha đầu cố gắng rốt cục cũng có tác dụng, hai tay của Chu Minh Yên buông lỏng một chút nhưng rất nhanh lại giằng co. Thừa dịp trong phút chốc này, Lý Tri Nghi ra sức đẩy tay nàng ta ra, nói giọng khàn khàn: "Cố, Cố Vân Ca..."

Chu Minh Yên

Lý Tri Nghi bị bóp cổ hồi lâu, lời nói ra có chút khàn khàn khó phân biệt, nhưng Chu Minh Yên cách nàng gần đây lại nghe được rõ ràng. Ba chữ Cố Vân Ca dường như có ma lực, Chu Minh Yên nhất thời như bị sét đánh dừng lại: "Ngươi. . . Ngươi nói gì? !"

Lý Tri Nghi ho sặc sụa một trận, thở hào hển nhìn Chu Minh Yên nói: "Ngươi. . . Ngươi hại chết Cố Vân Ca, lại muốn tới hại ta phải không? Khụ, khụ. . . Tất cả nữ nhân đến gần Cung Vương, ngươi đều muốn hại chết sao?"

"Ngươi. . . Ngươi nói bậy!" Chu Minh Yên lớn tiếng kêu lên, giơ tay lên muốn tiếp tục bóp cổ nàng, hai nha đầu ngay lập tức kéo nàng ta ra cách xa Lý Tri Nghi. Bên cạnh cô nương nhỏ nhất Lý gia sớm đã sợ đến ngây người phục hồi tinh thần lại oa một tiếng khóc lớn lên, té nhào vào trong ngực Lý Tri Nghi kêu lên: "Tam tỷ! Tam tỷ, tỷ không sao chớ?"

Lý Tri Nghi dựa vào trong ngực cháu dâu Lý gia, vô lực lắc đầu một cái, nhìn về phía Chu Minh Yên vừa bị nha đầu chế trụ. Chu Minh Yên đột nhiên nổi điên, khiến cho người ta áp lực quá lớn một chút. Hai tiểu cô nương Lý gia đều sợ hãi trốn sau lưng tỷ tỷ cùng tẩu tẩu. Cô nương nhỏ nhất tựa sát tỷ tỷ ô ô nức nở khóc lóc. Trì vương phi nhìn cảnh tượng lúc này, chỉ cảm thấy cái trán một trận đau rút. Chuyện gì xảy ra a.

"Chu Minh Yên, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Trì vương phi lạnh lùng nói.

Chu Minh Yên cũng không để ý tới Trì vương phi khiển trách, rõ ràng nàng ta hù dọa tiểu cô nương trong phòng, lúc này bộ dáng giống như chính nàng ta bị dọa sợ hơn. Chu Minh Yên ngơ ngác nhìn ánh mắt Lý Tri Nghi đăm đăm, trong miệng lẩm bẩm nói: "Ngươi nói bậy. . . Chuyện không liên quan đến ta! Không phải ta hại chết nàng!"

Trì vương phi và Phúc Vương phi nhíu mày nhìn nhau, bởi vì quan hệ giữa Chu Minh Yên cùng Cố Vân Ca, thật ra thì những chuyện này lời đồn đãi trong kinh thành cũng chưa từng đứt đoạn qua. Nhưng dù sao lời đồn đãi cũng vẫn lời đồn đãi, nhưng nhìn bộ dáng lúc này của Chu Minh Yên, chẳng lẽ thật sự có liên quan đến nàng ta? Không phải Cố Vân Ca ám sát Ninh Vương không được, nên đốt lửa tự vận sao?

"Cút! Đừng tới tìm ta! Chuyện không liên quan đến ta!" Chu Minh Yên hoảng sợ hét lớn, hốt hoảng cầm lấy trâm cài tóc ném về phía Lý Tri Nghi. Mọi người trong nhã gian nhìn nàng ta điên điên khùng khùng, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác không rét mà run. Dường như oan hồn Cố Vân Ca thật sự xuất hiện trong nhã sương nho nhỏ này tìm Chu Minh Yên đòi mạng. Nhiệt độ cả gian phòng nhất thời giảm xuống rất nhiều.

Trì vương phi không nhịn được vuốt lấy cánh tay, thần sắc cứng ngắc cau mày nói: "Đủ rồi, Chu tiểu thư ngươi nói hưu nói vượn gì đó? Còn không mau giúp đỡ Lý tiểu thư?"

"Không cần! Cố Vân Ca ngươi đã chết! Ngươi đã chết! Đừng tới tìm ta..."

Trong nhã gian, mọi người hai mặt nhìn nhau. Phúc Vương phi có chút phiền não vuốt vuốt cái trán phân phó nói: "Thôi, các ngươi mau đưa Chu tiểu thư trở về. Đệ muội, mau để cho người ta đi mời đại phu nhanh chóng tới xem Lý tiểu thư một chút."

Trì vương phi có chút áo não thở dài, áy náy liếc mắt nhìn Lý Tri Nghi. Nàng xưa nay ở Trục lý cũng được coi là mạnh vì gạo, bạo vì tiền, hôm nay bị Chu Minh Yên chọc giận đến ngay cả chuyện nên làm cũng quên: "Đại tẩu nói phải. Lý tiểu thư, ngươi vẫn còn tốt chứ?"

Tất cả mọi người Lý gia đều là đại gia khuê tú tu dưỡng, tự nhiên cũng nói không ra lời khó nghe. Nhưng sắc mặt cũng không thế nào đẹp mắt, hai ngày trước ở Trì Vương phủ thiếu chút nữa chịu nhục thì cũng thôi đi, hôm nay ở Quy Lâm Cư thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng bồi vào. Mặc dù thật ra thì chuyện cũng không phải lỗi của Trì vương phi, nhưng dù sao cũng do Trì vương phi làm chủ, cũng không trách được người ta cho sắc mặt để nàng nhìn.

Lý Tri Nghi ho nhẹ một tiếng, lắc đầu nói: "Không có. . . Không có sao, đa tạ vương phi quan tâm." Mới vừa rồi Chu Minh Yên dốc hết sức lực, chỉ một lát mà trên cổ Lý Tri Nghi đã nổi lên một vết ngắn , vừa nói cổ họng càng thêm đau rát. Sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.

Trì vương phi giận trừng mắt nhìn Chu Minh Yên vẫn còn nửa tỉnh nửa mê, trầm giọng nói: "Còn đứng ngây đó làm gì? Đưa nữ nhân điên này đến nha môn Ứng thiên phủ cho ta! Sau đó quay về thỉnh vương gia tới cửa hỏi Bình Nam Quận Vương cần lời giải thích."

"Vâng, vương phi." Thị nữ liền vội vàng tiến lên, muốn kéo Chu Minh Yên ra ngoài.

"Ra mắt Cung Vương, ra mắt Trì Vương, ra mắt An Tây Quận Vương!" Ngoài cửa, một trận tiếng bước chân dồn dập thanh âm của thị vệ hành lễ truyền đến. Cửa nhã gian được mở ra, Mộ Dung Dục cùng Mộ Dung Hiệp xuất hiện ở cửa, sau lưng Triệu Tử Ngọc mang theo thần sắc hờ hững dường như không thèm để ý chút nào.

"Vương. . . Vương gia?" Thấy Mộ Dung Dục, không biết tại sao ánh mắt của Chu Minh Yên vốn vẫn còn vẫn đục ngầu cuồng loạn dần dần rõ ràng. Còn chưa nói chuyện, nước mắt trong suốt từ khóe mắt từng giọt như hoa rơi xuống khuôn mặt. Mới vừa bị nha hoàn lôi kéo một trận, Chu Minh Yên vốn có vẻ có chút chật vật xốc xếch, lúc này nhìn qua cũng thật là hết sức đáng thương cùng vô tội.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Mộ Dung Dục nhìn một màn ngổn ngang trước mắt, Mộ Dung Dục trầm giọng hỏi. Lúc ban đầu nghe được Chu Minh Yên đến Quy Lâm Cư gây chuyện, Mộ Dung Dục quả thật không muốn tới. Hắn xưa nay đều ôn văn lễ độ, vô luận chuyện gì cũng có thể đủ làm chu đáo. Kể từ nhiều năm trước vẫn còn đi theo thái tử Bình vương sau cũng không để phát sinh chuyện gì khiến cho hắn cảm thấy khó có thể ứng phó được. Nhưng Chu Minh Yên lại lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu chiến tính kiên nhẫn của hắn. Thỉnh thoảng Mộ Dung Dục đều hoài nghi, ban đầu hắn tìm Chu Minh Yên tới thực hiện kế hoạch có phải căn bản là một chuyện sai lầm hay không. Đầu óc như Chu Minh Yên lại có thể lừa gạt được Cố Vân Ca, đơn giản như một kỳ tích.

Nhưng nghe được Mộ Dung Hiệp vẻ mặt áy náy nói Lý Tri Nghi cũng đang ở Quy Lâm Cư, Mộ Dung Dục thật sự không thể không tới. Hiện tại quan hệ giữa hắn và Lý gia đã tương đối cứng ngắc, nếu như biết rõ Lý Tri Nghi ở Quy Lâm Cư có thể bị Chu Minh Yên gây khó khăn mà còn có thể bỏ mặc, chỉ sợ Lý gia lại muốn chạy tới chỗ phụ hoàng gây náo loạn.

Ngu xuẩn! Mộ Dung Dục ở trong lòng mắng thầm.

"Vương gia..." Chu Minh Yên đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn Mộ Dung Dục, ngập ngừng nói.

Ánh mắt Mộ Dung Dục lóe lên một cái, nhìn về Phúc Vương phi bên trong nói: "Đại tẩu, đây là thế nào?" Tâm tình Phúc Vương phi cũng không tốt, nàng cũng đã mấy lần khuyên bảo nhưng Chu Minh Yên hoàn toàn không để ý tới cũng thôi đi còn dùng ác ngữ. Hiện tại trước mặt Mộ Dung Dục lại làm ra một bộ dáng chịu ủy khuất, nếu không phải vết thương trên cổ Lý Tri Nghi vẫn còn, chỉ sợ người ngoài còn tưởng rằng do các nàng khi dễ Chu Minh Yên đấy.

Phúc Vương phi khẽ hừ một tiếng, nhàn nhạt nói: "Chuyện gì xảy ra? Lục đệ không ngại hỏi một chút vị Chu tiểu thư là được. Thật sự bổn phi gả vào hoàng thất nhiều năm như vậy, liền chưa từng thấy ai như vậy..." Trì vương phi mỉm cười nhìn Mộ Dung Dục đứng bên cạnh trượng phu một cái, cười nhạt nói: "Đại tẩu đừng tức giận, hôm nay Chu tiểu thư cũng không coi là người hoàng gia, làm việc như thế nào cũng không liên quan đến chúng ta. Chẳng qua Lý tiểu thư đáng thương. . . Lục đệ, Lý tiểu thư dù sao vẫn là do phụ hoàng tự mình hạ chỉ tứ hôn thành Cung Vương phi, đệ cũng nên để tâm một chút. Lý tiểu thư liên túc mấy lần chịu ủy khuất như thế, khó trách người trong nhà mất hứng đấy."

Lời này nghe giống như là đang khuyên Mộ Dung Dục, nhưng mặt khác cũng chỉ ra quan hệ cứng ngắc mà lúng túng hôm nay giữa Cung Vương phủ cùng Lý gia. Mộ Dung Dục hướng Lý Tri Nghi nhìn sang, mới nhìn đến vết thương trên cổ Lý Tri Nghi khiến cho người ta nhìn thấy mà giật mình. Nữ quyến Lý gia cũng không phải đều là tiểu cô nương không biết chuyện, Thiếu phu nhân Lý gia ôm Lý Tri Nghi rưng rưng nói: "Tam muội đáng thương, đây là chuyện gì a."

Chỉ cần vừa nhìn thấy vết thương trên cổ Lý Tri Nghi, còn ai có thể không hiểu chuyện gì xảy ra? Ánh mắt Mộ Dung Hiệp nhìn về phía Chu Minh Yên càng nhiều thêm mấy phần bất thiện, nếu như hôm nay thật sự để cho Chu Minh Yên bóp cổ Lý Tri Nghi đến chết, chuyện vốn không liên quan đến Trì Vương phủ chỉ sợ bọn họ cũng sẽ bị dính líu. Hừ lạnh một tiếng, Mộ Dung Hiệp nhìn Mộ Dung Dục nói: "Lục đệ, nam tử hán đại trượng phu, cũng chớ có quá mức tâm từ thủ nhuyễn. Vạn hạnh hôm nay không có xảy ra việc gì, nếu như thật sự đã xảy ra chuyện gì, mọi người ai cũng không nói được."

"Vương gia. . . Vương gia ta. . . Chuyện không liên quan đến ta." Chu Minh Yên kinh ngạc nhìn Mộ Dung Dục, dường như hiện tại mới phục hồi tinh thần lại biết mình làm chuyện gì. Hốt hoảng lắc đầu nói: "Chuyện không liên quan đến ta! Vương gia. . . Ô ô..."

Trì vương phi cười lạnh một tiếng nói: "Chuyện không liên quan ngươi? Chẳng lẽ là chúng ta bóp cổ Lý tiểu thư gần chết sao?"



Chu Minh Yên hốt hoảng tự lẩm bẩm, nàng ta đột nhiên cảm thấy mình thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì. Nàng ta không nghĩ muốn bóp chết Lý Tri Nghi, nàng ta căn bản cũng không biết tại sao phải như vậy. Nàng ta cái gì cũng không biết...

"Chuyện không liên quan đến ta!" Chu Minh Yên thét to: "Là nàng! Là nàng. . . Là Cố Vân Ca! Là nàng ta quấy phá, không được tìm ta. . . Chuyện không liên quan đến ta..."

Trong nhã gian hoàn toàn yên tĩnh, mọi người rối rít lấy ánh mắt nhìn kẻ điên quan sát hốt hoảng luống cuống.

"Ngươi nói nhăng gì đó!" Sắc mặt Mộ Dung Dục trầm xuống, lạnh lùng nói.

Chu Minh Yên sửng sốt, ủy khuất nhìn Mộ Dung Dục lẩm bẩm nói: "Là thật. . . Vương gia, là Cố Vân Ca. . . Là nàng ta trở lại. Nàng ta muốn hại ta. . . Ta cái gì cũng không biết..." Nhìn vẻ mặt Chu Minh Yên hoảng hốt, bộ dáng thất hồn lạc phách, trong miệng lại nói ra thất linh bát lạc, một câu không rõ một câu, cũng có mấy phần giống như bị điên thật rồi. Lúc ban đầu sau khi kinh ngạc, Trì vương phi cũng đã phục hồi tinh thần lại, cười lạnh một tiếng nói: "Bổn phi mặc kệ ngươi điên thật rồi hay là giả điên, thật gặp quỷ hay là giả gặp phải quỷ dám có can đảm giết người trước mặt bổn phi, người đâu ! Bắt Chu Minh Yên đến Ứng thiên phủ cho bổn phi. Chuyện như vậy vô luận như thế nào bổn phi cũng muốn cho Lý tiểu thư một cái công đạo!"

"Tứ tẩu!" Mộ Dung Dục không khỏi trầm giọng nói.

"Thế nào? Lục đệ lại muốn cầu chuyện?" Trì vương phi cười lạnh nói: "Lục đệ thương hương tiếc ngọc cũng phải có giới hạn, đừng quên. . . Lý tiểu thư vẫn còn ngồi ở đây đấy."

Sắc mặt nữ quyến Lý gia cũng có chút khó coi, Lý Tri Nghi vốn dĩ chính là cô nương được chủ mẫu các nhà quyền quý trong kinh thành yêu thích nhất, tương lai là thí sinh tốt nhất cho vị trí tức phụ (con dâu). Nói là một nữ tử được nhiều gia đình cầu thân cũng không quá đáng. Ai ngờ bị Hoa Hoàng tự mình hạ chỉ tứ hôn, mặc dù thân phận Cung vương phi kim tôn ngọc đắt khiến cho vô số nữ tử hâm mộ, nhưng từ khi được tứ hôn liên tục gặp phải chuyện phiền lòng như vậy, Lý Tri Nghi dần dần từ đối tượng được mọi người hâm mộ trở thành đối tượng khiến cho người ta đồng tình.

Mộ Dung Dục nhíu mày một cái, thở dài nói: "Tứ tẩu nói đùa. Chẳng qua là..." Cho dù có thể nói tốt Mộ Dung Dục cũng bây giờ rất khó tìm ra lý do vì Chu Minh Yên giải vây. Trì vương phi hừ nhẹ một tiếng nói: "Nếu Lục đệ không phản đối. Như vậy mang đi đi." Dù sao Trì Vương phủ và Bình Nam Vương phủ cũng là quan hệ đối địch, Trì vương phi nàng cũng không sợ đắc tội Bình Nam Quận Vương phủ.

Hai bà tử đã sớm chờ ở ngoài cửa nghe lệnh lúc này mới đi vào, một trái một phải nắm Chu Minh Yên liền kéo đi ra ngoài. Chu Minh Yên cũng không có bị điên đến cái gì cũng không biết, làm sao không nghe được lời Trì vương phi nói, lập tức liều mạng giằng co: "Không muốn! Buông ta ra. . . Vương gia cứu mạng a. . . Chuyện không liên quan đến ta! Tiện nhân buông ta ra. . . Buông ra. . ."

Trì vương phi chán ghét cau mày: "Bịt miệng lại đi."

Triệu Tử Ngọc đứng bên cạnh Mộ Dung Hiệp bỗng nhiên đưa tay hướng trên người Chu Minh Yên điểm một cái. Chu Minh Yên mới vừa nãy còn giãy giụa mạnh ẽm vô cùng thân thể mềm nhũn lập tức ngã trên mặt đất, thanh âm cũng không có. Chỉ có thể cả người vô lực để cho người ta lôi đi ra ngoài.

Chu Minh Yên bị kéo đi ra ngoài, người Trì vương phi sai đi mời đại phu cũng tới. Đại phu nhìn vết thương trên cổ Lý Tri Nghi chỉ dặn dò không có gì đáng ngại, bất quá cổ họng sẽ có chút đau. Bóc chút thuốc giảm đau nhuận cổ cho Lý Tri Nghi liền cáo từ.

Vốn là một cuộc tụ hội vui vẻ, cuối cùng rơi vào tình huống tan rã trong không vui. Mộ Dung Dục tự mình đưa nữ quyến Lý gia trở về, Trì vương phi cũng đi theo Trì Vương. Ngược lại Triệu Tử Ngọc đi cuối cùng liếc mắt nhìn trên vách tường tầm thường bên cạnh nơi có một lổ nhỏ như đồng tiền có điều suy nghĩ.

Ra cửa, Triệu Tử Ngọc đi ngang qua cửa sương phòng dừng chân lại, vừa đúng một tiểu nhị từ bên trong ra ngoài: "Quận Vương."

Triệu Tử Ngọc hỏi: "Lúc nãy người bên trong là ai?"

Tiểu nhị nói: "Là một vị tiểu công tử họ Trương, lần trước tới Quy Lâm Cư ra mắt vương gia. Vương gia còn phân phó lần sau Trương công tử tới nơi này không cần thu ngân lượng. Bất quá lần này là bạn của Trương công tử trả tiền." Tiểu nhị cũng biết xưa nay quan hệ giữa Triệu Tử Ngọc và vương gia nhà mình cực tốt, cũng không giấu giếm. Chẳng qua người trong kinh thành biết Mộc Thanh Y không nhiều lắm, biết Dung Cẩn cũng ít. Tiểu nhị cũng chỉ có thể nói là người quen biết.

"Khi nào thì đi?"

Tiểu nhị nói: "Mới vừa đi, Quận Vương có gì phân phó?"

"Không có sao, tùy tiện hỏi một chút." Triệu Tử Ngọc nhàn nhạt nói.

Trong một sương phòng khác của Quy Lâm Cư, Dung Cửu công tử nằm trên ghế cười đến không bò dậy nổi. Cuối cùng cười nhiều quá trớn dẫn đến bệnh cũ trên người tái phát, chỉ có thể nằm ở trên nhuyễn tháp bi thương chờ đợi đau đớn đi qua. Thấy bộ dáng chật vật thành một đoàn nằm trên nhuyễn tháp của hắn, Mộc Thanh Y nửa điểm cũng không có ý tứ đồng tình, chỉ ngồi ở một bên lạnh nhạt nhìn hắn, nhìn đến khi Dung Cẩn gọi Thanh Thanh ngoan tâm.

Dung Cẩn mày kiếm vi túc, nửa nhắm hai mắt nhẫn nại đau đớn trên người. Thật ra thì hiện tại tình trạng như vậy đối với hắn mà nói cũng không phải là hết sức khó chịu, hoặc là nói sớm đã thành thói quen. Kể từ khi lấy được U Hàn hương do Mộc Thanh Y tự tay điều chế, Dung Cẩn mỗi ngày ngủ rất ngon, cho dù bệnh cũ tái phát, đau đớn so với ngày thường cũng giảm xuống rất nhiều. Cho nên, lúc này Dung Cẩn cũng không có cảm giác dường như chỉ cần động một cái cả người đau đến chết đi sống lại như lần trước, còn có lòng dạ phân ra một chút tinh thần cười nói với Mộc Thanh Y.

"Thanh Thanh, Chu Minh Yên thoạt nhìn thật muốn điên rồi." Coi như bây giờ vẫn chưa điên, nhưng bị hành hạ như thế cũng sắp điên rồi: "Thanh Thanh mất hứng sao?" Mộc Thanh Y ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nhìn hắn nói: "Có cái gì tốt để cao hứng sao?"

Dung Cẩn nói: "Ta cho rằng Thanh Thanh rất ghét Chu Minh Yên, thấy nàng ta như vậy cũng thật cao hứng mới đúng."

Mộc Thanh Y cười nhạt một tiếng, không nói gì. Giữa nàng cùng Chu Minh Yên đâu chỉ là ghét mà thôi? Bất quá thấy kết cục này của Chu Minh Yên cũng không có gì đáng giá để cao hứng. Chu Minh Yên chỉ là một nhân vật nhỏ bé không đáng kể, để đối phó nàng ta có rất nhiều biện pháp, thật sự là không có gì để cao hứng.

"Thanh Thanh mất hứng, là bởi vì. . . Cố Vân Ca sao?" Dung Cẩn nhìn thiếu nữ ngồi bên cửa sổ thần sắc xa xa, đột nhiên hỏi. Nhiều lần hắn cũng phát hiện, thời điểm Thanh Thanh đối mặt với Chu Minh Yên tâm tình rất không tốt. Vốn cho rằng bởi vì Chu Minh Yên, nhưng mới vừa rồi thấy một màn Chu Minh Yên gặp xui xẻo như vậy nhưng trong mắt Thanh Thanh lại không có bất kỳ một tia dao động nào, vô luận là cao hứng hay là khổ sở. Hiện tại nghiêm túc nghĩ đến, tựa hồ mỗi lần đều có liên quan tới Cố Vân Ca, mới vừa rồi lúc Thanh Thanh cũng là do trong sương phòng đối diện đột nhiên nhắc tới Cố Vân Ca.

Mộc Thanh Y ngẩn ra, rũ mắt nói: "Làm sao ngươi biết?"

Dung Cẩn cười nói: "Đoán a, bản thân Chu Minh Yên và Thanh Thanh cũng không có thù hận gì mới đúng. Bất quá Chu Minh Yên là bằng hữu tốt nhất của Cố Vân Ca." Nói đến Cố Vân Ca, Dung Cẩn thật ra thì cũng có mấy phần tò mò. Dù sao lần này tới hắn tới Hoa Quốc vốn là có tính toán tìm Cố Vân Ca. Chỉ tiếc hắn tới không khéo, lúc hắn đến được kinh thành Hoa Quốc, Cố Vân Ca mới vừa chết không có mấy ngày. Một nữ tử, có thể lấy tư thái chết đi thảm thiết như vậy, Dung Cẩn mặc dù lãnh tâm lãnh tình cũng không khỏi cảm thấy tiếc nuối. Chỉ tiếc cũng không duyên gặp được gặp một lần nữ tử đã từng được xưng là đệ nhất mỹ nữ và đệ nhất tài nữ trong kinh thành. Bất quá. . . Thanh Thanh cũng rất tốt a. Dung Cửu công tử nhìn thiếu nữ một thân bạch y cách đó không xa, tâm tình hắn rất tốt suy nghĩ.

"Tình cảm giữa Thanh Thanh cùng Cố tiểu thư thật tốt." Dung Cẩn có chút ý vị nói.

Mộc Thanh Y cười nhạt nói: "Từ nhỏ cùng biểu ca biểu tỷ một chỗ lớn lên, tình cảm tự nhiên muốn tốt hơn nhiều." Dung Cẩn bĩu môi, từ nhỏ cùng một đám huynh đệ tỷ muội kiếp trước oan nghiệt cùng nhau lớn lên, Dung Cửu công tử hoàn toàn không thể lĩnh hội được tình cảm từ nhỏ cùng nhau lớn lên sẽ như thế nào.

Chu Minh Yên bị người Quy Lâm Cư lôi ra trực tiếp đưa đi nha môn Ứng thiên phủ, sau đó Lý tiểu thư lại được người đở từ trong nhã gian ra ngoài, mọi người đều chỉ tay lên trời thề rằng đều thấy được vết thương hồng hồng trên cổ Lý tiểu thư. Trong lúc nhất thời, trong kinh thành lại một lần nữa loan truyền ồn ào huyên náo. Mặc dù không có người tận mắt nhìn thấy, nhưng những lời đồn đãi kia lại đặc sắc tỉ mỉ giống như người trong cuộc ở trong phòng thấy được. Hơn nữa còn không chỉ có một phiên bản.

Phiên bản chân thật nhất chính là Chu Minh Yên không cam lòng do Lý tiểu thư đoạt trượng phu của mình, xông vào Quy Lâm Cư muốn mưu hại Lý tiểu thư bị người ngăn lại sau đó bị đưa vào Ứng thiên phủ. Nhưng chuyện đúng không thú vị bình thường không có ai chịu tin, vì vậy lại có người chọn tin phiên bản thâm tình nhất, Cung Vương vì thương người cũ không để ý đến người mới, dưới cơn nóng giận muốn bóp chết Lý tiểu thư, cuối cùng bị Trì Vương cùng An Tây Quận Vương ngăn cản, chỉ đành phải tự mình đưa Lý tiểu thư trở về bồi tội. Nhưng đối với lời đồn này bởi vì Chu Minh Yên bị bắt bỏ tù mà ít có người tin. Ngược lại lời đồn biến đổi thành ngấm ngầm âm mưu, Lý tiểu thư oán hận Chu Minh Yên hãm hại mình không thành, chính mình tự bóp cổ để hãm hại Chu Minh Yên. Chu Minh Yên bị giam vào đại lao, Cung Vương vứt bỏ người cũ, hộ tống người mới trở về phủ.

Kết quả là, vô luận đối với lời đồn đoán nào, dường như Mộ Dung Dục cũng biến thành nhân vật không được dân chúng yêu thích. Ngược lại đối với Chu Minh Yên, lại có không ít người không biết chân tướng đồng tình. Dù sao, một người vừa là quận chúa vừa là vương phi cao cao tại thượng, bây giờ không chỉ có không có thân phận thậm chí trượng phu cũng không có, còn bị người đưa vào Ứng thiên phủ, bình thường thiên tính dân chúng thích đồng tình người yếu, trong lúc nhất thời, ngược lại dư luận hai bên bắt đầu tranh chấp.

Chu Biến nhận được tin tức Chu Minh Yên bị đưa vào Ứng thiên phủ, thiếu chút nữa đã hôn mê. Bình Nam vương phi cũng gạt lệ khóc đến tối tăm trời đất, trong lòng Chu Biến phiền muộn không chịu nổi, bình sinh lần đầu tiên không nhịn được quát vương phi: "Đừng khóc! Hiện tại khóc có ích lợi gì?!"

Bình Nam vương phi lo lắng cho nữ nhi, cũng không kịp so đo thái độ của Chu Biến, rưng rưng nói: "Vương gia, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Yên nhi là nữ nhi duy nhất của chúng ta a. Chẳng lẽ để cho con bị nhốt vào ngục giam chịu khổ sao? Yên nhi làm sao chịu được a."

Bình Nam Quận Vương không nhịn được dậm chân thở dài: "Thật là oan nghiệt a." Bình Nam vương phi chần chờ một chút hỏi: "Nếu không, chúng ta lại đi van cầu Cung Vương?" Chu Biến cười lạnh nói: "Nàng cho rằng Mộ Dung Dục là ai, có thể để cho ngươi dư thủ dư cầu? Lần trước Cung Vương cũng đã nói, sau này sẽ không quản chuyện của Yên nhi nữa. Lúc đó hắn cũng ở đấy, nếu như hắn quan tâm đến, Yên nhi làm sao sẽ bị giam vào Ứng thiên phủ?"



"Làm sao sẽ? Trước kia Cung Vương không phải là..." Bình Nam vương phi nói.

Chu Biến cười lạnh nói: "Trước kia đối với chúng ta khách khí? Đó là bởi vì hắn không muốn cùng chúng ta huyên náo quá căng thôi." Bình Nam vương phủ thật ra đã sớm cùng Cung Vương phủ cột vào cùng nhau, cho dù không có quan hệ giữa Chu Minh Yên tiếp nối, quan hệ giữa hai nhà cũng chém không đứt. Kể từ khi Cố gia sụp đổ, Bình Nam vương phủ nhất định vĩnh viễn cũng đừng mong hất Cung Vương phủ ra. Trước kia Mộ Dung Dục khách khí với bọn họ đó là do thói quen làm việc của hắn như thế, nhưng nếu như quả thật chọc giận Mộ Dung Dục, Bình Nam vương phủ cũng tuyệt đối chiếm không được chuyện tốt. Nhớ tới buổi tối mấy ngày trước đàm phán với Mộ Dung Dục những lời hắn tự nói với mình, Chu Biến có chút thống khổ nhắm chặt hai mắt. Cả đời lần đầu tiên cảm thấy, nuôi một nữ nhi như vậy còn không bằng không nuôi.

"Đợi đến khi Yên nhi đi ra, lập tức đưa con đi vào trong miếu thanh tu, không bao giờ ra ngoài nữa." Chu Biến trầm giọng nói.

"Cái gì? ! Như vậy sao được? !" Bình Nam vương phi không khỏi kinh hô, Yên nhi là nữ nhi duy nhất của bà, coi như không có tước hiệu Cung Vương phi hay quận chúa, Bình Nam Quận Vương phủ vẫn là của Yên nhi, tương lai bà tự nhiên có biện pháp để cho Yên nhi trôi qua hạnh phúc vui vẻ trong Bình Nam Quận Vương phủ. Nhưng vương gia lại muốn đưa Yên nhi vào miếu? !

Chu Biến nhìn vương phi còn muốn nói điều gì, kiên quyết: "Bổn vương chủ ý đã định, không cần nói nữa!"

Thấy Chu Biến như thế, Bình Nam vương phi cũng đem lời muốn nói nuốt trở vào trong miệng. Quyết định đợi đến khi cứu được nữ nhi, từ từ nói với vương gia. Nhiều năm vợ chồng như vậy, Bình Nam vương phi cũng không lo lắng mình không thể không thuyết phục được Chu Biến, không có cần thiết hiện tại chọc vương gia mất hứng. Nghĩ đến đây, Bình Nam vương phi quan tâm thay đổi đề tài, lo lắng hỏi: "Vương gia định làm gì?"

Chu Biến trầm tư chốc lát, trầm giọng nói: "Bổn vương tự mình đi Lý gia bồi tội. Nói vậy Lý gia vẫn sẽ cho bổn vương mấy phần mặt mũi, chỉ cần Lý gia không cắn chặt, Cung Vương tự nhiên cũng sẽ không giúp một tay. Ứng thiên phủ bên kia tuyệt không dám cắn không buông." Bình Nam vương phi gật đầu một cái, nói: "Thiếp thân muốn đi thăm Yên nhi." Chu Biến vốn không muốn đáp ứng, nữ nhi quả thật cần phải ăn nhiều đau khổ một chút mới phải. Nhưng nhìn đến bộ dáng vương phi lo lắng, đúng là vẫn mềm lòng. Thở dài nói: "Nàng đi đi."

Ứng thiên phủ là nơi đặc biệt xử lý sự vụ các loại luật lệ trong kinh thành. Ứng thiên phủ doãn là quan tam phẩm, khắp nơi cao quan quyền quý trong kinh thành thì phẩm cấp này không tính là xuất chúng, nhưng vị trí này Ứng thiên phủ doãn này quả thật hết sức quan trọng. Vì vậy Ứng thiên phủ doãn đều là người hoàng đế coi trọng và tín nhiệm tự mình đảm đương. Hôm nay người quản lý Ứng thiên phủ doãn chính là tân khoa Trạng nguyên Tĩnh An năm mười bảy, Thiệu Tấn. Xuất thân thế gia, tính tình trầm ổn, thiết diện vô tư. Mặc dù trong kinh thành các hoàng tử cũng muốn lôi kéo hắn, nhưng hắn lại không muốn thân cận với bất kỳ hoàng tử nào. Điều này cũng làm cho Hoa Hoàng đối với hắn càng thêm hài lòng. Mặc dù đắc tội không ít người, nhưng vị trí này của Thiệu Tấn ở Ứng thiên phủ doãn này lại vô cùng vững chắc.

Chu Minh Yên bị người đưa đến Ứng thiên phủ, báo tội là mưu sát chưa thành. Hơn nữa còn là mưu sát Cung Vương tương lai, tội danh này tuyệt đối không nhẹ. Cho dù là Thiệu Tấn cũng không thể coi thường, lúc này liền bắt giam Chu Minh Yên. Đồng thời phái người đi hỏi thăm Phúc Vương phi và Trì vương phi còn có nữ quyến Lý gia ở hiện trường. Vụ án cũng không phức tạp, tra hỏi rõ ràng rồi chọn ngày Thẩm Phán là được. Nhưng phiền toái là thân phận của Chu Minh Yên, lúc trước vừa là Cung Vương phi, vừa là quận chúa Bình Nam Quận Vương phủ, ái nữ duy nhất của phu thê Bình Nam Quận Vương.

Mặc dù Thiệu Tấn thiết diện vô tư nhưng cũng không phải không biết, tự nhiên biết lấy thân phận của Chu Minh Yên muốn dễ dàng phán xét cũng không dễ. Lập tức quyết định đợi đến khi thánh thọ bệ hạ đi qua sau đó bẩm báo điều trần chuyện này. Mặc dù hắn có lòng sớm một chút chấm dứt án này, nhưng vài ngày nữa chính là thánh thọ của bệ hạ, mấy ngày nay cũng không có thiết triều. Mà quan viên tam phẩm như hắn không tư cách có tùy thời vào cung cầu kiến.

Bởi vì thân phận của Chu Minh Yên mang đến cho mình nhiều phiền toái như thế, dưới cơn nóng giận, Thiệu Tấn tiện tay ném Chu Minh Yên vào trong phòng giam bẩn thiểu bừa bãi nhất Thuận Thiên phủ. Phòng giam Thuận Thiên phủ vốn không dùng để giam giữ phạm nhân lâu dài, chứ đừng nói tới người chân chính có thân phận địa vị phần lớn cũng vào không được Thuận Thiên phủ, cho nên phòng giam Thuận Thiên phủ không có nơi thoải mái xa hoa để giam giữ tôn thất, cũng không có nơi Thiên Lao đặc biệt nhốt trọng phạm máu tanh kinh khủng. Khuyết điểm duy nhất chính là vừa bẩn vừa loạn, bởi vì Thiệu đại nhân không có phòng giam trước khi xét xử. Dù sao phòng giam Thuận Thiên phủ cũng là nơi tạm giam, phạm nhân bị phán hình sau đó chắc chắn sẽ không còn nơi đây, cho nên tới bây giờ Thiệu Tấn cũng không quan tâm.

Nhưng những thứ này đối với Chu Minh Yên từ nhỏ liền kiều sanh quán dưỡng mà nói cũng là một kiếp nạn. Mới vừa bị giam vào phòng giam vô cùng tối tâm lại ẩm ướt Chu Minh Yên còn có thể nhẫn nại, còn có thể cùng lính coi ngục chửi mắng. Nhưng đến khi trong nhà giam nhỏ hẹp chỉ còn lại một mình nàng ta liền bắt đầu sợ hãi. Lần trước bị bắt cóc trí nhớ một lần nữa xông lên đầu. Thật ra thì lần trước nàng ta bị bắt cóc hoàn cảnh mặc dù cũng là đen tối không rõ, nhưng so với nhà giam còn tốt hơn nhiều. Chẳng qua trong trí nhớ Chu Minh Yên lần đầu tiên nàng ta gặp phải cảnh ngộ như vậy, hơn nữa tất cả mọi chuyện xui xẻo nàng ta gặp phải dường như đều xuất phát từ vụ bắt cóc kia. Vì vậy trong thâm tâm đó là hình ảnh không thể xóa nhòa, hơn nữa càng nghĩ càng cảm thấy kinh khủng. Thậm chí cảm thấy Cố Vân Ca chết oan thật sự đang ở trong phòng giam nho nhỏ này không có lúc nào không nhìn chằm chằm nàng ta.

Chu Minh Yên không nhịn được sợ hãi hét rầm lên, vừa lúc mới bắt đầu cai ngục nghe được thanh âm tới xem một chút, càng về sau cai ngục cũng cho rằng nàng ta nháo phiền, định không đi để ý mặc cho nàng ta nháo. Đợi đến khi Bình Nam vương phi chạy tới phòng giam Ứng thiên phủ, suýt chút nữa không nhận ra ái nữ của mình. Chỉ mới có một ngày ngắn ngửi, Chu Minh Yên giống như thay đổi thành một người khác, ánh mắt tan rả, cả người chật vật, thấy Bình Nam vương phi cũng không biết nói chuyện, chỉ có hai mắt nhìn chằm chằm bà.

"Yên nhi. . . Yên nhi, con làm sao vậy? Ta là mẫu thân a. . ." Bình Nam vương phi cũng không để ý phòng giam dơ bẩn, nhào tới song sắt cửa tù đưa tay muốn đi kéo lấy tay Chu Minh Yên: "Yên nhi, con làm sao vậy?"

"A? !" Chu Minh Yên hốt hoảng đẩy tay Bình Nam vương phi ra, hoảng sợ ngồi dưới đất liên tiếp lui về phía sau.

Bình Nam vương phi nhìn bộ dáng nữ nhi như vậy, không nhịn được nước mắt rơi như mưa: "Yên nhi, bảo bối của ta, con chịu khổ rồi. Ta là mẫu thân a, con rốt cuộc thế nào..."

"Mẫu thân?" Thật may Chu Minh Yên cũng không có hồ đồ hoàn toàn, dần dần phục hồi tinh thần lại thật nhanh nhào tới trước mặt Bình Nam vương phi, lôi kéo vạt áo Bình Nam vương phi kêu lên: "Mẫu thân, người tới cứu Yên nhi sao? Mau thả con ra ngoài đi, con không muốn sống ở chỗ này. Nơi này có quỷ. . . Mẫu thân, mau thả con ra ngoài đi." Bình Nam vương phi luôn miệng an ủi: "Đừng sợ, đừng sợ. . . Nơi đó có quỷ gì? Con yên tâm, phụ thân con đã nghĩ nghĩ biện pháp, rất nhanh có thể thả con ra ngoài."

Vừa nghe không phải để mình đi ra ngoài, sắc mặt Chu Minh Yên nhất thời thay đổi. Đẩy Bình Nam vương phi ra nói: "Tại sao còn phải chờ? Để cho phụ thân gọi Thiệu Tấn lập tức thả con a! Con không muốn ở chỗ này ngây người!"

Bình Nam vương phi bất đắc dĩ than thở, nếu như để cho người ta trực tiếp thả Yên nhi đương nhiên không khó. Nhưng Ứng thiên phủ phủ doãn hết lần này tới lần khác là Thiệu Tấn ngay cả Bình Nam vương phủ không dễ dàng đắc tội. Người này cứng mềm không ăn, hết lần này tới lần khác vô cùng được Hoa Hoàng coi trọng cùng tín nhiệm. Nếu không có hậu đài phía sau cùng mấy phần bản lãnh thật sự, cũng không thể ngồi yên ở vị trí phủ doãn này. Càng không cần phải nói bên kia còn có quan hệ với Lý gia cùng Trì Vương phủ, coi như vì cho hai nhà này một cái công đạo, Ứng thiên phủ cũng không có dễ dàng thả Chu Minh Yên như vậy.

Bình Nam vương phi bất đắc dĩ nói: "Đừng sợ, rất nhanh, rất nhanh có thể đi ra ngoài. Con cũng thật là đang yên đang lành con đi trêu chọc Lý Tri Nghi làm gì? Lần trước bị dạy dỗ còn chưa đủ sao?"

Chu Minh Yên cắn răng nghiến lợi nói: "Con mới là Cung Vương phi, tại sao để cho con tiện nhân kia chiếm tiện nghi? Con sẽ không để cho ả ta được như ý, chỉ cần con còn sống một ngày, tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào gả cho vương gia!" Nghe vậy, Bình Nam vương phi cũng không khỏi phải ngẩn ngơ. Đây rốt cuộc là thế nào? Mấy ngày nay bà ngày đêm khuyên nhủ nữ nhi, cho rằng nàng đã hiểu rõ a. Cung Vương thật là oan nghiệt kiếp trước của Yên nhi sao? Nhớ ngày đó khi chưa gặp Cung Vương, bà cảm thấy nữ nhi cũng là một cô nương thông minh. Nhưng kể từ gả cho Cung Vương làm Cung Vương phi, cũng không còn biết tiến biết lùi, hết lần này tới lần khác bà thân là mẫu thân khuyên nàng cũng nghe không lọt. Nếu như Cung Vương vẫn đối xử tốt với nàng cũng thôi đi. Tình hình bây giờ Cung Vương rõ ràng đã mất đi tính nhẫn nại ngược lại càng nghiêm trọng thêm, thật là...

Bình Nam vương phi bà là chính phi có thể nói có chút thành công. Mặc dù Bình Nam vương phủ cũng có mấy thiếp thị cùng con thiếp thất, trang trí không có gì khác biệt. Nhưng Bình Nam vương mấy chục năm như một chỉ sủng ái một mình bà, thậm chí yêu ai yêu yêu cả đường đi lối về đối với nữ nhi duy nhất so nhi tử còn thương yêu hơn, ngoại trừ không có thể sinh hạ một đứa con trai, Bình Nam vương phi cũng tự biết mình không có bất cứ tiếc nuối nào. Tự nhiên cũng không thể nhìn điệu bộ của Chu Minh Yên như vậy, liều mạng ngăn không để cho trượng phu cưới thiếp thất, sống chết dây dưa không chịu buông tay hữu dụng sao? Nhưng nữ nhân ngốc vẫn cứ khăng khăng này là con gái của bà.

"Yên nhi! Con tốt nhất nghe mẫu thân nói!" Bình Nam vương phi nghiêm nghị nhìn chằm chằm Chu Minh Yên trầm giọng nói: "Con có biết chuyện hoang đường con làm mấy ngày nay hay không? Con cho rằng làm như vậy Cung Vương sẽ không lập vương phi sao, sẽ nhớ con hay sao?" Giờ khắc này, Bình Nam vương phi thật lòng cảm thấy Chu Biến nói muốn đưa nữ nhi vào miếu thanh tu là có tính toán trước. Bộ dáng này của nàng, vào lúc này đi ra ngoài chỉ sợ không quá vài ngày cũng sẽ bị người bắt trở lại. Trừ phi bà cái gì cũng không làm cả ngày coi chừng nàng.

Nhìn bộ dáng Chu Minh Yên kinh ngạc, Bình Nam vương phi bất đắc dĩ thở dài, dịu dàng nói: "Đứa nhỏ ngốc, hôm nay con càng hồ nháo chỉ làm hắn cảm thấy mất thể diện, hắn tuyệt đối không cho rằng con làm như vậy là bởi vì con không thể không có hắn. Mặt mũi nam nhân so với cái gì cũng quan trọng hơn, càng không cần nói đến thân phận của hắn, hơi phạm vào một chút lỗi liền thành đối tượng để người khác công kích. Mấy ngày nay, bởi vì chuyện của con Cung Vương cũng không ít lần bị bệ hạ trách mắng."

Ánh mắt Chu Minh Yên giật giật, dường như có chút bất lực nhìn Bình Nam vương phi. Trong lòng Bình Nam vương phi ngầm thở dài nói: "Hiện nay xảy ra chuyện như vậy, nếu như đến tai bệ hạ chính là tai họa. Nếu như Lý gia cùng Trì Vương phủ đi theo làm ầm ĩ lên, Yên nhi a, chỉ sợ phụ thân con liều cái mạng già có thể giữ được mạng của con coi như đã không tệ rồi."

"Không. . . Không muốn. . ." Chu Minh Yên khóc thút thít: "Mẫu thân, cứu ta. . . Cứu cứu Yên nhi..."

Bình Nam vương phi giơ tay lên êm ái vỗ vỗ bả vai của nàng, dịu dàng nói: "Con là nữ nhi bảo bối của mẫu thân, mẫu thân không cứu con còn có thể cứu người nào? Phụ thân con đã đi tới Lý gia, Yên nhi, coi như nhìn phụ thân con nét mặt già nua không truy cứu, chuyện đã qua con ngàn vạn lần chớ náo loạn nữa. Trở về mẫu thân và con ra bên ngoài ở một vài ngày. Đợi đến tương lai mọi chuyện đi qua, con và Cung Vương dù sao cũng có tình nghĩ mấy năm vợ chồng, đợi đến tương lai. . . Cung Vương vẫn còn nhớ tới con, lại đón con về thì sao?"

Chu Minh Yên thất thần nhìn Bình Nam vương phi, thấp giọng nhẹ nói: "Con biết, mẫu thân. . . Con cũng biết. Nhưng con không nhịn được. . . Con cũng không biết con rốt cuộc như thế nào. . . Con chính là không nhịn được..." Nàng dĩ nhiên biết gây ra những chuyện này chỉ khiến cho nàng càng ngày càng khó khăn. Nhưng chỉ cần vừa nghe đến hôn sự của Mộ Dung Dục và Lý Tri Nghi nàng giống như muốn nổi điên, muốn hung hăng bóp chết Lý Tri Nghi!

"Mẫu thân, con sợ. . . Có quỷ. . . Là Cố Vân Ca, là Cố Vân Ca chết không nhắm mắt, là ả ta muốn hại con! Là ả ta muốn hại chết Lý Tri Nghi, chuyện không liên quan đến con..." Chu Minh Yên thống khổ che mặt khóc thút thít nói.

Bình Nam vương phi cau mày, nếu nói quỷ thần bà không tin. Nếu nói thật sự có quỷ thần, Cố gia cả nhà bị tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội ngày đó thảm thiết đến cỡ nào? Quỷ Hồn Cố gia sớm nên nháo kinh thành nháo đến người ngã ngựa đổ rồi. Huống chi các nàng như người nhà, nhà ai không có chút việc ngấm ngầm xấu xa? Nhưng có ai thật sự gặp quỷ chứ?

Bình Nam vương phi không tin, Chu Minh Yên càng nghĩ càng cảm thấy là thật: "Đúng vậy! Nhất định là như vậy, nhất định là Cố Vân Ca. Nghe nói hôm ả ta chết mặc một thân xiêm áo đỏ thẫm. Ả ta nhất định không cam lòng hóa thành lệ quỷ!"

"Coi như là hóa thành lệ quỷ, cũng nên đi tìm Cung Vương cùng Ninh Vương, nàng ta tìm con làm gì?" Bình Nam vương phi có chút không thể nhịn được nữa nói.

Sắc mặt Chu Minh Yên tái nhợt, cúi đầu giấu mặt dưới mái tóc dài của mình, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Người không biết. . . Người không biết..."

Bình Nam vương phi nhìn nàng thất hồn lạc phách giống như thật sự gặp quỷ, bà thở dài, chỉ đành phải nói: "Được, chờ con được ra ngoài, mẫu thân cùng con đi Báo Quốc Tự mời cao tăng, có được hay không?"

"Cao tăng. . .Đúng vậy, cao tăng. . ." Ánh mắt Chu Minh Yên sáng lên, vội vàng lôi kéo tay Bình Nam vương phi nói: "Bây giờ đi đi! Mẫu thân, người nhanh đi mời cao tăng tới cứu con! Nhanh đi!" Lần này, Chu Minh Yên cũng không giữ Bình Nam vương phi, dùng sức đẩy bà đi ra ngoài. Nếu không phải cách song sắt nàng không làm được gì, Bình Nam vương phi suýt nữa bị nàng đẩy té xuống đất. Nàng cũng không nhìn Bình Nam vương phi, co người trong một góc phòng giam, co lại thành một đoàn nho nhỏ, trong miệng càng không ngừng nói: "Mẫu thân. . . Người nhanh đi, mau tới cứu con..."

Bình Nam vương phi nhìn nữ nhi bộ dáng giống như bị điên, bà chỉ cảm thấy ánh mắt đau xót, vội vàng xoay người đi ra ngoài.

Trong phòng giam u ám, Chu Minh Yên thật thấp giọng tự lẩm bẩm: "Vân Ca. . . Ngươi đừng tới tìm ta, chuyện không liên quan tới ta. . . Không liên quan tới ta..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thịnh Thế Mưu Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook