Quyển 1 - Chương 7: Mộc mẫu dạy con
Phượng Khinh
31/01/2017
Trong viện An Đức yên tĩnh, chỉ còn lại hai mẹ con Mộc lão phu nhân và Mộc
Trường Minh. Mộc Trường Minh ngồi bên dưới, có chút bất an nhìn Mộc lão
phu nhân, thấp giọng nói: "Mẫu thân, ngài có gì muốn nói sao?"
Mộc lão phu nhân hờ hợt nhìn ông một cái, nói: "Mới vừa rồi lão thân không để ý mặt mũi của Tôn Điệp, con mất hứng?"
Mộc Trường Minh vội vàng đứng dậy nói: "Nhi tử không dám, mẫu thân nói quá lời, Điệp nhi nàng...nàng cũng không phải là cố ý, mẫu thân đừng có chấp nhặt với nàng."
"Hồ đồ!" Mộc lão phu nhân trợn mắt nhìn nhi tử, nói: "Không phải là cố ý? Cũng chỉ có con mới nghĩ như thế, con không nghĩ được tại sao lão thân lại kiên trì cho Tứ nha đầu trở lại viện Lan Chỉ sao?"
"Xin mẫu thân chỉ rõ." Mộc Trường Minh cúi đầu.
Mộc lão phu nhân thở dài, nói: "Cái khác không nói, Tứ nha đầu là đích nữ phủ Túc Thành Hầu, mẫu thân của nàng là Tần quốc phu nhân do đích thân hoàng thượng truy phong. Con cũng đừng trách ta là mẫu thân chướng mắt Tôn thị, sau khi Trương thị qua đời, Trương gia sớm đã không còn ai. Nếu thật sự có một kế mẫu (*vợ kế, mẹ kế - Nuy) có kiến thức, nuôi dưỡng đích nữ này cho tốt, tương lai tìm một gia đình khá giả gả qua cũng được đi. Không có liên quan gay gắt với mình, người ngoài có ai mà không khen một tiếng hiền huệ (*phu nữ có đức hạnh, tài đức - Nuy)? Mà con nhìn một chút xem Tôn thị đã làm như thế nào? Mấy năm nay Tứ nha đầu trôi qua thế nào, bị nàng ta nuôi thành cái dạng gì? Ta đã sớm nói với con, xuất thân nha đầu thật sự không thể để lên mặt bàn mà, sớm cưới một kế thất môn đăng hộ đối, nhưng hết lần này tới lần khác, con lại không chịu nghe. Con cho rằng danh tiếng phủ Túc Thành Hầu hiện tại dễ nghe lắm sao?"
Thần sắc Mộc Trường Minh có chút xem thường.
Mộc lão phu nhân cắn răng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: "Con nghĩ rằng Trương gia và Cố gia sụp đổ, con có thể tùy tiện làm loạn? Con đừng quên, Tứ nha đầu họ Mộc chứ không phải họ Trương. Người ngoài chỉ xem nàng là đích nữ Mộc gia, coi như Trương gia đã xuống dốc, con lập tức khắc khe, khắc nghiệt với ngoại tôn nữ (*cháu ngoại gái) người ta, con cho rằng sẽ có danh tiếng tốt hả? Nếu như không phải nể mặt mũi Nhu phi nương nương và có phủ Bình An Quận vương chống đỡ, chỉ bằng điệu bộ hiện giờ của Tôn thị, những tên văn thần kia còn không cho một bãi nước miếng dìm chết con rồi."
Mấy năm nay vừa mới trải qua huyết án Cố gia, những tên văn thần kia đã thu liễm đi rất nhiều, bằng không, coi như phủ Túc Thành Hầu có hậu đài vững chắc sau lưng, chỉ sợ cũng đã sớm bị người ta buộc tội.
Mộc Trường Minh cười làm lành: "Mẫu thân, nhi tử biết sai rồi. Điệp nhi....Nàng cũng là nuốt không trôi cho nên mới...."
Mộc lão phu nhân cười lạnh, nói: "Nàng ta nuốt không trôi cục tức cái gì? Lúc Trương thị còn sống đã từng khắc khe với nàng, làm chuyện có lỗi với nàng sao? Ngay cả đúng như vậy thì lấy xuất thân của nàng có tư cách gì nuốt không trôi? Như thế nào nàng cũng sẽ không nuốt trôi tức giận với lão bà ta đi? Đều là tại con cưng chìu, mới làm thành bộ dáng này! Làm cho lão thân không thể ngốc đầu được với các lão tỷ muội."
Mộc Trường Minh có chút kỳ quái nhìn Mộc lão phu nhân: "Mẫu thân, hôm nay ngài...." Đột nhiên mẫu thân ra mặt cho Thanh Y cũng quá nhiều đi, nếu thật sự thương yên cháu gái hoặc lo lắng cho danh tiếng phủ Túc Thành Hầu, mẫu thân đã sớm nói ra chứ không cần chờ tới ngày hôm nay.
Mộc lão phu nhân thở dài, nhìn Mộc Trường Minh, lắc đầu nói: "Tứ nha đầu rất nhanh sẽ được mười sáu tuổi, nhà bình thường cũng đã sớm đính hôn. Vốn lấy tính tình của Tứ nha đầu, ta nghĩ tùy tiện tìm một người không sai biệt lắm gả đi là được. Nhưng lần này....Ta thấy Tứ nha đầu không phải là không có tâm kế. Thân phận cũng đủ rồi, không khó để tìm một người có gia cảnh tốt gả qua."
"Nhưng mà Cố gia...." Mộc Trường Minh cau mày.
Mộc lão phu nhân trợn mắt nhìn ông, nói: "Ta nói, nàng họ Mộc, không phải họ Trương, càng không có nửa điểm quan hệ với họ Cố!"
Mộc Trường Minh trầm mặt một lúc lâu, thở dài nói: "Cũng được, vậy nghe theo mẫu thân đi."
Mộc lão phu nhân khẽ hừ một tiếng, nói: "Trở về nói cho cái vị con sủng ái, nên tự biết quy củ cho lão thân, đừng có làm chuyện gì mờ ám."
"Dạ, nhi tử đã nhớ."
****
Vốn Tứ tiểu thư sống trong một sân viện nhỏ ngay cả cái tên cũng không có, mà sau khi trở lại lại chuyển tới viện Lan Chỉ, tin tức nhanh chóng lan truyền khắp cả phủ Túc Thành Hầu. Bọn hạ nhân rối rít vụng trộm nghị luận có phải Tứ tiểu thư sắp lật người, một lần nữa lấy được sủng ái của Hầu gia và lão phu nhân. Dù sao coi như Tứ tiểu thư không được sủng ái, cũng là nữ nhi của Tần quốc phu nhân, chính thê của Túc Thành Hầu, mặc dù hôm nay có lão phu nhân ở trên, nhưng mà lấy số tuổi của lão phu nhân còn có thể sống bao nhiêu năm? Hơn nữa, coi như là Mộc lão phu nhân, cũng không dễ dàng đánh vào mặt của Nhu phi nương nương.
Mộc Thanh Y không có trở lại tiểu viện, trực tiếp đi tới viện Lan Chỉ. Viện Lan Chỉ vẫn giống như nhiều năm trước mình tới phủ Túc Thành Hầu, mặc dù Tôn thị đã đuổi biểu muội ra khỏi viện Lan Chỉ, nhưng cuối cùng cũng không dám để cho nữ nhi của bà ta vào ở. Nhìn cảnh vật quen thuộc trước mặt, chỉ có thể cảm thán trong lòng, đúng là cảnh còn người mất.
Châu Nhi đi theo sau lưng Mộc Thanh Y, tò mò đánh giá xung quanh. Nàng là vào phủ sau khi Trương thị qua đời, đợi tới lúc được phái tới hầu hạ tiểu thư thì tiểu thư đã sớm bị đuổi ra viện Lan Chỉ, cho nên nàng cũng không có thấy qua viện Lan Chỉ. Quả nhiên viện Lan Chỉ này không hổ danh là chỗ ở của đích tiểu thư duy nhất Hầu phủ, khắp chỗ đều thanh nhã tinh tế, ngay cả diện tích cũng lớn gấp ba lần tiểu viện bọn họ ở lúc trước.
Viện Lan Chỉ được quét dọn sạch sẽ, trang trí hết sức kỹ lưỡng. Vốn đây là nơi Mộc Trường Minh chuẩn bị cho Mộc Vân Dung đợi xuất giá, trang trí bên trong trừ viện Lan Chỉ vốn có, còn thêm một ít đồ, những thứ này tất nhiên là tiện nghi cho Mộc Thanh Y rồi. Ngay cả dọn dẹp cũng không cần, trực tiếp mang đồ vào là có thể ở. Chỉ cần cho người ta trở lại tiểu viện mang đồ cần dùng tới, nhưng cũng không có nhiều đồ, tự nhiên cũng không gấp gáp.
Dựa vào ghế cạnh cửa sổ, nhìn cảnh quen thuộc bên ngoài, nghĩ tới bộ dạng hổn hển của Mộc Vân Dung sau khi quỳ ở Từ Đường ra ngoài sẽ là như thế nào, liền không nhịn được cúi đầu nhịn cười.
"Y nhi, có chuyện gì cao hứng thế?" Ngoài cửa, truyền tới một giọng nam nhân.
Mộc Thanh Y hơi nhíu mày, quay đầu lại nhìn, đứng lên nói: "Đại ca."
Người tới chính là Mộc Sâm. Năm nay Mộc Sâm đã hai mươi ba tuổi, lớn lên cũng xem như là tuấn lãng. Nhưng Mộc Thanh Y cũng không quá quen thuộc với hắn, trước kia nàng là đích tiểu thư Tướng phủ, tự nhiên không cần để ý tới một thứ tử Hầu phủ. Mà Mộc Sâm cũng không tính là nhân vật danh tiếng lan xa, lúc ở thanh lâu, nàng tự nhiên cũng sẽ không nghe được tin tức của hắn.
"Chúc mừng Tứ muội dời đến chỗ ở tốt." Mộc Sâm mỉm cười đi tới, tiện tay đưa qua một hộp gấm, cười nói: "Đây coi như là quà tặng cho Tứ muội, Tứ muội cũng đừng khách khí."
Châu Nhi nhận hộp gấm đưa tới trước mặt nàng, Mộc Thanh Y mở ra, nhìn thấy bên trong có một chu sai (*trâm cài màu đỏ - Nuy), còn có một tấm ngân phiếu năm mươi lượng. Cầm chu sai lên nhìn một chút, Mộc Thanh Y cười yếu ớt, nói: "Là chu sai của Như Mộng Phường, Đại ca thật mạnh tay, Thanh Y cám ơn Đại ca."
"Ánh mắt Tứ muội thật tốt." Mộc Sâm cười nói: "Trước kia Đại ca thấy Tứ muội không thích đi lại, cũng không tiện quấy rầy. Sau này nếu Tứ muội có chuyện gì cần hỗ trợ, cứ cho người tới nói một tiếng với Đại ca là được."
Mộc Thanh Y gật đầu nhận lễ vật của Mộc Sâm, cười nói: "Tốt, đến lúc đó Thanh Y nhất định sẽ tới tìm Đại ca, chỉ mong Đại ca không ngại Thanh Y phiền toái là tốt."
Mộc Sâm cười một tiếng, nói: "Tứ muội nói đùa, nhưng mà....Tứ muội đúng là có chút không giống như trước kia."
Thần sắc Mộc Thanh Y thong dong, giơ tay sờ ót, nhẹ nhàng thở dài một cái, nói: "Lần này còn không thay đổi, bất quá chỉ là một ý niệm."
Vẻ mặt Mộc Sâm cũng trở nên nghiêm chỉnh, gật đầu nói: "Tứ muội dưỡng bệnh cho tốt, đợi muội khỏe rồi, Đại ca sẽ trở lại thăm muội."
Nói xong, Mộc Sâm cũng không nhiều lời, xoay người cáo từ.
Châu Nhi tò mò nhìn hộp gấm trên bàn, nói: "Tiểu thư, làm sao mà Đại công tử lại tới thăm ngài? Còn tặng lễ vật nặng như vậy?"
Mộc Thanh Y thưởng thức chu sai trong tay, mỉm cười: "Thiên hạ vội vàng, đều vì lợi mà tới. Thiên hạ nhốn nháo, đều vì lợi mà đến. Đại ca tặng ta lễ vật như vậy, dĩ nhiên là hy vọng ta sẽ tặng lại một lễ vật nặng hơn."
Châu Nhi mờ mịt, không nghĩ ra các nàng có thể tặng lại cái gì cho Đại công tử. Chủ tớ các nàng nhiều nhất chỉ có mười mấy bạc, cũng không thể đưa đồ trang trí trong viện Lan Chỉ cho Đại công tử đi?
Không để ý Châu Nhi mờ mịt, Mộc Thanh Y cụp mắt, lạnh nhạt cười yếu ớt: "Ngược lại nhìn Đại ca cũng ngay thẳng, nhưng gan lại không nhỏ, cũng không biết...." Cũng không biết có đủ thông minh hay không. Mộc Sâm cũng có thể, nhưng dưới gối Mộc Trường Minh có ba nhi tử, bốn nữ nhi, xuất sắc nhất chính là một trai hai gái do Tôn thị sinh ra. Hai thứ nữ của Mộc Trường Minh đã xuất giá, còn có một thứ đệ Mộc Kha mới mười một tuổi, Mộc Sâm muốn vị trí Túc Thành Hầu, cũng chỉ có thể hợp tác với nàng, nếu không chỉ chờ Mộc Linh kế thừa tước vị trong tương lai, hoàn toàn có thể giẫm nát hắn dưới chân.
Nhìn hai tay nhỏ trắng nõn, Mộc Thanh Y không khỏi cười khổ, tổ phụ, từ nhỏ ngài dạy Vân Ca như dạy một nam nhi, Vân Ca mà giống như năm xưa, không đấu lại bọn họ, cũng thật là có lỗi với sự dạy bảo của tổ phụ rồi.
Mộc lão phu nhân hờ hợt nhìn ông một cái, nói: "Mới vừa rồi lão thân không để ý mặt mũi của Tôn Điệp, con mất hứng?"
Mộc Trường Minh vội vàng đứng dậy nói: "Nhi tử không dám, mẫu thân nói quá lời, Điệp nhi nàng...nàng cũng không phải là cố ý, mẫu thân đừng có chấp nhặt với nàng."
"Hồ đồ!" Mộc lão phu nhân trợn mắt nhìn nhi tử, nói: "Không phải là cố ý? Cũng chỉ có con mới nghĩ như thế, con không nghĩ được tại sao lão thân lại kiên trì cho Tứ nha đầu trở lại viện Lan Chỉ sao?"
"Xin mẫu thân chỉ rõ." Mộc Trường Minh cúi đầu.
Mộc lão phu nhân thở dài, nói: "Cái khác không nói, Tứ nha đầu là đích nữ phủ Túc Thành Hầu, mẫu thân của nàng là Tần quốc phu nhân do đích thân hoàng thượng truy phong. Con cũng đừng trách ta là mẫu thân chướng mắt Tôn thị, sau khi Trương thị qua đời, Trương gia sớm đã không còn ai. Nếu thật sự có một kế mẫu (*vợ kế, mẹ kế - Nuy) có kiến thức, nuôi dưỡng đích nữ này cho tốt, tương lai tìm một gia đình khá giả gả qua cũng được đi. Không có liên quan gay gắt với mình, người ngoài có ai mà không khen một tiếng hiền huệ (*phu nữ có đức hạnh, tài đức - Nuy)? Mà con nhìn một chút xem Tôn thị đã làm như thế nào? Mấy năm nay Tứ nha đầu trôi qua thế nào, bị nàng ta nuôi thành cái dạng gì? Ta đã sớm nói với con, xuất thân nha đầu thật sự không thể để lên mặt bàn mà, sớm cưới một kế thất môn đăng hộ đối, nhưng hết lần này tới lần khác, con lại không chịu nghe. Con cho rằng danh tiếng phủ Túc Thành Hầu hiện tại dễ nghe lắm sao?"
Thần sắc Mộc Trường Minh có chút xem thường.
Mộc lão phu nhân cắn răng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: "Con nghĩ rằng Trương gia và Cố gia sụp đổ, con có thể tùy tiện làm loạn? Con đừng quên, Tứ nha đầu họ Mộc chứ không phải họ Trương. Người ngoài chỉ xem nàng là đích nữ Mộc gia, coi như Trương gia đã xuống dốc, con lập tức khắc khe, khắc nghiệt với ngoại tôn nữ (*cháu ngoại gái) người ta, con cho rằng sẽ có danh tiếng tốt hả? Nếu như không phải nể mặt mũi Nhu phi nương nương và có phủ Bình An Quận vương chống đỡ, chỉ bằng điệu bộ hiện giờ của Tôn thị, những tên văn thần kia còn không cho một bãi nước miếng dìm chết con rồi."
Mấy năm nay vừa mới trải qua huyết án Cố gia, những tên văn thần kia đã thu liễm đi rất nhiều, bằng không, coi như phủ Túc Thành Hầu có hậu đài vững chắc sau lưng, chỉ sợ cũng đã sớm bị người ta buộc tội.
Mộc Trường Minh cười làm lành: "Mẫu thân, nhi tử biết sai rồi. Điệp nhi....Nàng cũng là nuốt không trôi cho nên mới...."
Mộc lão phu nhân cười lạnh, nói: "Nàng ta nuốt không trôi cục tức cái gì? Lúc Trương thị còn sống đã từng khắc khe với nàng, làm chuyện có lỗi với nàng sao? Ngay cả đúng như vậy thì lấy xuất thân của nàng có tư cách gì nuốt không trôi? Như thế nào nàng cũng sẽ không nuốt trôi tức giận với lão bà ta đi? Đều là tại con cưng chìu, mới làm thành bộ dáng này! Làm cho lão thân không thể ngốc đầu được với các lão tỷ muội."
Mộc Trường Minh có chút kỳ quái nhìn Mộc lão phu nhân: "Mẫu thân, hôm nay ngài...." Đột nhiên mẫu thân ra mặt cho Thanh Y cũng quá nhiều đi, nếu thật sự thương yên cháu gái hoặc lo lắng cho danh tiếng phủ Túc Thành Hầu, mẫu thân đã sớm nói ra chứ không cần chờ tới ngày hôm nay.
Mộc lão phu nhân thở dài, nhìn Mộc Trường Minh, lắc đầu nói: "Tứ nha đầu rất nhanh sẽ được mười sáu tuổi, nhà bình thường cũng đã sớm đính hôn. Vốn lấy tính tình của Tứ nha đầu, ta nghĩ tùy tiện tìm một người không sai biệt lắm gả đi là được. Nhưng lần này....Ta thấy Tứ nha đầu không phải là không có tâm kế. Thân phận cũng đủ rồi, không khó để tìm một người có gia cảnh tốt gả qua."
"Nhưng mà Cố gia...." Mộc Trường Minh cau mày.
Mộc lão phu nhân trợn mắt nhìn ông, nói: "Ta nói, nàng họ Mộc, không phải họ Trương, càng không có nửa điểm quan hệ với họ Cố!"
Mộc Trường Minh trầm mặt một lúc lâu, thở dài nói: "Cũng được, vậy nghe theo mẫu thân đi."
Mộc lão phu nhân khẽ hừ một tiếng, nói: "Trở về nói cho cái vị con sủng ái, nên tự biết quy củ cho lão thân, đừng có làm chuyện gì mờ ám."
"Dạ, nhi tử đã nhớ."
****
Vốn Tứ tiểu thư sống trong một sân viện nhỏ ngay cả cái tên cũng không có, mà sau khi trở lại lại chuyển tới viện Lan Chỉ, tin tức nhanh chóng lan truyền khắp cả phủ Túc Thành Hầu. Bọn hạ nhân rối rít vụng trộm nghị luận có phải Tứ tiểu thư sắp lật người, một lần nữa lấy được sủng ái của Hầu gia và lão phu nhân. Dù sao coi như Tứ tiểu thư không được sủng ái, cũng là nữ nhi của Tần quốc phu nhân, chính thê của Túc Thành Hầu, mặc dù hôm nay có lão phu nhân ở trên, nhưng mà lấy số tuổi của lão phu nhân còn có thể sống bao nhiêu năm? Hơn nữa, coi như là Mộc lão phu nhân, cũng không dễ dàng đánh vào mặt của Nhu phi nương nương.
Mộc Thanh Y không có trở lại tiểu viện, trực tiếp đi tới viện Lan Chỉ. Viện Lan Chỉ vẫn giống như nhiều năm trước mình tới phủ Túc Thành Hầu, mặc dù Tôn thị đã đuổi biểu muội ra khỏi viện Lan Chỉ, nhưng cuối cùng cũng không dám để cho nữ nhi của bà ta vào ở. Nhìn cảnh vật quen thuộc trước mặt, chỉ có thể cảm thán trong lòng, đúng là cảnh còn người mất.
Châu Nhi đi theo sau lưng Mộc Thanh Y, tò mò đánh giá xung quanh. Nàng là vào phủ sau khi Trương thị qua đời, đợi tới lúc được phái tới hầu hạ tiểu thư thì tiểu thư đã sớm bị đuổi ra viện Lan Chỉ, cho nên nàng cũng không có thấy qua viện Lan Chỉ. Quả nhiên viện Lan Chỉ này không hổ danh là chỗ ở của đích tiểu thư duy nhất Hầu phủ, khắp chỗ đều thanh nhã tinh tế, ngay cả diện tích cũng lớn gấp ba lần tiểu viện bọn họ ở lúc trước.
Viện Lan Chỉ được quét dọn sạch sẽ, trang trí hết sức kỹ lưỡng. Vốn đây là nơi Mộc Trường Minh chuẩn bị cho Mộc Vân Dung đợi xuất giá, trang trí bên trong trừ viện Lan Chỉ vốn có, còn thêm một ít đồ, những thứ này tất nhiên là tiện nghi cho Mộc Thanh Y rồi. Ngay cả dọn dẹp cũng không cần, trực tiếp mang đồ vào là có thể ở. Chỉ cần cho người ta trở lại tiểu viện mang đồ cần dùng tới, nhưng cũng không có nhiều đồ, tự nhiên cũng không gấp gáp.
Dựa vào ghế cạnh cửa sổ, nhìn cảnh quen thuộc bên ngoài, nghĩ tới bộ dạng hổn hển của Mộc Vân Dung sau khi quỳ ở Từ Đường ra ngoài sẽ là như thế nào, liền không nhịn được cúi đầu nhịn cười.
"Y nhi, có chuyện gì cao hứng thế?" Ngoài cửa, truyền tới một giọng nam nhân.
Mộc Thanh Y hơi nhíu mày, quay đầu lại nhìn, đứng lên nói: "Đại ca."
Người tới chính là Mộc Sâm. Năm nay Mộc Sâm đã hai mươi ba tuổi, lớn lên cũng xem như là tuấn lãng. Nhưng Mộc Thanh Y cũng không quá quen thuộc với hắn, trước kia nàng là đích tiểu thư Tướng phủ, tự nhiên không cần để ý tới một thứ tử Hầu phủ. Mà Mộc Sâm cũng không tính là nhân vật danh tiếng lan xa, lúc ở thanh lâu, nàng tự nhiên cũng sẽ không nghe được tin tức của hắn.
"Chúc mừng Tứ muội dời đến chỗ ở tốt." Mộc Sâm mỉm cười đi tới, tiện tay đưa qua một hộp gấm, cười nói: "Đây coi như là quà tặng cho Tứ muội, Tứ muội cũng đừng khách khí."
Châu Nhi nhận hộp gấm đưa tới trước mặt nàng, Mộc Thanh Y mở ra, nhìn thấy bên trong có một chu sai (*trâm cài màu đỏ - Nuy), còn có một tấm ngân phiếu năm mươi lượng. Cầm chu sai lên nhìn một chút, Mộc Thanh Y cười yếu ớt, nói: "Là chu sai của Như Mộng Phường, Đại ca thật mạnh tay, Thanh Y cám ơn Đại ca."
"Ánh mắt Tứ muội thật tốt." Mộc Sâm cười nói: "Trước kia Đại ca thấy Tứ muội không thích đi lại, cũng không tiện quấy rầy. Sau này nếu Tứ muội có chuyện gì cần hỗ trợ, cứ cho người tới nói một tiếng với Đại ca là được."
Mộc Thanh Y gật đầu nhận lễ vật của Mộc Sâm, cười nói: "Tốt, đến lúc đó Thanh Y nhất định sẽ tới tìm Đại ca, chỉ mong Đại ca không ngại Thanh Y phiền toái là tốt."
Mộc Sâm cười một tiếng, nói: "Tứ muội nói đùa, nhưng mà....Tứ muội đúng là có chút không giống như trước kia."
Thần sắc Mộc Thanh Y thong dong, giơ tay sờ ót, nhẹ nhàng thở dài một cái, nói: "Lần này còn không thay đổi, bất quá chỉ là một ý niệm."
Vẻ mặt Mộc Sâm cũng trở nên nghiêm chỉnh, gật đầu nói: "Tứ muội dưỡng bệnh cho tốt, đợi muội khỏe rồi, Đại ca sẽ trở lại thăm muội."
Nói xong, Mộc Sâm cũng không nhiều lời, xoay người cáo từ.
Châu Nhi tò mò nhìn hộp gấm trên bàn, nói: "Tiểu thư, làm sao mà Đại công tử lại tới thăm ngài? Còn tặng lễ vật nặng như vậy?"
Mộc Thanh Y thưởng thức chu sai trong tay, mỉm cười: "Thiên hạ vội vàng, đều vì lợi mà tới. Thiên hạ nhốn nháo, đều vì lợi mà đến. Đại ca tặng ta lễ vật như vậy, dĩ nhiên là hy vọng ta sẽ tặng lại một lễ vật nặng hơn."
Châu Nhi mờ mịt, không nghĩ ra các nàng có thể tặng lại cái gì cho Đại công tử. Chủ tớ các nàng nhiều nhất chỉ có mười mấy bạc, cũng không thể đưa đồ trang trí trong viện Lan Chỉ cho Đại công tử đi?
Không để ý Châu Nhi mờ mịt, Mộc Thanh Y cụp mắt, lạnh nhạt cười yếu ớt: "Ngược lại nhìn Đại ca cũng ngay thẳng, nhưng gan lại không nhỏ, cũng không biết...." Cũng không biết có đủ thông minh hay không. Mộc Sâm cũng có thể, nhưng dưới gối Mộc Trường Minh có ba nhi tử, bốn nữ nhi, xuất sắc nhất chính là một trai hai gái do Tôn thị sinh ra. Hai thứ nữ của Mộc Trường Minh đã xuất giá, còn có một thứ đệ Mộc Kha mới mười một tuổi, Mộc Sâm muốn vị trí Túc Thành Hầu, cũng chỉ có thể hợp tác với nàng, nếu không chỉ chờ Mộc Linh kế thừa tước vị trong tương lai, hoàn toàn có thể giẫm nát hắn dưới chân.
Nhìn hai tay nhỏ trắng nõn, Mộc Thanh Y không khỏi cười khổ, tổ phụ, từ nhỏ ngài dạy Vân Ca như dạy một nam nhi, Vân Ca mà giống như năm xưa, không đấu lại bọn họ, cũng thật là có lỗi với sự dạy bảo của tổ phụ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.