Thịnh Thế Phong Hoa

Quyển 1 - Chương 67: Chu Tước thánh giả làm khó dễ

Vô Ý Bảo Bảo

09/04/2015

“Người đoán xem?” Bạch Phong Hoa cười lạnh nhạt, không lập tức đáp lại ngay.

“Cửu cấp chiến khí sao?”

“Cửu cấp là cao nhất?”

“Là cấp mười ba!” Nhị trưởng lão hét lớn một tiếng.

“Mười ba cái gì a, nếu ta đã tới cấp mười ba, ta đã đột phá thăng thiên rồi”. Bạch Phong Hoa tức giận nói.

“Rốt cuộc là bao nhiêu? Vì sao chúng ta nhìn không thấu?” Đại trưởng lão sốt ruột hỏi.

Bạch Phong Hoa mỉm cười, nắm Trường Không kiếm, đột nhiên cả người không cử động, sau đó vận toàn lực phóng ra một luồng chiến khí, đem toàn bộ quảng trường vốn đang u ám trở nên sáng rỡ như ban ngày. Bạch Phong Hoa cầm trong tay Trường Không kiếm nhẹ nhàng giơ lên, Trường Không kiếm phát ra tiếng vang nhỏ, đột nhiên tỏa cửu sắc kỳ quang chói mắt. Chiến khí cùng kiếm khí đan vào cùng nhau, hướng chư vị trưởng lão trấn áp làm bọn họ cơ hồ hít thở không thông.

“Thập cấp cao nhất!” Đại trưởng lão tay nhè nhẹ run. Chỉ mới trong một tháng, chính là bế quan một tháng mà thôi, cư nhiên nàng đã đột phá hai cấp chiến khí! Đạt tới thập cấp cao nhất, cách cấp mười một cũng không xa! Đáng sợ thật, sao lại có sự đột phá đáng kinh ngạc như thế ở trên người đồ đệ của mình? Nếu nói nhị trưởng lão chính là thiên tài trăm năm khó có được, thì Bạch Phong Hoa kia là kỳ tài ngàn năm! ( S: Phong Hoa mà lại =))

Vài vị trưởng lão kinh ngạc nhìn Bạch Phong Hoa, tưởng như đến cả nửa ngày không nói được nên lời.

Bạch Phong Hoa thu hồi chiến khí, chờ cho kiếm khí tiêu tán, rồi mới cười nói: “Các ngài nhìn không được, là vì ta vừa rồi tự giấu tu vi. Chứ không phải là ta quá cường đại đến nỗi các vị trưởng lão nhìn không thấu.”

“Cái gì? Ngươi có thể làm được như vậy? Làm lại một lần nữa đi.” Nhị trưởng lão kinh ngạc không thôi, trong giọng nói càng nói càng không thể tin. Làm sao có thể tự giấu tu vi của chính mình? Hắn còn không thể làm được.

Ngay sau đó, Bạch Phong Hoa cả người phát ra hơi thở bình thường như cũ, thoạt nhìn tựa hồ sâu không lường được.

“Như vậy tu vi của ta bị giấu đi làm cho người ta nhìn không thấu, còn có thể giấu đến khi hoàn toàn biến mất.” Bạch Phong Hoa nói hết lời, sau đó đem Trường Không kiếm đeo vào bên hông, quả nhiên tu vi cả người nàng thoạt nhìn hoàn toàn bình thường, tựa hồ như người thường.

“Ngươi làm như thế nào? Ở bên trong rốt cuộc gặp cái gì rồi?” Nhị trưởng lão vội vàng hỏi nói.

“Bí mật.” Bạch Phong Hoa cười gian, vươn tay kéo vạt tóc trên trán rồi đáp, “Ta giờ phải đi tắm rửa, cả người dơ không chịu nổi”.

Bạch Phong Hoa dứt lời liền chạy đi ra ngoài, để lại là những gương mặt kinh ngạc đến hóa đá của các trưởng lão.

Bạch Phong Hoa tâm tình rất tốt, cười thầm một mình rồi hướng sân đi đến. Che giấu thực lực đồng thời thể hiện thực lực cường hãn, thật sự là một bí kíp rất trân quý. Về sau mà dùng thật đúng là vô cùng tiện lợi.

Nằm thư thái trong thùng nước ấm, Bạch Phong Hoa chậm rãi nhắm mắt lại. Tại nơi nàng bế quan, có rất nhiều sự kiện phát sinh, nàng tuyệt không tưởng tượng ra được. Chỉ có thể khẳng định, mỗi người vào sẽ không thể đều có được một kết quả như nhau.

Tẩy trần sạch sẽ xong, Bạch Phong Hoa thích ý cười híp mắt, mặc quần áo vào. Vào thời điểm nàng thắt đai lưng, cửa phòng lại bị mở ra bất thình lình. Nam Cung Vân khuôn mặt đầy vẻ hưng phấn thò đầu vào.

“Sư muội…” Nam Cung Vân vừa hô lên vừa bước vào. Phong Hoa tức giận, đem Trường Không kiếm ném sát tới khuôn mặt Nam Cung Vân, treo lủng lẳng ở trên cửa.

“Ngươi muốn chết sao?” Bạch Phong Hoa thanh âm tràn đầy sát khí. Nếu không nhanh một bước, có phải hay không tên sư huynh quái quỷ này đang vào đúng lúc nàng tắm? “Ta đã nói rồi, muốn vào thì phải gõ cửa”.

“Ặc, ha ha, ta vào vì ta có điểm kích động quá.” Nam Cung Vân cười ngượng ngùng, lấy tay sờ sờ mặt, lòng sợ hãi nhìn thanh Trường Không kiếm kia đang treo lủng lẳng trên cánh cửa.

“Chuyện gì làm ngươi kích động như vậy?” Bạch Phong Hoa thắt lại đai lưng, vẻ mặt sắc lạnh, rồi vẫy thanh trường Không kiếm đang treo ở cửa phòng quay lại. Sau đó, kiếm thần cứ như thế bay đến trên tay nàng.

“Vừa rồi sư phụ bảo ta nói cho ngươi, có cô nương tên là Lâm Sở Sở đi tìm ngươi. Nói mười ngày sau, đến phong tín tử sẽ có tin tức của thanh ảnh diệu tử, đó là thứ ngươi muốn tìm.” Nói tới đây, Nam Cung Vân kích động, “Thanh ảnh diệu tử, thật sự có thật sao? Thật sự tồn tại sao? Mang ta cùng ngươi đi xem được không, là ở nơi nào? Sư phụ nói người nọ bảo nói vậy là ngươi tự khắc hiểu.”

Bạch Phong Hoa nghe đến Thanh ảnh diệu tử, đồng tử phút chốc co rút lại. Thanh ảnh diệu tử! Phong tín tử cứ như vậy muốn tổ chức bán đấu giá sao? Bởi vì chính nàng hỏi thăm tin tức từ lão nhân kia, vậy nên Lâm Sở Sở cũng biết. Nàng cố ý chạy tới báo tin cho chính mình, đây là chủ ý gì?

“Từ khi nào thì người kia đến nói cho sư phụ ?” Bạch Phong Hoa nhíu mày nghiêm túc hỏi.

“Tính thời gian, hẳn là còn bảy ngày. Ngươi bế quan ngày hai mươi bảy, hôm sau cô nương đó tới tìm ngươi .” Nam Cung Vân trên mặt vẫn là rất hưng phấn, “Mang ta đi a, sư muội, mang ta đi đi. Ta cũng muốn nhìn thấy thanh ảnh diệu tử.”

“Ngươi biết cái đó sao?” Bạch Phong Hoa ngồi xuống, cầm Trường Không kiếm trong tay đặt ở trên bàn, thản nhiên hỏi. Trong lòng lại kinh ngạc vô cùng, khẩu khí của Nam Cung Vân, tựa hồ là biết vị dược liệu này.

“Từng nghe qua, đây là loại dược liệu có vẻ bề ngoài rất đẹp, trên đời có một không hai, trên thế gian này bảo đảm tìm không thấy vài cọng. Nghe nói ăn vào về sau có thể tăng trưởng tu vi rất lớn, thậm chí còn có khả năng có thể đột phá nhất cấp, mặc kệ là bản thân tu vi mới cấp 1, ăn vào liền có thể đột phá nhất cấp a.” Nam Cung Vân hưng phấn xoa hai tay vào nhau.

“Ngươi muốn ăn sao?” Bạch Phong Hoa ánh mắt sắc lạnh liếc Nam Cung Vân, trong lòng rung động cùng nghi hoặc, Nam Cung Vân rốt cuộc làm sao lại biết được tác dụng của thanh ảnh diệu tử.

“Ha ha, ta thật ra không muốn ăn. Là vầy, bề ngoài của thanh ảnh diệu tử phi thường xinh đẹp, trồng ở trong chậu hoa sẽ tuyệt lắm! Loài dược thảo này thay đổi màu sắc theo sắc trời, buổi sáng là màu tím nhạt, đến ban đêm đã là màu tím đậm. Tin tức này là do phong tín tử quảng cáo mà.” Nam Cung Vân rung đùi đắc ý nói, “Thanh ảnh diệu tử kỳ thật có thể giải ngàn loại độc dược, ta muốn đi xem, có thể hay không giải trừ thiên tằm độc. Chuyện đồn đại về việc tăng trưởng tu vi, kỳ thật có thể đều là giả.”

“Độc của Tiểu Điệp, ngươi nghiên cứu được gì rồi?” Bạch Phong Hoa hỏi.

“Kịch độc vô cùng, không có giải dược gì có thể giải. Hơn nữa rất kỳ quái, độc dược của nàng ăn vào lại thay đổi hoàn toàn khi xuất ra. Độc tính thay đổi, công hiệu cũng thay đổi.” Nam Cung Vân nhắc tới vấn đề này, sắc mặt trở nên rất nghiêm túc.

“Có giải dược a, con gà ngốc này, nước miếng của nàng chính là giải dược.” Bạch Phong Hoa tức giận nói.

“Cái gì? !” Nam Cung Vân kinh ngạc cơ hồ nhảy dựng lên, “Ta như thế nào không biết? Trên sách ghi lại phân của thiên tằm chính là vật cực độc trong thiên hạ, cũng không nói giải dược chính là nước miếng của nàng a.”

“Tên ngốc, ta như vậy lại đi nói láo ngươi, vô cớ tùy tiện bịa đặt chuyện sao?” Thanh âm lanh lảnh của Tiểu Điệp từ bên tai Phong Hoa vang lên, tiếp lời Bạch Phong Hoa.

“Hiện tại ngươi đã biết có giải dược, liền đi ra ngoài đi.” Bạch Phong Hoa vẫy tay đuổi người.

“Mang ta đi đi, sư muội, ta cũng muốn đi xem.” Nam Cung Vân vẫn chưa từ bỏ ý định, “Sư muội, mang ta đi đi, ta muốn tận mắt chứng kiến thanh ảnh diệu tử.”

“Đem ngươi theo có gì tốt?” Bạch Phong Hoa nhún chân, nhíu mày ra vẻ mặc cả.

“Ta, ta cho thiên tằm ăn rất nhiều món ngon.” Nam Cung Vân nhíu mày nghĩ nghĩ rồi đành thốt ra những lời này.

“Cái này thì có gì là tốt, ngươi muốn phân của nàng thì tất nhiên sẽ cho nàng nhiều thức ăn rồi”. Bạch Phong Hoa nghĩ rồi đáp. “Về sau ngươi luyện chế dược, ta thích loại nào ta sẽ chọn.”

“Người thật là hắc ám, haiz, đành vậy đi.” Nam Cung Vân gắt gao nhìn Bạch Phong Hoa, nói ra những lời này mà thật tâm không đành lòng chút nào.

“Ta vốn hắc ám vậy mà.” Bạch Phong Hoa ha ha cười, nhún vai nói, “Có đi hay là không? Thanh ảnh diệu tử có lẽ bỏ qua lần này ngươi đời này sẽ cũng không còn cơ hội chiêm ngưỡng nha.”

“Đi, vì sao không đi a.” Nam Cung Vân thở phì phì đập bàn, “Khi nào thì đi?”

“Chút nữa thôi.” Bạch Phong Hoa trên mặt thu lại ánh cười, nghiêm trang nói.

Nam Cung Vân nao nao, cứ như vậy đi ngay? Thanh ảnh diệu tử kia đối nàng mà nói thật sự trọng yếu như vậy sao?

Bạch Phong Hoa trong lòng tính toán thời gian, còn có bảy ngày, vấn đề là căn bản không biết nơi đấu giá kia là chỗ nào, có đến kịp hay không? Nhưng Bạch Phong Hoa suy luận, nếu Lâm Sở Sở mười ngày trước mới đến nói cho nàng, như vậy địa điểm đấu giá hẳn chỉ cách không xa.

Bạch Phong Hoa nhìn Trường Không kiếm, thuận tay lấy vỏ bảo kiếm trước kia của nàng, đem Trường Không kiếm tra vào. Trường Không kiếm thân khẽ rúng động, tỏ ý phản đối.

“Ngươi phản đối ư? Yên lặng cho ta. Lần này xuất môn tai mắt nhiều, ngươi không làm vậy sẽ gây cho ta rất nhiều phiến toái đấy?” Bạch Phong Hoa căn dặn Trường Không kiếm, “Đừng nháo, trở về ta cam đoan tìm cho ngươi một vỏ kiếm xứng đáng“.

Trường Không kiếm nghe nàng nói mới bình tĩnh lại, chấp nhận chui vào vỏ kiếm trước kia của Bạch Phong Hoa.

Nam Cung Vân xem xong, sửng sốt, đây chính là thần khí sao? Thần khí đúng là có ý thức rõ ràng.



“Đi nói cho sư phụ một tiếng, sau đó mới xuất hành.” Bạch Phong Hoa đứng dậy bắt đầu nhanh nhẹn thu dọn hành lý.

Bạch Phong Hoa gói ghém hành trang xong thẳng hướng thiên điện của tam trưởng lão, tìm Bạch Tử Mặc giải thích, cũng để hắn có thể thông báo cho mọi người. Sau đó mới trở về bên cạnh Nam Cung Vân.

“Đi vài ngày sao?” Nhị trưởng lão nhìn Bạch Phong Hoa trầm giọng hỏi. Đây chính là đồ đệ trân quý luôn làm lão hoan hỉ, lần xuất quan này làm cho lão rất là lo lắng.

“Ta cũng không biết, lấy được thứ ta muốn ta sẽ trở về.” Bạch Phong Hoa vẻ mặt ngưng trọng nói, “Sư phụ, cái này đối với ta mà nói là vật vô cùng quan trọng.”

“Tốt rồi, đi sớm về sớm. Trên đường chú ý an toàn.” Nhị trưởng lão có chút lo lắng. Bạch Phong Hoa cầm trong tay thần khí mà thiên hạ hầu như đều biết rõ. Hơn nữa, nàng lại có màu da đặc biệt như thế, tất nhiên những kẻ mơ ước đoạt được thần khí sẽ rất dễ dàng nhận ra nàng. Cho dù Bạch Phong Hoa hiện tại là chiến khí cấp mười ở ngưỡng cao nhất, nhưng nếu đối thủ là kẻ mạnh, tất nhiên sẽ dữ nhiều lành ít.

Nghĩ đến đây, nhị trưởng lão có chút do dự nói: “Phong Hoa, bằng không ta cùng ngươi đi một chuyến.”

Bạch Phong Hoa hiểu được tâm ý của nhị trưởng lão, trong lòng cảm khái, đáp: “Sư phụ, chẳng lẽ ta về sau xuất môn đều phải có người bảo hộ mới có thể sao? Thần khí là dễ dàng như vậy bị cướp đi sao? Hơn nữa, người yên tâm, ta có thể có biện pháp đối phó được.”

“Hả?” Nhị trưởng lão sửng sốt, nghi hoặc nói: “Biện pháp gì?”

“Đây này, sư phụ.” Bạch Phong Hoa hé vật nàng đang muốn khoe vào mặt nhị trưởng lão, hỏi, “Sư phụ thấy thế nào?”

“Ngươi, ngươi làm sao có được?” Nhị trưởng lão kinh ngạc hỏi.

Bạch Phong Hoa không trả lời, hỏi ngược lại: “Như thế nào, lúc này sư phụ cũng không cần lo lắng cho ta nữa phải không?”

“Nhưng là sư huynh của ngươi, hắn ở bên cạnh ngươi, người khác ngay lập tức sẽ nhận ra thân phận ngươi.” Nhị trưởng lão lo lắng nói, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào vật trong hành trang của Bạch Phong Hoa, ánh mắt không hề rời đi. Mặt nạ mà nàng có được vô cùng sống động, giá trị làm ra chúng xa xỉ không nói, căn bản chính là có mắt cũng không thể nhận ra thật giả. Bạch Phong Hoa rốt cuộc là làm sao mà có được.

“Sư phụ, nếu muốn ta sau này có thể cho sự phụ mượn dùng.” Bạch Phong Hoa lại hé mặt nạ ra, làm nhị trưởng lão nhìn mê đắm đến trật cả khớp cằm.

Nam Cung Vân tiếp nhận mặt nạ, có chút chán ghét. Sau mới nhận ra mặt nạ Bạch Phong Hoa đưa là một khuôn mặt mỹ nam tử, thái độ trở nên rất hài lòng!

“Khoan hãy mang.” Bạch Phong Hoa đảo cặp mắt trắng dã, “Chờ đi ra ngoài rồi mới mang vào.”

“Được.” Nam Cung Vân vẻ mặt nghiêm túc, đem mặt nạ thu về.

“Tốt lắm, như vậy ta an tâm rồi. Đúng rồi, Phong Hoa, ở bên ngoài nhớ phải chiếu cố sư huynh ngươi.” Nhị trưởng lão trong lòng rốt cục yên tâm, đội mặt nạ của Bạch Phong Hoa tất nhiên sẽ không bị người ta nhận ra thân phận được.

“A?” Bạch Phong Hoa hét lên, Chiếu cố sư huynh cho tốt? Lời này nói sai rồi đúng không? Không phải là ngược lại sao? Nhưng về sau, Phong Hoa mới biết sư phụ nói vậy là ý tứ gì.

Bạch Phong Hoa cùng Nam Cung Vân trực tiếp hướng đại môn thánh điện mà đi. Nhưng ngay ở thánh cửa đại điện lại đụng phải một người, đó là —— Chu Tước thánh giả.

“Bạch Phong Hoa, ngươi là muốn đi đâu?” Chu Tước thánh giả nhìn Bạch Phong Hoa cùng Nam Cung Vân vội vàng đi ra ngoài, chắn trước mặt bọn họ lạnh giọng hỏi.

“Thánh giả đại nhân.” Bạch Phong Hoa thản nhiên thi lễ, trái lại Nam Cung Vân chỉ nhìn ngang đầu, liếc mắt nhìn Chu Tước thánh giả không thèm mở lời.

“Ta hỏi ngươi đi nơi nào?” Chu Tước thánh giả nhíu mày có chút không kiên nhẫn nói: “Ngươi bỗng nhiên biến mất một tháng, hiện tại vừa xuất hiện lại đi ra ngoài. Ngươi đó, cả tháng trời chẳng làm gì? Hiện tại lại muốn đi?” Chuyện Bạch Phong Hoa bế quan, chỉ có sáu vị trưởng lão biết, những người khác bao gồm cả Chu Tước thánh giả đều không rõ.

“Ta đi ra ngoài làm chút việc.” Bạch Phong Hoa thản nhiên trả lời.

“Làm chuyện gì? Ngươi thân là Thiên tru sứ giả, chuyện ngươi phải làm chính là theo bên người ta. Nếu ta không rảnh xử lý công việc mới phân phó cho ngươi làm. Ngươi hiện tại chưa được ta cho phép, lại muốn đi đâu?” Chu Tước thánh giả nhìn Bạch Phong Hoa trong tay nắm bảo kiếm, sâu trong đáy mắt liền hiện lên tia oán hận.

“Là sư phó phân công ta đi ra ngoài bàn bạc công việc.” Bạch Phong Hoa trước mắt cũng không muốn cùng Chu Tước thánh giả tranh cãi, cho nên vẫn trả lời bình thản. Đối với việc thay đối của Chu Tước thánh giả, Phong Hoa ngay lập tức nhận ra. Chính là không nói toạc ra mà thôi. Nàng chiếm được thần khí, Chu Tước thánh giả trong lòng tất nhiên sẽ không thoải mái. Nếu bị nàng biết tu vi của Phong Hoa ở trong khoảng thời gian ngắn tăng lên nhiều như vậy, chỉ sợ nàng sẽ không đơn giản chỉ làm khó dễ nàng chừng ấy. Đến lúc đó có thể nàng ta còn xuống tay hạ sát Phong Hoa cũng không phải là chuyện lạ.

“Có chuyện gì quan trọng hơn chuyện công việc của ta? Ngươi hiện tại lập tức cùng ta trở về, ta có việc cho ngươi làm.” Chu Tước thánh giả khí thế bức người thanh âm lạnh lẽo nói.

“Ta e là không được, Thánh giả Đại nhân, ta quả thật có chuyện quan trọng muốn làm.” Bạch Phong Hoa thái độ như trước bình thản.

“Thiên tru sứ giả! Ngươi không được quên thân phận của ngươi, cũng không nên quên những gì ngươi có ngày hôm nay là do Thánh giả Đại nhân ban cho ngươi!” Một thị vệ bên cạnh Chu Tước thánh giả lên giọng, giọng điệu nghiêm khắc. Chu Tước thánh giả phía sau sắc mặt càng trở nên khó chịu đến cực điểm.

“Hừ…” Nam Cung Vân ở phía sau lại cười rộ lên, lạnh lùng nói: “Ngươi đã cho sư muội ta cái gì? Cho dù không có cái gọi là ân huệ mà ngươi nói, nàng cũng thế, đều có thể có hôm nay. Như thế nào, nhìn đến nàng đoạt được thần khí, trở nên ghen tị sao? Nhân cơ hội này muốn báo thù?”

Khi Nam Cung Vân cất tiếng, Chu Tước thánh giả lẫn bốn gã thị vệ bên người sắc mặt tất cả đều thay đổi. Chỉ vì Nam Cung Vân chưa bao giờ vì người khác mà mở miệng, lại càng không ngờ hắn xuất môn đi ra ngoài cùng nữ nhân đó. Hôm nay cư nhiên vì Bạch Phong Hoa mở miệng, hơn nữa lời nói lại sắc bén, ngoan độc như thế.

“Ta, ta không rõ ngươi nói cái gì…” Chu Tước thánh giả sắc mặt có chút trắng bệch.

“Ta không quan tâm ngươi có hiểu hay không, lập tức biến mất trước mắt ta, nếu không chớ có trách ta không khách khí.” Nam Cung Vân kia thanh âm lạnh như băng. Vẫn là khuôn mặt tuấn mỹ đó, không biểu lộ ra một chút biểu tình gì.

Điều làm cho Bạch Phong Hoa kinh ngạc là Chu Tước thánh giả cùng bốn gã thị vệ của nàng sắc mặt càng ngày càng trắng ra, con ngươi cũng không che giấu được sợ hãi. Không thèm để ý đến Bạch Phong Hoa nữa, cả nhóm xoay người liền rời đi.

Bạch Phong Hoa nhìn bóng dáng Chu Tước thánh giả, khẽ nhíu mi. Những người này vì sao lại e ngại Nam Cung Vân như thế?

“Đi thôi, sư muội.” Nam Cung Vân thản nhiên nói.

“Được, nhưng mà, bọn họ vì sao như vậy sợ ngươi?” Bạch Phong Hoa thấp giọng hỏi.

“Ta có thể làm cho bọn họ chịu khổ.” Nam Cung Vân ngắn gọn trả lời, “Ta muốn hạ thủ ai, kẻ đó khó có thể thoát.”

Bạch Phong Hoa đảo cặp mắt trắng dã, không nói nên lời.

Hoàng hôn buông xuống, cả hai huynh muội Bạch Phong Hoa tìm được một ngôi nhà có vẻ giống như là một khách điếm. Chờ đến khi trời tối, nàng mới thay đổi y phục, đeo mặt nạ vào rồi gõ cửa phòng nam Cung Văn. Bạch Phong Hoa lần này đeo mặt nạ, là một cô gái, khuôn mặt rõ ràng so với mặt nạ đầy tàng nhang trước đây mỹ mạo, thanh tú hơn nhiều.

“Hắc, sư muội, không sai a. So với ngươi trước kia mặt này đẹp hơn.” Nam Cung Vân cũng thay đổi quần áo đeo mặt nạ vào, vừa nhìn bộ dáng Bạch Phong Hoa, miệng đã thốt lên một câu.

“Ngươi hiện tại có thể quay về thánh điện.” Bạch Phong Hoa lạnh lùng nói ra một câu.

“Ta sai lầm rồi, ta sai lầm rồi.” Nam Cung Vân lập tức xuống nước.

“Bạch Phong Hoa xoay người hướng dưới lầu đi đến, Nam Cung Vân vội vàng đi theo sau. Đến chợ đêm, tìm được người của Phong tín tử, Bạch Phong Hoa đưa khối lệnh bài ra, nói tên Lâm Sở Sở, cũng báo cho người kia biết là Lâm Sở Sở mời nàng tham gia buổi đấu giá bảo vật kia. Người của Phong tín tử kia sắc mặt đại biến, thu thập hành trang, rồi mang theo hai người Bạch Phong Hoa hướng chỗ ở chính mình mà đi.

“Vị tiểu thư này, Bạch Phong Hoa Bạch tiểu thư là từ đâu đến?” Người kia vừa đến địa bàn của Phong tín tử đã trực tiếp hỏi một câu như vậy.

“Ngươi không cần phải biết. Ngươi chỉ cần nói cho ta, ở nơi nào có thể tìm được Lâm Sở Sở, ở nơi nào có thể tham gia buổi đấu giá?” Bạch Phong Hoa giơ lệnh bài trong tay lên, “Này, lệnh bài này không lẽ là giả sao? Bạch tiểu thư làm cho ta thay nàng đi tham gia, nàng hiện thời có việc đi không được.”

Người của Phong tín tử vừa nhìn thấy liền biết này lệnh bài là thật, do dự rồi cúi người nói: “Buổi đấu giá ở cách thành hai trăm dặm, gọi là Thái bình Sơn trang. Bảy ngày sau là sinh nhật trang chủ, cũng là thời điểm bắt đầu Đấu giá. Đến lúc đó rất nhiều người sẽ đi chúc thọ…”

Bạch Phong Hoa lập tức nhận ra, Thái bình Sơn trang, là trang chủ ở Chu Vũ quốc đô nổi danh. Hắn có giàu đến nỗi khó ai có thể qua mặt, cũng luôn biết cách làm vui lòng người khác, ở Chu Vũ quốc, danh vọng của hắn không cần nói cũng biết cao như thế nào. Mỗi một năm hắn tổ chức sinh nhật, đều không hề thiếu kẻ quyền quý, người tài ba, dị sĩ tiến đến chúc mừng. Không nghĩ tới lần này lại còn là một buổi đấu giá bảo vật . Cũng không biết buổi đấu giá bảo vật lần này có phải được tổ chức hàng năm hay không, hoặc là hàng năm Thái Bình sơn trang này đều tổ chức. Nhưng mà, chọn nơi này tổ chức, thời gian tổ chức như vậy, quả thật khó có thể có nhiều người biết.

“Cám ơn.” Bạch Phong Hoa sau đó mở lời đa tạ, rồi cáo từ, mang theo Nam Cung Vân đi mua ngựa, thẳng hướng Thái bình Sơn trang mà đi.

Thái bình Sơn trang trang chủ, Nhiếp Hải Đan, bộ dạng mập mạp, mắt ti hí, người ngoài nhìn đến đều hoài nghi hắn đang ngủ gật.

Khi huynh muội Bạch Phong Hoa cùng Nam Cung Vân đi vào cửa Thái bình Sơn trang, trước mắt đã đông như trẩy hội, không ít xe ngựa tập hợp ở trong này, đủ loại kiểu dáng xa hoa làm cho người ta nhìn xem hoa cả mắt. Cửa Sơn trang vốn rộng, nay dường như nhỏ hẹp, chật chội hẳn đi. Người hầu kẻ hạ ra vào không ngớt liên tục tiếp đón khách. Một nam tử trẻ tuổi phục sức sang trọng đứng ở cửa tươi cười tiến đến các tân khách đánh chào hỏi. Bạch Phong Hoa chú ý, tân khách nào đi vào cũng giữ thiệp mời.

Một lát sau, Bạch Phong Hoa mới phát hiện ra, kia là kẻ bị nàng cạo trọc đầu, Chu Vũ quốc tam hoàng tử. Hắn lúc này đang mang hoàng phục, đầu đội mũ, mặt trên được khảm bảo thạch trân quý. Bên người hắn có hai người, một nam tử cùng hắn dung mạo có vài phần tương tự, tuổi thoạt nhìn so với hắn chút đĩnh đạc hơn. Ngoài ra là một vị cô nương thần thái cao ngạo xinh đẹp. Tam hoàng tử kia đối với vị cô nương xinh đẹp đó rất chiều chuộng, còn ghé tai nàng nói cái gì đó. Nhưng cô nương kia có vẻ phớt lờ, chỉ nhìn ngó chung quanh, hoàn toàn không để ý lời hắn nói. Ba người vừa xuống xe ngựa, vừa đến cửa nam tử kia liền nghênh đón.

“Vương gia, hoàng tử điện hạ, hai vị đường xa mà đến, không có từ xa tiếp đón, thứ tội thứ tội.” Nam tử trẻ tuổi kia tuy rằng miệng thì xin thứ tội, giọng điệu điềm tĩnh, cũng không tỏ ra vẻ kiêu ngạo hay siểm nịnh.



“Thiếu trang chủ khách khí. Không cần phiền toái.” Nói chuyện đúng là Chu Vũ quốc nhị hoàng tử, Chu Vinh Thiên, người đã sớm được phong làm Võ văn vương. Mà tam hoàng tử Chu Thận lại còn chưa được phong vương, vẫn chỉ là thân phận hoàng tử như trước.

“Ba vị xin thỉnh vào bên trong.” Thiếu trang chủ kia cũng không để ý hỏi đến thân phận cô nương kia, mà là tiếp tục mỉm cười mời bọn họ đi vào, “Gia phụ ở bên trong có việc, chiêu đãi không chu toàn, mong quý vị thứ lỗi.”

“Không sao, chúng ta chính mình tự phục vụ.” Chu Vinh Thiên thản nhiên vẫy tay, không khách sáo nói.

Bạch Phong Hoa quan sát sự tình trước mắt, thầm nghĩ, vị thiếu trang chủ kia thời điểm đối mặt Chu Vũ quốc hoàng tử, thái độ cũng không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng không quá lễ nghi. Xem ra Thái bình Sơn trang này cũng không đơn giản.

Vị thiếu trang chủ kia mang Chu Vinh Thiên cùng Chu Thận và cô nương xinh đẹp vào sau đại môn. Bạch Phong Hoa cũng mang theo Nam Cung Vân hướng cửa đi đến. Sở dĩ muốn tránh đi, nguyên nhân rất đơn giản, là vì Nam Cung Vân cứ thể hiện vẻ mặt quá quan tâm… Thường ngày là bộ dạng cao nhân lạnh lùng, như từ khi Nam Cung Vân đến đây khuôn mặt chỉ thể hiện ra toàn vẻ si ngốc!

“Vị tiểu thư này, thỉnh đưa ra thiệp mời.” Người ở tiếp đón khách nhân đứng ở cửa mỉm cười với Bạch Phong Hoa, cũng đứng vị trí hiện tại vừa vặn đem Bạch Phong Hoa ngăn lại, cước bộ trầm ổn. Bạch Phong Hoa vừa thấy, trong lòng hiểu được, ngay cả người tiếp khách cũng có tu vi không tầm thường.

Bạch Phong Hoa không nói hai lời, lấy lệnh bài đưa ra.

“Cái này không phải thiệp mời, tiểu thư, thỉnh đưa ra thiệp mời.” Không ngờ người kia sắc mặt không biến hóa, như trước tươi cười nhưng khách khí cự tuyệt.

“Đây đúng là thiệp mời.” Bạch Phong Hoa thản nhiên nói.

“Tiểu thư, cái này không phải thiệp mời.” Người kia sắc mặt rốt cục thay đổi, mi gian có chút tức giận.

Mọi người chung quanh thấy được một màn trước mắt, đều cười rộ lên. Trang chủ chúc thọ nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn đến có người muốn dùng một khối mộc bài trà trộn đi vào. Này tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng, năm nay ngày sinh cũng không phải đơn giản như mọi năm, còn có đấu giá bảo vật. Hơn nữa nghe nói năm nay còn có một tuyệt thế bảo vật được đem bán đấu giá.

Đi ở phía trước không xa, nhóm người của Chu Vinh Thiên cũng nghe được xôn xao, quay đầu nhìn lại.

“Ha, thực lạ nha! Cư nhiên có người lấy khối mộc bài đã nghĩ là có thể tiến vào.” Chu Thận khinh thường cười rộ lên lạnh lẽo.

Chu Vinh Thiên không nói gì, nhưng việc ngay sau đó làm cho mọi người kinh ngạc đã xảy ra.

Thiếu trang chủ hấp tấp chạy vội tới trước mặt Bạch Phong Hoa, xoay người hành lễ, kính cẩn nói: “Không biết khách quý đã đến, thật sự là xin lỗi.” Sau khi nói xong, mới quay đầu đối với hạ nhân bên cạnh lớn tiếng quát lớn, “Suýt nữa đắc tội khách quý của chúng ta, thật sự là đáng chết!”

Thiếu trang chủ lời nói cùng hành động làm cho mọi người sửng sốt. Thái bình Sơn trang luôn luôn có tiếng tăm lẫy lừng, thực lực sâu không lường được. Tới tham gia đấu giá bảo vật, bên trong trang đều là đối xử bình đẳng, thái độ gần là khách khí mà thôi. Ngay cả Chu Vũ quốc hoàng thất đến đây, thiếu trang chủ cũng mới chỉ nể tình tự mình đưa vào, thái độ vẫn còn rất khách khí. Mang vào cửa cũng chỉ là đưa ngoại viện. Thiếu trang chủ đối đãi mọi người thái độ chưa bao giờ giống hôm nay, khiêm tốn như vậy.

“Vị tiểu thư này, thỉnh đi theo ta, thiên hồng phòng khách sớm đã vì nàng chuẩn bị tốt.” Thiếu trang chủ cúi đầu, khiêm tốn làm tư thế mời chào, đưa Bạch Phong Hoa cùng Nam Cung Vân tự mình vào nội viện. Đi ngang qua đoàn người của Chu Vinh Thiên, ánh mắt cũng không thèm liếc về phía bọn họ.

Chờ cho đến khi đoàn người của Thiếu trang chủ biến mất, mọi người mới giựt mình hồi tỉnh, bàn luận xôn xao cả lên. Mọi người đều thảo luận về thân phận cô nương kia, cùng mộc bài trong tay rốt cuộc là cái gì, cư nhiên làm cho người luôn luôn cao ngạo của Thái bình sơn trang lễ ngộ như thế. Hơn nữa Thái bình sơn trang lại chuẩn bị cho Thiên hồng khách phòng để ở! Khách phòng kia chính là dành cho tân khách địa vị cao nhất. Cho dù là người của hoàng thất, cũng chỉ có thể ở hồng khách phòng mà thôi.

“Có lầm hay không! Người nọ là ai! Thiếu trang chủ chẳng lẽ không biết chúng ta mới là Chu Vũ quốc hoàng thất sao?” Chu Thận nhíu mày, rất là bất mãn nói. Cô gái kia ăn mặc rõ ràng không phải là quyền quý, vì sao thiếu trang chủ cư nhiên lễ ngộ như vậy?

“Không cần nhiều lời, đi thôi.” Chu Vinh Thiên cũng có chút suy nghĩ, rồi thấp giọng quát lớn về phía Chu Thận, lại hướng nội viện đi đến.

Bạch Phong Hoa cùng Nam Cung Vân được đưa đến một tiểu viện tao nhã phía sau. Sau đó, vị thiếu trang chủ kia lại hành lễ: “Hai vị khách quý có cái gì cần cứ việc hỏi bọn nha hoàn là được. Ngày mai buổi tối ta sẽ tự mình đến tiếp hai vị.”

“Đa tạ, vậy ngươi có việc cứ đi đi.” Bạch Phong Hoa vẫy tay, ý bảo kia thiếu trang chủ rời đi.

Đợi cho bóng dáng thiếu trang chủ khuất hẳn, Bạch Phong Hoa đưa mắt đánh giá tiểu viện này, ban công đình các, tiểu kiều lưu thủy, phong cách cổ xưa khắc hoa thạch lan, nơi nơi đều lộ ra vẻ phong nhã. Ở nơi này quả thật làm cho người ta tâm tình bình thản.

“Bài tử này là cái gì?” Nam Cung Vân chỉ vào ngực Bạch Phong Hoa hỏi. Bởi vì Bạch Phong Hoa đem lệnh bài kia tùy ý để ở ngực.

Bạch Phong Hoa: “… Nam —— Cung —— Vân, ta cảnh cáo ngươi, ngươi còn như vậy ta sẽ làm thịt ngươi.”

Bạch Phong Hoa tức giận cũng là có nguyên nhân. Ngón tay Nam Cung Vân cách bộ ngực của nàng không đến hai ly. ( 2 milimet)

Nam Cung Vân vội vàng lùi ngón tay về, vẻ ngượng ngùng.

“Đây là lệnh bài Phong tín tử đại tiểu thư cho ta. Xem ra, người của Thái bình Sơn trang cùng phong tín tử có quan hệ mật thiết a.” Bạch Phong Hoa trầm giọng nói.

“Hây, ta biết mà, ngươi sao lại có thể có mặt mũi mà khiến cho người ta lễ độ như vậy. Kết quả là mượn hào quang người khác mà thôi.” Nam Cung Vân trêu chọc.

“Ngươi á, bước về phòng ngủ đi.” Bạch Phong Hoa trừng mắt nhìn mắt Nam Cung Vân, lạnh lùng nói.

Nam Cung Vân xoay người đến một cái phòng khác. Bạch Phong Hoa thả người xuôi tay, chuẩn bị nghỉ ngơi. Nhưng mà, không ngoài dự liệu, Lâm Sở Sở chắc chắn rất nhanh liền sẽ xuất hiện .

Bạch Phong Hoa tự rót cho mình chén nước, vừa đưa lên miệng uống, cửa đã ầm ầm bị đẩy ra. Lần này mở cửa thô lỗ như vậy không phải Nam Cung Vân, mà chính là Lâm Sở Sở!

“Bạch…” Lâm Sở Sở đứng ở cửa, nhìn người trong phòng, vừa định kêu tên Bạch Phong Hoa, nhưng miệng lại đình trệ. Sau đó nàng nhíu mày nhìn mãi, mới giật mình cười và tiến lại.

“Bạch Phong Hoa, ngươi dịch dung tốt quá, ta thiếu chút nữa không nhận ra ngươi.” Lâm Sở Sở đến gần, tự rót cho nàng một chén nước, uống lên miệng cười tủm tỉm nói.

“Ngươi trước kia cũng không phải đã từng mang mặt nạ sao?” Bạch Phong Hoa lơ đễnh nói.

“Hắc hắc. Thần khí đâu, mau cho ta xem Trường Không kiếm a.” Lâm Sở Sở ánh mắt dáo dác nhìn quanh tìm kiếm thần khí.

Quả nhiên, Bạch Phong Hoa nghĩ, nha đầu chết tiệt kia đem chính mình mời đến, chính là vì thần khí trong tay mình.

“Lần này tại buổi đấu giá bảo vật, có hay không sẽ đấu giá Thanh ảnh diệu tử?” Bạch Phong Hoa lại không để ý tới mục đích Lâm Sở Sở, trực tiếp hỏi ra chuyện nàng quan tâm nhất.

“Có rồi, thật không biết ngươi muốn cái kia làm cái gì. Trước đó không lâu có người tìm được một gốc cây, chỉ là một cái cây có hoa không quả gì đó mà thôi.” Lâm Sở Sở thuận miệng đáp, lại nhìn quanh, vươn tay sờ soạng ở bên hông Bạch Phong Hoa, “Thần khí đâu, ngươi không mang sao? Mau cho ta xem a.”

“Có hoa không quả? Rồi có người mua được sao?” Bạch Phong Hoa chụp tay Lâm Sở Sở, tiếp tục hỏi.

“Đúng vậy, mua được rồi, tốt lắm. Phỏng chừng nhiều khi chỉ là một nam nhân xấu xí nào đó muốn mua cho tình nhân của hắn thôi”. Lâm Sở Sở đang sờ soạng liền bị ngăn lại, ai oán nhìn Bạch Phong Hoa, “Thần khí đâu, cho ta xem a.”

“Đến lúc đó ngươi giúp ta mua đi.” Bạch Phong Hoa nói.

“Vì sao?” Lâm Sở Sở nhíu mày phục hồi tinh thần lại, “Vì sao muốn ta ra tiền mua cho ngươi. Cho dù nó chỉ có hoa không quả cũng rất đắt tiền đó.”

“Còn muốn xem thần khí không?” Bạch Phong Hoa uống một ngụm trà, lạnh nhạt hỏi.

“Ngươi!” Lâm Sở Sở dậm chân, thở phì phì nhìn Bạch Phong Hoa, “Ngươi thực là đáng ghét, xem một chút thần khí của ngươi, lại bắt người ta mua này nọ cho ngươi.”

“Mua hay là không mua?” Bạch Phong Hoa híp mắt cười nói, “Ta vốn đáng ghét mà, ngươi bây giờ mới phát hiện ra sao?”

“Đáng giận thật! Mua thì mua.” Lâm Sở Sở vươn tay nắm bả vai Bạch Phong Hoa “Kia nhanh chút, nhanh chút đem thần khí cho ta xem a.”

Bạch Phong Hoa cười đem Trường Không kiếm rút ra đưa cho Lâm Sở Sở xem.

Trong lòng rốt cục có chút yên lòng, thanh ảnh diệu tử, đêm mai hẳn là có thể có được rồi. Gia tộc Phong tín tử, tiền tài hẳn là nhiều vô kể, mua thanh ảnh diệu tử sẽ không thành vấn đề.

Nhưng sự tình diễn biến cũng không ai ngờ được, ở buổi đấu giá bảo vật về sau có chuyện, lại không hề là chuyện nhỏ. Kết quả cuối cùng Bạch Phong Hoa cũng chưa bao giờ ngờ đến.

Một tuyệt thế bảo vật sẽ xuất hiện…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thịnh Thế Phong Hoa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook