Quyển 3 - Chương 56: Mạc Thanh Tuyệt ôn nhu
Vô Ý Bảo Bảo
18/08/2016
Người chung quanh cũng toàn bộ cao hứng, thành chủ bọn họ kính ngưỡng
hôm nay cùng thân nhân nhận thức, hơn nữa là người xinh đẹp cường đại.
Lần đầu tiên xuất hiện cứ như vậy thoải mái đem ma tộc toàn bộ đánh lui.
Nam tử trung niên co rút khóe miệng, nhìn chủ thượng cường đại trong lòng hắn giờ khắc này như thế cao hứng, đau khổ biết sớm như vậy, có trói cũng đem nha đầu kia trói đến đây a.
“Ha ha, nữ nhi, nữ nhi của ta a, nữ nhi của ta, chúng ta đi trở về, ta có thật nhiều lời muốn nói, còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi con.” Bạch Ngọc Phi kích động ôm lấy bả vai Bạch Phong Hoa, hưng phấn không thôi. Mười tám năm, vẫn nghĩ đến mình sẽ cô độc sống nốt quãng đời còn lại, nhưng không nghĩ tới mình sẽ có một nữ nhi lớn như vậy. Trời xanh thật sự đã tặng hắn một phần hậu lễ. Hắn hiện tại muốn biết, nữ nhi mười tám năm nay sống như thế nào, Nhu nhi mạnh khỏe không. Mười tám năm nay mình không có thực hiện một chút trách nhiệm người làm phụ thân, những ngày về sau mình nhất định phải bổ sung gấp bội.
“Được, cha, hắn cùng với chúng ta cùng nhau đi.” Bạch Phong Hoa quay đầu nhìn Mạc Thanh Tuyệt từ chỗ tối đi ra.
“Ai?” Bạch Ngọc Phi sửng sốt.
“Mạc Thanh Tuyệt a, người yêu của con.” Bạch Phong Hoa không chút ngại ngùng.
“Cái gì? Người yêu?” Bạch Ngọc Phi vừa rồi mặt còn tươi cười đầy mặt, khuôn mặt tuấn tú nháy mắt suy sụp xuống dưới. Người yêu? Như vậy chính là con rể mình? Nha! Không! Mình mới cùng nữ nhi bảo bối nhận thức, nữ nhi đã bị nam nhân khác cướp đi sao?
“Bái kiến nhạc phụ đại nhân.” Mạc Thanh Tuyệt lại không ngại, khí vũ hiên ngang, thản nhiên hành lễ, mỉm cười.
“Ngừng ngừng ngừng!” Bạch Ngọc Phi mặt đều vặn vẹo, giơ tay ngăn cản, “Đừng có mà kêu loạn? Ai là nhạc phụ của ngươi? Ta khi nào thì có con rể là ngươi?”
Mọi người đi theo phía sau Bạch Ngọc Phi hai mặt nhìn nhau, con rể? Nhìn xem người ta, dung mạo tuyệt mỹ, dáng người cao ngất, khí chất xuất chúng, mi gian tràn đầy tự tin, Bạch Phong Hoa cường như thế, có thể làm cho Bạch Phong Hoa chính mồm nói nam nhân này chính là người yêu nàng có thể kém chỗ nơi? Cẩm Sắt đảo cặp mắt trắng dã, cùng Bạch Ngọc Phi ở chung nhiều năm, lần đầu tiên biết Bạch Ngọc Phi vẫn là cái thương nữ nhi không khống chế được. Xem kia tư thế gà mái hộ gà con, thật sự là dọa người.
“Ở thời điểm con chưa gặp mặt nhạc phụ đại nhân.” Mạc Thanh Tuyệt mỉm cười, chậm rãi nói đến đây.
Phi! Bạch Ngọc Phi khuôn mặt tuấn tú càng vặn vẹo. Ánh mắt như đuốc nhìn Mạc Thanh Tuyệt trước mắt, trong lòng thầm mắng, xú tiểu tử này, lời này ý tứ lại rõ ràng. Không phải nói là hắn ở trước lúc mình nhận thức nữ nhi mình sao? Không phải nói đã sớm đặt trụ cột sao? Ta nhổ vào! Bạch Ngọc Phi thiếu chút nữa cắn một ngụm cắn chặt răng.
Đám người Cẩm Sắt ở phía sau nghẹn cười, nghẹn bụng đau. Nhìn đến chủ thượng bọn họ bộ dạng kinh ngạc thật sự rất ít, nhất định phải hảo hảo quan sát, nhớ kỹ trong lòng. Bất quá, người kêu Mạc Thanh Tuyệt cũng không đơn giản, có câu nói đầu tiên chiếm thượng phong, còn như thế vân đạm phong khinh, không đến nơi đến chốn.
“Ta còn không thừa nhận, ngươi nói không tính.” Bạch Ngọc Phi cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi bài trừ những lời này. Không đợi Mạc Thanh Tuyệt phản ứng, trực tiếp ôm lấy Bạch Phong Hoa hướng phía trước đi.
Bạch Phong Hoa quay đầu lại, chống lại Mạc Thanh Tuyệt, hai người hiểu ý cười cười, đối hành vi tức giận của Bạch Ngọc Phi, hai người đều sáng tỏ. Mạc Thanh Tuyệt hướng Bạch Phong Hoa nhẹ nhàng gật đầu, ý bảo hắn không có để ý, sau đó chậm rãi đi theo phía sau bọn họ.
Về tới trong thành, mọi người lại trở về vị trí của mình, ai bán đồ ăn thì bán đồ ăn, ai bán thịt thì bán thịt, mở tiệm tiếp tục mở tiệm. Bạch Ngọc Phi đầy mặt tươi cười mang theo Bạch Phong Hoa trở lại thành chủ phủ, Cẩm Sắt cùng nam tử trung niên mang theo Mạc Thanh Tuyệt đi ở phía sau.
“Mạc công tử không cần để ý, chủ thượng nhà ta mới nhận thức nữ nhi, tự nhiên trong lòng vui sướng.” Cẩm Sắt ngượng ngùng cười cười, giải thích. Nàng nhưng rất rõ ràng, Bạch Ngọc Phi hiện tại đang cáu kỉnh, nhưng ánh mắt Bạch Phong Hoa xem Mạc Thanh Tuyệt cũng không bình thường. Nếu cuối cùng nháo không thoải mái, Bạch Ngọc Phi phát điên nàng còn phải nghĩ biện pháp.
“Đừng lo, ta hiểu.” Mạc Thanh Tuyệt cười ôn nhuận như ngọc.
“Ha ha, Mạc công tử khẳng định không câu nệ tiểu tiết, vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi.” Nam tử trung niên kia sang sảng nở nụ cười, nhưng giọng điệu cũng không dám làm càn. Bạch Phong Hoa cường đại hắn là xem ở trong mắt, này Mạc Thanh Tuyệt thực lực có thể kém đi nơi nào?”Tại hạ Khương Du, đây là Cẩm Sắt.” Trung niên nam tử tự giới thiệu .
“Hai vị hảo.” Mạc Thanh Tuyệt mỉm cười, “Ma tộc vừa rồi, thường xuyên đến xâm phạm?”
“Đúng vậy a, phiền chết người. Châu chấu giống nhau.” Khương Du vò đầu khó chịu nói, “Đầu lĩnh Ma tộc kia mới thật sự là đại châu chấu, đánh cũng đánh không chết, đánh lùi thời gian ngắn lại tới nữa.”
“Đánh không chết?” Mạc Thanh Tuyệt trong mắt hiện lên một tia dị sắc, “Lời này có ý tứ gì?”
“Cũng không biết sao lại thế. Đầu lĩnh ma tộc kia mỗi lần bị chủ thượng chúng ta đánh thời điểm sắp chết, liền bỗng nhiên cùng đánh gà chọi giống nhau, tinh lực tràn đầy phản kích, sau đó chạy trốn.” Khương Du có chút khó hiểu nói xong.
“Bỗng nhiên tinh lực tràn đầy? Sẽ kéo dài thật lâu hay chỉ một hồi?” Mạc Thanh Tuyệt trong con ngươi nổi lên chút thâm trầm.
“Chỉ một hồi, nhưng cũng quá mức.” Khương Du nhanh cau mày nói.
“Ra vậy...” Mạc Thanh Tuyệt chỉ thản nhiên gật đầu, không có lại tiếp tục hỏi tiếp.
Đến thành chủ phủ trong đại sảnh, Cẩm Sắt đi pha trà , Bạch Ngọc Phi lôi kéo Bạch Phong Hoa hỏi. Bạch Phong Hoa đem toàn bộ chuyện Tiết Nhu Nhi nhất nhất báo cho biết.
“Nàng sống tốt là tốt rồi.” Bạch Ngọc Phi vui mừng gật đầu, trong giọng nói có thỏa mãn cũng có cô đơn.
Đang ở phía sau, Cẩm Sắt bưng trà đi đến, nhìn biểu tình Bạch Ngọc Phi, nàng dừng một chút, phát ra một tiếng thở dài không thể nghe thấy. Bạch Phong Hoa khóe mắt liếc đến một màn này, ghi tạc trong lòng.
Tiếp đó Bạch Phong Hoa lại nói cho Bạch Ngọc Phi tình huống khi hắn sau khi rời Bạch gia cùng với tình huống hiện tại.
Bạch Ngọc Phi nghe thổn thức không thôi, có chút ảo não: “Là ta bất hiếu, mới làm cho mẫu thân lớn tuổi còn làm lụng vất vả.” Dứt lời lại ngẩng đầu sáng quắc nhìn Bạch Phong Hoa, vừa lòng nói, “Bất quá hoàn hảo, ta có một nữ nhi xuất sắc như con. Cho dù ta không ở, Bạch gia tình cảnh cũng sẽ không khó qua.”
“Cha, ngươi nhớ bà nội bọn họ sao?” Bạch Phong Hoa thật cẩn thận hỏi.
“Nhớ, như thế nào không nghĩ?” Bạch Ngọc Phi mỉm cười chua sót, “Nhưng nơi này ta không rời được.”
Bạch Phong Hoa trầm mặc xuống dưới, quay đầu nhìn Cẩm Sắt vẫn lẳng lặng ngồi ở bên cạnh, suy nghĩ.
Một ngày này khi ăn bữa cơm chiều, Bạch Ngọc Phi vẫn địch ý nhìn Mạc Thanh Tuyệt ngồi ở đối diện mình. Mạc Thanh Tuyệt lại thản nhiên ngồi, tao nhã ăn đồ ăn.
Ăn cơm xong, Mạc Thanh Tuyệt bình tĩnh uống trà xanh, nhưng Bạch Ngọc Phi không bình tĩnh.
Ở trên hành lang, nhìn bóng đêm dưới thành trì, Bạch Ngọc Phi cùng Mạc Thanh Tuyệt đứng ở cùng nhau.
“Tiểu tử, ta nói cho ngươi biết, đừng nghĩ đơn giản như vậy bắt cóc nữ nhi của ta.” Bạch Ngọc Phi rầm rì.
Mạc Thanh Tuyệt chỉ cười, không có trả lời.
“Cha, con có việc cùng người nói.” Bạch Phong Hoa đứng ở giữa hai người.
“Chuyện gì?” Bạch Ngọc Phi quay đầu nhìn Bạch Phong Hoa.
“Chúng con muốn đi Ma giới.” Bạch Phong Hoa chậm rãi rõ ràng nói.
“Cái gì?” Bạch Ngọc Phi biến sắc, nhăn mày lại. Trong lòng giật mình, có chút hiểu rõ. Nữ nhi mình cường đại hắn đã kiến thức qua, đề nghị trong mắt Bạch Phong Hoa làm cho hắn hiểu được lòng của nàng sớm đã có quyết định.
“Đúng vậy, cha, chúng con muốn đi Ma giới. Kết thúc mọi chuyện.” Bạch Phong Hoa gật đầu lại cho thấy lập trường của mình.
“Ma giới, rất nguy hiểm.” Bạch Ngọc Phi trầm mặc một lát, rốt cục sắc mặt ngưng trọng nói ra nói, “Ma tộc cùng chúng ta vẫn giao chiến hẳn là Ma giới không vào được Ma tộc. Có thể thấy được Ma tộc Ma giới này thực lực không giống bình thường.”
Mạc Thanh Tuyệt vừa định nói chuyện, Bạch Ngọc Phi lại nở nụ cười, trong tươi cười có tự hào cùng tín nhiệm: “Bất quá, nữ nhi của ta lại càng không bình thường.”
Bạch Phong Hoa ngẩn ra, cũng nở nụ cười.
“Tuy nhiên, có người ...” Bạch Ngọc Phi nhíu mày, ánh mắt tà nhìn Mạc Thanh Tuyệt, nói ý vị thâm trường.
“Ta sẽ bảo vệ tốt Phong Hoa, tuyệt đối sẽ không làm cho bất luận kẻ nào thương tổn nàng.” Mạc Thanh Tuyệt lúc này đây không cười, mà là dị thường trịnh trọng nói.
“Ta như thế nào tin tưởng ngươi?” Bạch Ngọc Phi hếch cằm, híp mắt nhìn Mạc Thanh Tuyệt. Nếu muốn mình đem bảo bối nữ nhi an tâm giao vào tay, tốt xấu gì cũng làm cho mình có điểm tin tưởng đi.
Mạc Thanh Tuyệt vẻ mặt nghiêm túc, xoay người, đối mặt toàn bộ lầu dưới thành trì, ngưng thần híp mắt.
Khoảnh khắc trong lúc đó, uy áp ‘phô thiên cái địa’ (ùn ùn kéo đến) đáng sợ nháy mắt thổi quét mà đi, nháy mắt liền bao phủ toàn bộ thành trì. Ở giờ khắc này, trong thành trì mọi người đều cảm giác được cỗ uy áp đáng sợ này, toàn bộ dừng động tác trong tay, kinh ngạc nhìn về phía lầu các cao nhất thành chủ phủ kia. Là người phương nào, có thể phát ra uy áp đáng sợ như vậy đến?
Mạc Thanh Tuyệt trong nháy mắt vung lên, ngay sau đó, mọi người đều giống nhau, trên người bị nhìn cân đè ép trầm trọng, không khỏi cả người chùng xuống. Trong lòng kinh ngạc dần dần biến thành run rẩy cùng sợ hãi. Đây là cái dạng lực lượng gì? Áp đảo chúng sinh!
Bạch Ngọc Phi sửng sốt, nhìn Mạc Thanh Tuyệt khuôn mặt bình tĩnh kia, trong lòng đã là ‘kinh đào hãi lãng’. Này khi thế bễ nghễ thương sinh, là loại người nào mới có thể có được? Nam tử thoạt nhìn ôn nhuận như ngọc cư nhiên ẩn tàng sức mạnh đáng sợ như vậy. Hắn rốt cuộc là người phương nào?
Giờ phút này ở trong một khách điếm trong thành, Bái Trạch một bộ gã sai vặt ôm chính đầu mình hừ nhẹ không thôi. Trong không khí tràn ngập một cỗ uy áp đáng sợ, làm cho hắn rất khó chịu. Mà Vô Song loạng choạng cây quạt trong tay, cười tủm tỉm nói: “Di, tiểu tử kia rốt cuộc muốn làm cái gì? Thả ra uy áp như vậy hù dọa ai đây?” Bái Trạch ôm đầu buồn bực, hắn cũng nghĩ tới là Mạc Thanh Tuyệt cái tên kia phát ra uy áp. Thế nhưng, sư công a sư công, cũng chỉ có ngươi mới có thể ‘vân đạm phong khinh’ đến nói một câu cái gì hù dọa ai. Thân là Ma hoàng Mạc Thanh Tuyệt thực lực căn bản chính là người như hắn theo không kịp.
Ngay sau đó, uy áp biến mất.
Thu lại khí thế, Mạc Thanh Tuyệt quay đầu nhìn Bạch Ngọc Phi, trầm giọng nói: “Hiện tại tin tưởng ta tuyệt đối có thể bảo vệ tốt Phong Hoa?”
Bạch Ngọc Phi trầm mặc, co rút khóe miệng, khó chịu mở miệng: “Miễn cưỡng đủ tư cách.”
Cẩm Sắt cùng Khương Du ở phía sau âm hiểm cười, chủ thượng bọn họ vẫn như vậy không được tự nhiên. Rõ ràng là thực vừa lòng người ta, lời nói ra lại là miễn cưỡng.
“Đi Ma giới, các ngươi cẩn thận một chút.” Sau một lúc lâu, Bạch Ngọc Phi buồn bực phun ra một câu đến. Hắn không hỏi thân phận Mạc Thanh Tuyệt, nếu Bạch Phong Hoa không có nói cho, vậy hắn cũng sẽ không hỏi. Đợi Bạch Phong Hoa muốn nói tự nhiên sẽ nói.
“Dạ, cha, chính người cũng phải cẩn thận.” Bạch Phong Hoa gật đầu.
Bạch Ngọc Phi mâu sắc nổi lên phức tạp, rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết như thế nào mở miệng. Nữ nhi đi Ma giới tính làm cái gì? Ma tộc dễ dàng đối phó sao? Nhưng nhìn đến Mạc Thanh Tuyệt cùng Bạch Phong Hoa mi gian tự tin, những lời này hắn lại cảm thấy thật sự không cần phải nói ra.
“Cha, người không cần lo lắng. Lúc này đây, mọi chuyện đều chấm dứt.” Bạch Phong Hoa nhìn ra trong mắt Bạch Ngọc Phi lo lắng, mở miệng an ủi.
Bạch Ngọc Phi chậm rãi gật đầu, không tiếng động nở nụ cười: “Ừ, ta tin tưởng các con.” Lúc này đây, dùng nhóm các con, không phải con. Cũng chính là hắn đã muốn thừa nhận Mạc Thanh Tuyệt. Mạc Thanh Tuyệt liếc Bạch Phong Hoa, ánh mắt Bạch Ngọc Phi so với ai khác đều rõ ràng, cái loại ánh mắt này, chỉ có nhìn tình cảm chân thành mới có. Mạc Thanh Tuyệt tâm ý hắn đã xác nhận, mà thực lực ở vừa rồi xác nhận. Cho nên, hắn cũng rõ ràng thừa nhận Mạc Thanh Tuyệt.
“Đa tạ nhạc phụ đại nhân. Đợi sự tình giải quyết xong chúng ta nhất định trở về cho nhạc phụ đại nhân một công đạo đầy đủ.” Mạc Thanh Tuyệt như vậy cơ trí, như thế nào không có nghe ra Bạch Ngọc Phi có ý tứ gì.
“Vậy là tốt rồi. Đi nghỉ ngơi đi.” Bạch Ngọc Phi vẫy tay, xoay người, lại bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lại xoay người lại trừng mắt Mạc Thanh Tuyệt, “Còn có, không cho phép ngủ nghỉ ngơi một phòng.”
Những lời này làm cho Bạch Phong Hoa cùng Mạc Thanh Tuyệt 囧 囧, mà Bạch phụ thân giống như không có việc gì, xoay người tiêu sái rời đi.
Cẩm Sắt cười: “Phòng ngủ của các ngươi, một cái là bên trái hành lang, một cái bên phải. Tốt lắm, ta cũng đi nghỉ ngơi. Các ngươi tùy tiện.” Cẩm Sắt nói xong hướng Bạch Phong Hoa trêu tức trừng mắt mới rời đi, Khương Du cũng theo ở phía sau rời đi.
Bạch Phong Hoa có chút buồn cười nhìn bóng dáng Cẩm Sắt, âm thầm không có ý tốt, Cẩm Sắt nóng bỏng tính tình lớn mật, có thử qua đối lão cha bá vương cứng rắn thượng cung hay không? Thật là có chút tò mò a.
“Suy nghĩ cái gì? Cười hư hỏng vậy?” Bỗng nhiên, bên tai truyền đến một tia nóng, đó là Mạc Thanh Tuyệt bỗng nhiên ghé sát vào bên tai của nàng.
“A?!” Bạch Phong Hoa cả kinh, theo bản năng quay đầu.
“Phong Hoa khẩn trương làm cái gì?” Mạc Thanh Tuyệt cười bỡn cợt, chớp ánh mắt, kia lông mi xinh đẹp bới móc nói, “Chẳng lẽ Phong Hoa vừa rồi nghĩ cùng ta đi ngủ?” Giờ phút này, Mạc Thanh Tuyệt khuôn mặt tuyệt mỹ đều là hơi thở yêu nghiệt, tươi cười mị hoặc, cùng bộ dạng bình thường ôn nhuận như ngọc hoàn toàn bất đồng. Nhưng cũng là nhiếp lòng hồn người, làm cho người ta tim đập nhanh.
“Ngươi!” Bạch Phong Hoa mặt nhất thời mặt ửng đỏ lên, tuy rằng nàng chuyển thế lâu như vậy, nhưng cảm tình trừ bỏ Mạc Thanh Tuyệt, cơ bản là trống không.
“Ha? Phong Hoa ngươi mặt đỏ.” Mạc Thanh Tuyệt nở nụ cười, vươn tay không khỏi phân trần một tay lấy Bạch Phong Hoa ôm vào trong lòng, “Không cần thẹn thùng, ngươi là thê của ta, thê duy nhất của ta. Đợi chân thân thu hồi, chúng ta liền thành thân.”
Bạch Phong Hoa sửng sốt, còn chưa kịp nói chuyện, môi liền bị một mảnh ấm áp bao trùm. Mà trước mắt là khuôn mặt tuấn tú Mạc Thanh Tuyệt phóng đại. Mạc Thanh Tuyệt đang hôn môi nàng?!
“Xú tiểu tử, buông nữ nhi!” Nhưng mà một tiếng quát lớn vang lên, sau đó một phen bảo kiếm chói lọi liền bổ về phía Mạc Thanh Tuyệt.
Nam tử trung niên co rút khóe miệng, nhìn chủ thượng cường đại trong lòng hắn giờ khắc này như thế cao hứng, đau khổ biết sớm như vậy, có trói cũng đem nha đầu kia trói đến đây a.
“Ha ha, nữ nhi, nữ nhi của ta a, nữ nhi của ta, chúng ta đi trở về, ta có thật nhiều lời muốn nói, còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi con.” Bạch Ngọc Phi kích động ôm lấy bả vai Bạch Phong Hoa, hưng phấn không thôi. Mười tám năm, vẫn nghĩ đến mình sẽ cô độc sống nốt quãng đời còn lại, nhưng không nghĩ tới mình sẽ có một nữ nhi lớn như vậy. Trời xanh thật sự đã tặng hắn một phần hậu lễ. Hắn hiện tại muốn biết, nữ nhi mười tám năm nay sống như thế nào, Nhu nhi mạnh khỏe không. Mười tám năm nay mình không có thực hiện một chút trách nhiệm người làm phụ thân, những ngày về sau mình nhất định phải bổ sung gấp bội.
“Được, cha, hắn cùng với chúng ta cùng nhau đi.” Bạch Phong Hoa quay đầu nhìn Mạc Thanh Tuyệt từ chỗ tối đi ra.
“Ai?” Bạch Ngọc Phi sửng sốt.
“Mạc Thanh Tuyệt a, người yêu của con.” Bạch Phong Hoa không chút ngại ngùng.
“Cái gì? Người yêu?” Bạch Ngọc Phi vừa rồi mặt còn tươi cười đầy mặt, khuôn mặt tuấn tú nháy mắt suy sụp xuống dưới. Người yêu? Như vậy chính là con rể mình? Nha! Không! Mình mới cùng nữ nhi bảo bối nhận thức, nữ nhi đã bị nam nhân khác cướp đi sao?
“Bái kiến nhạc phụ đại nhân.” Mạc Thanh Tuyệt lại không ngại, khí vũ hiên ngang, thản nhiên hành lễ, mỉm cười.
“Ngừng ngừng ngừng!” Bạch Ngọc Phi mặt đều vặn vẹo, giơ tay ngăn cản, “Đừng có mà kêu loạn? Ai là nhạc phụ của ngươi? Ta khi nào thì có con rể là ngươi?”
Mọi người đi theo phía sau Bạch Ngọc Phi hai mặt nhìn nhau, con rể? Nhìn xem người ta, dung mạo tuyệt mỹ, dáng người cao ngất, khí chất xuất chúng, mi gian tràn đầy tự tin, Bạch Phong Hoa cường như thế, có thể làm cho Bạch Phong Hoa chính mồm nói nam nhân này chính là người yêu nàng có thể kém chỗ nơi? Cẩm Sắt đảo cặp mắt trắng dã, cùng Bạch Ngọc Phi ở chung nhiều năm, lần đầu tiên biết Bạch Ngọc Phi vẫn là cái thương nữ nhi không khống chế được. Xem kia tư thế gà mái hộ gà con, thật sự là dọa người.
“Ở thời điểm con chưa gặp mặt nhạc phụ đại nhân.” Mạc Thanh Tuyệt mỉm cười, chậm rãi nói đến đây.
Phi! Bạch Ngọc Phi khuôn mặt tuấn tú càng vặn vẹo. Ánh mắt như đuốc nhìn Mạc Thanh Tuyệt trước mắt, trong lòng thầm mắng, xú tiểu tử này, lời này ý tứ lại rõ ràng. Không phải nói là hắn ở trước lúc mình nhận thức nữ nhi mình sao? Không phải nói đã sớm đặt trụ cột sao? Ta nhổ vào! Bạch Ngọc Phi thiếu chút nữa cắn một ngụm cắn chặt răng.
Đám người Cẩm Sắt ở phía sau nghẹn cười, nghẹn bụng đau. Nhìn đến chủ thượng bọn họ bộ dạng kinh ngạc thật sự rất ít, nhất định phải hảo hảo quan sát, nhớ kỹ trong lòng. Bất quá, người kêu Mạc Thanh Tuyệt cũng không đơn giản, có câu nói đầu tiên chiếm thượng phong, còn như thế vân đạm phong khinh, không đến nơi đến chốn.
“Ta còn không thừa nhận, ngươi nói không tính.” Bạch Ngọc Phi cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi bài trừ những lời này. Không đợi Mạc Thanh Tuyệt phản ứng, trực tiếp ôm lấy Bạch Phong Hoa hướng phía trước đi.
Bạch Phong Hoa quay đầu lại, chống lại Mạc Thanh Tuyệt, hai người hiểu ý cười cười, đối hành vi tức giận của Bạch Ngọc Phi, hai người đều sáng tỏ. Mạc Thanh Tuyệt hướng Bạch Phong Hoa nhẹ nhàng gật đầu, ý bảo hắn không có để ý, sau đó chậm rãi đi theo phía sau bọn họ.
Về tới trong thành, mọi người lại trở về vị trí của mình, ai bán đồ ăn thì bán đồ ăn, ai bán thịt thì bán thịt, mở tiệm tiếp tục mở tiệm. Bạch Ngọc Phi đầy mặt tươi cười mang theo Bạch Phong Hoa trở lại thành chủ phủ, Cẩm Sắt cùng nam tử trung niên mang theo Mạc Thanh Tuyệt đi ở phía sau.
“Mạc công tử không cần để ý, chủ thượng nhà ta mới nhận thức nữ nhi, tự nhiên trong lòng vui sướng.” Cẩm Sắt ngượng ngùng cười cười, giải thích. Nàng nhưng rất rõ ràng, Bạch Ngọc Phi hiện tại đang cáu kỉnh, nhưng ánh mắt Bạch Phong Hoa xem Mạc Thanh Tuyệt cũng không bình thường. Nếu cuối cùng nháo không thoải mái, Bạch Ngọc Phi phát điên nàng còn phải nghĩ biện pháp.
“Đừng lo, ta hiểu.” Mạc Thanh Tuyệt cười ôn nhuận như ngọc.
“Ha ha, Mạc công tử khẳng định không câu nệ tiểu tiết, vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi.” Nam tử trung niên kia sang sảng nở nụ cười, nhưng giọng điệu cũng không dám làm càn. Bạch Phong Hoa cường đại hắn là xem ở trong mắt, này Mạc Thanh Tuyệt thực lực có thể kém đi nơi nào?”Tại hạ Khương Du, đây là Cẩm Sắt.” Trung niên nam tử tự giới thiệu .
“Hai vị hảo.” Mạc Thanh Tuyệt mỉm cười, “Ma tộc vừa rồi, thường xuyên đến xâm phạm?”
“Đúng vậy a, phiền chết người. Châu chấu giống nhau.” Khương Du vò đầu khó chịu nói, “Đầu lĩnh Ma tộc kia mới thật sự là đại châu chấu, đánh cũng đánh không chết, đánh lùi thời gian ngắn lại tới nữa.”
“Đánh không chết?” Mạc Thanh Tuyệt trong mắt hiện lên một tia dị sắc, “Lời này có ý tứ gì?”
“Cũng không biết sao lại thế. Đầu lĩnh ma tộc kia mỗi lần bị chủ thượng chúng ta đánh thời điểm sắp chết, liền bỗng nhiên cùng đánh gà chọi giống nhau, tinh lực tràn đầy phản kích, sau đó chạy trốn.” Khương Du có chút khó hiểu nói xong.
“Bỗng nhiên tinh lực tràn đầy? Sẽ kéo dài thật lâu hay chỉ một hồi?” Mạc Thanh Tuyệt trong con ngươi nổi lên chút thâm trầm.
“Chỉ một hồi, nhưng cũng quá mức.” Khương Du nhanh cau mày nói.
“Ra vậy...” Mạc Thanh Tuyệt chỉ thản nhiên gật đầu, không có lại tiếp tục hỏi tiếp.
Đến thành chủ phủ trong đại sảnh, Cẩm Sắt đi pha trà , Bạch Ngọc Phi lôi kéo Bạch Phong Hoa hỏi. Bạch Phong Hoa đem toàn bộ chuyện Tiết Nhu Nhi nhất nhất báo cho biết.
“Nàng sống tốt là tốt rồi.” Bạch Ngọc Phi vui mừng gật đầu, trong giọng nói có thỏa mãn cũng có cô đơn.
Đang ở phía sau, Cẩm Sắt bưng trà đi đến, nhìn biểu tình Bạch Ngọc Phi, nàng dừng một chút, phát ra một tiếng thở dài không thể nghe thấy. Bạch Phong Hoa khóe mắt liếc đến một màn này, ghi tạc trong lòng.
Tiếp đó Bạch Phong Hoa lại nói cho Bạch Ngọc Phi tình huống khi hắn sau khi rời Bạch gia cùng với tình huống hiện tại.
Bạch Ngọc Phi nghe thổn thức không thôi, có chút ảo não: “Là ta bất hiếu, mới làm cho mẫu thân lớn tuổi còn làm lụng vất vả.” Dứt lời lại ngẩng đầu sáng quắc nhìn Bạch Phong Hoa, vừa lòng nói, “Bất quá hoàn hảo, ta có một nữ nhi xuất sắc như con. Cho dù ta không ở, Bạch gia tình cảnh cũng sẽ không khó qua.”
“Cha, ngươi nhớ bà nội bọn họ sao?” Bạch Phong Hoa thật cẩn thận hỏi.
“Nhớ, như thế nào không nghĩ?” Bạch Ngọc Phi mỉm cười chua sót, “Nhưng nơi này ta không rời được.”
Bạch Phong Hoa trầm mặc xuống dưới, quay đầu nhìn Cẩm Sắt vẫn lẳng lặng ngồi ở bên cạnh, suy nghĩ.
Một ngày này khi ăn bữa cơm chiều, Bạch Ngọc Phi vẫn địch ý nhìn Mạc Thanh Tuyệt ngồi ở đối diện mình. Mạc Thanh Tuyệt lại thản nhiên ngồi, tao nhã ăn đồ ăn.
Ăn cơm xong, Mạc Thanh Tuyệt bình tĩnh uống trà xanh, nhưng Bạch Ngọc Phi không bình tĩnh.
Ở trên hành lang, nhìn bóng đêm dưới thành trì, Bạch Ngọc Phi cùng Mạc Thanh Tuyệt đứng ở cùng nhau.
“Tiểu tử, ta nói cho ngươi biết, đừng nghĩ đơn giản như vậy bắt cóc nữ nhi của ta.” Bạch Ngọc Phi rầm rì.
Mạc Thanh Tuyệt chỉ cười, không có trả lời.
“Cha, con có việc cùng người nói.” Bạch Phong Hoa đứng ở giữa hai người.
“Chuyện gì?” Bạch Ngọc Phi quay đầu nhìn Bạch Phong Hoa.
“Chúng con muốn đi Ma giới.” Bạch Phong Hoa chậm rãi rõ ràng nói.
“Cái gì?” Bạch Ngọc Phi biến sắc, nhăn mày lại. Trong lòng giật mình, có chút hiểu rõ. Nữ nhi mình cường đại hắn đã kiến thức qua, đề nghị trong mắt Bạch Phong Hoa làm cho hắn hiểu được lòng của nàng sớm đã có quyết định.
“Đúng vậy, cha, chúng con muốn đi Ma giới. Kết thúc mọi chuyện.” Bạch Phong Hoa gật đầu lại cho thấy lập trường của mình.
“Ma giới, rất nguy hiểm.” Bạch Ngọc Phi trầm mặc một lát, rốt cục sắc mặt ngưng trọng nói ra nói, “Ma tộc cùng chúng ta vẫn giao chiến hẳn là Ma giới không vào được Ma tộc. Có thể thấy được Ma tộc Ma giới này thực lực không giống bình thường.”
Mạc Thanh Tuyệt vừa định nói chuyện, Bạch Ngọc Phi lại nở nụ cười, trong tươi cười có tự hào cùng tín nhiệm: “Bất quá, nữ nhi của ta lại càng không bình thường.”
Bạch Phong Hoa ngẩn ra, cũng nở nụ cười.
“Tuy nhiên, có người ...” Bạch Ngọc Phi nhíu mày, ánh mắt tà nhìn Mạc Thanh Tuyệt, nói ý vị thâm trường.
“Ta sẽ bảo vệ tốt Phong Hoa, tuyệt đối sẽ không làm cho bất luận kẻ nào thương tổn nàng.” Mạc Thanh Tuyệt lúc này đây không cười, mà là dị thường trịnh trọng nói.
“Ta như thế nào tin tưởng ngươi?” Bạch Ngọc Phi hếch cằm, híp mắt nhìn Mạc Thanh Tuyệt. Nếu muốn mình đem bảo bối nữ nhi an tâm giao vào tay, tốt xấu gì cũng làm cho mình có điểm tin tưởng đi.
Mạc Thanh Tuyệt vẻ mặt nghiêm túc, xoay người, đối mặt toàn bộ lầu dưới thành trì, ngưng thần híp mắt.
Khoảnh khắc trong lúc đó, uy áp ‘phô thiên cái địa’ (ùn ùn kéo đến) đáng sợ nháy mắt thổi quét mà đi, nháy mắt liền bao phủ toàn bộ thành trì. Ở giờ khắc này, trong thành trì mọi người đều cảm giác được cỗ uy áp đáng sợ này, toàn bộ dừng động tác trong tay, kinh ngạc nhìn về phía lầu các cao nhất thành chủ phủ kia. Là người phương nào, có thể phát ra uy áp đáng sợ như vậy đến?
Mạc Thanh Tuyệt trong nháy mắt vung lên, ngay sau đó, mọi người đều giống nhau, trên người bị nhìn cân đè ép trầm trọng, không khỏi cả người chùng xuống. Trong lòng kinh ngạc dần dần biến thành run rẩy cùng sợ hãi. Đây là cái dạng lực lượng gì? Áp đảo chúng sinh!
Bạch Ngọc Phi sửng sốt, nhìn Mạc Thanh Tuyệt khuôn mặt bình tĩnh kia, trong lòng đã là ‘kinh đào hãi lãng’. Này khi thế bễ nghễ thương sinh, là loại người nào mới có thể có được? Nam tử thoạt nhìn ôn nhuận như ngọc cư nhiên ẩn tàng sức mạnh đáng sợ như vậy. Hắn rốt cuộc là người phương nào?
Giờ phút này ở trong một khách điếm trong thành, Bái Trạch một bộ gã sai vặt ôm chính đầu mình hừ nhẹ không thôi. Trong không khí tràn ngập một cỗ uy áp đáng sợ, làm cho hắn rất khó chịu. Mà Vô Song loạng choạng cây quạt trong tay, cười tủm tỉm nói: “Di, tiểu tử kia rốt cuộc muốn làm cái gì? Thả ra uy áp như vậy hù dọa ai đây?” Bái Trạch ôm đầu buồn bực, hắn cũng nghĩ tới là Mạc Thanh Tuyệt cái tên kia phát ra uy áp. Thế nhưng, sư công a sư công, cũng chỉ có ngươi mới có thể ‘vân đạm phong khinh’ đến nói một câu cái gì hù dọa ai. Thân là Ma hoàng Mạc Thanh Tuyệt thực lực căn bản chính là người như hắn theo không kịp.
Ngay sau đó, uy áp biến mất.
Thu lại khí thế, Mạc Thanh Tuyệt quay đầu nhìn Bạch Ngọc Phi, trầm giọng nói: “Hiện tại tin tưởng ta tuyệt đối có thể bảo vệ tốt Phong Hoa?”
Bạch Ngọc Phi trầm mặc, co rút khóe miệng, khó chịu mở miệng: “Miễn cưỡng đủ tư cách.”
Cẩm Sắt cùng Khương Du ở phía sau âm hiểm cười, chủ thượng bọn họ vẫn như vậy không được tự nhiên. Rõ ràng là thực vừa lòng người ta, lời nói ra lại là miễn cưỡng.
“Đi Ma giới, các ngươi cẩn thận một chút.” Sau một lúc lâu, Bạch Ngọc Phi buồn bực phun ra một câu đến. Hắn không hỏi thân phận Mạc Thanh Tuyệt, nếu Bạch Phong Hoa không có nói cho, vậy hắn cũng sẽ không hỏi. Đợi Bạch Phong Hoa muốn nói tự nhiên sẽ nói.
“Dạ, cha, chính người cũng phải cẩn thận.” Bạch Phong Hoa gật đầu.
Bạch Ngọc Phi mâu sắc nổi lên phức tạp, rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết như thế nào mở miệng. Nữ nhi đi Ma giới tính làm cái gì? Ma tộc dễ dàng đối phó sao? Nhưng nhìn đến Mạc Thanh Tuyệt cùng Bạch Phong Hoa mi gian tự tin, những lời này hắn lại cảm thấy thật sự không cần phải nói ra.
“Cha, người không cần lo lắng. Lúc này đây, mọi chuyện đều chấm dứt.” Bạch Phong Hoa nhìn ra trong mắt Bạch Ngọc Phi lo lắng, mở miệng an ủi.
Bạch Ngọc Phi chậm rãi gật đầu, không tiếng động nở nụ cười: “Ừ, ta tin tưởng các con.” Lúc này đây, dùng nhóm các con, không phải con. Cũng chính là hắn đã muốn thừa nhận Mạc Thanh Tuyệt. Mạc Thanh Tuyệt liếc Bạch Phong Hoa, ánh mắt Bạch Ngọc Phi so với ai khác đều rõ ràng, cái loại ánh mắt này, chỉ có nhìn tình cảm chân thành mới có. Mạc Thanh Tuyệt tâm ý hắn đã xác nhận, mà thực lực ở vừa rồi xác nhận. Cho nên, hắn cũng rõ ràng thừa nhận Mạc Thanh Tuyệt.
“Đa tạ nhạc phụ đại nhân. Đợi sự tình giải quyết xong chúng ta nhất định trở về cho nhạc phụ đại nhân một công đạo đầy đủ.” Mạc Thanh Tuyệt như vậy cơ trí, như thế nào không có nghe ra Bạch Ngọc Phi có ý tứ gì.
“Vậy là tốt rồi. Đi nghỉ ngơi đi.” Bạch Ngọc Phi vẫy tay, xoay người, lại bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lại xoay người lại trừng mắt Mạc Thanh Tuyệt, “Còn có, không cho phép ngủ nghỉ ngơi một phòng.”
Những lời này làm cho Bạch Phong Hoa cùng Mạc Thanh Tuyệt 囧 囧, mà Bạch phụ thân giống như không có việc gì, xoay người tiêu sái rời đi.
Cẩm Sắt cười: “Phòng ngủ của các ngươi, một cái là bên trái hành lang, một cái bên phải. Tốt lắm, ta cũng đi nghỉ ngơi. Các ngươi tùy tiện.” Cẩm Sắt nói xong hướng Bạch Phong Hoa trêu tức trừng mắt mới rời đi, Khương Du cũng theo ở phía sau rời đi.
Bạch Phong Hoa có chút buồn cười nhìn bóng dáng Cẩm Sắt, âm thầm không có ý tốt, Cẩm Sắt nóng bỏng tính tình lớn mật, có thử qua đối lão cha bá vương cứng rắn thượng cung hay không? Thật là có chút tò mò a.
“Suy nghĩ cái gì? Cười hư hỏng vậy?” Bỗng nhiên, bên tai truyền đến một tia nóng, đó là Mạc Thanh Tuyệt bỗng nhiên ghé sát vào bên tai của nàng.
“A?!” Bạch Phong Hoa cả kinh, theo bản năng quay đầu.
“Phong Hoa khẩn trương làm cái gì?” Mạc Thanh Tuyệt cười bỡn cợt, chớp ánh mắt, kia lông mi xinh đẹp bới móc nói, “Chẳng lẽ Phong Hoa vừa rồi nghĩ cùng ta đi ngủ?” Giờ phút này, Mạc Thanh Tuyệt khuôn mặt tuyệt mỹ đều là hơi thở yêu nghiệt, tươi cười mị hoặc, cùng bộ dạng bình thường ôn nhuận như ngọc hoàn toàn bất đồng. Nhưng cũng là nhiếp lòng hồn người, làm cho người ta tim đập nhanh.
“Ngươi!” Bạch Phong Hoa mặt nhất thời mặt ửng đỏ lên, tuy rằng nàng chuyển thế lâu như vậy, nhưng cảm tình trừ bỏ Mạc Thanh Tuyệt, cơ bản là trống không.
“Ha? Phong Hoa ngươi mặt đỏ.” Mạc Thanh Tuyệt nở nụ cười, vươn tay không khỏi phân trần một tay lấy Bạch Phong Hoa ôm vào trong lòng, “Không cần thẹn thùng, ngươi là thê của ta, thê duy nhất của ta. Đợi chân thân thu hồi, chúng ta liền thành thân.”
Bạch Phong Hoa sửng sốt, còn chưa kịp nói chuyện, môi liền bị một mảnh ấm áp bao trùm. Mà trước mắt là khuôn mặt tuấn tú Mạc Thanh Tuyệt phóng đại. Mạc Thanh Tuyệt đang hôn môi nàng?!
“Xú tiểu tử, buông nữ nhi!” Nhưng mà một tiếng quát lớn vang lên, sau đó một phen bảo kiếm chói lọi liền bổ về phía Mạc Thanh Tuyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.