Quyển 3 - Chương 2: Mối thù cù đã sớm kết thúc
Vô Ý Bảo Bảo
22/12/2015
Dọc theo đường đi, Tịch Nhiêu tường thuật lại mọi chuyện có liên quan đến thế giới này, Bạch Phong Hoa cũng hiểu được.Thế giới này thực lực chia làm mười hai cấp.Mà cấp bậc Tịch Nhiêu phỏng đoán cho Bạch Phong Hoa là thuộc loại cấp 6 cao nhất, còn chưa đến cấp 7, điều này làm cho Bạch Phong Hoa giật mình, cũng cảm thán thực lực bản thân còn quá yếu ớt.
“Vì sao muốn đi Nhạc Lâm quốc trước.” Tịch Nhiêu cùng Bạch Phong Hoa đi ở trên đường thuận miệng hỏi.
“Trước đi vấn an bà ngoại ngoại công.” Bạch Phong Hoa thuận miệng đáp.
“Sao? Ngươi không phải từ Vị Diện dưới đến sao?” Tịch Nhiêu nghe hồ đồ.Nếu từ Vị Diện dưới đến, làm sao có thân nhân ở nơi này?
“Một lời khó nói hết!” Bạch Phong Hoa cũng không có ý muốn đem chuyện của mình nói cho Tịch Nhiêu, “Có điều, ngươi vẫn đợi ở Khổ Diệp Lâm sao? Có từng đi ra ngoài không?”
“Có a, Khổ Diệp Lâm là nhà của ta, ta cũng thường xuyên xuất môn a.Đại lục này thế cục ta còn biết đại khái.” Tịch Nhiêu nhún vai lơ đễnh đáp.
“Vậy, ngươi có biết Bạch Ngọc Phi chứ?” Bạch Phong Hoa mở miệng hỏi.
“Bạch Ngọc Phi? Cái tên đáng giận đó?” Ai ngờ, vừa nhắc tới cái tên này, Tịch Nhiêu tức thì ngiến răng nghiến lợi, rất hận không thể một ngụm cắn chết hắn.
“Ngươi biết?” Bạch Phong Hoa vừa nghe, nghi ngờ hỏi.
“Đâu chỉ là biết, tên khốn khiếp đó, lần trước đả thương ta, ta còn chưa có tìm thấy hắn báo thù, hắn đã không thấy tăm hơi.” Tịch Nhiêu căm giận nói.
Bạch Phong Hoa kinh ngạc, Bạch Ngọc Phi hóa ra mạnh như vậy?
“Không thấy là có ý gì?” Bạch Phong Hoa nghe được câu sau Tịch Nạo nói trong lòng bỗng nổi lên bất an.
“Mất tích.” Tịch Nạo nhún vai, “Mười tám năm trước liền mất tích.Ta khắp nơi cũng chưa tìm thấy.” Tịch Nhiêu nói đến đây, khẩu khí tràn đầy tiếc nuối cùng không cam lòng.
Bạch Phong Hoa cả người chấn động, dừng lại, mở to hai mắt nhìn Tịch Nhiêu: “Ngươi nói cái gì? Hắn không thấy? Mất tích? Hơn nữa là vào mười tám năm trước?” Thời gian đó, không phải Bạch Ngọc Phi đưa Tiết Nhu Nhi cùng Bạch Hận Thủy hạ giới sao? Mất tích, hắn làm sao có thể mất tích, chẳng lẽ chuyện cùng Tiết Nhu Nhi có liên quan?
“Người của Bạch gia nói Bạch Ngọc Phi đang bế quan.Nhân loại ngu muội đều tin tưởng, nhưng rất lâu rồi, đều bắt đầu hoài nghi.” Tịch Nhiêu cắt một tiếng, hắn tự nhiên biết Bạch Ngọc Phi mất tích.Hắn đêm đến thám thính Bạch gia vài lần đều không có tìm được Bạch Ngọc Phi, hơn nữa đối với chuyện Bạch gia tuyên bố Bạch Ngọc Phi bế quan, hắn chỉ biết sự tình không thích hợp.”Di, ngươi cũng họ Bạch, ngươi sẽ không cùng Bạch gia có quan hệ gì đi? Chẳng qua, ta không có nhìn thấy ngươi ở Bạch gia a.”
Bạch Phong Hoa không hé răng, nàng cũng không muốn nói ra thân thế bản thân, mà đem đề tài chuyển, “Ngươi có biết Tiết gia chứ? Nhạc Lâm quốc Tiết gia.”
“Biết, khi đó cũng là thế gia hiển hách của Nhạc Lâm quốc.Chẳng qua hiện tại … Ha ha.” Tịch Nhiêu cười lạnh một tiếng, câu nói kế tiếp không có nói ra.
Nghe khẩu khí Tịch Nhiêu, Bạch Phong Hoa lòng chùng xuống, cảm giác điềm xấu dâng lên, Tiết gia hiện tại chỉ sợ cũng không tốt đi.
“Ngươi quen người Tiết gia?” Tịch Nhiêu giống như tìm thấy kỳ bảo trong quốc khố hỏi.
“Đi thôi.” Bạch Phong Hoa không trả lời vấn đề của Tịch Nhiêu, mà là bước nhanh hơn.
“Ngươi không hiếu kỳ ta là yêu thú gì sao? Ngươi tuyệt không tò mò thân phận của ta?” Tịch Nhiêu oa oa ở bên tai Bạch Phong Hoa nói xong, “Bản thân ta thật tò mò a, ngươi rõ ràng là hạ giới đến, tại sao lại có thân nhân ở chỗ này? Tiết gia là thân nhân của ngươi?”
Oa oa líu ríu …
Tịch Nhiêu vẫn ở bên tai Bạch Phong Hoa líu ríu không ngừng.
Bạch Phong Hoa một cái đầu biến thành hai cái đầu lớn, Tịch Nhiêu hóa ra là một quỷ dong dài nói nhiều, chính mình tại sao không nhận ra? Nói nhảm, chán ghét lời nói nhảm a! Bạch Phong Hoa không biết là, Tịch Nhiêu ở trước mặt nàng chính là như vậy.Thứ nhất vì Tịch Nạo nhìn thấy ngọc bội trên cổ nàng, sinh ra cảm giác thân thiết, đã không còn coi nàng là người ngoài.Thứ hai là lai lịch thật sự của Bạch Phong Hoa thần bí, khiến hắn thực tò mò.
“Bạch Phong Hoa, chúng ta đi mua hai con ngựa, phía trước có cái thôn trấn.” Tịch Nhiêu cuối cùng nói ra một câu có tính góp ý.Nói xong, lại trống rỗng lấy ra một cái nón che mặt, đội lên che đi tuyệt thế dung nhan của hắn.Xem hắn rất có kinh ngiệm.
“Tịch Nhiêu, ngươi nói cho ta biết một chút tình huống Nhạc Lâm quốc đi.” Bạch Phong Hoa ngồi trên lưng ngựa nói.Bạc ở nơi nào đều là thông dụng, bên trong túi Càn Khôn chuẩn bị không ít bạc.
“Ta cũng vài năm không đi.Bất qua, tình huống hẳn càng ngày càng không vui.Bạch Ngọc Phi bế quan lâu lắm không có xuất hiện, Bạch gia dần dần thất thế.Tiết gia vốn hiển hách một thời, nhưng từ khi Bạch Ngọc Phi mất tích, Tiết gia liền bị Bạch gia đả kích, đến nỗi hiện tại xuống dốc.” Tịch Nhiêu giải thích, “Nhạc Lâm quốc vốn là đứng đầu thất quốc, bất quá hiện tại thôi, khó nói.Bởi vì trụ cột Bạch Ngọc Phi đã thật lâu không xuất hiện.”
Bạch Ngọc Phi, rốt cuộc cường đến như thế nào? Thế cho nên trở thành trụ cột Nhạc Lâm quốc.Nghe Tiết Nhu Nghi nói Bạch gia trước kia là phong vân thế gia trên đại lục này, mỗi người nhắc tới Bạch gia sắc mặt đều bất đồng.Vậy, đều bởi vì sự tồn tại của Bạch Ngọc Phi.Mà Bạch gia hiện tại hướng bên ngoài nói Bạch Ngọc Phi đang bế quan, ngay từ đầu mọi người đều rất tin tưởng.Nhưng suốt mười tám năm, suốt mười tám năm đều bế quan cũng có chút không thể tương tượng nổi.Khó trách mọi người không khỏi nghi ngờ việc bế quan, trường hợp trọng đại Bạch Ngọc Phi cũng vô pháp tham dự, tự nhiên lời đồn đãi sẽ nổi lên bốn phía.
Tiết gia bị Bạch gia chèn ép…
Tiết gia hiện tại thế nào, ngoại công cùng bà ngoại hiện tại thế nào rồi?
Bạch Phong Hoa nghĩ đến đây, trong lòng cũng bối rối.Một đường ra roi thúc ngựa mà đi.
Kinh thành Nhạc Lâm quốc, phồn hoa không thôi, người qua đường lui tới ăn mặc đủ loại khác nhau, tựa hồ đều không phải là một chỗ.Mà cửa hàng ven đường đầy ắp người, chủ quán vui vẻ chiêu đã khách nhân.Thị vệ tuần tra thỉnh thoảng xuất hiện ở trên đường, võ trang đầy đủ, uy nghiêm mười phần.
“Nơi này, vẫn phồn vinh như thế này?” Bạch Phong Hoa hỏi Tịch Nhiêu đội mũ che mặt.
“Sẽ không a.Có lẽ sắp có chuyện xảy ra đi.” Tịch Nhiêu suy tư, cũng không nhớ ra, dù sao hắn đối với thế tục trần thế tuyệt không quan tâm.Trước kia đi vào kinh thành Nhạc Lâm quốc chỉ quan tâm cái tên Bạch Ngọc Phi kia có xuất hiện hay không.
“Hỏi thăm một chút.” Bạch Phong Hoa nhìn Tịch Nhiêu nói.
“A?” Tịch Nhiêu chưa phục hồi lại tinh thần.
“Ngươi đi hỏi thăm đi.” Bạch Phong Hoa thực tự nhiên nói.
“Vì sao là ta? Vì sao là ta chứ?” Tịch Nhiêu chi chít thầm thì, lại tùy tiện tóm lấy một người qua đường.Người đi đường kia vốn khó chịu vì hành vi vô lễ của Tịch Nhiêu, ai ngờ một cái tóm lấy này xương cốt cả người đều răng rắc kêu rơi vào trong lỗ tai, hắn cả người thiếu chút nữa ngã xuống.
“Vị đại ca này, xin hỏi kinh thành gần đây có chuyện gì sắp phát sinh sao?” Tịch Nhiêu giọng nói mềm mại không xương, toàn bộ người qua đường trong lòng đều nở hoa, tuy không nhìn đến gương mặt dưới mũ che, nhưng nghe thấy giọng nói này có thể đoán được phía dưới mạn sa chính là vưu vật thiên hạ ra sao.
“Nha, vị cô nương này, sự tình là như vầy.Đại Lưu quốc đề nghị năm nay ở quốc gia chúng ta cử hành một cái đại hội luận võ, chọn ra võ giả vĩ đại.Nghe nói đến lúc đó Dịch Phong phái đều có người đến đây.Người thắng có lẽ sẽ trở thành đệ tử Dịch Phong phái.Đây là chuyện rất vinh dự a, cho nên thất quốc mọi người đều hướng bên này đuổi tới.” Người đi đường kia thuật lại tường tận, hai mắt lại si ngốc nhìn gương mặt che giấu dưới mạn sa, khát vọng nhìn thấy hình dáng người phía dưới.”Còn có thời gian nửa năm thôi, cũng không ít người hướng bên này chạy tới.”
Bạch Phong Hoa ở bên cạnh lắng nghe cẩn thận.Đại hội luận võ? Dịch Phong phái? Trở thành đệ tử Dịch Phong phái rất vinh hạnh? Những điều này là bởi vì sao?
Nhận được tin tức, Tịch Nhiêu a một tiếng, lập tức muốn ly khai.
“Ai, cô nương đợi chút a.Không biết cô nương có thời gian, rất hân hạnh cùng nhau ăn một bữa cơm.” Người đi đường kia vội vàng đuổi theo nói.
Bạch Phong Hoa không để ý đến tình huống bên này, mà lập tức tiến về phía trước, Tịch Nhiêu nhìn nhìn bóng lưng Bạch Phong Hoa, không kiên nhẫn dừng lại.Bỗng quay đầu, đối với người đi đường kia xốc mạn che mặt lên, người đi đường đó nhất thời cứng đờ ngay tại chỗ.Tịch Nhiêu tức giận hừ một tiếng, đuổi theo Bạch Phong Hoa đã đi xa.Người đi đường ngây ngốc sững sờ tại chỗ, vừa nhìn đến khiến mặt khiến hắn tái nhợt vô cùng.Hắn nhìn thấy là một khuôn mặt xấu xí đến cực điểm, lỗ mũi thật lớn, một con ngươi lồi ra tận ngoài, môi nứt nẻ miệng rộng toác.Xấu xí khiến người ta chấn động, xấu làm cho người ta nghĩ muốn nôn.
Tịch Nhiêu vừa rồi tự nhiên là cố ý biến ra khuôn mặt khủng bố như vậy. Hắn chính là thích xem những phản ứng chênh lệch trước sau thật lớn của nhân loại.Bạch Phong Hoa không biết Tịch Nhiêu có ác tính thú vị này, nàng còn đang hướng phía trước đi.
“Tiết gia ngay tại đằng trước không xa, đi thẳng, quẹo phải lại đi thẳng.” Tịch Nhiêu đuổi theo, ở bên cạnh Bạch Phong Hoa tức giận lại hỏi, “Tiết gia có thân nhân của ngươi, làm sao có thể chứ? Ngươi rốt cuộc là người nào? Ngươi từ Vị Diện dưới đến a, làm sao có người thân ở chỗ này chứ.” Tịch Nhiêu cảm thấy Bạch Phong Hoa cả người đều thần bí, nhưng Bạch Phong Hoa cái gì cũng không có nói cho hắn biết, thật sự làm cho hắn có cảm giác trăm trảo đang cào trong lòng.
“Có hay không ngươi nói xem.” Bạch Phong Hoa vừa đi vừa thản nhiên nói.
“Cái gì?” Tịch Nhiêu nghi hoặc trừng to mắt.
“Ngươi thật dài dòng.” Bạch Phong Hoa hừ một tiếng, cước bộ nhanh hơn.Vốn muốn hỏi Tịch Nhiêu chuyện Dịch Phong phái, nhưng vừa nghĩ tới khả năng thao thao bất tuyệt của hắn nửa ngày không nói đến trọng điểm tạm thời bỏ qua ý nghĩ này.Chờ về sau lại hỏi đi, bây giờ còn không cần.
“Không có, tuyệt đối không có.” Tịch Nhiêu khẳng định nói.
Bạch Phong Hoa đảo cặp mắt trắng dã, không để ý tới.Vừa mới quẹo phải, nghênh diện lại bay tới một vật thể không rõ, hung hăng đánh lên nàng. Nàng vươn tay, tiếp được vật thể không rõ.A? Là người? Bạch Phong Hoa không ngờ chính mình tiếp được một người! Thân mình thực mềm mại, yếu đuối, hình như, là cô gái? Chẳng qua, bề ngoài cũng là nam nhân.A, hiện tại lưu hành nữ giả nam trang sao?
“Tiểu tạp chủng? Ngươi có bản lĩnh nói thêm câu nữa, hôm nay khiến cho Tiết gia các ngươi tuyệt hậu!?” Đối diện truyền đến tiếng kêu gào hung ác.
Tiết gia? Bạch Phong Hoa cả kinh, vừa rồi chính mình tiếp được chính là người Tiết gia?
“Bạch Anh Phi, ngươi khốn khiếp miệng phun đầy phân.Ngươi đánh rắm mặt dài!” Bị Bạch Phong Hoa tiếp được, thiên hạ hoàn hảo mở miệng, vừa mở miệng thật sự là kinh thiên động địa, làm cho Bạch Phong Hoa đềy nghẹn họng nhìn trân trối.
“Tiểu tạp chủng! Hôm nay ta cắt rụng đầu lưỡi của ngươi, ta xem người còn như thế nào nói thúi!” Trả lời nàng là một giọng nói hổn hển.Thiếu niên nói chuyện, là người của Bạch gia.Vừa nghe đến như vậy, thẹn quá thành giận, rút chủy thủ bên hông hướng lại đây.Trong kinh thành, chỉ có tiểu tử Tiết gia này dám nói chuyện đối với hắn như vậy.
“Sợ ngươi a!” Tuy rằng đứa bé này nói như vậy, nhưng rõ ràng nàng không phải là đối thủ của đối phương.Nàng cũng rút chủy thủ bên hông, chuẩn bị đón đánh.
“Ngươi tên gì?” Bỗng nhiên, từ phía sau nàng truyền đến một giọng nói bình thản, giọng nói thật ấm áp.
“A?” Nàng hiển nhiên sửng sốt, thế này mới nhớ vừa rồi thời điểm nàng bị đánh bay có người tiếp được nàng, “Tiết Thần.Vừa rồi cảm ơn!” Nàng vội vàng trả lời, lập tức đón đánh lên.Phản ứng này làm cho Bạch Phong Hoa đối nàng sinh hảo cảm, đứa bé ở phía sau vẫn không quên lễ phép nói lời cảm tạ.
Leng keng tiếng vang thanh thúy vang lên, hai thanh chủy thủ va chạm vào nhau trong con ngõ nhỏ phá lệ phát ra tiếng rõ ràng.Nhưng không ai tiến đến ngăn cản.Chính là ở đường thị vệ tuần tra đi ngang qua cũng là làm như thể không thấy, khẩn trương rời đi.Nhìn mà không quản?
Sao? Bạch Phong Hoa nhíu mày, trường hợp như vậy rõ ràng không phải ngẫu nhiên phát sinh.Hơn nữa, ảnh hưởng của Bạch gia, tựa hồ vẫn không nhỏ a.Ở trên đường cái ngang nhiên công khai khi dễ người không có người ngăn cản.
Hai người đánh nhau cũng thực rõ ràng, Tiết Thần xa xa không phải đối thủ Bạch Anh Phi, tiếp theo chớp mắt sắp bị đánh bay.Bạch Phong Hoa mũi chân điểm một cái, lại đem Tiết Thần tiếp được.Tiết Thần chăm chú nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Bạch Phong Hoa, trong lòng kinh ngạc, vì sao cái ôm của người xa lạ ấm áp như vậy?
“Ngươi muốn nhúng tay?” Bạch Anh Phi cười lạnh một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường.
Bạch Phong Hoa đem Tiết Thần thả xuống dưới, ánh mắt dần lạnh lẽo lên, theo vừa rồi Bạch Anh Phi nói Bạch Phong Hoa sâu sắc bắt giữ một chút.Bạch gia đối với Tiết gia chèn ép đã không phải chuyện một sớm một chiều, hơn nữa hậu quả so với nàng nghĩ quả thật còn nghiêm trọng.Câu kia cho các Tiết gia thật sự tuyệt hậu chứng minh là gì? Chỉ sợ Tiết gia thật sự có người đã hạ độc thủ.
“Hiện tại, cút.” Bạch Phong Hoa chậm rãi tiến lên từng bước, âm lãnh một chữ một chữ phun ra.
“Ha ha, ngươi cho là ngươi là người nào ..” Bạch Anh Phi cười ha hả, nhưng chống lại Bạch Phong Hoa mày đang lúc sắc bén, trong lòng không thể ngờ dâng lên một cỗ cảm giác sợ hãi cũng không hiểu được.Vì sao có một cỗ cảm giác sợ hãi sinh ra, thậm chí cảm thấy người trước mắt này thoạt nhìn không tính là mạnh lại tản ra hơi thở nguy hiểm.
“Tê … Muốn ta chọc thủng trái tim của hắn?” Tịch Nhiêu ở bên tai Bạch Phong Hoa nói nhỏ, vươn đầu lưỡi liếm môi mình.Tay rất ngứa a, thật muốn một ngón tay chọc thủng trái tim người đối diện.
“Tạm thời không.” Bạch Phong Hoa nghe Tịch Nhiêu giọng nói mị hoặc, ngăn cản.
“Ngươi là ai! Dám can đảm nói với ta như vậy.” Bạch Anh Phi nhìn đến Bạch Anh Phi cùng Tịch Nhiêu không coi ai ra gì, một cỗ cảm giác khuất nhục bay lên, vung chủy thủ liền vọt lên.
Bạch Phong Hoa còn chưa có động, Tịch Nhiêu đã động.
Vèo…
“Vì sao muốn đi Nhạc Lâm quốc trước.” Tịch Nhiêu cùng Bạch Phong Hoa đi ở trên đường thuận miệng hỏi.
“Trước đi vấn an bà ngoại ngoại công.” Bạch Phong Hoa thuận miệng đáp.
“Sao? Ngươi không phải từ Vị Diện dưới đến sao?” Tịch Nhiêu nghe hồ đồ.Nếu từ Vị Diện dưới đến, làm sao có thân nhân ở nơi này?
“Một lời khó nói hết!” Bạch Phong Hoa cũng không có ý muốn đem chuyện của mình nói cho Tịch Nhiêu, “Có điều, ngươi vẫn đợi ở Khổ Diệp Lâm sao? Có từng đi ra ngoài không?”
“Có a, Khổ Diệp Lâm là nhà của ta, ta cũng thường xuyên xuất môn a.Đại lục này thế cục ta còn biết đại khái.” Tịch Nhiêu nhún vai lơ đễnh đáp.
“Vậy, ngươi có biết Bạch Ngọc Phi chứ?” Bạch Phong Hoa mở miệng hỏi.
“Bạch Ngọc Phi? Cái tên đáng giận đó?” Ai ngờ, vừa nhắc tới cái tên này, Tịch Nhiêu tức thì ngiến răng nghiến lợi, rất hận không thể một ngụm cắn chết hắn.
“Ngươi biết?” Bạch Phong Hoa vừa nghe, nghi ngờ hỏi.
“Đâu chỉ là biết, tên khốn khiếp đó, lần trước đả thương ta, ta còn chưa có tìm thấy hắn báo thù, hắn đã không thấy tăm hơi.” Tịch Nhiêu căm giận nói.
Bạch Phong Hoa kinh ngạc, Bạch Ngọc Phi hóa ra mạnh như vậy?
“Không thấy là có ý gì?” Bạch Phong Hoa nghe được câu sau Tịch Nạo nói trong lòng bỗng nổi lên bất an.
“Mất tích.” Tịch Nạo nhún vai, “Mười tám năm trước liền mất tích.Ta khắp nơi cũng chưa tìm thấy.” Tịch Nhiêu nói đến đây, khẩu khí tràn đầy tiếc nuối cùng không cam lòng.
Bạch Phong Hoa cả người chấn động, dừng lại, mở to hai mắt nhìn Tịch Nhiêu: “Ngươi nói cái gì? Hắn không thấy? Mất tích? Hơn nữa là vào mười tám năm trước?” Thời gian đó, không phải Bạch Ngọc Phi đưa Tiết Nhu Nhi cùng Bạch Hận Thủy hạ giới sao? Mất tích, hắn làm sao có thể mất tích, chẳng lẽ chuyện cùng Tiết Nhu Nhi có liên quan?
“Người của Bạch gia nói Bạch Ngọc Phi đang bế quan.Nhân loại ngu muội đều tin tưởng, nhưng rất lâu rồi, đều bắt đầu hoài nghi.” Tịch Nhiêu cắt một tiếng, hắn tự nhiên biết Bạch Ngọc Phi mất tích.Hắn đêm đến thám thính Bạch gia vài lần đều không có tìm được Bạch Ngọc Phi, hơn nữa đối với chuyện Bạch gia tuyên bố Bạch Ngọc Phi bế quan, hắn chỉ biết sự tình không thích hợp.”Di, ngươi cũng họ Bạch, ngươi sẽ không cùng Bạch gia có quan hệ gì đi? Chẳng qua, ta không có nhìn thấy ngươi ở Bạch gia a.”
Bạch Phong Hoa không hé răng, nàng cũng không muốn nói ra thân thế bản thân, mà đem đề tài chuyển, “Ngươi có biết Tiết gia chứ? Nhạc Lâm quốc Tiết gia.”
“Biết, khi đó cũng là thế gia hiển hách của Nhạc Lâm quốc.Chẳng qua hiện tại … Ha ha.” Tịch Nhiêu cười lạnh một tiếng, câu nói kế tiếp không có nói ra.
Nghe khẩu khí Tịch Nhiêu, Bạch Phong Hoa lòng chùng xuống, cảm giác điềm xấu dâng lên, Tiết gia hiện tại chỉ sợ cũng không tốt đi.
“Ngươi quen người Tiết gia?” Tịch Nhiêu giống như tìm thấy kỳ bảo trong quốc khố hỏi.
“Đi thôi.” Bạch Phong Hoa không trả lời vấn đề của Tịch Nhiêu, mà là bước nhanh hơn.
“Ngươi không hiếu kỳ ta là yêu thú gì sao? Ngươi tuyệt không tò mò thân phận của ta?” Tịch Nhiêu oa oa ở bên tai Bạch Phong Hoa nói xong, “Bản thân ta thật tò mò a, ngươi rõ ràng là hạ giới đến, tại sao lại có thân nhân ở chỗ này? Tiết gia là thân nhân của ngươi?”
Oa oa líu ríu …
Tịch Nhiêu vẫn ở bên tai Bạch Phong Hoa líu ríu không ngừng.
Bạch Phong Hoa một cái đầu biến thành hai cái đầu lớn, Tịch Nhiêu hóa ra là một quỷ dong dài nói nhiều, chính mình tại sao không nhận ra? Nói nhảm, chán ghét lời nói nhảm a! Bạch Phong Hoa không biết là, Tịch Nhiêu ở trước mặt nàng chính là như vậy.Thứ nhất vì Tịch Nạo nhìn thấy ngọc bội trên cổ nàng, sinh ra cảm giác thân thiết, đã không còn coi nàng là người ngoài.Thứ hai là lai lịch thật sự của Bạch Phong Hoa thần bí, khiến hắn thực tò mò.
“Bạch Phong Hoa, chúng ta đi mua hai con ngựa, phía trước có cái thôn trấn.” Tịch Nhiêu cuối cùng nói ra một câu có tính góp ý.Nói xong, lại trống rỗng lấy ra một cái nón che mặt, đội lên che đi tuyệt thế dung nhan của hắn.Xem hắn rất có kinh ngiệm.
“Tịch Nhiêu, ngươi nói cho ta biết một chút tình huống Nhạc Lâm quốc đi.” Bạch Phong Hoa ngồi trên lưng ngựa nói.Bạc ở nơi nào đều là thông dụng, bên trong túi Càn Khôn chuẩn bị không ít bạc.
“Ta cũng vài năm không đi.Bất qua, tình huống hẳn càng ngày càng không vui.Bạch Ngọc Phi bế quan lâu lắm không có xuất hiện, Bạch gia dần dần thất thế.Tiết gia vốn hiển hách một thời, nhưng từ khi Bạch Ngọc Phi mất tích, Tiết gia liền bị Bạch gia đả kích, đến nỗi hiện tại xuống dốc.” Tịch Nhiêu giải thích, “Nhạc Lâm quốc vốn là đứng đầu thất quốc, bất quá hiện tại thôi, khó nói.Bởi vì trụ cột Bạch Ngọc Phi đã thật lâu không xuất hiện.”
Bạch Ngọc Phi, rốt cuộc cường đến như thế nào? Thế cho nên trở thành trụ cột Nhạc Lâm quốc.Nghe Tiết Nhu Nghi nói Bạch gia trước kia là phong vân thế gia trên đại lục này, mỗi người nhắc tới Bạch gia sắc mặt đều bất đồng.Vậy, đều bởi vì sự tồn tại của Bạch Ngọc Phi.Mà Bạch gia hiện tại hướng bên ngoài nói Bạch Ngọc Phi đang bế quan, ngay từ đầu mọi người đều rất tin tưởng.Nhưng suốt mười tám năm, suốt mười tám năm đều bế quan cũng có chút không thể tương tượng nổi.Khó trách mọi người không khỏi nghi ngờ việc bế quan, trường hợp trọng đại Bạch Ngọc Phi cũng vô pháp tham dự, tự nhiên lời đồn đãi sẽ nổi lên bốn phía.
Tiết gia bị Bạch gia chèn ép…
Tiết gia hiện tại thế nào, ngoại công cùng bà ngoại hiện tại thế nào rồi?
Bạch Phong Hoa nghĩ đến đây, trong lòng cũng bối rối.Một đường ra roi thúc ngựa mà đi.
Kinh thành Nhạc Lâm quốc, phồn hoa không thôi, người qua đường lui tới ăn mặc đủ loại khác nhau, tựa hồ đều không phải là một chỗ.Mà cửa hàng ven đường đầy ắp người, chủ quán vui vẻ chiêu đã khách nhân.Thị vệ tuần tra thỉnh thoảng xuất hiện ở trên đường, võ trang đầy đủ, uy nghiêm mười phần.
“Nơi này, vẫn phồn vinh như thế này?” Bạch Phong Hoa hỏi Tịch Nhiêu đội mũ che mặt.
“Sẽ không a.Có lẽ sắp có chuyện xảy ra đi.” Tịch Nhiêu suy tư, cũng không nhớ ra, dù sao hắn đối với thế tục trần thế tuyệt không quan tâm.Trước kia đi vào kinh thành Nhạc Lâm quốc chỉ quan tâm cái tên Bạch Ngọc Phi kia có xuất hiện hay không.
“Hỏi thăm một chút.” Bạch Phong Hoa nhìn Tịch Nhiêu nói.
“A?” Tịch Nhiêu chưa phục hồi lại tinh thần.
“Ngươi đi hỏi thăm đi.” Bạch Phong Hoa thực tự nhiên nói.
“Vì sao là ta? Vì sao là ta chứ?” Tịch Nhiêu chi chít thầm thì, lại tùy tiện tóm lấy một người qua đường.Người đi đường kia vốn khó chịu vì hành vi vô lễ của Tịch Nhiêu, ai ngờ một cái tóm lấy này xương cốt cả người đều răng rắc kêu rơi vào trong lỗ tai, hắn cả người thiếu chút nữa ngã xuống.
“Vị đại ca này, xin hỏi kinh thành gần đây có chuyện gì sắp phát sinh sao?” Tịch Nhiêu giọng nói mềm mại không xương, toàn bộ người qua đường trong lòng đều nở hoa, tuy không nhìn đến gương mặt dưới mũ che, nhưng nghe thấy giọng nói này có thể đoán được phía dưới mạn sa chính là vưu vật thiên hạ ra sao.
“Nha, vị cô nương này, sự tình là như vầy.Đại Lưu quốc đề nghị năm nay ở quốc gia chúng ta cử hành một cái đại hội luận võ, chọn ra võ giả vĩ đại.Nghe nói đến lúc đó Dịch Phong phái đều có người đến đây.Người thắng có lẽ sẽ trở thành đệ tử Dịch Phong phái.Đây là chuyện rất vinh dự a, cho nên thất quốc mọi người đều hướng bên này đuổi tới.” Người đi đường kia thuật lại tường tận, hai mắt lại si ngốc nhìn gương mặt che giấu dưới mạn sa, khát vọng nhìn thấy hình dáng người phía dưới.”Còn có thời gian nửa năm thôi, cũng không ít người hướng bên này chạy tới.”
Bạch Phong Hoa ở bên cạnh lắng nghe cẩn thận.Đại hội luận võ? Dịch Phong phái? Trở thành đệ tử Dịch Phong phái rất vinh hạnh? Những điều này là bởi vì sao?
Nhận được tin tức, Tịch Nhiêu a một tiếng, lập tức muốn ly khai.
“Ai, cô nương đợi chút a.Không biết cô nương có thời gian, rất hân hạnh cùng nhau ăn một bữa cơm.” Người đi đường kia vội vàng đuổi theo nói.
Bạch Phong Hoa không để ý đến tình huống bên này, mà lập tức tiến về phía trước, Tịch Nhiêu nhìn nhìn bóng lưng Bạch Phong Hoa, không kiên nhẫn dừng lại.Bỗng quay đầu, đối với người đi đường kia xốc mạn che mặt lên, người đi đường đó nhất thời cứng đờ ngay tại chỗ.Tịch Nhiêu tức giận hừ một tiếng, đuổi theo Bạch Phong Hoa đã đi xa.Người đi đường ngây ngốc sững sờ tại chỗ, vừa nhìn đến khiến mặt khiến hắn tái nhợt vô cùng.Hắn nhìn thấy là một khuôn mặt xấu xí đến cực điểm, lỗ mũi thật lớn, một con ngươi lồi ra tận ngoài, môi nứt nẻ miệng rộng toác.Xấu xí khiến người ta chấn động, xấu làm cho người ta nghĩ muốn nôn.
Tịch Nhiêu vừa rồi tự nhiên là cố ý biến ra khuôn mặt khủng bố như vậy. Hắn chính là thích xem những phản ứng chênh lệch trước sau thật lớn của nhân loại.Bạch Phong Hoa không biết Tịch Nhiêu có ác tính thú vị này, nàng còn đang hướng phía trước đi.
“Tiết gia ngay tại đằng trước không xa, đi thẳng, quẹo phải lại đi thẳng.” Tịch Nhiêu đuổi theo, ở bên cạnh Bạch Phong Hoa tức giận lại hỏi, “Tiết gia có thân nhân của ngươi, làm sao có thể chứ? Ngươi rốt cuộc là người nào? Ngươi từ Vị Diện dưới đến a, làm sao có người thân ở chỗ này chứ.” Tịch Nhiêu cảm thấy Bạch Phong Hoa cả người đều thần bí, nhưng Bạch Phong Hoa cái gì cũng không có nói cho hắn biết, thật sự làm cho hắn có cảm giác trăm trảo đang cào trong lòng.
“Có hay không ngươi nói xem.” Bạch Phong Hoa vừa đi vừa thản nhiên nói.
“Cái gì?” Tịch Nhiêu nghi hoặc trừng to mắt.
“Ngươi thật dài dòng.” Bạch Phong Hoa hừ một tiếng, cước bộ nhanh hơn.Vốn muốn hỏi Tịch Nhiêu chuyện Dịch Phong phái, nhưng vừa nghĩ tới khả năng thao thao bất tuyệt của hắn nửa ngày không nói đến trọng điểm tạm thời bỏ qua ý nghĩ này.Chờ về sau lại hỏi đi, bây giờ còn không cần.
“Không có, tuyệt đối không có.” Tịch Nhiêu khẳng định nói.
Bạch Phong Hoa đảo cặp mắt trắng dã, không để ý tới.Vừa mới quẹo phải, nghênh diện lại bay tới một vật thể không rõ, hung hăng đánh lên nàng. Nàng vươn tay, tiếp được vật thể không rõ.A? Là người? Bạch Phong Hoa không ngờ chính mình tiếp được một người! Thân mình thực mềm mại, yếu đuối, hình như, là cô gái? Chẳng qua, bề ngoài cũng là nam nhân.A, hiện tại lưu hành nữ giả nam trang sao?
“Tiểu tạp chủng? Ngươi có bản lĩnh nói thêm câu nữa, hôm nay khiến cho Tiết gia các ngươi tuyệt hậu!?” Đối diện truyền đến tiếng kêu gào hung ác.
Tiết gia? Bạch Phong Hoa cả kinh, vừa rồi chính mình tiếp được chính là người Tiết gia?
“Bạch Anh Phi, ngươi khốn khiếp miệng phun đầy phân.Ngươi đánh rắm mặt dài!” Bị Bạch Phong Hoa tiếp được, thiên hạ hoàn hảo mở miệng, vừa mở miệng thật sự là kinh thiên động địa, làm cho Bạch Phong Hoa đềy nghẹn họng nhìn trân trối.
“Tiểu tạp chủng! Hôm nay ta cắt rụng đầu lưỡi của ngươi, ta xem người còn như thế nào nói thúi!” Trả lời nàng là một giọng nói hổn hển.Thiếu niên nói chuyện, là người của Bạch gia.Vừa nghe đến như vậy, thẹn quá thành giận, rút chủy thủ bên hông hướng lại đây.Trong kinh thành, chỉ có tiểu tử Tiết gia này dám nói chuyện đối với hắn như vậy.
“Sợ ngươi a!” Tuy rằng đứa bé này nói như vậy, nhưng rõ ràng nàng không phải là đối thủ của đối phương.Nàng cũng rút chủy thủ bên hông, chuẩn bị đón đánh.
“Ngươi tên gì?” Bỗng nhiên, từ phía sau nàng truyền đến một giọng nói bình thản, giọng nói thật ấm áp.
“A?” Nàng hiển nhiên sửng sốt, thế này mới nhớ vừa rồi thời điểm nàng bị đánh bay có người tiếp được nàng, “Tiết Thần.Vừa rồi cảm ơn!” Nàng vội vàng trả lời, lập tức đón đánh lên.Phản ứng này làm cho Bạch Phong Hoa đối nàng sinh hảo cảm, đứa bé ở phía sau vẫn không quên lễ phép nói lời cảm tạ.
Leng keng tiếng vang thanh thúy vang lên, hai thanh chủy thủ va chạm vào nhau trong con ngõ nhỏ phá lệ phát ra tiếng rõ ràng.Nhưng không ai tiến đến ngăn cản.Chính là ở đường thị vệ tuần tra đi ngang qua cũng là làm như thể không thấy, khẩn trương rời đi.Nhìn mà không quản?
Sao? Bạch Phong Hoa nhíu mày, trường hợp như vậy rõ ràng không phải ngẫu nhiên phát sinh.Hơn nữa, ảnh hưởng của Bạch gia, tựa hồ vẫn không nhỏ a.Ở trên đường cái ngang nhiên công khai khi dễ người không có người ngăn cản.
Hai người đánh nhau cũng thực rõ ràng, Tiết Thần xa xa không phải đối thủ Bạch Anh Phi, tiếp theo chớp mắt sắp bị đánh bay.Bạch Phong Hoa mũi chân điểm một cái, lại đem Tiết Thần tiếp được.Tiết Thần chăm chú nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Bạch Phong Hoa, trong lòng kinh ngạc, vì sao cái ôm của người xa lạ ấm áp như vậy?
“Ngươi muốn nhúng tay?” Bạch Anh Phi cười lạnh một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường.
Bạch Phong Hoa đem Tiết Thần thả xuống dưới, ánh mắt dần lạnh lẽo lên, theo vừa rồi Bạch Anh Phi nói Bạch Phong Hoa sâu sắc bắt giữ một chút.Bạch gia đối với Tiết gia chèn ép đã không phải chuyện một sớm một chiều, hơn nữa hậu quả so với nàng nghĩ quả thật còn nghiêm trọng.Câu kia cho các Tiết gia thật sự tuyệt hậu chứng minh là gì? Chỉ sợ Tiết gia thật sự có người đã hạ độc thủ.
“Hiện tại, cút.” Bạch Phong Hoa chậm rãi tiến lên từng bước, âm lãnh một chữ một chữ phun ra.
“Ha ha, ngươi cho là ngươi là người nào ..” Bạch Anh Phi cười ha hả, nhưng chống lại Bạch Phong Hoa mày đang lúc sắc bén, trong lòng không thể ngờ dâng lên một cỗ cảm giác sợ hãi cũng không hiểu được.Vì sao có một cỗ cảm giác sợ hãi sinh ra, thậm chí cảm thấy người trước mắt này thoạt nhìn không tính là mạnh lại tản ra hơi thở nguy hiểm.
“Tê … Muốn ta chọc thủng trái tim của hắn?” Tịch Nhiêu ở bên tai Bạch Phong Hoa nói nhỏ, vươn đầu lưỡi liếm môi mình.Tay rất ngứa a, thật muốn một ngón tay chọc thủng trái tim người đối diện.
“Tạm thời không.” Bạch Phong Hoa nghe Tịch Nhiêu giọng nói mị hoặc, ngăn cản.
“Ngươi là ai! Dám can đảm nói với ta như vậy.” Bạch Anh Phi nhìn đến Bạch Anh Phi cùng Tịch Nhiêu không coi ai ra gì, một cỗ cảm giác khuất nhục bay lên, vung chủy thủ liền vọt lên.
Bạch Phong Hoa còn chưa có động, Tịch Nhiêu đã động.
Vèo…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.